Tiểu thuyết,hoa hướng dương,anh và em (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là một ngày khá mát mẻ sao trận mưa xuân chiều qua.
Tâm trạng của Như Tuyết cũng đỡ hơn hẳn nhờ không khí mát mẻ mà vẫn ấm áp của trời xuân.

Đã đến giờ đến lớp,cô luôn đến lớp sớm hơn tất cả.Thời này học sinh có cái trend là đi học hơi muộn.

Tất nhiên,buổi sáng người ta thường nói là khởi đầu của một ngày tươi đẹp.

Nhưng đối với Như Tuyết mà nói,chỉ có buổi sáng là tốt đẹp,còn cái phần thời gian ở trên lớp như địa ngục.Buổi chiều đến tuy đc về nhà nhưng cô còn phải vất vả chăm hai người em còn nhỏ  của mình.

Không như những gia đình khác,mẹ cô ốm đau đang nằm trong viện,người trụ cột giờ không phải là bố cô,không may mắn,bố cô đã qua đời vì tai nạn nghề nghiệp năm trước.

Giờ đây,không có còn có bố,cô là trụ cột trong gia đình, để nuôi hai đứa em của mình và tiền chăm sóc mẹ,cô kiếm tiền bằng các cuốn tiểu thuyết của mình.

Như Tuyết không như con gái thời nay,trang sức,cô không có,giày hàng hiệu,cô cũng không,túi xách,móng tay,đồ trang điểm,cô không có nổi một thứ gìtrên.

Cô cũng không mong muốn gì đến những thứ đó,cô chỉ cần có những thời gian yên tĩnh và gia đình cô luôn ấm êm,chỉ vậy thôi.

Cô vẫn yêu ngôi trường này,mặc dù bạn bè quay lưng lại với cô,cô đã có những thời gian tuyệt đẹp ở đây.

Cô đã có người bạn tốt Uyển Dư,cô đã có khoảng thời gian hạnh phúc bên vị học trưởng đó,và hiện giờ , bên cạnh cô còn có khu vườn ,nó là người bạn của cô,chỉ có mình nó hiểu cô.

Buổi sáng,cô thường đến sớm để tưới cây cho khu vườn ,những hạt sương vẫn đọng trên nhưng chiếc lá xanh mơn,như thể như những hạt ngọc tinh tế được đính trên những chiếc lá xanh mơn.

Bỗng,Như Tuyết bất chợt nghe thấy tiếng động.Cô bất chợt đứng dậy,tiến lại gần chỗ đó,tiến động phát ra từ lùm cây.

Học sinh à,cô nghĩ,nhưng sao lại phải nhảy vào cái lùm cây này chứ,từ từ,cô khẽ vén lùm cây lên,bỗng nhiên có bóng màu đen nào đó nhảy xổ ra.

Cô giật mình,bất giác hét lên,
"Ahhhhhh!"
Sau hồi lâu,Như Tuyết không thấy động tĩnh gì,cô liền quay lại,vật đó đột nhiên nhả vào người cô.

Nó mềm,lông trắng tinh,và rất là ấm,nó cuộn vào người cô,nhìn như một cục bông vậy!(Đoán coi nó là cái gì)

"Mèo....mèo con ư!"- Như Tuyết thốt lên,sao lại có mèo con lạc vào đây,chắc bé mèo nghịch ngợm nhảy qua bờ rào mới vào được đây.

Không thể có chuyện bé được ai mang vào đây cả,lối dẫn đến đây rất lắt léo và khó tìm.

Cô bế bé mèo ,trông nó đáng yêu thật,trời xuân như thế này,ôm bé thật ấm!

Chơi với bé hồi lâu,thời gian cũng trôi thật nhanh,hồi chuông kêu,thôi chết,đến giờ tập trung rồi!

"Em ở yên đây,đợi chị nhé,chị sẽ quay lại đây!" - nói xong,cô đặt bé xuống đất,vội vã đeo cặp lên,chạy thục mạng lên lớp.

"Cô ơi,xin phép cô cho em vào lớp!"- Như Tuyết thở dốc nói.
"Ừ ,em vào đi!"- Cô Khánh cất tiếng.

Bọn con gái lại nghé tai nhau nói-"Chà,hôm nay có học sinh gương mẫu đến muộn này,,chắc đọc sách nhiều quá nên đi muộn đấy mà, kiểu này lấy sách làm bạn trai thôi!"

Cô bỏ ngoài tai,lặng lẽ lại gần chỗ ngồi của cô.Nhưng muốn đi đến chỗ cô,lại phải đi qua chỗ Minh Triết,cô thực sự không muốn nhìn mặt anh lúc này.

Cô tiến lại gần chỗ ngồi của mình,ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ của anh nhìn từng bước đi của cô,anh chống cằm,khuôn mặt tuấn tú cứ thế nhìn theo cô.

Bắt gặp ánh mắt của anh,cô bất chợt cụp đôi mắt lại,lặng lẽ kéo ghế ra ,cô ngồi xuống.

Buổi học văn bắt đầu.

Đây là bé mèo mà Như Tuyết gặp ở vườn đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro