Chương 1: Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết bắt đầu từ chuyện gì, Trần Thu Hoa yêu thầm Đường Cảnh Huy.

"Tôi... tôi thích anh..."

Giây phút Trần Thu Hoa thốt lên những lời này, ngay cả chính cậu cũng khiếp sợ vì dũng khí bất chợt của mình.

Không gian trầm mặc, Trần Thu Hoa cẩn thận ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Huy, đối phương đang kinh ngạc đến không nói nên lời.

"Thật sự thích anh..." Cậu nhỏ giọng bổ sung.

Đường Cảnh Huy vẫn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng. Hắn chẳng bao giờ nghĩ mình mà cũng có ngày bị một thằng con trai tỏ tình, lại còn là cấp dưới, hơn nữa người này tính cách yếu đuối, làm việc khiêm tốn, chẳng giống một kẻ có khả năng làm ra loại hành vi hãi hùng như vậy chút nào.

Đường Cảnh Huy là trai thẳng không thể thẳng hơn, giờ phút này hắn đang nghiêm túc xem xét lại hành vi cử chỉ của mình từ trước đến giờ, rốt cuộc thì điểm nào có thể khiến vị đồng tính luyến ái đáng ghét này nảy sinh tình cảm không nên có?

Kết luận là —— không có.

Vốn hắn cũng không kỳ thị gay, nhưng trong nhận thức của hắn, gay và cuộc đời hắn sẽ không có bất cứ liên hệ nào —— hắn không thích đàn ông, cũng chẳng muốn bị bất cứ thằng nào để ý.

Biểu cảm của Đường Cảnh Huy dần dần chuyển từ kinh ngạc sang khinh thường, thản nhiên nói một câu: "Tôi thích phụ nữ."

Nghe vậy, Trần Thu Hoa đau đớn lùi ra sau nửa bước, giống như không chịu nổi cú đấm trực diện ấy. Cậu vâng dạ nói: "Tôi biết... Tôi chỉ là thích anh..."

Đường Cảnh Huy càng nhíu chặt đôi lông mày, giọng điệu bắt đầu có chút khó chịu: "Đã thế cậu còn nói với tôi làm gì? không biết tùy tiện tỏ tình như vậy sẽ mang đến phiền phức cho tôi sao?"

"R... Rất xin lỗi..."

"Tôi tuyệt đối không thể chấp nhận đàn ông, cho nên hãy dừng sự chờ mong của cậu đối với tôi đi." Hắn ngừng một chút, "Nếu cậu cần, tôi có thể chuyển cậu sang chi nhánh khác." Xem như ban chút thương hại cuối cùng cho một cấp dưới thành thật chăm chỉ.

"Không cần đâu... Rất xin lỗi, đã quấy rầy..."

Cẩn thận đóng cửa, Trần Thu Hoa cứ mặc vành mắt đỏ hoe, vội vàng rời đi.

Để lại Đường Cảnh Huy ở trong văn phòng nôn nóng gãi đầu.

Hai ngày sau.

Ngày nghỉ, ban đêm, Đường Cảnh Huy từ chối lời mời đàn đúm của bạn bè, ở nhà một mình độc hưởng không gian yên tĩnh.

Mới hai năm trước hắn vẫn là một Hỗn Thế Ma Vương, kết bè kết phái ăn chơi trác táng khắp nơi, sinh hoạt hết sức phóng đãng. Mãi đến khi ba hắn hạ tối hậu thư, bắt hắn phải vào công ty học tập, chuẩn bị kế thừa gia nghiệp, hắn mới miễn cưỡng quay đầu, ngoan ngoãn sống theo khuôn phép.

Làm tổng giám đốc công ty, đám cấp dưới đều đánh giá tốt về hắn, tướng mạo anh tuấn, dáng người cao ngất, tính tình phóng khoáng sang sảng, tuy rằng là nhị thế tổ*, lại thực sự có tài kinh doanh.

*Chỉ con cháu của những gia đình giàu có, lo ăn chơi phung phí không biết nghĩ đến tương lai sự nghiệp.

Không ai biết bên dưới lớp ngụy trang cố ý hay vô tình ấy, người này đã có một quá khứ hoang đường như thế nào, con người thật của hắn ác liệt như thế nào.

Đường Cảnh Huy ngồi trước quầy bar nhỏ trong nhà, tinh tế thưởng thức ly rượu ngon.

Hắn thích uống rượu, có điều là từ trước đến nay không uống nhiều, đối với hắn mà nói, hơi lâng lâng mới là đúng độ.

Nhưng tiếc rằng hôm nay hắn vừa mới uống hai hớp, chuông cửa lại vang lên.

Xem ra vị khách ngoài cửa có chút do dự, ngay cả tiếng chuông cũng có vẻ đứt quãng.

Đường Cảnh Huy không còn cách nào khác, đành phải đặt ly xuống đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hắn thật sự không biết nói gì cho phải.

Trần Thu Hoa vẫn mang cái bộ dạng yếu đuối ấy, nhỏ giọng nói: "Quấy rầy anh."

Đường Cảnh Huy không nhúc nhích, dường như không muốn cho đối phương vào nhà.

Hai má Trần Thu Hoa dần dần ửng đỏ, cậu cũng biết mình dây dưa lỗ mãng, nhưng cho dù bất an đến chân cũng giẫm qua giẫm lại tại chỗ, cậu vẫn cố chấp không chịu dứt khoát rời đi.

Đối mặt với vị khách không mời mà đến này, Đường Cảnh Huy khá là mệt mỏi, nhưng nếu thật sự rống to "cút đi" thì lại không hợp với phong cách làm người nho nhã lịch sự mà hắn biểu hiện ra bên ngoài.

Có vài chuyện thực sự không thích hợp nói trước cửa nhà, vì thế hắn nghiêng người cho Trần Thu Hoa bước vào. Hắn quay lưng lại với người ở phía sau, lạnh lùng trách mắng: "Không phải lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Tôi không thích đàn ông."

"... Tôi không phải là đàn ông." Giọng của Trần Thu Hoa nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.

"Hả?" Đường Cảnh Huy kinh ngạc nhìn cậu trai trẻ đang cúi đầu bên cạnh mình, nháy mắt dở khóc dở cười. "Không phải đàn ông" là ý gì? Chẳng lẽ cái thằng ngực phẳng có trái cổ trước mặt này muốn nói cho mình biết thực ra hắn là đàn bà?

"Không, tôi là đàn ông, ý tôi là... ý tôi..." Trần Thu Hoa nói năng lộn xộn.

Đường Cảnh Huy bực mình, "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Nếu không có chuyện gì thì mời cậu về đi."

Trần Thu Hoa thấy đối phương muốn đuổi mình, lập tức sốt ruột, đầu nóng lên bắt đầu cởi quần áo.

"Ê! Cậu làm gì đó!?"

Muốn dùng sắc dụ cũng phải nhìn xem vốn liếng của mình có ngon hay không mới được chứ!

Cởi đến toàn thân chỉ còn một cái quần lót, Trần Thu Hoa kéo tay Đường Cảnh Huy, từ mép đáy quần lót của mình, thò vào...

Đường Cảnh Huy giật cả mình trước hành động của cậu, không kịp phản ứng, bị tay của đối phương đưa đường dẫn lối.

Mãi đến khi ngón trỏ của hắn thực sự cảm nhận được bộ phận ướt át ấm áp nào đó giữa hai chân người nọ...

Đó là bộ phận mà đàn ông bình thường tuyệt đối không có!

"Cậu...?" Nội tâm Đường Cảnh Huy kích động một cách khó giải thích nổi.

Như là để xác nhận, cổ tay hắn vùng khỏi sự kiềm chế yếu ớt của Trần Thu Hoa, theo bản năng thọc ngón tay vào sâu hơn, đầu ngón tay lập tức bị hai mép thịt non mịn mềm mượt bao chặt! Với kinh nghiệm tình ái đầy mình đương nhiên hắn biết đó là cái gì!

"A!" Trần Thu Hoa cúi đầu kêu lên, "Đừng sâu như vậy!"

Đường Cảnh Huy im lặng một lúc, sau đó rút ngón tay ra, cứ thế trầm mặc nhìn Trần Thu Hoa, gương mặt bình tĩnh không chút biến sắc, khiến cho người ta không thể biết được cảm xúc hay suy nghĩ của hắn.

Bầu không khí này cực kỳ áp lực đối với Trần Thu Hoa, trên tâm lý cậu muốn lập tức bỏ trốn, nhưng trên thực tế cậu chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một chút nào. Khoảnh khắc này, tình yêu dành cho Đường Cảnh Huy áp đảo ý chí, hung ác cướp lấy quyền khống chế thân thể.

Cậu thực sự hoài nghi, nếu bây giờ Đường Cảnh Huy nói: "Đi chết đi", cậu cũng sẽ nhảy xuống từ chung cư này không chút do dự...

Cậu chưa bao giờ rõ ràng như bây giờ, rằng đến cùng thì mình yêu Đường Cảnh Huy như thế nào.

Tình yêu này mang theo sự biến thái và vặn vẹo, giống như chính thân thể của cậu vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy