Chương II: Biến cố gia đình và cuộc gặp gỡ định mệnh với Tanaka Shun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng tất cả đã thật sự thay đổi kể từ khi tôi mười bảy tuổi.

Đầu tiên là mẹ phát hiện ra bố bắt đầu có nhân tình, trước đây thì mỗi khi bố tôi đi làm về là về nhà ngay, đúng chuẩn là người đàn ông của gia đình. Nhưng tất cả đã thay đổi, bố tôi đã mê mẩn một nữ họa sĩ khác. Từ lúc ấy thì ông đã ít về nhà hơn và không còn quan tâm gì đến mẹ và tôi nữa.

Dù biết được là bố có nhân tình nhưng mẹ tôi không vì thế mà làm ầm lên hay là đi đánh ghen gì đó, mẹ tôi chọn cách im lặng và chịu đựng, chỉ trong vòng một tháng không có bố ở nhà và anh hai thì đi học ở xa mà tôi đã thấy mẹ đã già đi rất nhiều, mẹ đã không còn trang điểm hay mặc những bộ trang phục ngày trước để diễn kịch cho bố coi nữa, mẹ của tôi đã khác xa xo với trước đây rất nhiều, bây giờ nhìn bà giống như một bông hoa đang héo úa từng ngày từng ngày chứ không còn nở rộ như trước nữa.

Chính ả họa sĩ có tên Yuriko đã dụ dỗ bố tôi, tôi phải tính sổ với cô ta. Lần đầu tiên khi gặp cô ấy thì cái đập vào mắt tôi không phải là vẻ bề ngoài của cô ta mà đó chính là cách cô ấy hút thuốc, cách hút thuốc của cô ấy rất đặc biệt và quyến rũ. Tôi nghe nhiều người nói là cô ấy đã từng ngủ với khoảng mười người đàn ông, ai biết chuyện đó là thật hay giả chứ nhưng nếu có nhiều người đã nói như vậy thì làm cho người khác không thể không tin nhưng nói chung Yuriko là một người phụ nữ xinh đẹp lại vừa quyến rũ khiến cho những người đàn ông nào từng gặp cô ta thì muốn bỏ mà bỏ cũng không được. Nhưng nói tóm lại là Yuriko vẫn là nhân tình của bố tôi nên vì vậy mà tôi không thể tha thứ cho cô ta.

Hôm ấy, khi tôi vừa đến gặp cô ấy thì tôi thấy cô ấy đang ngồi hút thuốc trong một góc của phòng tranh mà bố tôi đã mua cho cô ấy, hôm ấy cô ấy mặc một cái áo màu xanh dương cùng một chiếc quần màu đen và có thêm một chiếc khăn choàng cổ màu trắng nhung nữa, trông cô ấy thật đơn giản nhưng lại làm cho người khác cảm thấy thích thú. Tôi đến gần và sau đó là tát vào mặt cô ấy một cái rồi hét lớn:

"Đồ con điếm", dù tôi rất ghét cụm từ đó nhưng nếu Yuriko không qua lại với bố tôi thì có lẽ tôi và cô ấy cũng có thể trở thành chị em bạn dì với nhau. Sau cái tát ấy thì Yuriko không nói gì mà chỉ đứng dậy và đi được một đoạn thì cô ấy quay lại nói: "Sakura, cô giống y hệt như mẹ cô. À còn cái áo sơ mi của cô đấy, tôi nghĩ là cô nên mua cái khác và ném cái áo này vào thùng rác được rồi đấy".

Nghe tiếng ồn bố tôi liền chạy xuống, thấy tôi đang đứng đó còn một bên má của Yuriko thì đỏ hửng, không để bố nói câu gì tôi liền giật lấy con dao từ trên bàn của Yuriko đặt vào cổ mình và đe dọa bố là phải về ngay với mẹ, nhưng hỡi ôi là tôi lại bị đạp trúng cục đá do tôi bức lùi và té xuống, nhân cơ hội đó bố đã nhảy đến và đá con dao đi rồi đỡ tôi dậy, tôi hất tay ông ra, bố nói: 

"Sakura, con không hiểu gì về tình yêu đâu, tình yêu là thứ mà con người ta không thể biết trước được, nó đến rất bất ngờ", tôi thật không ngờ là người đàn ông đó lại nói những lời như vậy với tôi.

Tôi chạy đi với hai hàng nước mắt vẫn còn lăn dài trên má, tôi chạy đến nhà của Yuzu, khi vừa gặp cô ấy thì tôi đã ôm cô ấy mà khóc nức nở và cô ấy cũng không hỏi lý do vì sao tôi khóc, vì Yuzu hiểu tôi hơn ai hết là phải có chuyện gì ghê gớm lắm thì tôi mới khóc dữ dội như thế này, tôi đã khóc ướt hết cả vai áo của Yuzu. Sau một hồi thì cô ấy đã đưa tôi vào phòng và an ủi tôi: 

"Được rồi Sakura, bình tĩnh nào. Có chuyện gì thì cậu hãy kể cho mình nghe đi?".

Sau khi đã cho tôi uống một cốc nước cam để bình tĩnh lại thì tôi đã kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe, vừa nghe xong thì Yuzu cười và nói: "Sakura, cậu đừng nên bận tâm quá nhiều về chuyện đó, theo mình nghĩ thì nếu mẹ cậu đã chấp nhận làm vợ của bố cậu thì đương nhiên là những tật xấu của ông ấy thì mẹ cậu có thể bỏ qua được, khi hai người yêu nhau thì dù người đàn ông có làm những chuyện gì khiến cho người phụ nữ phải buồn lòng thậm chí là làm cho cô ấy tổn thương thì vì tình yêu mà cô ấy có thể chịu đựng được tất cả, mẹ cậu là loại người giống như vậy đấy, dù rất đau lòng và căm hận cô gái Yuriko kia nhưng mẹ cậu đã vì tình yêu với bố cậu mà đã không làm ầm lên". Khi Yuzu vừa nói xong thì tôi rất bất ngờ, Yuzu mà tôi biết trước đây thích đùa giỡn với tình cảm của những người con trai mà cô ấy quen nay lại nói với tôi những lời như vậy. Nhưng vẫn thấy tôi còn buồn nên Yuzu đã rủ tôi đi ăn Sushi ở một tiệm gần nhà của cô ấy.

***

Mới đó mà một năm nữa đã lại trôi qua, năm lên lớp mười hai vì kiến thức học quá nhiều và thời gian học cũng bị siết chặt nên tôi quyết định cùng Yuzu ở lại kí túc xá của trường. Trước khi tôi đi thì mẹ đã giúp tôi thu dọn hành lí và còn dặn dò tôi là phải biết tự chăm sóc cho bản thân. Nhưng còn mẹ thì càng ngày càng già đi, tôi thấy tóc của mẹ đã bắt đầu bạc nhiều hơn và những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện, rất nhiều lần tôi muốn nói với mẹ là hãy đi tìm cho mình một người đàn ông khác nếu mẹ cảm thấy cô đơn nhưng tôi không thể nói được vì tôi biết ngoài bố ra thì mẹ nhất quyết không yêu thêm một người đàn ông nào khác.

Vào mùa hoa anh đào thì ở tỉnh Tokyo đã tổ chức kỳ thi Hóa học quốc gia với vô số những thí sinh thuộc các tỉnh khác nhau của Nhật Bản đều rất đông đảo tham dự, nhưng chỉ có ba thí sinh đại diện cho hai trường là tôi và Yuzu của trường Asuka 1 và Tanaka Shun của trường Asuka 2. Khi mới biết tin thì tôi rất bất ngờ, ngoài chuyện là tôi được lọt vào một trong ba học sinh được chọn thì còn có tên của Tanaka Shun, trước đây thì tôi cũng đã nghe rất nhiều học sinh bàn luận về cậu học sinh của trường Asuka 2 có tên là Tanaka Shun.

Và sau hơn một tuần ôn tập thì kì thi học sinh giỏi Hóa quốc gia cũng đã đến, và sau hơn hai ngày chờ đợi ở kí túc xá của trường Asuka 2 thì kết quả là cậu Tanaka Shun thì đạt giải nhất còn Yuzu của trường tôi thì đạt giải nhì và đương nhiên là tôi đạt giải ba, cũng hơi nhọ một tí. Có lẽ nếu không buồn vì chuyện gia đình thì có lẽ tôi cũng đạt giải nhì rồi. Sau khi biết được kết quả thì cậu bạn Shun đó mời tôi và Yuzu đi ăn chúc mừng trước khi chúng tôi trở về trường của mình, khi nói chuyện thì cậu ấy một mực cứ khen Yuzu tới tấp, nào là bạn vừa xinh mà vừa học giỏi nữa, có lẽ với hai người họ thì tôi như là người vô hình, thật là đắng lòng quá đi.

Sau khi đã trở về kí túc xá thì Yuzu luôn miệng nhắc đến anh chàng tên Shun ấy, nào là Shun tốt thế này rồi Shun tốt thế kia, vậy là bao nhiêu cái tốt và cái đẹp trên đời này đã bị cậu Shun ấy chiếm lấy hết rồi. Vì muốn chúng tôi được thoải mái sau kì thi Hóa mệt mỏi nên nhà trường đã cho chúng tôi nghỉ ngơi trong vòng hai ngày.

Tối hôm ấy là ngày chủ nhật, khi tôi đang ngồi đọc sách về những câu chuyện xoay quanh anh hùng giải cứu thế giới Son Goku trong Dragon Ball của tác giả Toriyama Akira, chắc có lẽ các bạn sẽ thấy thắc mắc là tại sao một cô gái mười tám tuổi như tôi thay vì thích đọc những thể loại truyện Anime về học đường hay tình yêu thì tôi lại thích đọc Dragon Ball, đơn giản là vì tôi thích những cuộc phiêu lưu truy tìm ngọc rồng của cậu bé Son Goku cùng cô bạn Bulma dễ thương. Tôi thích đọc những loại sách với tính chất phiêu lưu và hoạt hình như vậy, chứ còn những thể loại anime học đường và tình yêu thì không phù hợp với tôi lắm, câu chuyện chỉ xoay quanh hai nhân vật chính rồi họ yêu nhau sau đó thì chia tay rồi lại yêu nhau. Ối giời ôi, đọc mà muốn đi ngủ cho khỏe.

Khi tôi đang đọc thì bỗng Yuzu hét toáng và nhảy cẩn lên: "Thơ của mình được đăng rồi, thơ của mình được đang rồi, Sakura ơi mình vui quá", đúng là vui quá nên làm người ta hết cả hồn. Sau một hồi nhảy tưng tưng như một con thỏ thì Yuzu đã kéo tôi ra ngoài hồ bơi ở đằng sau trường vì nó được xây dựng lên để dành cho những học sinh có năng khiếu bơi lội và được chọn vào đội tuyển của trường cũng như là những cuộc thi bơi do trường tổ chức, ngồi trên thành hồ và nhìn xuống mặt nước trong xanh của hồ thì người ta có thể cảm nhận được được cụm từ "Yên tĩnh như mặt nước" là như thế nào.

Yên tĩnh như mặt nước, đó là một câu do tôi tự nghĩ ra mỗi khi có chuyện buồn hoặc có bực bội gì đó trong lòng và đó cũng là tính cách của tôi, chỉ cần ngồi lại và tĩnh tâm giống như mặt nước yên tĩnh thì bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau hơn mười phút đồng hồ ngồi trên thành hồ và cười một mình thì Yuzu quay sang nói với tôi bằng giọng rất vui vẻ: "Sakura, mình thật không ngờ là mấy bài thơ của mình lại được đăng lên diễn đàn và được nhiều người đọc đến như vậy". Xin lỗi vì tôi phải chen ngang một chút là ngoài sở thích là mua quần áo và trang điểm ra thì Yuzu còn thích làm thơ nữa, những bài thơ mà Yuzu sáng tác thì phải nói là rất hay và xúc động lắm, để tôi tiết lộ một bí mật của Yuzu cho các bạn nghe là năm mười bảy tuổi thì Yuzu, tôi cùng những người bạn của mình đã lén lập nên một hội những người thích làm thơ, các bạn không thể tin được là khi hội vừa mới thành lập thì đã có hơn 500 bạn học sinh của những lớp khác đã đăng kí tham gia, mọi người thường hay đăng những bài thơ của mình lên tấm bảng lớn dùng để ghi thông báo cho học sinh ở trước phòng giáo viên, những bài thơ dài ngắn khác nhau đều được đăng lên đó. Và rồi thầy hiệu trưởng cũng biết và thấy đã bắt tôi và Yuzu phải lấy hết những bài thơ ấy xuống và phải trực nhật trong phòng giáo viên 2 tuần, thật là một kỷ niệm đáng nhớ.

Quay về vấn đề lúc nãy, sau khi Yuzu hỏi tôi câu đó xong thì tôi cười và nói: "Yuzu, thơ của cậu rất hay đấy, và đây đâu phải là lần đầu tiên thơ của cậu được đăng đâu, hồi đó thì mình và cậu đã lén cùng những bạn khác đăng những bài thơ lên tấm bảng lớn trước phòng giáo viên kia mà", Yuzu cười nói:

"Mình nhớ chứ, đó là một kỷ niệm mà mình không thể nào quên được".

Tôi nói: "Yuzu này! Cậu có thể đọc lại một hai câu trong bài thơ "Hoàng Hôn Tuổi Mười Bảy" mà cậu đã sáng tác được không?".

Yuzu cười nói: "Được chứ:

Buổi chiều hoàng hôn của tuổi mười bảy

Một mình tôi đứng giữa cả bầu trời

Ánh hoàng hôn của buổi chiều buôn xuống

Ôi thật đẹp, thật là đẹp biết bao".

Giọng thơ thật hay và truyền cảm, nhẹ nhàng chứ không ồn ào, càng làm cho con người ta có thể cảm nhận được sự yên bình khi hoàng hôn buông xuống của buổi chiều tàn, sau khi đọc xong bốn câu thơ thì Yuzu nắm tay tôi nói: "Sakura, nhất định tương lai sau này của mình sẽ trở thành một nhà thơ, nhất định là như vậy".

Tôi cười nói: "Được, mình luôn ủng hộ cậu Yuzu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro