Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Giản Ngưng ra khỏi cửa, trời mưa nhỏ, không khí cũng trở nên ẩm ướt, không có gió, da mặt tiếp xúc với không khí, chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương. Giản Ngưng tuỳ tiện tìm vài món đồ mặc vào, cô đi qua tủ quần áo, tất cả vẫn là đồ của cô, ngay cả vị trí cũng chưa từng thay đổi. Có điều bên cạnh đặt thêm một loạt đồ mới, không biết có phải cho cô không. Giản Ngưng vẫn là chọn quần áo cũ, đại khái mặc ra ngoài.

Cô mặc thật dày, nhìn qua lớp lông xù liền cảm thấy rất ấm áp. Cố Trường Dạ phía trước nhìn cô với thái độ không thể tiếp thu, còn người giúp việc biểu tình lại như trút được gánh nặng.

Cố Trường Dạ tự mình lái xe đưa cô ra ngoài, mưa nhỏ nhẹ nhàng rơi trên cửa kính, thật lâu mới rắc đầy. Giản Ngưng nhìn ra ngoài, xe đi được một quãng xa, mới lác đác thấy người qua lại.

Ngoài xe, một người phụ nữ vội vàng kêu con mình cẩn thận một chút, còn bé trai chỉ lo đuổi theo bong bóng không khí bị tuột khỏi tay. Ánh mắt Giản Ngưng hoàn toàn bị cuốn theo bọn họ, thẳng đến khi không nhìn thấy gì.

"Vì sao không mang Tiểu Địch về?" Như vậy cô mới có thể mỗi ngày được nhìn thấy Tiểu Địch. Không nhìn thấy, ngực trống trơn, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Cô đã có kinh nghiệm, nếu cô vĩnh viễn không thể cùng hắn đối chọi, vậy thì thuận theo hắn, chỉ có cách duy nhất này thôi.

Cố Trường Dạ nhìn chằm chằm con đường trước mặt, cần gạt nước đong đưa tựa hồ làm hắn chướng mắt thêm, "Tại sao tôi phải giải thích cho em?"

Giản Ngưng vừa há mồm định nói, lại nhanh chóng bịt chặt. Cô đem thân mình co thành một khối, nhắm mắt lại, chỉ muốn thật nhanh ngủ đi.

Cố Trường Dạ nắm chặt tay lái, lông mày nhíu sâu.

Vẫn là chỗ cũ, lần này Giản Ngưng không có giống lần trước khẩn trương như vậy, mà là ngoan ngoãn đứng chờ, chờ Cố Trường Dạ đem Tiểu Địch tới cho cô. Rất nhanh, Tiểu Địch từ trên một chiếc xe nhảy xuống, chính là chạy thật nhanh đến chỗ Giản Ngưng, vươn tay ôm chặt lấy cô.

Tay Tiểu Địch rất ấm, chỉ vừa chạm nhẹ một cái, Giản Ngưng nhanh chóng rụt tay lại, xin lỗi nhìn Tiểu Địch. Tay cô rất lạnh, không muốn lạnh lây sang thằng bé. Cô không ngừng xoa xoa hai tay, hi vọng có thể nóng lên được một chút. Cô sợ Tiểu Địch không hiểu mình đang làm cái gì, trong mắt thập phần áy náy, nghĩ phải giải thích một chút. Lại phát hiện Tiểu Địch không có nhìn cô, mà nhìn Cố Trường Dạ trong xe, lại còn đối với hắn nở nụ cười.

Giản Ngưng chà xát tay một lúc, cái gì cũng không nghĩ nhiều, lập tức cầm tay Tiểu Địch, dắt đến một khu phố khác.

Tựa hồ cảm thấy cái gì không đúng lắm, Giản Ngưng ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Địch, mới phát hiện sắc mặt thằng bé rất không tốt, không khỏi cảm thấy lo lắng, "Tiểu Địch sao vậy, ốm sao?" Nói xong cô lập tức sờ trán Tiểu Địch.

Tiểu Địch nghe mẹ hỏi, ánh mắt loé lên, lập tức tránh ánh mắt cô, "Con đói bụng."

Thanh âm Tiểu Địch giòn tan, lại có chút yếu ớt của một đứa trẻ. Giản Ngưng nhịn không được vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng vuốt qua vành mắt đen, "Tiểu Địch hôm qua ngủ không ngon sao?"

Tiểu Địch nghe mẹ hỏi như vậy, mày nhíu lại, lúc lâu sau mới nói, "Hôm qua con chơi game muộn một chút, mẹ không được mắng con đâu đấy."

Giản Ngưng ôm Tiểu Địch vào trong lòng, mặt cũng áp vào mặt Tiểu Địch. Mẹ thương con còn không kịp, mắng thế nào, không nỡ.

Thì ra Tiểu Địch không được tự nhiên là vì lí do này, Giản Ngưng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫn không nhịn được nhéo nhéo mặt Tiểu Địch một chút, "Phải hứa với mẹ, lần sau không được chơi muộn như thế."

Khuôn mặt nhỏ nhắn lặng lẽ cau lại, có chút không tình nguyện, sau vẫn là gật đầu.

Giản Ngưng nắm tay Tiểu Địch, muốn đưa thằng bé đi nếm thử mấy món ăn. Ngày trước tại thị trấn nhỏ của cô, có mở một cửa hàng Humburger, gà rán hương vị cũng không chính thống lắm, nhưng bọn trẻ thích ăn rất nhiều. Cô từng thấy Tiểu Địch nhìn chằm chằm vào cửa hàng, khi đó cô hỏi Tiểu Địch đang nghĩ gì, thằng bé đều lắc đầu.

Lúc này cửa hàng không đông người lắm, Giản Ngưng chọn mấy phần cánh gà nướng cùng bánh trứng, cộng thêm một suất ăn lớn cho trẻ em, xong mới đi tìm chỗ ngồi.

Tiểu Địch ăn này nọ, Giản Ngưng vẫn ngồi nhìn thằng bé. Quần áo thằng bé hình như lại là đồ mới, Cố Trường Dạ đối với thằng bé thực sự tốt sao?

Tiểu Địch ăn ít, còn dư lại rất nhiều. Giản Ngưng nhịn không được mở miệng, "Ăn nhiều vào con?" Nói xong lại sờ bụng Tiểu Địch, thấy cũng chưa căng lắm.

Tiểu Địch quật cường nhìn mẹ, "Ba ba nói thứ này không tốt. Không được ăn nhiều."

Ngực Giản Ngưng cứng lại, cô chỉ biết trước kia Tiểu Địch không được ăn, bây giờ cô phải bù lại cho nó, lại quên mất việc ăn đồ này có dinh dưỡng hay không. Cũng không phải, điều cô khó chịu không phải điểm này. Mà là người đàn ông kia đã có sức ảnh hượng lớn tới Tiểu Địch như vậy rồi sao?

Giản Ngưng trầm mặc một hồi lâu, "Là mẹ không đúng, về sau không mang Tiểu Địch đi ăn cái này nữa, Tiểu Địch muốn ăn gì, nói cho mẹ, mẹ dẫn con đi ăn."

Tiểu Địch lúc này mới quay mặt lại nhìn Giản Ngưng, sắc mặt không khá lắm, do dự thật lâu mới mở miệng, "Ba ba sắp xếp đầu bếp làm đồ ăn, so với bên ngoài tốt hơn nhiều."

"Nhưng Tiểu Địch chỉ có thể ăn cơm một mình, hai mẹ con mình bây giờ cùng ăn không tốt hơn sao." Giản Ngưng nói xong, mới cảm thấy lời mình có bao nhiêu là hoảng hốt.

Tiểu Địch vẫn cố chấp mở miệng, "Đầu bếp làm đồ ăn rất ngon."

Những lời này thực sự làm cho Giản Ngưng không khống chế được, đứng lên, "Chẳng lẽ mẹ kém người đầu bếp kia sao?"

Mắt Tiểu Địch trợn tròn nhìn Giản Ngưng, tựa hồ cũng tức giận, "Nhưng chỗ ba ba không chỉ có đồ ăn ngon, lại còn có rất nhiều đồ chơi. Ba ba mời thầy giáo tốt về dạy con, rất nhiều bạn học chơi cùng con. Hơn nữa còn có quần áo mới mặc, con chính là thích cái gì được cái đấy."

Giản Ngưng biểu tình giống như bị đặt trong hầm băng, hơn nửa ngày cái gì cũng không nói ra lời, chỉ há to miệng thở.

Không bao lâu sau, Cố Trường Dạ đã tới, Tiểu Địch cũng không nhìn tới mẹ, trực tiếp nhào vào lòng Cố Trường Dạ. Cố Trường Dạ ôm chặt Tiểu Địch, nhẹ nhàng nói bên tai, "Tiểu Địch ngoan, tạm biệt mẹ đi, lần sau gặp lại."

Tiểu Địch lúc này mới quay đầu lại, có chút không cam lòng, "Tạm biệt mẹ."

Giản Ngưng nhìn chằm chằm giây phút Tiểu Địch quay đầu đi rất nhanh, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói. Thằng bé là con trai cô, là từ trong bụng cô mà chui ra, là toàn bộ cuộc sống của cô. Thế nhưng cô lại quên mất, cô chưa chắc đã là toàn bộ cuộc sống của Tiểu Địch.

Đồ chơi, đồ ăn ngon, thầy giáo giỏi, bạn học... Tất cả, tất cả những thứ này đều quan trọng hơn cô.

Cố Trường Dạ vẫy tay, lập tức có người tiến lên, ôm lấy Tiểu Địch. Tiểu Địch bị người khác ôm qua, hơi hoảng hốt. Thấy Cố Trường Dạ gật đầu, lúc này mới an tâm để người nọ đưa đi.

Sau khi Tiểu Địch rời đi, Cố Trường Dạ đến nhìn qua đồ ăn, căn bản người thu dọn cũng không dám bước tới. Cố Trường Dạ nhìn nửa ngày, mới hời hợt nói, "Lần sau đừng đưa Tiểu Địch đến đây."

Trong giọng nói không bao hàm bất mãn cùng trách cứ, nhưng Giản Ngưng nghe vẫn thấy khó chịu. Cô nhìn người đàn ông này, muốn hỏi hắn đến tột cùng là muốn gì, muốn cướp Tiểu Địch hoàn toàn ra khỏi cuộc sống cô sao?

Cô càng nghĩ càng khó chịu, đi thẳng ra khỏi cửa hàng. Cô sợ hãi, vì trong đầu vừa nảy ra ý định muốn cãi vã cùng hắn. Bất quá bây giờ cãi vã cô cũng không có bản lĩnh, chỉ có thể ra đây tự khống chế tâm tình.

Cố Trường Dạ đi theo sát cô, cùng nhau đi vào thang máy. Mọi người đều chủ động đứng cách xa hai người một chút. Cố Trường Dạ không làm gì, chỉ nhìn Giản Ngưng, cũng không nói chuyện, thẳng ra đến cửa chính.

"Em đang rất không vui?" Cố Trường Dạ vạch ra biểu hiện khác thường của cô, "Không muốn gặp Tiểu Địch?"

Bước chân Giản Ngưng lúc này mới chậm lại, "Đây là mục đích của anh? Anh cố ý, để cho Tiểu Địch hoàn toàn rời xa tôi. Cho nó đồ chơi, cho nó đầu bếp tốt, cho nó thầy giáo giỏi..."

Cố Trường Dạ nghe được lời của cô, khóe miệng mang theo ý cười, "Giản Ngưng, em thật không biết nói đạo lý. Làm ba nó, tôi cho nó những điều tốt đẹp nhất, không phải lẽ rất thường tình sao?"

Giản Ngưng làm thế nào cũng không nói ra lời.

Đúng vậy, Tiểu Địch được sống hạnh phúc, cô làm mẹ phải vui vẻ mới đúng, tại sao lại cảm thấy thương tâm. Cô quả thực ích kỉ, chỉ bởi cô không còn là người quan trọng nhất đối với Tiểu Địch nữa, liền lập tức không chịu nổi.

Cô cắn môi, muốn khóc, lại buộc chính mình không được khóc. Nhìn cái dạng này của cô, Cố Trường Dạ híp híp mắt, "Em phải cảm thấy may mắn Tiểu Địch không giống em. Nó thông minh, biết lựa chọn cái nào tốt cho tương lai của nó. Không ngốc như em."

Cô ngốc, đích thực rất ngốc, nếu không làm sao mỗi lần đều bị hắn bắt được nhược điểm?

Cô thở dài một hơi, Tiểu Địch hiện giờ có lẽ rất tốt, cô tạm thời có thể yên lòng.

"Ba tôi ở đâu?" Cô biết tình hình ba cô hiện tại chắc chắn không đơn giản, lúc này mới vội vàng đi tìm Tiểu Địch. Thấy Tiểu Địch xong, tim cô hạ xuống, mới có thể toàn tâm toàn ý xử lý chuyện của ba.

Mắt Cố Trường Dạ lộ ra tia khen ngợi, cô rốt cục biết đi đường tắt, không rơi vào bẫy Ngô Toàn Hành cùng hắn đối địch. Có lẽ qua nhiều năm như vậy, cô đã không còn là một tiểu cô nương, biết phân tích tình hình, biết người nào cô có thể dựa vào, người nào chỉ muốn lợi dụng cô.

Ngô Toàn Hành muốn chiếm đoạt Giản thị, điều này có không phải mới ngày một ngày hai. Có lẽ trước kia ông ta mỗi ngày đều nguyền rủa Giản Trung Nhạc chết đi, nếu không phải thời điểm then chốt Cố Trường Dạ đứng ra, Giản thị có lẽ bây giờ đã đổi tên rồi. Giản Trung Nhạc đầu óc buôn bán kinh doanh cũng có, nhưng quá trọng tình nghĩa, đối với nhiều người quá cả nể trước sau. Với những người cùng đi theo gây dựng sự nghiệp cũng thế, biết rõ mưu đồ bọn họ càng lúc càng lớn, nhưng vẫn không nỡ động thủ, cuối cùng kết cục thành ra như ngày hôm nay.

Cố Trường Dạ đứng một lúc, liền có xe dừng ngay trước mặt hắn, hắn liếc Giản Ngưng một cái, "Lên xe."

Chương 26

Xe dừng trước một bệnh viện sang trọng và lịch sự nhưng có phần hẻo lánh. Cũng bởi địa điểm hẻo lánh, mà cả đường chỉ có xe cô và hai chiếc xe theo sau, khoảng cách không xa không gần, cũng không thấy rõ bên trong có những ai. Có lẽ Cố Trường Dạ vẫn luôn có thủ hạ đi theo, nhưng cô chưa bao giờ chú ý đến điều này, hiện tại cũng không có ý định chú ý đến. Cô cả người đều hồi hộp, thật không ngờ Cố Trường Dạ sẽ đưa cô đến bệnh viện. Vậy có phải hay không ba cô đang ở nơi này?

Cô thật hi vọng bản thân sai lầm.

Lúc Giản Ngưng xuống xe, Cố Trường Dạ nhẹ nhàng liếc cô một cái. Cái liếc vỏn vẹn này lại làm tim cô đập mạnh lên. Ánh mắt hắn không còn khinh thường, ngược lại cô còn cảm giác được chút gì đó cảm thông, hắn cũng rất nhanh rời mắt đi, không muốn cùng cô đối diện.

Hắn có thể có loại ánh mắt này, thì việc cô sắp đối mặt tới đây, xác thực phải làm người khác thấy thương cảm. Cô cắn chặt răng xuống xe, Cố Trường Dạ cũng từ cửa bên kia đi xuống, hắn đây là muốn đi vào cùng cô?

Giản Ngưng nhìn hắn, tỏ vẻ nghi hoặc. Cố Trường Dạ không nói gì, rất tự nhiên đi phía trước cô.

Cố Trường Dạ nói chuyện một lúc với Chủ nhiệm bệnh viện, lát sau có y tá đến trước mặt Giản Ngưng, ý bảo cô đi theo.

Hắn vẫn đứng đấy, nhìn theo bóng lưng Giản Ngưng. Lâu sau mới tiếp tục bắt chuyện với một số người.

"Khoảng thời gian này cảm xúc tương đối ổn định, chỉ là đại đa số thời gian đều ngồi ngẩn người, vấn đề không lớn lắm." Một vị bác sĩ lớn tuổi ngữ khí thận trọng nói.

Cố Trường Dạ gật gật đầu, "Xem ra thuốc cũng không tệ."

"Cố thiếu tìm đến, nhất định phải dùng loại thuốc tốt nhất."

Cố Trường Dạ nhếch khóe miệng, đối với lời này cũng không thèm để ý, "Có khả năng hoàn toàn tỉnh táo không?"

"Điều này..." Xác thực rất khó nói, nói có thể tốt lên cũng không được, nói sẽ không tốt lên thì không tránh khỏi...

Cố Trường Dạ nhìn mắt đối phương, cất bước rời đi. Hắn đến một chỗ trống trong khuôn viên, rút thuốc ra hút, hai mắt nhìn chằm chằm xuống thảm cỏ, sắc mặt lạnh thâm trầm. Nơi này bệnh nhân hơn nửa đều đã mất đi ý thức, mắc đủ loại bệnh liên quan đến thần kinh. Hắn hướng mắt ra xa, bệnh nhân đều đang được y tá dìu đi tản bộ. Bởi vì trước đó đổ mưa, mặt cỏ ướt sũng, các cô cũng không dám buông tay, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Giản Ngưng đi theo y tá lên tầng 3, càng đến gần, cô càng khẩn trương. Ngay cả chân cũng run lẩy bẩy, y tá tựa hồ đang nói với cô cái gì, nhưng cô một câu cũng không nghe được.

Thẳng đến khi y tá dừng bước, đứng trước một gian phòng. Nơi này hoàn toàn không giống một phòng bệnh, càng không giống phòng bệnh của một bệnh viện sa hoa. Nếu không phải có vài chữ ở cửa ra vào, cô thế nào cũng không nghĩ ra. Nơi này tuyệt đối thanh bình, không khí cũng rất tươi mát.

Cửa chậm rãi mở ra, tim Giản Ngưng đập mạnh.

Y tá đột nhiên níu tay Giản Ngưng, "Những lời vừa rồi dặn chị, chị đã nhớ hết chưa?"

Giản Ngưng biểu tình mơ mơ hồ hồ, vừa nãy cô ấy nói những gì? Y tá nhẹ nhàng nhíu mày một cái, "Cách ông ấy xa ra một chút, cho dù ông ấy là người thân của chị. Nhưng nhớ kỹ, giờ ông ấy đã là bệnh nhân, hơn nữa còn mất đi lý trí, không giống người bình thường. Chị trăm ngàn lần không nên tới gần ông ấy."

Giản Ngưng nghe được, thân thể rã rời. Bọn họ nghĩ gì mà bảo cô không được tới gần ba cô, cái gì mà bệnh nhân với không bình thường, đó vẫn là ba cô.

Trong phòng rất trống trải, chỉ liếc mắt một cái là có thể bao quát toàn bộ căn phòng. Không có bất kì đồ dùng hàng ngày, chỉ có một chiếc giường ngủ, còn có... một chiếc xe lăn.

Mà ba cô đang ngồi trên nó, ngơ ngác nhìn ra ngoài.

Y tá lúc này cùng hộ lý trò chuyện với nhau. Hộ lý nói dạo gần đây ông thường ngồi rất lâu, cảm xúc tương đối ổn định, đúng buổi ăn cơm, đúng giờ ngủ, thân thể coi như không tệ.

Giản Ngưng bên tai chỉ nghe được tiếng vang ong ong, cô chầm chậm từng bước tiến đến, đi được một nửa, cất giọng run run, "Ba..."

Tiếng "Ba" vừa ra khỏi, nước mắt cũng thành hàng, thế nào cũng không dừng được. Ông lão ngồi bên cửa sổ vẫn không động đậy, giống như không nghe thấy bất cứ cái gì.

Giản Ngưng càng đi về phía trước, "Ba, ba..." Cô nghẹn ngào đứng trước mặt Giản Trung Nhạc, "Con Ngưng Ngưng đây, ba nhìn con đi, con gái của ba đây... Ba xem con, con còn sống... Còn sống..."

Cô nghẹn ngào không thôi, thanh âm run rẩy, một câu trọn vẹn cũng không nói lên lời.

Giản Trung Nhạc rốt cuộc có một chút phản ứng, từ từ quay đầu, sắc mặt lãnh đạm nhìn Giản Ngưng.

Giản Ngưng từng bước tiến lên, bác sĩ nam cùng nữ y tá phía sau không kịp ngăn lại. Chỉ thấy Giản Ngưng kích động đứng trước mặt Giản Trung Nhạc vừa khóc vừa cười, "Ba, con đã trở về. Ngưng Ngưng về với ba rồi đây... Ba vuốt má con một cái đi..."

Cô vươn tay, cầm lấy tay Giản Trung Nhạc đặt trên mặt mình, "Con gái trở lại, con gái trở lại thăm ba..." Cô gắt gao nắm lấy tay Giản Trung Nhạc, phát hiện tay ông ngày càng nhăn nheo, giống như chỉ có lớp da bao lấy xương cốt, đây là ba cô, là ba cô...

"Là Ngưng Ngưng bất hiếu, lâu như vậy đều không quay về thăm ba. Ba đánh con đi, đánh con..." Cô lại cầm tay Giản Trung Nhạc, hung hăng đánh vào mặt mình.

Giản Trung Nhạc trên mặt trải qua vô vàn biến hoá, rốt cuộc như có gì đó vô hình bị xé ra, ông nuốt nước miếng, "Là Ngưng Ngưng?"

Cô không ngừng gật đầu, nước mắt tí tách rơi, "Đúng, là Ngưng Ngưng trở lại, Ngưng Ngưng trở về thăm ba..." Cô cơ hồ là nhào tới, ôm chầm lấy Giản Trung Nhạc, nhưng chỉ vừa mới giang hai tay, Giản Trung Nhạc liền rất nhanh một cước đá tới.

Cô lui về phía sau từng bước, không thể tin, lại tiến lên, "Ba, con là Ngưng Ngưng a... Ba..."

Phía sau y tá cùng bác sĩ không kịp ngăn cản, Giản Trung Nhạc lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai tay bóp chặt cổ Giản Ngưng, "Đừng hòng gạt tôi... Dám giả bộ con gái tôi, dám giả bộ Ngưng Ngưng của tôi..."

Bác sĩ cùng y tá lập tức tiến lên, một bên kéo Giản Trung Nhạc, một bên dùng bộ đàm gọi người.

Lúc lâu sau Giản Ngưng mới được buông ra, Giản Trung Nhạc vẫn gắt gao trừng mắt cô, "Không cho phép ai giả bộ Ngưng Ngưng của tôi. Ngưng Ngưng đã chết, tôi biết, đừng coi tôi như kẻ ngốc mà gạt tôi... Các người đều là lũ lừa đảo..."

Một nhóm bác sĩ, y tá tiến vào, tiêm thuốc an thẩn cho Giản Trung Nhạc, lúc này ông mới an tĩnh lại.

Giản Ngưng ngồi bệt xuống đất, ho khan không ngừng, cô ngay cả khóc cũng không có dũng khí. Cô nhìn ba mình, tại sao có thể như vậy? Một người hiền lành chân chất sao có thể biến thành cái dạng này?

Thế giới trong nháy mắt trở nên xa lạ với cô.

Giản Ngưng đứng lên, còn muốn nói điều gì, nhưng bác sĩ kêu cô đi ra ngoài. Bác sĩ nói cho cô tình hình hiện tại của Giản Trung Nhạc, thời điểm đưa tới bệnh viện, thần chí đã thất thường. Hẳn là phải gặp kích thích rất lớn mới trở nên như vậy. Những gì có thể làm cũng đã làm rồi, nhưng hy vọng khôi phục không cao.

Giản Ngưng chỉ cảm thấy toàn thân mình mỏi nhừ, cô phải dựa vào tường mới có thể chống đỡ.

Bác sĩ nhìn đến dấu vết trên cổ cô, không khỏi thầm trách, "Không phải đã dặn là đừng đến gần rồi sao..."

Giờ phút này Giản Trung Nhạc đã được bác sĩ đưa lên giường nằm, nhìn qua đặc biệt an tĩnh, tuyệt không giống với trạng thái điên cuồng vừa mới đây. Ông nằm yên tĩnh như vậy, giống như tất cả những gì vừa phát sinh, đều là tự cô tưởng tượng ra. Cô mở mắt, lại nhắm chặt mắt, một màn ba cô bóp cổ cô vẫn hiện lên chân thực như vậy.

Giản Ngưng không biết mình đứng bao lâu, giống như rất rất lâu, lại giống như chỉ trong chốc lát, thẳng đến tận lúc có người kéo nhẹ tay cô, "Đi thôi!"

Cố Trường Dạ thở dài, tựa hồ đã biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Giản Ngưng vừa nhúc nhích, lại giống như không còn là chân của cô. Cô không khống chế được, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Cố Trường Dạ rất nhanh đỡ cô, hai tay cô cũng gắt gao nắm lấy cánh tay Cố Trường Dạ. Cô không quan tâm bộ dạng mình hiện tại có bao nhiêu thê thảm, chính là chỉ nhìn chằm chằm Cố Trường Dạ, "Ba tôi tại sao lại biến thành như vậy?"

Tại sao lại biến thành như vậy.

Cố Trường Dạ ôm lấy cô, đi về phía trước. Xác định chân cô không sao, lúc này mới thu hồi lực đạo, "Nghĩ nhiều như vậy, không bằng..." Hắn nói được một nửa, điện thoại đã vang lên.

Hắn liếc nhìn cô một cái, lập tức đi nghe điện thoại. Thời gian không lâu lắm, nhiều nhất hai phút trở về, nhưng sắc mặt lại trở nên hết sức khó coi.

Cố Trường Dạ cùng Giản Ngưng đi đến cổng chính, hắn dìu cô lên xe, phân phó lái xe đưa cô trở về, còn hắn lại lên một chiếc xe khác.

Cố Trường Dạ lái xe với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện tư, xe vừa dừng, Kỷ Bách Hiên lập tức đi tới. Vừa rồi một màn kia hết sức mạo hiểm, Kỷ Bách Hiên bây giờ nghĩ lại còn không khỏi sợ hãi, mồ hôi lạnh từng hàng trên trán.

Cố Trường Dạ xuống xe, "Hiện tại thế nào?"

Hắn bất kể lái xe hay đi bộ đều quá tốc độ người thường, cả người mang theo mùi gió, Kỷ Bách Hiên cũng phải bước nhanh để theo kịp bước chân hắn, "Đã xử lí được rồi. Vừa rồi làm em sợ muốn chết."

Kỷ Bách Hiên vừa dứt lời đã bị Cố Trường Dạ lạnh lùng trừng mắt, làm anh lập tức quên mất mình định nói gì. Anh có thể không sợ sao, đây là con trai duy nhất của đại ca, đại ca giao phó thằng bé cho anh, cũng chính là gắn liền sinh mạng hai người vào với nhau.

Cố Trường Dạ lên tầng, biết lão Tứ, lão Lục, lão Thất đều ở đây, gật đầu với bọn họ một cái, không nói gì thêm.

Chu Thừa Nghiệp cũng chạy tới, nhìn thấy Cố Trường Dạ, tiến lên trước, "Đã ổn định lại." Nhiều lời cần nói, cũng không biết như thế nào mở miệng. Bệnh tình kéo đến bao lâu rồi, bây giờ muốn chữa trị đã không còn kịp... Tạo hoá thật biết trêu người.

Cố Trường Dạ bặm môi lại, đẩy cửa phòng bệnh bước ra.

Tiểu Địch nằm trên giường, cuộn lại thành một cục, ánh mắt nhắm, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại. Một bàn tay Tiểu Địch còn bóp chặt bụng, vành đen dưới mắt hằn rõ, dường như hắn có thể cảm nhận được Tiểu Địch có bao nhiêu là đau đớn, bao nhiêu là khổ sở.

Hắn nghĩ đến, trước đó không lâu, Tiểu Địch còn hỏi hắn, "Con nhìn có tốt không, mẹ nhất định sẽ phát hiện. Nói dối là buổi tối con chơi game, được không?"

Ngực hắn liền đau.

"Con có phải hay không là đứa trẻ hư chỉ biết nói dối mẹ?"

Cố Trường Dạ nghĩ đến lời nói ngây thơ kia, hốc mắt đột nhiên đỏ lên. Thằng bé nhỏ như vậy, mới chỉ bốn tuổi, bốn tuổi thôi...
Trả lời
Ryta 02:32 PM 15-12-2015
Chương 27

Giản Ngưng đợi Cố Trường Dạ ở biệt thự thật lâu, nhịn không được, gọi điện thoại cho hắn. Cố Trường Dạ lại vẫn như cũ không nhận. Thời gian chậm chạp qua, cô mơ mơ màng màng thiếp đi. Trong giấc mơ, hồi ức như cuốn phim được tua chậm lại. Khi đó ba thường đặt cô ngồi lên vai, đưa cô đi chơi khắp xóm, làm cho cô cười đến vui vẻ. Gặp hàng xóm, ba cô luôn trịnh trọng giới thiệu, đây là tiểu công chúa nhà ông.

Tiểu công chúa lớn lên, lại bất hiếu như vậy, bỏ lại ba mình. Giản Ngưng bật tỉnh dậy, ngực áo đã ướt đẫm đến lạnh băng.

Giản Ngưng muốn ngủ tiếp cũng không được, cứ nhắm mắt lại, gương mặt dữ tợn muốn bóp cổ cô của ba lại hiện ra. Dường như phải tận tay giết cô chết, ông mới hài lòng.

Tim của cô, chậm chạp đau. Phảng phất như có người cầm con dao đã rỉ sét, từng nhát từng nhát cứa. Không phải là rất đau, chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô cứ mơ mơ màng màng như vậy đến ngày hôm sau, ngủ không ngon giấc, tinh thần mỏi mệt, sắc mặt thậm chí có thể đem ra dọa người được. Cô tiếp tục gọi cho Cố Trường Dạ, hắn như trước không trả lời, cô đành hết cách.

Ba cô mất đi thần trí, ngay cả cô cũng không nhận ra. Tiểu công chúa của ông, ông hiện tại không nhớ bất cứ gì nữa.

Giản Ngưng lại đến bệnh viện, lần này nói thế nào bác sĩ cũng không cho cô đến gần Giản Trung Nhạc, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Cách một lớp kính, Giản Ngưng nhìn Giản Trung Nhạc thẫn thờ buông ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Cô biết ở đó có một cây hoa quế không to lắm, chắc hẳn mới trồng ba bốn năm gần đây. Giản Trung Nhạc toàn bộ đều bị cây hoa quế kia hút hồn. Cô hiểu, tuy ba cô đã mất trí nhớ, nhưng có gì đó, sâu sắc đến nỗi, đã thấm nhuần vào tiềm thức của ông.

"Ba, ba còn nhớ cây hoa quế nhà chúng ta không? Lúc đó mẹ nói khi hoa quế nở nhất định rất thơm. Con cùng anh chờ mãi, qua nhiều năm như vậy mà nó vẫn không chịu nở." Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, "Anh nói chắc chắn cây hoa quế này là giống đực rồi, nên mới không nở hoa được. Ba còn gõ đầu anh một cái..."

Giản Trung Nhạc vẫn ngồi im, bộ dáng ngơ ngác.

Giản Ngưng nói một hồi, đến chuyện trước đây ông ngoại thường dùng cỏ bện vòng hoa cho cô. Cô rất ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh hát đồng dao, ông ngoại sẽ vui vẻ xoa đầu cô, lại bện thêm thật nhiều đồ tinh xảo nữa... Lúc ông ngoại qua đời, phải làm rất nhiều nghi thức trong mấy ngày liền. Cô hơi mệt, ba liền cõng cô vào phòng, dỗ cô ngủ, nói cô không cần ra ngoài. Ngày hôm sau họ hàng thân thích biết, liền trách cứ cô. Giản Trung Nhạc đứng trước mặt mọi người bênh vực cô, nói tiểu công chúa nhà bọn họ không đến lượt người khác dạy dỗ.

Giản Ngưng cứ như vậy thao thao bất tuyệt, thẳng đến khi thanh âm khàn khàn, rốt cuộc mới dừng lại. Giản Trung Nhạc ngơ ngác quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, đối với cô tựa hồ cười, lại giống như không cười. Giản Ngưng nhìn đến vẻ mặt ông, vô cùng bất ngờ. Bị y tá cản trở, cô mới không xông vào lần nữa.

Cô rời bệnh viện cũng đã là giữa trưa, cổ họng đau rát. Giản Ngưng uống rất nhiều nước, mới cảm thấy đỡ một chút.

Cô lại gọi cho Cố Trường Dạ, hắn không bắt máy, Giản Ngưng cũng không tiếp tục nữa.

Giản Ngưng tìm đến bạn bè thân thiết của Giản Nhất Phàm, người thứ nhất họ Trương. Có đoạn thời gian trước kia anh này vì yêu "Cô bé lọ lem" mà cùng người nhà náo loạn, mang theo nữ sinh kia chạy trốn. Vẫn là Giản Nhất Phàm cung cấp chỗ ở và cho anh ta một khoản tiền. Giản Ngưng tới nhà anh ta, người giúp việc vừa nghe cô giới thiệu là em gái Giản Nhất Phàm, liền lập tức đóng cửa, nói không biết. Cô cho là có ẩn tình, liền gọi muốn nói chuyện điện thoại. Chuông reo mãi đến khi đầu kia trực tiếp ngắt điện thoại của cô.

Cô hỏi thăm thêm vài người, diễn biến cũng không khác biệt lắm. Vừa nghe đến em gái Giản Nhất Phàm, lập tức nói mình có việc. Lúc sau thì ngay cả điện thoại cũng không nhận thêm.

Mới trước đây cô cùng anh trai luôn nghe ba dặn dò, phải luôn tận tâm tận lực giúp đỡ người khác, người ta sẽ khắc sâu tấm lòng của mình. Đến khi mình gặp rủi ro, người ta cũng sẽ hết lòng hết sức đứng bên cạnh mình.

Cô không biết cuộc đời cô còn có lúc như vậy. Những người này trước kia Giản Nhất Phàm đều thật tình đối tốt. Bất kể họ xảy ra chuyện gì, Giản Nhất Phàm đều là người có mặt để giải quyết trước tiên. Bây giờ đến lượt Giản Nhất Phàm rơi xuống, bọn họ ngay cả cô định nói gì cũng đều không muốn nghe, trực tiếp quăng cho cô một thái độ khinh miệt.

Có lẽ ba cô sai lầm rồi. Giúp đỡ người khác, căn bản chỉ như bát nước đổ đi.

Giản Ngưng liên lạc rất nhiều người, rốt cuộc cũng có một người chịu lắng nghe cô. Lúc nói chuyện điện thoại anh ta liên tục thở dài, cuối cùng cho cô một địa chỉ, bảo cô đến đó tìm thử xem, đương nhiên cũng chỉ là thử. Sau bao nhiêu người lạnh nhạt, cũng có một người nguyện ý giúp cô, Giản Ngưng biết ơn vô cùng, nói sau này có thể giúp được gì nhất định cô sẽ giúp. Giản Ngưng cũng không làm phiền người kia nhiều, vội vã chạy tới địa chỉ được cho.

Địa điểm không hẻo lánh, nhưng có nhiều thành phần phức tạp, cô trước kia cho tiền cũng không dám tới những nơi như vậy. Giản Ngưng nhẩm đi nhẩm lại địa chỉ, xác định không sai, mới lấy hết dũng khí đi vào.

Tiếng nhạc hỗn độn, sương khói lượn lờ, trộn cùng mùi nước hoa rẻ tiền.

Giản Ngưng không thích những nơi như thế này, cô đi một vòng, rốt cuộc tìm được người phụ trách, hỏi có phải hay không Giản Nhất Phàm đang ở đây.

Tiểu Địch đang ở trong tay Cố Trường Dạ, ba cô thì đang trong bệnh viện. Cô phải tìm được anh trai, cùng nhau về nhà. Chỉ cần có người nhà, hết thảy đều sẽ tốt.

Có hai gã đàn ông tóc đủ loại màu sắc đứng một bên hút thuốc, ánh mắt di động theo thân hình Giản Ngưng. Một gã dập đầu thuốc chuẩn bị đi tới, lập tức bị gã kia kéo lại, ám chỉ nhìn phía sau cô.

Phía sau Giản Ngưng, vẫn luôn có hai người đàn ông duy trì khoảng cách không xa không gần, ánh mắt lạnh cứng, vừa thấy liền biết không dễ trêu chọc.

"Không phải người phụ nữ đơn giản." Gã tóc đỏ nói, giọng hàm chứa tiếc nuối. Tùy tiện ra ngoài cũng có bảo vệ đi theo, ai dám làm gì cô.

Gã còn lại vẫn là nhìn chằm chằm Giản Ngưng, hận không thể trực tiếp nhào tới.

Giản Ngưng hỏi thật lâu, đối phương vẫn duy trì ngữ khí lười biếng, "Cô là gì của hắn?" Giản Ngưng hỏi nửa ngày, đối phương không những không trả lời mà còn hỏi ngược lại cô.

"Tôi là em gái anh ấy."

"Không dám, không dám..." Đối phương cười cười, rút ra loại sổ sách gì đó, "Hắn còn nợ tiền tôi, trả được thì tôi cho đi..."

Giản Ngưng trừng mắt nhìn người đàn ông, "Chút tiền này tôi không để vào mắt, nhưng tôi phải nhìn được anh trai tôi trước. Anh phải cho tôi thấy người, ai biết anh có lừa tôi hay không?"

Người đàn ông tựa hồ có chút kinh ngạc sao cô có thể nói ra những lời này. Hắn lấy di động ra gọi một cuộc, lúc sau mới quay lại nói với Giản Ngưng, "Tôi dẫn cô đi gặp hắn, thật không ngờ hắn còn có một em gái... Có điều, cô đừng để bị dọa ngất đấy."

Giản Ngưng nuốt nước miếng một cái, có chút không muốn đi theo, sợ bị lừa. Đối phương dường như thấu ý nghĩ của cô, "Sợ cái gì, còn muốn tìm anh trai nữa không?"

Giản Ngưng liền đi theo.

Đoạn đường cũng không xa, chỉ cần đi qua một con đường tắt. Người đàn ông dừng lại trước một cánh cổng sắt, dùng sức đẩy cửa ra. Giản Ngưng đứng xa như vậy, vẫn có thể ngửi thấy loại mùi quái dị. Đối phương liếc Giản Ngưng một cái, "Người đang ở bên trong."

Giản Ngưng đứng bất động, người đàn ông tựa hồ thở dài một cái, bước vào. Cô theo sau, vào đến nơi hoàn toàn là mờ ảo sương khói, trong không khí còn có lẫn hỗn tạp vị chua.

Giản Ngưng lấy tay che mũi, nhìn đến không ít người đang nằm la liệt trên sàn, miệng ngậm điếu thuốc, có người tiến vào nhưng hoàn toàn không có phản ứng.

Người đàn ông đột nhiên dừng bước, đá mấy cái vào người đang nằm trên sàn, "Giả bộ chết cái gì, có người đến thăm..."

Người kia giật giật, sau đó lại tiếp tục nằm im, không có bất kì phản ứng.

Phụ trách bộ dáng hoàn toàn là đá người này vô cùng bẩn chân tôi, mặc cô muốn làm gì thì làm đi, người cô cần tìm chính là đây.

Người dưới đất mặc một cái áo khoác thật dày màu xanh, cũng không biết bao nhiêu ngày chưa tắm, các nếp nhăn trên áo đã biến dạng dị thường. Giản Ngưng muốn nói với phụ trách tìm nhầm người rồi, người này không phải anh trai cô, thân hình, khí chất đều không giống.

Ma xui quỷ khiến, cô đi lên trước, ngồi xổm trước mặt người đàn ông kia, lấy tay vén mái tóc dài của người đó, "Anh..."

Người đàn ông rốt cuộc có chút phản ứng, mở to hai mắt sương mù nhìn cô. Hắn bởi vì quá gầy mà hai má hóp lại, đôi mắt lõm sâu, sắc mặt vàng như ánh nến...

Nước mắt cô không nghe lời lập tức rơi xuống. Người này, cho dù bộ mặt có thay đổi lớn thế nào, cô vẫn có thể nhận ra. Này là anh trai cô, anh trai duy nhất của cô, Giản Nhất Phàm.

...

Tiểu Địch nằm trên giường, giống như thời gian đã trôi qua cực kỳ lâu. Nó mở to mắt, ánh mắt thế nhưng lại đục ngầu, phải chớp hồi lâu mới nhìn rõ. Phòng bệnh rất im lặng, bốn phía trống vắng đến lạ thường, cả không gian cũng chỉ có hai người bọn họ. Cổ họng Tiểu Địch phát khô, miệng mở rộng thở, mãi sau mới nói nên lời, "Ba ở đây khóc sao?"

Cố Trường Dạ nghe giọng Tiểu Địch, lập tức quay sang, lắc đầu, "Ba là đàn ông." Tuyệt đối không dễ dàng rơi nước mắt.

Có lẽ sớm biết nước mắt vô dụng, vì thế đã quên cách dùng nước mắt để diễn tả cảm xúc như thế nào. Quên cách dùng nước mắt, cũng không phải là quá tệ.

Tiểu Địch nhìn hắn hồi lâu, "Con ngủ có lâu không?"

Cố Trường Dạ kéo chăn cho Tiểu Địch, "Không lâu. Con còn đau không?"

Tiểu Địch lắc đầu, "Không đau, không nghĩ đến nữa tuyệt đối sẽ không đau."

Cố Trường Dạ nhìn khuôn mặt tươi tắn, nhịn không được thở dài một tiếng, "Vì sao không nói mẹ biết con rất đau?"

Tiểu Địch lắc đầu, "Đi bệnh viện một lần tốn nhiều tiền lắm. Mỗi lần con ốm, mẹ đều cho con truyền nước biển. Nhưng lúc mẹ ốm, mẹ lại không dám đi bệnh viện, ở nhà gắng gượng rất tốt." Tiểu Địch cúi đầu thật sâu, "Nếu mẹ biết con ốm, nhất định sẽ rất khổ sở, có phải hay không?"

"Nhưng mẹ sớm muộn đều sẽ biết."

"Biết ít một ngày, thống khổ liền ít đi một ngày?" Tiểu Địch nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt thuần túy. Nhưng ánh mắt kia, lại làm người ta không cách nào đối diện.

Cố Trường Dạ quay đầu đi, không nói.

Trầm mặc hồi lâu, Tiểu Địch trừng mắt nhìn, "Ba ba..."

Tiểu Địch kêu rất nhẹ, Cố Trường Dạ hơi nhếch môi, trả lời chắc nịch, "Ừ?"

"Ba ba sẽ đối xử tốt với mẹ, phải không?" Mẹ ốm, có thể đưa mẹ đi bệnh viện. Mẹ khó chịu, có thể cùng mẹ trò chuyện. Mẹ đói bụng, có thể đưa mẹ đi ăn... Được làm mọi chuyện với mẹ thật là thích, Tiểu Địch cũng rất muốn cùng mẹ, nhưng sắp không được nữa rồi.

Cố Trường Dạ gật đầu.

"Sống cùng mẹ, cuộc sống có tốt không?" Hắn muốn cùng Tiểu Địch trò chuyện, cho dù hắn đã biết rõ đến từng chi tiết, nhưng hắn vẫn muốn nghe từ chính miệng Tiểu Địch nói ra.

Tiểu Địch gật đầu cười, "Tốt lắm, mẹ luôn ở bên con, con ngã, mẹ sẽ thật nhanh đến ôm con dậy..." Tiểu Địch nói hết chuyện của mình, hăng hái nói sang chuyện của em bé khác, "Trong thị trấn còn một em gái nhỏ tuổi hơn con, vừa sinh ra đã bị quăng ở ngã tư đường, được một bã lão chuyên đi nhặt rác mang về nuôi, bây giờ hàng ngày đều đi theo bà nhặt rác... Còn một anh trai cách nhà con không xa, nghe nói ba phạm tội bị đi tù, mẹ anh bỏ anh lại chạy trốn. Ngay cả một cậu bạn thân của con, ba mẹ đi làm xa, cả năm chỉ về có 2 lần, cho dù ba mẹ đối với bạn ấy rất tốt, nhưng cả năm cũng chỉ có thể thấy vài ngày thôi... So với các bạn ấy thì con tốt hơn nhiều, mẹ luôn ở cạnh con, kể truyện cổ tích cho con. Sẽ không ghét bỏ con ngốc, không ngại con gây phiền toái."

Tiểu Địch tự cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, được cùng với mẹ, cho dù rất lâu không có ba ba, nhưng vẫn là tốt lắm.

Qúy trọng những gì mình có, mới đúng là mùi vị của hạnh phúc. Luôn luôn nghĩ về cái đã mất đi với những cái chưa có được, vĩnh viễn chỉ sống giữa bất hạnh mà thôi.

Cố Trường Dạ ngồi gần lại, đem Tiểu Địch ôm vào trong ngực, Tiểu Địch nói cũng mệt rồi, từ từ nhắm mắt lại ngủ.

Cố Trường Dạ hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Địch, lúc này mới yên tâm nhìn Tiểu Địch ngủ.

Di động Cố Trường Dạ vang lên, hắn xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, qua điện thoại phân phó vài câu, trên mặt không che giấu được mỏi mệt. Hắn đã ngồi bên giường bệnh Tiểu Địch một đêm, trong lòng vắng vẻ, cũng không thấy buồn ngủ.

Hiện tại Giản Ngưng hẳn còn đang lo lắng cho chuyện của ba cô cùng anh trai. Cô vội vàng chuyện khác, có phải hay không sẽ như nguyện vọng của Tiểu Địch, bớt thống khổ đi vài ngày?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngược