Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#4

------------------
Cơ thể anh bỗng run lên mà không hiểu vì sao. Ngay lúc này, chính anh cũng không lí giải được lí do anh lo sợ đến như thế. Dường như có một loại xúc tác nào đó khiến anh chợt nhận thấy, nói sao nhỉ, phải, là vĩnh viễn, giống như anh vừa mất đi một điều gì đó vĩnh viễn, nhưng anh không biết điều đó là gì. Chỉ biết là anh hiện tại không thể khống chế được sự run rẩy kia, không thể khống chế được sự sợ hãi đang ngập tràn trong lòng, càng không khống chế được trái tim đang đập mãnh liệt, đập đến mức ù cả hai tai anh. Anh bị sao thế? Anh cũng không biết, cảm giác này anh chưa từng trải qua. Mở miệng ra nói, chính anh cũng cảm thấy giọng nói của anh lúc này đây đang bị biến dạng, run rẩy có, khản đặc có, không còn sự trầm ổn như mọi ngày, lại còn bị ứ nghẹn khiến anh lắp bắp, cà lăm.
- Ở... Ở... đâu?
Bỗng dưng ngay lúc này, thư kí của anh bật khóc nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng làm anh càng run rẩy hơn, sống lưng lạnh buốt, hai tay anh bấu chặt vào cạnh bàn gần đó chống đỡ cho cơ thể to lớn gần như sắp sụp đổ.
- Đường.... Ở đường... cao... tốc...cách đây...5km... Chủ tịch... họ... họ nói...cô ấy...
Nói đến đây, thư kí của anh nghẹn ngào khóc nấc lên, không thể nói tiếp được nữa. Cảm thấy tình hình càng xấu, anh vội vã chạy xuống garage, phóng vụt đi, quên mất anh còn đi với một người nữa, hiện người ấy có lẽ đang mong chờ anh tươi cười gật đầu khen cô ấy xinh đẹp trong bộ váy trắng muốt tinh khôi, hạnh phúc ngập tràn. Cho xe chạy được một đoạn anh chợt giật mình nhận ra, anh vừa rồi bị sao vậy? Hành động không suy nghĩ, lại còn thái độ lúc nãy của anh. Anh cứ như bị điên vậy, giống như ai đó điều khiển anh chứ không phải anh... Không muốn suy nghĩ tiếp, anh định quay lại studio hồi nãy. Khi anh vừa định quay lại, có một chiếc cứu thương phóng vụt qua, còi réo inh ỏi. Sau đó là mấy chiếc xe cảnh sát, rầm rộ như diễn tập. Đợi thêm một chút, là một chiếc xe cứu hộ cỡ lớn phóng vượt xe anh. Con đường này là con đường duy nhất tiến đến đường cao tốc. Là đến vì vụ tai nạn kia? Bất chợt trong đầu hiện ra hình ảnh khóc nức nở đến không nói nổi của thư kí, anh lại hơi bồn chồn. Dù sao cũng đã đi rồi, đi xem thử cô ta thế nào, cũng không ảnh hưởng gì đến anh. Nghĩ thế, anh gọi cho thư kí, bảo cô ấy nhắn với Tố Tố, công ty có việc đột xuất, đợi anh, anh sẽ quay lại, không được cho cô ấy biết đã xảy ra chuyện gì. Anh không muốn cô ấy lo lắng.
Nhấn ga phóng đến đường cao tốc, anh bình tĩnh một cách lạ thường, đây mới chính là anh. Nhưng càng đến gần đến hiện trường, anh càng run rẩy mất kiểm soát. Chưa đến nơi, chỉ mới gần đến, vậy mà cảnh tượng kinh hoàng làm anh suýt nữa nhấn chân ga thành phanh. Hàng trăm con người đang vây quanh đầu của một chiếc container, phía xa, một đoàn xe bị kẹt lại phía sau, chỉ duy nhất một làn đường là hoạt động được, nhưng cũng rất chật vật, vì một làn đường mà có cả xe đi xuôi chiều và ngược chiều, hơn nữa lại có người hiếu kì cố ý đi chậm để theo dõi cảnh tai nạn, khiến tắc càng tắc hơn. Anh lái xe vào làn đường trống không hoạt động. Ngồi trong xe, bình ổn hơi thở, anh kiềm chế để bản thân khỏi run rẩy, nhưng kiềm chế thế nào cũng không được. Giơ bàn tay run run mở cửa xe, anh phải vật lộn mãi mới mở được cửa. Bên ngoài thám tử đã thông báo với cảnh sát rằng người thân của nạn nhân đã đến, cho nên khi anh tiến vào giữa dòng người, không ai cản trở anh, trái lại lại còn mở ra một lối đi nhỏ cho anh. Càng tiến đến gần, tim anh càng đập mạnh mẽ, đến mức ù tai anh. Anh đang sợ, sợ sẽ nhìn thấy người nằm đó thực sự là cô. Anh đã không còn kiểm soát nổi cảm xúc bản thân. Ba vị cảnh sát giữ anh lại.
- Xin anh hãy bình tĩnh cho, không nên quá kích động.
Anh không nói lời nào, chỉ gạt họ ra, nhưng bị họ cản lại, vì chính họ, những người đã quá quen cảnh tượng chết chóc, khi nhìn hiện trường hôm nay cũng còn đang sợ hãi, huống chi là anh. Ở đây đã có mấy người phụ nữ tò mò xuống xem mà chết ngất rồi. Anh lại còn là người thân của cô, liệu anh có thể chịu nổi? Một tiếng gào lớn khiến tất cả giật mình.
- Biến!!!!
Ngay lập tức mấy vị cảnh sát tránh ra như hiệu lệnh, mở tầm nhìn cho anh. Giây phút ấy nhìn vào nơi ấy, anh thực sự suýt chết ngất, đúng, là suýt chết ngất. Một hình dáng quen thuộc đập vào mắt anh, nằm trọn trong một vũng máu lớn, nhức nhối đến chói mắt. Thân thể bé nhỏ của người phụ nữ ấy có một phần vẫn còn đang kẹt dưới bánh xe của chiếc container. Hai hình ảnh đối lập nhau vô cùng rõ ràng và sắc nét, bánh xe một chiếc container to lớn đè lên thân hình một cô gái nhỏ bé, gầy gò, mà thân thể đó còn chưa bằng một chiếc bánh xe, sức lực to lớn đó, làm sao một thân thể nhỏ nhoi có thể chống đỡ cho nổi? Mà những người kia lại đứng đó, nhìn với ánh mắt thương hại, không ai có ý giúp thân hình nhỏ bé thoát ra khỏi container, thật làm cho người ta kinh hãi lại kinh hãi hơn. Bên tai anh ù ù tếng người lộn xộn, còn trước mắt anh là một mảng nhòe nhòe, anh lấy tay lau mắt để nhìn rõ hơn. Người nằm đó, anh khẳng định đến 80% là cô. Dáng người đó, mái tóc đó. Chỉ khác, bộ quần áo ...

Khi Dịch Thiên tỉnh lại đã là hai hôm sau. Thực không hiểu tại sao một người khỏe mạnh như anh lại có thể bất tỉnh tới hai ngày liền, vậy mà khi vừa tỉnh lại, việc đầu tiên là anh cho gọi thư kí Kim cùng thám tử Trần, đuổi Tố Tố ra khỏi phòng bệnh, dù Tố Tố có la hét khóc lóc thế nào đi chăng nữa. Tố Tố chưa biết chuyện gì, lo lắng cho anh cả hai ngày trời, đổi lại là gì? Bị anh đuổi phũ phàng ra khỏi phòng bệnh, có gì thần bí tới mức phải khép cửa đóng chốt kĩ như thế, họ sắp cưới đến nơi rồi, thế mà anh còn coi cô là người ngoài sao?
Trở lại bên trong phòng bệnh VIP, một sự trầm lặng đang ngự trị nơi đây, trầm đến đáng sợ.
- Xác minh danh tính chưa?
Dịch Thiên lên tiếng hỏi, rõ ràng anh đã cố hết sức bình tĩnh trấn an bản thân, nhưng tại sao giọng anh vẫn run rẩy và khản đặc như thế?
- Khuôn mặt nạn nhân bị phá hủy tới 90%, việc phục hồi rất khó, tất cả thông tin về ADN, nhóm máu,... đều không có, chỉ dựa vào giấy tờ tùy thân thì cũng chưa thể khẳng định, có điều cảnh sát đã có thêm được một chứng cứ mới, thế nên việc xác nhận danh tính đã hoàn tất.
- Là gì?
- Một nhân chứng cho biết, người bị nạn chính là cô An Nhiên, khi đó cô ấy đang đi cùng với nhân chứng trên xe moto, bỗng dưng đòi dừng lại, sau đó lao vào chiếc container đi ngược chiều. Nhân chứng đó cho biết cô An Nhiên là người trọ ở nhà y mấy tháng nay, thế nên...
Dịch Thiên bỗng rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ra. Anh nhớ tới đoạn cuối cuốn nhật kí, cô ấy có viết 'Đợi mẹ', chẳng lẽ là đã có ý định tự tử từ sớm? Vậy tại sao cô ấy không tự tử luôn, mà phải chờ đến tận mấy tháng sau? Lí do là gì? Là vì có chuyện chưa làm xong? Hay vì đang đợi điều gì đó? Anh không biết, anh đang rất rối...
- Vậy... Xác của cô ấy?
Lúc này thám tử chợt trầm lặng, nhìn thư kí Kim. Thư kí Kim đã không còn dáng vẻ xúc động như hôm trước. Cô bình thản nói giọng đều đều như vẫn báo cáo công việc với anh ở công ty.
- Cô ấy đã được hỏa táng, vì không có gia quyến, chủ tịch chỉ là chồng cũ của cô ấy, không được coi là người thân, nên được xử lí theo pháp luật, hiện được chôn ở nghĩa trang của sở cảnh sát.
Nghĩa trang của sở cảnh sát? Từ đó lọt vào tai anh làm anh cau mày. Theo như suy nghĩ của anh, nơi đó chỉ dành cho những tội nhân bị xử tử, vậy mà người ta dám chôn cô ấy ở nơi đó?
- Bằng mọi cách, phải đưa được di hài của cô ấy ra ngoài cho tôi.
- Xin lỗi chủ tịch, lần này tôi không giúp được anh. Hôm nay tôi đến đây còn vì một việc nữa. Đây là đơn từ chức của tôi.
Anh giật mình.
- Cô từ chức? Tại sao?
Kim là thư kí đã theo anh hơn ba năm nay. Cô ấy rất có năng lực làm việc, điều này anh rất hài lòng, không hề phủ nhận. Nhưng tại sao lại từ chức?
- Chắc chủ tịch không biết, tôi và Nhiên Nhiên là bạn cùng phòng trong cô nhi viện. Ba năm trước, cô ấy bỗng thông báo với tôi, cô ấy kết hôn với anh. Từ sau hôm đó, tôi hoàn toàn mất liên lạc với cô ấy. Thế nên tôi mới đến xin việc, tiếp cận anh. Bây giờ đã có thông tin của cô ấy, tôi không có lí do gì để ở lại nữa. Cho dù anh không đồng ý, tôi cũng sẽ đi.
Thư kí Kim đang bình thản bỗng nhiên kích động kên, cả người điên cuồng la hét nhào vào phía anh, hại thám tử Trần ôm cô lại bị hứng một trận cào cấu.
- Dịch Thiên, anh là một tên chó má, súc sinh, cầm thú. Tôi không hiểu tại sao ngày xưa mẹ anh sinh anh ra lại không bóp chết anh đi, để anh ở lại gây hại cho đời. Tên khốn nhà anh, An Nhiên của tôi đã làm gì đắc tội với anh mà lại bị anh hại đến nông nỗi này? Tên chó má kia, nếu như có thể, tôi không ngại mà đâm chết anh. Thằng khốn nạn nhà anh, tôi nguyền rủa anh đời này, kiếp này, sống không bằng chết, ra đường gặp chó chó cắn, gặp mèo mèo cào, gặp người người khinh, tuyệt tử tuyệt tôn, tốt nhất là nằm dưới thân thằng đàn ông khác mà rên rỉ, khóc lóc cầu xin. An Nhiên ơi là An Nhiên, tại sao mà mày lại ngu ngốc đâm đầu vào thằng đàn ông kinh tởm đáng khinh này chứ?
Nói đến đây, cô kích động đạp vào chỗ hiểm của ngài Trần nào đó, khiến người nào đó ôm tiểu đệ đệ ú ớ không lên lời, còn cô sau khi thoát ra khỏi vòng tay của Trần thám tử liền vung cánh tay vào khuôn mặt điển trai kia, đánh tới tấp, vừa đánh vừa kêu gào.
- Cái tát này, vì mày hành hạ An Nhiên, cái tát này, vì mày mà cô ấy không nghe được, cái tát này, vì mày mà cô ấy bị sảy thai, cái tát này, vì mày mà cô ấy vô sinh, cái tát này, vì mày mà cô ấy thương tổn... Đồ tiện nhân, đồ súc sinh, cầm thú, vô giáo dục, mất dạy...
Tất cả những lời lẽ cay độc và những cái tát với sức lực kinh người đều trút dồn dập lên vị chủ tịch cao ngạo, vậy mà Dịch Thiên không phản kháng, cứ để cô hành hung, trên khóe môi nhanh chóng rỉ máu, khuôn mặt hằn nhiều vết đỏ, sưng lên.
Nghe thấy tiếng lộn xộn, Tố Tố bên ngoài lo lắng lao vào, lại bị dọa hết hồn, còn bị Kim đánh lây, đánh cho gào thét ầm ĩ, khóc lóc cầu cứu, kinh động đến mọi người. Sau đó, thư kí Kim bị cảnh sát giải đi, bên cạnh là thám tử Trần với cái nhìn đáng sợ, anh hiện tại lấy thân phận luật sư của cô, bởi vì anh tiết lộ thông tin cho cô nên cô mới kích động như thế, anh cũng có một phần trách nhiệm, còn việc cô đá anh, anh sẽ tính sổ với cô sau, quân tử 10 năm trả thù vẫn chưa muộn. Mấy ngày sau, thư kí Kim bị buộc tội hành hung, nhưng được vị thám tử kiêm luật sư kia lách luật kiếm được giấy chứng nhận cô bị kích động nên hành vi mất kiểm soát, chỉ bị phạt án treo. Còn Dịch Thiên và Tố Tố, mấy hôm sau đều không ra khỏi nổi phòng bệnh vì gương mặt heo.
Một tuần sau, anh xuất viện, việc đầu tiên là lao vào căn phòng nhỏ bé đó. Nơi này càng ngày càng bụi bặm và nồng mùi nấm mốc, nhưng anh mặc kệ nó thế nào, vội vã lục tung căn phòng đó lên, nhưng tìm khắp nơi đều không thấy, cuốn nhật kí đã biến mất.
- Anh tìm cuốn nhật kí đúng không?
Tố Tố ngoài cửa giọng đượm buồn.
- Thư kia Kim đã mang đi từ mấy hôm trước rồi. Cuốn nhật kí đó... là của An Nhiên đúng không? Căn phòng này... cũng là của cô ấy? Anh và cô ấy... cũng đã từng vui vẻ ở đây, đúng chứ? Anh đừng nói gì hết, em đều biết cả. Sau khi em bất tỉnh, anh đã cưới cô ấy, đưa cô ấy về đây làm vợ của anh, tại sao? Vị trí đó vốn là của em, tất cả là do cô ta bày trò, là cô ta cố ý tông xe vào em, sau đó cố ý câu dẫn anh, leo lên vị trí Dịch phu nhân, bày đủ mọi trò để anh lạc vào ma trận của cô ta, để khi em tỉnh lại, anh dù bên em nhưng tâm lí vẫn bị cô ta chi phối. Tại sao anh không cản cô ta, mà lại hùa vào cùng cô ta, để mặc cô ta hoành hành?
Tố Tố òa khóc, dáng vẻ ủy khuất, thế nhưng...
- Em... đã nhớ lại mọi chuyện?
Dịch Thiên nắm bắt thông tin quan trọng, làm Tố Tố giật mình.
- Em... em... em cũng mới nhớ lại cách đây không lâu... không lâu đâu, lúc anh bất tỉnh, em lo sợ quá liền nhớ ra.
Tố Tố có phần lắp bắp.
Những tưởng bị anh lật tẩy, ai ngờ anh chỉ đến, nhẹ nhàng ôm cô.
- Anh xin lỗi, tất cả mọi việc anh làm khi em bất tỉnh đều là do anh sai, kể cả việc anh bị cô ta chi phối cũng có phần do anh, là anh không tốt. Hãy cho anh thời gian, để anh có thể bình tâm lại, sau đó trả lại cho em anh hoàn hảo để tổ chức đám cưới của chúng ta, được chứ?
Thật ra, cho đến bây giờ, Dịch Thiên vẫn cố chấp gạt bỏ cảm xúc về An Nhiên, anh vẫn là không tin tưởng An Nhiên, anh tin tưởng Tố Tố, anh tin tưởng khả năng nhìn người của bản thân. Anh cho rằng anh nhất thời bị An Nhiên mê hoặc, cô ta chết đi càng tốt, anh sẽ không bị sao nhãng nữa mà toàn tâm toàn ý yêu Tố Tố, anh cho rằng cảm xúc của anh bây giờ là do áy náy với An Nhiên, dù anh không biết vì sao anh áy náy. Chỉ có điều, lần này, là anh quá tự tin vào bản thân rồi...
Mỗi đêm anh ôm Tố Tố trong tay, nhưng lòng không kìm được mà nhớ hương thơm đó của cô. Mùi hương nhẹ nhàng của sáp thơm bám vào trên từng sợi vải thấm vào da cô, quyến rũ nhẹ nhàng, ngọt ngào tinh tế, man mát mượt mà. Cơ thể anh theo bản năng bỗng nổi lên phản ứng, khiến anh dở khóc dở cười. Lật Tố Tố lại, anh bắt đầu vụng về vuốt ve cô, bắt đầu cởi đồ của cô, anh muốn giải tỏa bí bách trong người, cảm giác thật khó chịu. Tố Tố trong cơn ngái ngủ 'Ưm' một tiếng, rồi tỉnh dần, phát hiện anh đang mò mẫm trên người cô. Nhưng mà nực cười nhất, chính là đêm nào cũng thế, anh vuốt ve được một hồi là thôi, bỏ đi vào phòng tắm. Tại sao? Chính anh cũng không biết, chỉ cảm thấy không thích mùi hương trên người Tố Tố, mỗi lần ngửi thấy là không muốn tiếp tục. Anh mua rất nhiều sáp thơm giống loại trong tủ đồ của An Nhiên, sau đó đặt khắp nơi trong phòng, nhất là phòng tắm, hằng đêm vừa cảm nhận hương thơm đó, vừa nhớ về cô, vừa... *khụ khụ*. Cảm giác thì có vẻ không tốt như người thật, nhưng chí ít anh cũng cảm thấy khá hơn mùi nước hoa kia.
Mọi thứ vẫn chưa dừng ở đó. Anh hay gặp ác mộng, nhưng giống nhau về nội dung. Một cô gái bị đè dưới container đang ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh băng, một đứa bé vừa gào khóc ôm chân cô gái đó gọi mẹ, sau đó lại chạy đến ôm chân anh kêu anh là ba, cầu xin anh cứu mẹ nó, Tố Tố ở bên cạnh ôm chặt lấy anh nói không muốn ở lại đây, đứa bé lập tức biến thành quái nhân lao đến cắn anh. Anh đã rất nhiều lần cố gắng nhìn khuôn mặt cô gái đó, nhưng chỉ toàn thấy đôi mắt sáng và màu máu đỏ tươi, còn một điều đáng sợ nữa, dù bị đè như thế, nhưng cô gái không hề la hét hay khóc lóc như đứa bé và Tố Tố, chỉ chăm chăm đưa mắt nhìn anh... Tinh thần của anh ngày một sa sút, Tố Tố rất lo lắng. Cô đề nghị anh đi du lịch để thư giãn, cuối cùng họ quyết định đi Hawaii, biển là nơi giải tỏa tinh thần rất tốt.
Hawaii đang trong mùa du lịch. Tại nơi đây, nắng gió mát mẻ, hàng nghìn người đang đắm chìm trong thú vui của riêng họ dưới chung một bầu trời, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy vô cùng phấn khích, hào hứng, vô cùng kích thích con người. Lẫn trong vô số những người đó, một cô gái mặc một chiếc maxi đơn giản đang ngồi dưới bóng râm của chiếc ô, nhìn xa xăm không tiêu cự, ly nước trái cây bên cạnh đã thay đến ly thứ 8 nhưng cô vẫn không chạm vào. Cô đã ngồi như thế hàng tiếng đồng hồ, không nói không rằng, chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân. Chàng trai trẻ bên cạnh cũng không làm phiền cô, cứ như thế yên lặng nhìn cô, thi thoảng vẫy nhân viên thay nước cho cô, rất vui vẻ hưởng thụ cảm giác yên bình.
Đột nhiên cô vùng dậy, chạy về phía sóng nước trước mặt. Chàng trai giật mình nhìn theo, thì ra là một cậu nhóc bị ngã, cô đang chạy đến đỡ đứa bé. Anh bật cười, âu yếm nhìn cô. Anh vốn là thấy tâm trạng cô không tốt, vậy là dời lịch hẹn với bác sĩ, sau đó đưa cô đến đây. Điện thoại reo, là thư kí gọi, anh vội lấy tờ giấy ghi lại cho cô mấy chữ, sau đó đứng lên đi về phía khách sạn.
Dịch Thiên cảm thấy nơi này thật quá ồn ào, tâm trạng vốn không tốt lại xuống dốc hơn, bỏ Tố Tố đang vui vẻ dưới nước đi dạo một mình. Anh lại nhớ cô. Lẫn trong hơi mặn của biển, anh ngửi thấy một hương thơm quen thuộc, anh giật mình! Quá quen, quen đến nỗi anh có thể tự tưởng tượng được mùi thơm đó mà ngửi. Là anh tự tưởng, hay là hương thật? Anh vội vã xoay người khắp nơi, tìm kiếm chủ nhân mùi hương, đúng hơn, là tìm kiếm nguồn phát hương thơm đó, tầm mắt chợt dừng ở một nơi..

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro