Tình yêu và thù hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

".....": Cái này thì chỉnh sửa giúp nhé ko biết viết từ gì cho hợp


Giới Thiệu nhân vật:

1. Romeo: Chàng thanh niên , con trai nhà Montague.

a. Tạo hình nhân vật:
· Ngoại hình cao ráo,...
· Chàng mặc chiếc áo chèn bên ngoài chiếc áo sơ mi, chàng còn khoác chiếc áo choàng 
· Chàng đi một đôi vớ cao đến quá đầu gối, ôm sát đôi chân.
· Chàng đeo một túi vải nhỏ, bên hông chàng là chiếc dao găm được giữ ngay ngắn bên thắt lưng.

2. Juliet: Con gái nhà Capulet, lớn lên trong gia đình nghiêm khắc.
Người bạn thân nhất của cô là vú nuôi, người đã nuôi cô khôn lớn.

a. Tạo hình nhân vật:
·Mái tóc nàng xõa, dãi, xoăn nhẹ ngang lưng.
·Cô mặc chiếc áo đầm dài cổ trế, xạc rộng, tay áo dài rộng, hình phếu.
·Nàng đeo một chiếc vòng cổ nhỏ lấp lánh
·Đi một đôi giày ôm vừa bàn chân, mũi giày nhọn vừa. 

Kịch

Phân Cảnh 1:

- Người dẫn truyện: Nhân dịp sinh nhật lần thứ 14, gia đình Capulet tổ chức buổi dạ hội hóa trang. Romeo con trai nhà Montague, vì có cuộc loạn đả với thành viên nhà Capulet đã bị Rô- da- lin từ chối. Bèn cùng bạn thân đeo mặt nạ đến dự tiệc.
Tại nhà Capulet, nhạc bắt đầu nổi lên, cuộc khiêu vũ bắt đầu và Romeo trong trang phục người hành hương đột nhiên khẽ hỏi người hầu phòng: " Cô gái nào lọng lẫy thiết tha trong tay hai người hào hoa kia thế? Trong đêm mờ ảo này, nàng khác nào viên trần châu long lanh, nàng làm mờ đi ánh sáng những ngọn đuốc". ( Một tốp gồm khoảng 3 nam và 3 nữ khiêu vũ trên sân khấu).Khi cuộc khiêu vũ đã chấm dứt, Romeo có thể men đến gần cô gái mà chàng đã chú ý và bắt đầu tính bằng những lời cầu kì.

- Romeo:  Nếu bàn tay ta ( chàng thở dài), chẳng chút nào xứng đáng, lại làm cho tay Nàng ô uế , ta biết cách chuộc tội bất kính đó, môi ta sẵn sàng xóa nó bằng một cái hôn nồng nàn.


- Juliet (tinh nghịch đáp): Người hành hương đáng mến ơi! Sao lại nói xấu bàn tay mình thế, nó cũng chỉ ước ao dược sử dụng theo thói quen bình thường thôi, những bậc thánh cũng để tay mình chạm phải người hành hương và một cái bắt tay chính là cái hôn của những người sùng đạo.

- Romeo (Nói tiếp): Nhưng có lẽ các vị thánh và những người sùng đạo đều không có môi sao.


- Juliet: Vâng, có chứ! Nhưng môi của họ dùng để cầu nguyện.

- Romeo: Nếu thế thánh nữ yêu quý ơi, hãy thỏa mãn nguyện cầu trên môi ta, cho niềm tin đừng trở nên vô vọng.

- Juliet( dí dỏm, thông thạo): Các vị thánh có làm gì đâu, thế mà họ vẫn thỏa mãn những lời nguyện cầu, hướng về họ.

- Người dẫn truyện: Cuộc đối thoại sẽ còn tiếp diễn bất tận nếu bà vú già không mời Juliet đến ngồi cạnh mẹ, phu nhân Capulet. Romeo đành hỏi thăm một bà hầu và kinh hoàng biết rằng đó là mình vừa tỏ tình với một thiếu nữ dòng họ nhà Capulet. Để mặt cho Benvalio lôi đi, chàng đến giã từ giã chủ nhân đang đứng bên thêm tiễn khách.
(Các nhân vật diễn theo lời nói của người dẫn.)


- Juliet( mơ mộng, tò mò quay lại, thỏ thẻ hỏi bà vú khéo léo): Vú ơi! Nói cho con biết chàng quý tộc kia là ai thế? ( Chỉ tay về phía cửa).


- Vú nuôi( nhìn theo hướng Juliet chỉ tay): Đó là con tai và là người thừa kế Tibare.


- Juliet: Còn anh chàng vừa bước qua cửa?


- Vú nuôi: Đó là chàng trai trẻ Petuchio.


- Juliet: Này, còn anh chàng đi theo kia, đấy, cái người không hề khiêu vũ.

- Vú nuôi (thật thà): Ôi! Vú không biết.

- Juliet (nàng nói thêm, nhẹ như hơi thở): Vú hỏi tên chàng đi, nếu chàng đã có vợ, con sẽ nhất quyết chẳng bao giờ lấy chồng.

- Bà vú (quay lại nói): Tên chàng là Romeo, dòng họ Montague con trai duy nhất của kẻ thù nhà ta.

- Juliet (thất vọng): Mối tình duy nhất của ta lại phải trao đổi cho kẻ duy nhất ta thù ghét! Ôi! Mối tình kì lạ vừa mới chớm nở trong lòng ta! Ta phải yêu một kẻ thù căm ghét.

- Vú nuôi (thắc mắc): con nói gì??? Con thầm thì gì thế?

- Juliet( nàng quyết giữ kín nỗi niềm riêng của mình): À đó là Những câu thơ con vừa học được của người vừa mới khiêu vũ cùng con.
( tiệc tàn, mọi người rời hết khỏi sân khấu).





Phân Cảnh2: Bối Cảnh: Đêm khuya thanh vắng, Trăng sáng

Romeo và Juliet hẹn ước- Vườn nhà Capilet đêm khuya

- Người dẫn truyện: Sau khi rời khỏi phòng chính, Romeo vẫn chưa đi xa, chàng đã bỏ rơi được anh bạn của mình là Benvolio, men theo dãy tường bao quanh khu vườn của dinh thự Capiulet. Sau khi thầm nhủ với mình " Có thể nào ta lại bỏ đi khi ta vẫn ở lại chốn này". Chàng thoăn thoắt leo qua tường và nhảy vào vườn cây. Không còn vương víu cậu bạn, Romeo thơ thẩn bước trong vườn, tư tưởng đến Juliet. Bỗng nhiên một cách cửa sổ từ từ hé mở, Juliet Xuất Hiện cô tựa người vào"....."  chống một tay lên lên càm, Cô cảm thấy thật bồn chồn và lo lắng, rồi trong khi Romeo ẩn mình trong bóng tối, so sánh nàng với ánh bình minh và khung cửa với phương đông, chế nhạo mặt trăng mờ nhạt vì hờn ghen với nhan sắc kiều diễm của nàng, cho rằng hai vì sao sáng nhất trên bầu trời chiếu sáng đôi mắt giai nhân, ao ước được làm cái bao tay để có được diễm phúc nâng niu đôi má nàng của nàng... (các nhân vật diễn theo lời nói của người dẫn).

-Romeo (Ánh mắt say đắm nhìn juliet):(Nói Thầm) Ôi Juliet...Hỡi Thiên Thần của đời anh, nàng thật đẹp...uk~...nàng đang nói gì thế???


-Juliet(Nhìn về phía xa xa /Ánh mắt si mê thoáng đượm buồn chen lẫn những lắng lo/): Romeo ôi...romeo...Chàng đang nơi đâu??? Hỡi Chàng, Chàng đang ở nơi nào...Bất chấp danh dự của Gia đình,  Dòng Tộc và Bản Thân chỉ để mạo hiểm theo đuổi tình yêu và em sẽ không còn là người nhà họ Capulet nữa.

- Juliet (khẽ thở dài): Haizzz! Thật khốn khổ. Romeo? Sao chàng lại là Romeo? Hãy từ bỏ gia đình, hãy từ bỏ cả tên họ chàng đi. Hoặc chàng hãy hứa yêu em đi, rồi chúng ta cùng đi tới những nơi mà chúng ta mong  muốn, chỉ một mình chúng ta./Ngước nhìn những vị sao lấp lánh Ánh mắt si tình mơ mộng/

- Romeo (nói riêng): Ta nên tiếp tục nghe hay đáp trả lời nàng...

- Juliet: Romeo ư? Montague hả? Với gia Gia Tộc cô thì đây chính là họ của kẻ thù.../hừm/ Có gì trong một cái tên chứ...{hả}/Chữ hả không phát ra âm nha/? Nếu chẳng phải là người họ Montaghiu thì chàng vẫn cứ là chàng. Kìa những bông hoa kia người ta gọi chúng bằng những cái tên khác thế nhưng chúng vẫn vậy không thay đổi vẫn ngọt ngào vẫn đẹp lộng lẫy...Ôi Romeo ư? Một cái tên thật đẹp, đối với bạn cái tên ấy không là gì cả nhưng với tôi nó là cả thế giới được thu bé lại và giấu trong tim tôi.  /Nói rồi cô đưa hai tay đặt nơi vị trí trái tim, nhắm mắt lại liên tưởng đến romeo của cô/

-Romeo(táo bạo bước ra nói): Đây chính nàng, chính nàng đã nói đã thừa nhận, Nàng yêu ta,...Chỉ cần Nàng gọi ta là người yêu , ta sẽ thay tên đổi họ từ nay ta sẽ không còn là Romeo nữa.


- Juliet (hốt hoảng, bất ngờ): Chàng là ai mà khuất sâu trong bóng tối, chợt biết được điều mà em ấp ủ trong lòng?

- Romeo (Ánh mắt khổ sở):  Này Thiên Thần yêu quý của ta ơi, Ta không biết nên xưng hô với nàng thế nào bởi chính ta thù ghét cái tên ta, vì nó là kẻ thù của nàng. Nếu chính tay ta viết tên đó thì ta sẽ Chém đứt( Bẻ gảy) nó.

- Juliet (hổ thẹn): Dù Chàng và em vẫn chưa nói với nhau được nhiều thế nhưng giọng nói ngọt ngào này chẳng phải là Chàng Romeo của dòng họ nhà Montague đấy ư?

- Romeo (vui sướng): Ôi Juliet Thiên thần của đời ta, ta chẳng phải Romeo cũng chẳng phải Montague nếu tên họ đó đối nghịch với Nàng. (Romeo nhanh chóng leo lên tường đối diện với phòng ngủ, nơi Juliet đang đứng.)

- Juliet ( Hoảng Hốt lo sợ trước sự liều lĩnh của Romeo): Chàng làm thế nào vào được chốn này, Chàng ơi, và tới làm gì thế? Tường vườn này cao, rất khó trèo qua, Chàng biết mình là ai rồi đấy, nếu Chàng bị họ hàng nhà em bắt gặp nơi đây.

- Romeo (ánh mắt si tình): Ta vượt được tường này là nhờ đôi cánh nhẹ nhàng của tình yêu, mấy bức tường đó ngăn sao được tình yêu, vậy người nhà em sao lại ngăn nổi ta.

- Juliet (lo lắng): Họ mà bắt gặp Chàng, họ sẽ giết Chàng mất.

- Romeo (cười): Juliet ơi! Ánh mắt của Nàng còn nguy hiểm cho ta hơn hai chục lưỡi kiếm của họ, nàng hãy nhìn ta âu yếm là ta chẳng ngại gì lòng hận thù của họ nữa đâu.

- Juliet (cô thở nhẹ, mặt đỏ bừng, bối rối lấp bắp): Em...Em chẳng đời nào muốn họ bắt gặp Chàng nơi đây.

-juliet (nói tiếp): Nếu Bây Giờ em muốn chàng nói lời thề cho tình yêu này em biết chàng sẽ nói...Nhưng...Nhưng nếu Chàng thề chàng sẽ phải hối hận Bởi mọi người đều  nói tình yêu chỉ như một trò chơi lừa dối...Có..Có thể Chàng nghĩ em rất ngốc,...Nhưng những đều em nói đều rất chân thành nếu chàng đã không tình cờ thấy lòng em hẳn em sẽ để kín đáo hơn, nhưng cứ tin em đi, em còn thành thật hơn trăm vàn cô nàng rụt rè khép nép.


- Juliet( dịu dàng): Em không làm sao vui trọn vẹn trong buổi hội ngộ đêm nay, vì nó quá bất ngờ, vội vã, và vô cùng táo bạo đối với em. Tạm biệt chàng xin chàng hãy giữ những tình cảm này ở sâu trong tim và Hãy nhớ đến em. (Nói rồi nàng quay đi)

- Romeo(/Kéo nàng lại ôm nàng vào lòng, Đặt một tay lên càm nàng và nâng mặt nàng lên/[tỏ ra lì lợm]): Ta vẫn chưa muốn đi, trước khi được nghe lời em hứa hẹn.

- Juliet(Đỏ Mặt, Thẹn Thùng): dù Chàng chưa ngỏ, em đã thầm hẹn thủy chung....(Juliet chưa dứt câu đã nghe tiếng Vú gọi nàng vang vọng từ trong phòng ra)

- Juliet (nói to): Vú ơi! Con đây ( rồi quay sang nói với Romeo): Romeo yêu dấu! Hãy đợi vài phút em sẽ quay ra ngay.( nàng biến mất giây lát, rồi hiện ra bên cửa sổ, gọi Romeo): Ngày mai, mong chàng hãy cho em biết tin, qua một người mà em sẽ phải đến, bao giờ và nói điều chàng sẽ tổ chức đám cưới đôi ta. Rồi em sẽ theo chàng tận góc bể chân trời.

- Romeo(kêu lên, ánh mắt Luyến tiếc): Ôi! Thiên Thần yêu dấu của đời ta!

 - Juliet: Bây giờ cho đến lúc ấy, còn mấy thập kỉ dài. Trời sắp sáng rồi. Chúc Chàng ngủ ngon đến cả ngày mai!

- Romeo (còn lại một mình, lẩm bẩm): Mong giấc ngủ êm đềm sẽ đưa em vào cõi mộng. Ta sẽ tìm đến phòng riêng của vị linh mục, xin giúp đỡ và thổ lộ nỗi niềm hạnh phúc.
( Romeo lao xuống tường, rời khỏi khu vườn nhà Capiulet trong hạnh phúc)

_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kịch