tình yêu thì ra ấm áp như vậy 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Tình cờ gặp Trần Duyệt
"Phan Tiểu Hạ! Sao cậu lại ở đây?"

Tiểu Hạ bước vào một quán bar, gọi mấy chai bia, đang nhắm mắt hưởng thụ tiếng nhạc du dương thì bả vai bỗng dưng bị người ta đập cái bộp. Cô ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Trần Duyệt đang cầm cốc rượu cười tít mắt nhìn cô. Tiểu Hạ vô cùng kinh ngạc, mừng rơn ôm chầm lấy Trần Duyệt: "Sao cậu lại tới đây?"

"Đến thăm cậu đó. Vận mệnh sắp đặt cho chúng ta hội ngộ....."

"Bớt giỡn đi bà! Thật sự trùng hợp vậy sao?"

"Tớ cũng không biết! Hai hôm trước tớ đột nhiên muốn đi du lịch, không ngờ lại gặp cậu ở đây, thế giới quả là nhỏ bé!"

"Cậu không phải đi làm à?"

"Nghỉ phép rồi! Tớ xin boss nghỉ phép vài hôm, nếu không cho tớ nghỉ phép, tớ sẽ từ chức luôn, lão ta kiếm đâu ra nhân viên tài giỏi như tớ thay vào chứ?"

"Cậu nghỉ phép? Người làm việc như điên như cậu lại nghỉ phép? Trần Duyệt, có phải cậu bị đả kích gì không?"

Trong trí nhớ của Tiểu Hạ, Trần Duyệt là người tham công tiếc việc, là nữ cường nhân xếp thứ 2. Cô thật không hiểu việc gì đã khiến Trần Duyệt bỗng dưng làm tháo binh trốn đến tận Dương Sóc xa xôi ngàn dặm này. Trần Duyệt xoa xoa thái dương huyệt: "Đừng hỏi nữa, cậu thật là lắm chuyện.........Còn cậu sao lại đến được đây?"

"Tớ bay cùng Thẩm Nhược Phi!"

"Wa! Tiến triển nhanh thế?" Trần Duyệt mờ ám chọc Tiểu Hạ.

"Đừng nói linh tinh!"

"Tiểu Hạ, hai người có phải.........."

"Trần Duyệt! Cậu đừng có nói linh tinh, còn như thế nữa là tớ cạch chơi với cậu luôn đó!"

Tiểu Hạ tức tối lườm Trần Duyệt, Trần Duyệt mỉm cười xem nhẹ cái lườm đó, mắt thấy Tiểu Hạ định giơ móng vuốt ra cấu, cô nàng vội vàng cười hì hì xin tha mạng. Thế là hai mĩ nữ mỗi người một tâm trạng ngồi uống rượu giải sầu, uống đến lúc đầu óc mụ mị, quay cuồng không biết trời tròn đất méo ra sao.

"Xem ra mình uống nhiều quá rồi........"

Tiểu Hạ cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng tình hình của Trần Duyệt còn tệ hơn, cô nàng xiêu xiêu vẹo vẹo định lên sân khấu cướp cái mic trong tay ca sĩ đang diễn để hát một bài, Tiểu Hạ liền liều mình ôm chặt lấy cô nàng. Hận mình đã để cho Trần Duyệt uống quá chén rồi rước thêm phiền phức, cô bèn nhẹ giọng khuyên bảo: "Trần Duyệt, muộn lắm rồi, chúng ta về thôi!"

"Không uống một chầu nữa sao?"

"Nghe lời tớ!"

"Tiểu Hạ, tớ buồn lắm..........cái tên khốn đó......."

Trần Duyệt nói đoạn, dùng hết sức ném mạnh chai rượu xuống sàn rồi ôm chặt lấy Tiểu Hạ khóc rống lên. Tay chân Tiểu Hạ luống cuống đỡ cô nàng đứng thẳng dậy, cô cảm thấy xấu hổ cực độ, cô chỉ biết rằng mọi con mắt đều đổ dồn về phía mình. Cô lúng túng an ủi Trần Duyệt, định dìu cô nàng đi về nhưng người nhỏ sức yếu, đỡ thế nào cũng không lên, cuối cùng đành phải gọi điện cho Nhược Phi.

"Thẩm Nhược Phi........"

"Phan Tiểu Hạ! Chị đang ở đâu thế? Sao lại ồn như vậy?"

"Tôi đang ở bar.......cậu có thể đến đây một lát được không..........?"

"Xảy ra chuyện gì với chị rồi à?"

"Không phải tôi.......... mà là............"

"Quán bar đó tên gì? Chị đợi tôi một lát!" Nhược Phi cắt ngang lời Tiểu Hạ.

Chương 32: Ai mới là kẻ ngốc nhất?
Khoảng 10 phút sau, Nhược Phi quả nhiên đã nhanh chóng phi tới. Cậu bất lực nhìn Trần Duyệt như kaola vắt qua người Tiểu Hạ vừa khóc vừa gào. Không hề đắn đo, cậu chặt nhẹ vào sau gáy, khiến cho Trần Duyệt đang làm ầm lên phải im bặt luôn! Tiểu Hạ bị dọa cho tỉnh cả rượu, nói không ra câu: "Cậu, cậu, cậu làm gì cô ấy vậy? Cô ấy sao lại........"

"Quá ồn ào, cho cô ấy yên tĩnh một lát!" Nhược Phi bình tĩnh nói.

"Thẩm Nhược Phi!"

"Yên tâm, tôi là đai đen Taekwondo mà, lực đạo tôi nắm chắc trong lòng bàn tay, cô ấy chỉ ngất một lát thôi, sáng mai tỉnh lại là ổn, cũng không thể nhớ ra được đâu!"

"Nhưng mà.......cậu như vậy cũng quá........."

"Vậy xin hỏi tôi phải làm cách nào để đem cô ấy về đây? Hay là để chị một mình xoay xỏa nhé?"

Nhược Phi bèn hỏi lại.

"Ha ha!"

Tiểu Hạ thẹn thùng cười trừ, thầm sám hối và xin lỗi bạn tốt trong lòng, nhưng cô cũng ngầm đồng ý với hành vi của Nhược Phi. Nhược Phi lườm Tiểu Hạ một cái rồi cõng Trần Duyệt lên lưng, đi về khách sạn sau đó đặt cô nàng lên giường Tiểu Hạ, cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Hạ áy náy nhìn trán Nhược Phi đang rịn mồ hôi, vội vàng lấy khăn lau cho cậu. Nhược Phi trợn cô một cái, không mấy thiện cảm nói: "Giờ mới biết nịnh tôi hả?"

"Hihi....."

"Nói đi! Chị uống bao nhiêu rồi?"

"Hình như là hai chai........Yên tâm, tôi không có say........"

"Tửu lượng của chị tôi còn không rõ sao? Đợi đó! Tôi đi rót cho chị cốc nước!"

Nhược Phi thở dài, đi vào phòng mình, lấy một chai nước khoáng rồi đi ra thì không thấy tăm hơi Tiểu Hạ đâu cả!

"Tiểu Hạ? Chiết tiệt! Lại đi đâu mất rồi?"

Nhược Phi ngẫm nghĩ một hồi rồi đi ra ban công, quả nhiên thấy Tiểu Hạ đang nằm dài trên ghế mây. Cô hít thở đều đặn, mắt nhắm lại, xem ra là ngủ mất tiêu rồi! Cậu buồn cười nhìn dáng ngủ như mèo của cô, khẽ lay: "Dậy đi! Vào phòng ngủ nào......."

"Tránh ra! Phiền chết được......."

"Đành phải bế chị vào phòng vậy!"

Nhược Phi dịu dàng bế cô lên, động tác dè dặt cẩn thận giống như đang ôm bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian.

Ngắm khuôn mặt Tiểu Hạ ngủ ngon vô cùng đáng yêu, cậu cảm thấy hô hấp cũng dần khó khăn, tay nhẹ lướt trên mặt cô, sau đó lại như phải bỏng rụt về. Lúc đó, Tiểu Hạ bỗng nhiên lật người lại, ôm chặt lấy tay cậu, mơ màng nói: "Uông Dương........."

Uông Dương? Ha........

"Tiểu Hạ, chị nhận nhầm người rồi!"

Nhược Phi bước vào nhà vệ sinh, cúi đầu lặng lẽ nhìn bàn tay mình, sau đó thụi thật mạnh vào tường. Cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể, cậu nhìn mình trong gương, cười khổ, gằn ra từng từ nói lên nỗi lòng của mình: "Thẩm Nhược Phi, ngươi thật vô dụng! Ngươi còn ngu ngốc hơn cả Phan Tiểu Hạ!"

Sáng hôm sau Tiểu Hạ mới tỉnh giấc, nhưng ngẫm nghĩ mãi mà cũng không hiểu tại sao mình lại quay về phòng được. Cô chỉ nhớ tối qua thấy trong phòng bức bối nên cô mới đi ra ban công hóng gió, sau đó là ngắm sao rồi ngủ quên lúc nào không hay. Hình như trong mơ cô đã nói chuyện với ai đó, nhưng người đó là ai cơ chứ???

"Tiểu Hạ.....'

Đương lúc cô đang rối như tơ vò thì Trần Duyệt đẩy cửa, chạy vào, ôm chặt lấy cô! Tiểu Hạ chỉ cảm thấy cổ mình bị siết chặt đến tắc cả thở, cô vội vàng đẩy Trần Duyệt ra.

"Trần Duyệt! Cậu đang làm gì đấy?"

"Nhìn thấy cậu nên kích động ấy mà......."

Chương 33: Đạp xe!

<tbody></tbody>
Trần Duyệt hiện giờ không còn thương cảm, bất lực như tối qua nữa. Trông thấy cô nàng mặt mày hớn hở, tràn trề sức sống,Tiểu Hạ bèn thở phào nhẹ nhõm. Hai người tránh không nhắc tới chuyện tối qua, chỉ ríu ra ríu rít bàn luận lát nữa đi đâu mua gì, càng nói càng hưng phấn.
Cuối cùng Trần Duyệt lanh lợi đảo mắt hỏi: "Tối qua hình như nhìn thấy Thẩm Nhược Phi..........Tên nhóc đẹp mã đó đâu rồi?"
"Ya! Cậu không nói tớ quên béng đi mất! Thằng nhóc đó đâu rồi nhỉ?"
"Phan Tiểu Hạ! Cậu thật là......."
"Gì cơ?"
"Bỏ đi! Cậu không có não không phải chuyện ngày một ngày hai..........Cậu đợi ở đây, tớ đi tìm anh bạn đẹp trai đó đã!"
Trần Duyệt nói xong liền đi ra, qua một lúc lâu mới nói nói cười cười đi vào cùng Nhược Phi. Tiểu Hạ chú ý thấy tay Nhược Phi dán băng, bèn kinh ngạc hỏi: "Thẩm Nhược Phi, tay cậu bị sao vậy?"
"Không cẩn thận bị thương thôi mà."
"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Để tôi xem nào!"
Tiểu Hạ nói đoạn liền tóm lấy tay cậu, nhưng vì vướng lớp băng nên chẳng thấy gì cả. Trần Duyệt đứng bên cạnh bông đùa khiến cho Tiểu Hạ vội vàng bỏ tay Nhược Phi ra, thẹn thùng hỏi: "Sáng sớm cậu đã đi đâu vậy?"
"Đi sắp xếp hành trình hôm nay! Sáng nay sẽ đi thăm cây đa cổ thụ mà chị em phụ nữ mấy người thích, buổi chiều đi ngoạn cảnh ven sông, sáng mai thì ngồi máy bay quay về!"
"Cũng hay! Trần Duyệt! Chúng ta cùng đi nhé?"
"Thôi! Thọc gậy bánh xe phải tội chết~~~~~~ Hai người cứ thoải mái đi chơi nhé!"
Thuyết phục thế nào Trần Duyệt cũng không đồng ý đi cùng hai người. Tiểu Hạ bất lực cuối cùng đành chiều theo ý cô nàng. Hai người định thuê xe đạp tại khách sạn để đi xem cây đa cổ thụ, nhưng chủ khách sạn cười hì hì nói với bọn họ khách sạn chỉ còn lại một chiếc xe rồi khuyên họ nên đi thuê xe ở khách sạn khác. Tiểu Hạ cảm thấy mất hứng định đi nơi khác thì Nhược Phi lại nói: "Không sao, chúng tôi lai nhau là được mà."
"A?" Tiểu Hạ há hốc mồm.
"Haha! Thật là đôi tình nhân ân ái..........Giá thuê tôi giảm cho các bạn còn 80%, chịu không?" Ông chủ liền nói.
"Chúng tôi không phải..........."
"Cảm ơn ông chủ!" Nhược Phi bỗng cướp lời.
Ba mươi phút sau.
Nhược Phi lái xe còn Tiểu Hạ ngồi phía sau cậu, hai người cứ thế men theo con đường mòn trên núi để đi. Gió nhẹ lướt, Tiểu Hạ nhắm mắt hưởng thụ, ánh nắng ấm áp khiến cô cảm thấy bản thân như được quay lại thời cấp 3 đầy lưu luyến. Đường trên núi gập ghềnh khúc khuỷu khiến cho xe xóc lên vài đợt, Nhược Phi mất tay lái suýt nữa ngã, Tiểu Hạ kinh hoảng vội vàng ôm ghì lấy cậu. Cơ thể Nhược Phi cứng đơ lại, mất tự nhiên nói: " Này! Chị đừng có thừa cơ ăn vụng đậu hũ của em nha!"
"Có mĩ nữ như tôi ôm eo vịn cổ, cậu còn chưa vừa lòng hay sao? Thật là, quá tuyệt cho cậu rồi còn gì?"
"Chị bớt tự kiêu đi........"
"Tôi thích! Tôi hài lòng!"
Những ruộng lúa bên đường không ngừng lùi về phía sau, Tiểu Hạ ngồi sau xe ôm eo Nhược Phi, để tóc tung bay theo gió. Tuy đi bằng ô tô nhanh hơn đạp xe nhiều nhưng cô lại vô cùng hoài niệm thời áo trắng cắp sách tới trường.
"Thẩm Nhược Phi, tôi vẫn còn nhớ hồi xưa chúng ta cùng đạp xe đi đi về về, nhưng mấy năm nay tôi hầu như không còn đụng đến xe đạp nữa! Nhìn lũ học trò mình dạy, tôi chỉ cảm thấy mình đã già mất rồi!"
"Hai tám tuổi là già rồi!"
"Đúng thế! Già hơn bọn chúng những mười tuổi.......Cậu có biết hơn nhau mười tuổi sẽ có cảm giác gì không? Tôi càng ngày càng xuống sắc còn bọn chúng lại càng ngày càng khoe sắc! Cảm giác rất chi là khó chịu!"
"Ai mà chẳng già! Chị lo lắng việc đó làm gì? Sao lại thương hoa tàn tiếc lá rụng như thế? Chị....... đến "ngày" rồi à?"
"Thẩm Nhược Phi! Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với cậu đó! Nhưng mà cậu sẽ không bao giờ hiểu được tôi và càng không hiểu được phụ nữ sợ hãi tuổi xuân trôi nhanh quá là như thế nào! Thêm mười năm nữa là tôi đã gần bốn mươi rồi! Thân hình xuống dốc, tính khí lại cáu bẳn. Mới nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi!"

Chương 34: Tình nhân!
Tiểu Hạ bỗng dưng có cảm giác khủng bố với tương lai. Cô sắp bước tới ngưỡng "đầu ba đít chơi vơi" rồi, nhưng chung thân đại sự lại chưa hề có, nhìn bạn bè đồng nghiệp lần lượt kết hôn, nói không đố kỵ, ái mộ là gạt người! Cô không phóng khoáng như Trần Duyệt, lại không có giác ngộ vốn có ở phụ nữ tuổi hai tám.

Miệng thì nói tùy tiện tìm một người điều kiện tương xứng để kết hôn là được nhưng nội tâm lại kêu gào đòi hướng tới tình yêu, không chịu hôn nhân mà không có tình cảm. Vì thế mà cô cứ trượt dốc cho đến tận giờ.

"Cao không dám với, thấp không bằng lòng" là phương châm cả đời của cô, năm tháng cũng vì thế vùn vụt trôi qua trước mắt. Ngộ nhỡ chân mệnh thiên tử chỉ xuất hiện khi cô bốn mươi thì sao.........

Cô đột nhiên rùng mình!

"Anh quen em, vĩnh viễn nhớ em. Năm đó em hãy còn trẻ, ai ai cũng khen em đẹp. Nay anh đặc biệt đến nói với em, so với dung mạo thuở đó, anh càng yêu khuôn mặt đã hủy dung của em hơn!" Nhược Phi đột nhiên nói.

"Gì cơ?" Tiểu Hạ nghe không rõ.

"Là "Lover" của Marguerite Duras"

Marguerite Duras: nữ văn sĩ người Pháp

"Ừm! Thảo nào nghe quen vậy! Thẩm Nhược Phi! Cậu nói xem, có người đàn ông nào như vậy không? Không yêu dung mạo chỉ yêu nội tâm của một người con gái?"

"Đàn ông là động vật yêu bằng mắt!" Nhược Phi nói.

Tiểu Hạ bèn phẫn nộ bất bình: "Tôi biết ngay mà! Đàn ông các người từ hai mươi đến chín mươi đều chỉ thích mấy em trẻ trung dung nhan xinh đẹp mĩ miều như hoa mới nở mà thôi! Nếu giờ còn duy trì chế độ " năm thê bảy thiếp" e rằng sẽ có vô số đàn ông con trai đổ xô đến cổng trường đại học cướp "tiểu cô nương" vô tội về nhà làm vợ cũng không biết chừng!"

"Nếu thật lòng yêu chị thì cho dù chị có xấu như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn cảm thấy chị là người con gái đẹp nhất thế gian này!" Nhược Phi nhẹ giọng nói.

"Cậu nói cái gì?"

Tiểu Hạ đang mải trù ẻo mấy tên đàn ông háo sắc căn bản không hề để ý Nhược Phi đang nói gì, cô đẩy đẩy Nhược Phi bắt cậu nói lại. Nhược Phi bèn né tránh: "Không có gì, sắp tới rồi!"

Khoảng năm mươi phút là Nhược Phi đã đạp xe tới chỗ cây đa cổ thụ tương truyền có từ nghìn năm nay. Tiểu Hạ xuống xe, ngước nhìn cây đa sum sê rậm rạp tán lá, thân to cỡ khoảng mấy người ôm mới xuể rồi thích thú nói: "To quá.........Cây đa này có thật là đã nghìn tuổi rồi không?"

"Ai mà biết được! Có thể chỉ là hình thức câu khách mà thôi!"

"Cậu thật là con người khô khan!..........Ý! Bọn họ đang làm gì vậy?"

Quanh cây đa có rất nhiều du khách đang viết tâm nguyện của mình lên dải lụa màu hồng, sau đó thì thắt lên cành cây, nhắm mắt cầu nguyện cái gì đó. Tiểu Hạ hiếu kỳ nhìn, còn Nhược Phi chỉ thủng thẳng: "Chắc là cầu duyên cầu phúc gì đó thôi!"

"Vậy sao? Tôi cũng muốn!"

"Chị cũng tin nó à?" Nhược Phi tỏ vẻ khinh thường cô: "Không ngờ một giảng viên nhân dân như chị lại đi tin vào mấy trò mê tín phong kiến này đấy!"

"Liên can gì tới cậu!"

Tiểu Hạ đỏ mặt, trong lòng có chút phẫn nộ, cô ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Nhược Phi nữa. Đương lúc Tiểu Hạ còn đang giận dỗi, Nhược Phi bèn thở dài, tiến tới chỗ người bán hàng rong, mặt vô biểu cảm cầm về một dải lụa màu hồng nói: "Cho chị!"

"Sao lại đột nhiên tốt vậy?"

"Không muốn thì thôi vậy!" Nhược Phi giả đò rút lại.......

"Đã mua về thì đừng có lãng phí mà........"

Chương 35: Cầu nguyện
Tiểu Hạ vội vàng giật lấy dải lụa hồng chạy ra một góc, chăm chú viết tâm nguyện của mình lên, sau đó thắt lên cành cây. Đương lúc cô đang thắt thắt buộc buộc thì nhìn thấy Nhược Phi cũng đang thắt một dải như mình bèn thắc mắc hỏi: "Thẩm Nhược Phi, cậu đang làm gì thế? Không phải cậu đã nói là không tin mấy trò này sao?"

"Đã đến đây thì cũng phải "nhập gia tùy tục" chứ!"

"Xì........Ấu trĩ! Để tôi xem cậu viết gì nào!"

"Không được!"

"Tôi cho cậu xem của tôi!"

"Không được!"

"Thẩm Nhược Phi! Cậu định tạo phản hả? Tôi cứ muốn xem đấy, cậu làm gì được tôi?"

Tiểu Hạ nói đoạn động thủ định cướp dải lụa của cậu nhưng thiệt một cái là Nhược Phi cao hơn cô, cậu giơ dải lụa lên cao quá đầu, cô nhảy kiểu gì cũng với không tới. Nhược Phi nhìn điệu bộ nhảy như loi choi của cô mà buồn cười, vỗ vỗ đầu cô nói: "Đừng lãng phí sức lực nữa, chị nhảy không tới đâu!"

"Thẩm Nhược Phi chết tiệt! Tự dưng cao như thế làm gì cơ chứ?"

Lúc này Tiểu Hạ vô cùng hoài niệm thời bé thơ của Nhược Phi và mình.

Hồi đó nó chỉ cao tới eo cô, hễ nói chuyện với cô là phải ngửa cổ lên nhìn. Nhớ có lần, mắt nó nhìn chằm chằm vào quả sơn trà nhưng nhảy kiểu gì cũng không với tới, còn Tiểu Hạ chỉ cần nhún một cái là có thể nhẹ nhàng hái quả sơn trà chín mọng đó xuống, rồi trêu ngươi đút vào miệng nhắm mắt thưởng thức, thành công chọc cậu tức nổ đom đóm mắt! Nhưng vật đổi sao dời, giờ là lúc cô phải ngước lên nhìn cậu! Cảm giác này thật đáng ghét!

Nó lớn rồi, cũng có bí mật cùng ****** riêng và cũng sẽ đến lúc phải rời bỏ cô.........

Đến lúc đó sẽ buồn lắm đây..........

"Không cho thì thôi! Ai thèm!"

Tiểu Hạ đột nhiên thấy thương cảm, ngoảnh mặt không thèm nhìn cậu, một mình dỗi hờn đi ra đằng khác, Nhược Phi cũng không hề đuổi theo. Cô bèn ngoái đầu lại thì nhìn thấy cậu đang nhắm mắt, chắp tay thành tâm cầu nguyện.

Ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá rậm rạp sum sê, chiếu xuống gương mặt tuấn tú và thân hình săn chắc của cậu, vẻ khôi hài bỡn cợt bỗng được thay bằng vẻ chăm chú vô cùng trang nghiêm, khiến Tiểu Hạ không nỡ phá tan bầu không khí tĩnh lặng ấy. Cô nhìn cậu, cố gắng ngẫm nghĩ, nhưng kiểu gì cũng không nhớ được tên nhóc này đã biến thành một chàng trai trưởng thành, nghiêm túc, cao lớn tới mức cô phải ngước nhìn từ lúc nào. Tuy gần như vậy nhưng cự ly của hai người càng ngày càng xa........

Nó sớm không cần tới cô nữa rồi!

Khi Nhược Phi khấn cầu xong, quay người, tiến về phía trước thì Tiểu Hạ vẫn còn ngây ngốc đứng nhìn tán lá rậm rạp của cây đa bồ đề, lòng dâng lên nỗi thương cảm khó lý giải. Nhược Phi kỳ lạ hỏi: "Còn không đi sao? Chị không định đi ngoạn cảnh ven sông à?"

"Thẩm Nhược Phi, rốt cuộc thì cậu ước điều gì vậy?"

"Nói ra mất linh!"

"Thế à.........." Tiểu Hạ thất vọng: "Đến tôi cũng không nói được sao?"

"Phan Tiểu Hạ, chị thật sự muốn biết như vậy sao?" Nhược Phi bèn mỉm cười.

"Ừ!" Tiểu Hạ rối rít gật đầu.

"Tại sao vậy?"

"Tôi quan tâm đến cậu mà! Nguyện vọng của cậu cũng là nguyện vọng của tôi! Nói không chừng tôi có thể giúp nó thành hiện thực đó!"

"Vậy sao..........Vậy ghé tai lại đây!"

"Ừm!"

Tiểu Hạ phấn khởi vội kiễng chân, nghiêng đầu, vểnh tai lắng nghe, Nhược Phi mỉm cười, cúi đầu xuống. Môi cậu kề sát tai cô, nhẹ nhàng nói: "Nguyện vọng của tôi là............Ngực của chị có thể biến to gấp đôi!"

"THẨM. NHƯỢC. PHI~~~~~~"

"Ha ha.........."

Dưới ánh nắng chan hòa, Nhược Phi đắc ý cười với Tiểu Hạ, nụ cười ấm áp tươi tắn vô cùng.

Chương 36: Điểm tựa

<tbody></tbody>
Buổi chiều, Tiểu Hạ tức anh ách cùng Nhược Phi dương dương tự đắc ngoạn cảnh ven sông Ly Giang. Người lái thuyền chầm chậm lướt mái chèo, còn Tiểu Hạ thì thích thú ngắm non xanh nước biếc bốn xung quanh, chỉ cảm thấy mình như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Nơi đây không có nhà cao cửa rộng, không có cuộc sống tất bật như chốn thành thị, chỉ có trời xanh man mác, chim ca rộn ràng, hoa cỏ đua hương khoe sắc. Bãi bồi ven sông, người nông dân đang chậm rãi quất trâu cày, chốc chốc lại ngẩng đầu, vẫy tay, mỉm cười thân thiện với du khách, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Tiểu Hạ ngồi ở mạn thuyền nhìn nước Ly Giang mênh mông bát ngát, chỉ cảm thấy mình như đang bay trên dòng Ly Giang vậy!
"Thẩm Nhược Phi, tôi thích nơi này! Ở đây mọi phiền não đều hoàn toàn tan biến. Cảm giác thật tuyệt!" Tiểu Hạ ngó đầu nhìn xuống dòng nước trong vắt đến tận đáy rồi cảm khái nói.
"Chị vẫn dễ thỏa mãn như vậy! Nhưng mà, nếu thích thì có thể ở đây luôn cũng được mà."
"Cậu nói linh tinh gì thế? Tôi còn phải đi làm nuôi thân chứ! Hơn nữa, mua nhà định cư có phải là chuyện dễ dàng gì đâu, tên nhóc nhà cậu chỉ biết kích động làm càn, suy nghĩ vẩn vơ là giỏi."
"Nhưng có nhiều việc chị không thích thì vĩnh viễn không cần làm!" Nhược Phi nghiêm túc nói.
"Đúng vậy!"
Tiểu Hạ liền cười tươi, giơ tay vày vò mái tóc mềm của Nhược Phi, sau đó thở dài: "Tên nhóc nhà cậu từ nhỏ đến lớn đều thích gì là làm nấy, nhưng tôi lại ngưỡng mộ cậu mới chết chứ.........không học luật lại đi học vẽ, mẹ cậu lại không lột da cậu.......Thẩm Nhược Phi, sao cậu lại có thể sống tiêu diêu tự tại như vậy chứ?"
"Vì từ nhỏ tôi đã xác định mình muốn làm gì và cần phải làm gì rồi, Phan Tiểu Hạ!"
Nhược Phi tóm lấy bàn tay ác ý đang nghịch trên đầu cậu, cảm giác ấm nóng bỗng truyền đến khiến tim Tiểu Hạ đập loạn nhịp.
Toàn thân Nhược Phi toát ra khí chất đàn ông mạnh mẽ, tuy cùng lớn với cậu nhưng lúc này Tiểu Hạ vẫn cảm thấy khá ư là thẹn thùng. Hàng mi dài dưới ánh tà dương khẽ biến vàng nhạt, cả thân hình cậu đẹp đẽ hoa lệ như thần tiên trong truyện cổ tích. Tiểu Hạ đờ đẫn ngắm cậu, tim phút chốc như ngừng đập. Lòng bàn tay cậu truyền tới cảm giác ấm áp, khiến người khác phiền muộn, cô không hiểu mình làm sao rồi và cũng quên mất việc phải rụt tay lại, cứ thế ngây ngốc chìm đắm trong gương mặt tuấn tú của cậu. Lúc này, một chiếc thuyền đánh cá bỗng lướt qua họ, khiến mặt nước dao động, tạo ra tầng tầng thủy hoa. Tiểu Hạ bừng tỉnh, vội rút tay lại, đánh trống lảng nói: "Thẩm Nhược Phi, mau xem kìa! Có người đang bắt cá kìa!"
Xa xa, bên mạn thuyền nan là mấy con chim bói cá cần mẫn hăng say đi tìm mồi. Đôi cánh đen dưới ánh tà dương hóa thành màu hoàng kim rực rỡ, chúng chao liệng trên không rồi bất thình lình sà xuống mặt nước, tạo ra những đợt sóng đánh vào mạn thuyền. Như muốn hòa vào từng đợt sóng xô, tóc của Tiểu Hạ khẽ tung bay trong gió, khóe miệng cong lên mỉm cười thích thú. Nhược Phi nhìn Tiểu Hạ đang chìm đắm trong non xanh nước biếc, chìm đắm trong ánh tà dương tuyệt đẹp, cảm thấy thế giới tĩnh lặng khi ấy chỉ thuộc về hai người mà thôi.
Phan Tiểu Hạ........
Phan Tiểu Hạ của anh..........
Dưới ánh tịch dương, bờ môi Tiểu Hạ bóng bẩy, lấp lánh tới mê hồn. Tim của Nhược Phi đập càng lúc càng nhanh, cậu chầm chậm ghé sát mặt lại, do dự một hồi, cuối cùng giả đò mệt mỏi ngả đầu vào vai cô. Cậu ngửi mùi thơm trên tóc cô rồi nói: "Phan Tiểu Hạ, chị là đồ ngốc!"
"Sao lại mắng tôi ngốc? Cậu mới là đồ ngốc!" Tiểu Hạ nhanh nhảu đáp lại.
"Đúng vậy........tôi là kẻ đại ngốc, còn ngốc hơn cả chị!"
Nhược Phi khẽ cười, tiếp tục dụi đầu, ngả vào vai Tiểu Hạ, Tiểu Hạ cũng không hề có ý hất cậu ra. Nhìn phong cảnh tuyệt đẹp trước mặt, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, đột nhiên cô hi vọng thời khắc này sẽ vĩnh viễn dừng lại và cũng hi vọng mĩ cảnh này mãi mãi ghi đậm trong ký ức của mình.
Thẩm Nhược Phi.........
Nhược Phi............
Sẽ có một ngày cậu cũng giống như cái tên Nhược Phi, sẽ bay đi mất, bỏ lại tôi một mình!
Tôi hi vọng ngày đó đến muộn một chút, lâu một chút...............
Tiểu Hạ miên man nghĩ ngợi, miệng bỗng dưng đắng tới không thể mở lời.........

Chương 37: Kinh biến
Vì phải ngồi chuyến bay sáng về thành phố S nên Tiểu Hạ cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, về tới nhà là chui vào phòng ngủ mê mệt. Lúc tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng tối, cô dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài rồi bước ra khỏi phòng, theo thói quen tìm kiếm bóng dáng Nhược Phi, nhưng tìm mãi mà chả thấy cậu đâu!

"Tên nhóc này đi đâu rồi? Đi mà chả báo một tiếng gì cả!Thật là........"

Không có Nhược Phi ở nhà, Tiểu Hạ thấy lòng hụt hẫng ghê nơi, từ lúc ở Quế Lâm quay về tới giờ, dường như cảm giác của cô dành cho Nhược Phi đã thay đổi--- Cụ thể thế nào thì ngay cả bản thân cô cũng không rõ, chỉ biết khi cô nhìn thấy cậu thì quả tim cứ nhảy dựng lên, đến nhịp đập cũng loạn xạ ngậu. Cô không dám nghĩ tới nguyên nhân sâu xa, chỉ cảm thấy lòng mình rối như tơ vò.

Chết thật! Sao lại nghĩ ngợi linh tinh rồi? Nếu có thời gian thì phải dành cho chuẩn bị bài giảng chứ?

Mấy ngày nữa là khai giảng, Tiểu Hạ phải chuẩn bị giáo án viết rõ tiến độ trong cả năm vừa rồi. Cô lên mạng, chốc lại lướt qua trang taobao.com, chốc lại lướt qua trang tianya.cn, làm gì cũng thấy vô vị tẻ nhạt, cứ cảm thấy lòng thiếu thiếu gì đó!

Thiếu cái gì nhỉ? Là vì không có ai cướp máy tính với cô, không có ai cằn nhằn bên tai nên bản thân cảm thấy không quen ư? Trước đây, Nhược Phi cứ ở nhà là cô lại chê cậu phiền phức, nhưng khi cậu không có bên cạnh thì cô lại cảm thấy cô đơn, thậm chí ruột gan cứ rối bời! Rốt cuộc là tại sao vậy?

"Thẩm Nhược Phi rốt cuộc đi đâu vậy nhỉ? Sao ra khỏi nhà mà không nói với mình một tiếng cơ chứ?"

Tiểu Hạ đứng dậy, uốn eo vặn lưng, bước ra phòng khách,với tay lấy một quả táo thì bất chợt nhìn thấy một nam một nữ đang ôm nhau trong vườn hoa dưới lầu. Qua dáng vóc, trang phục, chàng trai nọ trông rất giống Nhược Phi, Tiểu Hạ đứng lặng người nhìn họ, chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập, quả táo trong tay "lộp bộp" rơi xuống, lăn lông lốc trên sàn. Cô vội vàng chạy ra cửa sổ, cố gắng nheo mắt lại nhìn cho rõ, nhưng cự ly quá xa, ngoài dáng vóc và quần áo đương sự ra thì chẳng nhìn thấy gì cả!

Chàng thanh niên đó có phải là Thẩm Nhược Phi không? Còn cô gái đó là ai? Thẩm Nhược Phi thật sự có bạn gái rồi sao?

Có lẽ, cảm giác như có người đang theo dõi mình, chàng trai đứng trong vườn hoa vội quay đầu lại, Tiểu Hạ cuống cuồng ẩn mình sau rèm cửa sổ, nín thở! Qua được khoảng mấy phút, cô mới dám len lén thò đầu ra nhòm, nhưng dưới lầu giờ chẳng còn ai!

Thất vọng, cô đờ đẫn nhặt quả táo lên thì cửa bỗng mở, Nhược Phi bước vào!

Tiểu Hạ tỉ mẩn quan sát cậu, đo đo vóc dáng, đánh giá quần áo trang phục, chắc chắn Nhược Phi chính là chàng trai dưới lầu ban nãy xong thì không nói nổi cảm giác trong lòng!

Nhược Phi đứng cạnh bể cá cho cá ăn, bộ dạng điềm nhiên như không, Tiểu Hạ cố ra vẻ thờ ơ hỏi: "Vừa nãy đi đâu vậy?"

"Xuống lầu một lát"

"Xuống lầu làm gì?"

"Không làm gì cả!"

"Có gặp ai không?" Tiểu Hạ khéo léo dẫn dắt!

"Phan Tiểu Hạ! Chị rốt cuộc muốn biết cái gì?"

Nhược Phi dừng tay quay sang nhìn Tiểu Hạ, còn Tiểu Hạ thì nhất thời bất ngờ, không biết phải nói gì cho hợp lẽ. Cô cảm thấy khá sượng sùng, cũng biết bản thân mình không hề có lập trường gì hết, tự dưng đi can dự vào đời tư của Nhược Phi, bèn ấp úng nói: "Không......không có gì!"

"Chị nhìn lén phải không?"

"Cậu nhìn lén thì có! Cô gái đó là ai? Bạn gái cậu sao?"

"Chị đang ghen?" Sắc mặt Nhược Phi khẽ thay đổi, sau đó cậu nhìn cô cười gian.

"Xì! Ma mới đi ghen với cậu!"

"Chị thừa nhận mình ghen đi thì em sẽ nói!"

"Không nói thì thôi! Ai thèm chứ!"

Tiểu Hạ giận dỗi quay người đi vào phòng. Cô vốn tưởng Nhược Phi sẽ đến cầu xin, chủ động khai nhận, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy cậu đến gõ cửa, đã bực lại càng bực hơn! Cô tức tối cầm quả táo lên cắn một miếng thật to, coi nó như Nhược Phi, ăn cùng nuốt tận xong mới thấy tâm trạng hả hê lên đôi chút.

Tên nhóc Nhược Phi chết tiệt đó rốt cuộc có việc gì giấu cô chứ?

Chương 38: Mệnh lệnh của chủ nhiệm!
Mấy ngày hôm sau, mọi hành vi của Nhược Phi đều thần thần bí bí đến đáng ngờ. Tuy cậu nói là đi tới phòng tranh, nhưng trực giác mách bảo cho Tiểu Hạ rằng, sự tình không đơn giản như vậy -- Thẩm Nhược Phi chắc chắn là đang hẹn hò bí mật với cô gái đó rồi!

Tiểu Hạ muốn biết cô gái đó là ai đến phát khùng, chỉ muốn dùng trăm phương nghìn kế bắt Nhược Phi phải khai ra chân tướng, nên thành thử tâm trí cứ để đi đâu, không hề chú tâm vào công việc.

Trong văn phòng khoa, Tiểu Hạ đang chuyên tâm phân tích thân phận cô gái đó nên khi chủ nhiệm khoa hỏi cô mấy câu, cô đều không trả lời. Cuối cùng không nhịn được nữa, chị chủ nhiệm nổi điên lên, bỗng đập bàn cái rầm: "Phan Tiểu Hạ, rốt cuộc em có nghe chị nói không thế?"

"Á? Chủ nhiệm, chị vừa nói gì vậy? Nói lại một lần nữa được không ạ........?"

"Em đó............Giải thi đấu bóng đá chào mừng năm học mới đến rồi, năm nay em là giáo viên phụ trách khoa Anh ngữ, chị hi vọng em có thể khiến cho lịch sử bao năm của Khoa ta trong giải đấu bóng toàn trường được bước sang chương mới!"

"Thi đá bóng! Chủ nhiệm, chị đùa à? Khoa mình cộng vào chỉ có mười mống nam sinh, cho dù không tính tới lùn bé thấp gầy, ốm yếu khỏe mạnh, tàn tật thương tích thì cũng không đủ để lập được một đội bóng, chúng ta làm sao mà thắng nổi chứ?"

"Chính vì vậy mà khoa của chúng ta luôn bị các khoa khác coi thường, bọn họ nói có thể chiếu cố cho chúng ta mượn thêm viện trợ từ bên ngoài, thật là khoa trương hết chỗ nói! Tiểu Hạ! Em sẽ không để thua phải không?"

"Á?"

Tiểu Hạ luôn cảm thấy việc mấy chục tên nam sinh mặc quần đùi tranh nhau quả bóng vốn chẳng có gì hay ho, càng không hiểu tại sao chủ nhiệm lại đề cao giải đấu bóng của bọn trẻ tới mức độ này!

Chủ nhiệm đẩy gọng kính, nghiêm khắc nói: "Không cần biết phải làm thế nào, lần này chúng ta nhất quyết phải thắng khoa Kế Toán, quyết không để Lão Vương dương dương tự đắc mãi được!"

"Chủ nhiệm, "lão Vương" có phải là Giáo sư Vương không ạ? Thầy ấy một lòng vì sự nghiệp, hình như không hề quan tâm tới mấy giải đấu này mà..........."

"Lão đó chính là loại giả thanh cao, ra vẻ văn chương che mắt thiên hạ! Hôm qua, chính lão đã cười cợt nhả, chế giễu khoa Anh Ngữ chúng ta không lập nổi một đội bóng trước mặt tất cả mọi người, hại chị biến thành trò hề cho thiên hạ! Nói tóm lại, lần này chúng ta chỉ được thắng, không được thua! Nghe rõ chưa nào?"

"Tiểu Hạ, em phải cố gắng lên!"

"Đúng thế!Mọi người đều hi vọng Tiểu Hạ có thể làm lên kì tích."

Các đồng nghiệp khác đều "cười trên nỗi đau", trêu chọc Tiểu Hạ, sôi nổi chơi trò "giậu đổ bìm leo", khiến cô dở khóc dở cười!

Cô biết khoa Anh ngữ và khoa Kế Toán kể từ khi chủ nhiệm và giáo sư Vương ly hôn thì càng thêm thù chuốc oán, nhưng bọn họ lại mang cơn tức của mình trút lên giải đấu bóng, việc này làm sao cô có thể đảm đương nổi chứ?

Nên biết, muốn đội khoa Anh ngữ thắng đội khoa Kế Toán còn khó hơn cả Trung Quốc giành chức vô địch Worldcup!

"Phan Tiểu Hạ! Em có nghe không đó? Từ giờ trở đi, phải đặc huấn cho các nam sinh trong khoa! Học sinh của chúng ta không những đã giỏi trong học hành mà còn phải giỏi trong thể thao nữa, phải phát triển toàn diện cả ý chí lẫn thể chất!"

Chủ nhiệm khoa hào hùng tuyên bố!

"Á? Đặc huấn? Ai là người chỉ đạo ạ?"

"Đương nhiên là em rồi!"

"Á? EM Á?" Tiểu Hạ bèn kinh ngạc hô lên.

"Trường đã nói có thể tìm viện trợ từ bên ngoài mà. Tiểu Hạ! Có thể tìm một giáo viên thể dục ở trường khác đến giúp chúng ta mà!"

Tiểu Hạ liền trầm ngâm suy nghĩ.

"Nói tóm lại, chỉ được thành công không được thất bại!" Chủ nhiêm đập bàn bế mạc cuộc họp!

"Dạ.........." Tiểu Hạ đau đầu đồng ý!

Chương 39: Đặc huấn của Nhược Phi!

<tbody></tbody>
Vì bộ mặt của chủ nhiệm, vì vẻ vang của khoa Anh Ngữ, những ngày tiếp theo, Tiểu Hạ phải tất bật vì nghiệp bóng đá tới tối tăm mặt mày. Lớp cô, có mấy nam sinh cũng đã từng tham gia chơi bóng đá hồi cấp III nhưng lại toàn là "gà mờ", không kể là mấy tên mọt sách chỉ mới nghe thấy phải chạy quần quật mấy nghìn mét trong 90 phút thi đấu thì đều xanh mét mặt mày!
Cô cũng muốn đi tìm giáo viên dạy thể dục ở trường, nhưng các thầy giáo ấy đều phải chuẩn bị cho đại hội thể thao, làm gì có thời gian rảnh mà đặc huấn cho mấy mống nam sinh "trói gà không chặt" của cô! Vạn bất đắc dĩ, cô đành phải nhăn nhó "lên sân"!
"Cô ơi! Phải chạy tới khi nào nữa ạ!Bọn em mệt quá........."
"Bỏ phiếu trắng không được sao cô?'
Quần mấy vòng quanh sân vận động, mấy cậu nam sinh bắt đầu than vãn, Tiểu Hạ cũng khổ não vô cùng! Tuy mấy học sinh nam đó đã rất ngoan ngoãn phối hợp, nhưng cô ngoài việc lệnh cho mấy cậu bé chạy vòng quanh sân ra thì những động tác cơ bản để tăng cường thể lực, phối hợp gì gì đó đều hoàn toàn không biết! Cô tính toán thời gian, còn một tuần nữa là tới ngày thi đấu rồi, chỉ cảm thấy đầu ngày càng đau. Cô nhìn mấy cậu nam sinh đang thở hồng hộc, bèn mềm lòng, thở dài nói: "Được rồi! Hôm nay đến đây thôi! Hữu nghị là hàng đầu, thi đấu chỉ là thứ yếu. Không cần biết ra sao, có thể thắng là tốt rồi!"
"Sao có thể nói như vậy?"
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc. Tiểu Hạ kinh ngạc, quay đầu lại thì nhìn thấy Nhược Phi đang ngồi ở khán đài phía xa, không biết đã xem được bao lâu rồi. Cậu nhẹ nhàng nhón chân bay qua hàng rào, đáp xuống đất một cách ngoạn mục, đến mức đám nữ sinh trên sân đều hét lên phấn khích! Cậu tiến tới trước mặt Tiểu Hạ nói: "Chị huấn luyện như vậy không được! Để em giúp cho!"
"Cậu? Đừng có bày trò nữa đi!"
"Các bạn, đừng nghe lời nói nhăng nói cuội của cô ấy! Gì mà "hữu nghị là hàng đầu, thi đấu chỉ là thứ yếu", đều là viện cớ của những kẻ bại trận! Trên sân đấu, thắng làm vua thua làm giặc! Các cậu đều không muốn nữ sinh khoa mình vì nam sinh khoa khác mà hò hét, hoan hô chứ? Nhớ kĩ rằng, sân khấu để nam sinh phô bày mê lực của mình chính là cầu trường! Ai muốn thắng thì qua đây với tôi!"
Nói ra kể cũng lạ! Lời của Nhược Phi khiến mấy nam sinh vừa mới bất mãn, bầy nhầy bỗng chốc như được tiếp thêm năng lượng, hưng phấn hẳn lên! Tiểu Hạ, mắt chữ O mồm chữ A nhìn Nhược Phi chỉ đạo bọn trẻ. Nhìn bóng của cậu dưới ánh tà dương trải dài trên sân, cuối cùng cô cũng mỉm cười! Cô cảm thấy bản thân mình không phải là toàn năng, còn Nhược Phi nhiều lúc lại có thể khiến cô cảm thấy rất đáng tin cậy.
"Uống ngụm nước đi! Hôm nay vất vả cho cậu rồi!"
Huấn luyện kết thúc, Tiểu Hạ vô cùng chu đáo đưa cho Nhược Phi một cái khăn, nhưng Nhược Phi không hề đón lấy! Cậu chỉ chỉ mồ hôi trên trán, ý bảo Tiểu Hạ giúp cậu lau hộ, khiến cô như bị sét đánh ngang tai. Cô miễn cưỡng vừa dùng lực vừa chà khăn lên trán giúp cậu "lau" mồ hôi: "Được! Hôm nay tôi nợ cậu! Coi như là hầu hạ cậu một buổi! Đại gia!"
"Vậy, phiền giúp massage bả vai được không?"
"Thẩm Nhược Phi! Cậu đừng có "được voi đòi tiên"!"
"Em cứ muốn đó!"
Nhược Phi chỉ chỉ bả vai, nhướng mày, nhàn nhã ra lệnh cho cô. Tiểu Hạ nhìn chăm chăm vào đôi mắt kỳ vọng của cậu, cuối cùng cũng mềm lòng. Cô hần hận bóp bả vai cậu rồi hỏi: "Đại gia! Đã vừa lòng chưa ạ?"
"Cũng tàm tạm!"
"Vậy, tiểu nữ có thể hỏi Thẩm đại gia một câu được không? Sao hôm nay đại gia lại tự dưng nổi hứng tới sân bóng xem tiểu nữ thế ạ?"
"Mấy ngày nay, chị tâm sự trùng trùng, đến nói mớ cũng nhắc tới "đá bóng", em mà không tới thì chỉ sợ chị suy nhược thần kinh mất thôi! Nghe nói lần này trường chị cho phép người ngoài tham gia, vì thế cứ để em gia nhập, nhất định em sẽ giành chiến thắng về cho khoa chị!"

Chương 40: Đom đóm (1)
Mồ hôi lấm tấm rịn ra khiến cơ thể cậu toát ra mùi nam tính rất đặc thù, lồng ngực nở nang săn chắc lại lờ mờ ẩn hiện qua chiếc áo phông mỏng manh, cộng thêm đôi mắt rạng ngời vô cùng kiên định vào niềm tin chiến thắng khiến tim Tiểu Hạ hồi hộp muốn nhảy vọt ra ngoài. Cô không ngờ vóc dáng của cậu lại đẹp như vậy liền len lén nhìn từng thớ thịt cuồn cuộn trên người cậu, sau đó đỏ ửng mặt mày, vội vàng đưa mắt nhìn sang nơi khác. Qua một lúc lâu, cô mới tiêu hóa được lời của cậu, ngỡ ngàng hỏi: "Gì cơ? Cậu gia nhập á?"

"Không được sao?"

"Không phải là không được.........nhưng mà cậu có thời gian sao?" Tiểu Hạ chua giọng.

"Việc cũng lo gần xong rồi, khá rảnh mà!'

"Không cần phải hẹn hò à?"

"Hẹn cái gì?"

"Chính là........không có gì! Vất vả cho cậu rồi, Thẩm Nhược Phi!"

"Không có gì......Dù gì cũng giúp không miễn phí mà!"

"Á? Cậu còn đòi tiền nữa hả? Cậu còn mặt mũi đòi tiền của tôi sao? Thẩm Nhược Phi! Cậu vẫn còn chưa trả tiền thuê phòng nhà tôi đó......."

"Không phải là đòi trả tiền!" Nhược Phi bó tay chặn lời kiện cáo của Tiểu Hạ lại.

"A? Vậy cậu muốn cái gì?"

"Đến lúc đó thì biết!"

"Này! Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Cậu mau nói đi, không là tôi sẽ lại hồi hộp muốn chết đấy!"

"Ha ha.........Tiểu Hạ, trường chị có đom đóm này!"

"A?" Tiểu Hạ sững lại, sau đó nhìn theo hướng cậu chỉ: "Trời ạ! Thật sự có này! Dễ thương quá!"

"Có muốn không?"

"Ưm!" Tiểu Hạ gật như giã tỏi!

Nhược Phi bộp hai bàn tay lại, sau đó mở ra, quả nhiên cô liền nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt của tiểu tinh linh đang bay lượn trước mắt. Cô mừng rỡ reo lên, híp mắt nhìn chú đom đóm đó rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nhược Phi, bỗng dưng cô nhớ lại hồi bé khi cả hai cùng nhau cắp sách tới trường, cùng chờ nhau để về nhà, khuôn mặt liền hiện lên nụ cười ấm áp khó tả.

Hồi đó, cậu ta chỉ như miếng cao dán bé xíu, giờ đã thành một chàng trai có thể khiến người khác dựa dẫm rồi........

Còn cô cũng già đi rồi...........

Hồi ấy, cô lên lớp hai còn Nhược Phi mới học mẫu giáo. Tuy mẫu giáo và tiểu học tan học khác tầm, nhưng Nhược Phi luôn vừa ngồi trong lớp ôn bài, vừa đợi Tiểu Hạ, cô khuyên thế nào cũng không thể suy chuyển nổi ý chí kiên định của cậu.

Hễ ai có quen với cô đều biết, năm cô lên lớp một thì đã có một cậu 'em trai', tình cảm của hai người rất gắn bó khăng khít, lúc nào cũng dính với nhau như sam.

Có một dạo, kỷ luật trong lớp Tiểu Hạ bỗng rớt xuống mức báo động trầm trọng, cô chủ nhiệm nổi cơn thịnh nộ liền ra lệnh cho cả lớp phải dành một giờ đồng hồ sau khi tan học để ngồi im trên ghế "luyện kỉ luật". Lúc ấy, cô chủ nhiệm giống hệt "Như Lai Phật Tổ", chỉ ngồi yên trên bục giảng, chốc lại liếc tờ báo trong tay, chốc lại lườm xem có học sinh nào dám ngo ngoe nói chuyện hay động chân động tay gì không. Vốn tính hoạt bát lại hay chạy nhảy, Tiểu Hạ ngồi luyện kỷ luật mà cứ như bị cầm tù, khó chịu muốn chết.

Cô vô cớ trút giận lên đầu Nhược Phi, nhưng Nhược Phi chẳng hề chắc nép, vẫn kiên trì chờ ở cửa lớp đợi cô cùng về.

Cậu không nói gì, chỉ giở sách ra ôn bài, trông bộ dạng rất chi là ham học. Cậu cất chất giọng trẻ con lảnh lót của mình lên, chốc chốc lại cố ý phát âm trật vài từ, khiến cho cả lớp muốn cười mà phải cố nén nhịn, còn cô chủ nhiệm cũng dở khóc dở cười với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff