Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"tiếng hát của cậu ta?"
"rõ ràng là giọng bình thường không có gì kì lạ, nhưng khi hát lên lại có thể đoạt đi tâm tư người khác, rất kì diệu phải không." Tay hắn lướt qua các phím của đàn, "cho nên tớ mới muốn độc chiếm. Muốn có được sự chú ý của cậu ấy, muốn trong mắt cậu ấy chỉ có sự tồn tại của tớ, muốn trong lòng cậu ấy chỉ có mình tớ, không muốn chia cậu ấy cho người khác dù chỉ là một chút."
"nhưng yêu là từ hai phía, nếu như cậu ấy không yêu cậu thì sao?"
"vậy thì tớ sẽ dùng xích xiết chặt cậu ấy bên cạnh tớ, như vậy cậu ấy sẽ một bước cũng không rời, chỉ có tớ mới có thể thấy được tất cả những gì của cậu ấy, mới có thể hoàn toàn có được cậu ấy." Muốn hôn khắp người cậu, muốn cậu thở dốc dưới người hắn, muốn tất cả những vui buồn đau khổ của cậu đều vì hắn mà bộc lộ. Muốn tất cả những gì của cậu, bất luận thế nào cũng muốn có được!
"việc này.....hơi quá điên cuồng." Đinh Lạc thầm nói, tình yêu mãnh liệt như vậy, người nam nhân nhát gan đó có chịu nổi không?
"cách nghĩ của tớ rất điên rồ phải không?" Hàn Hiểu Viêm cúi mâu, nhìn phím đàn trắng đen dưới tay mình, "có lẽ là rất điên rồ, bởi vì tớ căn bản chính là người nam nhân điên rồ mà!"
Đúng vậy, hắn đích thực là người nam nhân điên rồ. Đinh Lạc sửng sờ nhìn Hàn Hiểu Viêm, trong lòng thầm nghĩ. Quen biết Hàn Hiểu Viêm bao năm nay, tự khắc hiểu người nam nhân này, một khi đã xác định được thứ mình muốn, vậy thì nhân tố điên cuồng trong người hắn sẽ nổi dậy, khiến hắn bất chấp tất cả để đoạt được.
"vậy--nếu như cậu ta yêu người khác?" y bất an hỏi.
Hàn Hiểu Viêm nhắm mắt lại, cây viết trong tay bị bóp nát.
"tớ sẽ hủy đi cậu ấy." Cho dù cậu cho hắn 99 điểm, chỉ cần một điểm không cho hắn, vậy thì hắn thà rằng hủy đi tất cả.
Thứ hắn muốn có là tình yêu tuyệt đối duy nhất.
----------+---------?-------------+++---++-----
Thiên sứ...nên là bộ dạng như thế nào?
Mặc áo lông vũ trắng, mái tóc vàng óng, con ngươi màu lam, nụ cười thuần khiết, đủ để khiến cho tâm hồn con người có được cứu chuộc.
Thiên sứ, là hình tượng mà người phương tây tưởng tượng ra.
Hắn rõ ràng là người phương đông, tại sao lại có thể giống như thiên sứ như vậy?
Vu Tiểu Đồng sửng sờ nhìn người nam nhân bị ống kính bao trùm, ngũ quan lập thể khiến cho tóc vàng mâu lam không hề có chút cảm giác giả tạo. Hắn chỉ đứng ở đó thì đã giống như nguồn sáng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
"haiz, tôi thừa nhận, bề ngoài của Hàn Hiểu Viêm thật sự rất tốt, cũng rất hợp vẻ ngoài của thiên sứ, nhưng biểu tình của hắn, sao mà không giống như sự ôn nhu mà thiên sứ 'nên có'." Âu Tuấn Kiệt đứng cạnh Vu Tiểu Đồng nói.
"xin lỗi." Cậu hổ thẹn cúi đầu. Đều là chủ ý của cậu, mới khiến cho cục diện trở nên như vầy, nếu như MV này bị đổ bể, đối với công ty chắc chắc sẽ tổn thất lớn.
"bây giờ nói cũng không có ích gì."
"xin lỗi, xin lỗi....." cậu cúi đầu gần sát đất, "nếu như....nếu như MV này đổ bể, tôi....tôi nguyện ý từ chức....."
"nhưng mà nhìn theo góc độ khác thì, dù cho MV này có tệ đi chăng nữa, nhưng dù sao cũng là MV thứ hai của Hàn Hiểu Viêm bằng xương bằng thịt, nếu như có thể gây ra chút việc gì đó thì nhất định cũng sẽ rất thu hút ánh nhìn của người khác."
"lão đại!" khóe miệng cậu co giật, không hổ là lão đại, phàm là việc gì cũng nhìn theo góc độ thương nghiệp.
Trước khi bố cảnh, Dương Phong nói với Hàn Hiểu Viêm, "tôi có xem qua MV 'dục vọng màu đỏ' của cậu, tuy hình tượng ác ma của cậu rất tốt, nhưng tôi hy vọng cậu nhớ, lần này cậu đóng vai thiên sứ, khác hoàn toàn với vai diễn lúc trước của cậu."
"ông chỉ muốn nói vậy thôi?" hắn không có hứng thú đối với những lời này.
"nếu như cậu đóng không đạt, thì cho dù cậu là Hàn Hiểu Viêm, tôi cũng sẽ đổi người." Dương Phong nói.
"đợi khi ông có cơ hội ấy mới nói." Trong mắt hắn là một loại tự tin tuyệt đối.
Dương Phong bất giác sửng sốt, người nam nhân này, thật sự có thể đóng đạt vai thiên sứ không?
Nhưng trong phút giây Hàn Hiểu Viêm biến thành thiên sứ trước ống kính, Dương Phong bất giác cảm thấy mình lo lắng quá nhiều.
Khi ống kính chiếu thẳng vào hắn, khi hắn đứng trước mặt thiếu nữ, nụ cười ôn nhu khiến người khác khó mà tin, khi hắn nhẹ nhàng nâng lọn tóc của thiếu nữ, cúi đầu hôn lọn tóc ấy, ôn nhu tựa thủy, nhưng lại mang vẻ mị hoặc.
Rõ ràng là làm theo kịch bản không nên có mị hoặc trên nét mặt của thiên sứ, nhưng Hàn Hiểu Viêm lại là một thiên sứ như thế.
Tuy nhiên không ai bảo ngừng, tất cả mọi người đều nín thở nhìn không chớp mắt.
Thiên sứ có sự mị hoặc cứ như vậy hôn tóc thiếu nữ, mãi không chịu buông. Tim nhảy loạn nhịp, chỉ là thiên sứ không hiểu sự dao động đó là gì. Còn cơ thể hắn, biểu hiện của hắn, lại hiện rõ sự dao động ấy.
So với kịch bản, biểu hiện này càng thu hút người khác, càng khiến người khác nhìn mãi không thôi.
Rất giống thiên sứ! Vu Tiểu Đồng không chớp mắt nhìn cảnh trong hội trường, lòng thầm tán thưởng. Hàn Hiểu Viêm đóng vai diễn thiên sứ rất ôn nhu, khác hẳn với ác ma trong 'dục vọng màu đỏ'.
Nhưng tại sao rõ ràng là cao quý, ôn nhu vậy mà toàn thân phát ra mị hoặc, cứ như muốn nuốt chửng đối phương.
Cảnh trong vở diễn, toàn là hắn chỉ đạo, bất luận là sự vuốt ve của hắn, nụ cười của hắn, hay là nụ hôn nhẹ của hắn, đều thu hút ánh mắt của mọi người.

M.N đọc xong nhớ vote hoặc cmt cho Munn để Munn có thêm động lực post tiếp nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro