Chap 4: Chung sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fany đang ngồi trong văn phòng kiểm tra lại bản báo cáo đánh giáthị trường thì điện thoại trên bàn rung lên báo tin nhắn đến.

“Buổi tối về nhà ăn cơm, ở giao lộ chờ em.”

Quen nhau đã tám tháng sau bao nhiêu lần dụ dỗ, năn nỉ cộng cả giận dỗi thì cậu cuối cùng cũng thuyết phục được cô chung sống dưới một mái nhà.

Nhà có một phòng ngủ, một phòng khách và một gian bếp xung quanh tính ra rộng 100 mét vuông. Tuy rằng không lớn lắm, nhưng vì nằm ở trung tâm thủ đô, giao thông tiện lợi, cho nên giá cả cũng không phải là rẻ.

Căn nhà này là sau khi ở cùng một chỗ mới mua, Taeyeon lúc ấy rất hào phóng đề rõ tên chủ hộ là Fany, nhưng cô cũng chẳng mấy vui vẻ. Đối với cô, cô đơn thuần chỉ là yêu thương người con gái xuất sắc này mà thôi. Còn với tài sản khổng lồ của cậu, cô thật sự không hề hứng thú.

Trước kia khi chưa biết cậu cô tuy rằng không khá giả gì, nhưng vẫn sống yên tâm thoải mái. Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sắc đẹp có thể mang đến cho cô cái gì, càng không nghĩ đến muốn dùng sắc đẹp đổi lấy cái gì. Cô chỉ tình nguyện làm một người bình thường.

Nhưng nay, cô không thể sống đơn thuần như trước được nữa, bởi vì người cô yêu thương là một nữ nhân siêu phàm thoát tục, ở vị trí cao cao tại thượng. Giờ khắc yêu thương trong đời đó, cuộc sống của cô đã được đặt trong một vùng biển bão tố, không cách gì dứt ra được....

Nhìn tên gọi thân mật “Cục Bột” gửi tin nhắn đến, Fany cong khoé môi cười trộm, ngón tay trắng nõn type nhanh mấy dòng chữ.

“Tae trực tiếp về nhà, không cần chờ em, em muốn đi mua đồ ăn.”

Nhìn dòng chữ trên màn hình được gửi đi, Fany mỉm cười ngọt ngào, cô tưởng tượng biểu tình của cậu khi nhận được tin nhắn này, khẳng định bởi vì cô từ chối mà nhíu mày, nhưng khuôn mặt xinh đẹp như vậy cho dù là động tác nhíu mày hẳn là cũng rất cuốn hút. Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi âm thầm tự mắng hành vi háo sắc của mình, chậm rãi đặt di động lại trên bàn.

Tin nhắn rất nhanh được hồi đáp "Cục Bột" trả lời rất galan.

“Để cho một đại mỹ nữ một mình đi siêu thị mua đồ ăn, thật sự là hành vi phi thường nguy hiểm, em cần một vệ sĩ bảo vệ, chẳng hạn như Tae!”

Đối mặt với tinh thần bất khuất cương liệt quyết tâm bám riết không tha của “Cục bột” Fany cũng bất đắc dĩ thấy buồn cười, vì thế lại nhanh chóng hồi âm.

“Mang Tae theo đến siêu thị mới là hành vi nguy hiểm, nếu buổi tối muốn ăn Bibimpap với canh kim chi thì trực tiếp về nhà chờ em.”

Sau đó, không thấy tin nhắn gửi lại, “Cục Bột” dùng im lặng tỏ vẻ kháng nghị của mình.

Xác định di động sẽ không vang lên nữa, Fany mới bình phục tâm tình, lại tập trung tiếp tục công việc. Jessica gần đó bỗng nhiên cười hắc hắc: "Tiff, cậu có bạn trai rồi phải không?"

Fany tâm trạng đang phấn khởi, dễ dàng đáp lại: "Có bạn trai hay không liên quan gì đến cậu, lo cho tên Đen nhà cậu đi"

Jessica trừng mắt: "Yah Tiffany Hwang, ai là tên Đen nhà tớ chứ?"

Fany khoái trá: "Là ai thì cậu tự biết."

Jessica như bị điểm trúng huyệt nhanh chóng xìu xuống, nhưng lòng không cam chịu, cô nhanh chóng nằm bò ra bàn làm việc lèm bèm: "Thôi được thôi được chuyện không liên quan đến tớ, nhưng khẳng định có liên quan đến chuyện của quản lí Choi."

Vừa nghe thấy Jessica nhắc đến quản lí Choi, huyệt thái dương của Fany lập tức đau âm ỉ: "Không được nói lung tung Jung SooYeon, cậu còn tò mò như vậy mình sẽ giết cậu đó, tập trung làm việc đi!"

"Cậu chán thật đấy, cũng không thoả mãn một chút quan tâm của người ta, chỉ biết lấy công việc ra uy hiếp tớ" Sica than thở, trao cho Fany cái nhìn xem thường.

Fany đâu chịu yếu thế cũng trả lại cho Sica tia nhìn băng giá. Tự dưng nhắc đến hắn, tưởng tượng cái vẻ mặt vênh váo của Choi Ji Hoon kia, cô lại cảm thấy đau đầu.

Quản lí Choi mà Sica vừa nhắc đến, được điều đến tổng công ty cũng mới mấy tháng, có một ngày vô tình nhìn thấy Fany, trong lòng chấn động. Ngày hôm sau, liền triển khái thế công theo đuổi mãnh liệt với cô.

Một cô gái xinh đẹp như Tiffany, người theo đuổi cô nhiều như fan hâm mộ nhóm nhạc nữ nổi tiếng SNSD, muốn tính hết được cũng đau cả đầu a. Nhưng phương thức theo đuổi kịch liệt của Choi Ji Hoon kiêu ngạo đó thì thật ra chưa từng có.

Fany cũng đã dứt khoát từ chối hắn. Nào biết người này chẳng những không nổi giận, ngược lại còn trầm trọng thêm. Tặng hoa quà nho nhỏ thì chẳng nói làm gì, hắn thậm chí còn trước cửa lớn công ty bày tỏ tình cảm, thư tình thì được dán trên tất cả các bảng thông báo ở hành lang, còn quảng cáo ở trên website của công ty. Các chiêu thức tán tỉnh áp bức ồ ạt như vậy khiến cho người ta ứng phó không nổi, kinh hoàng choáng ngợp.

Những điều đó đều làm cho cô rất khổ não, cũng làm cho người nào đó khó chịu tới cực điểm. Người nào đó, đương nhiên không ai ngoài Kim Cục Bột, chủ tịch Kim vĩ đại của chúng ta. Cậu từng vài lần muốn tận dụng chức quyền cảnh cáo Choi Ji Hoon nhưng đều bị Fany ngăn cản. Nếu làm náo loạn lên như vậy, quan hệ của hai người nhất định bị phát hiện, cô không muốn như vậy.

Từ lúc bắt đầu hẹn hò, Fany đã giao hẹn với Taeyeon không được công khai mối quan hệ của cả hai, cô không muốn phiền nhiễu vì dư luận, cô chỉ muốn ngày ngày an an ổn ổn hưởng thụ sự ngọt ngào ôn nhu của thế giới hai người. Kim Taeyeon tuy bất mãn nhưng vẫn miễn cưỡng chiều lòng người đẹp, tuy nhiên trong đầu vẫn suy tính cách thức dụ dỗ nàng.

Trở lại việc của tên quản lí Choi kia, Kim Taeyeon là ai cơ chứ. Làm sao có thể làm ngơ để mặc con người ngu ngốc kia hao phí thời gian đi câu dẫn người phụ nữ của mình cơ chứ. Thế là quản lí Choi kia tuy không bị cách chức mất việc mà là bắt đầu kiếp sống vĩnh viễn bận rộn đi công tác của hắn.

Fany cười thầm cô người yêu thiếu kiên nhẫn của mình, nhưng trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào vì hành động ghen tuông của Taeyeon.

Tuy rằng hiện tại ở công ty ít khi thấy quản lí Choi bận rộn kia nhưng cứ có người nhắc đến hắn là Fany lại đau cả đầu.

Mùa đông thủ đô Seoul nhiệt độ xuống thấp, thỉnh thoảng bất chợt vài cơn mưa phùn lạnh run người.

Phía trước công ty là một trạm xe buýt. Bởi vì lúc này mưa lất phất, mọi người chở xe buýt đều tập trung ở cửa lớn công ty, chờ chuyến xe buýt gần nhất đi đến thì chạy nhanh ra. Bộ dáng tuy chật vật, nhưng có thể tránh tiếp xúc với cái lạnh của mùa đông.

Cô khoác áo bông dày đặc lên người xong, mới từ trong văn phòng ấm áp bước ra. Gió lạnh thổi đến, làm chân cô không ngừng run rẩy. Đứng ở trong đám người, thỉnh thoảng lo lắng nhìn những đám mây trên trời, xem ra cơn mưa sẽ không tạnh sớm. Chờ xe buýt xong vẫn còn phải đi thêm một đoạn đường, hay là thôi đi. Nhưng nhìn đám người phía sau đua nhau, vội vàng cướp lấy chiếc xe taxi hiếm lắm mới xuất hiện, cô lại do dự, không khỏi chán nản nghĩ, vừa rồi sao lại trực tiếp từ chối Taeyeon, thật sự là ngu ngốc.

"Các cậu xem, đó là không phải chiếc Mercedes-Benz SLR của chủ tịch Kim sao." Bên cạnh có người chỉ vào chiếc xe đang tiến ra từ cửa bãi đỗ xe cạnh công ty, hưng phấn kêu lên.

Kim Taeyeon xuất hiện tất nhiên gây ra hiệu ứng không bình thường. Ánh mắt mọi người lập tức nhất loạt hướng về phía cửa bãi đỗ xe, bao gồm đám người có Fany, cũng trông mong được nhìn thấy chiếc BMW màu đen đang từ từ đi ra.

Lập tức có người thực háo sắc cảm khái: "Chủ tịch lái xe cũng tuấn mỹ như vậy, thật là muốn......"

"Tớ lại cảm thấy chiếc SUV của chủ tịch mới là đẹp."

"Đối với tớ, nếu chủ tịch mời tớ lên xe, cho dù cô ấy có lái xe máy tớ cũng thấy thật hạnh phúc!"

"Cậu thôi đi...."

Fany cong miệng cười trộm, giương mắt nhìn lại, xe Taeyeon cũng đang dừng ở một bên lối ra vào. Cô đang thắc mắc, thì nghe thấy di động trong túi kêu vang, bèn vội vàng lấy ra xem. "Cục Bột" gửi tới tin nhắn thật không phong độ: "Em muốn Tae bây giờ qua đó bắt em lên xe, hay là đi đến ngã tư đằng kia thì lên xe?"

Fany thè lưỡi, ngoan ngoãn trả lời: "Em đi đến ngã tư lên xe."

"Cục Bột" thúc giục: "Vậy nếu không muốn bị đông cứng thì chạy nhanh đến đấy đi."

Nghe thế, Fany đội chiếc mũ áo lên đầu, rời khỏi đám người, chầm chậm băng qua đường cái. Mặc dù đối mặt với mưa gió lạnh lẽo, nhưng đáy lòng lại ấm áp, vui vẻ vô cùng.

Đến ngã tư tiếp theo, thấy chiếc Mercedes-Benz SLR nổi bật đang chờ ở bên đường, cô bèn mở cửa xe rồi nhanh chóng chui vào. Còn chưa ngẩng mặt lên đã cảm nhận được mùi thơm ngát mềm mại của chiếc khăn chùm trên đầu.

"Lau mặt đi." Thanh âm của người trước mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo một chút không hài lòng, vừa nói chuyện vừa chậm rãi khởi động xe.

Fany cười yếu ớt lau khô nước đọng trên mặt, còn chưa kịp mở miệng đã chật vật hắt xì một cái. Cô xấu hổ cười cười, lại nghe người bên cạnh nói: "Đem áo ngoài cởi ra, thay áo khoác của Tae vào."

"Áo khoác của Tae lớn như vậy, mặc vào trông rất buồn cười." Fany bĩu môi nhỏ giọng lầu bầu, nhưng vẫn lưu loát cởi chiếc áo ẩm ướt ra, vắt vào ghế sau, rồi đem áo khoác màu trắng của cậu mặc vào. Hương khí đặc trưng của cậu bao bọc lấy cô, thật ấm áp và ngọt ngào.

Taeyeon quẹo tay lái, bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng, đôi mày cau chặt: "Là phong độ quan trọng hay là thân thể quan trọng?"

Fany nhướng mày, nghịch ngợm trở lại: "Đương nhiên là phong độ quan trọng hơn."

"Chẳng lẽ hắt xì cũng là động tác rất phong độ sao?" Taeyeon trêu ghẹo.

"Đó là việc ngoài ý muốn." Fany đỏ mặt nói dối.

Xe đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì dừng lại. Mưa dầm kéo dài chuyển thành mưa nhỏ tí tách. Ngoài cửa sổ xe là một thế giới mông lung mờ mịt, lần lượt thay đổi dưới ánh đèn xe. Mưa vừa ổn định một chút, lại bị que gạt mưa ở kính xe nhịp nhàng chắn lại.

Tay trái của Fany đặt ở trên hòm giữ đồ bị bàn tay ấm áp của Taeyeon bao lấy, tim cô lặng lẽ đập nhanh hơn. Nhìn tay mình bị ngón tay của cậu chặt chẽ nắm lấy, một cỗ ấm áp từ đáy lòng lan toả khắp người.

"Tay sao lại lạnh thế này." Taeyeon nắm thật chặt tay cô, không hài lòng cau mày: "Em thích tự ngược mình như vậy sao?"

"Trong văn phòng có máy sưởi, không cần mặc nhiều." Nếu làm việc trong văn phòng không có máy sưởi mới chân chính là tự ngược.

"Thời tiết lạnh, ăn ở ngoài rồi về cũng được." Đèn xanh sáng, Taeyeon kéo tay cô đưa lên môi hôn một cái, rồi mới buông cô ra tiếp tục lái xe.

Đối với sự thân thiết đột ngột của cậu, cô lại một lần nữa đỏ mặt, cười lắc đầu: "Về nhà ăn đi." Trời ạ, thật sự là một tên ấm áp, có người yêu như cậu cô không khỏi cảm thấy tự hào.

Biết Taeyeon đề nghị ăn cơm ở bên ngoài là vì săn sóc cô, sợ cô vất vả. Nhưng ở cùng một chỗ lâu như vậy, cô biết rõ, cậu này rất kén chọn đồ ăn, thích thức ăn thanh đạm. Ở nhà hàng mặc dù đồ ăn ngon, nhưng lại quá mức nhiều mỡ. Kim Taeyeon thân phận đặc biệt, giao tiếp nhiều, ba ngày thì có đến hai là ăn cơm xã giao bên ngoài. Trong bữa ăn cậu hầu như không động đũa, thường xuyên vác bụng đói về nhà đòi cô nấu mì cho ăn. Vì vậy cô rất ít cùng cậu ăn ở bên ngoài. Còn nữa, mỗi lần nhìn thấy Taeyeon ăn đồ ăn ngon do chính tay mình làm, cô đều cảm thấy thỏa mãn tự đáy lòng.

Đến trung tâm mua sắm, khi xuống xe Fany muốn cởi áo khoác cho Taeyeon mặc, lại bị cậu ngăn trở, chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng. Rất nhiều lần, Taeyeon quả thực là một người yêu hoàn hảo.

Mỹ nữ đến tất nhiên đều trở thành tâm điểm chú ý, đặc biệt lại có đến hai mỹ nữ cùng một lúc lại càng trở thành tiêu điểm của tiêu điểm.

Fany tự nhận mình không phải người dễ nao núng, nhưng mỗi khi cùng đứng một chỗ với cậu, cô đều không được tự nhiên, làm gì cũng vô cùng cẩn thận, sợ sẽ xấu mặt trước cậu. Đối với loại suy nghĩ của mình, Fany cũng cảm thấy thực vô lực.

Lúc này bị mọi người cố ý hoặc vô ý nhìn chằm chằm vào, Fany chỉ kém không đem mặt mình chui vào trong áo khoác rộng thùng thình, sợ rằng sẽ đột nhiên gặp được người quen.

Trái lại nữ nhân bên cạnh, nhìn có vẻ không quen với sóng gió, nhưng bất luận là trong các cuộc họp nhân viên chậm rãi thuyết trình, hay là trong đàm phán công việc tự tin xuất chúng, thì lúc này đứng trong một đống phụ nữ cao tuổi, Taeyeon vẫn thản nhiên kiêu ngạo, như đang đi vào chỗ không người.

Một tay giúp đẩy xe, một tay thong thả ôm vòng eo tròn tròn của cô, cậu thoải mái cùng cô cẩn thận chọn lựa đồ ăn, cũng sẽ thỉnh thoảng ở bên tai cô đề nghị vài lời, chọc đến khi bên tai cô trở nên đỏ bừng.

Đi ngang qua khu vật dụng sinh hoạt hàng ngày, Fany trong lúc vô tình thấy các kệ bày đồ lót Victoria's secret, màn đối thoại của các cô gái trong thang máy sáng nay lập tức vọng ở bên tai......

"Nhưng các cậu có nghe nói qua không, trước kia hình như có người ở siêu thị gặp chủ tịch Kim đi cùng một cô gái, còn đẩy xe giúp cô ta mua đồ dùng hằng ngày."

"Người nhìn thấy kia mắt hẳn là bị quáng gà rồi, có nhiều tiền như vậy, hằng ngày lại bận rộn như vậy, làm sao có thể đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày? Tớ không thể tưởng tượng được bộ dáng cô ấy thử đồ lót sẽ như thế nào!!"

"A...... Thật hạ lưu, làm sao cậu có thể tưởng tượng chủ tịch thử đồ lót, chán ghét, đừng phá hư hình tượng nữ chủ nhân hoàn mỹ trong lòng tớ."

"Đừng giả vờ, dáng người chủ tịch quyến rũ như vậy, có chàng trai cô gái nào không chết gục chứ."

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Fany nháy mắt đã hồng đến độ có thể chiên được cả trứng gà.

Taeyeon đương nhiên không biết Fany đang suy nghĩ điều gì, chỉ kinh ngạc nhìn biểu tình trên mặt cô thay đổi phong phú. Nhìn dọc theo tầm mắt của cô bèn thấy "cái gì đó" ở trên kệ, trong lòng cậu cũng đã hiểu đôi chút. Khẽ cười, Taeyeon sáng quầy hàng CK chọn chọn lựa lựa, đợi nhân viên phụ trách đóng gói dán tem báo giá, rồi quay lại thản nhiên quăng vào xe hàng, kề sát tai Fany thì thầm: "Tae dùng của CK quen hơn".

Fany mờ mịt nhìn hành động của Taeyeon, lời nói vừa dứt thì khuôn mặt đỏ hồng kia không những chiên được trứng gà, mà quả thực còn có thể nướng cả bánh mì.

Trên hộp đề nhãn hiệu "SIÊU MỎNG" cùng "CÁNH", rõ ràng cảnh báo nó không thuần khiết chút nào. Fany tùy tay cầm bao rong biển, nhanh chóng che khuất hai hộp "rêu rao nhan sắc" này rồi nhắm mắt làm ngơ.

Khi hai người về đến nhà, tuy rằng còn chưa tới 6 giờ, nhưng trời đã hoàn toàn tối đen như mực. Tiffany mở cửa, thay quần áo xong liền bắt tay vào nấu cơm ngay, rất nhanh trong phòng bếp đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của thức ăn.

Taeyeon tắm xong, tươi mát sạch sẽ đi ra, nhìn thấy thân ảnh vẫn bận rộn ở trong phòng bếp, nhịn không được cúi đầu, khóe miệng cười yếu ớt. Dưới ngọn đèn ấm áp, dáng người lung linh của cô trong bộ quần áo thoải mái giản dị, vài sợi tóc duyên dáng yêu kiều buông xuống trước ngực, động tác lưu loát khuấy đảo thức ăn trong nồi, thỉnh thoảng lại nếm thử hương vị món canh bên cạnh. Khung cảnh nhẹ nhàng như thế, trong nháy mắt, đã tiến thật sâu vào trong lòng cậu.

Đang đem món ăn cuối cùng đặt trên bàn, đột nhiên Fany bị Taeyeon phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc Taeyeon hôn nhẹ lên cổ cô, cô mỉm cười nói: "Có thể ăn cơm rồi."

Cậu không ngoan ngoãn mút mát trên cổ cô vài lần: "Nhưng Tae lại muốn ăn em trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro