7. Rượu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Yoongi và Jimin ngồi bên cửa sổ, ánh trăng vẫn chiếu sáng dịu dàng ngoài trời. Bỗng dưng, những đám mây đen kéo đến và cơn mưa bắt đầu rơi. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà và tiếng gió gào thét bên ngoài tạo nên một bầu không khí thư giãn và lãng mạn.

Yoongi quay sang nhìn Jimin, mỉm cười và nói. “Có vẻ như trời đang muốn làm cho buổi tối của chúng ta thêm đặc biệt. Sao chúng ta không xem một bộ phim để tạo thêm chút ấm áp?

Jimin gật đầu đồng ý với ánh mắt sáng lên. “Ý tưởng hay đấy. Em muốn có một buổi tối yên bình như thế này.”

Hai người nhanh chóng chuẩn bị cho một buổi xem phim thoải mái. Yoongi chọn một bộ phim nhẹ nhàng và hài hước, phù hợp với không khí của buổi tối. Họ lấy vài chiếc gối, chăn và chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ cùng với vài ly rượu vang.

Cơn mưa bên ngoài rơi đều, tạo nên một bản giao hưởng nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh của phòng. Jimin, với đôi mắt nặng trĩu và cảm giác say lả, tựa vào vai Yoongi, không thể chống cự cơn buồn ngủ đang kéo đến. Anh cảm nhận được cơ thể cậu ngày càng nặng hơn khi cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Yoongi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những giọt mưa lăn dài trên kính, rồi lại quay sang nhìn Jimin. Cậu ấy trông thật yên bình, mặc dù đôi lúc có vẻ không thoải mái vì cảm giác say. Yoongi quyết định không đánh thức Jimin, mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán cậu, cảm nhận sự ấm áp của cơ thể cậu.

"Cậu mệt lắm rồi, cứ ngủ thêm đi. Mưa ngoài kia làm mọi thứ trở nên êm đềm, và cậu cần nghỉ ngơi."

Yoongi cẩn thận kéo chăn đắp lên người Jimin, sợ rằng cậu sẽ cảm thấy lạnh khi ngủ trên sô pha. Đặt một tay nhẹ nhàng lên lưng cậu, Yoongi cảm nhận được nhịp thở đều đặn của Jimin, và thấy lòng mình thư thái hơn.

Jimin khẽ cựa mình, rồi vô thức nắm chặt tay áo của Yoongi, như thể tìm kiếm sự an toàn và cảm giác quen thuộc. Cử chỉ nhỏ bé ấy khiến Yoongi cảm thấy ấm lòng, như một sự thừa nhận sâu sắc về sự kết nối giữa họ. Trong khoảnh khắc đó, Yoongi không khỏi mỉm cười, trái tim anh tràn ngập cảm giác ấm áp và yêu thương.

"Cậu không cần phải lo lắng gì cả. Tôi sẽ ở đây với cậu."

Yoongi ngồi cạnh Jimin, không muốn làm phiền cậu thêm nữa, và để mặc cho những giọt mưa tiếp tục rơi bên ngoài. Đêm tối trở nên bình yên và đầy ý nghĩa khi có Jimin ở bên cạnh, và Yoongi cảm nhận được một sự gần gũi sâu sắc hơn bao giờ hết.

Trời bên ngoài đang mưa rả rích, những giọt nước lách tách gõ trên cửa sổ, tạo nên một không khí yên tĩnh và bình lặng. Yoongi nhìn cậu, Jimin, đang nằm trên sofa với vẻ mặt mệt mỏi. Cậu say, mệt và cần nghỉ ngơi.

Cậu ổn không?” Yoongi hỏi, mặc dù biết rõ câu trả lời. Cậu đã lạc lối trong những ly rượu từ tối qua và giờ thì hoàn toàn kiệt sức.

Jimin mở mắt, đôi mắt lờ đờ nhìn vào Yoongi.

"Anh... anh không... không cần phải làm gì đâu...” Cậu thì thầm, giọng nói như bị lạc giữa cơn say và cơn buồn ngủ.

Yoongi khẽ cười, không nỡ đánh thức cậu. Anh đưa tay đặt lên trán cậu, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể cậu. Không khí lạnh từ bên ngoài kết hợp với cơn say khiến Jimin cảm thấy cần được che chở.

Cậu cần ngủ một chút.” Yoongi nói, giọng anh nhẹ nhàng như muốn bảo vệ sự yên tĩnh của đêm mưa. “Để tôi lo cho cậu.

Anh nhẹ nhàng bế Jimin lên, cẩn thận không làm cậu tỉnh giấc. Jimin khẽ rên rỉ, vùi đầu vào ngực Yoongi, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn. Yoongi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy biểu hiện thanh thản trên gương mặt cậu.

Yên tâm, tôi sẽ đưa cậu về giường.” Yoongi nói, nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ.

Khi đến nơi, Yoongi đặt Jimin xuống giường, vừa khéo léo vừa dịu dàng. Cậu nằm yên trên giường, đôi mắt nhắm chặt và hơi thở đều đặn. Yoongi kéo chăn đắp cho cậu, rồi ngồi bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn cậu ngủ.

Ngủ ngon nhé, Jimin.” Yoongi thì thầm, bàn tay anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc cậu. “Tôi sẽ ở đây, không đi đâu cả.”

Trong ánh sáng mờ mờ của đêm mưa, khoảnh khắc ấy trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Dù trời vẫn mưa ngoài kia, nhưng trong căn phòng nhỏ, mọi thứ dường như đều trở nên ấm áp và an yên hơn rất nhiều.

Yoongi ngồi bên giường, ánh mắt không rời khỏi Jimin. Cậu ngủ say như một đứa trẻ, sự mệt mỏi trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất. Yoongi cảm nhận được sự bình yên trong căn phòng, nơi tiếng mưa bên ngoài không thể làm gián đoạn khoảnh khắc này.

Một lúc sau, Yoongi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Jimin, giữ khoảng cách vừa đủ để không làm cậu tỉnh dậy. Anh chỉ đơn giản là nằm cạnh, thở đều đặn và cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể cậu. Một tay anh đặt lên bụng Jimin, như một hành động bảo vệ âm thầm.

"Cậu có biết không,” Yoongi thì thầm, giọng anh ấm áp và chân thành. “mỗi khi cậu say, cậu luôn khiến tôi cảm thấy như thế này. Như thể tôi cần phải bảo vệ cậu, như thể tôi không thể làm gì khác ngoài việc ở đây bên cậu.

Jimin khẽ động đậy, nhưng vẫn không mở mắt. Yoongi mỉm cười, cảm nhận được sự yên bình và hạnh phúc trong khoảnh khắc đó. Anh khẽ hôn nhẹ lên trán Jimin, một cử chỉ nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.

Đừng lo lắng về bất cứ điều gì,” Yoongi tiếp tục. “chỉ cần ngủ ngon và để mọi thứ cho tôi.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ dần dần trở nên nhỏ hơn, như thể hòa quyện vào những hơi thở đều đặn của cặp đôi trong phòng. Yoongi tiếp tục nằm cạnh Jimin, và trong khi cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, Yoongi biết rằng đây là một khoảnh khắc mà anh sẽ không bao giờ quên.

Khi Yoongi nằm cạnh Jimin, anh không khỏi lo lắng về việc liệu cậu có cảm thấy thoải mái không. Mặc dù Jimin đang say giấc, Yoongi vẫn cảm thấy cần phải tôn trọng sự tự chủ của cậu.

"Tôi không muốn làm cậu khó chịu." Yoongi thì thầm, lo lắng. “Nếu cậu cảm thấy không ổn, tôi sẽ ra ngoài ngay.

Yoongi nhẹ nhàng đứng dậy, nhưng trước khi anh có thể rời đi, Jimin khẽ động đậy, tay cậu vô tình nắm lấy tay Yoongi.

Mmm… Anh không cần phải đi đâu…” Jimin lẩm bẩm, giọng nói ngái ngủ và lờ đờ. “Cảm giác như anh ở đây… làm em cảm thấy… an toàn…

Jimin mở mắt một cách lờ đờ, cố gắng nhìn Yoongi nhưng không rõ lắm. Yoongi ngồi lại bên giường, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Jimin vẫn thoải mái.

Nếu cậu thực sự thấy như vậy, tôi sẽ ở lại." Yoongi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Jimin. “Cậu có muốn tôi làm gì thêm không?

Jimin chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn nhắm chặt, cảm nhận sự ấm áp từ Yoongi. Cậu hơi co lại và kéo chăn lên để cảm thấy thoải mái hơn.

Không cần đâu… chỉ là… ngủ cùng…” Jimin thì thầm, hơi thở của cậu đều đặn và nhịp nhàng, như thể việc Yoongi ở đây là điều mà cậu thực sự cần.

Yoongi cẩn thận nằm xuống bên cạnh Jimin, giữ khoảng cách nhưng vẫn gần gũi. Anh khẽ thở dài, cảm nhận sự an yên trong khoảnh khắc. Đôi tay của Jimin vẫn nắm lấy tay Yoongi một cách nhẹ nhàng, và anh không thể không cảm thấy lòng tự trọng của mình đã được đáp ứng, đồng thời bồi đắp thêm sự gần gũi và yêu thương giữa hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro