Chương 13 Ý nghĩa của hoa hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng trai bị cả 1 gáo nước dội lên đầu vẫn chưa biết trời trăng gì thì...

"Bốp"

Bây giờ không còn là nước nữa mà cả 1 cái chậu đã đập lên đầu anh khiến anh xiển niểng, đầu óc quay quay với hàng ngàn vì sao trên trời.

-Ôi hoàng tử, tôi xin lỗi vì đã lỡ tay ạ!_Thiên Tú chạy đến cố giấu nụ cười gian xảo của mình.

-Kiệt, cậu không sao chứ?_Từ xa xa, giọng của chàng hoàng tử "chính hiệu" vang lên cùng với tiếng của 1 cô gái.

"Hả? Kiệt?"_cô khựng lại nhìn chàng trai đang nằm trước mặt mình.

Hà Quân và Châu Trân chạy đến đỡ lấy Trương Kiệt, anh bây giờ vẫn còn choáng váng với cú đập lúc nãy.

-S...Sao...Lại có đến 2...2 hoàng tử vậy? Cô lắp bắp.

Hà Quân bây giờ đã hiểu mọi chuyện, thì ra Trương Kiệt đã chịu 1 kiếp nạn thay cậu.

-Thì ra cô tưởng cậu ấy là tôi nên mới ra tay sau?_cậu cười 1 cách khiêu khích.

-Ơ...tôi...đâu có_cô thụt lùi ra sau.

Bỗng từ đâu 1 bàn tay lao đến chộp lấy tay cô, Trương Kiệt chạy đến gần cô, bộ quần áo và cả đầu tóc đều ướt sũng, anh tươi cười chìa ra 1 bông hồng.

-Xin chào quý cô, rất hân hạnh...

Anh chưa kịp nói hết câu thì đôi mắt đã dừng lại ở sự ngạc nhiên tột độ khi nhìn rõ khuôn mặt của người đứng trước mặt mình, nụ cười tươi biến mất nhường chỗ cho 1 gương mặt đang ngơ ngác.

Thiên Tú rút tay ra thật nhanh, khiến cho anh giật mình, gương mặt cô hơi ngượng ngùng.

-Thì ra cậu không phải là hoàng tử, tôi xin lỗi! Chỉ vì 2 người quá giống nhau nên...

-Vậy bây giờ cô đã thừa nhận việc gáo nước đó là dành cho tôi rồi à?_Hà Quân chen vào.

-À không...ý tôi là...!_cô giật nảy mình và cố chống chế cho câu nói của cô.

Trương Kiệt lấy khăn vừa lau khô tóc vừa nói.

-Đúng là chúng tôi rất giống nhau nên có 1 vài người nhầm lẫn.

-Vậy cậu là... cô hỏi.

-Cậu ta là Trương Kiệt, con trai của tể tướng Trương , còn đây là Châu Trân. _Hà Quân chỉ tay qua cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh mình. -Cô ấy là con gái của Đại phù thuỷ đấy.

Lúc này Trân mới mỉm cười bước đến.

-Xin chào, cứ gọi tớ là Trân.

-Ơ...tôi là Tú...Thiên Tú, cứ gọi tôi là...Tú_cô trơ mắt nhìn cô gái trước mặt mình, chưa bao giờ cô tiếp xúc với 1 người xinh đẹp đến vậy.

-Xem ra cô không phải là người thuộc về nơi này!_Vẫn giọng nói lạnh lùng đó.

Câu nói của Châu Trân khiến cô giật mình không thể nói được câu nào, 1 cảm giác bất an bỗng tràn đến.

-Tất nhiên rồi, cô ấy là con gái của Công tước mà, cô ấy chỉ vừa mới đến hoàng cung thôi!_Hà Quân lên tiếng.

Châu Trân không nói gì chỉ lặng lẽ mỉm cười mà quay đi, cô khẽ thì thầm.

-Thiên Tú, cô ta...không thuộc Thế Giới này...

-Tớ đi đây!_Châu Trân vẫy tay chào rồi đi thật nhanh.

-Đúng là phù thuỷ, làm gì cũng bí ẩn!_cậu thở dài.

Kiệt mặt kệ những gì đang xảy ra trước mặt mình, anh quay sang cô và mỉm cười.

-Cậu có thể nhận cành hoa hồng này của tớ không?_Từ tay của anh, 1 làn khói hồng toả ra, và sau đó xuất hiện 1 cành hoa hồng tuyệt đẹp.

Cô hơi ngượng ngùng nhưng 1 lúc sau cô cũng nhận lấy.

-Cảm ơn cậu, tớ rất thích hoa hồng. Nó là loài hoa tượng trưng cho sự ấm áp, và có thể mang đến hạnh phúc cho người khác!_cô mỉm cười thật tươi, nụ cười ấy như làm 2 người con trai trước mặt cô chết đứng.

-Thôi nào_Hà Quân có vẻ bực tức. -Cô mau đi làm việc tiếp đi!

-Nhưng tôi đã làm xong hết rồi._cô cãi lại.

-Vẫn còn nhiều việc lắm, biết chưa? Đi thôi!_Rồi cậu nắm tay kéo vào trong, mặc cho Kiệt đứng đó ngơ ngác.

Bất chợt, anh mỉm cười, đôi mắt trầm lắng hẳn, từ trên tay cậu, 1 cành hoa hồng nữa lại xuất hiện.

-Cuối cùng tớ cũng gặp lại cậu, 10 năm trước ở nơi đó cậu đã bảo vệ tớ, thì bây giờ, ở nơi đây, tớ sẽ bảo vệ cậu!

Anh khẽ nói, cành hoa hồng trong tay cậu bị buông lỏng ra và bay theo chiều gió, từng cánh hoa bị đứt ra tung bay khắp nơi trong vườn tạo nên 1 quang cảnh tuyệt đẹp.

Cánh cửa sổ trên phòng của Hà Quân bỗng bật mở, gió thổi chiếc rèm trắng bay phất lên cao. Cậu vẫn ngồi yên đó đọc những trang sách còn lại và nhấp nháp 1 vài ngụm trà thơm.

Từ sau cánh cửa, 1 bóng trắng xoẹt qua và dừng lại trước mặt cậu. 1 chàng trai với y phục màu trắng và mắt đeo 1 chiếc kính phản quang đứng mỉm cười.

-Cậu lại ăn cắp được gì rồi, Kiệt?_Hà Quân vẫn không rời mắt khỏi những trang sách, cậu hỏi 1 cách hời hợt.

Người con trai đó mỉm cười, chiếc kính phản quang được tháo ra để lộ 1 khuôn mặt hệt như chàng hoàng tử ngồi trước.

-Cũng chẳng có gì đáng kể, chỉ là viên đá quý Saphie của nhà Quý tộc Lâm thôi!

-Vậy cậu định làm gì với nó?

-Như bình thường, tớ sẽ biến tấu nó thành 1 vật khác rồi đem đi bán!_Anh cười khẩy, cậu nheo mắt nhìn viên đá sáng lấp lánh trên tay mình.

Cậu cũng chỉ khẽ cười không nói gì.

1 điều gì đó làm Kiệt chú ý đến cậu. Anh đến gần và hỏi:

-Cậu và Thiên Tú là sao vậy?

Hà Quân hơi giật mình.

-Chẳng là gì cả._Cậu trả lời 1 cách nhanh chóng.

-Vậy tại sao cậu lại đưa cô ấy vào cung?

-Vì tớ muốn trả thù lúc tớ ở lâu đài Công tước thôi!

Anh khẽ nhíu mày nhìn những biểu hiện trên nét mặt của Hà Quân.

-Cậu thật sự không thích cô ấy chứ!

-Khụ...khụ..._cậu ho sùi sụi vì bị sặc nước. -Cậu nghĩ sao vậy hả, tớ mà thích con nhỏ chằn ăn đấy à?_Cậu đứng phắt dậy.

Anh khẽ mỉm cười.

-Cũng đúng thôi, cậu đã có 1 mỹ nhân là Châu Trân mà.

Anh liếc nhìn cậu.

-Vậy Thiên Tú sẽ là của tớ! Sao hả?

Câu nói của Kiệt khiến cậu hơi bàng hoàng, 1 cái gì đó bỗng làm cậu cảm thấy nhoi nhói, nhưng cậu vẫn cứ cười như không có gì.

-Tuỳ cậu thôi. nhưng phải nói trước là cô ta dữ lắm đấy!

Anh lắc đầu, vẫn giữ nụ cười đó.

-Không sao, chỉ cần tớ thích cô ấy là được!

Nói rồi lại đeo chiếc kính phản quang lên mặt mình và tung đôi cánh trắng bay vào màn đêm lạnh lẽo, cậu đứng đó, tách trà bị cậu vứt mạnh xuống đất tạo nên 1 âm thanh lớn.

-Cái quái gì thế này?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro