Part 1 - Kẻ thù chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 - Kẻ thù chung

"Thả tôi ra!" Người đàn ông bị trói trên ghế hét lên sợ hãi.

"Coi kìa, ông nên cân nhắc kỹ trước khi làm điều đó. Tôi đã cảnh báo ông rồi, phải không? Tôi không còn lựa chọn nào khác đúng không?"

Chàng trai đi xung quanh người đàn ông bị trói đang nghịch con dao như thể nó chỉ là một món đồ chơi.

Anh ta đột nhiên đi đến trước mặt người bị trói, đầu ngón tay nâng cằm người đàn ông lên nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đôi mắt của người đàn ông đầy sợ hãi và khuôn mặt tái nhợt, sợ hãi những chuyện sắp xảy ra.

"Nhìn vào mắt tôi này, tôi muốn thấy ông kêu cứu.." anh ta nói và mỉm cười giễu cợt.

"Xin cậu hãy thả tôi đi... cứu tôi với!" người đàn ông bị trói vừa nói vừa khóc lớn và hét lên cầu cứu bằng giọng run rẩy.

"HAHAHHAHAHHA" Chàng trai cầm dao cười điên cuồng, như thể đang tận hưởng sự đau đớn và sợ hãi của người đàn ông trước mặt.

"Không có ai giúp ông à?"

Anh ta vừa nói vừa mỉm cười hài lòng khi thấy nỗi sợ hãi của người đàn ông ngày càng lớn, thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt và đôi mắt.

"Làm ơn đi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà, xin hãy tha cho tôi, ..." người đàn ông nói với giọng yếu ớt.

Anh ta chỉ mỉm cười hài lòng khi thấy nạn nhân van xin.

"Hừmm.. ông sẽ làm bất cứ điều gì?" Anh hỏi.

"Được rồi. Tôi sẽ tha cho ông." Chàng trai nói với vẻ mặt khó hiểu rồi cất con dao vào chiếc túi buộc ở thắt lưng.

"Thật sao!? Cảm ơn cậu rất nhiều!" Người đàn ông bị trói nói với vẻ vui mừng vì không nghĩ rằng người đàn ông trước mặt sẽ tha cho ông chỉ bằng cách cầu xin.

Hoặc... đó là những gì ông ta nghĩ

Chàng trai trẻ đột nhiên cười như điên, khiến người bị trói lại cảm thấy sợ hãi.

"Ông nghĩ tôi sẽ tha cho ông thiệt hả? Ui, dễ thương quá. Ông nghĩ tôi cứ như thế để cho ông đi à? Thật ngu ngốc, Alex."

"H-hức ý cậu là sao?" Người đàn ông tên Alex hỏi với giọng run run vì sợ hãi.

Đột nhiên...

*BANG*

Tiếng súng vang vọng khắp tầng hầm. Hóa ra, anh đã bắn thẳng vào đầu Alex và để lại một cái lỗ. Máu rỉ ra từ cú va chạm và chảy xuống sàn.

Chàng trai mỉm cười hài lòng với tác phẩm nghệ thuật của mình. Anh ta đút lại khẩu súng vào túi ở thắt lưng rồi rời khỏi tầng hầm.

Khi anh mở cửa, những vệ sĩ đang canh cửa cúi đầu chào, anh chỉ gật đầu với họ.

"Dọn dẹp cẩn thận, ném hắn ta đi đâu cũng được nhưng phải đảm bảo gọn gàng, sạch sẽ nếu không tương lai của tụi mày cũng giống như hắn, hiểu không?"

Người đàn ông nói với giọng quyết đoán, vẻ mặt lạnh lùng và không biểu lộ cảm xúc.

"Hiểu rồi, thưa ngài." Người vệ sĩ nói và cúi chào anh ta.

Anh chỉ gật đầu với họ rồi đi về phòng mình để lau vết máu bẩn dính trên áo.

Anh cởi khuy chiếc áo dính máu và ném nó vào thùng rác. Anh bước vào phòng tắm, để dòng nước nóng ngấm vào cơ thể. Anh thở dài thật sâu và để cơ thể thư giãn bằng cách tắm nước nóng.

Sau đó, anh bước ra khỏi phòng tắm và lấy từ trong tủ ra một chiếc áo phông đen trơn và một chiếc quần thể thao màu đen, mặc vào rồi xuống lầu và đi vào bếp.

Anh mở tủ lạnh lấy ra một chai nước lạnh, đặt lên bàn và tìm một chiếc cốc. Khi anh đang uống nước chợt nghe thấy giọng nói của một bà lão.

"Khaotung" bà gọi tên anh.

Anh quay lại và khi nhìn thấy đó là ai, anh liền mỉm cười.

"Vâng ạ?" Anh trả lời.

Bà lão mỉm cười và bước về phía anh, bà đặt bàn tay ấm áp lên má Khaotung và xoa nhẹ.

Khaotung mỉm cười trước hành động của bà và nhắm mắt tận hưởng hơi ấm từ bàn tay bà.

"Con đã lớn rồi Khaotung, dì cảm thấy như mới ngày hôm qua khi dì còn chăm sóc con mới chào đời." bà lão xúc động nói.

Khaotung chỉ cười khúc khích.

"Thời gian trôi nhanh quá phải không?" Khaotung nói.

"Ừ, đúng vậy." Bà trả lời.

Bà lão giơ tay ra hiệu ôm Khaotung, cậu mỉm cười ôm chặt người phụ nữ rồi nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm.

"Khaotung của dì.. đừng buồn nữa nhé ... Dì biết con tổn thương rất nhiều sau biến cố đó ... nhưng con vẫn còn có dì, biết không? .. Dì yêu con Khaotung.. con sẽ không bao giờ rời xa dì phải không...?"

Bà lão nói rồi nhìn vào mặt Khaotung trong khi đó anh đã rưng rưng nước mắt và cảm động trước lời nói của bà lão.

Câu hỏi của bà khiến anh có chút do dự vì anh luôn nghĩ thà chết cùng bố mẹ và em trai sẽ tốt hơn nhưng anh không muốn người duy nhất mà anh tin tưởng phải đau buồn nữa. Dì Nadia đã chăm sóc anh từ khi mới ra đời. Dì cũng là nhân chứng khi Khao chứng kiến gia đình mình bị sát hại dã man ngay trước mắt khi cậu mới 5 tuổi. Từ đó dì luôn chăm sóc Khaotung như con ruột của mình bằng tình yêu thương trọn vẹn nhất.

Khaotung chậm rãi gật đầu.

"Vâng, con sẽ không rời xa dì." Anh cố mỉm cười để trấn an bà.

***

"Cốc cốc"

"Vào đi."

Một người đàn ông trẻ đang ngồi trên ghế nói, trong khi lật tờ báo trước mặt. Anh ăn mặc lịch sự với mái tóc chải gọn gàng.

Người kia mở cửa khi được cho phép, bước vào văn phòng, đóng cửa lại và đi đến trước mặt với người đàn ông.

"Ngài Kanaphan." Người vừa bước vào phòng lên tiếng chào.

Người đàn ông ngẩng đầu lên khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"À... là cậu. Đến có việc gì không?" Kanaphan hay tên đầy đủ của anh ấy là, First Kanaphan Puitrakul nói.

"Thưa ngài, tôi đã tìm được một số thông tin về người lần trước ngài bảo tôi tìm kiếm." Người kia chính là một hacker được First thuê.

Nghe được lời này ánh mắt First liền lộ vẻ thích thú.

"Cậu đã tìm được gì về ông ta?"

First hỏi và người đàn ông đưa ra một phong bì chứa thông tin.

First cầm phong bì và lấy ra một tờ giấy có ghi thông tin về người mình muốn biết.

"Được rồi, cậu có thể đi." First nói mà không nhìn người đàn ông trước mặt vì anh đang bận đọc thông tin viết trên tờ giấy.

"Vâng, chào ngài." Người đàn ông nói và cúi đầu chào anh trước khi rời văn phòng.

Khi đọc xong thông tin, First nhếch mép cười và bắt đầu suy nghĩ xem mình muốn tiêu diệt "ông ta" như thế nào.

"Ông sẽ sớm chết trong tay tôi. Tôi sẽ trả lại cho ông những gì đã làm với tôi" First thì thầm và nắm chặt tay để kìm lại cơn tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro