Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Trường Dạ đi lướt qua người cô, áo gió làm thân thể hắn càng trở nên ma mị. Đi đến cửa chính, hắn dừng bước, ánh mắt híp híp, cũng không quay đầu nhìn cô, "Thật đúng là trở nên có bản lĩnh?"

Giản Ngưng đứng im không nhúc nhích, "Tiểu Địch ở đâu?"

Cố Trường Dạ sắc mặt chìm xuống, lúc này mới chậm rãi xoay người, nhìn Giản Ngưng đứng nơi đó, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã cô. Cô trước kia cũng rất gầy, thân ảnh rất nhỏ, nhưng đôi mắt luôn mang theo một đạo quang. Sẽ bởi vì hắn, ánh mắt cô bất cứ lúc nào cũng có thể vụt sáng. Mà thân thể cô lúc này tựa hồ như một khối đá. Gầy đến nỗi khiến người ta chỉ muốn nhét thức ăn vào miệng cô. Đôi mắt mênh mông một mảnh sương, như thế nào cũng không cảm thấy thân thuộc nữa.

"Tôi muốn Tiểu Địch, tôi chỉ muốn Tiểu Địch..." Hắn châm chọc cô, hắn mắng cô, cũng không sao cả. Chỉ cần đem Tiểu Địch trả lại cho cô, cô chỉ cần Tiểu Địch của cô.

Cố Trường Dạ đi đến trước mặt Giản Ngưng, nhìn chằm chằm cô. Dưới bóng đêm nhìn không ra sắc mặt hắn, "Con của em?" Thanh âm của hắn rất nhẹ, khoé miệng cười nhạt, "Em không phải không có thai sao? Tất cả chỉ là một âm mưu?"

Ý cười của hắn đậm như vậy.

Cô lừa hắn năm năm, đem năm năm của hắn biến thành một trò cười. Gặp lại, cô cách hắn rất xa, nghĩ tốt nhất cả đời này cũng không muốn gặp lại hắn. Làm ra chuyện tốt như vậy, nếu đã có gan dám lừa hắn, thì cũng phải có gan chịu lửa giận của hắn.

Nhiều năm trôi qua, cô biết hắn đã trải qua những gì sao? Cô không biết, sống tốt ở nơi kia. Cuộc sống cho dù không khá giả, cũng chưa một phút nhớ về hắn, sớm đã vứt hắn ra ngoài.

Ngực hắn bị đè nén lợi hại. Năm ấy, hắn công tác trở về, trên đường về, càng lúc càng phiền muộn. Rõ ràng kết quả buôn bán rất thuận lợi, hắn thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Thẳng đến lúc hắn quyết định, có lẽ hắn có thể thành toàn cho cô một lần, cô muốn sinh hạ đứa nhỏ, hắn có thể đáp ứng cô. Chỉ cần cô đừng lộ ra vẻ mặt thấy chết không sờn, chỉ cần cô đừng cười giống như Quan Điềm trước khi chết cười với hắn.

Hắn thuyết phục chính mình, thậm chí ý niệm này, làm cho hắn muốn tự phỉ nhổ chính hắn. Không phải làm cho cô khó chịu mới là trả thù cho Quan Điềm sao? Nhưng hắn lại đang làm cái gì?

Khi hắn đang mâu thuẫn với bản thân mình, cô lại thống khoái rời đi. Hắn đợi cô ở bệnh viện lâu như vậy, cô như cũ không có trở về. Thậm chí lâu đến nỗi hắn tưởng mình đã chết đi. Bất cứ vũ khí nào cũng không thể làm tổn thương đến nơi ngực trái của hắn, cô bây giờ liền có thể.

Hắn sống không tốt, vì sao cô có thể sống tốt?

Giản Ngưng rốt cuộc đưa mắt nhìn hắn. Hắn đây là đang trả thù cô trước kia gạt hắn. Hắn đã sớm biết, đang muốn nhìn cô tự chôn chính mình...

"Tiểu Địch là con tôi. Thằng bé và anh không có bất cứ quan hệ gì." Cô nói từng chữ rất rõ ràng. Từng chữ nhả ra, làm cho cô hao hơn phân nửa khí lực, phải há miệng thở dốc.

"Có quan hệ với tôi hay không, bệnh viện tự biết." Sắc mặt hắn thay đổi khá hơn, tựa hồ cảm thấy rất khoái trá. Cô bây giờ cãi nhau cùng hắn, lâu như vậy cũng chưa ai dám làm việc này.

Hắn xoay người, "Đi vào."

Giản Ngưng lắc đầu, "Trả Tiểu Địch lại cho tôi. Cầu xin anh, trả Tiểu Địch lại cho tôi. Nó không có quan hệ gì với anh, nó chỉ là con của tôi... Anh trả nó lại cho tôi..."

Đôi mắt Cố Trường Dạ lạnh băng, lập tức bắn về phía cô, "Không ai nói cho cô biết, thuận theo ý người mới dễ dàng đạt được mục đích hay sao?"

"Trả Tiểu Địch cho tôi, tôi chỉ muốn Tiểu Địch... Tiểu Địch, đem Tiểu Địch trả lại cho tôi..." Cô chỉ muốn Tiểu Địch, chỉ cần Tiểu Địch.

Thanh âm của cô khàn khàn, lại làm cho hắn vô cùng phiền toái.

Cố Trường Dạ đến gần cô, áp môi vào tai cô, "Em có tin hay không, tôi có thể khiến em cả đời này không gặp được thằng bé?"

Cô mở to hai mắt nhìn hắn, nghĩ đẩy hắn ra. Tay cô dừng giữa không trung, thân thể mạnh mẽ ngã xuống. Đôi mày Cố Trường Dạ cau lại, hắn lập tức ngồi xuống lay cô. Hắn đỡ lấy hông cô, bế cô lên, lúc này mới phát hiện thân thể cô nhẹ như vậy. Giống như hắn có thể dễ dàng xiết cô ra làm hai nửa.

"Còn không gọi điện thoại kêu bác sĩ đến..." Hắn hướng người phía bên kia quát.

Lập tức vang lên tiếng chạy hừng hực của người giúp việc.

Cố Trường Dạ ôm lấy Giản Ngưng, đi được hai bước, lấy tay sờ trán của cô. Thật tốt, không phát sốt. Hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, liền ôm chặt cô đi vào biệt thự.

Bác sĩ tới rất nhanh, cũng rất nhanh kiểm tra một lượt. Không có gì trở ngại, chỉ là lâu ngày ăn uống không đầy đủ, lao lực quá độ, mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

Cố Trường Dạ gật đầu, ý bảo bác sĩ có thể rời đi. Tầm mắt hắn rơi xuống mặt cô, sắc mặt trắng bệch, mắt gắt gao nhắm, dường như sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ma xui quỷ khiến, hắn vươn tay, chạm đến chóp mũi cô. Đầu ngón tay có thể cảm nhận hơi thở ấm áp, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn lập tức tự giễu, nở nụ cười.

Năm năm trước, hắn nhìn thấy máu cô, ngay cả việc đi tìm hơi thở của cô cũng không có dũng khí. Kì thực cũng không phải hắn chưa từng hoài nghi, khi hắn xuất viện, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng đến tột cùng không đúng chỗ nào, cũng không thể lí giải được. Lão Tam đã chuẩn xác xác định cô qua đời, hơn nữa còn đích thân lo hậu sự cho cô. Chỗ bệnh viện cũng không có gì khác thường. Hắn đành phải hết thảy nghe theo lời lão Tam.

Khi đó hắn phái người lần nữa tìm hiểu, chỉ đổi lại mấy cái lắc đầu của huynh đệ, nghĩ hắn điên dại.

Hắn giờ khắc này đã hiểu không đúng chỗ nào, là hắn không tận mắt chứng kiến cô ra đi. Cho nên trong lòng hắn vĩnh viễn không xác định cô đã chết. Hắn còn chưa chạm qua thi thể cô, chưa cảm thụ được tim cô ngừng đập...

Hắn nhìn cô một cái, cô ngủ được lâu như vậy, một chút cũng không phiền muộn. Nếu hắn không ép cô trở về, cô đại khái sẽ mãi ở thị trấn kia, thậm chí còn có thể sống hạnh phúc, vĩnh viễn không nhớ đến hắn từng là người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời cô.

Cô thậm chí sẽ mang con của hắn, gả cho một người đàn ông khác.

Thật là một chuyện nực cười. Con là của Cố Trường Dạ hắn, lại muốn mang cho người đàn ông khác nuôi.

Hắn đi đến ban công, rút ra một điếu thuốc, từ từ hút. Hướng gió vừa vặn tạt vào mặt hắn, đem làn khói đập vào mặt hắn rồi từ từ vòng ra sau đầu. Hắn nhìn chằm chằm gốc cây cổ thụ, rơi vào trầm tư.

Nực cười, hắn bị gạt lâu như vậy, nhưng không ai nguyện ý nói ra chân tướng cho hắn.

Lão Tam hết thảy chuẩn bị, thế nào cũng không mở miệng nói ra nguyên nhân, đem người kia bảo hộ sau lưng hắn. Mà lão Tứ tra xét lâu như vậy, thế nhưng kết quả cũng như lão Tam, đem hết thảy đổ lên đầu Từ thiếu gia Từ Triệu Luân, về phần quá trình, không nói ra bất cử thứ gì.

Cố Trường Dạ mấp máy miệng, bọn họ cũng không mắc nợ gì mình, nếu tất cả đều có tâm tư riêng, vậy tuỳ bọn họ đi. Hắn quay đầu lại ngắm cô đang nằm trên giường. Quan trọng là, cô đã trở về, còn sống trở về, những thứ khác đều không quan trọng nữa. Hắn ném mẩu thuốc xuống đất, đạp giày lên, đốm lửa nhỏ vụt tắt. Hặt đặt tay lên ngực, nơi này sẽ không bao giờ rỗng nữa. Cho dù phiền muộn, cho dù khó chịu, cho dù nôn nóng, cũng không trống trải nữa, thế là tốt rồi.

Giản Ngưng tỉnh lại, đập vào mắt cô là trần nhà. Cô dụi mắt, xác thực đây không phải mơ. Cô trước kia đã vô số lần như vậy, ngơ ngác nhìn trần nhà. Lúc ban đầu là nhìn trần nhà, vô thức nghe âm thanh từ TV phát ra, suy đoán chồng cô bao giờ sẽ trở về. Sau đó thì nhìn trần nhà từ sáng tới tối, chỉ muốn nhắm mắt vào sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Hương vị quen thuộc lan tràn khắp thân thể cô, khiến cô không nhịn được run lên.

Cô lại trở về nơi này? Nơi gây ra toàn là ác mộng cho cô? Nghĩ đã chạy trốn được, kì thực chính là "nghĩ" mà thôi.

Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng. Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Cố Trường Dạ một thân tây trang, giày da tiến vào, sơ mi trắng chỉnh tề đối lập với cà vạt bị kéo đến lệch lạc. Yết hầu Giản Ngưng phát khô, cô vẫn là bài trừ hắn, chỉ liên tiếp lặp lại một câu, "Trả Tiểu Địch lại cho tôi..."

Thanh âm của cô so với ngày hôm qua thậm chí còn khàn hơn. Cố Trường Dạ đi vào, ánh mắt dừng trên người cô quét một lượt, "Trả lại cho em?" Hắn kéo ghế đến trước mặt cô, tao nhã ngồi xuống, "Ai bảo em trộm đồ của người khác rồi thì nó là của em?"

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thậm chí khóe mắt còn mang theo một chút ý cười. Hắn tựa như phát hiện cái gì thú vị, nguyện ý hao phí thời gian để chơi tiếp.

Hô hấp của cô kịch liêt, "Thằng bé là con tôi."

"Là em trộm của tôi trước." Hắn hảo tâm nhắc lại giúp cô, "Trộm đi nhiều năm như vậy, cũng đủ vốn rồi. Còn nói trả thằng bé lại cho em? Thật nực cười."

Cô chống tay gượng dậy, "Đó là đứa nhỏ tôi sinh ra..."

"Tôi chưa nói không phải."

"Anh không phải là không thích đứa nhỏ sao? Anh để tôi đưa nó đi, được không? Tôi cam đoan sẽ cách anh thật xa, đời này không bao giờ gặp lại. Chúng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa..."

Cố Trường Dạ nhíu mày, lập tức ngắt lời cô, "Nếu tôi hiện tại đột nhiên thấy thích?"

Giản Ngưng hoảng sợ, cô tuyệt đối không tin tưởng hắn gì nói. Cô không quên người đàn ông này trước kia đối xử thế nào với cô. Đoạn thời gian đó cô ngủ cũng có thể nằm mơ hắn giết chết đứa nhỏ, biến con cô thành một vũng máu. Hắn không thích cô vì hắn sinh con, cũng không...

"Để tôi gặp thằng bé, gặp một chút thôi, được không?" Đôi mắt cô khẩn cầu, "Nó có được ăn ngon không, buổi tối có ngủ ngon không?"

Cô không ngừng hỏi hết thảy về Tiểu Địch. Cố Trường Dạ không đủ kiên nhẫn nghe xong, đứng dậy, "Muốn gặp con trai, cũng không thể không được. Bộ dáng em người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nếu để con tôi bị lây bệnh, vậy phải làm thế nào?"

Hắn liếc cô một cái, không nói thêm gì nữa.

Giản Ngưng há miệng, muốn nói cái gì, cuối cùng lại giấu kĩ vào trong.

Ý tứ của hắn là nếu cô còn sinh bệnh, sẽ không cho cô gặp Tiểu Địch?

Cô chỉ cần hết bệnh là có thể thấy Tiểu Địch sao? Vui sướng từ đáy lòng vừa mới ngoi lên, một ý niệm khác lập tức dập tắt điểm vui sướng ấy. Hắn sẽ tốt bụng như vậy sao? Sẽ sao?

Chương 18

Giản Ngưng thức dậy, mặc quần áo cẩn thận. Cô hỏi đi hỏi lại người giúp việc xem có biết con trai cô ở đâu không. Nhưng nhận lại được chỉ là ánh mắt kinh ngạc của đối phương, cũng không giống bộ dáng giả vờ không biết. Xem ra Cố Trường Dạ vẫn chưa mang Tiểu Địch về đây. Cũng đúng, hắn trước nay chưa từng coi nơi này là nhà, như thế nào sẽ để con hắn ở chỗ này. Cô suy nghĩ Cố Trường Dạ sẽ làm gì với Tiểu Địch, Tiểu Địch là con hắn, hắn không thể tàn nhẫn, thằng bé đã lớn như vậy, nó nhận thức được... Nhưng có gì mà hắn không dám làm...

Người giúp việc hẳn đã đổi hết một lượt, cô nhìn không có lấy một gương mặt quen. Tại năm cô "gặp chuyện không may", Cố Trường Dạ ngoại trừ quản gia, đều đuổi tất cả đi. Hắn tức giận, hết lần này tới lần khác không có cách nào để giải toả. Hắn hận bọn họ, vì sao thấy cô ở trong phòng lâu vậy, vì sao để cô chảy máu nhiều như vậy, lại vẫn không có người nào phát hiện ra?

Cố Trường Dạ không mất trí nhớ, hắn nhớ mình đã gào thét thế nào đối với mấy người giúp việc kia. Hắn trả tiền cho bọn họ để làm gì, làm sao có thể không chú ý đến Giản Ngưng như vậy? Mỗi khi nhớ lại những lời này, ngực hắn liền toả áp lực lợi hại, khiến hắn phải há mồm thở dốc, một lúc lâu mới hồi phục được.

Giản Ngưng không biết những điều này. Cô nhìn những gương mặt mới, không có quá nhiều cảm giác. Thay đổi cũng tốt, ít nhất cũng khiến cô tạm không nghĩ đến những gì đã trải qua. Cô có một thời điểm, mãi mãi cũng không muốn trở về...

Cô đi dạo xung quanh, hết thảy đều không thay đổi, bất kể là bố cục hay cách trang hoàng. Cô vốn cho là, sau khi cô rời khỏi, hắn hoặc đem nơi này bán đi, hoặc là cải tạo triệt để lại một lần. Nơi này là ác mộng của cô, dĩ nhiên cũng không phải kí tức tốt đẹp gì đối với hắn.

Giản Ngưng đứng trên bậc thang, chuẩn bị xuống lầu, lại nhìn thấy Cố Trường Dạ đang ngồi ở sofa đọc báo. Cô dừng một chút, dùng tay phải bóp tay trái, cảm giác đau đớn truyền đến, không phải ảo giác. Cảnh tượng này quá giống với cảnh tượng trước kia, giống như đã xảy ra vô số lần.

Lúc ban đầu nếu cô nhìn thấy hắn ở nhà, sẽ vui sướng chạy tới. Cầu thang bằng gỗ sẽ truyền đến tiếng nhẹ nhàng của bước chân, liên tiếp mà êm tai. Sau đó thì sao? Cô nhìn thấy hắn ở nhà, thật là ngoài ý muốn, hắn vẫn còn nhớ có một nơi thế này sao?

Cô không thể không thở dài một chút, lập tức bước xuống.

Cố Trường Dạ nghe được tiếng động, hạ tờ báo trong tay, đứng lên đi đến bàn ăn.

Giản Ngưng nhìn người giúp việc lần lượt mang bữa sáng lên, lại nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn mười giờ. Hắn sao bây giờ mới ăn điểm tâm, chẳng lẽ vì muốn đợi cô? Cô không khỏi tự giễu, cô trở nên quan trọng như vậy từ bao giờ...

Cố Trường Dạ đã ngồi xuống, bữa sáng cũng đã dọn xong. Vài người giúp việc đều nhìn Giản Ngưng, ý bảo cô nhanh nhanh ngồi xuống. Đại khái cũng biết nam chủ nhân tính tình không tốt, hi vọng hết thảy đều vừa ý hắn.

Giản Ngưng đứng vài giây, lúc này mới đi tới ngồi xuống.

Cô nhìn đồ ăn trước mặt mình, không muốn ăn, "Không sợ tôi lãng phí đồ ăn?"

Cố Trường Dạ đang dùng cơm ngẩng đầu lên, "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên em lãng phí."

Giản Ngưng dùng thìa khuấy loạn bát cháo nóng, không muốn nhiều lời. Cô bây giờ rõ ràng đã ở thế yếu, không nên làm hắn không thoải mái. Thế giới này căn bản không công bằng, nghĩ thế này cô sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.

"Khi nào thì cho tôi gặp Tiểu Địch?" Cô nhìn hắn, cố gắng không để lộ cảm xúc, nhưng trong mắt vẫn không giấu được vài tia khát vọng nổi lên.

Cố Trường Dạ nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt cô, không nói một lời.

Giản Ngưng không có được câu trả lời như ý muốn, chỉ có thể vùi đầu ăn cháo. Nhìn thái độ hắn, chỉ sợ nếu cô còn bệnh, hắn sẽ không để cô thấy Tiểu Địch. Cô nhất định phải thật khoẻ mạnh, cũng là muốn cho con trai cô thật khoẻ mạnh.

Cô đẩy nhanh tốc độ ăn, Cố Trường Dạ nhìn cô vài lần, mới chậm rãi khôi phục sắc mặt bình thường.

Đang ăn, đột nhiên điện thoại reo, tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên lặng kì lạ. Cố Trường Dạ liếc di động của mình, lập tức ra bên ngoài nghe. Giản Ngưng nhìn bóng lưng hắn, thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất. Không bao lâu sau truyền đến tiếng chạy xe, hắn đã ra ngoài, hơn nữa không nói bao giờ trở lại.

Giản Ngưng cắn cắn môi, hắn định thế nào với cô?

Cô thật sự không dám đi quấy nhiễu hắn, lấy tính cách của hắn, có lẽ thật sự sẽ không để cô gặp Tiểu Địch. Cô nhìn cháo, lại bảo người giúp việc lấy cho cô thêm một bát. Cô muốn ăn nhiều một chút, bồi dưỡng thân thể thật tốt, mới có thể đối chọi với tương lai. Cô sẽ không ngã xuống, tuyệt đối không.

Cố Trường Dạ lái xe vào bệnh viện, Kỷ Bách Hiên đã chờ ở nơi đó, thấy Cố Trường Dạ xuống xe, lập tức tiến lên đón. Cố Trường Dạ sắc mặt đông lạnh, nhìn thấy Kỷ Bách Hiên, lập tức mở miệng, "Đã xác định chưa?"

Kỷ Bách Hiên sắc mặt cũng không quá tốt, "Ngày mai sẽ mời chuyên gia tốt nhất cả nước đến kiểm tra chính xác một lần."

Cố Trường Dạ rất nhanh ổn định lại bước chân. Kỷ Bách Hiên nói như vậy, có lẽ kết quả đã xác định rồi. Bệnh viện của bọn họ nguyên bản là bệnh viện tư nhân, đều tập trung nhân tài cũng như phương tiện y học hiện đại nhất. Kỷ Bách Hiên nói muốn mời chuyên gia, bất quá là để hắn chuẩn bị tâm lí mà thôi.

Kỷ Bách Hiên đón nhận ánh mắt Cố Trường Dạ, đem văn kiện xác nhận DNA đưa cho hắn.

Cố Trường Dạ lắc đầu, không cần nhìn. Từ khi biết được Giản Ngưng có một đứa con trai, hắn chỉ biết, vậy nhất định là con trai của hắn. Sở dĩ hắn muốn giám định DNA, bất quá là để cho những người bên cạnh hắn yên tâm, tránh sau này cảm thấy hoài nghi.

Kỷ Bách Hiên đành phải cất văn kiện đi.

Cố Trường Dạ đứng dựa vào tường trong thang máy, không khỏi thất vọng nhắm mắt lại.

Hắn vốn cho là, trời xanh sẽ không bao giờ dồn con người ta đến đường cùng. Thời điểm năm năm trước, hắn đã chậm rãi cảm nhận được, cô đối với hắn thay đổi. Loại si mê trong ánh mắt ngày càng ít đi, nụ cười đơn thuần tốt đẹp cũng không xuất hiện. Hắn mỗi khi nhìn thấy cô cười đều căm hận, mà khi cô không cười nữa, hắn lại như vậy không thoải mái.

Cô thích đứa trẻ như vậy, khi đó hắn nghĩ, nếu cô thực sự sinh nó ra, cô nhất định sẽ không bỏ đi đâu được, cuộc đời từ nay về sau đều bị hắn khống chế. Nhìn cô, tâm tình hắn sẽ không quá tốt. Nhưng khi cô rời đi, hắn mới phát hiện, ngay cả tâm tình hắn cũng đều không có.

Loại khó chịu này, ngày ngày ám vào thức ăn đến mặn chát. Thẳng đến một ngày, hắn ngay cả vị mặn của đồ ăn cũng không cảm nhận được...

Cố Trường Dạ đẩy cửa phòng bệnh, thằng bé nằm trên giường lập tức ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn hắn. Cố Trường Dạ đánh giá thằng bé. Tiểu Địch chỉ bốn tuổi, mà nghe lão Thất nói qua, nó từ lúc bị bắt lên xe, cũng không khóc chút nào, chỉ trầm mặc.

Lão Thất cảm thấy kì quái, vì thế hỏi thằng bé, có sợ hay không. Thằng bé nói sợ, nhưng nó biết, mẹ rất nhanh sẽ tìm đến, mẹ sẽ không bỏ lại nó.

Cố Trường Dạ đến bên giường bệnh, chống lại ánh mắt của Tiểu Địch. Nghĩ nghĩ, vẫn là vươn tay xoa đầu Tiểu Địch, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của Tiểu Địch.

"Có sợ không?" Cố Trường Dạ đột nhiên mở miệng.

Tiểu Địch nhìn hắn trong chốc lát, "Sợ? Sợ thì ích gì."

Thanh âm Tiểu Địch rất nhẹ, quật cường nhìn người đàn ông trước mặt. Ông chú này nhìn qua thân thể rất cường tráng, tư thái kiên nghị. Tiểu Địch không thấy được cảm giác an toàn, nhưng nó biết mình không ghét chú.

"Mẹ nói không phải tất cả mọi người đều có thể làm một cây đại thụ che trời, có thể tự bảo vệ trước giông bão. Nếu ta chỉ là một bụi cỏ nhỏ, che ngăn không nổi bão táp, vậy hãy để bão táp quật đổ ta, sau đó đứng lên, như cũ sinh trưởng." Thanh âm ngây thơ vang lên giữa phòng bệnh.

Không phải tất cả mọi người đều có thể làm người mạnh. Tính cách cô vốn yếu đuối như vậy, người ngoài mắng, cũng chỉ có thể chấp nhận. Cô chống lại không được, chỉ biết sợ. Cô không có bản lĩnh, không hô phong hoán vũ được. Việc cô có thể làm, chỉ là bảo toàn tính mạng, làm cho mình ngày càng cứng cỏi lên thôi.

Cố Trường Dạ nhẹ nhàng cắn môi dưới, Giản Ngưng đã phải đối mặt với bao nhiêu điều không như ý, mới có thể dạy con trai lý luận như vậy. Hắn giống như đang nhìn thấy con người cô trước kia, đau liền kêu, mệt mỏi liền nói, hi vọng tất cả mọi người đều ở bên cô.

Từ khi nào, cô càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy xa lạ?

"Vậy bây giờ còn sợ không?" Cố Trường Dạ vuốt gương mặt tươi tắn, cố cười.

Tiểu Địch ngoan ngoãn lắc đầu, "Không sợ."

Cố Trường Dạ lúc này mới chính thức nở nụ cười, "Vì sao?"

"Chú là người tốt, cho cháu khám bệnh." Tiểu Địch rung đùi đắc ý, nói, "Mẹ nói nếu ai đối tốt với mình, phải nhớ kĩ."

Cố Trường Dạ ngồi xuống cạnh giường, "Mẹ còn nói gì nữa?"

"Mẹ nói nếu ai đối với mình không tốt, thì quên đi. Nhớ những điều tốt, cuộc sống mới vui vẻ được."

Cố Trường Dạ nghe Tiểu Địch lẩm bẩm, hồi lâu mới hỏi, "Vậy mẹ có nhắc đến ba con bao giờ không?"

Tiểu Địch thu lại nét cười, hơi thương cảm lắc đầu.

Cố Trường Dạ rất rõ ràng, Giản Ngưng chắc chắn sẽ không nhắc tới hắn. Nhưng nghe được sự thật từ chính miệng con trai nói ra, vẫn không nhịn được than nhẹ một tiếng.

"Con cũng không hỏi sao?" Cố Trường Dạ bất giác nghe được thanh âm mềm mại của mình.

Tiểu Địch gật đầu, "Nếu con hỏi, mẹ nhất định sẽ rất đau lòng. Con không muốn mẹ đau lòng."

Cố Trường Dạ ôm Tiểu Địch vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Địch, "Có muốn gặp mẹ không?"

Tiểu Địch giãy ra khỏi lòng Cố Trường Dạ, đầu tiên là gật đầu, trầm mặc hồi lâu, lại lắc đầu, "Không... muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngược