Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YoonA’s POV:

Đi dạo không chỉ để dành cho ai muốn giữ sức khỏe, nếu nói đây chỉ là một môn thể thao thôi thì chưa đủ, mỗi thứ đều có cái thú riêng biệt, từ nhâm nhi cà phê, đến nhìn đàn kiến chăm chỉ khuân vác thức ăn đều tạo cho con người nhiều góc ẩn để chui vào, chìm sâu trong dòng suy nghĩ rất yên bình đã lỡ bỏ quên trong cuộc sống hối hả, tấp nập và bộn bề lo toan.

Tôi rảo bước dọc theo lề đường, góc phố sầm uất đã lâu chưa về, buổi chiều dần tàn mây bay nhẹ, thả hồn theo chân trời vàng xa xôi, tôi tìm ra ngày xưa, nơi kỉ niệm, nơi đã từng qua, nơi nỗi nhớ trốn tránh trong giấc mơ chập chờn. Dần thời gian trôi mà suýt quên đi vài thứ, những gì được giữ gìn bằng bộ não lúc nào cũng thiếu chính xác như sự nguyên thủy vốn có ban đầu, hôm nay được dịp nhìn lại, nỗi xốn xang trong tim thật sự bị thay đổi.

Bộ vest sang trọng cùng cái nơ đỏ siết lấy cổ, tôi khựng lại trước một nhà thờ lớn, thánh đường cho những đám cưới tràn ngập sắc hương hoa, mùi vị mặn mà của cặp vợ chồng chuẩn bị sửa sang tổ ấm. Chơ vơ và lạc lõng, tôi là gì? À! Chỉ là vị khách mời thôi.

“Mừng vì Yoong đã đến vì em!”

Bàn tay được bọc trong đôi găng tay trắng muốt đưa ra đối diện tôi chờ đợi cái bắt tay hữu nghị, bộ váy cô dâu hở vai, ôm sát lấy thân thể tôn lên vẻ đẹp mà những ai may mắn lắm mới có quyền sở hữu. Gương mặt được trang điểm chuyên nghiệp được phô trương ra làm tôi điêu đứng. Gượng cười, tôi rụt rè chạm vào tay em lần cuối cùng, giá như, tôi là người sẽ đứng cạnh cha sứ, tỏ rõ niềm hân hoan khi em ngại ngùng tiến vào với tôi trong ánh mắt ao ước từ những ai dự lễ nhỉ?

“ Fany, Yoong hi vọng em sẽ hạnh phúc!”

“ Yoong à. Em… xin lỗi…"

“ Yoong quên hết rồi!”

Phải công nhận tôi là kẻ nói dối tráo trợn nhất trên trái đất. Tại sao lúc nào cũng thế, tôi luôn là kẻ ngốc khi đứng trước mặt em?! 

Hành tinh này có 7 tỉ người, và hầu hết trong số những người đó, đi ngang qua nhau mà không thèm liếc nhìn nhau lấy một cái. Mỗi ngày tỉnh giấc đều tự hỏi mình sẽ đóng vai gì trong cái xã hội mang nhiều thứ mặt nạ nhân cách, dối trá, giả tạo đến mức kẻ đê hèn, chết nhát như tôi cũng mỉa mai, kinh tởm. Cuối cùng thì, cũng nhỡ bỏ quên tờ giấy kịch bản ở nhà, bước ra đường trong bộ dạng đúng theo phẩm chất, mà cứ tự cho mình đang làm tốt điều đạo diễn mang tên “ Đời” yêu cầu, tính đãng trí đó đã mang tôi đi xa bộ phim đang nhận.

Tôi kênh kiệu, xấc xược, vô tâm với những người chỉ vô tình chen vào đường đi rối loạn của mình, ờ thì thói quen khi diễn xuất nó nhập đôi với thói quen hằng ngày thôi mà. Con người, ai cũng nhường đường cho nhau khi họ biết họ đang cản trớ lối đi người đối diện, cô gái bước sang phải nhường chàng trai, chàng trai lại bước sang trái trả lại cô gái, cứ nhiều lần, vậy là họ bắt đầu sóng đôi, nhưng đó là sự vô tình không đoán trước…

Thượng đế níu áo tôi và em lại, ép chúng tôi phải nhìn mặt nhau bằng vũ lực. Tôi đâm ra yếu đuối, giật mình nhận ra mình đang trang bị bộ mặt thật, ngay lập tức bị em bóc trần. Tôi sa ngã, còn em thì có trí nhớ cực tốt, nên em không mắc sai lầm như tôi, em không quên gì cả. Thua cuộc, tôi trở thành con rối của em.

Tức cười, tôi được em thương hại, được em tội nghiệp giùm, chứ em đã bao giờ rung động vì tôi đâu, kể gì đến thích, thương và yêu?!

“ YoonA? Ôi cô đến rồi à? Fany, em chuẩn bị đi, buổi lễ sẽ bắt đầu trong khoảng 20 phút nữa đó!”

“ TaeYeon!”

“ Huh?”

“ Tôi giao Fany cho cô! Làm ơn chăm sóc em chu đáo!”

TaeYeon mỉm cười, đầu khẽ cúi cùng lời hứa hẹn. Em thật biết nhìn người, cô ấy, người chiễm giữ niềm vui của em, hơn tôi về nhiều mặt. Nhưng chắc có thể là do duyên số chạy đến với em trong tình cờ, hoàn toàn khác hẳn với tôi trước kia.

“ Cô không vào à?”

“ Công ty có việc, tôi tạm biệt trước!!!”

Nói dối nữa rồi, mà thôi, chịu mang tội còn hơn phải nhìn em tay trong tay với người ta, hôn người ta sau đó em sẽ theo chân người ta đi mất. 

“ Taxi… Đến Darling bar!”

8.00 PM.

Tiếng nhạc sập sình, inh ỏi làm tôi nhức đầu. Những nam thanh nữ tú la hét, uốn éo người theo mấy bài hát sôi động ngứa mắt. Gạt chúng sang một bên, thứ tôi cần là rượu chứ không phải cảnh tượng này. Tôi liên tục tu ừng ực loại nước có cồn để mà say, nhưng uống mãi mà chẳng thấy tác dụng, không lẽ tôi bị lờn mất rồi hay sao?

Tôi lấy điện thoại từ trong túi, lục lọi trong danh bạ tìm kiếm người để trút bỏ tâm sự. Từng tên người một hiện ra, tôi cười thầm khi một cái tên dần được đẩy lên trong màn hình. Jessica, đúng rồi, Jessica. Tự nhiên có một thứ gì hối thúc tôi phải gọi cô ấy đến, phải là tiếng nói trong trẻo đó, đôi mắt hút hồn đó, nụ cười nhạt nhẽo nhưng quyến rũ đó, tôi muốn thấy, muốn chiêm ngưỡng nó. 

Sau khi thực hiện cuộc gọi, tôi tiếp tục bám víu với rượu, không để ý đến vài cô bé đang đến gần cùng với bộ quần áo hở hang.

“ Ra nhảy với em...”

“ Mệt lắm, buông tôi ra và cút hết đi!”

“ Làm gì mà khó khăn thế? Thế chị có muốn một viên để tăng sự hưng phấn không?”

“ Thuốc lắc à? Aha… Tôi đâu có điên!”

“ Nhìn chị kìa, đang đau khổ à?”

“ Tránh ra!!”

Giọng nói nghe khá quen, tôi ngẩn mặt lên xác định. Jessica đến rồi, và cô ấy đang giải tỏa đám đông ồn ào bao vây lấy tôi. Sự chú ý được chuyển sang cô ấy, nhiều cặp mắt săm soi kĩ lương từ đầu đến chân của người khác, trong đó có cả tôi dán chặt vào thân hình mảnh mai đó.

“ Nhanh vậy? Tôi cứ tưởng phải đợi lâu hơn chứ?”

Tôi vuốt tay dài từ trán xuống cằm, đự định tiến về phía cô ấy thì chợt choáng váng, bước hụt, tôi ngã nhào xuống, may mắn là cô ấy đã đỡ được tôi.

" Cô gọi thì tất nhiên là tôi phải đến! Chúng ta là... nô lệ dục vọng cho nhau, cô quên điều lệ trong hợp đồng rồi à? YoonA, cô làm cái gì mà say như thế này vậy hả?"

“ Tôi không có say!! Hah… Tôi lại bỏ qua mất cái hợp đồng. Đến rồi thì…về nhà tôi! Chúng ta… ưm… sẽ có một đêm tuyệt hơn những lần trước!”

“ YoonA…”

“ Im lặng và làm theo, cô nói chúng ta là nô lệ cho nhau, đã là nô lệ thì không được trái lệnh! Đến lượt cô, làm cho tốt phần việc của ngưởi chủ động đi!”

End YoonA’s POV…

Jessica thở dốc, ném thân xác YoonA xuống giường. Cô ấy bảo cô đến là để thực hiện điều đó hay để nhờ cô mang cô ấy về nhà giùm đây?!

“ Đi còn không nổi mà đòi hỏi cái gì!!!”

Jessica tức giận khoanh hai tạy lại, tặc lưỡi liên tục khi YoonA lờ mờ mở mắt, không ai phủ nhận được là YoonA đang say nếu nhìn bộ dạng cô ấy lúc này. Quần áo xộc xệch, mặt mũi bơ phờ, tay chân mềm nhũn, YoonA hoàn toàn để mất hình tượng một giám đốc khó tính bấy lâu nay.

“ Tôi về đây!”

“ Sao thế?”

“ Tôi không rỗi để canh chừng cô ngủ!”

“ Tôi đâu có ngủ! Nằm xuống đây!”

YoonA hằng giọng, lách người qua một bên, sau đó vỗ vào vị trí bên cạnh thay cho lời đề nghị. Thấy Jessica vẫn lì lợm không chịu nghe lời, cô bật người dậy quàng tay ngang eo cô ấy kéo sát vào mình. Do chưa tỉnh táo lắm, cô kéo hơi mạnh nên làm Jessica mất đà ngồi hẳn lên đùi cô, ngay lúc đó, cô mới chính thức cảm nhận được hơi ấm từ cô ấy.

“ Cô… Hm…”

Jessica đang mở miệng ra, định nói gì đó nhưng cô không quan tâm, cô bắt ngay thời cơ đưa vật ẩm ướt, ấm nóng của mình trượt vào chạm thẳng vào đầu lưỡi cô ấy và bắt đầu nụ hôn tưởng chừng sẽ kéo dài mãi mãi khi mà cả hai đều bỏ quên hàng tá những vướng bận, suy nghĩ để chạy theo cảm xúc hiện tại. Vị men nồng đăng đắng hòa với vị ngọt lịm ngây ngất lòng người khó cưỡng lại đâu phải dễ dàng từ chối.

Jessica đẩy mạnh YoonA ra để lấy lại không khí đã cạn kiệt bằng đôi môi run rẩy cố vớt vát oxi, vậy mà YoonA chưa muốn buông tha, cô tiếp tục hành hạ Jessica bằng những nụ hôn mạnh bạo, mặc kệ tiếng nài xin của cô ấy có khẩn khoản đến mấy cô vẫn cứ giết dần thân thể yếu ớt của Jessica.

“ Buông… buông… ra…”

Jessica POV:

Với chúng tôi, ngoài quan hệ thể xác ra, chẳng còn gì nhiều hơn. Cuộc thỏa mãn thâu đêm là thứ cả hai cần, Không cảm xúc, không ràng buộc, và điều tất yếu, không tình yêu. Cầu nối ở đây là công việc, nhưng chính sự đồng cảm giúp chúng tôi sát lại với nhau hơn.

Đồ ngốc này, đâu có biết sau những giọt mồ hôi là nước mắt của tôi, vì ai kia mà tìm tôi để giải tỏa tất cả, dù đã nhắc nhở mình bao nhiêu lần rằng cuộc mây mưa hờ chỉ đơn giản là bản hợp đồng thôi, thế mà tôi luôn khó thở, sự khó thở này ép mắt tôi rơi nước. Tôi chưa xác định nguyên nhân, nhưng đếm ra thì tôi chỉ gọi YoonA đến với tôi đúng một lần duy nhất, và từ lúc ấy, trong lòng tôi nhóm lên cảm xúc gì đó khó hiểu.

“ Sica… Đến… đây…”

Tôi nghe lầm à? YoonA vừa gọi tên tôi trong khi đang ngủ mê, lồng ngực phập phồng sau lớp chăn mỏng manh khiêu gợi, ngay lúc này, nhìn vào bàn tay líu ríu tìm kiếm vật để nắm lấy, tôi đưa tay mình vào, thật xót khi thấy cô ấy không thể yên giấc như thế.

“ Sẽ không có đâu! Thứ tình cảm chết tiệt này, tắt đi!”

End Jessica’s POV.

Ai biết trước, mai mình sẽ trôi đi phương nào. Đến những thứ nhỏ nhoi nhất cũng có những mặt đối lập, vậy… Lòng người, nhiều lúc điều khiển được, nhưng nhiều lúc thì khó đoán. Jessica đang mắc vào cái lưới bẫy dọc đường mà YoonA vô ý giăng nên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro