Tình yêu không lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ngồi trước mặt em,áo sơ mi lam nhạt, cúc đầu tiên được tháo ra, tao nhã, quyến rũ, rất hợp với anh. Tay trái anh đeo đồng hồ, anh nhấc tách trà lên, uống một ngụm nhỏ, môi anh lộ ra nét cười.Anh luôn như vậy, dù là trong trường hợp nào, vẻ ngoài và cốt cách toát ra từ anh luôn khiến người đối diện bối rối.

Hôm nay anh lạ lắm, bình thường chỉ khi đi làm hay đi tiếp khách anh mới ăn mặc như vậy, đi với em, lúc nào anh cũng thoải mái trong áo phông, quần jean. Nhìn anh bây giờ, trong em trào lên một nỗi lo sợ, sợ điều gì đó sắp đến sẽ khiến bản thân em không chịu nổi.

Nhà hàng này rất đẹp, rất sang trọng, em vốn dĩ không thích những nơi như thế này, lần nào anh cũng chiều ý em, đi ăn những nơi bình dị nhất. Vậy mà hôm nay anh nhất quyết hẹn em đến đây, em đồng ý. Sau sự đồng ý ấy là bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang trong lòng em.

Ngoài cửa kính, trời đang mưa, những giọt nước mưa rơi từ mái hiên xuống, vỡ tan, trong timem cũng có cái gì đó vừa vỡ vụn. Em nhói đau, nước mắt em chực trào nhưng em không cho phép bản thân mình  khóc. Em cúi xuống, đôi mắt khẽ nhắm lại, em phải thật mạnh mẽ. Anh nhìn em, cau mày lo lắng :” Em sao vậy ? ” Em nhìn  anh, khẽ lắc đầu.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng, không khí ở đây đúng là rất lãng mạn, tay anh cầm quyển menu, chậm rãi chọn đồ ăn, bỗng nhiên em cảm thấy anh rất hợp với những nơi thế này. Em lên tiếng “ Em muốn ăn mỳ hải sản “ Anh nhìn em, lông mày hơi nhướn lên một chút rồi từ từ giãn ra, anh cười, cuối cùng anh cũng gọi món đó.

Em lại nhìn ra phía ngoài cửa kính, tim em run nhẹ, anh vẫn im lặng như thế, em biết anh đang nhìn em nhưng em lại không dám đối diện với ánh mắt của anh. Mưa vẫn rơi, em không quen với không khí yên tĩnh này.

Mấy ngày trước, có một cô gáichạy lại khoác lấy tay anh khi chúng ta đang đi cùng nhau, tự nhiên như quen thân từ lâu lắm. Em vẫn đứng bên cạnh, bàn tay anh vẫn nắm chặt tay em. Anh ở giữa hai cô gái, nụ cười ngọt ngào, cô ấy gọi anh hai tiếng “ Anh Bờm “. Nếu câu nói đó phát ra từ miệng người khác, chắc chắn em sẽ cười lớn và trêu chọc anh, nhưng đó lại từ một cô gái xinh đẹp, đôi mắt đen, hàng mi cong dài, bộ váy liền đen bó sát người, ngắn vừa đủ lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, đôi giày cao gót màu đen càng tôn thêm vẻ sang trọng. Em cảm thấy hai tiếng “ Anh Bờm “ đó như đang chế giễu em, những gì em biết về anh không thể bằng cô ấy. Em và cô ấy đứng bên anh như hai mảng màu tương phản.Em là cô gái của áo phông, quần jean và giày bệt.Còn cô ấy và anh, thật sự rất đẹp đôi.

Cô ấy nhìn em vẻ dò xét từ trên xuống dưới, anh bước lên phía trước em một chút, quay người sang giới thiệu rằng em là bạn gái, cô ấy nhìn em, cười sắc sảo. Em thu mình phía sau anh, không nói gì. Nếu như bình thường anh bước lên như vậy em sẽ hiểu rằng anh muốn che chở cho em, nhưng lần này em lại có cảm giác anh muốn che em khỏi tầm mắt của cô ấy, em đang là vật cản giữa hai người.

Cô ấy đi rồi, em không hỏi nhưng anh vẫn kể về cô ấy. Cô ấy là hàng xóm của  anh, lớn lên cùng nhau, cô ấy học thạc sĩ ở nước ngoài, gần đây mới về. Ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp của anh khi nói về cô ấy khiến tim em chùng lại. Em nói một câu nhẹ bẫng :” Cô ấy thật đẹp “. Anh gật đầu : “ Đúng vậy, hồi trước còn đi học anh đã gặp rất nhiều rắc rối chỉ vì hay đi cùng với hoa khôi là cô ấy “. Rồi anh lại cười, đôi mắt cong cong.

Anh kể rất nhiều kỷ niệm về cô ấy cho em nhưng có một điều mà anh không hề nhắc đến, cô ấy đã nói “ Em về để thực hiện lời hứa kết hôn anh, bố mẹ chúng ta đều rất sốt ruột “ Khi cô ấy nói câu đó, ánh mắt cô ấy lướt qua em. Lúc đó em đã mong anh phủ nhận lời cô ấy nhưng anh đã không nói gì, chỉ nhìn sang em mỉm cười.

Em quay sang nhìn anh, ánh mắt gặp nhau, em cảm nhận được trong lòng anh đang có điều gì đó muốn nói ra nhưng ngần ngại. Anh vươn tay nắm lấy tay em, em đột nhiên sợ hãi thu tay về. Em sợ anh sẽ nói ra điều em không muốn nghe, nói ra điều khiến trái tim em không chịu nổi. Em đứng bật dậy, hít sâu, dứt khoát nói một câu “ Chúng ta chia tay đi “ rồi chạy vội ra ngoài.

Em biết anh chắc chắn sẽ đuổi theo em, anh lúc nào cũng thế, luôn không muốn làm tổn thương người khác. Em muốn anh hiểu rằng, chỉ có em mới làm tổn thương được em, anh không có lỗi.Khi em bước ra khỏi nhà vệ sinh thì anh đã đi rồi.Ngoài trời vẫn mưa, em không gọi taxi, em không muốn người khác nhìn thấy em với bộ dạng này, đôi mắt đỏ hoe, em chậm rãi bước đi trên đường.Tạt vào một quán cà phê nhỏ gần đó, chọn cho mình góc khuất nhất, em gạt những giọt nước mưa trên mặt, nhưng nước mắt lại trào ra, em gục đầu vào gối mà khóc.

Mùi cà phê khiến em dần tỉnh táo.Chuyển mùa nên thời tiết dần trở nên lạnh, em thấy mình run lên. Em tự nhiên nhớ về mùa thu nhiều năm về trước.

Lần đầu tiên em gặp anh là trong ngõ nhỏ dẫn vào khu trọ nhà em, năm đó em còn là sinh viên năm cuối.Anh mặc áo sơ mi nâu sẫm càng tôn lên làn da khỏe khoắn, mái tóc gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn. Anh vừa đi vừa dắt xe máy, dáng cao cao, ánh mắt điềm tĩnh không hề để lộ vẻ mệt mỏi hay bực bội nào. Anh đi qua em, em đứng sững lại, chợt nhớ ra xung quanh đây không hề có cửa hàng sửa chữa xe máy cũng như trạm xăng nào. Em lấy hết can đảm tiến về phía anh, thật sự là từ lúc nhìn thấy anh  em đã rất run rồi. Em khẽ hỏi :” Xe anh làm sao vậy ạ? ” Anh nhìn em rồi nói “ Hình như bị thủng săm rồi “, tay anh chỉ về phía có rất nhiều mảnh thủy tinh gần đó. Nghe đến đây, em chợt nở nụ cười :” Anh chờ chút, em sửa giúp anh, gần đây không có chỗ nào sửa đâu “ Không đợi anh từ chối, em chạy vội về nhà, lấy một hộp gỗ có đầy đủ dụng cụ sửa xe ra. Bố em vốn là bộ đội, sau khi về hưu ông mở một cửa hàng sửa chữa xe máy xe đạp. Thế nên từ lúc nhỏ em đã biết tự sửa những hỏng hóc cơ bản. Khi em đi học xa nhà, bố em nhất quyết bắt em mang theo hộp “ Đồ nghề “ này.

Em bảo anh đưa xe sang bên đường rồi cặm cụi tháo  rồi vá, anh bảo để anh tự làm nhưng em không chịu, đó là nghề của em, với lại nhìn anh như thế dám chắc là không biết làm những việc này. Sửa xong xe cho anh, tay và mặt em lem luốc toàn bụi, anh cười, nhẹ nhàng lau cho em. Anh mời em đi uống nước nhưng em từ chối, hôm đó em còn phải đi dạy thêm, chào tạm biệt anh, em chạy vội về  nhà.

Cứ nghĩ duyên chỉ đến đó, không ngờ một thời gian sau anh chủ động đến tìm em.Rồi từ đó, anh và em trở thành bạn, chỉ cần rảnh rỗi là anh lại đến tìm em.Cho đến ngày anh nói lời yêu em, em vẫn không thể tin đó là sự thật, anh đã lựa chọn em, một cô gái chẳng có gì đặc biệt.

Quán cà phê này rất vắng khách, em đã bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên em cảm thấy hành động bỏ chạy lúc ở nhà hàng của mình thật yếu đuối.Chẳng phải lúc nhìn thấy anh và cô ấy cười nói vui vẻ khi cùng nhau xem địa điểm tổ chức lễ cưới hôm qua, bản thân em đã quyết định phải mạnh mẽ hay sao. Nếu không phải em được cử để đi phỏng vấn địa điểm tổ chức lễ cưới đó cho chuyên mục mùa cưới tháng này thì đến giờ chắc em vẫn cho rằng mình là nàng Lọ Lem may mắn.

Em rời khỏi quán cà phê trở về nhà, cửa nhà không khóa, em đẩy cửa bước vào, một bàn tay kéo lấy tay em, ôm em vào lòng “ Ai cho phép em đơn phương chia tay?” Anh nói, giọng khàn khan,  tóc anh ướt, những giọt nước rơi xuống thái dương. “ Sao anh vào được đây? “ em không trả lời câu hỏi của anh. “ Em để quên chìa khóa “

Em cố thoát khỏi vòng tay anh nhưng không được, anh giữ chặt lấy em, nhắc lại “ Ai cho phép em làm thế ? “

-          Không ai cả, chúng ta không hợp nhau.

-          Chỗ nào không hợp?

-          Tất cả mọi thứ đều không hợp.

-          Anh không chấp nhận lý do đó. Anh giận dữ nói.

-          Cô ấy hợp với anh hơn em. Em cố giữ bình tĩnh nói.

-          Ai hợp với anh? Ngoài em ra không có ai phù hợp.

-          Là cô gái cùng anh đi xem địa điểm tổ chức lễ cưới. Em sẽ không ràng buộc anh, xin hãy cho em chút tự tôn cuối cùng

Anh bật cười “ Cô ấy sắp lấy chồng, anh sắp lấy vợ, nếu không đi xem địa điểm cùng nhau e không kịp mất”

Em vùng ra khỏi tay anh, anh không giữ nữa. Em quay người đi thẳng vào phòng, đóng chặt cửa. Anh khẽ nói vọng vào :” Anh xin lỗi ”

Cuối cùng anh cũng nói xin lỗi, đó là điều em không muốn nghe nhất từ anh.

“ Anh xin lỗi vì tự quyết định tất cả mọi thứ rồi mới chịu đến hỏi ý kiến của em, nếu em không chê anh, em có thể nhận lời làm vợ anh chứ ? “

Tim em run lên từng hồi, em mở cửa, anh vẫn đứng ở đó, lấy từ  túi áo một chiếc nhẫn, nắm lấy tay em từ từ đeo vào. Em xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra giận dỗi “ Em còn chưa đồng ý “.

Anh nhẹ nhàng giải thích “ Ngày trước anh và cô ấy hứa với nhau sau này sẽ tổ chức đám cưới cùng nhau, anh không ngờ là khiến em hiểu lầm như vậy. Em từng hỏi tại sao anh lại chọn cô gái như em. Anh không trả lời bởi vì tình yêu không được lựa chọn, em chính là tình yêu mà anh không thể trốn tránh . Nếu được lựa chon, anh sẽ chọn được gặp em sớm hơn để em có thể hiểu, anh cần được gần  bên em như thế nào Đừng bao giờ nói ra những lời cấm kỵ như chia tay, anh sẽ không chịu đựng nổi.”

Nghe những lời đó của anh, em lại khóc, anh nói đúng, tình yêu không được lựa chọn, nếu được lựa chọn  thì em cũng sẽ không chọn được người ưu tú như anh.

Vì thế, nếu có người thật tâm yêu mình, đặt lên mình thật nhiều tình cảm, đừng ngần ngại mà yêu đi, bởi tình yêu không do ta lựa chọn thế nên ta không thể nào trốn tránh nó.

[ Ly Lâm ]

26/08/2012.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro