Chương 44 Bạch Sí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã nín thở cho đến khi tôi chạy ra xa khỏi con hẻm đó. Tôi che trái tim đang đập thình thịch của mình, thở hổn hển và nói: "Nếu đạo sĩ không xuất hiện, tôi sẽ không biết làm thế nào để có thể ra khỏi đó ! Mặc dù tôi không biết anh là ai, cảm ơn anh trước! "

    "Đầu tiên, tôi không phải là đạo sĩ, thứ hai, nếu cô muốn cảm ơn tôi, tôi không muốn bằng lời nói, hãy trực tiếp trả bằng thực tế, tôi vừa cứu cô, lấy giá tốt cho cô, tôi sẽ giảm giá 20% cho cô, chỉ cần đưa cho tôi một ngàn nhân dân tệ. "

    " A? Ah ... "

    Tiếng nói đầu tiên là tôi đột nhiên nghe thấy ai đó đang thắc mắc bên tai tôi.

    Tiếng nói thứ hai là khi tôi quay đầu lại muốn xem ai ở quanh tôi. Tôi gần như chạm vào môi anh ta. May mắn thay, tôi đã phản ứng nhanh chóng, nếu không tôi sẽ phải thiệt thòi rất nhiều.

    "Anh, anh là ai? Tại sao anh đi đường mà không có âm thanh nào?"

Người đàn ông lắc mái tóc đen, để lộ cái cổ trắng và nhướng mày, khiến hai lông mày dày gợn lên, điều khiển các cơ trên mắt. Làm cho đôi mắt của anh ta hơi cong, tối và sáng, giống như mặt trăng trong đêm.

Trên làn da trắng sáng, một đôi môi đặc biệt như cánh hoa đầy đặn bọng nước, độ cong của khóe môi, nụ cười vừa phải, không cường điệu cũng không bị chiếm đoạt.

    Một chiếc áo khoác trắng tinh khiết được mở ra, cùng với một chiếc áo sơ mi trắng và áo len tinh khiết rất tỉ mỉ, sạch sẽ và gọn gàng.

    Mặc chiếc áo mùa đông có màu trắng tinh khiết, giống như mặt trời mùa đông, nó mang lại cảm giác rất ấm áp.

    Nhưng phải loại trừ hành động tiếp cận của anh ta và yêu cầu tôi đưa tiền.

    "Cô không nghe thấy lời của tôi à? Sẽ không sao khi tôi lặp lại, nhưng cần phải trả thêm phần trăm phí nước bọt và thời gian, công việc của tôi rất bận rộn, không bao giờ lãng phí thời gian."

    Tôi bàng hoàng một lúc, sau đó quay lại hỏi, "Anh có phải là đạo sĩ vừa nãy không?"

    "Tất cả đã nói rồi, tôi không phải là một đạo sĩ." Anh ta điều chỉnh chiếc áo khoác của mình, ho và nói một cách nghiêm túc, "Tên tôi là Bạch Sí, là người bắt quỷ."

    "Vậy vừa rồi có phải là con ma mà anh đang quan tâm đến không?

"Thuận tiện, đi qua thôi "

    " Nhưng sau đó anh cũng không nhận được tiền? "Tôi đang suy nghĩ về những gì anh ta hỏi tôi về tiền, nên tôi hỏi,"Là làm việc vô ích? "

    " Dù sao đi nữa thì công việc cũng có một hoặc hai chuyện vô ích" Anh ta nhướn mày nói, trông mình như một người tốt. "Cuối cùng, tôi vẫn là quá tốt bụng, tôi không thể chịu đựng được linh hồn xấu xa đó làm tổn thương mọi người. "

    " Ồ! " Tôi gật đầu, chậm rãi lùi về hai bước, nhìn anh ta với nụ cười và nói từng câu một: "Vì luôn có một hoặc hai mặt trong công việc là chuyện vô ích. Thuận tiện, anh gặp phải con ma oán hận đó, nên anh phải cứu tôi bằng cách này! Vì đó là thuận tiện, nên cảm ơn anh rất nhiều. Hãy dừng ở đây, hẹn gặp lại.

Nói xong, tôi chạy đi mà không ngoảnh lại.

    Nói đùa, lúc đầu tôi muốn cảm ơn anh ta, nhưng anh ta đã đòi tiền ngay khi anh ta đến, vì vậy tôi sẽ không để bị lừa như vậy.

    "Thật là một kẻ ngốc." Tôi đã thoát khỏi anh ta, nhìn vào con búp bê gốm. Trước khi lo lắng, tôi không cảm thấy gì nhiều, nhưng bây giờ tôi cầm con búp bê này, tôi luôn cảm thấy rằng tôi không thích nó.

    "Quên đi, không nên nghĩ về nó, vẫn nên quay lại và đợi Thương Lân. Hoàn thành xong, anh ấy sẽ khen ngợi tôi."

Tôi rất vui, khi nghĩ đến Thương Lân sẽ khen ngợi tôi, tôi đã thấy rất hạnh phúc trong lòng.

    Nhưng không mất nhiều thời gian, trước khi có một người chặn trước mặt tôi, tôi kinh hoàng, suýt nữa làm rơi con búp bê gốm trong tay.

    Khi tôi nhìn thấy người trước mặt, tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào vai cậu ấy, thở hổn hển, "Hiểu Hiểu, tại sao cậu lại đột nhiên xuất hiện, cậu có biết sẽ làm người khác sợ đấy, sợ chết người ah."

     Lý Hiểu Hiểu không nói gì liền đưa tay về phía tôi, nắm con búp bê gốm trong tay tôi và nói cứng rắn: "Đưa cho tớ!"

    "Cậu muốn làm gì với nó?" Tôi có thể thấy khuôn mặt cô ấy, rất xanh xao, với một chút màu đen trong nhợt nhạt, đôi mắt nhìn thẳng, không có ánh sáng trong mắt cậu ấy, giống như bị ai đó điều khiển, nắm tay tôi kéo con búp bê một cách khó khăn, "Hiểu Hiểu, có chuyện gì với cậu vậy?"

 Mễ Lan chỉ bị ám bởi con ma thù hận, cậu ấy vẫn chưa được cứu. Lý Hiểu Hiểu không thể gặp chuyện được.

    Nhưng điều ước của cậu ấy thực sự đã được thực hiện, tôi vẫn chưa từ bỏ ý muốn của mình. Nhìn vào cô ấy lúc này, trái tim tôi như vỡ òa.

"Đưa tôi!"

    Chỉ trong lúc tôi sửng sốt, Lý Hiểu Hiểu mạnh mẽ đẩy tôi ra, nắm lấy con búp bê trong tay tôi và quay đi.

    "Hiểu Hiểu!"

---------------------------------------------------------
Khuyến cáo: Chương này mọi người nên ăn chậm nhai kĩ.

Mình không có trường hợp tên nhân vật nghe xấu mà đổi tên họ cho đẹp đâu, thích để đúng nguyên tác. Tên của anh Đạo sĩ là mình dịch đúng nghĩa Hán Việt luôn ấy nghe có vẻ hơi xấu nhưng nó có nghĩa. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro