Chương 1 : Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ , Thẩm Hân Địch có thể nhìn thấy nóc nhà của căn hộ kiểu cũ phía đối diện đã bị tuyết phủ dày thành tầng tầng lớp lớp . Những khe hở nơi cửa sổ bị gió lùa vào mấy ngày trước cô đã dán vải bạt để bịt lại , giờ thậm chí còn chẳng thể nghe được tiếng gió . Không khí khô hanh trong phòng vẫn còn sót lại mùi rượu , hương cam thanh mát lần khuất lan tỏa trong không trung từ giàn tản nhiệt của điều hòa .
    Ánh đèn đường lành lạnh đã tắt , sẽ chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng . Và chỉ một lúc nữa thôi , chuyến tàu đầu tiên trong thành phố với lớp tuyết phủ trên lưng sẽ kéo còi rồi rầm rập chạy qua phía sau căn hộ nơi cô sống . Thẩm Hân Địch lặng người một lúc lâu nhìn chằm chằm mấy chiếc cốc rỗng đổ ngã nghiêng trên bàn , mới nhận ra mình đã sống những ngày tháng như thế này đã rất lâu rồi . Vạn vật thay đổi , bốn màu chuyển giao , có vẻ như điều đó không ảnh hưởng gì đến cô .
    Cô chỉ là đang tồn tại
    Cảm giác ngà ngà say và sự mệt mỏi , buồn ngủ khiến đầu óc cô càng trở nên hỗn độn . Thẩm Hân Địch dùng mũi chân đẩy Chu Quân đang nằm ở đầu kia của ghế sô pha , anh ta lúng búng đáp lại một tiếng bằng giọng không vui , lật người quay vào phía trong , cánh tay vắt ngang lên thành ghế .
     Cô lại một lần nữa khẽ đá vào mông anh ta , đối phương dịch người vào phía trong thêm một chút , cô mới duỗi thẳng hai chân , kéo chiếc chăn đang bị vun thành một đống lên ôm chặt vào người
     Khu dân cư kiểu cũ , cách âm rất kém , trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ ô tô phóng nhanh gấp gáp , rồi liên tiếp sau đó là tiếng ma sát giữa lốp xe và tuyết phá vỡ trong sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm ở dưới tầng , trong cơn mơ màng Thẩm Hân Địch nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và rất có trật tự dừng lạu trên hành lang tầng hai . Sự im lặng đột ngột khiến tim cô đập thình thịch , bất giác toàn thân cô co lại , tay túm chặt một góc chăn
      Xung quanh ngoài tiếng thở đều đều của Chu Quân , tất cả dường như đã đóng băng . Phải rất lâu sau đó , cô mới từ từ thả lỏng những ngón tay đang bấu chặt góc chăn ra , tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên .
     Cô biết , cô biết chính xác , cho dù là nhờ vào giác quan thứ sáu hay tiếng bước chân quen thuộc vẫn lởn vởn trong tâm trí cô suốt hai năm nay , cô biết người gõ cửa là ai .
     Là người cô đã chạy trốn hai năm nay .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phgvan05