BỆNH VIỆN TÂM THẦN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Bệnh viện tâm thần

Tàu hỏa chạy suốt một ngày một đêm, cuối cùng dừng lại dưới chân một ngọn núi.

Sắc trời mờ mịt, thật giống như có thể mưa bất cứ lúc nào. Lâm Kiều đánh thức Tiếu Kha Ngải, nói: "Đến rồi."

"A?"

Tiếu Kha Ngải mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn chưa tỉnh ngủ, "Đến đâu rồi?"

"Dưới chân núi," Lâm Kiều nói, "Có thể phải lên núi."

Tiếu Kha Ngải "Ồ" một tiếng, ngơ ngác mà ngồi một lúc, sau đó dựa vào người Lâm Kiều để đứng lên.

Một cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh bọn họ nhìn qua, nhìn một lúc rồi nói: "Thật bạo gan, vậy mà còn có thể ngủ được -- các người nhất định là người cũ đi."

Tiếu Kha Ngải lười biếng ngáp một cái: "Vẫn là người mới đây."

Cô gái nghe vậy bĩu môi, lập tức không có hứng thú mà bỏ đi.

Bảy người lần lượt xuống tàu, ba người kia người mới rõ ràng hoàn chưa kịp phản ứng, biểu tình đều rất là bất an.

"Chúng ta hiện tại là đang đi đâu?"

Một cô gái dáng người nhỏ bé rụt rè khác hỏi, "Có phải là đã an toàn rồi không?"

"An toàn?" Cô gái tóc ngắn vừa cười vừa nhạo báng, "Cô biết đây là đâu không mà dám khẳng định là an toàn ?"

Khuôn mặt của cô gái có dáng người nhỏ bé kia bỗng chốc thay đổi, không dám nói tiếp nữa.

"Tiểu Lam, đừng doạ người mới như thế." Người đàn ông bên cạnh cô gái tóc ngắn nói, "Thật ngại quá, tôi là Ngô Nguyệt Minh, đây là bạn gái của tôi Trương Tiêu Lam, còn mọi người thì sao?" Hắn nói xong thì nhìn về phía Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải, rõ ràng cũng cảm thấy được hai người này cũng không phải là người mới.

Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải nói ra tên của chính mình, ba người kia người mới cũng tự giới thiệu bản thân, cô gái nhỏ nhắn tên là Lam Nguyệt Thược, hai chàng trai khác là Tôn Thái và Dương Hạo.

Sau khi đã giới thiệu xong, Ngô Nguyệt Minh liền đề nghị leo lên núi, nói rằng địa điểm giao nhiệm vụ hẳn là ở trên núi, cần phải lên đó càng sớm càng tốt. Những người khác cũng không có ý kiến gì, vì vậy cả nhóm dọc theo đường núi đi lên.

Sau khi đi bộ khoảng một giờ, một tòa nhà trên núi xuất hiện trước mặt họ. Tòa nhà đó có một độ tuổi nhất định, bốn phía rào chắn rỉ sắt loang lổ. Ngoài ra trên cổng còn có một tấm biển sắt bị đề "Bệnh viện tâm thần An Khang". Bảy người vừa mời tới gần, bên trong bệnh viện tâm thần liền xuất hiện mười mấy người đeo khẩu trang và mang bao tay, không nói lời nào mà xông tới giữ chặt bọn họ lại.

Tôn Thái hoảng sợ nói: "Làm gì thế! Các ngươi muốn làm gì!"

Hắn, Lam Nguyệt Thược và Dương Hạo đều là một mặt sợ hãi, liều mạng muốn giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được ra khỏi những người kia.

Một người da trắng từ từ bước ra khỏi bệnh viện tâm thần, đó là một phụ nữ mặc đồ y tá. Dưới mái tóc dài là khuôn mặt xấu xí như ma. "Chín bệnh nhân này đã chạy trốn, hiện tại toàn bộ đã bị bắt về." Nữ y tá hờ hững viết cái gì đó lên một cuốn sổ nhỏ rồi nói, "Mang bọn họ trở lại."

"Mẹ kiếp, xấu thế." Trương Tiêu Lam lầm bầm, "Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ xấu xí như vậy."

Ngô Nguyệt Minh nói: "Cậu nhỏ giọng chút đi, đừng để cho bọn họ nghe thấy được."

Cuộc trò chuyện giữa hai người họ không quá lớn, nhưng nữ y tá bằng cách nào đó đã nghe thấy được, biểu tình ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Trương Tiêu Lam.

Mặt Trương Tiêu Lam lập tức trở nên khó coi, vội vã cúi đầu.

Bảy người bị áp giải vào bệnh viện tâm thần, bên trong so với bên ngoài còn cũ nát hơn, tường ố vàng bị bóc ra từng mảng, khắp nơi đều tràn ngập mùi ẩm mốc.

Bọn họ bị đưa tới một cái hành lang, hai bên hành lang là phòng giam nhỏ giống nhau. Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải bị đẩy vào gian phòng đầu tiên, "Ầm" một tiếng, cửa sắt ở phía sau bọn họ đã bị khóa lại.

"A, đau quá," Tiếu Kha Ngải di chuyển cánh tay đau nhức, ghét bỏ mà nhìn bốn phía xung quanh, "Nơi này thật sự quá cũ nát."

Gian phòng rất nhỏ, chỉ kê hai chiếc giường thấp đã sớm rỉ sắt, thậm chí tới cửa sổ nhỏ ở sát tường cũng là dùng dây sắt từ bên ngoài phong kín.

Lâm Kiều hỏi: "Cậu còn nhớ y tá vừa nãy nói gì không?"

Tiếu Kha Ngải: "Không nghe thấy a, em bị mặt của cô ta dọa sợ, làm sao còn chú tâm xem cô ta nói gì chứ."

"Cô ta nói tổng cộng có chín bệnh nhân," Lâm Kiều trầm ngâm, "Nói cách khác, còn có hai người chúng ta chưa nhìn thấy."

Tiếu Kha Ngải sững sờ, nói: "Khả năng bọn họ đã sớm tới hơn, hay đó chỉ là một nhiệm vụ của NPC?"

Lâm Kiều: "Có lẽ thế."

Cậu mới cùng Tiếu Kha Ngải nói được mấy câu, cửa phòng đã bị dùng sức kéo ra.

" Đến giờ ăn trưa rồi! Mỗi một người đều đứng dậy đi, xếp hàng đi nhà ăn!" Bên ngoài hành lang là một người đàn ông mặc trang phục nhà tù. Cơ thể anh ta cao lớn bất thường, bên eo có treo một cây dùi cui và một con dao sắc bén.

Cả bảy người đều bị người đàn ông đuổi ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, Lâm Kiều nhìn thấy trước ngực hắn có một tấm bảng hiệu, trên đó viết " Nhân viên quản giáo Trần Uy".

Trần Uy dẫn bọn họ đến nhà ăn, nữ y tá vừa nãy cũng ở đó, trước ngực nàng cũng có một tấm bảng hiệu-- Vương Na, y tá trưởng.

Nhà ăn không lớn, chỉ có thể cho phép được mười mấy người. Cánh cửa duy nhất đã bị Vương Na cùng Trần Uy chặn lại, bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da, là viện trưởng của nơi này. Viện trưởng cùng Vương Na nói mấy câu nói thì rời đi. Cách đó vài bước, Trần Uy nhìn chằm chằm bóng lưng của viện trưởng, mãi đến tận khi hắn biến mất ở góc hành lang thì mới thu hồi tầm mắt.

Tiếu Kha Ngải kéo ống tay áo Lâm Kiều, nói: "Ca, anh xem, có thêm hai người ở đó kìa "

Trong phòng ăn đã ngồi một nam một nữ, bọn họ không phải là người trong bệnh viện. Thay vào đó, họ giống như bọn Lâm Kiều, đều là người thực hiện nhiệm vụ.

Cô gái trong hai người kia ngẩng đầu lên, cười nhẹ với bảy người còn lại: "Rất vui được gặp mặt, tôi tên là Văn Lộ Na."

Tiếu Kha Ngải huýt sáo: "Thật xinh đẹp."

Văn Lộ Na thực sự rất đẹp, dung mạo xuất sắc, vóc người uyển chuyển, và hầu như tầm mắt của mọi người đều bị nàng hấp dẫn... Ngoại trừ Lâm Kiều.

Ánh mắt rơi xuống một chỗ, đồng tử của Lâm Kiều hơi co rụt lại, thân thể thật giống bị người ta cố định tại chỗ, không thể di chuyển nửa bước.

Đại não tạm thời trống rỗng, toàn bộ thế giới mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì -- chỉ có nơi đó, một người được phản chiếu rõ ràng ở trong mắt cậu, quen thuộc tới mức khiến cho người ta rơi lệ.

Tiếu Kha Ngải: "Ca... Anh đi đâu vậy?"

Cậu ta đưa tay ra muốn kéo lại Lâm Kiều, nhưng bắt hụt.

Người đàn ông ngồi ở đối diện với Văn Lộ Na cảm giác như có ai đó đến gần, chậm rãi quay đầu sang nhìn, trong mắt phản chiếu bóng người của một thanh niên trẻ.

"Phó Miễn?"

Lâm Kiều nhẹ nhàng hỏi, "Anh là... Phó Miễn?"

"... Tôi không phải, " Người đàn ông hơi híp mắt lại rồi hỏi, "Cậu là ai?"

Giọng nói hắn có chút nặng nề, trên vẻ mặt lộ rõ sự lạnh lẽo cùng bài xích.

Lâm Kiều kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên đưa tay ta, cầm lấy cổ tay của hắn.

Văn Lộ Na: "Này, cậu -- "

Cô vừa muốn nói cái gì đó, lại bị cử chỉ của hắn chặn lại, chỉ đành đưa tay trở về.

Hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Kiều, tùy ý để đối phương cầm bàn tay của mình lật qua lật lại nhiều lần, một lúc sau mới hỏi: "Xem đủ chưa?"

Lâm Kiều: "..."

Không có vết bớt, không có cảm giác quen thuộc, thậm chí ngay cả giữa ngón tay, cũng đeo một chiếc nhẫn bạc.

Đã kết hôn rồi sao?

Lâm Kiều buông tay ra, từ từ lùi lại mấy bước.

"Xin hỏi..." Cậu nói, "Anh tên là gì?"

Nam nhân không hề trả lời, nhưng Văn Lộ Na ở bên cạnh lại nói: "Hắn họ Tần, tên là Tần Phú. Người thì sao?"

Lâm Kiều im lặng vài giây, thấp giọng nói: "Tôi nhận lầm người... Xin lỗi."

Trong khoảnh khắc đó, Tần Phú từ trong ánh mắt của người thanh niên một sự thất vọng cùng ảm đạm sâu sắc.

Hắn hơi nhíu mày lại, định nói gì đó, nhưng Lâm Kiều cũng đã bình tĩnh mà quay người lại, thật giống chưa có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đi về phía bên cạnh Tiếu Kha Ngải.

Tiếu Kha Ngải hỏi: "Ca... Em đã giúp anh lấy cơm, anh có muốn ăn không?"

Lâm Kiều: "Cám ơn."

Hắn ngồi xuống trước mặt Tiếu Kha Ngải, không nói một lời, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Cách đó không xa, Tần Phú nhàn nhạt thu tầm mắt lại, không nhìn sang đó một chút nào nữa.

Thời gian cho một bữa ăn rất nhanh sau đó đã hết, Trần Uy dùng dùi cui đập lên mặt bàn một cái, sau đó lớn tiếng quát mọi người: "Đến giờ làm việc rồi!"

Nơi làm việc là sân sau của bệnh viện, có một bức tường sụp đổ và cần phải được xây dựng lại.

Vương Na mặt không đổi ôm theo một chiếc hộp, nói: "Lại đây rút thăm, quyết định công việc của các người."

Tiếu Kha Ngải là người thứ nhất rút thăm, rút ra một cái "Dọn bùn", Lâm Kiều là "Quét sân", những người khác đều rút được những việc không giống nhau, đến lượt Tôn Thái thời, hắn vừa nhìn thấy tờ giấy trên tay mình, liền bất mãn mà kêu lên.

"Dựa vào cái gì tôi phải đi chuyển nhiều hộp như vậy? Công việc của bọn họ đều so với tôi đều thoải mái hơn!"

Có một đống hộp các tông giống như ngọn núi được bày ở góc sân sau, và công việc của hắn ta là phải di chuyển chúng ra sân trước.

Vương Na hờ hững liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không làm việc thì sẽ không có cơm ăn."

"Không ăn thì không ăn!" Tôn Thái nói, "Cơm chỗ các người khó ăn như thế, ai mà thèm ăn chứ !"

Lam Nguyệt Thược lôi hắn một cái, lo lắng nói: "Anh nhịn chút đi!"

"Thực ra, tôi -- " Tôn Thái còn muốn nói điều gì, một giây sau, cổ áo của hắn bị một cánh tay mạnh mẽ nhấc lên.

"A!"

Trần Uy đẩy Tôn Thái lên không trung như xách cổ một con gà, lạnh lùng nhìn hắn: "Có làm hay không?"

"Xin lỗi xin lỗi! Tôi làm! Tôi đi làm ngay lập tức!"

Tôn Thái bị dọa đến luôn miệng cầu xin, Trần Uy hừ một tiếng, tiện tay đem hắn vứt xuống trên mặt đất.

Lam Nguyệt Thược vội vã dìu hắn dậy, Tôn Thái hất tay của nàng ra, nhìn thấy Trần Uy, hùng hùng hổ hổ từ dưới mặt đất bò dậy.

Trải qua sự kiện vừa nãy, hắn không dám không đi làm việc. Kìm nén nổi giận trong bụng đi tới góc tường, kết quả vừa cầm hộp giấy trên tay, hắn liền vui mừng kêu lên:

"Ồ, cái hộp này rất nhẹ a."

Hắn cầm hộp giấy trên tay áng chừng một chút, sau đó dễ dàng mà di chuyển tới chỗ khác.

Bởi vì hộp giấy thực sự rất nhẹ, cho nên Tôn Thái vận chuyển rất nhanh, cũng không lâu lắm đã chuyển xong hơn nửa số hộp giấy, những người khác không khỏi vô cùng hâm mộ.

Phía bên kia của sân, Trương Tiêu Lam xoa xoa cái eo đau nhức vì phải đẩy xe, bất mãn mà liếc Tôn Thái một cái: "Đúng là số chó ngáp phải ruồi mà..."

Tiếu Kha Ngải ngồi xổm ở góc tường, trên bàn tay dính đầy bùn đất, thở dài.

"Ca, thực ra anh cũng khá thoải mái nha."

Lâm Kiều nói: "Tôi có thể đổi với cậu."

"Thôi, quên đi." Tiếu Kha Ngải liên tục khoát tay nói, "Tôi cũng không muốn chọc tới cái tên Trần Uy kia."

Lâm Kiều lắc đầu một cái, tiếp tục cúi đầu quét sân.

Khi im lặng không nói gì, khí chất của thanh niên trở nên thờ ơ, khóe môi tạo thành một đường thẳng không gợn sóng, và đôi mắt đen lạnh lùng và trong trẻo, phản chiếu một hồ nước lạnh.

Văn Lộ Na cách đó không xa: "..."

Cô yên lặng dời tầm mắt đi chỗ khác, hỏi: "Đội trưởng, anh có phải là không đúng lắm?"

Tần Phú thần sắc lạnh nhạt: "Có sao?"

"Anh đã nhìn chằm chằm người kia 3 phút 23 giây, "

Văn Lộ Na mặt không chút thay đổi nói, "Nếu như không phải cậu ta không để tâm, anh có thể sẽ bị coi là biến thái."

Tần Phú trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi: "Cậu ta có phải thích tôi đúng không?"

Văn Lộ Na: "..."

Khóe miệng của cô giật giật, nói: "Vậy anh cũng quá tự tin rồi đó."

Tần Phú không nói gì thêm, hắn vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, rơi vào trầm tư.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người đều đã làm xong hơn nửa, Dương Hạo người thứ nhất nhổ xong cỏ dại, vỗ vỗ tay đứng lên.

"Ai, Tôn Thái đâu?"

Hắn bốn phía nhìn quanh một vòng, phát hiện Tôn Thái vừa mới từ trước viện kia vừa đi tới, "Cậu vẫn chưa làm xong sao?"

"... Chưa xong."

Tôn Thái lau đi mồ hôi trên trán, sắc mặt hơi trắng bệch.

Dương Hạo nói: "Không thể nào, mấy cái thùng đó không phải rất nhẹ sao? Cậu lúc nãy còn chuyển rất nhanh mà."

"Nhẹ thì nhẹ thật, thế nhưng không biết tại sao, luôn cảm thấy rất mệt."

Tôn Thái chậm rãi đi tới bên góc tường, cố hết sức chuyển xuống một cái thùng.

Dương Hạo cười nói: "Đùa gì thế, cậu hẳn là bình thường rất ít rèn luyện cơ thể đúng không."

Hắn không có chú ý tới hai chân Tôn Thái đang run lên, cứ thế bước tới vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Điều bất ngờ là, Tôn Thái hoàn toàn không chịu nổi một lực như vậy, hai chân mềm nhũn, cả người trực tiếp ngã xuống --

Thùng cát tông rơi ở trên người hắn, "Xì xì" một tiếng... Một mùi máu tanh cực kỳ gay mũi tản ra trong không khí.

Dương Hạo: "Tôn... Tôn Thái..."

Hắn run rẩy lùi về sau vài bước, sắc mặt sợ hãi, lập tức ngã rầm trên mặt đất.

Máu tươi chảy ra từ chiếc thùng cát tông, một nửa bàn tay của Tôn Thái lộ ra bên ngoài chiếc hộp, ngón tay co giật mấy lần, sau đó không nhúc nhích.

Sau một hồi im lặng, một tiếng thét gào lên giữa không trung, làm kinh động tới cả một đàn chim bay qua.

"A a a a a --! !"

Chương 10: Đêm khuya

Edit: Hy

"A a a a a --! !"

Dương Hạo hét lên rồi vội vã từ dưới đất bò dậy, hoảng loạn mà chạy ra.

Tôn Thái đã hoàn toàn bị thùng cát tông nghiền nát, biến cố đột ngột xảy ra gần như gây sốc cho tất cả mọi người, chỉ có Vương Na cùng Trần Uy hờ hững đứng ở bên cạnh, nét mặt không hề thay đổi.

"Thật sự là một kẻ vô tích sự." Vương Na lặng lẽ nói, "Đem cái xác vứt đi đi."

Trần Uy gật gật đầu, nhặt một cái cái xẻng rồi nhanh chóng bước về phía trước, dùng xẻng hót đi một đống màu đỏ tươi thịt vụn.

Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên trong không khí cuồn cuộn, sắc mặt Lam Nguyệt Thược lập tức tái mét, cuối cùng không nhịn được, khom lưng rồi nôn ra một đống dịch dạ dày.

" Kết thúc công việc," Vương Na liếc mắt nhìn cô, ghét bỏ mà cau mày nói, "Trở về gian phòng của các ngươi đi, nếu lần sau còn muốn trốn ra ngoài, chắc chắn không có may mắn như vậy đâu."

Lâm Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Phú đứng cách đó mấy mét, cúi đầu nói gì đó với Văn Lộ Na, sau đó hai người lập tức rời đi.

REPORT THIS AD

Lâm Kiều khẽ rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

"Ca..." Tiếu Kha Ngải kéo kéo tay cậu, nhỏ giọng hỏi, "Cái người tên Tần Phú kia... là người quen của anh sao?"

"... Tôi không biết, " Lâm Kiều nói, "Nếu là anh ấy, thì tôi nhất định sẽ nhận ra được. Còn nếu như hắn đã không phải là anh ấy..." Nửa câu sau cậu cũng không nói ra miệng, mà chỉ im lặng một lúc, nói: "Thôi, bỏ đi."

Tiếu Kha Ngải: "Vậy đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi."

"Ừm."

Mọi người trở lại bệnh viện tâm thần dưới sự giám sát của Trần Uy. Bởi vì vừa mới nhìn một người đang đứng sờ sờ, trong chốc lát đã trở thành đống thịt vụn, Lam Nguyệt Thược cùng Dương Hạo tâm trạng vô cùng xấu, bị Trần Uy cả một đường đuổi trở về.

Trước dãy phòng giam, Vương Na cầm một tập hồ sơ, chặn đường của bọn họ.

"Vì thiếu mất một người, các người phải chia lại phòng một lần nữa."

"Chờ một chút," Tiếu Kha Ngải giơ tay, "Có thể tự mình lựa chọn đồng bạn được không?"

Mí mắt của Vương Na không buồn nhấc lên chỉ nhàn nhạt đáp: "Có thể, đi ở cùng cái người vừa mới chết đó."

Tiếu Kha Ngải: "..."

Trần Uy mang theo một chiếc hộp, yêu cầu tám người còn lại tới rút thăm. Vòng đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, mọi người mở ra tờ giấy của mình, xem mình ở chung với ai.

Trương Tiêu Lam phát hiện mình không có thể cùng bạn trai, hơn nữa bạn trai và Lam Nguyệt Thược lại bốc trúng một phòng, thế là lập tức nổi giận.

"Tại sao lại thế ? Anh thực sự là muốn ở cùng một phòng với cô gái khác sao? !"

"Bình tĩnh, bình tĩnh."

Ngô Nguyệt Minh an ủi, "Chỉ là ở cùng một phòng thôi, yên tâm, anh cái gì cũng sẽ không làm."

"A, anh nói thật dễ nghe nhỉ."

Trương Tiêu Lam cười lạnh nói, "Chỉ sợ có kẻ lòng dạ không biết xấu hổ, cố ý muốn câu dẫn người khác."

Lam Nguyệt Thược đứng ở bên cạnh nghe nói như thế thì rất tức giận nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể cắn chặt môi, đỏ mắt mà rời đi.

Tiếu Kha Ngải nói: "Ca, anh ở cùng phòng với ai?"

Lâm Kiều nói: "Không biết, nhưng tôi vẫn ở gian phòng ban đầu, cậu thì sao?"

"Em và Dương Hạo ở chung phòng a, thế là chúng ta phải tách ra rồi."

Tiếu Kha Ngải nhìn xung quanh rồi nói, "A, Trương Tiêu Lam cùng Văn Lộ Na một phòng... Đợi đã, anh không phải là -- "

Lâm Kiều nghiêng đầu đi, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của người đàn ông kia.

Tần Phú sắc mặt lạnh nhạt định nói gì đó: "Cậu -- "

Lâm Kiều không nói một lời quay người, bỏ đi.

Tần Phú: "..."

Tiếu Kha Ngải: "Người anh em à, nếu không thì tôi và anh cùng đổi phiếu đi."

Tần Phú liếc cậu ta một cái, sau đó cũng rời đi.

Cái nhìn kia sắc bén như chim ưng, Tiếu Kha Ngải rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: "Làm gì mà phải tỏ thái độ khó chịu như vậy chứ, thật là..."

Trong căn phòng nhỏ hẹp, Tần Phú vừa mới đi vào, đã thấy một cảnh khó nói lên lời ... Lâm Kiều lặng lẽ kéo chiếc giường của mình về một góc.

"..."

Hắn im lặng đi tới giường của mình, ngồi xuống nhìn về phía Lâm Kiều.

Thân hình của Lâm Kiều thon dài và mảnh khảnh, vòng eo đang cúi xuống tạo thành một đường cong hoàn hảo, vô cùng đẹp mắt, nhìn giống như có thể ôm trọn một vòng tay...

Tần Phú ngây người nghĩ: Thật sự muốn ôm một cái.

Hắn nói: "Chúng ta cần phải nói một chút."

Lâm Kiều vừa nằm xuống giường, quay đầu qua hỏi: "Nói chuyện gì?"

Vẻ mặt của cậu thể hiển rõ sự xa cách, tự như trên đó có in dòng chữ lớn "Mau tránh ra, không muốn cùng ngươi nói chuyện!!!", người mù cũng có thể nhìn rõ thái độ ghét bỏ đó, chỉ có Tần Phú vẫn tỏ ra bản thân thực sự không hề để tâm.

Tần Phú nói: "Tôi nghĩ rằng có lẽ cậu đang hiểu nhầm gì đó đối với tôi."

"Không có hiểu nhầm, "

Lâm Kiều lạnh nhạt nói, "Tôi không quen biết anh"

"Tốt nhất là nên như vậy "

Tần Phú nói, "Chúng ta có thể sẽ ở cùng nhau một quãng thời gian, cho nên tôi không hy vọng sẽ có bất kỳ sự hiểu nhầm nào xảy ra."

Trên mặt Lâm Kiều hiện lên một nụ cười trào phúng, nghiêng đầu qua chỗ khác, không thèm để ý tới hắn.

Đến bữa tối, Trần Uy đem mấy người tiến đến nhà ăn. Bởi vì buổi sáng vừa nhìn thấy cái chết khốc liệt của Tôn Thái, cho nên hầu hết mọi người không có khẩu vị gì, chứ đừng nói tới ăn bữa tối.

Viện trưởng đứng cạnh Vương Na, cùng cô ta tán gẫu vài câu. Cách đó không xa, Trần Uy vẫn luôn lạnh lùng mà theo dõi hắn, vẻ mặt rất khó chịu.

Văn Lộ Na không yên lòng nuốt xuống một miếng cơm, ngẩng đầu, phát hiện sự chú ý của người đối diện lại bị thay đổi một lần nữa

"Đội trưởng, "

Cô hỏi, "Đẹp lắm đúng không?"

Tần Phú: "Cái gì?"

Văn Lộ Na: "Ầy."

Cách đó không xa, Lâm Kiều ngồi ở dưới đèn, ánh đèn làm tôn lên đường cong của gò má, kéo dài đến hàm, vẽ lên một vòng cung tinh xảo và đẹp đẽ.

Tần Phú: "..."

Văn Lộ Na: "Quả nhiên là rất đẹp."

"Không hề đẹp chút nào, "

Tần Phú nhàn nhạt nói, "Ăn cơm của cô đi."

Văn Lộ Na: "Ồ."

Vậy anh còn nhìn làm gì.

Cô nuốt xuống một miếng cơm.

Vẫn đang nhìn.

--

Sau bữa ăn tối, mọi người bị đuổi trở về phòng.

Lâm Kiều cùng Tần Phú không có lời gì để nói, rất sớm đã lên giường đã ngủ.

Lâm Kiều mơ một giấc mơ, mơ thấy cảnh tượng Phó Miễn lần đầu tiên cầu hôn cậu.

Hôm đó là một buổi sáng sớm, Lâm Kiều khi ấy đang nằm ngủ bù trên ghế sofa. Phó Miễn đi tới bên cạnh Lâm Kiều, dáng người cao lớn đè lên người cậu, đem cậu ôm ở trong lòng.

"Bảo bối, ngày kỷ niệm muốn anh tặng quà gì?"

"Ngày kỷ niệm?"

Lâm Kiều lười biếng nói, "Kỷ niệm cái gì?"

"... Kỷ niệm ba năm chúng ta ở bên nhau"

"Ồ"

Lâm Kiều chưa tỉnh ngủ, khẽ nghiêng đầu qua, đạo, "Tùy tiện đi."

"Làm sao có thể tùy tiện được "

Phó Miễn cắn nhẹ lên vành tai của cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, có chút ngứa, "Đây là ngày thuộc về giữa anh và em mà. Nghiêm túc suy nghĩ một chút về nó đi, ngoan."

"Không nghĩ được, "

Lâm Kiều dứt khoát nói, "Anh nghĩ giúp em đi."

Phó Miễn im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: "Kết hôn thì sao?"

"..."

Lâm Kiều mở mắt ra, nhìn về phía hắn rồi nở nụ cười nhàn nhạt.

"Anh đang cầu hôn à?"

"Đúng vậy, anh đang cầu hôn."

Phó Miễn mỉm cười, "Có đồng ý hay không?"

Lâm Kiều suy nghĩ một chút, nói: "Không."

"..."

"Không có nhẫn, cũng chẳng có hoa."

Lâm Kiều hơi mỉm cười nói, "Vô cùng qua loa."

Phó Miễn cười nhẹ một tiếng, đáp: "Vậy thì đợi đến ngày kỷ niệm, sẽ có nhẫn, cũng sẽ có hoa, em nhất định phải gả cho anh."

Lâm Kiều "A" một tiếng: "Được, đó là -- "

"A a a a a --! !"

Trong đêm khuya, một tiếng thét của người phụ nữ vang lên, phá vỡ im lặng. Lâm Kiều từ trong mộng tỉnh dậy, mở mắt ra.

Tần Phú đá một cước vào cánh cửa sắt trong phòng, quay đầu lại hướng về phía cậu nói: "Là giọng của Vương Na."

Lâm Kiều ngắn gọn mà "Ừ" một tiếng, vươn mình ngồi dậy, cùng Tần Phú đồng thời rời khỏi phòng.

Trên hành lang không nhìn thấy bóng dáng Trần Uy, có một chuỗi chìa khóa treo trên vách tường, Tần Phú lấy xuống nó, mở ra mỗi cái cửa phòng.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngô Nguyệt Minh hỏi, "Có ai xảy ra chuyện rồi sao?"

Lam Nguyệt Thược từ phía sau hắn đi ra, bởi vì mới vừa bị đánh thức, quần áo của cô còn có chút lộn xộn. Trương Tiêu Lam thấy thế cao cao nhướn mày, mắng ra một câu khó nghe.

"Âm thanh là từ bên kia truyền đến," Văn Lộ Na chỉ về một hướng, "Dường như là từ căn phòng đó, chúng ta qua xem một chút đi."

Đó là tiếng kêu thảm thiết của y tá trưởng Vương Na, nhưng bọn họ dọc đường đi cũng không gặp phải Vương Na, toàn bộ bệnh viện tâm thần cũng vô cùng yên lặng, thật giống như tất cả nhân viên công tác đều trong một buổi tối biến mất khỏi thế gian.

Liền tại sắp tới gần cửa lớn thời điểm, Ngô Nguyệt Minh đi ở phía trước đột nhiên hoảng sợ, nói: "Đó là... Đó là viện trưởng! !"

Máu từ từ tràn trên mặt đất, cánh cổng bệnh viện tâm thần mở lớn, viện trưởng cong người nằm ở một chỗ, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.

Đằng sau hắn là cánh cửa bị khóa, trên người thì cắm vào một con dao sắc bén, lưỡi dao hoàn toàn đâm thẳng vào tim, thi thể đã lạnh như băng.

Trong lúc nhất thời không có người nói chuyện, tất cả mọi người nhìn thi thể của viện trưởng, nhìn thấy máu tươi từ dưới người hắn chậm rãi tràn ra, tựa như bị thứ gì đó chỉ dẫn... Hợp lại ra một dòng chữ bằng máu.

-- tìm ra hung thủ, trốn khỏi bệnh viện tâm thần.

Chương 11: Vương Na

Edit: Hy

"Tìm ra hung thủ, trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần..."

Văn Lộ Na lẩm bẩm nói, "Đây là nhiệm vụ của chúng ta?"

"Chờ đã, hung thủ không phải là cậu đi?"

Trương Tiêu Lam đột nhiên chỉ vào Lâm Kiều rồi nói, "Tôi nhớ là cậu lúc nào cũng mang theo một thanh đao trên người, là cậu giết viện trưởng đúng không? !"

Lâm Kiều bình tĩnh nói: "Không phải."

Trương Tiêu Lam: "Cậu có bằng chứng gì nói bản thân không phải! Nếu như -- "

Tần Phú nhàn nhạt quét mắt nhìn cô ta một cái.

Ngô Nguyệt Minh sững sờ, lập tức kéo mạnh Trương Tiêu Lam về phía mình, rồi nói: "Tiểu Lam! Đừng nói nữa!"

Hắn ta không nói câu nào mà kéo Trương Tiêu Lam qua một bên, rồi khẽ nói gì đó.

Tần Phú nửa quỳ trước thi thể của viện trưởng, quan sát mấy phút sau rồi nói: "Đây là dao của Trần Uy. Trần Uy đối với viện trưởng có thù địch, rất có thể là do hắn làm."

Hắn nói xong cũng rút con dao ra khỏi ngực của viện trưởng, nhưng làm người ta không nghĩ tới chính là, có một mẩu giấy làm bằng da dê được buộc ở đầu con dao đẫm máu.

Tần Phú lấy mẩu da dê xuống sau đó mở ra -- mặt trên vẽ một tuyến đường khá rõ ràng, có điều nó lại không phải bản hoàn chỉnh, giống như là được cắt ra từ một tấm bản đồ.

Tạm thời cũng không thể nhìn thấy gì trong phần nhỏ của tấm da dê này, Tần Phúc cất nó đi rồi nói: "Xem ra chúng ta cần phải thu thập thêm nhiều miếng bản đồ khác."

Tiếu Kha Ngải nói: "Nơi này lớn như vậy, không bằng hai người một tổ, phân công nhau hành động đi."

Ngô Nguyệt Minh vừa lúc quay lại, nghe lời này thì lập tức đồng ý: "Được, sau đó chúng ta sẽ quay về đây để tập hợp."

Những người khác cũng không phản đối, Tiếu Kha Ngải liền nhìn về phía Lâm Kiều: "Lâm ca, vậy chúng ta đi tầng một tìm đi."

Lâm Kiều: "Được."

Cậu và Tiếu Kha Ngải đi theo hướng khác, Tần Phú nhìn theo bóng lưng của cậu, sau đó cũng cùng Văn Lộ Na rời khỏi.

Tầng một bao gồm nhà ăn, nhà tắm cùng với nhà bếp. Nhà ăn cũng không lớn, cũng không có chỗ có thể giấu đồ, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải lục soát một vòng, không thu hoạch được gì.

Cách nhà ăn một cái hành lang chính là nhà tắm, nơi này chỉ có bảy, tám phòng riêng. Các phòng được che chắn bởi những tấm rèm thô đã sớm mốc meo, trên vách tường mọc đầy rêu xanh, tản ra một mùi thối rữa khó ngửi.

Tiếu Kha Ngải bước vào, vội vã bịt kín mũi, cau mày nói: "Mùi kinh quá."

Lâm Kiều dùng đoản đao đẩy ra tấm rèm ở phòng thứ nhất. Bên trong không có thứ gì khác ngoài một cái bồn cầu sứ.

Tiếu Kha Ngải nói: " Dù sao cũng không cần phải kiểm tra từng cái một, nếu có ai đi vào trong thì --- "

Cậu ta đột nhiên im lặng, sau đó nhẹ nhàng kéo Lâm Kiều một cái.

Lâm Kiều quay đầu lại, nhìn vào nơi cậu ta chỉ, vẻ mặt cứng lại.

Có một bóng người trong phòng cuối cùng, thế nhưng ở dưới tấm màn... Không có chân người.

Tiếu Kha Ngải nhỏ giọng nói: "Ai ở trong đó?"

"..."

Không có ai đáp lại.

Lâm Kiều thả nhẹ bước chân, từng bước một đến gần rồi căn phòng cuối cùng. Mà bóng người kia trước sau vẫn không nhúc nhích, giống như không hề nhận ra có người đang đến.

Rầm --

Tấm rèm mạnh mẽ bị mở ra, căn phòng bên trong không có một bóng người.

Lâm Kiều nói: "Không có ai."

Tiếu Kha Ngải hít một hơi khí lạnh, nói: "Vậy chúng ta đi nhanh đi, ở đây thật đáng sợ."

Lâm Kiều khẽ gật đầu, sau đó vội vàng kiểm tra các căn phòng khác, sau đó cùng Tiếu Kha Ngải rời khỏi tắm.

Cứ như vậy, tầng một cũng chỉ còn một cái nhà bếp. Nhà bếp nằm sát cạnh sân sau, hai người mời vừa đi vào, đã bị một mùi khó ngửi xộc vào mũi.

"Đệch, đây là cái gì?"

Tiếu Kha Ngải giật mình, " Đây chính là những thứ mà chúng ta đã ăn sao?"

Kệ nấu ăn trong bếp có đầy đủ các loại rau và các nguyên liệu khác, đa phần đều đã bị mốc và thối, nhìn kỹ thì còn thấy cả những con giòi bọ đang nhúc nhích bên trong.

Tiếu Kha Ngải bịt mũi, nhíu chặt lông mày rồi tiến tới kiểm tra kệ nấu ăn. Xung quanh kệ nấu là các loại tủ, bên trong cũng đều chất đầy đồ vật. Lâm Kiều mở ra từng cái, bên trong tủ thỉnh thoảng lại có vài con gián hoặc nhện bò ra ngoài.

Tiếu Kha Ngải nói: "Lâm ca, ở đây cũng không có thứ gì đâu, chúng ta mau đi thôi."

Lâm Kiều: "Chờ đã."

Cậu nhẹ nhàng gõ gõ lên một mặt tủ, nghiêng tai lắng nghe âm thanh vang lên, sau đó nói: "Bên trong còn có một không gian khác."

Tiếu Kha Ngải giật mình: "Cái gì?"

Trong tủ chất một đống lọ đựng gia vì và nước tương, Lâm Kiều đem tất cả những thứ thứ này ném ra ngoài, dùng đoản đao đâm vào cạnh tủ, mạnh mẽ nhấc mặt trên của ngăn tủ ra.

Ầm.

Chân của một người phụ nữ bị bẻ gãy.

Lâm Kiều: "..."

Máu tươi tí tách từng giọt nhỏ xuống, mùi máu tanh gay mũi lập tức tỏa ra. Trong không gian chật hẹp kia, có không biết bao nhiêu khối thịt vụn màu đỏ tươi chen chúc ở bên trong. Trong số đó, còn có đầu của một người phụ nữ, con ngươi trợn trừng đối mắt với Lâm Kiều.

Khuôn mặt của người phụ nữ xấu khủng khiếp, cả người tanh hôi, trông vô cùng dữ tợn... Đây chính là người đã mất tích một ngày - Vương Na!

Cảnh tượng này thực sự quá kinh khủng, Lâm Kiều sắc mặt hơi biến hóa một chút, Tiếu Kha Ngải gần như nôn ngay tại chỗ.

"... Bên trong có một mảnh giấy, "

Sau khi im lặng mấy phút, Lâm Kiều nhìn chằm chằm khối thịt và khe hở trong ngăn tủ, nói, "Hình như là một miếng bản đồ da dê."

Tiếu Kha Ngải: "Đùa gì thế, anh thật sự muốn lấy nó ra sao? Anh bình tĩnh một chút!"

Lâm Kiều nói: "Còn hơn là phải chết ở đây." (ý Lâm Kiều là thà chịu bẩn một chút, chứ nếu không lấy ra thì sẽ không thể thoát khỏi bệnh viện)

Cậu dùng đoản đao chọc vào góc viền lộ ra của miếng da dê, sau đó nhẹ nhàng kéo nó ra ngoài.

Ngay khi bản đồ mới được lấy ta, mấy khối thịt cũng đồng loạt rơi xuống. May là Lâm Kiều kịp lùi về sau, mới không bị thịt dính vào người .

-- Mặc dù như thế, mùi tanh của thịt vụn và máu tươi vẫn xộc vào mặt Lâm Kiều, khiến sắc mặt cậu thay đổi hết lần này tới lần khác, sau đó cậu mạnh mẽ che miệng lại.

Tiếu Kha Ngải vội vã đỡ lấy Lâm Kiều: "Ca, anh không sao chứ?" Cậu ta nói xong liền vội vã liếc nhìn mấy khối thịt đó, buồn nôn mà nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: "Ừm... Hình như còn thiếu cái gì đó."

"Không có chân phải,"

Lâm Kiều sắc mặt khó coi, thấp giọng nói, "Đi thôi."

Tiếu Kha Ngải: "Được, em cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này nữa."

Bọn họ rời khỏi nhà bếp, dựa theo ước định đi tới chỗ tập hợp. Nhưng mà hai người vừa mới tới đó, trên lầu liền truyền đến một tiếng tiếng kêu thảm thiết--

"A a a a a! !"

·

Tầng hai so sánh với tầng một thì giống như là một cái thế giới hoàn toàn xa lạ.

Nơi này chỉ có hành lang dài dằng dặc, không có cửa sổ, trong hành lang là một mảnh tối tăm, hai bên là các căn phòng kín đóng chặt cửa và những chiếc tủ sắt kê sát tường. Bởi vì được xây từ rất lâu về trước, cửa phòng đều là những cánh cửa gỗ loang lổ, còn tủ sắt thì đã trở nên rỉ sắt, mặt trên thì phủ kín vết trầy xước.

"Này nơi thật sự quá quỷ dị. "

Trương Tiêu Lam bất mãn mà lầm bầm, "Em không muốn vào, anh đi một mình đi."

"Không thể tách ra, như vậy quá nguy hiểm, "

Ngô Nguyệt Minh động viên cô, "Chúng ta chỉ vào nhìn qua một chút, sau đó sẽ xuống hội họp cùng bọn họ."

"... Được thôi."

Trương Tiêu Lam hơi nhướn mày, miễn cưỡng bị Ngô Nguyệt Minh kéo về phía trước.

Đế giày đạp trên sàn gỗ, phát ra tiếng cộp cộp. Ngô Nguyệt Minh mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, không dám mở một cánh cửa, cũng không dám chạm vào tủ sắt ở hai bên.

Bọn họ từ từ đi tới cuối hành lang, Ngô Nguyệt vốn cho rằng đi tới đây là có thể quay về, kết quả lại phát hiện phía trước có thêm một cái hành lang.

Hành lang phía trước càng tối tăm hơn, chỉ có một lối vào miễn cưỡng có chút ánh sáng, bên trong tối tới mức đưa tay về phía trước cũng chẳng thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.

Ngô Nguyệt Minh bối rối nói: "Không đúng, vừa nãy không hề nhìn thấy còn có một cái hành lang khác."

"..."

Trương Tiêu Lam ở phía sau không biết vì lí do gì mà không đáp lại hắn.

Ngô Nguyệt Minh quay đầu nhìn về phía nàng: "Tiểu Lam, làm sao vậy, em tại sao không nói -- "

Nửa câu sau bị mắc kẹt trong cổ họng, Ngô Nguyệt Minh khiếp sợ mà nhìn về phía tay của mình, một câu nói cũng không nói ra được.

Hắn vốn là đang nắm tay Trương Tiêu Lam, nhưng mà hiện giờ ở trong tay của hắn... Chỉ còn một cánh tay trắng bệch.

"Đệt!"

Ngô Nguyệt Minh hoảng sợ hét lên, vứt cái tay đứt kia đi rồi quay đầu bỏ chạy.

Tiếng gió vù vù thổi qua, thật giống ác quỷ gào thét. Ngô Nguyệt Minh vốn cho rằng mình có thể sớm chạy đến đầu hàng lang, nhưng mà mãi đến tận khi khí lực đã tiêu hao hết, cũng không thể chạy khỏi nơi này.

"Hô, hô -- "

Ngô Nguyệt Minh mệt mỏi dựa vào tường thở dốc, nhìn xung quanh một cách tuyệt vọng, sau đó phát hiện bản thân thế mà lại chạy nhầm hướng, chạy tới một cái hành lang hoàn toàn xa lạ.

"Tại sao, tại sao lại thế..."

Hắn không dám tin mở to hai mắt, cảm xúc gần như sụp đổ.

"Tiểu Lam! Trương Tiêu Lam, em ở đâu? !"

Hắn kêu to vẫn không có ai đáp lại, Ngô Nguyệt Minh không bỏ cuộc mà hét thêm vài tiếng nữa, đột nhiên nghe thấy ở đầu còn lại của hành lang, truyền đến một âm thanh quái lạ --

Một bàn tay trắng bệch từ trong bóng tối duỗi ra, đặt lên trên vách tường.

Ngô Nguyệt Minh: "! !"

Hắn bị dọa đến mức vội lùi về phía sau vài bước, sau đó va phải một thứ gì đó bằng sắt, một âm thanh "Loảng xoảng" vang lên.

Ngô Nguyệt Minh phản xạ có điều kiện mà che miệng, trong cơn kinh hoảng phát hiện, đó là một cái tủ sắt vừa vặn có thể chứa được một người, nhất thời vui mừng khôn xiết, không nói hai lời mà lập tức chui vào trong tủ.

Trên cửa sắt có mấy cái khe hở, người trốn ở bên trong có thể xuyên qua khe hở nhìn ra hành lang bên ngoài. Ngô Nguyệt Minh biết rằng thứ ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy hắn, cưỡng ép để bản thân ngồi xổm xuống bên trong tủ sắt.

Trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt, Ngô Nguyệt Minh cuộn tròn trong tủ sắt với một tư thế khó khăn, không dám động đậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần, Ngô Nguyệt Minh thở dốc càng trở nên nặng nề hơn, tay chân đau nhức như kim đâm, khó chịu tới mức không thể chịu đựng nổi.

Hắn cảm giác đầu mình đang đổ đầy mồ hôi, mồ hôi từ trên đầu trượt xuống, dính nhớp vô cùng khó chịu. Sau một lúc, từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì phát ra từ bên ngoài, Ngô Nguyệt Minh cắn chặt hàm răng, cuối cùng không thể chịu được mà khẽ cử động hai chân.

Gót chân đập vào tủ sắt, phát ra một âm thanh cực kỳ nhỏ. Ngay trong nháy mắt đó, Ngô Nguyệt Minh đột nhiên cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên lặng.

Tí tách, tí tách...

Không gian tĩnh lặng vô cùng, chỉ có một thanh âm đặc biệt rõ ràng... Là mồ hôi của hắn đang tí tách rơi xuống.

Ngô Nguyệt Minh run rẩy chạm vào, lại cảm thấy cả bàn tay đều là một mùi tanh hôi.

Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện đó hoàn toàn không phải là mồ hôi của hắn... Mà là máu tươi nhỏ xuống từ trên tủ.

-- Ở ngoài khe hở, có một đôi mắt màu đỏ tươi, đang nhìn chằm chằm vào hắn một cách đầy ghê rợn.

"A a a a a --! !"

Sau khi nghe thấy tiếng hét từ trên lầu, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải lập tức chạy lên tầng hai, tại đầu cầu thang thì phát hiện Trương Tiêu Lam với tinh thần vô cùng suy sụp.

Cô ngã nhào trên mặt đất, bàn tay run rẩy chỉ về một cái tủ sắt, nước mắt thi nhau lăn xuống, miệng mở lớn, lại không phát ra bất cứ thanh âm nào.

Tay chân Ngô Nguyệt Minh vặn vẹo mắc kẹt trong tủ sắt, máu tươi tung toé văng ra, nhuộm đỏ cả tủ sắt.

Hắn đã chết, thân thể mạnh mẽ bị bẻ quá 360 độ, bàn chân trái đã biến mất.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ một bên truyền đến, Lâm Kiều nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Phú cùng Văn Lộ Na cùng nhau xuất hiện ở đầu cầu thang tầng ba.

Tiếu Kha Ngải nhìn về phía Lâm Kiều, thấy đối phương không nói gì, liền chủ động mở miệng nói: "Ngô Nguyệt Minh chết rồi, nhưng anh ta thiếu mất một cái chân trái."

Tần Phú khẽ cau mày: "Tại sao là chân trái?"

Tiếu Kha Ngải nói: "Tôi và Lâm ca tại nhà bếp tìm được thi thể Vương Na, cũng thiếu một cái chân phải, đây nhất định không là trùng hợp."

Tần Phú liếc nhìn Lâm Kiều một cái, đi đến trước tủ sắt, đem cơ thể vỡ vụn của Ngô Nguyệt Minh kéo ra.

Cái chết của Ngô Nguyệt Minh cũng quá dọa người, Trương Tiêu Lam trốn đến bên cạnh chứ không dám nhìn, chỉ khẽ rên rỉ khóc lóc.

Tiếu Kha Ngải nói: "Đúng rồi Lâm ca, chúng ta không phải còn có một miếng bản đồ sao? Nhìn xem có thể hay không cùng với miếng bản đồ của Tần Phú hợp lại thành một tấm hoàn chỉnh."

Tần Phú nghe vậy lần thứ hai nhìn về phía Lâm Kiều, lấy ra miếng da dê rồi hỏi: "Phải không?"

"..."

Lâm Kiều yên lặng lấy ra tờ bản đồ của mình, ghép lại cùng hắn.

Hai phần da dê chỉ hợp lại thành một góc nhỏ, có thể nhìn thấy đây là tầng hai. Sau khi xác định cẩn thận, mọi người mới phát hiện hóa ra còn có một căn phòng ẩn ở tầng hai.

Tần Phú chỉ vào bản đồ nói: "Đây là tầng hai."

Lâm Kiều: "Ừm."

"Tầng hai nhiều hơn một căn phòng."

Lâm Kiều: "Ừm."

Tần Phú: "Có khả năng rất nguy hiểm."

Lâm Kiều: "Ừm."

Tần Phú: "Cùng tôi qua xem một chút."

Lâm Kiều: "Không."

Tần Phú: "..."

Chương 12: Tay trái

Edit: Hy

Bởi vì vừa mới chết một người, cho nên mọi người tạm dừng tìm kiếm, tập hợp ở trên hành lang.

Dương Hạo hôm qua mới tận mắt thấy Tôn Thái chết thảm, tinh thần bị ảnh hưởng rất lớn, nên vẫn luôn chờ ở trong phòng không chịu đi ra, chỉ có Lam Nguyệt Thược ở đó cùng hắn.

"Mất đi hai chân, vẫn còn hai cái tay và một cái đầu."

Tần Phú nói, "Đây có thể là mục đích giết người."

Văn Lộ Na nhìn về phía gian phòng của Dương Hạo cách đó không xa, nói: "Vậy thì chúng ta không thể tách ra một lần nữa."

Trương Tiêu Lam vốn vẫn luôn vì đau lòng mà không nói lời nào đột nhiên ngẩng đầu lên, hòi: "Có phải là tập hợp thành một thân thể là được rồi? Chỉ cần có năm người chết, những người còn lại đều có thể sống sót."

Văn Lộ Na nhìn cô ta một cái, sâu xa nói: "Cho dù gom đủ thì sao chứ, nếu như khiến cho một con quái vật kinh khủng hơn xuất hiện, giết chết tất cả chúng ta thì sao?"

Trương Tiêu Lam co rúm một chút, không dám lên tiếng nữa.

Tần Phú nói: "Ngày hôm nay tốt nhất không nên manh động, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, ngày mai tôi sẽ đến gian phòng đó nhìn xem."

Văn Lộ Na nhìn về phía hắn nói: "Em cùng đi với anh."

Tần Phú nhàn nhạt nói: "Không cần, cô lưu lại bảo vệ những người khác đi."

Hắn vừa nói, liền nghe thấy Lâm Kiều nói: "Tôi sẽ đi với anh."

Khóe miệng Tần Phú hơi cong lên một chút, nói: "Được."

Lúc ban đêm, tất cả mọi người trở về gian phòng của mình. Vi phòng ngừa bất trắc, cửa phòng cũng không khoá, thuận tiện cho mọi người giúp đỡ lẫn nhau.

Tần Phú sau khi nói chuyện với Văn Lộ Na xong, lúc đi vào phòng, nhìn thấy Lâm Kiều đang lau chùi thanh đoản đao của mình.

Thanh đoản đao trắng lạnh lẽo như tuyết, phảng phất sự nguy hiểm chết người. Tần Phú nhìn chằm chằm vào chủ nhân của thanh đoản đao một lúc rồi nói: "Thanh đoản đao này của -- "

Lâm Kiều: "Nó không phải là của anh."

Tần Phú: "..."

Hắn phát hiện bất luận hắn nói cái gì, thanh niên đều có thể dứt khoát kết thúc chủ đề nói chuyện này.

Trên hành lang, Văn Lộ Na cùng Tiếu Kha Ngải không biết từ đâu kéo ra một cái bàn, đặt một cái nồi sắt, dùng nồi nấu mì sôi sùng sục.

Mùi hương thu hút những người khác, Trương Tiêu Lam khịt khịt mũi, nói: "Các người tìm thấy những thứ này ở đâu thế?"

Tiếu Kha Ngải nói: "Văn tỷ mang theo đồ ăn, tôi tìm được nồi."

Trương Tiêu Lam chậm rãi "Ồ" một tiếng, không ngừng dùng ánh mắt nhìn Văn Lộ Na: "Vậy cô nhất định là người chơi cấp bậc bạch ngân nhỉ ?"

Văn Lộ Na nhìn cô ta nở một nụ cười: "Muốn biết sao?"

Trương Tiêu Lam có chút sợ hãi không giải thích được, lập tức nói: "Không, tôi chỉ là hỏi một chút thôi."

Mì rất nhanh đã chín, mấy người chia bát đũa, tuy rằng đều không có gì khẩu vị, nhưng vẫn còn hơn là không ăn gì.

Dương Hạo vẫn như cũ trốn ở trong phòng, Lam Nguyệt Thược chủ động bưng một bát mì cho hắn. Không nghĩ tới chỉ sau vài phút, Dương Hạo ôm bụng vội vã từ trong phòng lao ra ngoài.

"Tôi, tôi đau bụng."

Dương Hạo sắc mặt khó coi nói, "Có chỗ để đi vệ sinh không?"

Tiếu Kha Ngải đang vùi đầu vào ăn mì, sững sờ nói: "Đồ ăn không có vấn đề gì a."

"Không, là vấn đề của tôi."

Dương Hạo nói, "Nhà vệ sinh ở đâu, tôi muốn đi vệ sinh."

Lâm Kiều để đũa xuống, nói: "Vậy để tôi đi cùng anh."

"Chờ đã, tôi cũng đi."

Tiếu Kha Ngải húp hai ba cái hết một bát mì, cùng với Lâm Kiều đưa Dương Hạo đi vệ sinh.

Nhà vệ sinh rất đơn sơ, các phòng chỉ được ngăn cách bởi một tấm màn mỏng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bóng người ở bên trong.

Lâm Kiều đứng cách đó hai, ba mét bên ngoài chờ Dương Hạo, nghe thấy Tiếu Kha Ngải thì thầm nói: "Lâm ca, anh không nên đến quá gần bọn Tần Phú."

Lâm Kiều: "Hả?"

"Em vừa mới nhìn thấy thẻ card của Văn Lộ Na, bọn họ là người chơi cấp bậc bạch ngân."

Tiếu Kha Ngải nói, " Bên trong thẻ bạc có chứa một không gian, cho nên bọn họ có thể mang thức ăn. Nhưng những người này tay đều từng dính máu, đồng thời rất nguy hiểm, chúng ta là người mới thì vẫn nên cách bọn họ xa một chút thì tốt hơn."

Lâm Kiều trầm mặc không nói, Tiếu Kha Ngải dừng một chút lại nói: "Hơn nữa có người chơi cấp bậc bạch ngân, thì rõ ràng độ khó của thế giới này không hề thấp, chúng ta chỉ sợ sẽ không dễ dàng có thể vượt qua."

Lâm Kiều gật đầu: "Tôi biết rồi."

Bên trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước, Dương Hạo vén rèm lên đi ra, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

"Thật ngại quá, đã khiến các người phải đợi lâu."

Lâm Kiều đáp, "Không sao, chúng ta quay về thôi."

--

Trên bàn ăn, Lam Nguyệt Thược yên lặng uống hết bát mì, sau đó lấy tay xoa xoa bụng.

Văn Lộ Na: "Vẫn còn thấy đói à ? Thế thì lấy thêm một chén nữa đi."

Lam Nguyệt Thược không khách khí nói "Cám ơn", sau đó liền múc cho mình một chén mì khác.

Bát mì nhẹ nhàng tỏa ra hơi nóng, Lam Nguyệt Thược đầu tiên là cúi đầu uống một hớp, sau đó đem đũa chọc vào bên trong, từ từ khuấy khuấy.

Đũa đụng phải cái gì vật cứng, Lam Nguyệt Thược sửng sốt một chút, đưa nó gắp ra.

Mấy cây mì sợi đi treo ở trên đũa, nước tí tách nhỏ giọt, mà ở trên đầu đũa... Là một ngón tay người.

"A!"

Lam Nguyệt Thược hét lên một tiếng, Văn Lộ Na mặt biến sắc, lập tức cướp đi đôi đũa trong tay của cô ta, quan sát một lúc rồi nói: "Là tay của Dương Hạo."

Tần Phú nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi đi tìm bọn họ."

Hắn lập tức đứng dậy, nhanh chân đi ra ngoài.

Trên hành lang, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải đang nói chuyện gì đó, Dương Hạo đi ở bên cạnh bọn họ. Mọi người rẽ vào một chỗ ngoặt, Lâm Kiều chỉ cảm thấy phía trước có một cái bóng đen lao ra, một giây sau, cậu liền không kịp chuẩn bị mà rơi vào trong lồng ngực của Tần Phú.

Hơi thở trưởng thành và ấm áp của người đàn ông bỗng chốc bao phủ trên người cậu, Lâm Kiều sửng sốt một chút, ngẩng đầu, mắt đối mắt mà nhìn Tần Phú.

Tần Phú buông tay: "Cậu đánh tôi"

Lâm Kiều: "..."

Cậu lùi về phía sau một bước, nói: "Xin lỗi, có chuyện gì sao?"

"Dương Hạo xảy ra vấn đề rồi, "

Tần Phú nói, "Hắn đang ở đâu?"

Tiếu Kha Ngải nghe thế liền kinh ngạc nói: "Dương Hạo? Dương Hạo ở ngay đây -- "

Cậu ta còn chưa nói hết câu, cả người liền sững lại.

Dương Hạo vừa nãy vẫn luôn đi theo họ... Vậy mà không còn thấy đâu nữa.

Tiếu Kha Ngải: "Ủa lạ vờ lờ ! Hắn rõ ràng vẫn luôn ở đây mà!"

Tần Phú nhìn biểu cảm của Tiếu Kha Ngải, sau đó lập tức rõ ràng.

Hắn nói: "Dương Hạo đã gặp nạn, Lam Nguyệt Thược phát hiện ngón tay của hắn."

Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn nhau, khẽ cau mày lại.

Bọn họ lập tức quay lại, trở về nhà vệ sinh một lần nữa -- một vệt máu lớn tung tóe ở trên vách tường, Dương Hạo ngã xuống sàn nhà bẩn thỉu, tay trái đã không cánh mà bay.

Hắn vẫn duy trì vẻ mặt sợ hãi khi còn sống, một cái tay còn lại hết sức mà duỗi ra ra phía ngoài, miệng mở lớn, như thể đang cố gắng cầu xin sự giúp đỡ.

-- Đáng tiếc từ đầu tới cuối, không ai nghe thấy được tiếng cầu cứu của hắn.

"..."

Mùi máu tanh cùng mùi thối trong nhà vệ sinh hòa quyện lại với nhau, một bầu không khí khó tả lan rộng, gần như muốn làm người ta nghẹt thở.

"Hóa ra hắn ta đã chết từ lâu, "

Trầm mặc một lúc, Tiếu Kha Ngải run giọng nói, "Chúng ta vậy mà cũng không phát hiện..."

Tiếu Kha Ngải còn chưa nói hết câu, nhưng Lâm Kiều rõ ràng hiểu cậu ta muốn nói cái gì.

Nếu Dương Hạo đã chết, như vậy cái thứ quái quỷ vừa nãy còn thân thiện hòa hợp cùng bọn họ đi một đường... nó là cái vẹo gì vậy?

Trong lúc nhất thời không một ai nói chuyện, ba người lặng lẽ rời khỏi nơi này, về tới gian phòng bên kia.

Trên bàn ăn vẫn bày mấy bát mì, trong mì còn có thêm sự xuất hiện một ngón tay. Lam Nguyệt Thược liên tục gặp đả kích, hiện tại trốn vào trong chăn, có chết cũng không chịu ló đầu ra, Văn Lộ Na ở bên cô, Trương Tiêu Lam không dám ở một mình, cũng cùng các cô ở trong một gian phòng.

Nhìn thấy Tần Phú trở lại, Văn Lộ Na lập tức đứng dậy nói: "Làm sao vậy, có phải là -- "

"Đúng, "

Tần Phú mất, "Thiếu mất tay trái."

Văn Lộ Na nhíu nhíu mày, Lam Nguyệt Thược nghe vậy, van nước ở khóe mắt vô cùng vội hợp mà vặn ra, nước mắt thi nhau rơi xuống.

"Tôi và Lâm ca vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, thế nhưng hắn vừa ra khỏi liền bị đánh tráo."

Tiếu Kha Ngải nói, "Chúng tôi bây giờ cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì."

"Tình huống như thế tôi cũng từng trải qua, "

Văn Lộ Na nói, "Ngay cả khi mọi người đang ở trước mắt họ, họ cũng có thể biến mất trong im lặng... Xem ra chúng ta hiện tại đều không thể dễ dàng tách ra."

Tần Phú nói: "Tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, đêm nay thay phiên gác đêm."

Ngô Nguyệt Minh cùng Dương Hạo chết cách nhau không tới một ngày, bọn họ khi chết đều có đồng bạn ở bên cạnh, mặc dù như thế, cũng không thể cứu sống bọn họ.

Đêm nay đã khiến mọi nguời bất an, còn lại mấy người đều ngồi vây chung một chỗ, vẫn luôn chờ đến bình minh.

Vào rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Kiều cùng Tần Phú dựa theo bản đồ lại lên tầng hai một lần nữa, tìm thấy căn phòng bị ẩn dấu - phòng Trần Uy.

Trần Uy là người có khả năng giết chết viện trưởng nhất, không chỉ vì nhiều lần hắn đối với viện trưởng thể hiện rõ địch ý, mà còn bởi vì ở trong phòng của hắn giấu rất nhiều bức ảnh của viện trưởng-- trong hình, mặt viện trưởng đều bị gạch hai đường chéo đỏ tươi.

Lâm Kiều còn tìm được nhật ký của Trần Uy, bên trong viết đầy những hận thù đối với viện trưởng, thuận tiện nói tới thân thế của chính mình -- Trần Uy là một cô nhi, từ nhỏ sống ở bệnh viện tâm thần, bị viện trưởng bắt nạt và lăng mạ rất nhiều lần.

Lâm Kiều nói: "Hắn rất hận nơi này."

"Đúng vậy "

Tần Phú đứng ở trước một kệ sách nói, "Cánh cửa là bị khóa trái, nếu như hắn giết viện trưởng cùng Vương Na, vậy khẳng định hắn vẫn lẩn trốn ở đâu đó."

Rất khó để tưởng tượng rằng một người tàn bạo như Trần Uy lại sở hữu cả một bức tường toàn là sách, cũng bởi vì vậy, cái kệ sách khổng lồ đặt kín những cuốn sách từ sàn đến trần nhà này trở nên vô cùng nối bật.

Lâm Kiều nhìn lướt qua các cuốn sách, ngẫu nhiên cầm lấy một quyển, khẽ lật vài trang sách.

Tần Phú: "Có gì không ổn sao?"

Lâm Kiều nói: "Đây chỉ là một quyển sách bình thường."

Cậu đặt quyển sách trở lại kệ, nhưng khi quét mắt qua dòng chữ trên bìa sách thì bỗng khựng lại một chút.

"Có một hàng là được sắp xếp theo tên sách."

Tần Phú: "Hả?"

Trên kệ sách của Trần Uy có rất nhiều những cuốn sách nước ngoài nổi tiếng, nhưng tất cả đều là bản tiếng Trung. Lâm Kiều nhìn lướt qua từng cuốn một, sau đó bỗng đưa ngón trỏ ra chỉ về phía trước.

"A Thousand Splendid Suns (Một ngàn mặt trời lỗng lẫy)"

Hắn nói, "Ball of Fat, Crime and Punishment (Tội ác và Trừng phạt)... Nếu tên bìa sách phiên dịch ra, thì đều được sắp xếp theo trình tự đó, chỉ có -- "

Cậu chỉ chỉ vào hai cuốn sách: "Heat and Dust (Nhiệt và Bụi), Notre-Dame de Paris (Nhà thờ Đức bà Paris), chỉ có hai cuốn này là sắp xếp không theo trình tự.

Cậu tiến lên một bước, lấy ra hai quyển tiểu thuyết.

Tần Phú đột nhiên nói: "Cẩn thận!"

Hắn giơ tay phải kéo lấy Lâm Kiều, Lâm Kiều nhìn hắn tới gần, lập tức lui về sau một bước.

-- một giây sau, cậu dẫm phải một khoảng trống, không hề phòng bị mà rơi cái bộp xuống!

Lâm Kiều: "..."

Trong nháy mắt, mọi thứ tối sầm lại, cậu rơi vào một cái thông đạo bí mật. Thông đạo này không dài, chỉ vài giây sau đã chậm đất.

Cửa ra ở phía trên đã bị đóng chặt lại, Lâm Kiều bước chân trên mặt đất, ngửi thấy được một luồng máu tanh cực kỳ gay mũi mùi.

Nơi này không có ánh sáng rọi vào, hoàn toàn đen kịt một màu. Lâm Kiều im lặng mà đợi một lúc, mãi đến tận khi con mắt của chính mình từ từ thích ứng với bóng tối, mới từ từ tiến về phía trước một bước.

Xì xì.

Chân của cậu thật giống như giẫm vào trong một đống bùn nhão, nhưng mùi máu tanh lại trở nên nồng nặc hơn.

Lâm Kiều: "..."

Cậu trầm mặc rút chân về, quay người đi về một hướng khác.

Nơi này là một cái tầng hầm, trên mặt là máu tươi cùng thịt vụn rải rác khắp nơi, tuy rằng không nhìn rõ lắm, nhưng có thể ngửi thấy rõ mùi tanh hôi nồng nặc.

Lâm Kiều đi phía trước đi một lúc, bước chân của cậu rất nhẹ, gần như không hề phát ra một thanh âm nào, vì vậy cậu cảm nhận rất rõ được sự kỳ lạ của bầu không khí xung quanh.

"Ô... Ô.."

Bên trong lối đi tối thui phía trước bỗng vang vọng một thanh âm kỳ quái, Lâm Kiều liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nấp về phía sau một chiếc tủ.

"Ôoo-- "

Giọng nói dần dần đến gần, một bóng người run rẩy bước ra từ trong lối đi. Nó trông giống như một người, chỉ là thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo, có một loại quái dị không nói ra được.

Lâm Kiều rút thanh đoản đao ra, năm ngón tay thon dài chống trên mặt đất, ngón tay vuốt nhẹ lưỡi dao, thủ thế phòng ngự bất cứ lúc nào cũng có thể phản kháng.

Bóng đen chậm rãi tới gần, Lâm Kiều nghe âm thanh "Ô ô" của nó, bỗng nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.

Không có ai nói chuyện, rất nhanh sau đó cậu lập tức nhận ra điều gì, một cơn ớn lạnh truyền đến sau lưng lưng khiến cậu lạnh toát cả người..

Có người ở phía sau cậu... Không hề có hô hấp.

Chương 13: Tầng hầm

Edit: Hy

Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Kiều lập tức rút thanh đoản đao rồi xoay người, đoản đao chém mạnh vào không khí -- cuối cùng dừng lại ở giữa không trung.

Một bàn tay thon dài và mạnh mẽ của người đàn ông nắm chặt cổ tay Lâm Kiều, kéo mạnh một cái, cùng Lâm Kiều ngã về bức tường phía sau-- "Cộp" một tiếng, một cánh cửa nhỏ trên vách tường từ từ xoay chuyển, cảnh tượng trước mắt Lâm Kiều đột nhiên thay đổi.

Nơi này vẫn là tầng hầm, chỉ là bọn họ đã tiến vào trong một gian phòng. Tần Phú vẫn đặt bàn tay trên eo của Lâm Kiều, ôm cậu trong lòng, ghé vào lỗ tai cậu rồi nói: "Vừa nãy quá nguy hiểm, cậu không nên đi ra ngoài."

Hơi thở của người đàn ông phả vào vành tai, khiến cho làn da mẫn cảm của cậu cực kỳ ngứa ngáy. Lâm Kiều lùi về phía sau một bước, đẩy tay của hắn ra nói: "Làm thế nào mà anh xuống được đây ?"

Tần Phú nói: "Đạp trúng một cái cơ quan khác."

Lâm Kiều "Ồ" một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: "Anh đang sợ hãi."

Tần Phú: "..."

Tần Phú bình tĩnh nói: "Không có."

Lâm Kiều vẫn như cũ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hắn.

"..."

Mấy giây sau, Tần Phú khẽ hắng giọng một cái, nói: "Cậu không muốn biết đây là nơi nào sao?"

Lâm Kiều nhíu mày.

Tần Phú nhẹ nhàng mở ra cửa phòng -- xuyên qua khe cửa, Lâm Kiều phát hiện bọn họ đã đi tới một nơi khác, cách đó không xa vẫn là cái lối đi kia, trong lối đi là một mảnh u ám, và có sự xuất hiên của một bóng hình mơ hồ, nhìn qua thì cực kỳ to lớn.

Lâm Kiều nói: "Ngỗng hoang?"

"Không phải là ngỗng hoang."

Tần Phú nói, "Là quái vật ở nơi này, nó còn mạnh hơn ngỗng hoang."

Hắn đóng cửa phòng, tiện thể cầm lên chiếc khóa cũ kĩ, đem cánh cửa khóa trái lại.

Căn phòng không lớn, bên trong chỉ bày một cái bàn gỗ cùng vài món đồ vật linh tinh, góc tường còn có một cái rương sắt màu xám, nhìn qua thì có vẻ đã rất lâu rồi không có người ở.

Trên bàn có một chiếc đèn bão cũ kỹ, sáng lờ mờ. Tần Phú nhấc chiếc đèn lên, đi tới trước mặt cái rương sắt.

"Nó có thể mở khóa sao?"

Rương sắt bị một cái khoá sắt lớn khóa chặt lại, Lâm Kiều không hề trả lời, mà im lặng bẻ một thanh sắt nhỏ từ trên đỉnh chiếc rương xuống, xoay xoay vài lần, khoá sắt "Răng rắc" một tiếng rồi mở ra.

Chiếc rương bị khóa lâu ngày bỗng chốc được mở ra, một luồng tro bụi phả ra phía trước. Lâm Kiều lập tức nghiêng người né tránh, Tần Phú ở phía sau không kịp tránh, bị sặc bụi.

Tần Phú: "..."

Thật là một tên nhóc thù dai.

Hắn thầm nghĩ.

Sau này ai muốn cậu chứ.

Trong rương không có nhiều đồ vật, nhưng ở dưới đáy hòm có một quyển nhật ký cũ, còn có một cái khung ảnh vỡ nát.

Lâm Kiều cầm khung ảnh lên, nhìn thấy bên trong có một tấm hình cũ. Trong hình là một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da đang nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở trước cửa bệnh viện tâm thần An Khang, mặt nụ cười hạnh phúc. Bên cạnh người đàn ông còn có một người trung niên lớn tuổi có khuôn mặt khá giống người đàn ông.

Khuôn mặt của người đàn ông này, Lâm Kiều đã từng nhìn thấy không lâu trước đây, chỉ là trẻ hơn rất nhiều -- chính là viện trưởng.

Lâm Kiều nói: "Người trung niên này là bố của viện trưởng sao?"

"Rất có thể, "

Tần Phú đặt một tay lên bả vai cậu, cúi người xuống, hỏi "Trong nhật ký viết cái gì?"

Lâm Kiều nhìn qua quyển nhật ký màu xám kia, lật ra trang thứ nhất.

Trong nhật ký là một kiểu chữ hoàn toàn xa lạ, nội dung giống như là nhật ký mà nhân viên công trước đây tác lưu lại, mực đã phai màu khá nhiều, chỉ có thể nhìn rõ một số phần.

【Ngày 2 tháng 10, trời nắng. 】

【 Đêm qua, tôi nhìn thấy viện trưởng lén lút đi vào phòng của y tá trưởng, hai người bọn họ quả nhiên có quan hệ. 】

【Ngày 16 tháng 10, có nắng nhẹ. 】

【Gần đây có rất nhiều tin đồn về y tá trưởng, cô ấy đã cùng viện trưởng cãi nhau rất nhiều lần, tâm tình thật sự rất không tốt chút nào】

【Ngày 20 tháng 11, trời u ám 】

【 Con trai viện trưởng đính hôn, vị hôn thê kia thật sự rất xinh đẹp, chỉ là có chút... 】

【Ngày 28 tháng 12, mưa nhỏ 】

【 Y tá trưởng bỗng dưng mất tích, viện trưởng đang tìm cô ấy】

【Ngày 1 tháng 2, mưa lớn】

【 Viện trưởng qua đời, con trai ông lên làm viện trưởng, còn mang theo vợ tới nơi này. 】

【Ngày 1 tháng 4, giông bão 】

【 Y tá trưởng quay trở lại, cô ấy thế mà lại.... 】

【Ngày 15 tháng 6, trời âm u 】

【 Mọi người có gì đó rất không đúng, người ngàng càng ít đi. 】

【Ngày 1 tháng 8, trời nắng 】

【 Tôi phải rời đi, bọn họ đều điên cả rồi. 】

Nhật ký dừng lại ở đây, phía sau đều trống rỗng.

Lâm Kiều lật qua lật lại, từ bên trong nhật ký rơi ra nửa tấm hình, được Tần Phú nhặt lên.

Đó cũng là một tấm ảnh từ nhiều năm trước bức ảnh, chỉ là bị người khác xé đi một nửa. Trong hình, là một khuôn mặt tuấn tú của một cậu bé đứng ở trước bệnh viện tâm thần, một cái tay khác bị ai nắm -- bởi vì bức ảnh chỉ có một nửa, cho nên không nhìn thấy người đó.

" 'Viện trưởng' được nói đến trong này hẳn là viện trưởng tiền nhiệm."

Lâm Kiều đạo, "Y tá trưởng là Vương Na... cô ta và trước viện trưởng tiền nhiệm đã phát sinh chuyện gì sao?"

"Rất khó có thể tưởng tượng, nhưng điều này là có khả năng. "

Tần Phú cầm lấy hai tấm hình, nói, "Tấm đầu tiên có lẽ là viện trưởng tiền nhiệm cùng con trai con dâu, trong tấm thứ hai, đứa nhỏ có thể là viện trưởng hiện tại khi còn bé, hoặc là con trai của hắn."

Lâm Kiều nói: "Nhưng là vợ con của viện trưởng đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện."

Tần Phú nói: "Có thể xảy ra chuyện gì đó mà đã qua đời."

Lâm Kiều hơi gật đầu, trầm ngâm nói: "Có vẻ y tá trưởng kia thật giống như đã gặp phải chuyện gì đó nên mới mất tích một thời gian, hơn nữa trong này cũng không hề nhắc tới Trần Uy."

Không chỉ có Vương Na, bệnh viện tâm thần hình như cũng từng xảy ra chuyện, nên người ghi chép mới viết "Bọn họ đều điên cả rồi."

"Hmm..."

Bên ngoài phòng giống như có thứ gì đó đang di chuyển, Tần Phú nhìn lướt qua bên ngoài, nói: "Trước tiên đem những thứ đồ này đi, sau đó chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp."

"Ừm."

Lâm Kiều quay người đem quyển nhật ký đặt vào trong tay Tần Phú, vỗ một cái.

Tần Phú: "..."

Hắn nhíu mày, cất quyển nhật ký đi.

Bên ngoài phòng vẫn là một mảnh tối tăm, quái vật to lớn trong thông đạo đã biến mất.

Lâm Kiều thấp giọng nói: "Đi bên nào?"

"Bên trái."

Tần Phú dừng một chút, lại nói, "Cậu ngày hôm nay cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi."

Lâm Kiều cũng không thèm nhìn hắn: "Nhiệm vụ quan trọng."

Tần Phú mím môi: "Là vậy à ?"

Lâm Kiều không hề trả lời, cậu cẩn thận nhìn xung quanh, khẽ bước chân thật nhẹ.

Hai người đi ngang qua cửa thông đạo, bên trong im lặng, không hề có âm thanh.

Tần Phú đột nhiên nói: "Cẩn thận."

"Haaaa -- "

Hắn vừa dứt lời, một con quái vật từ trong thông đạo xông thẳng về bọn họ.

Lâm Kiều không nhúc nhích, bởi vì Tần Phú đã nhanh như tia chớp ra tay, trong nháy mắt vặn gãy cổ của con quái vật kia.

"Răng rắc" một tiếng, quái vật nhẹ nhàng ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Lâm Kiều nói: "Anh thực sự rất nhạy bén."

"Cám ơn."

Tần Phú kéo khuôn mặt quái vật về phía trước rồi nói, "Lại đây xem một chút."

Lâm Kiều tiến lên, bởi vì nơi này quá tối, cậu tới gần mới nhận ra con quái vật này chính là thứ đã kêu "ô ô" lúc cậu mới rơi xuống thông đạo.

Quái vật có hình dạng khá giống con người, chỉ là cơ thể dài nhỏ quỷ dị, có chút không tương xứng -- mặc dù như thế, khuôn mặt nó vẫn là khuôn mặt người.

Lâm Kiều chỉ cảm thấy chính mình thật giống mới gặp nhau khuôn mặt này ơ đâu đó, cau mày suy tư nói: "Đây là...viện trưởng tiền nhiệm?"

-- khuôn mặt này của quái vật, cùng lão viện trưởng trong hình giống nhau như đúc.

Tần Phú gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Rời khỏi nơi này trước đã, tránh kinh động tới con quái vật lớn hơn."

Viện trưởng tiền nhiệm vốn đã chết từ rất nhiều năm trước lại xuất hiện ở bên trong tầng hầm này với hình dạng của một con quái vật, bọn họ không biết nơi này còn có thêm cái gì khác, nhưng chắc chắn có thể xác định đây có lẽ ẩn chứa rấ tnhiều nguy hiểm.

"Chờ đã."

Trước lúc rời đi, Lâm Kiều như phát hiện cái gì đó, cúi người ở trước ngực viện trưởng lấy ra một món đồ.

-- đó là một miếng da dê.

"Phần bản đồ thứ ba."

Lâm Kiều nói, "Bản đồ dường như được cất giấu trên người của những nhân vật chính của nơi này."

Tần Phú: "Đúng vậy."

Miếng bản đồ có chút rách nát, Lâm Kiều cầm nó cất giữ cẩn thận, cùng Tần Phú rời khỏi tầng hầm.

Trong phòng của Trần Uy, một mật đạo được mở ra, Lâm Kiều từ bên trong bò ra ngoài, phát hiện vị trí của cậu là dưới gầm giường của Trần Uy, mà cái giường này đã bị Tần Phú kéo ra.

Vì phòng ngừa có thứ từ phía dưới chui ra, Tần Phú lăn qua giường và ấn vào cánh cửa của mật đạo, đem cánh cửa này phá hỏng.

Lâm Kiều lật bản đồ da dê ra, đem ba tấm hợp lại cùng nhau, lần này bọn họ lại có phát hiện mới, có một con đường bí mật nối giữa tầng một và tầng hai, dẫn đến một căn phòng khác.

Lâm Kiều nói: "Bây giờ có đi luôn không?"

"Không, "

Tần Phú nói, "Quay lại rồi cùng bọn họ hội họp đã."

Bọn họ đem theo nhật ký Trần Uy, bức ảnh của viện trưởng và quyển nhật ký cũ, quay về tầng một.

Trong phòng, Lam Nguyệt Thược bọc chặt mình ở trong chăn, Trương Tiêu Lam nằm ở trên một cái giường khác ngủ. Tiếu Kha Ngải cùng Văn Lộ Na ngồi xổm ở bên cửa, buồn bực ngán ngẩm mà đánh bài.

Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, hai người không hẹn mà cùng đem bài ném đi, cảnh giác đứng lên -- sau khi nhìn thấy người trở về chính là Lâm Kiều cùng Tần Phú, hai người lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Lâm ca, các người đã về rồi."

Tiếu Kha Ngải hỏi, "Có phát hiện ra cái gì không?"

Lâm Kiều gật đầu, nói: "Nơi này an toàn sao?"

"Chúng ta không có ai đi ra ngoài cả, cho nên cũng chẳng xảy ra chuyện gì hết."

Tiếu Kha Ngải vừa nói vừa nhận lấy cuốn nhật ký cũ trong tay, tùy ý lật qua lật lại.

"Wow, hai người tìm được quyển nhật ký này hả? Của ai thế?"

"Tôi không biết, nó được tìm thấy ở dưới tầng hầm."

Lâm Kiều đem mấy thứ đồ còn lại mở ra rồi đặt lên bàn, Văn Lộ Na cũng vây quanh, lật xem mấy tấm hình.

"Người phụ nữ này..."

Văn Lộ Na nhìn nhìn bức ảnh chụp chung của viện trưởng và vợ rồi nói "Ừm... Nhìn quen lắm."

Tần Phú nói: "Nhìn cái này đi."

Hắn đem nửa tấm hình của đứa nhỏ đẩy tới trước mặt Văn Lộ Na. Sau khi nhìn một lúc, cô nói: "Nếu như tôi không nhìn lầm, đây hẳn là Trần Uy."

"Trần Uy?"

Câu trả lời của cô mang tới một kết quả hoàn toàn bất ngờ, Lâm Kiều cùng Tần Phú liếc mắt nhìn nhau một cái.

Tiếu Kha Ngải nói: "Thật hay giả vậy? Đây là Trần Uy á? Người đàn ông đầy cơ bắp đó..."

"Tôi chưa bao giờ nhìn sai đâu."

Văn Lộ Na nói, "Đây chính là Trần Uy khi còn bé, chắc trăm phần trăm luôn"

Tần Phú nhìn nửa tấm hình nói: "Nói cách khác, thời gian Trần Uy ở cô nhi viện so với chúng ta tưởng tượng còn lâu hơn. Hắn chịu qua sự ngược đãi của viện trưởng, cũng trải qua khủng hoảng của bệnh tâm thần."

Tiếu Kha Ngải nói: "Vậy là hắn bị bệnh tâm thần à? Sau khi xảy ra chuyện thì hắn ta biến mất cmnl, có lẽ là đang trốn ở một xó xỉnh nào rồi..."

Một người sống nhiều năm trong bệnh viện tâm thần, giết chết y tá trưởng và viện trưởng rồi nằm vùng ở một nơi nào đó, chẳng biết lúc nào sẽ đột ngột xuất hiện rồi vung đao chém loạn... Nghĩ tới đây, Tiếu Kha Ngải rùng mình một cái.

"Chúng ta đã tìm được một phần nữa của bản đồ, chỉ tới một căn phòng khác "

Tần Phú nói, nhìn về phía Lâm Kiều, "Buổi chiều chúng ta đi tới đó, được không ?"

Lâm Kiều không có ý kiến gì, gật gật đầu.

"Tốt lắm,"

Văn Lộ Na nói, "Cũng sắp đến trưa rồi, tôi đi làm cơm cho mọi người"

Bữa trưa vẫn là ăn mì, Lam Nguyệt Thược hôm qua mới ăn phải một ngón tay, ngày hôm nay dù ai nói cái gì cũng không chịu ăn. Ngược lại là Trương Tiêu Lam đói bụng cả sáng, rất có khí thế mà ăn liền hai bát.

Khi ăn tới bát thứ ba, có lẽ cô không thể ăn nổi nữa, thế là để lại một nửa bát mì rồi trở về phòng một mình.

Lâm Kiều không có khẩu vị gì, chỉ là tùy ý ăn chút gì, vừa muốn để đũa xuống, trong bát lại thêm một chút mì nữa.

Cậu: "? ? ?"

Tần Phú: "Cậu nên ăn nhiều một chút."

Lâm Kiều: "Không muốn ăn."

Tần Phú: "Cậu gầy lắm." - Mặc dù lúc ôm cảm thấy rất vừa vặn.

Lâm Kiều: "Không muốn."

"..."

Văn Lộ Na cùng Tiếu Kha Ngải yên lặng cầm bát của mình, ngồi xổm sang một bên.

--

Trong căn phòng im lặng, Lam Nguyệt Thược nằm trên một cái giường khác, như thể đã ngủ say.

Trương Tiêu Lam trùm kín chăn, đưa lưng về phía Lam Nguyệt Thược, nhẹ nhàng lấy ra một vật gì đó.

-- đó là một chiếc chìa khóa.

Trương Tiêu Lam vừa mừng vừa sợ nhìn chiếc chìa khóa này, nắm nó thật chặt nắm ở trong lòng bàn tay.

Cô ta lặng lẽ thò đầu ra, sau khi nhận thấy Lam Nguyệt Thược cũng không hề phát hiện thì lại rụt đầu về, trốn trong chăn dương dương đắc ý nở nụ cười.

Chương 14: Đêm đen

Edit: Hy

Ở giữa cầu thang tầng một và tầng hai có một cái vách ngầm, khởi động cơ quan là có thể tìm tới phòng của y tá trưởng.

Phòng của Vương Na không lớn, chỉ có một cái giường cùng vài vật dụng. Trong đó nổi bật nhất là một cái tủ quần áo siêu to khổng lồ, treo vài bộ đồng phục y tá -- trừ cái này ra, trong tủ treo quần áo còn được buộc một sợi xích sắt dày.

Lâm Kiều thử bẻ bẻ xích sắt, cảm thấy cái khoang tủ này được buộc rất chặt, bẻ mãi cũng không mở ra được.

Tần Phú nói: "Cho tôi mượn thanh đoản đao."

Lâm Kiều rút đoản đao ra, do dự một chút, cuối cùng vẫn là dứt khoát đưa cho hắn.

Tần Phú cầm thanh đoản đao trong tay áng chừng một chút, sau đó vung mạnh đao bổ xuống. Chỉ nghe một tiếng rít trong không khí, lưỡi dao cùng xích sắt va chạm bắn tia lửa, trong chớp mắt, xích sắt vỡ thành hai đoạn!

Khi sợi xích sắt leng keng rơi xuống dưới chân Tần Phú quan sát đoản đao vài lần, nói: "Đao này rất tốt, cậu làm thế nào có được nó vậy?"

Lâm Kiều: "Trên taobao bán có ba trăm tám mươi tệ đó."

Tần Phú: "..."

Tiếu Kha Ngải đứng bên cạnh "Ha" một tiếng, không nhịn được bật cười.

Lâm Kiều lấy lại thanh đoản đao của mình, tiện tay mở cánh cửa.

Một luồng bụi tích tụ nhiều nằm bỗng chốc phả ra, sau khi nhìn rõ thứ bên trong, Lam Nguyệt Thược không nhịn được nhẹ nhàng "A" một tiếng.

Các khoang được nhét đầy các loại váy áo đẹp đẽ, chỉ là bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, những đường hoa văn trên vải đều sớm trở nên mục nát và sinh giòi bọ, tản ra một mùi kinh khủng.

"Đây đều là quần áo của Vương Na?"

Lam Nguyệt Thược nói, "Tại sao lại phải khóa chặt lại chứ?"

Tiếu Kha Ngải thuận miệng nói: "Có lẽ là dậy thì thất bại, lớn lên trông quá xấu, dù thích lắm nhưng cũng không dám mặc chứ sao nữa."

Văn Lộ Na nói: "Chưa chắc đã là quần áo của cô ta, có thể là người khác người bỏ lại nó."

Vương Na tướng mạo cực kỳ xấu xí, nhưng lại mua nhiều váy đẹp như vậy. Tuy nhiên, những bộ đồ này bị cất giữ nhiều năm, cũng chẳng mặc được nữa.

Trong tủ treo quần áo ngoại trừ treo mấy bộ quần áo mốc meo thì cũng chẳng thể tìm ra thứ gì đặc biệt, mọi người vì vậy đến gian phòng tìm kiếm.

Chiếc giường mấy ngày không ai ngủ giường đã có chút bụi, Lâm Kiều mở tủ đầu giường của Vương Na ra, phát hiện bên trong có một cái hộp sắt nho nhỏ, cùng với một cuốn nhật ký cũ.

Hộp sắt rỉ sét loang lổ rất không đáng chú ý, sau khi Lâm Kiều mở nắp hộp lại phát hiện bên trong có chứa một chiếc nhẫn kim cương, nhẫn kim cương ánh sáng lộng lẫy, tinh xảo như mới.

Lâm Kiều cầm chiếc nhẫn kim cương lên, phát hiện ở dưới đáy hộp còn có nửa tấm ảnh ố vàng.

"Phó... Tần Phú, "

Cậu nói, "Đưa cho tôi nửa tấm hình ban nãy."

Tần Phú: "Cậu vừa nãy gọi tôi là gì?"

Lâm Kiều: "Tôi không gọi anh, đưa cho tôi bức ảnh."

Tần Phú khẽ nhíu mày, đưa nửa tấm hình kia cho cậu.

Hai tấm hình hợp lại cùng nhau, liền hợp lại một tấm ảnh hoàn chỉnh-- trước cửa bệnh viện tâm thần, một người phụ nữ xinh đẹp nắm tay một đứa bé trai, trên mặt mang một nụ cười dịu dàng.

Văn Lộ Na mới liếc mắt qua đã nhận ra người phụ nữ kia: "Đây là viện trưởng phu nhân?"

Cô lấy ra bức ảnh chụp chung ba người nhà viện trưởng rồi so sánh với tấm hình này, tuy rằng bức ảnh khác nhau, khuôn mặt nhân vật cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn là có thể tinh tường nhìn ra hai người phụ nữ bên trong là cùng một người.

"Nếu vậy có thể khẳng định, Trần Uy từ nhỏ đã cùng viện trưởng phu nhân quen biết."

Văn Lộ Na ôm ngực nói, "Viện trưởng phu nhân cùng Vương Na hẳn là cũng có biết nhau, nói không chừng quần áo treo trong tủ kia cũng đều là của cô ta."

Đồ của viện trưởng phu nhân vì sao lại ở trong phòng của Vương Na thì bọn họ không biết, nhưng có thể khẳng định là, cô ta nhất định là một nhân vật quan trọng.

"Cái nhẫn kim cương này có lẽ cũng là của cô ta."

Lâm Kiều nói, "Bao gồm cả cuốn nhật ký."

Tiếu Kha Ngải hỏi, "Tại sao bọn họ đều có thói quen viết nhật ký thế, cố ý để lại cho chúng ta xem sao?"

"Bởi vì đây là trò chơi kinh dị mà."

Văn Lộ Na sâu xa nói, "Trò chơi kinh dị luôn cố tình để lại cho người chơi một tờ giấy nhỏ nhắc nhở, nếu không thì làm sao người chơi hiểu được cốt truyện, tìm ra manh mối hả ?"

Tiếu Kha Ngải: "Ờ ha -- "

Lâm Kiều mở nhật ký ra, bên trong là nét bút mảnh khảnh thanh tú, ở phần ký tên cũng không phải Vương Na, mà là một cô gái tên là "Tần Nhã".

【Ngày 1 tháng 10, trời nắng 】

【 Hôm nay là ngày đầu tiên nhìn thấy Lục, anh ấy rất tốt, tôi rất thích anh ấy. 】

【Ngày 18 tháng 12, trời nắng 】

【 Tôi bắt gặp A, cô ta đang nhìn Lục, Lục cũng nhìn lại cô ta.】

【Ngày 15 tháng 1, trời âm u】

【 Lục cầu hôn tôi, tôi đáp ứng. A cùng Lục ầm ĩ một trận, Lục đẩy cô ta ra. 】

【Ngày 18 tháng 1, trời âm u 】

【 Cha qua đời, Lục thay vị trí của ông, vào lúc dọn nhà chúng tôi gặp tiểu Trần Uy, là đứa nhỏ do A nhận nuôi. 】

【Ngày 5 tháng 2, mưa nhỏ 】

【 Ngày hôm nay tiểu Trần Uy đồng ý nói chuyện với tôi, nó là một đứa trẻ tốt, chỉ là có chút hướng nội. Tôi nói với Lục là cũng muốn có một đứa con, nhưng là anh ấy chỉ im lặng. 】

【Ngày 1 tháng 4, mưa to 】

【A vậy mà bỗng chốc trở lại, chỉ là... 】

【Ngày 2 tháng 5, trời nắng 】

【A hẹn gặp mặt tôi ở bên ngoài, tôi liền đáp ứng, cũng tới lúc cần phải kết thúc mọi chuyện rồi. 】

Nhật ký tới đây thì kết thúc, phía sau chính là vài trang trống không.

Tiếu Kha Ngải: "Hết rồi?"

Lâm Kiều: "Hết rồi."

Tiếu Kha Ngải tiến đến bên cạnh cậu, nhìn chằm chằm nhật ký nói: "Người tên Lục này hẳn là viện trưởng hiện tại, còn A là ai? Thật giống như tình nhân bên ngoài của viện trưởng nhỉ?"

Cậu ta dừng lại một chút, do dự nói: "Cũng không thể nói chính là Vương Na chứ?"

Vừa nghĩ tới gương mặt của Vương Na, cậu liền cảm thấy có chút kinh khủng.

"Tôi cảm thấy có lẽ không phải đâu, "

Văn Lộ Na vuốt cằm nói, "Trần Uy không phải giết Vương Na sao? Trong này nhắc tới Trần Uy là do A nhận nuôi, nếu như Vương Na là A, làm sao có khả năng sẽ bị Trần Uy giết chết chứ."

Tiếu Kha Ngải: "Cũng đúng, cô nói có lý."

Văn Lộ Na nhìn cậu nở một nụ cười.

Tần Phú nói: "Chỉ có chừng này manh mối thì vẫn chưa đủ để đem mọi chuyện kết nối từ đầu đến cuối, chúng ta còn cần nhiều thông tin hơn nữa."

Lâm Kiều kẹp một nửa bức ảnh vào cuốn nhật kí trên tay, nói: "Hãy nhìn xem nơi này còn có thứ gì không."

Mọi người liền lục soát mọi ngóc ngách trong căn phòng, nhưng mà thứ có thể xem là manh mối cũng chỉ có cuốn nhật ký cùng bức ảnh cũ, chỉ sợ bọn họ đem gian phòng dốc ngược lên, cũng không thể tìm được vật gì có giá trị.

Mỗi địa điểm mới thì đều chỉ có một lượng thông tin hạn chế, sau khi nhận ra điều này, mọi người chỉ có thể lựa chọn rời đi.

"Bản đồ có lẽ sẽ dẫn đến phòng của viện trưởng."

Tiếu Kha Ngải nói, "Chỉ là không biết chạy đi đâu tìm bản đồ."

Lâm Kiều nói: "Rồi sẽ tìm được thôi."

Tới gần buổi tối, bệnh viện tâm thần từ từ đen kịt lại. Văn Lộ Na cùng Tiếu Kha Ngải làm xong cơm tối, Trương Tiêu Lam nói mình không đói bụng, cùng Lam Nguyệt Thược ở lại trong phòng.

Cánh cửa đang mở, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh trò chuyện của mấy người bên ngoài, Trương Tiêu Lam nhìn chằm chằm bóng người của bọn họ, lặng yên không một tiếng động ngồi dậy.

Lam Nguyệt Thược ở trên một cái giường khác ngủ rất say, Trương Tiêu Lam đứng cạnh giường gọi cô vài tiếng, không nhận được âm thanh đáp lại.

Trong căn phòng trước sau lặng lẽ, Trương Tiêu Lam thở phào nhẹ nhõm.

Chìa khóa mà cô ta tìm thấy lúc ăn mì được nắm chặt ở trong lòng bàn tay, nhớp nháp mồ hôi. Cô ta chậm rãi xuống giường, di chuyển tới sát bên góc tường cạnh cửa sổ -- Trong mấy căn phòng này, chỉ có nơi này là cửa sổ hướng về hành lang, không bị dây sắt niêm phong lại.

Tôi muốn đi, tôi muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.

Trương Tiêu Lam nghĩ như thế, chiếc chìa khóa cắn chặt trong miệng, hai tay dùng sức leo lên mép cửa sổ.

Cô ta tốt xấu gì cũng là một người từng tham dự qua ba thế giới, rất dễ dàng mà từ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng, không hề phát ra âm thanh quá lớn.

Đúng như cô ta dự đoán, ngoài cửa sổ quả thật là một cái hành lang, hành lang dài dằng dặc kéo dài về phía trước, mãi cho đến cầu thang bên kia -- phía trước cầu thang, là cửa lớn của bệnh viện tâm thần.

Tim của Trương Tiêu Lam đập "thình thịch" liên hồi, cô ta khó có thể kiềm chế sắc mặt vui mừng của mình, vội cởi giày, chạy nhanh về hướng bên kia.

Chân trần giẫm trên đất không hề phát ra một chút âm thanh, Trương Tiêu Lam một tay mang theo giày của chính mình, một tay siết chìa khóa, nhìn thấy bản thân càng ngày tiến tới gần lối ra, không nhịn được muốn cười ha hả.

Cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi, người sống sót chính là cô!

Cái ý niệm này không ngừng hiện lên ở trong đầu, làm cho cô ta ở trong một loại trạng thái quá mức hưng phấn-- cho nên quên để ý dưới chân, không cẩn thận lộn nhào một cái.

Cú ngã này thực sự quá thảm, giày bay rất xa, hai khuỷu tay cũng trầy da, máu me đầm đìa.

"A!"

Trương Tiêu Lam gào lên một tiếng đau đớn, phát hiện chìa khóa bị quăng đến vị trí cách mình mấy mét, lập tức không để ý gì cả mà vội muốn bò qua để đến lấy nó.

Lúc này đã là buổi tối, trên hành lang không có mở đèn, hành lang tầng hai là một mảnh đen kịt.

Trương Tiêu Lam bò đến bên cạnh cầu thang, đem chìa khóa lần thứ hai nắm chặt ở trong lòng bàn tay, lộ ra một nụ cười.

Lúc này cô ta mới cảm giác được khuỷu tay vô cùng đau đớn, giãy dụa muốn bò lên, một giây sau, một thanh âm từ nơi nào đó nhẹ nhàng xuất hiện, chậm rãi vang lên bên tai nàng.

Đùng, đùng, đùng...

Động tác của Trương Tiêu Lam lập tức cứng lại.

Thanh âm kia thật giống như tiếng bước chân của ai đó, là từ tầng hai truyền xuống. Nhưng cô ta cẩn thận nhớ tới hiện tại thì tầng hai căn bản không có người.

Đùng, đùng, đùng --

Tiếng bước chân từ nơi sâu xa của tầng hai truyền đến, từ xa đến gần, ngay khi Trương Tiêu Lam còn chưa kịp phản ứng lại, cũng đã đến gần cô ta.

"Không nhìn... Nhất định không được nhìn..."

Mồ hôi lạnh từ thái dương rơi xuống, Trương Tiêu Lam nhiều lần nhắc nhở chính mình, cứng đờ quay người lại -- mà ở thời khắc cô quay người, không biết là do lòng hiếu kỳ hay là bị cái gì dụ dỗ, cô ta len lén liếc mắt lên nhìn trên tầng một cái.

-- Ở một bên tay vịn tầng hai, có một cái bóng đen từ trên tầng cúi người xuống, nhìn cô ta chằm chằm.

Trương Tiêu Lam: "A --! !"

Cô ta bị dọa đến mức quát to một tiếng, lập tức hướng về cửa lớn mà chạy. Thi thể viện trưởng vẫn như cũ nằm ở nơi đó, Trương Tiêu Lam không để ý mà dẫm luôn lên thi thể, rít gào không ngừng.

"Mở cửa! Cho tôi ra ngoài!"

Cô ta lúc này đã sớm mất hết thần trí, tay run rẩy mà móc ra chìa khóa rồi đâm lung tung vào bên trong khóa cửa, liên tiếp mấy lần cũng không thể chọc trúng, gấp đến độ trực tiếp khóc lên.

"Nhanh lên mở đi chứ!"

Cô ta đập mạnh vào cánh cổng, cũng đúng lúc này, chìa khóa trùng hợp trượt vào bên trong lỗ khóa, "Răng rắc", khóa cửa đã mở.

"Đã mở? Đã mở thật rồi? !"

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

Khuôn mặt Trương Tiêu Lam có chút vặn vẹo. Cô ta phát ra một tiếng cười vang, vội vã không nhịn nổi mà đẩy cổng ra--

Ngoài cửa là một không gian tối tăm đen kịt, núi rừng xung quanh là cành lá đan xen, bóng cây phản chiếu ở trong sân, phảng phất như những bóng ma lay động.

Trong đôi mắt phản chiếu thứ gì đó, mặt Trương Tiêu Lam lập tức cứng đờ. Nỗi sợ hãi lan rộng trên khuôn mặt của cô, ngay lúc này, cô ta ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.

Trong đêm tối, một giọng nói quái dị vang lên.

"Rốt cục có thể vào được."

Chương 15: Âm thanh mài răng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei