chương 3: Thành Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tường An đã đi thành phố học rồi, nên ngoại trừ thời gian ở trường học và giáo viên dạy tại nhà. Thời gian còn lại ban ngày cô đều ở nhà một mình. Thế cho nên cũng không cần phải giả vờ lù khù lờ khờ nữa rồi. Mệt chết!

  Cô lên mạng tìm hiểu tin tức về tập đoàn Vĩnh Minh, thì biết được hắn đang bắt đầu xuống dóc. "Ha ha... Thành Trung đúng là một người rất tài năng, chỉ mới mấy tháng mà đã khiến hắn điêu đứng rồi. Vĩnh Minh, Kiến Vũ! tôi thật chờ mong hai người sẽ làm thế nào gượng dậy nỗi đây?"

  Kiến Vũ là người yêu cô, hai người đã yêu nhau 2 năm, nhưng cô hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại đi giúp Vĩnh Minh giết chết cô, chiếm tập đoàn. Hoặc giả có lẽ đây cũng là kế hoạch hai người họ đã lên lâu rồi. Kiến Vũ là do Vĩnh Minh giới thiệu, cô bị hắn ta thu hút bởi sự dịu dàng, ân cần quan tâm và luôn sẵn sàng chia sẽ mọi khó khăn trong công việc cũng như tinh thần. Cô yêu hắn bằng tất cả tấm lòng, luôn tin tưởng hắn.

  Nhưng thật không ngờ hắn lại bỏ thuốc mê rồi bắt trói cô đem vào nhà hoang, cùng Vĩnh Minh hợp lại giết chết cô. Cô vẫn nhớ mãi nụ cười vui vẽ của hắn khi nhìn cô dần dần mất đi sự sống. Cô thì thầm.

  - Vĩnh Minh! Kiến Vũ! Các người hãy chờ xem!

  Một năm sau, Vĩnh Minh đã hoàn toàn tuyên bố phá sản. Vĩnh Minh và Kiến Vũ mắc một số nợ khổng lồ không thể nào trả nổi. Dù có bán toàn bộ tai sản cũng không đủ. Nguyên nhân đều là do toàn bộ khách hàng của Vĩnh Minh, đều chuyển sang tập đoàn mới thành lập Vi Trung, từ nguồn mua lẫn bán. Sản phẩm của họ không những giá hời, mà mẫu mã và chất lượng đều cao hơn Vĩnh Minh. Thủ thuật maketting lại vô cùng tinh vi, thu hút mọi đối tượng.

  Ngay cả Vĩnh Minh và Kiến Vũ đều không rỏ vị chủ tịch đứng đằng sau là ai. Chỉ biết người đại diện là tổng giám đốc Bùi Thành Trung. Một tên lưu manh đầu đường xó chợ, mà họ vô cùng khinh thường, nhưng Tường Vi lúc còn sống lại xem hắn là bạn thân và rất coi trọng hắn. Nhưng họ cũng không tin là Thành Trung lại tài giỏi như vậy. Cho nên mọi sự nghi ngờ đều dồn về phía vị chủ tịch dấu mặt. Họ cũng không nghĩ là Tường Vi vì chính tay họ đã giết chết cô mà. Cô không thể nào đội mồ sống dậy được.

  Sau khi tuyên bố phá sản, ngày nào hai người họ và người thân của họ cũng đều bị xã hội đen đến đòi nợ. Mà xã hội đen thì chẳng ai xa lạ, chính là Thành Trung chứ ai. Ngay khi Vĩnh Minh và Kiến Vũ cần vay tiền thì hắn sẵn sàng bỏ tiền ra cho hai người họ vay. Nhưng không cho họ biết chính là hắn cho vay. Thế là, hai con mồi cứ thế mà bị mắc bẫy mà không hề hay biết. Thành Trung cố tình cho đàn em đi đòi nợ đấy. Hắn muốn những kẻ hại Tường Vi đều phải khổ sở, sống không bằng chết.

  Thành Trung là một cô nhi sống lây lất đầu đường xó chợ, 12 tuổi đã đi móc túi giật đồ người ta rồi. 14 tuổi đã phải vào trung tâm cải tạo dành cho người chưa đủ tuổi vị thành niên. Nhưng khi ra cũng không thay đổi được gì. 18 tuổi lại phải ngồi tù 2 năm vì tội cướp giật. Khi ra tù, hắn cũng muốn hoàn lương nhưng xã hội lại không cho hắn cơ hội. Hắn lại tiếp tục cướp giật và hút ma túy.

  Một hôm đang lên cơn nghiện lại không có tiền, hắn bèn giật giỏ của một cô gái đang đi trên đường vắng. Nhưng không ngờ, không những không cướp được mà còn bị cô gái đánh gãy cả tay và chân. Đó là lần đầu tiên hắn gặp một người con gái mạnh mẽ như vậy. Đau đớn làm hắn ngất đi, khi tĩnh lại hắn đã thấy mình nằm ở bệnh viện, tay chân đã được băng bó. Và cô gái đó đang ngồi bên cạnh. Khi thấy hắn tĩnh lại cô không nói tiếng nào đã bỏ đi.

  Hắn cứ tưởng cô sẽ đi luôn, không ngờ tối đến cô lại trở lại và mua cháo cho hắn, vẫn không nói tiếng nào bỏ đi ra ngoài. Cô chỉ bẻ một tay và một chân của hắn thôi, cho nên hắn vẫn có thể tự ăn được. Sáng hôm sau, hắn xuất viện thì cô không biết từ đâu xuất hiện lôi hắn lên xe. Cô cầm tay lái và lạnh lùng hỏi hắn hai chữ.

  - Ở đâu?

  Hắn chỉ lắc đầu. Cô không nói nữa chỉ bắt đầu cho xe chạy. Hắn cũng không biết cô muốn đưa hắn đi đâu. Nhưng hắn cũng mặc kệ, cuộc đời này hắn cũng đâu có gì lưu luyến. Cô muốn đem hắn đi bán hay lấy nội tạng đều được. Cô đưa hắn đến một căn nhà sang trọng. Nắm cổ áo hắn lôi vào xoành xoạch một cách thô bạo. Quăng hắn vào một căn phòng trống trải, rồi chỉ vào một sợi dây trên tường và lạnh lùng nói.

  - Khi nào lên cơn nghiện thì kéo lấy nó.

  Rồi bỏ đi ra ngoài khóa cửa lại. Dù không biết cô muốn làm gì hắn nhưng hắn cũng mặc kệ luôn. Cơn nghiện thuốc lại đến, hắn bèn nhớ đến lời cô kéo lấy sợi dây. Thì bổng nhiên từ trên trần nhà đổ xuống một thau nước lạnh buốt, kèm một vật gì đó rơi xuống đập vào đầu hắn ngất xỉu.

  Khi tĩnh lại, hắn đã không còn lên cơn nghiện nữa nhìn xung quanh mọi thứ vẫn bình thường không thấy nước cũng không thấy bất kỳ vật gì. Nhưng quần áo hắn đã được thay mới, chứng tỏ hắn không nằm mơ. Hắn đã đoán được cô là muốn dùng cách này cai nghiện cho hắn đi. Tuy nhiên, hắn cũng muốn xem nếu hắn không kéo sợi dây thì cô sẽ làm gì được hắn.

  Thế là, lần sau hắn không thèm kéo sợi dây làm chi. Tuy nhiên, cơn nghiện làm hắn vô cùng khó chịu khiến hắn cứ lê lếch lăn lóc trong phòng. Chẳng hiểu sao, hắn không kéo sợi dây mà từ trần nhà vẫn có nước đổ xuống và một vật đập vào đầu hắn làm cho ngất xỉu. Tĩnh lại vẫn cứ như lần trước, quần áo đã được thay mới và xung quanh đều không có biến đổi gì.

  Kể từ đó, hắn không hề gặp mặt cô nữa. Bị giam trong một căn phòng trống trải chỉ có một tolet bên trong. Vì đã từng ở trong tù nên hoàn cảnh như vậy đối với hắn cũng không đáng ngại. Cơm thì được đưa vào một cái khe nhỏ dưới cửa. Hắn cũng ngoan ngoãn hơn, mỗi lần lên cơn nghiện sẽ tự động kéo sợi dây.

  Cho đến khi tay chân hắn hoàn toàn lành hẳn thì hắn cũng hết nghiện luôn. Nhưng cô vẫn không thả hắn ra ngoài, hai tháng sau nữa khi cô chắc chắn hắn không còn nghiện nữa thì cánh cửa ấy mới được mở ra. Hắn lại thấy cô, đang đứng khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn. Cô mở miệng nói.

  - Tên?

  Hắn đáp.

  - Thành Trung!

  - Họ?

  - Bùi!

  - Tuổi?

  - 20!

  - Gia đình?

  - Không!

  - Biết chữ?

  - Biết!

  Cô mỉm cười. Lần đầu tiên hắn thấy cô nở nụ cười, mặc dù chỉ trong phút chóc nhưng lại khiến tim hắn đập lộn nhịp. Cô lại nắm cổ áo hắn lôi đi. Lại đến một căn phòng khác, trong đó toàn sách là sách. Cô nói.

  - Một năm!

  Rồi lại quay lưng bỏ đi, khóa kín cửa lại. Hắn lại bị giam một năm với đống sách đó. Phải tự học và hiểu tất cả. Một năm sau, cánh cửa ấy đã được mở ra. Cô vẫn như một năm trước nhưng hắn thì đã khác, râu tóc mộc ra dài lắm rồi, nhìn cứ như ông già. Cô lại hỏi.

  - Hiểu?

  Hắn cũng đáp.

  - Hiểu!

  Rồi cô lại chẳng nói chẳng rằng đè đầu hắn ra mà hớt tóc cạo râu. Chỉ 30 phút sau, hắn đã trở lại vẽ đẹp trai như ngày nào. Cô hài lòng gật đầu mỉm cười vỗ vỗ mặt hắn nói.

  - Gọi chị!

  Hắn lườm cô nói.

  - Không!

  Cô nói.

  - Tôi 29!

  - Mặc kệ!

  Cô nhún vai.

  - Tùy!

  Hắn lại hỏi.

  - Tên?

  Cô đáp.

  - Kiều Tường Vi!

  Rồi dẫn hắn đi ra ngoài phòng khách, đưa cho hắn một túi xách trong đó có quần áo và 200 triệu đồng. Đưa cho hắn một danh thiếp, rồi vỗ vai hắn nói.

  - Đừng làm tôi thất vọng!

  Rồi lại mạnh mẽ bỏ đi. Nhưng khi ra đến cửa lại nói vọng lại.

  - Căn nhà này cậu muốn đi hay ở thì tùy.

  Đó là lần đầu tiên cô nói nhiều với hắn như vậy. Hắn nhìn danh thiếp. "Kiều Tường Vi. Chủ tịch tập đoàn Tường Vi". Không ngờ một người con gái lại có thể mạnh mẽ đến thế. Hắn là đàn ông thì không thể nào lại thua cô được. Hắn phải cố gắng, cố gắng để có thể được đứng bên cạnh cô.

  Kể từ đó, với những kiến thức mà cô bắt hắn đọc, (toàn là kiến thức làm giàu kinh doanh thôi). Kết hợp với sự hiểu biết ngoài đời của hắn. Hắn dùng số tiền 200 triệu mà cô đã đưa, mượn thêm của bạn bè trong giang hồ. Hắn mạnh dạng mua một lô đất ở vùng ngoại ô giá 500 triệu. Lúc đó, một số bạn nói hắn ngu, mua chi ở vùng ngoại ô mà lại là nơi hoang vu nữa chứ.

  Thế nhưng, một năm sau một công ty đã sẵn sàng bỏ ra ba tỷ để mua lô đất của hắn để mở xưởng. Hắn lại tiếp tục mạnh dạng đầu tư vào nhà đất. Mua đi bán lại, hoặc mua rồi xây dựng cho thuê hoặc bán và trở thành tỷ phú bất động sản. Nhưng bề ngoài vẫn trong như một gã lưu manh, ăn chơi. Hắn tìm đến cô và cô đã mỉm cười vui vẽ với hắn vỗ vai.

  - Tốt lắm! Tôi không nhìn lầm cậu.

  Từ đó, cô và hắn đã trở thành bạn thân với nhau. Cô chỉ xem hắn như người em, nhưng hắn lại xem cô là một người quan trọng nhất cuộc đời của hắn, hắn yêu cô dù cô lớn hơn hắn tám tuổi. Hắn biết cô cũng có người yêu, nhưng hắn vẫn cứ yêu cô, lặng lẽ yêu cô. Bởi tình yêu của hắn đối với cô cũng từ trong âm thầm lặng lẽ mà đến.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro