Chương XVI: Mắt của Shun đã nhìn thấy lại rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy, tôi và Yuzu ngủ một phòng, tôi đã hết giận Yuzu rồi vì tôi hiểu Yuzu hơn ai hết, cô ấy chỉ vì muốn khôi phục lại công ty của bố mẹ nên mới làm như vậy, bỗng cô ấy hỏi tôi:

"Sakura, sao hồi đó cậu chịu làm bạn thân với mình vậy?".

Tôi cười rồi nói: "Vì mình thấy cậu rất đặc biệt so với mấy bạn nữ khác".

"Mình đặc biệt á, đặc biệt chỗ nào?".

"Cậu đặc biệt ở chỗ là không xe xua màu mè và nói nhiều như mấy bạn nữ khác".

Nghe đến đây thì Yuzu bật cười rồi hỏi tôi: "Vậy thì mình làm sao?"

"Để xem nào, cậu thuộc loại con gái hòa đồng, không màu mè, ăn mặc rất thời trang, nói chuyện lại vui vẻ, học lại rất giỏi nữa, mình còn mê nữa chứ huống hồ chi là mấy cậu nam sinh khác".

"Cái cậu này", cả đêm hai chúng tôi cứ trò chuyện với nhau như vậy, từ chuyện tình yêu rồi tương lai sau này, đến sáng hôm sau khi Yuzu vẫn còn ngủ vì cả đêm bận nói chuyện với tôi, còn tôi thì cũng tính ngủ một chút bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến: "Sakura, anh là Shun đây, anh đã nhìn thấy lại được rồi".

"Hả", tôi liền bụp miệng lại vì sợ sẽ làm Yuzu thức giấc, tôi chạy vào nhà vệ sinh và hớt hãi hỏi: 

"Cái gì, mắt anh đã nhìn thấy lại được rồi à?".

Anh nói với vẻ rất vui: "Ừ, sau khi em đi thì ngày hôm sau. Khi anh vừa ngủ dậy thì anh có cảm giác rất lạ, anh thấy mắt mình hình như có vấn đề, anh liền gọi bác sĩ đến và sau khi bác sĩ kiểm tra thì bác sĩ đã nói với anh là mắt anh đã hoàn toàn bình phục, và anh đã có thể nhìn thấy lại được rồi, ông ấy còn khuyên anh là cần phải để mắt nghỉ ngơi, khi ông ấy vừa đi thì anh liền gọi cho em đấy".

Nghe đến đây thì nước mắt tôi đã rơi, tôi nghẹn ngào nói: "Vậy là tốt quá rồi Shun".

Anh cười nói: "Được rồi, em đừng khóc nữa, đây là chuyện vui mà. Ông bác sĩ ấy nói với anh là trong mười người bị bệnh này thì rất ít người có thể thấy lại được giống anh, anh đúng là may mắn thật. Thôi em cúp máy đi, anh cần phải gọi cho vài người bạn nữa".

Sau khi anh tắt máy thì tôi đã khóc, và nói: "Cuối cùng thì Shun cũng đã nhìn thấy lại được rồi, đúng là trời phật đã phù hộ cho anh ấy. Phải rồi, mình phải đi thăm Shun thôi, sẵn tiện mua một ít trái cây cho mẹ của Shun luôn".

Tôi ngồi trong nhà vệ sinh mà khóc rất lâu, rất lâu. Tôi nhớ lại khoảnh khắc những ngày khi được chăm sóc cho Shun, tôi và anh đã trò chuyện rất nhiều, và mỗi khi tôi vừa đi chưa đến một phút thì anh luôn tìm tôi: "Sakura, em đâu rồi Sakura?".

"Em đây, em đang nấu ăn", tôi và Shun thường đi dạo đến những nơi yên tĩnh của Osaka, từng con hẻm, từng góc phố đều được in dấu chân của hai chúng tôi.

Khi tôi ra ngoài thì Yuzu vẫn còn ngủ say, tôi liền soạn balo và lên đường đến Osaka để tìm Shun.

Sau khi nấu thuốc cho Yuzu xong thì tôi nói dối với bố và anh hai là đi đến bệnh viện nhưng bố và anh hai đâu biết là bác sĩ mới thì được nghỉ vài ngày để chuẩn bị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro