Tinh Yeu Dich Thuc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình Yêu Đích Thực

-Tháng 6 này, tụi chị sẽ kết hôn

^^ Chị vui lắm...Uhm...để coi nào...

Chị sẽ diện chiếc váy cưới mà chị em mình đã thấy ở "Apple"

...còn em...cô phụ dâu của chị...sẽ được diện chiếc váy màu hồng phấn mà cả hai ta đều "kết" ở "Star"...chị không dành với em nữa đâu...hihi-Tiểu Đồng vui vẻ thông báo, nét mặt không khỏi dấu đi niềm hạnh phúc

-Chị sẽ lấy anh Triệu Vĩ ??? Vào tháng 6 này sao???- Khuôn mặt Tiểu La bỗng trắng bệch, cô mím chặt môi hỏi lại

-Uhm...anh ấy và chị vừa bàn với nhau lúc nãy-Tiểu Đồng không hề nhận ra biểu hiện của Tiểu La, cô tiếp tục với những ý nghĩ của mình về ngày cưới

....Ánh nắng xuyên qua khe cửa phòng Tiểu La...Rọi vào mặt cô, khuôn mặt trắng bệch, môi cô nứt nẻ, đôi mắt sưng húp và còn đọng lại hai vệt nước dài ở khóe mắt...Tiểu La nhăn mặt, hai hàng lông mày xô vào nhau, mắt cô khẽ nhúc nhích một cách mệt nhọc...Trần nhà với muôn vàn ngôi sao to nhỏ hiện ra trước mắt cô...Cô biết rằng những lời nói của chị cô tối qua không phải là đùa, cũng chẳng thể là mơ...Cô biết sớm muộn gì cũng đến ngày này...Cái ngày mà anh...người con trai mà cô và Tiểu Đồng rất yêu sẽ chọn người chị song sinh của cô-Tiểu Đồng...

Tiểu La thừa biết điều đó...anh chắc chắn sẽ chọn Tiểu Đồng...Tuy cô và Tiểu Đồng trông như hai giọt nước, giống nhau từ khuôn mặt, vóc dáng đến cả giọng nói nhưng nếu ví Tiểu Đồng là ánh sáng thì cô chỉ là một cái bóng mờ nhạt không hơn không kém...Tiểu Đồng học giỏi đều các môn, là học sinh gương mẫu của trường...nhưng không vì thế mà Tiểu Đồng trở nên kiêu căng, ngạo mạn ngược lại Tiểu Đồng lại rất hòa đồng, hoạt bát...Trong khi cô...Chẳng nội trội về môn nào...Lại sống khép kín, chẳng dám kết bạn với ai. Tiểu La chỉ có ưu điểm là rất khéo tay...điểm này thì cô ăn đứt Tiểu Đồng nhưng không vì vậy mà anh chọn cô...

Lúc này đây, Tiểu La không muốn rời khỏi giường...Cô cuộn tròn trong chăn...như muốn quên đi tất cả...Có lẽ giờ đây nước mắt cô đã cạn, chỉ còn lại những cơn đau nhói tột đỉnh trong trái tim vốn đã rất nhỏ bé và yếu đuối của cô...

We were both young

when i first saw you

I close my eyes

........

Điện thoại trên đầu giường phát ra bản nhạc "Love Story" đã được cài đặt khi có cuộc gọi đến...Tiểu La với lấy điện thoại toan tắt máy thì ý định của cô đã vụt biến mất khi trên màn hình hiện lên dòng chữ "Triệu Vĩ" ...

-Alo...Tiểu La nghe...

-Tiểu La...anh có chút chuyện cần sự giúp đỡ của em...chúng ta sẽ gặp nhau ở quãng trường, được không em???? Em đừng nói với là Tiểu Đồng là anh em mình gặp nhau nha...-Một giọng nói ấm áp vang lên, một giọng nói cô không bao giờ có thể nhầm lẫn với bất kì ai

.....Hôm nay trời nắng gắt...mới khoảng 9h mà nhiệt độ đã lên khá cao...Không khí trong chiếc xe taxi có phần dễ chịu hơn....Tiểu La ngồi ở trong xe...mà tâm trạng cô rối bời không hiểu anh muốn cô giúp việc gì??? Trước khi đi, cô đã trang điểm một chút để có thể che khuất đi các vết thâm và một chút son dưỡng môi cho đôi môi đã khô nứt của mình...Cô không muốn anh nhìn thấy cô trong bộ dạnh ấy...Ít ra trước mắt anh...cô cũng không thể thua kém người con gái khác ngoại trừ chị cô

-Xin lỗi đã để anh đợi lâu...

-Không có gì...anh cũng vừa mới đến thôi ^^

Anh vẫn thế...luôn hiền hòa với những người xung quanh...và có thói quen luôn đến sớm hơn giờ hẹn vì không muốn để người mình hẹn phải đợi mình...Lúc nãy anh đã nói dối cô vì sợ cô áy náy nhưng cô thừa biết điều đấy...vì lưng áo anh đang ướt sũng mồ hôi...Cô mỉm cười với anh...Cũng chính lúc ấy...cô đã quyết định sẽ quên anh và chúc phúc cho anh...

....................................

-Chiếc này thì sao??? Chị ấy thích kiểu như vậy đấy...-Tiểu La cầm trên tay chiếc nhẫn bằng bạc có khắc hình trái tim, chính giữa trái tim là một viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh

-Là kim cương sao??? Đẹp đấy ^^

-Phải...tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, sự hoàn hảo, tinh khiết và ngây thơ...là sự gắn kết giữa sức mạnh và may mắn.-Tiểu La giải thích

-Phải rồi...chắc nó sẽ hợp với Tiểu Đồng lắm.

Nhìn thấy nụ cười của Triệu Vĩ, trái tim của Tiểu La lại nhói đau...Cô thầm trách mình đã tự nhủ sẽ quên anh, chúc anh hạnh phúc vậy sao bây giờ lại yếu đuối trước nụ cười của anh như vậy...

...Khu phố giờ đây đã tấp nập người qua lại...Tất cả đều trông rất bận rộn nhưng nhiều người vẫn dừng chân ngoảnh lại nhìn một đôi trai gái, không ít người nghĩ rằng không biết đó có phải là thiên thần không nữa...chàng trai với khuôn mặt hiền hậu, thông minh đang bộc lộ niềm hạnh phúc vô bờ bến, ngược lại thì khuôn mặt của cô gái bên cạnh anh lại bộc lộ một sự đau khổ nhưng cô vẫn đang mỉm cười nhìn anh...dường như trong cô đang có nhiều suy nghĩ...

-Cảm ơn nhé!!! May mà có em giúp

-Mong là chị ấy sẽ thích

-Chắc chắn rồi...nhẫn do chính em sinh đôi chọn kia mà! Cô ấy nhất định sẽ thích lắm...^^

-.........

-........

-Hạnh phúc của chị Tiểu Đồng.....từ giờ trông cậy vào anh nhé....Anh phải yêu thương chị ấy suốt đời đấy!!!-Tiểu La nghẹn ngào, mắt cô hơi mờ đi vì có chút gì đó ươn ướt nơi mắt cô

-Ừ-Triệu Vĩ mỉm cười

-....

-Anh muốn làm cho cô ấy cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian...vì thế anh phải lấy bằng bác sĩ thật nhanh...Anh muốn cố gắng hết mình để bảo vệ mọi người...Bảo vệ Tiểu Đồng...và nhiều người nữa...-Triệu Vĩ mơ màng...

Tiểu La mỉm cười nhìn anh...thầm nghĩ:"Giờ đây trông anh thật chói sáng, rất sáng...đến nỗi làm cho em phải lóa mắt."

-Nếu là anh, nhất định sẽ là một bác sĩ tốt và là một người chồng tuyệt vời...Em tin chắc vậy...

-Cảm ơn em.

"Em sẽ không sao đâu...và...sẽ từ bỏ mọi tình cảm dành cho anh"-Con tim Tiểu La thổn thức thốt lên không thành lời

....Một cơn gió to thổi đến....

Pựt...

Tiểu La....

Tiểu La trong cơn mê vẫn nghe tiếng có người bảo gọi xe cấp cứu, có một người nào đó đang lay cô, gọi cô...cô nhắm nghiền mắt, tự hỏi liệu chuyện gì đang xảy ra...Cô không biết gì cả...Có chút gì đó trên tay cô, hình như chúng có màu đỏ, đầu cô rất đau...Cô lại tiếp tục tự hỏi Triệu Vĩ đang ở đâu vì người đang gọi cô không phải là anh...Không phải anh....

-Cháu không sao rồi...chỉ là do chấn động mạnh nên mới rơi vào trạng thái mê sảng thôi....Cháu có thể xuất viện được rồi đấy!!! -Vị bác sĩ mỉm cười nhìn Tiểu La

-Cám ơn bác sĩ...

-Ừ...không có gì đâu cháu

-Cho cháu hỏi...anh Triệu Vĩ có ở đây không ạ???

.............................................

....Hành lang bệnh viện....

-Tiểu La...chuyện này là thế nào??? Anh Triệu Vĩ có sao không???-Tiểu Đồng lo lắng, khắp người ướt sũng mồ hôi

-...........

-Tiểu La...

-Anh ấy đang nghỉ ngơi...có một số chỗ bị gãy xương...Nhưng mà...vẫn còn sống...

-Vậy sao??? Tạ ơn trời...

-..........

-...ơn trời.....-Tiểu Đồng ngã phịch xuống đất, không kìm nén những giọt nước mắt vui mừng.

-.........

-Chị....thật không biết sẽ ra sao...Lỡ như anh ấy mà chết thì...-cô nói trong nước mắt, mỉm cười nhìn Tiểu La

Nghe chị nói như vậy, Tiểu La như vừa bị một vật gì đó rất nhọn...rất nhọn đâm vào trái tim cô...Đau...rất đau....Nước mắt lại trào ra...Cô bật cười...

Tiểu Đồng giật mình...nhìn em gái mình...trong cô có một cảm giác khó tả...dường như em gái cô định nói gì đó...và điều đó làm cô lo lắng...

-Em sao vậy??? Tiểu La...em bị thương à???

-Mắt...

-???

-Xin lỗi Tiểu Đồng...là tại em...vì em mà Triệu Vĩ mới...

-Không sao đâu...là tai nạn mà, biết làm thế nào được-Tiểu Đồng cắt ngang, đến bên Tiểu La dịu dàng nói

-Không!!!

-???

-Mắt Triệu Vĩ không nhìn được nữa! Bác sĩ nói là...anh ấy...không thể nhìn được nữa...Anh ấy sẽ không bao giờ còn nhìn thấy được nữa.

Tai của Tiểu Đồng như ù lại...cô không nghe thấy gì nữa...trong đầu chỉ còn lại lời nói của Tiểu La...Mặt cô trắng bệch....máu như ngừng chảy trong cô...Tiểu Đồng thất thần nhìn em gái...

-Không đâu...không thể nào...Thế thì...đám cưới...làm sao chứ??? Và còn...mơ ước trở thành bác sĩ của anh ấy???

-Những mảnh gạch vỡ đã làm tổn hại giác mạc của anh ấy...anh ấy không thể....nữa rồi...-Tiểu La ôm chị vào lòng, cô chỉ dám khóc trong im lặng...ôm lấy người chị đang vừa khóc vừa gào thét tên người con trai ấy...

----------------------------------------------------------

...Ngày hôm sau....

-Triệu Vĩ, là em đây, Tiểu La đây...

-..........

-Hôm nay anh thấy thế nào???

-.......

-Anh Triệu....

-Về đi...anh không muốn gặp em...cũng không muốn nói chuyện với em...-Triệu Vĩ lên tiếng

-Xin lỗi....

Lúc ấy....cô nghĩ rằng tại sao không phải là mình...mà lại là anh....nếu là cô thì...anh có thể đạt được ước mơ của mình...còn cô thì trước giờ vẫn vậy...không nhìn thấy được cũng chẳng sao...nhưng...sao lại là anh???

.....Tiểu La chợt nhìn thấy chị mình ở góc tường...Cô gọi Tiểu Đồng....Thấy Tiểu La gọi....Tiểu Đồng liền bỏ chạy...

-Tiểu Đồng....

-.......

-Đã cất công đến tận đây rồi sao chị lại không vào??? Vào gặp....

-Không được đâu! Chị không thể nào gặp anh ấy...-Người Tiểu Đồng run lên...Truyền sang tay của Tiểu La đang nắm lấy tay cô...Tiểu La buông tay...im lặng nhìn cô....

-.................

-Chị xin lỗi...trả cho anh ấy giùm chị được không???-Tay Tiểu Đồng run run đưa ra hộp đựng nhẫn...

-.............

-Chị biết thế này là tàn nhẫn và hèn nhát lắm. Dù anh ấy có hận chị thế nào, chị cũng không đủ tự tin...Chị không thể...Chị không tự tin là có thể sống cùng anh ấy....

-...........

-Trách chị đi...Tiểu La....Trách chị đi...

Tiểu La ôm chặt lấy Tiểu Đồng...Trong lòng cô vô cùng day dứt....Tại sao không rơi vào em??? Tại sao???

....cốc cốc cốc....

...Trong phòng bệnh...mùi hoa nhẹ nhàng...thật bình yên....Hơi thở của Triệu Vĩ nhè nhẹ...anh đã chìm sâu vào giấc ngủ...Tiểu La đến cạnh giường bệnh...thật khẽ, cô im lặng nhìn anh...

-Em xin lỗi...Triệu Vĩ...Em xin...-Cô nói rất khẽ

-Tiểu Đồng à...??? Có phải em đấy không??? Tiểu Đồng....???

-.............-Tiểu La sợ sệt lùi lại.

-Đúng là em rồi...anh mong em lắm...Tiểu Đồng...-Triệu Vĩ đưa tay ra quờ quạng tìm cô.

-...........

-Em ở đây??? Phải không???

Tìm không thấy cô...nét mặt anh ủ dột....như một đứa trẻ...anh bật khóc...giọt nước mắt của anh như xoáy sâu vào trái tim Tiểu La...cô đau nhói...

-Vẫn chỉ là mơ thôi sao???-Anh thất vọng

"Em đã cướp đi....của anh quá nhiều..."Tiểu La đau đớn...nhìn anh...nước mắt không ngừng rơi...cô mím chặt môi để ngăn những tiếng nấc của mình...

-Biết thế này...thà anh chết ngay lúc ấy...còn hơn-Bờ vai anh run lên

Nhìn người con trai ấy đau khổ...Tiểu La dường như còn đau hơn gấp trăm lần...Trong giây phút ấy....một ý nghĩ chợt lóe lên trong cô....một ý nghĩ...cô trước giờ chưa từng nghĩ tới....

-Em đây! Em ở ngay đây mà...Không phải mơ đâu....

Vì thế...xin anh đừng khóc nữa...và đừng nói là anh muốn chết...

-Em đó sao??? Tiểu Đồng...-Triệu Vĩ nắm lấy tay cô, nét mặt vô cùng hạnh phúc...

-Em đây....hi

-Tệ thật. Anh vẫn không thể chấp nhận sự thật là từ giờ mình phải sống trong bóng tối...Anh sợ lắm...sợ đến run rẩy....Tiểu Đồng à...Anh yếu đuối quá...phải không em??? Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại yếu đuối thế này...-Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, dường như anh sợ rằng nếu ôm chặt quá cô sẽ tan biến đi mất....

-Không sao đâu...nhất định là anh sẽ ổn thôi...

Vì em sẽ mãi ở bên anh....mãi mãi....

...........................................

-Cô muốn cắt mái tóc của cô thật sao???-Thợ cắt tóc hỏi lại Tiểu La lần thứ tư

-Vâng...cắt theo kiểu này nhé!!!-Cô mỉm cười chỉ tay vào tấm hình của một cô gái y hệt như cô...đang mỉm cười...mái tóc ngắn khỏe khoắn bay trong gió...

-Được...

Soạt soạt....

Tiểu La cẩn thận lấy chiếc nhẫn từ trong chiếc hộp đã xước và méo mó sau tai nạn....xỏ nó vào ngón áp út của mình....Trong lòng cô giờ đây khá hỗn loạn nhưng vẫn có một ý chí mạnh mẽ không ngừng thúc đẩy cô....

-"Chỉ một lần này nữa thôi, mình sẽ nói dối anh ấy."-Cô thầm nghĩ

........................................

Bệnh viện....

-Triệu Vĩ, chúc mừng anh được xuất viện.

Em sẽ trở thành...đôi mắt của anh

Triệu Vĩ mỉm cười với cô, nụ cười của cô tuy rằng anh không thể thấy được nhưng nó ấm áp và dịu dàng....Đến nỗi anh chỉ muốn được ngủ vùi trong nụ cười ấy...Nó khiến anh cảm thấy bình yên...

-Anh không muốn xuất viện. Anh chẳng thể chịu đựng hơn thế này nữa.

-Nhưng....

-Thế giới ngoài kia có quá nhiều màu sắc và sự vật...Nó không còn dành cho anh nữa rồi.-Nét mặt anh hiện lên sự thất vọng...

-Em hiểu rồi...tiếc quá...-Tiểu La giả vờ thất vọng...tay cô với lấy một cái hộp màu đen....nhẹ nhàng mở nó ra....

-??????

-Vậy mà em đã cố kiếm đôi giày này cho anh Triệu Vĩ. Nó có vẻ rất hợp với anh đấy....-Cô khẽ thở dài đủ để anh nghe thấy.

Triệu vĩ cảm nhận đôi giày ấy bằng tay của mình...Nét mặt anh thoáng chút do dự...

-Đi nào anh!!!-Tiểu La nũng nịu

-Ừ.

Gió phả vào mặt...rất mạnh....mạnh đến nỗi Triệu Vĩ nghĩ rằng nó sẽ quật ngã anh....Có tiếng cười đùa của trẻ con, có tiếng gọi nhau í ới, có tiếng bóng bay vút trong không khí, có cả tiếng cành cây bị gãy dưới chân anh...Tất cả những âm thanh ấy làm anh lùi bước, sợ hãi, xung quanh chỉ tối đen...anh sợ sệt lùi lại...Một đám trẻ con chạy qua anh...rất nhanh...Trái banh va vào vai anh....Có tiếng chó sủa, hình như là sau lưng anh khiến anh đã sợ hãi bây giờ lại càng sợ hãi hơn...Anh lảo đảo...

-"A...Chuyện gì vậy??? Thứ gì đó vừa...Mình đang rơi....đang rơi vào bóng tối."-Anh nghĩ...người anh lúc này đang ngã xuống...Anh tuyệt vọng...

-Triệu Vĩ...không sao đâu anh...Em sẽ không bao giờ buông tay ra đâu.

Tay Tiểu La nắm chặt tay anh, cô mỉm cười...Nụ cười ấy rất ấm áp và dịu dàng...

-Triệu vĩ này, anh không cảm thấy gió mơn man sao????? Rất nhiều chim đang bay trên cao kìa. Và bầu trời...mang sắc hòa trộn của màu hồng, màu cam và cả xanh dương nữa. Những đám mây đang trôi về hướng mặt trời lặn. Có tới năm ngôi sao mọc lên rồi kìa...Mặt hồ đang soi chiếu mặt trời, cả phố xá, mọi người...Tất thảy đều đang chìm dần vào màn đêm...-Cô mỉm cười, siết chặt tay anh, mô tả tỉ mỉ những sự vật ở xung quanh cho anh...

-Anh thấy được rồi...-Triệu Vĩ mỉm cười, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má anh, nóng hổi...

-......

-Bên em anh có thể thấy được cả ánh sáng và màu sắc...Tất cả đều rất rõ....

Kể từ hôm ấy, từng chút một, Triệu vĩ dần cười nhiều hơn...........

................................................

-Sao...??? Nhưng lâu nay...Tiểu La tròn mắt ngạc nhiên.

-Thì thế, dù rất yếu, nhưng đúng là anh vẫn thấy một chút ánh sáng....bác sĩ nói anh có thể nhìn lại nếu được ghép giác mạc...

-....Người Tiểu La run lên, cô thật không dám mơ điều này sẽ xuất hiện...Anh có thể sẽ nhìn lại được...Ý nghĩ ấy khiến cô ngập tràn hạnh phúc...

-Nhưng em đừng hy vọng quá...Kẻo nếu mắt anh không sáng lại được thì sẽ đau lòng lắm...Vì thế....

Không để Triệu Vĩ nói hết câu, Tiểu La đã ôm choàng lấy anh...nụ cười trên môi cô lúc này thật đẹp....Giọt nước mắt của cô làm ướt vai anh...Thật ấm...

-Nhất định sẽ ổn mà, Triệu Vĩ...em biết là rồi anh sẽ nhìn lại được...Tuyệt đối không sai đâu...Em chắc chắn đấy...

Anh dang tay ra ôm trọn cô vào lòng, đặt cằm của mình lên đỉnh đầu cô...Mùi hương trên tóc cô dịu nhẹ...Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đầu cô...Chợt tay anh đụng vào một vật...

-Gì đây???

-À...đúng rồi...Là một ngàn con hạt giấy. Bữa trước, lúc dọn phòng, em tìm thấy ít giấy màu. Trước khi kịp nhận ra thì em đã thấy mình ngồi xếp hạt rồi...

-Hả??? Em gấp hết á...???

-Ừhm....

-Mình em, trong hai ngày liền...???

-Ừhm Ừhm

-......

-Haha...tưởng như ngón tay em đến chai vì xếp giấy ấy....

-Chắc là nhờ thứ này đây....-Anh nở nụ cười...trông anh lúc này hệt như một thiên thần đang giấu đi đôi cánh....

-Anh có muốn gấp thứ gì không, Triệu Vĩ???

-Hả???

-Em vẫn còn một ít giấy dư đây....

Con rùa, con ếch, con thuyền dần xuất hiện trong tay anh....Dường như ánh sáng....đang quay về trong mắt anh...

-Đây là gì????

-À...là hoa cúc đấy....Mang nghĩa chân thành trong ngôn ngữ các loài hoa.

-Thế thì...đây là hoa của em rồi, Tiểu Đồng...

-.......???????

-Như ý nghĩa của loài hoa này, em luôn chân thành ở bên anh, và trái tim em...cũng đẹp như loài hoa này vậy....

Anh nhẹ nhàng đặt hoa cúc bằng giấy lên tay cô...mỉm cười với cô....Tim Tiểu La như vừa bị hàng ngàn mũi kim đâm vào....rỉ máu...từng giọt từng giọt thấm ướt tâm trí cô....Cô bật khóc...nước mắt ngập tràn...anh lo lắng cho cô....hình bóng anh dần mờ đi....chỉ còn lại nước mắt....

"Tình yêu đích thực" .Nhưng em là giả....Em nào phải Tiểu Đồng chứ...

Phố xá lúc chiều tà tấp nập người qua lại....Bọn trẻ con trên bãi cỏ cũng tạm biệt nhau ra về....Chỉ còn lại hai hàng cây ngả bóng xuống mặt đường....Những cái bóng đổ dài trên lề đường, đôi khi chuyển động bởi làn gió vừa thổi qua....Những đám mây lặng lẽ trôi về phía mặt trời....Không gian ngập tràn mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ của hoa nhài...

-Sao vậy??? Hình như anh không được vui...-Tiểu La lo lắng đưa mắt chăm chú nhìn Triệu Vĩ

-Không, chỉ là thắc mắc...Lâu nay, sao Tiểu La không đến thăm anh lấy một lần...Cho dù....em vẫn đến hằng ngày...Tiểu Đồng....

"Anh ấy...nghĩ thế nào về "mình" thực sự...."Tiểu La đau đớn, rụt tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của anh...

-Nếu...không vì cứu em ấy, anh đã không đến nông nỗi này....-Tiểu La Ngập ngừng, mắt không hề rời khỏi anh...để cô có thể chắc chắn rằng mọi biểu lộ của anh, dù là nhỏ nhất vẫn không lọt khỏi mắt cô...

-........

-Lúc này, anh đang nghĩ gì??? ...về người đã cướp mất đôi mắt mình????-Thân người của cô run lên, cô như đang nín thở để lắng nghe câu trả lời của anh...

-Cô ấy không có lỗi gì cả. Đó là tai nạn, vốn không thể tránh khỏi...Trong lòng anh hiểu rõ điều đó...Cho dù thế....anh vẫn không thể nào tha tưứ cho cô ta....-Khuôn mặt anh không hề giấu đi bất kì cảm xúc nào....một chút xót xa, ân hận và phẫn nộ...

Những lời nói của anh như một con dao cắm ngập vào trái tim Tiểu La....Cô loạng choạng lùi lại, đôi mắt đẫm lệ, dùng hết sức mình lấy hai tay chặn miệng để không phát ra bất kì một tiếng nấc nào...Lòng cô như đang có lửa...nóng...rất nóng...nóng đến nỗi khiến trái tim cô như muốn tan ra....

-Bệnh viện báo là rất khó tìm được người hiến giác mạc...Có lẽ anh sẽ phải chịu như thế này mãi. Nếu vậy...anh có lẽ....sẽ hận cô ấy suốt đời...Cho dù...anh biết rằng...bản thân Tiểu Đồng cũng đang dày vò...Nhưng....anh không thể nào ngừng căm hận....

Tai cô ù lại...đôi mắt cô thẫn thờ nhìn anh....nước mắt vẫn không ngừng tuôn...Cô nắm chặt tay...chặt đến nỗi...móng tay cô cắm vào thịt...một dòng chất lỏng màu đỏ theo đó chảy ra....Cô khẽ nhíu mày vì đau nhưng đó đã là gì đối với nỗi đau trong trái tim cô....

-Anh xin lỗi, với em gái em...mà anh lại...

-Không...không sao đâu....-giọng của cô như bị tắt nghẹn lại...một cái gì đó vô hình như đang ngăn không cho những lời nói của cô phát ra...

-............

-Không sao đâu anh à...

Thực đáng xấu hổ khi tự cho bản thân hy vọng, dù chỉ là một chút...Mình cứ cho rằng biết đâu anh ấy đã tha thứ cho mình...Nhưng...nụ cười của anh ấy chỉ dành cho Tiểu Đồng thôi...Nếu em là Tiểu La, anh sẽ không bao giờ cười với em...

.........Dù vậy...em...vẫn sẽ ở bên anh...em sẽ làm cho anh mỉm cười...tuy biết nó không dành cho em...

.........................................................

-Triệu Vĩ ơi! Bệnh viện gọi đến rồi con! Họ bảo có người hiến giác mạc rồi! Thay quần áo đi, nhanh lên con!....

Triệu Vĩ mừng rỡ khôn xiết khi nghe những lời ấy, anh vội vàng bật dậy thay quần áo...Nhanh đến mức làm anh bị ngã...Tuy đau nhưng anh vẫn mỉm cười...nụ cười ấy khiến anh tựa như thiên thần...

Trong lòng Tiểu La như đang rối bời...cô không biết nên mừng cho anh hay là buồn cho mình....với tay nắm lấy áo anh, gục đầu vào lưng anh...người cô run lên...Cô gượng gạo nở một nụ cười với anh...trấn an anh...

-Nhất định sẽ ổn thôi, anh!!! Đi đường cẩn thận nhé!!!

Anh quay lại...khóa chặt bờ môi cô bằng một nụ hôn....rất nhẹ....mỉm cười với cô....Anh rụt rè...nói khẽ vào tai cô...

-Mình kết hôn đi...Sau ca phẫu thuật...anh sẽ có thể nhìn lại...chúng ta sẽ kết hôn, được không em???-Hai má anh ửng đỏ ngại ngùng....khuôn mặt lộ vẻ hồi hộp chờ câu trả lời của cô....

-...........-Nước mắt một lần nữa lại che lấp mất hình dáng của anh trong tầm nhìn của Tiểu La....cô nhìn anh...miệng mấp máy...không thành lời...

-Lần này đến lượt anh cho em hạnh phúc...^^ Thế nhé, anh đi đây....

Cạch...cánh cửa phòng anh đóng lại...chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng....Nếu như là mọi ngày ở đây sẽ ngập tràn nụ cười, mùi hương trên tóc cô...mùi thơm dịu nhẹ trên áo anh...Nhưng giờ đây...căn phòng này sao lại lạnh lẽo như vậy...Cô sợ hãi...chung quanh cô chỉ là bốn bức tường...không có hình dáng thân thương ấy...Lúc anh đóng cửa lại...dường như trong cô có một linh cảm....rằng...cô sẽ mất anh....mãi mãi....

.........

....................

Không khí căng thẳng xuất hiện trên gương mặt các bác sĩ phẫu thuật....Khuôn mặt của bác Hoàng cũng căng thẳng không kém, ông ôm lấy một người phụ nữ đang rất lo lắng cho đứa con trai của mình....Bên ngoài trời mưa to, đôi khi có cả sấm chớp...hai hàng cây bên đường tắm mình trong làn mưa mát lạnh...Không khí trong bệnh viện lúc này thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ...chỉ còn ánh đèn nhấp nháy trước cửa phòng phẫu thuật báo hiệu cuộc phẫu thuật đang được tiến hành và chưa có sự cố gì xảy ra....

2h đồng hồ chờ đợi mà đối với Tiểu La như hai thế kỷ...Cô lo lắng không biết kết quả cuộc phẫu thuật như thế nào...nhưng cô lại không đến bệnh viện...cô sợ...phải...cô rất sợ rằng mình sẽ không kìm lòng được....nên cô chỉ biết lang thang ở ngoài phố mặc cho cơn mưa lạnh buốt không ngừng khiến cô cảm thấy khó chịu...

Thời khắc ấy cũng đã đến...bác Hoàng gọi điện đến báo cho cô biết cuộc phẫu thuật đã thành công, bây giờ anh ấy đang nghĩ ngơi...Trong cơn mê anh vẫn luôn gọi tên cô "Tiểu Đồng"...là cái tên ấy....

Giờ mình chỉ có thể làm được....một việc nữa thôi...

Tiểu La bước từng bước, từng bước thật chậm trong làn mưa lạnh giá....Tóc cô bết vào mặt, sũng nước...không còn khỏe khoắn, tươi vui như mọi ngày...Ánh mắt cô thẫn thờ...trước mắt cô giờ đây chỉ là màn mưa và những tia sáng yếu ớt từ những cái đèn đường...Cô dừng lại trước một khu chung cư...đi vào thang máy và bấm nút theo bản năng....thang máy mở ra....Cô lại tiếp tục đi đến căn phòng ở gần cuối hành lang...nhấn chuông....và cửa phòng bật mở....một cô gái giống hệt như cô xuất hiện...hốt hoảng nhìn cô, lôi cô vào và lau đầu tóc cho cô....Cô vẫn im lặng, giương đôi mắt trong veo của cô nhìn cô gái ấy...Mãi một lúc sau, đôi môi của cô mới mấp máy...

-Chị không còn quyền được ở bên anh ấy nữa rồi.... Tiểu La à...-Tiểu Đồng sợ hãi, không tin vào những gì mình vừa nghe...

-không sao mà....chị....-Tiểu La mỉm cười chua xót, năn nỉ chị mình

-Người đã luôn động viên anh ấy là em mà...làm sao chị...

-Nhất định phải là chị!!! Chỉ có thể là chị thôi, Tiểu Đồng....-Thân hình Tiểu La đổ phịch xuống, cô đã quỳ trước mặt Tiểu Đồng mong cô ấy sẽ đồng ý...Đôi mắt cô cương quyết...mãnh liệt...đến nỗi khiến người khác phải sợ khi nhìn vào đôi mắt cô lúc này...

-..........

-Làm ơn, em cầu xin chị đấy. Xin hãy quay lại như hồi trước đi...!!! Coi như là giúp em...và giúp anh ấy...Làm ơn....Làm ơn đi mà....-nước mắt cô giàn giụa...cô cúi đầu năn nỉ Tiểu Đồng mạnh đến nỗi trán cô ửng đỏ lên vì đau....Tiểu La không thể tưởng tượng được nếu Triệu Vĩ phát hiện ra người con gái bấy lâu nay luôn bên anh không phải chị cô mà là cô...người đã hại anh thì anh sẽ đau khổ như thế nào??? Nghĩ đến đó thôi mà trái tim cô như vỡ tan ra rồi...nếu điều đó xảy ra thì chắc cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nữa....

Xin chị...làm ơn...Hoàn thành nốt lời nói dối của em....

............................................

Không khí sau trận mưa đêm qua trong lành, mát mẻ...bầu trời trong xanh....hai hàng cây bên đường gạt đi lớp bụi trên mặt lá, vươn mình đón nắng, đôi khi khẽ rung ring trước những nàng gió yêu kiều..

Cái gì vậy?????? Đó chẳng phải là ánh sáng sao...??? Nhưng sao lại yếu ớt như vậy???? Đã bao lâu rồi mình mới được thấy nó...cảm nhận được nó....

Triệu Vĩ nhắm mắt lại thật chặt....một lần nữa...rất khẽ...như sợ sẽ mất đi một cái gì đó...anh chỉ dám mở mắt thật nhẹ nhàng, từng chút một....Ánh sáng ngập tràn trong mắt anh....sáng đến nỗi anh phải nhắm mắt lại né ánh sáng ấy....Bức tường màu trắng....cái cửa sổ bằng sắt....cả bình hoa màu đỏ ở kế bên anh...cả những gương mặt thân thương...đã lâu lắm rồi...rất lâu...anh chưa thấy được....đều hiện ra trong mắt anh...Anh cứ tưởng rằng đó chỉ là ảo ảnh....nhưng sao trong tận đáy lòng anh...anh cảm nhận rằng nó rất thật...thật đến nỗi chỉ cần với tay lên là sẽ đụng được....Anh không chắc chắn....anh cảm thấy sợ...anh sợ rằng nếu đó chỉ là ảo ảnh thì anh sẽ như thế nào đây....người thân của anh...giấc mơ của anh...và cả Tiểu Đồng của anh...rồi sẽ ra sao...và cả đám cưới nữa....sẽ ra sao đây....

Tay anh run lên....mồ hôi không ngừng chảy ra...ướt đẫm áo anh...anh sợ....phải anh đang rất sợ....anh cần có một bàn tay....một bàn tay sẽ đến nắm lấy tay anh...và nhẹ nhàng an ủi anh...chỉ cần người ấy nói "Không sao đâu anh, cho dù anh có thế nào...em cũng sẽ mãi yêu anh..." thì anh đã mạn nguyện rồi....chẳng đòi hỏi gì thêm....

-Triệu Vĩ...con sao rồi...???-bác Hoàng lo lắng hỏi khi thấy anh mồ hôi nhễ nhại...đôi mắt đầy ưu tư, lo lắng....

Câu nói của bác Hoàng làm Triệu Vĩ giật mình...như thoát khỏi một cơn ác mộng anh đưa mắt nhìn cha mình....Mái tóc cha có lẽ bạc đi nhiều....đôi mắt hiền hậu của ông dường như nặng trĩu nỗi lo...nếp nhăn trên mặt ông của nhiều thêm....Anh đau xót nhìn ông...Người phụ nữ đứng bên cạnh ông cũng chẳng khá hơn...bà còn tiều tụy hơn cả ông...trên gương mặt vẫn còn vương lại hai vệt nước..chảy dài từ đôi mắt của bà đến tận cằm....

Bất giác...một lần nữa anh lại giật mình...làm sao anh có thể thấy được những điều ấy...tại sao??????? "Chẳng lẽ....chẳng lẽ...mình đã thấy lại được...nó là sự thật sao...không phải là mơ sao???" Một dung dịch nóng ấm từ mắt anh trào ra không ngớt....đôi môi khô nứt của anh tạo nên một hình cung tuyệt mĩ....

-Con....nhìn được rồi....

Cha mẹ anh mừng rỡ ôm lấy anh....mẹ anh khóc rất nhiều...nhưng đôi môi bà đang mỉm cười...hạnh phúc....cha anh chỉ ôm anh...chốc chốc lại quay lưng đi...vội chùi đi dòng lệ....

-Triệu Vĩ...mừng anh đã có thể nhìn thấy thế giới này...-tiểu Đồng mỉm cười đi về phía anh, tay cô cầm một bó hoa....

Anh vùng dậy...ôm chặt lấy cô....mỉm cười....Thời gian như ngừng trôi...không gian như không còn ai khác ngoại trừ anh và cô....chỉ anh và cô thôi....

Mọi thứ trở lại như lúc ban đầu....

Nửa năm sau đó.....

-vậy là hai đứa quyết định rồi???

-Dạ vâng.

-.........

-Giờ đây cháu thực sự muốn được kết hôn với Tiểu Đồng và bảo vệ cô ấy....Giống như...Cô ấy đã luôn là chỗ dựa cho cháu...

-Ta hiểu, hai con đã quyết sau khi cùng nhau vượt qua khó khăn, chúng ta thực tâm chúc phúc cho các con.

-cảm ơn hai bác, cháu sẽ cố gắng để lấy bằng thật nhanh.

Tiểu La trốn sau cánh cửa, cô đã nghe được tất cả....Cô tự nhủ với mình rằng đó chính là điều cô muốn...nó sẽ giúp anh được hạnh phúc....và giúp cô thấy thanh thản hơn...nhưng sao tận trong trái tim cô...như đang có hàng ngàn...hàng ngàn con dao đâm vào...rỉ máu...cô đau đớn...Quay người bỏ đi...cô sợ rằng mình sẽ không kìm lòng được mà bật khóc....

Kịch....Có tiếng mở cửa ở sau lưng cô....cô quay đầu nhìn lại...anh đứng đấy....nhìn cô...đôi mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên xen lẫn một chút áy náy....Cô như ngừng thở nhìn theo từng biểu cảm trên khuôn mặt anh....lòng quặng đau....

.............

Ở lan can....Khí trời hài hòa cùng mùi hương của gió, phảng phất mùi thơm của hoa nhài....trên trời là vô số vì sao...tất cả cùng hòa quyện vào nhau tạo ra một không gian yên bình, dễ chịu....

-Thực sự xin lỗi anh....em....-Tiểu La lúng túng cúi đầu, xin lỗi Triệu Vĩ

-Không sao rồi mà...!

-....

-Nói thực là anh đã từng hối hận việc cứu em, nhưng giờ thì điều đó không còn nữa. Nhiều chuyện đã xảy ra quá...Nhưng giờ thì anh có thể ở bên Tiểu Đồng rồi...

Tiểu La quay lưng lại phía anh, hai bàn tay của Tiểu La nắm chặt lấy lan can, đôi tay của cô run lên...mím chặt môi mình lại để nó không thể bật ra thành tiếng...đôi mắt cô đã hơi ngấn lệ, sóng mũi cay cay....

-Vì thế, từ giờ...anh muốn hòa thuận với em, em vợ tương lai. Được chứ???-Triệu Vĩ vẫn tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình, anh chẳng để tâm đến tâm trạng của Tiểu La lúc này...

Triệu Vĩ bước đến bên cô, nhìn vào cô...nhưng Tiểu La đã quay mặt đi, có một thứ gì đó đang ngăn không cho cô được thốt lên dù chỉ là một tiếng, cô vội gật đầu để anh được yên tâm...

Triệu Vĩ mỉm cười, xoa đầu cô....Nụ cười ấy thật dịu dàng, ấm áp nhưng cô biết nó khác xa với nụ cười anh dành cho cô khi cô còn là Tiểu Đồng....

-Cảm ơn em...

................................................................

Anh đã đi rồi, chỉ còn một mình cô và căn phòng quen thuộc...nơi mà cô có thể trút hết tâm sự của mình...nơi mà từ trước đến nay cô vẫn thường ngồi khóc...vì sự ngu ngốc, vụng về của mình....Tay cô mở ra để lộ một bông cúc bằng giấy trắng tinh, không có bất kì một nếp nhăn nào...

"Anh đã thấy được rồi....anh đã có thể lấy bằng bác sĩ...anh đã có thể làm những gì anh muốn....và anh đã có Tiểu Đồng...Vậy mình là gì đây??? Chỉ là một đứa em vợ tương lai không hơn không kém...Anh thậm chí không thèm nhìn mình lúc bước vào nhà, anh lạnh lùng đón ly nước từ tay mình, ly nước ấy ấm nóng...nhưng sao mình lại cảm thấy nó rất lạnh giá, lạnh đến nỗi làm trái tim của mình tê cứng, dường như máu trong mình cũng ngừng chảy theo...Cũng phải thôi, bởi vì mày không nói cho anh biết mày là ai....bởi vì mày đã nhường anh cho người chị của mày, mày thừa biết nếu không có anh thì chắc chắn chị cũng sẽ tìm được một người đàn ông khác, thậm chí còn tuyệt hơn cả anh, còn mày nếu không có anh thì mày cũng sẽ không bao giờ tìm được một người đàn ông khác, chứ đừng nói là tuyệt hơn cả anh...vậy tại sao mày lại nhường anh cho chị ấy.....??? Tại sao...??? .............Bởi vì người anh ấy yêu là Tiểu Đồng, mãi mãi...anh chỉ yêu Tiểu Đồng mà thôi....mãi mãi đấy...con ngốc ạ...!!!"

Cô vươn mình ném bông hoa bé nhỏ trong tay vào thùng rác...nước mắt không ngừng tuôn rơi....cô đau đớn....nhưng tuyệt nhiên không bật thành tiếng...cô phải chịu đựng vì anh...vì cô yêu anh...muốn anh được hạnh phúc....Nhưng sao bông hoa bé nhỏ ấy không rời khỏi tay cô....cô đang nắm chặt lấy nó, tay cô không làm theo lý trí của cô nữa, nó đang nghe theo tiếng nói của con tim cô....

Sao mình không vứt nó đi được chứ???

Em không thể từ bỏ tình cảm này được nữa rồi...

...........

Mình phải cố lên...nốt cái ngày này nữa thôi...

Là lời hứa của mình sẽ hoàn thành...

Mùa thu...khí trời se se lạnh....Nhà thờ màu trắng dần hiện ra trước mắt Tiểu La...mờ ảo....Hôm nay...ngay tại nhà thờ này...lời hứa của cô sẽ hoàn thành....Nhắm mắt lại...cố gắng nở một nụ cười thật tươi....Cô ôm bó hoa trong tay tiến vào phòng chờ cho cô dâu....

-Tiểu Đồng thật xinh đẹp làm sao!!!-Triệu Vĩ mỉm cười đặt một nụ hôn thật khẽ lên tay Tiểu Đồng

-Phải...chị thật tuyệt....

-Chị Châu vào để em sửa váy lại chút ạ...^^-tiếng chị Trần-nhân viên trang điểm-vang lên

Khi bóng Tiểu Đồng đã khuất sau cánh cửa màu hạt dẻ....Trong phòng chờ chỉ còn lại Triệu Vĩ và cô....Không khí trở nên ngột ngạt...khó chịu....

-Xin anh, hãy chăm sóc Tiểu Đồng....-Tiểu La lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt lúc đầu, cô đưa cánh tay trắng trẻo của mình ra trước mắt anh...khẽ mỉm cười...

-...Triệu Vĩ im lặng...chỉ mỉm cười đáp lại cô, đưa cánh tay chắc khỏe của mình bắt tay cô...

Anh nắm tay cô rất lâu, ánh mắt chợt thất thần....nhìn vào một khoảng không nào đó...khiến Tiểu La lo lắng vội rụt tay lại...

Đây là gì??? Sao hình ảnh này lại hiện ra khi mình nắm tay Tiểu La...người con trai ấy là mình...phải, đúng là mình rồi...mình đang nắm tay một cô gái....đang đi bên bờ hồ....nhưng cô gái ấy là ai???...là Tiểu Đồng sao??? nhưng có cái gì đó không đúng....cái gì đó....

-Anh có sao không???-Tiểu La lo lắng nhìn anh...

-Ơ....ờ...không...không sao....

-Cố gắng nhé, anh Triệu Vĩ!!!-cô mỉm cười...nhưng sao lại đau như thế??? Trái tim cô không cho phép cô được cười nữa...nó không đúng....không đúng....với tâm trạng cô lúc này....

-....

-Em chắc là ước mơ của anh sẽ thành sự thật...

Tiểu La bỏ đi với lý do phải phụ mẹ sắp xếp một số thứ cho lễ cưới...Triệu Vĩ đứng đó...một mình trong căn phòng trắng...anh mân mê tay mình...cảm nhận một cái gì đó dịu dàng...ấm ấp còn vươn lại trên tay mình....đầu óc anh trống rỗng....vô hồn....tựa như vô hình....

-Triệu Vĩ!!! Anh nhìn này!!!-Tiểu Đồng chạy đến bên anh, tay cô cầm một giỏ hoa màu trắng...tinh khiết....dịu dàng....

-....-Triệu Vĩ giật mình...nhìn cô...rất nhanh sau đó anh mỉm cười đáp lại cô...

-Đây là hoa để lát nữa tung đấy...đố anh biết hoa gì đấy???

-Hoa cúc đây mà ^^-Triệu Vĩ mừng rỡ trả lời câu hỏi của Tiểu Đồng

-Nhưng...em không thích hoa này lắm....em thích hoa hồng cơ...sao không phải là hoa hồng nhỉ???

-Anh đã đặt hoa này mà ^^

-Tại sao???

-Thôi nào...ta đã từng gấp giấy...

-Gấp giấy á???

-Tất nhiên!!!

-Anh nói gì vậy???

-Hả...???

-....

-Em nói gì vậy??? Sở trường của em kia mà???

-Ơ...đâu có...Mười năm rồi em đâu có đụng tới giấy gấp nữa...Tiểu La mới giỏi món này...Em ấy rất khéo tay...nên...-Tiểu Đồng mỉm cười

-Nửa năm trước, chẳng phải chúng ta từng gấp giấy rất nhiều sao???

-Dạ...???

-Em quên rồi sao???

-A....-Tiểu Đồng giật mình...biết rằng mình đã lỡ miệng nói ra những điều ấy...cô lo lắng nhìn Triệu Vĩ...

-......

-Đúng rồi nhỉ....mình đã gấp rất nhiều, đúng không??? Ưm...mình cùng nhau gấp một ngàn con hạt giấy...

-Ngàn con hạt giấy...là do em gấp...Tự mình em, chỉ trong hai ngày...

-Ơ...

-Em đã cố gắng gấp vì anh....-Triệu Vĩ nghi ngờ nhìn cô....Trong lòng anh giờ đây rối bời...chẳng lẽ Tiểu Đồng đã quên tất cả những điều ấy...hay nó không đáng để cô nhớ...hay cô đã có người khác..vậy tại sao lại đồng ý lấy anh???...Hay có một lý do nào đó anh không hề hay biết.....

-Đến giờ hành lễ rồi!!!-Bác Hoàng tiến vào căn phòng màu trắng, mỉm cười với Triệu Vĩ và Tiểu Đồng...

-Dạ, vâng

-Các con đi hướng này này...!!!

-Đi nào Tiểu Đồng-Triệu vĩ khẽ nhắc Tiểu Đồng đang đứng bất động bên anh...

Dáng người cao ráo của Triệu Vĩ khuất dần sau cánh cửa màu hạt dẻ...chỉ còn lại Tiểu Đồng đứng bất động trong căn phòng màu trắng...dường như cô trở nên vô hình...trong suốt....cô chỉ im lặng...hơi thở rất khẽ...tay cô nắm chặt lấy giỏ hoa màu trắng...mặt cúi gầm nhìn vào những bông hoa bé nhỏ màu trắng trong giỏ...nước mắt lặng lẽ rơi...

Thánh đường khá náo nhiệt...họ hàng hai bên trò chuyện rôm rả....bàn thờ được trải khăn màu hồng....ánh nến lung linh...vị cha già lặng lẽ đứng bên bàn thờ...mắt nhìn về phía cửa lớn....Ở hàng ghế đầu của nhà thờ...Tiểu La ngồi lặng lẽ...mặt cúi gầm...khuôn mặt trắng bệch...mồ hôi túa ra như tắm...vai cô chốc chốc lại khẽ run lên....

....Đằng sau cửa lớn....

-Em à...

-Dạ!

-Em còn nhớ ngôn ngữ loài hoa ta đã nói đến hôm ấy???

-....

-Ngôn ngữ của loài hoa cúc...Em trở thành đôi mắt cho anh...chiếu sáng vào bóng đêm tuyệt vọng trong anh...Em là ánh sáng của anh, Tiểu Đồng à...

-...

-Vì vậy, giờ đây...anh muốn báo đáp lại em. Cả đời này...đối với em...như ý nghĩa của loài hoa này gợi đến...

Chỉ còn một chút nữa thôi...là mày sẽ trở thành vợ anh...mày sẽ đem đến cho anh hạnh phúc....mày chỉ cần chịu đựng một chúc nữa thôi rồi tất cả sẽ chấm dứt...Nhưng sao tim lại đau thế này....Mày phải làm gì đây, Tiểu Đồng...mày bản lĩnh lắm mà....??? Sẽ im lặng...hay sẽ nói ra tất cả....phải làm thế nào đây???....Người đã bên anh khi ấy không phải là mày mà là em ấy...người mang đến hạnh phúc cho anh lúc ấy không phải mày....Tất cả đều là Tiểu La...tất cả...nhưng Tiểu La đã nhờ cậy mày...đó là em ấy muốn vậy...Nhưng....

-Và bây giờ, cô dâu chú rể đang tiến đến....

-Em không biết...Em không thể nào...biết được...

-?

-Điều duy nhất mà em làm là quay lưng lại với nỗi đau của anh...Em là kẻ hèn nhát....

Triệu Vĩ à...sẽ ổn thôi anh. Nhất định là anh sẽ không sao đâu...

Tất cả những hình ảnh khi ấy đều hiện về trong anh...người con trai đó chính là anh....vậy còn người con gái ấy...nếu không là Tiểu Đồng thì cô ấy là ai???....Tại sao lại trốn anh....???

-Mẹ ơi...con xin lỗi...con ra ngoài một chút...-Tiểu La khẽ nói...người cô không ngừng run rẩy....

-Ơ...nhưng con à....

Cạnh...tiếng động phát ra từ cánh cửa phụ của nhà thờ...Triệu Vĩ quay đầu nhìn về hướng có tiếng động phát ra theo bản năng...Anh chợt nghĩ ra một điều...trong lòng anh xuất hiện một cảm xúc...rất thân quen...anh không dám chắc....nhưng cảm xúc ấy trong anh rất mãnh liệt...nó không ngừng thúc đẩy anh...

-Vậy....."Tiểu Đồng" của những ngày ấy là...

"Em sẽ mãi mãi...ở bên anh"

-.........

-Xin lỗi em...Tiểu Đồng...Anh không thể lấy em...

-Em xin lỗi....không sao..Em thực sự không có tư cách để lấy anh...

-....

-Cuối cùng đây, nói cho em ý nghĩa của hoa cúc đi...Ý nghĩa mà...em đã không hiểu được...

-Tình yêu đích thực.

-Thì ra...tình yêu đích thực...thì ra là thế...Hoàn toàn...đúng với Tiểu La...

Bên bờ hồ...một người con gái lặng lẽ bước đi....khuôn mặt cô vẫn còn vương lại hai hàng nước mắt...Trên tay cô đang cầm một bông hoa bằng giấy....cô không dám nắm chặt tay...

-A...hahaha...Mình thật kém cỏi...đến bao giờ...em mới từ bỏ được....

Một cơn gió bỗng thổi qua...giành lấy bông hoa trên tay cô rồi hững hờ thả nó rơi xuống trên mặt hồ...Cô gái hốt hoảng chạy theo....Vươn tay đón lấy bông hoa bé nhỏ ấy...nhưng đã quá muộn...bông hoa giờ đây thấm đẫm nước...rũ từng cánh hoa trên bàn tay cô...

-Quả nhiên vẫn không được...đồ giả thì không được....

Em muốn được là thực...trong mắt anh...

Một, hai...ba....vô số những bông hoa nhỏ màu trắng...xuất hiện xung quanh cô....cô thẫn thờ nhìn ngắm chúng....vươn cánh tay trắng ngần của mình đón lấy chúng....

-Là thật ư...??? Ở đâu ra nhiều thế...??? Tại sao???

-Vì hoa thật hợp với em hơn, Tiểu La à...-Triệu Vĩ mỉm cười...hơi thở gấp gáp...trên tay anh là một bó hoa màu trắng được cột lại bằng một sợi ren màu hồng bắt mắt...

Đó có thật là anh không??? Sao anh lại ở đây...chẳng phải đang tổ chức lễ cưới sao??? Hay chỉ là ảo ảnh....nhưng sao lại thực như vậy....mình đang mơ sao???....Bỗng nhiên...cô cảm thấy ớn lạnh...sợ hãi...Tiểu La vùng chạy...Triệu Vĩ đuổi theo cô...chưa đầy vài giây cô đã nằm gọn trong vòng tay chắc khỏe của anh...Cô muốn thoát ra nhưng bất lực...anh ôm cô rất chặt...dường như không muốn nhường cô cho bất cứ ai...

Tại sao??? Tại sao vậy...Em đâu phải Tiểu Đồng...

-Anh nhầm người rồi, Triệu vĩ...

-Anh không nhầm!!!

-Em là Tiểu La mà, không phải Tiểu Đồng...

-Nhưng em mới là thực.

-...

-Cuối cùng, cho dù mắt anh đã được chữa, anh vẫn chẳng nhìn thấy gì. Anh không thấy được điều trân quý của mình....

-....

-Cảm ơn em đã cho anh sức mạnh...cuối cùng anh cũng thấy được em...thật rõ...

Anh thấy được em rồi, người yêu dấu ơi!

Bên em...

Loài hoa nở trong ánh sáng rực rỡ....

Là loài hoa thực, chẳng bao giờ tàn úa...

Loài hoa này sẽ bừng nở mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hieuhd91