tji lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Th

lan

g

[

侍郎

]

Link to Nhatsinhnhatai.wordpress

Tác gi

:

keiwin

蕊儿

Th

ể loại:

Đam mĩ [Đ

ng nghi

p văn, C

đ

i, Cung đình, c

ườ

ng công c

ườ

ng th

, HE]

D

ch:

CCP thi

ế

u hi

p ~~

Edit:Nh

ất Sinh Nhất Ái

Tình tr

ng B

n g

c:

Hoàn

Tình tr

ạng Bản edit:

Hoàn

Đã có Permission

Ng

ườ

i xin Per:

King

Note:

Truy

n hoàn toàn ch

ư

a đ

ượ

c s

cho phép t

tác gi

nên ch

l

ư

u hành n

i b

, mong các b

n không đem ra ngoài WP c

a mình khi ch

ư

a có s

cho phép. Đ

c bi

t không đăng lên wattpad.

- Được edit dựa theo cách hiểu từ CCP và tham khảo bản Hán-Việt nên không đảm bảo truyền tải được toàn bộ và chính xác ý tứ tác giả.

- Đã có s

đ

ng ý c

a nàng Nh

t đ

Re-post

Đ

nh

t ch

ươ

n

g

[1]

Đây là hoàng cung Thiên Tri

u, s

c

ườ

ng th

nh c

a Viêm Qu

c làm cho các n

ướ

c láng gi

ng ph

i nhìn theo không k

p. Thân là cung đi

n c

a m

t đ

i bá ch

, t

nhiên cũng không gi

ng ng

ườ

i th

ườ

ng. Ch

n hoa l

đ

ế

n lóa m

t này, cũng chính là ch

dung thân c

a y,

nh

ư

ng n

ơ

i này dù r

ng l

n xinh đ

p đ

ế

n c

nào, đ

i v

i y mà nói cũng ch

nh

ư

h

ưả

o.

“Kim đ

i nhân.”

Đ

u lĩnh C

m v

quân t

tr

ướ

c m

t

đi t

i, cung kính cúi ng

ườ

i hành l

v

i Kim T

i Trung, y ph

t ph

t tay, m

t l

i cũng ch

ư

a nói. Đ

u lĩnh m

t l

n n

a đ

ng th

ng ng

ườ

i, d

n đ

i ngũ c

m quân đi qua sát bên ng

ườ

i y, v

a m

i đi ch

ư

a xa m

y b

ướ

c, đã nghe có ng

ườ

i đang xì xào bàn tán.

“Không ph

i là d

a vào khuôn m

t nh

ư

yêu nghi

t hay sao, đeo cái danh h

l

b

th

lang, ai mà ch

ng bi

ế

t ch

là h

u danh vô th

c, th

ng lĩnh c

a chúng ta ch

a cho y chút m

t mũi y còn dám nh

ư

v

y, mi

n l

cái gì ch

! N

ế

u không ph

i Hoàng Th

ượ

ng xem tr

ng y, y còn

có th

có ngày hôm nay sao? Cha y còn là th

ph

n……”

“Câm m

m!”

M

t ch

cu

i cùng còn ch

ư

a nói ra, đã b

đ

ng liêu bên ng

ườ

i ch

n h

ng.

Quay l

ưng về phía phát ra thanh âm, khóe miệng Kim Tại Trung cong lên một nụ cười thản nhiên, nhìn về phía nha hoàn đi theo phía sau y. Tiểu cô nương cúi đầu, nhưng lông mày lại nhíu chặt, biểu hiện ra nỗi bất mãn của nàng đối với những lời kia.

“Lăng Nhi không vui sao?”

Thanh âm của Tại Trung luôn rất dễ

nghe, càng mi

n bàn đ

ế

n th

i đi

m y ôn nhu mà th

t ra l

inói.

“Công t

, b

n h

sao có thể

thích nói b

a nh

ư

thế……”

“Ch

c gi

n Lăng Nhi c

a chúng ta sao, qu

thật đáng chết, công tử

thay ng

ươ

i d

y b

o b

n chúng.” Lúc nói ra nh

ng l

i này, bi

u tình trên m

t v

n ôn hòa nh

ư

trước, không khỏi khiến người ta nhìn đến

xu

t th

n.

Ch

m rãi xoay ng

ườ

i, đ

i m

t v

i đám c

m quân đã đi xa nói.

“Đ

ng l

i h

ế

t cho ta.”

L

i này xu

t ra t

mi

ng Kim T

i Trung, thanh âm không l

n cũng không nh

, nh

ư

ng có th

làm cho ng

ườ

i

phía tr

ướ

c nghe th

y rõ ràng, đ

i ngũ c

m quân d

ng l

i,

nghiêng ng

ườ

i đ

ng, Kim T

i Trung đi lên phía tr

ướ

c, t

ng b

ướ

c t

ng b

ướ

c m

t đi th

t ch

m rãi, r

t c

c đ

ng

tr

ướ

c m

t b

n h

.

“V

a r

i là k

nào ăn nói b

a bãi? T

mình đ

ng ra.” Cho dù là lúc này, trên m

t y v

n mang theo nét c

ườ

i.

Tuy nói là ‘thay ng

ươ

i d

y b

o b

n chúng’, nh

ư

ng thân là nha hoàn th

ế

nào l

i không hi

u? Tính cách con ng

ườ

i Kim T

i Trung r

t khó đ

cho ng

ườ

i ta đoán th

u đ

ượ

c, có đôi khi ng

ươ

i

tr

ướ

c m

t y ch

th

ng vào y m

ng m

t trăm câu, y cũng s

không n

i gi

n v

i ng

ươ

i.

Nh

ư

ng có đô

i khi ch

c

n ng

ươ

i làm m

t chút vi

c không thu

n ý y, y s

khi

ế

n ng

ươ

i ch

ế

t th

t thê th

m, m

y thái giám cùng nha hoàn đ

ượ

c phái đ

ế

n h

u h

y v

a m

i ch

ế

t, cũng chính là b

i nguyên nhân này.

Nh

ưng đến bây giờ cũng không có ai dám truy cứu, vì sao ư? Tùy tiện tìm một người cũng có thể cho ngươi đáp án, đương kim hoàng thượng sủng ái Kim Tại Trung…… Đây là cách giải thích tốt nhất.

So v

i hi

n t

i, không ph

i vì nàng, ch

là do tâm tình y không tốt mà thôi.

Lúc này m

i có ng

ườ

i run run r

y r

y lê t

ng b

ướ

c

v

phía tr

ướ

c, đ

ng ra. Kim T

i Trung đánh giá h

n t

trên xu

ng d

ướ

i m

t h

i, ti

ế

p theo li

n m

mi

ng.

“Nghĩ xem ta đ

ườ

ng đ

ườ

ng m

t viên quan l

b

th

lang nh

ph

m, có ph

i là danh h

hay không, còn đ

ế

n phiên ng

ươ

i bình lu

n hay sao?” Ng

ườ

i n

v

a nghe,

đ

u cúi càng th

p, Kim T

i Trung nói ti

ế

p.

“Ng

ươ

i thân là c

m quân, cho dù không đ

c thu

c lu

t pháp, cũng nên bi

ế

t…… Nh

c m

m

nh quan tri

u đình, đáng b

t

i gì. Nh

ư

ng ng

ươ

i nói Thánh Th

ượ

ng xem tr

ng ta cho nên m

i khoan dung v

i ta, v

y ta hôm nay cũng

mu

n xem xem, n

ế

u gi

ế

t ng

ươ

i, Hoàng Th

ượ

ng có th

x

trí ta th

ế

nào đây.” Nh

nhàng c

ườ

i, t

a nh

ư

đang nói tán dóc chuy

n nhà v

i ng

ươ

i.

V

a d

t l

i, tay li

n c

m l

y chuôi đao bên hông nam t

, t

ng t

c t

ng t

c rút ra, ti

ế

ng vang ma xát gi

a l

ưỡ

i đao cùng v

đao nghe vào khi

ế

n ng

ườ

i ta l

nh c

s

ng l

ư

ng, nam t

ti

ế

n thoái l

ưỡ

ng nan, đ

ng cũng không đ

ượ

c, mà không đ

ng cũng không đ

ượ

c.

“Kim đ

i nhân!”

Th

ng lĩnh C

m quân lên ti

ế

ng ngăn c

n, T

i Trung ng

ư

ng đ

ng tác nhìn h

n.

“Thu

c h

qu

n giáo không nghiêm, đ

cho b

h

m

o ph

m đ

i nhân, th

t s

đáng ch

ế

t.”

“K

đáng ch

ế

t không ph

i ng

ươ

i, mà là h

n.” Nói xong, đem đao rút ra hoàn toàn, m

t tay n

m chuôi đao, còn m

t tay thì dùng đ

u ngón tay c

m l

y thân đao, đôi tròng m

t xinh đ

p yêu dã nh

ư

đang đánh giá l

ưỡ

i đao s

c bén.

Th

ng lĩnh s

ng s

t, s

m đã d

đoán đ

ượ

c Kim T

i Trung s

nói nh

ư

v

y, nh

ư

ng nhìn th

y g

ươ

ng m

t di

m l

vô ng

n c

a y, v

n làm cho h

n nh

t th

i quên m

t nên

ng đ

i nh

ư

th

ế

nào.

“Công t

… Ngài không ph

i đ

ế

n ng

hoa viên t

n b

hay sao, đ

ng đ

nh

ng ng

ườ

i này qu

y r

y h

ư

ng trí……”

Lăng Nhi nh

ịn không được mở miệng, một chữ cuối cùng vừa mới nói xong, lập tức thấy hối hận không kịp, cứ nghĩ đến trong những cung nữ phải chết hôm nay có một người chính là mình, Kim Tại Trung ghét nhất là bị người khác nói ra nói vào khi y đang làm việc.

Kim T

i Trung nhìn Lăng Nhi th

t lâu, cu

i cùng tùy tay quăng đao xu

ng, ‘bang đ

ươ

ng’ m

t ti

ế

ng…… T

a nh

ư

tảng đá lớn trong lòng thống lĩnh cấm quân rốt cục cũng được bỏ

xu

ng, m

t h

i phi

n toái cũng coi nh

ư

đã bình

n.

“Đừng để

cho ta nhìn th

y h

n l

n n

a, n

ế

u không l

n sau h

n nh

t đ

nh ph

i ch

ế

t.” Thanh âm bình tĩnh này, nghe không ra c

m xúc c

a y có chút nào dao đ

ng, lúc th

ng lĩnh còn đ

nh t

ạơ

n y, y đã xoay ng

ườ

i đi m

t.

Lăng Nhi cũng có h

ơ

i b

t ng

, m

to m

t ph

n

ng không k

p, Kim T

i Trung th

ế

mà l

i ch

u nghe l

i nàng…… Ngay sau đó l

p t

c l

y l

i tinh th

n, đu

i theo b

ướ

c chân T

i Trung.

Ti

ế

t tr

i cu

i thu, ng

hoa viên không gi

ng trong

dân gian lá r

ng đ

y tr

i, mà b

i vì là n

ơ

i

c

a đ

ế

v

ươ

ng, cho nên ch

th

hi

n ra m

t m

t t

ươ

i đ

p nh

t.

Lo

i đ

a ph

ươ

ng này, r

t khó th

y đ

ượ

c lá vàng, ch

c

n m

t khi r

ơ

i xu

ng, ngay l

p t

c s

có ng

ườ

i quét s

ch đi. Kim T

i Trung nhàn nhã s

i b

ướ

c đi

trên con đ

ườ

ng nh

, d

ướ

i chân nh

nhàng ‘sát’ m

t ti

ế

ng, đúng là lá cây r

ng xu

ng, xoay ng

ườ

i nh

t lên, trên m

t hi

n lên ý c

ườ

i nhàn nh

t.

“Ng

ươ

i tin l

i b

n h

nói sao?”

Kim T

i Trung ng

m nghía phi

ế

n lá mà nói chuy

n, nh

ư

ng Lăng Nhi bi

ế

t y

h

i chính

mình.

“Lăng Nhi không rõ ý t

c

a công t

.”

“Đ

ng cho r

ng ta cái gì cũng không bi

ế

t, nh

ng gì b

n chúng nói ta đ

u nh

rõ rành m

ch, Kim T

i Trung

y à, là m

t quái nhân tính khí âm tình b

t đ

nh, thích l

m sát ng

ườ

i vô t

i, d

a vào quan h

v

i Hoàng Th

ượ

ng m

i đi đ

ế

n đ

a v

hôm nay, thân là l

b

th

lang mà l

i có th

ểở

l

i trong cung, nguyên nhân đ

ơ

n gi

n chính là Hoàng Th

ượ

ng c

n y th

t

m. Mang cái danh hão làm m

t ch

c quan nh

ph

m, th

c ra…… B

t quá ch

là món đ

ch

ơ

i đ

ượ

c Hoàng Th

ượ

ng nuôi d

ưỡ

ng đ

làm

m gi

ườ

ng mà thôi.”

“Công… Công t

……” Lăng Nhi b

d

a s

, l

p t

c quỳ xu

ng.

“Làm sao v

y? Ng

ươ

i cũng s

ta sao?” T

i Trung c

ườ

i kh

.

Lăng Nhi áp ch

ế

suy nghĩ li

u m

ng l

c đ

u, Kim T

i Trung mi

ế

t nát phi

ế

n lá khô trên tay, v

v

tay nói.

“Thôi, đ

ng lên đi.”

Lăng Nhi đ

ng d

y, sau đó m

t câu cũng không dám nói, theo Kim T

i Trung d

o b

ướ

c n

ơ

i gi

s

ơ

n đình vi

n.

“Hoàng Th

ượ

ng, ng

ươ

i t

ng nói mu

n d

n th

n thi

ế

p đ

ế

n Giang Nam du ngo

n mà, khi nào thì đi?”

Xa xa truy

n đ

ế

n m

t gi

ng n

thanh thúy, ch

c ch

n là ngay t

i kh

úc r

vào l

ươ

ng đình phía sau gi

s

ơ

n, đó là n

ơ

i đ

ươ

ng kim Thánh Th

ượ

ng Tr

nh Du

n H

o thích đ

ế

n nh

t.

“Hiện giờ

đã vào cu

i thu r

i, đ

i mùa xuân sang năm, tr

m nh

t đ

nh d

n ng

ươ

i đi.” Nam t

cất tiếng cười khẽ, tiếng nói cuốn hút cho dù có tiện miệng nói gì cũng vẫn êm tai như

v

y.

“Thật vậy sao? Nhưng Hoàng Thượng trước đây cũng từng nói như

v

y…… Hoàng Th

ượ

ng luôn g

t th

n thi

ế

p thôi……”

Cho dù không nhìn thấy biểu tình, nhưng chỉ

nghe thanh âm cũng đã hình dung ra đ

ượ

c bi

u tình c

a n

tử

ki

u m

cỡ

nào, dám ch

c phàm là nam nhân đ

u s

không thể

ch

ng c

được mỹ

nhân làm nũng.

“Phải phải phải, là trẫm không đúng, ái phi muốn trẫm bồi thường như

th

ế

nào đây?”

“Hoàng Th

ượ

ng đêm nay b

i th

n thi

ế

p có đ

ượ

c không?”

B

ướ

c chân Kim T

i Trung b

t tri b

t g

iác th

ch

m l

i, cu

i cùng d

ng h

n, đang đ

nh nghe câu tr

l

i c

a Tr

nh Du

n H

o, nh

ư

ng Lăng Nhi lúc này l

i lên ti

ế

ng.

“Công… Công t

, chúng ta qua bên kia xem đi, trong cung g

n đây có loài hoa m

i do Vi

t Qu

c ti

ế

n c

ng……”

“Không, đi bên này.”

Lăng Nhi c

ý mu

n d

n T

i Trung r

i đi, nh

ư

ng l

i th

t b

i. Kim T

i Trung m

t l

n n

a c

t b

ướ

c v

phía tr

ướ

c, qu

nhiên v

a r

li

n th

y ch

ng m

ườ

i cung n

thái giám, d

c theo c

u thang d

n vào l

ươ

ng đình, cách bi

t đ

ng

hai bên.

Đ

ươ

ng nhiên đây tuy

t đ

i không ph

i là cách s

p x

ế

p l

i h

i nh

t trong cung, càng vào sâu càng nhi

u ng

ườ

i, ví d

nh

ư

… Hoàng h

u.

“Th

n, tham ki

ế

n Hoàng Th

ượ

ng, ki

ế

n quá Nghi Phi n

ươ

ng n

ươ

ng.” Kim T

i Trung ti

ế

n lên hành l

.

“Nô tì kh

u ki

ế

n Hoàng Th

ượ

ng,

Nghi Phi n

ươ

ng n

ươ

ng.”

“Mi

n l

, bình thân c

đi.”

Tr

nh Du

n H

o g

t gao nhìn ch

m ch

m Kim T

i Trung, rõ ràng có chút ng

c nhiên. Sau khi hành l

không đau không bu

n, Kim T

i Trung li

ế

c m

t nhìn Tr

nh Du

n H

o m

t cái, sau đó tránh ra, t

ư

th

ế

đi đ

ườ

ng

kia, nh

ư

có vài ph

n ý v

câu nhân.

“Hoàng Th

ượ

ng, Hoàng Th

ượ

ng?”

Nghi Phi g

i đ

ế

n m

y ti

ế

ng, mãi đ

ế

n khi không nhìn th

y thân

nh Kim T

i Trung n

a, m

i có ph

n

ng l

i v

i l

i

Nghi Phi nói.

MjjejeChuPs

,12/11/11

#1

tieutinhve

,l0veYunJae4eveR

,

..:Winnie:..

and15 others

like this.

2.

MjjejeChuPs

Fic Teams

Member Since:

19/4/11

Message Count:

721

"Thích" đã nh

n

:

2,186

Đi

m nh

n Cup

:

93

Đ

ế

n t

:

Con tim c

ủa Mực nương tử :x

Đ

nh

t ch

ươ

ng

[2]

L

c Hoa Các đêm đó th

p m

t ng

n đèn nh

màu qu

t hoàng, m

t tr

n gió v

a th

i t

i, tâm đèn li

n b

ch

p lên run r

y t

ng h

i, Kim T

i Trung n

a n

m trên tr

ườ

ng y, trong tay c

m cu

n sách đang tinh t

ế

nghi

n ng

m.

“Công t

, tr

i khuya gió l

n, c

n th

n thân th

.” Nói xong li

n thu

n tay giúp T

i Trung khoác lên m

t ki

n áo choàng.Kim T

i Trung ng

ng l

i, buông cu

n sách trên tay xu

ng, nói.

“Lăng Nhi, đ

ế

n ng

i bên c

nh ta.”

Lăng Nhi kinh s

, t

t nh

t v

n nên ch

m rãi đi đ

ế

n, nh

ư

ng l

i ch

m ch

p ch

ng dám ng

i xu

ng, bàn tay T

i Trung n

m l

y cánh tay c

a nàng nh

nhàng kéo xu

ng, nàng đành ngoan ngoãn ng

i không dám đ

ng.

“Công t

……”

“Ng

ươ

i r

t s

ta sao?”

“Không… Không ph

i, công t

ng

ườ

i b

d

ng r

t đ

p, là ng

ườ

i

đ

p nh

t Lăng Nhi t

ng g

p qua……”

“A a…… B

d

ng xinh đ

p, cho nên m

i không s

hay sao?”

Nghe v

y, Lăng Nhi không dám lên ti

ế

ng n

a, T

i Trung l

i nói ti

ế

p.

“Ng

ươ

i b

d

ng r

t gi

ng m

t v

b

ng h

u c

a ta, nàng cùng ta l

n lên t

nh

, nh

ư

ng vào hai năm tr

ướ

c, nàng đã ch

ế

t, mà ng

ườ

i h

i ch

ế

t nàng…… l

i

ngay tr

ướ

c m

t ng

ươ

i.”

M

t câu này c

a Kim T

i Trung nói ra r

t ng

n g

n, cũng r

t bình tĩnh, đem t

t c

c

m tình đ

u khái quát đ

ế

n vô cùng đ

ơ

n gi

n.

“Công t

……” Lăng Nhi đã không th

nghĩ đ

ượ

c nên nói gì ti

ế

p n

a, ng

ng đ

u lên li

n đ

i di

n v

i đôi m

t c

a T

i Trung, ngay sau đó…… Có mu

n d

i cũng không sao d

i đi đ

ượ

c, t

a nh

ư

b

thôi miên mà l

ư

u luy

ế

n ánh m

t y, b

h

p d

n mãnh li

t.

Hai má c

m nh

n m

t tr

n

m áp, là bàn tay T

i Trung áp lên, y đang c

ườ

i…… Lăng Nhi càng thêm mê mu

i, ch

th

m mong đ

ượ

c mãi ng

m nhìn y nh

ư

th

ế

.

“Hoàng Th

ượ

ng giá lâm!”

M

t thanh âm vang lên thông truy

n rõ ràng, ho

ng s

t

i m

c Lăng Nhi l

p t

c đ

ng b

t d

y, Kim T

i Trung l

i không h

l

y làm kinh ng

c, n

ơ

i c

a đã đ

ng s

ng s

ng m

t nam t

, m

c hoa ph

c màu hoàng kim, đó đúng là đ

ươ

ng kim Thánh Th

ượ

ng……

“Nô tì kh

u ki

ế

n Hoàng Th

ượ

ng……” Thanh âm c

a Lăng Nhi có chút run r

y, b

i vì v

a r

i cùng T

i Trung thân m

t, nên nàng r

t s

hãi ph

n

ng c

a Tr

nh Du

n H

o.

Kim T

i Trung l

i v

n c

bình tĩnh n

m trên tr

ườ

ng y, không có chút ý t

hành l

, Tr

nh Du

n H

o đi đ

ế

n, l

nh cho Lăng Nhi lui xu

ng.

C

a phòng b

đóng l

i, Kim T

i Trung ng

i d

y, nhìn th

y Tr

nh Du

n H

o đang đi th

ng t

i nói.

“Không ph

i là đ

ế

n ch

Nghi

Phi sao.”

“G

p ng

ươ

i r

i, ta còn có tâm t

ư

đi n

ơ

i khác hay sao? Gi

a tr

ư

a t

d

ư

ng đ

ế

n ng

hoa viên làm cái gì, bi

ế

t rõ thân th

không kho

r

i còn nh

ư

th

ế

.” Đi đ

ế

n bên ng

ườ

i T

i Trung ng

i xu

ng, cánh tay thon dài đem T

i Trung si

ế

t ch

t.

“Ch

là mu

n câu

ng

ươ

i tr

v

thôi, xem ra là thành công r

i.” Kim T

i Trung t

ươ

i c

ườ

i, dung nhan khuynh qu

c càng làm cho v

n v

t th

t s

c.

“Ta th

y r

i.” Tr

nh Du

n H

o dùng đ

u ngón tay xoa xoa đôi gò má tr

ng nõn c

a T

i Trung nói.

“Th

y cái gì?”

“Nha hoàn c

a ng

ươ

i, v

sau còn cùng nàng thân c

n nh

ư

v

y, ta li

n s

l

y m

ng c

a nàng, hi

u ch

ư

a?”

“Cho phép châu quan phóng h

a, l

i không cho dân chúng đ

t đèn, hoá ra Thiên Tri

u còn có đ

o lý này?”

Du

n h

o gi

t mình, bi

ế

t rõ T

i Trung đang nói đ

ế

n

chính là chuy

n tình gi

a tr

ư

a hôm nay

ng

hoa viên, tr

m ngâm m

t lát m

i nói.

“Ng

ươ

i là ng

ườ

i c

a tr

m!”

Kim T

i Trung v

n t

a trong lòng Tr

nh Du

n H

o, nh

ư

ng gi

đây l

i ng

i th

ng thân th

, ng

khí c

c kỳ châm ch

c mà nói.

“Hoàng Th

ượ

ng là Hoàng Th

ượ

ng c

a ng

ườ

i trong thiên h

, h

n đâu có th

yêu ch

m

t ng

ườ

i, ng

ươ

i đ

ượ

c h

n xem tr

ng,

y là phúc khí c

a ng

ươ

i, cho nên nh

t đ

nh ph

i nh

n l

y. N

ế

u ng

ươ

i yêu th

ươ

ng ng

ườ

i khác, thì chính là gan to tày tr

i, qu

th

c t

i đáng ch

ế

t v

n l

n, là nh

ư

th

ế

đúng không? B

h

.”

Tr

nh Du

n H

o nghi

ế

n ch

t răng, t

n l

c đem c

ơ

n t

c ch

ế

ng

l

i.

“T

i Trung, đ

ng ch

c ta n

i gi

n.”

“Ta m

t r

i, ng

ươ

i đi đi!” D

t l

i li

n tuỳ ti

n b

tay Du

n H

o ra, đ

ng lên.

“Ng

ươ

i th

ế

nào l

i không ch

u thông c

m cho ta?”

“Thông c

m? Đúng r

i, Hoàng Th

ượ

ng c

ngày b

n trăm công nghìn vi

c, tr

v

còn ph

i

ng phó v

i đám n

nhân

h

u cung, qu

th

t c

n thông c

m, v

y thì th

ta đi! V

ng ta, Hoàng Th

ượ

ng nh

t đ

nh có th

tho

i mái h

ơ

n r

t nhi

u.”

“Ng

ươ

i n

ế

u dám r

i kh

i cung, ng

ươ

i nghĩ xem mình còn có th

s

ng đ

ượ

c bao lâu?”

“Chuy

n này không c

n Hoàng Th

ượ

ng b

n tâm, Kim T

i Trung ta có ngày hôm nay, t

t c

cũng đ

u là t

tay gây nên. Ta nói ta m

t r

i, mu

n ngh

ng

ơ

i, ng

ươ

i đi đi.”

Dám g

i th

ng đ

ươ

ng kim Thánh Th

ượ

ng là ‘ng

ươ

i’, v

n chính là vi

c c

c đ

vô l

đ

i v

i thiên t

, thái đ

c

a Kim T

i Trung l

i còn ác li

t nh

ư

th

ế

. Tr

nh Du

n H

o r

t mu

n n

i gi

n, nh

ư

ng cu

i cùng v

n ki

m ch

ế

l

i, ph

t tay áo r

i đi.

Lăng Nhi v

n đ

ng

ngoài phòng không dám ti

ế

n vào, đ

ế

n lúc tâm đèn s

p cháy h

ế

t, m

i ti

ế

n vào thay đèn, th

t c

n th

n ch

s

gây ra m

t chút ti

ế

ng đ

ng nào.

Nhìn th

y T

i Trung d

ướ

i ánh đèn m

ờả

o, l

i d

ườ

ng nh

ư

càng thêm g

y y

ế

u, Lăng Nhi âm th

m th

dài, xoay ng

ườ

i đ

nh ra ngoài, l

i b

Kim T

i Trung g

i l

i.

“C

m th

y

ta r

t ng

c đúng không?”

“Lăng Nhi không dám……”

“Đó chính là đ

ươ

ng kim Hoàng Th

ượ

ng, v

y mà ta l

i có cái thái đ

này.”

Th

y T

i Trung c

ườ

i kh

, Lăng Nhi nghĩ nghĩ r

i nói.

“Công t

, th

l

i cho Lăng Nhi nói m

y câu có đ

ượ

c không?”

“Ân.”

“Th

ế

gi

i c

a Quân v

ươ

ng cho t

i bây gi

v

n không t

n t

i ‘đ

c ái’, Lăng Nhi tr

ướ

c kia t

ng h

u h

qua vài v

quý nhân, cu

i cùng đ

u là b

i vì nh

t th

i t

c gi

n mà b

Hoàng Th

ượ

ng chán ghét, tình c

nh sau này h

n không c

n nói cũng rõ. Hi

n gi

Hoàng Th

ượ

ng đ

i t

t v

i

công t

, khó b

o đ

m ngày mai s

……” Lăng Nhi không dám nói ra gi

thi

ế

t phía sau, tr

c ti

ế

p nh

y đ

ế

n câu ti

ế

p theo ti

ế

p t

c nói.

“Cho nên công t

, vì chính b

n thân ng

ươ

i…… Cũng đ

ng nên đôi co v

i Hoàng Th

ượ

ng n

a. M

i ng

ườ

i nói h

u cung tranh giành so v

i quan tr

ườ

ng còn thâm hi

m h

ơ

n, Lăng N

hi ch

ư

a t

ng đ

c qua sách, nh

ư

ng t

nh

đã s

ng trong cung, cũng hi

u bi

ế

t đ

ượ

c không ít s

tình, gi

nh

ư

Hoàng Th

ượ

ng th

t s

đ

i v

i công t

m

t đi l

ư

u luy

ế

n, h

u qu

cũng có th

t

ưở

ng t

ượ

ng ra đ

ượ

c……”

T

i Trung nâng tay lên khua khua, ý b

o Lăng Nhi đ

ng nói ti

ế

p n

a. Ý t

Lăng Nhi nói m

t h

i nh

ư

v

y, chung quy chính là b

o y nín nh

n m

t chút, y làm sao l

i không hi

u?

“Lăng Nhi không bi

ế

t ăn nói, n

ế

u đ

c t

i công t

, xin công t

trách ph

t.” Lúc này nói xong l

i quỳ xu

ng.

T

i Trung l

c đ

u, th

p gi

ng nói, “V

n đ

gi

a ta và h

n không ph

i ch

là chuy

n ngày m

t ngày hai……” D

ườ

ng nh

ư

còn mu

n nói thêm gì n

a, nh

ư

ng cu

i cùng v

n ng

ng l

i.

“Ng

ươ

i lui ra đi.”

“D

……”

C

a phòng khép ch

t, ngăn cách c

ơ

n cu

ng phong bên ngoài. Cô t

ch, t

a h

l

i tăng thêm m

t tia l

nh l

o cho ti

ế

t tr

i cu

i thu.

MjjejeChuPs

,

12/11/11

#2

tieutinhve

,

l0veYunJae4eveR

,pucass

and

17 others

like this.

3.

kyohg000

Beannie

Member Since:

25/5/11

Message Count:

220

"Thích" đã nh

n

:

278

Đi

m nh

n Cup

:

63

ôi truy

n này hay th

ế

.

đúng là ko j tranh đ

ấu ác liệt nhưở hậu cung đâu.

ai cũng mu

n mình đ

ượ

c s

ng ái, hàng trăm cung t

n mĩ n

h

u h

vua, ai cũng mu

n tranh giành.

"cu

c chi

ế

n tr

n thâm cung" bao gi

cũng kh

c li

t.

đ

i chap sau. thanks b

n đã share

.

kyohg000

,13/11/11

#3

MjjejeChuPs

likes this.

4.

MjjejeChuPs

Fic Teams

Member Since:

19/4/11

Message Count:

721

"Thích" đã nh

n

:

2,186

Đi

m nh

n Cup

:

93

Đ

ế

n t

:

Con tim c

a M

c n

ươ

ng t

:x

Đ

nh

ch

ươ

ng

[1]

Gi

ữa trưa hôm sau, Lạc Hoa Các vẫn một vẻ tĩnh lặng như thường ngày, Kim Tại Trung đứng ở bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra gốc cây trơ trụi bên ngoài, khắp cả hoàng cung có thể nhìn thấy cây khô, có lẽ cũng chỉ có Lạc Hoa Các mà thôi, là do y phân phó không cho hạ nhân sửa sang lại.

S

vật nếu như

có th

vĩnh viễn bảo trì một mặt đẹp đẽ

nh

t c

a nó, thì đ

ươ

ng nhiên là t

t nh

t, nh

ư

ng s

l

i làm cho ng

ườ

i ta c

m th

y phi

n chán, phi

n chán m

t khung c

nh nh

t thành b

t bi

ế

n kia.

“Kim đ

ại nhân, người thích ngắm

hoa ta cũng đã g

p nhi

u, nh

ư

ng ch

ư

a t

ng th

y ai l

i thích ng

m cây tr

i lá c

.”

Nghe th

y thanh âm, Kim T

i Trung xoay ng

ườ

i, nhìn ng

ườ

i v

a nói chuy

n

.

“Cha ng

ươ

i đâu?”

M

t câu ti

ế

p đón cũng ch

ng nói, Kim T

i Trung m

mi

ng li

n h

i.

“Ta thay lão đ

u th

i kia làm không đ

ượ

c sao.

Đem hòm thu

ốc buông xuống, Phác Hữu Thiên bất mãn lẩm bẩm, cả

hoàng cung đ

u bi

ế

t Phác H

u Thiên h

n là d

ượ

c s

ư

giỏi nhất Thiên Triều.

“Trong cung h

n lo

n, ph

i d

a vào chính là m

t ph

n th

c l

c chín ph

n m

m mép, ta xem mi

ng ng

ươ

i sao l

i đ

c đ

a nh

ư

thế.” Tại Trung một bên nói xong một bên ngồi đến trước mộc trác.

“Còn nói ta? Bình th

ườ

ng là ai đ

c t

i ng

ườ

i khác nhi

u h

ơ

n đây?”

“Ta cho t

ới bây giờ

ch

dùng miệng đắc tội một người, đó chính là đương kim Thánh Thượng, ngươi

có th

so bì với ta hay sao?”

Phác H

u Thiên bĩu bĩu môi, không bu

n ph

n bác, nâng c

tay Tại Trung lên bắt mạch. Trầm mặc một hồi, biểu tình còn đặc biệt nghiêm trọng, hồi lâu sau mới cười nói.

“Xem ra Hoàng Th

ượ

ng cũng không ôn nhu gì, m

i vài ngày l

ib

ắt ta đến giải quyết hậu quả.” Phác Hữu Thiên không cho là đúng nói xong lại cười.

“Không c

n nói gi

n nh

ư

thế, ngươi so với bất kì ai khác đều biết rõ ràng sự

tình h

ơ

n.” Kim T

i Trung t

v

bất cần nói xong, ánh mắt tự

nhiên cũng n

a khép xu

ng, ng

khí

m

t m

i nói không nên l

i.

Nói t

ới đây, Lăng Nhi vừa rồi vẫn không được Kim Tại Trung chú ý tới, ánh mắt rõ ràng khẽ

ch

p ch

p, b

t đ

u mu

n nghe xem l

i nói k

ế

tiếp của Tại Trung, Tại Trung nhìn nhìn nàng, sau đó nói.

“Lăng Nhi, lui xu

ng tr

ướ

c đi.”

“…… D

ạ, công tử.” Có chút chần chờ, nhưng vẫn đành ly khai.

C

a b

đóng lại, xác định Lăng Nhi đã đi xa rồi, Kim Tại Trung mới nói tiếp.

“Các nàngở

trong bóng t

i đã t

n không ít tâm t

ư

, ta n

ế

u không làm ra chút hi

u qu

, ch

e sẽ

khi

ế

n ng

ườ

i khác hoài nghi……”Nói xong l

ại kìm giọng ho khan vài tiếng.

“Tr

ướ

c đây vì sao không th

y ng

ươ

i nói nh

ư

vậy?” Phác Hữu Thiên hai mắt hồ

nghi h

ướ

ng ra phía c

a quan sát, nói ti

ế

p.

“Đó là nha hoàn m

ới đến sao? Không nỡ

đ

nàng thay ngươi chịu chết sao, ngươi để

ý t

i nàng r

i?”

Kim T

ại Trung nhìn Phác Hữu Thiên, hừ

c

ườ

i m

t ti

ế

ng.

“Kỳ th

ật cũng không cần làm phiền đến ngươi, bằng y thuật của ta, tự

c

u cũng là đ

rồi.” Kim Tại Trung thản nhiên nói xong, Phác Hữu Thiên lại càng thêm bất đắc dĩ.

“Ng

ươ

i đó không g

i là ‘t

cứu’, hẳn nên gọi là ‘tự

tàn’ m

i đúng! Ta th

y trong thiên h

này không có mấy người so với ngươi còn dám hạ

d

ượ

c h

ơ

n đâu, phàm là d

ượ

c đ

u có ba ph

n đ

c, ng

ươ

i chung quy trong lúc ch

a b

nh thì đ

ng th

i cũng là l

y thân th

ra mà đùa giỡn. Hết bệnh rồi thì cũng chôn sâu độc căn, đâu có ích lợi gì?” Một bên lấy giấy ra kê những dược tài cần thiết, một bên vừa nói những lời xuất từ

t

n đáy lòng mình.

“Đây không ph

ải vừa đúng lúc hay sao, thử

xem xem n

ế

u ta ch

ế

t Tr

nh Du

n H

o cókhóc hay không.”

H

u Thiên c

ườ

i l

c

l

c đ

u, t

a nh

ư

đang gi

u c

t y th

t là ng

c

.

“Ng

ươ

i có bi

ế

t s

khác nhau gi

a ng

ườ

i thông minh v

i ng

ườ

i bình th

ườ

ng không?”

Kim T

i Trung nhíu nhíu mi, tùy ti

n đ

ư

a m

t ánh m

t cũng có th

câu đi ba h

n b

y phách c

a

ng

ườ

i ta.

“Xin r

a tai l

ng nghe.”

“Ng

ườ

i bình th

ườ

ng

y mà, không th

quy

ế

t đ

nh t

ươ

ng lai c

a b

n thân, đ

ườ

ng đi bày ra tr

ướ

c m

t, có trái ngang thì ch

bi

ế

t thu

n theo. Mà ng

ườ

i thông minh, l

i do h

n l

a ch

n t

ươ

ng lai cho chính mình. Đ

ng này Kim T

i

Trung ng

ươ

i có tài trí tuy

t th

ế

, l

i ch

n m

t con đ

ườ

ng ngay c

ng

ườ

i bình th

ườ

ng cũng khinh th

ườ

ng không thèm đi.”

“T

c là nói ta đ

c bi

t sao? Đ

t

.”

Phác H

u Thiên th

dài, nói

.

“Qua vài ngày n

ữa là sinh thần Thái hậu, Hoàng Thượng nhất định mở

y

ế

n ti

c chiêu đãi qu

n th

n, ng

ươ

i ph

i chú ý m

t chút.”

“Có ng

ười dám

thọ

y

ế

n c

a Thái h

u làm lo

n sao?”

“Ng

ười khác thì ta dám cam đoan, sẽ

không! Nh

ư

ng còn……” Gi

ng nói đè th

p, H

u Thiên l

y tay h

ướ

ng v

phía Kim Tại Trung, chỉ

ch

.

Đè ngón tay Phác H

ữu

Thiên xu

ng, Kim T

i Trung ti

ế

p t

c nh

nhàng cười nói.

“Giúp ta đi thông tri cho Hoàng Th

ượ

ng, nói ta b

bệnh.”

“Đ

ng có gia tăng t

i danh cho chính mình n

a, Hoàng Th

ượ

ng đang th

ươ

ng ngh

quốc sự

mà.” Phác H

u Thiên khuyên b

o, kỳ th

t có đôi khi th

t s

rất nghi hoặc, Kim Tại Trung làm việc dường nhưkhông hề

đ

ý đến hậu quả.

Đôi m

t T

i Trung tà tà đ

i di

n v

i H

u Thiên, dùng ánh m

t nói: V

y ng

ươ

i đi hay là không đi

?

“Đ

ượ

c r

i đ

ượ

c r

i, ta s

đi! Lát n

a phái ng

ườ

i đ

ế

n d

ượ

c thi

n phòng l

y d

ượ

c đi.”

T

i Trung g

t g

t đ

u, Phác H

u Thiên d

t theo hòm thu

c r

i đi.

Kim T

i Trung… Y lãnh ng

o, t

ph

, nh

ư

ng y có t

ư

cách này, n

ế

u không năm đó danh hi

u tài t

danh ch

n thiên h

là do đâu mà có?

M

c k

th

ế

nhân đ

i sau ph

nh

n nh

ư

th

ế

nào, nh

ư

ng r

t nhi

u ng

ườ

i trong lòng hi

u rõ, năm đó Kim T

i Trung ch

ư

a đ

y m

ườ

i lăm tu

i, khi đ

i m

t v

i s

làm khó c

a s

th

n ngo

i qu

c, c

ơ

trí cùng khí đ

y bi

u hi

n ra, đã khi

ế

n không bi

ế

t bao nhiêu ng

ườ

i t

nh

n là tài t

ph

i t

h

th

n không sánh b

ng.

Chính là m

ột hồi đấu trí ấy, đã làm cho y chỉ qua một đêm mà niên thiếu thành danh, khi đó, tất cả mọi người chú ý, cho tới bây giờ đều chỉ có tài mão hoàn mỹ của thiếu niên kia mà thôi.

Nh

ư

ng h

ế

t th

y, sau khi y g

p đ

ượ

c Tr

nh Du

n H

o, d

n d

n nh

t nhòa trong tâmtrí m

ọi người, hiện giờ

nh

c đ

ế

n ‘Kim T

i Trung’, m

i ng

ườ

i s

cười lắc đầu nói với ngươi; đó là thứ

yêu nghi

t ch

biết mịhoặc lòng người.

Trong th

ế

gi

i c

a Kim T

i Trung, v

n dĩ không m

y ai có th

l

t vào m

t y, nh

ư

ng y l

i có th

vì T

r

nh Du

n H

o mà đi đ

ượ

c đ

ế

n b

ướ

c này

.

Th

ườ

ng nói yêu càng sâu, thua càng th

m. Ng

ườ

i tài t

t

ng ng

o th

thiên h

kia, cam nguy

n giũ b

đi m

t thân ng

o khí, nguy

n ch

làm m

t ng

ườ

i bình th

ườ

ng, còn có th

vì ng

ườ

i kia c

a mình, mà b

ngoài tai t

t c

.

Mà y Kim T

ại Trung…… Cũng vĩnh viễn sẽ không để ý xem có bao nhiêu người ở phía sau đuổi theo y, bởi vì y cho tới bây giờ đều chỉ cần thuận theo tâm mình mà làm việc.

Th

t lâu sau, Lăng Nhi m

i b

ư

ng d

ượ

c đã s

c xong ti

ế

n vào c

a, T

i Trung nh

nhàng mở

mi

ng nói.

“ Sao l

i lâu nh

ư

v

y?

“H

i công t

, ng

ườ

i

d

ượ

c phòng b

b

n nhi

u vi

c, ngài l

i phân phó không th

nói d

ượ

c này là cho ngài, nên nô tì ph

i đ

i th

t lâu m

i có ch

s

c thu

c… Nô tì còn phát hi

n có ng

ườ

i đang s

c thu

c an thai n

a, lén lén lút lút, nh

ư

ng ta v

n phát hi

n ra,

không bi

ế

t là ch

t

cung nào may m

n hoài thai long t

n

a.”

Lăng Nhi v

m

t tò mò nh

m đoán, khóe m

t l

ướ

t qua ánh m

t nhìn chăm chú c

a T

i Trung, l

p t

c ý th

c đ

ượ

c mình không nên

tr

ướ

c m

t y nói m

y chuy

n này, đang chu

n b

quỳ xu

ng nh

n sai, Kim T

i Trung l

i nói.

“Ng

ườ

i ta lén lút, ch

ng t

là không mu

n đem s

tình truy

n ra ngoài. Lăng Nhi, ra ngoài ăn nói ph

i c

n th

n m

t chút, n

ế

u không ta cũng không b

o v

đ

ượ

c ng

ươ

i.”

“T

ạơ

n công t

, nô tì bi

ế

t r

i.”

M

t tay b

ư

ng thang d

ượ

c trên bàn lên,

đang tính u

ng, Lăng Nhi đ

t nhiên kêu lên s

hãi, Kim T

i Trung li

n ng

ng l

i.

“Làm sao v

y?”

“Lăng Nhi quên m

t…… V

a r

i lúc đi l

y d

ượ

c tài, có ng

ườ

i h

i nô tì d

ượ

c này là cho ai u

ng, nô tì không dám nói…… Có đi

u… Có đi

u, ng

ườ

i n

nói d

ượ

c này là

dùng đ

gi

i k

ch đ

c, nô tì c

gan đoán r

ng… Có th

hay không là do Phác đ

i nhân h

n……”

Đang mu

n nói Phác H

u Thiên ch

n sai b

nh, nh

ư

ng t

bi

ế

t l

i này c

c kỳ không

n, h

ơ

n n

a Kim T

i Trung cũng t

hi

u đ

ượ

c ý t

c

a nàng, cho nên không nói gì thêm.

Kim T

i Trung còn c

ườ

i m

t cái, đem d

ượ

c u

ng c

n, không gi

i thích gì nhi

u. N

ế

u ch

t

không nói gì, ph

n làm h

nhân cũng không th

l

m mi

ng, tuy nhiên trong lòng Lăng Nhi v

n tràn đ

y nghi ho

c.

“A, đúng r

ồi công tử, Hoàng Thượng vừa mới phái người tới nói, người đang thương nghị

qu

c s

, không ti

n đ

ế

n, đêm nay l

i đ

ế

n L

c Hoa Các thăm công t

.

Đ

nhị

ch

ươ

ng

[2]

Khí tr

i càng l

nh giá, mùa đông cũng càng t

i g

n

.

“Lăng Nhi, cùng ta ra ngoài đi d

ạo đi.”

“D

, công t

.”

M

ấy ngày gần đây ngự

hoa viên đ

c bi

t v

ng l

ng, cũng không ph

i b

i ti

ế

t tr

i se l

nh, trong hoàn c

nh này ch

cần có một chút tiếng động thôi, thì nhất định cũng có thể

khi

ế

n ng

ườ

i ta gi

t mình.

“N

ương nương! Hoa đó không thể

hái, đó là loài Thái H

u yêu thích nh

t mà!” Cung n

khổ

tâm khuyên b

o, hi

n nhiên ng

ườ

i n

cũng chẳng thèm nghe, dùng ngữ

khí mang chút kiêu căng nói.

“Cô cô yêu th

ương ta như

v

y, không ph

i ch

là một bông hoa thôi sao, bà sẽ

trách ta ch

c?”

“Nh

ưng cuối thu hoa đang nở

r

mà bịhủy, quả

th

c r

t trân quý……”

“B

ớt dông dài đi!”

T

xa xa tình cờ

đem c

nh t

ượ

ng này thu g

n vào trong t

m m

t, không ch

Tại Trung mở

mi

ng h

i, Lăng Nhi đã nói.

“Đó là Tr

ương Hãn, Trương Quý Nhân. Cháu gái của Thái Hậu nương nương, gần đây mới được đưa vào trong cung hầu hạ

Hoàng Th

ượ

ng. B

i vì có Thái H

u làm ch

dựa, nên mới tiến cung được một tháng đã đắc tội không ít vị

n

ươ

ng n

ươ

ng…… Công t

, ta th

y chúng ta v

n nên đi đ

ườ

ng vòng thì h

ơ

n.”

T

ại Trung nhẹ

nhàng ‘ân’ m

t ti

ế

ng, hai ng

ườ

i quay đ

u l

i, d

c theo l

i mòn nh

đi về.

“Không nghĩ t

i trong ch

n H

u cung c

m đ

a,ấ

y thế

mà l

i có nam nhân xu

t hi

n?”

Sau l

ư

ng cách đó không xa truy

n đ

ế

n m

t câu nh

ư

v

y, đ

i ph

ươ

ng rõ ràng là đang nói cho Kim T

i Trung nghe

.

“Công t

……”

C

ườ

i c

ườ

i v

i Lăng Nhi, sau đó tho

i mái xoay ng

ườ

i, h

ướ

ng v

phía ng

ườ

i nói chuy

n đi t

i.

Xu

t môn m

i đi đ

ượ

c m

y b

ướ

c, th

ế

mà c

ũng b

t h

nhân mang noãn lô đi theo, h

ơ

n m

ườ

i cung n

tùy thân thì không nói, đã th

ế

l

i còn d

n theo m

y th

v

c

m côn trong tay, thân

H

u cung mà cũng dám d

n theo gia đinh, lá gan c

a Tr

ươ

ng Hãn này cũng th

t s

l

n l

m

.

“Th

ần, kiến quá Trương Quý Nhân.” Nghĩ như

v

y, nh

ư

ng Kim T

i Trung v

n cung kính hành l

với Trương Hãn.

“Mi

n l

, m

i ng

i.” Nh

ng l

i này l

i nói ra vô cùng đoan trang, T

i Trung ng

ng đ

u, th

y l

ra gương mặt hết sức tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt linh động kia, nhưng vô luận là ngũ quan hay đường nét cũng đều lộ

ra khí ch

t hài t

.

V

a r

i xa xa nghe ng

khí nàng nói chuy

n cũng đã đoán đ

ượ

c, Tr

ươ

ng Hãn này b

t quá v

n ch

là m

t ti

u cô n

ươ

ng không bi

ế

t th

ế

s

mà thôi

.

“Xem ra các h

chính là v

Kim T

i Trung, Kim đ

i nhân kia.”

Nam

t

có th

ra vào H

u cung tr

b

Hoàng Th

ượ

ng, thì ch

có c

m quân và ng

y, d

a vào y ph

c nhìn qua là có th

kh

ng đ

nh. Ng

ườ

i tr

ướ

c m

t này tuy

t không ph

i c

m quân, cũng không ph

i ng

y, nh

ư

v

y ch

có m

t ng

ườ

i có th

.

“Đúng là t

i h

.”

Đây là l

n đ

u tiên Tr

ươ

ng Hãn th

y đ

ượ

c dung m

o Kim T

i Trung, tr

ướ

c lúc vào cung đã nghe nói v

‘L

B

Th

lang’ Kim T

i Trung này, tr

ưở

ng thành là m

t b

dung nhan tuy

t s

c c

nào, b

n thân v

n h

ế

t s

c tò mò.

Hôm nay v

ừa thấy, quả thật khiến cho nàng ngây ngẩn, nhưng điều làm cho nàng phải kinh thán trước tiên, cũng không phải là dung mạo y. Mà là một thân khí chất ngạo nhân kia, dù khó phân biệt được nam nữ, nhưng kể cả một nữ nhân có tự tin đến đâu, cũng không thể có được ngạo khí khiến người khác kinh diễm như Kim Tại Trung.

“Kim đ

i nhân th

t đúng là nhàn nhã quá, ta nhìn kh

p thiên h

này chắc không một ai có thể

may m

n h

ơ

n đ

i nhân, thi

ế

p đ

ượ

c ti

ế

p xúc v

i Kim đ

i nhân, m

i xác th

c c

m nh

n đ

ượ

c, cái gìg

ọi là hoàng ân mênh mông.” Nói xong liền che miệng cười, chờ

xem ph

nứ

ng của Tại Trung.

Trên d

ướ

i Viêm Qu

c đ

u bi

ế

t, ph

thân của Kim Tại Trung, là Kim Kiến Hành — Chấn Viễn Đại tướng quân tiền nhiệm của Viêm Quốc…… là tên phản tặc cấu kết loạn đảng.

Kim gia vào hai năm tr

ướ

c đã b

hạ

thánh ch

chém đầu cả

nhà, l

i duy đ

c mình Kim T

i Trung c

ư

nhiên còn sống sờsờ

t

i ngày nay, lúcấ

y đã có người nói y câu dẫn Hoàng Thượng, cho nên mới có thể

mi

n cho y t

i ch

ế

t.

Kh

p kinh thành sóng gió còn ch

ư

a bình

l

ng, Tr

nh Du

n H

o không ng

l

i thăng ch

c Kim T

i Trung lên làm L

B

Th

lang, phút ch

c trên d

ướ

i Tri

u đình l

i đ

y tr

i l

i đ

n đ

i, trong lúc nh

t th

i đ

u nói Kim T

i Trung là th

yêu v

t mê ho

c Thánh Th

ượ

ng…

Tr

ươ

ng Hãn v

a nói nh

ư

v

y, ý t

châm ch

c tr

c ti

ế

p không bu

n che gi

u. Kim T

i Trung sau khi nghe xong, c

ườ

i c

ườ

i, nói.

“Thánh Th

ượ

ng luôn luôn đ

i đãi m

i ng

ườ

i khoan h

u, ch

c

n là k

sĩ có năng l

c, đ

u nh

t đ

nh có th

có đ

ượ

c s

tr

ng d

ng c

a Hoàng Th

ượ

ng. Hoàng ân mênh mông, đó là

phúc c

a v

n dân, n

ươ

ng n

ươ

ng nói nh

ư

v

y, vi th

n th

c s

không dám gánh vác.”

“Kim đ

i nhân l

i khiêm t

n quá r

i, đ

ng nói c

H

u cung, ngay đ

ế

n qu

n th

n trên d

ướ

i, có ng

ườ

i nào l

i không bi

ế

t, Hoàng Th

ượ

ng đ

c ái đ

i v

i Kim đ

i nhân đâu? Hoàng Th

ượ

ng tr

ng ng

ườ

i tài, nói v

y h

n Kim đ

i nhân nh

t đ

nh ph

i có ch

h

ơ

n ng

ườ

i, b

ng không Hoàng Th

ượ

ng cũng s

không chuyên tình v

i Kim đ

i nhân? Ti

u n

t

ta cũng t

th

n không th

sánh b

ng đó.”

Tr

ươ

ng Hãn v

n dĩ còn đang c

ườ

i, v

a nhìn th

y T

i Trung khóe mi

ng b

ng nhiên nh

ế

ch lên m

t n

c

ườ

i tà, ch

trong kho

nh kh

c đã thu h

i t

t c

ý c

ườ

i, Kim T

i Trung dùng ng

khí m

m nh

nh

t nói……

“N

ươ

ng n

ươ

ng, xin th

cho vi th

n c

gan, xin khuyên n

ươ

ng n

ươ

ng m

t câu. Tr

ướ

c khi l

y danh nghĩa c

a Thái H

u đ

làm càn…… Xin tr

ướ

c h

ế

t hãy nhìn cho rõ, xem

tr

ướ

c m

t ng

ươ

i là ai.” Nói xong, Kim T

i Trung ngay c

l

i cáo t

cũng không bu

n nói, đ

ng d

y r

i đi, Tr

ươ

ng Hãn v

n không k

p ph

n

ng l

i, không ng

th

n

v

n đ

ng h

u

m

t bên, th

ế

mà l

i dám đ

y ngã Lăng Nhi đi theo phía sau Kim T

i Trung.

Ngã xu

ng d

c theo th

m đá, cu

i cùng đ

ng vào trên n

n đ

t, Lăng Nhi v

m

t khó ch

u b

t ch

t đ

u g

i, Kim T

i Trung nhíu mi ti

ế

n lên nâng nàng d

y, th

n

kia v

a đ

ng th

l

i v

n v

m

t chuy

n không liên quan đ

ế

n mình.

Kim T

i Trung hai m

t tr

ng tr

ng nhìn th

ng th

n

kia, đi đ

ế

n tr

ướ

c m

t nàng, nói

.

“T

mình đ

ng th

? Hay là đ

ta giúp ngươi?”

Th

nữ

v

a nghe, ch

n ch

. Kim T

i Trung khóe mi

ng cong lên n

cười không rõ, giơ

tay lên chính là m

t cái tát th

t m

nhd

ừng trên mặt thị

n

.

‘Ba’ — th

n

kia nhất thời loạng choạng, ngã xuống đất, Tại Trung dùng khóe mắt liếc nàng một cái, lại nhìn về

phía Tr

ươ

ng Hãn, nói.

“N

ương nương, xin ngươi quản người của mình cho tốt.” Tiếp đõ đỡ

Lăng Nhi r

i đi.

“Đ

ứng lại cho ta!”

Kim T

i Trung quay đ

u l

i, trong ánh m

t là hàn ý làm cho ng

ườ

i ta s

hãi, Trương Hãn nhìn đến không khỏi ngẩn người, thị

uy nói.

“Ng

ươi lá gan lớn lắm! Ngay cả

ng

ườ

i c

a ta cũng dám đánh?”

Kim T

ại Trung cười lạnh một tiếng, trong ý cười tràn đầy vẻ

khinh th

ườ

ng.

“H

ừ, ngươi nói ta

vào danh nghĩa của cô cô làm càn? Còn muốn ta phải nhìn cho rõ người trước mặt là ai đúng không? Được! Bản cung hiện giờ

th

y r

t rõ! Không ph

i là k

yêu vật hầu hạ

chuy

n gi

ườ

ng chi

ế

u cho nam nhân hay sao?Ta còn ph

ải sợ

ng

ươ

i ch

c? Hôm nay n

ế

u không giáo hu

n ng

ươ

i, s

rằng ngày sau ngươi đến ngay cả

Hoàng Th

ượ

ng cũng không đ

vào mắt.”

Tính tình c

a ti

u cô n

ươ

ng này qu

thật làm cho Kim Tại Trung ngạc nhiên, cho tới bây giờ

cũng ch

ư

a t

ng th

y qua n

tử

nào điêu ngoa đ

ế

n th

ế

, kh

u khí th

t s

không nhỏ, có điều chẳng biết được hành động thực tế

thì ra sao.

“Ng

ươi dám ra tay với ta?”

Ng

m ý – ch

bằng ngươi

ư

?

“N

ực cười, cho tới bây giờ

không có chuy

n gì là Tr

ươ

ng Hãn ta khô

ng dám làm!”

Kim T

ại Trung lại cười, biểu tình hiện ra trên khuôn mặt yêu dã, tựa như

đang xem m

t trò c

ườ

i c

c đ

hoang đường.

Tr

ươ

ng Hãn trông th

y, ch

c

m th

y m

t c

ơ

n t

c gi

n đè th

ng lên ng

c, không phun ra thì không ch

u đ

ượ

c, ti

n tay đo

t l

y cây côn c

m trên tay tên th

v

bên

c

nh, nh

ư

bay giáng xu

ng tr

ướ

c m

t Kim T

i Trung.

Tr

ương Hãn đem cây côn giơ lên cao, hai mắt Kim Tại Trung từ dưới nhìn lên, dần dần đối diện với mắt Trương Hãn, chỉ một thoáng lại làm cho nàng do dự, hai người giằng co một hồi thật lâu sau, cuối cùng Trương Hãn hai tay nắm chặt, càng giơ côn lên cao hơn, lập tức giáng xuống.

M

t th

y côn s

p s

a n

n xu

ng, Lăng Nhi c

kinh kêu lên.

“Công t

!”

M

ột côn nện xuống, chỗ

Tr

ươ

ng Hãn đánh đúng là v

trí sau gáy, Kim Tại Trung trên mặt một mảng trắng bệch, quỳ sụp xuống, sau đó lại cúi đầu âm thầm cười.

Ý c

ườ

i kia r

ơ

i vào trong m

t Lăng Nhi, qu

dị

đ

ế

n m

c làm cho ng

ườ

i ta c

m th

y, h

ế

t th

y nh

ng gì Kim T

i Trung làm, đ

u là vì mu

n cho con m

i theo dõi đã lâu, r

ơ

i vào b

y r

p c

a chính mình. Lăng Nhi không kh

i hoài nghi mình có ph

i hoa m

t hay không, côn th

hai hạ

xu

ng, th

t m

nh đánh trên l

ư

ng Kim T

i Trung.

M

ấy côn kế

ti

ế

p c

ơ

hồ

không chút ng

ư

ng

nghỉ, Trương Hãn dồn hết sức lực một gậy so với một gậy càng nặng hơn, thanh âm phát ra do va chạm mãnh liệt giữa mộc côn cùng thân thể, quả

th

c khi

ế

n ng

ườ

i ta không đành lòng mà run s

, Lăng Nhi s

m s

tới òa khóc.

Hai m

t v

n nhìn chăm chú vào T

i Trung, t

ươ

i c

ườ

i trên m

t y đ

ế

n t

n gi

này khắc này

y th

ế

mà vẫn còn treo đó. Trương Hãn cũng chú ý tới ý cười nơi khóe miệng y, tức giận đến nỗi thân thể

b

t đ

u phát run, hung hăng đem m

t côn cu

i cùng đánh xu

ng, xoay ng

ườ

i h

ướ

ng v

phía thị

v

phía sau,

hô lên.

“Các ng

ươi lại đây cho ta!”

Th

v

nghe xong, không kh

i

d

ng đ

ng ng

ườ

i, m

y ng

ườ

i nhìn nhìn nhau, đ

u không dám ti

ế

n lên

.

“L

p t

c l

i đây cho b

n cung! N

ế

u không b

n cung s

khi

ế

n đ

u các ng

ươ

i đ

u r

ơ

i xu

ng đ

t!”

“Không! N

ươ

ng n

ươ

ng, Lăng Nhi nguy

n thay ch

t

ch

u ph

t, đ

ng đánh công t

mà, n

ươ

ng n

ươ

ng!” Lăng Nhi khóc lóc đ

ế

n vô cùng thê th

m, Tr

ươ

ng Hãn tr

ng m

t, nói.

“Còn dám kêu lo

n n

a, ta ngay c

ng

ươ

i cũng đánh cùng y!”

“Lăng Nhi… Đ

ng nói n

a.” Kim T

i Trung m

mi

ng, thanh âm m

ng manh c

c h

n, bên môi tràn ra m

t tia đ

s

m.

M

t dòng d

ch n

ng dâng lên trong y

ế

t h

u, T

i Trung dùng s

c đem chúng áp ch

ế

xu

ng. V

n đ

nh ng

ng đ

u nhìn Lăng Nhi, nh

ư

ng trong lúc nh

t th

i tr

ướ

c m

t ch

có th

nhìn th

y m

t m

nh m

t mùng.

Nh

ắm mắt lại chốc lát, khi mở mắt lại, trước mặt nhiều thêm mấy tên thị vệ cầm trường côn trong tay. Trong lúc nhất thời loạn côn nện xuống, đau đớn thân thể làm cho y tưởng như sắp chống đỡ không nổi.

Đ

tam ch

ươ

ng

Tr

ươ

ng Hãn b

ng nhiên b

Thái H

u tri

u ki

ế

n, tr

ướ

c khi đi còn không quên b

ướ

c đ

ế

n

tr

ướ

c m

t T

i Trung, nói m

y câu khi

ế

n ng

ườ

i ta ph

i d

khóc d

c

ườ

i, Kim T

i Trung trong lòng c

ườ

i th

m, nh

ư

ng mi

ng c

ườ

i không n

i, thân th

th

t s

đau đ

ế

n kinh ng

ườ

i.

Một đám hạ

nhân theo Tr

ươ

ng Hãn r

i đi, Lăng Nhi l

p t

c li

n nhào đ

ế

n, khuôn m

t nh

nhắn vốn thanh tú kia khóc đến mếu máo, nhìn thấy Tại Trung muốn đứng lên, liền hoảng sợ.

“Công t

, đ

ng mi

n c

ưỡ

ng chính mình……”

“Ch

ẳng lẽ… Ngươi có thể…… cõng nổi ta hay

sao?” Thanh âm Kim T

i Trung nói chuy

n ch

ng th

mạnh hơn so với tiếng hít thở

là bao, v

a nói nh

ư

vậy, Lăng Nhi lại cúi thấp đầu xuống.

Thân hình Kim T

i Trung v

n nh

gầy thon gọn, so với nam tử

bình th

ườ

ng càng thêm g

y gu

c, nh

ư

ng nam t

vẫn khác với

n

tử, dẫu có gầy như

th

ế

nào, cũng vẫn có phần nặng hơn.

Đem cánh tay c

a Kim T

i Trung quàng lên vai mình, tay kia đang đ

nh vòng qua đ

lấy eo y, nhưng ngay khoảnh khắc định hạ

tay l

i ch

n ch

, nói v

y trên ng

ườ

i T

i Trung nh

t đ

nh đ

y v

ế

t côn th

ươ

ng,

chạm vào đâu cũng sẽ

đau.

“Không sao đâu, không đau……” Tựa như

nhìn th

u tâm t

ư

của Lăng Nhi, Kim Tại Trung bỗng nhiên nói một câu nhưvậy.

Lăng Nhi c

n c

n môi, buông tay xu

ng, Kim T

i Trung ngoài mi

ng nói không đau, nh

ư

ng v

a m

i b

ướ

c đ

ượ

c m

t b

ướ

c, rõ ràng li

n c

m nh

n đ

ượ

c thân th

y hơi cứng ngắc một chút.

Ng

ườ

i bình th

ườ

ng đã ch

u nhi

u g

y nh

ư

vậy, đừng nói đứng dậy, cho dù chỉ

là duy trì thanh t

nh cũng r

t khó, nh

ư

ng Kim T

i Trung l

i có th

làm được, Lăng Nhi thật cẩn thận cố

g

ng dìu y đi.

“Chuyện này, đừng nói với bất luận kẻ

nào…… Bi

ế

t ch

ư

a?”

Kim Tại Trung bỗng nhiên nói với mình, Lăng Nhi trong lúc nhất thời chỉ

‘ân’ m

t ti

ế

ng l

y l

, qua m

t lúc sau m

i nghi ho

c…… Không th

nói với bất kỳ ai, vậy Kim Tại Trung vì cớ

gì cam nguy

n ch

u đ

ng Tr

ươ

ng Hãn gây khó d

?

Lăng Nhi còn đang nh

m đoán, Kim T

i Trung ho

m

nh m

t cái, m

t ng

m máu t

ươ

i r

ơ

i trên m

t đ

t, T

i Trung nâng mu bàn tay lên qu

t qu

t khóe mi

ng, làm nh

ư

không có vi

c gì, Lăng Nhi trong lòng v

n đã ho

ng h

t, th

t v

t v

m

i ki

m l

i dòng n

ướ

c m

t đang ch

c trào tuôn ra.

Tr

l

i L

c Hoa Các, T

i Trung m

t câu cũng ch

ư

a nói li

n t

t

nh

m hai m

t n

m xu

ng gi

ườ

ng, Lăng Nhi không dám b

t c

n làm b

a, m

i v

a r

i T

i Trung đã ngàn dò v

n d

n b

o không th

kinh đ

ng đ

ế

n ng

ườ

i khác,

nh

ư

ng nhìn th

y khuôn m

t tr

ng b

ch c

a Kim T

i Trung, th

t s

là khi

ế

n nàng lo l

ng, đành ph

i m

t m

c đ

ng

bên gi

ườ

ng trông ch

ng.

.

.

.

Bên tai không ng

ng truy

n đ

ế

n ti

ế

ng

, Kim T

i Trung c

s

c m

m

t, khó khăn ng

đ

ượ

c m

t gi

c, hi

n t

i v

a t

nh, tr

ướ

c m

t v

n là L

c Hoa Các quen thu

c c

a mình.

“Công t

, ng

ươ

i có đ

h

ơ

n không……”

V

a đ

nh há m

m nói chuy

n, y

ế

t h

u đau đ

n t

a nh

ư

b

l

a thiêu, mi

ng đ

y h

ươ

ng v

huy

ế

t tinh, làm ng

ườ

i ta bu

n nôn.

“Công t

, u

ng n

ướ

c……” Lăng Nhi v

i vàng b

ư

ng chén n

ướ

c đ

ế

n, đ

T

i Trung ng

i d

y.

“Đ

ng khóc, ta còn ch

ư

a

có ch

ế

t mà……”

“Công t

, th

t s

không c

n g

i Phác đ

i nhân t

i xem b

nh sao? Trên ng

ườ

i ng

ươ

i……”

“Không ph

i ch

là ch

u m

y g

y thôi sao… Ng

ườ

i t

p võ, tr

ướ

c tiên ph

i h

c chính là b

đánh……”

“Công t

ng

ươ

i bi

ế

t võ công? Nh

ư

th

ế

nào……” Vô lu

n nhìn th

ế

nào cũng không gi

ng……

Kim T

i Trung d

ườ

ng nh

ư

gi

t mình nh

t

i đi

u gì đó, ti

ế

p theo l

i có chút t

gi

u mà c

ườ

i c

ườ

i.

“Không, ý ta mu

n nói, khi cha ta giáo hu

n ta, so v

i đám ph

ế

v

t kia đánh còn dùng s

c h

ơ

n nhi

u… Ba trăm b

y m

ươ

i hai g

y…… Lăng Nhi, giúp ta nh

k

.”

D

ướ

i cái lo

i tình hu

ng này mà còn có th

đ

ế

m xem g

y đánh bao nhiêu cái, qu

th

t không ph

i ng

ườ

i bình th

ườ

ng

có th

làm được…… Có thể

nói Kim T

i Trung ý chí h

ơ

n ng

ườ

i, mà cũng có th

nói…… là dọa người.

“Công t

, th

t s

không cần báo cho Hoàng Thượng sao?”

“Lo

i vi

c nh

này, không cần báo với hắn.”

Vi

c nh

?Ở

trong m

t Lăng Nhi thì đây không ph

i vi

c nh

…… Nh

ng v

chủ

t

nàng hầu hạ

tr

ướ

c kia ch

cần có một chút xíu

y khu

t, nh

t đ

nh s

tới trước mặt Hoàng Thượng khóc lóc đến lê hoa đái vũ, chứ

đ

ng nói đ

ế

n b

dáng đáng thương cỡ

nào.

“Có điều Trương Quý Nhân này, đã quá đáng quá rồi…… Công tử

c

cho qua như

v

y sao? L

n sau n

ế

u còn phát sinh lo

i vi

c nh

ư

thế

thì ph

i làm sao đây? Công t

thân thể

c

a ng

ươ

i có th

chịu đựng bao nhiêu chứ?”

Lăng Nhi càng nói càng kích đ

ng, Kim T

i Trung t

aở

đ

u gi

ườ

ng, hai m

t hàm ch

a ý c

ườ

i nhìn nàng, b

ng nhiên ý th

c đ

ượ

c b

n thân mình có ph

n ph

nứ

ng thái quá, Lăng Nhi nhất thời ngậm miệng, cúi đầu đứng đó.

Kim T

i Trung

nh

nhàng c

ườ

i, tâm tình hình nh

ư

r

t t

t, Lăng Nhi h

ơ

i ng

ng đ

u lên, nhìn nhìn g

ươ

ng m

t T

i Trung, ngay sau đó l

i l

p t

c thu h

i ánh m

t.

B

n thân mình l

n này, hình nh

ư

th

t s

có m

t ch

t

th

c đ

c bi

t. Lúc tr

ướ

c khi ma ma trong cung nói r

ng nàng s

b

an bài đ

ế

n L

c Hoa Các, nh

ng cung n

bên ng

ườ

i t

t c

đ

u nh

t th

i không dám lên ti

ế

ng.

T

khi m

t đám cung n

thái giám ch

ế

t đi tr

ướ

c đó, trong cung m

i ng

ườ

i đ

u nói, b

ướ

c vào L

c Hoa Các, ch

ng khác nào m

t đ

ườ

ng t

l

. Nh

ư

ng Kim T

i Trung tron

g m

t nàng…… v

i nh

ng gì b

n h

nói không gi

ng nhau.

Cốc– Cốc–

“Kim đ

i nhân.”

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói, Lăng Nhi nhìn ra cửa, lại quay đầu nhìn Kim Tại Trung, Tại Trung thoáng hất hất cằm, Lăng Nhi hiểu ý liền đi ra mở

c

a.

Một tiểu thái giám cúi đầu, khom lưng đi đến. Ngoài cửa còn có người, trên tay đang cầm mấy thứ, nhưng tất cả

đ

u đ

i

ngoài cửa.

“Chuy

n gì?” Kim T

i Trung v

n t

aở

đ

u gi

ườ

ng, m

miệng hỏi.

“B

m Kim đ

i nhân, Hoàng Th

ượ

ng bi

ế

t ngài thân th

không khoẻ, cho nên lệnh nô tài đem những dược tài tẩm bổ

này t

i cho đ

i nhân ngài.”

“Hắn đâu? Sao lại không đến?”

Kh

p c

hoàng cung, thậm chí là cả

thiênh

ạ, dám gọi thẳng Thiên tử

Viêm Qu

c là ‘h

n’ cũng ch

có Kim Tại Trung, tiểu thái giám không lấy gì làm lạ, nhỏ

nh

nói.

“B

m đ

i nhân, Hoàng Th

ượ

ng b

Thái Hậu nương nương triệu kiến, đã đến Khánh Từ

Cung r

i.”

Tiểu thái giám nói xong, Kim Tại Trung im lặng chốc lát, lại nói tiếp.

“Đ

mấy thứ

kiaở

đó, lui ra đi.”

“Dạ.”

Ti

u thái giám đi khu

t, nhân sâm linh chi đ

lại bày đầy bàn, tùy tiện lấy một thứ

cũng có th

đủ

cho m

t nhà th

ườ

ng dân không lo áo c

ơ

m hai, ba

năm, Lăng Nhi nhìn những thứ

trên bàn, l

i nhìn bi

u tình th

n nhiên c

a Kim T

i Trung, l

c l

c đ

u nói.

“Công tử, Hoàng Thượng từ

tr

ướ

c đã đ

i x

với ngươi rất tốt phải không?” Nếu không

ư

? S

ng ái đ

ế

n m

c này r

i, nhìn đ

ế

n nh

ng th

quý trọng như

v

y cũng không chút ph

nứ

ng.

“T

trước

ư

? Không nh

rõ.”

“Không nh

rõ?” Lăng Nhi kinh ngạc, trước đây nếu nàng nói thế

v

i các ch

tử, các chủ

t

nhất định sẽ

h

n h

mặt mày kể

l

về

ân s

ng c

a Hoàng Th

ượ

ng đ

i v

i mình, nh

ư

ng Kim T

i Trung không nh

ư

thế.

Nhìn th

y bi

u tình kinh ng

c c

a Lăng Nhi, Kim T

i Trung kh

cười một tiếng, nói.

“Khi thích m

t ng

ườ

i, n

ế

u đ

ế

n m

c ph

i c

n đ

ế

n nh

ng h

iứ

c khi hắn đối tốt với mình, vậy thì đoạn cảm tình này…… cũng không tất yếu phải tồn tại.”

Là không bu

n nh

lại, hay là… không đáng để

nh

lại? Không biết từ

khi nào, y cũng b

t đ

u t

hỏi cái vấn đề

bu

n c

ườ

i này.

Nhưng, sẽ

nh

lại sao? Nhất định là có, nếu không thì đoạn cảm tình này từ

đâu mà có? Ch

có điều, thời gian quá dài… Cho nên mới lãng quên. Bởi vì lâu lắm

không nh

lại, cho nên đã quên mất.

Lăng Nhi nghe xong l

i T

i Trung nói, nhíu nhíu mày, ch

ng l

nhớ

k

chuyện người khác đối tốt với mình, cũng là bất bình thường hay sao?

“Công t

nói quá mức thâm thúy, Lăng Nhi không hiểu được…… Nhưng Hoàng Thượng thực

s

đối xử

v

i công t

tốt

l

m đó, nh

ng d

ượ

c tài này đ

u là lo

i trân quý nh

t.”

“Trong cung th

trân quý thì n

ơ

i n

ơ

i đ

u có, hu

ng chi là d

ượ

c tài.”

“Nh

ư

ng đây không gi

ng đâu công t

, trong cung m

i th

đ

đ

u có hoa văn, t

a nh

ư

t

ơ

l

a may y ph

c, bát

đũa khi dùng c

ơ

m, d

ượ

c tài t

m b

, t

t c

đ

u có phân chia c

p b

c khác nhau. Ta b

an bài đ

ế

n bên ng

ườ

i công t

lâu nh

ư

v

y, cũng có chút chú ý, đ

công t

m

c trên ng

ườ

i, đ

dùng th

ườ

ng ngày, ăn u

ng, đ

u gi

ng v

i Hoàng Th

ượ

ng. D

ượ

c tài l

n này cũng v

y, bình th

ườ

ng ch

dành riêng cho Hoàng Th

ượ

ng h

ưở

ng d

ng, không ph

i là d

ượ

c tài t

m th

ườ

ng đâu.”

Kim T

i Trung c

ườ

i, y làm sao l

i không bi

ế

t ch

, nh

ư

ng th

ế

thì sao? Tham lam là thiên tính c

a con ng

ườ

i, ngay c

y cũng không ngo

i l

, ch

có đi

u y đ

i v

i nh

ng danh l

i mà th

ế

nhân say mê ch

ng có tâm t

ư

đi tranh đo

t.

“Thích thì c

l

y mà dùng……”

Kim T

i Trung nói câu này tuy

t đ

i không ph

i là l

i nói tùy ti

n, hi

n t

i ngay c

nói chuy

n cũng không có h

ơ

i s

c, hít th

cũng s

đ

ng đ

ế

n c

ơ

n đau trên thân th

, nói xong m

t câu, ánh m

t ch

m rãi khép l

i, nhìn gi

a hai hàng mi cũng có th

nh

n ra y không đ

ượ

c kho

.

“C

đ

i công t

tĩnh d

ưỡ

ng cho kh

e r

i nói sau, ta ch

lát n

a li

n đ

ế

n ng

thi

n phòng sai ng

ườ

i chu

n b

, công t

ng

ươ

i mau n

m ngh

ng

ơ

i, đ

ng nói chuy

n.”

“Ti

n th

h

i thăm m

t chút, Thái H

u tri

u ki

ế

n Hoàng Th

ượ

ng là vì chuy

n gì……”

“Bi

ế

t r

i, công t

ng

ươ

i ngh

ng

ơ

i đi! Th

y

ế

n c

a Thái H

u nh

t đ

nh ph

i tham d

đó, ng

ươ

i hi

n t

i s

c kh

e th

ế

này làm th

ế

nào đây?”

“Ân……”

“Th

t s

không

đ

ượ

c c

đ

ng nhi

u, b

ng không ta s

th

nh Phác đ

i nhân t

i, ho

c không thì li

n báo v

i Hoàng Th

ượ

ng!”

“Bi

ế

t r

i, ng

ươ

i mau đ

i đi.” Kim T

i Trung c

ườ

i, g

ươ

ng m

t Lăng Nhi b

ng nhiên

ng đ

lên, v

i v

i vàng vàng xoay ng

ườ

i r

i đi.

.

.

.

L

n này đi m

t đ

ế

n n

a canh gi

, lúc nàng tr

v

T

i Trung v

n im l

ng n

m ngh

, r

t hài lòng vi

c T

i Trung không có l

n x

n, Lăng Nhi l

i g

n

g

i.

“Công t

!”

Ng

ườ

i trên gi

ườ

ng không đáp l

i, Lăng Nhi tr

ng m

t nhìn, l

i g

i m

t ti

ế

ng n

a, v

n không có ph

n

ng. B

ng nhiên ý th

c đ

ượ

c tình hu

ng nghiêm tr

ng, thanh âm Lăng Nhi c

t cao h

ơ

n m

t chút, liên t

c g

i đ

ế

n m

y l

n, nh

ư

ng ngay lúc Lăng

Nhi chu

n b

đ

ế

n Thái Y Vi

n g

i ng

ườ

i, thì hai m

t T

i Trung ch

m rãi m

ra.

“Nghe th

y r

i mà, nói đi……”

Lăng Nhi th

dài, m

t l

n n

a tr

l

i bên gi

ườ

ng, c

p m

t nh

ư

l

ư

u li c

a T

i Trung v

n trong su

t, nh

ư

ng thi

ế

u đi s

bén nh

n th

ườ

ng ngày. Lăng Nhi v

n không hi

u, y bi

ế

t rõ b

n thân mình thân th

không t

t, l

i v

n c

m

o hi

m nh

ư

v

y, hi

n gi

b

th

ươ

ng cũng không cho b

t lu

n

k

nào bi

ế

t, đây ch

ng ph

i rõ ràng chính là l

y m

ng mình ra mà gi

n hay sao?

“Ân, ta nghe nói, Hoàng t

Minh Qu

c b

ng nhiên đ

ế

n thăm, ngày mai Hoàng Th

ượ

ng s

thi

ế

t y

ế

n đón m

ng h

n.”

“V

y Thái H

u tìm Hoàng Th

ượ

ng, là vì sao?”

“Ta nghe Ngô T

ng qu

n nói, ý t

c

a Thái H

u là, dù sao ngày mai cũng ph

i thi

ế

t y

ế

n m

ng Hoàng t

Minh Qu

c, chi b

ng đem th

y

ế

n c

a ng

ườ

i cũng làm s

m h

ơ

n, ngày mai c

hành m

t th

cũng t

t. Ch

ý này v

a đ

ra, hi

n t

i không ít đ

i th

n đ

u đang v

i

vàng chu

n b

l

v

t m

ng th

Thái H

u, có đi

u…… Công t

, ngày mai ng

ươ

i có th

tham d

đ

ượ

c không? Không b

ng nói v

i Hoàng Th

ượ

ng m

t chút……”

“Không, Thái H

u t

ng cho ta c

ơ

h

i t

t nh

ư

v

y, ta cũng đ

ph

i phi

n toái……”

“C

ơ

h

i? Nh

ư

ng mà công t

, ng

ươ

i

chu

n b

gì t

ng cho Thái H

u?”

Kim T

ại Trung không trả lời, nhưng ý cười thâm thúy trong mắt kia, lại quá rõ ràng.

“Suýt n

a thì quên, hôm nay khi Thái H

u tri

u ki

ế

n Hoàng Th

ượ

ng, Tr

ươ

ng Quý Nhân cũngở

l

i Khánh T

Cung không rời đi, ngươi nói xem Thái

H

u có ph

i đang tính toán, đ

Hoàng Thượng phế

tr

Hoàng Hậu, lập Trương Hãn làm Hậu hay không?”

“Lăng Nhi, đ

ng đoán lung tung, l

i này không th

nói.”

“D

… Nh

ư

ng, công t

! Ng

ươ

i v

n nên đ

phòng Trương Quý Nhân một chút, nàng luôn tìm cớ

ti

ế

p c

n HoàngTh

ượng đó……”

“N

ế

u đã là nh

ư

vậy, ta sao phải đi so đo cùng một tiểu cô nương chứ.”

Trong l

i nói c

a Kim T

i Trung t

a h

có dụng ý khác, nhưng Lăng Nhi không nghe ra được, mở

đôi m

t th

t to nhìn T

i Trung, d

ườ

ng nh

ư

chờ

y nói rõ.

“Lăng Nhi, trong cung đình…… Mỗi một góc đều có bí mật của riêng nó, ngươi biết ít đi một điều, vậy coi như

có th

s

ng lâu h

ơ

n m

t ít, bi

ế

t không?”

Từ

x

ư

a t

i nay, có th

làm cho quân vương chết không chút dấu vết nhất, chính là thế

l

c h

ngoại. Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử

nào, nh

ư

vậy nhất định sẽ

nghiêng theo th

ế

lực gia tộc đó, thường thường

góc tối nơi quân vương không thể

nhìn t

i, th

ế

lực này sẽ

d

n d

n l

n m

nh, s

chậm rãi lật đổ

chính quy

n c

a quân ch

.

Tình huống như

v

y, trong l

ch s

các vương triều đều không thể

tránh kh

i, xin h

i kh

p th

ế

gian ai có thể

th

c s

vô tình cho được? Không có…… Càng huống gì là bậc thiên tử

cô đ

c nh

t. B

t quá nh

ng đi

u này, đ

u không th

nói với Lăng Nhi, nàng chỉ

là m

t nha hoàn, không nên hi

u quá rõ.

“Ta bắt đầu hoài nghi, cái chết của các cung nữ

thái giám, th

t s

là do công tử

ng

ươ

i t

o thànhư

?” Lăng Nhi lầm bầm nói.

Nói xong, đ

i di

n ánh m

t c

a Kim T

i Trung, l

p t

c t

bịt miệng mình lại,

trước mặt chủ

t

dám nói những lời này, quả

th

c là đ

i ngh

ch b

t đ

o.

Nhưng Kim Tại Trung cũng không tức giận, ngược lại nhếch nhếch khóe miệng nói.

“Ta nói không ph

i, ng

ươ

i s

tin chứ? Trong cung bất cứ

n

ơ

i nào cũng đ

u không có nhi

u ng

ườ

i ch

ế

t nh

ư

Lạc Hoa Các, Lăng Nhi…… Buổi tối khi đi ngủ, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Lăng Nhi ng

n ng

ườ

i, qua m

t lúc m

i bi

ế

t T

i Trung đang nói gi

n v

i hay, gi

t mình hi

u ra l

i kh

c

ườ

i lên.

.

.

.

Sáng s

m hôm s

au đã có ng

ườ

i đ

ế

n truy

n kh

u d

c

a Hoàng Th

ượ

ng, l

nh T

i Trung tham d

t

u y

ế

n bu

i tr

ư

a. Bu

i chi

u, Kim T

i Trung ch

nh trang chu

n b

d

y

ế

n, Lăng Nhi

m

t bên giúp đ

s

a sang l

i y trang, tham d

lo

i t

u y

ế

n này, các v

đ

i th

n đ

u m

c tri

u ph

c.

T

khi b

an bài đ

ế

n L

c Hoa Các t

i nay, đây là l

n đ

u tiên h

u h

Kim T

i Trung m

c tri

u ph

c, dù sao nàng cũng ch

ư

a t

ng th

y qua y vào tri

u s

m. Đ

ế

n nay nàng m

i ch

g

p qua hai ng

ườ

i m

c lo

i y ph

c c

ng nh

c này, l

i c

ư

nhiên đ

u là ng

ườ

i xinh đ

p.

Ng

ườ

i th

nh

t là đ

ươ

ng kim Thánh Th

ượ

ng, m

t thân long bào hoàng kim t

a ra ngân quang kia,

trên ng

ườ

i h

n l

i không có l

y m

t tia t

c khí, th

y ph

c r

c r

nh

ư

v

y khoác

trên ng

ườ

i, nh

ư

ng khi

ế

n cho t

m m

t ng

ườ

i ta chú ý đ

ế

n đ

u tiên l

i không ph

i s

c thái hoa l

, mà là khuôn m

t anh khí kia, trong ánh m

t t

n ra khí t

c v

ươ

ng gi

.

Hôm nay th

y đ

ượ

c Kim T

i Trung m

c tri

u ph

c, l

i là m

t phen tán th

ưở

ng, gi

ng nh

ư

đây không ph

i tri

u ph

c, mà là hoa ph

c bình th

ườ

ng đ

ượ

c

ướ

m may riêng cho

y v

y, đai l

ư

ng th

t bên hông, b

o th

ch đ

s

m đang tinh t

ế

lóe lên th

hào quang đ

c đáo, ph

i h

p v

i tri

u ph

c màu xanh th

m, cùng v

i đ

ườ

ng vi

n màu vàng nh

t, ph

thêm y sa đen s

m kia, g

p lên

ng tay áo, l

i hoàn toàn khác bi

t v

i v

di

m l

yêu

dã tr

ướ

c kia, Kim T

i Trung gi

phút này, tuy

t đ

i có đ

ượ

c khí ch

t cao nhã x

ng v

i danh hi

u tài t

.

Tại

Trung hôm nay tho

t nhìn so v

i ngày hôm qua đã có tinh th

n h

ơ

n nhi

u, nh

ư

ng nàng v

n c

m th

y tình tr

ng

thân th

y có chút b

t bình th

ườ

ng. V

a ra đ

ế

n tr

ướ

c c

a, nàng l

i m

t l

n n

a khuyên y không b

ng

l

i đây ngh

ng

ơ

i, nh

ư

ng ph

n

ng c

a Kim T

i Trung v

n nh

ư

tr

ướ

c ch

l

c đ

u.

T

bu

i sáng, Kim T

i Trung đã nh

ư

v

y r

i, m

t câu cũng ch

ư

a nói, đi

u này làm cho Lăng Nhi càng thêm lo l

ng. Đ

ế

n cu

i cùng v

n không th

làm y dao đ

ng, Lăng Nhi đành ph

i ngoan ngoãn đi theo y t

i d

y

ế

n h

i.

“Công t

, n

ế

u không tho

i mái, nh

t đ

nh ph

i nói ra, chăm sóc không t

t cho công t

, Hoàng Th

ượ

ng cũng s

trách t

i.”

Kim T

i Trung nghe xong, v

n ch

g

t g

t đ

u, Lăng Nhi không nói ti

ế

p n

a. C

m cu

n tranh trên tay, đây là th

l

Kim T

i Trung chu

n b

dâng cho Thái H

u, th

này cũng làm nàng ph

i nghi ho

c, th

h

i

d

ướ

i tình hu

ng th

ế

này, có ai mà không mu

n dùng m

i bi

n pháp, dâng lên l

v

t t

t nh

t cho Thái H

u?

Cu

n tranh này là sáng hôm nay, Kim T

i Trung sai nàng đi tìm, nàng không bi

ế

t th

ưở

ng h

a, nh

ư

ng cũng có th

nhìn ra b

c h

a này tuy

t đ

i không t

m th

ườ

ng, phía trên không h

đ

t

, không có đóng d

u, nh

ư

ng trên tranh m

i m

t nét bút đ

u nh

ư

đã tr

i qua suy xét t

m

m

i h

bút, đ

ườ

ng nét đ

ơ

n gi

n mà v

nên, c

nh t

ượ

ng trong tranh nh

ư

đang hi

n s

ng đ

ng linh ho

t tr

ướ

c m

t.

Danh h

a trong cung không h

ít, nh

ư

ng đ

ơ

n gi

n mà l

i tinh t

ế

nh

ư

b

c h

a này, v

n là l

n đ

u tiên đ

ượ

c th

y, t

đ

u đ

ế

n cu

i trong lòng Lăng Nhi nghi ho

c nh

t là…… b

c h

a này cũng không có con d

u c

a ng

ườ

i h

a, r

t cu

c là ai mà có th

làm nên m

t b

c h

a linh đ

ng nh

ư

th

ế

đây?

_______________________

Bây h' các nàng thích theo xu h

ướ

ng đ

c chùa ch

gì? đ

c chùa

ít ra cũng đ

l

i thank cho cái công ta post chút ch

. Ta là r

t c

ng r

n ah! N

ế

u ko có m

t ai comment là ta s

post chap r

t ch

m . Lúc đó các nàng tha h

mà đ

i mòn m

i. Đ

i đ

ế

n n

i c

dài có th

ngóc đ

u sang Hàn Qu

c xem conc

ert mi

n phí luôn

)

Đ

t

chương

Mang theo vô s

ph

ng đoán, theo b

ướ

c chân c

a Kim T

i Trung, h

ướ

ng đ

ế

n Chiêu Lân Đi

n. Bên đ

ườ

ng không ít ng

ườ

i th

y Kim T

i Trung, đ

u nhìn đ

ế

n ngây ng

ườ

i

.

Trong cung v

ẫn có một hiện tượng rất kỳ quái, bọn cung nữ

thái giám đ

u thích ng

m ng

m l

y t

ướ

ng m

o ch

tử

c

a mình đem ra so sánh.

Tuy nói Kim T

ại Trung khiến không ít người sợ

hãi, nh

ư

ng b

t k

thế

nào, thì vi

c y là ng

ườ

i mà trong c

hoàng cung này, ngo

i tr

Hoàng Thượng ra, có bộ

d

ng đ

p nh

t, v

n là s

thật làm người ta không thểchối bỏ. Hoàng Thượng đẹp thì không sai, nhưng cảm giác so với Kim Tại Trung là không giống nhau.

V

tuấn dật của Hoàng Thượng quá mức rực rỡ, chỉ

tùy ti

n gi

ơ

tay nhấc chân một cái, cũng sẽ

t

a ra v

cao nhã khi

ế

n cho ng

ườ

i ta ph

i ng

ướ

c nhìn không bì k

p, rõ ràng ngay t

i tr

ướ

c m

t, l

i có c

m giác v

i v

i khó v

i t

i nh

ư

vậy, không dám có lấy nửa phần vượt quá giới hạn.

Hoàng Th

ượ

ng không thích c

ườ

i, s

lạnh lùng cùng khí thế

nhi

ế

p nhân n

ơ

i ánh m

t kia, không có lúc nào không nh

c nh

mọi người, hắn chính là vương giả

tr

i sinh.

Kim T

ại Trung thích cười, nhưng lại gây cảm giác khiến người ta làm thế

nào cũng không sao ti

ế

p c

n đ

ượ

c, t

ươ

i c

ườ

i đ

i v

i y, b

t quá ch

là vũ

khí thôi. Ch

cần là lúc cần thiết…… y có thể

c

ườ

i lên b

t c

lúc nào, việc này từ

lâu đã không liên quan t

i tâm tình.

N

ếu muốn nói tới điểm căn bản khác biệt nhất, như

v

y cũng ch

có một.

Kim T

i Trung, k

khác biết rõ là không thể

ti

ế

p c

n, nh

ư

ng v

n nh

ư

con thiêu thân từng bước từng bước một tới gần.

Tr

nh Du

n H

o, k

khác rõ ràng muốn tiếp cận, lại không sao tiếp cận được.

Nh

ư

ng Hoàng Th

ượ

ng chung quy v

n là vua c

a m

t n

ướ

c, sao đ

ế

n l

ượ

t đám h

nhân bọn họ

bình lu

n đ

ượ

c? Tùy ti

n nói sai m

t câu n

ế

u b

truyền ra ngoài, cũng đủ

khi

ế

n đ

u r

ơ

i xu

ng đ

t r

i, th

m chí là chu di c

u t

cấ

y chứ.

N

ế

u nói ‘không th

’, v

y ch

ng b

ng nói là ‘không dám’, hu

ng h

ch

t

c

a mình l

i đ

c bi

t nh

ư

th

ế

Ch

t

b

d

ng xinh đ

p, mình cũng đ

ượ

c n

mày n

m

t…… Cho dù nh

ư

v

y có h

ơ

i kỳ quái, hu

ng chi Kim T

i Trung l

i còn là ng

ườ

i đ

ươ

ng kim Thánh

Th

ượ

ng s

ng ái nh

t còn gì? Cho dù là lý do bu

n c

ườ

i nh

ư

v

y, nh

ư

ng v

n không th

ph

nh

n, nàng cũng vì th

ế

mà m

ng th

m, ham mu

n h

ư

vinh c

a con ng

ườ

i, th

t s

là có

chút khó hi

u.

Trong lòng còn đang m

ải nghĩ vẩn nghĩ vơ, bất tri bất giác đã đến bên ngoài Chiêu Lân Điện, thị vệ canh giữở ngoài điện thấy Kim Tại Trung, đều không cản đường y.

Th

yến của Thái Hậu cùng với tiệc rượu tiếp đãi Vương tử

Minh Qu

c, đ

ng th

i c

hành

Chiêu Lân Điện, đây là nơi chỉ

có d

p c

hành quốc yến mới có thể

s

dụng, trong Chiêu Lân Điện tường dát vàng tráng lệ, mỗi một góc đều được bài trí tỉ

m

nhất, phú lệ

nguy nga, hi

n l

rõ địa vị

Viêm Qu

c Thiên Tri

u.

Kim T

ại Trung vẫn tới chậm, chính giữa đại điện là biểu diễn ca múa, ngồi nơi cao ngất phía cuối đại điện chính là đương triều Thiên tử, bên trái là Thái Hậu, bên phải lại không phải Hoàng hậu…… Mà là Trương Hãn. Tửu yến cũng đã bắt đầu khá lâu, Vương tử

Minh Qu

c d

ườ

ng nh

ư

đối với tiệc tiếp đãi sứthần này cũng rất vui vẻ.

Kho

nh kh

c T

i Trung b

ướ

c vào đ

i đi

nấ

y, tất cả

m

i ánh m

tở

đây đ

u h

ướ

ng v

phía y, nhận ánh mắt chú ý của mọi người, Lăng Nhi không quen rúc

sau lưng Kim Tại Trung, Tại Trung mỉm cười một cái đáp lại mọi người, trấn

đ

nh t

nhiên tìm t

i ch

ng

i c

a mình, cho đ

ế

n khi y ng

i xu

ng, m

i ng

ườ

i m

i l

c t

c thu h

i t

m m

t.

Lăng Nhi đã s

m nghe nói, Kim T

i Trung cho t

i bây gi

đ

u khinh th

ườ

ng tham d

lo

i t

u y

ế

n này, m

c k

Hoàng Th

ượ

ng l

n nào cũng đ

u

h

l

nh mu

n y ph

i đ

ế

n, l

n này ph

n

ng c

a các v

đ

i th

n th

ng nh

t nh

ư

v

y, có l

là b

i vì kinh ng

c, th

hai có th

là do l

n đ

u tiên đ

ượ

c th

y, Kim T

i Trung n

i ti

ế

ng yêu dã kia,

y th

ế

mà có th

đ

ườ

ng hoàng đ

ế

n tham d

nh

ư

v

y.

Kim T

i Trung rót m

t chén r

ượ

u, Lăng Nhi nhìn th

y l

p t

c nói.

“Công t

, không th

u

ng r

ượ

u, thân th

còn ch

ư

a kh

e l

i mà……”

Nghe v

y, T

i Trung ch

tinh t

ế

nh

p m

t ng

m, r

i buông chén r

ượ

u xu

ng. Không ít ng

ườ

i trên m

t hi

n lên m

m c

ườ

i l

li

u,

tr

ướ

c m

t Hoàng

Th

ượ

ng cùng Thái H

u trình lên l

v

t chính mình chu

n b

, Lăng Nhi b

ng nhiên xoay ng

ườ

i đ

ế

n bên tai T

i Trung nói.

“Công t

, Hoàng Th

ượ

ng đang nhìn ng

ươ

i đó!”

“Ta bi

ế

t.”

“Ng

ươ

i không th

nh an h

n sao?” Nghe th

y Kim T

i Trung m

mi

ng nói chuy

n, Lăng Nhi cũng yên tâm đôi chút.

“Th

ế

nào cũng mu

n ta ph

i t

mình đi th

nh an h

n hay sao?”

L

i này v

a th

t ra, Lăng Nhi choáng váng m

t…… Không ph

i thân là th

n t

nên th

nh an Hoàng Th

ượ

ng, ch

ng l

còn b

t Hoàng Th

ượ

ng ph

i đ

ế

n th

nh an y ch

c?

Ngay lúc Lăng Nhi đang h

ế

t s

c s

ng s

, bên c

nh ti

ế

n đ

ế

n m

t ti

u cung n

.

“Kim đ

i nhân.”

“Có chuy

n gì?” Ánh m

t v

n nhìn n

t

nh

y múa tuy

t đ

p duyên dáng phía tr

ướ

c, cũng không thèm quay đ

u l

i mà h

i.

“Hoàng Th

ượ

ng sai nô tì l

i đây h

i, thân th

đ

i nhân có t

t không.”

“R

t t

t là đ

ng khác, b

o h

n kh

i c

n lo l

ng.” Ng

khí Kim T

i Trung rõ ràng là b

t c

n, ti

u cung n

trong gi

ng nói l

i có chút b

i r

i.

“Kim, Kim đ

i nhân…… Ý t

c

a Hoàng Th

ượ

ng là, b

o ng

ươ

i t

mình t

i nói.”

L

i này v

a nói xong, ti

u cung n

li

n d

ng l

i, Kim T

i Trung cũng không đáp l

i, m

t lát sau m

i nói.

“Lăng Nhi, mang theo h

l

.”

“D

.”

Kim T

i Trung đ

ng lên, v

a đi đ

ượ

c m

t b

ướ

c, thân th

l

p t

c có chút kh

ng l

i, Lăng Nhi v

i vàng ti

ế

n lên đ

, l

i b

y ph

t tay ngăn tr

, Lăng Nhi có chút không quen nhìn T

i Trung mi

n c

ưỡ

ng chính mình nh

ư

v

y, nh

ư

ng nàng l

i khó mà lên ti

ế

ng đ

ượ

c gì.

Ti

u cung n

an tâm lui xu

ng, các đ

i th

n mu

n dâng h

l

đ

u đã t

ng xong, hi

n gi

tr

ướ

c m

t Hoàng Th

ượ

ng cùng Thái H

u cũng không có ai, Kim T

i Trung ti

ế

n lên, cung kính hành l

, nh

ư

ng không quỳ xu

ng.

“Th

n, ki

ế

n quá Hoàng Th

ượ

ng, Thái H

u.”

“Mi

n l

, ái khanh thân th

có kh

e không?” Tr

nh Du

n H

o nói.

“T

ạơ

n Hoàng Th

ượ

ng quan tâm, th

n cũng không có gì đáng ng

i.” Nói xong, ng

ng đ

u nhìn nhìn Tr

ươ

ng Hãn, trong

nháy m

t ánh m

t giao nhau, Tr

ươ

ng Hãn cu

ng quít né tránh.

Lo s

y

tr

ướ

c m

t Tr

nh Du

n H

o nói gì sao? V

y tuy

t đ

i không th

làm nàng th

t v

ng đ

ượ

c.

S

c m

t c

a Thái

H

u, t

lúc v

a r

i v

n không t

t cho l

m. Tr

nh Du

n H

o bi

ế

t, đây là b

i vì Kim T

i Trung xu

t hi

n, tuy có ph

n kỳ quái, nh

ư

ng v

n không th

không th

a nh

n, trong hoàng cung này, Thái H

u kiêng k

nh

t chính là Kim T

i Trung. Đích xác, con ng

ườ

i Kim T

i Trung này, c

ơ

trí đ

ế

n m

c khi

ế

n ng

ườ

i ta l

nh c

tâm.

“Thái H

u.”

Nghĩ nh

ư

v

y, Kim T

i Trung g

i Thái H

u m

t ti

ế

ng, trên m

t mang theo ý c

ườ

i, nh

ư

ng nhìn

trong m

t Thái H

u l

i không đ

ơ

n thu

n chút nào.

“N

ế

u là l

i chúc m

ng, Thái H

u hôm nay nh

t đ

nh đã nghe không ít. Th

n cũng không nói n

a, tr

c ti

ế

p dâng

Thái H

ậu hạ

l

…… Lăng Nhi.”

“D

ạ, công tử.”

Lăng Nhi đem cu

n tranh đ

ư

a đ

ế

n trên tay thái giám, thái giám l

i đem tranh trình lên cho Thái H

u, TháiH

ậu lễ

đ

cười nói.

“Kim đ

i nhân khách khí r

i.”

“Thái H

ậu, không mở

ra xem m

t chút sao?” Đôi m

t Kim T

i Trung, lóe ra th

hào quang khác thường.

“A a, ai gia hi

n t

i li

n xem ngay.” M

t l

n n

a c

m l

y cu

n tranh, t

ng t

c t

ng t

c tr

i ra.

Cu

ộn tranh

ch

m rãi đ

ượ

c m

ra, sắc mặt Thái Hậu càng ngày càng ngưng đọng, ngay cả

Tr

nh Du

n H

oở

bên c

nh cũng ng

c nhiên.

“Thái H

ậu, có thích không?”

Thái H

u thu h

i cu

n tranh, c

ườ

i có chút mi

n c

ưỡ

ng.

“Ph

ần lễ

v

t này c

a Kim đ

i nhân, qu

thật có tâm tư, ai

gia r

t thích.”

“V

ậy thì tốt, dù sao tranh do Tình Hoàng hậu vẽ

năm đó, hi

n gi

rất khó mà tìm lại được. Người trong thiên hạ

đ

u bi

ế

t Thái H

u và Tình Hoàng h

u tình nh

ư

tỷ

mu

i, cách bao năm l

i đ

ượ

c nhìn th

y nét m

c c

nhân, tất nhiên sẽ

có nhi

u c

m

xúc.”

Nh

ng l

i Kim T

i Trung nói, qu

th

t là ng

ườ

i kh

p thiên h

đ

u bi

ế

t, nh

ư

ng có m

y ai bi

ế

t đ

ượ

c n

i tình trong đó?

B

c h

a kia…… Là m

t b

c ‘Lí d

ượ

c long môn’, tranh căn b

n không có ý châm ch

c, nh

ư

ng n

ế

u dùng đ

dâng cho Thái H

u, hàm nghĩa trong đó l

i quá rõ ràng, bà nh

t đ

nh có th

hi

u đ

ượ

c

.

Lúc tr

ước Tình Hoàng hậu cùng với bà cảm tình rất tốt, nhưng Tiên hoàng

l

i không s

ng ái bà, mãi cho đ

ế

n sau khi Tình Hoàng h

u m

t, Tiên hoàng nh

tới giao tình giữa bà cùng Tình Hoàng hậu, nên mới dần dần đem cảm tình chuyển đến bà.

Lí d

ượ

c long môn, m

t b

ướ

c lên tr

i. Ch

ng ph

i chính là nói đ

ế

n bà năm đó hay sao? Sau khiTình Hoàng h

ậu mất, Tiên đế

s

c l

p Thái H

u hi

n gi

làm Hoàng hậu, trên dưới Viêm Quốc đều biết, đương kim Thiên tử

Tr

nh Du

n H

o, cũng không ph

i là nhi t

thân sinh của Thái Hậu, Thất Hoàng tử

b

phái đi trấn thủ

biên quan Viêm Qu

c kia, Tr

nh Trí Uyên m

i là con ru

t c

a Thái H

u.

Còn Tình Hoàng h

ậu, chính là mẫu hậu thân sinh của Trịnh Duẫn Hạo. Tình Hoàng hậu thân thể

v

n luôn y

ế

u nh

ượ

c, cái ch

ế

t c

a nàng không có b

t lu

n k

nào lấy làm ngạc nhiên, nhưng sự

th

t l

i là m

t chuy

n hoàn toàn khác……

“A, ai gia th

ật ra rất tò mò, Kim đại nhân làm thế

nào tìm đ

ượ

c cu

n tranh này v

y?”

“Th

ật không dám giấu, bức họa này…… Là Dịch Tướng quân lệnh ta đưa cho Thái Hậu.”

M

y ch

cuối cùng kia vừa dứt, không chỉ

có Thái H

u, ngay đ

ế

n t

t c

nội thị, cung nữ, cùng với tất cảmọi người

đây đều khiếp sợ.

Thanh âm nói chuy

n c

a Kim T

i Trung không l

n, nh

ư

ng v

n có ng

ườ

i nghe th

y, vì th

ế

cứ

m

t ng

ườ

i truy

n m

t ng

ườ

i, cho đ

ế

n khi c

đại điện đều biết y mới vừa nói chính là chuyện gì.

‘D

ch T

ướ

ng quân? Tr

iạ

! Thật sự

là D

ch T

ướ

ng quân kiaư

?’

‘Thiên Tri

u ch

có một Dịch Tướng quân! Xem ra chính là y rồi! Nhưng làm thế

nào…… L

i cùng v

i Kim T

i Trung này l

i ch

?’

‘V

ẫn nói Kim Tại Trung đối phó với nam nhân rất khôn khéo, xem ra Dịch Tướng quân cũng hồ

đ

rồi!’

Chúng th

n cũng nói nh

ư

th

ế

, Tr

nh Du

n H

o nhìn th

y ánh m

t Kim T

i Trung đ

c bi

t ph

c t

p

.

“Ng

ươ

i nói, đây là D

ch T

ướ

ng quân chu

n b

sao?” Thái H

u khó có th

tin h

i l

i m

t câu.

“Không sai, D

ch T

ướ

ng quân t

n không ít th

i gian m

i tìm đ

ượ

c, Thái H

u thích là đ

ượ

c r

i.”

Đ

i v

i ‘D

ch T

ướ

ng quân’ xu

t hi

n trong l

i T

i Trung, tin r

ng kh

p Viêm Qu

c, th

m chí toàn thiên h

cũng s

không có ai không hi

u bi

ế

t. Lăng Nhi đ

ươ

ng nhiên cũng c

c kỳ khi

ế

p s

, D

ch T

ướ

ng quân này, là m

t nhân v

t nh

ư

th

n

tho

i, mu

n nói t

i đi

m kinh ng

ườ

i nh

t, đ

ươ

ng nhiên ph

i nh

c t

i b

n lĩnh c

m quân đánh gi

c c

a y, ch

c

n có y xu

t chinh, tuy

t đ

i chi

ế

n tranh s

th

ng l

i.

Nh

ư

ng kỳ quái nh

t chính là, không ai bi

ế

t tên y, danh hi

u trong dân gian ch

có m

t ch

‘D

ch’. Ch

ư

a ai t

ng nhìn qua b

dáng y sau khi c

i b

khôi giáp, nh

ư

ng nh

ng binh sĩ thân c

n bên ng

ườ

i y t

ng nói qua, D

ch T

ướ

ng quân dáng v

c

c kỳ tu

n lãng.

Không ai bi

ế

t y bao nhiêu tu

i, nh

ư

ng nghe nói y đã đ

ế

n nh

ượ

c quan(tu

i đ

ượ

c coi là tr

ưở

ng thành)

, cũng xác đ

nh đ

ượ

c, y v

n ch

ư

a l

p thê. B

d

ng anh tu

n, thân m

t đ

i anh hùng, l

i còn ch

ư

a l

p thê, trong thoáng ch

c khi

ế

n cho không ít thi

ế

u n

lâm vào cu

ng say.

Hoàng Th

ượ

ng ban cho y T

ướ

ng Quân Ph

, có không ít đ

i th

n đ

ế

n bái ph

ng, nh

ư

ng đ

u b

c

tuy

t. M

i l

n xu

t chinh tr

v

, Hoàng Th

ượ

ng đ

u tri

u y ti

ế

n cung, nh

ư

ng tuy

t đ

i là tri

u ki

ế

n mât. Ch

‘D

ch’ này, b

n thân đã tràn ng

p s

c thái th

n bí, m

i m

t ng

ườ

i đ

i v

i h

ế

t th

y liên quan đ

ế

n y đ

u tràn ng

p suy đoán. Qua ngày hôm nay, m

i ng

ườ

i lúc c

ơ

m no r

ượ

u say có l

l

i thêm m

t chuy

n bát quái có th

gi

i bu

n, thì chính là chuy

n Kim T

i Trung cùng D

ch T

ướ

ng quân có m

p m

……

Tr

nh Du

n H

o đ

ý Kim T

i Trung th

t lâu, đã s

m phát hi

n y có chút b

t

n, m

i v

a r

i sau khi dâng

l

v

t xong, Lăng Nhi v

n l

y tay đ

T

i Trung, l

i nhìn s

c m

t y, nói là không sao cũng ch

ng ai tin.

“Đ

ượ

c r

i, T

i Trung! Đ

ế

n ng

i bên ng

ườ

i Tr

m đi.” Tr

nh Du

n H

o tr

c ti

ế

p g

i tên Kim T

i Trung, Tr

ươ

ng Hãn

tr

ừng lớn mắt, bởi vì Duẫn Hạo cho tới bây giờ

ch

ư

a t

ng tr

c ti

ế

p g

i tên mình.

“D

ạ.”

Kim T

i Trung theo c

u thang bên c

nh đi lên, trên đó ch

có ba chỗ

ng

i, T

i Trung đi qua bên ng

ườ

i Tr

ươ

ng Hãn, t

ng nàng m

t n

cười có dụng ý khác, tiếp theo trực tiếp đi đến bên cạnh Duẫn Hạo ngồi xuống.

Nhìn th

y Kim T

i Trung cùng Tr

nh Du

n H

o ng

i cùng m

t ch

trên Long

, Tr

ươ

ng Hãn l

i m

t tr

n ng

c nhiên, đó chính là Long

ch

có Thiên t

m

i có t

ư

cách ng

i lên, v

y mà Kim T

i Trung l

i có th

ung dung ng

i nh

ư

v

y hay sao

?

Cho dù s

ng ái m

t ng

ườ

i

nh

ư

th

ế

nào, nh

ư

ng thân là Quân v

ươ

ng cũng không th

đem Long

chia s

cho ng

ườ

i khác ng

i…… Nh

ư

ng nhìn bi

u tình c

a Tr

nh Du

n H

o, t

a h

đây đã là tình hu

ng r

t đ

i bình th

ườ

ng.

Tr

ươ

ng Hãn nghiêm m

t, suy nghĩ đang trong c

ơ

n khi

ế

p s

, ánh m

t nhìn Kim T

i Trung, quên m

t d

i đi, Kim T

i Trung b

ng nhiên ngo

nh l

i li

ế

c nhìn nàng m

t cái

.

– ‘Ghen t

sao?’

Kim T

ại Trung không nói ra tiếng, nhưng Trương Hãn theo khẩu hình của y cũng

có th

biết được, y chính là đang nói ba chữấy. Hơn nữa nụ

c

ườ

i tà m

kia, làm cho Trương Hãn hận đến mức thiếu chút nữa muốn xông lên.

“T

i Trung, nóng l

m sao?”

C

ảm giác thấy thân thể

Kim T

i Trung t

a h

nóng có phần dị

th

ườ

ng, Tr

nh Du

n H

o v

ươ

n tay đ

nh dò lên trên trán y, Kim T

i Trung thoáng ch

c tránh ng

ườ

i, tránh đ

ượ

c bàn tay Tr

nh Du

n H

o.

“Ta không có vi

ệc gì.”

“Nói d

i.” Hai ch

này Trịnh Duẫn Hạo nói

ra c

c đ

nghiêm khắc, Kim Tại Trung nhìn nhìn mắt hắn, mỉm cười. Trịnh Duẫn Hạo tạm ngừng lại, nói.

“Ngày hôm qua b

n r

n, sau đó l

i b

Thái Hậu triệu kiến, tiếp đó……” Nói còn chưa dứt lời, Kim Tại Trung đã nói tiếp.

“Ti

ế

p đó, Thái H

u đem Tr

ươ

ng Quý Nhân giao cho ng

ươ

i, cho nên ng

ươ

i không th

đến chỗ

ta, đúng v

y không?”

“Ng

ươi làm sao biết Trương Quý Nhân cũng

chỗ

Thái H

u?”

T

ại Trung lộ

ra m

m c

ườ

i nh

t nh

t, không tr

lời câu hỏi của Duẫn Hạo, hai mắt nhìn thẳng chính giữa đại điện, sau đó ngả

ng

ườ

i trên ng

ườ

i Tr

nh Du

n H

o, Du

n H

o t

nhiên đem tay đặt lên eo y.

Kho

nh kh

c đ

ng t

i T

i Trung, y h

ơ

i h

ơ

i run r

y m

t chút, Tr

nh Du

n H

o nghi ho

c nói

.

“Làm sao v

y?”

Kim T

i Trung nh

nhàng nh

m m

t l

i, l

c l

c đ

u.

“V

a r

i sao l

i ph

i lôi D

ch

T

ướ

ng quân ra?”

“Ng

ươ

i không thích nghe th

y ba ch

này

ư

?” Kim T

i Trung h

i, Tr

nh Du

n H

o tr

m m

c.

“Ta mu

n u

ng r

ượ

u……” Kim T

i Trung n

non nói, Tr

nh Du

n H

o v

ươ

n tay l

y m

t chén r

ượ

u nh

, đ

ư

a t

i bên mi

ng T

i Trung.

“Hoàng Th

ượ

ng…… Công t

thân

th

không kho

, không nên u

ng r

ượ

u.”

Lăng Nhi v

i th

p gi

ng nh

c nh

, Tr

nh Du

n H

o ng

m nghĩ, cu

i cùng v

n đem chén đ

l

i v

trí cũ. Kim T

i Trung có chút b

t mãn, t

mình v

ươ

n tay đi l

y, u

ng m

t ng

m, r

ượ

u tr

ng cay n

ng kích thích y

ế

t h

u y, ti

ế

p theo li

n b

t đ

u ho khan.

“Không ph

i nói đ

ng u

ng r

i sao?” Ti

ế

p nh

n r

ượ

u trên tay T

i Trung, nh

nhàng v

l

ư

ng y.

“Ta l

nh……” Cho nên m

i mu

n u

ng r

ượ

u

m ng

ườ

i……

Câu nói k

ế

ti

ế

p b

ti

ế

ng ho khan c

n l

i, T

i Trung l

y tay g

t gao b

t mi

ng, đem đ

u t

a lên vai Tr

nh Du

n H

o, Lăng Nhi kh

n tr

ươ

ng mu

n ti

ế

n lên, nh

ư

ng Tr

nh Du

n H

o ngay

bên ng

ườ

i Kim T

i Trung, cho nên đành thu l

i b

ướ

c chân.

T

i Trung ho khan không ng

ng, ng

ượ

c l

i càng ngày càng d

d

i, cu

i cùng l

ư

ng cũng ng

i không th

ng đ

ượ

c, thân th

theo ti

ế

ng ho khan mà rung đ

ng, Tr

nh Du

n H

o dò xét trán y, th

n s

c t

i s

m l

i.

“Phát s

t sao còn mu

n đ

ế

n đây?”

“Ng

ươ

i không mu

n th

y ta

ư

?” Thanh âm T

i Trung h

ơ

i chút nghèn ngh

n, buông bàn tay che mi

ng xu

ng, t

a h

gi

u di

ế

m không đ

Du

n H

o chú ý t

i tay y, mà thanh âm nói chuy

n nh

đ

ế

n m

c ch

có Tr

nh Du

n H

o m

i nghe th

y.

Khóe m

t loáng thoáng th

y m

ng đ

t

ươ

i trong lòng bàn tay T

i Trung, Du

n H

o nghi ho

c mu

n c

m l

y tay y, T

i Trung n

m ch

t bàn tay, tránh t

m tay c

a Du

n H

o.

“Đ

ta nhìn xem!” T

b

n

m l

y tay Kim T

i Trung, tr

c ti

ế

p dùng đ

u ngón tay nâng m

t y lên, trên làn môi tái nh

t kia l

ư

u l

i s

c đ

di

m l

, ngay sau đó kéo tay T

i Trung l

i, qu

nhiên không sai…… Trong lòng bàn tay kia toàn là máu.

Còn nói không có vi

c gì? B

nh đ

ế

n ho ra máu c

r

i……

Trong lòng Tr

ịnh Duẫn Hạo một trận hoảng hốt, trong thoáng chốc có phần không biết làm sao, loại cảm giác này gọi là lo lắng, cũng gọi là luống cuống. Nhưng điều nhìn thấy ngay sau đó, càng làm cho hắn đau lòng hơn.

Cánh tay T

i Trung b

giữ

ch

t,ố

ng tay áo dọc theo cánh tay xuống tới tận khuỷu tay, từng một đường

thanh l

p t

c r

ơ

i vào trong m

t Tr

nh Du

n H

o.

“Sao l

ại thế

này?” Gi

phút này người Trịnh Duẫn Hạo hỏi không phải Kim Tại Trung, mà là Lăng Nhi đứng

một bên……

Tr

ươ

ng Hãn ng

i bên kia b

ng nhiên c

ng đ

, th

n s

c b

t đ

u tr

nên khủng hoảng.

“Ta h

i r

t cu

c sao l

i th

ế

này!” Trịnh Duẫn Hạo gầm nhẹ, ngay cả

Thái H

u v

n chuyên tâm th

ưở

ng th

c nh

c khúc cũng ph

i khi

ế

p s

.

Đ

ngũ chương

Trong kho

ảnh khắc, khắp đại điện một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người sửng sốt, nhạc sư cũng lập tức dừng tấu nhạc, các đại thần vẻ mặt kinh hoàng, ngay cả Hoàng tử Minh Quốc cũng có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhân đích mọi người đều hướng tới Trịnh Duẫn Hạo nơi cao nhất trên đại điện.

“Hoàng Th

ượ

ng, nô tì đáng ch

ế

t.” Lăng Nhi không bi

ế

t làm th

ế

nào cho phải, lập tức quỳ sụp xuống.

“Nghe không hi

u l

i Tr

m nói sao?” Không có đ

ượ

c l

i gi

i thích, Tr

nh Du

n H

o l

nh lùng nói.

“Ngươi đừng như

v

y, t

t c

mọi người đang nhìn kìa……” Kim Tại Trung cũng không ngờ

t

i Tr

nh Du

n H

o s

có phản

ng nh

ư

thế, trầm giọng

bên tai nhắc nhở.

“Hoàng Th

ượ

ng, ai gia th

y vi

c này, không b

ng đ

i t

u y

ế

n k

ế

t thúc r

i nói sau.” Thái H

u lúc này m

i nh

giọng nói, Trương Hãn

m

t bên, s

c m

t d

n d

n tr

nên trắng bệch.

Nghe xong l

i Thái H

u nói, Tr

nh Du

n H

o h

bớt cơn giận xuống, nhìn nhìn Kim Tại Trung, lập tức định ôm lấy y, Thái Hậu lại ngăn cản lập tức nói.

“Hoàng Th

ượ

ng, ngài r

i đi bây gi

, d

ườ

ng nh

ư

không phải phép

l

m.”

Nghe vậy, Trịnh Duẫn Hạo lại do dự, sau đó sai người đưa Kim Tại Trung về

t

m cung, tr

ướ

c khi r

i đi còn th

p gi

ng d

n dò nói.

“Ở

t

m cung ch

ta, chớ

có đi đâu bi

ế

t không h

?”

Đừng nói những người khác, đến ngay cả

Kim T

i Trung cũng quên m

t, l

ncu

ối cùng Trịnh Duẫn Hạo ôn nhu nói chuyện với y như

v

y là th

i đi

m gì, Kim T

i Trung ng

n ng

ườ

i, sau đó m

i g

t g

t đ

u.

Kim Tại Trung đi rồi, Trương Hãn cũng kêu thân thể

không kho

nên rời khỏi, cả

b

u không khí y

ế

n h

i b

ng tr

nên quỷ

d

cực độ.

.

.

.

L

ần đầu tiên đặt chân vào tẩm cung của Hoàng Thượng, Lăng Nhi có vẻ thập phần kinh ngạc, thì ra nơi này không ung dung hoa lệ như trong tưởng tượng, mặc dù vẫn phải nói chỗ nào cũng là kim quang chói lóa, nhưng lại gây cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm.

“Công t

, n

ơ

i này chính là t

m cung c

a Hoàng Th

ượ

ng sao?” Lăng Nhi h

i.

“Ân.”

N

ơ

i này là t

m cung c

a Tr

nh Du

n H

o, n

ơ

i Kim T

i Trung n

m chính là gi

ườ

ng c

a Tr

nh Du

n H

o, m

i th

so với

Lạc Hoa Các thì to lớn hơn rất nhiều, nên ngay cả

gi

ườ

ng cũng không ngo

i l

.

“Hoàng Thượng hẳn cũng rất vất vả, tẩm cung không phải nơi để

ng

ườ

i ta ngh

ngơi hay sao? Nhưng nô tì lại cảm thấy nơi này…… hoa lệ

đ

ế

n m

c khi

ế

n ng

ườ

i ta áp l

c.”

“Thiên tử…… cũng chỉ

là m

t t

nói nghe có vẻ

đ

ườ

ng hoàng thôi, cái gì c

u ngũ tôn s

ư

, cùng l

m ch

là con rối của người trong thiên hạ. ‘Minh quân’ chính là kẻ

kham kh

cật lực nhất trong thiên hạ, hắn nếu muốn làm, thì nhất định phải chịu đựng áp lực.”

“Làm vua m

t n

ướ

c th

c không d

dàng, phải không? Công tử!” Lăng Nhi cảm thán.

“H

n n

ế

u không đ

m đ

ươ

ng, thì có ai thay h

n gánh vác đây, m

t ng

ườ

i kh

, v

n còn h

ơ

n là m

i ng

ườ

i trong thiên h

đều phải khổ.”

Lăng Nhi nh

ư

hiểu như

không g

t g

t đ

u, lúc này t

ngoài rèm tiến vào một người. Lăng Nhi nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại, nhìn xem người tới là ai, sau đó mỉm cười.

“Phác đ

i nhân, ngài đ

ế

n ch

n m

ch cho công t

sao?”

Kim T

i Trung cũng th

y Phác H

u Thiên, g

t g

t đ

u v

i h

n. Th

y T

i Trung th

n trí thanh t

nh, H

u Thiên ch

m rãi th

phào, tựa như

buôngxu

ống được tảng đá lớn trong lòng, đơn giản đáp lại Lăng Nhi một tiếng, rồi đến gần bên người Kim Tại Trung.

“Tr

nh Du

n H

o g

i ng

ươ

i đ

ế

n à?” M

t bên theo thói quen đ

ư

a c

tay ra cho Phác Hữu Thiên, một bên hỏi, HữuThiên nghe xong, tùy tiện ‘ân’ một tiếng, cũng không nhìn vào mắt Tại Trung.

Đem

ng tay áo c

a T

i Trung cu

n lên m

t chút, Phác H

u Thiên l

i ngoài ý mu

n phát hi

n, trên c

tay T

i Trung có vài d

u v

ế

t kỳ quái, ti

ế

p đó càng vén tay áo lên cao, ch

th

y trên cánh ta

y v

n tr

ng nõn thon dài kia, b

ng nhiên xu

t hi

n m

t d

i v

ế

t th

ươ

ng b

m tím, đây tuy

t đ

i không th

là do Tr

nh Du

n H

o gây nên, Phác H

u Thiên b

ng nhiên n

i gi

n.

“Ta h

i ng

ươ

i, ngày hôm qua r

t cu

c đã làm gì?”

Phác H

u Thiên hi

ế

m khi dùng th

n s

c nghiêm túc nh

ư

v

y nói v

i mình, Kim T

i Trung trong lúc nh

t th

i cũng th

y kỳ quái, hôm nay ph

n

ng c

hai ng

ườ

i đ

u không bình th

ườ

ng cho l

m.

“Không làm gì c

.”

“Ng

ươ

i t

t nh

t nên thành th

t nói cho ta bi

ế

t!”

“Vì sao ngay c

ng

ươ

i cũng thích uy hi

ế

p ta ch

?” Kim T

i Trung m

t l

nh tr

ng lên, Phác H

u Thiên nhíu mi, bi

u tình có chút l

a gi

n.

Tr

m m

c m

t h

i lâu, thái đ

c

a Phác H

u Thiên m

m m

ng xu

ng tr

ướ

c, m

mi

ng nói.

“Quên đi, ng

ươ

i nhanh nhanh n

m ngh

……

Th

ươ

ng n

ng nh

ư

v

y sao còn l

n x

n? Khi nào thì b

t đ

u phát s

t?” V

a nói v

a đ

Kim T

i Trung n

m xu

ng.

“Thân th

c

a ta, b

n thân ta hi

u rõ nh

t, đây cũng ch

ng ph

i v

n đ

to tát gì.”

“Còn nói v

n đ

không to tát? Ch

ng l

ng

ươ

i không bi

ế

t……” Phác

H

u Thiên b

ng nhiên im b

t, kh

h

m

t ti

ế

ng, nói ti

ế

p.

“Quên đi, có nói cũng vô ích……”

Kim T

ại Trung không cho là đúng, Phác Hữu Thiên còn nói tiếp.

“Hoàng Th

ượ

ng d

ườ

ng nh

ư

rất lo lắng……”

“Ng

ươ

i làm sao bi

ế

t? Th

y h

n r

i à?” Nói đ

ế

n Tr

nh Du

n H

o, KimT

ại Trung mới có ý đáp lại.

“Không, ta còn ch

ư

a g

p đ

ượ

c h

n, nh

ư

ng v

a r

i n

i th

tổng quản đến Thái Y Viện, chạy thật sự

v

i vã, ngo

i tr

Hoàng Thượng ra, còn ai có thể

khi

ế

n cho h

n bán m

ng nh

ư

vậy?”

Nghe v

y, Kim T

i Trung l

i c

ườ

i.

“T

tr

ướ

c đây m

i l

n ng

ươ

i b

nh, Hoàng Th

ượ

ng cũng có b

dáng này, b

n ch

n không yên.”

“Phác H

u Thiên, ng

ươ

i m

i có bao nhiêu tu

i h

? T

i sao c

thích nói ‘nh

l

i năm đó’ v

y ch

.”

Lúc này l

i đ

ế

n phiên Phác H

u Thiên c

ườ

i, Kim T

i Trung còn nói.

“N

ế

u

nói tr

ướ

c đây, thân th

ta còn kh

e m

nh mà, m

ườ

i năm m

i hi

ế

m khi phát b

nh m

t l

n, h

n đ

ươ

ng nhiên là lo l

ng r

i.” Kim T

i Trung nói nh

ư

v

y, th

n thái l

i có vài ph

n kh

d

i c

a thi

ế

u niên, Phác H

u Thiên không kh

i ngây ng

n c

ng

ườ

i, m

t h

i lâu sau m

i nói.

“Nói th

t, b

dáng ng

ươ

i

v

a r

i…… Có ph

n gi

ng v

i Kim T

i Trung mà ta quen bi

ế

t.”

Phác H

ữu Thiên thản nhiên cười, ánh mắt Kim Tại Trung khẽ dao động, ảm đạm nói.

“Cái gì mà gi

ng v

i ch

không giống, trên đời này chỉ

có m

t Kim T

i Trung.” Gi

khắc này, lại khôi phục vẻ

l

nh lùng dĩ vãng, trong m

t Phác H

u Thiên l

i l

ướ

t qua m

t tiaả

m đạm.

“T

i Trung…… Đ

ng cho là ta không bi

ế

t, ng

ươ

i là vì mu

n giúp Du

n H

o đúng không?”

Gi

phút này, thanh âm Phác H

u Thiên có v

h

ơ

i vô l

c, Kim T

i Trung cũng ho

ng s

, t

a h

nh

t

i,

r

t lâu tr

ướ

c kia, Phác H

u Thiên cũng không g

i y cùng Tr

nh Du

n H

o là ‘Kim đ

i nhân’ và ‘Hoàng Th

ượ

ng’, mà là… T

i Trung, Du

n H

o.

L

i m

mi

ng, Phác H

u Thiên quay l

i dùng x

ư

ng hô tr

ướ

c đó, nói.

“Ng

ươ

i c

nh

t đ

nh ph

i dùng ph

ươ

ng pháp này sao?

Có l

Hoàng Th

ượ

ng căn b

n không hy v

ng th

y ng

ươ

i nh

ư

v

y đâu.”

“N

ế

u nh

ư

không có ta, cũng s

có ng

ườ

i có th

thay th

ế

v

trí này, v

y ng

ươ

i nói ta có th

làm sao đây? Nên h

n không c

n nh

ng ng

ườ

i khác, có ta là đ

r

i.”

“Vi

c ng

ươ

i làm vì h

n, h

n đ

u th

y rõ ràng, ch

có đi

u… Ng

ươ

i có bi

ế

t hôm nay h

n vì sao l

i lu

ng cu

ng nh

ư

v

y không? B

i vì hôm nay… H

n đã th

y ng

ươ

i c

a tr

ướ

c kia.”

Bàn tay Kim T

i Trung ch

ng

m

t bên n

m ch

t, nhìn ch

m ch

m hai m

t Phác H

u Thiên có chút oán h

n. Y

ế

t h

u kh

rung đ

ng, b

t đ

u đ

ép ho khan, nh

ng m

ch máu tinh t

ế

trên c

cũng có th

th

y rõ, Lăng Nhi v

n không đ

nh ti

ế

n lên, nh

ư

ng th

y Kim T

i Trung nh

ư

v

y, v

i vàng đi t

i nh

nhàng v

v

l

ư

ng T

i Trung.

“Phác đ

i nhân, ngài còn nh

ư

th

ế

s

làm công t

m

t m

ng đó! Đ

ng nói n

a đ

ượ

c không?”

Chỉ

c

n là ng

ườ

i bên c

nh Kim T

i Trung đ

u s

hiểu rõ, y căn bản là một kẻ

thích t

ngược đãi bản thân không biết chừng mực, hoàn toàn không coi bản thân mình ra gì……

Phác H

u Thiên nghi

ế

n ch

t răng, xoay ng

ườ

i đi đ

ượ

c vài b

ướ

c.

“Công tử, công tử! Ngươi làm sao vậy?”

Ti

ế

ng kinh hô c

a Lăng Nhi làm cho Phác H

u Thiên l

p t

c v

t tr

lại, hai mắt Kim Tại Trung có

chút mê man, v

n m

t m

c nhìn Phác H

u Thiên, n

ơ

i khóe mi

ng r

một tia đỏ

máu, Lăng Nhiở

m

t bên c

m khăn tay nh

nhàng lau đi vết máu, nhưng hai tay run rẩy không ngớt, tiếng nói chuyện cũng bấtổn.

“Sao l

i nh

ư

vậy…… Phác đại nhân!” Hôm qua sau khi Trương Hãn rời đi, Kim Tại Trung cũng nôn ra máu, lúc

y nàng t

ưở

ng là do T

i Trung c

n làm khoang mi

ng b

thương. Vừa rồi

trên đại điện, Lăng Nhi cũng lại nghĩ rằng Kim Tại Trung không phải hộc máu thật sự, không ngờ

hi

n t

i hóa ra là th

t còn không nói, th

m chí nôn so v

i v

a r

i còn d

dội hơn nhiều.

“Ng

ươ

i tr

ướ

c h

ế

t tránh ra m

t chút.”

Lăng Nhi vội vàng tránh người, Phác Hữu Thiên trước hết để

Kim T

i Trung n

m xu

ng m

t l

n n

a, nói.

“Ta không nên nói như

v

y, ng

ươ

i đ

ng kích đ

ng…… Đ

c lúc tr

ướ

c còn ch

ư

a gi

i h

ế

t, ng

ươ

i l

i hành h

chính mình nh

ư

vậy, chỉ

khi

ế

n ng

ươ

i kh

sở

h

ơ

n thôi……”

Kim Tại Trung vừa định nói chuyện, lại thêm một ngụm máu tươi tràn ra, Phác Hữu Thiên thấy rất không đành lòng, giúp y vén lên mấy lọn tóc vương trước trán, nói.

“Đ

ng nói gì n

a…… Nghe l

i ta.” Ng

ng đ

u l

i nói v

i Lăng Nhi đ

ng m

t bên.

“Lăng Nhi, ngươi theo ta ra đây một chút.”

Phác H

u Thiên d

n dò Lăng Nhi nh

ng d

ượ

c li

u c

n thi

ế

t, b

o Lăng Nhi đi chu

n b

sắc thuốc, hai người nói chuyện không được bao lâu, lúc

tr

về

thì Kim T

i Trung đã mu

n m

t r

i, nh

ư

ng mi tâm v

n g

t gao nhíu ch

t, t

a nh

ư

đang cố

nén đau đ

n.

Kỳ thật ta không hy vọng ngươi biến thành như

v

y, l

i còn là vì m

t mình Tr

nh Du

n H

o?

Phác H

u Thiên th

dài, canh gi

bên gi

ườ

ng.

.

.

.

“Tại Trung đâu?”

Tr

nh Du

n H

o v

i vã tr

về, vừa vào cửa thì câu đầu tiên chính là hỏi ba chữ

nh

ư

vậy, thái giám thị

n

bên c

nh đ

u th

p ph

n c

gắng, thời điểm hắn dừng lại đều như

nín th

.

“Mới vừa uống thuốc xong, đang ngủ.”

Nghe v

y, Tr

nh Du

n H

o g

t g

t đ

u, nh

ư

ng kho

nh kh

c th

y Phác H

u Thiên l

i có ph

n kinh ng

c. Hôm nay phái ng

ườ

i m

i h

n đ

ế

n t

u y

ế

n, nh

ư

ng h

n không t

i tham d

, m

i v

a r

i sai ng

ườ

i đ

ế

n Thái Y Vi

n rõ ràng không ph

i m

i h

n, th

ế

mà hắn lại xuất hiện

trong này.

“Tình hình khá h

ơ

n ch

ư

a?”

“Điều này phải qua đêm nay mới biết được, nhưng vừa rồi nôn ra rất nhiều máu……” Phác Hữu Thiên trầm trầm nói.

Tr

nh Du

n H

o đi đ

ế

n bên gi

ườ

ng, ng

i xu

ng. Ngón tay thon dài nh

v

v

hai má Kim T

i Trung, v

m

t th

p ph

n ng

ư

ng tr

ng.

“Thái H

u

giá lâm!” Thì ra Thái H

u cũng theo đ

ế

n đây, xem ra Tr

nh Du

n H

o th

t s

quá g

p gáp r

i, ngay c

Thái H

u cũng không đ

i mà ch

y t

i đây tr

ướ

c.

Thái H

u v

n m

t v

đoan trang hoa quý, l

n này Tr

ươ

ng Hãn không nh

ư

m

i l

n đi theo bà. M

i ng

ườ

i ti

ế

n vào

t

m cung, Phác H

u Thiên th

nh an bà, Tr

nh Du

n H

o l

i nh

ư

cũ không h

nhúc nhích,

trong m

t h

n ch

còn l

i có con ng

ườ

i tr

ướ

c m

t này thôi.

Phác H

u Thiên ho nh

m

t ti

ế

ng, lúc này m

i l

i b

sung nói.

“B

t quá th

ươ

ng th

ế

trên ng

ườ

i Kim đ

i nhân……” Không v

i nói ti

ế

p, Tr

nh Du

n H

o nghe xong, nh

nhàng kéo chăn ra, c

i b

v

t áo Kim T

i Trung……

Còn ghê ng

ườ

i h

ơ

n c

v

ế

t th

ươ

ng trên tay, nhìn th

y t

ng v

ế

t

máu sâu thũng, trong óc nh

ư

hi

n lên t

ng tình

hu

ng có th

x

y ra lúc

y, trong lòng c

m giác nh

ư

b

ng

ườ

i ta hung hãn đâm m

t đao.

“Không t

n th

ươ

ng t

i x

ươ

ng c

t xem nh

ư

là kỳ tích r

i, d

a theo d

u v

ế

t này xem ra, có th

xác đ

nh là do côn hình.” Phác H

u Thiên ti

ế

p t

c bình tĩnh h

i báo, nh

ư

ng không ai bi

ế

t tr

ướ

c khi h

n nói ra nh

ng l

i này, trong lòng đã đau bao nhiêu l

n.

Đem chăn đ

p l

i ngay ng

n, Tr

nh Du

n H

o th

t th

n nhìn g

ươ

ng m

t Kim T

i Trung, ánh m

t có tia hàn ý nói không nên l

i. Thái H

u cũng b

m

t màn v

a r

i d

a s

, căn b

n không dám tin trên ng

ườ

i Kim T

i Trung v

a r

i còn khí th

ế

b

c nhân, l

i có th

ươ

ng th

ế

nghiêm tr

ng đ

ế

n v

y.

“Ng

ươ

i tên Lăng Nhi

?” Tr

nh Du

n H

o đ

t nhiên h

i.

“D

, Hoàng Th

ượ

ng.”

“B

m b

o rành m

ch cho ta, th

ươ

ng th

ế

này vì sao mà có?”

“Hoàng Th

ượ

ng, công t

đã d

n dò…… Không đ

ượ

c phép nói.” Th

nh

t là T

i Trung th

t s

đã căn d

n nh

ư

v

y, th

hai là…… hi

n gi

có Thái H

u

đây, trong cung m

i ng

ườ

i đ

u bi

ế

t Tr

ươ

ng Hãn là cháu gái ru

t c

a Thái H

u, mà chuy

n này ngoài ý mu

n l

i do chính nàng gây nên, Lăng Nhi th

t s

khó x

.

“Không nói? Hay là ng

ươ

i mu

n đ

u mình r

ơ

i xu

ng đ

t?” Thanh âm Tr

nh Du

n H

o l

nh l

o đ

ế

n m

c làm cho ng

ườ

i ta phát run, Lăng Nhi nghĩ nghĩ, quỳ g

i trên m

t đ

t.

“Hoàng Th

ượ

ng……”

“Tr

m mu

n ng

ươ

i nói!”

“D

, là do Tr

ươ

ng Quý Nhân đánh.” Th

t ra câu này, đ

u Lăng Nhi đã ép t

i th

p nh

t có th

.

C

hoàng cung ch

có m

t Tr

ươ

ng Quý Nhân, n

ế

u nh

ư

l

i Lă

ng Nhi nói là th

t…… T

t c

m

i ng

ườ

i không dám lên ti

ế

ng, Thái H

u l

i ng

n ra.

“Có biết hậu quả

lo

n ngôn là th

ế

nào không?” Dù Trịnh Duẫn Hạo cho rằng đây là chuyện tuyệt đối có khả

năng, nh

ư

ng Thái H

u cònở

ngay c

nh, chung quy v

n không hy v

ng bà cho r

ng T

i Trung d

y h

nhân gây chuyện thị

phi.

“Lăng Nhi không có nói sai, nếu như

có n

a đi

m gi

dối, Hoàng Thượng có thể

l

p t

c đem nô tì x

tử! Hôm qua công tử

u

ng thu

c xong, mu

n đ

ế

n ng

hoa viên đi dạo, cho

nên l

nh nô tì theo h

u, ai ng

g

p ph

i Tr

ươ

ng Quý Nhân……”

Lăng Nhi đem chuyện tình ngày

y k

lại một lần, Thái Hậu cảm thấy có chút nghi hoặc, nói.

“Ch

bằng sức một nữ

t

yếu

t nh

ư

Trương Quý Nhân, có thể

khi

ế

n Kim đ

i nhân b

thương thành nhưvậy sao?” Rõ ràng Thái Hậu đang nói đỡ

cho Tr

ươ

ng Hãn, nói th

ế

nào thì cũng là cháu gái ruột của mình.

“Thái H

u…… Ch

bằng sức Trương Quý Nhân, đương nhiên không có khả

năng đánh công t

thương thành như

v

y, lúcấ

y Trương Quý Nhân đánh một trận liền dừng tay lại……”

“V

y vì sao, Kim đ

i nhân l

i b

thương nặng như

v

y?” Tr

nh Du

n H

o l

nh gi

ng h

i.

“Trương quý nhân nàng…… Sau khi nàng dừng tay, liền phân phó năm tên tùy tùng của nàng tiến lên cùng nhau đánh…… Công tử

b

bọn chúng đánh suốt nửa canh giờ, Hoàng Thượng…… Nếu đổi lại là người bình thường cũng chịu không nổi, huống chi thân thể

công t

còn……” Không nói tiếp được, thanh âm Lăng Nhi đôi chút nghẹn ngào.

Tr

nh Du

n H

o th

t sâu t

t

nh

m hai m

t l

i, n

m ch

t bàn tay Kim T

i Trung, ch

m rãi th

dài nói.

“Lăng Nhi

l

i chi

ế

u c

công t

nhà ng

ươ

i…… Thái H

u, xin đi theo nhi th

n.”

M

i ng

ườ

i xì xào r

i kh

i, Phác H

u Thiên tr

ướ

c khi đi li

ế

c nhìn Kim T

i Trung, r

i m

i yên l

ng c

t b

ướ

c.

M

t hàng ng

ườ

i theo Tr

nh Du

n H

o r

i đi, Phác H

u Thiên cũng l

ng l

ng đi theo. Sau đó, Thái H

u nh

ư

có tâm s

mà cân nh

c đi

u gì. Cho t

i bây gi

ch

ư

a t

ng th

y Tr

nh Du

n H

o bi

u tình thâm tr

m nh

ư

v

y, tuy nói bà không ph

i thân m

u c

a Tr

nh Du

n H

o, nh

ư

ng chung quy v

n là b

c tr

ưở

ng b

i c

a h

n, v

y mà lúc này tâm l

i sinh ra ý khi

ế

p s

.

“Thái Hậu…… Ngài xem việc này, nhi thần nên xử

lý nh

ư

thế

nào đây?”

Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi trầm tư

nói, Thái H

u gi

t mình m

t chút, sau đó nói ti

ế

p.

“Hoàng Thượng, ai gia thấy việc này nhất định có hiểu lầm gì rồi, Hãn Nhi tuy được nuông chiều, nhưng tuyệt đối sẽ

không to gan l

m quy

n nh

ư

thế

đâu.”

Nghe vậy, Trịnh Duẫn Hạo lại cúi đầu cười, từ

góc đ

của Thái Hậu nhìn vào, vẻ

t

ươ

i c

ườ

i này l

ý châm chọc.

“Mu

n tra rõ vi

c này r

t đ

ơ

n gi

n…… Nhi th

n ch

e, nếu những gì Lăng Nhi nói đều là sự

th

t, Thái H

u ngài có d

tính gì chăng?”

N

ế

u th

t tình đúng nh

ư

lời Lăng Nhi, Trương Hãn lần này quả

th

c là t

tìm đường chết rồi, biết rõ Trịnh Duẫn Hạo sủng ái Kim

T

i Trung nh

t, nàng l

i dám……

“Hoàng Thượng, nếu việc này là thật, ai gia tuyệt không thiên vị.”

“Thái H

u, đây là do ngài nói đ

y.” Tr

nh Du

n H

o d

ng b

ướ

c, li

ế

c m

t nhìn Thái H

u m

t cái, m

m c

ườ

i.

“Thái Hậu ngài cũng mệt mỏi rồi, để

nhi th

n sai ng

ườ

i ti

n ngài quay v

tẩm cung nghỉ

ng

ơ

i.”

“A, không cần, Hoàng Thượng ngài cũng nên nghỉ

ng

ơ

i đi, ai gia đi tr

ướ

c.”

“Nhi thần, cung tiễn Thái Hậu.”

“Th

n, cung ti

n Thái H

u.” Phác H

u Thiên cũng nói theo.

Thái Hậu dẫn một đoàn người đi khuất, Trịnh Duẫn Hạo cho hạ

nhân lui xu

ng, ch

còn lại có Phác Hữu Thiên đi theo phía sau, bóng đêm dần dần dày đặc, bóng cây lay động hắt trên hành lang dài, hai người không nói một câu chầm chậm thả

b

ướ

c.

Về

t

i t

m cung, Tr

nh Du

n H

o tr

ướ

c tiên đi đ

ế

n bên ng

ườ

i Kim T

iTrung, v

ươn tay dò xét trán người đang nằm trên giường, độ

nóng đã gi

m xu

ng không ít.

Ngay sau đó, ánh mắt dừng lại trên bàn tay Kim Tại Trung, những ngón tay thon dài trắng nõn kia, móng tay lại lộ

ra s

c tím nh

t, l

p t

c cho r

ng là do th

i ti

ế

t quál

ạnh, đem bàn tay

y n

m ch

t l

y, th

dài m

miệng nói.

“Lăng Nhi, ng

ươ

i sai ng

ườ

i đ

t m

y noãn lô mang vào.”

“Dạ.”

Lăng Nhi nh

chân nhẹ

tay lui ra ngoài, Phác H

u Thiên lúc này m

i ti

ế

n lên, nói kh

với Trịnh Duẫn Hạo.

“Hoàng Th

ượ

ng……”

“Có chuyện gì?”

“Tay Kim đ

i nhân…… không liên quan đ

ế

n đ

ộấ

m c

ơ

thể.”

Tr

nh Du

n H

o ng

c nhiên, ng

ng đ

u h

i.

“Có ý gì?”

“Đó là b

i vì… trên ng

ườ

i Kim đ

i nhân trúng đ

c.”

Đ

l

c ch

ươ

ng

– Đó là b

i vì… trên ng

ườ

i Kim đ

i nhân trúng đ

c.

“Trúng đ

c?” Theo b

n năng, Tr

nh Du

n H

o l

p l

i m

t ch

cu

i cùng, ánh m

t l

i l

ướ

t t

i khuôn m

t Kim T

i Trung.

“B

ng tính c

nh giác c

a T

i Trung, không có kh

năng s

……”

Tr

ịnh Duẫn Hạo còn chưa nói xong, Phác Hữu Thiên liền tiếp lời.

“Hoàng Th

ượ

ng, ngài c

m th

y nh

ng cung n

cùng thái giám đã chết

Lạc Hoa Các trước đây, thật sựkhông khả

nghi hay sao?”

“Việc này ta đều biết.” Lông mày Trịnh Duẫn Hạo lại nhíu chặt.

“V

ược, những lời sau đây, cho dù Hoàng Thượng không thích nghe, vi thần cũng phải nói…… Trong triều những đại thần muốn trừ

kh

Kim đại nhân nhiều không đếm xuể, Kim đại nhân có năng lực tựbảo vệ, nhưng còn phải xem y có nguyện ý hay không đã.”

“Ý mu

n nói, ngay c

muốn y chết, cũng cần Tại Trung nguyện ý hay sao?” Trong lời nói của Trịnh Duẫn Hạo nhìn như

đang nghi v

n, nh

ư

ng th

c ch

t chính là đ

ư

a ra k

ế

t lu

n.

“Đây là lần đầu tiên, y biết rõ là có độc, nhưng vẫn không đề

phòng.”

Nghe đ

ế

n đây, l

i là m

t h

i yên tĩnh. Th

t lâu sau, Tr

nh Du

n H

o m

i m

mi

ng nói.

“Nghe ng

ươ

i nói nh

ư

v

y, y bi

ế

t rõ là có đ

c, nh

ư

ng không tránh né, nguyên nhân là b

i vì…… nha hoàn kia sao?” Nói xong, ng

khí Tr

nh Du

n H

o có ch

a m

t ý c

ườ

i khó mà tin đ

ượ

c.

“Hoàng Th

ượ

ng, ch

ng l

ngài th

t s

không nhìn ra sao? Lăng Nhi nàng…… B

d

ng gi

ng ai.”

– b

d

ng gi

ng ai?

Hiện lên một khuôn mặt không quá quen thuộc, xuất hiện

trong đầu Trịnh Duẫn Hạo, đó là một thiếu nữ

m

ườ

i sáu m

ườ

i b

y tu

i. L

i nh

lại Lăng Nhi, hai người quả

th

t hình dáng có ph

n gi

ng nhau, n

ế

u không l

ư

u ý nhìn căn b

n s

không phát giác ra.

“Y v

n không quên.” Tr

nh Du

n H

o nh

thầm.

“Sao có th

quên? Đó là mạng người…… Hoàng Thượng.”

Tr

nh Du

n H

o th

dài, vì thế

b

u không khí căng th

ng l

i tăng thêm vài ph

n ng

t ng

t.

“Nhưng độc này……”

“Hôm qua đã u

ng thu

c, hi

n gi

chỉ

là chút d

ư

độc lưu lại trong cơ

th

, u

ng ti

ế

p m

t thang thu

c là có th

khỏi hẳn, cũng không nguy hiểm đến sinh mệnh.”

“Ân.” Tr

nh Du

n H

o đáp m

t ti

ế

ng, có v

có phần không yên lòng.

“N

ế

u không còn chuy

n gì khác, vi th

n xin cáo lui tr

ướ

c.”

“Hữu Thiên……” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên gọi, Phác Hữu Thiên có hơi bất ngờ, đợi hắn định thần lại, thì nửa ngày cũng chưa nói được câu thứ

hai, h

i lâu sau m

i nói.

“Không có việc gì, ngươi lui

ra đi.”

“Dạ……”

H

n mu

n nói v

i Phác H

u Thiên chuy

n gì? Có th

nào…… Giống như

tr

ướ

c đây, không có cách bi

t quân th

n, ch

có tình như

th

túc hay không? Có thể

không? Ng

m l

i cũng th

y bu

n c

ườ

i, Thiên t

… Không c

n b

ng h

u, cho t

i bây gi

đều không cần đến……

V

y, Kim T

i Trung ng

ươ

i thì coi là gì đây? Ng

ườ

i n

m rõ quá nhi

u bí m

t c

a quân v

ươ

ng, cho t

i bây gi

đều không sống lâu được… Cho nên ngươi……

Bàn tay đang nh

vỗ

v

hai má Kim Tại Trung, bỗng nhiên rút lại, nắm chặt.

“Nghĩ ng

i gì v

y……” Kim T

i Trung ch

m rãi m

mắt, nâng cánh tay lên nắm lấy bàn tay Trịnh Duẫn Hạo.

Không ng

Kim T

i Trung l

i b

ng nhiên m

mi

ng, Tr

nh Du

n H

o có h

ơ

i kinh hách, sau đó nói.

“T

nh l

i t

khi nào v

y?”

“V

a m

i thôi……”

Tr

nh Du

n H

o v

n đ

nh h

i đi

u gì, nh

ư

ng th

y Kim T

i Trung ho nh

m

y ti

ế

ng, l

i không nói ra mi

ng đ

ượ

c. Bàn tay Kim T

i Trung v

n không buông, Tr

nh Du

n H

o l

t l

i n

m l

y, c

m giác m

t m

nh lãnh l

o, so v

i không khí l

nh băng còn bu

t h

ơ

n vài ph

n, mày kh

nhăn,

nói.

“Đ

ta g

i Lăng Nhi bày thêm noãn lô.”

“Không, ta đ

i lát n

a s

tr

v

ngay.”

Nói xong câu này, Tr

nh Du

n H

o nhìn Kim T

i Trung m

t h

i lâu, sau đó m

i nói.

“Ta ti

n ng

ươ

i v

.”

“Không c

n đâu, nào có cái đ

o lý Hoàng Th

ượ

ng ph

i ti

n th

n t

ch

?”

Đúng lúc này, Lăng Nhi d

n ng

ườ

i ti

ế

n vào, đám ng

ườ

i phía sau b

ư

ng m

y noãn lô m

i v

a chu

n b

buông xu

ng, Tr

nh Du

n H

o li

n m

mi

ng phân phó nói.

“Mang h

ế

t sang L

c Hoa Các đi.”

Lăng Nhi tr

ng m

t nhìn, có chút khó hi

u, nh

ư

ng v

n khom ng

ườ

i lui ra ngoài.

“Đi thôi.” Tr

nh Du

n H

o d

t tay Kim T

i Trung, v

nh

ư

không h

nghe th

y y v

a m

i nói không c

n h

n ti

n. Kim

T

i Trung x

c t

m chăn trên ng

ườ

i lên, xu

ng gi

ườ

ng.

Thiên tử

cũng có th

i đi

m d

u dàng, t

a nh

ư

hiện tại, cẩn thận vì Kim Tại Trung sửa

sang l

i xiêm y cho ch

nh t

, còn khoác thêm áo choàng, khi th

t dây bu

c còn đ

c bi

t c

n th

n, nhìn th

y dáng v

chuyên tâm của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung không khỏi mỉm cười.

“Xem ra ta l

p công l

n r

i, đ

ượ

c đ

i x

đặc biệt như

v

y c

ơ

mà.” Kim Tại Trung nói, ý tứ

trong l

i nói, Tr

nh Du

n H

o t

nhiên cũng hiểu được, thở

dài không đáp l

i, hai ng

ườ

i c

như

v

y đi đ

ế

n L

c Hoa Các.

Phía sau dẫn theo mấy thái giám cùng cung nữ, tiếng bước chân nhẹ

đ

ế

n m

c c

ơ

hồ

không th

nghe thấy, trên tay cầm theo đèn lồng chiếu sáng, đầu lại cúi tới cực thấp.

Hoàng cung ban đêm càng thêm yên tĩnh, t

ng b

c t

ườ

ng cao kia, gió l

nh th

i qu

t vào trên m

t, thanh âm phát ra t

a nh

ư

một tiếng rên trầm thê lương.

Hoàng cung là n

ơ

i hoa l

nhất thiên hạ, cũng là nơi phức tạp nhất, biết bao người một ngày trước còn có thể

nói nói c

ườ

i c

ườ

i, khó dám ch

c đang lúc n

a đêm li

n m

nh tang hoàng tuy

n.

Trông chốn Cung đình chính là như

th

ế

, m

t ng

ườ

i im h

ơ

i l

ng ti

ế

ng mà ch

ế

t đi, ngay sau đó ng

ươ

i s

m

nhạt dần trôi khỏi trí nhớ

c

a m

i ng

ườ

i. M

i ng

ườ

i đ

u ích k

, hu

ng chi là trong hoàn c

nh nh

ư

th

ế

?

Nhìn nhìn Trịnh Duẫn Hạo bên người, hắn không nhìn vào mình, bước chân hắn trước nay so với những người khác

đ

u g

p h

ơ

n đôi chút, khi h

n đi đ

ườ

ng hai m

t luôn nhìn v

phía trước, tư

th

ế

hắn sải bước luôn là trầm

n cao nhã, h

n luôn…… Có n

i nghi ho

c cũng không c

n ph

o nói ra mi

ng.

Biết rõ tính cách Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung cũng đoán chừng được hắn muốn hỏi mình điều gì, nhưng Trịnh Duẫn Hạo không mở

mi

ng, y cũng không nh

t thi

ế

t ph

i kh

ơ

i chuy

n.

Đến Lạc Hoa Các, Trịnh Duẫn Hạo cũng không dừng lại

cửa, theo Kim Tại Trung cùng nhau tiến vào phòng. Trong phòng bày thêm noãn lô, khí nóng so với bên ngoài đã

m lên r

t nhi

u, Lăng Nhi thay Kim T

i Trung c

i b

áo choàng, y xoay người nói với Trịnh Duẫn Hạo.

“Cũng s

p gi

Tý rồi, còn không trở

v

tẩm cung sao?”

Tr

nh Du

n H

o l

c đ

u, nói v

i Lăng Nhi.

“Lăng Nhi, Trẫm đêm nay

lại Lạc Hoa Các, nói với người bên ngoài, bảo bọn họ

quay v

Duyên Tỉ

Cung đi.”

Trịnh Duẫn Hạo nói như

v

y, ánh m

t g

n nh

ư

không nhìn sang Lăng Nhi chút nào, Lăng Nhi có chút vui sướng ngó ra ngoài, phận làm nha hoàn, nói sao cũng muốn thấy chủ

t

được sủng ái, khom khom người trảlời.

“D

.”

Tiếp theo liền lui ra ngoài, cửa đã bị

khép l

i, Tr

nh Du

n H

o lúc này m

i quay đ

u l

i nhìn theo h

ướ

ng Lăng Nhi r

i đi. M

t chút kýứ

c cảm giác đã rất xa xăm, đang từng chút một hiện lên, Kim Tại Trung thường nói mình không muốn sống trong hồi

c, hi

n t

i xem ra… y v

n không th

buông xuôi được.

Kim gia m

t nhà h

ơ

n m

t trăm hai m

ươ

i m

ng ng

ườ

i, ch

trong một đêm hóa thành cô hồn, Tướng Quân Phủ

t

ng là n

ơ

i mình th

ườ

ng đ

ế

n nh

t, ch

qua một đêm người không nhà trống, đó vốn là…… nhà của Kim Tại Trung, lúc

tr

ướ

c là đi

u gì đã làm y quy

ế

t đoán nh

ư

thế, đã quên mất rồi.

Ch

nhớ

rõ Tr

nh Du

n H

o lúcấ

y, hắn cho rằng đó là lẽ

đ

ươ

ng nhiên, cho t

i bây gi

đều là…… Bởi vì có Kim Tại Trung tồn tại, nên y sẽ

vô đi

u ki

n phò tr

hắn đạt tới mục đích của chính mình, thậm chí là…… Nâng tay dâng lên tính mạng những người chí thân.

Không dám đ

i m

t v

i y, là b

i ph

n c

m tình n

nần

y, cho nên m

i b

t đ

u tránh né, d

n d

n, kho

ng cách càng ngày càng xa.

.

.

.

“Hoàng Th

ượ

ng, nên chu

n b

lâm tri

u.”

Bên tai truyền đến thanh âm mềm nhẹ

d

nghe, vào sáng sớm có chút se lạnh, cũng làm người ta cảm giác nỗi lo lắng nhè nhẹ, mới hơi hơi mở

m

t, g

ươ

ng m

t tr

ng nõn yêu dã kia đã xu

t hi

nở

tr

ướ

c m

t mình.

Cách một hồi mới nhớ

t

i, b

n thân t

i hôm quaở

l

i L

c Hoa Các ngh

ngơi, nghiêng người đối diện với Kim Tại Trung, vươn tay tiến đến, ngón tay xoa nắn khuôn mặt Kim Tại Trung, dọc theo đường gương mặt hoàn mỹ, lướt qua

cái gáy tr

ng nõn tinh t

ế

.

Tr

nh Du

n H

o h

ơ

i h

ơ

i m

m c

ườ

i, Kim T

i Trung b

t l

y tay h

n, năm ngón tay qu

n quýt l

y nhau n

m ch

t, tay kia thì ch

ng ng

ườ

i ng

i d

y, đôi chân thon dài tr

ườ

n ra bên ngoài, hai đ

u g

i quỳ hai bên hông Tr

nh Du

n H

o, m

t tay ch

ng

bên vai h

n.

B

n m

t giao nhau, Kim T

i Trung cũng c

ườ

i, con ng

ươ

i đen th

m, thâm thúy đ

ế

n n

i t

ưở

ng nh

ư

nh

c

n li

ế

c m

t nhìn thêm m

t cái, s

ngã vào v

c sâu vô t

n. Cúi đ

u, đ

u l

ưỡ

i kh

li

ế

m lên b

môi Tr

nh Du

n H

o, phi

ế

n môi m

m m

i

m áp, ngay sau đó li

n l

ướ

t xu

ng d

ướ

i.

“Hi

n gi

h

n là thanh t

nh r

i ch

? Chu

n b

lâm tri

u thôi, Hoàng

Th

ượ

ng.”

Ngoài d

ki

ế

n, Kim T

i Trung l

p t

c c

nh

ư

v

y ng

ng l

i màn hôn môi kia, nét c

ườ

i n

ơ

i khóe mi

ng l

i quá m

c câu nhân, d

ườ

ng nh

ư

ch

ng có vi

c gì mà buông bàn tay n

m ch

t ra, ng

i xu

ng mép gi

ườ

ng. Tr

nh Du

n H

o d

khóc d

c

ườ

i đ

ng d

y, th

dài th

t m

nh.

“Hôm nay không t

o tri

u.”

Kim T

i Trung li

ế

c m

t nhìn h

n m

t cái, trong ánh m

t l

ra h

ơ

i th

tr

m tr

m.

“Nh

ư

v

y không t

t đâu, b

n h

l

i lôi ta ra đàm chuy

n, ng

ươ

i mu

n ta v

n ki

ế

p b

t ph

c hay sao?” Nói nh

ư

v

y, cũng là ng

khí c

ườ

i kh

.

“Không nghiêm tr

ng nh

ư

ng

ươ

i nói đâu.”

“Lăng Nhi, vào đây.” Kim T

i Trung tr

c ti

ế

p h

ướ

ng ra c

a nói, ngoài c

a đã s

m có ng

ườ

i ch

đ

i, nô tài vĩnh vi

n luôn ph

i d

y s

m h

ơ

n ch

t

, đây là tuy

t đ

i.

Lăng Nhi luôn thông minh lanh l

i, lúc Kim T

i Trung g

i nàng, nàng không lâu sau li

n b

ư

ng b

n r

a m

t ti

ế

n vào, phía sau có ng

ườ

i mang vào y ph

c c

n đ

i đ

th

ượ

ng tri

u, cũng nhân ti

n đ

t

trong phòng.

S

ơ

t

y xong xuôi, v

n nên đ

nha hoàn h

u h

thay y ph

c, nh

ư

ng Lăng Nhi ch

ư

a bao gi

h

u h

Hoàngđ

ế

, nhìn th

y hoa ph

c m

c đ

vào tri

u kia, có v

h

ơ

i chút lu

ng cu

ng tay chân, Kim T

i Trung cho nàng lui xu

ng, t

mình giúp Tr

nh Du

n H

o thay.

“Ta nói Tr

nh Du

n H

o, ng

ươ

i không bi

ế

t t

mình thay y ph

c hay sao?”

Tr

nh Du

n H

o so v

i Kim T

i Trung thì cao h

ơ

n m

t chút, gi

đây Kim T

i Trung đang h

ơ

i h

ơ

i ng

ng đ

u nhìn h

n, Tr

nh Du

n H

o c

ườ

i c

ườ

i.

“Không ph

i do ng

ươ

i ch

đ

ng mu

n giúp ta hay sao?”

Ng

m ý là: Do ng

ươ

i c

ướ

p vi

c ta làm mà thôi.

Kim T

i Trung nghe xong, cũng không nói n

a, ch

ti

ế

p t

c chuyên chú giúp Tr

nh Du

n H

o s

a sang l

i xiêm y, đ

ế

n khi th

t lên m

t d

i đai l

ư

ng cu

i cùng, ch

t d

ng đ

ng tác trên tay, đ

ng

tr

ướ

c m

t Tr

nh Du

n H

o, nh

gi

ng nói.

“Nghe nói, có v

n

ươ

ng n

ươ

ng đã hoài long thai?”

“V

y sao?”

Tr

nh Du

n H

o đáp l

i nh

ư

v

y, có v

không chút đ

ý, ý c

ườ

i c

a Kim T

i Trung càng sâu.

“Đ

ng nói là ng

ươ

i không bi

ế

t.” Ng

khí c

a y t

đ

u t

i cu

i v

n không đ

m không nh

t nh

ư

v

y, làm ng

ườ

i ta đoán không ra tâm tình y gi

phút này.

“Ng

ươ

i sao l

i cũng quan tâm đ

ế

n vi

c này?”

“Không có gì, đ

ng quên lúc tr

ướ

c Hoàng h

u…… đã đem hài t

phá b

nh

ư

th

ế

nào.”

Tr

nh Du

n H

o d

ườ

ng nh

ư

không thèm đ

ý, nhíu nhíu mi nói.

“Nói xong chưa?”

“Xong r

i.”

“Vậy đến lượt ta nói rồi chứ?”

“Nói đi.”

“Hữu Thiên nói, ngươi vì không muốn một nha hoàn phải chết, mà tình nguyện để

mình trúng đ

c?”

Trong gi

ng nói, ch

man

g theo v

nghi ho

c th

n nhiên, mu

n bi

ế

t chân t

ướ

ng, nh

ư

ng cũng không quá g

p gáp.

“Th

ế

nào? Ch

ng l

Kim T

i Trung thì không th

làm ra

chuy

n ngu ng

c nh

ư

v

y hay sao?” Kim T

i Trung ch

c

ườ

i nói.

“Ng

ươ

i rõ ràng có th

né tránh.” Đây không ph

i là l

i nói gi

n, Tr

nh Du

n H

o bi

ế

t rõ năng l

c c

a Kim T

i Trung.

“Cho nên? Ta bi

ế

t rõ là có đ

c, nh

ư

ng cũng không đ

phòng, ch

là vì b

n thân mu

n n

ế

m th

c

m giác trúng đ

c sao?”

“Ta chỉ

mu

n nói, không t

t y

ế

u ph

i làm nh

ư

vậy.”

“T

t y

ế

u? Không t

t y

ế

u thì th

ế

nào? Cố

ý trúng đ

c đ

khiến ngươi chú ý

ư

?” Ánh m

t Kim T

i Trung b

ng nhiên bén nh

n h

n lên, gi

khắc này, Trịnh Duẫn Hạo có chút do dự.

Sáng s

m b

u không khí l

nh l

o t

a nh

ư

nháy mắt ngưng đọng lại, Kim Tại Trung trấn định nhìn thẳng Trịnh Duẫn Hạo, trầm mặc hồi lâu sau, cuối cùng cũng bật cười.

“Đúng, ta là c

ý đấy. Nếu một ngày nào đó Kim Tại Trung bỗng nhiên chết, đó tuyệt đối

cũng là do y c

ý. B

i vì! Y đã nghĩ h

ế

t m

i bi

n pháp, ch

mong đem ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo lưu lại nơi mình, là như

th

ế

phải không?”

Kim T

i Trung nói l

i này ng

khí rất nhẹ

nhàng, t

ưở

ng nh

ư

là đang nói đùa, nhưng trong thoáng chốc làm cho Trịnh Duẫn

H

o không nói gì đ

đáp lại được, Kim Tại Trung nói tiếp.

“Có ph

i hay không lúc tr

ướ

c khi ta nâng tay dâng lên h

ơ

n trăm m

ng ng

ườ

i c

a Kim gia, ng

ươ

i cũng ch

suy nghĩ, Kim T

i Trung y là, c

, ý, đó.”

Lời Kim Tại Trung nói mới vừa dứt, Trịnh Duẫn Hạo liền quát.

“Kim T

i Trung!”

“Không kiên nh

n sao? Cha ta ông

y đích xác là đáng ch

ế

t, nh

ư

ng nh

ng ng

ườ

i khác t

hì sao? Ng

ươ

i lúc tr

ướ

c n

ế

u mu

n tr

m c

nhà Kim gia, v

y vì sao l

i m

t mình ta thì gi

l

i?”

Đ

i m

t v

i s

ép h

i c

a Kim T

i Trung, Tr

nh Du

n H

o l

i quên nên ph

n bác ra sao, nhìn th

y đôi m

t Kim T

i Trung, t

a nh

ư

b

đông c

ng.

“Không có chuy

n gì đ

nói sao? Là b

i vì… Ta v

n còn có giá tr

l

i d

ng! Đúng không? Ta bi

ế

t, ta v

n bi

ế

t c

, nh

ư

ng th

t s

ch

có v

y thôi sao? Tr

nh Du

n H

o, ta ch

có th

nói r

ng, ng

ươ

i so v

i b

t c

ai khác đ

u bi

ế

t cách d

i mình g

t ng

ườ

i h

ơ

n.”

Ngay sau đó, Tr

nh Du

n H

o bóp ch

t c

tay Kim T

i Trung, ngi

ế

n răng đ

o.

“Đ

ng cho là ta không th

làm gì ng

ươ

i.”

“Ta không h

nghĩ nh

ư

v

y.” Kim T

i Trung nói nh

ư

v

y,

tay b

n

m đ

ế

n đau nh

c, nh

ư

ng cũng không h

giãy ra.

Ngoài c

a có ng

ườ

i th

p gi

ng nh

c nh

, th

i gian lâm tri

u s

p đ

ế

n. Tr

nh Du

n H

o hung hãn b

tay Kim T

i

Trung ra, c

t b

ướ

c đi ra ngoài.

Một hàng người rời đi, Lăng Nhi chậm rãi đi đến, vừa rồi

ngoài cửa đã nghe được hai người khắc khẩu, biểu tình khi Trịnh Duẫn Hạo rời đi làm cho nàng hoảng sợ, đây là lần đầu tiên thấy Trịnh Duẫn Hạo bịKim Tại Trung chọc cho tức giận đến như

v

y, hi

n gi

nhìn Kim Tại Trung, cũng là một dáng vẻ

không yên lòng.

Tự

th

y không ph

i là quá hi

u bi

ế

t Kim T

i Trung, nh

ư

ng cũng có th

nhìn ra y giờ

đây tâm tình không t

t, y v

n

luôn nh

ư

v

y, cho dù trong lòng không tho

i mái c

nào, cũng tuy

t đ

i s

không làm

m ĩ lên, đ

ế

n c

nàng cũng s

hãi m

t ngày nào đó, y s

t

o thành tâm b

nh cho chính mình.

“Công t

, ng

ươ

i sao k

hông nói v

i Hoàng Th

ượ

ng? Ng

ươ

i không ph

i nói v

i ta đ

c kia là……”

“Thôi đi, ít nh

t cũng bi

ế

t đ

ượ

c, hóa ra Kim T

i Trung

trong lòng h

n, đã

có th

x

u xa đ

ế

n m

c này r

i.”

“Công t

, ng

ươ

i n

ế

u nh

ư

tâm tình không t

t, v

y c

phát ti

ế

t ra đi……”

“Tâm tình ta không t

ốt sao?” Khẽ ngẩng đầu, nhìn Lăng Nhi, loại ánh mắt này làm nàng thấy xa lạ, Lăng Nhi chưa bao giờ thấy qua Kim Tại Trung như bây giờ cả.

Trong lòng không hi

u sao c

m th

y s

hãi, thật sự

t

a nh

ư

chỉ

tùy ti

n nói sai m

t câu, cũng có th

m

nh tang hoàng tuy

n v

y.

“Cảm thấy ta nên khóc phải không?” Kim Tại Trung lời này vừa thốt ra, Lăng Nhi cật lực lắc đầu, nhưng căn bản không dám nhìn mặt Kim Tại Trung.

“Qu

thật là nên khóc, hắn luôn có thể

khi

ế

n ta c

m th

y b

n thân mình th

c quá đáng th

ươ

ng.”

Sau câu nói kia, thanh âm so v

i bình th

ườ

ng càng tr

m th

p, Lăng Nhi nghe xong, trong lúc nh

t th

i l

i c

m th

y có chút kh

s

.

Nhìn l

i Kim T

i Trung, y đang c

ườ

i, không phát ra thanh âm gì, ch

là khóe mi

ng h

ơ

i h

ơ

i nh

ế

ch cong thôi, so v

i ngày x

ư

a còn đ

p h

ơ

n g

p m

y ch

c l

n. N

c

ườ

i đ

đ

khuynh th

ế

kia, gi

đây l

i làm cho ng

ườ

i ta phát l

nh t

trong c

t t

y.

Nh

ư

ng v

n có th

c

m giác đ

ượ

c, trong v

t

ươ

i c

ườ

i hút h

n ng

ườ

i kia, đang che gi

u ý châm ch

c. Không ph

i vì ng

ườ

i khác, ch

là vì chính y cho t

i t

n bây gi

v

n còn t

ph

.

Đ

th

t ch

ươ

n

g

Thiên không b

t đ

u r

i xu

ng đ

t tuy

ế

t đ

u tiên, t

sau ngày

y hai ng

ườ

i kh

c kh

u, đã qua m

y ngày. Không trung ngày hôm đó t

a nh

ư

b

bao ph

b

i m

t t

ng s

ươ

ng mù, phóng m

t nhìn ra cũng ch

th

y m

t m

nh b

i m

o.

L

c Hoa Các v

n yên tĩnh nh

ư

tr

ướ

c

, m

y ngày nay, Tr

nh Du

n H

o cũng không h

đ

t chân t

i n

ơ

i này, Kim T

i Trung t

a h

cũng không ch

u y

ế

u th

ế

chút nào, Lăng Nhi nghĩ đ

ế

n hai ng

ườ

i, không kh

i l

i chau mày.

“Lăng Nhi.”

Tâm t

ư

đang đ

t

chuy

n khác, Kim T

i Trung v

a g

i nh

ư

v

y, làm

Lăng Nhi có ph

n không ph

n

ng k

p, g

p gáp đáp l

i.

“…… D

! Công t

có gì phân phó?”

Kim T

i Trung đang n

m trên tr

ườ

ng y, lúc này m

i ch

m rãi m

m

t, thanh âm có h

ơ

i

m ách, nói.

“Tr

ươ

ng Hãn hi

n t

i ra sao r

i?”

Bi

ế

t ngày đó Tr

nh Du

n H

o đã nói,

n

ế

u tra rõ ra chuy

n Tr

ươ

ng Hãn d

ng hình v

i y là th

t, Thái H

u cũng h

a h

n s

không nhúng tay vào, m

y ngày này trôi qua, s

tình e là đã s

m tra rõ.

“B

m công t

, v

chuy

n d

ng hình, s

m đã tra rõ. Hoàng Th

ượ

ng nói, đ

i v

i vi

c x

ph

t Tr

ươ

ng Quý

Nhân, đ

i công t

ngài thân th

kh

e l

i, s

giao cho công t

đ

nh đo

t, m

y ngày này Tr

ươ

ng Quý Nhân v

n b

c

m ch

ng trong Hinh Di Cung.”

Kim T

i Trung khóe mi

ng nh

nhàng nh

ế

ch lên, m

t tay ch

ng trên tr

ườ

ng y, ng

i d

y.

“Do ta đ

nh đo

t sao? Đ

ượ

c, L

ăng Nhi…… Chúng ta đi thăm h

i Tr

ươ

ng Quý Nhân thôi?”

“D

! Công t

.” Lăng Nhi s

ng khoái đáp.

L

n này đi, sao có th

ch

là ‘thăm h

i’ đ

ơ

n gi

n nh

ư

v

y ch

, không ph

i sao? Kim T

i Trung g

i vài tên th

v

L

c Hoa Các, d

n theo r

i đi.

Nói th

t, nàng qu

là có chút h

ư

ng ph

n, dù sao b

dáng Tr

ươ

ng Hãn d

ươ

ng d

ươ

ng t

đ

c ngày đó, th

t s

khi

ế

n nàng ph

n c

m, quan tr

ng h

ơ

n là, nàng còn đ

ng th

v

i Kim T

i Trung.

Nghĩ l

i thì, hình nh

ư

là cho dù ngay đ

ế

n Hoàng Th

ượ

ng, cũng ch

ư

a t

ng đ

ng th

v

i Kim T

i

Trung nh

?

.

.

.

Trong Hoàng cung, đám nô tài nhàm chán r

i vi

c, ngày th

ườ

ng thích nh

t là đem m

y tin t

c v

n v

t nghe đ

ượ

c ra mà đàm lu

n, ngay c

v

n

ươ

ng n

ươ

ng kia hôm tr

ướ

c b

a t

i ăn cái gì, cũng có th

nói su

t n

a ngày.

Hôm nay t

ừ sau khi đi ra khỏi Lạc Hoa Các, bên đường có không ít cung nữ thị vệ mắt lộ nét sợ hãi, nghĩ xem không biết là người nào, lại mới đắc tội Kim Tại Trung y rồi.

“Ng

ươ

i không có nghe nói sao? Tr

ươ

ng Quý Nhân b

c

m ch

ng đó!”

“Sao lại thế? Chính là bởi vì đắc tội với Kim Tại Trung kia sao?”

Nghe th

y tên chính mình, l

i t

trong mi

ng ng

ườ

i khác nói ra, chung quy v

n có đôi ph

n m

n c

m, Kim T

i Trung buông ch

m b

ướ

c chân, gi

s

ơ

n cách đó không xa tr

ướ

c m

t, v

a khéo ngăn tr

thân

nh ng

ườ

i nói chuy

n.

Người nọ nói chuyện thanh âm không lớn, nhưng vẫn để cho Kim Tại Trung nghe thấy được. Hơn nữa, nghe thanh âm này, đứng bên kia nghe chuyện, ít nhất có tầm ba bốn người.

“Đúng nha, cũng vài ngày r

i còn gì!”

“Thái Hậu không phải yêu thương Trương Quý Nhân nhất sao, điều này sao……”

“Ai ch

ng bi

ế

t th

ế

, đây m

i là đáng s

nh

t đó! Ngay c

Thái H

u cũng không dám c

u tình cho Tr

ươ

ng Quý Nhân, ng

ươ

i nói xem Kim T

i Trung kia r

t cu

c có ph

i bi

ế

t yêu thu

t gì hay không!”

“Thật gay go, Trương Quý Nhân thế nào lại đi gây chuyện với y chứ?”

“Cái này cũng không rõ l

m, nghe nói là vì nha hoàn đi theo bên ng

ườ

i Kim T

i Trung mà làm to chuy

n đó.”

“A? Vậy Trương Quý Nhân cũng thật là đáng thương!”

“Còn không ph

i sao?! Ai cũng có th

đ

c t

i, ch

có y và Hoàng Th

ượ

ng là không th

đ

c t

i.”

Nghe xong câu này, hưng trí của Kim Tại Trung lại trỗi dậy, cất bước đi về phía trước, vừa mới đi được hai ba bước, liền có một tỳ nữ phát hiện ra y, còn không kịp hành lễ, Kim Tại Trung đã cười nói.

“A, l

i dám đem ta cùng Hoàng Th

ượ

ng đ

t nga

ng hàng sao.”

L

i nói v

a ra kh

i mi

ng, hai ng

ườ

i v

n quay l

ư

ng v

phía y v

i vàng xoay ng

ườ

i, v

a th

y đúng là Kim T

i Trung, s

c m

t l

p t

c tái nh

t.

“Kim…… Kim đ

ại nhân.”

T

ng ti

ế

ng nói y

ế

u

t không yên kia, đ

đ

bi

u th

tâm tình ho

ng lo

n c

a ng

ườ

i nói. Ng

ườ

i m

i v

a r

i còn nói đ

ế

n h

ư

ng ph

n ngút tr

i kia, hi

n t

i m

t ti

ế

ng cũng không dám ho he.

“Sao không tiếp tục?” Kim Tại Trung rất có hứng thú đã biết rõ còn cố tình hỏi, mấy thái giám thị nữ kia hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

“C

u nô tài

, dám nói tam nói t

…… Đ

l

i cái l

ưỡ

i cũng quá lãng phí, không b

ng tr

c ti

ế

p c

t đi?” Kim T

i Trung cúi ng

ườ

i, v

ươ

n tay ti

ế

n đ

ế

n dùng ngón tay ép c

m m

t ng

ườ

i trong s

đó lên, đ

cho gã ng

ng đ

u lên nhìn mình.

Đó là kẻ mới vừa nói những câu khó nghe nhất, Kim Tại Trung cảm thấy gã có phần quen mắt, nhưng cũng chẳng lòng dạ nào đi cân nhắc xem gã là người ở cung nào.

Buông tay ra, l

i l

n n

a đ

ng th

ng ng

ườ

i, Kim T

i Trung h

ơ

i h

ơ

i nghiêng m

t qua, h

ướ

ng phía sau g

i l

i.

“Người tới……”

L

n này qu

th

t đã d

a nh

ng ng

ườ

i đang quỳ m

t tr

n, l

i Kim T

i Trung nói còn ch

ư

a nói xong, m

t tên ti

u thái giám trong đó li

n b

o gan nói.

“Kim, Kim đại nhân! Phương công công là người bên cạnh hoàng thượng……”

Đ

ươ

ng s

cũng không dám lên ti

ế

ng, hi

n nhiên là s

t

i câm đi

ế

c luôn r

i.

“Vậy thì làm sao? Thì ra là bên cạnh Hoàng thượng, khó trách lại nhìn quen mắt như vậy, trực tiếp chém đầu có được không đây?”

Nghe ng

khí này c

a Kim T

i Trung, qu

th

c t

a nh

ư

đang h

i ng

ươ

i ‘làm thêm m

t b

y ph

c có đ

ượ

c không?’, c

đám thân th

l

i c

ng đ

, không nghĩ t

i Kim T

i Trung ngay đ

ế

n ng

ườ

i d

ướ

i tr

ướ

ng Hoàng Th

ượ

ng cũng không ng

i!

Thấy bọn chúng không dám nói gì nữa, Kim Tại Trung tiếp theo quay ra thị vệ phía sau, đem lời lúc trước nói cho nốt.

“Đem l

ưỡ

i gã c

t b

, tr

c ti

ế

p đu

i ra kh

i cung.” Không c

n Kim T

i Trung nói rõ, b

n h

cũng bi

ế

t y nói t

i chính là Ph

ươ

ng công công kia, hai tên th

v

m

i v

a ti

ế

n lên m

t b

ướ

c, Ph

ươ

ng công công kia đã s

t

i m

c hôn

mê.

Thị vệ có hơi khó xử, quay lại nhìn Kim Tại Trung một cái, chỉ thấy Kim Tại Trung vẻ mặt bất cần nói.

“Nh

ư

v

y càng d

, tr

c ti

ế

p c

t l

ưỡ

i, đem ng

ườ

i quăng ra ngoài.” L

i này v

a nói xong, b

n th

v

ch

bi

ế

t nh

t nh

t nghe l

nh, còn nh

ng ng

ườ

i khá

c quỳ trên m

t đ

t, cũng không dám th

l

ng.

“Các ngươi……”

Ng

khí Kim T

i Trung cũng không n

ng, th

m chí có th

nói là quá nh

, nh

ư

ng ch

hai ch

ng

n ng

n, l

i có th

d

a bay h

n phách đám nô tài đang quỳ, Kim T

i Trung âm th

m c

ườ

i c

t, nh

ư

ng không h

bi

u hi

n ra ngoài, ch

nói ti

ế

p.

“Bận làm gì thì cứ làm đi, lần sau nói chuyện chú ý một chút, đứng cả lên đi.”

Câu cu

i cùng kia nói xong, cũng không ch

b

n chúng đ

ng lên, Kim T

i Trung li

n tr

c ti

ế

p xoay ng

ườ

i đi xa…… Th

n s

c Lăng Nhi cũng tr

n không t

t cho l

m, Kim

T

i Trung t

nhiên cũng bi

ế

t nàng lo vì đi

u gì.

H

m

nh l

nh tàn nh

n nh

ư

v

y l

i tho

i mái đ

ế

n th

ế

, ch

s

cũng ch

có m

t mình Kim T

i Trung dám mà thôi.

“Ta còn không s

g

p báo

ng, thì ng

ươ

i s

cái gì ch

?”

“Không… Không ph

i v

y, công t

……”

Ngoài mi

ng nói không ph

i, nh

ư

ng ngay c

thanh âm cũng phát run, Kim T

i Trung cũng không nói đ

tài này n

a. Không bao lâu sau, đã đ

ế

n Hinh Di Cung c

a Tr

ươ

ng Hãn.

B

ướ

c vào trong l

i th

y Phác H

u Thiên, h

n đang ch

n m

ch cho Tr

ươ

ng Hãn. Ba ng

ườ

i ch

m m

t, bi

u tình l

i khác nhau, Tr

ươ

ng Hãn là kinh hoàng, Phác H

u Thiên là kinh ng

c, còn Kim T

i Trung l

i là tr

n đ

nh.

“Kim đ

i nhân? Ng

ươ

i sao l

i đ

ế

n đây?” Phác H

u Thiên h

i nh

ư

v

y, Kim T

i Trung đã t

ươ

i c

ườ

i ng

i xu

ng đ

i di

n Tr

ươ

ng Hãn, tr

l

i.

“Đ

ế

n đ

tr

l

i m

t th

.”

Tr

ươ

ng Hãn v

a nghe, ánh m

t l

i m

t m

nh ho

ng h

t.

“Tr

? Tr

cái gì?”

“Nh

ng v

ế

t

ngân trên ng

ườ

i ta còn ch

ư

a có bi

ế

n m

t mà, ng

ươ

i nói xem ta đ

ế

n đ

tr

l

i cái gì?” Kim T

i Trung c

ườ

i kh

, Tr

ươ

ng Hã

n t

đ

u t

i cu

i không dám lên ti

ế

ng.

Phác H

u Thiên hi

n nhiên v

n không bi

ế

t, ngày

y xu

ng tay v

i Kim T

i Trung chính

là Tr

ươ

ng Hãn, th

n s

c có chút khi

ế

p s

.

“Phác đ

i nhân, ng

ươ

i hi

n gi

ch

c là ch

n m

ch xong r

i nh

?”

Phác H

u Thiên lên ti

ế

ng

, Kim T

i Trung r

t hài lòng đ

ng d

y, phân phó hai tên th

v

còn l

i phía sau nói.

“Đánh cho ta, b

n trăm tr

ượ

ng! Ít n

a tr

ượ

ng cũng b

t các ng

ươ

i ph

i r

ơ

i đ

u.”

“D

!”

Đi đ

ế

n bên ng

ườ

i Tr

ươ

ng Hãn, c

p m

t tà khí kia, th

ng th

ng d

ng n

ơ

i m

t Tr

ươ

ng Hã

n, khóe mi

ng v

n nh

ư

tr

ướ

c m

m c

ườ

i trêu t

c, nói.

“Tr

ươ

ng Quý Nhân, c

ch

u m

t chút, vi th

n xin lui xu

ng tr

ướ

c.” Th

t xong l

i này, ti

ế

p theo l

i khom ng

ườ

i, nh

gi

ng nói bên tai Tr

ươ

ng Hãn……

“Nh

cho k

, l

n sau n

ế

u mu

n đ

ng th

, t

t nh

t là nên

đánh ch

ế

t ta r

i h

ng đi……”

Đ

ể lại bọn thị vệ, Kim Tại Trung liền rời đi, Phác Hữu Thiên đi theo phía sau.

“B

n trăm tr

ượ

ng, Tr

ươ

ng Quý Nhân s

không x

y ra v

n đ

gì ch

? Nàng dù sao cũng là cháu gái Thái H

u.” Phác H

u Thiên l

n đ

u tiên th

y nói đ

cho

nh

ng ng

ườ

i khác, đ

i l

i Kim T

i Trung quay đ

u ném l

i m

t ánh m

t h

nghi.

“Ngươi là đang giúp nàng cầu tình sao? Lúc nàng đánh ta, sao không nghĩ thay ta như vậy. Ta đã chịu hơn ba trăm bảy mươi côn của nàng, ta đã nói phải đòi lại, hiện giờ đã xem như là khoan dung lớn nhất rồi, đổi lại là ngày thường, ta nhất định đòi lại gấp mười.”

“Nh

ư

ng nàng cũng ch

là n

nhân thôi?”

“Chương ba luật lệ Thiên Triều, mục năm điều hai mươi bảy, phàm là kẻ vận dụng tư hình với quan viên triều đình thất phẩm trở lên, tạo thành tổn hại thân thể, phạt sáu trăm trượng. Tổn hại thân thể, hộc máu không biết có được tính hay không? Điều này ngươi chắc sẽkhông quên chứ? Huống hồ ta còn chứa nói, sáu trăm giảm còn bốn trăm, đây vốn cũng không phải là tác phong của Kim Tại Trung ta, ngươi còn gì muốn nói không?”

“Ng

ươ

i qu

th

t là r

t có th

đo

n, Thái H

u hi

n gi

đã c

ưỡ

i h

khó xu

ng, càng đ

ng nói t

i vi

c nhúng tay.”

“Nếu ngay chút hiệu quả cũng không có, ta đây chẳng phải là chịu uổng đòn gậy của Trương Hãn hay sao?” Kim Tại Trung cười nói.

L

n này m

u ch

t căn b

n không ph

i

Tr

ươ

ng Hãn, th

c ch

t chính là mu

n di

n cho Thái H

u xem, m

c k

nói th

ế

nào, Tr

ươ

ng Hãn đ

ng th

v

i Kim T

i Trung tr

ướ

c là s

th

t.

Lấy tính cách của Kim Tại Trung, không làm to chuyện đã là không tệ rồi. Dù sao, đương kim Thái Hậu dung túng cháu gái, vận dụng tư hình với mệnh quan triều đình, truyền ra ngoài cũng không phải là chuyện đáng ca ngợi gì.

Nh

ư

ng Thái H

u sao l

i không rõ d

ng ý c

a Kim T

i Trung đ

ượ

c? T

nhìn cũng th

y, y không đem s

tình lan truy

n ra ngoài, đ

i v

i Thái H

u đã coi nh

ư

là n

m

t. Nh

ư

ng chuy

n đã x

y ra nh

ư

v

y, mu

n Tr

ươ

ng Hãn

l

i bên ng

ườ

i Tr

nh Du

n H

o là không có kh

năng, vô lu

n s

tình x

lý nh

ư

th

ế

nào, ch

u thi

t v

n là b

n h

.

Kim Tại Trung có tài trí tuyệt đỉnh, nếu muốn đạt tới mục đích gì, kế hoạch nhất định chu đáo đến một giọt nước cũng không rỉ, Thái Hậu từng nhiều lần nhắc nhở Trương Hãn, không thể đắc tội Kim Tại Trung, nhưng đứa cháu gái này tính cách nông nổi sao có thể sửa đổi, thật sự khó mà khuyên bảo.

Thái H

u mu

n đo

t l

i hoàng v

, đ

con ru

t mình ng

i lên hoàng v

ịấ

y, đi

m

y Tr

nh Du

n H

o không ph

i không bi

ế

t, v

n nói t

c ngo

i d

dàng đo

t q

uy

n, v

y ph

ươ

ng pháp t

t nh

t đó là đem ng

ườ

i cài vào bên ng

ườ

i Tr

nh Du

n H

o.

Hậu cung tần phi đông đúc, người có thân phận địa vị không ít, nhưng có huyết thống thân cận với Thái Hậu lại chỉ có Hoàng hậu và Trương Hãn, hiện giờ đã không thể lôi kéo Hoàng hậu được nữa, chỉ có thể đưa Trương Hãn tiến cung, Trịnh Duẫn Hạo biết rõ nội tình, nhưng lại không thể không làm bộ như phụng mệnh.

Hi

n gi

đã x

y ra chuy

n tình quá đáng nh

ư

v

y, th

nh

t, Thái H

u nh

ng ngày sau đó cũng không d

nhi

u l

i tr

ướ

c m

t Tr

nh Du

n H

o n

a. Th

hai, cho dù tr

ướ

c đó có bao nhiêu k

ế

ho

ch, cũng ch

có th

nuôi ý đ

trong b

ng mà thôi. Đây chính là ‘c

ưỡ

i h

khó xu

ng’ theo l

i Phác H

u Thiên.

“Lại nói Trương Quý Nhân, cùng Hoàng hậu không phải là thân tỷ muội sao? Sao lại khác biệt lớn như vậy chứ.” Phác Hữu Thiên trêu chọc nói.

“Dù sao, ng

ườ

i thông minh trong thiên h

không nhi

u l

m, n

nhân thông minh s

là càng ít h

ơ

n.”

Trong cung lắm tai mắt, đương nhiên không tiện đem sự tình nói cho rõ ràng, lời hai người nói đều là sáng tối mập mờ, để đối phương hiểu là được. Phác Hữu Thiên cúi đầu âm thầm cười, còn nói.

“Trên đ

i này có th

tính toán đúng ý nh

t, ta xem ra ngoài ng

ươ

i ra cũng ch

ng còn ai.”

V

n dĩ Kim T

i Trung đi phía tr

ướ

c Phác H

u Thiên, nh

ư

ng nghe xong l

i nà

y, c

ướ

c b

thoáng đi

u ch

nh ch

m l

i, quay đ

u l

i l

ườ

m Phác H

u Thiên, nói.

“Ta đây ch

là trò di

n nho nh

, đ

ng quên Thánh Th

ượ

ng tôn quý c

a các ng

ươ

i, Kim T

i Trung ta s

ng lâu nh

ư

v

y, cũng ch

ư

a t

ng th

y qua có ng

ườ

i nào che đ

y kín k

nh

ư

h

n đâu.

“M

t khi đã nh

ư

v

y, Kim đ

i nhân vì sao còn cam nguy

n

l

i bên Hoàng th

ượ

ng?”

“Ta không thích có giao tình v

i k

không năng l

c, Tr

nh Du

n H

o có năng l

c, che đ

y có kín đáo m

y ta cũng không ng

i.” Kim T

i Trung l

i này không ph

i gi

, nh

ư

ng ng

khí so v

i lúc tr

ướ

c cũng tho

i mái h

ơ

n n

a ph

n.

“Khó trách Kim đ

i nhân ng

ươ

i luôn chán ghét nói chuy

n v

i ta nh

ư

v

y.”

Kim T

ại Trung chưa nói gì, nhưng chỉ cười trừ, biết rõ Phác Hữu Thiên chính là thích nói giỡn, nếu y khinh thường cùng Phác Hữu Thiên kết giao bằng hữu, nhất quyết sẽ không nói cho hắn nhiều chuyện tình như vậy, hơn nữa dù sao hai người quen biết cũng đã nhiều năm.

“Kim đ

i nhân……”

“Ân?”

“Ng

ươ

i và Hoàng Th

ượ

ng x

y ra v

n đ

gì sao?”

Kim Tại Trung có chút ngỡ ngàng, Phác Hữu Thiên luôn không thích hỏi chuyện giữa y cùng Trịnh Duẫn Hạo.

“L

i này ng

ươ

i nghe

đâu v

y?”

“Người ở Duyên Tỉ Cung nói, Hoàng Thượng mấy ngày gần đây cũng chưa hề bước ra khỏi ngự thư phòng, Kim đại nhân vẫn nên đến xem thử chứ?”

“Hoàng Th

ượ

ng d

c lòng lo q

u

c s

là chuy

n t

t, ta sao ph

i đi qu

y nhi

u ch

? R

ơ

i xu

ng đ

u cái t

i danh h

a qu

c

ươ

ng dân cũng không t

t đ

p gì.”

Nhìn bi

u tình c

a Kim T

i Trung, cũng không ra đ

ượ

c k

ế

t lu

n gì, nh

ư

ng nghe ph

ươ

ng th

cy nói chuy

n, Phác H

u Thiên kh

ng đ

nh phán đ

oán c

a mình, nh

ế

ch mi

ng c

ườ

i,

nói.

“Kim đại nhân, đừng trách ta lắm miệng, tính cách ngươi và Hoàng Thượng tương tự nhau, tranh cãi rồi ai cũng không chịu nhượng bộ, quan hệ giữa hai người không thể cứ như vậy được đâu.”

“Hai chuy

n này có liên quan g

ì đ

ế

n nhau?” Li

ế

c xéo Phác H

u Thiên m

t cái, nh

ư

ng Phác H

u Thiên ch

c

ườ

i kh

không nói.

Nói thì nói như vậy, nhưng hôm sau, Kim Tại Trung vẫn đến Duyên Tỉ Điện, hơn nữa còn không để cho Lăng Nhi đi theo. Tiểu thái giám giữ cửa nói Trịnh Duẫn Hạo vẫn ởtrong ngựthư phòng, Kim Tại Trung bảo bọn họ không cần thông truyền, sau đó trực tiếp đi vào.

T

t c

m

i ng

ườ

i đ

u bi

ế

t m

i quan h

gi

a y cùng Tr

nh Du

n H

o, nên t

nhiên cũng không ai ngăn c

n, vào th

ư

phòng, Tr

nh Du

n H

o cũng không có ng

i tr

ướ

c th

ư

trác, mà là đ

ng t

a vào giá sách bên c

nh, ánh m

t nhìn chăm chú vào cu

n sách c

m trên tay.

Kim Tại Trung không lên tiếng gọi hắn, chỉ ngồi xuống một bên, một khắc trôi qua, hai người từ đầu tới cuối vẫn không nói chuyện với nhau, thời gian lẳng lặng trôi qua.

“Hoàng Th

ượ

ng, ngài đ

c m

t trang sách,

ướ

c ch

ng cũng n

a canh gi

r

i, suy nghĩ gì mà nh

p th

n nh

ư

v

y ch

……” Lúc này là Kim T

i Trung m

mi

ng tr

ướ

c, Tr

nh Du

n H

o b

y gi

m

i khép sách l

i, đi ra.

“Suy nghĩ xem ngươi đến khi nào… mới chịu chủ động nói chuyện cùng Trẫm.” Tùy tay đem sách đặt lại trên giá, từng bước một hướng đến chỗ Kim Tại Trung.

V

a nghe Tr

nh Du

n H

o x

ư

ng ‘Tr

m’, Kim T

i Trung ch

m rãi ch

p ch

p m

t, ph

t ph

t

ng tay áo, nói.

“Hoàng Th

ượ

ng ch

c không ph

i là trách vi th

n hành l

không chu toàn đ

y ch

? Vi th

n bây gi

quỳ xu

ng cho ng

ườ

i đ

ượ

c không?”

B

n thân

tr

ướ

c m

t Kim T

i Trung, v

n luôn không c

n x

ư

ng ‘Tr

m’, gi

này Kim T

i Trung s

là m

t h

ng r

i. Ngày

y sau khi hai ng

ườ

i kh

c kh

u, đã nhi

u ngày trong lòng

chính mình trăn tr

khó ch

u cũng không vui s

ướ

ng gì.

M

i v

a r

i th

y Kim T

i Trung đ

ế

n, m

i bi

ế

t vì sao l

i ra nông n

i này, nh

ư

ng hi

n t

i nhìn thái đ

c

a Kim T

i Trung nh

ư

v

y, l

i không tránh đ

ượ

c tr

m s

c m

t. Xem ch

ng Kim T

i Trung ch

là nói mi

ng thôi, cũng không h

có ý t

chu

n b

quỳ xu

ng.

“Không c

n, có vi

c gì?”

“Vi th

n mu

n b

m báo m

t vi

c v

i Hoàng Th

ượ

ng ngài, v

Ph

ươ

ng công công đi theo bên ng

ườ

i Hoàng th

ượ

ng, đ

vi th

n phái ng

ườ

i đu

i ra kh

i cung.” Tr

nh Du

n H

o b

ướ

c t

i tr

ướ

c

m

t Kim T

i Trung, Kim T

i Trung v

n nh

ư

tr

ướ

c th

n nhiên ng

i

trên gh

ế

, m

c dù đang nói chuy

n v

i Tr

nh Du

n H

o, nh

ư

ng ánh m

t l

i không bu

n nhìn v

phía h

n.

“Ch

nh

ư

v

y thôi sao?”

Tr

nh Du

n H

o h

i l

i, Kim T

i Trung v

a ng

ng đ

u, hai ch

‘cò

n n

a’ v

n ch

ư

a k

p nói ra, đã m

c cho Tr

nh Du

n H

o cúi ng

ườ

i hôn xu

ng

.

MjjejeChuPs

,

12/12/11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro