Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn làm phim Endless Love lấy bối cảnh ở London chấm dứt, thời điểm về nước đã là thượng tuần tháng bảy. Lộc Hàm đưa toàn bộ đoàn làm phim đến thành phố điện ảnh Giang Châu, Phác Xán Liệt đương nhiên là theo đoàn làm phim đến thành phố điện ảnh.

Ngô Thế Huân đã liên hệ tốt với Giang Tuyết Ngưng, bắt đầu chính thức tuyên truyền cho Thiếu niên thiên tử trước khi công chiếu.

Bộ phim cổ phong về mất quyền thế này, poster tuyên truyền tung ra cũng không dược nhiệt liệt hưởng ứng, số đông mọi người đều không quá xem trọng. Dù sao, phim cổ trang cũng ít được yêu thích, hoặc là đề tài chiến tranh quy mô lớn như “Tam Quốc”, hoặc là đề tài thuần võ hiệp như “Ngoại hổ tàng long”, chứ câu chuyện nói về quá tình trưởng thành cùng tình yêu của nhân vật chính giống Ngô Thế Huân bọn họ thì thật sự không phổ biến.

Tuy rằng như thế, nhưng Ngô Thế Huân vẫn vui vẻ như trước. Cậu rất thích kịch bản bộ điện ảnh này, quá trình diễn xuất cũng rất nghiêm túc nhập tâm, cho dù thành tích không cao cũng không thành vấn đề. Có thể diễn xong bộ phim cổ trang này, làm tròn giấc mộng một lần mặc long bào khi còn trẻ của mình, cậu đã rất thoả mãn rồi.

Thời kỳ tuyên truyền gấp rút, Ngô Thế Huân và Trần Thư Kỳ đều bận đến sứt đầu mẻ trán.

Bởi vì giữa hai người phối hợp rất ăn ý, trong giới giải trí đột nhiên nổi lên tin đồn “Ngô Thế Huân và Trần Thư Kỳ phim giả tình thật”, “Thì ra Trần Thư Kỳ mới là tình yêu chân chính của Ngô Thế Huân” linh tinh loạn thất bát tao!

Ngô Thế Huân quả thật là phong lưu!

Trước kia rất nhiều tin đồn tình cảm lưu luyến đều do đoàn làm phim mượn cơ hội tuyên truyền, nhưng lần này, Ngô Thế Huân hoàn toàn không muốn bị đồn thổi đang ở bên Trần Thư Kỳ!

Không kể Trần Thư Kỳ là bạn gái Lưu Quốc Nguyên, bản thân Ngô Thế Huân hiện tại cũng đã có ý trung nhân! Những phóng viên này còn vô công rỗi nghề loạn viết cậu cùng Trần Thư Kỳ, một cái có lý hơn một cái, chuyện tình giả dối hư ảo, cơ hồ bị phóng viên nói thành sự thật ván đã đóng thuyền!

Trần Thư Kỳ bình tĩnh, còn Ngô Thế Huân lại thật nóng nảy!

Nhìn tiêu đề tờ giải trí hôm nay càng thêm quá đáng “Ngô Thế Huân tặng quà sinh nhật cho Trần Thư Kỳ, hai người nhân việc diễn tình nhân mà thầm sinh tình cảm.”, Ngô Thế Huân dưới cơn phiền lòng trực tiếp gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt đang nghỉ ngơi ở trường quay, tiếp điện thoại, thấp giọng nói: “Alo, Huân nhi?”

Ngô Thế Huân vội vã hỏi: “Anh Xán Liệt, anh xem tin tức hôm nay chưa?”

“À, xem rồi.” Phác Xán Liệt dừng một chút, “Em và Thư Kỳ được bầu làm cặp đôi đẹp nhất màn ảnh.”

Ngô Thế Huân vội giải thích nói: “Cô ấy là sư muội của anh, còn là bạn gái của Quốc Nguyên, em và cô ấy thực sự không có cái gì! Đám phóng viên này hoàn toàn là loạn viết, cái gì mà trong quá tình quay chụp chăm sóc đủ bề, quay xong còn tặng quà cho cô ấy, em căn bản không có ý đó…”

Phác Xán Liệt nói: “Ừm, nói vậy, em chưa tặng quà gì cho cô ấy?”

Ngô Thế Huân có chút xấu hổ, “Tặng thì có tặng. Hôm đó không phải tiệc chúc mừng thắng lợi sao. Cô ấy có đến, em nghĩ quá trình hợp tác quay phim vẫn thật thuận lợi liền thuận tay mua một món quà tặng cô ấy làm kỷ niệm…”

“Em tặng cái gì?”

“… Tặng một cái vòng ốc.” Ngô Thế Huân dừng một chút, hơi chột dạ mà giải thích, “Em cảm thấy nếu tặng quà cho con gái thì trang sức sẽ tương đối phù hợp, khụ khụ, không ngờ bị chó săn moi ra… Sau đó liền truyền ra cả đống tin đồn.”

Nghe âm thanh vội vã giải thích của Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt nhịn không được hơi cười rộ lên, “À, tôi hiểu rồi.”

Dừng một chút, lại thấp giọng nói, “Vì sao lại phải giải thích những điều này với tôi?”

“Hả?” Ngô Thế Huân sửng sốt một chút, mãi đến giờ phút này, cậu mới đột nhiên ý thức được mình đang tự làm chuyện ngu xuẩn.

Mình cư nhiên vô thức gọi điện cho anh Xán Liệt giải thích!

Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt là gì của cậu mà cậu phải vội đi giải thích hả? Có gì cần giải thích cơ chứ?! Thấy lời đồn càng truyền càng thái quá, thậm chí ngay cả ảnh chụp mình đi ăn cùng Thư Kỳ cũng bị gửi lên mạng, nhất thời quá mức khẩn trương mà gọi điện thoại cho anh ấy, quả thực là quá ngu.

Ngô Thế Huân vội vàng xấu hổ nói: “Khụ khụ, em chỉ là muốn anh truyền lời cho Quốc Nguyên, bảo anh ta đừng hiểu lầm Thư Kỳ!”

Cậu tìm được một cái cớ hợp lý, lại tiếp tục bịa, “Em không quen Quốc Nguyên, không muốn anh ta có hiểu lầm gì với Thư Kỳ, lại càng không muốn ảnh hưởng đến tình cảm giữa tình nhân bọn họ, cho nên vẫn là giải thích một chút thì tốt hơn!”

Ngô Thế Huân bịa xong cái cớ, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, có chút không yên chờ câu trả lời thuyết phục của Phác Xán Liệt.

“Được,” Phác Xán Liệt cười cười gật đầu, “Tôi sẽ giúp em chuyển lời đến Quốc Nguyên.”

Ngô Thế Huân hơi hơi đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thế, đoàn làm phim bên kia thế nào rồi? Quay có thuận lợi không?”

“Hoàn hảo, chỉ là không có em diễn viên chính ở đây, cả nhà đều đang đợi em trở về.” Phác Xán Liệt dừng một chút, thấp giọng nói, “Tôi cũng chờ em trở về.”

Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp ấm áp, khiến trái tim Ngô Thế Huân đột nhiên nhảy lên một trận kịch liệt, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Ừm… Ngay sau khi xong việc, em sẽ mau chóng đến Giang Châu.”

Phác Xán Liệt hỏi: “Hôm nay là ngày chiếu đầu tiên sao?”

“Đúng vậy.”

Hắn thấp giọng nói: “Vậy nhớ biểu hiện thật tốt, chúc cho phòng vé các em cháy vé.”

“Ừ, em biết rồi!”

Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc buồn bực trước đó nhất thời tiêu tan, Ngô Thế Huân vui vẻ hát ê a chạy quanh nhà một vòng, vào phòng tắm tắm rửa, thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng khoan khoái yêu thích, rồi mới ngồi lên xe đi tham gia lễ ra mắt.

~0~

Lễ ra mắt Thiếu niên thiên tử định vào 8 giờ tối tại Nhà hát lớn thành phố Tây Lâm, mới phòng chiếu đồng thời chiếu phim, các rạp chiếu lớn trên cả nước cũng sẽ đồng loạt chiếu phim.

Lễ ra mắt đặc biệt ở chỗ, hai diễn viên chính Ngô Thế Huân, Trần Thư Kỳ cùng với đạo diễn Giang Tuyết Ngưng sẽ đích thân xuất hiện, phòng chiếu phim lớn nhất sẽ vào lúc bảy đến tám giờ tổ chức phỏng vấn, những phòng chiếu khác sẽ phát sóng trực tiếp hiện trường.

Vào buổi tối, Nhà hát lớn Tây Lâm tấp nập người, xếp hàng chờ dài ra cả ngoài đường.

Đúng bảy giờ tối bắt đầu phỏng vấn, nữ MC được mời tính cách sáng sủa, không khí trường quay cũng nhiệt liệt mười phần, hỏi rất nhiều chuyện thú vị trong quá tình quay chụp của đoàn làm phim.

Ở phần người xem đặt câu hỏi, một cô gái đột nhiên đứng lên, cầm microphone kích động nói: “Em muốn hỏi Ngô Thế Huân một chút, anh lý giải như thế nào về tình yêu? Nghe nói bộ điện ảnh này nói về một tình yêu đồng sinh cộng tử, kiên trinh không đổi, anh có tin trên thế giới thật sự có tình yêu như vậy không?

Ngô Thế Huân cười nói: “Đồng sinh cộng tử, đặt trong bối cảnh bộ điện ảnh này thực sự khiến cho người ta cảm động. Tuy nhiên, đặt ở xã hội hiện đại thì có hơi phóng đại. Vì tình chạy đi tự tử gì đó, tôi cũng không khuyến khích, cả nhà trăm ngàn lần đừng nghĩ quẩn trong lòng.”

Hiện trường một trận cười vang, Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Thuỷ chung không đổi điều này tôi cực kỳ tán thưởng! Nếu tôi thật sự yêu một người, tôi cũng sẽ đối với người đó trước sau như một, kiên trinh không rời. Thay lòng đổi dạ giữa đường, rất khốn nạn, cả nhà nói có đúng không?”

“Đúng!” Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Không để Trần Thư Kỳ bị bỏ quên, Ngô Thế Huân lại săn sóc đưa micro cho cô, “Thư Kỳ, em cảm thấy thế nào?”

Trần Thư Kỳ mỉm cười nói: “Em cũng đồng ý với suy nghĩ này, tình yêu thủy chung như một với đối phương cực kỳ khó gặp, nếu gặp, nhất định phải biết quý trọng mới tốt.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Ngô Thế Huân, hàm ý sâu xa chớp mắt với cậu.

Ngô Thế Huân đương nhiên biết nha đầu kia có ý gì.

Hiển nhiên, qua lần trước tham ban, Trần Thư Kỳ chính mắt thấy màn diễn hôn kéo dài mười phút kia, hơn nữa trước đó ở thành phố điện ảnh Giang Châu nghe được mấy câu đó, cô ấy đã nhất thanh nhị sở quan hệ giữa Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt.

Ngô Thế Huân hơi hơi đỏ mặt, vội nói sang chuyện khác: “Câu hỏi kế tiếp đi!”

Sau khi giai đoạn phỏng vấn kết thúc, bộ phim chính thức được lần đầu công chiếu.

Ngô Thế Huân cùng Trần Thư Kỳ và mọi người ngồi dưới đài xem bộ phim mình đóng. Nửa phần đầu là tầng tầng những cảnh tiểu thái tử nghịch ngợm quấy rối gây cười, nhưng đến phần sau, bắt đầu từ màn tiên hoàng qua đời, diễn biến phim cấp tốc chuyển ngoặt, bi kịch một nối một, khiến trong rạp chiếu phim dần dần lắng xuống, thỉnh thoảng còn vang lên một vài âm thanh nghẹn ngào của con gái.

Đến cuối cùng, nhìn cảnh Ngô Thế Huân cùng Trần Thư Kỳ cùng nhau đi đến đoạn đầu đài kia, hai vị nhân vật chính nhìn nhau mỉm cười, thản nhiên chịu chết, trong đầu thoáng hiện lại những mẩu hồi ức, khiến tiếng khóc trong rạp chiếu phim rốt cục bùng nổ toàn diện.

Mãi cho đến khi trên màn hình nhảy ra chữ “Hết”, đèn trong đại sảnh sáng lên, hội trường đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt đinh tai nhức óc!

Ngô Thế Huân cùng Trần Thư Kỳ xoay người cúi đầu với khán giả, người xem trong hội trường kích động hô tên: “ Ngô Thế Huân, Trần Thư Kỳ, Giang Tuyết Ngưng!”, hét mãi cho đến khi chủ vị diễn viên rời đi mới ngừng lại được.

Vào ban đêm, các trang web đánh giá điện ảnh lớn cho điểm Thiếu niên thiên tử nháy mắt đã tăng đến trên 9, ngoại trừ ai đó chả hiểu ra làm sao lấy lý do quần áo không hợp cho điểm thấp, ngoài 80% người xem đều đưa ra lời khen ngợi!

Đi vào cười, đi ra khóc, càng hiếm có là, cho dù cuối cùng chảy nước mắt, lại là nước mắt khiến người ta cảm tháy ấm áp. Tình yêu bình thản thủy chung, bên nhau một đời như vậy, làm người khác không thể không cảm động. Kết cục bộ điện ảnh này là bi kịch, người truyền tải cuối cùng lại là một loại năng lượng cổ vũ nhân tâm!

Phim cổ trang giá không, hiếm được không có lỗ hổng rõ ràng, tình tiết phim chuyển tiếp tự nhiên mười phần, chất lượng quay chụp cực kỳ tinh xảo, tựa như một bức tranh cổ phong duyên dáng mở ra ngay trước mặt, nhất là mấy cảnh tuyết kia, còn xa hoa lộng lẫy hơn cả xem cảnh phim phóng sự. Bối cảnh âm nhạc và hình ảnh càng vô cùng phù hợp, có thể xưng là kinh điển!

Bình luận tốt trên mọi phương diện khiến Thiếu niên thiên tử lập tức trở thành từ khoá đứng đầu tối hôm đó.

Ngô Thế Huân hưng phấn lái xe về nhà, trên đường về nhà lại nhịn không được gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt.

“A lô Huân nhi?”

“Lễ ra mắt của em kết thúc rồi!” Nghe thấy âm thanh của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân không kìm được cảm xúc hưng phấn, vui vẻ nói, “Phản ứng của người xem lúc đó so với tưởng tượng của em còn tốt hơn, xem ra đánh giá bộ điện ảnh này cũng không tệ lắm! Đạo diễn Giang thật sự là rất tuyệt!”

Nghe âm thanh kích động đến gần như nói năng lộn xộn của cậu, trong lòng Phác Xán Liệt mềm nhũn, cảm xúc dịu dàng dưới đáy lòng nháy mắt lan tràn khuếch tán. Nếu không phải khoảng cách xa xôi, mình thậm chí muốn gắt gao ôm cái người tên Ngô Thế Huân này vào trong lòng ngay lập tức.

Phác Xán Liệt bình tĩnh lại, mới thấp giọng nói: “Phòng vé cũng không kém, nghe nói sắp phá cột mốc năm tỷ.”

Ngô Thế Huân ngẩn người, “Không thể nào? Năm tỷ? Đây cũng quá phóng đại…”

“Tại sao không thể?” Phác Xán Liệt dịu giọng nói, “Tôi đối với diễn xuất của em, vẫn đều rất tin tưởng.”

“…” Mặt Ngô Thế Huân đột nhiên đỏ lên, không cẩn thận liền ấn phải nút ngắt máy.

Tim đập nhanh đến không thể khống chế, “Vẫn đều rất tin tưởng”, một câu cổ vũ đơn giản như vậy, tràn đầy đều là hương vị dịu dàng, chiều chuộng.

Cảm giác ấm áp, tựa như từ lòng bàn chân bốc lên đến tận tim.

“Xán Liệt…” Ngô Thế Huân nắm chặt di động trong tay, có chút ngượng ngùng mỉm cười, “Làm sao đây, em hình như… càng ngày càng yêu anh?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro