Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hôm nay em trông như một thiên thần.

Tôi nghe Nam nói quay sang nhìn anh cười . Rồi tôi thầm vào tai Nam:

-Cảm ơn anh! 

-Bây giờ chúng ta ăn gì đây, cho anh Nam đi chợ --- Tí Nị mỡ đầu.

Nam nhìn menu. 

-hmm, hay chúng ta mỗi người chọn một món . Anh chọn món cá lóc nướng cuốn với bánh tráng chấm mắm nêm. 

Tí Nị trầm ngâm:

-Bây giờ đến em, em chọn món óc, còn chị Dã Quỳ chọn gì ??

Tôi nhìn đi nhìn lại vẫn không biết chọn món nào, ỡ đây nhìn có vẽ đơn sơ, nhưng đồ ăn thì nhiều quá, toàn là những món ăn quê hương.

-Hay Phong chọn trước rồi chị chọn sau.

-Vậy Phong chọn món bún chả Hà Nội. 

Tôi vẫn không biết kêu món nào, nên chọn đại.

-Vậy Dã Quỳ gọi món óc len xào dừa.

-hihihihi, không món nào giống món nào hết ---Tí Nị nói. 

-không sao, mình ăn mỗi thứ một chút cho biết. 

Sau khi gọi đồ ăn, Nam và Phong ngồi nói chuyện với nhau về chuyện làm ăn, còn tôi và Tí Nị ngồi nghe. Ngồi một hồi tôi đứng lên: 

-Dã Quỳ đi vệ sinh tí. 

Tôi đi về phía phòng vệ sinh. Đang rữa tay tôi nhìn qua kính thấy Tị Nị đứng sau lưng mình . Tí Nị mỉm cười nhìn tôi. 

-Em muốn rữa tay không? 

-Dạ. 

Tôi nhường chỗ cho Tí Nị . 

-Anh Nam về dẫn chị qua Mỹ lại hả ?

Tôi ngạc nhiên khi nghe Tí Nị hõi:

-Sao em lại hỏi vậy ?

Tí Nị lau tay nhìn tôi: 

-Em không biết, em nghĩ chắc anh Nam về vì lý do đó thôi, phải không?

Em nhìn tôi như chờ đợi câu trả lời. 

-Không có đâu, anh Nam chỉ về chơi thôi. 

-Vậy chị có về với anh Nam luôn không?

Nghe em hỏi, tôi cũng không biết trả lời làm sao. Em lại cầm tay tôi. 

-Em mới có được cái cảm giác có một người chị, em không muốn mất cái cảm giác đó đâu.

Tôi trấn an em:

-Nếu chị có về bên đó lại, thì em vẫn là em gái của chị mà.

Em lắc đầu:

-Khác chứ, chị ỡ xa em quá, không có như bây giờ, mỗi lần em nhớ chị, em có thẽ gặp chị, nói chuyện và đi chơi.

Tôi cười buồn:

-Chị cũng đâu có thẽ ỡ với em hoài được, em còn có Phong nữa , mai mốt em lấy chồng rồi, chị cũng sẽ một mình.

-Chị có anh Nam, nếu mà 4 người mình ỡ gần nhau thì hay biết mấy. 

Tôi thở dài:

-Không phải cuộc sống lúc nào cũng xoay theo cái vòng mình vẽ sẵn, cuộc sống có nhiều cái không như mình mong muốn đâu. 

Cảm thấy không khí buồn quá, tôi nắm tay em kéo ra ngoài.

-Đi ăn đi, cái chuyện này tính sau, chị đói quá! 

Tôi và em bước ra ngoài, cũng là lúc đồ ăn lên. Nhìn thấy tôi và em, Phong chọc:

-Đúng là con gái anh Nam ha, đi môt cái là gần nữa thế kỹ. 

Nam cười: 

-Vì có những cai đó nên con gái mới đặc biệt . Con trai lúc nào cũng chê, nhưng lại yêu những thứ đó nhất. 

Tôi thầm cảm ơn Nam, trong mọi tình huống, anh đều làm tôi cảm thấy dễ chịu . 

-Chúng ta ăn đi ----Em nói. 

Tôi nhìn em cười, em nháy mắt với tôi và cùng ăn. Đồ ăn còn nhiều, nhưng cả 4 người không ăn nỗi nữa . Bụng tôi no cứng, Nam cứ gấp thức ăn cho vào chén tôi không ngừng.

-Em ăn nhiều chút, ốm quá rồi ---Nam nói. 

-Em ăn hết nỗi rồi ---Tôi lấy cái chén của mình ra chỗ khác. 

Sau khi ăn xong, cả bốn kéo nhau đi hát karaoke. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp hát . Không hiểu sao nãy giờ em lại im lặng, hình như em đang suy nghĩ về chuyện gì đó 

-Tí Nị, chị chưa được nghe giọng em , hay em hát một bài nha!

Em cầm lấy cái microphone tôi đưa và chọn bài " Một Khoảng Trời Bơ Vơ". Giọng em thật ấm và hay, tôi thật không ngờ . Em vừa hát xong, Nam nói: 

-Giọng Tí Nị hay quá, hay hơn ca sĩ nữa! 

Em cười:

-Em mà hát hay hơn ca sĩ thì em làm ca sĩ rồi! 

Phong chen vào

-Tí nị khiêm nhường thôi, chứ hồi học trung học, Tí Nị là một cây văn nghệ của trường dó, đàn piano và hát hay lắm. 

Em cho tôi những ngạc nhiên thật thú vị . Biết nhà bác có cây đàn piano, nhưng tôi tưỡng là của bác gái vì lâu lâu tôi thấy bác đàn, nhưng chưa bao giờ nghe em đàn cả. 

-Chị Dã Quỳ hát đi. 

Tôi từ chối: 

-Chị mà hát thì chĩ có vịt nghe.

-Làm gì có, nghe mẹ nói hồi nhõ chị hát hay lắm! 

-Đó là chuyện hồi nhõ thôi! 

Em đưa microphone lại cho tôi: 

-Không được, em hát rồi, đến chị đó! 

-okay, vậy đễ chị hát bài, hát dõ không được cười đó . Tôi chọn cho mình bài " Đến Sau Một Người" 

-Wow, chị Dã Quỳ hát cũng không thua gì Tí Nị! 

Tôi mắc cỡ.

-Phong đừng có chọc chị! 

-Anh Phong nói đúng đó, chị hát hay thật! 

Nam nắm tay tôi siết nhẹ: 

-Nhận đi em, không phải anh vẫn thường nói em hát hay nhất đó sao! 

-Vậy thì Dã Quỳ xin nhận vậy, cảm ơn nhiều. 

Chúng tôi đi chơi với nhau đến 12 giờ mới về đến nhà, đưa tôi và em đến trước cữa, Phong chỡ Nam về hotel của Nam. Tôi và em cỡi giày ra và đi nhè nhẹ vào trong. Chợt đầu gối em đụng trúng cạnh bàn em la lên: 

-Á, đau quá, chân của em!

Tôi đi lại bên em: 

-Em có sao không?

Em nói khẽ:

-Chết rồi, em la lớn quá, không biết ba mẹ có nghe không. 

Tôi dìu em lên lầu.

-Không sao đâu, đễ lên đó chị coi đầu gối em coi có sao không.

Em quàng tay qua ôm eo tôi. 

-Eo chị nhõ quá, ôm đã ghê.

Tôi mắng yêu em

-Ôm riết mất eo của chị bây giờ!

Em cười khúc khích.

-Cái đó là anh Nam chứ đâu phải em!

Tôi đưa em vào phòng của em, định coi chân cho em, nhưng em nói tôi về phòng đi. Do dự một chút rồi tôi cũng về phòng mình . Tắm rữa xong, ra khõi phòng tắm, tôi thấy em đang ngồi trên giường, trong tay còn cầm một cái gì đó. 

Thấy tôi ra, em giấu vội dưới gối . Tôi giã vờ như không biết.

-Chị tắm xong rồi hả?

Tôi đi lại lấy móc treo chiếc khăn ướt lên.

-Đúng rồi, đầu gối em đâu đưa chị xem.

Tôi đi lại bên giường nơi em ngồi và kéo ống quần ngũ em lên mà quên hỏi ý kiến của em mất . Đến khi nhớ lại tôi giật mình.

-Xin lỗi em.....

-Không sao hết ---- em nhìn tôi cười. 

Tôi quay xuống nhìn vết bầm nơi đầu gối em, tôi chận nhẹ lên trên đó, em kêu khẽ.

-Đau em! 

Tôi quính quáng:

-Sorry em, chị sorry.

-Em không sao đâu, lâu lâu em cũng hay bị lắm, mẹ cứ la tội hậu đậu của em. 

Tôi lấy thuốc thoa đều lên chỗ bầm, tôi vừa thoa vừa thỗi.

-Chị làm em nhột quá! 

Tôi ngước lên nhìn em, nhìn em nhăn mặt tôi phá lên cười:

-Chị quên mất là em rất sợ nhột hihihi

-Chị còn cười nữa, nhưng cũng cảm ơn chị đã xoa thuốc cho em.

Em rờ lên lái tóc ướt đẫm của tôi. 

-Chị đi sấy tóc đi! 

Tôi lắc lắc mái tóc của mình

-Chị không sao, chút nữa cũng được, giờ có thễ cho chị biết cái bí mật mà hồi sáng em nói được không? 

-hihihi em tưỡng là chị quên rồi chứ? 

Tôi vỗ nhẹ lên má em:

-Chưa có quên dễ vậy đâu, bây giờ cho chị biết chưa?

-Cho ôm cái đi rồi em cho biết. 

Tôi nhướng mắt nhìn em:

-Điều kiện gì kì vậy? 

Em cười giòn tan:

-Không phải điều kiện, tại chị thơM quá, em muốn ôm cái thôi. 

Không đơi tôi nói gì, em ôm chầm lấy tôi, em thỡ vào cỗ tôi. Tim tôi đập thật mạnh và má mình nóng bừNg, rồi em hôn lên má tôi một cái.

-Muachh!

Tôi vẫn chưa hoàn hồn thì em nói: 

-ok, bây giờ em sẽ cho chị xem cái bị mất này.

Rồi em lấy dưới gối ra một cái khăn và một cái chìa khóa ,những hành động cua em luôn làm cho tôi suy nghĩ và thích thú, không biết bây giờ em giỡ trò gì nữa. 

-Cái này đễ làm gì?

-Í, không được lên tiếng, chỉ được làm theo.

Rồi em dùng khăn bịt mắt tôi lại:

-Có chặt lắm không, nếu đau thì cho em biết.

-Chi okay.

Rồi em giơ ngón tay lên và hỏi tôi: 

-Số mấy?

Tôi giã đò suy nghĩ rồi trả lời:

-Số không. 

-hihihihi, bây giờ chị đưa mặt chị về phía trước một chút.

Tôi tò mò:

-Chi vây?

-Em đã nói không được hõi mà! 

Tôi giơ tay lên đầu hàng:

-Tuân lệnh!

Rôi tôi nhướng mặt mình lên phía trước, miêng tôi đụng vào má em. 

-Cái cô bé này! 

-hihihi, em chọc chị thôi, bây giò là sự thật nè, đi theo em nha, coi chừng té đó! 

Em cầm hai tay của tôi và dắt đi, vừa đi vừa nói luôn miệng . Tôi cũng hồi hộp không biết cái bí mật em nói như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro