Lời mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Mùa hè năm 2012. Với tôi là một mùa hè hạnh phúc. Mỗi một ngày thức dậy đều cảm thấy niềm hi vọng hân hoan như thể đang muốn nuốt chửng lấy mình. Sài Gòn sau những cơn mưa đẹp đến nao lòng. Tôi hay ngồi trong một quán quen trên đường Đồng Khởi, nhìn xuống vòng xoay nhà hát thành phố và nghĩ đến M. Tình yêu kì lạ và không được bất kì ai chúc phúc ấy đã lớn dần lên một cách tự nhiên như vậy. Nó thật cô đơn, bạn biết không, nhưng vào những ngày ngập tràn ánh sáng, đó là một nỗi cô đơn vô cùng xinh đẹp.

      Tôi là một đứa trẻ chưa bao giờ lớn, bất an và thiếu tự tin. Trong tình yêu luôn luôn quá vụng về. Cứ nghĩ rằng chỉ cần hết lòng là đối phương sẽ có thể bình yên bên cạnh mình. Nhưng chữ "an" trong một mối quan hệ không phải do một mình mà viết nên được, bất kể tôi luôn giữ niềm tin rằng người ta có thể xây dựng với nhau những mối duyên bằng tình cảm. Thôi thì đành vậy. Tình cảm của ngày hôm qua thực ra quan trọng nhất là khiến bạn cảm thấy mình may mắn vì đã từng có một khoảng thời gian ấm áp. Phải không?

      Tôi đã từng nói rất nhiều lời tạm biệt. Lần nào nói xong rồi cũng cảm thấy chân mình không chạm đất suốt một thời gian dài. Cũng hẳn là nuối tiếc vì mất mát quá rõ rệt. Cũng chẳng vì níu kéo hay từ nay không thể nào sống tốt được nữa. Lời tạm biệt giống như một bản nhạc rầu rĩ cũ kĩ lúc ban trưa. Bạn muốn đứng lên tắt nhạc nhưng âm thanh này, bầu không khí này, cốc cà phê này. Tất cả khiến bạn chùn chân không nỡ. Tôi yêu M từ mùa hè sang chớm mùa thu, qua mùa đông, mùa xuân rồi lại đến mùa hè. M không còn nữa. Nhưng những buổi chiều Chủ nhật tôi đi bộ từ đầu Tràng Tiền, ghé vào l'Epicerie mua đủ ba cái bánh macaron ba màu khác nhau rồi leo lên gác quán quen trên phố Cổ Tân, gọi một bình trà thơm mùi quế, tôi sẽ lại nhớ m. Nhớ những ngày M bảo:" Anh vẫn ở đây mà." Để biết mình cũng đã từng được yêu thương như bất cứ ai.

Cuốn sách này được đặt tên "Tình yêu là không ai muốn bỏ đi" vì với tôi, tình yêu rốt cuộc chính là mong muốn đơn giản này. Sau đắng cay, hờn giận, trách móc, tổn thương... quan trọng nhất chẳng phải là vẫn còn mong muốn nắm tay nhau hay sao?

                                                                                                                                                                         Phan Ý Yên 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro