Tình yêu kì lạ trên xe bus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<type or paste your story here>Cơ sở nơi tôi làm viêc nằm cách nhà tới chục cây số,hàng ngày tôi đều phải đón xe buýt đi làm... Cũng chính nơi đây là nơi định mệnh của tôi ,mỗi ngày hai bận sáng và chiều đi làm tôi đều gặp em [ em cũng đang chờ xe buýt như tôi ] Tôi chưa bao giờ hỏi em làm gì ở đâu .Chỉ biết rằng em làm việc ở một công ty trên tuyến đường cùng với tôi nhờ vào việc hàng ngày em thường xuống xe cùng điểm dừng trên con đường ấy.Cứ 6h30 sáng và 1h30 chiều là tôi và em lại gặp nhau và chào hỏi nhau bàng một nụ cười nhẹ cũng với cái gật đầu.Tôi luôn lịch sự với em theo đúng nghĩa mỗi khi xe thiếu ghế.Rồi sau đó tôi lại im lặng cho đến hết đoạn đường.Đã lâu rồi từ ngày có xe buýt chạy trên tuyến đường nơi tôi làm việc.Chỉ có thế thôi mà sao tôi thấy mình như thay đổi một cái gì đấy trong tâm hồn [bởi nếu trước kia việc mỗi ngày phải đi làm như một cực hình thì bây giờ tôi lại mong chờ cho đến giờ đi làm như thế ]

Đã nhiều lần tôi tự giới thiệu chình mình trước chú gấu bông trong phòng một cách ngắn gọn vậy mà sao cứ đứng trước em tôi lại ko thể mớ miệng được.Tại sao vậy ? Nhưng tai sao em cũng ko nói gì đó với tôi mà chỉ một nụ cười.Ừh nhưng nếu em nói thì tôi sẽ biết trả lời ra làm sao đây.Trời ạ khó nghĩ quá...

Tôi nhớ là tôi đã gặp em vào đúng hôm tuyến xe buýt này khai trương em đã chào tôi bằng cái gật đầu và một nụ cười mà đến giờ tôi vẫn ko thể quên hay chính toi cũng ko muốn quên thì phải.Một ấn tượng đẹp - hay chính là một con người đẹp . à ừm quên mất hình như tôi quên ko nói rằng tôi sợ đi xe buýt bởi tôi sợ bị say xe .Mỗi khi bước lên xe là tôi lại phải " tiêu thụ " một viên thuốc chống say.Bố mẹ cứ bảo "thôi con đừng đi xe buýt nữa để bố chở con đi " nhưng tôi đã từ chối khéo rằng "con ko muốn bố phải vất vả mỗi sáng chở con đi bỏi tuyến đường con làm ngược với tuyến đường nơi bố làm việc ".Nếu trước đây tôi sợ phải đi xe buýt thì bây giờ lại ko bởi tôi đã có niềm vui mỗi khi lên xe buýt, đó chính là em .Tôi đã thử tượng tượng rằng nếu ko có em ngồi cùng xe với tôi thì sẽ thế nào ,chắc chắn tôi se ko bao giờ đi xe buýt mà có lẽ tôi sẽ đi... bộ.Nếu muốn tôi có thể đi bộ thử một vài hôm là biết ngay nhưng tôi lại ko muốn như thế cũng như ko đủ can đảm để bắt chuyện với em

Trước đây tôi yêu một người,khi ở bên cô ấy anh cảm thấy rất bình yên,cô ấy luôn lặng lẽ ở bên tôi chứ ko cuống quýt và cuồng nhiệt như bao cô gái khác .Còn em thì sao ? Chắc em ko như vậy đâu nhỉ,trời đất tôi sao thế này sao lại cứ nghĩ tới điều đó chi vậy .Xấu hổ quá đi mất...

Quan hệ giữa hai ta thật là kì lạ nhỉ,à mà ko phải nói đúng hơn là kì quặc bới trên xe có rất nhiều người tại sao ko là ai khác mà lại là em ? Một câu hỏi khó trả lời quá.Ko biết mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu tôi kể chuyện " chúng ta" cho mẹ nghe nhỉ ,kể về em một người chưa từng nói chuyện với tôi .Trời ạ tôi yêu em thật rồi chứ ko phải là thích như thích một thần tượng nữa rồi.Đã nhiều lần tôi cố gạt hình ảnh em rra khỏi tâm trí của tôi nhưng ko thể được .Thật là bất bình thường.Mấy thằng bạn thường bảo tôi bị hâm nhưng tôi chỉ cười, còn bi giờ ? Có lẽ tôi hâm thật rùi hix hix...

Chỉ còn một tháng nữa là tôi sẽ ko làm ở Cơ sở ấy nữa .Chị tôi về nước và sẽ bảo lãnh cho tôi sang bên ấy,tôi sẽ ko còn được gặp em.tôi rất muốn được có em và yêu em .Nhưng còn em / em có yêu tôi ko hay em đã có người yêu hoặc giả em đã có chồng .Oh chồng thì chắc là chưa rồi bởi tôi đâu thấy tay em đeo nhẫn cưới.Tôi thật sự cũng ko biết nữa và chẳng biết làm sao

...

Rồi thì ngày ấy cũng đến tôi cúng chị bay sang bên ấy,bây giờ tôi ko làm ở Cơ Sở ấy nữa nên cũng ko còn có thể gặp em .Chúng ta đã cách nhau tới nủa vòng trái đất ,có lẽ Tôi sẽ nhớ em nhiều lắm còn em? em có nhớ gì đến tôi ko một người bạn đồng hành đi cùng xe buýt.Có lẽ mai này khi về nước tôi sẽ gặp lại em ko biết lúc đó thế nào nhỉ .Thôi thì sau này sẽ tính sau,chỉ biết rằng tôi đã thầm yêu em , một tình yêu đơn phương rất kì cục... Có lẽ mai này khi trở về nước tôi đã yêu một cô gái người tây ko biết chừng và em ? Em cũng đã lấy chồng và có con...

Có lẽ thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro