Chương 7 Xe Kiệu Bên Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cố Điềm Tẩm, nếu hôm nay cậu không thành thật, thì chúng ta nghỉ chơi!"

    "Cố Điềm Tẩm , nếu hôm nay cậu không thú nhận sẽ không được khoan hồng, bọn tớ sẽ nghỉ chơi với cậu!"

 Lý Hiểu Hiểu và Mễ Lan từ trái sang phải, cứ lặp đi lặp lại bên tai tôi, với một thái độ nghiêm khắc và không độ lượng khi nhìn tôi, đó là khẳng định rằng tôi sẽ đau khổ từ bây giờ.

    Nhưng tôi sẽ đi đâu từ đây? Bắt đầu từ đâu ?. Họ sẽ tin điều đó sao? Bởi vì tôi không biết bây giờ nó là gì.

    Sau một lúc do dự, tôi chỉ có thể thú nhận sự thật, "Các cậu vẫn còn nhớ mỗi khi tớ gặp phải một vấn đề, sẽ nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn và sau đó sẽ có một tin tốt vào ngày hôm sau không?"

    "Và cậu nghĩa rằng chủ nhân của cuộc gọi bí ẩn đó là Thương Lân? "

Trước sự phỏng đoán của Lý Hiểu Hiểu, tôi gật đầu rất kiên quyết và Mễ Lan nhìn chằm chằm vào điện thoại." Điều này rất hợp lí. Tớ vừa nhắn tin hỏi hội chủ tịch sinh viên. Anh ấy nói rằng thực sự có một sinh viên tên Thương Lân trong trường. Trong số các sinh viên đang học năm tư ở khoa lịch sử. Có một anh chàng đẹp trai như vậy, tại sao chúng ta lại không tìm thấy nó trước đây? Và còn ở trong câu lạc bộ tennis?

Hai người họ lại nhìn chằm chằm vào tôi một lần nữa và tôi lập tức giơ tay lên để đảm bảo: "Tớ biết anh ta chỉ có điều này và tớ chỉ nhìn thấy anh ta từ hôm qua. Tớ thề, ngoài việc đó, tớ thực sự không có gì với anh ta cả. "

    Hai người họ nhìn tôi một cách ma quái và nhìn tôi với vẻ kinh dị. Tôi rất thất vọng.

    Tôi không muốn tin điều đó! Và tôi càng ngày càng thấy kỳ lạ, nếu anh ta là một con quỷ, làm sao anh ta có thể là sinh viên của trường, mà vẫn có thể đi lại tự do dưới ánh mặt trời? Và anh ta nói sẽ gặp vào tối nay, trái tim tôi luôn có chút khó chịu.

Cuối cùng câu lạc bộ tennis của chúng tôi cuối cùng đã giành chiến thắng, mọi người đều rất phấn khích. Với sự xuất hiện của Thương Lân, hầu hết mọi người đã tập trung tại câu lạc bộ tennis.

    Bởi vì tôi không muốn chịu một cái chết bi thảm dưới con mắt của những cô gái đó, tôi không dám đến gần Thương Lân, vì vậy tôi đã đưa Lý Hiểu Hiểu và Mễ Lan đi chơi cùng nhau.

    Khi chúng tôi đã ăn uống no nê và tạm biệt nhau về nhà, thì đã hơn chín giờ tối. Tôi nấc lên và đứng bên vệ đường chờ đèn xanh.

    Thời tiết vào tháng 11 vào ban đêm rất lạnh. Tôi thắt chặt áo khoác và trở nên buồn ngủ sau khi tôi ăn uống no nê. Một cơn gió lạnh đột ngột xuất hiện từ cổ tay tôi, khiến tôi phải ngáp lên. Tôi nhìn xuống và thấy chiếc vòng tay bằng ngọc hoàn hảo trên cổ tay mình. Trái tim tôi đột nhiên rung lên và dường như có một giọng nói cực kỳ hay vẫn còn bên tai tôi.

"Anh ta sẽ đến vào tối nay chứ?" Tôi nghiến răng và nhìn vào màn đêm bất tận, tôi cảm thấy hơi choáng váng và cuối cùng lắc đầu thật mạnh để tự an ủi mình, "Anh ta phải là một con người, vì vậy, đừng sợ. Bố mẹ đang ở nhà đợi tôi, nó sẽ ổn thôi. "

    " Ting ting, ting ting."

    Tiếng còi xe đặc biệt gay gắt trên con đường vắng lặng. Tôi nhìn lên và thấy một chiếc ô tô đậu trên đường ở phía trước và đèn bật rất sáng. Khi đó tôi không nhìn thấy rõ đó là gì, sau một lúc, chiếc xe bật sáng trong giây lát và không thấy một chiếc xe nào trong bóng tối.

    Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, tôi mang túi và đi về phía trước. Sau đèn giao thông này là khu nhà của tôi.

    Khi tôi đi bộ đến đó, tôi phát hiện ra rằng có một chiếc xe đang đậu ở đó và chiếc xe vừa mới ra mắt. Đó là chiếc kiệu cưới trong bộ phim truyền hình và có những chiếc đèn lồng đỏ treo ở phía trước, sau, bên trái và bên phải.

Một mảnh lớn màu đỏ dường như cực kỳ yên tĩnh trong ánh đèn vàng. Không có ai xung quanh và không có ai trong khu nhà này nghe nói sẽ kết hôn. Vì vậy có một chiếc xe kiệu đột ngột dừng ở đây sẽ luôn khơi dậy sự tò mò.

    Tôi đã dạo một vòng tròn quanh chiếc xe kiệu. Mặc dù tôi không biết chiếc xe kiệu này của ai, nhưng chiếc kiệu cưới đẹp như vậy tình cờ được nhìn thấy, vì vậy tôi đã chụp một bức ảnh và đăng nó trong vòng tròn của bạn bè.
-----------------------------
Mọi người cho mình xin ý kiến 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro