Chap 2: Hokkaido

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tia nắng  mai rớt xuống bụi oải hương, len lỏi vào từng nụ hoa hé mở. Mùi oải hương theo gió bay vào ngôi nhà nhỏ.  Lý Trác trở mình, mi mắt nheo lại đón một ngày mới lại đến với cậu.

Ăn vội lát bánh mì, cầm theo hộp sữa, Lý Trác túm lấy ba lô đi đến trường. Trên con đường đầy ánh nắng,  một chàng trai bước vội thu hút ánh nhìn của bao người qua đường.

Đã một năm từ ngày Lý Trác rời xa quê hương đến Nhật Bản tu nghiệp, cánh cổng trường Đại học Hokkaido đón chào cậu, đem đến cho cậu một cuộc sống sinh động và nhiều câu chuyện lý thú.

Ngày đầu đặt chân đến nơi này, cậu nhìn thấy bầu trời trong xanh và xa tít, ánh nắng chói chang nhưng lại ấm áp, cậu nói với lòng hãy sống vui và lấy lại nụ cười trên khoé môi.

Cuộc sống hiện tại đủ để Lý Trác hài lòng, đến trường, về nhà, làm thêm ở một siêu thị nhỏ để kiếm thêm thu nhập.  Thi thoảng vẫn có vài người nhắc về quá khứ, trách Lý Trác đi vội vã còn chưa kịp chào tạm biệt một ai, cậu chỉ cười cho qua chuyện.

Hôm trước Minh An,  bạn học của cậu khi còn ở TN nhắc đến việc gặp phải Mã Khắc trong buổi tiệc của công ty, nghe nói anh đã có con, một bé trai vừa tròn tháng. Có lẽ cuộc sống hôn nhân của anh khá tốt.

" Trác à, em nghĩ xem nếu chúng ta có con nên đặt nó tên gì nhỉ? Gọi Mã Lý em nhé, hay là Mã Trác? Sao hả,  thích quá không biết nói gì à?"
Lắc nhẹ đôi vai xua đi ký ức đang ùa về, thỉnh thoảng Lý Trác lại nhớ về những chuyện vụn vặt trước đây, sáu năm yêu nhau đâu phải muốn quên là có thể quên được.

Hôm nay cậu có hẹn với một người bạn đến phòng cậu dùng bữa tối, đôi lúc cậu nghĩ hay cũng nên cho mình cơ hội mới để bên cạnh có người giải sầu cũng tốt.

Tiếng chuông cửa dồn dập nhắc cậu Numano đang đợi khá lâu ở ngoài cổng. Numano là quản lý tại siêu thị cậu đang làm, từ khi quen Numano cuộc sống của cậu bớt vô vị hơn, có người trò chuyện,  ăn tối đôi khi lại uống chút rượu, thập phần mĩ vị.

- Cậu đem gì nhiều thế, định ăn ở nhà tôi tận hai ngày mới về à.
Cậu ấy luôn như vậy, cứ phải mua thật nhiều và để đầy tủ lạnh của Lý Trác thì mới yên lòng. Không phải Lý Trác không hiểu tình ý trong đó, chỉ là lười nghĩ đến.

Hôm nay cậu định sẽ trổ tài làm một nồi lẩu cho Numano thưởng thức, trời lạnh mà ăn lẩu thì tuyệt vời.
Cho tất cả nguyên liệu vào đĩa, Lý Trác bắt đầu nấu lẩu. Sau quá trình đuổi Numano ra phòng khách thì Lý Trác cũng hoàn thành một nồi lẩu thơm ngon. Hai người một nồi lẩu bắt đầu vừa uống rượu vừa trò chuyện, nhìn vào là một bức tranh sinh động đầy màu sắc.

- Đừng uống nhiều như vậy,  dạ dày không tốt, uống thế lại tái phát, rồi ông đây lại phải chăm sóc cho à.
- Lý Trác cậu uống đến ngớ ngẩn à.  Dạ dày của tôi rất tốt, uống thêm nữa cũng chẳng sao. Hơn nữa cậu là bác sĩ, tôi ốm một trận cũng có cậu chăm, tôi cầu  ốm một lần còn không được này.

Lý Trác im bặt tiếp tục vùi đầu vào nồi lẩu, cậu ngớ ngẩn thật rồi, người có dạ dày không tốt giờ đang ở bên kia đại dương, có vợ đẹp con xinh đâu cần đến cậu phải chăm lo nữa. Ngày trước mỗi khi anh tiếp đối tác uống đến say không còn biết gì đều than vãn với cậu, đều vùi vào lòng cậu đòi yêu thương, giờ thì có lẽ đang vùi vào căn phòng xa lạ nào đó, liệu có ai nhớ phải pha cho anh tách trà giải rượu, sáng mai phải cho anh ăn ít cháo. Ừ mà cậu lo làm gì nhỉ, công việc đó giờ là của vợ anh. Càng nghĩ nhiều lòng lại càng phiền, cậu uống thêm mấy ly rồi vật ra sàn nhà không còn biết gì nữa, say cũng tốt, say rồi thì không phải nghĩ, không phải nhớ và không phải thương nữa.

Không biết Numano đã thu dọn như thế nào, đưa cậu về phòng ra sao. Chỉ biết sáng hôm sau cậu tỉnh lại trong căn phòng quen thuộc,  bên cạnh là một lồng ngực rắn chắc, gợi cảm, cậu lục lại ký ức đêm qua mọi thứ như từng thước phim ùa về. Say rượu làm loạn, ý nghĩ đó vừa loé lên cậu chợt lạnh nơi sống lưng,  Numano không phải là người để đùa giỡn, không phải là đối tượng để chơi tình một đêm, anh ấy là một người nghiêm túc và bảo thủ, nếu xảy ra chuyện này rồi không thể chỉ nói say rượu không nhớ là xong. Tình cảm mập mờ hơn nửa năm qua nay phải có câu trả lời. Hoặc làm người yêu của nhau, hoặc là không còn gì nữa cả.

Cứ chạy theo suy nghĩ trong đầu ngay cả Numano tỉnh lúc nào cậu cũng chẳng biết. Đến khi bốn mắt nhìn nhau cậu chỉ có thể lảng tránh và thầm cười khổ.

Quan hệ của hai người thay đổi sau đêm đó. Không ai nói ra nhưng cũng ngầm thừa nhận vị trí của nhau. Cùng nhau dạo phố, xem phim, ăn tối, đôi khi lại uống rượu, cuối tuần thì đến nhà cậu qua đêm, xong việc thì hôm sau lại trở về quỹ đạo cũ. Mối quan hệ không mãnh liệt nhưng lại thấy rất an tâm không lo được hay mất nữa.

Buổi thảo luận hôm nay sẽ quyết định cho tấm bằng Thạc sĩ Y học của cậu. Giáo sư rất coi trọng đề tài này, cậu muốn nó được hoàn thành một cách tốt nhất và nhanh nhất có thể.  Cậu nhớ quê hương, nhớ những quán ăn ven đường, nhớ từng con phố, nhớ cả khu chợ đêm cậu từng đi mỗi tối.

Dù Hokkaido có những cánh đồng oải hương trải dài bất tận hay những mùa tuyết trắng phủ khắp núi đồi cũng không thể xoá được hình bóng của một quê hương đầy nắng gió trong lòng cậu.

Đông dần sang, cái lạnh như cắt vào tận xương, Lý Trác cố cuộn mình vào chiếc chăn bông để giữ lại chút nhiệt độ.
Hôm nay Numano không đến, cậu cũng không muốn gặp mặt,  cậu sắp rời Hokkaido trở về thành phố TN của cậu. Khóa học của cậu đã kết thúc, không còn chuyện gì vướng bận ở đây nữa. Numano không hỏi cậu cũng không nói gì về quan hệ của hai người.  Cứ để nó bắt đầu trong im lặng và kết thúc cũng trong lặng im đi.
Kéo chiếc vali ra khỏi sân bay, bầu trời TN như nở nụ cười chào đón cậu.

Trái với cái lạnh nơi xứ người, thành phố thân thuộc này ấm áp và rực rỡ như đóa Hướng Dương giữa bầu trời trưa đầy nắng. Thành phố này cậu đã sống tám năm, nay quay trở về bỗng thấy thân thuộc và đầy hân hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vivian