Domini (60-4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: YiJiubAeR♌️


Sáng sớm, như thường lệ tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên giường, âm thanh ấm áp ngay bên tai cô dặn cô nhớ ăn sáng, "Ừ ..." mơ hồ đáp lại, mắt cũng lười mở ra.

Hơi thở đó không vì tiếng "Ừ..." của cô mà rời đi, được rồi, được rồi, gương mặt đang vùi vào trong gối quay sang một bên, mỗi lần chuẩn bị đi, anh đều thích xoa nắn má cô, động tác có chút giống như nựng chú chó cưng của anh "Ở nhà ngoan nhé, quay về tao mua đồ ăn ngon cho."

Tuy nhiên, vào lúc này, Lương Nghiên không đợi được bàn tay rơi xuống má mình như thường lệ.

Ngược lại..

"Lương Tuyết." "Ừm."

 Không gian yên ắng, Lương Tuyết cho rằng Ôn Lệ An đã rời đi. 

Mí mắt chua xót hơi run rẩy vì câu "Lương Tuyết, xin lỗi." Cố gắng hết sức cũng chỉ hơi hé nửa mí mắt ra, đêm qua anh muốn cô một cách mạnh bạo, mấy lần nước mắt kết hợp với mồ hôi của hai người đều khiến chiếc gối ướt nhẹp.

Đôi mắt nửa mở, cô lại nhìn thấy một làn sương mờ ảo giữa hàng lông mày của anh, như mơ hồ có người nói với cô: "Anh ấy đang không vui."

Đưa ngón tay chạm nhẹ lên lông mày anh, cô nhẹ giọng, "Ôn Lễ An đừng buồn mà." Em sẽ không đến căn phòng của người đàn ông khác đã chuẩn bị cho em nữa đâu.

Em mong,... em mong tương lai mình sẽ không bước vào căn phòng đó thêm một lần nào nữa.

Trên trần nhà chiếc quạt đang chạy mức nhỏ nhất, lần thứ ba ánh mắt rời khỏi sách giáo khoa. Bất ngờ nhìn sang bên trái, lúc này đôi mắt Lương Tuyết đã bắt được ánh mắt của Vinh Xuân.

Lần này, Vinh Xuân không cúi đầu như đang kiểm tra báo cáo giống như hai lần trước.

Bốn mắt đối diện nhau -

Sau một lúc yên lặng, Vinh Xuân nở một nụ cười đặc trưng, ​​"Lương Tuyết, dáng vẻ vừa nãy của cậu thật đẹp, tính muốn chụp cho cậu một bức ảnh. Nhưng chán quá, máy ảnh của mình lại bị hỏng."

Mấy hôm trước, máy ảnh của Vinh Xuân đã mang đến trung tâm sửa chữa.

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lên bệ cửa sổ trống không, ánh mắt cô nhìn xuống sách giáo khoa. Ngày hôm qua đôi giày cao gót màu đỏ đặt trên bệ cửa sổ đã hoàn thành nhiệm vụ .

Bây giờ nó đã được chủ nhân của nó cho vào túi, bên trong túi còn có chiếc váy nhỏ màu đen.

Lương Tuyết nhớ tới bóng dáng trên phố ngày hôm qua, váy đen ngắn, túi màu hồng, giày cao gót màu đỏ, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ ngoài nổi bật đó đủ để làm nản lòng những kẻ lưu manh ở Angle City. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết người này không dễ chọc.

Chiếc quạt trần trên đỉnh đầu di chuyển không ngừng từ vòng này sang vòng khác, buồn tẻ như những dòng chữ dày đặc trong báo cáo, trong lòng tựa như có một nỗi bí ẩn cứ lay động.

"Hôm qua có gặp anh ấy không?" Cô mở miệng, giọng điệu tự nhiên như đang hỏi bạn thân của mình.

"À--"  âm thanh thoát ra khỏi miệng của Vinh Xuân thoạt đầu có vẻ hoảng sợ.

Gấp sách lại, Lương Tuyết nhìn sang Vinh Xuân lần nữa.

Cô chỉ nghĩ về đáp án mình cần, "Mình gặp rồi." Vinh Xuân hời hợp đáp, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vò vò mái tóc, một loạt tóc rủ xuống trán Vinh Xuân.

"Anh ấy ..." dừng lại, "Bạn thấy anh ta như thế nào?"

"Kiểu như vậy." Nhún vai, giọng nói không hề dao động, nhưng hai má lại  có một chút hồng hồng.

Lương Tuyết không muốn hỏi thêm điều gì.

Sang tháng mười hai, Ôn Lễ An về nhà càng ngày càng muộn. Đến cuối tháng, buổi tối Ôn Lễ An còn chẳng thèm về, gần một tuần liền anh không đến đón cô tan học, không lần nào luôn. Tần suất đón cô đi làm ở cổng Vegas Pavilion cũng ít đến đáng thương.

Tối thứ bảy, anh bận đến mức vội vội vàng vàng thả cô ngay trước cửa.

Sau một nụ hôn ngắn ngủi, ôm cô vào lòng, "Tiệm sửa xe gần Tết nhiều việc quá." "Học kỳ sắp kết thúc, anh còn phải chuẩn bị cho kỳ thi." "Mà cứ ở bên em anh dễ bị phân tâm lắm." Ôn Lễ An đưa ra 1 loạt lý do thêm cả lý do anh không hay về nhà gần đây cho cô nghe.

Sau khi nói xong thấy anh chuẩn bị rời đi, Lương Tuyết kéo vạt áo anh lại, anh quay sang hôn cô đến mức đôi môi sưng tấy. "Sau Tết tiệm sửa xa sẽ bớt việc, lúc đó học kỳ cũng sắp kết thúc". "Em lại bĩu môi, anh hứa với em sẽ cố gắng dành thời gian để về."

Lời nói của Ôn Lễ An khiến Lương Tuyết giận dỗi, anh làm như cô luôn gây phiền phức vậy, nhưng khi nhìn thấy quầng thâm xung quanh viền mắt Ôn Lễ An, cô thấp giọng phản bác, "Em có bĩu môi đâu."

Khiến cho Lương Tuyết thấy may mắn là, cuộc đấu giá 5 phút trên tầng cao nhất của Las Vegas Pavilion vào tháng 12 của Ôn Lễ An đã bị hủy bỏ. Thấy người ta nói rằng, sau khi đã trả hết số tiền lương ứng trước, Ôn Lễ An đã yêu cầu hủy bỏ sự kiện này. 

Sau nhiều lần yêu cầu, con gái ông trùm cao su Indonesia cũng đã rời Angel City .

"Anh đi đây." anh vừa nói vừa hôn nhẹ lên trán cô.

"Ừm." nhẹ giọng đáp ứng, nhưng hai tay cô vẫn ôm chặt lấy eo anh.

Anh nhìn cô chăm chú, ngập ngừng nói với tông giọng trầm ấm của mình : "Anh nghe chủ tiệm sửa xe nói, gần đây có khu suối nước nóng. Sắp đến năm mới đúng không, trường học nghỉ rồi xưởng xe không bận, anh và em sắp xếp 1 buổi đi đến đó nhé".

 Suối nước nóng á, Ôn Lễ An, em đã đến đó, và không chỉ một lần. Vì người phụ nữ Bắc Kinh em biết rất yêu thích.

Chủ nhật nào cũng vậy, miễn là sức khoẻ tốt, người phụ nữ Bắc Kinh sẽ chạy đến đó, và lần nào cũng chọn vào ngày chủ nhật, đó cũng là nơi mà Lê Dĩ Luân và các khách hàng của anh ta thích ở lại.

Mỗi lần đi cần đến hai chiếc xe, cô luôn được Lê Dĩ Luân sắp xếp đi cùng xe, đến suối nước nóng núi lửa mất khoảng tiếng rưỡi, quan trọng là tiền lương vẫn tính theo giờ, một giờ hơn 5 usd.

Nghĩ vậy, vòng ôm Ôn Lễ An thả lỏng ra một chút.

Lại nghe anh nói bên tai, "Lúc đó, chúng ta sẽ ở đó một đêm. Anh đã hỏi qua rồi, thuê 1 căn phòng mất 30 đô một đêm là rẻ nhất."

Bàn tay thoát khỏi eo Ôn Lễ An.

"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi cô.

Lương Tuyết không trả lời.

Một lát sau.

Giọng nói bên tai trở nên chua xót: "Bây giờ chỉ có thể như vậy, nhưng anh hứa ngày ở trong căn phòng tốt nhất sẽ không còn lâu đâu."

Xuyên qua bóng tối, nước mắt cô không tiếng động tự nhiên rơi xuống.

Anh thận trọng hỏi: "Không tin anh?"

Lắc đầu.

 Nhẹ giọng cười : "Hay sợ đến lúc đó anh không cho em mặc đồ đẹp." Tay nhỏ siết chặt  đấm nhẹ vào ngực anh.

Bàn tay lại bị anh nắm chặt.

"Anh đi đây."

Gật đầu.

Nhìn chiếc xe khuất dần, cho đến khi 1 làn gió đêm tràn tới, cô mới ngỡ ngàng biết mình đã đứng thất thần  ở cửa thật lâu. Chậm chạp quay đầu lại, đưa tay mở cửa.

Đóng cánh cửa lại, bật công tắc điện, căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại mình cô.

Đã nửa đêm, như một thói quen cô mở choàng mắt ra, chờ đợi âm thanh mở cửa của anh, rồi cả âm thanh côn trùng tổ chức tiệc tùng nửa đêm như mọi lần, vậy mà xung quanh đều yên tĩnh.

Cô chợt nhận ra rằng dù không có xuân, hạ, thu, đông ở quốc đảo Tây Thái Bình Dương này, thì một số quy luật tự nhiên vẫn không thể thay đổi trên hành tinh xanh này: như lá trên cây, như tiếng côn trùng hát vào mùa hạ và mùa thu.

Những con đom đóm như những chiếc đèn lồng vào ban đêm giờ đã không còn tung tích.

Tháng 12, dường như mọi thứ đang bước vào thời kỳ ngủ đông. Một mùa đông lạnh giá như những quốc gia có bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông .

Mùa đông lạnh giá huyền thoại dường như đã đến căn nhà nhỏ bên suối này, và dường như, vào ban đêm bên ngoài cửa sổ - tuyết đang rơi.

Tay vô thức chạm vào chiếc gối bên cạnh, Lương Tuyết thở dài và nhắm mắt lại.

Buổi trưa ngày hôm sau, Lương Tuyết bước ra khỏi chợ với một giỏ đầy rau và cô đã nhìn thấy Ôn Lễ An đi ra từ chợ đồ cũ.

Chợ đồ cũ không nói quá thì có thể gọi là một trung tâm sửa chữa, trong số hơn hai chục cửa hàng lớn nhỏ thì có đến hơn chục cái là cửa hàng sửa chữa, nơi sống càng lạc hậu, thì các cửa hàng sửa chữa này càng phổ biến.

Anh đội chiếc mũ bóng chày cô mua, bước vào cửa hàng sửa chữa lớn nhất tại đó.

     Lương Tuyết dừng lại tại một góc tương đối kín đáo và nhìn Ôn Lễ An đang trao đổi với những người trong trung tâm bảo dưỡng qua cánh cửa kính.

     Giữa trưa nên không có nhiều người trên đường, mím chặt môi, Lương Tuyết nghĩ có nên trêu anh hay không, vào lúc không có ai bất ngờ nhảy ra hù anh 1 cái.

    Trên cửa kính có in bảng 1 loạt đồ điện mà trung tâm chịu trách nhiệm sửa chữa, góc dưới bên trái có ghi máy ảnh kỹ thuật số, ở Angel City không có nhiều người đủ tiền mua máy ảnh kỹ thuật số.

     Dòng chữ máy ảnh kỹ thuật số khiến Lương Tuyết lập tức mất hứng về việc trốn sang một bên hù Ôn Lễ An giật mình.

     Cô đứng yên ở đó, nhìn Ôn Lễ An rời khỏi trung tâm sửa chữa, nhưng tiếc là cô không thể nhìn rõ trong túi xách của anh đựng cái gì.

     Buổi tối hôm nay Ôn Lễ An vẫn chưa về.

     Buổi trưa ngày hôm sau, Lương Tuyết đang xem sách giáo khoa như thường lệ, Vinh Xuân ngồi trên giường nghịch máy ảnh, do thời tiết nên buổi sáng và buổi tối Vinh Xuân thường chọn ra ngoài với máy ảnh trên lưng, còn buổi trưa cô ấy sẽ dành cho việc xử lý ảnh.

     Trưa hôm qua, Lương Tuyết đã không nhìn thấy Vinh Xuân . 

     "Trưa hôm qua sao không thấy?" Lương Tuyết hỏi.

     "Mình nhìn thấy cậu," Vinh Xuân ngẩng đầu, " Mình nhìn thấy cậu lúc mình ra khỏi cổng trường, có gọi cậu nhưng hình như cậu không nghe thấy."

     Lương Tuyết  không nói thêm nữa, nhìn qua Vinh Xuân rồi lại đưa mắt về phía sách giáo khoa.

      Khi còn trẻ, thời gian sẽ trôi rất nhanh.

     "Lấy máy ảnh về rồi à?" lần hỏi này Lương Tuyết còn không có ngẩng đầu lên.

     "." Nhàn nhạt đáp.

     Cô bất giác nhíu mày, cô gái nói chuyện không ngừng ngày thường lúc này lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh, mấy ngày gần đây, Vinh Xuân dường như đã bỏ quên danh hiệu cô gái ồn ào, không giống như trước đây, vừa bắt được chủ đề là không bao giờ kết thúc.

     Hơn nữa, những ngày gần đây, phương thức liên lạc của Lương Tuyết và Vinh Xuân chủ yếu là hình thức hỏi 1 câu, trả lời 1 câu, và phần lớn là Lương Tuyết hỏi Vinh Xuân trả lời.

     Đêm đó, tại khu vực đồ uống Lương Tuyết nghe được tin tức : Vinh Xuân và Noya cùng nhau bí mật lên tầng cao nhất của Las Vegas Pavilion xem Lễ An biểu diễn, nghe nói Vinh Xuân đã chủ động yêu cầu.

     Buổi tối nay Ôn Lễ An vẫn không về.

     Vào đêm thứ ba, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An đứng cạnh bức tường Graffiti khi cô ra khỏi lối đi dành cho nhân viên.

     Lần này Lương Tuyết không giảm tốc độ bỏ lại đồng nghiệp như mọi khi, mà cô bước chầm chậm trên đường cùng Ôn Lễ An duy trì trạng thái song song.

     Đi theo người đồng nghiệp năng động nhất thường ngày, cô theo lời gợi ý cùng họ đi đến chợ đêm gần đó.

     Trước gian hàng quần áo, Lương Tuyết mặc thử chiếc váy bó sát có màu sắc lộng lẫy trước sự gợi ý của đồng nghiệp, sau đó trong sự cổ vũ của họ, cô lấy 50 peso từ trong ví ra.

     Mặc chiếc váy bó sát 50 peso đó, đi từ quầy hàng này sang quầy hàng khác, trước quầy bán thịt xiên hoa quả, một đồng nghiệp rủ Lương Tuyết đi vệ sinh cùng cô ấy.

     Hầu hết các phòng vệ sinh ở đây đều được thiết kế lộ thiên, mỗi phòng vệ sinh chỉ chứa được một người, vách ngăn phòng vệ sinh thấp, chỉ cần kiễng chân là có thể quan sát được chuyện gì đang xảy ra bên trong phòng vệ sinh.

     Vì thế, các cô gái thường phải đi vệ sinh với hai người, một người vào nhà vệ sinh, người còn lại trông bên ngoài.

     Khi người đồng nghiệp bước vào bên trong, Lương Tuyết kéo kéo chiếc váy xuống, nó vừa chật vừa ngắn nữa, cô thực sự không muốn mặc nó đâu, nhưng vì phía sau có cái người đã khiến cô tức giận.

     Váy quá ngắn, trên đường đi, có không ít ánh mắt của đàn ông luôn nhìn chăm chăm từ ngực xuống chân cô.

     Tất cả đều là lỗi của tên khốn Ôn Lễ An. Giờ mới là thời gian dành cho những người bận rộn cả ngày. Từ lối vào Las Vegas Pavilion đến chợ đêm, từ quầy hàng này sang quầy hàng khác, nếu mấy người đồng nghiệp của cô biết, cái người đội mũ lưỡi trai phía sau là ''thiên thần" đến từ Angel City, bất chấp tất cả họ sẽ lao đến — những suy nghĩ trong lòng đột ngột dừng lại trong vòng ôm bất ngờ.

     Trong phòng quay phim bỏ hoang, lưng cô bị anh ép chặt vào tường, cô càng vùng vẫy, anh càng siết chặt hơn, giữa khống chế và bị khống chế, hơi thở như thiêu như đốt của anh phả vào tai cô: "Nói anh nghe, ai khiến em tức giận? "

     Đứa trẻ ở khu Hadrian thật nực cười, nói như thể cô thích tức giận lắm ấy.

  "Em không tức giận."

 "Không giận! vậy sao em lại mặc cái thứ quái quỷ này?"

     Cái thứ chết tiệt này, có phải đang ám chỉ chiếc váy trên người cô không?  Từ ánh mắt của đám đàn ông rơi trên người cô, cô biết rằng đó nhất định không phải là thứ quái quỷ gì.

     "Này, Ôn Lễ An," ngữ khí so với ánh mắt của đám đàn ông còn say mê hơn, "em đã nhìn thấy ánh mắt của họ, nên em chắc chắn đây không phải là thứ quái quỷ gì."

     "Có vẻ em thích họ nhìn em như vậy?"

     " Tất nhiên."

     "Anh nghĩ nếu em khỏa thân, nó sẽ thu hút sự chú ý của đàn ông hơn nữa cơ."

     Ý kiến ​​hay nha, cô khúc khích cười: "Cảm ơn anh đã gợi ý, em sẽ cân nhắc kỹ lưỡng."

     "Lương Tuyết!"

     "Ôn Lễ An!"

     Trong giây tiếp theo, Ôn Lễ An đập mạnh vào tường, cú đấm đó khiến Lương Tuyết giật mình, ở đây rất tối, tất cả âm thanh như dừng lại, đây là ... bức tường rất cứng, theo chấn động phía sau đủ thấy cú đấm của Ôn Lễ An không hề nhẹ.

     Nhưng trong lòng cô cơn tức vẫn chưa giảm xuống.

   Giọng điệu đáng đánh đòn: "Học việc, nói thật, ánh mắt của anh chẳng phải cũng đổ dồn về phía tôi? Không phải sao, váy có thể không đẹp, nhưng đàn ông không quan tâm. Cái họ quan tâm, là chiếc váy đó có ngắn hay không mà thôi. "

     "Em có tin anh xé nó ngay bây giờ không." "Ôn Lễ An, anh dám..."

  Tiếng vải bị xé rách đột ngột vang lên, Lương Tuyết sợ đến mức quên cả lời, giây tiếp theo, chỗ eo mát lạnh, và giây tiếp theo, theo ánh sáng chập chờn, chiếc váy chỉ còn lại một bên vai trông như đứa trẻ phá phách, tính khí thất thường, treo trên người cô một cách đáng thương. Giống như trang sách đối diện với gió, chỉ cần ngọn gió lớn hơn, chiếc váy giống như tờ giấy dán tường hoa văn sặc sỡ bay giữa trời.

     Anh ta dám!

     Tên khốn này, năm mươi Peso, năm mươi Peso!

     Trong khi Lương Tuyết vẫn đang thất thần vì năm mươi Peso, thì miếng vải còn xót lại trên người cô cũng rơi xuống, lúc này ... hai tay vội che trước ngực.  Ôn Lễ An lại rướn người đè cô vào tường: "Nói cho anh biết, tại sao em lại tức giận?"

     Sao lại tức giận, thật ra chính Lương Tuyết cũng không biết bản thân mình ra sao, rõ ràng mấy ngày trước bọn họ vẫn ổn mà.

     "Em cũng không biết tại sao mình lại tức giận nữa." Ngước mắt nhìn những ánh đèn neon sặc sỡ dọc con phố ở chợ đêm đang xuyên qua khe hở chiếu vào phòng chiếu.  "Ôn Lễ An, em không hiểu làm sao, tâm trạng không tốt là lại tức giận."

     Im lặng--

     "Sao em lại có tâm trạng không tốt? Hả?" Giọng nói bên tai dịu đi rất nhiều.

     Tại sao lại có tâm trạng không tốt?  Bởi vì so sánh.

     Đúng vậy, người kia không đẹp mắt bằng cô, thân hình người kia cũng không đẹp bằng cô, thế nhưng, trong lòng lại càng thêm ghen tị, bởi người kia có hàm răng trắng, có đôi mắt sáng hơn cô.

     Ngoài ra, người kia cũng chẳng cần cố ý làm hài lòng bọn trẻ, vậy mà bọn trẻ sẽ lựa ra những hạt đậu rang thơm ngon bỏ vào túi giấy đưa cho người kia, điều đáng buồn hơn nữa là lũ trẻ không thèm cho cô.  Chúng còn không quên dặn đi dặn lại nhiều lần "Lili, chị phải nhớ cái này là dành cho Xuân, không phải cho chị. Xuân là một vị khách đáng yêu đến với Angel City."

     Hơn nữa, người kia chỉ cần nhìn một lần là có thể đoán ra "anh ấy không vui."

     Im lặng--

     "Lương Tuyết, nói cho anh biết tại sao tâm tình em không tốt, nó có liên quan đến anh không?" như dỗ dành, "Có liên quan đến anh không, nói cho anh biết đi, sau này anh sẽ chú ý."

     Im lặng--

     "Lương Tuyết?" âm thanh thận trọng.

     Cả cơ thể như vùi sâu trong vòng tay anh, mặt áp lên ngực anh, lông mi khẽ run rẩy, thấp giọng hỏi: "Ôn Lễ An, gần đây anh có giấu em chuyện gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gương