Rước về ông xã nổi tiếng (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Trợ lý theo Ji Yong rất nhiều năm nên chỉ cần có một cử chỉ vẻ mặt nhỏ thôi, liền có thể đoán được tâm tình của anh.

   Khi anh căng khóe môi, tám chín phần mười là biểu hiện tâm tình không tốt.

   Chỉ là rõ ràng sau bữa tối, tâm tình anh vẫn bình thường không nóng không lạnh, như thế nào một mình một người lên lầu một chuyến, trở ra liền biến thành như vậy?

  Trợ lý đáy lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có can đảm đi hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi xe ra đến đường chính mới mở miệng xử lý việc công : "Ông Kwon, bây giờ chúng ta ra thẳng sân bay chứ 

  Ji Yong không lên tiếng.


  Bên trong xe càng trở nên tĩnh lặng.

   Anh tính tình vốn là thiên lãnh, làm cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp cận, nhưng lúc này hơi thở lạnh băng xen lẫn cỗ cảm giác áp bách từ trên người anh tỏa ra lan tràn, khiến không khí bên trong xe bị đè ép mà lạnh lẽo.

    Trợ lý nhìn thẳng mặt đường, không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ chuyên chú lái xe, nhưng đáy lòng cậu càng ngày càng căng thẳng.

   Khi xe từ đường vành đai 2 chạy đến vành đai 3, tiết trời đang êm đẹp đột ngột chuyển mưa.

   Để làm dịu lại sự căng thẳng của bản thân, trợ lý lần nữa lên tiếng : "Trời mưa rồi."

   Lời nói vừa dứt, mưa càng nặng hạt hơn, bên trong thủy chung không tiếng của anh, chỉ có âm thanh mưa rơi lạch tạch đập vào mạn xe.

   Trợ lý liên tục hai lần nói chuyện, đều không nhận được trả lời, lần này hoàn toàn hết hy vọng liền im bặt.

   Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn không tốt, tốc độ xe cũng chậm lại. Vào lúc xe chuẩn bị quẹo vào hướng ra sân bay, Ji Yong luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng : "Dừng xe!"

  Anh thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để trợ lý có thể hoàn toàn nghe thấy, liền lập tức thắng cả hai phanh lại.

  Trợ lý quay đầu, nhìn về phía anh : "Ông Kwon, làm sao vậy?"

  Anh rất lâu đã không lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ xe. Một đôi nam nữ mặc đồng phục học sinh đang vội vội vàng vàng chạy dưới cơn mưa như trút, cuối cùng cũng núp được dưới mái hiên một tòa nhà bên lề đường, hai em trú được khoảng hai phút, một chiếc taxi đến mở cửa, hai người liền chui vào trong xe rời đi. Nhưng tầm mắt anh lại vẫn như cũ dừng lại ở nơi mái hiên mà hai em học sinh ấy vừa tránh mưa.

  Trợ lý cũng không hiểu được anh đang nhìn cái gì, thấy anh hô dừng xe, chậm chạp không có gì phân phó, nhịn không được lại ra tiếng: "Ông Kwon?"

  Anh vẫn không nói chuyện, dường như đang thất thần, sự việc nhiều năm về trước bỗng nhiên ùa về trong đầu anh. Hôm đó cũng là một ngày mưa to như vậy, anh và Ji Eun cùng chạy vào một ngôi nhà cũ nát tránh mưa, đó là nơi anh và cô gặp nhau lần đầu tiên, hai người ai cũng không lên tiếng, cứ thế im lặng nhìn nhau, sau đó thấy đồng phục trên người đối phương mới biết là cả hai học cùng trường.

"Ông Kwon?"

   Không biết qua bao lâu, bên trong xe lại vang lên tiếng của trợ lý, anh mi tâm hơi hơi giật, nhàn nhạt quay đầu, đáy mắt tối đen thâm thúy, bình thản không có bất kỳ sắc thái và cảm xúc nào.   "Ông Kwon, chưa đến hai tiếng nữa là tới giờ máy bay cất cánh, chúng ta cần phải đi làm thủ tục. . . . . ."

   Trợ lý còn chưa nói hết, anh đã nhẹ giọng đánh gãy lời cậu : "Cậu xuống xe ở trạm taxi gần nhất đi."

   "A?" Trợ lý kinh ngạc, vừa định tiếp tục nói, anh giọng điệu không thăng trầm mở miệng : "Hôm nay không đi Rome, cậu hãy đổi vé máy bay thành sáng mai."

   Đợi cho trợ lý xuống xe, anh ngồi ở ghế lái, tay đặt trên vô lăng, ngón tay gõ lên một nhịp như đã quyết định điều gì, phiền não vặn chìa khóa, thuần thục lái xe, ngoặt một vòng tại giao lộ phía trước hướng vào thành phố.

-

   Tiệc mừng công phim "Địa lão thiên hoàng" kết thúc, Hee Yeon lái xe đưa Ji Eun quay về UN Village.

   Căn biệt thự ở làng biệt thự UN Village tại khu Hannam, Seoul là nơi 2 người ở. Biệt thự siêu sang trọng này có diện tích 530 mét vuông, trị giá 4,3 tỷ won (gần 90 tỷ đồng), mang kiến trúc tiêu biểu của vùng Hannam-dong.
   Hee Yeon vững vàng đỗ xe trước cổng biệt thự Ji Yong và Ji Eun sinh sống. Lúc này mưa đã tạnh, con đường được cọ rửa đặc biệt sạch sẽ, đèn đường mờ nhạt vẩy lên những giọt nước trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
   Cô chào tạm biệt  Hee Yeon, chờ sau khi cô đem xe quay đầu rời đi, mới từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cổng biệt thự.

   Trời vừa đổ cơn mưa, vốn trong sân hoa nở ngập tràn, giờ trên sân lác đác vài cánh hoa rơi, những hạt mưa đọng lại trên những đóa còn trụ vững nhẹ nhàng từng giọt từng giọt tí tách trôi.

   Lối vào biệt thự tuy không xa, nhưng cô lại từng bước chậm rãi.

   Ji Yong từ Rome trở về Seoul, không biết tối nay có quay lại UN Village hay không? Hoặc là, bây giờ, anh đã ở đây?

   Chuyện xảy ra ba tháng trước kia, cô thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào, vừa nghĩ tới cô có thể sẽ chạm mặt anh, toàn thân cô liền vô thức trở nên căng thẳng luống cuống lên.

  Cô đứng trước cửa ra vào ngôi biệt thự, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới cầm chìa khóa mở cửa.

   Trong biệt thự không có gì ngoài người giúp việc cứ mỗi ngày hai lần đến quét tước vệ sinh ở bên ngoài, cũng không có người hầu ở lâu dài, cho nên cực kỳ yên tĩnh.

   Cô đứng ở lối vào phòng khác, hướng mắt xung quanh, thấy không có một bóng người mới thay giày, từ từ đi lên lầu, nhìn đến trên lầu cũng trống rỗng, cô lúc này mới âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi.

   Anh không có ở UN Village... Chỉ là không biết liệu đêm nay anh có tới?

   Ngoài ba tháng anh và cô không gặp mặt, hai tháng đầu khi anh và cô kết hôn, anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới ở lại đây một lần, tuy rằng mỗi lần tới thời gian không cố định, nhưng cũng sẽ không muộn quá nửa đêm.

   Lúc này là mười một giờ khuya, nói cách khác, đợi thêm một tiếng nữa, nếu như anh vẫn chưa đến, thì có nghĩa là đêm nay anh sẽ không tới.

   Trong suốt khoảng thời gian này, cô luôn thấp thỏm không yên, thời gian chậm rãi trôi, kim đồng hồ trên vách tường phòng ngủ chỉ một giờ. Thân thể cô căng thẳng suốt một đêm, rốt cuộc cũng được thả lỏng, cả người vô lực nằm trên ghế sô pha.

   Đã một giờ sáng rồi, đêm nay anh chắc chắn sẽ không xuất hiện.


-------------------------------------------------------------

  CHÚC MỪNG NĂM MỚI NHA!! 🎉 CẢM ƠN CÁC CẬU ĐÃ ĐỌC VÀ VOTE CHO TRUYỆN MÌNH VIẾT VÀ EDIT NHÉ!! 😚 CHÚC MỌI NGƯỜI AI AI CŨNG THÀNH CÔNG, GẶP NHIỀU MAY MẮN VÀ CÓ 1 KHOẢNG THỜI GIAN VUI VẺ BÊN GIA ĐÌNH VÀ BẠN BÈ NHÉ!! 😊


=Irene=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro