TKVKT 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toạ khán vân khởi thì - Chương thứ năm mươi lăm

Tác giả: Tiêu Hàn Vũ Ngân

Người dịch: Đài Lạc

Vừa dùng xong bữa cơm tất niên, tôi và Tạ Dật Huân đã bị nhị sư phụ đá khỏi cửa, người nói là để chúng tôi đi thả thuyền. Thả thuyền là một trong những tập tục của người Vũ Hoa mà những cặp tình nhân thường hay làm. Họ sẽ đem tất cả những nguyện vọng về mai sau viết lên một tờ giấy, sau khi đốt đi lại gom lấy tro tàn đặt trên một chiếc thuyền giấy nhỏ. Chiếc thuyền sẽ xuôi theo dòng nước, để ngày sau thuận lợi suôn sẻ, thành lứa thành đôi. Thả thuyền không nhất định phải vào một khoảng thời gian cụ thể, lúc nào cũng có thể thả. Nhưng dân gian lưu truyền rằng nếu vào tương khất ( cũng giống như đêm thất tịch ), trung thu, hay năm mới mà thả thuyền thì sẽ hiệu nghiệm hơn tất thảy. Chính vì thế, mỗi năm vào ba ngày này các cặp tình nhân lại đổ xô đi phóng thuyền vô cùng đông đúc.

Cùng Tạ Dật Huân tay nắm tay đi trên phố, những cặp mắt tò mò hiếu kỳ dọc đường ngay từ đầu đã khiến tôi không thoải mái mà càng về sau lại càng thêm tê dại. Tôi chỉ có thể không ngừng lắc lắc đầu chịu đựng, hệt như tự rước lấy khổ ải vào thân.

"Hai vị công tử, đã mua thuyền chưa? Thuyền của ta là loại tốt nhất Du Thư đây a. Giá cả không những hợp lý còn quyết không lừa người. Hai vị công tử hẳn phải là tình nhân? Chi bằng hãy mua thuyền để thả, mai này nhất định sẽ thuận lợi xuôi thuyền mát mái, tuyệt đối không xảy ra rắc rối phiền nhiễu." Một lão bản trung niên chặn ngang đường chúng tôi thuyết phục lên xuống.

Tôi nghe lão nói xong, chỉ cười nhạt, đang định từ chối lấy lệ, nhưng Tạ Dật Huân lại cầm lấy một chiếc thuyền dẹp hình lá liễu trước mặt người kia lên, hỏi: "Con thuyền này giá cả thế nào?"

"Mắt công tử thực tốt, chiếc thuyền lá này chính là cái tốt nhất đó a, không nhiều không nhiều, chỉ một lượng bạc thôi." Lão bản cười híp mắt nịnh nọt.

Một lượng? Hắn định ăn cướp chắc? Tôi nhướn mày, không khách khí nói: "Cái thuyền này dù có là tốt nhất, thì giá cũng không cao đến vậy."

"Ôi chao, vị công tử này, ngài không thể nói vậy được, một lượng bạc đâu có gì nhiều lắm. Ngài xem cái này là thủ công, không phải ai cũng có thể làm được đẹp như ta làm đâu a." Lão gật gù đắc ý.

"Thôi được rồi, không cần nhiều lời. Cầm lấy bạc đi." Tạ Dật Huân ngăn câu lão định tuôn ra tiếp theo.

"Tạ ơn công tử, tạ ơn công tử. Hai vị công tử nhất định sẽ thuận hoà mỹ mãn, hạnh phúc đẹp duyên." Lão bản nhận bạc, cười như nở hoa, lời hay ý đẹp gì cũng không tiếc phun lấy phun để.

Tạ Dật Huân kéo tôi đi. Được một quãng xa rồi, tôi mới cau mày nói: "Tên kia rõ ràng lừa bịp, ngươi trả lại hắn đi."

Tạ Dật Huân cười cười: "Không sao, cũng chỉ là một lượng bạc, coi như là chiếc tốt cuối cùng còn sót lại là được thôi. Hà tất phải tính toán. Tiêu, ngươi xem, hắn buôn bán rất chạy. Phóng thuyền không cần quan tâm đến ngân lượng, chủ yếu là những lời hắn nói đều khéo léo, hợp lòng vừa ý với mọi người thôi."

Tôi nghe xong, cũng không nói gì thêm.

Tạ Dật Huân nắm chặt tay tôi dẫn đến một cái quán nhỏ cho thuê nghiên bút ở bên đường, hắn hí hoáy viết cái gì đó lên tờ giấy, sau ấy mới đưa bút lại cho tôi kèm theo một tờ giấy khác, "Này, nếu đã cùng mua, vậy chúng ta phải cùng thả. Tiêu, mau nghĩ xem ngươi có gì muốn viết không đi."

Nhận lấy chiếc bút lông từ tay hắn, tôi thoáng ngần ngừ, cũng không biết nên viết cái gì mới phải, nghĩ đến chuyện mấy năm gần đây, trong lòng có chút xúc động, nhưng đặt bút thế nào lại cũng chưa biết. Suy nghĩ hồi lâu, tôi đành nguệch ngoạc vài chữ. Đoạn gấp mảnh giấy lại, đưa cho chủ sạp chút tiền, chúng tôi thả bước tới ven sông.

Hai bên bờ sông đã chật kín người, loanh quoanh tìm kiếm mãi mới thấy chỗ chuyên dùng để đốt, có một người đưa cho tôi một chiếc hộp sắt nhỏ bảo: "Chiếc hộp này cho hai ngươi dùng, tiền thuê là mười đồng, đốt ngay ở đây, dùng xong lập tức trả lại."

Tôi dở khóc dở cười nhìn chiếc hộp sắt nhỏ, bên trong hộp đen xì, không hiểu đã có bao nhiêu người từng dùng qua, thế mà còn đòi những mười đồng, tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mấy kẻ này thật biết cách làm ăn a.

Tạ Dật Huân lấy từ trong ngực ra một hòn đá lửa, đem hai tờ giấy đốt thả vào bên trong chiếc hộp sắt nhỏ, ánh lửa chập chờn nhảy múa, thoáng bùng thoáng tắt, trong chốc lát đã rụi cả. Đem tro của những tờ giấy bỏ vào trong một chiếc túi, đặt vào trong chiếc thuyền. Cứ như thế, công đoạn chuẩn bị trước khi thả thuyền đã hoàn thành.

Cầm chiếc thuyền đến ven sông, nhìn những cặp tình nhân ngồi thả thuyền vẻ mặt đầy ắp chân thành, tôi cũng như bị mê hoặc. Tâm tình vốn chẳng thèm để ý chuyện gì xung quanh bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, phóng thuyền, thả đi những điều xui xẻo, đón nhận những hi vọng tràn về. Những điều này sẽ thành hiện thực chứ?

"Chỗ này, chỗ này ít người hơn." Chúng tôi đứng lại ở một chỗ.

Liếc nhìn bốn phía xung quanh, nơi này vì chếch một phía, nên khá ít người. Gật đầu, tôi cẩn thận đặt chiếc túi nhỏ vào bên trong thuyền giấy, Tạ Dật Huân cũng ngồi xuống, đặt chiếc thuyền xuống nước, nó hơi chòng chành rồi thuận theo dòng nước chầm chậm trôi xa. Tôi chăm chú nhìn bóng chiếc thuyền dạt đi, sẽ thật sự linh nghiệm chứ? Nếu thật sự linh nghiệm thì sao lại có biết bao nhiêu cặp tình nhân phải chia lìa đôi ngả vậy?

Cằm đột nhiên bị nâng lên, tôi giương mắt khó hiểu nhìn Tạ Dật Huân, nhưng hắn chỉ cười cười, đôi môi ấm nóng khe khẽ vân vê môi tôi. Khác hẳn những động chạm bâng quơ ngày trước, hắn tựa hồ như ý vị sâu xa hơn nhiều. Đôi con ngươi của tôi mở tròn thật lớn, cứ như thế nhìn trân trân vào hắn.

"Ngốc ạ, chẳng có ai hôn như thế cả, Nhắm mắt lại đi." Tạ Dật Huân hơi tách ra, nhưng bờ môi vẫn dây dưa, lờ mờ cười.

Mặt tôi tức thì đỏ bừng lên, bối rối nhắm tịt mắt để rồi nhận thấy, hắn lại một lần nữa hôn lên bờ môi.

Đầu óc tôi hừng hực, không sao suy nghĩ được gì. Các giác quan lại vì thế mà thêm nhạy cảm, tôi biết hắn đang luồn vào sâu hơn, tôi cũng biết chiếc lưỡi của hắn đang tiến vào trong, sục sạo khắp khoang miệng. Hô hấp càng lúc càng thêm dồn dập, tựa hồ như không hít thở nổi. Không được, nếu cứ tiếp tục, tôi nhất định sẽ không thể thở nổi cho xem. Duỗi tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại mềm nhũn, không còn chút lực khí. Tôi cứ thế, vịn lên bờ vai hắn lưỡng lự không biết nên đẩy hay nên siết chặt hắn vào lòng? Tôi đau đớn nhận ra tôi thực sự thích nụ hôn của hắn, thực sự thích mùi hương của hắn, hơi thở của hắn, tôi luyến tiếc không muốn đẩy hắn ra.

Mà cũng phải nói hắn vẫn còn chút lương tâm, trước khi tôi bị ngạt thở thật, hắn đã buông lỏng tay. Tôi yếu ớt tựa vào vai hắn. Hơi thở hắn cũng không còn bình ổn như trước, mà khuôn ngực lại phập phồng kịch liệt. Vậy cũng coi như được đi, bằng không nếu chỉ có một mình tôi như thế thì không biết giấu mặt đi đâu nữa. Nhưng, suốt hai mươi chín năm tôi sống, đây chính là nụ hôn đầu đời có ý nghĩa nhất của tôi, vốn ban đầu tôi từng tưởng tượng mình sẽ cùng với một người con gái trong một khung cãnh lãng mạng, từng tưởng tượng rằng nó sẽ phải vô cùng thiêng liêng, dẫu gì nụ hôn đầu tiên vẫn là thứ đại diện cho một loại thề ước mà? Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới, nụ hôn đầu tiên của mình sẽ trao cho một người đàn ông, mà không chỉ thế, hắn lại cũng là người đầu tiên tôi quan hệ. Quả thật là trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.

Khí lực từ từ khôi phục, nhưng tôi lại không muốn rời khỏi lồng ngực của hắn, rất ấm áp, thứ ấm áp khiến tôi quyến luyến. Chẳng lẽ cùng một người lâu dài sẽ nảy sinh thứ lưu luyến cảm giác ấm áp của người đó ư? Dựa sát vào bờ ngực hắn tôi nghĩ ngợi miên man.

P/S: Món quà thứ 2 a~~

Hãy đợi Rei về đề đòi quà thứ 3 đi a ~~~

Xin lỗi bị muộn ý :"> Toạ khán vân khởi thì - Chương thứ năm mươi sáu

Tác giả: Tiêu Hàn Vũ Ngân

Người dịch: Đài Lạc

Một tay vịn trên eo, tay còn lại đặt hờ trên lưng, hắn cứ thế ôm lấy tôi, lặng lẽ. Thật kỳ quái, hắn nhìn qua không phải là kiểu người vai hùm lưng gấu thô kệch, nhưng tạng người, cũng không thể coi là mảnh khảnh gầy gò, chung quy chắc cũng do đã từng luyện võ. Tôi ngước đầu lên, đúng lúc ánh mắt hắn cũng vừa vặn chăm chú nhìn lại.

Khẽ mỉm cười, hắn nói: "Đã không thấy chỉ thuyền nữa rồi."

Tôi nghe xong, đứng trong lòng hắn quay nhìn phía mặt sông, đúng thật, đã không nhìn thấy nữa rồi. Khoé mắt tôi chợt để ý đến hình ảnh mấy đôi tình nhân cũng đang phóng thuyền gần đó. Có hai cặp nam nữ, và một cặp nam nhân. Phát hiện tôi đang quan sát, họ cũng cười cười nhìn lại chúng tôi. Nghĩ đến chuyện nụ hôn nồng cháy khi nãy đều đã bị trông thấy hết, tôi ngượng ngập cười đỏ bừng mặt, rụt mắt lại.

"Về không?" Tạ Dật Huân ôn nhu hỏi.

Tôi khẽ gật đầu, rời khỏi bờ ngực hắn, mất đi nơi toả ra thứ hơi ấm dìu dịu ấy, khiến tôi bất giác lành lạnh, khẽ thu mình lại.

"Lạnh ư?" Tạ Dật Huân lo lắng nhìn tôi.

"Không." Tôi lắc lắc đầu, bước theo đường về, "Đi thôi."

Tạ Dật Huân vội bước lên mấy bước bắt kịp, bàn tay cũng nhanh chóng đan lại, cảm giác mười ngón tay xen kẽ tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Những ngón tay hắn không quá mềm mại, mà còn những vết chai sần do luyện kiếm lâu năm, những ngón tay thon dài ấy dịu dàng mà mạnh mẽ len vào giữa những kẽ tay tôi vững vàng bao lấy. Tôi cũng đáp lại, quay sang hắn nhoẻn miệng cười. Tin hắn, có lẽ cũng không phải là một sự lựa chọn sai lầm.

Trên đường nhộn nhịp láo nháo, ai nấy đầy hớn hở rạng rỡ. Phải rồi, lễ mừng năm mới, là một ngày để mọi người vui vẻ thoải mái mà. Cùng Tạ Dật Huân vai sánh vai bước đi giữa dòng người cuồn cuộn náo nhiệt, những ký ức tản mác về thế giới ngày trước lại chầm chậm ùa về, mỗi khi tết đến năm mới sang, bao giờ cũng có một đám người quây quần bên nhau để đón giao thừa, trong những quán bar, ở trên quảng trường, hay dọc những con đường lớn, bất luận là ở đâu, ngay khi những hồi chuông tiếng chuông vang vong trong không gian, dù quen biết hay xa lạ, tất thảy đều quay sang nhau nói những lời cầu chúc an lành. Tôi đã từng tham gia hai lần, thứ cảm giác ấy rất tuyệt, thứ cảm giác ấy khiến tôi cảm thấy mình không phải là kẻ dư thừa. Ở đây, năm mới đến bao giờ tôi cũng chỉ quanh quẩn trong gia trang, chưa từng bước chân ra ngoài, nên không hề hay biết đêm tất niên ngoài phố lại đông đúc nườm nượp thế này, cảnh tượng náo nhiệt trùng lặp xiết bao?

"Sao thế?" Tạ Dật Huân chợt dừng lại trước mặt tôi, tay trái khẽ vươn ra nhè nhẹ lau lau.

Gì vậy? Tôi rơi lệ? Nhưng tôi lại không biết. Ngây người nhìn hắn, sao thế này? Muốn ngăn bản thân không được khóc nữa, nhưng lại không làm được. Những dòng nước mắt tựa như có ý chí, không những không ngừng lại mà còn ào ạt tuôn rơi, chầm chậm làm nhạt nhoà tầm nhìn. Tôi vội vã dùng tay áo lau đi, không được khóc nữa, thật xấu hổ!

Tay đã bị kéo lại, Tạ Dật Huân dịu dàng gạt lệ trên mặt, sau ấy đột nhiên kéo sát tôi vào lòng, an ủi: "không sao, không sao cả."

Cắn môi, tôi sao thế này? Tại sao lại yếu đuối như thế? Có phải một người con gái đâu, sao có thể chỉ đứng một chỗ bày đặt thương hoa tiếc nguyệt. Tôi oán giận nghĩ, "Ta không sao."

Giọng nói buột ra nghèn nghẹn lại, khiến tôi bắt đầu tự khinh bỉ chính mình.

"Huynh ấy không sao chứ? A, chúng ta là những người cùng thả thuyền ở bên kia." Một giọng nói thuần hậu chợt vang lên bên cạnh.

'Hắn không sao. Chỉ bị cay mắt, cảm tạ các ngươi." Tạ Dật Huân khẽ cười đáp.

"Hai vị công tử đều thật anh tuấn, quả là một đôi trời đất kiến tạo." Một giọng nữ lanh lảnh, "Mới rồi, thật khiến người ta ngưỡng mộ ao ước a."

Mặt nóng bừng, tôi tựa vào ngực Tạ Dật Huân lắng nghe mồn một những điều họ nói, nước mắt cũng từ từ ngừng lại.

"Liên muội, muội có thật muốn?" Giọng nói lúc trước lại tiếp tục, mang theo chút thăm dò.

"Ôi trời, huynh nói gì vậy." Nữ tử thẹn thùng e lê, tựa hồ như chạy biến đi mất.

"Liên muội, đợi ta! Hai vị công tử, chúng ta xin phép cáo từ trước." Nam tử kia vội vã nói, sau ấy lập tức ba chấn bốn cẳng đuổi theo.

Đến lúc ấy tôi mới rời khỏi lòng Tạ Dật Huân, nhìn về phía bóng hai người vừa rời khỏi.

"Khoẻ không?" Tạ Dật Huân dịu dàng nhìn chăm chăm vào tôi.

"Ừhm." Tôi ngượng ngùng quay mặt đi. Hôm nay bẽ mặt đến mức không dám trở về gia trang mất.

"Vậy muốn về hay đi tiếp?" Tạ Dật Huân lại hỏi.

"Về đi." Tôi thì thào.

Đứng trước cửa viện, tôi do dự không biết có nên mời hắn vào bên trong ngồi lại một lát hay không? Nhưng, trời cũng đã quá khuya rồi.

"Vào đi. Hôm nay đã mệt mỏi nhiều, hãy mau nghỉ sớm." Tạ Dật Huân vừa cười vừa nói.

"Ừ, ngươi cũng mau nghỉ sớm đi." Tôi gật đầu, có cảm giác nhẹ nhõm lâng lâng, hôm nay, tôi ở trước mặt hắn thật sự xấu mặt không để đâu cho hết. Nếu hắn nói còn muốn vào trong ngồi lại, tôi thật không biết nên nói gì với hắn cho ổn nữa.

Thấy hắn xa dần, tôi mới quay người vào trong.

Trong viện tử rất yên ắng, không có bất cứ một ai. Tôi không thích nhiều người ồn ã, nên ngày thường trong đây cũng đã ít người, hôm nay tôi lại vừa ra ngoài, nên người hầu bên trong e cũng nhân dịp này tranh thủ ra ngoài chơi cả, mà thôi, cũng lâu lắm mới có một dịp năm mới, để họ nghỉ ngơi thoải mái một chút cũng tốt.

Một mình chậm rãi bước vào giữa phòng, thắp một ngọn nến, đi đên cạnh bàn bưng chiếc ấm định tự rót một chén, nhưng vị trà lại lành lạnh ram ráp.

Hôm nay đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cứ nghĩ bản thân sẽ không thể dễ dàng thiếp đi, nhưng mới chỉ vừa đặt lưng lên giường tức thì mi mắt đã díu lại mơ màng, nhập giấc không mộng mị.

Đến khi mở mắt thì trời cũng đã sáng bảnh, nằm trên giường, tôi chớp chớp mắt, có chút uể oải mệt mỏi, người cứ như bị rút hết sức lực, không muốn động đậy. Trở mình, tôi mơ mơ màng màng thiêm thiếp đi. Chỉ là đương lúc giấc còn chưa nồng, lại mơ hồ như có người từ ngoài bước vào.

Miễn cưỡng mở mắt nhìn ra,một thân ảnh thanh tú đang đọng lại trên ghế. Đôi mắt đang khép hờ nặng trĩu lại mở bừng ra, là Tạ Dật Huân.

Thấy tôi tỉnh, Tạ Dật Huân bước lại gần giường, se sẽ chạm lên trán, "Vẫn không muốn dậy sao?"

Tôi nửa díu mắt, miễn cưỡng trả lời: "Không quá muốn."

"Nằm lại đi." Tạ Dật Huân khẽ bật cười nói.

"Ừhm, thỉnh thoảng muốn lười biếng một chút." Tôi rúc vào trong chăn.

Tạ Dật Huân chỉ cười xoà vuốt vuốt đầu tôi đoạn hỏi: "Thực sự không dậy sao?"

"Ưhm." Tôi miễn cưỡng đáp.

Sau ấy đột nhiên cảm thấy hắn ngồi xuống một bên giường, "Nằm xích vào bên trong một chút đi."

Tôi hơi nhích vào trong, hắn đang ngồi cạnh giường, cũng leo lên. Trên giường có thêm một người, khiến tôi cảm thấy có phần chen chúc, khó chịu đẩy hắn ra, "Ngươi leo lên làm chi?"

Nhưng hắn lại như thể không thèm lưu tâm, "Nghe ngươi nói vậy ta cũng muốn thử một chút. Ngoan nào, ngủ đi."

Thanh âm của hắn như có từ tính, thánh thót êm dịu bên tai, tôi cũng không nói thêm gì nữa, cứ dần mê đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro