Chương 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng từ xa nhìn Triệt đang

"trút" giận lên chiếc bao cát

ở nhà cậu. bây giờ, tâm

trạng của cậu đang rất rối

bời. Vui, buồn, tức giận, đau

khổ...tất cả đan xe vào nhau

là cảm giác lúc này của cậu.

Người mẹ suốt một năm

qua không một ngày nào,

không một giây phút nào

cậu quên được, người mà cứ

ngỡ là đã mất rồi nay đột

ngột quay trở lại. Đó quả là

niềm vui to lớn nhưng để

đón nhận niềm vui đó quả

không dễ. Tin vui đến cũng

đồng thời nhận ra rằng

mình đã bị lừa suốt một

năm qua, nó thực sự là một

cú shock lớn.

- Tại sao chứ? Tại sao họ lại

lừa dối con trai của họ chứ?

- Triệt tức giận quát lên.

Từ nãy giờ, chỉ đứng im

trong góc phòng, Xuân chợt

giật mình khi nghe tiếng

cậu. ban đầu hơi có vẻ

lưỡng lự nhưng rồi sau đó,

cô mạnh dạn bước tới gần

anh.

- Họ cũng chỉ vì cậu thôi

mà. - cô thực sự không biết

nói gì hơn.

- Vì tôi sao? Vì tôi mà sẵn

sàng bỏ tôi sao? Họ không

nghĩ rằng họ quá ích kỉ sao?

- cậu tức tối quay lại nhìn

cô nói.

- Họ không bỏ cậu. Chẳng

phải suốt một năm qua họ

vẫn luôn theo dõi cậu sao? -

cô nhẹ nhàng nói.

- .... ............- cậu im lặng

không nói gì. Ánh mắt đầy

vẻ đau khổ. Có lẽ bố mẹ cậu

không hề bỏ cậu nhưng thật

khó chấp nhận sự thật.

- Hãy nghĩ xem, nếu cậu là

họ cậu sẽ làm gì. Làm như

họ hay là vì tình yêu thương

của mình cho con mà cho

nó biết tất cả sự thật để rồi

tính mạng của nó cũng

"long đong" như mình. Nếu

cậu là một người cha, người

mẹ, cậu có dũng cảm để làm

như thế không? - cô từ từ

khuyên giải.

Triệt lặng người không nói

được gì mà nhìn thẳng vào

Xuân, có lẽ như cậu đang

hoang mang. Quả thật cậu

đã rất ích kỉ khi chỉ nghĩ

cho mình thôi. Bố mẹ cậu

hẳn cũng rất đau lòng khi

không thể nói hết sự thật.

cậu lặng người, vội quay đi

sống mũi cay cay, khó chịu.

Đứng im nhìn Triệt, cô thấy

vai cậu có vẻ run lên, chợt

thấy chạnh lòng, cô tiến gần

cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên

vai cậu. Cô giật mình khi

nhận ra là cậu đang khóc,

đôi mắt đỏ hoe, nước mắt

ràn rụa. Trông cậu lúc nãy

chẳng khác gì một đứa trẻ

to xác. Cô thấy lòng mình

xao xuyến và thương cậu

lắm. Nhún chân lên, cô kéo

đầu cậu gục vào vai cô, nhẹ

nhàng vỗ về cậu như một

người mẹ chăm lo cho một

đứa con.

Triệt lúc này, tâm trạng rất

buồn và ray rứt. Có lẽ chỉ

có khóc mới làm cho tất cả

vơi đi. Tựa vào vai Xuân,

cậu thấy thật bình yên, tất

cả mọi buồn bực trong lòng

đang dần vơi đi.

..............................................

Sau một hồi lâu, Triệt đã lấy

lại bình tĩnh. Không ngờ có

ngày cậu lại khóc trước một

người con gái khác như thế

này. Cậu ngồi im lặng bên

cạnh Xuân, vai áo của cô

bây giờ đã bị ướt nhẹp vì

nước mắt của cậu.

- Cậu thấy ổn chưa? - cô

hỏi.

- .......................

- Dù không thật sự hiểu cảm

xúc của cậu nhưng khi

buồn, hãy khóc đi nhé. Có

thể nó sẽ vơi bớt đi. Cố lên

nào. - cô nhẹ nhàng khích

lệ cậu.

- Xin lỗi...và...cảm ơn. - sau

một hồi im lặng cậu nói.

Hơi ngạc nhiên nhìn cậu, cô

không nói gì mà chỉ xoa đầu

như cách cậu hay xoa đầu

cô. Im lặng một hồi, cô nói

tiếp:

- A, cậu cũng vừa xin lỗi

vừa cảm ơn giống tớ kìa. -

cô đùa cậu.

Khẽ mỉm cười, cậu không

nói gì mà nhìn vô thức vào

khoảng không nào đó ở bên

ngoài qua cánh cửa sổ.

- Cậu có thể ở bên tớ hết

hôm nay được không?

Hơi bối rối trước câu nói

của cậu. Cô nhìn cậu chăm

chú. Cái dáng vẻ của cậu

khiến cô chợt thấy yếu lòng:

- Ừm, nếu cậu muốn. Tớ với

cậu là bạn mà phải không? -

cô mỉm cười đáp.

- Cảm ơn. - Triệt nói nhỏ.

Anh cầm tay cô siết thật

chặt để cảm nhận hơi ấm từ

bàn tay của cô, hơi ấm đó

nó đang dần dần lan tỏa

vào trái tim đang cảm thấy

lạnh lẽo của cậu - một sự

ấm áp của cảm giác được

quan tâm và sự ngọt ngào

của tình yêu thương...dường

như chính lúc đó, mọi mệt

mỏi và buồn phiền của cậu

đã vơi bớt đi phần nào mà

thay vào đó là một tâm hồn

nhẹ nhõm và hạnh phúc...

Cả hai đều không nói gì,

lặng lẽ gục đầu vào nhau

nhìn vu vơ vào đâu đó. Mặc

dù cả hai đều im lặng

nhưng vẫn có thể cảm nhận

rằng người bên cạnh mình

đang cảm thấy thế nào.

Tiếng gió nhẹ thổi vào căn

phòng đem theo những

tiếng lá cây xào xạc, những

tiếng chim hót thánh thót...

tất cả làm cho tâm hồn của

hai con người đang ở đó

thấy thanh thản nhẹ nhàng

hơn. Nắm chặt tay nhau,

cùng tựa vào nhau, cùng im

lặng suy ngẫm về những

điều mà mình đã trải qua.

Có lẽ chính sự im lặng đã

làm cho họ hiểu nhau, gần

nhau hơn.

....................................................

Ở bên ngoài căn phòng đó,

một người đàn ông trung

niên, đứng lặng nhìn hai

con người bé nhỏ trong

phòng với tâm trạng có

phần thoải mái đi. Khẽ cười

hài lòng. Điều suốt một

năm qua, ông không làm

được, bây giờ đã được thực

hiện. Quay lưng bước đi

trong lòng vô cùng thanh

thản.

Văn phòng giám đốc tập

đoàn AJ - Dương Thế Hùng

Một người đàn ông đang

trầm tư suy nghĩ. Suốt một

năm qua, không lúc nào

ông không bị dằn vặt bởi

việc làm của mình. Ông đã

lừa dối đứa con trai mà ông

yêu quí nhất - Triệt và

khiến nó bỏ nhà ra đi vì

căm ghét chính ông. Quả

thật điều đo khiến ông rất

đau lòng nhưng giờ đây, có

lẽ sự xích mích giữa ông và

Triệt đã có phần nào được

giải quyết. Trong lòng ông

bây giờ đã có phần nhẹ

nhõm hơn.

Mệt mỏi nhìn tấm hình

chụp cảnh gia đình mình lúc

đang còn hạnh phúc mà

trong lòng ông chợt thấy

nhớ nhung, khắc khoải vô

cùng. Ngắm nhìn bầu trời

trong xanh, thả hồn theo

từng cơn gió. Ông mong sao

mình có thể tới ngay bên

người vợ thân yêu - người

mà suốt một năm qua ông

chưa một lần gặp mặt. Ông

đang chờ đợi từng giờ, từng

phút đến lúc mà cả gia đinh

mình có thể đoàn tụ lại. Nó

quả thật là rất lâu.

Cốc...cốc...

Tiếng gõ cửa làm cho ông

chợt tỉnh khỏi dòng suy

nghĩ mông lung vừa rồi.

bình tĩnh lấy lại phong thái

ông lên tiếng:

- Mời vào.

Cạch...

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng,

không khiến ông Hùng phỉa

chú ý vì ông nghỉ đó lại là

thư kí của mình nhưng thật

ra đó lại là người khác.

- Chào ông. - giọng nói lạnh

lùng không cảm xúc của

Triệt vang lên khiến ông

giật mình.

Vội đưa mắt nhìn về phía

người vừa đi vào, ông

không giấu nổi sự ngạc

nhiên xúc động xen lẫn

hạnh phúc của mình. Đã

hơn một năm trời rồi cậu

không tự chủ động tìm tới

ông thế mà giờ đây...

- Chào con, con...

- Hôm nay tôi đến đây là có

việc. - cậu nói thẳng.

- ..... - vẫn im lặng không

nói gì mà chỉ nhìn chăm chú

vào người đang đứng trước

mặt mình lúc này. Ánh mắt

của ông chứa đầy niềm yêu

thương và xúc động.

- Hôm nay, tôi tới đây là có

một việc muốn nhờ. - cậu

nói tiếp.

" Một việc muốn nhờ" sao?

nếu là cậu muốn thì đừng

nói là một mà đến trăm

việc, ông cũng sẽ cố giúp

cho cậu. ông đã rất muốn

được trở thành chỗ dựa

vững chắc cho cậu từ lâu

lắm rồi.

- Được thôi. Tất nhiên ta sẽ

cố giúp con rồi. - ông cố

giữ bình tĩnh lại và nói.

- Thật ra, tôi muốn....

.....................................

Mở mắt ra, trước mắt cô là

một căn phòng rộng lớn,

sang trọng và... có phần

quen quen. Hình như cô đã

từng ở đây rồi. Ngồi bật

dậy, Xuân vươn vai và lao

ra khỏi giường ngay. Bây

giờ đã gần 7h sáng rồi. Lần

đầu tiên cô ngủ dậy trễ đến

như thế. Đang bối rối thì cô

nhận ra quần áo của mình

có phần hơi lạ. Chiếc áo

thun hôm qua của cô, giờ đã

được thay thế bằng chiếc áo

thun nam rộng màu trắng.

Nhìn quanh một lúc rồi cô

bước về phía phòng tắm của

căn phòng đó, dù gì cũng

cần phải tắm rửa một lúc đã

chứ.

Vừa đang định mở cửa

phòng tắm, cánh cửa đã bật

ra và...đập một cái "cốp" rõ

đau vào đầu của Xuân.

- Á, đau... - cô rên lên và

ngồi thụp xuống vì cú va

chạm vừa rồi khiến cho cô

cảm thấy hoa mắt, chóng

mặt quá.

- Cậu không sao chứ? Sao

cậu lại ở đây? - người con

trai vừa bước ra từ phòng

tắm, lo lắng ngồi xuống bên

cạnh cô để hỏi.

- Không sao? sao cậu lại ở

đây? - Xuân xoa xoa đầu

hỏi Triệt.

- Cậu nói lạ. nhà tớ, tớ

không ở chứ tớ ở đâu? - cậu

thản nhiên nói vừa đỡ Xuân

đứng dậy.

- Ủa, nhà cậu hả? Ừm, hèn

gì tớ thấy quen... - cô chợt

khựng lại khi nhớ tới một

điều không vui lúc trước khi

cô đã từng tới đây.

Dường như cũng nhớ tới

điều đó, Triệt cũng trờ nên

bối rối hơn.

- Ừm, không sao là tốt rồi.

Cậu đang định dùng phòng

tắm mà, cậu vào đi.

- Hả, à ừm. - Xuân trở nên

bối rối hơn hẳn, cô luống

cuống lùi về phía sau

nhưng lại vô tình vấp phải

chân mình và té ra sau.

Ngay lập tức, Triệt dùng tay

kéo cô lại nhưng do đã

muộn rồi, cậu cũng mất đã

và té...ập lên cô.

Một cảnh tượng...vô cùng

dễ hiểu lầm. một nam đang

nằm đè lên một người con

gái trong một căn phòng

vắng. Đã thế người con trai

con đang cởi trần nữa chứ.

Xấu hổ vì việc vừa rồi và cô

cảm thấy ngại ngùng khi

trong lúc này, cô đang ở rất

rất sát với người cậu. Làn

da trắng mịn, cơ thể săn

chắc đang còn vương lại vài

giọt nước, một mùi hương

thơm từ người cậu tỏa ra

cùng cái hơi ấm của cơ thể

đó...nó chợt khiến cô cảm

thấy sợ. Kí ức của lần trước

chợt ùa về khiến cô cảm

thấy run sợ. Ngay lúc đó, cô

dùng hết sức của mình đẩy

cậu ra. Vội vã đứng dậy và

lùi ra xa, cô ấp úng nói:

- Xin...lỗi...cậu...không sao

chứ?

Cũng bối rối không kém gì

Xuân, Triệt cũng đang cô

giữ một khoảng cách đối với

cô.

- Không sao. Xin lỗi. Thôi,

cậu đi đi, tớ không làm

phiền.

- À...ừm. Chào. - cô nghe lời

cậu quay đi.

- À, khoan. Cậu...có thể

dùng quần áo của tớ nếu

cậu cần. - Triệt nói, mặt cậu

lúc đó có vẻ hơi đỏ lên.

- Hả? À, ừm, cảm ơn. - Cô

trả lời, hơi lúng túng. Nhìn

lại bộ đồ nhếch nhách của

mình, cô cũng gật đầu và

nhận lấy bộ đồ pyjama

xanh nhạt từ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro