Quan gia gặp nhau...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


«Tùng tùng tùng tùng tùng». Một nữ sinh dang chạy như bay ở hành lang của trường trung học Tri Phương.

Khuôn mặt nhỏ nhấn, thanh tú trong như nước với cập kính cận xin xắn, làng da trắng nõn nà đáng yêu, ôn hòa tựa như một con vật nhỏ, nhưng trên làng tráng mịn màng lạng lấm tấm một tằng mồ hôi nhỏ.

Chết rồi, chết rồi, lần này chết rồi, chất rồi. Ngày đầu tiên đi học chất bị phê bình nghiêm khắc mất.

Ai ngờ, chạy vào ngã rẽ cô lại đâm sầm vào một người khác.

Vì chạy quá nhanh nên lực đâm sầm khá mạnh. Trong lúc choáng váng, Lê Phạm Thùy Linh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của cây mọc hương, thấm sâu vào tận tim gan.

Lê Phạm Thùy Linh biết người này là một nam sinh - vì ngực anh ta lại vừa cứng lại vừa phẳng
Nhưng giờ không kịp nghiêm cứu nhiều như vây, cô nói to một tiếng " xin lỗi " mà không hề ngẳng đầu lên rồi lao về phía trước.

Chính bởi vậy Lê Phạm Thùy Linh không hề thấy sao mình, người bị cô va vào đang che cánh tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Lúc này, Đỗ Đức Trọng đi lên từ phía sau, nhìn người bạn tốt, tò mò hỏi thâm "sao sắc mặt lại tái nhợt thế kia? Không sao chứ?"'

Người bị va vào cuối đầu, phủ tóc xuống che mặt, một lúc lâu sao, anh ta mở miệng, giọng nói âm ư.

"Con bé kia chết chất rồi".

Nhờ vào tốc độ chạy thục mạng, Lê Phạm Thùy Linh đã chạy kịp vào lớp a5, trước tiếng chuông báo giờ trong nháy mắt.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt nữa thì muộn. Lê Phạm Thùy Linh thở hỗn hển vỗ ngực, đến khi hít thở lại bình thường mới phát hiện ra toàn bộ các bạn trong lớp điệu đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến là cô khiến cô xấu hổ vô cùng. May là ba giây sau thầy Thiện - chủ nhiệm của lớp bước vào phòng học, bắt đầu giới thiệu cô với cả lớp.

"Các em hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến, tên là Lê Phạm Thùy Linh". Thầy Thiện hích một hơi thật sâu kích động các bạn chào đoán Lê Phạm Thùy Linh "các em cho một tràn pháo tay chào đoán bạn học mới đi nào!".

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt chào đoán Lê Phạm Thùy Linh nở một nụ cười ngây thơ ngại ngùng.

"Mọi người điều là bạn cùng lứa, thầy tin rằng các em sẻ sớm thân nhau thôi". Thầy Thiện quay đầu cười niềm nở chỉ vào chổ trống thứ hai từ dưới lên trong một tổ nói: "Linh, em ngồi ở đây nhé. Có vấn đề gì cứ hỏi các bạn"

Linh nói cảm ơn, rồi vác cập ngồi vào chổ của mình.

" Đúng rồi, Gia bảo và Đỗ Đức Trọng đi đâu rồi? ". Thầy Thiện nhìn về phía hai chổ trống gần Lê Phạm Thùy Linh nghi ngờ hỏi.

" Thưa thầy, vừa rồi bạn Gia Bảo tập bóng rổ bị trật khớp cổ tay, bạn Trọng đưa bạn ấy đến phòng y tế rồi ạ". Có bạn trả lời.

" Hóa ra là thế, tiết này là tiết tự học các em tự giác nhé ". Thầy Thiện dận dò rồi đi khỏi phòng học.

Lê Phạm Thùy Linh chuẩn bị lấy sách vở ra để học thì nữ sinh bên cạnh bỏng chìa tay ra " chào bạn mình là Nguyễn Thị Thùy Ngân, là bạn cùng bàn với cậu ".

" Chào bạn " Linh vươn tay nắm lại, vô cùng xúc động. Bạn nữ này xinh quá!.

Da dẻ trắng nõn nà, mắt to sáng như ngọc, mũi cao thẳng, nhìn cứ như con lai.

Ngân đột nhiên hỏi: " cậu thít hương hoa bích hợp hay hoa hồng?".

Thùy Linh mặt dù không hiểu ý bạn nhưng trả lời: " hoa hồng "

" Cậu thít ăn thịt bò hay tôm? ". Ngân liên tục hỏi.

" thịt bò " Thùy Linh tiếp tục đáp.

" Nếu cậu làm phụ dâu, liệu bạn có trang điểm đẹp hơn cô đâu không? ".

" Không, vì niếu thế... sẻ bị cô dâu đuổi giết!".

Ngân thỏa mãn nở nụ cười, " toàn bộ điều trả lời chín sát, tớ quyết định chọn cậu làm phụ dâu của tớ".

" Cậu sắp kết hôn à? " Thùy Linh ngạc nhiên.

" Thì đằng nào tớ chẩn phải kết hôn, lo trước tốt hơn mà". Ngân vươn tay, " quyết định vậy nhé, từ nay cậu là bạn của tớ. Ai dám bất nạt cậu cứ nói với tớ, tớ sẻ cho nó một trận."

Có thể quen biết với người đẹp thú vị như thế, Thùy Linh hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Vì vậy cô củng vươn tay ra.

Hai tay nắm chât, nhìn nhau cười, tình bạn nảy sinh từ đó.

Sau hai tiết học tiếp theo, Thùy Linh cảm thấy mình may mắn đến lạ thường. Lớp học này quả thật là một lớp học ngoan ngoãn, mọi thứ điều có vẻ thân thiện. Xem ra, cô học ở đây sẻ rất vui vẻ.

Nhưng thời gian vui sướng luôn kéo dài không lau. Giữa tiết học, Trọng ngồi sao cô đã về. Người này cao to, đẹp trai, màu da màu đồng cổ, có một nụ cười ấm áp khiến người ta bỏng nhiên sinh tình cảm.

Ngân hỏi: " sao Gia Bảo không về? ".

Trọng đáp: " Cậu ấy bị thương rất nặng, muốn được nghỉ ngơi 2 tuần ".

Ngân nghi ngờ, " vừa rồi cậu ấy đâu có gì đâu, sao bây giờ lại nghiêm trọng thế? ".

Trong giải thít: " vừa rồi chỉ là trật khớp, lúc đi trên hành lang bị một nữ sinh va vào, kết quả là gãy xương!".

Ngân hiếu kỳ: " vậy nữ sinh đó học lớp nào? ".

Trọng lắc đầu, " tớ không biết, cậu ấy củng không nhận ra có điều, cô ta đâm vào người khác rồi bỏ chạy ".

Nghe vây, cả người Thùy Linh bỏng dưng lạnh toát. Trong nháy mắt cô nhớ lại một vài chuyện.

Sáng nay, lúc cô va vào người kia hình như cô đã nghe một tiến "rất" vang lên.

Thùy Linh lòng đầy hổ thẹn đang muốn thừa nhận hành vi phạm tội với hai người thì chợt nghe thấy Trọng kiêu lên: " hỏng bét, cuối tuần tới có trận đấu với Kiến Trung, Gia Bảo không thể tham gia được, niếu thế chất cậu ây sẻ tức điên lên sao? ".

"Đó là điều đương nhiên", Trọng tiếp lời: " nữ sinh kia mà bị điều tra ra, chất bị hành hạ đến sống củng không dược, mà chết củng không song".

Cậu ta vừa dức lời máu trong người Thùy Linh ngừng lưu thông hoàn toàn.

Mình... sẻ bị hành hạ đế sống củng không dược, chết củng không song?

Thùy Linh miệng cười cứng ngắc, giả vờ thoải mái hỏi: " này, Gia Bảo là ai thế? Lợi hại lắm à?".

" Gia Bảo là nhân vật quan trọng trong trươngg chúng ta, ngoại hình gia thế điều là đệ nhất. Cậu ta chín là đội trưởng đội bống rổ, nữ sinh theo đuổi cậu ta nhiều không kể xiết. Tuy rằng bình thường tính tình người này rất hiền hòa, nhưng..." Ngân đắt ý nheo mắt lại. " dựa vào năng lục quan sát và trinh thám tuyệt đỉnh của mình, nếu đã chọc tức Gia Bảo thì hãy tự đật quan tài cho mình đi. Thế nên, niếu tớ là nữ sinh kia sẻ không thừa nhận minh đã đâm vào cậu ta! ".

Nói đến đây, moi Thùy Linh hoàn toàn trắng bệch. Cô quyết định, vì suy nghĩ cho an toàn tính mạng, cô phải giấu nhẹn chuyện này đến cùng....!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro