Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

Giản Ngưng ghé trại cai nghiện thăm Giản Nhất Phàm một lần, tình trạng anh rất xấu. Nhìn vào ánh mắt anh, cô có thể đọc ra từ đó nội tâm sâu thẳm anh đang khát cầu. Giản Ngưng nghe tiếng rên của anh, nhịn không được run lên. Cai nghiện là bắt buộc, quá trình vô cùng tàn khốc. Giản Ngưng muốn rơi lệ, nhưng như thế nào nước mắt cũng không chảy ra được.

Cô không đành lòng nhìn, rất nhanh rời đi.

Cố Trường Dạ đợi trong xe phía bên ngoài, thấy Giản Ngưng, hắn bước xuống. Sắc mặt cô không tốt, nhìn thấy hắn thì lập tức né tránh. Ánh mắt Cố Trường Dạ dừng trên người Giản Ngưng, đợi cô đến gần, hắn dường như theo bản năng mở miệng, "Đây là con đường tốt nhất cho anh ấy."

Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn muốn giải thích cho cô nghe, cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn không muốn cô hiểu lầm hắn.

Giản Ngưng không nhìn hắn, cũng không đáp lời. Lý trí cùng tình cảm vốn không thể hòa nhập. Cô biết đây là biện pháp tốt nhất. Nhưng mỗi lần thấy anh trai thống khổ như vậy, cô lại không cam lòng.

"Có đôi khi phải tàn nhẫn, mới là giúp người khác."

Lần này Giản Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không lạnh lẽo cũng không thâm trầm, chỉ có nhàn nhạt hờ hững. Kia là người thân của cô, không phải của hắn, hắn đương nhiên có thể nói như vậy dễ dàng.

"A, vậy anh luôn tàn nhẫn với tôi, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, là muốn tốt cho tôi sao? Xin lỗi, tôi không phải học trò của anh, không thể lĩnh giáo phương pháp của anh được."

Cố Trường Dạ nhìn chằm chằm cô, lần này không nói gì nữa.

Giản Ngưng cứ thế lên xe, hai người cùng nhau trở về nhà. Thời gian này cô không muốn chống đối Cố Trường Dạ, không muốn để Tiểu Địch cảm thấy phiền lòng. Nghĩ đến Tiểu Địch, ngực cô liền đau, tựa như sẽ không bao giờ có thể vẹn toàn nữa.

Cố Trường Dạ lái xe, cũng không có ý định nói chuyện.

Giản Ngưng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài xoẹt qua rất nhiều bóng người. Cô nghĩ, trên thế giới này, cô có phải hay không là người xui xẻo nhất? Tất cả những gì bất hạnh nhất đều ập xuống đầu cô. Nhưng cô sao có thể gục ngã, cô gục ngã thì Tiểu Địch biết làm sao bây giờ?

Cô không thể, cô trước sau đều phải kiên trì.

Tiểu Địch đợi ở nhà chờ ba mẹ về ăn cơm. Cậu bé nhìn xung quanh biệt thự, đây là nơi trước kia ba mẹ sống, nơi này chưa từng có dấu vết của cậu bé. Sau vài giây ngắn ngủi, Tiểu Địch lại nghĩ không có dấu vết gì của mình mới là tốt, như vậy sau khi Tiểu Địch đi rồi, mọi người cũng không cần nhớ đến cậu bé, không cần đau buồn vì cậu nữa. Mọi chuyện hết thảy rồi sẽ qua nhanh thôi.

Giản Ngưng xuống xe, bước nhanh vào nhà. Tiểu Địch nhìn thấy mẹ, liền cười rất tươi. Tiểu Địch vốn là muốn chạy tới nhào vào lòng mẹ, nhưng là không đủ sức lực, chỉ có thể bất động nhìn mẹ đi tới.

Cố Trường Dạ theo sau bước vào, người giúp việc lập tức dọn đồ ăn lên. Giản Ngưng ôm Tiểu Địch đến trước bàn ăn, Tiểu Địch trên nét mặt vẫn mang theo ý cười.

"Vui thật, cả nhà mình có thể cùng nhau ăn cơm." Người nói vô ý, người nghe hữu tình. Lời Tiểu Địch vui vẻ nói ra, nhưng Giản Ngưng nghe được hoàn toàn là hàm ý khác.

"Cho nên Tiểu Địch phải ngoan, phải ăn nhiều cơm." Cô cố gắng nở nụ cười.

Tiểu Địch gật gật đầu, nhìn về phía Cố Trường Dạ, "Ba ba lớn như vậy, phải ăn được rất nhiều cơm ấy nhỉ?" Cậu bé lại nhìn đến thân thể của mình, không nén được thở dài.

"Đúng vậy, cho nên Tiểu Địch phải ăn thật nhiều, sau này mới có thể cao bằng ba ba."

Ba người cứ như vậy ăn cơm, thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ nói vài câu. Thoạt nhìn qua, rất giống gia đình hạnh phúc.

Trong thời gian này, Tiểu Địch không trở về bệnh viện, mà ở nhà cùng với ba mẹ. Giản Ngưng cùng Cố Trường Dạ sẽ chơi đùa với Tiểu Địch, sẽ đưa Tiểu Địch đi chơi, Tiểu Địch dường như chưa bao giờ vui hơn thế.

Cố Trường Dạ nảy ra ý định đưa Giản Ngưng và Tiểu Địch đến xem một trường tiểu học trọng điểm. Ba người từ bên ngoài bước vào, có thể nhìn thấy thật nhiều các bạn học sinh mặc đồng phục, đeo cặp sách, xếp hàng nghiêm chỉnh đi ra, trên ngực ai nấy đều là khăn quàng đỏ thắm. Chỉ là các bạn đeo cặp sách khá lớn, so với thân thể nhỏ bé có chút không phù hợp.

Tiểu Địch nghĩ, trong cặp các anh chị nhất định trang bị đầy đủ sách. Sau khi mọi người về nhà sẽ ngồi vào bàn nghiêm túc làm bài tập. Đó cũng là giấc mộng của cậu bé, Tiểu Địch ước có một ngày có thể đến trường học, nghiêm túc học bài.

Cố Trường Dạ cùng người phụ trách học tập nói chuyện với nhau trong chốc lát, bàn đến điều kiện học tập cùng những thủ tục khác, xong xuôi mới bước vào.

Giản Ngưng vẫn ôm Tiểu Địch, Tiểu Địch hai tay quấn lấy cổ mẹ, "Mẹ, mẹ thấy con có thể vào học trường này không?"

"Tiểu Địch thông minh như vậy, nhất định có thể thi đậu."

Hai mẹ con cô đi dạo vòng quanh sân trường, một lúc sau Cố Trường Dạ đi tới, chủ động đón lấy Tiểu Địch. Giản Ngưng do dự vài giây, vẫn là đưa Tiểu Địch cho Cố Trường Dạ bế. Bước chân Cố Trường Dạ so với Giản Ngưng nhanh hơn nhiều, khiến Tiểu Địch có thể cảm nhận ba ba mình có bao nhiêu sức lực đàn ông. Tiểu Địch ghé vào tai ba ba nói nhỏ, "Ba ba, ba ba có thích mẹ không?"

Đuôi mắt Cố Trường Dạ khẽ giật, vấn đề này, có lúc đã từng tràn ngập trong lòng hắn, trở thành vấn đề không thể giải quyết. Hắn kì thực cũng không rõ ràng lắm cảm xúc của hắn là gì, nhưng hắn có thể xác định, hắn muốn ở bên cô.

"Ừ."

Đơn giản một chữ, lại làm cho Tiểu Địch hết sức vừa lòng.

Ngày hôm sau bọn họ lại đến một trường trung học trọng điểm. Cổng trường xanh vàng rực rỡ, cách đó không xa là một nhóm học sinh đang tụ lại xem thứ tự trên bảng điểm. Một nhóm khác ùa nhanh đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn, một bên chỉ cô bán hàng mình muốn mua gì đó, một bên cùng bạn học cười nói, ai nấy đều tươi cười.

Trong mắt Tiểu Địch tràn ngập hâm mộ. Cậu bé cũng hy vọng chính mình có thể có một ngày như vậy, thi đậu trường trung học tốt nhất, trở thành một phần tử như các học sinh kia. Trên lớp chăm chú nghe giảng, tan học có thể đi cùng bạn học ra đến cổng trường.

Đó là ước nguyện sâu thẳm của cậu bé.

Cuối cùng bọn họ đến thăm trường đại học An Xuyên, mấy chữ cái ở cổng trường khí thế hừng hực, tựa hồ có thể cảm thấy cả trọng lượng của nó. Cổng trường đại học rất rộng, cũng không hạn chế người ra vào, bất kể người già hay trẻ nhỏ. Giản Ngưng ôm Tiểu Địch bước vào, đi cùng một nhóm sinh viên hướng sảnh chính bước tới.

Trường đại học rất lớn, đường cũng rất nhiều, Giản Ngưng nhịn không được cười, "Nếu Tiểu Địch thật sự muốn học trường đại học này, lúc mẹ tới tìm con, còn có thể bị lạc nữa."

Tiểu Địch cũng híp mắt cười, "Vậy mẹ có thể đứng ở cổng đợi, con đi từ trong ra tìm mẹ, như vậy là không lạc nữa."

Giản Ngưng dán trán lên trán Tiểu Địch, Tiểu Địch trong nháy mắt đột nhiên hỏi mẹ, "Mẹ thích ba ba không?"

Mặt Giản Ngưng cứng đờ, "Ừ, thích." Chỉ là đã từng, Giản Ngưng trong lòng âm thâm bồi thêm một câu như vậy. Trả lời con như vậy, không tính là lừa gạt đi? Cô chỉ là không muốn để Tiểu Địch thất vọng, tuyệt không muốn.

Tiểu Địch an tâm cười, đối câu trả lời của mẹ rất hài lòng. Như vậy sau khi cậu bé đi rồi, còn ba ba có thể ở bên chăm sóc mẹ.

Một nhà ba người cùng nhau đi dạo quanh trường, tựa hồ có thể tưởng tượng ra sẽ có một ngày Tiểu Địch chính là ở nơi này học tập, từ tiểu học đến trung học, rồi vào đại học. Giống như cuộc đời Tiểu Địch vô hình trung đã trôi qua một cách vẹn toàn.

...

Vào một sáng chủ nhật đẹp trời, Giản Ngưng ôm Tiểu Địch ngồi trong sân phơi nắng. Ánh mắt Tiểu Địch mông lung, nhưng cậu bé vẫn cố trợn tròn, làm thế nào cũng không nhìn rõ được, chỉ đủ cảm nhận được ánh mắt mẹ dừng trên mặt mình, trước sau như một tràn ngập yêu thương.

"Mẹ, Tiểu Địch không ngoan, mẹ thương con như vậy, con lại không thể báo đáp gì." Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Địch vuốt ve mặt cô, "Mẹ có trách con không?"

Giản Ngưng lắc đầu, "Mẹ sao trách Tiểu Địch được, Tiểu Địch là món quà quý giá nhất ông trời ban cho mẹ, là niềm hạnh phúc lớn nhất của mẹ."

Tiểu Địch an tâm nằm trong lòng Giản Ngưng, "Về sau mẹ không cần sinh một đứa bé giống Tiểu Địch."

"Là Tiểu Địch trách mẹ không tốt sao? Vì sao không thể sinh thêm một em bé giống con?"

Tiểu Địch cố gắng lắc đầu, chỉ là động tác rất nhẹ, "Không phải, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới."

Gương mặt trắng bệch của Giản Ngưng toát ra vài phần phiền mộn, cô nhẹ nhàng vỗ lưng con. Đây là phần ấm áp nhất cuộc đời cô, là sinh mệnh tiếp thêm cho cô dũng khí.

"Tiểu Địch, sau này con học tiểu học, mẹ sẽ mua nhiều đồ dùng học tập cho con. Con nhất định phải nghe lời thầy giáo, nếu không mẹ sẽ đánh vào mông con..."

"Lúc thi lên trung học nhất định phải chuyên tâm, thi không đậu trường trọng điểm, mẹ sẽ thất vọng lắm đấy. Trung học là quãng thời gian đẹp nhất, phải biết kết hợp học và chơi..."

"Lúc thi tốt nghiệp, thi đại học, mẹ sẽ ở bên con. Khi đó nếu kết quả không tốt cũng không sao, đại học không phải con đường duy nhất. Nhưng mẹ vẫn chưa quên lời Tiểu Địch nói muốn kiếm nhiều tiền, mua nhà cho mẹ, mua quần áo cho mẹ đâu..."

Cô nhẹ nhàng nhớ kỹ những lời này, nhưng hô hấp lại không thông.

"Tiểu Địch, con có nghe mẹ nói không?" Cô cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn, Tiểu Địch chỉ là đang ngủ thôi. Cô cúi đầu, hôn lên trán con, "Tiểu Địch sợ mẹ nói nhiều mới giả vờ ngủ đúng không? Không sao, mẹ có thể đợi con tỉnh dậy rồi nói tiếp."

Cô phải đợi Tiểu Địch tỉnh lại, nó nhất định sẽ tỉnh lại. Tiểu Địch đã nói sẽ kiếm thật nhiều tiên nuôi cô, mua cho cô quần áo mới, mua cho cô nhà đẹp, muốn cho cô cuộc sống tốt nhất.

"Mẹ nhớ lời Tiểu Địch rồi đấy, Tiểu Địch sẽ làm được phải không?"

Ánh mặt trời gay gắt, nhưng tim cô, sẽ không bao giờ ấm áp trở lại nữa.

Giản Ngưng ôm Tiểu Địch rất lâu, trước sau duy trì một tư thế, tay đã rã rời không chịu nổi. Cô trao Tiểu Địch vào vòng tay Cố Trường Dạ, Tiểu Địch ngủ rất an tường. Cô biết, con trai cô chỉ đang ngủ, đang ngủ mà thôi.

Trong trí nhớ của cô, có duy nhất một lần cô nói chuyện với Tiểu Địch về Cố Trường Dạ.

"Tiểu Địch, con chưa bao giờ nghĩ đến ba ba sao?"

Tiểu Địch lắc đầu, lâu sau lại gật gật đầu, "Thỉnh thoảng con cũng nghĩ."

"Nghĩ gì thế?" Giản Ngưng thử thăm dò.

"Con nghĩ đến cảnh ba ba ôm chặt con." Tiểu Địch cúi đầu, do dự vài giây, "Chỉ cần ôm con một chút, một chút thôi cũng tốt rồi."
Trả lời
Ryta 06:28 PM 13-04-2016
Chương 35

Hậu sự của Tiểu Địch, cơ bản đều do Cố Trường Dạ thu xếp. Hắn mỗi khi nhìn thấy Giản Ngưng, đều có loại suy nghĩ cô sẽ ngã xuống giống như Tiểu Địch, nhưng kì tích, cô vẫn đứng vững. Sau khi Tiểu Địch mất, Giản Ngưng đến bệnh viện thăm Giản Trung Nhạc. Bất kể bác sĩ khuyên ngăn gì, cô vẫn ôm ông khóc nức nở. Kết quả bị Giản Trung Nhạc vô thức đánh một cái, trên mặt còn lưu lại vết bầm tím.

Cố Trường Dạ nhận được điện thoại, nhịn không được gào lên, "Làm sao lại để mất cô ấy rồi?" Hắn không kìm được tức giận, trực tiếp ném thẳng điện thoại xuống đất.

Cố Trường Dạ đá mạnh vào tường, hắn biết tâm tình hiện tại cô bất ổn, không muốn nhìn thấy hắn, nên đã cho người đi theo, đề phòng cô xảy ra bất trắc. Đến bệnh viện, người của hắn nghĩ cô cùng lắm chỉ vào thăm Giản Trung Nhạc, một lúc sau mới phát hiện không thấy cô đâu.

Cố Trường Dạ lái xe ra ngoài, hôm nay trời lạnh hơn một chút. Trời chậm chạp mưa phùn, chỉ chốc lát nước đã bám đầy cửa kính xe. Từ khi biết được bệnh tình Tiểu Địch, hắn biết sẽ có ngày này. Ngày biết tin cô còn sống, trái tim đã khô cằn của hắn nảy lên loại một kích động, giống như nơi nào đó đang đóng băng tự nhiên có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Hắn giận lão Tam, nhưng rất nhanh, phẫn nộ tiêu tán, không gì quan trọng bằng việc cô đã trở về.

Hắn nghĩ rốt cuộc ông trời cũng cho hắn cơ hội. Lần này, hắn sẽ giữ cô thật chặt. Nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, cơ hội nào cũng cần phải trả giá, hơn nữa giá lại quá cao.

Hắn lo lắng Giản Ngưng sẽ vì Tiểu Địch mà mất đi dũng khí sống, nên đã cố dùng thủ đoạn ép cô sinh con. Ít nhất sau khi Tiểu Địch đi rồi, giữa bọn họ còn có một đứa bé. Thế nhưng cô không muốn vì hắn sinh con. Nghĩ đến vẻ mặt quyết tuyệt kia của cô, hắn không khỏi cười khổ.

Giữa hai người sẽ không có đứa con nào nữa, ngay cả một sợi dây ràng buộc mỏng manh cũng không. Cố Trường Dạ đi khắp nơi tìm kiếm cô, cũng cho người của lão Tứ đi tìm, hắn thực sự sợ cô sẽ kích động, làm chuyện không may.

Bao nhiêu người tìm kiếm Giản Ngưng trong thành phố, nhưng ngay cả một tin tức cũng không có. Cố Trường Dạ trầm mặc một lát, quay đầu xe, hắn nghĩ ra một chỗ cô có thể đi.

Cô quả nhiên ở trước mộ Tiểu Địch.

Nếu không phải hắn đến gần, cũng không phát hiện cô đang ngất xỉu. Cô mặc quần áo thật dày, nhưng đã bị mưa thấm ướt sũng. Mắt cô nhắm chặt, Cố Trường Dạ thế nhưng không dám nhìn đến nét mặt cô, cô giống như đang ngủ, cũng giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Cô sốt cao, hôn mê bất tỉnh... Sắc mặt Cố Trường Dạ xanh mét, mấy vị bác sĩ bị hắn chất vấn hồi lâu. Họ cảm thấy cũng thật lạ, thuốc đã tiêm mấy liều, theo lẽ thường cô phải hạ sốt rồi mới đúng. Nhưng cô vẫn sốt cao, so với thời điểm mới đưa về thậm chí còn nghiêm trọng hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng nguy hiểm tới tính mạng.

"Khả năng bệnh nhân không muốn tỉnh lại..."

"Ý thức rất yếu..."

"Cứ như vậy, chỉ sợ..."

Cố Trường Dạ không nghe nổi, vụt lên túm cổ áo bác sĩ, "Một cơn cảm lạnh mà các ông cũng không chữa được, tôi tốn nhiều tiền chỉ để nuôi một đám lang băm hay sao?"

Chu Thừa Nghiệp lập tức tiến lên nới lỏng tay Cố Trường Dạ ra, dùng ánh mắt ý bảo bác sĩ mau mau rời đi. Cố Trường Dạ xoay người, hung hăng đánh một quyền lên tường.

Cố Trường Dạ biết Chu Thừa Nghiệp định an ủi hắn, liền đẩy cậu ta ra, ánh mắt gắt gao nhìn cô đang nằm trên giường. Khuôn mặt trắng bệch thường ngày của cô, giờ phút này lại hồng hào đến nhức mắt.

Hắn nhắm mắt lại, như thế nào cũng không ngăn được cỗ bất lực trong lòng bốc lên. Tiểu Địch không còn, hắn có thể không đau lòng sao? Nhưng hắn phải kiên cường, bản thân một người đàn ông, tuyệt đối không thể ngã xuống.

Loại cảm giác này, nhìn người mình yêu thương phải nằm xuống, so với chính bản thân mình chết còn đau khổ hơn.

Khi đó Hoàng thành chưa được như bây giờ, cũng chỉ là đám côn đồ nhãi ranh ô hợp. Cố Trường Dạ trưởng thành cùng anh em, kiên định tin tưởng. Đứng đầu là Lương Kim Bằng, mắc bệnh kiêu ngạo lại hay đa nghi, thận trọng. Từ lúc Cố Trường Dạ chậm rãi có thế lực của riêng mình, Lương Kim Bằng tìm trăm phương ngàn kế muốn giết Cố Trường Dạ. Cố Trường Dạ biết tính cách Lương Kim Bằng, nếu hắn không phản kích, vậy chỉ có con đường chết.

Thời điểm đó thế lực Cố Trường Dạ vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm, thậm chí còn bị phân tán. Mấy năm này, Lương Kim Bằng cố ý chèn ép hắn, nhưng cũng không dám chân chính ra mặt. Cố Trường Dạ theo Lương Kim Bằng nhiều năm, nếu trực tiếp động thủ, e sẽ làm anh em không phục. Bọn họ muốn đặt cược một chuyến làm ăn, trung thành cùng nghĩa khí, điều này Lương Kim Bằng hiểu được.

Lương Kim Bằng không dám tùy ý động vào Cố Trường Dạ, nhưng cũng không từ bỏ ý niệm giết chết Cố Trường Dạ trong đầu. Hắn sai Cố Trường Dạ đi làm một cuộc giao dịch. Cuộc giao dịch này, mức lợi ích khổng lồ, hơn nữa quan hệ ngoại giao cũng rất lớn, làm cho mọi người tin tưởng Lương Kim Bằng đối với Cố Trường Dạ thực sự coi trọng. Cố Trường Dạ không tiện từ chối, lại phải dốc hết sức hoàn thành, nếu không, mọi chuyện chắc chắn hắn sẽ phải gánh chịu. Nếu hắn gặp chuyện không may, không chỉ có mình hắn, mà anh em đi theo hắn cũng bị liên lụy. Dưới kia còn không biết bao nhiêu kẻ ngày đêm nguyền rủa Cố Trường Dạ chết để đoạt lấy cơ hội trong tay hắn, chuyến này, hắn không những đặt cược bản thân mình, còn đặt cược cả tính mạng anh em.

Cố Trường Dạ làm việc cẩn thận, trước đó có ngụy trang đến vài quán bar nhỏ để xem xét tình hình. Quán bar nhỏ nhưng nhiều người đi lại, tập hợp đủ mọi loại ngành nghề.

Cố Trường Dạ chuẩn bị tốt tất cả xong, mới dẫn người đi giao dịch. Nhưng khi người của hắn đã đến địa điểm giao dịch, đối phương lại không thấy đâu. Cố Trường Dạ đã cảm thấy có điểm không thích hợp, liền nhanh chóng rút lui. Lúc này người của bang phải khác đột nhiên lao ra, trực tiếp muốn trừ khử bọn họ.

Trong lòng Cố Trường Dạ đã biết, Lương Kim Bằng muốn mượn tay người khác loại bỏ hắn. Đến lúc hắn chết, Lương Kim Bằng cũng tuyệt đối không liên quan. Hơn nữa cho dù hắn không chết, giao dịch không thành, uy tín của hắn cũng giảm đi một nửa.

Một mình Cố Trường Dạ đánh không lại nhiều người, hắn bị thương, phải mau chóng tìm cách tẩu thoát. Thời khắc đó hắn quyết định, Lương Kim Bằng, người này không giết không được.

Sau này nhờ Quan Điềm kéo dài thời gian, người của Lương Kim Bằng lâu sau mới tìm được hắn. Cố Trường Dạ trở về, Lương Kim Bằng liền công khai tỏ vẻ bất mãn. Hàng hóa bị người ta đoạt đi rồi, Cố Trường Dạ chỉ có thể âm thầm chịu đựng, hết thảy đều nhận hắn chuẩn bị không tốt. Tuyệt đối không đánh rắn động cỏ tới Lương Kim Bằng.

Trong lúc hắn âm thầm chuẩn bị đối phó với Lương Kim Bằng, Lương Kim Bằng lại chỉ đích danh hắn cưới Thiêm kim tiểu thư của Giản thị, Giản Ngưng. Đương nhiên Cố Trường Dạ cự tuyệt. Lương Kim Bằng càng thêm bất mãn, thậm chí trước mặt mọi người nạt nộ, nói Cố Trường Dạ không để hắn vào mắt, ám chỉ nếu hắn không nghe lời thì lập tức cút đi.

Cố Trường Dạ còn chưa kịp hành động gì, Quan Điềm đã tự sát. Hắn tức giận, anh em của hắn đều can ngăn hắn không được làm bừa, nếu không hậu quả khó gánh được. Hắn khó khăn lắm mới dằn lòng mình nhịn xuống, chỉ có nhịn mới có thể báo thù cho Quan Điềm. Chỉ có nhịn mới có thể khiến tất cả những người kia phải trả giá đắt.

Cố Trường Dạ đồng ý với đề nghị của Lương Kim Bằng. Lương Kim Bằng muốn hắn cưới ai, hắn liền cưới. Cứ để Lương Kim Bằng nghĩ Cố Trường Dạ là con kiến trong tay hắn, muốn làm gì thì làm. Chỉ là Lương Kim Bằng ra ngoài lại nói muốn tốt cho tiền đồ của Cố Trường Dạ. Giản gia có quyền lực, tiểu thư kia cũng xinh đẹp, sẽ làm vợ tốt của Cố Trường Dạ.

Cố Trường Dạ cứ như vậy cưới Giản Ngưng.

Cố Trường Dạ đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Giản Ngưng. Hắn nhớ rõ Giản Ngưng từng nói với hắn, cô mới là người năm đó cứu hắn. Về sau hắn mới biết được, Giản Ngưng cùng Quan Điềm có quan hệ.

Khi đó Cố Trường Dạ không phải là không tin Giản Ngưng, chỉ là đối với Giản Ngưng luôn luôn khinh thường. Nếu như vậy mà có thể cứu được mạng hắn... Hắn trào phúng cười khinh miệt. Giản Ngưng quả nhiên là sống trong tháp ngà, bản thân ngây thơ, cũng nghĩ người khác ngây thơ.

Hắn khi đó nhìn đến khuôn mặt ngây thơ của Giản Ngưng, lại nghĩ đến Quan Điềm đang nằm lạnh trong lòng đất, ngực phẫn nộ không thôi.

Hiện tại đột nhiên hắn nghĩ, Quan Điềm đối với hắn, tình cảm tột cùng là bao nhiêu? Cô cứu hắn, rốt cuộc là cố tình hay vô tình?

Cố Trường Dạ thừa nhận, hắn đối Quan Điềm đều là những cảm xúc đầu tiên. Là rung động, một người con gái nguyện ý vì hắn mà hy sinh lớn lao như thế, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hơn nữa còn là một người xa lạ. Sau đó hắn chăm sóc cô, mà cô cũng không nói nhiều gì với hắn.

Cố Trường Dạ sớm đã nghĩ tới, người con gái có thể ở bên cạnh hắn, không cần phải vĩ đại, nhưng ít nhất cũng phải cùng hắn kề vai chiến đấu. Không thể giống như Lâm Đại Ngọc suốt ngày chỉ biết sướt mướt. Điểm này hắn rất hài lòng với Quan Điềm.

Quan Điềm có một yêu cầu với hắn, là cùng nhau đến trường Đại học của cô, nói chia tay với bạn trai. Trong lòng Cố Trường Dạ băn khoăn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lời cô không muốn nói thì để tùy cô đi.

Hắn nghĩ nếu cô đã chia tay với bạn trai, vậy tất nhiên là sẽ đến với hắn? Mà cô cũng là kiểu con gái hắn thích, bề ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường. Không thể không nói, Quan Điềm làm cho hắn xiêu lòng.

Khi đó hắn nghĩ, sẽ cùng cô đi hết chặng đường tươi đẹp sau này.

Nhưng giờ hắn nhớ lại rõ ràng, Quan Điềm chưa từng nói cô yêu hắn. Cũng chưa từng nói cô muốn gả cho hắn.
Trả lời
Ryta 02:25 PM 26-04-2016
Chương 36

Giản Ngưng cuối cùng cũng hạ sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, mắt nhắm nghiền trên giường bệnh. Cố Trường Dạ đứng từ xa nhìn cô, không đến gần, cũng không rời đi. Trong lòng hắn hy vọng, cô phát sốt giống hôm qua, như vậy mặt sẽ đỏ rực, sẽ cho hắn thấy biểu hiện của sự sống. Đừng như bây giờ, khuôn mặt cô trắng bệch giống hệt năm năm về trước, làm cho hắn ức chế không thôi. Hắn không kìm được nghĩ đến cảnh tượng cô nằm trong vũng máu, khoảnh khắc mà thế giới của hắn tựa hồ sụp xuống. Nhiều năm như vậy đã trở thành ác mộng của hắn, không bao giờ có thể khiến hắn quên đi.

Hơi thở cô rất nhẹ, giống như bị thứ gì đó hút hết ra. Hắn muốn ngăn cản, nhưng như thế nào cũng không làm được.

Loại cảm giác bất lực này, hành hạ đến lục phủ ngũ tạng hắn đều đau. Nhưng tìm không ra vết thương, nên không thể chữa lành được.

Cố Trường Dạ đứng ở cửa phòng bệnh, thân ảnh vắng lặng mà tiêu điều, làm cho Lục thiếu Hạng Thiên Dật chỉ có thể ngừng bước chân. Anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Đại ca, giống như cỗ thể xác không linh hồn nào có thể xâm nhập. Cố Trường Dạ chỉ đứng yên ở đó, không dám đi vào, cũng không dám lùi xa.

Hạng Thiên Dật đắn đo nửa ngày, mới đi tới chỗ Chu Thừa Nghiệp chào hỏi, "Đại ca như vậy rất không ổn."

Chu Thừa Nghiệp gật đầu, "Đã canh chừng chị dâu mấy ngày mấy đêm không chợp mắt rồi, ổn sao được mà ổn."

Hạng Thiên Dật âm thầm kinh ngạc, nhớ tới bộ dáng năm năm trước của Đại ca, liền cảm thấy hóa ra chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó. Anh nghĩ không biết có nên khuyên Đại ca không, cuối cùng vẫn là nhịn không được tiến lên vỗ vai, "Đại ca về nghỉ ngơi đi. Ở đây có em với Nhị ca rồi. Chị dâu có chuyển biến lập tức báo cho anh."

Cố Trường Dạ lắc đầu. Hắn có tùy tiện sửa soạn qua, không đến nỗi không thể gặp người. Chỉ là râu không cạo, sắc mặt lại mỏi mệt, tạo cho người khác cảm giác lôi thôi.

Tác phong của Cố Trường Dạ nói một không nói hai, Hạng Thiên Dật hiểu. Những lời đã chuẩn bị tốt, anh đều thu lại trong lòng.

Một lát sau có bác sĩ tới kiểm tra, biết đối với Cố Trường Dạ không thể nói thẳng, đành phải uyển chuyển nhắc khéo bệnh nhân không có ý thức muốn tỉnh lại. Có lẽ là do chính cô không muốn tiếp nhận sự thật. Bây giờ chỉ còn cách kích thích cô, làm cho cô cảm thấy việc sống sót có ý nghĩa, vậy mới có thể nhanh tỉnh lại.

Cố Trường Dạ trầm mặc nghe, chỉ gật đầu, không phát giận giống mấy hôm trước.

Buổi tối, một mình Cố Trường Dạ ở lại phòng bệnh với Giản Ngưng. Phòng bệnh bố trí thêm một chiếc giường nhỏ cho hắn nên cảm giác hẹp hơn rất nhiều. Cố Trường Dạ nằm trên giường, bóng đêm thâm trầm, phòng bệnh yên tĩnh như u cốc. Hắn giảm hô hấp của mình xuống mức nhẹ nhất có thể, thẳng đến khi có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, lúc này mới chính thức an tâm.

Nhưng hắn vẫn không ngủ được, ngộ nhỡ cô tỉnh lại lúc hắn ngủ thì sao? Hắn mơ mơ màng màng, đầu óc hỗn loạn một mảnh. Hắn nhớ đến quãng thời gian hắn bị cha mẹ vứt bỏ, vận khí tốt được vào cô nhi viện. Trong đây ngoại trừ không lo bị chết đói, những thứ khác cũng chẳng tốt đẹp hơn được bao nhiêu. Mỗi đứa bé ở đây nguyện vọng lớn nhất đều là được những gia đình tốt nhận nuôi. Có rất ít gia đình muốn nhận nuôi trẻ tầm năm, bảy tuổi. Họ đều muốn nhận những đứa trẻ sơ sinh, hoặc là một hai tuổi, đủ để chưa nhận thức được điều gì. Mà độ tuổi của hắn, vừa vặn khiến người ta ghét bỏ.

Hắn không nhớ năm bao nhiêu tuổi thì hắn rời nơi đó. Từng sắp chết đói, từng bị người đời đuổi đánh. Sau đó hắn phát hiện, hắn thích đánh nhau. Từ đó hắn bắt đầu những tháng ngày dùng bạo lực kiếm sống.

Có lẽ do ông trời sắp đặt, Cố Trường Dạ đi theo Lương Kim Bằng. Ban đầu chỉ là hạng nhãi nhép cho Lương Kim Bằng lợi dụng, làm việc nhiều nhất, được hưởng ít nhất. Bản thân hắn không so đo nhiều, có thể sống qua ngày, đã là quá đủ với hắn. Càng ngày hắn mới càng hiểu được, cùng coi nhau như anh em, nhưng Lương Kim Bằng lấy vẻ cao cao tại thượng ra, đối với hắn không để trong mắt.

Loại người Cố Trường Dạ ghét nhất, chính là đám người ở trên cao, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng lại không do bản thân kiên cường đạt được.

Thật không may, vợ hắn sắp cưới, lại chính là một người như thế.

Hắn nhìn cô ngây thơ cười, ngây thơ chiều chuộng lấy lòng hắn, hắn lại càng khó chịu.

Hắn nhớ nhất một câu trong tiểu thuyết: Cho dù tôi đang ngồi đối diện với em, em mỉm cười ngọt ngào với tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng tôi lại vẫn tuyệt vọng, bởi tôi và em không cùng một thế giới.

Phòng bệnh trống vắng đột nhiên phát ra tiếng kêu trầm trầm. Cố Trường Dạ vội choàng tỉnh, trên mặt đều là mồ hôi ướt đẫm. Hắn chậm rãi bình ổn hô hấp, lau mồ hôi lạnh trên mặt, xác định lại, đúng là cô đang nói chuyện. Thanh âm của cô rất thấp, nhẹ nhàng kêu: Tiểu Địch của tôi...

Cố Trường Dạ bật đèn, nhìn thấy từ mắt cô chảy ra hai hàng lệ, bi thương cùng tuyệt vọng hiện lên rõ ràng. Hắn không hiểu, yết hầu có chút ngai ngái, hắn thế nhưng cắn răng nuốt xuống.

Cô vẫn không tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra xong, kết luận giống như trước.

Tứ thiếu, Thất thiếu, Bát thiếu đều tới, khuyên Cố Trường Dạ về nghỉ ngơi, ở đây đã có bọn họ trông chừng, tuyệt đối không để chị dâu xảy ra bất cứ chuyện gì. Cố Trường Dạ hất tay, ý bảo bọn họ đừng nói nữa, "Cô ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi." Ngữ khí hắn cực kì kiên định, khiến không ai dám hoài nghi lời hắn nói.

Cố Trường Dạ bắt ba người trở về, tự làm tốt việc của mình, không cần lo cho hắn. Chuyện của hắn, hắn tự biết cách giải quyết. Lúc này mọi người mới yên tâm rời đi.

Cố Trường Dạ lại lặp lại trạng thái giống như trước. Ban ngày chỉ ở bên ngoài phòng bệnh, đứng từ xa nhìn vào.

Hắn tiện tay cầm một chiếc ghế, ngồi đến bên giường Giản Ngưng. Mí mắt cô vẫn đóng chặt, nước mắt đã sớm không còn. Hắn yên lặng ngồi nhìn cô hồi lâu, ma xui quỷ khiến vươn tay đến chóp mũi cô, cảm nhận được hơi thở ấm áp, ánh mắt lãnh đạm mới trở nên nhu hòa.

Cố Trường Dạ cúi người xuống, môi áp vào bên tai cô, "Em cứ ngủ như vậy, định mặc kệ ba trong bệnh viện sao? Còn anh trai trong trại cai nghiện, cũng bỏ mặc nốt hay sao?" Nói xong hắn cười cười, "Cũng đúng, dù sao em cũng không phải lần đầu tiên ích kỷ. Năm năm trước có thể bỏ lại họ, tự mình đi sống cuộc sống vui vẻ. Đương nhiên hiện tại cũng có thể như vậy."

Hắn nói xong, mắt lại nhìn chằm chằm vào cô. Cô không hề động, ngay cả lông mi cũng không rung một chút.

Cố Trường Dạ bóp chặt tay, "Em thật muốn ích kỉ giống năm năm trước? Cái gì cũng không cần, cái gì cũng không quan tâm?"

Giản Ngưng vẫn là an tĩnh ngủ trên giường.

Cố Trường Dạ nhìn chằm chằm đạo thân ảnh, cảm giác bất lực tập kích hắn. Hắn buông ra nắm đấm ở tay, hắn sẽ không thua cô, tuyệt đối không thua.

Hắn hừ một tiếng, "Em cảm thấy nếu em đi cùng Tiểu Địch, Tiểu Địch sẽ vui sao? Không đâu, Tiểu Địch sẽ khó chịu." Hắn lại tăng âm lượng, "Hơn nữa hiện tại Tiểu Địch cũng đi xa rồi, em sẽ không tìm thấy nó. Sẽ phá hư cuộc sống hiện tại của nó. Em xem em ích kỉ như vậy, vừa rũ bỏ trách nhiệm với hai người, vừa đi phá hư cuộc sống của người khác..."

Cô vẫn không động đậy, im lìm, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cố Trường Dạ thất vọng nhắm mắt lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, châm thuốc hút. Hắn không ngừng hút, điếu này cháy hết, liền châm điếu khác. Thẳng đến khi hắn có thể cảm nhận vị tanh của máu trong cổ họng, rốt ruộc mới ngừng lại.

Trước kia hắn nghĩ, chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều có hy vọng. Hiện tại, ngay cả một tia hy vọng sống cũng không có.

Một đống đầu thuốc lá, dường như có thể cảm nhận được người hút có bao nhiêu khốn khổ, bất an.

Ban đêm, Cố Trường Dạ vẫn để đèn, vẫn là ngồi bên giường canh chừng cô.

"Bệnh của ba em càng ngày càng nặng, bác sĩ nói sẽ không sống được bao lâu nữa. Tình hình anh trai em cũng không tốt lắm, lén hút thuốc phiện bị phát hiện, đòi tự sát mấy lần rồi..."

Hắn ở bên giường, không biết là tự nói với mình hay là thì thầm cho cô nghe, liên tục như vậy mấy ngày. Giản Ngưng vẫn không tỉnh lại, tình hình rất không tốt. Các bác sĩ đều lo lắng, lo sợ Giản Ngưng sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ phải gánh cuồng nộ từ vị tổng tài kia.

Sắc mặt Cố Trường Dạ càng lúc càng thâm trầm.

Hôm nay hắn lại đứng bên giường Giản Ngưng. Cô không tỉnh lại, cô căn bản không muốn tỉnh lại. Sự thật đau đớn dày vò hắn, không cách nào chữa trị. Hắn nên làm cái gì bây giờ?

Hắn đánh một quyền mạnh lên giường, không kìm chế được xông đến túm cổ áo cô, "Em tỉnh lại cho tôi, đừng ở chỗ này giả chết. Em chính là cố ý, đừng có giả bộ, đứng lên đi..." Hắn buông cô ra, cô lại vô lực ngã xuống, "Vậy để xem em có thể giả bộ đến khi nào."

"Tôi cho em biết, Giản Ngưng. Em thật tưởng tôi đã biến thành một người chồng tốt, một người cha tốt? Tôi cũng chỉ đang diễn cùng em mà thôi. Em nghĩ tôi quên Quan Điềm từng chết thế nào sao? Thật ngu xuẩn, một chút tiến bộ cũng không có."

"Em nghĩ tôi tốt bụng giúp em chống đỡ Giản thị? Nực cười. Cứu vớt ba em cùng anh trai, chẳng qua chỉ là muốn em trở về nhìn xem bọn họ có bao nhiêu thê thảm, nhìn xem người thân em cỡ nào thống khổ mà thôi. Nghĩ xem vì sao ba em phát điên? Tự nhiên bị thế sao? Là tôi nói cho ba em biết, anh trai em hút thuốc phiện không thể vãn hồi, hại công ty làm ăn thua lỗ..."

"Còn anh trai em, em cảm thấy sao anh ta đột nhiên hút thuốc phiện? Cũng chưa từng nghĩ tới người phụ nữ hại đời anh ta, là ai phái đến sao?"

Cố Trường Dạ cười âm hiểm, mặt kề sát Giản Ngưng, "Em nghĩ đến đây là kết thúc rồi sao? Không băn khoăn việc, vì sao lúc Tiểu Địch ở với em, vẫn còn khỏe mạnh như vậy. Mà khi vừa gặp tôi, liền phát bệnh nan y? Tôi cho em biết, người thân của em, tất cả đều do tôi hại. Mà giờ em nhát gan nằm đây, sợ rồi sao? Không tính vì bọn họ báo thù? Quên Tiểu Địch chết thế nào rồi phải không?"

"Tôi tính cùng em chơi mấy ván, cuối cùng chỉ một đả kích nhỏ em đã không chịu nổi..."

Ngực cô đột nhiên phập phồng, miệng thở dốc. Đôi lông mày nhăn nhó đến thống khổ. Giản Ngưng mở mắt, nhìn đến người trước mặt, trong mắt cô hận ý giống như ngọn lửa bừng cháy lên.

Tâm Cố Trường Dạ giờ khắc này mới được thả lỏng xuống. Hắn vội vàng ấn chuông, gọi bác sĩ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngược