Những ký ức trong không gian An Yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng, khi Vy đến tiệm, cô thấy Bảo đang đứng bên quầy. Cô chào anh và hỏi:

- Anh Bảo, không biết bao giờ cô chú sẽ quay lại tiệm bánh?

Bảo ngừng tay, suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Ba mẹ nói sẽ quay lại sớm thôi, có lẽ chỉ vài hôm nữa. Họ đang giải quyết một số công việc gia đình.

Vy gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng ba mẹ Bảo sẽ sớm trở lại. Cô nhớ không khí ấm áp và những lời khuyên chân thành từ họ.

Sau khi tan ca, Vy nhìn đồng hồ và nhận ra đã đến giờ về.

- Anh Bảo, em về nhé!

Vy nói, nở một nụ cười rạng rỡ.

Bảo gật đầu, ánh mắt có chút lưu luyến.

- Em học vui nhé!

Anh nhắc nhở, giọng đầy quan tâm.

Vy cảm thấy ấm áp trước sự chăm sóc của Bảo. Cô rời khỏi tiệm, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ về ngày hôm nay. Những khoảnh khắc vui vẻ bên Bảo khiến cô không thể không mỉm cười.

Trên đường về trường, Vy suy nghĩ về các môn học sắp tới, đặc biệt là môn thiết kế đồ họa mà cô rất yêu thích. Cô hình dung ra những bài tập sáng tạo mà mình sẽ thực hiện, lòng đầy háo hức. Khi đến lớp, âm thanh của bạn bè, tiếng cười và những câu chuyện râm ran xung quanh khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Những người bạn thân luôn mang đến cho cô cảm giác gần gũi và vui vẻ.

Giờ học trôi qua, Vy đôi lúc lại để ý đến những suy nghĩ về Bảo.

Khi chuông tan học vang lên, Vy về nhà ngay.

Cô sống một mình trong căn phòng nhỏ gần trường, nơi mà cô đã tạo dựng nên những kỷ niệm đẹp trong suốt thời gian học tập.

Về đến nơi, Vy bắt tay vào nấu bữa tối cho mình. Cô thích nấu ăn, và việc này giúp cô thư giãn sau một ngày dài.

Mùi thơm từ những món ăn tự tay làm khiến cô cảm thấy dễ chịu. Vy vừa nấu vừa nghe nhạc, tâm trạng trở nên nhẹ nhàng hơn. Dù sống một mình, nhưng Vy luôn biết cách tìm niềm vui từ những điều giản dị hàng ngày.

Sau khi ăn tối xong, Vy ngồi xuống bàn học, mở sách và bắt đầu ôn bài.

Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tạo ra không gian yên tĩnh, giúp cô tập trung hơn.

Cô cảm thấy hào hứng với những kiến thức mới và những dự án sắp tới.

Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, Vy ngả người ra ghế sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn từ các tòa nhà xung quanh tạo nên một khung cảnh lung linh, và cô cảm thấy biết ơn vì cuộc sống hiện tại. Dù có những khó khăn, nhưng Vy luôn tin rằng mỗi ngày đều mang đến những cơ hội mới để cô trưởng thành và khám phá bản thân.

Tự nhiên có điều xưa cũ tìm về nơi Vy thì phải

Ánh đèn lung linh bên ngoài khiến cô nhớ lại những kỷ niệm cũ với Bảo.

Hồi đó, cả hai sống chung trong một căn hộ nhỏ, nơi mà mọi thứ đều đơn giản nhưng đầy ắp tiếng cười và kỷ niệm.

Căn hộ ấy không lớn, nhưng với Vy, nó giống như một thế giới riêng, nơi mà họ có thể thoải mái là chính mình.

Cô nhớ những buổi sáng, Bảo thường dậy sớm nấu ăn, mùi thơm từ bữa sáng lan tỏa khắp căn nhà.

Họ thường cùng nhau thưởng thức bữa ăn trên bàn ăn nhỏ xíu, nơi mà chỉ cần một chiếc bàn và hai chiếc ghế cũng đủ để tạo nên những khoảnh khắc ấm áp.

Những bữa sáng đơn giản như bánh mì nướng với trứng ốp la hay món phở Bảo tự tay nấu luôn khiến Vy cảm thấy hạnh phúc.


Họ chia sẻ những câu chuyện vui vẻ về cuộc sống, từ những điều nhỏ nhặt đến những giấc mơ lớn lao về tương lai.

Dù không có tiệm bánh An Yên như bây giờ, nhưng những chiếc bánh Bảo tự tay làm vẫn luôn là món ăn yêu thích của Vy.

Cô nhớ lần Bảo thử làm bánh gato cho sinh nhật mình.

Hôm đó, Bảo đã bí mật chuẩn bị từ sớm, và khi Vy trở về nhà, một bữa tiệc nhỏ đã được chuẩn bị sẵn. Dù chiếc bánh không hoàn hảo, với lớp kem hơi chảy và hình dáng không đều, nhưng sự nỗ lực và tình cảm của Bảo khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô bờ.

Họ đã cùng nhau cắt bánh, cười đùa, và Bảo còn nghịch ngợm bôi kem lên mặt Vy, tạo nên những khoảnh khắc không thể nào quên.

Những ngày tháng đó, tuy có những khó khăn trong việc chi tiêu và học tập, nhưng tình yêu và sự đồng hành của cả hai đã giúp họ vượt qua mọi thử thách. Vy nhớ những buổi tối, cả hai ngồi bên nhau, cùng ôn bài và chia sẻ những lo lắng về tương lai..

Vy tự hỏi liệu những kỷ niệm đó có còn sống mãi trong tim mình hay không. Cô biết rằng chúng sẽ luôn là một phần đẹp đẽ trong cuộc sống của cô.

Những kỷ niệm với Bảo không chỉ là những hình ảnh, mà còn là những cảm xúc, những bài học về tình yêu và sự chia sẻ.

Khi nhớ lại, Vy cảm thấy vừa buồn vừa vui.

Vy nhớ lại những ngày đầu mới yêu Bảo.

Cả hai đều học cùng một trường đại học, nhưng Bảo lớn hơn Vy bốn tuổi, điều đó khiến anh trở thành một người vừa thân quen vừa đáng ngưỡng mộ trong mắt cô.

Vy nhớ rõ lần đầu tiên họ gặp nhau tại thư viện của trường.

Hôm đó, Vy đang loay hoay tìm một cuốn sách tham khảo cho bài luận văn, và Bảo, với nụ cười ấm áp, đã ngỏ ý giúp đỡ.
Chính sự nhiệt tình và chu đáo của anh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Vy.

Họ nhanh chóng trở thành bạn bè, thường xuyên trao đổi về những chủ đề học tập và cuộc sống.

Dần dần, những buổi gặp gỡ học tập biến thành những cuộc trò chuyện dài không dứt.

Bảo thường kể cho Vy nghe về những trải nghiệm của anh trong những năm tháng đại học trước đó, những câu chuyện đầy cảm hứng và đôi khi là những bài học quý báu.

Sự chênh lệch tuổi tác khiến Bảo có cái nhìn sâu sắc và trưởng thành hơn, điều mà Vy luôn cảm thấy hấp dẫn.

Có lẽ sẽ rất lâu để Vy quên được ngày hôm ấy, ngày mà cô và Bảo từ mối quan hệ bạn bè tiến đến một mối quan hệ hơn cả thế.

Một buổi chiều mùa hè, khi ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống khuôn viên trường.

Họ vừa kết thúc một buổi học và đang đi dạo quanh những hàng cây xanh mát. Không khí thật dễ chịu, những chiếc lá xao động trong gió như hòa nhịp với tâm trạng hồi hộp của Bảo.

Bảo dẫn Vy đến một góc nhỏ nơi mà họ thường ngồi trò chuyện.

Anh nhìn vào mắt Vy, cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh.

- Vy!

Bảo bắt đầu, giọng anh hơi run.

- Có một điều mà anh đã muốn nói với em từ lâu rồi.

Vy nhìn Bảo, đôi mắt cô sáng lên đầy sự tò mò.

- Có chuyện gì vậy, Bảo?

Vy hỏi, cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt của anh.

Bảo hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

-Anh biết chúng ta đã trở thành bạn bè rất tốt, và anh rất trân trọng điều đó. Nhưng... anh cảm thấy rằng tình cảm của mình dành cho em đã vượt ra ngoài tình bạn. Anh yêu em, Vy. Anh yêu em từ rất lâu rồi.

Vy đứng sững lại, trái tim cô như ngừng đập trong giây lát. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Bảo tiếp tục.

- Anh biết có thể điều này sẽ làm em bất ngờ, nhưng anh không thể giữ nó trong lòng thêm nữa. Em là người đặc biệt nhất với anh, và anh muốn được ở bên em, cùng chia sẻ mọi khoảnh khắc trong cuộc sống.

Vy cảm thấy nước mắt mình chực trào, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô mỉm cười, trái tim cô ấm áp trước sự chân thành của Bảo.

- Bảo, em cũng cảm thấy như vậy.
Vy nói, giọng nghẹn ngào.

- Em cũng yêu anh, nhưng em không dám nói ra vì sợ sẽ làm mất đi tình bạn của chúng ta.

Bảo mỉm cười, sự nhẹ nhõm hiện rõ trên gương mặt anh.

-Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau bước vào một chương mới trong câu chuyện của mình. Anh muốn làm bạn trai của em, và cùng nhau xây dựng những kỷ niệm đẹp hơn nữa.

Vy gật đầu, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều ngừng lại.

Họ ôm nhau thật chặt, trong khoảnh khắc đó, cả hai đều biết rằng tình yêu của họ đã chính thức bắt đầu, một hành trình mới đầy hứa hẹn đang chờ đón phía trước.

Bảo trở về nhà sau một ngày làm việc tại tiệm bánh, lòng trĩu nặng những kỷ niệm.

Mặc dù đã chia tay Vy, nhưng hình ảnh của cô vẫn ám ảnh anh, đặc biệt là những khoảnh khắc hôm nay khi cả hai cùng làm việc.

Khi bước vào phòng, Bảo ngồi xuống giường, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều gợi nhớ đến Vy.

Bảo không thể không ngắm nhìn cô, cảm giác như thời gian quay trở lại những ngày tháng đẹp đẽ trước đây.

Trong lòng Bảo lại dấy lên nỗi buồn. Anh nhớ những giây phút họ cùng nhau cười đùa, chia sẻ những câu chuyện và ước mơ.

Những ký ức ấy như một cuốn phim quay chậm, khiến anh cảm thấy hụt hẫng.

Khi nhìn thấy Vy chụp ảnh bên những chiếc bánh, Bảo không khỏi thở dài.

Dù cả hai đã quyết định chia tay, nhưng tình cảm trong anh vẫn còn nguyên vẹn.

Anh tự hỏi liệu có cách nào để quay trở lại những ngày tháng ấy, hay tất cả chỉ còn là quá khứ.

Ngồi trên giường, Bảo mở điện thoại, lướt qua những bức ảnh cũ của họ.

Mỗi bức ảnh đều mang lại cho anh nỗi nhớ và sự tiếc nuối. Anh không biết liệu có nên nhắn tin cho Vy hay không, nhưng trong lòng anh luôn hy vọng rằng một ngày nào đó, họ có thể gặp lại và nói về những điều chưa kịp nói.

Cuối cùng, Bảo quyết định không nhắn tin. Anh biết rằng đôi khi, để giữ gìn những kỷ niệm đẹp, tốt nhất là nên để chúng ở lại trong quá khứ.

Bảo ngồi trên giường, tâm trí quay cuồng với những kỷ niệm đau thương. Hôm chia tay, mọi thứ diễn ra như một cơn bão. Anh nhớ rõ từng chi tiết của buổi chiều hôm ấy, khi cả hai đã cãi nhau một cách nảy lửa.

Bảo và Vy ngồi đối diện nhau trong phòng khách của Bảo, không khí căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng không gian, nhưng nó không thể xua tan được sự lạnh lẽo đang bao trùm giữa hai người. Hôm nay, mọi thứ đã đi quá xa, và cả hai đều biết điều đó.

-Anh thật sự không hiểu em!

Vy nói, giọng cô cao vút, đầy tức giận.

- Anh luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình, không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của em cả!

Bảo cảm thấy tức giận dâng trào trong lòng.

- Em đang nói gì vậy? Anh đã cố gắng hết sức để làm mọi thứ tốt nhất cho chúng ta! Em lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào những điều nhỏ nhặt!

Bảo đứng dậy, đi qua lại trong phòng, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

- Nhỏ nhặt?!

Vy gào lên, ánh mắt cô bừng bừng lửa giận.

- Tất cả những gì em cần là một chút quan tâm từ anh. Nhưng anh thì lúc nào cũng bận rộn với công việc, không bao giờ dành thời gian cho em!

- Em thật sự trẻ con!

Bảo đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng anh trở nên gay gắt.

- Anh không thể lúc nào cũng chạy theo những cảm xúc nhất thời của em. Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng như vậy!

Vy nhếch mép, ánh mắt cô đầy giận dữ và tổn thương.

- Trẻ con? Anh nghĩ rằng em chỉ muốn những điều tầm thường? Em chỉ muốn anh hiểu và chia sẻ với em, nhưng anh chẳng bao giờ làm được! Em cảm thấy như mình đang sống trong một mối quan hệ đơn phương!

- Và em cũng không hiểu rằng anh đang cố gắng để lo cho cả hai chúng ta.

Bảo nói, giọng anh dần trở nên khản đặc.

- Anh không thể lúc nào cũng ở bên em như trước. Em cần phải trưởng thành hơn! Anh không thể hy sinh mọi thứ chỉ để chiều theo cảm xúc của em!

- Trưởng thành?

Vy cười chua chát, đôi mắt cô long lanh nước.

- Có lẽ anh nên nhìn lại chính mình trước khi nói đến sự trưởng thành của người khác. Anh chỉ biết làm việc mà không quan tâm đến tình cảm của em! Anh có biết em đã cảm thấy cô đơn như thế nào không?

Cả hai đều im lặng, không ai muốn nhượng bộ. Những lời nói như những mũi tên, cứa vào trái tim nhau. Bảo cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc, nhưng anh cũng không thể chịu đựng được sự thiếu hiểu biết của Vy.

- Em không thể cứ mãi chờ đợi anh.

Vy tiếp tục, giọng cô nhẹ hơn nhưng vẫn đầy quyết đoán.

- Em không muốn sống trong một mối quan hệ mà không có sự quan tâm. Em muốn anh ở đây, bên cạnh em, chứ không phải chỉ là một cái bóng!

Bảo đứng dậy, cảm giác bực bội và thất vọng dâng trào.
- Anh không thể ở đây thêm nữa.

Bảo nói, giọng anh lạnh lùng.

- Em không hiểu anh, và anh cũng không hiểu em.

Những lời này như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim Vy. Cô nhìn theo anh, đôi mắt cô ngấn lệ, không thể tin vào những gì vừa nghe.

- Anh định đi đâu?

Vy hỏi, giọng run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu nổi nỗi sợ hãi trong lòng.

- Anh cần một chút thời gian để suy nghĩ.

Bảo đáp, ánh mắt anh tránh đi, như thể không muốn nhìn thấy nỗi đau trong mắt cô. Rồi anh bước ra khỏi cửa mà không một lần ngoái lại. Mỗi bước đi của anh như một nhát dao đâm vào trái tim Vy, khiến cô cảm thấy mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên trống rỗng. Khi cánh cửa khép lại, Vy cảm thấy như bị bỏ rơi trong một thế giới lạnh lẽo.

Cô ngồi xuống sofa, nước mắt lăn dài trên má. Từng lời nói của Bảo vang vọng trong đầu, như những mũi tên bắn trúng trái tim cô. Cô không thể hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy.

- Có lẽ mình đã sai.

Vy tự nhủ, nhưng ngay lập tức phản bác lại.

- Không phải mình không cần nhau. Mình chỉ cần thời gian để hiểu nhau hơn.

Vy ôm chặt lấy gối, cảm giác cô đơn bao trùm. Cô nhớ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ mà họ đã trải qua: những buổi chiều đi dạo, những tiếng cười vang vọng trong không gian, và cả những giây phút im lặng đầy ấm áp bên nhau.

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là kỷ niệm đau thương.

Thời gian trôi qua, nhưng nỗi đau trong lòng cô vẫn không nguôi. Vy quyết định không thể tiếp tục như vậy. Vy đứng dậy, đi vào phòng ngủ và bắt đầu gom đồ đạc của mình.

- Có lẽ mình cần một khoảng thời gian riêng.

Tự nhủ, lòng nặng trĩu. Vy mở tủ quần áo, chọn những bộ đồ yêu thích, những món đồ mà cô đã từng mặc trong những buổi hẹn hò với Bảo.

Mỗi món đồ đều gợi nhớ về những kỷ niệm hạnh phúc, nhưng giờ đây, chúng chỉ làm tăng thêm nỗi đau trong lòng cô. Vy cảm thấy như mình đang rời bỏ một phần của cuộc sống, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Khi đã gom đủ đồ, Vy ngồi xuống giường, nhìn vào chiếc vali mở ra trước mặt. Cô không biết mình sẽ đi đâu, nhưng cảm giác cần phải thoát khỏi nơi này, nơi mà mọi thứ đều trở nên ngột ngạt.

- Có lẽ một khoảng thời gian xa nhau sẽ giúp cả hai hiểu rõ hơn.

Vy nghĩ, lòng đầy hy vọng nhưng cũng không kém phần lo lắng.

Vy dọn dẹp xong, cô nhìn lần cuối căn phòng quen thuộc, nơi mà từng góc nhỏ đều gắn liền với những kỷ niệm. Nước mắt lại lăn dài trên má, nhưng cô biết mình cần phải mạnh mẽ. Cô đứng dậy, kéo vali ra cửa, quyết tâm rời khỏi nơi này để tìm kiếm sự bình yên cho chính mình.

Khi bước ra ngoài, cô cảm thấy gió lạnh thổi qua, như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn tiếp tục. Những chiếc lá vàng rơi rụng trên con đường, như những kỷ niệm đẹp đẽ đang dần phai nhạt.

Vy không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô hy vọng rằng thời gian sẽ giúp cô tìm lại chính mình và có thể hiểu được những điều mà Bảo đã nói. Cô bước đi, mang theo những kỷ niệm và nỗi đau, nhưng cũng mang theo cả hy vọng cho một khởi đầu mới.

Lại ùa về trong lòng Vy. Ký ức về quãng thời gian bên Bảo – những ngày tươi đẹp của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và cảm xúc. Dù đã chia tay, nhưng những kỷ niệm đó vẫn hiện hữu, như những dấu chân in hằn lên cát, dù mờ nhạt theo thời gian, nhưng chưa bao giờ thực sự biến mất.

Buổi tối tĩnh lặng, Vy tự hỏi: liệu quyết định của mình có đúng không? Chia tay với Bảo, cả hai đều vì lý do riêng, vì sự khác biệt trong lối sống và định hướng tương lai. Thế nhưng, nơi tiệm bánh nhỏ "An Yên", họ vẫn cứ chạm mặt nhau, vẫn trao cho nhau những ánh nhìn lặng lẽ và những câu chuyện chỉ xoay quanh công việc.

Có lẽ tiệm bánh "An Yên" đã trở thành nơi duy nhất giữ họ lại gần nhau, một cách gián tiếp và đầy mâu thuẫn. Vy thở dài, đóng quyển sách học và quyết định sẽ để những suy nghĩ về quá khứ lùi lại phía sau. Cô cần tiếp tục cuộc sống của mình, giống như cái cách mà cô đang dần thích nghi với mọi thay đổi.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, Vy biết rằng, ngày mai, khi cô lại bước vào tiệm bánh nhỏ ấy, khi mùi hương ngọt ngào của bánh nướng xông lên, những ký ức sẽ lại tràn về, nhắc nhở cô rằng, quá khứ dù đã xa, nhưng vẫn luôn lặng lẽ ở bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro