Tình yêu trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đầu dây bên kia bắt máy :

- Ba ạ , con nghĩ rồi con sẽ đi du học sớm một năm ba ạ , con nghĩ thế là tốt nhất cho con .Con không sao ba ah , con ổn mà chẳng qua là đã đến lúc con nên nghĩ đến tương lai của mình rồi ba ạ , vân vậy tháng sau con sẽ đi luôn ba ạ , vâng con chào ba.

Ngoài trời đang mưa , nhưng cái lạnh của nó không khiến vị khách trẻ chùn bước, cô nhìn lại ngôi nhà lần cuối trước khi nói với bác tài :

- Làm ơn cho tôi ra sân bay

Chap II : Hiện tại

Vừa ra khỏi sân bay , Tiểu Chu khẽ ngán ngẩm xe bus chưa đến , cô đành ngồi xuống đợi vậy . Chiếc tivi bên trong một cửa hàng đối diện đang phát bản tin về các ngôi sao :

- Mới nổi lên gần hai năm trở lại đây xong công ty quản lí Hoàng Thị đã và đang dần trong những công ty quản lí hàng đầu hiện nay , trở thành đối thủ nặng kí đối với các ông trùm lớn trong ngành giải trí như blue star hay royan .Tuy nhiên điều khiến người ta tò mò nhất chính là cô con gái út của ông chủ Hoàng Sơn chưa một lần lộ diện trước ống kính và cũng chưa từng có một nguồn thông tin nào về cô ..........

Tiểu Chu khẽ mỉm cười , gần hai năm qua cô đã quen khi người ta nhắc đến gia đình cô như thế . Sau khi cô đi rồi , thì trong một dự án mở đường gia đình cô đột nhiên trở nên cực kì giàu có , có một số tiền lớn trong tay cha cô liền mở một công ty quản lí thay cho ước mơ làm nghệ sĩ không thành của mình , không ngờ công ty lại phát triển cực kì nhanh chóng và cô đành hi sinh kì nghỉ hè của mình để về giúp cha vì ông rất tin tưởng vào tài năng của cô .

Tiểu Chu dự định sẽ làm ba bất ngờ vì thế nên cô không báo trước mà đến thẳng công ti để tìm ông .Nhưng ôi không , khi cô vừa đẩy cửa bước vào thì cánh cửa thang máy cũng đang từ từ khép lại , cô liền vội vàng chạy tới rồi rối rít cẩm ơn mọi người vì đã chờ mình .Vì vừa qua giờ ăn chưa nên thang máy khá đông bất chợt Tiểu Chu cảm nhận được một ánh mắt khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng .Và đứng ngay sau cô là một cô gái còn khá trẻ nhưng qua cách ăn mặc và trang điểm lộng lẫy cô đoán ra ngay đó là một nghệ sĩ của công ty .Vì thang máy khá chật nên hai gần như đứng ép sát vào nhau .Tiêủ chu cảm thấy áy náy , cô lí nhí nói :

- Xin lỗi

- Im đi , con ranh xấu xí kia .Giọng nói cao vút nhưng chỉ nhỏ đủ cho một mình cô nghe thấy

Tiểu Chu ngỡ ngàng,lời lẽ ấy chính xác là đang được phát ra từ đôi môi hoàn hảo của cô gái có bộ mặt thiên thần đang đứng đằng sau cô .Cô lẩm bẩm , thầm nguyền rủa mình sao quá "bon chen " , lẽ ra cô nên đợi chuyến sau mới phải , đang đâu chui rúc vào đây vừa chật chội lại phải nghe những lời lẽ không hay .Cô nhìn lại mình , tuy không bằng cô nàng kia nhưng đâu đến nỗi , chiếc áo sơ mi ca rô hay chiếc quần jean rách khiến trông cô " phủi ra bụi " .Cửa thang máy vừa bật mở cô vội lao ra ngoài , cô cần phải ra ngay lập trước khi cái giọng " oanh vàng" kia lại lên tiếng "nhắc nhở " cô một lần nữa

Cốc cốc ....Xin hỏi tổng giám đốc Hoàng có thể bỏ ra chút thời gian quý báu để dành cho con gái ngài được không

- Tiểu Chu con về lúc nào sao không cho ba hay , Ba tưởng con muốn nghỉ hè ở bên đó .Vừa nói ông Hoàng vừa vòng tay ôm cô con gái rượu

- Ba ah , Với mức lương mà ba đề nghị mà con còn không về giúp ba thì chẳng phải con là đứa ngốc hay sao .

- Cái con bé này thế mà ba còn tưởng con về đây vì ba cơ đấy , con cứ phải nói thẳng ra như thế ah .Ông Hoàng dáng người phúc hậu vờ giận dỗi

-Thôi mà ba chẳng phải là con đã về đây rồi sao , Vậy ba định giao cho con việc gì thế ah . Tiểu Chu từ nãy vẫn bông đùa bây h chợt trở nên nghiêm túc

- Ah , thật ra cũng không có gì , con hãy quản lí người này hộ ba , anh ta hiện nay đang rất nổi tiếng nhưng phải cái rất khó tính , trong vòng nửa năm anh ta đã đuổi mất ba người quản lí rùi nên ba mới đành nhờ con

- Hả , con tưởng ba cho con làm việc tại văn phòng chứ ah , nếu thế này thì tuy rất đau lòng nhưng con đành đề nghị ba tăng lương thui

- Cái con bé này , chẳng nhẽ tiền ba cho không đủ hay sao hả , chẳng biết tính con giống ai nữa .

- Ba ah , chẳng phải mọi người đều bảo con giống ba y đúc đó sao .cô mỉm cười lém lỉnh

Ông Hoàng thở dài :

- Thôi được rồi , ba thua con rồi đấy , nhưng con phải bắt đầu làm ngay đi , dạo này mọi người đều bận cả , công việc thì chất đống cả lên , con mà làm không tốt thì có là con gái ba thì ba cũng trừ lương đấy .

- Yes sir .Tiểu Chu vừa thoáng nghiêm túc rồi lại lập tức lè lưỡi nhăn mặt trêu ba cô . Mà ba ah , ba đưa luôn hồ sơ của anh ta cho con còn tìm hiểu

- Chà , hăng hái ghê , vậy con đến chố Phùng bảo cậu ấy chỉ chỗ cho con nhé

- Vâng thưa ba con đi luôn đay ah , cô bước đi chậm rãi , lòng lâng lâng khi nghĩ đến mình sẽ làm gì với chỗ lương này đây

- Tiểu Chu , chị ở đây cơ mà .Cô giật mình thấy Phùng đang gọi cô tay vẫy lia lịa .Phùng là con một người bạn của bố cô và hiện đang làm phụ trách ở đây .hai chị em thân nhau chẳng khác nào tình ruột thịt

-Kìa , con bé này , em đang nghĩ gì mà để chị gọi mãi .Chị vừa nghe chú Sơn báo em về .Nhìn em đã chững chạc nhiều rồi nhỉ . Đã không còn là cô bé ngay nào lèo nhèo đòi chị mua kẹo mút cho nữa . Phùng hơn cô ba tuổi nhưng đã sớm chững chạc hơn cô rất nhiều

- Ơ kìa chị này , ai lại nhắc đến cái chuyện xấu hổ ấy bao h .

- Gớm chưa , mà chú Sơn giao cho em việc gì vậy .

- Bố em rõ tàn nhẫn , con gái rượu mới về mà chưa chi đã bắt đi làm quản lí , rõ vất vả . Nói rồi cô ngồi phịch xuống ghế , vứt chiếc túi lên bàn

- Chú cũng chỉ muốn cho em cọ xát thôi mà , mà nghệ sĩ toàn dân đẹp trai thôi , bô em tạo điều kiện cho em chọn rể còn gì, mà ai may mắn được em giúp thế

- Một tên khó tính nào đó , em cũng chưa biết , thui chị xem giùm em .Nói rồi cô lôi trong túi xách ra một tập hồ sơ bìa vàng

-Chà bìa vàng thì cũng là thuộc hạng supper star đấy em ah , em đành chịu khó vất vả rồi mà còn là Chu Nhã Quân nữa chứ .Chị từng làm việc với cậu ta rồi , cậu ta cái gì cũng được chỉ duy là rất khắt khe với quản lí.

- Em cũng nghe ba em nói thế , chị biết em là đứa rất vô kỉ luật mà ba còn dọa trừ lương của em nữa chứ , thế này khác nào giết em hu hu...

- Thôi khắc nghiệt thế thì em mới mau thành tài chứ , mà ai như Nhã Quân kìa .Phùng reo lên chỉ tay về phía cửa

- Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào tháo đến , nếu nhắc tiền nhắc bạc mà thiêng thế này thì có phải đỡ mất công mình đi làm khổ sai cho ba rồi .Nó lầm bầm khẽ trong miệng

-Nhã Quân ah , quản lí mới của em ở đây

- Nó tò mò , chẳng biết tên Nhã Quân ấy mặt ngang mũi dọc thế nào , thế nhưng khi nó vừa chạm ánh mắt vào gương mặt ấy thì một tiếng Bộp khô khốc vang lên , tập hồ sơ rơi vương vãi trên nền đất

Nó giật mình , vội cúi xuống nhặt nhạnh đám hồ sơ còn vương vãi trên nền đất .Chỉ còn một tờ giấy cuối cùng ờ đằng xa , nó vươn tay tới định nhặt nhưng ai đó đã nhanh tay nhặt giúp nó trước khi nó kịp phản ứng .Nó ngẩng lên định cảm ơn , đúng lúc hai ánh mắt gặp nhau cũng là lúc nó cảm thấy toàn thân đông cứng .Những kỉ niệm , những tình cảm mà nó cố tình chạy chốn bỗng chốc ùa về trong tâm trí nó .Lời giới thiệu của Phùng chẳng thể lọt vào tai nó ,ánh mắt của nó hướng thẳng vào người đối diện .Hai năm qua , nó đã cố , đã cô cho mọi thứ trở nên bình thường nó đã chạy chốn và cuối cùng thì anh vẫn đứng trước mặt nó điềm tĩnh và thản nhiên như cách đây hai năm ngày nó vì anh mà quyết định ra đi vậy , nhưng lời phùng đã kéo nó về với hiện tại :

- Vậy chị mong từ nay hai em sẽ hợp tác ăn ý với nhau nhé , kìa Tiểu Chu em cũng nên thể hiện chút chứ ,hay tại thấy Nhã quân đẹp trai quá nên không nói lên lời .Nhưng thấy hai kẻ đứng trước mặt mình không ai phản ứng ,Phùng chợt cảm thấy vô duyên đành chữa ngượng một câu :

- Thôi hai đứa cứ từ từ làm quen nhé , đằng nào cũng ở cùng một nhà , sau này còn nhiều thời gian cho hai đứa chuyện trò mà , chị có việc phải đi trước đây.Nó ngây ra

- Chị Phùng ơi ,chị nhầm ạ , sao em va Nhã Quân sao có thể ở cùng một nhà được .

-Oh , chị quên mất , chắc bác Sơn chưa nhắc em hả , vì dạo này Nhã Quân bị săn lùng ráo riết quá nên công ty vẫn đang tiên hành tìm nhà mới cho cậu ấy , tạm thời cậu ấy đang ở nhà em .Rồi Phùng chợt nhìn đồng hồ

- Thôi chị phải đi đây , muộn mất rồi , rồi chị hấp tấp chạy đi .Nó khẽ mỉm cười , chị Phùng đúng là chẳng thay đổi gì cả ,vẫn hấp tấp như xưa .Có một người đang lặng lẽ đứng nhìn nó cười mà nó chẳng hề để ý

- Em vẫn như xưa , trong hai năm qua em đã ở đâu .Anh là người lên tiếng trước phá tan bầu không khí đáng sợ đang bao bọc nơi này

- Cảm ơn anh , tôi sẽ ghi nhận nó như một lời khen tặng mong anh không phiền , còn về tôi đã ở đâu , đã làm gì tôi không nghĩ là nó có liên quan đến anh .Nó đáp lời , giọng điệu dửng dưng và những lời lẽ khách sáo khiến anh đau lòng

- Hình như anh và em có duyên thì phải ,dù đi bất cứ nơi đâu vẫn sẽ gặp lại.Anh cười nhạt

- Oh tôi lại không nghĩ thế , tôi thấy hình như là do trái đất hình tròn hơn , còn tôi với anh đơn giản chỉ là những con người vô tình gặp nhau .Nó châm biếm

Oh my pretty , pretty boy ,I love u ...Chuông điện thoại của nó đổ dồn dập

- Alô , ai đấy ah

- Tiểu Chu , chị đang bên phòng nhân sự , anh Liên bảo em vẫn chưa xuống làm thẻ hả , em định lề mề đến bao h , công việc thì đang dồn dập , em muốn chị tức chết hả .Giọng Phùng đã chuyển tông , khiến cho nó dù để điện thoại cách tai một mét vẫn có thể nghe thấy giọng cô rõ ràng

- Chị Phùng ah , chin cứ bình tĩnh đã nào , để em mua hoa quả đền chị sau naz , em xuống ngay đây .Nói rồi nó tắt điện thoại rồi ngó quanh quất để xem ... sơ đồ tòa nhà ở đâu.

- Để tôi đưa em đi .Anh lên tiếng sau một hồi thấy nó loay hoay

- Không cần tôi tự đi được , chỉ cần anh bảo cho tôi biết tầng mấy là được .Nó vẫn cứng đầu .Anh lắc đầu thở dài ngao ngán :

- Vì công ty rất rộng nên mỗi người đều được phát một tấm sơ đồ thế này .Em là nhân viên mới mà chẳng chịu để ý gì cả . .Nói rồi anh rút ở chỗ bàn làm việc của nó ra một tấm sơ đồ

- Kệ tôi . Nó giựt lấy tấm sơ đồ trên tay anh rồi ngượng ngùng đi thẳng .Anh mỉm cười nhìn nó đi lẩm bẩm :

- Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời

Sáng sớm hôm sau nó đã tỉnh dậy , chẳng phải nó chăm chỉ gì cho cam , chẳng qua là nó không thể ngủ được sau một ngày đầy biến động như hôm qua .Nó ra ban công hít đầy lồng ngực hương thơm của những bông hoa mà nó đã cất công gieo trồng và nuôi dưỡng .Trông chúng vẫn xanh tươi như ngày cô đi vậy , trong hai năm qua ai đã chăm sóc chúng .Nó cười mình sao tự nhiên triết lí như thế .Nhưng chợt nghĩ đến kẻ vẫn còn đang say giấc ở phòng bên nó quyết định bỏ qua cái tính lề mề của mình .Nó vơ lấy chiếc túi đeo màu nâu và rón rén ra khỏi nhà để khỏi làm cho mọi người thức giấc vào giờ này .Cánh cửa chỉ còn cách nó khoàng hai bước chân nữa thôi thì bỗng dưng :

- Tiểu Chu đi đâu mà sớm thế con .Mẹ nó giọng nói ngái ngủ nhìn nó hỏi trên tay bà còn cầm nguyên một cóc cà phê đang bốc khói nghi ngút .

- Con có việc phải đi sớm mẹ ah , mà đêm qua mẹ lại thức trắng đêm làm việc phải không .Nó đánh trống lảng , mẹ nó bà Hoàng Băng vốn là nhà thiết kế rất nổi tiếng .Có lần bà đã ngã quỵ vì làm việc quá sức nên mỗi khi nhắc đến vấn đề này bà đều lảng tránh

-Ờ , thế nếu có việc thì con cứ đi đi , mẹ phải quay lên phòng đây .Nó thầm mở cờ trong bụng , cuối cùng thì cũng trót lọt

- Ah mà khaon đã , hôm qua ba có ba có bảo với mẹ là con sẽ làm quản lí cho Nhã Quân đúng không , thế thì con nên đợi cậu ấy đi làm cùng mới phải chứ

- Nhưng mà mẹ ơi .Nó nài nỉ , mẹ làm sao hiểu được đó mới chính là lí do khiên nó phải hành hạ bản thân thế này cơ chứ

- Không nhưng nhị gì cả .Tuy chiều con nhưng bà Băng cũng rất cứng rắn và nghiêm khắc giống như tên của bà vậy

Nó đành hậm hực quay vào nhà .Thầm trách số phận soa cứ như đang đùa nó thế không biết .Nó liền tự pha cho mình một tách trà thảo mộc , hương trà khiến nó thư thái đầu óc tạm thời không còn nghĩ đến " hắn " nữa (Từ nay cô thầm nhủ sẽ gọi anh như thế) thì bỗng .

- Em dậy sớm vậy , tôi không ngờ là em có thói quen uống trà đấy , vậy sáng nay chắc tôi sẽ có diễm phúc được ăn thức ăn em nấu rồi .Anh cười tươi nhìn nó

-Oh , tôi lại đoán là anh sẽ chẳng bao giờ có được cái phúc ấy đâu .Nói rồi nó lại chẫm rãi nhấp thêm một ngụm trà nữa

-Vậy sáng nay em đã ăn gì vậy .Anh nhìn nó nghi hoặc khi thấy bếp vẫn gọn gàng , sạch sẽ

-Anh thử đoán xem .Nó nhếch môi cười rồi lại nhấp thêm một ngụm trà nữa

-Em đang tự hành hạ bản thân vì tôi đấy ah , không ngờ sau bao năm tình cảm em dành cho tôi vẫn sâu đậm thế.Tôi nhớ ngày xưa em ăn ba bữa rất đầy đủ mà

-Anh đang nói cái gì .Ai nói với anh thế hả , thế là với tất cả ý chí sôi sục nó quyết tâm với lấy mấy gói mì và bắt đầu ăn sáng ngon lành với ánh mắt hình viên đạn dành cho kẻ ngồi đối diện

Em bao năm vẫn thế, vẫn cao ngạo như xưa .Anh thầm nghĩ trong lòng và mỉm cười nhìn nó đang chiếu tia lửa điện về phía mình

***************

Dáng người nhỏ nhắn kia sao mà quen thuộc quá , nó khiến anh nhớ đến ,một người và càng khiến lòng anh thêm nhung nhớ , và anh thầm tự trách mình phải chăng đừng quá tốt bụng để khỏi bắt gặp ánh mắt ấy ,ánh mắt chứa đầy hận thù đã làm tim anh tan vỡ .Hai năm trước anh là một kẻ sát gái có hạng , là niềm thán phục của lũ bạn anh đã ngốc nghếch đem nó ra để khiêu chiên với cô đê rồi anh nhận ra mình đã thua , thua thảm hại .Chưa bao giờ anh lại cảm thấy do dự khi nói lời chia tay với một cô gái như thế , anh đã suy nghĩ , suy nghĩ rất nhiều để biện hộ cho dự do dự và cho cả cái ích kỉ của anh nữa .Và anh đã nói lời chia tay với cô .Và anh đã hoàn toàn sụp đổ , sụp đổ thật sự , anh trách mình ngốc nghếch nhưng tất cả đã quá muộn màng , lí do vu vơ do anh bịa ra đã khiên cô tổn thương và rời xa anh mãi mãi .Anh đã uống rượ đã hut thuốc mong có thể quên cô , nhưng tất cả đều vô vọng thứ anh có được chỉ là hình ảnh cô trong mỗi kí ức lại về bên anh , anh hiểu ra rằng cô trong anh đã thật sâu đậm không có gì có thể đưa nó ra khỏi lòng anh .Vào một chiều thu , cách ngày cô ra đi một tháng , khi anh đang tựa người vào cột đèn giao thông , thì một người đàn ông trung niên đen gặp anh và đề nghị :

- Chàng trai , tôi ở công ty quản lí Hoàng Thị , có lẽ anh chưa nghe đến tên nó nhưng tôi tin trong tương lai nó sẽ tiến xa , vậy cậu có muốn gia nhập công ty chúng tôi không

- Công việc có vất vả không

- Cậu biết đấy , làm nghệ sĩ đâu phải dễ , phải luyện tập nhiều thứ nhưng cậu cứ .......người đàn ông e dè

- Tôi đồng ý .Anh ngắt lời ông

Anh lao vào luyện tập , để đầu ông mình luôn căng thẳng , anh không giám ngủ chỉ đôi khi lả đi do cở thể quá mệt mỏi, vì trong mỗi giấc mơ hình ảnh cô bỏ chạy khỏi quán cà phê sẽ lại hiện lên trong anh .

Hay năm hơn 700 ngày là hơn 700 lần anh thấp thỏm hồi hộp không biết cô có trở về hay không .Kế hoạch chuyến bay đi Anh vào cuối năm nay cũng đã sắp đặt xong xũng chỉ chỉ chờ làm xong nốt mấy dự án thì anh sẽ đi tìm cô bằng mọi giá .Anh đã hiểu cái gì là quan trọng nhất với mình

Thế mà lúc anh đang trở nên tuyệt vọng nhất thì cô lại xuất hiện .Giây phút nhìn thấy cô tim anh như ngừng đập nhưng đáp lại anh chỉ là ánh mắt đầy oán hận của cô , liệu cô có hiểu cho anh

Đêm hôm qua anh đã chẳng thể ngủ được , anh im lặng gần như là nín thở để nghe mọi động tĩnh từ căn phòng bên cạnh , anh sợ đây sẽ chỉ là giấc mơ và ngày mai mọi thứ sẽ lại tan biến như hai năm về trước .

**************

- Nè .Nó huo huo tay trước mặt anh , anh không xuống là tôi bỏ anh luôn đấy .Nó cáu kỉnh

- Uh ,Tôi biết rồi .Tiếng nói của nó kéo anh về với thực tại .

Hai người đang đứng trước cửa công ty chợt nó hướng mắt về nhìn đằng xa nhủ thầm "chết thật đi cùng với bà này là coi như số mình đi tong" nó vội kéo anh chạy nhanh về phía chiếc thang máy .Cửa thang máy đang từ từ đóng lại , nó thở phào nhưng cái bóng quá ư là lòe loẹt đang lao vào nó với vận tốc tên lửa , ah không phải là vào con người đang đứng cạnh nó mới đúng , nó lầm bầm " chết tiệt" trước khi nàng công kia kịp chui vào thang máy và giả vờ mất đà vào lao thẳng vào kẻ đồng hành của nó và nó chợt lạnh sống lưng trước âm thanh đang nghe thấy :

- Ôi Nhã Quân thật may quá gặp được anh ở đây , em không làm anh bị thương chứ. " Nàng " cất cao giọng cố tỏ vẻ dễ thườn và ngây thơ

- Tôi không sao .Anh cất giọng lạnh lùng .Cô nên hỏi quản lí của tôi , không phải cô va phải cô ấy sao .Nói rồi anh chỉ tay sang nó .

Mải chú ý vào màn kịch giả nai của cô nàng kia khiến nó không để ý là mình còn đang ngồi dưới đất .Tức thì giọng nói kia lại cất lên làm nó nổi da gà :

- Xin lỗi , mình không cố ý , bạn là quản lí mới của Nhã Quân ah , để mình đỡ bạn dậy

- Oh , mình không sao , mình tự đứng dậy được rồi .Nó chợt thấy nên chả đũa vụ ở thang máy lần trước .Nó giả vờ ngây thơ:

- Oh , lần trước người tôi không ưa tôi ở thang máy là bạn phải không

- Chắc bạn nhầm rồi ,nhưng với cái tiếng rít lên thế kia và bản mặt như muốn ăn tươi nuốt nó cảm thấy thật hả hê khi trả thù

- Phụng Kiều không phải cô phải xuống đây uh ,Cả nó và Phụng Kiều đều chẳng hề để ý là thang máy đã dừng .

Khi cánh cửa thang máy vừa đóng lại sau lưng cô ta nó liền nói :

- Giả nai nghiêp dư thế này làm sao lừa được kẻ chuyên nghêp như anh , cô này trông thế mà ngây thơ .Nó châm chọc

- Uh , chuyên nghiệp làm sao bằng em được , em thì đến cao thủ như tôi còn gục nữa là .Anh đáp lại Và nó im lặng .Không khí lặng im bao trumg trong thang máy .Hai con người trong đó mỗi người theo đuổi cho mình một ý nghĩ riêng

Chap III : Trò đùa của số phận

Bước ra khỏi thang máy , anh vội vàng cùng trợ lí bàn bạc cho lần công diễn tiếp theo , để mặc nó rỗi rãi ngồi ...nghĩ vẩn vơ .Có thể nói đối với thái độ vồn vã của Phụng Kiều thì anh luôn đối với cô ta chừng mực và luôn có khoảng cách , nhưng không ai có thể phủ nhận rằng Phụng Kiều có một nét đẹp trời phú và cũng chỉ có anh mới tỏ ra lạnh nhạt với cô ta như vậy , nếu cứ tiếp diễn như như thế thì liệu một ngày nào đó anh có gục ngã trước sức tấn công mạnh mẽ ấy .Cô tự cốc đầu mình và khẽ lẩm bẩm : đúng là nhàn cư vi bất thiện , đang đâu đi nghĩ mấy việc đâu đâu , phải tập trung vào công việc thui .Cô ngẩng cao đầu đầy quyết tâm , nhưng cái quyết tâm ấy của cô đã bị một ánh mắt chọc thủng , xẹp xuống ngay lập tức , ánh mắt nồng ấm , da diết ấy đang lại nhìn nó , quen thuộc... khiến ánh mắt nó như bị thôi miên , dính chặt vào gương mặt anh ...một lần nữa

Oh my pretty pretty boy I love you

Like I never ever loved no one before you...

Nó giật mình đánh rơi điện thoại , chưa bao giờ nó lại cảm thấy yêu quý cái điện thoại của nó như lúc này Nó vội vàng nhấc máy :

- A ....còn chưa nói hết câu, nó đã bị giọng nói trong điện thoại lấn át mất

- Tiểu Chu , mày về lúc nào sao không báo cho tao , mày còn coi tao là bạn bè không hả .Linh Linh hét như muốn bể tai nghe

- Linh Linh , gặp nhau ở nhà bà Mộng nhé , lâu rồi bọn mình chưa ăn chè ở đấy mà tao cũng có chuyện muốn nói với mày đây .Nó nói với giọng hơi mệt mỏi

- Uh , nhớ ra ngay nhé , nghe giọng mày là tao biết có chuyện rồi

Linh Linh là bạn chí cốt của nó , hai nhà vốn có mối bang giao , nên hai đứa chơi với nhau từ hồi còn bé xíu đến tận bây giờ

9h30 sáng

-Tiểu Chu ở đằng này .Linh Linh vẫy nó và hét to .Bác ơi cho con hai cốc như mọi khi bác nhé

- Nào giờ thì nói xem chuyện gì mà trông mày như người mất hồn thế kia hả .Chưa về nước được bao lâu mà mày lại gây ra chuyện gì rồi à

................................................� �................................................� ��................................................ .........

30 phút trôi qua .Nhiệt độ không khí đang bất đắc dĩ tăng lên . Linh Linh tức tối :

- Sao hắn lại có thể trơ trẽn đến mức độ ấy được nhỉ , để tao đi tìm hắn . Linh Linh hầm hầm đứng dậy

- Mày cứ bình tĩnh đã nào .Tiểu Chu vội gàn bạn .Tao không cần mày ra mặt giúp tao, tao có thể tự làm được , cái tao cần là lời khuyên của mày cơ

-Bây giờ mày làm quản lí của hắn phải không , lại còn ở cùng một nhà nữa chứ thế có mà là 24/7 à .Thôi theo tao thì tách ra đi , mày mau tìm một nơi mới mà ở

- Tránh voi chẳng xấu mặt nào nhưng tao biết ở đâu bây giờ

- Mày cứ chối làm gì , hai năm qua mày cố sống cố chết đi làm thêm , giành cho được mấy cái học bổng chẳng phải đã mua được một căn nhà ở khu Đông Nha hay sao

- Hì hì mày không nhắc tao cũng quên đấy , ừ để tao về nói chuyện với ba mẹ tao đã , ba tao vốn quý con gái mà .

Từng bông hoa trắng muốt bay nhẹ trong gió , nó mơ hồ , mình đang ở đâu đây nhỉ , khung cảnh tại nơi đây thật lãng mạn quá , Một chiếc cổng được kết bằng các loại hoa bảy sắc cầu vồng và một đám thiên sứ "nhí" đang ra sức vung những cánh hao màu tắng muốt lên không trung , Oh hóa ra đây là một đám cưới nhưng cô dâu chú rể là ai được nhỉ , nó tò mò đi thoe đám thiên thần , dường như chẳng ai có thể nhìn thấy nó cả .Chú rể đang đứng ngay trước mặt nó , bộ vét vừa vặn tôn lên dáng người tuyệt đẹp , dáng người này sao trông quen quá và nó sững sờ đến kinh ngạc , chú rể đang quay mặt về phái nó cười kia chẳng phải là Nhã Quân sao còn cô dâu là ai , nó quay người lại để nhìn cho kí nhưng bỗng nhiên đám đông chen lấn xô đẩy nó chỉ còn kịp nghe thấy loáng thoáng tiếng của Nhã Quân : con đồng ý

- Khoonggggggggg..........Nó bật dậy , người đầm đìa mồ hôi , cả đêm hôm đó nó mất ngủ , lòng ngẫm nghĩ liệu cô dâu kia có thể là ai

*************************

Cả ngày hôm nay cô ấy có vẻ rất lạ thỉnh thoảng lại liếc mình một cái sắc lẹm hay tại cô ấy mất ngủ nhỉ ,nhìn đôi mắt cô ấy thâm quầng thế kia , nhìn y hệt con gấu trúc lại càng đáng yêu .Nhã Quân lại thầm mỉm cười thêm lần nữa , anh cảm thấy thật thú vị trước thái độ như hờn dỗi của cô , ít ra trong mắt cô anh không còn là người vô hình nữa

Chap IV: Khi cuộc chơi bắt đầu

Oh lại lại là những cánh hoa tung bay trong gió , những thiên thần nhỏ xinh đang tươi cười , nó choàng tỉnh , lại là giấc mơ ấy , một giấc mơ nó không hề muốn nhưng lại cứ hiện hữu .Nó quyết định pha một cốc trà cho bình tâm trở lại .Và tất nhiên không thể tránh khỏi phải đi qua phòng anh , nó ngập ngừng nhưng rồi sớm muộn gì nó cũng phải đối mặt mà thôi .Thật may cho nó , anh đã đi ngủ cánh cửa phòng khép hờ , ánh sáng của chiếc đèn ngủ nơi đầu giường khiến nó có thể nhìn rõ mặt anh , nó cảm thấy mềm lòng , liệu nó có đủ dũng khí để rời xa anh .Nó chợt nhớ đến giấc mơ kì lạ , nó làm sao có thể chịu đựng nổi khi cảnh tượng đó diễn ra ,và liệu khi ấy anh có mong nó chúc phúc , đó như giọt nước làm tràn ly , quyết tâm trong nó nùng lên mạnh mẽ

Sáng hôm sau

- Ba ba à ,con muốn ra ở riêng .Nó phụng phịu

- Sao tự nhiên lại thế , con về nhà còn chưa được bao lâu chẳng nhẽ không muốn ở gần ba mẹ sao .Ông Hoàng ngạc nhiên hỏi

- Ba ba đừng coi con là trẻ con nữa , con lướn rồi , con muốn tự lập , hơn nữa hai năm qua con vẫn ổn đấy thôi

- Nhưng con sẽ ở đâu đây .Ông Hoàng chất vấn

- Con sẽ ở nhà bạn mà , ba cứ yên tâm .Nó lấp liếm , chẳng nhẽ nói toẹt ra là con đã mua nhà hay sao

Tiểu Chu thật sự là ba mẹ không muốn xa con chút nào nhưng con muốn tự lập thì ba mẹ cũng không ngăn cản ,có điều ba cần bàn lại với mẹ con đã .Cứ để khi nào con về thì chúng ta sẽ bàn lại vấn đề này sau

- Khoan đã , ba à ba bảo là đợi đến khi con về là sao ạ .Nó chợt rùng mình

-Hóa ra Phùng chưa nói với con sao , vì phần lớn các nghệ sĩ xủa công ty ta đều trong độ tuổi đến trường nên hè nào công ty cũng tổ chức cho họ một kỉ nghỉ vào giữa hè , coi như cho họ có thời gian nghỉ ngơi và con là quản lí đương nhiên sẽ phải đi cùng

-Ba à , nhưng bao giờ khởi hành ạ , nó cảm thấy bất an

- Chuyến đêm nay tới bãi biển Hạ Âu , họ quá nổi bật nên đành phải chọn đi giờ đó thôi .Cha nó từ tốn giải thích

-Nhưng ba à , nếu như theo lời ba nói đi những 1 tháng thì khoản chi phí phải bỏ ra là rất lớn

- Con cứ yên tâm , vì Hạ Âu là một bãi biển mới khai trương nên lượng khách hầu như là không có , vì thế họ mời chúng ta đến để giúp quảng cáo , đương nhiên chi phí hoàn toàn do bên họ phụ trách rồi

Nó thở dài , vậy là một tháng tới dù muốn dù không , nó cũng phải ở cùng với anh

- Anh Trần , anh xem chiếc váy này của tôi có hợp với đi biển không . Một giọng nói quen thuộc vang lên

- Phụng Kiều mặc gì mà chả đẹp . Quản lí Trần lên tiếng

- Ôi cái anh này .Dù nói thế nhưng mắt cô nàng vẫn híp lại vì cười

Nó thầm nhủ , vậy là Phụng Kiều cũng sẽ tham gia chuyến đi này , nhìn chiếc váy cô ta cầm trên tay nó cảm thấy nóng mặt , chiếc váy nếu có cho tiền chắc nó cũng chả dám mặc , chiếc váy màu xanh dương , một chiếc váy quây chính hiệu nhưng điều quan trọng là độ ngắn của nó , ít nhất nó phải trên đầu gối đến 20 phân ấy chứ , nó áng chừng , nếu thay cái màu xanh dương kia bàng màu trắng có lẽ nhìn nó sẽ giống một chiếc khăn tắm hơn là một chiếc váy , nhìn khuôn mặt hí hửng khi thử ướm chiếc váy ấy lên người , nó đoán ngay ra " kẻ may mắn " đã lọt vào tầm ngắm của cô nàng .Nhưng nó không có ý định cam chịu ấy , nó là quản lí của Nhã Quân vậy giữ hình tưởng cho anh là điều hợp lí , nó tự thuyết phục mình như vậy trước khi cười một nụ cười gian tà

Bãi biển Hạ Âu thanh bình và xinh đẹp đón trào những vị khách trẻ tuổi và mang trong mình những suy nghĩ riêng .Phụng Kiều như đang đưa ra một lời khiêu chiến đích thực và Tiểu Chu cũng chẳng phải cô tiểu thư yếu đuối sống trong nhung lụa đã nhận lời thách đấu .Trò chơi đã được khởi động .Vậy rốt cuộc trong cuộc chiến này Nhã Quân của chúng ta sẽ ở đâu .Xin chờ chap sau

16 tiếng sau , tại sân bay toread , thành phố Hạ Âu

Nhã Quân gõ chân theo từng điệu nhạc đang từ chiếc ipod phát ra ,và bên cạnh anh là cô nàng Phụng Kiều đang ra sức ngó nghiêng .Nó lảo đảo bước xuống máy bay .Đây không phải là lần đầu tiên nó đi máy bay nhưng hai ngày qua nó đã gần như không ngủ (nó rủa thầm cái giấc mơ quỷ quái ấy) lại thêm mười mấy tiếng căng thẳng thần kinh vì ngồi cạnh anh , và đương nhiên sức chịu đựng của nó cũng chỉ có hạn mà thôi , nó chỉ kịp nghe tiếng la thất thanh của chị Hồ rồi không còn biết gì nữa .Nó chỉ cảm thấy rằng có ai đó đang bế nó ,nhưng rốt cuộc đó là ai .

Nó khẽ mở mắt cảm thấy thật mềm mại , một phòng ngủ được thiết kế thật trang nhã hiện ra trước mắt nó :

-Chắc đây là phòng mình , mọi người thật chu đáo .Nó tự nhủ .Nhưng chợt nó nghe có tiếng lạch cạch phía bên ngoài cánh cửa .Và...nó nhận thấy rằng chính xác thì mình đang ở trong một căn NHÀ .Và tiếng lạch cạch kia được phát ra từ phía căn bếp nhỏ xinh .Anh bảo nó :

- Em dậy rồi , vậy mau ra ăn cơm

- Anh đang làm gì ở đây vậy ,nó nghi ngại

- Em muốn đuổi khách sao ,anh tiến lại gần nó .

- Anh thật sự hiểu tôi muốn gì đấy nhỉ , nó nhếch mép .

- Ồ ,vậy thì đành làm em thất vọng vậy .Anh mỉm cười

- Anh đang lảm nhảm cái gì vậy .Nó vặc lại

- Hoàng tiểu thư vậy cô có biết chúng ta đang ở đâu không hả

- Đương nhiên là ở khách sạn Hạ Âu

- Em nên biết rằng , đây là một căn nhà nằm sát bên khách sạn nhưng hoàn toàn biệt lập .Và nó đã được mọi người trong đoàn ưu tiên dành cho tôi để tiện cho việc sáng tác .Anh giải thích

- Vậy tôi ở đây làm gì

- Này Tiểu Chu em giả vờ hay thật sự ngốc hả , em nghĩ rằng tôi không cần ăn uống sinh hoạt hay sao và đương nhiên người dọn dẹp những việc đó là em rồi .Anh nhún vai ra chiều tất nhiên rồi

- Nghe cho rõ đây , Hồ Nhất Nam tôi là quản lí chứ không phải osin nhà anh .Nó hét lên

- Hoàng Bách Diệp tôi nghĩ là em nên đọc lại hợp đồng đi , tôi e là em không nên nói đến vấn đề này với một luật sư

- Anh được lắm .Nó nghiến răng.

- Vậy phần còn lại của bữa tối tôi giao cho em vậy.

- Anh cứ nhớ lấy thù này tôi nhất định phải trả .Nó lầm bầm

- Tôi đang đợi em trả thù đây , tôi tình nguyện để em hành hạ nốt phần đời còn lại .Anh cũng khe khẽ trả lời cố ý không cho nó nghe thấy .

11h30 pm

Anh và nó đứng ôm gối trước cửa phòng ngủ .Anh lên tiếng :

- Phụ nữ trước .

- Oh , cảm ơn anh ,tôi không khách sáo đâu .Nói rồi nó nhảy lên giường .

- Nếu người con gái nào mà cũng giống như em thì chắc là tôi nên bỏ dần tính lịch sự đi là vừa .Anh trêu nó

- Anh không nên trách tôi ,người không vì mình trời chu đất diệt mà .Nó đáp lại mắt vẫn chú mục vào chiếc laptop đang đặt trên giường .

Bỗng anh gâp người ho dữ dội từng tràng dài không dứt .Nó vừa đỡ anh dậy vừa cằn nhằn :

- Tôi nghe giám đốc nói anh làm việc bạt mạng giờ mới được chứng kiến , thế mà còn đòi ngủ dưới đất , anh còn không mau lên giường cho tôi nhờ .

- Em cứ như một bà vợ già cằn nhằn chồng vậy

- Kệ tôi , anh nên biết tôi là sinh viên y khoa , lời nói của tôi trong trường hợp này đương nhiên có giá trị hơn anh rồi .Nó đỏ bùng mặt cố chữa ngượng

- Thế em nên biết chăm sóc bản thân mình trước đi ,tôi thấy em mới gọi là làm việc bạt mạng đó .Nói rồi anh hất hàm về phía chiếc laptop còn đang bỏ ngỏ trên giường .

- Kệ tôi , tôi biết tự chăm sóc còn anh thì đang phá hủy cổ họng của mình đấy .

- Em lo lắng cho tôi sao

- Anh đừng tưởng bở , tôi lo cho các hoạt động của công ty thôi .Nó cảm thấy mặt mình đang nóng ran liền đứng dậy .Bỗng một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó khiến nó không sao đi được

- Điều đó khiến tôi hạnh phúc em biết không .Anh khẽ lên tiếng

- Anh đang lẩm bẩm cái gì vậy .

- À , không có gì , tôi chỉ nói là tôi muốn đi ngủ thôi

Đúng lúc đó đồng hồ điểm 12 tiếng chuông và cánh cử căn nhà bỗng vang lên tiếng lạch cạch .Nó vội tắt đèn khép hờ cánh cửa

- Chẳng nhẽ là trộm .Nó thì thầm với anh đang ngồi cạnh

- Em đang ngủ mơ sao , đây là khách sạn 5 sao đó , hơn nữa đây là loại cửa mở bằng thẻ từ .Loại trộm nào có thể phá khóa chứ

- Chẳng nhẽ ban sáng anh làm gì khiến ông chủ khách sạn nổi máu biến thái hay sao .Nó nhướng mày lên nhưng vẫn không nín được cười

- Em chỉ được cái nghĩ lung tung là giỏi .Anh khẽ cốc vào đầu nó

Tiếng lạch cạch lại vang lên một lần nữa , cả anh và nó đều nín thở , và..................

Chap V : Sự cố trong kế hoạch

Tiếng bước chân khe khẽ vang lên và khi tim nó chuẩn bị ngừng đập đến nơi vì hồi hộp thì một giọng nói đã vang lên

- Nhã Quân anh còn thức không , em có chút việc cần bàn với anh

Giọng nói quen thuộc ấy làm nó sởn tóc gáy , còn ai ngoài cô nàng Phụng Kiều nữa . Nó nhướng mày lên nhìn anh , ánh mắt lộ rõ nỗi nghi ngờ :

- Chà , hình như tôi ở đây không đúng lúc thì phải

- Thật sự là anh không biết gì cả .Anh cố phân bua với nó

- Vậy chẳng nhẽ không có sự đồng ý của anh mà nửa đêm nửa hôm cô ta tự mình mò đến hay sao .Nó nổi sùng lên .Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba à .

Thấy có tiếng động cô nàng Phụng Kiều vốn đang mò mẫm trong bóng tối liền quay lại nơi nó và anh đang đứng :

- Nhã Quân anh ở đó sao .Nói đoạn liền tiến tới

- Anh phải làm sao bây giờ.Anh lúng túng

- Sao anh lại hỏi tôi , anh muốn làm gì thì làm , chuyện của anh thì anh đi mà giải quyết .Nó cáu kỉnh

- Là em nói đấy nhé .

Khi ánh đèn trong phòng vừa được bật sáng Phụng Kiều như nhìn thấy vàng lập tức lao đến

- Nhã Quân em .... Nhưng chưa kịp nói hết câu thì cảnh tượng trước mắt khiến cho cô ta nghẹn họng .Trước mặt cô ta , nó đang bị anh ôm chặt và khuôn mặt thì ép sát vào người anh

- Phụng Kiều anh xin lỗi không biết em đến , em có việc gì cần tìm anh sao .Anh tỏ vẻ kinh ngạc

- Nhã Quân , sao anh có thể đối xử như thế với tôi cơ chứ .Nói rồi Phụng Kiều liền chạy mất để không phải chứng kiến thêm cảnh tượng trước mắt

Nó và anh cứ đứng mãi như thế , cho đến khi nó phải cố cứng rắn xô anh ra :

- Anh đang làm cái quái gì thế hả , sao anh dám lôi tôi vào .Nó hét lên

Rầm , cả thân hình to lớn của anh đang nằm dưới đất và khẽ run lên .

- Này anh làm sao vậy , tôi xô cũng đâu mạnh lắm đâu .Nó khẽ lay anh dậy , sao người anh ta nóng thế này , nó thầm tự nhủ , theo kinh nghiệm của nó có lẽ anh lại bị viêm họng mất rồi

Nhưng bỗng bàn tay anh nắm chặt lấy tay nó phát âm từng chữ không rõ ràng , nó chỉ nghe được loáng thoáng

- Tiểu .... Tiểu ....

- Tiếu Tiếu ư , có lẽ đó là tên người yêu của anh ta , nó chua xót rồi dứt khoát gỡ tay anh ra , bỏ ra ngoài

- Tiểu Chu . Ngay sau khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng nó thì anh lại gọi thêm một lần nữa , lần này thì thật là rõ ràng tên người con gái mà anh yêu

Sau một đêm được Tiểu Chu chăm sóc cuối cùng thì Nhã Quân cũng hết sốt và có thể trở lại làm việc .Mọi chuyện tưởng như đều ổn cho đến khi Tiểu Chu bỗng ớn lạnh .Mọi người trong đoàn đều đã đi quay hết trên bàn ăn sáng lúc này chỉ còn có nó và cô nàng họ Phụng . Đợi một lúc cho chắc chắn mọi người đã đi hết Phụng Kiều mới lên tiếng :

- Tiểu Chu à , chắc cô không ngại đi uống với tôi một tách cà phê chứ .Cô nàng tỏ thái độ thân thiết .Tôi có một vài chuyện rất muốn hỏi cô

- À được chứ .Miệng mỉm cười nhưng trong lòng nó khẽ lo sợ .Chuyện hôm qua chẳng nhẽ cô ta đã nhận ra nó . Nhưng không thể nào khuôn mặt nó úp sát vào ngực anh cơ mà cô ta làm thế nào mà nhận ra nó , chẳng nhẽ nó lại để lọt ra sơ hở nào khiến cho cô ta nhận ra hay sao

- Tiểu Chu à ,cô muốn uống gì nào , hôm nay tôi mời .Chỉ đến khi cô nàng lên tiếng nó mới nhận ra mình đang ngồi trong một quán cà phê sang trọng và cực kì yên tĩnh ở gần khách sạn

- Xin cho tôi một cà phê đen nóng .Nói rồi nó đưa tờ menu cho cô phục vụ đang đứng đó chờ đợi

- Vâng , đồ uống của hai vị sẽ có ngay đây ạ .Cô phục vụ nhẹ nhàng đáp rồi quay gót đi .Như chỉ chực chờ có thể Phụng Kiều lập tức vào đề

- Tiểu Chu cô chắc hẳn cũng biết mối quan hệ thân thiết giữa tôi và Nhã Quân phải không .Cô nàng thỏ thẻ

- Vâng , tôi cũng nghe mọi người nói chút ít ( Thật ra là làm gì có ai nói gì đâu )

- Nhưng cô biết đấy , chúng tôi đều là ngôi sao , thời gian dành cho nhau rất ít , cô lại là người thường xuyên ở bên anh ấy vậy ....

- Cô cứ hỏi , nếu giúp được gì cô tôi sẽ giúp .Nó mỉm cười nhưng trong lồng ngực đánh lô tô ( Nàng này muốn hỏi gì thì hỏi phứt đi cho rồi , bày đặt vòng vo tam quốc , làm mình mệt tim quá )

- Cô có thấy anh ấy , ừm nói thế nào nhỉ .... Có thân thiết với cô gái nào không .Cô nàng ngập ngừng

- Ôh , có chứ .Cô nàng giật nảy mình , chăm chú nhìn nó như thể muốn nuốt từng chữ . Chẳng phải là có cô đó sao ( Đùa chút chơi , ai bảo làm tui đau tim )

- Cô thật biết đùa .Cô nàng cười gượng trong khi tay đang lau những giọt mồ hôi vương trên chán .

- Cô cũng biết đấy , tôi thì rất muốn giúp cô nhưng mà quy định của công ty nghiêm ngặt là thế .Mà tôi thì sống nhờ vào dồng lương còm này , đâu có được như cô . Nó cố làm ra vẻ

- À , tôi biết cô rất khó khăn , vậy thế này nhé .Nói rồi cô nàng rút ra một tấm thẻ tín dụng màu vàng kim .Đấy là chút quà tôi dành cho cô , mã số là ********.

- Ồ không , xin thứ lỗi nhưng tôi sẽ không nhận đâu , nếu

giúp được tôi sẽ có giúp cô .Nó chỉ định trêu cô ta một chút không ngờ cô ta tưởng thật

- À vâng , rất cảm ơn cô .Cô ta sương sùng đút lại chiếc thẻ vào túi .Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc

*************************

Đúng lúc đó chuông điện thoại phòng chủ tịch Hoàng Sơn vang lên

- A lô , bác sĩ Triệu đấy ạ , có kết quả kiểm tra của tôi rồi sao , tôi không biết là nhanh thế đấy .

Ông Hoàng cười lớn nhưng rồi mặt ông bỗng biến sắc , chiếc ống nghe rơi khỏi tay ông , rơi bộp xuống đất .Đầu dây bên kia vẫn nghe vẳng vẳng tiếng bác sĩ Triệu

- Anh Sơn , anh hãy bình tĩnh , anh còn nghe lời tôi nói không đó , anh Sơn .Nhưng ông chỉ nghe đầu bên kia những tiếng tút dài

Ông Hoàng dần lấy lại được bình tĩnh ,ông nhấc ống nghe và bắt đầu bấm số

- Luật sư Nghiêm phải không , tôi có chuyện muốn bàn với ông

Chương VI : Đám cưới trong mơ

Trong cái ngày mưa cách đây 2 năm chưa , khi quyết định ra đi , kể cả khi đã đi học ,nó đã rất nhiều lần nhớ về anh nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng trong biển người mênh mông nó lại có thể gặp lại anh .Và càng chưa bao giờ nghĩ rằng cái kết cho câu chuyện tình này lại là một đám cưới tưng bừng với những lời chúc tụng .Suy cho cùng , trái đất hình tròn để cho những con người yêu nhau bằng cách nào đó lại trở về với nhau .

Sân bay , 12h trưa

- Ôi cuối cùng cũng trở về đến nơi - Nó sung sướng thầm tự nhủ trong lòng mắt len lén nhìn về phía hai con người đang đứng phía sau mình . Chẳng phải tự nhiên mà một đứa thích đi du lịch như nó lại mong mỏi phải rời đi khỏi một khu du lịch .Sức mạnh đưa nó trở về hẳn rất to lớn và đó không phải cái gì khác ngoài sự tin tưởng và mong mỏi mà Phụng Kiều giao cho nó

- Tiểu Chu ah , ở đây em .Phùng vẫy nó rối rít

-Ủa chị Phùng .Nó ngạc nhiên .Chị ra đây làm gì vậy

- Còn làm gì ngoài đón em hả nhóc .Chị lấy tay ấn vào đầu nó

- Em có thể về bằng xe công ty mà , sao chị lại ra đây làm gì

- Chú Sơn có việc muốn nói riêng với em đó , thôi em mau đi với chị

- Ba em thật là sao lại làm thế chứ , có gì về công ty rồi nói cũng được mà , đâu cần làm chị mất công như thế chứ .Nó lầm bầm

Biệt thự họ Hoàng

Ba nó đang ngồi đọc sách trong phòng , nó không buồn cất vali liền tiến thẳng tới , ba nó xưa nay là người rất điềm tĩnh vậy mà lần này lại bảo Phùng ra đón nó về gấp , ắt là chuyện cực kì nghiêm trọng

Cộc cộc .Nó nhè nhẹ gõ cửa

- Tiểu Chu hả con mau vào đi

- Ba ba à , có việc gì mà ba gấp quá vậy , lại bảo chị Phùng ra cả sân bay đón con

- Con ngồi xuống bình tĩnh xem cái này đi .Ông rút từ trong ngăn bàn ra một tập tài liệu phía bên trên có đề chữ Hoàng Sơn

- Ba ba à , đây là cái gì vậy .Nó giở ra và ngay khi lướt qua trang đầu tiên , nó đã không còn tin vào mắt mình nữa

- Ba à , đây không thể là sự thật được

Nhưng trái lại với thái độ kích động của nó .Ông Hoàng điềm tĩnh nói :

- Ba đã làm việc với luật sư Ngiêm rồi .Anh chị con đều đã có sự nghiệp riêng , lại rất yêu thương con , nên mọi người đều thống nhất , sau này tất cả mọi thứ mang tên ba đều là của con , con không cần lo lắng gì cả

- Ba nghĩ rằng con chỉ nghĩ đến tiền thôi sao , con có chân có tay , có thể tự mình làm ra tiền , con chỉ cần ba đừng đùa như vậy nữa có được không .Nó hét lên rồi chạy ra khỏi cửa , để mặc ông Hoàng ngồi trong phòng với ánh mắt buồn da diết

Những giọt nước mắt của nó lăn đầy trên má , đã bao lần khóc nhưng đây là lần đầu tiên nó cảm thấy được sự mặn mòi của nước mắt .Nước mắt xóa nhòa đi những hình ảnh trong mắt nó khiến nó đâm sầm vào anh

- Tiểu Chu , em làm sao vậy ,có chuyện gì sao .Anh nhìn khuôn mặt nhòa kệ của nó đầy lo lắng

Nó bỗng quên hết mọi hờn dỗi , mọi nỗi tức tưởi trong lòng , nó bỗng cảm thấy ngày xưa như đang trở về và nó đã khóc váng lên trong vòng tay anh rồi thiếp đi lúc nào không biết .Cánh cửa phòng nó dần khép lại sau lưng anh để lại cho anh bao suy nghĩ

Bao nhiêu năm quen nhau , anh chưa bao giờ thấy nó hoảng loạn đến như vậy , trong mắt anh nó luôn là một cô gái mạnh mẽ , cô gái đã kịp khắc tên mình vào trái tim anh trước khi ra đi không một lời từ biệt ,thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy , từ khi thấy cô rời đoàn anh đã cảm thấy có cảm giác bất an

- Nhã Quân này , cậu nói chuyện với tôi một lát được chứ .Tiếng ông Hoàng vang lên khiến anh giật mình

Trở vào thư phòng anh chợt để ý thấy tập tài liệu rơi vung vãi trên nền đất , ông Hoàng như nắm bắt được suy nghĩ của anh liền nói:

- Cậu nên đọc nó , rồi cậu sẽ hiểu những gì tôi nói với cậu sau đây

Anh sững sờ người đàn ông trước mặt anh sao có thể bị căn bệnh quái ác ấy .Tuy đã trên 50 nhưng ông Hoàng nhìn còn rất trẻ và phong độ so với độ tuổi của mình

- Cuộc đời tôi đến nay cũng chẳng hối tiếc điều gì , nhưng Tiểu Chu còn quá trẻ , tôi không thể không lo nghĩ về con bé

Anh yên lặng khẽ gật đầu nghe ông nói tiếp .Quả thật tính tình Tiểu Chu rất giống trẻ con hay khiến cho người ta lo lắng

- Trước khi nhắm mắt tôi muốn trông thấy người mà con bé có thể gửi gắm cả đời .Vậy Nhã Quân cậu thấy Tiểu Chu nhà chúng tôi thế nào

- Tôi e ... Nhã Quân quả thực rất bất ngờ trước lời đề nghị của ông Hoàng

- Cậu thấy đấy , tôi và ông ngoại cậu vốn là chỗ quen biết lâu năm ,tôi và cậu làm việc với nhau cũng đã lâu , tôi chỉ an tâm khi giao con gái mình cho cậu mà thôi .Cậu còn suy nghĩ gì nữa

- Nhưng còn về phía Tiểu Quân thì sao ạ

- Cậu yên tâm , tôi sẽ lo việc đó

Sáng hôm sau

- Tiểu Chu hãy kết hôn với Nhã Quân nhé con .Ông Hoàng hỏi con

- Ba à , sao lại có thể như vậy được , con và anh ấy quen biết nhau chưa được bao lâu mà .Nó cúi đầu ,cố nói lấp liếm

- Con hãy làm cho ông già này yên tâm một chút có được không .Ông Hoàng ép con

- Vâng, nếu đó là điều ba muốn .Nó đành phải chiều theo ý ba

- Vậy thứ 7 tuần sau đẹp ngày đó con .Ông khẽ mỉm cười

- Ba à , đâu cần gáp như vậy chứ ạ .Nó ngạc nhiên

- Tiểu Chu thời gian của ba bây giờ chỉ còn đếm bằng ngày mà thôi

Nó lại mơ giấc mơ kì lạ vẫn là những thiên sứ bé nhỏ tay tung những bông hoa , vẫn là những lời chúc phúc trên nền nhạc du dương nhưng lần này nó lại có thể nhìn thấy mặt cô dâu và khuôn mặt đó không ai khác ngoài chính nó .Nó giật mình tỉnh dậy , đồng hồ trên bàn chỉ 4h sáng và nó bất động trên người nó là bộ váy cưới màu trắng toát .Có lẽ nó đã ngủ quên trong lúc thử váy, càng gần đám cưới mọi việc lại càng nhiều nhưng vì được tổ chức bí mật nên hàng ngày nó vẫn đi làm bình thường .Nó cảm thấy thật bối rối .Liệu rằng tình yêu có quay trở lại

*****************

Tại bệnh viện Triệu Viên

- Bác sĩ Triệu có kết quả khám sức khỏe của ông Hoàng Sơn rồi đây, tôi xin lỗi dạo này nhiều việc quá nên đến bây giờ mới đưa được cho ông .Bác sĩ Nhi vui vẻ cười cầu hòa

- Vậy kết quả khám lần trước là sao .Ông Triệu sững sờ

- Tôi đâu có đưa cho ông kết quả nào đâu , cái này tôi vừa làm xong , còn ấm đây nè .Bác sĩ Nhi ngạc nhiên hỏi lại

- Tiêu Tiêu cô ra đây cho tôi , kết quả lần trước là thế nào hả .bác sĩ Triệu hét lên

- Dạ đó là kết quả cảu một bệnh nhân ung thư vừa tử vong tháng trước , thân nhân của họ yêu cầu xác nhận để lấy tiền bảo hiểm ạ , nên cháu mới đưa cho chú kí .Tiêu Tiêu từ tốn giải thích

-Thôi chết tôi rồi , có lẽ tại lúc đó tôi mệt quá , nhìn gà hóa quốc , đến khổ .Nói ròi ông vò đầu bứt tai và ấn điện thoại ấn một số quen thuộc dù giờ mới là 4h sáng

Chương VII :Sự thật phơi bày

Trong giấc ngủ vật vờ , nó nhớ lại cái cảnh tượng hai năm về trước, đầy đau khổ , đầy thù hận để khi giật mình tỉnh giấc nó nhận ra " con người đó " nay đã trở thành chồng mình .Khi tiếng " con đồng ý " vừa cất lên là lúc nó bỏ mặc phần đời còn lại của mình cho số phận .Một đám cưới không có tình yêu rồi sẽ có kết quả gì , nếu anh lại bỏ rơi nó một lần nữa , liệu nó còn có can đảm để bỏ chốn khi cuộc đời hai con người đã bị gắn chặt vào nhau qua tờ hôn thú

- Các con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé , bao giờ đến nơi nhớ gọi điện về cho cha mẹ yên tâm .Mẹ nó khẽ dặn dò khi tiễn nó và anh ở sân bay

- Mẹ à , mẹ đừng lo cho con , con biết tự chăm sóc bản thân mình mà .Nó chấn an mẹ nó , nói rồi nó ôm tạm biệt cha và mẹ lần cuối trước khi bước cùng anh vào phòng cách li .

Đảo Bali

Nó nằm vật ra giường , chuyến đi không dài nhưng đám cưới chiều nay đã rút cạn sức lực của nó .Bỗng chuông điện thoại của nó reo vang

- A lô , Tiêu Tiêu à . Tiêu Tiêu và nó vốn khá thân thiết khi cả hai cùng ở một phòng trong kí túc xá trước đây .Khi nó đi du học cả hai vẫn thường liên lạc

- Mình xin lỗi không đến dự đám cưới của cậu , nhưng đúng là gia đình cậu song hỉ lâm môn , bao giờ về phải khao nhé .Tiêu Tiêu hồ hởi

- Song hỉ ư , ý cậu là gì thế .Nó tò mò hỏi lại

- Vậy bác Sơn không bảo gì với cậu sao , bản bệnh án lần trước cảu bác ấy là nhầm lẫn thôi còn sức khỏe của bác ấy vẫn rất tốt mà

- Ý cậu là , ba mình đã biết ông ấy không hề bị bệnh trước đám cưới sao .

- Ừ , ngay hôm biết có sự nhầm lẫn , bác sĩ Triệu đã chẳng gọi điện ngay ba cậu còn gì , chẳng nhẽ cậu không biết sao .

- Ừ , cảm ơn cậu nhé , mình gọi lại sau , giờ mình có chút việc

- Ừ bye cậu

- Bye bye

Vừa lúc ấy anh đẩy cửa bước vào và thấy nó đang ngồi bất động trên giường , sắc mặt rất xấu , chẳng nhẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh đi mua nước thì đã có việc gì xảy ra ư .Trước ánh mắt đầy lo lắng của anh nó lên tiếng trước :

- Anh mau thu dọn hành lí , tối nay chúng ta sẽ về

- Ở nhà có chuyện gì sao em .Anh lo lắng

- Cứ về rồi anh sẽ biết ngay thôi .Nó cười mỉa mai

Tại biệt thự họ Hoàng

- Sao hai con lại về giờ này , sao không gọi điện báo trước để mẹ cho tài xế ra đón .Mẹ nó lo lắng hỏi về sự trở về bất thường của nó

- Mẹ à , ba con đâu rồi mẹ .Nó hờ hững đáp lại thái độ quan tâm của mẹ nó

- À , ông ấy đang đọc sách trong ...Chưa để mẹ nói hết câu nó đã vội vàng lao ngay vào thư phòng của cha nó

- Rốt cuộc thì đã xảy ra việc gì vậy .Mẹ nó lại quay ra hỏi " chàng rể "

- Con cũng không biết , cứ tưởng nhà mình đã xảy ra chuyện gì nên mới vội vàng cùng cô ấy về đây đấy chứ ạ

Bên trong thư phòng ông Hoàng Sơn bỗng nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ và ông thực sự ngạc nhiên khi thấy cô con gái rượu đang đứng nơi cửa phòng

- Tiểu Chu lẽ ra giờ này con phải đang ở đảo BaLi chứ .Ông Hoàng ngạc nhiên không kém vợ mình .

- Con về vì lo cho bệnh của ba mà .Nó mỉa mai

- Con không cần phải làm thế đâu , tình hình cũng ổn định rồi mà con

- Sao ba không nói luôn là ba không bị bệnh có phải hay hơn không

- Con ..chẳng nhẽ con đã biết rồi ư

- Ba à , người ta nói rằng nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm .Nó cay độc

- Ba , ba thật sự có lỗi vì đã làm con lo lắng , ba ....Ông Hoàng ngập ngừng

- Ba à , ba làm con lo lắng ,con có thể tha thứ , nhưng còn đám cưới thì sao , con có thể làm gì bây giờ .

- Con nghĩ rằng ba sẽ làm tổn hại đến con ư , ba cho tiến hành đám cưới cũng là vì con mà thôi

- Vì con ư , nhưng .....Ông Hoàng liền ngắt lời con gái

- Chẳng nhẽ con không tin ba ư

- Con đã tin ba và kết quả là con đã lấy chồng khi còn chưa đầy 20 tuổi , ba nói sao với con đây

- Nhưng ta là ba con , cho dù lừa dối con đi chăng nữa cũng chỉ là vì con mà thôi , chẳng nhẽ ba lại làm điều bất lợi với con gái mình hay sao

Nó im lặng , lời nói của ba nó rất thuyết phục , từ bé tới lớn trong bốn người thì nó luôn được ba cưng chều nhất , ba luôn dành tất cả những điều tốt nhất cho nó , kể cả cái quyết định đi anh hai năm trước của nó cũng vậy

- Có lẽ con nên tới thăm ba vào một dịp khác vậy . Nó nói

- Ừ , đừng để chồng con lo lắng

" chồng ư " chỉ vì một sai lầm mà giờ đây nó đã là vợ anh , khi sự thật đã phơi bày thì những ngày tháng sau này của anh và nó sẽ thế nào đây .Liệu anh có cho rằng nó đã lừa anh. Chỉ có trời mới biết

Chương VII : Sự trở về

11h đêm , mọi người hầu như đều đang say giấc ngủ chỉ còn lại hai con người đang suy tư dưới bầu trời đêm .Quay ngược thời gian , 2 giờ đồng hồ trước

- Các con giờ đã lấy nhau , hơn nữa đây lại là đằng ngoại con ở đây thì sẽ không tiện đâu .Ba nó âu yếm hiền từ nói

- Nhưng con biết đi đâu bây giờ , lần trước con đã xin ra ở riêng rồi mà ba đâu có chịu . Nó phụng phịu

- Ừ vậy để ba đền bù cho các con vậy nhé .Nói rồi ba nó rút ra từ trong ngăn bàn ra một chùm chìa khóa và nhanh tay lấy một tờ giấy trên bàn viết vội mấy chữ

- Đây là địa chỉ và chìa khóa căn hộ ba đã chuẩn bị cho các con , con mau đưa Nhã Quân đến đó .

Nó há hốc miệng kinh ngạc quá đỗi , nó chợt hiểu ra , dù cho sáng nay nó có phát hiện ra sớm hơn thì dù phải trói nó lại ba nó cũng sẽ bắt bằng được nó lấy anh .Ông đã chuẩn bị công phu đến mức này thì nó sao có thể còn chống đối nổi nữa . Nó vẫn cứ ngơ ngác như thế cho đến khi bỗng thấy bàn tay nóng ấm nắm chặt tay mình bỗng buông ra , từng đợt gió lạnh buốt phả vào mặt nó .Nó nhìn lại cánh cổng sắt nặng nề đóng kín đằng sau lưng rồi đi lên taxi mà không biết mình và anh sẽ đi đâu , tờ giấy ghi địa chỉ nó chẳng buồn mở ra .Đúng lúc ấy xe qua một tòa chung cư, có gì đó thoáng hiện ra trong đầu nó

- Bác tài mau dừng xe .Nó hối hả

- Tiểu Chu em định đi đâu vào lúc khuya thế này

- Anh đừng lo cho tôi , nói rồi nó nhét vội tờ giấy vào tay anh , hãy cứ tới đó đi có gì tôi sẽ gọi điện cho anh

- Tiểu Chu , Tiểu Chu .Anh gọi nhưng nó không còn nghe thấy nữa nó đang có cho mình một kế hoạch mới

******************

Ping pong pinh pong tiếng chuông hối hả vang lên ,Linh Linh ngái ngủ quờ quạng tìm đôi dép bông đi trong nhà , thầm nguyền rủa kẻ nào đang tâm phá hoại giấc ngủ của người khác

- Linh Linh mau đưa chìa khóa căn hộ cho mình .Nó hỏi luôn

- Chẳng phải cậu đang đi tuần trăng mật ở BaLi sao , sao lại ở đây vào giờ này , mà Nhã Quân đâu , anh ấy có về cùng cậu không , mà cậu về có cho bố mẹ biết không thế .Vừa nhìn thấy bạn Linh Linh giật mình tỉnh cả ngủ , hỏi liến thoắng một hồi

- Thế cậu có cho mình vào không thế , hỏi nhiều thế rồi từ từ mình trả lời cho

- Ừ , mình quên mất , cậu mau vào nhà đi kẻo lạnh

- Phi công Linh Linh cuối cùng cũng đã về tới mặt đất , nó cười hì hì

30 phút trôi qua

- Này sao cậu lại tàn nhẫn thế hả .Linh Linh hét lên

- Này Triệu Linh Linh cậu có biết trời đánh còn tránh miếng ăn không hả .Nó vừa xì xụp ăn mì vừa nói

- Này, ai không biết sẽ tưởng cậu bị chết đói đấy

- Mình cũng chết đói thật đây , cả ngày mình đã ăn gì đâu , nghe tin là về đây ngay có ăn uống gì đâu

- Thế còn Nhã Quân anh ấy đã ăn uống gì chưa

- Thế cậu là bạn mình hay bạn anh ta , bạn bè ngồi đây thì chẳng thèm hỏi chỉ toàn hỏi trai thôi

- Ừ , mình là bạn anh ấy đấy , mình không có loại bạn xấu xa tàn nhẫn như cậu

- Cậu không cần phải lo , nhớ Phụng Kiều mà mình đã kể cho cậu chưa , cậu thấy rằng người như anh ta sẽ phải ở một mình sao

- Thôi mình nói chuyện với cậu bực cả mình , mình đi ngủ đây , nhớ rửa bát đấy cô nương

- Mình biết rồi mà , nó chề môi

Rửa xong chiếc đĩa nó bèn tự pha cho mình một cốc trà thảo mộc , ngồi nhìn tuyết rơi và nghĩ về anh và nó .Anh và nó đã đi một đoạn đường dài rồi cuối cùng lại quay về bên nhau . Hai năm ở Anh thời gian nó dành cho mình là không nhiều , nó tự ép mình làm việc để quên anh , để cho lòng thù hận thôi thôi thúc nó nhưng nó chợt nhận ra rằng càng hận anh sâu đậm nó lại càng yêu anh

Tuyết lại rơi , thêm một mùa đông nữa lại đến với anh , nhưng anh đã không còn phải đợi chờ tình yêu của mình quay trở lại từ một phương trời xa , đối với anh đợi chờ không phải là luôn có tác dụng ít nhất là tỏng trường hợp này , anh biết nó sẽ không trở lại trong đêm nay nhưng sẽ ở lại bên anh trong mùa đông này

- Bác tài làm ơn cho tôi đến chung cư Lạc Viên

******************************

Đường ra mở cửa cho anh khi trong tay vẫn cầm gói mì tôm sống đang cắn dở

- Đường lâu quá không gặp , mình đến thăm cậu đây.Anh cười niềm nở

Rầm cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo trước mặt anh , sau đó là tiếng lách cách của chốt an toàn rồi cánh cửa lại đột ngột mở ra

- Nói mau tại sao cậu lại đến thăm mình vào đêm tân hôn thế này.

- Thế nếu mình nói là bị vợ đuổi , đến xin cậu tá túc một đêm thì cậu có tin không nào.Anh cười nhạt

- Anh ơi ai đến vậy anh.Một giọng nữ lả lướt cất lên

Nhìn anh đang đứng ở cửa , vẻ mặt hết sức kinh ngạc , Đường khẽ phẩy tay rồi đi thẳng vào trong phòng hai người nói chuyện gì đó với nhau.Một lúc sau khi anh còn đang lúi húi khoá cửa thì một mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi

- Ôi , đây chẳng phải là anh Nhã Quân hay sao , Đường anh có quen với anh Quân sao , thật không thể tin được .Nói rồi cô nàng xịt lấy xịt để chai nước hoa đang cầm trong tay ra khắp căn phòng rồi còn đòi lấy cho được chiéc áo anh đang mặc rồi mới chịu về.Fan cuồng thì anh đã thấy nhiều nhưng đến mức độ giựt áo thế này thì anh mới thấy lần đấu

- Vừa rồi cô ấy làm gì vậy. Anh vừa lấy tay quạt lia lịa trước mặt vừa hỏi

- À một cách đánh dấu của phụ nữ ấy mà , cậu kệ cô ấy.Thật đúng là độc đáo anh thầm nghĩ

Đường bẳng tuổi anh , noại hình và tài ăn nói đều rất khá không hiểu tại sao anh chàng này lại vẫn chưa lấy được vợ , có lẽ bởi tính đào hoa của cậu ta , cô gái vừa rồi cũng là một minh chứng đầy sống động cho điều đó không thì anh cũng khó lòng mà tưởng ra được cái cách đánh giấu có một không hai này

- Cậu nợ mình một chiếc áo đấy nhé

- Ừ lấy tạm chiếc áo mình mắc đầu giường ấy

Để mặc bạn quay lại với màn hình máy tính và trò chơi ưa thích anh với tay lấy chiếc áo mặc vào người , hành lí vẫn còn để đầy ra đấy nhưng mệt mỏi khiến anh không còn muốn nghĩ đến việc lục tung đống đồ ra chỉ để lấy một chiếc áo ngủ vào lúc khuya khoắt thế này.Nhưng vừa nằm lên chiếc giường êm ái , giấc ngủ còn chưa kịp đến thì hình ảnh nó đã ập đến trong tâm trí anh.Cái thói ham công tiếc việc của nó anh đã từng được chứng kiến, muộn thế này không biết nó còn làm việc hay không. Bất chợt anh nhớ đến cảm giác khi bế nó trên tay ở sân bay Hạ Âu , chưa bao giờ anh thấy mình như thế , lo lắng , sợ hãi tất cả đồng thời cùng hiện hữu , anh chợt hiểu rằng , những thứ anh làm đều xuất phát từ một điển đó là sự chờ đợi , nếu như điều đó mất đi , nếu như nó không còn tồn tại nữa :

- Thế giới không có em mọi thứ đều chỉ là vô nghĩa

*************************************

5h sáng , nó nhìn đồng hồ treo tường , cảm giác ê ẩm đã đánh thức nó dậy

- Linh Linh chết tiệt , đêm hôm đang ngủ dám đạp mình xuống đất.Nó định cốc đầu Linh Linh một cái nhưng nghĩ Linh Linh đã vì mình mà thức dậy đêm hôm nó đành nán lại

- Đợi cậu ngủ dậy mình nhất định trừng trị cậu.

Nó vớ lấy hành lí , căn nhà từ luc mua đến giờ nó chưa ở được ngày nào , nếu muốn ở đành phải bỏ chút công sức dọn dẹp vậy , nghĩ thế nó liền chạy một mạch về nhà.Mùa hè trời mau sáng , nó chợt nổi hứng muốn tận hưởng chút không khí trong lành của buối sáng sớm.Để hành lí vào nhà nó bèn ra ban công tập tành vào động tác thể dục , tai nghe ipod, hòa mình vào bài hát nó không còn để ý gì vào xung quanh nữa

*********************************

- Nam à , cậu mau dậy tìm giúp mình thẻ nhân viên

Đường làm trong tổ quay phim của công ty anh.Xét theo tình thế hiện nay thì có lẽ anh chàng có buổi quay sớm nhưng lại quên mất

- Đây rồi , thôi mình đi trước nhé , tạm biệt

Đường đi rồi anh nhắm mắt nhưng không thể ngủ lại được , anh nhìn đồng hồ, mới có ănm giờ sáng biết làm gì , mắt anh bỗng chạm vào tờ giấy trên mặt bàn

*************************************

Chung cư Hoa Liên khá gần nên anh quyết định đi bộ.Đây là một khu chung cư hội ngộ đầy đủ những thứ mà người dân hiện đại mong muốn , vừa tiện nghi nhưng lại cũng rất gần gũi với thiên nhiên.Bố vợ anh quả thật có con mắt tinh đời nhưng thật đáng tiếc đây là lần đầu và cũng là lần cuối anh tới đây.Chạy bộ lêb tầng ba anh không cảm thấy mệt mà còn có chút sảng khoái , có lẽ đã quá lâu anh không vận động , chỉ có điều áo anh bị ướt đôi chút.Dáng người đang đứng trước mặt khiến anh ngỡ ngàng chùm chìa kháo trong tay rơi xuống đất một tiếng khô khốc

Hình như có tiếng động gì đó , chắc có ai đó làm rơi chìa khoá , một người hàng xóm chăng , không quay lại chào hỏi thì hơi thất kẽ có lẽ vẫn nên xem người ta cần giúp gì khộng. Nó quyết định nở một nụ cười thật tươi với vị hàng xóm đầu tiên mà nó sẽ gặp nhưng khi quay lại nụ cười trên môi nó vụt tắt.Anh đang đứng trước mặt nó đầu tóc không chải , quần áo thì nhầu nhĩ , mùi nước hoa nồng nặc , trên cổ áo vẫn còn vết son màu đỏ thẩm như đnag thách thức nó

Từ xưa đến nay anh luôn nghĩ rằng , việc bạn thỉnh thoảng xuất hiện thiếu chải chuốt hay chỉn chu có lẽ cũng sẽ không anh hưởng đến cách người khác nhìn bạn như thế nào , hay đơn giản đó là sở thích của bạn và mọi người quý mến bạn thì sẽ không lánh xa bạn chỉ vì điều đó ,Nhưng khi bắt gặp ánh mắt nó nhìn mình anh thấy lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy quần áo và đầu tóc có sức ảnh hưởng tới mình như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#magician