Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được ôm vào trong lồng ngực ấm áp như vậy khiến lòng Ngô Thế Huân vốn đang khổ sở dần dần chuyển biến tốt lên. Cho rằng chẳng qua chỉ là cái ôm đơn giản giữa anh em tốt, cậu trả lễ vỗ vỗ bả vai Phác Xán Liệt, sau đó tách ra, mỉm cười nói: "Anh Xán Liệt, không ngờ rằng anh còn biết an ủi người khác."

Phác Xán Liệt nhàn nhạt nói: "Tôi chẳng qua là đang trần thuật sự thật."

Ngô Thế Huân: "......"

Hắn lại thấp giọng nói: "Liên hoan phim cũng không giống như những lễ ban thưởng nhờ bỏ phiếu so nhân khí kia, mỗi một hạng mục được bình chọn, đều là tiền bối lão làng cùng nhân sĩ chuyên nghiệp trong giới từng bên cho điểm, vì để cho công bằng, trong quá trình bình chọn các giám khảo không hề biết nhau, căn bản sẽ không có người vì em là cậu hai Kim gia mà cho em nhiều hơn một điểm."

Ngô Thế Huân trầm mặc một hồi, đột nhiên cười híp mắt nói: "Nói nửa ngày, nguyên lai là quanh co khen em. Cám ơn anh, em nhận tất."

Quả nhiên, mới vừa rồi còn làm cho người ta đau lòng muốn chết, đảo mắt liền biến thành cái bộ dáng thiếu đánh này.

Ngô Thế Huân cười nói: "Nhắc mới nhớ, em từ nhỏ vẫn cứ bắt nạt anh, anh khi còn bé luôn là nhìn thấy em liền tránh, chả khác gì tránh né ôn dịch, mặc dù anh ngoài miệng không nói, trong lòng chắc chắn đều nguyền rủa em đúng không? Hiếm có... hôm nay cư nhiên lại chủ động khen em. Sớm biết vậy hẳn nên ghi âm lại lời anh vừa mới nói cho anh trai em nghe."

"......" Phác Xán Liệt im lặng.

"Anh trước kia hình như còn thay em gánh biết bao nhiêu tội, em làm vỡ món đồ cổ mà ông nội thích nhất, sợ ông đánh em, nên đổ hết tội lên đầu anh, hại anh về nhà bị Chính Thù thúc hung hăng tẩn một trận. Em còn nhớ, bức tượng ngọc cổ trên kệ kia của nhà em là do tứ thúc của anh đưa tới bồi tội."

Cái đồ ngốc này, cũng biết nhớ nợ cũ cơ đấy?

Nếu như muốn tính nợ cũ, vậy cũng thật khó có thể tính toán chính xác được, khi còn bé Ngô Thế Huân quá mức ác liệt, Phác Xán Liệt rơi vào tay cậu chịu không ít khổ, lúc ấy nghiến răng nghiến lợi hận không thể bóp chết cậu, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lại cảm thấy... những chuyện đã từng trải qua kia, cư nhiên lại ấm áp đến vậy.

-- Bởi vì, đó là kỷ niệm trân quý nhất, chỉ thuộc về mình hắn.

Đại khái đây chính là tình cảm thanh mai trúc mã trong truyền thuyết?

Bất kể là ghét cũng tốt, thích cũng được, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua nhiều chuyện cũ như vậy, bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhìn đối phương từ một thằng bé ngu ngốc thiếu hiểu biết, từ từ biến thành một người đàn ông vóc người cao ngất. Nghe âm thanh của đối phương từ một đứa trẻ non nớt mềm mại, từ từ biến thành hào sảng hoặc trầm thấp hôm nay...

Nháy mắt, giữa hai người, cư nhiên đã quen biết nhau được gần hai mươi năm.

Sợ rằng nếu cứ tiếp tục thảo luận về "chuyện cũ ấm áp" này sẽ khiến mình không khống chế được ý muốn muốn hung hăng hôn cậu, Phác Xán Liệt tỉnh táo chuyển ánh mắt, nói sang chuyện khác: "Huân nhi, em còn nhớ Giang Tuyết Ngưng không?"

Ngô Thế Huân cũng thu lại mấy câu đùa giỡn, gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên nhớ chứ, đã từng là một ngôi sao được công nhận trong giới, còn là thần tượng thời niên thiếu của em nữa, mỗi bộ phim của cô ấy tôi đều xem qua... Đúng rồi, cô ấy không phải đã sớm rời khỏi giới đi làm kinh doanh sao?"

Phác Xán Liệt nói: "Cô ấy mới về nước tháng trước, có một lần gặp cô ấy trong tiệc sinh nhật bạn, cô ấy còn cố ý nhắc tới em. Cô ấy bảo xem Endless Love, vô cùng thưởng thức biểu hiện của em trong phim, còn nói, nếu như có cơ hội nói chuyện, cô ấy muốn mời em làm vai nam chính cho cô ấy. Cô ấy biết tôi với em quen nhau nên bảo tôi khi nào có thời gian thì hỏi thăm một chút lịch trình gần đây của em."

Ngô Thế Huân kinh ngạc nói: "Vai nam chính? Cô ấy muốn trở lại?"

Phác Xán Liệt gật đầu: "Đúng là muốn trở lại, chỉ là lần này đổi lại làm đạo diễn, gần nhất đang chuẩn bị một bộ điện ảnh mới, là đề tài cổ đại, nói về quá trình lớn lên của một hoàng đế."

Trong mắt Ngô Thế Huân lập tức hiện lên thần sắc hưng phấn, "Cổ đại? Hoàng đế? Em từ khi debut tới nay chưa từng được đóng phim cổ trang! Mau nói nói cho em, là triều đại nào?"

"Hình như là bối cảnh giá không, chuyện hư cấu. Bộ phim vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, qua mùa xuân sẽ định danh sách diễn viên, đến lúc đó cỏ thể sẽ tìm em đến thử vai." Phác Xán Liệt dừng một chút, "Chẳng qua là vốn ban đầu cho bộ phim này không nhiều, không giống Endless Love có nguồn đầu tư lớn như vậy, nữ nhân vật chính là người mới, em nếu tham gia chắc tiền thù lao sẽ không quá cao, em tốt nhất nên suy nghĩ kỹ một chút."

Ngô Thế Huân vội vàng nói: "Không sao cả, thù lao cũng không thành vấn đề, mấu chốt là em cảm thấy rất hứng thú với đề tài này! Em vẫn mong được diễn hoàng đế một lần, ngồi trên ngai vàng, phía dưới quỳ một hàng người lễ tạ, cảm giác kia chắc chắn siêu tốt."

Nói tới đây, Ngô Thế Huân đã tự động bổ não hình ảnh mình khoác long bào ngồi trên ngai vàng được một đám diễn viên quần chúng quỳ xuống hành lễ... Chậc chậc, cảm giác kia quả thật thoải mái điên lên được. Chúng ái khanh bình thân, uy phong nhường nào, khí phách nhường nào!

Nhàn bộ dáng híp mắt cười vui vẻ của Ngô Thế Huân, hiển nhiên đã đem toàn bộ chuyện không vui ném ra sau đầu, Phác Xán Liệt cuối cùng cũng yên lòng.

Huân nhi chính là như vậy, nỗi buồn tới nhanh mà đi cũng nhanh, muốn quên chuyện gì, nói quên là quên, không một chút dây dưa lằng nhằng.

Nếu tâm tình của Ngô Thế Huân đã tốt lên, Phác Xán Liệt cũng sẽ không an ủi cậu nữa, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra đưa cho Ngô Thế Huân, nói: "Di động của em này, ngày hôm qua tôi nhặt được trên ghế salon."

Ngô Thế Huân vội vàng nhận lấy, nói: "Cũng may chưa ném đi, nếu mất thật thì toi, trong danh bạ của em có rất nhiều số cá nhân, không thể để lộ ra ngoài."

Phác Xán Liệt nhắc: "Sau này nhớ uống ít rượu thôi."

Nghe nói như thế, Ngô Thế Huân đột nhiên nhớ tới tình cảnh tối hôm qua sau khi uống rượu say... đè Phác Xán Liệt ra OOXX, không khỏi có chút lúng túng, lỗ tai hơi hơi đỏ lên, sờ sờ mũi nói, "Khụ, em biết."

Phác Xán Liệt thấy cậu lúng túng liền không nói nhiều nữa, chuyển chủ đề: "Đúng rồi, tôi đã gửi một vài tài liệu về mấy khu nhà tới hòm thư của em rồi, em nếu rảnh thì nhớ xem."

Ngô Thế Huân chỉ mong hắn nói sang chuyện khác, vội vàng đến trước bàn bật Laptop, đăng nhập hòm thư xem bưu kiện mới. Trong email liệt kê rất nhiều khu nhà cùng giới thiệu cặn kẽ, cậu vừa nhìn vừa nói: "Em vốn muốn mùa hè sang năm mới mua nhà, bây giờ nhìn lại thấy mau sớm chuyển ra ngoài thì tốt hơn, tránh cho ở nhà cả ngày bị ông nội dạy dỗ..."

"Đến đây giúp em xem một chút, cái này như thế nào?" Ngô Thế Huân chỉ bài quảng cáo của một tiểu khu, Phác Xán Liệt đi tới sau hắn, tay chống lên ghế dựa, liếc mắt nhìn màn hình máy tính, cau mày nói: "Khu này quá gần sân bay, nhất định sẽ rất ồn ào."

"Nói cũng phải." Ngô Thế Huân như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, vừa chỉ chỉ cái thứ hai, "Thế đây?"

Phác Xán Liệt nói: "Nơi này hướng nhà không ổn, ánh sáng không tốt."

Ngô Thế Huân vừa nhìn xuống cái thứ ba, lần này còn chưa kịp nói gì, Phác Xán Liệt đã bắt đầu chủ động phê phán: "Chỗ này không gian ban công quá nhỏ, nuôi mấy bồn hoa rồi thì ngay cả chỗ đặt chân cũng không có."

Ngô Thế Huân nói: "Em thích kiểu ban công to cơ, tốt nhất là có cửa sổ sát đất nữa, có thể xếp ghế nằm trên ban công, thời gian rảnh rỗi vừa phơi nắng vừa ngủ, nhất định sẽ rất thoải mái."

Phác Xán Liệt đề nghị: "Vậy em xem mấy căn hộ bên dưới, ban công rất lớn, ánh sáng trong nhà cũng tương đối đầy đủ."

Ngô Thế Huân kéo chuột xuống cuối, nhìn hình chụp mấy khu nhà cẩn thận so sánh một phen, "So đi so lại chỉ còn mỗi khu này là tốt nhất, bất kể vị trí hay dân cư xung quanh cũng rất phù hợp với yêu cầu của em, quan trọng hơn chính là còn có bể bơi. Hơn nữa bố cục nhà cũng rất tốt, ban công là loại em thích nhất kia... Hả? Khu Moon Lake? Đây không phải chỗ anh ở sao?"

Phác Xán Liệt thần sắc bình tĩnh nói: "Đúng vậy."

"Em nếu ở cùng một khu với cậu, nếu bị người phát hiện, đám phóng viên kia chắc chắn sẽ lại viết linh tinh đi?"

Phác Xán Liệt nói: "Cái này thì em không cần lo lắng, nhà tuy vừa hay gần nhau, cũng không phải là mỗi ngày đều cùng vào cùng ra. Hơn nữa, chúng ta bình thường bận rộn như vậy, quay phim về ở tạm mấy ngày, không hẹn trước chắc cũng khó gặp phải đi?"

"Dạ... vậy cũng đúng." Ngô Thế Huân cúi đầu trầm tư trong chốc lát, "Anh nói có quen bạn làm môi giới, vậy giá khởi điểm là bao nhiêu?"

"Năm phần trăm."

"Năm phần trăm?!" Ngô Thế Huân khiếp sợ ngẩng đầu lên, "Em còn tưởng tám phần trăm đã đủ thấp rồi, nếu là năm phần trăm, so với mấy khu khác cơ hồ còn tiện nghi gấp đôi!"

Phác Xán Liệt gật đầu, "Ừ, đích xác là như vậy."

Ngô Thế Huân mới đầu chỉ là có chút động tâm, lần này liền trực tiếp hạ quyết tâm, "Thế này là quá hời rồi. Mau, cho em số điện thoại người bạn kia của anh, để hôm nào em bảo Thường Lâm đi hỏi một chút."

Thấy vẻ mặt không chờ kịp của Ngô Thế Huân, khóe miệng Phác Xán Liệt không nhịn được nâng lên một độ cong như có như không. Từ trong ví lấy ra một tấm danh thiếp, đưa tới tay cậu, "Đây là danh thiếp người bạn kia của tôi, em cứ nói là Phác gia đại thiếu gia giới thiệu ấy."

"Được, cám ơn anh." Ngô Thế Huân lập tức cầm lấy danh thiếp.

"Có gì cần hỗ trợ, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi."

"Được. Em phải bảo Tiểu Thường đi hỏi thăm một chút trước đã, chờ qua mùa xuân liền chuẩn bị dọn nhà."

-- Kế hoạch lừa Huân nhi làm hàng xóm, toàn thắng.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, ngay sau đó truyền tới âm thanh của Kim Tuấn Miên: "Thế Huân, Xán Liệt xuống ăn cơm."

Ngô Thế Huân vội vàng đứng dậy nói: "Nhà em bắt đầu ăn cơm rồi, anh thuận tiện ở lại ăn cơm tối nhé?"

"Không được, tối nay tôi phải về nhà ăn cơm."

Ngô Thế Huân khó hiểu hỏi: "Sao vậy, Nhà anh tối nay có hoạt động gì à?"

"Hôm nay là sinh nhật Chí Mẫn."

"Sinh nhật Chí Mẫn?" Ngô Thế Huân có chút kinh ngạc, Phác Xán Liệt có một cậu em tên là Phác Chí Mẫn, Ngô Thế Huân khi còn bé mới chỉ gặp qua hắn mấy lần, ấn tượng rất là mơ hồ, "Vậy anh mau trở về đi, thuận tiện thay em chúc em trai anh một câu sinh nhật vui vẻ."

"Được." Phác Xán Liệt gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên nghe Ngô Thế Huân kêu lên: "Đúng rồi, anh Xán Liệt..."

Phác Xán Liệt quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chân thành hiếm có của Ngô Thế Huân, "Cám ơn anh... đã giúp em nhiều như vậy..."

Ngô Thế Huân tựa hồ không biết biểu đạt, khi nói ra những lời này, hơi đỏ mặt sờ sờ chóp mũi, sau đó lại ngẩng đầu, lộ ra nụ cười sáng lạn với Phác Xán Liệt.

Nụ cười như vậy, tựa như ánh nắng mặt trời sau cơn mưa bão, trong suốt mà sáng ngời.

Lòng Phác Xán Liệt nhất thời nhộn nhạo.

Cảm ơn cái gì? Có gì phải cảm ơn cơ chứ? Khi em gặp khó khăn, khi trái tim em khổ sở, có thể ngay lập tức xuất hiện bên cạnh em, là điều mà tôi muốn làm nhất, cũng nhất định sẽ làm.

-- Bảo vệ em, vốn chính là một loại hạnh phúc.

****

Ủa hai người có thật sự là buổi tối hôm trước mới lăn giường với nhau k. Lừa được người rồi nha, 5% thì có xá gì thử xin thêm 1 ít đi có khi còn được cho k đấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro