tinh yeu thuan khiet extra DBSK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÌNH YÊU THUẦN KHIẾT - Extra

Thứ hai, 31/08/2009 00:07

Hãy kể lại câu chuyện bằng những ngôn từ mộc mạc nhất. Hãy chạm đến hạnh phúc bằng thứ tình yêu thuần khiết nhất.

Tuyên bố của tác giả: Tôi không có quyền gì mà sở hữu họ, SM (một công ty giải trí của Hàn Quốc) cũng không, DBSK sở hữu nhau và thuộc về nhau, mãi mãi.

Giới hạn tuổi: T (Không dành cho trẻ em dưới 13 tuổi)

Cảnh báo: Shounen - ai (tình cảm nam-nam). Đây là một fic chán của chán, xạo của xạo, mộng tưởng của mộng tưởng...

Chú thích:

- Appa: bố

- omma: mẹ

- hyung: anh

- Jaejoong, Yunho, Yoochun, Chunsu, Changmin (thành viên nhóm DBSK)

Hãy kể lại câu chuyện bằng những ngôn từ mộc mạc nhất

Hãy chạm đến hạnh phúc bằng thứ tình yêu thuần khiết nhất.

Extra. Chúng tôi là gia đình.

Mùa xuân.

Sáng sớm cuối đông, sương buông nhàn nhạt trong một khu nghĩa trang yên bình, phủ tràn sắc trắng. Anh và cậu đứng đó, người cầm trên tay một đóa hoa tươi, người che dù. Ngôi mộ trước mắt cả hai bé nhỏ nhưng không hề đơn độc. Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt trước mộ đóa hoa rồi mỉm cười, nói thầm thì một câu gì không nghe rõ. Xong, níu lấy vạt áo anh để đứng dậy, cậu giành lấy cây dù:

"Để mình cầm cho, nãy giờ chắc cậu mỏi tay rồi."

Yunho làm theo ý Jaejoong, sau đó, anh khoác tay qua vai cậu, xoa nhẹ xuống lưng như muốn giữ ấm.

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày ấy...

Jaejoong tạm thời đóng cửa quán ăn. Cậu không có đủ thời gian cho nó. Ngày ngày, cậu ở nhà, giặt đồ, nấu cơm rồi tất bật đi đến bệnh viện. Yunho cũng chạy thẳng từ trường đến sau khi xong tiết. Cả hai xoay như con thoi với việc học - làm và ... chăm sóc đứa em trai bướng bỉnh.

Đúng vậy, em trai của hai người rất bướng bỉnh. Đã một tháng trôi qua, đông dần tàn, vậy mà cậu vẫn chưa chịu tỉnh dậy. Sáng sáng Jaejoong đến, đều dùng ngón tay vẽ lên khung cửa sổ bị phủ mờ bởi sương.

"Shim Changmin."

"Tỉnh dậy."

Để rồi khi mặt trời lên cao, dòng chữ ấy tan ra thành những giọt nước lăn nhẹ xuống mặt kính dần trong, Min vẫn không tỉnh.

"Changmin ah, hôm nay hyung và Yunho ra thăm mộ mẹ chúng ta. Em đã đến đó rất thường xuyên, phải không? Ngôi mộ vẫn tươm tất."

"Hôm qua thứ bảy, appa lên Seoul thăm em. Ông còn đưa hyung một thứ rất buồn cười. Hóa ra appa vẫn giữ tấm hình hôm anh em chúng ta ngủ quên trên sàn, ông đi công tác về lén chụp được."

"Trong tấm hình đó, em ngủ gác chân lên người hyung. Hèn gì lúc tỉnh dậy hyung đau quá. Vậy mà em bảo rằng do hyung tự lăn xuống chân em..."

"Appa... em sẽ tỉnh lại, phải không?"

"Nhất định là như thế."

"Omma, chắc chắn Changmin sẽ tỉnh chứ?"

"Nhất định."

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

"Changmin ah. Yoochun vừa mới ghé nhà hyung. Đưa thiệp cưới. Nhưng em đừng lo. Còn lâu mới đến ngày ấy. Từ từ tỉnh dậy hyung sẽ dẫn em theo. Yunho đang cười hyung. Cậu ấy bảo rằng em có còn nhỏ nữa đâu mà dụ dỗ như vậy. Yunho chẳng hiểu gì cả. Changmin dù nhỏ hay lớn vẫn thích ăn bánh như nhau thôi."

"Oa. Changmin ah... Yunho tội nghiệp lắm. Cậu ấy bị ai đó giẫm vào chân. Biết sao không, fans của Junsu đấy. Junsu nhân dịp nghỉ vài ngày sau Giáng sinh, ghé thăm em. Thế là phòng bệnh ồn ào lên vì mấy cô gái trẻ đó. Yunho phải giúp hyung quản lý của cậu ấy phải cản họ bớt đi, không cho làm phiền đến em. Thế là bị giẫm vào chân."

"Đồng nghiệp lại đến thăm em này, Changmin. Nhưng giờ họ về cả rồi... Lúc nào cũng có một cô bé nán lại sau cuối. Rất thích Changmin thì phải? Cô bé buồn lắm. Yunho cũng thấy vậy. Thôi mà, đừng bắt nạt người khác nữa, tỉnh dậy đi em. "

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Ngày ấy, khi cảnh sát xông vào tòa nhà, Changmin đã bất tỉnh trong tay Jaejoong. Mọi vết thương khác không đáng kể trừ chấn thương ở đầu. Sau khi cấp cứu, bác sĩ bảo dù đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng cũng không biết bao giờ sẽ tỉnh dậy. Như thể Changmin cứ thế nằm xuống giường mà ngủ, ngủ mãi, không chịu mở mắt ra.

"Em ngủ đông phải không, Shim Changmin?" - Jaejoong thường nói mỗi lần cậu ngồi cạo râu cho em mình. - "Lười biếng quá. Nếu qua xuân còn lười biếng như vậy, hyung sẽ không mắc công làm những chuyện này nữa. Để khi em thức dậy, nhìn vào gương và không nhận ra mình luôn."

Jaejoong thích bảo Changmin đang ngủ đông. Yunho hiểu lý do của điều đó. Ngủ đông tức là sẽ tỉnh dậy khi xuân đến. Sáng nào, anh cũng thấy cậu mở cửa nhìn ra khu vườn nhỏ ở ban công, chờ đợi. Dường như đứa em trai đó luôn bắt anh mình phải chờ... nhưng chưa bao giờ là chờ trong vô vọng.

Một sáng kia...

"Jaejoong." - Yunho khẽ gọi khi vươn vai đi ra vườn. -"Tới đây nhìn nè."

Và Jaejoong, với gương mặt còn ngái ngủ, xiêu vẹo bước đến:

"Sao... hôm nay còn thức sớm hơn cả mình vậy, Yunh... Wow!"

"Wow!"

"Wow!"

Cậu không nói nữa, cứ thế mắt sáng rực lên còn miệng không kìm được việc toét cười. Trước mặt Jaejoong bấy giờ là một mầm non mới nhú.

Gió sớm mang theo vị tươi mát. Dường như bầu trời đổi sang sắc lục nhạt. Cây đang nảy lộc. Xuân đến.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

"Xuân rồi." - Jaejoong giật khẽ những sợi tóc của Changmin.

"Xuân rồi." - Jaejoong cấu nhẹ những ngón tay dài bất động.

"Xuân rồi." - Jaejoong vỗ vỗ vào gương mặt ngày càng gầy xương ấy.

"Xuân rồi."- Jaejoong gõ tóc tóc lên trán em mình.

"Hyung bảo là xuân rồi nghe chưa?"

Xuân đúng là đang đến. Thời tiết ngoài trời cũng trở nên ấm hơn. Jaejoong bỏ dần những chiếc khăn quấn ra khỏi cổ Changmin và mở toang cửa sổ.

"Bác sĩ dặn nên cho em tiếp xúc với không khí bên ngoài càng nhiều càng tốt. Ông bảo ... bảo gì... hyung quên rồi. Hình như không khí ảnh hưởng đến tinh thần rất nhiều thì phải..."

"Changmin ah... Hôm qua Yunho bảo là sẽ chuyển nhà đấy. Sang một căn hộ to hơn và có nhiều cửa sổ hơn. Vì sau mùa xuân năm nay, dù là thế nào, em cũng sẽ về nhà với tụi anh. Bác sĩ bảo điều trị tại nhà cũng được. Vẫn là cần không khí tốt. Không khí gia đình là tốt nhất rồi, phải không?"

"À... Có chuyện này hyung muốn kể. Hôm nọ... nhờ được cô bé đồng nghiệp canh chừng em một chốc, hai hyung cùng đi siêu thị, chọn mua vài bộ quần áo mới cho em. Cả cho tụi anh nữa. Lúc ấy... Yunho bảo rằng... bảo với hyung rằng... cậu ấy cũng có lúc thấy ghen tỵ với em. Hyung nghe xong hơi ngớ ra nên chẳng kịp phản ứng... bây giờ nghĩ lại chỉ muốn cười thật to: Ha ha ha ~ ~ ~ ... Xin lỗi, lẽ ra hyung không nên cười như thế nhưng quả thật lúc ấy gương mặt Yunho rất dễ thương. Hệt như hôm em phẫu thuật thành công, đã ôm lấy hyung mà bảo rằng cậu ấy yêu vậy. Yunho đã ghen với Changmin đấy."

"Vì hyung thương Changmin."

"Thương em nhất trên đời."

...

"Và cũng yêu Yunho không thua kém bất kỳ ai."

"Ai bảo hạng nhất không được có đồng hạng?"

"Sau khi nói xong chuyện ấy với hyung, Yunho ngộ lắm. Cậu ấy mua cho em quá trời, quá trời quần áo. Sau đó, về đến nhà mới nhớ ra, cả hai chẳng mua gì cho nhau cả. Changmin à, Yunho và hyung đang mặc tạm cái quần mua cho em đấy. Dài quá... nên cứ phải xắn lên."

"Yunho không phải không hiểu được tình yêu của hyung dành cho em và cho cậu ấy rất khác nhau... Có lẽ vì thời gian này hai hyung lo cho em nhiều quá... Changmin ah, hai anh lo cho em, appa cũng lo cho em, các đồng nghiệp và cả cô bé ấy cũng đang chờ em. Changmin đã đưa ảnh của hyung cho cô bé ấy giữ đúng không? Trong thời gian em làm nội gián? Cô bé trả lại cho hyung và bảo rằng: Changmin làm thế vì không muốn chúng tình cờ lục thấy nó trong người em."

"Changmin lo cho hyung phải không?"

Đó không phải ngốc.

Mà là yêu thương.

"Changmin ah, tỉnh dậy đi. Hết hôm nay mà còn không tỉnh, hyung sẽ không cạo râu cho em nữa, không lau người cho em nữa. Sẽ để mấy cô y tá lúc nào cũng đi qua đi lại phòng bệnh này làm."

"Changmin không sợ sao?"

...

"Vậy mà cũng không chịu tỉnh..."

"Changmin ah, xuân đến thật rồi kìa em..."

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Những ngày xuân qua nhanh đến khó ngờ. Cũng như niềm vui thường thoăn thoắt trôi, chỉ nỗi buồn còn lắng lại. Changmin vẫn chưa tỉnh.

Hôm nay cậu xuất viện. Từ sáng sớm, Yunho đã đến, cùng đoàn y sĩ đưa Changmin về nhà.

"Jaejoong đang đợi ở nhà." - Nắm nhẹ lấy tay Changmin, Yunho giải thích.

Ngôi nhà mới của cả ba nằm trong một khu dân cư yên tĩnh, tuy không quá rộng nhưng rất khang trang. Đó là kết quả dành dụm của Jaejoong suốt thời gian bán quán, việc chuyển nhượng cửa hàng xe của Yunho và một phần góp đáng kể của ông Kim.

"Appa cho hai con... và Changmin."

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

"Changmin, kia là nhà của chúng ta. Rất nhiều cửa sổ, phải không?" - Đi theo băng ca đẩy, Yunho vẫn nói. - "Trong vườn trồng vài loại cây, toàn cây ăn trái. Nếu chịu khó chăm sóc thì chắc có quả quanh năm. Jaejoong bảo cậu sẽ thích. Sau nhà còn có một sân bóng rổ nhỏ, thỉnh thoảng chúng ta sẽ chơi."

"Từ đây có thể thấy được phòng cậu này, Changmin - căn phòng duy nhất nhìn ra mặt đường. Jaejoongcho sơn màu cậu thích đấy. Lát lên xem có hài lòng không... Trắng và tím. Cả rèm cửa cũng vậy. Thật sự rất đẹp."

...

Yunho còn nói, nói rất nhiều. Anh hồ hởi chỉ tay vào từng chi tiết của khoảnh sân, của nền gạch lót trên đoạn đường ngắn từ cổng vào bên trong.

"Changmin ah... khi nào tỉnh dậy, sẽ sửa đổi một chút theo ý cậu nhé. Đây là nhà của ba chúng ta."

Rồi mở cửa ra, Yunho cứ thế nói thật lớn:

"Jaejoong ah, tụi anh đã về rồi đây."

Trong giây phút đó, tay anh vô tình rời khỏi tay Changmin... và không để ý rằng ngón giữa của cậu đang khẽ động đậy.

Hyung ah, tụi em đã về rồi đây.

Hết

Tác giả: Nguyệt Tử

Nguồn: Vcassiopeia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngoc