Chương 34: Rốt cuộc cậu là người như thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Dạ thông báo với cả lớp xong quay lại ân cần nói với Vũ Vân:

- Cháu cứ giao lưu một chút với mấy học viên, cô biết sẽ khó khăn nhưng cũng mong cháu giúp bọn nó mạnh dạn hơn một chút. Đứa nào cũng sợ hãi giao tiếp với người lạ, đặc biệt là...

Hoàng Dạ bỗng nghẹn lời, thoáng vẻ xúc động làm cay khóe mắt nhưng nhanh chóng mĩm cười ý bình thường trở lại. Vũ Vân hiểu tâm trạng của cô mình nên cũng không hỏi gì thêm mà bắt đầu đi xuống làm quen một vài học viên trong lớp. Không giống như nhận định ban đầu của Vũ Vân, các học viên trong lớp đều nhìn cô với vẻ rất thân thiện đặc biệt là các học viên nam...Vũ Vân nói vài câu xã giao, chào hỏi các học viên để tạo cảm giác gần gũi hơn:

- Tôi là diễn giả Evey Vũ Vân, rất hân hạnh được gặp các bạn.

- Các bạn có muốn một buổi hội thảo nghe tôi diễn thuyết không?

Nhưng...Vũ Vân nhanh chóng nhận ra một điểm khác thường phía cuối lớp. Một học viên nam trông còn mặc cả đồng phục sinh viên đang ngồi cúi gằm mặt xuống sàn trốn tránh, cố tình tỏ vẻ không muốn tiếp xúc với Vũ Vân. Cô tò mò đi xuống cuối lớp để tìm hiểu nguyên nhân, đặc biệt thấy màu áo đồng phục trường này rất quen. Cả thành phố dường như ai nhìn thấy cũng sẽ nhận ra màu áo đồng phục này, áo màu xanh dương với vai áo được in phù hiệu búa liềm màu đỏ.

- Này chàng trai trẻ, nếu cậu quá thụ động và nhút nhát thì tôi sẽ không cho cậu tham dự hội thảo.

Cả lớp bỗng dưng cười khúc khích nhìn về phía Lý Lạc Phi, hắn biết mình không thể trốn tránh được nữa nhưng cũng không chịu ngẩng đầu lên nhìn Vũ Vân. Lý Lạc Phi giả giọng the thé đáp lại:

- Tôi không cần tham gia, tôi đến đây chỉ để học cho vui thôi.

Vũ Vân càng ngạc nhiên, quay đầu nhìn lên bực giảng nơi Hoàng Dạ đang đứng cười tủm tỉm nhíu mày hỏi:

- Cô, cậu học viên này là thế nào?

- Cậu ta là Lý Lạc Phi, mới vào học từ hôm qua vì tò mò thích thú với lớp học này. Thấy cậu ta cũng thành thật nên cô cho tham gia.

- Lý Lạc Phi?

Vũ Vân thêm lần nữa không kìm nén được thốt lên thật to, giọng có chút kinh hãi và thầm nghĩ " Sao đi đâu cô cũng gặp hắn vậy trời! ".

- Cái này không phải do tôi nhé, tôi đã cố gắng làm ra vẻ không quen biết nhưng cô lại bắt ép lộ diện.

- Cậu...cậu đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Vũ Vân giọng run run, chỉ tay về phía Lý Lạc Phi nói, nhưng chợt nhìn lại đồng phục hắn đang mặc nghi hoặc hỏi:

- Cậu là sinh viên trường Chính trị TT sao?

- Nhìn là biết rồi còn hỏi

Vũ Vân nhìn điệu bộ của Lý Lạc Phi cứ xem như chuyện này là một việc rất bình thường vậy. Một người bình thường muốn vào học trường Chính trị TT cũng phải nổ lực đèn sách và có chút thiên khiếu về triết học thì mới có cơ hội sau này leo vào bộ máy tỉnh ủy là may mắn lắm. Còn với những người có thân thế chỉ cần học lực bình thường thì cơ hội cũng rộng mở hơn. Nhưng nhìn Lý Lạc Phi chẳng thuộc dạng nào trong hai dạng trên sao có thể...?

- Rốt cuộc cậu là người như thế nào hả?

Sắc mặt Lý Lạc Phi thay đổi hẳn, không còn vẻ đùa giỡn như trước mà lạnh lùng đáp lại:

- Hình như cô muốn điều tra về tôi?

- Tôi...tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Vũ Vân lắp bắp nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Lý Lạc Phi chợt liên tưởng đến lời Lạc Hà nói hồi chiều " Có thể em cũng quen anh họ anh đấy". Người họ Lý cô quen không nhiều và người để lại ấn tượng nhất chính là Lý Lạc Phi, nhưng hắn sao có thể là anh họ Lạc Hà? Tuy Vũ Vân cũng chưa bao giờ được diện kiến nhà họ Lý ngoài Bắc Nội, thông tin cũng ít ỏi nhưng theo cô hình dung thì anh họ Lạc Hà cũng phải lớn tuổi hơn hắn ta. Lạc Hà muốn cô gặp anh họ hắn để làm gì, chẳng lẽ muốn mượn quyền lực nhà họ Lý để gây sức ép không cho cô ly hôn? Càng nghĩ càng mơ hồ, Vũ Vân cảm thấy mệt mỏi, nặng nề muốn tâm sự với một ai đó nên bất giác nói:

- Có thể cùng tôi đi uống chút gì đó không?

Lý Lạc Phi cảm thấy câu nói này rất quen, đoán mò nói:

- Lại có chuyện muốn giao dịch như đợt trước?

- Tôi ra ngoài đợi cậu.

Vũ Vân khẽ gật đầu chào cô Hoàng Hạ rồi lặng lẽ bước ra ngoài, nghe tiếng giày cao gót chạm vào sàn gỗ cũng cảm thấy nặng lòng. Lý Lạc Phi sau một hồi ngơ ngác chưa nhận ra Vũ Vân có tâm sự, cười xòa chào cô giáo rồi vọt lẹ ra ngoài chiếc Audi S3 màu đỏ đang đợi. Lý Lạc Phi ngạc nhiên vì lần này Vũ Vân chủ động nhường lái, dường như cô ta đang rất mệt mỏi.

- Chúng ta đi đâu?

- Bar Fashion.

.............

Hoàng Hải và Khánh Ly đang thực hiện kế hoạch quảng bá lớp học kỹ năng với sinh viên trường chính trị TT. Tuy Khánh Ly muốn để sang hôm sau hãy bắt đầu công việc nhưng Huỳnh Hải lại nôn nóng muốn tiến hành nhanh chóng.

Tám giờ tối tại quán rượu đông đúc khánh khứa tầng lớp thượng lưu, hai người đang chờ đợi một người trong phòng đào tạo của trường đến nói chuyện về việc quảng cáo này. Người này là Ngô Đình Tùng, một thanh niên khoảng 30 tuổi làm bên quan hệ xã hội nên có quen biết với Phạm Trung.

- Khánh Ly, em uống với anh một ly chứ.

Ngô Đình Tùng thấy Khánh Ly chỉ im lặng nhường cho Huỳnh Hải nói chuyện nên cảm thấy không được vui.

- Tôi uống rượu rất kém, loại whisky Bourbon này rất mạnh nên xin tiếp anh bằng một ly rượu vang nhẹ.

Đợi hai người cạn ly xong, Huỳnh Hải lại tiếp tục nói:

- Được rồi, chúng ta nói tiếp vấn đề chính đi.

- Năng lực của tôi có hạn, tôi sẽ cố gắng nói giúp hai người với trưởng ban của tôi. Ông ấy dù sao cũng là chổ thân quen với bác Phạm Trung nên sẽ tạo điều kiện thôi.

Khánh Ly tiếp lời:

- Chúng tôi rất cảm ơn anh, hi vọng mọi việc sẽ tốt đẹp.

- Có gì đâu mà cảm ơn, sau này anh mời em đi ăn tối không bị từ chối là diễm phúc rồi.

Huỳnh Hải nghe thấy lời hẹn ăn tối của Ngô Đình Tùng và Khánh Ly bỗng dưng khó chịu chen ngang nói:

- Chuyện riêng tư để sau hãy nói.Giờ chúng tôi xin phép về trước vì còn phải báo cáo lại.

- Hẹn gặp lại

Ngô Đình Tùng cố tình đưa tay về phía Khánh Ly chờ đợi, ánh mắt lóe lên chút tà ý. Khánh Ly cũng không thể từ chối, đây là hành động xã giao quen thuộc nên đưa tay ra bắt lại. Khánh Ly liếc nhìn Huỳnh Hải biết hắn có vài phần khó chịu lại cảm thấy vui nhẹ trong lòng. Tuy Huỳnh Hải chưa thể hiện rõ tình cảm nhưng cũng là có quan tâm đến cô. Khánh Ly chợt nghĩ không biết Huỳnh Hải sẽ cảm thấy thế nào nếu như biết tin cô sắp đính hôn...

- Người này...?

Huỳnh Hải tính tiền rồi chuẩn bị rời quán nhưng lại thấy dáng dấp vị khách ngồi một góc quán bar trong ánh đèn nhập nhòa rất quen thuộc. Huỳnh Hải đi một cách vô thức về hướng đó để xác nhận vị khách kia có phải là người hắn quen hay không. Khánh Ly không biết Huỳnh Hải định đi đâu nhưng cũng lẽo đẽo theo sau.

- Sao chị lại ở đây? Tên thanh niên này là ai?

Chiếc bàn trước mặt có một người phụ nữ dáng vẻ quyến rũ trong chiếc váy công sở và áo sơ mi voan sát nách đang nhấm nháp ly rượu vang. Tên thanh niên ngồi cạnh lại có gương mặt khá thư sinh trông hai người không có chút nào giống như là một đôi nhưng lại cùng uống uống rượu rất hợp ý. Nghe giọng Huỳnh Hải sau lưng, Vũ Vân quay lại nhưng không lấy làm ngạc nhiên mà bình thản trả lời bằng giọng hơi ngà ngà say:

- Huỳnh Hải với Khánh Ly đi chơi à, sao trùng hợp thế này. Nhưng không phải giờ làm việc, chị không giữ chân hai đứa nhé.

- Ngay cả tôi còn chưa được chị mời cùng uống rượu một lần, vậy hắn sao có thể?

Huỳnh Hải nói giọng buồn bực vì chưa bao giờ thấy Vũ Vân phóng đãng với một người khác giới nào như vậy. Hắn làm việc cho Vũ Vân gần hai năm trời nhưng quan hệ tình cảm cũng chỉ trên mức nhân viên của cô một chút.

- Mình về thôi, chị Vân có lý lẽ của mình mà.

Khánh Ly liếc mắt nhìn tên thanh niên và Vũ Vân rồi níu tay áo Huỳnh Hải, nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn bớt nóng giận. Nhưng Huỳnh Hải gạt mạnh tay cô ra tiếp tục đôi co với Vũ Vân.

- Chị không thể tập hư "em trai" mình được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro