tinh yeu trong cam xuc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hễ đi là đến

Viết bởi Ween

Nó muốn nổ tung!

Không, không phải! Mà là nó muốn làm tất cả mọi thứ nổ tung trừ nó và "cậu bạn dễ thương" ấy! Ôi! Vui hơn nhiều so với cái cách một đứa trẻ ngồi khóc nỉ non rồi được bố mua cho một cây kẹo mút và nhảy tưng tưng - dù nó cũng vừa kết thúc màn nhảy tưng tưng tương tự giữa phòng của mình! "Không thể kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại được!"

Nhưng vẫn phải kiềm chế thôi! Vì cái Vân không thể cứ nhìn nó hành động bất thường mãi được. Cái Vân bắt nó kể câu chuyện mà nãy giờ nó đã dùng những tính từ như "kịch tính, hồi hộp, thót tim..." để miêu tả. Tò mò khủng khiếp! Bị con bạn tóm lại bắt ngồi yên, nó bắt đầu hắng giọng lên xuống, uống tới vài chục ngụm nước để "xuôi xuôi niềm hạnh phúc" và trình bày bằng một cái giọng ngọt hơn trà sữa...

- Rõ ràng mày biết rằng tao đã bị sét xẹt trúng đỉnh đầu vào chủ nhật tuần trước. Ơ kìa, tròn mắt ra cái gì? Thì cái tên mà tao với mày gặp trên Highland ý!

Thật ra cái Vân đang bị nghẹn hột ômai nên mắt mũi mới tròn tròn dẹt dẹt, chứ ai mà quên được cái hôm đó.

- Ực! Rồi rồi! Cả buổi hôm đó mày cứ gào thét với tao về sự ấn tượng mà hắn để lại cho mày. Khiếp quá! Tao chả thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào cả?

Nhi giãy nảy:

- Vấn đề không phải ở chỗ đẹp trai, mà là ở chỗ tao thấy hắn thật sự ấn tượng. Vừa nhìn thấy hắn tao đã nghĩ: "Một kẻ đáng để mình thử kết bạn". Sau hôm đó, (e hèm) mày biết tao đã làm gì không? (lại e hèm) Ngày nào tao cũng lên Highland vào tầm giờ đấy, ngồi đúng chỗ đấy, chả để làm gì cả ngoài việc chờ đợi. Tao lên đó đựơc đúng một tuần và đau đớn sao, tao chả thấy hắn đâu cả!!!

Nhi vừa nói vừa nhăn nhó đúng kiểu người đi đào vàng mà đào mãi chỉ thấy toàn sỏi. Còn cái Vân thì vứt béng cả gói ômai ra sàn, ngạc nhiên cao độ:

- Hả? Mày bị điên à? Mỗi ngày mày ngồi đó bao lâu? Ba tiếng á? Mày điên rồi Nhi ơi! Tao không thể ngờ một đứa đi trên đường người ta chỉ nhìn thấy cằm như mày mà làm thế được! Trời ơi đất ơi con bạn mình sao thế này?

- Mày điên thì có! Đã nói là tao thấy đáng để thử kết bạn mà! Công nhận khổ thật! - Nhi tặc lưỡi - Mày cứ tưởng tượng cái cảm giác chờ đợi trong mơ hồ đó mà xem. Tao nhấp nhổm không yên. Mà kể cả lúc tao phải về nữa chứ, tao cứ nghĩ nhỡ đâu hắn ta sẽ tới sau 5 phút nữa thì sao... Khổ lắm mày ạ! Nhưng tao vẫn làm. Đấy mày phải thấy tao đã cố gắng thế nào...

- Rồi rồi. Tao hiểu. Tao thấy. Sao nữa?

- Từ từ nào! Thì rồi sau đấy mọi sự cố gắng cũng phải đựơc đền đáp chứ sao! Một hôm nọ, tao với thằng em kết nghĩa rẽ qua đó để thám thính tình hình, nào ngờ thấy hắn lù lù. Hehe, tao cuống hết cả, không còn biết phải làm gì nữa. May có thằng em, tao ghi vội một bức thư ngắn ngắn rồi dùng tất cả nanh vuốt của mình bắt thằng đó mang vào cho hắn. Tự nhiên hôm đó thằng em kết nghĩa của tao cũng tốt, hehe!

- Trời trời! Hay! - Vân vỗ sàn nhà đánh tét một cái, rồi nhăn nhó vì đau nhưng vẫn không ngừng tra hỏi - Vậy là hắn biết mày, làm quen với mày?

- (Lắc đầu) Thế thì dễ quá! Ông trời còn thử lòng người tốt nhiều lắm chớ! Nói chung là thằng em tao đưa cho hắn bức thư đó xong đồng nghĩa với việc hắn có số điện thoại của tao. Hehe, thằng em tao bảo lúc nó giơ bức thư ra, anh chàng ngạc nhiên đến mức không hiểu nó đang nói gì nữa.

- Dĩ nhiên rồi! Tự dưng đang yên đang lành người ta nhận được quả bom nổ chậm thế ai chẳng sợ...

- Láo toét! Để tao kể tiếp. Tối hôm đó, mày có nhớ tao đi xem The Beatels không? Đó, chỗ đó mới là chuyện. Tao đang sung sướng nhún nhảy ầm ỹ vì mua vé hạng bét mà xin xỏ hai câu được lên hạng nhất ngồi, thì bỗng nhiên tao thấy người tao nhè nhẹ, thiêu thiếu...

- Á! - Vân lại định đánh sàn nhà thêm một cái nữa, nhưng nghĩ sao nó giơ tay được nửa chừng rồi... rụt lại - Điện thoại, đúng không? Hoá ra mày bị mất điện thoại ở đó hả? Trời, mà lại còn là tối cái hôm mày đưa bức thư? Ặc ặc, thảo nào tao thấy mày rên rỉ suốt, trong khi mất cả con bò mày cũng chỉ tiếc nuối mấy câu!

- Ừ, thì thế! Tao ức gần chết! Hì hụi đi làm lại cái sim thì còn gì dã man hơn, tao không thể nào nhớ nổi đúng 5 số hay nhắn tin nhất. Lúc đó tao tính nhảy xuống sông Tô Lịch cho xong, nhưng nghĩ thế nào, tao lại sợ mày khóc hết nước mắt vì mất đi một con bạn hoàn hảo như tao ...

Vừa nói, Nhi vừa giả bộ xoắn xoắn vài sợi tóc. Cái Vân đã thuộc lòng điệu bộ này rồi, chứ người lạ thì chắc lăn ra sàn nhà mà cười không ra hơi.

- Thôi lạy mày! Nói tiếp đi, rồi mày làm gì nữa mà bây giờ tươi roi rói thế hả?

- Hehe, người như tao không thể chấp nhận số phận được. Một hôm, cũng lâu rồi, khoảng 8 giờ tối, tao để ý thấy cái xe của anh ta đỗ ở Vạn Phúc, chỉ có điều là không thấy người đâu nên cho qua. Đó, thế là cái hôm sau ngày tao mất điện thoại- tức hôm kia, tao quyết định ra Vạn Phúc khoảng 8 giờ tối để chờ đợi cái... xe máy đấy. Nào ngờ, mày ơi, cái xe nó ở đấy thật! Vĩ đại không? Haha! Thế là dĩ nhiên tao phải dùng hết dũng cảm của mình ra để tiến tới cái xe, hỏi thăm cái chị đang ngồi trên xe về cái cậu bạn mà thỉnh thoảng cũng đi cái xe này... May sao chị ý lại rất nhiệt tình với đứa dễ thương như tao...

- Hả? Thật á? Rồi sao? Mày hỏi han gì, có được gì từ chị ý?

- Ừ thì tao cũng hơi ngại, nên không dám hỏi địa chỉ nhà hay số điện thoại gì. Tao chỉ nói kiểu như "Có cách nào để liên lạc với bạn ý không ạ?". Hehe, nào ngờ chị ý rất tâm lý, rút điện thoại ra đọc cho tao số của hắn. Haha, phải nói là lúc đấy tao sướng đến mức chỉ muốn ôm luôn chị ý, trông chị ý dễ thương kinh khủng và giống hắn kinh khủng (chắc là chị gái, mày ạ!). Tao cảm ơn rối rít rồi đi về với số điện thoại của anh chàng...

- Tuyệt! Haha thảo nào hôm qua mày nhất quyết đi mua điện thoại cho bằng đựơc. Rồi tối qua mày đã nhắn tin hì hụi cho hắn ta phải không?

- Dĩ nhiên rồi! Haha, và mày biết không, hắn hết sức cởi mở và cá tính! Haha. Tao nhìn người không lầm! Đầu tư công sức đúng chỗ! Sướng dã man con ngan! Haha hehe hoho hihi...

- Haha rồi rồi, tao hiểu! Công nhận câu chuyện của mày kịch tính thật! Đáng phải lên phim! Rồi, tao ủng hộ mày nhiệt tình trong vụ này. Cố lên Chiaki!

Cái Nhi cười lăn lộn. Nó đang hạnh phúc, chứ sao lại không! Nó nhớ lại cái lúc đứng trước chiếc xe của tên bạn lúc đó chưa quen, không biết có nên hỏi một cái gì đó hay không. Lúc đó nó đã rối lắm, vì làm như vậy chẳng ra sao cả, rõ ràng nó là con gái mà. Nhưng cuối cùng, nó sực nghĩ tới cái câu đã đọc được trên báo "Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm". Vậy là nó đã quyết định, và chắc chắn đó là quyết định đúng, vì những ngày sau đó nó không thấy lại cái xe đó nữa, còn tên bạn mới quen nói rằng thật ra hắn năm thì mười họa mới lên Highland. Yeahhhhhh! Phải mạnh mẽ như thế, phải biết nắm chặt cơ hội trong tay như thế mình mới không bao giờ phải hối hận chứ! Cũng chỉ nhờ có thế nó mới có thêm một tên bạn mới hay ho tốt bụng mà nó luôn tự hào rằng "I got it myself!" Hehe.

- Tao khâm phục mày đấy Nhi ạ! Tao cũng để ý một cậu bạn bên lớp Anh, mấy tháng rùi lận, mà tao chưa dám làm gì bao giờ...

- Cố lên mày! Làm rồi thì mới thấy không quá khó. Làm xong rồi thì kết quả thật tuyệt vời! Mày có biết thế nào là nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm không huh?

"Ơ, đúng!" - Vân chẳng may quên mất, lại vỗ sàn nhà đánh tét một cái. Nó tự nhủ một tuần nữa thôi, nó sẽ là đứa sung sướng như cái Nhi bây giờ!

Những người bạn thân của chúng ta đều đã từng là một người lạ mà! Đừng bỏ lỡ dù chỉ một người bạn!

Làm quen dù chưa kịp nói "xin chào"

Viết bởi LAX

Cho đến khi trước mặt là một đống vỏ trứng cút lộn cao ngất, Hà mới ngẩng phắt lên, mặt mũi cực kỳ nghiêm trọng:

- Thôi chết rồi...

- Sao? - Nguyên hốt hoảng. - Mày đừng có bảo mày đau bụng đấy!

- Đau gì mà đau. Hừ, Nguyên kiết xu tự nhiên dẫn đi ăn. Lại không thèm nói gì từ đầu đến giờ!

- Ơ thì... được ăn là tốt rồi còn gì!

- Còn lâu! Mày có nhớ cái hôm khủng bố Thành cong một bữa bét nhè, mày nói là bởi mày đang giữ một bí mật của nó!

- Đấy là nó thích mày!

- Thế mà ăn xong mày mới nói, làm tao xấu hổ không để đâu cho hết! Nên sau đấy tao đã quyết định: trước khi ăn thì phải biết rõ là ai chủ chi và vì lý do gì! Mỗi tội lần này... hơi quên!

- Từ từ đã. - Nguyên đỏ mặt. - Tao sẽ nói mà!

- Tao nghi mày lắm. - Hà tiếp tục. - Suốt từ đầu năm đến giờ hôm nào mày cũng lải nhải bài Kachiusa từ đời các cụ, tao can không được. Đùng một cái sáng nay mày lại bảo từ giờ trở đi mày thích Mưa rơi cuối tuần của Hoàng Bách. Mà cái bài đấy thì cũng có từ đời tám hoánh nào rồi!

- Thì là...

***

Nguyên có một lúc - được tính bằng thời gian Hà xơi hết 10 nem chua rán - để "thì là" vì sao nó thích bài Kachiusa cùng một vẻ mặt "theo dòng lịch sử"!

- Ngày xửa ngày xưa, từ hồi tao còn học... lớp 3, tao cực kỳ thần tượng anh lớp trưởng lớp 5A. Hm, theo từ ngữ bây giờ thì anh í được gọi là hotboy đấy: trông rất hay, học giỏi, đá bóng tốt, làm liên đội phó nữa! Chính lần thi Học sinh thanh lịch, anh í đã hát bài Kachiusa.

- Thế là mày thích bài í từ hồi đó? - Hà suýt nghẹn.

- Ừ! Tiếc là khi anh í lên cấp hai thì coi như bặt vô âm tín...

- Này, mày đừng bảo tao đi tìm xem anh í ở cái xó xỉnh nào giữa gầm trời, nhá! - Hà nhìn nó đầy khiếp đảm.

- Không, tao chả rồ dại thế. Nhưng mày biết vì sao tao chuyển sang thích Mưa rơi cuối tuần không?

- Tao chưa đủ điên để hiểu một đứa như mày!

- Tại vì tao gặp một bạn giống hệt anh í!

- Ở đâu?

- Trường mình.

- Bao giờ?

- Từ... đầu năm.

- A... thế mày chết rồi, Nguyên ơi. Gần hết một năm học, dám giấu anh em à? Chị ơi, 10 bánh bao chiên. Cho chết, cái đồ... ăn mảnh! - Hà lườm nó. - Ơ, mà bạn í tên gì?

- Lớp trưởng - tạm gọi như thế!

***

10 bánh bao chiên - có thể coi là... cái giá để Hà ngồi nghe tiếp câu chuyện của Nguyên.

- Mày ạ, tao cũng không định nói ra đâu. Mà đúng ra là tao cũng sẽ... chẳng có gì đâu, nếu không phải dạo này tao thấy bạn í... hay nhìn tao.

Hà phải tu nhân trần ừng ực để nuốt trôi miếng bánh. Nó tròn mắt nhìn Nguyên khiến con bé vội phân trần:

- Tao không tưởng bở đâu mà! Hôm tao với mày đang tung tăng học đánh cầu lông ở sân thể dục thì bạn í đi qua, quay lại nhìn tao. Lần tao đi qua lớp bạn í thì bạn í chạy ra cửa trông theo. Và bạn í ngó vào khi qua lớp mình.

Hà ngừng ăn, băn khoăn:

- Nguyên ơi, thế giữa chuyện mày thích bài hát kia và chuyện bạn Lớp trưởng này thì có liên quan gì đến nhau?

- Là như này: lúc trước tao chỉ biết rằng bạn í là lớp trưởng lớp C...

- Hử? Cái thằng cao, gầy, trắng xanh, mắt thâm quầng như con ma á?

- Đẹp trai thế mà mày bảo trông như ma! Mày có biết là tao cực kỳ ấn tượng cái mắt thâm quầng ấy không? Đó là con mắt của... học hành chăm chỉ! Phải thường xuyên thức khuya học bài thì mắt mới như thế. - Nguyên nói đầy tự hào. - Mà mày để tao kể tiếp đã. Tao thì trong sáng, mày biết rồi đấy (Hà lại phải tu nước), nên tao chẳng có ý định tìm hiểu gì cả. Tình cờ lúc sáng nay có thông báo cán bộ Đoàn các lớp đi dự lễ kết nạp đoàn viên mẫu ở lớp C! Trong bản tóm tắt nội dung chương trình, tao thấy ghi tên MC là Hoàng Xuân Bách...

- Mày dừng lại để tao kể nốt cho. Đấy chính là bạn Lớp trưởng?

- Đúng, sao mày biết?

- Tóm lại là chỉ vì bài Mưa rơi cuối tuần là bài đinh của Hoàng Bách, mà Hoàng Bách thì trùng tên với bạn kia nên mày thích bài í?

- Chính thế!

- Nhưng không phải mày đãi tao một bữa tuý luý như này chỉ để nghe mày kể huyên thuyên thế chứ?

Mặt Nguyên xị ra (một cân mặt - không kém):

- Bây giờ tao đang muốn làm quen với bạn í mà chẳng biết làm sao!

- Ối mẹ ơi! - Hà rên rỉ. - Này, mày để tao tự trả xiền bữa này, nhá. Tao còn chả có mảnh tình vắt vai nào, làm sao mà quân sư cho mày được?

Đáp lại nó là một âm thanh như vừa khóc vừa hát:

- Ư ư... tao không biết đâu! Tao chỉ muốn làm bạn mà...

***

Tạm biệt chị Cút - Nem - Bao, hai đứa về trú ngụ ở tệ xá của Nguyên .

- Tao nghĩ cứ thẳng thắn là tốt nhất! - Hà đang cố gắng để đúng với vai trò của một cạ cứng (Horoscope phán về nó với Nguyên như vậy) cũng như xứng đáng với... những gì nó đã xơi.

- Ừm... rõ mười mươi là tao đâu có thể nói: tớ muốn làm quen với cậu vì... cậu giống cái anh tớ bồ kết thuở "ấu thơ trong tôi là"?

- Ờ, nghe như kiểu thế chỗ người iu cũ ấy! A, thế nào nó chả biết trò bóng banh! Mày giả vờ nhờ nó dạy dỗ cho vì "tớ phải đi thi đấu cho tuyển nữ lớp tớ".

Nguyên chưa kịp phản ứng thì Hà đã lắc đầu quầy quậy:

- Không được, quá thất sách! Mày đá hùng hục như con trâu, nó sợ chạy mất dép. Phải là một cái gì lãng mạn vào!

- Dưng mờ tao e là tao không hợp với kiểu ví dụ như đâm sầm vào bạn í, rơi tung toé sách vở rồi "xin lỗi" e thẹn - nói chung là mấy trò "made in Hàn cuốc" tương tự. Vừa sến vừa chuối!

Hà gật gù. Đã dốt không phân biệt được giữa "lãng mạn" với "sến+chuối" thì tốt nhất đừng dây vào!

***

2h đêm. Dễ ngày mai bão to, vì "sâu ngủ" Hà vẫn đang chong đèn lục lọi hết đống báo cũ tìm những bài về làm quen kết bạn. Phải có cách nào giúp Nguyên chứ! Không phải tầm thường và thực dụng là vì bữa "nhậu nhẹt" kia, đây là một lý do vô cùng cao cả. Tội nghiệp Nguyên, ai lại đi tâm sự cùng cái đứa đã được mệnh danh "gà như Hà" trong phạm trù tim phổi! Hix, niềm tin của Nguyên làm nó cảm động quá. Nó không thể phụ một tấm lòng trong thiên hạ!

Bỗng mobile của Hà rung bần bật.

- Nguyên, sao gọi giờ này?

- Ôi mày ơi, tao đang làm Toán...

- Mày đừng có vòng vo Tam quốc...

- Hihi, tao nghĩ ra kế này rất hay. Tao sẽ bảo mời lớp í giao lưu với lớp mình nhân một dịp gần nhất là... ngày 1 tháng 6! Thế là tha hồ cơ hội làm việc chung.

- Nghe cũng sáng suốt phết!

- Thế mày nghĩ xem mình sẽ làm những trò gì, ha!

- Xời, đúng nghề tao rồi!

***

Tiết 5 sáng hôm sau, Nguyên lò dò sang lớp C dự lễ kết nạp Đoàn viên mẫu. Nó buồn ngủ rũ rượi vì đêm qua 4h nó mới đi ngủ.

Trong lúc mọi người lục đục đứng lên làm lễ chào cờ, Nguyên khe khẽ dòm bạn lớp trưởng. Trông đĩnh đạc và tự tin quá!

- Nghiêm. Chào cờ, chào!

...

- Quốc ca.

Đoàn quân Việt Nam đi...

Bách mở đầu, để cả lớp hát theo. Lớp này phải hát chay vì không có băng đĩa thu sẵn. Cũng hay hay khi nghe đủ giọng cao thấp trầm bổng hoà vào nhau - rất hào hùng!

- Đoàn ca.

Vẫn là giọng trầm trầm của Bách cất lên và mọi người cùng hát:

- Cùng nhau ta đi lên theo bước đoàn thanh niên đi lên cố gắng xứng đáng cháu ngoan Bác Hồ...

Ơ... đây là... Đội ca cơ mà! Mắt Nguyên đang díp lại chợt mở ra tròn xoe. Nó cười thành tiếng một cách không kìm chế, quên mất mình đang ở đâu!

Như một phản ứng dây chuyền, mọi người cùng hi ha cười theo.

- Xin lỗi mọi người, tớ nhớ những tháng ngày quàng khăn đỏ quá. Mình có thể làm lại chứ? - Bách chữa cháy. Bản lĩnh đấy, dù tai cậu ấy đang đỏ ửng!

***

Mọi thứ về sau diễn ra nghiêm trang và suôn sẻ như mọi buổi lễ khác. Có điều sau màn cười đó, Nguyên tỉnh như sáo.

Nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn tập trung theo dõi buổi kết nạp. Nó đang bứt rứt và tội lỗi vô cùng. Như thể nếu nó không phải là người bắt đầu thì mọi người đã chẳng cười dây chuyền vậy.

Tính Nguyên là thế: khi mắc lỗi với ai, nó chẳng thể làm gì cho đến khi người ta tha lỗi hay chí ít cũng hết giận mình.

Nguyên phải xin lỗi Bách! Nguyên muốn xin lỗi Bách!

Chờ mãi buổi lễ dài dằng dặc cũng kết thúc. Nguyên ra cửa, nấn ná đợi Bách. Đầu nó rối như mớ bòng bong. Khi mọi người đã về hết và Nguyên tưởng Bách cũng đã về mất từ lúc nào, thì nó thấy Bách đi ra từ cửa kia.

- Bách ơi... - Nguyên nghe giọng mình khang khác khi gọi một cái tên là lạ.

Bách quay lại. Thấy Nguyên, mắt cậu ấy mở tròn.

- Gì thế Nguyên?

- Tớ xin lỗi. Vừa nãy... tớ cười khi cậu hát nhầm.

- Không sao mà!

- Nhưng... hơi khổ thân MC.

- Hì, tớ không sao. Nó qua rồi mà, nhìn lại một cách lạc quan chắc là tốt hơn.

- Đấy, cậu cũng thú nhận là lúc đó có bối rối nhá!

- Thế giả như cậu không cười, cậu tưởng không ai nhận ra để mà cười à? - Bách nghiêm nghị.

- Cậu đã nói vậy, tớ chỉ áy náy vì tớ cười... chẳng ra cái kiểu loại gì! - Nguyên thở phào. - Ơ, mà cậu biết tên tớ từ hồi nào thế?

Bách chợt ngẩn ra, tai đỏ bừng. Cậu lúng túng cười trừ, không biết nói gì. Nguyên cười theo rồi cũng ớ người ra: nãy giờ nó với Bách nói chuyện như thể đã quen nhau từ lâu!

Thôi, thế là Nguyên quen Bách mất rồi!

Khổ, từ lúc gây ra tội lỗi, Nguyên đâu nghĩ cái gì khác ngoài việc phải sốt sắng tìm mọi cách xin lỗi? Giờ nó mới thấy má nóng bừng lên vì nhớ rằng Bách còn đang ở diện "đối tượng làm quen" của nó.

Vừa đi vừa nói, nó với Bách đã xuống đến sân trường. Cảm giác lần đầu tiên đi dưới những tán xà cừ xanh biếc với một người không phải Hà khiến Nguyên ngượng nghịu. Nó không biết nói gì để phá tan sự im lặng. Nhưng có lẽ đâu cần nói gì nữa?

Nó với Bách vậy là đã thành bạn bè - đơn giản hơn bất cứ một tình huống nào mà cái đầu giàu trí tưởng bở của nó có thể nghĩ ra. Chậc, có ai quy định rằng kết bạn thì phải thế nào đâu?

Nguyên phì cười khi nghĩ đến Hà. Chắc con bạn vẫn đang vật vã với kế hoạch giao lưu 1/6. Đúng là gà như Hà, chẳng biết đường mà khuyên Nguyên, rằng: một khi cùng là dân teen, kết bạn là điều dễ nhất Quả Đất. Thậm chí, Nguyên chưa hề nói: "Xin chào!" với Bách thì hai đứa đã làm quen nhau xong rồi!

Đứng lên và đi

Viết bởi Rei Hayami

1. Hà Nội ngày 39C

Mặt đất đang nóng như thế nào thì đầu Vũ cũng bừng bừng như thế. Thì đang ngủ, thằng Đạt gọi sang đòi mượn bằng được mấy cái đĩa breakdance. Để thằng bạn khỏi mất công đi một vòng tránh đường một chiều, Vũ vội ra ngã tư Giám-Tôn Đức Thắng đứng chờ, quên cả mũ nón. Chờ đến 15 mới thấy Đạt phóng xe tới.

- Thế nào, đẹp chứ! - Đạt cười, nhìn Vũ trố mắt ngắm con Nouvo mới cáu của nó

Chẳng cần thằng bạn khoe, Vũ cũng đoán được đấy là phần thưởng đỗ Đại học của nó.

- Lên đi, tao đèo về - Đạt tít mắt

- Khỏi! Tao chẳng đủ tiền trả xe ôm đâu. Đi bộ được rồi.

Nghe vậy, Đạt cũng chẳng khách sáo, bye bye thằng bạn rồi rồ ga phóng thẳng. Vũ nhìn theo, thở dài. Nó cũng đã từng suýt có một con Nouvo như vậy. Ba mẹ đã bảo chỉ cần nó đỗ Đại học, nó sẽ có. Nhưng có lẽ không phải năm nay, vì nó trượt.

Từ hôm biết điểm, cả chục ngày nay Vũ chẳng buồn ra khỏi nhà, suốt ngày ở nhà ôm cái PC, online suốt ngày nghe bọn bạn cùng cảnh ngộ ca cẩm. Hôm nay không phải thấy tội thằng bạn lóc cóc xe đạp đi xa thì nó đã chẳng nó đi bộ ra đây, nhưng giờ nó lại thấy tội nghiệp cho mình.

Trên đường về nhà, đi qua cổng Văn Miếu, bỗng Vũ thấy có một đám trẻ con đang đứng túm tụm lại. Vốn tò mò, nó cũng ngó đầu vào thì thấy có ba nhóc nước ngoài đang ngồi quanh ông lão làm tò he. Trên tay hai cô bé mắt xanh mỗi người cầm một con tò he, trong khi cậu bé còn lại đang khua chân khua tay cố gắng miêu tả cho ông lão hiểu con tò he cậu muốn ông làm. Với vốn tiếng Anh cũng khá khẩm, khiến Vũ hiểu cậu bé đang miêu tả Người nhện. Nhìn cậu bé đang cố diễn đạt đến toát mồ hôi, Vũ cũng thấy tội nghiệp, thế là nó thành phiên dịch viên bất đắc dĩ. Nghe cậu bé cao hơn nó cả cái đầu, tay cầm người nhện, nhìn nó nói câu "thanks" đầy biết ơn, tự nhiên Vũ thấy vui vui. Suốt quãng đường còn lại về nhà, thằng nhóc vừa đi vừa huýt sáo.

2 Nhà sách

- Hi! - Một bàn tay đập bộp vai làm Vũ giật nảy mình quay lại. Thằng nhóc mấy hôm trước gặp ở cổng Văn Miếu nhìn nó, hồ hởi:

- Lại gặp nữa rồi! Anh đi mua sách à?

- Ừ! - Vũ trả lời, trong bụng thầm nghĩ "đi đọc cọp thì có".

- À, đi mua bản đồ. Hà Nội nóng quá. Anh có khuyên gì bọn này không? - Thằng nhóc trả lời ánh mắt tò mò của Vũ. Hai cô gái cùng nhóm thấy thằng nhóc vẫy gọi cũng đã tiến lại chỗ nó đứng.

- Nếu chỉ đi ngắn ngày, các bạn nên lên Tam Đảo, trên đấy vừa mát mẻ mà không khí cũng trong lành. Đi đầu tuần sẽ đỡ đông...

Vũ giới thiệu một hồi, làm bọn kia đứng ngẩn mặt, chăm chú nghe. Bỗng thằng nhóc chen ngang:

- Vậy anh là hướng dẫn viên à?

- Không, suýt thôi! Nhưng anh cũng từng đến đó vài lần nên biết.

Tụi kia quay sang bàn bạc gì đó với nhau còn Vũ quay ra đọc cọp tiếp cuốn truyện tranh.

- Nếu bạn rỗi thì đi cùng bọn mình nhé! - Cô bé tóc vàng, Larry, đề nghị - Dù sao bạn cũng biết hơn bọn mình, đi càng đông càng vui, phải không? Chi phí bọn mình chịu.

Vũ bất ngờ bởi lời mời, gật đầu, sau khi thòng thêm một câu:

- Chúng mình sẽ chia đều.

3. Nhật ký đi đường

Ngày...tháng....năm

Ban tối, mình nói với ba mẹ về chuyến đi. Ba mẹ đồng ý, hơi bất ngờ, cứ tưởng sẽ phải nói khó. Ba mẹ bảo muốn cho tâm lý mình thoải mái một tí, chứ cứ ngồi nhà dí mắt vào PC cũng chẳng hay ho gì. Vừa chuẩn bị đồ xong, một balô to uỳnh. Mình thường thấy trong phim và trên tiểu thuyết, trong mỗi chuyến đi khám phá người ta thường hay viết "Nhật ký đi đường", cũng hay hay nên mình cũng thử viết, để sau này có cái lưu truyền cho con cháu. Hehe. Nhưng nói thật hồi hộp quá, định đi ngủ sớm mà mãi cứ trằn trọc nên bò dậy viết vài dòng...

Ngày...tháng...năm...

Thế là bọn mình thành một nhóm, Tracy - tóc vàng, Larry - cao kều, Cathy - tóc ngắn và mình - thằng nhóc tuy lớn tuổi nhất nhưng lại thấp nhất đoàn. Bây giờ là 12h trưa, vừa mới lên. Ngồi xe bus mệt lử. Thế mà vừa vứt balô lên phòng nghỉ, tụi kia đã hỏi đường đi chơi rồi. Mình thì chỉ muốn duỗi thẳng cẳng ra giường, tiết trời man mát làm mắt mình díp cả lại, muốn ngủ lắm nhưng làm thế bất lịch sự quá. Thôi đành phải cố vậy.

Bây giờ là 12h đêm. Mọi người vừa ngủ. Hôm nay mệt thật đấy. Ban trưa, ăn xong, tụi kia kéo mình chỉ đường lên Thác Bạc, mình leo dốc thở hộc bơ mà bọn nó đi như không ý. Chơi mãi đến gần 5h chiều mới về. Trên đường, nhìn những dàn su su xanh mướt, tụi nó cứ "oh, ah" mãi. Ngộ thiệt! Lúc về, mây ngang tầm với, cứ mịt mù, đứng gần nhau mà cứ thấy mờ mờ ảo ảo, cái cảm giác ấy thích thật đấy! Nhưng cũng vì thế mà hôm nay suýt lạc mất Tracy, cả bọn sợ, nên về sớm. Đi cả ngày mệt, không khí lại mát mẻ nên ai cũng ăn được nhiều, mấy nhóc kia có vẻ đang khoái khẩu món su su luộc chấm vừng.

Nhà trọ mình ở bé tẹo, nằm lọt thỏm so với mặt đường. Từ phòng mình và Larry, nhìn thẳng ra là mặt đường. Từ cửa sổ cách đường cũng chỉ mét rưỡi. Đôi khi nghĩ mấy con bò đang đi ngoài kia bỗng nổi hứng phi thân qua cửa sổ, đủ làm mình ớn cả người, trong khi Larry bảo nếu thế thật nó sẽ thử vuốt ve mấy chú bò.

Mình bắt đầu thấy díp cả mắt, viết bằng ánh sáng đèn pin làm mình đau cả mắt. Ai bảo ban tối, hết trò chơi, mình rủ tụi nó thi kể chuyện ma. Thế là bốn đứa, trùm chăn, tắt đèn kể chuyện ma. Những câu chuyện trong quyển "Liêu trai chí dị" mà mình từng đọc, những tên cướp biển với những con tàu ma, lại còn tiếng gió vít những ngọn tre xào xạc bên kia đường nữa chứ. Báo hại cho Tracy, Cathy sợ không dám ngủ một mình, tụi nó ôm gối sang bắt mình với Larry nhường giường, trải chăn xuống đất mà nằm. Lần sau thì mình cạch...

Ngày...tháng...năm...

Mưa từ đêm qua mãi chưa dứt. Thấy anh lễ tân bảo bão đang về. Chán. Cả bọn đành loanh quanh chơi trong nhà trọ. Larry chơi với con mèo tam thể, Cathy và Tracy, đứa nghe ipod, đứa ngồi nghịch mưa ở ngoài hiên, còn mình chẳng biết làm gì nên lôi nhật ký ra viết, nhưng cũng chẳng có gì để viết cả, chẳng bù hôm qua...Giá cứ được tất bật như thế lại hay. Thôi đành đi ngủ vậy.

Ngày...tháng....năm...

Vẫn mưa. Có lẽ phải 3, 4 ngày nữa mới hết. Trò kể chuyện ma mãi cũng chán. Hôm nay dự định đưa mọi người đi đến đền Tây Thiên, chùa Can Bi... nhưng xem ra hỏng hết rồi.

Ngày...tháng...năm...

Vẫn mưa. Mình vừa đi hỏi xem có xe về Hà Nội không, nhưng lễ tân bảo đoạn đường vào đây bị lở đất nên trong mấy ngày nữa chưa chắc đã có xe. Chán! Thế là bị giam chân ở đây sao?

Ngày...tháng...năm...

Mệt phờ! Quảng cáo Lifebouy cho mình một ý tưởng hay đến bất ngờ. Mưa đã ngớt. 7h sáng, mình lôi 3 đứa kia dậy, nói là đưa đến một nơi thú vị. Cả bọn đội mưa, đi bộ gần 5 cây số đến nơi bị lở đất và bắt đầu dọn dẹp... Có hơn hai chục người nữa làm với bọn mình, ban đầu họ ngạc nhiên khi thấy ba cô cậu nước ngoài cũng xách đất, nhặt đá... nhưng phải nói ba tên đấy làm trâu thật, mình chẳng quen với việc này lắm nên cứ hụt hết cả hơi. Nhìn họ hào hứng làm việc, những giọt mồ hôi trộn lẫn nước mưa lấm tấm đầy trên những khuôn mặt khiến mình cũng phải cố gắng mà theo, không thể để thua được... Chiều, mưa ngừng. Việc dọn dẹp đoạn đường đó đã xong, nhưng trời tối quá, không về được nhà trọ, bốn đứa ở tạm nhà của một gia đình gần đó. Ba đứa kia hí hửng chui xuống bếp nướng khoai, còn mình phụ trách nồi ngô luộc tranh thủ viết mấy dòng...

4. Những cuộc hành trình

Ngày...tháng...năm...

Vừa tiễn tụi kia ra ga đi Huế. Trước lúc đi, Cathy đưa cho mình một quyển sổ to bự, nói là quà cảm ơn của tụi nó. Bất ngờ hơn nữa là những dòng tâm sự viết ở ngay trang đầu, mình đã đọc đến thuộc:

" Cảm ơn vì chuyến đi. Nói thật, bọn này chưa bao giờ nghĩ sẽ được tham gia một tour "trải nghiệm" được sống, làm việc với người dân bản địa như thế vì thường giá rất đắt. Thế nên rất cảm ơn! Bọn này biết anh vẫn viết sổ tay đi đường, nên tặng anh quyển sổ này, mong sẽ sớm đầy những lịch trình, những tour, những kỷ niệm..."

Vậy là họ lại lên đường, tiếp tục cuộc hành trình khám phá Việt Nam. Còn mình, sẽ tiếp tục cuộc hành trình khám phá bản thân, tìm cho mình một con đường để tiếp tục theo đuổi những mơ ước, đó có thể là một con đường vòng, cũng có thể là một con đường gập ghềnh, nhưng mình vẫn sẽ đi. Quyết thế!

Truyện cổ tích về đêm Cầu vồng

Viết bởi Việt Anh

Viết cho My xinh và một cầu vồng nhỏ!

My ghét môn Lý, ghét cay ghét đắng đi được ý chứ. Ghét như kiểu sáng nào ngủ dậy cũng phải ăn bánh mì với sữa. Mà đôi khi người ta có thể ghét một thứ chẳng vì gì cả, như khi người ta có thể yêu quý một thứ chẳng vì lí do gì, đúng không?

Dĩ nhiên là không đúng rồi, Quang chắc chắn sẽ trả lời như thế! Bởi đơn giản, Quang yêu môn Lý nhất. Đã mấy lần nó định lên giọng với cô bạn về tầm quan trọng của môn này, cũng như quan trọng không kém là việc My có thể trượt tốt nghiệp ngon ơ nếu không học Lý tử tế. Nhưng cái ước ao nhỏ nhoi mãi vẫn chưa thực hiện được, bởi Quang sẽ lại nghĩ ngay tới cái môn Văn cực kì ẩm ương của mình, nghĩ tới cái cảm giác "nhức đầu chóng mặt" mỗi khi phải học thuộc một bài thơ độ nửa trang sách giáo khoa. Và thế là nó lại thôi!

Thế nên hôm nay, khi bước vào lớp, cái nắng oi ả của ngày hè 37 độ chưa đủ shock bằng cái câu mà My đang nói rành rọt trước mặt nó: Tớ-bắt-đầu-thích-môn-Lý. "Cái gì, nói lại xem nào?" Lặp lại vẫn câu nói đấy, và vẫn bản mặt mà moi móc đâu cũng thấy độ chân thật cao. Thảng thốt, và ngạc nhiên... "Từ bao giờ thế?" "Từ mới hôm qua thôi"

Quang bắt đầu lục lại trí nhớ, hôm qua có sự kiện gì nhỉ? À hôm qua có tiết Lý, vẫn cô Thuỷ, vẫn một phong cách dạy có "độ ru ngủ cao" với những đứa không thực sự tha thiết với môn này. Học tiếp chương Quang hình, đến bài "Hiện tượng tán sắc ánh sáng". Chả có gì lạ lùng cả.

"Thế chính xác vì cái gì mà cậu thích nó?" "Vì tớ thích cầu vồng, vậy thôi!" Nói rồi, cô bạn bỏ lên bàn trên, để lại một chú bé đang ngồi "suy tư" rất chi là cụ Khốt.

***

Quang là bạn thân với My từ nhỏ, nhà hai đứa gần nhau, hai ông bố lại làm chung một cơ quan. Quang vẫn còn nhớ rất rõ một hình ảnh My từ rất lâu rồi, một con bé tóc dài, đanh đá, mồm to, luôn muốn chiến thắng trong mọi cuộc chơi. Quang thì ít nói, hiền lành, và hai đứa gần như là một sự bổ sung tính cách hoàn hảo cho nhau.

Thời ấu thơ qua nhanh, nhưng Quang vẫn luôn khẽ cười một mình khi nhớ lại một buổi chiều sau cơn mưa, trên sân lớp mẫu giáo, con bé My đầu gấu mọi ngày bỗng đứng ngây ra trước một dải ánh sáng kỳ ảo cứ lấp lánh mãi trong không gian còn bàng bạc, ẩm ướt sau cơn mưa.

Dường như để khẳng định "tình yêu bé" với môn Lý đã bắt đầu manh nha trong mình, ngay chiều hôm sau, My "hâm" kéo tuột Quang ra khỏi nhà để đi-xem-cầu-vồng.

Quang kêu rầm lên: "Khá khẩm phết nhỉ! Nhưng vấn đề ở chỗ Hà Nội mấy ngày này, nhiệt độ toàn từ 27 đến 36 độ, gió Tây Nam cấp 3 và độ ẩm là 60%, lấy đâu ra mưa mà có cầu vồng."

Nhưng nhìn cái mặt hớn hở của My, Quang đành nín nhịn. Hai đứa chung một xe đạp, phóng như bay trên đường Hoàng Diệu, đâm ra phố Phan Đình Phùng, thẳng tiến vườn hoa Hàng Đậu.

Hai đứa gửi xe, rồi My kéo Quang ra chỗ vòi phun nước, líu ríu: "Làm theo tớ nhé, nheo mắt vào, nhìn qua làn nước này" Quang làm theo, chỉ đến khi trước mắt Quang hiện ra loang loáng một vệt sáng nhiều sắc, Quang mới hiểu đấy là nguyên nhân tại sao bạn mình lại bảo đấy là cầu vồng. "Hay nhỉ!" - Cậu lầm bầm. "ừ, dĩ nhiên, bản chất của nó là hiện tượng tán sắc ánh sáng mà, khi ánh sáng đi qua màn hơi nước..." - My cười. Ái chà, tình yêu (dù là với một môn khá là khô khan như Vật lý) có thể làm người ta thay đổi kinh khủng như thế đấy.

Những ngày ôn tập cho kì thi cuối cấp nóng bỏng cuốn hai đứa mệt nhoài. Trò chơi đi tìm cầu vồng gần như trôi vào lãng quên. Kì thi tốt nghiệp rồi cũng qua. Cả lớp được bố mẹ động viên cho một chuyến đi picnic 2 ngày. My ngồi đối diện với Quang trên xe, nhưng đã... thiu thiu ngủ từ lúc nào, nét mặt bình yên, cái miệng bĩu bĩu ngộ nghĩnh.

Đêm đốt lửa trại, tụi bạn chơi bời đập phá rồi ôm nhau ngủ ngon lành. Mưa rào một trận rồi tạnh ngay, đột ngột như khi bắt đầu. "Đi dạo không Quang?"- My nổi hứng "du lịch mạo hiểm". "Ừ, đi!" - Quang gật gù. Hai đứa vẩn vơ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, cả những ước mơ về một trường Đại học như mong muốn. Sau cơn mưa, rừng còn ngai ngái mùi hơi nước, mùi lá mục. Lòng vòng chán chê, My kêu mỏi chân. Hai đứa ngồi bên nhau một tảng đá bằng phẳng ngay giữa khoảng trống trong rừng. My khẽ dựa đầu vào vai Quang, nghe cậu bạn hát khe khẽ rồi ngủ lơ mơ... Chưa bao giờ Quang trải qua trạng thái ấy, một cảm giác lạ lùng - trong trẻo và bình yên. Đột nhiên, cậu nhìn lên trời, câu hát im bặt.

Có tin được không, khi cái dải lụa ánh sáng vắt ngang nền trời đêm lúc ấy chính là... cầu vồng. Chắc chắn thế, không lẫn vào đâu được - một cầu vồng lung linh hiện ra giữa nửa đêm.

Quang chỉ muốn gọi My dậy, hét to lên rằng: "Cầu vồng kìa! My ơi!". Nhưng, một chút ích kỷ làm cậu lừng chừng, vì cậu rất không muốn phá vỡ cái khoảnh khắc kỳ diệu có lẽ chẳng bao giờ lặp lại này - My ngủ ngon, hiền lành trên vai mình.

Mà thôi, bao giờ My thức, Quang sẽ kể cho My nghe, rằng cầu vồng đã xuất hiện nửa đêm đấy, rất đẹp và lung linh đấy. Dù rất có thể cô nhỏ sẽ chun cái mũi hếch và bảo rằng: "Cậu giả vờ tớ!" Nên ngay bây giờ đây, giữa rừng già, có một cậu bạn vừa qua tuổi 18, đang ngẩng đầu lên trời cao ngắm nhìn cầu vồng nửa đêm, dựa vào bờ vai còn mảnh dẻ của cậu là một cô bạn nhỏ đang ngủ ngon lành đầy tin cậy. Cậu thấy mình tự tin và trưởng thành lên nhiều lắm.

Thực ra My chỉ mơ màng một chút mà thôi. Cô bạn lặng lẽ mở mắt từ lâu rồi, và cô ngạc nhiên không thốt nên lời khi thấy cầu vồng nửa đêm. Nhưng My không cho Quang biết, bởi cô vừa phát hiện ra một điều còn đặc biệt hơn. Ở khoảng trống trong rừng này, dưới ánh sáng mờ ảo của trăng non mới mọc sau mưa này, khuôn mặt Quang có vẻ gì đó thật lạ, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, vừa mảnh dẻ vừa vững chãi... đẹp hơn bất kì ánh sáng cầu vồng nào mà cô từng biết. Không gian tựa hồ như đông lại để My giữ mãi khoảnh khắc ấy, giữ mãi nụ cười ấy, giữ mãi ý nghĩ đáng yêu của riêng mình: rằng khi được ở bên người bạn mình yêu quý, sẽ thấy bình tâm và êm dịu lắm ý, một cảm xúc tuyệt đẹp như khi mình được chứng kiến cầu vồng lấp lánh vậy.

Trong một đêm cổ tích...

* Có thể bạn không tin, nhưng cầu vồng thực sự có thể xuất hiện vào ban đêm. Dĩ nhiên là cực kì hiếm và cần rất nhiều điều kiện thuận lợi. Nhưng đã có rồi, ở trên sông Volga (Nga) cách đây đã rất lâu, người ta thấy được tận 9 cầu vồng, và hẳn nhiên, vào nửa đêm.

Tình yêu lạ!

Viết bởi [email protected]

Lớp có học sinh mới. Một cô bé chuyển từ trong Nam ra. Nghe đến cụm từ "cô bé", chẳng một mem nào trong lớp thích thú nổi. Có gì lạ đâu, đây là lớp chuyên Văn mà, đâu thiếu con gái...Tưởng lại thêm một "bà tám" nữa trong lớp, ai ngờ cô bé ấy là một tomboy. Tomboy chọn chỗ ngồi cạnh Vân. Ít nhất đẵ có bốn con mắt trợn tròn, hai của Vân và hai của Dương - thằng bạn best gay của nó. Cũng chẳng phải không thích nhưng Vân chợt nghĩ: "Gay và tomboy? Không có chuyện mới lạ!"

***

Vân không phải là một người có trực giác nhạy nhưng lần này nó đúng thật. Ngồi ở vị trí tiến thoái lưỡng nan như nó chắc đến một ngày không xa phải đi điều trị tâm lý vì loạn óc. Nhiều lúc chỉ muốn hét thật to: "Tôi mệt mỏi lắm rồi, hai người để tôi yên một lúc không được sao?", nhưng nó biết rồi đâu sẽ lại về đấy thôi. Mà thiên hạ vẫn hay đồn thổn: "Yêu nhau lắm, cắn nhau đau", chả biết đâu mà lần.

- Chủ Nhật này Vân không đi shopping, nó sang nhà tui rồi!

- Không được, Vân đi shopping với tôi!

- Không.

- Bà là Vân à? Bà đẵ hỏi Vân chưa?

" Lại chuyện gì nữa đây? Sao bao giờ cũng lỗi tôi vào hở trời?"

- Có chuyện gì?- Vân bực tức.

- Chủ Nhật này bà sẽ đi shopping với tôi phải không?- Đôi mắt long lanh biết nói chớp hai cái.

- Bà sẽ sang nhà giúp tôi học đúng không?- Ánh mắt cương nghị thách thức.

...

- Uhm, tôi sẽ sang nhà Tâm (tên bạn tomboy đó!).

- Có thế chứ!- Tâm tặc lưỡi.

Rầm!

Rầm!

Tiếng Rầm! thứ nhất, trời biết đất biết có một vật thể lạ bay chệch quy đạo vụt ra ngoài với vận tốc 5m/1s, không rỏ phương hướng và rõ ràng đã đâm vào một vật thể nào khác.

Tiếng Rầm thứ hai cho biết một cái bàn trong lớp sắp phải thay vì sức mạnh của một bàn tay vừa tiếp xúc với nó.

Học với Tâm xem ra thú vị thật. Chẳng phải lo nghĩ sẽ bị coi là lên lớp hay khoe khoang, cứ tự do, thoải mái nói những điều mình nghĩ. Tâm thì luôn mồm ca thán về bài vở ngoài này "sao mà khó quá trời", học sinh ngoài này "sao mà chăm chỉ dữ ha"...Vân đẵ không nghĩ là mình có thể vui vẻ đến thế. Mãi trưa trật trưa trờ, Dương mới lôi xác đến trong tay chẳng có gì ngoài ba hộp cơm trứng, cậu ta kêu chẳng chọn được thứ gì khi không có Vân. Đến chiều, không thể chịu đựng thêm tiếng năn nỉ của Dương, tụi nó đành kéo nhau ra hồ Tây chén bánh tôm, nhân tiện chỉ cho Tâm mấy quán có thể chén ngon ở Hà Nội. Lần đầu tiên, Vân thấy mình thật hạnh phúc khi có hai người bạn lạ thường nhưng vui vẻ ở bên cạnh.

Bây giờ ở lớp chúng nó là bộ ba: Dương-Vân-Tâm. Bọn ở lớp bàn tán tự hỏi xem Vân liệu có bị nhiễm tính cách rồi biến ra thành les không? Như thế sẽ thành bộ ba : Gay - les - tomboy. Dương thì ủng hộ ý kiến này lắm. Cậu ta không tán thành khi một chàng trai nào đó tới sẽ cướp Vân đi. Lúc đó Dương sẽ ghen chết với Vân mất. Riêng vấn đề này thì Tâm đồng ý với Dương, nó không muốn mất một người bạn thân. Chẹp, Vân vô can. Mặc hai người bạn suốt ngày kè kè bên cạnh như hai cái hàng rào cách ly với mọi đối tượng "khả nghi", nó vẫn sống cuộc sống bình thường , của một con người bình thường(dĩ nhiên!). Ai bàn tán gì thì kệ. Miễn bàn luận!

...

Mà lạ lắm cơ, dạo này chẳng thấy hai tên kia chí chóe nhau như mọi khi gì cả. Không hiểu chúng nó thông đồng nhau cái gì mà cứ gửi thư trong giờ cho nhau suốt. Giờ về toàn bắt Vân về một mình. Sau một thời đoán giầ đoán non...một ý nghĩ chợt ngoi lên: Bọn nó hẹn hò?

- Bà hâm à? Bà nghĩ tôi là ai? - Dương gắt lên.

- Vậy sao mấy hôm rày bọn ông lạ thế? - Vân cũng gắt lên.

- Chẹp. Bí mật chưa đến giờ bật mí. - Tâm bí hiểm.

***

Trường tổ chức dạ hội mùa đông. Không chỉ Tâm và Dương mà hội ở lớp cũng tò mò không biết có ai mời Vân không? Như hình với bóng, không Tâm thì Dương, không thì một đứa nào khác tỏ ý muốn đi cùng Vân xuống can-teen, xuống thư viện...Thật hết chịu nổi, chẳng lẽ lại có một đứa nào đó nhảy xổ từ trong bụi rậm ra mời Vân hả? Hay một hàng dài xếp hàng trước cửa lớp nó? Nó cũng có phải là hotgirl đâu, sao mọi người cứ phải mong chờ nhỉ? Sao cứ phải có người mời Vân? Sao nó không thể tự do đi cùng Tâm và Dương? Chẹp, đúng là thiên hạ!

***

Sáng hôm dạ hội, lớp vẫn học bình thường nhưng cam đoan rằng chẳng một đứa nào vào nổi một chữ. Dương và Tâm nghỉ học. Bọn này quá lắm rồi! Làm gì thì làm cũng không được nghỉ hoc chứ! Vân đẵ giả vờ coi như không biết gì vụ chúng nó giấu một-điều-gì-đó-mà-ai-cũng-biết-trừ-Vân, giờ còn trốn học! Được rồi, Vân sẽ không thèm quan tâm nữa, muốn làm gì thì làm, không bạn bè gì nữa!

Cả ngày hôm đó Vân chẳng suy nghĩ được gì cả. Bực dọc. Giận dỗi. Tối, Tâm gọi điện qua. Nó tắt máy. Một lúc sau thì máy bàn đổ chuông."Tao đây". "Biết rồi. Có chuyện gì vậy?". "Chuẩn bị đi dạ hội chưa?". "Đi với mà hử? Tưởng ai đó và ai đó không còn nhớ đến tôi nữa!". "Có chuyện với bà vậy?". "Bà tự biết đừng hỏi tôi". Cụp!

8h tối, chuông cửa kêu. Chẳng đợi Vân ra mở cửa, Tâm bước vào tự nhiên chào hai "bác" rồi nhảy tót lên phòng Vân. Con bé đang ngồi trồng rau, chẳng thèm để ý đến Tâm. Một tờ giấy từ trên giường bay vèo rớt xuống trước mặt nó: "Nói chuyện đi. Mày định tự kỉ đến bao giờ hả?". Thật là? Ngồi cách nhau chưa đến 1m mà phải bày đặt viết thư. Nghĩ thế nhưng nó cũng viết và ném lại. "Mày tự hỏi lại xem mày đẵ làm gì ý!".Chỉ đợi câu nói đầy tức giận của Tâm" Tao đẵ làm gì nào" là nó tuôn ra một tràng, nói ra hết tất cả những bức xúc từ trước đến nay của nó. Vân tưởng Tâm sẽ phải há hốc mồm ra mà nghe những khổ sở của nó, ai ngờ, người mắt chữ A, mồm chữ O lại chính là nó. Lý do Tâm và Dương bí ẩn lại chính vì Vân. Chẳng là có một tên tăm te nó, tuy tỏ ra không muốn có ai bị sét đánh vì Vân nhưng thực ra hai tên này rất quan tâm đến nó, muốn tìm cho nó một "gà bông". Không hiểu là ai mà lôi kéo được cả hai làm quân sư miễn phí,( không biết thật không?) nhưng rốt cuộc sau một hồi điều tra, nghiên cứu, Tâm phát hiện ra tên này là tay lừa tình có nghề. Chẹp!Vậy là kế hoạch thất bại!

- Mà, thằng Dương đâu mày?- Tâm chớp mắt nhìn quanh như thế thằng bé trốn vào góc nào đó dọa ma nó.

- Ơ, tao tưởng nó và mày rủ nhau nghỉ đồng loạt?

- Không. Tao có liên lạc với nó đâu. Hay là nó ốm?- Tâm lo.

- ...

- Gì vậy?Mày chớp mắt không thấy mỏi à?

- Mày biết lo cho nó từ bao giờ thế, chẹp, chết rồi..chẹp chẹp...- Vân tặc lưỡi lắc đầu.

- Hâm à?Chẳng qua thấy thiếu thiếu khi không có thằng ái ấy ở đây thôi!- Tâm giận giữ.

- Thôi, để tao gọi điện cho nó. Biết đâu ốm thật!

...

- Sao rồi?

- Nó ốm. Giọng khản đặc. Nói là không lê nổi mình. Hình như từ cái hôm nó nhường áo mưa cho tụi mình thế là về nhà "xơi chưởng" luôn. May mà không phải h1n1...

Rầm!

Lần này thì vật thể đã xác định. Chẹp. Khổ thân cái cánh cửa, không dưng tự nhiên lại bị "trấn thương" sọ mềm vì một cái đầu cứng như đá! "Chạy nhanh đến nỗi quên cả áo khoác?"- Vân tặc lưỡi.

***

Ai cũng có đôi có cặp hết cả rồi, chỉ còn nó. Thôi vậy, nó sẽ ngồi yên đợi hoáng tử của nó xuất hiên, mong là nhanh vậy!

Em sẽ quên

Viết bởi [email protected]

Lại một buổi tối nữa nó ngồi buồn và nhớ anh da diết. Giờ này chắc anh đã ngủ, còn nó vẫn ngồi đây với bao thổn thức trong lòng. Nó muốn khóc, khóc thật to nhưng sợ rằng chị sẽ tỉnh giấc nên đành thôi để rồi những giọt nước mắt kia cứ lăn tròn trên má cùng những tiếng nấc dài.

Tim nó đau nhói như có ai đó lạnh lùng cứa một nhát dao khi biết "anh đã ra đi". Anh ra đi để nó biết rằng đã mất anh mãi mãi, cũng để biết rằng nó đã ôm ấp một bóng hình mà đời này kiếp này mãi sẽ không thuộc về nó.

Nó sai lầm hay ông trời cố tình cho nó một bài học để mong nó vững vàng hơn???Nó đau!đau lắm.

Tình yêu luôn đẹp khi đến từ hai phía và không hề đẹp khi là tình đơn phương_ít nhất là đối với nó . Đã yêu đơn phương rồi bạn cũng sẽ biết nó cay đắng và buồn đến mức nào!!!

Xót xa lắm khi hạnh phúc không thể thuộc về nó. Nó đã từng có một thời sống cùng khát vọng, bay cao cùng những ước mơ, vi vu trên những tầng đất lạ rồi đến một ngày một biến cố xảy ra đã làm thay đổi tất cả. Nó không thể ngờ và mọi thứ sụp đổ. Tan biến như bong bóng xà phòng. Bất ngờ, hụt hẫng như những cánh hoa xinh lung linh khoe sắc, kiêu hãnh mà không biết rồi một ngày sẽ phải lụi tàn trở về với hư vô. Liệu hạt mưa xa có oán trách mặt đất khi nó vừa mới đặt chân đã vội nuốt nó vào lòng????

Ước gì không có mây đen để cuộc sống luôn có ánh nắng vàng!!

Ước gì chỉ có niềm vui còn nỗi buồn sẽ không bao giờ tồn tại!!

Ước gì hạnh phúc sẽ ở bên ta mãi mãi không rời xa!!

Nhưng đó chỉ là những điều ước còn sự thật luôn khác xa với những gì ta ước mơ. Sự thật gai góc, đau khổ lắm. Nó sẽ làm tim ta rớm máu, nó sẽ làm ta ngã quỵ nếu không đủ lòng tin và sức mạnh. Hướng về phía mặt trời bóng tối sẽ chìm khuất sau lưng vì phía sau màn đêm luôn là ánh sáng của ngày mai tươi đẹp. Đó là lý thuyết còn thực hành sao mà khó khăn thế khi giờ này nó vẫn chưa lấy lại được niềm tin. Mất niềm tin là mất tất cả!! Mọi thứ vẫn trôi đi bình thường, yên ả nếu như một ngày nó không nhận ra nó luôn nghĩ về anh, nhật kí của nó viết đầy tên anh, nhớ anh và nó đã yêu anh!!

...Chấm hết tất cả không phải bằng nụ hôn và vòng tay ấm áp của anh mà là nước mắt. Nó như quả bóng bị xì hơi, xẹp lép, mềm nhũn, không sức sống. Nó đau khổ lắm khi nhìn anh và bạn gái vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Sóng lòng cồn cào trào dâng còn trái tim như đã nứt toạc. Anh biết song anh đã phủ phàng. Anh ghét nó lắm ư?????

Tự hứa với lòng mình rằng sẽ tạm biệt những gì đã thuộc về ngày hôm qua . Ngày hôm qua đã là quá khứ còn ngày hôm nay và ngày mai mới là cái mà nó đang và sẽ hướng tới. Nó biết cuộc sống là thế, càng hi vọng thì càng thất vọng. Vẫn biết phải nuôi hi vọng nhưng giờ nó cũng nhận ra rằng hãy để hi vọng ở một vị trí bình thường, đừng cho nó ngự trị ở một vị trí cao quá để rồi thất bại sẽ trở thành lớn lao. Những điều tốt đẹp nhất thường đến khi ta ít mong chờ nhất mà!!

Nó không hi vọng một ngày anh sẽ đến bên nó vì nó biết anh đã mãi rời xa. Nó sẽ quay đầu và không bước theo anh để chỉ là một chiếc bóng nữa, nó muốn song hành cùng anh song anh vô tâm chỉ cho nó ở một vị trí sau cùng. Nó sẽ dùng lại và không theo anh nữa!!!Nó biết rằng rất khó để quên anh vì nó biết cố quên là sẽ nhớ. Nó yêu anh nhiều!! Phải cần bao nhiêu thời gian để xóa đi kí ức của 2 năm, 2 năm của tình đơn phương????Nó phải làm gì để anh không còn ngự trị trong trái tim nó, quên đi một thứ thật ý nghĩa quả là một việc làm khó. Nếu nỗi buồn có thể trôi đi cùng những hạt mưa thì nó nguyện cứ đạp xe dưới mưa thế này mãi để nỗi buồn cùng mưa trôi đi hết!!! .......Thời gian......

Ngày mai vẫn sẽ gặp anh nhưng sẽ không còn cảm giác của ngày hôm qua. Nó hứa!!!Quên anh đi và hãy sống thật tốt. Một kỉ niệm buồn rồi sẽ là kí ức. Kí ức chỉ là một phần nhỏ của ngày mai. Ông trời cho ta thất bại để dạy ta mạnh mẽ, chưa cho ta thành công để cho ta nỗ lực. Sống là nỗ lực hết mình. Đi hết nỗi buồn ta sẽ gặp niềm vui.

Vâng!!Nó sẽ quên anh, sẽ quay về với thực tại chứ không bay bỗng như những áng mây hồng, phiêu du bồng bềnh khắp tầng nhân thế để rồi đến một ngày bị mây đen nuốt chững nữa.

Ngày mai sẽ là lần cuối cùng nó gặp anh. Nó hứa với lòng mình sẽ bước đi ngay sau khi nói lời tạm biệt. Nó sẽ không quay lại nhìn anh như những lần khác nữa vì nó sợ, sợ rằng bao nỗ lực của nó sẽ sụp đổ. Nó sẽ không khóc, sẽ mỉm cười và bước đi thật nhanh. Anh cũng đừng nhìn theo nó được không anh??? Tạm biệt...Rồi một ngày với nó anh cũng sẽ chỉ là một người bạn chứ không phải là một vết nhọn trong tim nữa. Vết thương sẽ nhanh lành, sẽ mọc ra non và lại căng tràn sức sống. Rồi nó sẽ lại hát ca và mạnh mẽ. Tạm biệt tất cả vì giờ đây nó nhất định sẽ sống vì ngày mai_Ngày mai hạnh phúc thật sự sẽ bay về bên nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro