TKKG 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

54 - BÀ SUSANE MẤT TÍCH

MỤC LỤC

MỘT: CON TRAI NHÀ ĐẠI CÔNG NGHIỆP

HAI: MẤT TÍCH

BA: MÓN QÀ CỦA MORTIUS

BỐN: BỌN BẮT CÓC CÁI GÌ CŨNG BIẾT

NĂM: "SILENT WARRIOR"

SÁU: BỎ CON TÉP BẮT CON TÔM

BẢY: BÍ MẬT GHÊ TỞM

Một

CON TRAI NHÀ ĐẠI CÔNG NGIỆP

Tròn Vo thì thào:

- Cẩn thận nghe đại ca. Đừng huýt sáo hay thốt ra lời nào. Bụng Phệ thính tai lắm đó.

Bụng Phệ tức là tiến sĩ Volgsam, thầy trực ban đêm nay. Vẻ ngoài của ông thầy mới 29 tuổi này đã được biệt danh đó mô tả đầy đủ. Thầy Volgsam vốn không ưa gì nhóm Tứ quái, đặc biệt là thủ lĩnh của nhóm. Cũng dễ hiểu thôi. Bụng Phệ dường như không thích trẻ con, và chỉ trở thành "người gõ đầu trẻ" để có dịp cho tụi nhóc biết rõ điều đó. Những cuộc phiêu lưu của TKKG - mà giờ đây đã không còn lạ gì với toàn trường - chỉ càng làm ông ta thêm ác cảm.

Tarzan cũng thì thầm:

- Ờ, nếu tiến sĩ Volsgan mà tóm được, tao chỉ còn nước cuốn gói khỏi đây. Nhưng hên cho tao, ông ấy đã đi vào thành phố từ lúc 9 rưỡi tối rồi. Trực ban là thầy khác kìa.

Tròn Vo ngáp dài:

- Thôi, lẹ lên, để tao còn đi ngủ. Tao mà đói ngủ là mặt sẽ có nếp nhăn cho coi.

Nghe mà tức cười. Gương mặt trăng rằm của thằng mập cả năm chục măm nữa cũng không có nổi một nếp nhăn.

Nhưng lúc này Tarzan không thể cười nổi. Hắn đang tức giận, răng nghiến trèo trẹo.

Hắn cúi mình ra khỏi cửa sổ. Bữa nay hắn sẽ đi hành hiệp một mình. Tròn Vo ở lại Tổ Đại Bàng vì bị "trọng thương" - như cách thằng mập rên rẩm vì vết thương lãng xẹt của nó.

Coi, mới đạp sơ sơ một cái dằm gỗ bị làm độc phải bôi thuốc mỡ và dán băng dính, ấy thế mà suốt từ sáng mập ta cá nhắc cà nhót khắp nơi, luôn miệng kêu ca rằng tính mạng của nó không chừng đang bị đe dọa.

Tarzan nhắc nhở:

- Nè, hễ tao ném sỏi lên cửa sổ là phải thức dậy thả "dây leo" xuống. Đừng ngủ say quá nghe.

- Chuyện nhỏ. Á, chuyện lớn nằm ở gót chân trái tao đây! Ôi, Chúa ơi, đau quá. Nếu tao không can đảm, chắc đang phải quằn quại trong bệnh viện quá.

- Bớt rên đi ông thần. Nếu đau quá sức chịu đựng, mày có thể cưa quách đôi giò đó mập.

- Mày khùng sao hả?

- Chưa khùng. Nhưng sẽ khùng, nếu mày còn kêu rên hoài vì một cái dằm hạng bét như vậy.

Tarzan nói xong là trèo ra cửa sổ. Chân vừa chạm đất, hắn đã "gáy" lên như dế. Tròn Vo hiểu ý cuốn dây thật lẹ giấu dưới gầm giường.

Nào, bây giờ thì người hùng của TKKG có quyền chạy bộ tối thiểu 5 cây số để đến vũ trường "Chất Cay", trên quảng trường Seilich, nơi đêm nào bọn choai choai hư đốn cũng kéo tới tụ tập.

Hắn ghét rượu bia như ghét một con chuột chết dưới gầm giường thì cớ sao lại mò đến "Chất Cay" hả? Rất dễ giải thích, đêm nay hắn phải lại điểm hẹn cho kỳ được để thu hồi chiếc xe đạp đua yêu dấu của mình.

Phải, chiếc xe đã biến mất.

Chiều nay, cả băng Tứ quái vô xem triển lãm ảnh "Sa mạc Sahara hôm nay và hôm qua" ở bảo tàng Châu Âu, khi trở ra thì cái khóa dây bảo đảm ở xe Tarzan đã bị cắt đứt. Thay vào chỗ chiếc xe đạp đua là một mảnh giấy được chặn dưới cục đá. Trên giấy là dòng chữ nghuệch ngoạc: "Nếu mày muốn lấy lại xế điếc thì đúng 1 giờ khuya nay, không sớm hơn 1 giây, trình diện tao tại vũ trường "Chất Cay"! Và đem theo 100 mark. Không cảnh sát, không vũ khí và không cả mạng thứ hai."

Sao lại chỉ có 100 mark mà không phải là 1.000 mark nhỉ? - Tarzan vừa chạy vừa nghĩ - Chó chết thật. Hắn chỉ còn vừa đủ tiền để mua vé tàu về thăm mẹ nữa thôi.

Hắn lẩm bẩm:

- Tao sẽ đến sớm hơn giờ hẹn ít nhất là một tiếng đồng hồ để chiêm ngưỡng dung nhan mày, thằng ăn trộm ạ.

Phố Seilich đã hiện ra trước mặt. bên kia đường là vũ trường "Chất Cay". Sân trước dựng khoảng 40 chiếc xe gắn máy phân khối lớn. Tarzan thấy ba, bốn thằng mặt-rô lảng vảng phun khói thuốc phì phèo.

Ê, không hiểu "Chất Cay" ở đây áp-phê thế nào mà một thằng mặc áo gi-lê bên ngoài tấm thân trần từ trong vũ trường xộc ra, lảo đảo vịn góc nhà nôn thốc nôn tháo.

Tarzan vội nép vào một góc nhà khác ló đầu vừa đủ quan sát tứ phía. Trời ạ, hắn nín thở: chiếc xe đạp của hắn đang được một bóng đen dắt tới! Cái bóng đen ấy có thể là ai đây?

Hắn nhìn đồng hồ: mới 12 giờ thiếu 5 phút. Mai phục trước một tiếng quả là đáng đồng tiền.

*

Coi, bóng đen đã hiện rõ thành hình người dưới ánh đèn. Thằng ăn trộm chẳng hề xa lạ với Tarzan mới chết dở. Nó tên là Adolf Mortius, 19 tuổi, học lớp 12 cùng trường với Tarzan chứ đâu. Nhờ quá tuổi vị thành niên thằng láu cá này đã được phép vào thành phố chơi đêm.

Cơn giận của Tarzan sôi lên. Nhưng rồi hắn lại phân vân. Có cần thiết phải hạ nó lần thứ hai hay không? Lần trước, Tarzan đã tiễn Adolf vào bệnh xá nhà trường nằm suốt một tuần lễ vì thằng này bạt tai ăn hiếp một đưá bé 12 tuổi đang học lớp 6. Hừ, thằng khốn mới đổi về học nội trú chưa được nửa năm mà đã muốn trổ mòi... đại bàng đầu gấu. Đụng ai nhỏ con hoặc nhỏ tuổi là nó xán vô bắt nạt, và có lẽ nó còn xưng hùng xưng bá dài dài nếu không nếm đòn của Tarzan.

Đó chính là lý do của một mối thâm thù, suốt từ đầu năm học đến bây giờ không suy giảm. Và kết quả là vụ ăn cắp tống tiền này đây.

Có điều Adolf Mortius Con xuất thân đâu phải hạng xoàng. Nó là quý tử độc nhất được cưng như trứng mỏng của Adolf Mortius Bố, một ông chủ tư bản kếch xù trong lãnh vực hóa chất. Và Adolf Mrotius Bố lại chính là chủ hãng "Hóa Chất Thời Mới" ở thành phố quê hương Tarzan, nơi mẹ hắn giữ chân kế toán trưởng cho hãng từ một năm rưỡi nay.

Tarzan thừa hiểu ông Mortius Bố khốn khổ với cậu ấm đến chừng nào. 19 tuổi mà chưa vô đại học, cứ mài đũng quần ở cấp ba kiểu này thì Tết Marốc mới có một cái văn bằng khả dĩ nối nghiệp với đời. Chính vì thế, qua sự giới thiệu của mẹ Tarzan, ông chủ hãng mới gởi thằng con tới trường nội trú danh tiếng này để cậu ấm được rèn luyện tới nơi tới chốn.

Tarzan vẫn không hết phân vân. Hạ Adolf Con hay không đây? Hạ nó thì viễn cảnh thất nghiệp của mẹ mình chắc chắn sẽ xảy ra, còn ngược lại thì mình cũng đến chui xuống đất hoặc đi bằng... đầu.

Hiện thời thằng Adolf Mortius láu cá đã dựng con ngựa sắt của Tarzan sát bờ tường. Nó moi một điếu thuốc cắm trên mép, đưa mắt nhìn quanh quảng trường Seilich.

Nếu ở địa vị Tarzan lúc này, má hắn sẽ làm gì đây?

Trong tích tắc, Tarzan sực nhớ lại lời căn dặn của má:

Con đừng bao giờ thỏa hiệp với bất công. Hãy sống xứng đáng với hương hồn của ba con. Hãy luôn vì công lý, bất chấp mọi hậu quả...

Được rồi, con nghe lời và hằng tin ở má. Nếu má bị đuổi việc do hành động của con thì lão Mortius có mắt cũng như mù. Má là một nữ kế toán trưởng giỏi nhất trần đời. Chỉ có một tên chủ hãng bất lương mới nghĩ đến chuyện không sử dụng má. Con hy vọng Mortius Bố không phải hạng người như vậy. Thằng con lão phải trả giá bởi tội lỗi của nó. Không có lý do gì một tên tội phạm chôm chỉa xe đạp để tống tiền thiên hạ lại có thể hưởng đặc ân riêng. Nắm đấm của Tarzan xiết lại một cách dứt khoát.

Nhẹ nhàng, êm ái như một con báo, hắn băng qua đường tiến lại sau lưng Adolf sát rạt mà nó vẫn không hay. Thằng ăn cắp rút từ chiếc áo khoác da màu trắng một chuỗi xích sắt to bự, vung vẩy vài giây rồi tròng vào xe, khóa lại. Xong gã thanh niên bất hảo rút trong ngực áo ra một tờ giấy gấp tư và nhét vô chỗ tay thắng xe với vẻ đắc ý.

Tarzan bước lên, sẵng giọng:

- Hay đó. Đưa coi thử nào!

Adolf quay phắt lại. Lạy Chúa, đối diện nó là đại hung thần đang mỉm cười, vẻ rất hài lòng về cuộc gặp gỡ này. Coi, bộ mặt gãy của Adolf như dài thêm, vầng trán nổi bướu như sưng lên và sống mũi đã gồ sẵn lại càng cồm cộm. Chiếc khuyền vàng bên tai gã lắc lư không ngừng như sắp... rớt xuống đất. Riêng điếu thuốc mới đốt thì rớt khỏi khóe mép, tàn lửa lóe trên mặt đường nhựa. Cặp mắt xanh lè như mắt mèo của Adolf lướt khắp người Tarzan.

Tarzan cầm lấy mảnh giấy, giở ra đọc:

- Chà... "Hãy nhét tờ 100 mark dưới yên xe rồi biến vào rạp Trung Tâm đến 1 giờ 30. Khi quay lại, tao đã tháo khóa xích."

Hắn nhét mảnh giấy vô túi quần cười gằn:

- Phải nói rằng anh đã nghĩ ra một trò quái đản thật đó, Mortius. Anh sẽ gọi nó là trò gì đây chớ?

Cặp mắt mèo của Adolf nheo lại:

- Tao giỡn chơi ấy mà.

- Tất nhiên rồi. Một trò đùa nho nhỏ. Tức cười thật.

- Nhưng... tao đã giao hẹn tới 1 giờ mày mới được đến...

- Nhưng tôi không đủ kiên nhẫn. Tôi thèm cười quá, đồ thối tha ạ.

- Bỏ cái giọng đó đi!

- Tôi phải bỏ cái giọng gì đây, đồ bẩn thỉu?

- Mày chớ vội mừng, tưởng sẽ buộc tội được tao. Mày đâu có bắt quả tang tao đụng vào cái xe của mày. Còn mảnh giấy... đâu có phải chữ của tao.

- Anh cáo lắm, Adolf à. Chắc anh đã thuê một thằng nào vài mark để nó múa ít chữ chớ gì? Được rồi, tôi sẽ không "luộc" anh cho bẩn tay đâu. Ngày mai tôi sẽ đưa vụ việc xấu xa này ra trước thầy hiệu trưởng, và anh có quyền qui hồi cố xứ đó.

Adolf cười khẩy:

- Mày cứ thử bôi nhọ tao coi. Lời khai của mày và của tao sẽ chống lại nhau. Để rồi coi người ta sẽ tin con trai của nhà đại công nghiệp Adolf Mortius hay tin mày, con của một mụ làm thuê. Mẹ mày đã quỳ xuống để xin vào làm cho nhà tao...

Bốp!

Ngay tức khắc Adolf nổ đom đóm mắt. Nó lãnh một cái tát nảy lửa đến mức đầu sắp lìa khỏi cổ. Con trai nhà đại công nghiệp hầu như không thể đứng vững nổi. Gối khuỵu xuống, gã chúi nhủi vô bức tường trước mặt.

Tarzan rít lên:

- Anh vừa xúc phạm đến má tôi. Như đã nói, đồ thối tha, tôi rất thích đùa. Nhưng chỉ một lời nữa xúc phạm má tôi anh sẽ được đón năm mới trong bệnh viện. Hãy tháo cái xích ra đi, đồ thối tha!

Adolf nghe màng tai kêu ù ù. Một bên má gã đã sưng phồng lên, đỏ sẫm lại. Gã mò mẫm tìm chìa khóa trong túi quần không dám phản ứng.

Mãi rồi gã cũng tìm thấy chìa, vôi tháo khóa xích ra. Gã gườm gườm nhìn Tarzan:

- Tao sẽ... ờ... cho qua... cú tấn công vừa rồi của mày. Mày... nghĩ sao về 500 mark?

- 500 mark là 500 mark chớ còn sao nữa.

- Tao cho mày 500 mark nếu mày... ờ... đừng vì trò đùa giỡn chơi này mà làm to chuyện.

Tarzan trân trối nhìn Adolf. Gã toan mua chuộc để thoát tội!

Trời đất. Giá gã biết được Tarzan sẽ chẳng hé lấy một lời. Vì nếu tố cáo Adolf thì hắn cũng đồng thời phải thú nhận đã trốn khỏi ký túc xá vào thành phố lúc đang đêm chớ sao. Gã lãnh một cái bạt tai như vậy là bị trừng phạt đủ rồi.

Adolf lại hiểu sai sự im lặng của Tarzan, liền lên giá:

- Mày nghĩ rằng giá đó "bèo" ư? Thôi được, 1.000 mark vậy. Tao nghĩ rằng con ngựa sắt cà chớn của mày còn dưới giá đó.

Tarzan khinh bỉ:

- Cất tiền vô túi mau, Adolf. Đồng tiền bẩn thỉu của anh không mua nổi tôi đâu. Nghe đây, tôi đồng ý tha cho hành động đê tiện của anh với điều kiện anh phải đóng góp cho Hội bảo vệ thú vật của thành phố 100 mark ngay trong tuần tới. Rõ chớ?

- Trời đất. Mày cũng có chân trong cái hội chó mèo đó chắc.

- Tôi yêu những con thú. Đáng thương nhất là đám thú vô chủ. Anh sẽ góp tiền giúp đỡ chúng, nhớ đó!

Adolf nhổ toẹt một bãi nước bọt thay cho cái gật đầu. Nhìn cái mặt méo xệch của gã khó mà biết gã tỏ ý coi thường hay đơn giản gã nhổ bọt vì cái bạt tai đã làm gã bị ứa nước miếng.

Cậu ấm con chủ hãng hóa chất toàn cầu lê từng bước về phía vũ trường. Tarzan quay lưng gác chân toan lên yên xe đạp và phi một mạch về trường. Ai dè hắn vừa nhấn bàn đạp thì một chiếc xe con màu chuối chín rà lại sát rạt.

Cánh cửa ôtô bật ra. Lạy Chúa! Tarzan bàng hoàng. Hắn lúa đời rồi.

Hai.

MẤT TÍCH

Kẻ vừa tung cửa xe bước xuống không ai khác hơn là khắc tinh của Tarzan: thầy Josef Volgsam, biệt danh Bụng Phệ.

Tarzan lại chống chân xuống đất: thôi thì phó mặc cho số phận vậy.

Bụng Phệ xoa xoa cái "thùng phi" dưới chiếc áo khoác săm soi ngó Tarzan bằng cái nhìn kinh dị hãi hùng, cứ như lần đầu ông ta đối mặt với một tên găngxtơ vậy.

Tarzan thẳng thắn:

- Thầy có vẻ nghi ngờ, nhưng đúng là em đây, , thưa thầy Bụng... thưa thầy Volgsam: Peter Carsten, lớp 10A, ở Tổ Đại Bàng.

- Tôi thực không tin nổi. Hừ, đã quá nửa đêm.

- Nhưng mới quá có mấy phút thôi ạ.

- Hẳn trò đã xin phép thầy trực ban. Nhưng không lẽ trò cũng được phép lẩn quẩn ở một vữ trường đầy tai tiếng vào lúc đêm hôm khuya khoắc này sao?

Tarzan thở dài:

- Thầy trực ban không biết em rời ký túc xá. Kể cả cậu bạn cùng phòng cũng không biết đâu ạ. Willi ngủ như chết khi em lén đi.

- Hừ, tôi lạ gì cậu béo ấy. Hai chú mày bao giờ chẳng cùng một giuộc với nhau, hẳn là Willi đã canh cửa thầy trực ban cho trò trốn đi, đúng không?

- Không ạ. Chỉ mình em có lỗi trong cuộc đi chơi này, thưa thầy.

- Vậy trò mò vào thành phố làm gì hả?

- Hồi chiều do ham vui với bạn bè nên em nhảy luôn lên xe buýt về trường quên mất chiếc xe đạp dựa vào bức tường kia. Mãi tới lúc ngã lưng trên giường em mới sực nhớ, thế là...

Volgsam nhìn Tarzan từ đầu đến chân:

- Trò tưởng tôi tin trò chắc?

Tarzan kiên nhẫn:

- Vâng, và trong cơn tuyệt vọng em đã nhảy khỏi... cửa ký túc xá. May sao chiếc xe đạp được thu hồi nguyên vẹn như thầy đã thấy nãy giờ. Để đến sáng mai thì chắc chắn là sẽ mất.

Gương mặt men méc của Volgsam nhăn lại như bị đau răng:

Carsten, để tôi nói sự thật cho trò nghe nha: tối nay trò đã không cất xe vào hầm để xe của trường, mà giấu nó ở ngoài. Sau đó trò đã đạp xe đến đây để... Ờ, mà trò tới đây về khoản gì vậy? Các cô gái, hay ma túy?

Tarzan cảm thấy nóng mặt. Hắn mím môi:

- Xin lỗi thầy, thầy vừa lăng mạ em đấy. Em chưa đủ tuổi để quan tâm tới các cô gái. Còn ma túy ư? Tụi em thành lập băng TKKG để càn quét thứ độc dược này chớ không phải để nhấm nháp chúng.

Volgsam xoa bụng:

- Hãy đạp xe trước xe tôi. Trò có thể đoán được điều gì đang chờ đợi trò. Tôi sẽ nói thầy hiệu trưởng tống cổ trò lập tức để làm gương cho đám học sinh vô kỷ luật. Một kẻ ưa phiêu lưu mạo hiểm như trò có thể ảnh hưởng xấu đến những trò khác.

Tarzan nhún vai:

- Em chưa bao giờ nghĩ tới khả năng đó đâu thấy.

*

Tròn Vo bật dậy như lò so, dụi mắt lia lịa khi cái bóng khổng lồ của của Tarzan lù lù xuất hiện. Nó há hốc mồm:

- Ê, chuyện gì vậy? Sao mày vào được? Mày đã ném gì lên cửa sổ đâu?

Tarzan cười méo xệch:

- Pháp thuật của Bụng Phệ đấy. Có lẽ tao bị đuổi học mất.

- Cááái gììì?

Tarzan bật đèn lên, ngồi xuống giường.

- Tao bị ông ấy bắt quả tang trước vũ trường. Trước đó mọi việc mới suôn sẻ làm sao chớ. Mày biết thằng nào làm cái trò đểu đó không, Willi? Adolf Mortius!

Tarzan kể lại mọi việc. Tròn Vo vừa nghe vừa thở dài rồi sau cùng nhảy khỏi giường đi lấy sôcôla. Ai ngờ vừa đặt cẳng xuống đất, cu cậu đã ré lên thảm thiết, lại ngã lăn ra giường lập tức.

Tarzan vội đứng dậy:

- Nằm yên. Tao lấy cho.

Khi thần kinh thằng mập đã lấy lại... thăng bằng, cu cậu co tay đấm xuống nệm:

- Mày sẽ không rời khỏi trường này cô đơn đâu, đại ca. tao sẽ rủ Gaby và Karl đi cùng với mày sang New Diland hoặc di cư sang một trường khác không có Bụng Phệ.

Tarzan cảm kích thấy rõ:

- Tao biết tình bạn trung thành của mày, Willi ạ. Nhưng một mình tao chịu là đủ rồi. Thêm nữa tụi mình còn phải đợi phán quyết của thầy hiệu trưởng vào sáng mai đã. Như tao biết tính tiến sĩ Freund thì ông sẽ quyết định liền, hoặc tao sẽ phải cuốn gói khỏi đây, hoặc sẽ được tha bổng.

- Không thể chờ đến sáng mai. Phải kiên quyết đặc vụ ngay đêm ngay.

- Hả? Đặc vụ gì?

- Bóp cổ lão Bụng Phệ chớ sao. Người chết rồi đâu có mách lẻo được.

Tarzan cười ngất:

- Sáng kiến mới hay làm sao chớ!

- Ờ thì không bóp chết nữa, nhưng tụi mình sẽ dọa lão vậy.

- Sao?

- Tao sẽ làm ma nhát lão lúc 3 giờ sáng rằng: lão sẽ không sống yên ổn nếu tố giác mày...

Tarzan cười:

- Chân mày đang đau mà, Willi. Hay cũng có thứ ma cà nhắc hả?

- Ờ há. Tức thiệt. Mình đành chờ sự sáng suốt của thầy hiệu trưởng Freund thôi. Chiến công của băng tụi mình dù sao cũng làm trường nội trú tăng thêm uy tín, gây ấn tượng mạnh cho thầy hiệu trưởng, dù thầy không thể công khai điều đó.

- Có thể, nhưng thầy hiệu trưởng sẽ không thể vì tao mà làm lộn xộn nội quy ký túc xá, như một ngoại lệ. Thôi, cách gì tao cũng ngủ một giấc đây. Để sớm mai còn coi mọi chuyện sẽ ra sao.

*

Sáng thứ bảy, trong khi Tròn Vo cuộn mình ngủ kỹ như con gấu thì Tarzan đã bay ra sân tập thể thao. Hắn tập một hồi, xong về đi tắm rồi trở vô Tổ Đại bàng chờ đến giờ lên... đoạn đầu đài.

10 giờ 20 phút thầy trực ban Greiner xuất hiện:

- Peter Carsten, lên trình diện tại phòng Giám hiệu.

Tarzan có mặt không một phút chậm trễ. Nhân vật đầu tiên hắn thấy trên chiếc ghế bành là... Bụng Phệ. Ông ta đang nhấp nhổm như bị kiến đốt.

Ông hiệu trưởng làm mặt nghiêm, ôn tồn:

- Ngồi xuống, Tarzan. Em biết tôi gọi em lên để nói chuyện gì chứ? Cứ cho rằng quả đúng là vì chiếc xe đạp của em. Đúng vậy không?

Tarzan mau mắn:

Dạ, em xin thề, rằng tất cả vì chiếc xe đạp của em. Em không giấu nó ngoài bãi như thầy Volgsam tưởng tượng. Không giấu ở đâu cả. Em đã chạy bộ vào thành phố kịp trước khi chiếc xe bị mất.

Tarzan không băn khoăn lắm về lời nói vừa rồi của mình. Hắn đã thề. Nhưng quả thật hắn đâu có nói dối. Hắn chỉ bớt đi một chút sự thật để cứu Adolf thôi.

Tiến sĩ Freund liếc đồng hồ đeo tay. Vầng trán rộng của ông nhăn lại:

- Em thừa thông minh để nắm nội quy của ký túc xá. Vì thế tôi cảnh cáo em lần này. Và xin nói thêm: nếu em còn lập lại mội lỗi tương tự, em sẽ phải rời khỏi trường này.

Thoát rồi! Tarzan muốn reo lên. Coi, Bụng Phệ bất mãn thấy rõ. Thầy hiệu trưởng nói thêm:

- Tôi sẽ có thư thông báo chuyện này với mẹ em, Tarzan ạ. Thôi, tạm biệt.

Tarzan dạ ran và ba chân bốn cẳng vọt xuống buồng điện thoại. Hắn có cuộc hẹn với mẹ đúng 11 giờ trưa nay. Tại sao không nhân dịp này giải thích sự rủi ro cho mẹ bớt buồn nhỉ.

Hắn bấm số để rồi chỉ nghe tiếng "tút, tút". Ủa, lý do nào mà má lại thất hẹn với mình vậy cà?

Tarzan bấm tiếp hai đợt nữa và... thất vọng quay ra. Chưa ra đến ngoài sân thì Bụng Phệ ở đâu lù lù hiện ra. Giọng ông ta chưa thôi tức tối:

- Trò lại gặp may đó, Carsten, vì ông hiệu trưởng đang rất nhân từ. Nhưng ta thề rằng từ nay sẽ luôn để mắt đến trò.

- Thưa thầy, em cần phải hiểu câu nói đầu của thầy là lời phê phán tiến sĩ Freund chăng?

- Đừng có vô liêm sỉ. Tôi chỉ muốn nói rằng trò không xứng đáng với lòng tốt đó.

- Nghĩa là thầy hiệu trưởng đã hành động không đúng ạ?

Cặp mắt xanh lè lóe sáng sau tròng kính. Bụng Phệ hầm hầm bỏ đi một mạch về phòng giáo viên.

Đúng 12 giờ trưa, Tarzan lại quay vào buồng điện thoại. Hắn đã gọi mẹ lần này là thứ tư mà vẫn chẳng nghe ai nhấc máy. Kỳ lạ thật! Má hắn luôn là người trọng chữ tín và lời hứa, không hiểu có lý do gì mà bà lại làm con trai phải hồi hộp thấp thỏm như vậy chớ?

Bụng Tarzan như có lửa đốt. Má đã bị sao rồi? Bệnh bất tử chăng? Đang đi khám bệnh, hay nằm viện? Hay bị tai nạn?

Trong nỗi lo sợ mơ hồ, hắn chạy như bị ma rượt lên Tổ Đại Bàng. Tròn Vo hết nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tarzan lại nhìn đôi tay hắn lục lọi trong tủ, hoảng hồn buông cuốn truyện tranh xuống:

- Trời đất, mày sao vậy đại ca?

- Tao tìm cuốn sổ có ghi số điện thoại của dì Marion.

- Dì Marion là ai?

- Bạn thân nhất của má tao từ vài chục năm nay.

- Ừ... ừm...

- Tao đã phôn cho má tao suốt một giờ liền mà vẫn không thấy động tĩnh. Mà má tao xưa nay luôn đúng hẹn mới kỳ.

- Để tao kiếm phụ cho.

Có thêm bàn tay hậu đậu của thằng mập, Tarzan tìm ra cuốn sổ dễ dàng. Hắn lại lao xuống buồng điện thoại, bấm số dì Marion Thebes cấp tốc.

- Cháu Tarzan đây ạ. Chào dì Marion.

- Lạy Chúa, Peter. Dì đang định gọi cho con.

Tarzan bất chợt rùng mình:

- Má cháu gặp chuyện không may rồi hả dì? Má đã hẹn cháu gọi điện về lúc 11 giờ mà đến lúc này cháu vẫn không sao gọi được.

Tarzan nghe rất rõ bên kia đầu dây dì Marion đang hít một hơi thật dài. Hắn hình dung người đàn bà góa chồng 40 tuổi đó đang đứng trước mặt, tóc đỏ, đôi má bầu bĩnh. Dì là thạc sĩ về lịch sử mỹ thuật, giảng dạy ở trường Đại học Nhân Dân. Đời tư dì cũng khá bất hạnh: người chồng đầu tiên ly dị, người chồng thứ hai là một quan chức cao cấp của chính phủ thì bị chết đuối khi đi nghỉ tại một hòn đảo bên đất Hy Lạp.

- Cháu đừng cuống nhé, Tarzan. Dì hiểu tính cháu mà. Hiện chưa thể nói gì được. Má cháu...

Trái tim Tarzan thắt lại vì đau đớn. Hắn chờ đợi một điềm báo khủng khiếp.

- Má cháu ốm ạ?

- Không. Nhưng... nghĩa là dì chưa rõ lắm. Từ... từ tối qua má cháu bỗng nhiên mất tích.

- Mất tích?

- Ừ. Má cháu và dì hẹn gặp nhau lúc 8 giờ. Tuy nhiên bà đã không đến cũng không nhấc điện thoại. Tới 11 giờ đêm, dì liên tục gọi điện vẫn vô ích. Dì bèn lái xe tới nhà cháu mới hay rằng bà chưa hề về nhà. Doris Kindler, một đồng nghiệp của má cháu cho dì biết 17 giờ hôm qua, má cháu vẫn còn ở văn phòng của hãng "Hóa Chất Thời Mới". Dì mới vừa hỏi thăm người gác cổng của hãng. Ông cụ tốt bụng ấy cho hay má cháu là một trong những người cuối cùng rời hãng lúc 17 giờ 30, đi về phía bãi đậu xe. Bãi đậu xe thì bị bờ rào che khuất nên ông gác cổng không nhìn thấy gì xảy ra ở đó. Dì ra đến tận nơi thì không thấy xe má cháu ở đó. Hiện thời cảnh sát đã biết vụ này và đang tìm má cháu khắp nơi.

Tay Tarzan nắm chặt ống nghe.

- Biết đâu má cháu đang nằm trong một bệnh viện vì tai nạn xe cộ.

- Không. Cảnh sát đã làm việc với tất cả mọi bệnh viện. Không có má cháu ở đâu cả.

Hai bàn tay Tarzan lạnh cóng. Hắn nuốt nước bọt cố suy nghĩ mạch lạc.

Mất tích đã 18 giờ rồi! Không về nhà! Không bị tai nạn. Chuyện gì đã xảy ra chứ? Má không phải người thất hẹn, có thể tùy tiện phóng xe đi đâu đó nghỉ cuối tuần mà không có kế hoạch trước. Nếu má bỏ cuộc hẹn với bạn gái và quên cú điện thoại hẹn trước với con trai, thì hẳn bà phải gặp chuyện kinh khủng lắm. Không lẽ... một tội ác?

Giọng Tarzan lạc hẳn đi:

- Cảnh sát... nói sao hả dì?

- Ông thanh tra sợ rằng má cháu bị "stress" hoặc bệnh trầm uất gì đó, không loại trừ khả năng má cháu có thể... tự vẫn.

Tarzan cất tiếng cười giận dữ đến chói tai:

- Toàn là những phỏng đoán nhảm nhí. Vậy cảnh sát đã làm những gì ạ?

- Cảnh sát cũng còn nhiều việc lắm. Họ bảo chúng ta phải biết nhẫn nại. Dì cũng đã điện thoại cho những người quen.

- Dì đã phôn cho những ai ạ?

- Ông bà Beheims, Inge Rettbach, ông bà Schuster, Manfred Greilitz. Cháu còn nhớ được ai nữa không?

- Nhiều ạ. Nhưng má cháu chỉ thân với những người dì vừa kể. Ôi trời... dì đã thử vô nhà cháu chưa ạ? Cháu nhớ dì có một chìa khóa riêng mà.

- Ừ ừ, dì đã vào, nhưng trong nhà mọi thứ vẫn y nguyên. Chứng tỏ má cháu chẳng bao giờ có ý định rời bỏ chỗ ở. Nhưng cháu đừng cuống lên nhé, Tarzan. Có thể dì cháu mình chỉ lo lắng không đâu thôi...

Tarzan cắn môi, cắt ngang lời an ủi vô ích:

- Vậy là rõ. Má cháu đã gặp một tai họa khủng khiếp. Nếu kịp, 14 giờ trưa nay cháu sẽ đáp chuyến tàu nhanh Intercity, 7 giờ rưỡi tối cháu sẽ có mặt tại nhà dì. Dì đợi cháu nhé! Cháu sẽ xin dì cái chìa khóa.

Hắn gác máy không đợi dì Marion kịp trả lời. Thời gian lúc này tính từng giây từng phút.

Khi hắn bay vô Tổ Đại Bàng, một lần nữa Tròn Vo lại nghệch mặt:

- Mặt đại ca bây giờ còn ghê rợn hơn hồi nãy nữa. Y chang xác chết.

- Tao phải về nhà đây.

- Hả? về ngay bữa nay?

- Ngay bây giờ. Má tao bị mất tích từ tối qua. Không một dấu vết. Tao mới nói chuyện với dì Marion xong.

- Trời đấy quỷ thần ơi! Tao biết mày không thể nán lại đây được nữa. Nhưng thầy... thầy hiệu trưởng sẽ không cho mày về nhà đâu. Thầy sẽ bảo điều tra là chuyện của cảnh sát...

- Tất nhiên tiến sĩ Freund sẽ nói vậy rồi. Bởi thế, tao sẽ không xin phép gì cả. Tao thu xếp vài thứ là chuồn luôn đây.

Tròn Vo chết điếng.

- Vậy thì... vậy thì mày sẽ bay khỏi trường mất, đại ca! Không có mày làm sao tao sống... à à, tao học nổi.

Ba.

MÓN QUÀ CỦA MORTIUS

Tàu vừa ngừng ở sân ga là bà Marion đã có mặt. Bà đã không đủ bình tĩnh và kiên nhẫn để đợi Tarzan gõ cửa nhà mình. Ôi dì Marion, bà thật tốt biết bao - Tarzan cảm động nghĩ.

Dì Marion giơ tay ôm Tarzan vào lòng và suýt khóc nức lên. Nhưng rồi bà lại mỉm cười với hắn:

- Ôi, cháu lớn như thổi! Cứ như một chàng trai 20 tuổi ấy. Cháu đói bụng lắm hả, chúng ta ghé vào quán ăn nhé...

- Dì tốt quá, thưa dì. Nhưng cháu không nuốt nổi đâu ạ. Có tin gì mới không dì?

- Dì vừa mới ghé ông thanh tra Frederlein, ông ta là người chịu trách nhiệm điều tra vụ mất tích của má cháu. Cách làm việc của ông ta khiến dì chưa hài lòng. Dì đã đưa Frederlin một tấm ảnh má cháu. Có điều ông ấy vẫn cho rằng đăng ảnh má cháu lên báo lúc này e quá sớm, phải chờ tới thứ hai xem sao đã.

- Ông ta có lý đấy ạ.

- Dì lại thấy ông ta quá lề mề.

- Cháu tính thế này. Trước mắt cháu sẽ về nhà xem xét đã. Hy vọng sẽ tìm được gì đó. Những người cần tiếp xúc theo chắc chắn sẽ là bà Doris Kindler cùng sở với má cháu, rồi ông gác cổng và cả ông chủ hãng nữa. Cháu không tin rằng một con người có thể tự bốc hơi mà không để lại một chút dấu vết nào.

Dì Marion gật đầu:

- Chiều nay dì đã gọi điện cho ông Mortius. Ông chủ của má cháu phát hoảng. Nhưng ông ta tỏ ra là người có thể tin cậy được. Dì có bảo ông ta rằng cháu sẽ đến. Cháu có quen biết ông ta rồi chứ?

Tarzan lắc đầu:

- Cháu chỉ biết con trai ông ta. Vừa rồi nó chơi cháu một vố. Lẽ ra cháu cho nó một trận, nhưng lại không muốn ông Mortius sẽ trù dập má cháu nên lại thôi.

Tarzan vừa đi vừa kể lại chuyện chiếc xe đạp cho dì Marion nghe. Bà nhăn mặt kinh tởm:

- Cháu thật ý tứ, Tarzan ạ. Chỉ tội nghiệp bà Mortius mất cách đây nhiều năm nên không giáo dục thằng con mất dạy được. Dì nghe đồn Mortius Bố đang sống với một phụ nữ có tên là Edith Pressler. Trước sau cháu cũng chạm mặt ả đó.

- Bà ta có gì đặc biệt không dì?

- Nghe nói ả đẹp lắm, nhưng tính tình thì kinh khủng.

- Vậy thì xứng đáng làm dì ghẻ của thằng Adolf Martius quá còn gì.

Chiếc xe con Nhật Bản của dì Marion đậu trên bãi xe trước nhà ga. Xe đậu san sát nên Marion muốn hoa mắt. Bà để ý tìm con chó Goliath trong xe của mình. Thực lạ lùng, khi không con cún 8 tháng tuổi co rúm trên băng sau như đang ngủ, quên cả tiếng sủa chào bà chủ.

Bà Marion dừng chân nín thở, khi khám phá ra nguyên nhân làm con cún sợ. Coi, một gã thanh niên mặt mày bặm trợn đang loay hoay bên cửa sổ buồng lái tìm cách phá cửa xe.

Tarzan cũng đã thấy... quái xế. Khoảng cách giữa hắn và gã là một chiếc Kombi cũ kỹ. Thằng "quái xế" thuộc dạng hộ pháp, khoác áo gilê da, gáy như bò mộng, tóc vàng nhạt dựng kiểu bàn chải.

Tarzan đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho bà Marion im lặng rồi mò đến sau lưng tên chôm chĩa lẹ hơn một con mèo, dõng dạc:

- Thử dùng cần câu coi, may ra sẽ được đấy.

Thằng lưu manh như bị điện giật quay phắt lại và tung nấm đấm nhanh như chớp vào bụng Tarzan. Nhưng Tarzan đã khéo léo né được. Hắn cũng lập tức ra đòn. Tên bất lương bật ngửa trên mũi xe.

Tarzan quát:

- Cút! Kể từ bây giờ một chiếc xe nào ở đây bị mất là tôi sẽ tả diện mạo anh cho cảnh sát truy tìm đó.

Tên ăn cắp xe bưng cái mũi sưng phồng bỏ đi một mạch, để lại một chân dung tương đối dị dạng cho Tarzan ghi nhận. Mắt ti hí, lông mày trái bị sạo cắt ngang, tai bé xíu như tai chuột lại còn lủng lẳng cái khuyên vàng ở phía trái.

Bà Marion lắc đầu:

- An ninh càng ngày càng tệ hại. Dì mới rời chiếc xe chưa tới 20 phút.

Chiếc xe con Nhật Bản của dì Marion vừa tắt máy trước cửa nhà, bỗng Tarzan nghe một âm thanh văng vẳng từ bên trong khá giòn tai. Hắn tra chìa khóa vào ổ thật lẹ rồi vọt vô nhà.

- Có chuông điện thoại, dì ạ.

Ánh sáng chan hòa trong phòng lúc bà Marion bật công tắc đèn. Tarzan hồi hộp kề tai vào ống nghe. Ai gọi phôn giờ này? Hắn thất sắc khi nghĩ đến một giáo sư nào ở trường nội trú.

Nhưng không phải. Một giọng đàn ông rít trong kẽ răng:

- Alô...

- Tôi là Peter Carsten.

- À, mày là con trai của mụ hả? Nghe đây, bà già mày đang được tụi tao chăm sóc. Mụ khỏe re như bò kéo xe. Mày chớ hê lên với cảnh sát nhé.

Tarzan sững sờ. Hắn không ngờ mình có cơ hội tiếp xúc với kẻ thù nhanh như vậy.

- Tôi hiểu luật im lặng.

- Thế thì tốt. Mà tại sao mày lại ở nhà hả? Tao tưởng mày đang chui rúc ở một trường nội trú chớ?

- Tôi vừa về tới đây. Tôi nghe tin má tôi mất tích. Nếu ông không nghĩ tôi ở đây, thì ông tính gọi cho ai chớ?

- Tao muốn nói chuyện với con mụ bạn nào đó của bà già mày kìa.

- Bà Marion Thebes đang đứng kế tôi đây. Ông cần nhắn gì bà ấy không?

- Thôi khỏi. Chỉ là điều tao vừa nói với mày đó: Hãy để cảnh sát ở ngoài cuộc.

- Nhưng cảnh sát đã được báo tin má tôi mất tích.

- Vậy hãy gọi cho tụi cớm, bảo rằng má mày đã về rồi!

- Các ông cần gì ở má tôi? Hãy thả bà ra.

- Ha ha, 500.000 mark con ạ. Có tiền, tụi tao sẽ thả mụ ngay lập tức.

Tarzan nghe hai vành tai lùng bùng:

- Sao kia?

- Mày điếc à? Tụi tao đòi đúng 500.000 mark chuộc mạng.

- Trời đất! Chúng tôi làm gì có tiền. Má tôi làm quần quật còn chưa đủ ăn.

Gã đàn ông cười khùng khục trong cổ họng.

- Mày sai lầm rồi. Bà già mày chẳng phải tay mơ đâu. Mụ tham gia những vụ làm ăn mờ ám. Tao dám cá mụ giàu sụ, ha ha.

Gã gác điện thoại cái cộp mà Tarzan còn nghe vẳng lại tiếng cười. Trong cái đầu chính trực của Tarzan lúc này ong ong vô số câu hỏi: gã ngậm máu phun người, vừa bắt cóc vừa la làng? Hay mẹ của hắn đã vô tình rơi vào một cạm bẫy nào đó của các vụ làm ăn?

Bà Marion thấm nước mắt:

- Dù sao thì... ít nhất cũng đã biết rằng má cháu... khỏe mạnh, má cháu còn sống.

Tarzan cúi đầu:

- Vâng, cháu hiểu điều đó. Má cháu vẫn còn sống nhưng chưa chắc đã bình an trong móng vuốt của chúng. Một con tin người lớn nguy hiểm hơn trẻ con nhiều. Người lớn biết ghi nhận sự việc, vì thế, lũ khốn nạn có thể sẽ... Nhưng cũng không nhất thiết như thế. D(ược, lần sau nếu gã gọi cháu sẽ đòi nói chuyện với má cháu.

- Cháu đã đối đáp rất bình tĩnh đó Tarzan.

- Chỉ là vẻ ngoài thôi, thưa dì. Lần đầu tiên, cháu sợ tới nỗi không còn nhận ra mình nữa.

Hai dì cháu đi một vòng quan sát sự thay đổi của căn hộ. Tarzan không thấy "mái nhà xưa" thiếu vắng hay dư thừa một tín hiệu gì. Hắn buồn bã.

- Tên đó nói gì kia chứ. À phải. Gã bảo má cháu tham gia những vụ làm ăn mờ ám nên lắm tiền...

- Nhảm nhí hoàn toàn!

Bà Marion ngồi xuống chiếc đi-văng bọc da, tay ôm gối, nói thêm:

- Dì đã nói cháu chớ tin thằng ác ôn đó. Má cháu là một kế toán trưởng trong sạch nhất hành tinh này.

- Thế sao bọn bắt cóc lại đòi nửa triệu đồng để chuộc mạng má cháu? Chúng không phải bạ ai bắt cóc người ấy đâu. Thường chúng phải biết rõ tài sản của nạn nhân?

Bà Marion lại khẳng định:

- Dì cũng không biết giải thích sao. Nhưng má cháu không đời nào thâm lạm của bất cứ ai một xu.

- Bởi thế chúng ta khỏi phải nghĩ ngợi theo hướng đó, thưa dì. Vậy mục đích của cuộc bắt cóc là gì? Chắc chắn chúng không thể bắt lộn người. Bằng chứng là chúng đã rình sẵn má cháu tại bãi đậu xe của nhà máy "Hóa Chất Thời Mới" từ trước. Cháu biết bãi xe đó. Chung quanh được vây bủa bởi các bờ giậu rậm rịt và các bức tường. Ở ngoài phố không nhìn vào được. Chúng đã lựa một nơi phục kích thật chính xác và hợp lý.

- Theo cháu, phải làm gì bây giờ?

- Đầu tiên là không được lôi cảnh sát vào cuộc. Bọn chúng muốn như thế và có lẽ chúng ta cũng chấp nhận điều kiện ấy. Cháu nghĩ rằng dì có thể phôn cho người phó của thanh tra Frederline báo tin rằng má cháu đã về. Chính dì đã báo tin má cháu mất tích nên khi dì gọi điện, cảnh sát sẽ tin dì. Còn mọi chuyện khác để mặc cháu xử lý.

- Coi chừng sai một li đi một dặm đó, Tarzan.

- Cháu không mạo hiểm đâu, dì Marion ạ. Cháu có cách của cháu.

- Cháu nói cụ thể thử xem.

- Ừ... ừm, cháu sẽ đi tìm nguyên nhân thật sự của vụ bắt cóc. Khi tìm thấy, tất nhiên cũng sẽ ra thủ phạm thôi.

Bà Marion ngơ ngác:

- Nguyên nhân à?

- Thứ nhất: Chuyện tiền chuộc mạng chỉ là động tác giả, bọn tội phạm cố tình tung hỏa mù để che giấu động cơ mấu chốt đằng sau vụ bắt cóc người. Thứ hai: thưa dì Marion, có thể má cháu đang nắm một điều gì đó trong tay. Và bọn xấu xa này bắt bà để thủ tiêu, hoặc ép bà phải nói ra.

- Cháu phân tích rất khoa học đấy, nhưng đáng tiếc là dì chưa nghe má cháu đả động tới chuyện gì na ná như vậy.

- Có khi má cháu chẳng muốn kéo dì vào chuyện rắc rối.

- Dì và má cháu không bao giờ giấu nhau điều gì, Tarzan ạ.

Tarzan đứng dậy:

- Cháu đành phải gõ cửa nhà ông chủ hãng hoá chất Mortius vào giờ này thôi, cho dù có hơi bất tiện. May ra ông ta có thể biết đôi điều về người kế toán trưởng của mình chăng. Dì ở lại đây trực điện thoại giùm cháu nghe. Nhất định các bạn cháu ở trường nội trú sẽ gọi điện cho cháu.

Bà Marion mỉm cười:

- Được thôi, Tarzan. Ông bạn dì cũng đang đi xa, thứ tư mới về.

*

Mãi đến tối, Tròn Vo mới tập hợp được nửa kia của Tứ quái: Karl và Gaby. Chiều thứ bảy đứa nào cũng bận rộn.

Gaby bận theo kiểu... con gái. Cô bé giúp bố sắp xếp vali rồi cùng đi với mẹ tiễn thanh tra Glockner ra tàu. Ông đi công cán sang Italia, một tuần nữa mới trở về.

Karl bận theo kiểu... Máy Tính Điện Tử. Nó say sưa tham gia cuộc tọa đàm của các giáo sư toán, các chuyên gia nghiên cứu vũ trụ, các nhà bác học năng lượng nguyên tử lừng lẫy từ Tokyo, Newyork, Mexico City... được ông bố giáo sư mời đến nhà chơi. Cu cậu đâu có giỏi tiếng Anh bằng Gaby, ấy vậy mà các nhà khoa học người lớn phát biểu điều gì, nó cũng ghi nhận được tới 9 phần 10 mới... hết sảy.

Nó chỉ ngưng cuộc "họp ké" khi cái mồm bài hãi của Tròn Vo hét vang trời.

Bây giờ thì ba quái đã tề tựu trong phòng Công Chúa. Tròn Vo hổn hển thuật hết nội vụ, từ việc con trai sếp lớn Adolf Mortius chôm chỉa xe đạp cho đến việc thân mẫu của đại ca bất ngờ biến mất tăm.

Nó méo xệch miệng kết thúc:

- Thiếu Tarzan là băng mình giải tán.

Không khí im lặng nặng nề. Đến con Oskar cũng sửng sốt nghển cổ khi thấy vẻ mặt cô chủ bàng hoàng. Mãi một lúc sau, Karl mới trấn tĩnh nổi:

- Trời đất! Tarzan có lý, nhất định phải có tội ác gì đây. Nhưng đại ca của tụi mình vậy là lâm vào đường cùng rồi, đối với việc học tại trường nội trú. Mình e rằng Bụng Phệ sẽ không buông tha Tarzan. Và thầy hiệu trưởng sẽ lại một phen khó xử...

Gaby than vãn:

- Tội nghiệp bác Susanne đáng thương!

Tròn Vo bóc một thanh sôcôla ra, đột nhiên nhìn vào đó chằm chằm, rồi... gói lại đút vào túi. Nó thở dài sườn sượt:

- Ồ, mình không có đói! Mình hết muốn ăn. Chưa bao giờ mình cảm thấy như thế này.

Gaby băn khoăn:

- Mai là chủ nhật. Sau đó còn 5 ngày nữa mới tới kỳ nghỉ. Mình tính sao bây giờ đây?

Karl gật đầu:

- Mình đang tính toán chuyện đó đây. Tụi mình tất nhiên không thể bỏ mặc Tarzan rồi. Nhưng biết sao đây chớ, còn phải đi học nữa kìa.

Gaby giậm đôi chân trên thảm, rấm rứt.

Tròn Vo tham gia:

- Hồi nãy tôi đã xin phép thầy hiệu trưởng để nghỉ cuối tuần ở nhà ông bà già. Như vậy, tôi được tự do tới sáng sớm thứ hai. Nhưng tôi lại không thể xin phép giùm Tarzan. Nội đêm nay, Bụng Phệ sẽ phát hiện ra rằng Tổ Đại Bàng không có người. Và hẳn ông ta sẽ nhảy cẫng vì chuyện đó. Gay vậy.

Máy Tính cắn môi:

- Nếu cứ tính đến các hậu quả thì tụi mình sẽ chẳng quyết được bề nào lúc này. Sáng sớm mai mình sẽ đi tàu đến với Tarzan.

Tròn Vo sốt sắng:

- Tao nữa, quân sư.

Hai quái dòm Gaby. Nào ngờ cô bé nói lạnh băng:

- Bộ các bạn tưởng rằng chỉ có con trai mới biết hy sinh vì nhau sao? Lúc này Tarzan cần cả ba đứa tụi mình. Mình cũng đi nữa!

Karl gật đầu:

- Tất nhiên rồi, Gaby. Nhưng mình không tin rằng má của Tarzan có thể được thả trước sáng thứ hai. Vấn đề là ở chỗ đó. Nếu sáng thứ hai, cô Susanne chưa về và tụi mình ở lại thì sẽ phát sinh thắc mắc: lũ nhóc đi đâu? Các thầy cô giáo và các bậc cha mẹ của chúng ta sẽ nháo lên cho coi.

Tròn Vo nhe răng:

- Mày nãy giờ mâu thuẫn quá, quân sư. Cứ dùng dằng hoài. Tao quyết định sáng mai cứ đáp chuyến tàu sớm rồi đến đâu hay đấy. Còn muốn trụ đến sáng thứ hai thì... dễ ợt. Tìm đại một căn bệnh truyền nhiễm nào đó phôn về cho gia đình và nhà trường. Chẳng hạn tụi mình chế ra rằng cả đám đang bị dịch hạch, lao, nhiễm trùng máu hoặc thổ tả mắc dịch gì gì đó cũng được.

- Thôi đi ông nội. Thổ tả là toi mạng đó mập. Miệng nôn trôn tháo biết chưa?

Tròn Vo cười khoái chí:

- Biết chớ. Vậy thì tụi mình sẽ bị đúng cái bệnh đó. Ai hơi đâu đến đấy kiểm tra xem có thật tụi mình ngồi cầu tiêu suốt ngày hay lang bang tìm má của đại ca.

Gaby áy náy:

- Riêng mình phải thú thật lý do vắng nhà với mẹ. Mình không được phép nói dối.

Karl thông cảm:

- Công Chúa được ưu tiên. Ít ra cũng có một người lớn biết lý do thật sự của vụ vắng mặt này chớ. Tất nhiên, ở trường nội trú sẽ chẳng ai tin tất cả tụi mình cùng mắc bệnh, dù là bệnh gì. Nhưng thôi, khỏi nghĩ đi. Cùng lắm, tao đây và Gaby chỉ bị cảnh cáo thôi, vì chưa vi phạm kỷ luật bao giờ. Đâu có như mày, Willi.

Tròn Vo gào lên:

Tại mày không chịu ở ký túc xá đó Máy Tính! Mày mà bị giam trong đó, tao dám cá đêm nào mày cũng đu dây...

*

Tarzan nhấc phôn chưa được ba giây, đã nghe một giọng ẽo ợt vang lên:

- Nhà Mortius đây, Edith Pressler đang nghe!

- Tôi là Peter Carsten, con trai bà Susanne Carsten, kế toán trưởng của nhà máy "Hóa Chất Thời Mới". Hẳn bà đã biết việc má tôi mất tích từ hôm qua. Đã có một chút tin mới. Tôi rất cần gặp ông Mortius, được gặp ngay thì càng tốt ạ.

- Cậu là Tarzan hả?

- Đó là biệt danh thôi.

- Hừm. Tối nay ông Mortius bận tiếp khách quý, tuy vậy nếu cậu đến ngay thì...

- Tôi đi liền đây.

- Vậy thì được. Cậu đã biết địa chỉ của chúng tôi chưa?

- Biết, thưa bà. Đại lộ Con Sếu, số nhà 16. Chào bà.

Tarzan buông máy lao thốc xuống tầng hầm lôi chiếc xe đạp cũ ra, phóng đi cấp tốc. Hắn không lạ gì đại lộ Con Sếu, đó là khu dinh thự sang nhất thành phố với những khu vườn mênh mông, những sân quần vợt gia đình, rồi hồ bơi, bồn phun nước.

Con ngựa sắt khựng lại trước một cổng sắt lớn, lý ra phải xứng đáng một tòa lâu đài. Tarzan thò tay bấm chuông bên cổng.

Một giọng nam khàn khàn cất lên qua loa truyền âm:

- Ai đó?

- Peter Carsten. Tôi đã có hẹn.

Có tiếng rè rè. Cánh cửa mở ra tự động.

Tarzan phải guồng chân trên xe đạp ít nhất là 200 mét mới đến được tiền sảnh lâu đài. Coi, trước dãy gara đóng bít bùng, hắn điểm danh được ba chiếc "xế hộp" đều thuộc loại phải là triệu phú mới sắm nổi: một Mercedes, một Rolls Royce và một chiếc Ferrari.

Một người đàn ông đứng dạng chân trước cánh cửa mở toang, nheo nheo mắt ngắm hắn. Complê trắng, sơ mi đỏ, cà vạt trắng. Còn đôi giày, cũng trắng nốt. Ở túi ngực áo vét thì lấp ló chiếc khăn nhỏ màu... đỏ. Gã có gương mặt nhỏ, không có râu, mắt nhạt màu, bộ tóc sẫm "mốt" tài tử điện ảnhchải hất ra sau. Gã điệu đàng này cỡ khoảng 30 tuổi.

Trắng Đỏ hất hàm:

- Tarzan là chú mày hả?

- Đúng. Tôi đây.

Trắng Đỏ phác một cử chỉ như hắt ly rượu đi, thực ra là ra hiệu cho Tarzan theo sau.

Trong gian phòng khách sang trọng có hai người ngồi ẵn. Đó hẳn là Edith Pressler và Adolf Mortius Bố.

Gã Trắng Đỏ thả mông ngồi xuống chiếc đivăng bọc da đồ sộ, gác chiếc giày trắng lên một cái đầu cọp. Trời đất! Cả một chúa sơn lâm đang nằm vằn vện thay tấm thảm dưới chân gã.

Tarzan hiểu rằng giờ không phải lúc để ngắm nghía mọi thứ. Hắn chào:

- Xin lỗi vì còn làm phiền vào giờ này. Nhưng vì chuyện mẹ tôi, thưa ông...

Sếp lớn búng tàn thuốc vô gạt tàn rồi khẽ nghiêng đầu trên chiếc ghế bành thứ 5, tay vung vẩy điếu xì gà:

- Ta là Mortius.

Có vẻ như Mortius Bố đã đến tuổi phát phì. Mortius Con thừa hưởng ở ông ta cái mặt dài, gãy, cái trán có bướu và cái mũi gồ. Nhưng ở Mortius Bố thứ gì cũng đồ sộ hơn. Ngoài ra trên lớp da trắng bệch của ông ta vằn những mạch máu nhỏ li ti. Chắc tại rượu nhiều.

- Tôi nghĩ rằng bà Thebers đã báo với ông chuyện má tôi bị mất tích.

Cái nhìn của Tarzan đảo qua Edith Pressler và ngừng lại nơi ly rượu của gã Trắng Đỏ. Gã này đang xoay xoay cái ly nhưng có vẻ rất lắng nghe câu chuyện.

Đúng như dì Marion đã diễn tả, Edith Pressler quả là một giai nhân. Giai nhân này chừng ngoài 30 có mái tóc dài đen nhánh, mắt xanh tựa mắt mèo. Những viên ngọc lớn trang trí hai bên vành tai của ả thật cầu kỳ.

Mortius gật đầu:

- Tôi có biết. Nhưng tôi cho rằng chúng ta không vì thế mà quá lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy...

Tarzan cắt ngang:

- Tiếc là đã có chuyện xảy ra, thưa ông. Má tôi bị bắt cóc. Cách đây nửa giờ một tên trong bọn bắt cóc đã gọi điện đến nhà tôi. Gã biết tường tận, kể cả việc tôi đang là học sinh trường nội trú và việc má tôi có một bà bạn mà bà tin cậy. Gã nói bằng giọng mũi, chắc là đã đổi giọng. Gã đòi 500.000 mark tiền chuộc.

Mortius rút điếu xì gà ra khỏi mồm.

Edith Pressler thốt lên:

- Ồ!

Ả vuốt mái tóc ra sau khoe đôi vai để trần. Ả mặc chiếc váy màu lục dài tới đầu gối.

Trắng Đỏ ực cạn ly rượu trên tay, xoa xoa cái đầu cọp nhồi cười hô hố:

- Nghe cứ như là chuyện Tề Thiên. Một bà kế toán trưởng góa chồng làm đếch gì có tiền.

Mortius nhìn Tarzan soi mói:

- Mẹ cậu đã bao giờ trúng sổ xố chưa? Hoặc được thừa kế?

- Cả hai việc đó đều không. Chúng tôi không có tài sản.

Edith đảo cặp mắt mèo.

Mortius hỏi:

- Vậy cậu định thế nào?

- Tôi sẽ không làm phiền đến cảnh sát. Tên bắt cóc muốn tôi im lặng theo luật giang hồ, cũng được thôi. Tôi cũng không đến nỗi xa lạ với các vụ điều tra. Bọn tội phạm thường khinh thường đám trẻ vị thành niên chúng tôi, rồiu chúng sẽ trả giá đắt.

Mortius cười tủm tỉm. Trắng Đỏ cười khùng khục. Trên má Edith hiện rõ hai lúm đồng tiền.

Mortius lại vung vấy điếu xì gà như đang chỉ huy diễu binh.

- Cậu không có tiền. Vậy cậu định làm sao để thỏa mãn yêu cầu của bọn bắt cóc đây?

- Ừ... ừm, tôi không tin mục đích thật sự của vụ này là tiền. Và bởi vậy tôi mới đến đây để gặp ông xem sao.

Mortius nhướng to cặp mắt sâu màu xám:

- Vậy hả? Ý cậu thế nào?

- Nếu bọn bắt cóc đã rành lai lịch và hoàn cảnh của tôi thì tất nhiên chúng dư sức biết nhà tôi không có tiền. Vậy cớ gì chúng lại ra tay tàn bạo với má tôi như thế? Chỉ có một câu trả lời ở đây tương đối ổn là... chúng muốn gạt má tôi ra. Má tôi ngáng đường tiến của kẻ nào đó. Bà còn tồn tại là chúng có thể bị nguy hiểm. Vậy thì bà đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì đây? Đáng tiếc là bà Thebes lại không biết gì hết để kể cho tôi. Cách đây một tuần, tôi có nói chuyện lần cuối với má tôi. Bà vẫn vui cẻ như thường. Bởi vậy, sự kiện quyết định liên quan tới vụ này chỉ có thể xảy ra vào 5 ngày gần đây nhất.

Không gian tự nhiên im phăng phắc chỉ còn tiếng gió phần phật ngoài vườn. Mortius nhìn người tình. Người tình của lão lại trao đổi ánh mắt với Trắng Đỏ.

Rồi Edith Pressler nói:

- Cậu đúng là một thám tử nhỏ đích thực.

Nghe cứ như ả khen một thằng bé hai tuổi vậy.

Tarzan sầm mặt:

- Tôi cao 1 mét 79 và có thể nhổ nước bọt xuống mái tóc chải chuốt của bà. Tôi không chơi trò thám tử nhỏ, mà sử dụng đầu óc của mình. Vì vậy, - Tarzan quay sang Mortius - tôi muốn hỏi ông: liệu có khả năng đằng sau vụ mất tích của má tôi có gì đó liên quan đến "Hoá Chất Thời Mới" không? Phải chăng nhà máy các ông đang có một bí mật nào đó khiến bọn tội phạm dùng má tôi làm con tin hòng trao đổi... Trời đất, ai mà biết nhà máy các ông sản xuất những gì.

Mortius như nuốt mất lưỡi trong một thoáng. Bộ "tam đầu chế" lại đưa mắt cho nhau chớp nhoáng.

Chẳng ai nghĩ đến chuyện mời Tarzan ngồi. Đúng là một lũ kiêu ngạo. Nhưng thủ lĩnh TKKG bất cần. Miễn là họ chịu hé ra một chút gì có ích cho công việc điều tra của hắn.

Mortius thảy điếu xì gà vào chiếc gạt tàn, hai bàn tay nắm lại đặt trên tay ngai ghế bành.

- Thám tử nhí đi lạc hướng rồi. Mẹ cậu chẳng dính dáng gì tới bất kỳ bí mật nào của nhà máy. Làm sao mẹ cậu có thể tọc mạch vào đống hồ sơ của các phòng thí nghiệm nghiên cứu hở?

Tarzan vẫn thản nhiên:

- Biết đâu đó, ông chủ. Lỡ có một sự tình cờ nào đó.

- Nhưng sự tình cờ đó không thể có "Hóa Chất Thời Mới". Không, tôi đoán vụ này chủ yếu xoay quanh chuyện tiền nong thôi.

- Tại sao chúng không đòi luôn 5 tỉ mark nhỉ? Với tôi, như nhau cả thôi.

Mortius cười sằng sặc:

- Nhưng với tôi thì có khác đó, thám tử nhí ạ. Này cậu bé, bọn bắt cóc tinh ý lắm. Chúng thính mũi đến độ hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi các cộng sự của mình. Cố nhiên, phải có mức độ chớ. Với tôi, mạng sống của bà Susanne cũng xứng để tôi chi nửa triệu mark đó.

Tarzan chới với. Hắn như bị lãnh một cú nốc-ao vô mặt. Chi ra nửa triệu mark ư? Hắn có nghe lầm không đây?

Edith cất tiếng cười vui vẻ, nhưng cặp mắt gian xảo lại không có một tia vui vẻ nào mới lạ chứ. Ả giả lả:

- Thám tử mini ơi, lúc này ngó cậu mới "nai" làm sao chớ. Cậu không ngờ chớ gì. Nhưng nửa triệu đồng là có thực đấy. Có những ông chủ tốt vậy đấy, đâu như người ta thường rủa các nhà tư bản, hả?

Mortius nhìn Tarzan gật đầu:

- Phải. Tôi sẽ bảo chuẩn bị 500.000 mark bất cứ giờ nào tên bắt cóc đòi giao tiền. Dược chưa?

Tarzan chưa hết bàng hoàng, hắn ú ớ:

- Tôi rất... rất biết ơn ông nếu lời tuyên bố trên không phải là... trò đùa. Tôi sẽ... cố gắng trả dần cho ông suốt đời món nợ tiền bạc ấy. Thậm chí số tiền có thể còn nguyên nếu tôi cố gắng... tóm cổ được bọn bắt cóc...

Cả ba cười phá lên như thể vừa nghe tiếu lâm.

Mortius húng hắng ho.

- Cậu chẳng cần phải mang ơn gì. Số bạc ấy ta cho không đấy. Ít ra ta cũng biết biểu dương bà mẹ cậu về những cống hiến thời gian qua cho hãng "Hóa Chất Thờ Mới" chớ. Nói tóm tắt, đây là quà tặng vô điều kiện.

Tarxan vẫn thấy lạ lùng:

- Cám ơn ông nhiều. Và ông thật sự tin rằng bọn bắt cóc đã tính đến cử chỉ hết sức hào phóng này của ông chăng?

Gã Trắng Đỏ xen vào:

- Chú mày khỏi thắc mắc nữa. Ông Mortius đây vốn nổi tiếng hay giúp đỡ người khác. Tất nhiên, bọn bắt cóc đã nghe nói về điều này.

Tarzan im lặng. Mortius bỗng chuyển đề tài:

- Cậu học cùng trường với thằng con tôi. Cậu biết nó không?

- Có, thưa ông!

Mortius quan tâm:

- Hình như hai đứa... không chơi với nhau phải không?

- Tôi thích sự thẳng thắn, thưa ông Mortius. Tôi và Adolf gần như thù nhau thì đúng hơn. Cụ thể mới hôm qua, anh ta đã ăn cắp chiếc xe đạp đua của tôi và để lại một mảnh giấy tống tiền cho... bõ ghét. Đúng nửa đêm, sớm hơn giờ hẹn một tiếng đồng hồ, tôi đã tới trước cửa vũ trường tai tiếng nơi anh ta hẹn và bắt quả tang Adolf của ông với chiếc xe đạp của tôi. Tất nhiên, tôi buộc phải nói chuyện phải quấy với anh ta. Sau vụ việc đó, tôi trở về ký túc xá trong sự quản thúc của một thầy giám thị mà tôi đã chạm trán dọc đường. Nhưng tôi đã không hé một lời về con trai ông và trò chơi khăm của anh ta. nếu tôi khai ra lý do đi đêm thì có lẽ tôi đã được xóa tội. Tôi bị cảnh cáo. Và bây giờ tội lỗi của tôi càng chồng chất thêm bởi vụ trốn trường về đây. Có thể tôi sẽ bị đuổi học.

Edith hắng giọng. Ả liếc đồng hồ và lo lắng ngó ra cửa.

Mortius lại cầm lấy điếu xì gà.

- Vậy là cậu đã nương nhẹ với Adolf. Vì sao vậy?

Trắng Đỏ cười hơ hơ, trả lời dùm Tarzan:

- Chẳng qua cậu ta sợ bà già mất sở làm chớ gì nữa.

Tarzan lạnh tanh:

- Tôi có thoáng nghĩ tới điều đó. Nhưng nói thật nha, khom lưng không phải là tính cách của tôi. Và má tôi sẽ khinh bỉ tôi nếu tôi lại khom lưng trước một tên khốn khiếp. Không, lý do thực sự là tôi không muốn lôi thêm cả Adolf vào vụ rắc rối. Chỉ một mình tôi là đủ rồi.

Trắng Đỏ nhăn nhở:

- Nhưng trong thực tế rõ ràng là cậu đã làm tất cả để lấy lòng Adolf, đúng chưa nào?

Tarzan mỉm cười:

- Nếu ông cũng bị tôi tát vào mồm đến nỗi suýt rụng cả đầu, thì liệu ông có còn cảm giác là tôi muốn lấy lòng ông hay không ạ? Không chứ? Vậy thì Adolf cũng đồng quan điểm với ông thôi.

Rồi hắn quay sang Mortius nói thêm:

- Có điều, thưa ông Mortius, tôi không đánh Adolf vì chuyện cái xe đạp. Mà vì cậu ta đã xúc phạm má tôi.

Khuôn mặt của nhà đại công nghiệp kín như bưng. Ông ta đang hối hận vì lời hứa bỏ ra nửa triệu mark và lúc này sắp nuốt lời chăng? Chớ gì nữa. Chẳng ai dại gì xỉa tiền chùa cho kẻ đã tẩm quất con trai mình.

Nhưng... không, Mortius bình thản:

- Cậu đáng được khâm phục khi dám nói thẳng thắn điều ấy. Thằng Adolf nhà tôi xử sự thật tồi tệ. Một cái tát chẳng hại gì cho nó đâu. Biết đâu nó và cậu lại hóa thành bạn bè cũng nên. Thế nhé, cứ báo tin cho tôi. Bất cứ lúc nào tên bắt cóc gọi điện lại, cậu sẽ có trong tay 500.000 mark.

Ông ta đứng dậy. Trắng D(ỏ lập tức đứng bật lên theo. Mortius bảo với Tarzan:

- Martin sẽ tiễn cậu.

Thủ lĩnh TKKG chỉ còn biết đáp lại:

- Chân thành cảm ơn ông. Chúc ông bà một tối tốt lành.

Rồi hắn ra về.

Bốn.

BỌN BẮT CÓC CÁI GÌ CŨNG BIẾT

Giờ thì Tarzan đã biết gã mặc complê trắng đỏ có tên là Martin. Gã đứng ở cửa nhà.

Vừa có tiếng chuông. Trắng Đỏ bèn ghé miệng nói vào máy truyền âm, bằng tiếng nước ngoài:

- Buenas noches (chào buổi tối).

Ái chà, tiếng Tây Ban Nha. Tarzan có học qua ngoại ngữ này. Martin ấn vô nút mở cổng, lại nói tiếp:

- Vada sempre diritto (xín cứ lái xe vào).

Tarzan lách mình ra ngoài và lên xe đạp. Khi ngoái lại, hắn sửng sốt bởi Mortius cũng đã ló mặt ra giữa tiền sảnh, hai tay mập ú chống nạnh. Ả tình nhân xinh đẹp và Martin đứng hai bên như hai cận thần. Trời đất, rõ ràng Mortius đuổi khéo hắn đi để tiếp những người khách Tây Ban Nha.

Khi đạp xe ra phía cổng, tarzan đi sát qua chiếc Limousine sẫm màu đang chầm chậm lăn bánh vào, và nhìn được trong xe qua cửa sổ cạnh người lái. Có bốn người đàn ông cả thảy. Hai người ngồi trước thì một là tài xế mang nhân dạng của thổ dân Bắc Mỹ với hàng ria đen trên khuôn mặt đầy sẹo. Hai người ngồi phía bên kia xe, Tarzan không nhìn rõ, nhưng còn gã đàn ông ngồi phía sau hất mặt về phía hắn thì... lạy Chúa, hắn mới liếc sơ cũng đã đủ cứng hàm.

Đúng rồi! Cặp mắt đen sắc nhọn dính trên gương mặt rám nắng như da thuộc, gợi nhớ đến loài thằn lằn - thứ da sừng! Cặp mắt kia với chỗ sống mũi gẫy ngang, môi mỏng như sợi chỉ kia, nếu không phải là tướng Fuentedos - Con Thằn Lằn Thép thì còn là ai nữa chớ.

Y chính là ông tướng khát máu nhất Nam Mỹ. Tarzan vừa thấy ảnh y in trên báo sáng nay.

Fuentedos là kẻ đang nắm quyền lực tại cộng hòa K. thuộc Mỹ La Tinh, nơi các phóng viên báo chí e rằng sẽ xảy ra một cuộc tắm máu lớn vì dân chúng ở đó đang thường xuyên chống lại chính quyền tàn bạo.

Ồ, phải quan sát xem sao mới được!

Tarzan nghỉ và giả vờ đạp xe thong thả rồi lủi con ngựa sắt thật lẹ vô những bụi cây, quăng mình xuống vạch kẽ lá quan sát Con Thằn Lằn Thép.

Kia kìa, chiếc Limousine đã tắt máy trước biệt thự khổng lồ. Ngay lập tức, hai gã cận vệ tấp xuống xe, thọc tay vào nách trái áo vét ngó dáo dác. Chúng không rút súng ra. Rõ ràng chúng chẳng phát hiện ra một thích khách nào.

Bây giờ mới đến phiên Fuentedos đủng đỉnh bước xuống xe. Khác với ảnh đăng trên báo, hôm nay y không mặc quân phục cấp tướng gắn đủ 22 huân chương tự phong thưởng mà chơi bộ complê màu sẫm, sơ mi trắng, cà vạt vàng. Trong thời trang mới mẻ này, y giống như một con quỷ giấu móng vuốt.

Adolf Mortius Bố dang tay vội vã xuống các bậc thang.

Tarzan bất giác giơ ngón tay trỏ chỉa vào Fuentedos. Pằng! Ừ nhỉ, giá mà có một con chó lửa thực ở đây là Con Thằn Lằn Thép tiêu đời. Tên tướng khát máu đổ gục xuống và 3 triệu nhân loại bị bóc lột tận xương tủy ở nước công hòa K. sẽ phục sinh.

Mortius cố tỏ ra niềm nở nhưng không biết tiếng Tây Ban Nha, phải trông vào Trắng Đỏ - Martin phiên dịch. Còn Martin bảnh bao thì cứ dịch xong một câu là lại một lần cúi gập người xuống.

Xem ra thì Thằn Lằn Thép chẳng để ý gì đến Martin lẫn Mortius. Y đã hôn tay ả Edith Pressler tới lần thứ ba. Sau đó thì cả đám lục tục kéo vào nhà. Trừ gã lái xe. Tên tài xế lẻ loi này ngó trước ngó sau khá cẩn thận rồi kéo cao ống quần lên đến tận đầu gối, lòi ra một hộp sắt dẹp buộc ở bắp chân. Gã moi trong hộp một thứ bột gì đó bỏ trên lòng bàn tay rồi nâng lên mũi hít lấy hít để.

Cocain! Ma Túy! Rõ ràng tên lái xe xài ma túy.

Trong khi gã tài xế phê "mút chỉ cà tha" thì tarzan lặng lẽ dắt xe đạp bước đi. Thu hoạch như thế cũng đã quá đủ. Rõ ràng Mortius có quan hệ với tên tướng sát nhân Fuentedos. Và đây là một cuộc thăm viếng lén lút. Mortius muốn đổ bộ mặt hàng hóa chất lên thị trường Mỹ La Tinh của tên tướng này chăng?

Lúc Tarzan ra đến nơi thì cổng đã tự động đóng lại. Có trời mở. Hắn đành đi dọc hàng rào, chọn một chỗ cao ngang đầu, nâng xe thả ra ngoài, đoạn leo ra.

Chân vừa chạm đất, hắn đã được một ông già dắt chó đứng bên kia đường tiếp đón.

- Này, trộm hả?

- Ồ không. Cháu là khách của ông Mortius. Nhưng cháu chưa kịp ra thì cổng đã đóng. Mà cháu thì không muốn làm phiền ông Mortius và anh chàng Martin của ông ấy.

Ông cụ lại gần hắn:

- Cháu nói Martin nào? Có phải Martin Dramp không?

- Dạ, có lẽ..

- Một kẻ tồi tệ hết sức. Tôi thật không hiểu vì sao cái ông Mortius lại chứa chấp y ở trong nhà. Có lẽ vì bà Pressler.

- Bà ta có liên quan đến Martin ạ?

- Bà Pressler có họ chính thức là Dramp. Pressler vốn là họ của người chồng đã ly dị. Martin Dramp là em ruột của bà ấy. Ê, Berthold, bắt tay cậu đây đi nào.

Con cẩu có lẽ tuổi thọ cũng gần bằng ông lão, ánh mắt thân ái, mệt mỏi. Lúc này nó ngồi xuống, giơ một chân cho Tarzan.

Thủ lĩnh TKKG cười, búng chân và xoa đầu nó:

- Chào mày, Berthold! Cháu yêu chó, và các loài vật nói chung, thưa ông.

Ông già cực kỳ hài lòng. Ông khen:

- Thế là phải, phải lắm. Ta là hầu tước Felshart Frunz.

- Còn cháu là Peter Carsten, thường gọi là Tarzan ạ.

Rồi Tarzan nhảy lên xe đạp:

- Tiếc là cháu phải đi. Chúc ông một đêm ngon giấc, thưa ông Frunz.

- Cả cháu nữa, con trai của ta ạ.

*

Tarzan về đến nhà, thấy một chiếc BMW lớn màu xám đậu trước cửa nhà. Chiếc xe này không lạ lùng gì đối với hắn. Chắc chắn là xe của ông bà Manfred và Anna Beheims. Hai ông bà giám đốc kỹ thuật của một xí nghiệp chế tạo máy này vốn là chỗ bạn bè chí côố với má hắn. Bà Anna năm nào cũng theo học cùng một lúc ít nhất ba khóa học khác nhau của trường đại học Nhân Dân. Ấy thế mà bà vẫn thừa thời gian rảnh rỗi, đầu đuôi cũng tại hai vợ chồng lớn tuổi này không có con cái để săn sóc. Ông chồng Manfred thường nói đùa với mọi người là sẽ nhận Tarzan làm con nuôi.

Đó là những kỷ niệm vụn vặt đã qua, còn lúc này bước vào phòng khách, Tarzan chỉ thấy mỗi mình bà Anna đang rù rì với dì Marion mà không có ông chồng. Hắn lễ phép:

- Chào cô, chào dì ạ.

Bà Anna đứng dậy, mắt rưng rưng lệ:

- Ôi Peter Carsten. Thật không hiểu nổi. Sao chúng lại chọn đúng vào Susanne chứ?

Tarzan lặng yên cho bà Anna ôm hắn. Người phụ nữ có mái tóc vàng cắt ngắn 36 tuổi này còn cao hơn cả hắn. Dễ chừng bà cao đến 1 mét 80, kể cả đôi giày cao gót.

Tarzan đợi tới lúc bà buông hắn ra:

Cám ơn cô Anna. Chắc dì Marion đã nói với cô điều cháu phỏng đoán phải không ạ? Bây giờ, cháu vẫn nghĩ như vậy, mặc dù ông Mortius đã khẳng định bọn bắt cóc má cháu chỉ nhằm mục đích tống tiền thuần túy. Để chứng minh cho khẳng định ấy, ông ta còn nói sẽ tặng không cho cháu 500.000 mark tiền chuộc mạng. Ông ta còn bảo bọn bắt cóc cũng đoán chừng ông ta sẽ chi tiền ra, vì thiên hạ đều biết ông ta không đời nào bỏ mặc các cộng sự của mình trong hoạn nạn...

Dì Marion bàng hoàng:

- Cháu nói gì thế?

Bà Anna cười hoài nghi:

- Lão Mortius mà hào phóng đến như vậy à? Không có chuyện hoang đường đó đâu Tarzan.

- Vậy mà có, thưa cô.

Tarzan chậm rãi kể lại cho hai người lớn đáng kính nghe mọi chuyện. Dì Marion buột miệng:

- Lão chủ Mortius ấy "bần" khét tiếng. Lão keo kiệt đến mức độ không mướn người ở vì sợ tốn tiền uổng. Một con người cư xử tệ hại như lão khó lòng mà rộng rãi đột ngột. Thú thật với cháu, dì chẳng thể nào hiểu nổi chuyện này. Cố nhiên dì rất mừng nếu quả đúng như vậy, vì má cháu sẽ gặp may.

Tarzan nói qua kẽ răng:

- Đó là nếu bọn bắt cóc chỉ cần tiền. Còn nếu sau vụ này còn có gì nữa, thì có thể chúng nhận tiền mà vẫn giữ má cháu.

Bà Anna chuyển đề tài:

- Chú Manfred gởi lời chào cháu. Chú còn ở Tokyo đến thứ tư mới về. Vụ má cháu bị mất tích khiến chú rất sốt ruột. Chú yêu cầu cọ thông tin thường xuyên cho chú.

- Còn chuyện này nữa ạ. Khi cháu đặt vấn đề sự biến mất của má cháu có thể liên quan đến việc làm ăn bí mật của hãng "Hóa Chất Thời Mới" không, thì Mortius khó chịu thấy rõ. Không hiểu có gì mờ ám không đây. Và liệu tên độc tài Fuentedos có liên quan gì không.

Dì Marion ngơ ngác:

- Tên độc tài nào?

- Con Thằn lằn Thép - tướng Fuentedos!

Hắn kể lại cuộc viếng thăm dinh thự Mortius của mấy người khách Mỹ La Tinh. Hai người đàn bà sững sờ. Bà Anna lắp bắp:

- Cháu có chắc là y không?

- Chắc chắn một trăm phần trăm. Trừ khi Fuendetos có một người anh em sinh đôi. Nếu cháu nhớ không lầm thì nhà máy mà má cháu đang làm vốn đứng đầu thế giới trong lãnh vực sản xuất thuốc trừ sâu bọ. Mortius được các nhà bảo vệ môi trường ca tụng hết lời vì thuốc trừ sâu của ông ta không độc hại đối với người, súc vật, cây cỏ..., chỉ diệt sâu bọ thôi.

Bà Marion gật đầu:

- Ờ, dì cũng có nghe vậy, mặc dù quả tình dì thật khó hình dung nổi các loại hóa chất đó mà hoàn toàn không độc.

- Cách gì thì cháu cũng phải tìm cho ra bọn bắt cóc. Giá mà ở đây có thêm "ba cái đầu" của các bạn cháu. Tụi cháu là một nhóm đã được thử thách mà.

Tarzan nhìn bà Marion có ý hỏi. Nhưng đã không có ai gọi điện đến.

Bà Anna bỗng đặt tách trà xuống:

- Có điều này nữa Tarzan ạ. Bà giúp việc ở nhà cô nói lại với cô rằng 3 giờ chiều hôm qua má cháu có gọi phôn đến muốn gặp cô nhưng cô đã đi tập thể dục nhịp điệu. Bà ấy bảo má cháu có vẻ rất xúc động, và hẹn tối sẽ gọi lại vì có chuyện gì đó quan trọng.

Tarzan thất vọng:

- Nhưng má cháu không nói là chuyện gì sao cô?

- Không. Chắc má cháu không muốn nói qua bà giúp việc của cô.

Tarzan quay sang dì Marion:

- Vậy má cháu không gọi cho dì sao?

- Có thể có, nhưng dì lại vắng nhà suốt buổi chiều. Nhà dì không có điện thoại trả lời tự động. Thế là rõ. Chiều qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, mà là ở "Hóa Chất Thời Mới". Và chuyện đó đã dẫn đến việc má cháu bị bắt cóc chỉ hai giờ sau.

Bà Anna lại chợt nhớ ra:

- À, còn có một từ này, má cháu đã nói với bà giúp việc của cô, nhưng tối nghĩa lắm.

- Từ gì ạ?

- Má cháu nhờ bà ấy nhắn với cô hỏi chú Manfred xem chú có biết gì về "Silendce Worior" không.

Tarzan nghĩ ngợi:

- Ồ, cháu nghĩ rằng bà giúp việc không biết tiếng Anh nên nói lộn thôi. Từ má cháu nhắn có thể là "SILENT WARRIOR". Có nghĩa là "NGƯỜI LÍNH THẦM LẶNG".

Bà Marion mỉm cười:

- Nghe như tên một cuốn phim nói về chiến tranh tình báo ấy.

- Hoặc là một cuốn sách viễn tưởng, đúng không dì. Và cũng có thể là một hỏa tiễn nguy hiểm mang đầu đạn hạt nhân "Silent Warrior" nữa chớ. Ồ, cháu vô cùng cám ơn bà giúp việc đãng trí của cô, cô Anna ạ.

Hai người đàn bà tròn mắt trong khi Tarzan sôi nổi nói tiếp:

- Cháu nghĩ "Silent Warrior" thế nào cũng có dính dáng gì đó với Con Thằn Lằn Thép.

Họ cùng im lặng. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ của mình.

Sau cùng, bà Marion nói:

Peter này, dì đã gọi điện cho cảnh sát rồi. Ông thanh tra Frederlein rất vui khi nghe dì báo tin Susanne đã trở về sau một chuyến du lịch không báo trước.

Đúng lúc đó chuông điện thoại ngoài sảnh vang lên. Tarzan vội chạy ra.

- Cám ơn dì. Hình như là các bạn cháu gọi.

*

Edith Pressler chờ cho chiếc Limousine nhãn hiệu Hoa Kỳ lao khỏi ngôi biệt thự mới nhổ nước bọt.

- Lão tướng quân bạn của anh tởm quá. Y cứ lén véo em hoài. Em sẽ không bao giờ ngồi cạnh lão nữa.

Mortius đánh trống lảng:

- Thì phải hy sinh con tép để bắt con tôm chớ cưng.

Martin Damp, vẫn mặc bộ Trắng Đỏ, cười nham nhở:

- Để có 30 triệu đô-la thì chấp tất, bà chị ạ. Mà lại khỏi nộp thuế nha. Sẽ chẳng ma nào biết nếu lão đó chuyển tiền vào tài khoản của nh bên Thụy Sĩ, Adolf ạ.

Mortius phẩy tay:

- Cậu sẽ có phần chia, Martin à. Yên tâm đi.

Edith cười:

- Tôi cứ tưởng hai người kia là vệ sĩ của lão. Té ra họ đều là bột trưởng trong chính phủ ấy. Bộ trưởng gì mặt mày như ăn cướp. Đúng là một lũ hút máu ở K. Thật tiếc, một đất nước có bờ biển đẹp tuyệt vời đến thế.

Martin cười ha hả và đóng cửa lại. Gã không thích xen vô những thứ giải trí ruồi bu của bà chị nõn nường.

Mortius đứng tì tay lên bệ lò sưởi đã gần tàn, hất hàm:

- Nào, quí vị nghĩ gì về thằng nhóc lúc nãy đây?

Martin nhún vai:

- Nó quá khôn ngoan, đến mức đáng ngạc nhiên đó.

Edith xoa xoa bên sườn, nơi còn những vết bầm do các cú véo của Con Thằn Lằn Thép, cười nhạt:

- Khôn ngoan hả. Mình đâu có bắt buộc phải làm theo dự kiến ban đầu chớ.

Mortius gầm gừ:

- Tôi biết. Cô chỉ khoái chúng ta xóa sổ Susanne Carsten thôi chớ gì?

- Còn phải hỏi. Vậy là thông minh nhất đó anh yêu ạ.

- Thủ tiêu Susanne đâu có khó gì. Nhưng chỉ là cách cuối cùng thôi. Trước hết hãy làm theo cách của tôi đã.

Martin sầm mặt:

- Mụ đàn bà ấy nắm anh trong tay, Adolf à. Mụ chỉ hé miệng là anh đi đời. Chỉ vì sơ suất một chút mà tới nông nỗi đó. Nhưng còn chữa làm sao được nữa. Chúng ta không còn cách nào khác để bịt miệng mụ nên tôi mới phải ra tay. Chỉ cần một tấm giẻ tẩm Chloroform là mụ mềm nhũn. Mụ chưa biết ai đã bắt cóc mụ, nhưng nếu chúng ta cứ chần chừ mãi thế nào mụ cũng đoán ra. Rủi mụ nghĩ ra mối liên quan giữa hai sự việc...

Mortius lạnh lùng:

- Tôi biết. Trước mắt, chúng ta chỉ cần thu xếp xong phi vụ với Fuentedos và xóa mọi dấu vết ở chi nhánh của hãng bên Italia có liên quan đến "Silent Warrior". Sau đó thì Susanne Carsten được thả ra và sẽ chẳng bao giờ bà ta dám quên ơn tôi về vụ tiền chuộc, cho nên...

Martin hóng hớt đỡ lời:

- Cho nên mụ sẽ ngậm tăm mãi mài và cúc cung tận tụy làm việc cho anh mãn đời chớ gì. Công nhận kế hoạch của anh cũng siêu đó. Hê hê.

Martin quay sang bà chị khều nhẹ:

- Chị thấy chưa Edith, Những nhà doanh nghiệp lớn của nước ta cũng vậy cả đó. Họ quyên góp cho người nghèo nửa triệu, bằng cách móc túi phải bỏ sang túi trái thôi. Ha ha ha ha!

Moetius không hưởng ứng trận cười:

- Khi được thả ra, thế nào Susanne Carsten cũng sẽ hỏi lại tôi về cái gọi là "Silent Warrior". Bà ta là người có cá tính và nguyên tắc. Khó mua chuộc. Nhưng tôi sẽ bông đùa một câu chuyện tiếu lâm để xí xóa, hả? Chẳng hạn tôi nói rằng Vito Tagletti, giám đốc chi nhánh của chúng ta bên Italia đã bày ra trò "Silent Warrior" để hù mọi người chơi. Vito sẽ tình cờ có mặt ở đây và xác nhận mọi chuyện. Anh ta vốn là người cũng hay đùa lắm.

Edith cười mỉa:

- Em biết. Dù cà 3 triệu người có lăn ra chết trước mặt Vito, anh ta vẫn cứ cười như thường chớ gì.

Mortius gắt:

- Vậy cô muốn anh ta cắn rứt lương tâm chăng? Nếu Fuentedos không nhận được ở chúng ta thứ mà y muốn, y vẫn có thể kiếm được ở chỗ khác kìa. Vậy hà cớ gì chúng ta không kiếm chác khi có cơ hội chớ?

Martin vội hùa theo:

- Rõ quá còn gì. Không phải vô cớ mà anh trở thành nhà công nghiệp lớn đâu ông anh rể à.

Edith cười nũng nịu:

- Em đâu có trách anh, anh yêu. Vì 30 triệu đô-la lợi nhuận, em sẵn sàng xóa sổ cả một phần trái đất. Có tiếc là tiếc những bãi biển đẹp thôi.

Mortius nhếch mép. Edith phẩy phẩy bàn tay điệu đà.

Martin cười đắc ý:

- Mình cạn thêm một ly mừng cú làm ăn trúng tới 30 triệu đô này chứ. Tôi làm phiên dịch cũng ngon, hả?

- Chẳng có gì là lạ, nếu tôi cũng sống 5 năm bên Trung Mỹ như cậu.

- Hê hê, nhưng còn lâu chị mới dám làm quen với tướng quân Anastasio Fuentedos. Chị sẽ tránh xa y, vì sợ bị véo mà. Chỉ có kẻ hèn này mới đủ mưu mẹo làm y tin cậy. Sau đó chỉ cần có một ông anh rể như anh nữa thôi, Adolf ạ. Vậy là có ba chục triệu ngon cơm.

Ba cái ly cụng nhau chan chát. Mortius lại hỏi:

- Này, vậy chúng ta sẽ làm gì với thằng nhãi con mụ Susanne đây?

Martin gật gù:

- Để nó cho tôi xử. Anh hãy giải quyết vụ Vito cho xong đi.

- Ê... hèm, tôi vừa điện thoại cho Vito. Chậm nhất là thứ năm, các thùng đã lên tàu ở Genua.

- Nếu thế thì thằng nhãi sẽ phải trao tiền vào tối mai. Khuay chủ nhật là hợp lẽ trời nhất, giờ đó nhân loại đứng đắn đều đi nằm sớm để thứ hai còn bắt đầu tuần làm việc. Tôi gọi điện cho nó nhé?

Mortius gật đầu:

- Hãy bảo nó rằng nó thường xuyên bị theo dõi, rằng... Mà thôi, đã bàn cả rồi còn gì. Anh cứ thế mà làm đi.

*

Tarzan nhấc ống nghe lên, hồi hộp chờ đợi giọng nói thân thương của Gaby, hay tối thiểu cũng của Tròn Vo và Karl.

Nhưng hắn đoán trật lất. Thay vào đó là một cơn ác mông. Chứ sao nữa, tên bắt cóc lại rít qua kẽ răng:

- Mày ở nhà một mình chứ?

- Ồ, không hẳn vậy. Còn có hai bà bạn của má tôi đến chơi.

- Họ biết chuyện bà già mày rồi hả?

- Dĩ nhiên.

- Hãy nói hai mụ im lặng.

- Nói rồi.

- Vụ bọn cớm, mày giải quyết ra sao?

- Như ý ông muốn. Bà Marion Thebes đã thông tin cho cảnh sát rằng má tôi đã trở về an toàn.

Tên bắt cóc đổi âm vực, giọng gã như vọng lên từ đáy mồ:

- Tốt. Nhưng mày đã làm những gì nữa hả thằng nhãi?

- Tôi hả? Chẳng làm gì cả.

- Nói láo. Tụi tao theo dõi mày. Mày đã mò đến lão chủ hãng Mortius!

- À, đúng vậy. Có điều tôi chỉ đến đó để thăm xã giao chớ có làm gì đâu.

- Đừng xạo sự. Nói coi, mày đã làm gì ở đó hả?

- Rất đơn giản. Tôi đã kể với ông ta chuyện má tôi bị bắt cóc. Ông ta có vẻ cũng tán thành việc tôi đã không lôi cảnh sát vào cuộc. Và rồi tôi còn được một phen ngạc nhiên.

- Một phen ngạc nhiên hả? Để tao đoán coi nào! Mortius phát hoảng khi nghe tin đó chớ gì. Lão có òa lên khóc không? Hay đùng đùng lên cơn thịnh nộ? Dù thế nào, tao đoán nhé, lão cũng làm mọi cách để bà già mày về, đúng không? Thậm chí, tao còn cho rằng lão dám bỏ ra 500.000 mark nữa kia. Đúng không?

Tarzan cau mày. Té ra tên bắt cóc "chấm" má của mình chỉ nhằm mục đích rúc rỉa tiền tuí lão Mortius. Hắn cảm thấy khó chịu.

- Ông đoán gần đúng. Tuy nhiên đến giờ tôi vẫn chưa cầm 500.000 mark trong tay.

- Đừng lo. Rồi mày sẽ được cầm thôi. Lão Mortius uy tín lắm. Tụi tao biết trước lão sẽ đưa tiền cho mày mà.

- Tại sao vậy?

- Bởi vì Mortius trồng cây si bà già mày. Mày hiểu trồng cây si là thế nào chưa? Là mê như điếu đổ ấy. Lão mê bà già mày và đây là lúc lão chinh phục trái tim bà ta bằng 500.000 mark. Hiểu chưa con?

- Chó chết!

- Đừng nguyền rủa tao, thằng ranh. Tao vẫn có thể giết bà ta nếu mày phản thùng. Nhớ đó.

- Nhớ rồi.

- Đó. Tiền của bà già mày là ở chỗ đó. Lão Mortius là một cái kho vô tận của ngân hàng mà bà già mày lúc nào cũng có thể moi được, nếu cần.

- Ông còn bảo má tôi có những việc làm ăn mờ ám kia mà.

- Mày muốn biết cụ thể thì đợi mà hỏi chính má mày. Tao chỉ muốn khoanh vùng cuộc nói chuyện bữa nay trong một chữ "tiền".

Tarzan thận trọng hỏi:

- Quả thật là chuyện này... chỉ vì tiền thôi sao?

- Chứ còn vì cái gì nữa? Tao muốn chứng kiến trước mặt tao nửa triệu mark cụ thể. Tối mai mày phải ôm tiền đến cho tụi tao.

- Được thôi. Nếu ông Mortius giữ lời hứa, tôi sẽ chuyển tiền cho các ông.

- Mày biết khu Fellgerber sau nhà ga hả?

- Biết. Chỗ đó như một bãi tha ma.

- Vào lúc 22 giờ 30 phút, mày phải đi qua ngõ Flintemchus về hướng lò sát sinh cũ. Khoảng giữa đường, mày sẽ thấy một vòm cổng tròn bên tay trái. Mày hãy qua cổng, đi xuyên qua ngồi nhà Sudfrei mà thực ra đã có bảng cấm lai vãng. Bên trái, cạnh tường, lủng lẳng một sợi dây. Mày hãy buộc tiền vào đấy, hiểu chớ?

- Hừm, khu vực ấy trời tối om, làm sao tôi tìm ra sợi dây?

- Dễ ẹt. Hãy mang theo một cái đèn pin là xong. Và tao nhắc lại nghe: nếu cảnh sát mặc sắc phục hay thường phục xuất hiện, là mày vĩnh viễn không có mẹ nửa đâu!

- Sẽ chẳng có cảnh sát đâu. Má tôi thế nào?

- Yên tâm đi. Tụi tao tiếp đãi bà ta chu đáo.

- Hiện giờ tôi chỉ muốn nói chuyện với má tôi.

- Chưa được nhóc ạ. Tiền trao cháo mới múc.

- Hừm!

- Hố hố, trước sau gì bà già mày cũng tái ngộ mày mà. Chưa thấy tiền, tao ít khi độ lượng lắm.

Tên bắt cóc cúp máy một cách tàn nhẫn.

Ngay lập tức hai bà Marion và Anna xán lại. Tarxan rầu rĩ kể lại cuộc điện đàm vừa qua. Hắn đăm chiêu về một chuyện khác:

- Dì và cô này, má cháu có bao giờ được ông Mortius tặng hoa không ạ?

Dì Marion trợn mắt:

- Dì chưa nghe Susanne kể chuyện hi hữu ấy một lần nào cả.

Cô Anna cũng lắc đầu:

- Lão thô bỉ ấy mê Susanne à, cũng có thể. Nhưng nếu có chuyện đó hẳn má cháu sẽ ghê tởm lão lắm. Chậc, mà sao những điều riêng tư như thế bọn bắt cóc cũng biết hết mới lạ lùng chứ.

Năm.

"SILENT WARRIOR"

Cuối cùng hai bà khách cũng ra về sau khi chúc nhau một đêm tốt lành. Bà Anna đi đơn giản hơn, bà chỉ cần bước lên chiếc BMW là phòng một mạch.

Bà Marion chậm chân hơn vì bị kẹt bởi con cẩu Goliah. Con chó cứ "ẳng, ẳng" đòi bà phải dẫn nó đi tham quan khu vườn. Cũng không sao. Sau khi cho Goliah tung tăng bờ giậu, bà kéo chú cún quay trở lại, tính lên ôtô ra về.

Đúng lúc đó, một vòng tay thuồng luồng ôm ngang hông bà và tiếp theo là một bàn tay chuối mắn hôi hám bịt chặt miệng bà lại. Marion gần như khuỵu xuống vì sợ hãi. Hai đầu gối bà nhũn ra.

Một giọng đàn ông the thé bên tai:

- Con trai mụ có ở nhà không?

Marion thở ằng ặc. Bà có vẻ sắp xỉu đến nơi. Coi, một âm thanh khàn khàn thứ hai vang lên:

- Nới tay một chút, Kuhnleber. Mày làm mụ tắc thở bây giờ.

- Ờ há. Mày khuyên có lý đó, Bremmsel. Tao sẽ cho mụ ngáp tí xíu. Đấy.

Gã khò khè tiếp tục:

- Nào, thằng quý tử đâu?

Bà Marion ú ớ:

- Tôi... tôi làm gì có... thằng con nào.

- Có. Mụ đừng giỡn mặt bầu cua với tôi. Hồi chiều, thằng nhãi đi với mụ đã tấn công tôi. Nó đâu rồi?

Té ra gã thanh niên có bàn tay hôi hám này chính là tên... quái xế. Bà Marion đánh trống lảng:

- Tôi... không quen cậu ta. Ngẫu nhiên đi... chung đường thôi.

Kuhnleber véo tai trái người đàn bà như muốn vặt rời khỏi đầu:

- Muốn khỏi bị tra tấn thì khai thiệt đi. Thằng khốn ở trong nhà này hả? Ê, Bremmsel, mày tra tấn con cẩu kia cho tao.

Ngay lập tức, tên đồng bọn tung liền một ngọn cước vô bụng con Goliah. Con chó lộn tùng phèo, co rúm người lại khiến bà Marion tái mặt. Bà lắp bắp:

- Ngừng... ngừng tay. Được rồi, cậu ấy ở đây. Xin các ông chớ hành hạ con chó nhỏ.

Quái xế Kuhnleber cười khẩy:

- Có vậy chớ. Hãy nhắn với thằng nhãi rằng nó liệu mà đánh số các lóng xương là vừa. Tôi sẽ thanh toán với nó.

Gã xô mạnh bà Marion làm bà té nhào vào chiếc ôtô của mình. Con Goliath lại kêu ăng ẳng, lần này là do bị bà chủ dẫm vào đuôi. Lúc Marion ôm được con chó nhỏ vô lòng, ngoái lại nhìn thì hai cái bóng hung ác đã bốc hơi sau bụi rậm.

Trái tim người phụ nữ đập thình thịch. Bà nói nghẹn ngào:

- Phải chi mày là một chú chó bẹc giê thì hai tên lưu manh đâu dám tàn bạo như vậy.

Bà ẵm con cún đến cửa nhà, bấm chuông.

Tiếng Tarzan vọng ra từ chiếc loa nhỏ gắn bên cửa.

*

Bụng Phệ mở cửa Tổ Đại Bàng. Ông ta biết Tròn Vo đã xin phép về nhà. Đêm không trăng. Căn phòng tối như bưng. Không tiếng động, không hơi thở, không nghe sự sống cựa quậy trong giấc ngủ, gối chăn cũng không hề sột soạt.

Bụng Phệ bật đèn. Khỏi phải nói ông ta sung sướng đến chừng nào khi thấy hai cái giường phẳng phiu trống rỗng. Chỉ còn thiếu nước nhảy lên. Bụng như có trống giong cờ mở.

Bụng Phệ gầm gừ một mình:

- Đời chú mày tiêu rồi, Tarzan. Lần này thì vỡ mộng làm người hùng điều tra nhé. Ta sẽ cho chú mày biết thế nào là lễ độ.

Ông ta hả hên đến nỗi suýt nữa quên cả chuyện tắt đèn. Phòng hiệu trưởng Freund vẫn còn sáng ánh điện. Còn chần chừ gì mà không chạy một mạch tới đó chớ.

Bụng Phệ chỉnh đốn trang phục, bấm chuông. Coi, ông hiệu trưởng bước ra với vẻ mặt lo lắng:

- Có chuyện gì thế thầy Volgsam?

Bụng Phệ không giấu nổi vẻ đắc ý:

- Tôi xin lỗi đã quấy rầy ông vào giờ này, nhưng... học trò Peter Carsten lại vắng mặt ở ký túc xá rồi. Giường cậu ấy trống không. Tôi thật không biết nói sao nữa. Cứ như là bị tát vào mặt vậy.

Khác với sự chờ đợi của Bụng Phệ, hiệu trưởng Freund chỉ giơ tay lên xoa má theo thói quen và hỏi lại:

- Nghĩa là Tarzan lại chuồn rồi ư? Sau cuộc nói chuyện sáng nay? Khó hiểu nhỉ?

Volgsam xoa xoa bụng một cách đắc thắng:

- Vâng. Tiếc rằng đó lại là một sự thực đáng buồn.

Ông hiệu trưởng nhìn đồng hồ:

- Đang lúc nửa đêm. Cậu ta có thể ở đâu được nhỉ?

- Chắc chắn là nó không ở trong khu trường, thưa ông hiệu trưởng. Vậy là thằng nhãi đã cho lời cảnh cáo của ông bay theo gió rồi. Peter Carsten vô phương giáo dục rồi thưa tiến sĩ.

- Theo tôi, cậu ấy không phải là một thằng ngốc. Nếu cậu ấy bất chấp lời cảnh cáo, vẫn vi phạm kỷ luật, ắt phải có lý do. Tôi cho rằng đã có biến cố gì đó xảy ra, cậu ta mới chơi ngông như thế. Xin nói thực với ông nhé, ông bạn đồng nghiệp: nếu tôi buộc phải đuổi cậu bé này khỏi trường, tối râấ lấy làm tiếc. Ở cậu ấy có nhiều phẩm chất đáng quý.

Bụng Phệ vẫn kiên nhẫn:

- Cậu ta đã vi phạm nội quy hai lần, thưa ông hiệu trưởng. Chúng ta không thể để tiền lệ này làm gương xấu cho các học sinh khác.

- Ừ... ừm, tôi biết ông bạn đồng nghiệp ạ, ông sẽ hoan hô hai tay nếu Tarzan bị đuổi. Tuy nhiên cái gì cũng phải có đầu có đuôi. Tôi sẽ gọi điện cho cha mẹ các bạn cậu ấy. Có thể họ biết được điều gì đó.

Hai người đàn ông bước vào phòng. Ông hiệu trưởng bấm số máy gia đình thanh tra Glockner trước. Chuông đổ hồi lâu.

Rồi bên kia đầu dây là giọng của Gaby:

- Dạ, tôi nghe...

- Tôi là tiến sĩ Freund. Xin lỗi vì tôi đã phải thức em dậy. Ba mẹ em không có nhà hả Gaby?

- Dạ, em chào thầy hiệu trưởng. Ba em đi công tác nước ngoài, mẹ em đến chơi nhà dì Granztzleidl ạ.

- Thì ra thế. Em có biết gì về Tarzan không? Cậu ấy không có mặt ở ký túc xá.

Gaby im lặng đúng năm giây. Giây thứ sáu cô hỏi lại, giọng không có vẻ gì ngạc nhiên và ông Freund nhận thấy ngay điều đó.

- Thầy không thấy bạn ấy trong Tổ Đại Bàng ạ?

- Không. Trừ sự vắng mặt hợp pháp của Willi do đã xin phép trước.

Gaby lại im lặng mười giây để suy nghĩ. Sau cùng cô quyết định nói thật:

- Thưa thầy, Tarzan đã về nhà bạn ấy.

- Trời đất! Ý em nói là về với mẹ cậu ấy hả?

- Dạ. Bạn ấy đi ngay từ trưa nay, vội vàng lắm. Willi kể rằng Tarzan được tin mẹ bạn ấy mất tích từ chiều hôm qua. Một người bạn của cô Susanne đã báo cho Tarzan biết. Thưa thầy, thầy hãy thông cảm với Tarzan. Bạn ấy không còn một ai ruột thịt trên đời này ngoài mẹ. Không một sức mạnh nào cản trở nổi bạn ấy đi tìm mẹ đâu ạ.

Hiệu trưởng Freund xoa cằm. Ông vô cùng sửng sốt:

- Bà Carsten mất tích ư? Kinh khủng quá, nhưng việc tìm kiếm phải là của cảnh sát. Hừm... ý tôi là một khi đã báo cảnh sát.

- Thầy biết Tarzan rồi còn gì. Nếu phải phó mặc mẹ bạn ấy cho số phận thì khác chi giết bạn ấy ạ.

- Thế sao Tarzan không cho tôi biết chuyện này?

- Dạ, em đoán có lẽ thời gian quá gấp rút. Bạn ấy sợ bị nhỡ tàu.

- Tôi hy vọng bà Carsten không việc gì. Có thể lúc này bà ấy đã trở về bình an rồi cũng nên. Nhưng tôi cần có bằng chứng giấy trắng mực đen về chuyện này. Nếu không, tôi buộc phải đuổi học Tarzan, Gaby ạ.

- Chuyện này là có thật, thưa thầy. 7 giờ 30 phút sáng mai ba đứa còn lại trong nhóm tụi em sẽ đáp tàu để đến với Tarzan. Tụi em không còn cách nào khác, mặc dù chưa biết sáng thứ hai tụi em có thể quay về kịp đến lớp hay không. Em, Karl và Kloesen sẽ không chỉ gặp rắc rối với thầy cô mà còn với cả gia đình. Nhưng...

- Em hãy bảo Tarzan gọi điện cho tôi. Tôi muốn biết tình hình ở đó, chúc em ngủ ngon, Gaby.

*

Câu chuyện dì Marion và con chó Goliath bị hai thằng quái xế côn đồ hành hung không làm Tarzan bận tâm lắm. Hắn sợ gì lũ đầu trâu mặt ngựa xó chợ lề đường chứ. Với lũ súc sinh ấy có khi chỉ cần xoay hai cú đá là chúng đã đo đài.

Nhưng hắn đã trải qua một đêm khó ngủ, đầy lo âu và suy nghĩ.

Bây giờ đã là sáng chủ nhật. Đồng hồ trên tường chỉ 9 giờ 9 phút.

Tarzan nhấc điện thoại sau hồi chuông đầu. Một giọng đàn ông ồm ồm:

- Alô, tôi cần nói chuyện với bà Susanne Carsten.

- Tôi là Peter Carsten, con trai bà. Má tôi vắng mặt.

- A, cậu có biệt danh là Tarzan, đúng không? Tôi là tiến sĩ Falkheym-Cornelli.

Tarzan sững sờ:

- Nhưng chắc không phải là ông chủ của hãng Computer lừng danh đấy chứ ạ?

Người gọi điện cười:

- Đúng là ông ta đây. Tôi rất mừng vì cậu biết tên tuổi hãng chúng tôi.

- Tiếc là má cháu không có nhà. Ông cần nhắn gì không ạ?

Giọng Falkheym-Cornelli đầy thất vọng:

- Tôi đang định quấy rầy bà mẹ đáng kính của cậu một chút. Có thể bà đã kể với cậu việc này rồi.

- Chưa ạ. Cháu chưa được nghe gì.

- Thế này nhé, tôi rất muốn xin bà ấy về làm việc cho hãng của tôi. Chúng tôi đã bàn bạc chuyện này nhiều lần nhưng mẹ cậu chưa dứt khoát vì không muốn ông Mortius phật lòng... Hãy khuyên thêm mẹ cậu nhé, Tarzan! Tôi cần một nữ cộng sự mẫn cán.

- Cái này phải do mẹ cháu quyết định, thưa ông Falkheym-Cornelli. Nhưng ông có thể tin vào sự ủng hộ của cháu.

- Cám ơn cậu trước. Cho tôi gửi lời chào mẹ cậu.

Tarzan thừ người. Té ra mẹ hắng đang cân nhắc việc đổi chỗ làm. vậy chắc công việc ở "Hoá Chất Thời Mới" cũng không "ngaon lành" gì.

Tarzan đợi thêm lát nữa rồi bấm số phôn biệt thự Mortius. Hắn nghe Martin xưng danh.

- Tôi, Carsten, muốn trình bày một việc với ông Mortius.

- Hãy để yên cho sếp ngủ. Chú mày cứ nói hết với tôi cũng được.

- Tên bắt cóc đã phôn lần thứ hai vào khuya hôm qua. Gã yêu cầu tôi lúc 23 giờ 30 mang tiền chuộc tới khu Fellgerberl.

- Cậu chắc đó chính là tên bắt cóc chứ?

- Đúng cái giọng rin rít ấy. Cứ như gã ngậm gạch trong mồm vậy.

- Ôkê. Nghĩa là cậu muốn lấy ngay 500.000 mark hả? Chưa có ngay được đâu. Chiều nay 18 giờ ghé lại đi, thế nào ông ấy cũng lo đủ cho cậu.

- Vậy tôi sẽ đến vào lúc đó.

- vậy nghe. Mà cậu có thấy đây là một hành động cao thương của ông Mortius không hả?

- Có.

- Tôi cho rằng mẹ cậu cũng phải biết ơn ông ấy.

- Má tôi chưa bao giờ là kẻ vô ơn cả, thưa ông. Mà ông sẽ đóng góp bao nhiêu vào số tiền 500.000 mark đó nhỉ? Hình như không một xu! Thay vào đó lại là những lời lên lớp kia đấy. Tôi sẽ có mặt lúc 18 giờ. Chào ông.

Tarzan cúp máy. Tự nhiên hắn bật cười trước một ý nghĩ ngộ nghĩnh: Phải chăng Mortius biết được hãng computer đang mời chào má hắn nên lão ta nhả nửa triệu mark ra để chứng minh mình cũng biết trọng dụng nhân tài?

Lại thêm một khả năng.

*

Bà Susanne Carsten nhìn đồng hồ đeo tay. Đã hơn 10 giờ sáng. Đêm qua bà ngủ chập chờn trên chiếc giường gấp bằng sắt. Các món ăn của bữa tối qua vẫn còn y nguyên. Bà hầu như chưa động đến bất cứ món nào từ bia, bánh mỳ đen, xúc xích hun khói, xà lách trộn dấm đến các thứ kem tráng miệng. Hình như bà vẫn đang ở trên đất Đức. Bia nhãn hiệu Đức. các món ăn cũng vậy...

Hôm nay thì Susanne đã bình tĩnh hơn để suy nghĩ.

"Phải chăng "Silent Warrior" là nguyên nhân khiến mình bị chôn vùi tại phòng giam này?".

Nếu quả thật mọi thứ bắt nguồn từ "Silent Warrior" thì bà hiểu rằng sự tồn tại của bà trên đời coi như kết thúc. Đám chớp bu của phi vụ ma quỷ này sẽ chẳng buông tha bà. Bà đã tự ký vào bản án tử hình bởi bà biết quá nhiều. Trời ơi, lẽ ra vì Tarzan, bà phải dán băng keo ở miệng kìa...

Susanne thổn thức. Chưa bao giờ bà nhớ Tarzan đến thế. Thứ sáu tới con bà bắt đầu nghỉ. Bà cũng đã đặt sẵn khách sạn ở Italia để hai mẹ con cùng sang nghỉ ngơi, ấy thế mà... Lạy Chúa, lúc này chỉ còn trông cậy vào bà Marion. Không hiểu bà ấy đã báo tin cho Tarzan về việc bà mất tích chưa?

Bà lại nhìn ra cửa.

Tiếng chìa khóa lạch xạch trong ổ khóa.

10 giờ 19 phút. Bữa ăn sáng đưa đến muộn thế này. Gã từ xa tới chăng?

Cửa mở. Phía ngoài tối om. Bà Susanne thấy một kẻ mặc áo chùng tu sĩ màu nâu, trùm mũ nâu, mặt nịt kín bằng vải len xám thẫm.

Gã lặng lẽ cúi xuống đặt một cái khay xuống sàn, đẩy vào. Bàn tay đeo găng còn lại của gã chỉ cái khay đồ ăn còn nguyên tối qua như ra lệnh.

Bà Susanne nghe theo, rời khỏi giường trả lại cái khay cũ không một chút do dự. Giọng bà nhẹ nhàng:

- Cho tôi xin gương, lược được không?

Tên đeo mặt nạ ậm ừ trong cổ họng rồi đóng sầm của lại. Gã xoay chìa trong ổ chớp nhoáng.

Bà Susanne bê chiếc khay ăn sáng đặt lên bàn.

Hai giọt nước mắt lăn trên má bà.

"Minh phải ăn, bất luận điều gì sắp xảy ra." Bà tự nhủ và ngồi vào bàn.

*

Tìm được 200 mark của mẹ để trong tủ con đầu giường, Tarzan chạy ra phố mua báo.

Coi, phép lạ hiện ra trước cổng nhà: ba thiên thần "không có cánh" xuất hiện làm hắn ngỡ ngàng. Lạy Chúa, Gaby, Karl, Kloesen chớ ai! Gaby cười tươi như hoa, đôi mắt kính của Karl lóng lánh, Tròn Vo thì muôn thuở vẫn nhai kẹo ngồm ngoàm.

Thằng mập ngoe nguẩy:

- Ngó mày thấy ngố quá đại ca ơi! Tụi tao đâu phải người ngoài trái đất, hả?!

Giọng Gaby trong veo:

- Xin chào. Cho hỏi đây có đúng là nhà Peter Carsten không ạ?

- Ờ... Các bạn từ đâu tới đây vậy?

Gaby kiễng chân choàng lấy cổ Gaby thật thân ái, trìu mến trách:

- Bạn không còn cách chào hỏi nào khác sao?

Karl là thực tế hơn cà. Nó vào đề ngay:

- Tình hình ra sao hả Tarzan? Má mày về chưa?

Tarzan hít một hơi thật sâu:

- Tuyệt quá! Mọi người... từ nhà đến hả? Sao không gọi điện thoại? Mình cứ chờ.

Karl vỗ mạnh vào vai hắn, cười:

Thì để đại ca phải ngạc nhiên mà. Nếu má mày chưa về, thì tụi mình sẽ sát cánh chiến đấu. Chúng ta từ xưa đã luôn bên nhau mà.

Tarzan quàng tay ôm chầm cả ba mạng:

- Còn gì bằng! Mình sẽ không bao giờ quên ơn các bạn. Thiếu các bạn, mình không xoay sở gì được. Tình hình mỗi lúc một rối mù. Bọn bắt cóc đòi mình phải nộp nửa triệu mark mới chịu thả má mình.

Cú siết quá nồng nhiệt của Tarzan làm ba quái thở dốc. Tròn Vo giãy giụa:

- Buông tao ra cho tao thở. Được rồi, tao sẽ đề nghị ông chủ hãng sôcôla Sauerlich chi ngay nửa triệu mark.

- Rồi đó. Thở đi mập. Nhưng mày miễn tốn tiền nghe. Ông chủ của má tao đã thu xếp chuyện này rồi. Ê, tụi mình vào nhà đã chớ.

Công Chúa vừa đi vừa thông báo liền:

- Chuyện trốn trường lần này khỏi lo bị đuổi học, đại ca. Thầy hiệu trưởng có vẻ thông cảm với hoàn cảnh của bạn lắm. Thấy còn dặn đại ca phải phôn cho ông biết tin tức đó.

Cả đám quây quần quanh bàn. Tarzan kể lại cho các bạn nghe mọi chuyện, kể cả việc Tóc Bàn Chải tính ăn cắp xe của dì Marion, kèm theo diện mạo của gã.

Gaby chớp mắt:

- Cái thằng ăn cắp xe hơi mặc áo gilê da, sơ mi kẻ ca rô phải không?

- Đúng vậy!

- Tụi mình vừa đụng gã lúc xuống tàu. Gã cứ lang bang ngoài ga với chai rượu kẹp nách xấn đến định chòng ghẹo, nhưng mình đã nhanh chân tránh xa gã. Chương trình của bạn sao đây, đại ca? Mình biết, bạn đâu có chịu ngồi khoanh tay.

- Tất nhiên rồi. Mình tính sẽ hỏi Mortius xem ông ta đã từng nghe gì về "Silent Warrior" chưa. Sau đó, tụi mình sẽ đi các khách sạn xem Fuentedos có trọ ở đâu không. Nếu gặp gã, mình cũng sẽ hỏi về cái từ tiếng Anh đó.

*

Tarzan vừa nhấc phôn là giọng của Edith Pressler vang lên liền:

- Dạ, tôi nghe.

- Chào bà. Tôi là Tarzan. Tôi có thể nói chuyện với ông Mortius được không ạ?

- Khỏi cần. Mortius biết rồi. 6 giờ chiều cậu cứ đến đây đem tiền chuộc về.

- Không. Tôi muốn hỏi ông ấy một chuyện khác kìa.

- Có quan trọng không?

- Dĩ nhiên. Liên quan tới việc má tôi bị bắt cóc.

- Thôi được. Để tôi nối máy vào phòng ăn sáng vậy.

- Mortius đây. Gì vậy Tarzan?

- Chào ông Mortius. Ông có biết gì về cái gọi là "Silent Warrior" không ạ?

Im lặng.

Mortius suy nghĩ chăng? Sau đó là tiếng ho húng hắng của ông ta.

- Xin lỗi. Tôi nghĩ là tôi chưa nghe cái tên ấy bao giờ. Sao cậu lại hỏi thế?

- Má tôi đã nhắc đến nó khi gọi phôn cho một người vào chiều thứ sáu.

- Hả? Người đó là ai?

- Một bà già giúp việc, cũng có thể bà ta nghe nhầm.

- Ờ ờ... thế mẹ cậu đã nói gì?

- Chỉ có một từ Silent Warrior đó thôi.

- Vậy thì cậu hãy yên tâm rằng cái si len si liếc gì đó chẳng hề liên quan đến vụ mẹ cậu mất tích. Theo tôi, bọn tội phạm chỉ cần tiền mà thôi.

- Có thể ông có lý. Nhưng nếu bọn bắt cóc toan moi tiền của ông thì sao chúng không bắt, là tôi giả sử thôi, bà Pressler, mà lại là má tôi?

Mortius có vẻ nghĩ ngợi:

- Phải. Nhưng đó là cách nghĩ của tôi và cậu. Má chúng ta lại không phải tội phạm. Cũng có thể chúng cho rằng bà xã của tôi được bảo vệ cẩn mật khó ra tay, chẳng thà chụp đại mẹ cậu dễ dàng hơn.

- Vâng. Tổi hiểu.

- Vậy tối nay cậu cứ việc đến nghe. Tôi đã điện cho nhà băng chuẩn bị nửa triệu. Tất cả chỉ vì sinh mạng của mẹ cậu.

Tarzan gác máy. Nhận xét đầu tiên thuộc về Gaby:

- Nghe có vẻ chân thành ghê đi.

Tròn Vo trề môi:

- Các chủ nhà máy hóa chất thường giả dối. Sản xuất sôcôla thì không việc gì phải giả tạo, chỉ làm tăng niềm vui sống. Nhưng hóa chất thì có khác đó!

Karl cười:

- Ờ phải. Sôcôla trước hết góp phần tăng việc làm cho các nha sĩ. Nếu không có bệnh sâu răng do ăn đồ ngọt thì đám nha sĩ thất nhiệp ngay.

Tròn Vo la lên:

- Xạo! Ba tao đâu có liên hệ gì với các ông nha sĩ. Ba tao chỉ săn sóc tới sự ngoan miệng của đồng loại!

*

Martin phá tan sự im lặng:

- Thằng nhóc này bắt đầu gây rắc rối đây.

Mortius mím môi:

- Chưa đến nỗi trầm trọng đâu. Cũng còn may là mụ Susanne chỉ ngứa mồm vụ Silent Warrior với một bà già nghễnh ngãng.

Edith Pressler cười hiểm:

- Nhưng chuyện đó đã đến tai thằng nhãi. Và nó tỏ ra có khả năng làm thám tử. Nó biết cách đánh hơi đấy.

Martin Dramp gầm gừ:

- Nó sẽ tử nếu phát hiện ra những bí mật của chúng ta. Tôi chỉ cầu mong nó không để ý gì tới những người bạn Mỹ La Tinh trong chiếc Limousine hôm qua, bằng không thì...

Edith lại cười:

- Bằng không thì cậu sẽ bắt cóc và giam chung với mẹ nó chắc?

Martin nhìn bà chị với đôi mắt ráo hoảnh:

- Chẳng có gì đáng cười ở đây cả. Hơn nữa, tôi cũng ngán vai trò tên bắt cóc lắm rồi. Trùm cái áo thầy tu vô là mồ hôi mồ kê cứ toát ra như tắm, chưa nói đến chuyện nghẹ thở vì cái mặt nạ nữa.

Edith cười hí hí:

- Ai bảo cậu ngụy trang làm chi. Mụ Carsten có có biết mặt cậu bao giờ.

- Lỡ sau này mụ nhận ra tay, chân, giọng nói hoặc cái gì đó ở tôi thì tiêu đời.

Edith đột nhiên nghiến răng:

- Dù sao, tôi vẫn phản đối việc thả mụ. Cuộc chơi này quá đắt. Các người mạo hiểm thả ra 500.000 mark và mong mụ chịu ơn. Nhưng lỡ vẫn hỏng việc thì sao chớ?

Mortius nhíu mày:

- Nghe đây, Edith. Chừng nào mặt hàng sản xuất ở Italia đã chuyển đi thì khỏi lo lắng gì nữa. Vấn đề bây giờ là thời gian kìa.

Edith thở dài:

- Nhưng đám thủ hạ của anh bên đó toàn là lũ chết nhát. Bọn cớm chỉ cần hù một tiếng, đưá nào cũng khai sạch.

Mortius nói, bằng giọng không được tự tin cho lắm:

- Chúng ta sẽ né tụi cớm tối đa như đã từng né trước giờ. Em yên chí.

- Tùy anh thôi. Dẫu sao... Mình có thứ thuốc độc cực mạnh, chỉ vài giọt là xong.

Ả chụp trái cam trong đĩa trái cây trên bàn rồi xoay xoay trong tay, mặt nhơn nhơn.

Martin cũng gật đầu tán đồng với bà chị của gã.

Mortius vẫn gạt phăng:

- Khoan tính chuyện giết người đã. Tôi đã nói là phải áp dụng kế hoạch của tôi đến cùng và chỉ thủ tiêu Susanne nếu gặp bất trắc. Khuya nay cậu phải hết sức thận trọng đó Martin. Có thể thằng nhãi sẽ tấn công kẻ nhận tiền đó.

Martin cười ha hả:

- Thằng nhãi làm sao hạ được tôi. Trong vai tên bắt cóc, tôi đã có chùy Voko làm vũ khí tự vệ rồi.

Edith ngơ ngác:

- Chùy Voko là thứ quái quỷ gì vậy?

- Đó là một cái chùy phát ra điện, bà chị ạ. Nó đủ sức quật ngã một con bò mộng đấy. Thằng nhóc sẽ giẫy lên đành đạch rồi sùi bọt mép khi dính điện Voko, hê hê hê.

- Có chết người không vậy?

- Không. Tê liệt thôi. Nói gì thì nói chớ có người chết phiền phức lắm. Loạng quạng toi 30 trei65u đô la như chơi.

Mortius trầm ngâm:

- Bạo lực luôn luôn là phương pháp hạ sách. Sau khi lấy lại tiền, tối mai chúng ta sẽ mới thằng nhóc đi ăn. Phủ dụ nó trong bàn tiệc là cao cơ nhất. Biết đâu nó sẽ bớt hung hăng và chúng ta sẽ moi chuyện được nó.

Edith bĩu môi:

- Em cũng phải đi cùng sao?

Mortius mỉm cười:

- Anh đánh giá cao sự có mặt của em mà cưng. Thêm nữa, anh cũng muốn vui một chút vào tối mai.

Sáu.

BỎ CON TÉP BẮT CON TÔM

Karl Máy Tính lục lọi trong túi du lịch của mình một hồi rồi giơ lên một cái chai nhỏ đựng dung dịch không màu làm ba quái ngẩn ngơ. Nó đủng đỉnh chắc lưỡi.

- Chậc, khi nghe tin cô Susanne bị bắt cóc là mình đã chuẩn bị ngay cái chai này. Giờ thì mình tin là mình có giác quan thứ sáu rồi.

Tròn Vo liếm mép sốt ruột:

- Mày... thần bí quá đó quân sư.

- Mày phải nói là "khoa học" quá chớ. Biết cái chai này chứa thứ nước gì không? Dung dịch Banozifa do tao chế tạo ở phòng thí nghiệm mini tại gia đấy. Nó sẽ góp phần vạch mặt thật của tên bắt cóc.

- Hả? Mày nói sao? Banozifa à? Tao nhớ trong dạnh mục thuốc tây thì đó là tên một loại thuốc chống đãng trí cơ mà. Chẳng lẽ mày muốn cho tên tội phạm uống đổ nó thông minh thêm ư?

- Tất nhiên Banozifa chỉ là cái tên do tao tự đặt, chẳng liên quan gì đến sự... đãng trí của mày. Phát minh này nhằm mục đích đánh dấu những tờ giấy bạc.

Tarzan reo lên:

- Giỏi quá, Karl. Thế Banozifa của mày tác dụng thế nào?

- Còn hỏi. Chúng ta sẽ nhỏ vài giọt lên mỗi tờ bạc mà đại ca sẽ giao cho chúng. Trong những điều kiện nào đó, đám giấy bạc sẽ hồng lên.

- Điều kiện gì vậy? Hơ lên lửa à?

Karl cười thích thú:

- Đâu cần lửa. Chỉ cần nhìn chúng qua một mảnh kính bôi lọ nghẹ đen thui thôi. Mà tao cũng chỉ tình cờ phát hiện ra vậy. Không hiểu vì sao cái chất tao chế ra lại có phản ứng đó. Bởi vậy đừng có hỏi cắc cớ nữa nghe, đại ca.

Tarzan lẩm bẩm:

- Tuyệt vời. Nhưng phát minh này có vẻ bất tiện đây. Chẳng lẽ đi đầu tụi mình cũng kè kè theo một mảnh kính bôi nhọ nồi. Chà, có cái gì tương tự như một mảnh kính không nhỉ? Phải rồi! Kính râm! Tại sao tụi mình không thử nghiệm bằng kính râm hả? Loại kính râm có tròng đen thì có khác gì ba thứ lọ nồi, lọ nghẹ đâu chớ.

Quân sư sững sờ:

- Tao... tao chưa thử.

Tarzan lấy trong bóp ra một tờ 20 mark, vuốt thẳng, thẩy lên bàn:

- Nhỏ Banozifa đi quân sư!

Karl hồi hộp mở nút chai, dùng ngón tay trỏ thấm dung dịch rồi vẽ liền trên tờ bạc một chữ X.

- Nó sẽ khô trong chớp nhoáng. Nào, đại ca và Công Chúa moi kính râm trong túi ra mau.

Khỏi phải đợi quân sư nhắc nhở lần thứ hai, Tarzan gắn kính râm lên mặt. Hắn gào cực lớn:

- Tuyệt vời. Màu hồng. Đúng là kính... chiếu yêu.

Gaby cũng thảng thốt:

- Một chữ X hồng rực!

Tròn Vo giãy nãy:

- Ê, cho xem ké với. Ờ há. Bá cháy đó.

Tarzan gật gù mãn nguyện:

- Mày đáng được phong là "Nhà sáng chế" của năm nay đó Karl. Tối nay chúng ta sẽ đánh dấu tiền trước khi giao cho bọn tội phạm. Khi má tao được thả ra, tụi mình sẽ báo tin cho cảnh sát. Cả bộ máy an ninh truy tìm số bạc màu hồng thì tên bắt cóc trốn đâu cho thoát.

Karl buồn rầu:

- Nhưng... tiếc là màu hồng chỉ giữ được ba hay bốn ngày thôi.

- Cái gì?

Tarzan cố nén tiếng thở dài:

- Không có sao. Vậy thì chính tụi mình đây phải ráng tìm ra cho nhanh thôi.

Gaby kết thúc cuộc thảo luận:

- Ngay tối nay cũng phải khẩn trương lên mới được đó. Tụi mình sẽ chỉ có khoảng 4 giờ đồng hồ để biến hóa các tờ giấy bạc. Có thể sẽ không có thời gian để ăn tối nữa đâu Willi à.

Tròn Vo nhe răng:

- Yên tâm đi Công Chúa. Nếu không kịp ăn tối, tôi đây sẽ chén sôcôla đỡ mà.

*

Vậy là bộ máy tác chiến khởi sự chạy. Gaby và Tròn Vo lo hậu cần. Hai đứa nấu món mì nóng hổi cho cả nhóm. Karl thì ngồi trầm ngâm cố hiểu nguyên nhân vụ bắt cóc. Tarzan bấm phôn tất cả các khách sạn lớn trong thành phố. Hắn thất vọng khi tám khách sạn hồi âm rằng không hề biết vị khách nào tên là Fuentedos.

Chỉ còn khách sạn Cung Đình, Tarzan hồi hộp chờ câu trả lời. Coi, người trưởng phòng lễ tân làm một mạch:

- Ngài Fuentedos vừa rời khỏi khách sạn chúng tôi sáng nay, thưa ông Carsten. Nhưng tôi không chắc có đúng là người ông muốn tìm không. Bởi vì ngài Fuentedos là một doanh nhân ở K. chứ không phải một vị tướng.

- Có phải ông ta đi đâu cũng có 3 người khác tháp tùng?

- Đúng thế. Họ đặt 4 phòng.

- Cám ơn ông. Tướng Fuentedos thường vi hành với bộ cánh thương gia như vậy. Họ chỉ ở một đêm thôi sao?

- Vâng, thưa ông Carsten.

Tarzan cám ơn và gác máy. Rõ ràng Con Thằn Lằn Thép đánh nhanh rút gọn một cách không công khai ở thành phố này chỉ vì phi vụ với Mortius. Phi vụ ấy có mật danh là "Silent Warrior" ư? Có lý do nào đó lại là một thứ hóa chất diệt sâu bọ?

*

Sáng chủ nhật, tin đồn về vụ mẹ Tarzan mất tích đã lan từ cửa miệng Bụng Phệ sang lỗ tai thính như quỷ của Adolf Mortius Con. Nó háo hức nhào vô buồng điện thoại gọi đấng thân sinh cấp tốc.

Mortius Bố mừng rỡ:

- Ồ, Adolf. Con biết nhớ đến ba nữa à.

- Ba này, có chuyện đây... Con nghe đồn ở nhà máy của ba có một bà tên là Carsten làm kế toán trưởng bị đám nào đó bắt cóc. Mụ ta là má của thằng Tarzan ở trường con. Nó đã vù khỏi trường đi tìm mụ, đúng không ba?

- Có, có. Tarzan đã đến đây và kể cho ba nghe. Bọn bắt cóc đòi cậu ta nửa triệu mark tiền chuộc.

- Ha ha ha, cho nó đứt bóng luôn. Kỳ này hai mẹ con nó tiêu rồi. Thằng Tarzan "vả" lắm, chẳng có lấy một xu dính túi.

- Khoan khoái trá vội Adolf, ba sẽ đưa tiền cho nó.

- Cááái gììì? Đưa tiền cho thằng chó chết đó? Ba khùng sao?

- Cấm mày nói giọng đó với tao, Adolf. Ba hiểu con và nó chẳng ưa nhau. Con đã chôm chiếc xe đạp đua của nó phải không? Con đã hành động ngu ngốc hết sức.

- Con... dạ... ba ơi, con chỉ định xỏ nó một vố chơi thôi.

- Cái giá của trò chơi này là một cái bạt tai nổ đom đóm mắt hả?

- Vậy ra nó kể cả vụ đó cho ba nghe nữa hả. Thế mà ba vẫn cho nó tiền sao ba?

- Vụ cãi cọ của tụi bây không liên quan tới việc này. Ba không thể bỏ mặc bà Carsten.

Adolf gào như lợn bị chọc tiết:

- Ba không có quyền làm như vậy! Chỉ vì một câu chuyện bắt cóc mơ hồ mà ba xì ra một đống tiền lớn đến mức mắt con phải hoa lên. Thà ba đưa con số tiền ấy còn hơn. Con biết cách tiêu xài mà.

- Này Adolf, ba đã hứa, và sẽ giữ lời.

- Ba, con không thể hiểu được chuyện này đâu ba!

- Khỏi quan tâm nữa đi Adolf. Ba có những lý do riêng.

- Cụ thể là gì chứ. Ba nói đi coi?

- Chúng chỉ liên quan tới ba thôi, con trai ạ. Sao, con thế nào? Có nhiều bạn mới chứ? Vui không?

- Này ba, con có cảm tưởng ba xử sự giống như một thằng ngốc. Khi không đi dâng cho kẻ thù số một của con nửa triệu bạc, dù nó lừa ba như lừa một đứa nhãi ranh. Con hết kính trọng ba rồi. Chào!

Adolf Con tức giận dập mạnh mống nói xuống cần điện thoại, đi xồng xộc ra ngoài nới bớt cổ áo. Gã thừa biết ba gã sẽ lại tha thứ mọi lời hỗn xược của gã. Ông già thà cắt đứt với ả Edith Pressler chứ chưa khi nào giận thằng con cưng.

*

Tarzan đã bàn bạc xong kế hoạch tối nay. Đích thân hắn sẽ buộc túi tiền vào đầu dây thòng xuống trong sân sau ngôi nhà Sudfrei. Ba quái Gaby, Karl và Kloesen thì sẽ mai phục ở ba góc kín đáo trong khu Fellgerber để theo dõi tên đến lấy tiền. Gã sẽ đem theo túi tiền vừa thu được và nhất định sẽ phải đi qua khu vực đó.

May là Karl và Tròn Vo đem theo từ nhà mỗi đứa hai máy bộ đàm. Vậy là mỗi quái đã được trang bị một máy để liên lạc với nhau.

Tarzan kết thúc:

- Công Chúa sẽ đứng ngay trước đồn cảnh sát, nằm giữa nhà ga và khu Fellgerber cho an toàn.

Cũng đã 5 giờ rưỡi chiều. Mây lúc này ùn ùn giăng đen kịt bầu trời.

Tarzan mặc áo mưa vào. Hắn nhảy lên xe đạp.

Tròn Vo nói với theo:

- Đại ca coi chừng ướt tiền đó.

- Đừng lo! Tiền chỉ có thể ướt vì dung dịch Banozifa của Máy Tính thôi.

*

Chúng ngồi trên chiếc ôtô cũ nát sau 15 năm sử dụng và đã qua tay 11 đời chủ, giờ là của Roderich Bremmsel.

Bremmsel ngồi sau tay lái, cạnh gã là Otto Kuhnleber. Thằng này giờ đã lại mặc áo gilê da, người nồng nặc mùi rượu. Mồ hôi rỏ giọt từ mái tóc đen của Bremmsel. Trong xe nóng nực.

Kuhnleber trợn mắt khi thấy Tarzan phóng xe đạp ra cổng.

- Ê ê... nó... nó kìa! Thằng chó chết đó!

Bremmsel liếm mép:

- Tuyệt! Không uổng công đợi nãy giờ, hả?

Gã nổ máy xe. Mẹ kiếp, gã nổ tới lần thứ năm chiếc xế hộp cà rịch cà tang mới chịu nhúc nhích.

*

Tarzan đạp một cách nhàn hạ. Còn sớm.

Hai mươi phút sau hắn mới đến đại lộ Con Sếu. Khi quẹo vô khu biệt thự sang trọng, hắn lén ngoái ra sau lần thứ ba.

Hừm, có "đuôi" bám đằng sau hắn thật rồi.

Hắn điểm danh chiếc xe. Chà, bẩn đến ngứa mắt. Trên xe lờ mờ bóng hai thằng. Chúng theo dõi mình để làm gì vậy cà? Hay đó chính là bọn bắt cóc.

Tarzan điềm nhiên dừng lại trước nhà số 16, bấm chuông.

Cánh cửa tự động mở ra nuốt gọn hắn vào. Coi kìa, Martin Dramp đã chờ sẵn hắn trên bậc thềm với cái cặp nhó như cặp tài liệu trong tay.

- Chào ông Martin.

- Tiền đây. Đúng nửa triệu đồng, toàn là tiền 100 và 500. Cậu chưa bao giờ được thấy một lúc nhiều tiền như thế này phải không?

- Rồi chứ. Trong quá khứ tôi từng đem về cho khổ chủ những cặp tiền lớn hơn cái cặp này nhiều.

Martin cười mỉa mai:

- Vậy kia hả? Ha ha ha. Đừng làm mất tiền nghe!

Tarzan chỉ nhún vai.

Martin quay gót.

- Nhờ ông chào giùm ông Mortius. Tôi hết sức cám ơn ông ấy.

Martin Dramp quay người lại, cười lớn:

- Tôi sẽ chuyển. Mà này, suýt quên đó, sau khi giao địa cho bọn bắt cóc cậu nhớ phôn lại cho ông Mortius nhé. Ông ta muốn mời cậu dùng cơm tối mai đó.

- Ăn ở đây?

- Không, chúng ra sẽ cùng đi ăn ở một tiệm ăn Italia tuyệt vời.

Tarzan gật đầu.

- Tôi vừa có mấy người bạn cùng lớp đến thành phố chơi. Họ cùng đi được không? Dĩ nhiên họ sẽ trả những món họ dùng.

- Thì cứ việc kéo luôn theo. Ông Mortius sẽ chẳng vì thế mà nghèo đi đâu, dù ông ấy có bao luôn cả đám bạn cậu.

Dramp mất hút sau câu nói đó. Chỉ còn lại Tarzan với cái cặp tiền. Hắn hít mạnh một hơi dài rồi mở cặt ra xem. Lạy Chúa, ông chủ Mortius đâu có hứa... lèo. Trong cặp là những cọc bạc 100 và 500 bó chồng lên nhau, mỗi cọc có lẽ khoảng 5.000 mark. Trazan ước chừng khoảng 100 cọc.

Hắn khóa cặp rồi phóng như bay ra khỏi cổng chỉ sợ cánh cổng khép lại như lần trước thì... rồi đời.

Con ngựa sắt của hắn đã bốc hơi mất đất!

Cụ hầu tước Frunz đang hớt hải từ ngôi nhà đối diện chạy sang, vẫn con chó già Berthold lẽo đẽo theo sau. Chiếc xe ôtô cũ rích với hai kẻ ngồi trên đã biến mất.

Giọng cụ hầu tước hào hển:

- Bọn lưu manh trên chiếc xe ôtô nghĩa địa lấy cắp chiếc xe của cháu rồi. Ta đã thấy tận mắt lúc ta đứng trên ban công. Ta đã không có cách gì để cản chúng.

Ông cụ đứng lại thở hồng hộc. Tarzan nghiến răng:

- Ông có nhớ mặt chúng không ạ?

- Còn phải hỏi! ta chẳng những nhớ mặt chúng mà còn biết chúng là ai nữa kìa.

Tarzan bàng hoàng:

- Chúng là ai hả ông?

- Là bọn chuyên nghiệp ăn cắp xe hơi. Hai năm trước chúng đã ra tòa án thanh thiếu niên vì ăn cắp hụt chiếc Rolls Royce của ta và bị một cảnh sát mặc thường phục bắt quả tang.

- Hèn gì. Có phải một trong hai thằng tóc vàng hoe, lông mày có vết sẹo chém ngang không ạ?

- Đúng, đúng. Cháu biết gã hả. Gã là Otto Kuhnleber. Còn thằng kia là bài trùng của gã có tên là... là... Bremmsel. Đúng rồi, Bremmsel.

Tarzan thẫn thờ trong khi cụ hầu tước già nói tiếp:

- Hai thằng khốn đã ấn chiếc xe đạp của cháu vào cốp xe đấy, mà đâu có lọt được hẳn chớ. Vậy là chúng cứ mở cốp mà chạy.

- Cám ơn ông. Rồi cháu sẽ thu hồi nó, không khó đâu ạ.

Tarzan xách cặp tiền đi lối tắt về nhà. Bởi vậy, hắn buộc phải đi ngang một quảng trường quạnh hiu, nơi để toàn ôtô hỏng. Coi, hắn vừa đặt chân lên quảng trường chưa biết ất giáp gì thì đã nhác thấy hai cái bóng từ hai bụi rậm bay ra...

Muộn mất rồi!

Kuhnleber vung một ống cao su lèn chặt cát thay cho chùy, giáng vào sau đầu Tarzan. tHủ lĩnh TKKG ngã quỵ xuống và lãnh liền hai cú tiếp theo. Không một tiếng kêu, tarzan đổ ập người ngã sấp mặt, đè lên cái cặp tiền. Trong cơn ác mộng, hắn có cảm giác như một trong hai thằng côn đồ đã giằng lấy nó, số tiền có thể đổi lấy sinh mạng má hắn.

*

Tarzan mở mắt bằng tất cả nghị lực còn lại. Hai kẻ đánh lén đã biến mất. Quảng trường vắng hoe đến rợn người. Tarzan lặng lẽ sờ đầu. Đã hết đau. Vậy là chưa đến nỗi bị chấn thương sọ não. Đó mới là điều quan trọng nhất, lúc này.

Hắn phi một mạch về nhà. Ê, trong nhà đám bạn của hắn vẫn hồn nhiên vô tư. Tròn Vo ngồi gác giò xem tivi, Máy Tính thì đang chia dung dịch Banozifa ra bốn cái cốc. Chỉ mỗi mình Gaby đón hắn, thảng thốt:

- Tarzan, bạn sao vậy? Ngó khiếp quá. Tái xanh như xác chết. Không lấy được tiền à?

- Không sao đâu. Kiếm gấp cho mình cuốn danh bạ điện thoại! Một trong hai thằng thế nào cũng có tên trong đó.

Gaby tất tả tìm cuốn danh bạ giao cho Tarzan. Hắn rớt phịch xuống ghế.

- Mortius đã giao đủ số tiền. Ai dè mình bị hai thằng Kuhnleber và Bremmsel phỗng tay trên. Chúng giả vờ chôm xe đạp của mình để mình phải lội bộ rồi lọt vô ổ phục kích của chúng tại quảng trường tối ám. Cái cặp mất tiêu rồi.

Gaby than trời:

- Ôi, đã nghèo lại còn gặp cái eo. Đại ca làm sao ăn nói với Mortius đây?

- Hừm, chúng cướp cái cặp chắc do tình cờ ngứa mắt thôi. Thằng Kuhnleber chắc chỉ muốn trả thù.

Máy Tính chới với:

- Phải lẹ lên mới được, đại ca. Mình còn phải đánh dấu lên số tiền nữa kìa.

- Có rồi đây. Chà, Franz Kuhnleber, lái xe tải, số nhà 11 ngõ Sperber. Chỉ có một ông mang họ Kuhnleber. Trong danh bạ không có tên Bremmsel. Hy vọng ông tài xế này là cha của gã.

Hắn quay sang Gaby phân công:

- Công Chúa ở nhà trực điện thoại nhé. Nào, Karl và Kloesen lên đường với tao.

*

Hai thằng quái xế há hốc mồm, dòm trân trân vào những tập tiền khi Bremmsel mở cái cặp. Mẹ kiếp, chúng đâu thiết gì chiếc xe đạp chứ. Chúng đã liệng nó ở dọc đường rồi. Chỉ còncái cặp mà Bremmsel đã chôm được này, ma quỷ ạ...

Kuhnleber rống lên:

- Tiền, tiền thật mày ơi! Tụi mình giàu rồi!

Bremmsel quyệt mái tóc ướt sũng mồ hôi:

- Phải đếm xem. Trúng quả đậm cực kỳ! Ai ngờ thằng chó chết giàu đến thế. Có lẽ tới vài trăm ngàn. Với số tiền khổng lồ kiểu này, tao và mày phải rúc vô một sào huyệt nào đó mới bình tĩnh mà đếm được. Hay là lại nhà mày hả Kuhnleber? Ông bà già tao đang có nhà cả. Ông già mày thì vẫn đang chạy xe hả?

- Lão ngốc đang lái xe tải đi tận Sizilien.

Trong ngõ Sperber có bảng cấm đậu xe. CHúng bèn quăng ôtô trên phố Schutzen. Kuhnleber xách cặp phom phom đi trước, lúc lò dò ngang một quán rượu, cánh mũi gã phập phồng:

- Bremmsel ú ù, vô đây làm một vại bia đã. Phải ăn mừng vụ vô mánh này chứ.

- Hoan hô vận đỏ.

Chúng uống mỗi thằng hai vại rồi đứng dậy. Chớ gì nữa, sốt ruột lắm rồi, chưa đếm và cưa đôi tiền bạc, khó nhậu lắm. Khoảng mười phút sau, hai thằng đã hối hả băng qua ngõ nhỏ vào sân.

Tại đó, Tarzan, Tròn Vo và Karl đã đợi sẵn.

*

Hai thằng lưu manh lập tức hiểu vấn đề.

Tròn Vo và Máy Tính với hai cây gậy trong tay tách rời quái xế Kuhnleber sang một bên, bên kia tất nhiên là "cái bao cát" phần đại ca Tarzan chớ còn phải hỏi.

Cái bao cát có tên là Bremmsel lập tức bấm mũi dao ra, hung hãn tiến về phía Tarzan.

Tarzan nhếch mép:

- Dùng dao hả? Mày không điên đấy chứ? Tính ở tù mọt gông sao?

Bremmsel không nói không rằng vung dao lên, chém xuống cánh tay trái của Tarzan. Coi, không thấy cánh tay địch thủ bị rụng mà chỉ thấy con dao rơi xoảng xuống sàn bê tông.

Tarzan "nhập kê" nhanh đến nỗi Bremmsel không kịp phản ứng. Gã rú lên. Bả vai gã sắp lìa. Gã bị hất bắn thẳng vào bức tường gạch, đổ sấp mặt như một trái mít chín cây.

Kuhnleber quăng cặp tiền ra sau nhào tới lưng Tarzan. Tên đánh lén vừa nhấc tay là lãnh ngay một gậy của Kloesen vô ống đồng. Sai lầm của gã là đã coi thường cái anh chàng béo lùn này chớ sao. Gã rú lên hụp người xuống nhăn nhó, lại lãnh tiếp một gậy của Karl giáng trúng xương đòn gánh.

Ấy thế mà đã xong đâu. Tarzan vừa kịp xoay người lại, tặng thêm tên côn đồ một cú đấm karatê.

Khỏi phải mô tả, cũng hiểu là quái xế ôtô Kihnleber nằm một đống như cái mền miễn nhúc nhúch. Mộng phục thù của gã vỡ tan. Nằm ở sát tường, Bremmsel la bài hải, không nhấc nổi cánh tay nữa.

Tarzan gằn giọng:

- Bệnh viện nào cũng có bộ phận cấp cứu. Tụi bây phải tự lo lấy thôi.

Hắn lượm cái cặp mở ra xem. Hình như tiền bạc chưa tờ nào mọc cánh.

- Thôi nhé. Các người đã phạm tội ăn cướp. Tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tố giác các người không.

Ba quái kiệt bỏ đi trước cặp mắt lạc thần của Bremmsel.

*

Vừa về đến nhà, Tứ quái bắt tay ngay vào công việc đánh dấu những tờ giấy bạc.

Giọng Tarzan khàn khàn:

- Tối mai Mortius mời cả đám mình đi ăn. Đến quán Italia. Tất nhiên là có mặt cả hai chị em Dramp. Mình đã nhận lời, vì không muốn làm phật lòng ông ta. Thêm nữa mình cũng muốn các bạn đánh giá thêm về bộ ba đó...

Tròn Vo cắt ngang:

- Sao ông ta liên hoan sớm thế, đã chắc gì giao tiền xong, má đại ca được thả tự do đâu.

- Mình chỉ mong Mortius nghĩ đúng, rằng bọn bắt cóc chỉ cần có tiền... Trời, giá mà có ba Gaby ở đây, nhất định chú ấy sẽ hiểu thấu vụ bắt cóc kỳ quặc này.

Gaby thở dài:

- Không thể gọi điện được cho ba mình nữa kìa. Vì nghe đâu cứ vài giờ ông lại ở một địa điểm khác rồi.

Bảy.

BÍ MẬT GHÊ TỞM

Tarzan lên đường đúng giờ. Hắn mặc áo mưa màu lam thẫm. Trong một đêm mưa không trăng như đêm nay. Chỉ có mặc đồ kiểu này mới trà trộn trong bóng tối dễ dàng.

Đến điểm hẹn hắn dừng lại nghe ngóng động tĩnh. Hắn cảm thấy không chỉ một mình hắncó mặt ở khu này. Tên bắt cóc đang đợi ở đâu đó. Có lẽ ở tầng trên ngôi nhà hoang Sudfrei.

Tarzan quay sang trái, bật đèn pin lên. Quả nhiên bên tường lủng lẳng một sợi dây mảnh, màu sáng. Hắn hất đèn pin ngược theo sợi dây, ê, sợi dây bị mất dần trong một ô cửa sổ trên tầng ba. Một cái bóng tối thẫm lập tức thụt vô, nhanh tới mức Tarzan đâm nghi ngờ cả đôi mắt mình.

Hắn tắt đèn rồi buộc quai cái cặp vô đầu sợi dây, thắt hai nút cẩn thận:

- Xong rồi đó. Kéo lên đi!

Tất nhiên, hắn biết sẽ chẳng ai đáp lời. Sợi dây lăng như không.

Tarzan thở dài và quay gót bỏ đi. Hắn về nhà, bồn chồn đợi đến 1 giờ sáng mới thấy tam quái lục tục kéo về. Mặt đứa nào cũng hốc hác vì mất ngủ.

Karl báo cáo trước:

- Chẳng có tên tội phạm nào xớ rớ ngang chỗ tao và Kloesen.

Gaby nói mệt mỏi:

- Mình chỉ thấy một bà lão tấp vô đồn cảnh sát. Hình như bà có quen với họ.

Tarzan trấn an các bạn:

- Không sao. Hy vọng má mình sắp được tự do. Và biết đâu những tờ bạc "màu hồng" sẽ xuất hiện ở đâu đó.

Karl bàn:

- Mình cho rằng nên hợp tác với cảnh sát là vừa đó Tarzan.

Tarzan lắc đầu:

- Từ từ đã. Chớ nên làm bọn bắt cóc kinh động sớm. Thôi, giờ thì mình phải tường trình việc ghiao số tiền cho Mortius đây.

Tarzan quay số phôn. Mortius nghe hắn kể xong nói với giọng ân cần như một người cha:

- Từ bây giờ, nhất định mọi việc sẽ tốt đẹp. Tôi linh cảm như vậy. Má cậu sắp trở về rồi.

Tarzan lại qua một đêm mất ngủ.

*

Sáng thứ hai, tam quái Karl, Kloesen, Gaby lần lượt gọi điện về gia đình báo tin. Chẳng bậc cha mẹ nào nỡ trách ba đứa. Họ đều bàng hoàng trước tin mẹ Tarzan bị bắt cóc.

11 giờ trưa trời nắng chang chang khiến Tứ quái đều phải trang bị kính râm. Khi bốn đứa vi hành đến khu Fellgerber, tarzan thì thầm:

- Theo mình vào sân sau ngôi nhà Sudfrei thử xem.

Sợi dây đã biến mất. Tarzan mò mẫm bước lên cầu thang và tìm đúng ô cửa sổ trên tầng ba, nơi tên bắt cóc đã thòng sợi dây xuống. Chỉ thấy bốn cái mẫu thuốc lá vương vãi dưới sàn.

Hắn ngồi xuống quan sát:

- Các bạn nhìn này. Gã đã chán ngán chờ đợi. Hoặc gã hồi hộp. Tới mức phải nhằn nát mấy mẩu đầu lọc này.

Tarzan gói những cái đầu mẩu thuốc lá vô một cái khăn giấy, nhét vào túi.

- Tối thiểu thì những thứ bỏ đi này cũng giúp cảnh sát lấy được dấu vân tay tên bắt cóc.

Tứ quái trở về nhà.

Buổi chiều trôi qua trong lo âu khắc khoải. Chỉ có một cú phôn của bà Margot Glockner báo tin ông hiệu trưởng sau khi đàm đạo với bà đã cho phép Tarzan đi tìm mẹ. Hắn khỏi lo bị kỷ luật.

Hơn 18 giờ chiều một chút, Martin Dramp phôn tới:

- Alô, Tarzan Carsten đó hả? Trước 8 giờ tối, một chiếc Cadillac 8 chỗ ngồi sẽ đón quý vị đến nhà hàng Italia. Ưu tiên đấy!

- Tụi tôi sẽ đúng giờ.

Tarzan nói và bỏ máy.

Gaby nhìn hắn dò hỏi:

- Có gì không ổn với Dramp à?

- Cái gã khốn này thậm chí không thèm hỏi xem tụi mình đã có tin gì của má mình chưa nữa kìa.

*

Đúng 19 giờ 52 phút, Tròn Vo "gác" ngoài ban công hét rầm trời.

- Cadillac đã đến.

Khỏi phải nói, Tứ quái hành quân ngay. Khi bước xuống cầu thang, Tarzan bảo:

- Tụi mình sắp đến một nhà hàng loại sang, nơi người ta vung ra những tờ bạc lớn. Các bạn có đem theo kính râm không?

Gaby vỗ vào chiếc xắc đeo bên hông gật đầu. Karl thì trỏ vào túi áo ngực. Trừ Tròn Vo lảm nhảm:

- Có ba cái kính của đại ca, Công Chúa và quân sư là đủ xài rồi. Đằng nào thì khi đã ngồi trước các đĩa thức ăn, tao cũng đâu có thèm nhìn thứ gì nữa, đại ca.

Bốn đưá kéo rốc xuống đất. Chà, chiếc Cadillac bự tổ chảng như một chiến hạm màu nhũ bạc nuốt chửng bốn quái mà bên trong vẫn rộng rinh.

Martin cầm lái, Mortius ngồi băng trước còn ả Edith Pressler mặc toàn đồ lụa trắng ngự ở băng sau.

Hai người đàn ông quay đầu lại nghe Tarzan giới thiệu bạn bè. Mặt Martin Dramp không mấy niềm nở, Mortius và Edith thì hào hứng bắt tay cả đám. Bàn tay thon thả mịn màng của Edith chỉ hơi khựng lại khi chìa cho Gaby. Ả đã quen được thiên hạ chiêm ngưỡng. Giờ có Gaby ở bên, ả có lẽ thành bà hoàng hậu già mất rồi.

Mortius lịch sự khác thường:

- Cậu có những người bạn ngộ nghĩnh lắm Tarzan ạ. Tôi mong rằng các bạn sẽ ăn uống ngon miệng như một bữa liên hoan trước để chào đón bà Carsten trở về. Tôi tin rằng mọi sự sẽ kết thúc tốt đẹp.

Gaby bảo ông ta:

- Chúng tôi đã quyết định chỉ chờ đến 10 giờ sáng thứ tư. Nếu đến khi đó má của Tarzan chưa về chúng tôi sẽ tìm cách báo tin cho ba tôi, thưa ông Mortius. Ba tôi là thanh tra hình sự, hiện đang đi công cán ở Italia. Ông sẽ nhờ các đồng nghiệp ở đây tìm thủ phạm.

Tròn Vo được thể bổ sung:

- Thanh tra Glockner từng hợp tác với chúng tôi cực kỳ ăn ý đó. Ông coi như sếp lớn của băng TKKG này mà.

Martin Dramp nhướng mày:

- TKKG là bốn đứa nhóc chúng mày đó hả? hô hô hô hô...

Karl tháo cặp kính cận:

- Đâu có gì đáng cười, thưa ông Dramp. Tụi tôi từng điều tra những vụ mà người lớn cũng ngại ngần kìa. Tiếc rằng không có thời giờ để kể ông nghe.

Edith Pressler trề môi:

- Nhưng trong vụ này thì năng khiếu thám tử của mấy cô cậu đã bỏ rơi cả nhóm rồi phải không? Hay cũng tìm ra dấu vết gì rồi?

Tarzan trả lời thay các bạn:

- Có đó, thưa bà. Hiện thời chúng tôi đã gom được bốn đầu lọc thuốc lá của tên bắt cóc. Gã đã phạm sai lầm lớn trong khi chờ... lãnh tiền. Chúng tôi sẽ có kết quả dấu vân tay của gã sau khi nộp cho cảnh sát hình sự.

Im lặng.

Mortius, Dramp và Edith Pressler làm như chỉ chăm chú nhìn đường.

Tarzan lại kể tiếp:

- Gaby, Karl và Kloesen đã rình sẵn tối qua ở khu Fellgerber. Nếu tụi tôi không đón lõng sai địa điểm thì giờ này tên bắt cóc có thể đã sa lưới rồi. Gã sẽ bị các bạn tôi bám theo liền.

Dramp hắng giọng và phải phanh gấp. Suýt nữa thì gã đã vô ý chạy xe vượt đèn đỏ.

Mortius mỉm cười vào tấm gương chiếu hậu:

- Các bạn xứng đáng được một bữa tối ngon lành sau bấy nhiêu vất vả đó.

Nhà hàng Italia gồm các món ăn đặc sản Italia này có tên là "Canh Khuya" nhưng mở cửa suốt ngày. Tay điều hành nhà hàng với bộ ria mép vĩ đại có vẻ quen biết Mortius. Ông ta đón vị chủ hãng hóa chất với điệu bộ hoan hỉ và xun xoe:

- Thưa, chúng tôi đã dọn sẵn bàn riêng ạ.

Tarzan ngồi giữa Edith Presller và Gaby.

Bữa tiệc tuyệt vời, có đủ các món cao lương mỹ vị. Sau đó, mọi người chọn món tráng miệng theo sở thích. Tròn Vo hồn nhiên hỏi ông bồi bàn xem món nào ngon mà lại nhiều nhất.

Mortius đã uống chai vang đỏ thứ hai. Edith Pressler nhấm nháp sâm banh. Dramp không đụng mép tới một ngụm rượu. Có lẽ gã còn phải lái xe chăng?

Tarzan lấy làm lạ.

Kỳ thật! Thường thì ở đâu TKKG được mời đến ăn không khí cũng rất vui vẻ. Vậy mà ở đây thì chẳng ai cao hứng cả. Chuyện trò gượng gạo sao đó. Ả Pressler không nói không rằng. Dramp thì cứng người như đang bị đau bụng. Mortius cố tỏ ra vui chuyện nhưng đầu óc để tận nơi nào. Ông ta đã hỏi Tarzan tới lần thứ năm xem má hắn có nghiêm khắc với hắn không...

Dramp tráng miệng bằng phomat xong bèn hỏi bà chị xem gã có hút thuốc được không.

- Cậu hỏi gì? Tất nhiên rồi... Ồ, không! Bữa nay cậu không nên... Mà nói chung cậu hút quá nhiều đó, Martin. Chẳng hay ho gì đâu.

- Tôi nghĩ chị nói phải. Đúng là tôi đã hút thuốc quá nhiều thật.

Gã quơ đại cái ly không cho đỡ lọng cọng.

Tarzan đột nhiên bảo:

- Ông làm cho tôi thèm thuốc lây đấy. Cho xin một điếu được chứ, ông Dramp?

Karl và Tròn Vo thiếu chút nữa là buông rơi thìa.

Gaby đặt thìa xuống.

Dramp ngần ngừ. Gương mặt nhỏ nhẵn nhụi của gã hơi bóng lên. Mồ hôi chăng?

- Cậu cũng nghiện hả?

- Hút như ống khói tàu. Tôi ghiền từ năm 12 tuổi kìa.

Mortius bỗng đứng bật dậy:

- Trước khi các người phun khói, tôi đề nghị chúng ta về thôi. Tọi rất lấy làm tiếc. Nhưng tôi vừa sực nhớ có hẹn một cú điện thoại làm ăn ở nhà. Luciano, tính tiền đi!

Tarzan đưa mắt cho các bạn. Cả Edith lẫn Mortius vậy là đều đồng lòng ngăn Dramp rút thuốc lá ra khỏi túi. Phải chăng gã hút cùng một thứ thuốc như tên bắt cóc nọ?

Ông bồi Luciano đưa đến một chiếc khay bạc bên trên để hóa đơn. Coi, Mortius móc ví ra. Trong ví là một xấp giấy bạc dày cả centimét tiền lớn. Mortius đã uống thứ rượu vang cực đắt để lâu năm trong hầm rượu. Lão giở bóp rút 3 tờ 500 mark bỏ lên khay.

Mắt tarzan sáng rực nhưng hắn nói ngược lại.

- Chà, mắt tôi đột nhiên cứ cay sè, kỳ quá hà.

Hắn rút kính mát, đeo lên mắt.

Ngay lập tức hai cặp kính râm của Gaby và Karl cũng được ngự đúng chỗ.

Dramp cười nhạt:

- Các cô cậu muốn che mặt sao? Hay cả bọn đều đột nhiên cay sè mắt.

Tarzan quay sang Karl:

- Hãy gọi ngay đội đặc nhiêm chống bắt cóc của cảnh sát hình sự tới đây đi Karl. Xong rồi. Tao sẽ canh chừng để không kẻ nàot rong ba tên khốn kiếp này nhấc mông khỏi ghế được. Ngay cả bà nữa, bà yêu quái Edith Pressler ạ. Bà thì tôi đóng đinh vào tường còn hai gã kia thì tôi sẽ đập vỡ sọ. Đi đi Karl!

Karl bật dậy, chạy đến bên quầy.

Mặt Dramp tái dại, đờ ra như hóa đá.

Mortius nhìn Tarzan:

- Cậu... cậu điên rồi hả?

Tarzan chẳng nói chẳng rằng ấn mạnh vai lão xuống ghế và giật chiếc ví khỏi túi áo vét. Hắn dốc xấp tiền mới cáu ra, xòe các tờ bạc.

Tờ nào cũng có một chữ X màu hồng.

Gaby thì thào:

- Không... thể... tin nổi...

Tarzan bỏ kính râm xuống, nhìn vào mắt Mortius. Bộ mặt gãy, xương xẩu, trán gồ lên thành bướu ấy giờ đây ngó như mì nhão.

- Ông là một tên bẩn thỉu khốn khiếp. Ông và hai đồng bọn này của ông đã bắt cóc má tôi. Tại sao lại bắt cóc thì chính má tôi sẽ cho tôi hay. Hãy nói ngay ông đang giam giữ má tôi ở đâu? Nói! Nếu không tôi sẽ đập cái chai này vào đầu ông đó. Tụi tôi có bằng chứng sờ sờ. Những tờ bạc này đã được tụi tôi đánh dấu bằng dunh dịc hóa chất. Ông có muốn thấy những chữ X màu hồng trên các tờ bạc này không, Mortius? Hãy gắn cặp kính mát lên mắt mà coi.

Tarzan vớ một cái chai trên bàn.

Mortius lúc này đã mềm như bún, đố lão đủ can đảm đeo kính râm để nhìn tội ác của mình. Gaby lại thì thào:

- Đừng giết lão, Tarzan. Đằng nào thì lão cũng phải khai mà.

Mồ hôi lạnh ròng ròng trên mặt Mortius. Môi lão run run. Lão - cũng như Dramp - không hề tìm cách chối cãi. Lão đầu hàng.

Edith Pressler lẹ miệng hơn:

- Mẹ của cậu bị nhốt dưới tầng hầm nhà số 46 đường Kielmann. Đó là ngôi nhà cũ không ai ở. Chị em tôi bị ép buộc phạm tội. Adolf Mortius mới là một con bạch tuột lớn, tôi và Martin Dramp chỉ như hai cái giác tu thôi.

Mortius khẽ gầm lên:

- Im mồm đi, đồ rắn độc. Vậy chớ đứa nào luôn mồm đòi giết bà ấy hả? Mày! Khi nào cũng chỉ có mày thôi.

Tarzan thở ra. Mình phải bình tĩnh! - Hắn tự nhủ - Hãy bình tĩnh!

Karl đã trở lại.

Cảnh sát sẽ đến ngay bây giờ.

*

Hai xe cảnh sát chạy đến đường Kielmann. Dĩ nhiên là có Tứ quái tháp tùng. Chìa khóa hầm giam treo cạnh cửa. Tarzan rút then ra, lao vào như một cơn gió lốc. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau nghẹn ngào.

Gaby phải lấy khăn tay thấm nước mắt, và không biết đó là những giọt lệ cảm động hay sung sướng.

*

Thanh tra Andressen ra lệnh bắt giam Mortius, Dramp và Edith Pressler. Khi khám biệt thự của lão chủ hãng, cảnh sát tím ra toàn bộ số tiền chuộc đã được đánh dấu bằng dung dịch Banozifa.

Dramp thú nhận chính gã đã bắt cóc bà Susanne, chính gã đã đưa đồ ăn vào cho bà. Và đương nhiên, kẻ tới điểm hẹn lấy tiền cũng là gã chớ sao.

- Thôi đủ rồi. Bao nhiêu đó đủ tù mọt gông.

Bà Susanne cùng Tứ quái ngồi trong văn phòng của thanh tra Andressen và kể:

- Mọi chuyện bắt đầu một cách ngẫu nhiên thôi. Không hiểu thương đế oái oăm sắp xếp làm sao mà chiều thứ sáu, tôi nhận được một lá thư gởi riêng cho ông Mortius. Bức thư đến từ Italia, do ông Vito Tagletti giám đốc sản xuất chi nhánh bên đó viết. Trong lúc vội, tôi đã bóc phong bì không ngó hàng chữ đề bên ngoài. Ôi lạy Chúa, vô tình tôi đã phạm tội đọc thư của người khác. Và cũng chính từ sự sai lầm trớ trêu này, tôi khám phá ra một sự thực kinh khủng. Kinh khủng tới nỗi tôi buộc lòng phải đọc tiếp. Trong lá thư đặc biệt dành cho sếp, Vito Tagletti đã nói rằng số "Silent Warrior" đủ giết chết 100.000 người theo đơn đặt hàng của tướng Annastasio Fuentedos đã sản xuất đủ. Gã còn nói luôn đích thân ông tướng khát máu ấy sẽ đến gặp Mortius vào ngày hôm sau, tức thứ bảy vừa rồi, để ký hợp đồng sản xuất và tiêu thụ dài hạn. Cuối lá thư là một tờ rời nói về hiệu quả của loại thuốc độc Silent Warrior. Đại khái đó là một chất độc cực mạnh lan nhanh trong không khí gây chết người hàng loạt mà các bác sĩ trên thế giới có điều trị giỏi đến cỡ nào cũng phải bó tay. Điều đáng nói ở đây là các dấu hiệu lâm sàng giả tạo, khiến người ta sẽ tưởng nạn nhân chết vì một bệnh dịch nào đó...

Susanne ngừng lại để nhấp một hớp trà. Bà thều thào:

- Rõ ràng Fuentedos dự định dùng Silent Warrior để ngấm ngầm tiêu diệt những kẻ thù của y trong nước: những người khởi nghĩa, những đối thủ chính trị..., tất cả những ai tẩy chay y. Chất độc Silent Warrior sẽ được cho vô những cái thùng gắn bên ngoài "mác" một loại thuốc diệt sâu bọ vô hại nào đó. Chúng sẽ hối lộ hải quan để qua mắt họ. Từ thứ năm tới sẽ lên hàng ở bến cảng Genua...

Bà Susanne nghẹn lời. Thanh tra Andressen có vẻ bị xúc động mạnh.

- Bà đã tỏ thái độ rao sao, bà Carsten?

- Vâng. Lúc đó tôi đâu đã khôn ngoan như bây giờ. Tôi đã dại dột cầm bức thư chạy đến phòng Mortius.

- Rồi sao nữa?

- Lão là người tự chủ rất giỏi. Lão còn cười giả lả với tôi rằng: Vito Tagletti là ông vua kể chuyện tiếu lâm của hãng. Rằng Vito luôn luôn thích thú với những đề tài giật gân của mình. Rằng thậm chí anh ta còn có lúc cho đăng báo cả cáo phó của mình nữa kia...

- Bà có tin không?

- Tôi đã không thể tin rằng Mortius và Vito có thể tham dự vào một vụ giết người hàng loạt. Nhưng tôi cũng có cảm tưởng chất Silent Warrior là có thực. Tôi thử gọi điện hỏi thăm các nhà chuyên môn và bạn bè về hóa chất nhưng đáng tiếc không gặp được ai. Những ngày bị giam cầm, tôi đã tỉnh ngộ hơn. Tỉnh ngộ để biết rằng nhà máy chi nhánh ở Farriogiglamettazzo thừa khả năng sản xuất thứ thuốc độc ghê tớm ấy. Nhà máy này do Tagletti quản lý.

Thanh tra Andressen gật đầu:

- Mortius đã hành động ngu ngốc khi cho đàn em bắt cóc bà. Nhưng y rõ ràng đã bị đặt vào thế bắt buộc. Y phải tranh thủ thời gian, giao hết Silent Warrior đi và sau đó phủi sạch mọi dấu vết. Ngoài ra, y còn hy vọng rằng với nửa triệu đồng chuộc mạng, bà sẽ hàm ơn y và im lặng. Hà! Món quà mới hào phóng làm sao chớ.

Ông quay sang Tứ quái không giấu vẻ thán phục:

- Các em được bạn bè gọi là TKKG phải không? Không có các em thì giờ này chúng tôi bấn xúc xích đấy. Giỏi lắm.

Tarzan chưa yên tâm:

- Chúng ta sẽ làm gì với Silent Warrior ạ. Theo cháu đã đến lúc chú cần phối hợp với cảnh sát Italia phá tan cái sào huyệt sát nhân của Mortius ở bên đó. Thanh tra Glockner, ba của Gaby, đang công tác ở bên đó. Nếu chú ấy và cảnh sát Italia ra tay thì Fuentedos sẽ uổng công đợi món hàng của gã.

- Đồng ý.

Karl tham gia:

- Có lẽ tên sát nhân hàng loạt đã về K. Không thể theo bắt gã. Nhưng mình phải tố cáo gã trước công luận, thưa chú.

Andressen sửng sốt:

- Tôi không ngờ ngoài tài điều tra, các cháu còn am hiểu cả những việc khác nữa. Chà...

Tarzan cười thật tươi với mẹ:

- Ngay sớm mai, chúng ta sẽ tổ chức họp báo nghe má. Má và bốn đứa tụi con. Chúng ta sẽ phơi trần tội ác của Con Thằn Lằn Thép... rỉ ấy và bộ sậu "Hóa Chất Thời Mới".

Susanne ngậm ngùi:

- Có điều, trước mắt, má sẽ thất nghiệp Peter ạ.

- Ồ, má quên rồi sao? Ngài tiến sĩ Falkheym-Cornelli, giám đốc công ty Computer toàn cầu đã gọi điện cho má nhắc lại lời mời đấy. Ông ấy còn nhờ con làm áp lực thêm với má nữa kìa.

Bà Susanne mỉm cười sung sướng. Và đây là lần thứ mười trong tối nay, bà ôm đứa con trai yêu dấu vào lòng.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro