Chương 1: Tai nạn uống rượu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm lạnh như nước, trăng lưỡi liềm giống như cái móc.

707, Tòa nhà 7, Cộng đồng Shuimo Garden, Thành phố B.

Trong phòng ngủ, Diệp Đình Sâm đang xoa tóc nhìn xuống Thiên Hàn, gọi cái tên mà anh đã bỏ lỡ rất lâu rồi: "Hàn Hàn,... em là của anh ..."

Hả? Ai đang gọi tôi?

Mở đôi mắt mờ không hài lòng, đôi mắt có vẻ sững sờ và xa lạ.

Sau một lúc lâu, Lộ Thiên Hàn cuộn tròn và ngủ thiếp đi.

Diệp Đình Sâm tham lam nhìn cô cả đêm.

Ngày hôm sau.

" Anh ấy là ..." Lộ Thiên Hàn chỉ cảm thấy mình không thoải mái ở khắp người, tay ôm đầu và cố gắng đứng dậy.

Hả?

Bộ não hỗn loạn ngay lập tức tỉnh táo, trái tim đập nhanh, và đôi mắt lướt đi trước khi Lộ Thiên Hàn nhận ra tình huống của mình.

Tình hình thế nào, hôm qua cô đang uống rượu, tại sao cô lại thức dậy ở đây?

Ừm, đầu đau dữ dội, sau đó Lộ Thiên Hàn nhớ lại vài thứ.

Tuy nhiên, lúc này, chiếc giường êm ái đã lăn qua.

 Anh ta quay lại một cách nhẹ nhàng và cô muốn xem anh ta là loại khốn nào. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, não cô bị ngắn mạch, nhịp tim tăng tốc và khuôn mặt tái nhợt.

 "Chú ... chú?!"

 Diệp...Diệp...Diệp....Đình Sâm?

 Lộ Thiên Hàn thề rằng trong 20 năm qua, cô chưa bao giờ buồn bã và sợ hãi như ngày hôm nay. Không thể ở lại lâu hơn, cô nhặt quần áo trong hoảng loạn rồi chạy.

 Mái tóc bồng bềnh và cô bay về nhà mà không suy nghĩ, cô không thể nhớ được việc thay giày ở lúc vào nhà.

 Cô đóng mạnh cánh cửa, và tự nhốt mình trong phòng ngủ, sau đó để mình ngã xuống giường.

 Khi cơ thể tiếp xúc với nệm mềm, khuôn mặt của Diệp Đình Sâm lại nổi lên trong đầu cô.

 Cô giơ tay che mắt và thở dài. Mặc dù vậy, vẫn không thể thoát ra.

    Lộ Thiên Hàn lo lắng đi quanh nhà.

 Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ...Diệp Đình Sâm có thể nhận ra mình, ahhh...!

 Ngay khi cô đang lo lắng, điện thoại di động reo lên đột ngột khiến cô giật mình.

 Suy nghĩ liệu Diệp Đình Sâm có gọi Ưng Phi để thú nhận tội ác của mình không, cô không dám nhúc nhích người, điện thoại vẫn liên tục đổ chuông.

 Cuối cùng, cô rút điện thoại ra như thể chiếc điện thoại đã chết, và thoạt nhìn, hóa ra đó là Diệp Hạo My.

   "Diệp Hạo My, còn dám gọi cho mình sao ?" Không cho cô ấy cơ hội để nói, Lộ Thiên Hàn đầy hỏa lực như một khẩu súng máy. "Hôm qua cậu đã cho tôi uống những gì vậy hả, cho tôi uống xong không biết cách đưa tôi về nhà sao ?"

 Hai người luôn quen nói chuyện như thế này, nhưng Diệp Hạo My chưa bao giờ nói rằng cô ấy sai, mà vẫn nói đùa: "Này, là do tôi nóng quá nên ngủ cả đêm? Tại sao lại giận mình vì mình không đưa cậu về nhà ?"

 "Shirt ! Nếu cậu đưa mình về nhà, thì sẽ không...."

 "Có chuyện gì xảy ra sao ?"

 May mắn thay, cô dừng lại kịp thời và không nói về chuyện Diệp Đình Sâm, người đã ngủ với cô. "Không... không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro