Thế giới thứ nhất: Nghe nói anh trai của người yêu tôi thầm mến tôi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Edit : Động Bàng Geii

...o0o...

Lâm Tử Minh nằm trên giường bệnh, trị liệu bằng hoá chất lâu dài khiến cho thân thể cậu thập phần suy yếu, ốm đau đem cậu dằn vặt gần như không còn hình người, tóc của cậu sớm đã rụng hết, chỉ có thể dùng mũ để che lấp đi.

Rõ ràng sắp đi đến ngưỡng cuối của sinh mệnh, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt gầy yếu kia, hai con ngươi đen láy lại lộ ra biểu tình bất khuất quật cường, rạng rỡ sức sống, tựa như không có gì có thể đánh bại được cậu, làm cho cậu càng thêm vài phần xinh đẹp yếu ớt, giống như một bông hoa diễm lệ đang sắp chạm tới thời kỳ úa tàn, tùy ý toả ra ánh sáng rực rỡ.

Mà ngay giờ phút khi nhìn thấy người đàn ông kia tiến đến giường bệnh, thật sâu trong ánh mắt rốt cuộc cũng toát ra một tia không cam lòng cùng quyến luyến.

"Anh... Không ngờ lại tới đây..." Cậu khàn khàn mở miệng, mọi cảm xúc phức tạp vui sướng, khổ sở, cùng không cam lòng dần dần biểu hiện ra trên mặt, cuối cùng, cậu giãy dụa vươn cánh tay ra, rất muốn chạm vào khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.

Cho dù chỉ một lần cũng được, trước khi chết đi, chỉ cần có thể một lần nữa chạm vào người này.

Tạ Hà chủ động duỗi tay ra nắm chặt tay Lâm Tử Minh, thật sâu trong mắt hiện lên sâu sắc một cỗ thống khổ, đôi môi mỏng bạc tình trước giờ, lúc này lại tràn đầy lời nói thâm tình: "Anh đến rồi."

Lâm Tử Minh tham luyến nhìn khuôn mặt người đàn ông tuấn mỹ, tựa như có hàng nghìn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể hoá thành một tiếng thở dài, nghiêng đầu sang chỗ khác: "Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng này của em, nhất định rất xấu đi..."

Tạ Hà một tay gắt gao nắm chặt tay Lâm Tử Minh, một tay khẽ vuốt ve hai má cậu, ngón tay thon dài chậm rãi hạ xuống, nắm lấy cằm cậu, đột nhiên cuối xuống hôn lên.

Lâm Tử Minh hoảng sợ mà trừng lớn mắt, giống như đã quên hết hoạt động cơ thể.

"Không xấu." Tạ Hà hai mắt thẳng tắp nhìn cậu, giọng nói trầm thấp từ tính tựa như tiếng đàn mềm nhẹ đi vào lòng người, "Anh yêu em."

Lâm Tử Minh môi nhẹ nhẹ run lên, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Cậu rốt cuộc cũng đợi được những lời này rồi sao?

【 Hệ thống 234: đối tượng công lược hảo cảm lại tăng tới 99. 】

Lâm Tử Minh trong đầu nghe được âm thanh, đáy mặt hiện lên một tia mừng rỡ chợt loé, thật sự là không dễ dàng, sắp chết mà chỉ mới xoát đến 99! Rốt cuộc cũng đạt tới 99! Nhất định trước khi chết phải đem độ hảo cảm xoát lên 100 mới được! Lâm Tử Minh cố ý để lộ ra tin tức bản thân để Tạ Hà tìm tới cậu, chính là vì muốn diễn một màn khổ tình cuối cùng này, cậu sớm đã thăm dò tính cách của Tạ Hà là có bao nhiêu bạc tình bao nhiêu ngạo mạn. người như vậy sau khi ăn xong cũng sẽ không có bất cứ hối cải gì, còn tưởng rằng phải khó khăn lắm, kết quả còn không phải bị cậu công lược được rồi sao!

"Em cũng yêu anh." Lâm Tử Minh dùng hai mắt tràn đầy tình yêu nhìn Tạ Hà, nhưng rất nhanh, vui mừng lại bị bi thương bao trùm, cuối cùng hoá thành nồng đậm tuyệt vọng, âm thanh của cậu dần dần nhỏ đi: "Chính là em sắp không còn nữa..."

Tạ Hà không nói gì, nhưng Lâm Tử Minh cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt lấy cậu vô cùng dùng sức.

Trong lòng càng lúc càng đắc ý, trên mặt lại hiện lên đau thương, Lâm Tử Minh dùng ánh mắt thâm trầm quyến luyến nhìn Tạ Hà, thanh âm nghẹn ngào, "Về sau em không thể ở bên cạnh anh được nữa, anh nhất định phải tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt... Còn có... Nếu anh thích một ai đó khác, hãy đối tốt với đối phương."

"Em—" Tạ Hà môi mỏng khẽ mím lại, "Đừng nói bậy."

Lâm Tử Minh lộ ra một tia cười khổ, nhẹ giọng nói, "Em hy vọng anh có thể hạnh phúc, cho dù em rời đi, em cũng sẽ ở trên trời nhìn xuống anh. Hạnh phúc của anh, chính là nguyện vọng lớn nhất của em."

"Đây... Thật sự là suy nghĩ của em?" Tạ Hà trong mắt hiện lên một tia cảm động.

Lâm Tử Minh nắm chặt lại tay y, cơ thể này của cậu sớm đã không thể chống đỡ được, cậu gần như dùng hết sức lực của bản thân, mới nói ra những lời cuối cùng này: "Anh có thể... Đáp ứng em được không? Nhất định phải... Hạnh phúc..."

Tạ Hà thật sâu nhìn vào khuôn mặt cậu, qua một hồi, gật gật đáp ứng.

Lâm Tử Minh lộ ra một nụ cười thoả mãn, vô lực... Chậm rãi buông lỏng tay...

Nếu có một cái gương ở đây, Lâm Tử Minh rất muốn thưởng thức biểu diễn của chính mình, nhất định là đạt điểm tối đa! Hoàn hảo! Hiện tại chỉ cần chờ thu hoạch độ hảo cảm 100 điểm của Tạ Hà nữa mà thôi, mình nhất định sẽ trở thành tình yêu đích thực vĩnh viễn bất diệt trong lòng y! Bất quá sao nãy giờ hệ thống vẫn chưa lên tiếng?

Ngay tại lúc Lâm Tử Minh đang nghi hoặc, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cảnh cáo bén nhọn của hệ thống. dongbanggei.wordpress.com

【 Hệ thống 234: đối tượng công lược hảo cảm đang giảm xuống. . . . . . Giảm xuống tới 80. . . . . . Giảm xuống tới 70. . . . . . Giảm xuống tới 60. . . . . . 】

Lâm Tử Minh kinh hãi, trong đầu vang lên tiếng tích tích tích cảnh cáo điên cuồng khiến cậu sợ tới ngây người.

【 Hệ thống 234: đối tượng công lược hảo cảm giảm xuống tới 20. . . . . . Giảm xuống. . . . . . Giảm xuống tới 0! 】

Không, điều này không có khả năng!

Lâm Tử Minh mở to hai mắt, còn chưa kịp kêu thành tiếng liền một hơi nuốt xuống! Linh hồn cậu theo thân thể đang nằm trên giường bệnh nhẹ nhàng đi ra, thay đổi thành thị giác toàn năng.

Tạ Hà ngồi ở bên đầu giường bệnh, vẫn duy trì tư thế nắm tay như cũ, hai mắt một mảng đau thương.

Không hề nhúc nhích.

【 Lâm Tử Minh : hệ thống, mày không phải bị lỗi rồi chứ ? Y rõ ràng yêu tao như vậy, vì cái gì độ hảo cảm lại có thể tuột xuống 0? 】

【 Hệ thống 234: không có, tôi đã kiểm tra lại nhiều lần rồi, xác nhận độ hảo cảm không có lầm. 】

【 Lâm Tử Minh: điều đó không có khả năng, làm sao từ một người đang có độ hảo cảm cực kì cao lại có khả năng trong vòng một phút đồng hồ đem từ 99 tuột xuống 0 chứ? Đây không lô gích tý nào! Mày có thể sử dụng một phút đồng hồ để đem người yêu của mình coi như một tên qua đường được sao?! 】

【 Hệ thống 234: . . . . . . Tôi là hệ thống, không phải người, cho nên sẽ không có người yêu. 】

【 Lâm Tử Minh thở hổn hển: vô vị, mày không phải nhưng y là người a! 】

【 Hệ thống 234: . . . . . . Dù sao thế giới công lược cũng đã thất bại, công lược thất bại khấu trừ một vạn giá trị kinh nghiệm, kí chủ có ba phút thời gian để chuẩn bị tiến hành truyền tống. 】

【 Lâm Tử Minh : cái quỷ gì? WTF! Tao không đi! Từ từ. . . . . . 】

【 Hệ thống 234: truyền tống đang tiến hành. . . . . . 】

【 Lâm Tử Minh giận dữ: đây là bug[1], đây tuyệt đối là bug, tao phải khiếu nại! 】

[1] bug: là một khiếm khuyết trong một thành phần hoặc hệ thống mà nó có thể làm cho thành phần hoặc hệ thống này không thực hiện đúng theo yêu cầu của nó.

Ba phút trong nháy mắt qua đi, Lâm Tử Minh đang cùng hệ thống cãi cọ ầm ĩ cùng không cam lòng đã bị truyền tống đi, cho nên không có nhìn thấy hành động kế đó của Tạ Hà.

Tạ Hà nhẹ nhàng vuốt đôi mắt của 'Lâm Tử Minh', chậm rãi nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ hạnh phúc."

Nếu người đã chết, tình cảm đương nhiên cũng muốn thu về lại, tình cảm của y sao có thể lãng phí ở một người chết chứ? Hơn nữa người y yêu nhất... vĩnh viễn chính là bản thân a.

Tạ Hà ung dung đứng lên, cuối cùng nhìn người trên giường bệnh một cái, thâm tình nói: "Vì để em yên tâm, anh đáp ứng thỉnh cầu của em, em ở trên trời nhìn thấy, cũng sẽ vì anh cao hứng mà đúng không?"

Y sửa sang lại tây trang vốn đã chỉnh tề của mình lại một chút, nhấc chân dài lên, xoay người ra khỏi cửa.

Ngay tại giây phút y bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên cảm thấy da đầu mình run lên lạnh lẽo, đồng tử co rút lại.

Kế đó, một giọng nói xuất hiện trong đầu trống rỗng của y.

【 Chúc mừng ngài đạt được thành tựu 'kí chủ trăm người trảm', là đối tượng bị công lược đầu tiên đạt được thành tựu này, đây là phần thưởng cho ngài, ngài sắp được buộc định vào hệ thống xuyên nhanh của công ty khoa học kỹ thuật Tấn Giang vũ trụ, trở thành kí chủ vinh dự nhất, đến các thế giới khác tiến hành nhiệm vụ công lược. 】

【 Hệ thống đang tải xuống. . . . . . Đang tải xuống. . . . . . Mời chờ trong chốc lát. . . . . . 】

【 Hệ thống tải xuống thành công, đang vận hành. . . . . . 】

【 Hệ thống vận hành xong, hệ thống số 444 hết lòng vì ngài phục vụ. 】

Tạ Hà hơi hơi híp mắt lại, "Hệ thống? Kí chủ? Đối tượng bị công lược?"

Y vừa mở miệng, trong đầu liền truyền đến một âm thanh điện tử lạnh lẽo.

【 Hệ thống 444: kí chủ ngài khỏe, ngài không cần phải mở miệng ra đâu, chỉ cần suy nghĩ ở trong đầu là có thể kết nối với em rồi. 】

Kỹ thuật truyền tin bằng sóng não sao? Còn cao cấp như vậy, Tạ Hà thích thú thăm dò.

【 Tạ Hà : Như vậy liền có thể cùng em nói chuyện? 】

【 Hệ thống 444: đúng vậy. 】

【 Tạ Hà : rất thú vị, em giải thích một chút cái gì gọi là kí chủ, cái gì gọi là đối tượng công lược đi. 】

【 Hệ thống 444: Kí chủ tức là người "xuyên việt" được buộc định với chủ hệ thống, bọn họ xuyên qua các thế giới khác nhau, thông qua các mục tiêu công lược khác nhau rồi thu hoạch giá trị kinh nghiệm tựa như một quần thể. Còn đối tượng công lược còn lại chính là chỉ những mục tiêu khác nhau ở mỗi thế giới khác nhau, thông thường còn được gọi là nhân vật chính hoặc là BOSS, chỉ có thể đạt được trọn vẹn năng lượng từ độ hảo cảm, và đạt được giá trị kinh nghiệm tương ứng. 】

Tạ Hà nhíu mày, con ngươi trong đôi mắt phượng hẹp dài thoáng lên một tia nghiền ngẫm quang mang.

【 Tạ Hà : vừa rồi em nói tôi là đối tượng công lược của thế giới này, như vậy Lâm Tử Minh kia chính là kí chủ?】

【444: phải 】

【Tạ Hà : vậy hẳn là đã công lược thất bại đi? Thất bại có bị phạt cái gì không?】

【444: . . . . . . Vâng, có trừng phạt. 】

Tạ Hà nở nụ cười, môi mỏng bạc tình hơi cong lên một cái, ánh mắt ôn nhu động lòng người đến không nói nên lời.

【 Tạ Hà : thật đáng tiếc, kỳ thật tôi rất thích em ấy, nghe lời hiểu chuyện, công phu trên giường cũng không tệ. . . .Dù sao cũng từng là người yêu của tôi. 】

Cái này 444 sẽ không tự tiện hùa theo, nó chính là đứng ngoài quan sát hết thảy toàn bộ mọi chuyện a! Một cái nháy mắt liền đem độ hảo cảm từ 99 ném xuống còn 0, y như vậy còn dám nói yêu người ta, có hay không biết xấu hổ một chút hả? Không thấy Lâm Tử Minh đều bị y làm cho tức đến chết tươi chết tưởi sao! Nó cảm thấy tương lai của chính mình có chút tối tăm không ánh sáng, liền dính vào ai không dính, cư nhiên lại dính phải một tên kí chủ biến thái như vậy.

【 Tạ Hà : đúng rồi, em là hệ thống số 444 đúng chứ? Con số này thoạt nhìn không may mắn a, tôi có thể xin đổi sang số khác được không? 】

444 nổi giận, nó mới chính là người muốn đổi được không!

【444: không thể, đây là từ chủ hệ thống tuỳ cơ ghép đôi, một khi đã buộc định liền không thể đổi được nữa. 】

Đây đương nhiên không phải sự thật, không phải là không thể đổi, chính là không có hệ thống nào khác nguyện ý tiếp nhận a TAT

【 Tạ Hà : kỳ thật là chẳng ai muốn đúng không, thông thường 666, 888 loại hệ thống này thoạt nhìn may mắn hơn, hoặc là 520, 1314 hệ thống loại này tương đối sẽ được hoan nghênh hơn, từ số hiệu của em, hệ thống ít nhất tồn tại ba số trở lên, không nói tới việc tôi là một trong những người buộc định với hệ thống, cho dù có dựa theo tình huống bình thường nhất, tỷ lệ tuỳ cơ sắp xếp em tới đây cũng là rất nhỏ, cho nên căn bản không có cái gì gọi là tuỳ cơ ghép đôi cả. 】

444 bỗng nhiên có điểm phương, nếu không phải xác định kí chủ không thể nghe thấy nội tâm của nó, nó còn đang hoài nghi mình bị virus xâm nhập a!

【 Tạ Hà : khả năng lớn nhất là —— Bởi vì tôi không phải là người tốt lành gì, cho nên không ai chịu nhận mới bắt em tới đây, nhưng là xuất phát từ quy tắc của một trí năng nhân tạo, những lời này em không thể nói ra được. Đừng sợ, em không nói được thì tôi thay em nói ra. Mỉm cười ~ ing. 】

Ai không muốn! Ai sợ chứ! 444 tức giận lại có chút chột dạ.

【 Tạ Hà : nói tóm lại, cái gọi là 'phần thưởng', cùng với việc khiến cho chủ hệ thống rơi vào đường cùng mà bất đắc dĩ đưa ra sự lựa chọn này, chính xác là nó cần bắt buộc buộc định tôi với hệ thống xuyên việt, không cần lưu lại ở thế giới này nữa, nguyên nhân đại khái là do một lượng lớn kí chủ công lược thất bại sinh ra ảnh hưởng bất lợi đến. . . Tạm thời không nói chuyện này. Nói ngắn gọi lại, nó gọi đây là phần thưởng, chỉ là do nó lo lắng tôi sẽ cự tuyệt nên mới sử dụng phương thức này để dụ dỗ tôi không có lý do để từ chối, cũng chẳng phải thật sự là thưởng gì cho cam. Nói cách khác —— tôi, là một nhân vật chính của thế giới này, có quyền được cự tuyệt, sẽ không cần bị ràng buộc. Quay trở lại vấn đề ban đầu, tôi đã suy xét kỹ qua, tôi cảm thấy ở thế giới này rất tốt, không cần đổi hệ thống, tôi chỉ cần cự tuyệt hệ thống là được, hiện tại em có thể gỡ bỏ. 】

444: .... Nó sai rồi, nó về sau cũng không bao giờ... tuỳ tiện phun tào nữa, một câu như vậy mà có thể nhìn ra được nhiều thông tin như thê? Kí chủ này quả thật rất đáng sợ QAQ

Đối mặc với sự trầm mặc trong đầu, Tạ Hà mỉm cười, điểm đầu tiên trong đàm phám chính là muốn biết con bài chưa lật của đối thủ, cái hệ thống ngốc bạch này sẽ không biết gạt người, thông tin liền dễ dàng bị y trá ra. Kế đó chính là khẳng định ưu thế của bản thân, dồn ép đối phương không ngừng nhường bộ mình, chỉ cần như vậy liền có thể đạt được mục đích của chính mình.

Y cũng không phải muốn cự tuyệt hệ thống, dù sao chuyện thú vị như vậy không biết còn có cơ hội tiếp theo hay không, nhưng điểm ấy y đương nhiên không thể cho đối phương biết. Tạ Hà cho 444 thời gian hoà hoãn, mới chậm chạp bắt đầu gậy to thêm táo ngọt[2].

[2] gậy to thêm táo ngọt ; tựa như câu 'vừa đánh vừa xoa' bên mình.

【 Tạ Hà: đương nhiên, tôi biết em không có quyền lựa chọn tự động tháo gỡ, nhưng em có thể nói với 'cấp trên' của em, cũng chính là chủ hệ thống kia một tiếng. Tôi ở thế giới này tốt lắm, cũng không có tính toán đi thế giới khác mạo hiểm, cho nên tôi cự tuyệt đề nghị này. Em chỉ cần chiếu theo ý nguyện của tôi cho nó biết là đủ rồi, cái này không làm khó dễ em. 】

Y nói xong câu đó, qua một hồi lâu, trong đầu mới vang lên âm thanh điện tử của 444.

【444: buộc định hệ thống có rất nhiều ưu đãi! Thứ nhất, sau khi kí chủ buộc định hệ thống xong, để có thể thích ứng với không gian và thời gian của thế giới khác, ngài sẽ được nắm giữ linh hồn bất diệt, tương đương với việc làm người bất tử; thứ hai, kí chủ xuyên qua thế giới mới, có thể nhìn thấy những phong cảnh khác biệt, đây chính là đặc quyền của những lữ khách (người thám hiểm) thích đi là đi tựa như đi chợ không cần trả tiền; thứ ba, cửa hàng của hệ thống là phong phú vô cùng, bất luận là tuyệt thế võ công, hay là vô thượng mỹ mạo gì, chỉ cần ngài muốn gì, bên trong cửa hàng đều sẽ có đủ! Hoàn thành nhiệm vụ đạt được giá trị kinh nghiệm, khát vọng lớn nhất của ngài — chỉ cần đưa tay ra liền có thể chạm tới! 】

【 Tạ Hà : quảng cáo này coi bộ cũng không tồi. 】

【 Tạ Hà: thứ nhất, cái gọi là bất tử, nhưng nếu không có tự do thì chẳng khác nào ở tù chung thân. Thứ hai, tôi thoạt nhìn rất thiếu tiền, còn rất thích đi du lịch sao? Điểm cuối cùng, cái gọi là cái gì cũng có thể đổi, chẳng qua là sử dụng kinh nghiệm đi? Hơn nữa đồ càng tốt kinh nghiệm càng cao, lỡ biết đâu vật phẩm có giá kinh nghiệm trên trời dưới đất thì biết làm sao? Nếu không có đủ kinh nghiệm hết thảy đều vô dụng, tôi thiếu chút nữa là quên mất, công lược thất bại còn bị khấu trừ kinh nghiệm, nhìn sao cũng thấy không dễ kiếm tý nào. 】

【444: QAQ】

Nó hối hận, trước đó tại sao nó lại ghét bỏ kí chủ này chứ, nó hiện tại rất muốn dâng lên hai cái đầu gối của bản thân! So với việc ở chỗ chủ thần ngủ đông, nhìn các hệ thống hớn hở đi khắp nơi chơi đến vui vẻ, nó hiện tại chỉ muôn ôm cái đùi của Tạ Hà thôi! Xem hai cái tên khốn 666, 888, còn có 233 nhìn muốn đấm và 230 ngu ngốc kia nữa, xem tụi đó về sau còn dám cười nhạo nó nữa không! Chỉ giỏi khoác lác!

444 tại thời gian mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, liền biến hoá từ 'ghét bỏ kí chủ biến thái' xoát một cái thành 'kí chủ đùi to cho ta ôm một cái' thay đổi cực kì mỹ mãn.

444 liền chuyển sang hình thức chân chó (nịnh nọt), lập tức thay đổi bản thân từ công tác lười biếng thành siêng năng cần cù, phát huy trọn vẹn tính năng của bản thân, những tình huống trái với quy tắc đều tận lực khuyên bảo kí chủ nhà mình, âm thanh điện tử cũng tăng thêm mấy phần hương vị nhân tình.

【444: kí chủ ngài khỏe, ngay tại vừa rồi, em vừa nhận được thông tri của chủ hệ thống, cho ngài thêm hai điểm chính sách ưu đãi: 1/ thưởng mười vạn giá trị kinh nghiệm! Phải biết là hoàn thành một cái thế giới cơ bản cũng chỉ có đạt được một vạn kinh nghiệm, việc này tương đương với việc ngài chưa bắt đầu xuyên việt cũng đã hoàn thành xong mười cái thế giới đó nha! Có rất nhiều kí chủ xuyên việt mấy chục hoặc hơn mấy trăm năm còn chưa có tích luỹ được nhiều kinh nghiệm như vậy đâu! Mười vạn kinh nghiệm giá trị cực kỳ rất hữu dụng chỉ cần ngài xem cửa hàng liền tự minh bạch! Lấy cái ví dụ, Lâm Tử Minh là sử dụng mị hoặc thuật cấp thấp, có thể làm cho người bệnh ung thư giai đoạn cuối còn toả ra vẻ đẹp dụ người, chỉ cần bỏ ra 500 kinh nghiệm là có thể sở hữu được! 2/ hệ thống cho ngài 10% OOC[3] quyền hạn! Cái này lại càng không dễ dàng, phải biết rằng khi kí chủ sắm vai mà nói, OOC là tuyệt đối không thể vi phạm, một khi làm trái quy định sẽ đối mặt với trừng phạt nghiêm trọng, ngài chớ coi xem thường 10% OOC này, đây đã là nhân nhượng lớn nhất của chủ hệ thống, để ngài có thể tiện lợi sinh hoạt trong quá trình công lược, hơn nữa còn giảm bớt một số trừng phạt tính khả thi! Ưu đãi một lời khó nói hết nha. Điều kiện tốt như vậy, theo em thấy toàn bộ hệ thống này cũng chẳng có một phần như vậy đâu!】dongbanggei.wordpress.com

[3] OOC: viết tắt của Out of character, nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.

Lần này kí chủ suy nghĩ rất tập trung, điều này giải thích cho việc Tạ Hà hình như đã có hơi hơi dao động.

【 Tạ Hà : nói như vậy thì tôi cũng không còn lo lắng gì, nhưng tôi vẫn còn có một chút nghi vấn. 】

【444: xin mời ngài nói! 】

【 Tạ Hà : nếu có một ngày tôi không muốn xuyên việt nữa thì làm sao? 】

【444: kí chủ ngài đừng lo! Chỉ cần một trăm vạn (tức một triệu) kinh nghiệm giá trị là có thể mua tại cửa hàng hệ thống một loại thuốc siêu thoát, đến lúc đó ngài muốn ở lại với người nào với thế giới nào đều có thể! 】

【 Tạ Hà : một trăm vạn có chút mắc . . . . . . 】

【444: vừa mới hỏi ý kiến của chủ hệ thống, chủ hệ thống đồng ý chịu thiệt cho ngài thêm chút ưu đãi. 】

【 Tạ Hà: vậy tôi muốn năm mươi vạn. 】

【444: QAQ cái này thiệt quá tiện nghi đi . . . . . . 】

Tạ Hà sờ sờ cằm, xem ra chỉ có thể bắt chẹt được tới bước này, bất quá hiệu quả y coi như cũng đã thoả mãn, mục đích đã đạt được thì mọi chuyện coi như cũng đã dễ dàng. Chủ hệ thống nguyện ý trả giá lớn như vậy chỉ vì muốn đưa y đi xuyên việt, có thể nói rõ chuyện này rất quan trọng, nếu như mình còn làm kiêu chẳng khác nào càng làm càng dở, khiến chủ hệ thống điên cuồng phản kích sẽ không có lợi.

【 Tạ Hà : được rồi, tôi đồng ý. 】

【444: thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Chúng ta đây hiện tại bắt đầu xuyên luôn chứ? 】

【 Tạ Hà : có thế, bảo bối. 】

444 nội tâm run lên, a a a a a kí chủ còn gọi nó là bảo bối! Hảo hưng phấn hảo vui vẻ hảo gà đông lạnh[4] ~\(≧▽≦)/~ á á á

[4] gà đông lạnh : một cách nói của ng TQ, đồng nghĩa với từ "vui mừng". Để thể hiện tâm trạng vui mừng của họ, trạng thái cảm xúc của sự phấn khích.

.............

Tạ Hà giống như đang đi trên một đống hỗn độn, trong đầu là một mảnh ngơ ngơ ngác ngác, y chậm rãi mở mắt ra, một lượng ký ức lập tức liền trào vào trong đầu y.

Ở thế giới này thân phận của y tên là Triệu Thanh, hai mươi lăm tuổi, từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, lớn lên ở cô nhi viện, tuy rằng cuộc sống thật gian khổ, nhưng y vẫn như cũ mà trưởng thành thành một thanh niên chính trực, tính cách hiền lành ngại ngùng, nỗ lực sinh sống, ba năm trước y gặp được tình yêu đích thật của mình, Chu Diệc An, hai người rất nhanh liền rơi vào bể tình.

Chu Diệc An là một hoạ sĩ trẻ tuổi, mặc dù có chút tài hoa, nhưng ở trong lĩnh vực hội hoạ này, chỉ có tài hoa là không đủ, hai người yêu nhau một đoạn thời gian, Triệu Thanh vì muốn duy trì sự nghiệp của Chu Diệc An, một thân gánh mấy phần công việc để kiếm tiền nuôi gia đình, vô cùng khổ cực, nhưng y không biết chính là, Chu Diệc An thật ra là là con trai của một gia đình giàu có, mẹ hắn là Tống Như Di, là tiểu tam nhà người ta, kiêu căng tự mãn, bởi vì không chịu làm theo sự sắp xếp của mẹ mình, cũng không muốn đụng vào tiền của Chu gia, hắn từ bỏ tất cả ra ngoài lang bạt một mình.

Chu Diệc An còn có một anh trai cùng cha khác mẹ tên là Chu Diệc Triết, người này là điển hình của một người thừa kế chính thống có đủ thủ đoạn có đủ khôn ngoan, bởi vì có Chu Diệc Triết, cha Chu cũng không quản đứa con út, hắn muốn yêu sao thì yêu, chỉ có Tống Như Di mới là người sốt ruột, năm đó bà là dựa vào con trai mới được gả vào Chu gia, tất cả đều trông cậy vào việc con trai kế thừa sản nghiệp của Chu gia để cho chính mình cả đời vinh hoa phú quý, ai biết con trai lại không hề nghe lời chút nào, hơn nữa còn coi tiền như rác! Điều này sao có thể!

Chuyện của Chu gia vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì tới Triệu Thanh, Triệu Thanh cũng không biết thân phận thật của Chu Diệc An, nhưng Tống Như Di vẫn là đứng ngồi không yên, bà không thể ép buộc được đứa con bướng bỉnh này, chỉ có thể quyết định xuống tay từ Triệu Thanh trước, trước tiên khiến Triệu Thanh rời khỏi Chu Diệc An trước rồi nói sau! Đến lúc đó Chu Diệc An cũng sẽ biết điều một chút.

Cho nên ba ngày trước, Tống Như Di một mình hẹn Triệu Thanh ra, ý đồ dùng chi phiếu để bắt Triệu Thanh rời khỏi Chu Diệc An, nhưng lại bị Triệu Thanh tức giận cùng cự tuyệt, tình yêu của cậu không phải là thứ có thể dùng tiền tài để mang ra so sánh.

Tạ Hà đến thế giới này, cảm thấy mẹ nó thật cẩu huyết, sau đó phát biểu một chút cảm tưởng.

【 Tạ Hà : tôi cảm thấy mười vạn đồng tiền[5] quá ít , muốn đuổi ăn mày sao? Cho tôi một ngàn vạn tôi nhất định rời đi. 】

[5] mình ko biết có ai ko hiểu ko. Nhưng vẫn giải thích ra là số tiền này là mẹ Chu Diệc An dùng để bắt Triệu Thanh rời đi :3

【444: cái này. . . . . . 】

【 Tạ Hà : chỉ là nói đùa thôi, đừng khẩn trương : )】

Bên cạnh truyền đến một đạo âm thanh lười biếng, một cánh tay đưa lên quàng lấy cổ Tạ Hà, kéo y lại phía sau, Tạ Hà bây giờ mới phát hiện bản thân mình đang cùng một người đàn ông khác nằm trong chăn, mới sáng sớm đã muốn chơi cướp cò súng.

Khuôn mặt anh tuấn như ánh mặt trời của Chu Diệc An tại trước mặt của Tạ Hà dần được phóng đại lên, trực tiếp dính sát lên một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp đúng chuẩn.

Tạ Hà trước cũng đã từng trải qua hơn một trăm kí chủ, tiêu chuẩn nhận định bạn giường của y chính là khuôn mặt : Chu Diệc An này, đủ tư cách.

Vì vậy nụ hôn này hai người đều hết sức tận hứng.

【 Tạ Hà : giúp tôi nhìn xem, độ hảo cảm của hắn đối với tôi là nhiều hay ít? 】

【444: độ hảo cảm của Chu Diệc An đối với ngài là 85. 】

【 Tạ Hà : nga? 】 y có điểm ngoài ý muốn, dựa theo hệ thống phổ cập qua, hảo cảm từ 0-20 là mức độ của người qua đường, hảo cảm từ 21-40 là mức độ thích thú, hảo cảm từ 41-60 là mức độ phi thường thích, hảo cảm từ 81-90 là mức độ yêu, trên 91 chính là rất yêu tha thiết. Độ hảo cảm là 85, nếu đặt trên một người tức là đã muốn người này trở thành người tương thân tương ái đến suốt đời với mình.

【 Tạ Hà : mới bắt đầu mà độ hảo cảm đã cao như vậy, thế giới này có phải rất dễ dàng không? 】

【444 phun ra nuốt vào một chút, do dự lại do dự, âm thanh điện tử cũng dần dần nhỏ xíu: hắn không phải là đối tượng mà ngài cần phải công lược. 】

【 Tạ Hà: có chuyện gì nói thẳng. 】

【444: đối tượng mà ngài cần phải công lược là Chu Diệc Triết .】

【 Tạ Hà: . . . . . . 】

444 : QAQ nó hiện tại rất sợ hãi thì làm sao bây giờ, đây không phải chuyện nó có thể kiểm soát a! Nó không muốn đối diện với lửa giận của kí chủ đâu, nếu không nó đi ngủ đông một đoạn thời gian không biết chừng lúc đi ra mọi chuyện đã tốt đẹp...

【 Tạ Hà : thú vị. Mỉm cười ~ ing】

444 : người da đen đầu dấu chấm hỏi ~ ing? ? ?

..o0o...

Mình chú thích một chút nhé

Những chỗ "~ ing" là tác giả muốn nói đến mấy cái nhãn dán trong chat chít ấy. Những chỗ dễ giải thích mình sẽ giải thích ngay tại chỗ trong (...), hoặc [...] giải thích cuối câu. Nếu các bạn không thích như vậy hoặc muốn giải thích ở cuối chương thì cứ góp ý cho mình.

Nhân tiện trong bộ này Tạ Hà là thụ, Tạ Hà là thụ, Tạ Hà là thụ, chuyện quan trọng cần phải nói 3 lần. Còn có, nhớ kỹ đây là bài 1v1 :3

Còn thắc mắc gì cứ nói nhé, mà quả thật tôi nể tác giả lắm, mới chương 1 đã quất 5k5 từ rồi TwT bằng 3 chương ngta viết ráng gộp lại. Quả nhiên 1 tỷ tích phân không chỉ để ngắm QAQ

Chương 2

Edit : Động Bàng Geii

Lép : bắt đầu từ đây Tạ Hà sẽ nhập vai yếu ớt không còn là công nữa nên mình để từ 'y' thành 'cậu'.

***

Tạ Hà bị Chu Diệc An ôm quấn lấy triền miên hôn một phen, Chu Diệc An hôn hôn có chút động tình, một tay đặt Tạ Hà dưới thân mình, cọ xát cổ cậu, thanh âm thoáng khàn khàn: "Anh muốn em..."

Tạ Hà nháy mắt mặt liền đỏ chót, mới sáng sớm Chu Diệc An đã bị nháo như vậy, cậu hoang mang dịch ánh mắt sang chỗ khác, "Em, em còn muốn đi làm..."

Chu Diệc An nhìn bộ dạng thẹn thùng của nam nhân dưới thân, càng muốn đùa giỡn cậu một phen, nhẹ nhàng cắn cắn hầu kết của cậu, "Vậy chỉ một lần thôi, được không?"

Tạ Hà viền mắt cũng đỏ hoe, nếu đi làm muộn cậu sẽ bị trừ tiền lương. Nhưng cậu lại không nỡ để Chu Diệc An thất vọng, hai tròng mắt ánh lên một tầng nước khó xử nhìn hắn.

Chu Diệc An nhìn thấy đôi mắt này, sâu sắc cảm thấy bản thân hắn đi quấy rối người ta không thành thì thôi còn tự khiến mình bị bỏng, thực sự rất muốn cứ thế mà đè cậu ra làm... Bất quá hắn yêu Triệu Thanh, cho nên hắn cũng sẽ không muốn để cậu phải khó xử, cười cười hôn lên môi nam nhân, "Không chọc em nữa, rời giường đi."

Tạ Hà thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, luống cuống tay chân từ dưới thân Chu Diệc An bò ra, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi vọt lẹ vào toilet.

【444: =口= kí chủ đại đại em thật sự rất kính nể ngài, diễn xuất quá tuyệt vời! 】

【 Tạ Hà : bất ngờ lắm sao? 】

【444: đúng vậy nha! Những kí chủ bình thường khi nhận loại nhân vật có tính cách chênh lệch quá lớn so vởi bản thân đều phải bỏ một đoạn thời gian để thích ứng, không nghĩ tới ngài cứ thế mà diễn cứ y như thật! 】

【Tạ Hà : trước đây những người từng công lược qua tôi, cái kiểu nam nhân chính trực hay thẹn thùng lại đơn thuần như thế này tổng cộng có 14 người, tôi đều thực thích bọn họ, cho nên diễn mấy cái này đối với tôi không có gì vất vả cả : ) 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : hơn nữa tôi cảm thấy hẳn là bây giờ thay vì lo cho diễn xuất của tôi, hiện tại em nên lo lắng về vấn đề khác mới đúng, ân?】

【444: . . . . . . A, có vấn đề gì sao. . . . . . 】

【Tạ Hà : em chột dạ, chứng tỏ em hiểu được điều tôi muốn nói là gì, giả ngu cũng không giải quyết được gì đâu —– loại nhân vật này cho dù là OOC 200%, tôi cũng thấy thiệt thòi.】

【444: T_T đây là thế giới do chủ hệ thống lựa chọn, em chỉ là một cái tiểu hệ thống nho nhỏ mà thôi, hu hu hu. . . . . . 】

Lại còn học được cách giả bộ đáng thương, Tạ Hà nhướn mày, cái trí não này tiến hoá cũng hơi nhanh rồi đấy.

【 Tạ Hà : tôi biết rồi, em quả thật nhìn rất vô dụng. 】

444 cảm thấy ngực như bị một mũi trúng tên, một chút cũng không cảm thấy được an ủi!

【 Tạ Hà : nhưng đã vô dụng mà làm sai còn biết kiếm cớ, tôi cho em thời gian để tự xem xét lại chỗ sai của mình, sau đó hãy nói cho tôi biết. 】

Tạ Hà mặc quần áo, xoay người ra khỏi toilet, mặc kệ 444 ở trong đầu có bao nhiêu khóc lóc ầm ĩ có bao nhiêu làm nũng cũng đều thờ ơ.

Hôm nay Tạ Hà mặc một thân áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần bò, quần áo vì bị giặt nhiều lần có chút cũ, nhưng lại rất sạch sẽ, nam nhân mặc lên người càng toát ra mười phần tinh thần, phấn chấn vô cùng. Triệu Thanh diện mạo cũng rất không tệ, thuộc loại thanh tú lại chịu khó, dáng người cũng rất đẹp, có độ mềm dẻo nhất định Triệu Thanh tinh thần phấn chấn sạch sẽ, toàn thân giống một bảo tàng chờ khai phá, Tạ Hà đối với thân thể này rất vừa lòng, ít nhất trong quá trình công lược sẽ không có gì quá trở ngại.

Thời điểm cậu đi ra, Chu Diệc An mới từ giường đứng lên, phòng ở của hai người thuê chỉ có một phòng ngủ và một sảnh, ngày qua ngày có chút khó khăn, chỉ có một phòng toilet, cậu đi ra thì Chu Diệc An sau đó mới có thể dùng được.

Chu Diệc An thân cao lớn, tướng mạo dương quang suất khí, lúc này hắn đang để trần nửa thân trên, quần chỉ kéo tới thắt lưng, lộ ra đường cong của cơ bụng cùng với đường nhân ngư quyến rũ, hắn cười cười quấy rối Tạ Hà đã đời đến khi cậu mặt đỏ bừng mới chậm chạp đi vào toilet.

Tạ Hà vội vàng tiến vào phòng bếp nấu mì, trình độ nấu ăn của cậu cũng không tệ lắm, còn bỏ thêm hai trái chần nước sôi, bữa sáng chuẩn bị vừa xong, Chu Diệc An cũng vừa đi ra.

Ba ngày trước mẹ của Chu Diệc An là Tống Như Di có tới tìm Triệu Thanh kiếm chuyện, Triệu Thanh cũng chưa có nói chuyện này cho Chu Diệc An. Tuy rằng cậu trước đó vẫn chưa biết rõ thân phận thật của Chu Diệc An, nhưng bây giờ khi phát hiện sự thật Chu Diệc An là con cháu nhà giàu, nội tâm cậu thật sự phi thường bất an, nhưng mấy ngày nay cậu đã hiểu được, cậu yêu chính là người tên Chu Diệc An, cùng thân phận của hắn không quan hệ, vì thế cậu muốn tính toán cùng Chu Diệc An nói rõ sự thật.

Tạ Hà cũng sẽ không quấy rối kế hoạch của nguyên chủ, cậu hai ba cái liền ăn xong, hơi mất tự nhiên nhìn Chu Diệc An đối diện, do dự một chút, nói: "Diệc An... Tối hôm nay mấy giờ thì anh về?"

Chu Diệc An nhanh nhẹn húp xong nước mì, nhướn mày cười, "Phòng trưng bày hôm nay có hoạt động, có thể sẽ về trễ một chút, làm sao vậy? Chưa ra khỏi cửa đã nhớ ông xã em rồi hử? Có phải tối hôm qua vẫn chưa thoả mãn em không?"

Tạ Hà mặt lại đỏ bừng, trừng Chu Diệc An một cái.

Chu Diệc An liền cười hắc hắc hai tiếng, mặc dù cả hai đã ở chung với nhau hai năm, nhưng bà xã tính tình hay thẹn thùng một chút cũng không thay đổi, mỗi lần nhìn thấy cậu có bộ dạng này, hắn lại càng muốn khi dễ cậu.

"Em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh!" Tạ Hà phụng phịu nói.

Chu Diệc An sợ cậu giận thật, lập tức nghiêm chỉnh lại: "Vâng! Mời bà xã yên tâm, buổi tối anh nhất định sẽ trở về sớm!"

Lúc này Tạ Hà mới bất đắc dĩ nở một nụ cười, đứng dậy thu dọn bát.

Lại bị Chu Diệc An đoạt lấy, "Để đó anh rửa cho, em nhanh đi đi, không phải sắp muộn rồi sao?" dongbanggei.wordpress.com

Chu Diệc An săn sóc đổi lấy ánh mắt tràn đầy tình yêu của Tạ Hà, cậu hiếm thấy chủ động hôn lên hai má Chu Diệc An, ngữ khí ngọt ngào, "Buổi tối chờ em trở về."

Tạ Hà bước ra khỏi cửa, tươi cười ấm áp trên mặt nhất thời biến thành nụ cười đạm mạc hờ hững.

Nói thật Triệu Thanh này quả đúng là một tên ngốc liều mạng, Chu Diệc An thu nhập không cố định đã đành, đã vậy còn là một tên ngạo mạn không màng khói lửa nhân gian, vừa không muốn dùng tiền nhà họ Chu, nhưng cũng chẳng chịu bỏ đi thân phận của chính mình, làm một hoạ sĩ không tiếng tăm tiền lương một hai tháng khi có khi không. Nhưng Triệu Thanh lại cực kỳ yêu thích Chu Diệc An, cảm thấy hắn vừa có tài hoa lại vừa có cá tính, vì có thể giúp Chu Diệc An theo đuổi ước mơ của mình thật tốt, cậu một mực điên cuồng kiếm tiền, ngoại trừ thường ngày đi làm công ở ngoài, cậu còn gánh thêm vài công việc khác, có đôi khi ngay cả việc phát tờ rơi cực kỳ vất vả cậu đều sẽ nhận hết, thế nhưng cho dù có vất vả bao nhiêu cậu cũng không hề nói với Chu Diệc An, Chu Diệc An tính tình rất có trật tự trên dưới, tuy rằng hắn yêu Triệu Thanh, nhưng loại tình yêu này còn chưa đến mức khiến hắn đặt Triệu Thanh cao hơn mình, càng sẽ không chú ý đến những chi tiết đó.

Hai người yêu nhau là thế, nhưng lại không ngang hàng với nhau, vì vậy trong đoạn tình cảm này Triệu Thanh liền trở thành người trả giá nhiều hơn.

Thật sự là một tên ngốc đáng yêu chọc người thương, nếu cậu đóng vai Chu Diệc An, bảo đảm sẽ hảo hảo yêu thương đứa nhỏ này, nhưng quả thật đáng tiếc, Tạ Hà khoé môi cong lên.

Dựa theo hàng ngày của Triệu Thanh, hôm nay là thứ sáu, cậu phải đến hỗ trợ phòng bếp cho một khách sạn năm sao, đây là công việc cậu vất vả mới nhờ người kiếm được, chỉ cần đi làm vào cuối tuần, lương cũng không thấp, hơn nữa làm ngày nào lấy ngày đó rất tiện lợi.

Tạ Hà khi còn làm tổng tài, bị các kí chủ theo đuổi dụ dỗ cầu yêu thương sớm đã thành thói quen, tuy rằng cậu diễn xuất rất ổn cũng bỏ xuống được địa vị trước kia, nhưng không có nghĩa cậu thích làm những việc vô ích, không dưng đi rước khổ vào thân làm chi, bởi vậy cậu không tính sẽ đến khách sạn làm gì, xoay người đi một vòng đến tiệm Internet, bắt đầu lên mạng tìm tòi tư liệu về hành trình của Chu Diệc Triệt, cậu vẫn còn chưa quên chính sự cần làm đâu.

【444: kí chủ đại đại ngài thật lợi hại, ngài làm thế nào nói đỏ mặt liền đỏ mặt được vậy?】

【444: chỗ em bán rất nhiều những biểu cảm khi diễn xuất dành riêng cho kí chủ, ngài đều chẳng dùng tới, tiết kiệm thật nhiều kinh nghiệm a~\\\\(≧▽≦)/~】

【444: kí chủ đại đại, ngài không lo đi làm sao? . . . . . . 】

【444: QAQ đừng không để ý đến em, em biết sai rồi. . . . . . 】

【444: là lỗi của em, về sau em sẽ không bao giờ giấu tin tức chỉ vì sợ ngài nóng giận nữa, em nhất định đã biết thì không có chuyện không nói, đã nói thì sẽ nói hết[1].】

[1] nguyên gốc "知无不言言无不尽" ( dịch là : tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn. ) có thể hiểu là nói tất tần tật, biết gì nói đó :3

Ngón tay Tạ Hà đang đặt trên con chuột rốt cuộc cũng dừng lại.

【 Tạ Hà : vô dụng không phải là lỗi lầm lớn nhất, lỗi lầm lớn nhất chính là đã vô dụng còn tự cho mình là đúng. 】

444 biểu thị thanh máu đã tuột xuống số không.

【 Tạ Hà : thời điểm khi tiến vào thế giới này, việc đầu tiên của em chính là mang hết những thông tin nói thẳng ra, đứng ở góc độ kí chủ khi đặt bản thân vào người khác nghiêm túc suy nghĩ sẽ thấy em rất có năng lực, chứ không phải chỉ bởi vì lo lắng không đâu, hoặc là kỳ kỳ quái quái giấu diếm đi tin tức, điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán chính xác của tôi! Em phải ghi nhớ bản thân mình là một trợ thủ của tôi! Đây mới là tác dụng duy nhất của em, nếu còn làm không được em hiện tại đóng gói trở về đi.】nói xong lời cuối, Tạ Hà ngữ khí đã rất nghiêm khắc.

【444: QAQ em thật sự không cố ý, em chỉ là sợ. . . . . . Sợ ngài nóng giận. 】

【 Tạ Hà : ngu ngốc, chỉ là một cơ thể mà thôi, em nghĩ tôi sẽ để ý đến vấn đề nông cạn này sao? 】

Đây không phải là vấn đề nông cạn hay không nông cạn, mà là tiết tháo hay không tiết tháo đi . . . . . Những lời này 444 đánh chết cũng sẽ không nói. . . . . .

【Tạ Hà : cái tôi cần chính là một hệ thống chuyên nghiệp, tại thời điểm làm nhiệm vụ còn có thể đưa vào một chút lý luận, còn một cái hệ thống ngu xuẩn không lý trí tôi từ chối không nhận. Em đã rõ chưa? 】

【444: em rõ rồi! Em nhất định sẽ không bao giờ tái phạm nữa! Kí chủ đại đại đừng vứt bỏ em! QAQ】444 nhanh chóng biểu đạt thành tâm của mình.

Tạ Hà vẻ mặt rốt cuộc cũng đã dịu đi, ngữ khí cũng không còn nghiêm khắc nữa.

Kỳ thật việc nhỏ nhặt ấy không hề ảnh hưởng đến cậu nhưng đây chính hệ thống sau này sẽ cùng cậu xuyên qua nhiều thế giới khác, phải dạy dỗ đến cùng mới có thể thuận tay dùng được.

【 Tạ Hà : tốt lắm, từ giờ trở đi em phải nhớ kỹ hết thảy là vì mục đích hoàn thành nhiệm vụ, quẳng hết cảm xúc sang một bên, phấn đấu trở thành một cái hệ thống đủ tư cách, phục tùng mệnh lệnh, toàn tâm toàn ý vì kí chủ phục vụ. Trợ giúp tôi thật tốt để hoàn thành nhiệm vụ, chuyện này đối với tôi hay em đều là có lợi. 】

【444: gật đầu gật đầu gật đầu ~ ing】

【Tạ Hà : bây giờ đem hệ thống cửa hàng mở ra cho tôi xem đi. 】

Trước mắt Tạ Hà xuất hiện một quầng sáng, phía trên cùng ghi bốn chữ hệ thống cửa hàng siêu to, còn phía dưới là phân loại các vật phẩm, tỷ như võ công, ma pháp, mị lực, tiền tài, mỹ thực, vân vân, quả thật cần cái gì là có cái đó. Cậu chỉ cần dùng ý niệm trong lòng liền có thể mở ra, có thể nhìn thấy các chuyên mục cùng vật phẩm bên trong.

【 Tạ Hà : sao lại có nhiều vật phẩm để ở chế độ màu xám như vậy? 】

【444: bởi vì em chỉ là hệ thống cấp một, sau khi hệ thống thăng cấp thì em mới có thể mở ra nhiều quyền hạn khác. Hệ thống thăng cấp cần phải có kinh nghiệm, ví dụ như khi ngài thành công công lược một thế giới, sẽ đạt được một vạn kinh nghiệm thưởng, mà em là hệ thống của ngài, cũng sẽ được thưởng một vạn kinh nghiệm tương đương, có thể thăng lên cấp hai, giải khoá các nhiều chức năng đa dạng hơn nữa. Còn nữa, nếu ngài sử dụng kinh nghiệm để mua vật phẩm, em cũng có thể được cộng 10% kinh nghiệm, sau đó tích lũy lên cũng có thể thăng cấp. 】

【444: Ngoài ra cũng nhắc nhở ngài luôn, vì thế giới này năng lượng ổn định, những thứ như võ công, ma pháp các loại tương tự có mua cũng không thể sử dụng được, dựa theo sổ tay công lược, đề cử ngài nên sử dụng vật phẩm mị lực mỹ mạo vũ trụ, có thể giúp quá trình công lược của ngài làm ít mà hiệu quả nhiều! 】

Tạ Hà mở mục mị lực ra, cái đầu tiên chính là mị hoặc thuật cấp thấp mà Lâm Tử Minh sử dụng, chỉ cần bỏ ra 500 kinh nghiệm, là hàng dùng một lần ( tức là chỉ có thể sử dụng ở một thế giới, qua thế giới sau sẽ mất hiệu lực ), tiếp đó là các mị hoặc thuật từ cấp trung trở lên nhưng đều là ở chế độ màu xám, ngoài ra còn có rất nhiều thuốc được chia ra rất tỉ mỉ, ví dụ như 'Trong mắt chứa thu ba'[2], 'Cái nhìn ôn nhu', 'Làn da nõn nà', 'Môi hồng đỏ thắm', vân vân, giá từ mấy trăm đến mấy ngàn kinh nghiệm hoàn toàn khác nhau, phần lớn đều là hàng dùng một lần, Tạ Hà trực tiếp lướt qua những thứ này. Càng đi về sau giá cả vật phẩm càng cao, như là 'Huyết thống vạn nhân mê cấp D', giá trị ba mươi ngàn kinh nghiệm, "BUFF quốc sắc thiên hương' mười ngàn kinh nghiệm, 'Nụ cười khuynh thành hồng nhan hoạ thuỷ sơ cấp' hai mươi ngàn kinh nghiêm, vân vân.

[2] thu ba : mắt long lanh nước, thường dùng cho con gái.

【444 tiến hành ân cần giải thích : những vật phẩm về sau đều là thuộc tính vĩnh cửu, lấy ví dụ như 'Huyết thống vạn nhân mê', đây là món hàng số một của cửa hàng hệ thống! Được chia làm năm cấp S, A, B, C, D, nếu so sánh thứ này với các mặt hàng khác, nó chẳng những có năng lực thăng cấp, còn có thể dung nhập với skill của kí chủ, mị lực tăng lên toàn diện, khi xuyên qua các thế giới khác cũng không mất đi hiệu lực! Một khi ngài kích phát mị lực 'vạn người mê', bất luận là người đồng giới hay khác giới đều sẽ hiệu quả ngay lập tức! Tuy rằng có chút mắc, nhưng rất đáng giá! Có điều em phải nhắc nhở ngài, 'huyết thống vạn nhân mê cấp D' hiệu quả không nổi bật lắm, chỉ thuộc ở mức sơ cấp của 'huyết thống', hiệu quả chính là khiến cho người khác nhìn thấy ngài lần đầu tiên sẽ có ấn tượng thật tốt, mà loại thiện cảm này không cao lắm, càng sẽ không khiến người khác vừa nhìn đã yêu, cho nên có hơi hơi vô dụng một chút... 'Huyết thống vạn người mê cấp S' trong truyền thuyết chính là cái lợi hại nhất, cơ bản không có ai có thể chống cự lại được! Chỉ cần liếc mắt một cái liền cam tâm tình nguyện chịu chết! 'Quốc sắc thiên hương' cùng 'nụ cười khuynh thành' kỳ thực đều là một nhánh nhỏ của 'Vạn người mê'! 'Vạn nhân mê; cấp C là 9 vạn, cấp B là 30 vạn, cấp A là 90 vạn... Cấp S thì cần tận 300 vạn. Vật phẩm tuy tốt, nhưng ở cấp thấp hiệu quả quá yếu, cấp cao thì lại có chút đắt, cho nên cũng chẳng có nhiều người mua cho lắm. 】

Tạ Hà thần sắc giật giật, trầm ngâm một chút, cậu căn bản đối với 'vạn người huyết thống' không có hứng thú. Nói đùa, cậu cũng chẳng tính toán muốn trở thành vạn nhân mê, một người lại một người đều nói thương yêu cậu thì chẳng phải phiền lắm sao? Nhưng nếu cấp D của 'vạn người mê' đúng như hệ thống nói, kỹ năng này coi bộ cũng không tồi, có thể khiến người khác có hảo cảm một cách tự nhiên nhất, vừa không dễ lộ ra, cũng sẽ không bởi vì bề ngoài mà nhân vật hệ thống cấp cho cậu gây cản trở, làm một người chỉ xem mặt người khác, cậu thập phần rất rõ bề ngoài là có bao nhiêu quan trọng, giá cả tuy có mắc một chút, nhưng hiệu quả so với mị thuật cấp thấp tầm thường kia cũng không thể sánh bằng được, hơn nữa đến thế giới sau vẫn còn hiệu lực, rất đáng giá đầu tư.

【Tạ Hà : 'huyết thống vạn người mê cấp D', giúp tôi đổi đi. 】

【444: vậy chúng ta tiếp tục xem vật phẩm tiếp theo. . . . . . Đợi chút đợi chút, kí chủ đại đại ngài muốn đổi cái này ? ! Σ( °△°|||)︴】

【 Tạ Hà : đúng vậy. 】

【444: nga nga nga hảo hảo hảo! (⊙o⊙)】444 kích động đến nổi lải nhải lải nhải, cảm giác ôm đùi thổ hào ( nhà giàu ) quả nhiên thật tốt đẹp! Đây chính là vật phẩm cao cấp ba vạn kinh nghiệm đó nha! 'Huyết thống vạn người mê' tuy rằng được xếp trong top hàng đầu, nhưng có người cam lòng chịu bỏ ra mua lại cực kì rất hiếm! Chỉ đặt một nét bút xuống liền bay vùn vụt ba vạn kinh nghiệm. . . . . . 444 quyết định khi trở về sẽ cùng hệ thống khác khoe khoang a! Nó rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ loại ánh mắt ghen tị rồi! /(ㄒoㄒ)/~~

【444 : đã mua xong, 'huyết thống' sau ba tiếng đồng hồ sẽ bắt đầu có hiệu lực. 】

Hệ thống cửa hàng là một đạo cụ phi thường quan trọng, Tạ Hà nhất định phải đem những thứ bên trong nắm rõ, sau này mới có thể ở thời điểm nào đó mà sử dụng vật phẩm thích hợp được, đề cử của 444 ngu ngốc chỉ có thể dùng để tham khảo. Vì thế suốt ba giờ liền, Tạ Hà đều coi một lượt tất cả hệ thống cửa hàng, tuy rằng không mua thứ gì nữa, nhưng những vật phẩm linh tinh đều hiểu rõ không sai biệt lắm, trong lòng cũng có tính toán riêng.

Giữa trưa qua đi rất nhanh, Tạ Hà đi vào toilet, cậu cảm nhận được cơ thể mình đang có biến hoá, đầu tiên là làn da đã có phần mịn màng hơn.

Vốn dĩ Triệu Thanh bản thân cũng rất không tồi, nhưng dù sao cũng lao động vất vả nhiều năm, khó trách làn da có chút thô ráp, đầu ngón tay đều có vết chai, dưới hai mắt lại có quầng thâm... Mà hiện tại làn da của cơ thể, mặc dù khoảng cách nhìn rất gần, nhưng cũng chẳng nhìn thấy lỗ chân lông, khi sờ lên còn có cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi, khiến người khác yêu thích không muốn buông tay, ngay cả những chỗ ở khuỷ tay này nọ cũng đã thay đổi rõ rệt, Tạ Hà vừa lòng sờ soạng một hồi, làm một thằng đàn ông, cậu đối với làn da mới này cực kì hài lòng, tuy rằng liếc mắt một cái chẳng nhận ra bất cứ thay đổi nào.

Bộ dáng tuy không biến hoá, nhưng ánh mắt tựa hồ đã có chút thần, khi cánh môi khép mở, làn môi trơn bóng khiến người khác không thể dời đi tầm mắt được, đó chính là một loại phải tinh tế nhấm nháp thì mới có phát hiện ra được vẻ đẹp ủ sâu trong đó, nói tóm lại thoạt nhiên tựa như không có thay đổi, nhưng cẩn thận thưởng thức thì mới phát hiện bất luận chi tiết nào cũng đều thật hoàn mỹ.dongbanggei.wordpress.com

Tạ Hà ở trong lòng so sánh một chút, so với mị hoặc thuật cấp thấp quả thật không cao cấp hơn nhiều lắm, cậu thập phần hài lòng, càng ngày càng yêu chính mình hơn.

'Huyết thống vạn nhân mê', mày, đáng giá có được.

Tạ Hà đi ra khỏi tiệm Internet tiêu phí một điểm kinh nghiệm đổi lấy 10.000 tiền mặt của thế giới này, không chút kiêng dè gì đi vào khách sạn làm một bữa tiệc lớn. Ở phương diện đổi tiền, hệ thống quả nhiên thực hào phóng đến khó tin... Cậu đương nhiên cũng sẽ không tự bạc đãi chính mình, chờ công lược bắt đầu e rằng sẽ không còn tự do tự tại như bây giờ, một khi bắt đầu tiếp xúc với nhân vật chính của nội dung vở kịch, hành vi như thế này bảo đảm sẽ thuộc vào loại OOC nghiêm trọng, nhưng hiện tại chỉ có một mình cậu cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới thế giới này, không cần phải cố kỵ.

Tạ Hà ăn uống no nê, rốt cuộc mới chịu trở về khách sạn.

【444: í í í? Không phải ngài có dự định không đi làm sao?】

【 Tạ Hà : em nghĩ tôi và em mất một buổi sáng chỉ để lười biếng thôi sao?】

【444 không dám nói dối, rưng rưng trả lời: phải . . . . . 】

【 Tạ Hà : ngu dốt là trời sinh, tôi không trách em, tôi đi làm cái gì thì em đợi xem sẽ biết thôi. Mỉm cười ~ ing】

444 hôm nay máu đã tuột xuống dưới mức âm, nó quyết định kể từ nay về sau sẽ nói ít làm nhiều, không, phải quan sát kí chủ nữa. . .

Tạ Hà thật ra không tính toán muốn đi khách sạn, bất quá cậu kiểm tra được một ít tư liệu, kiếm được một thông tin rất thú vị, thế giới này quả thật có một lực lượng vô hình nào đó, đang bảo đảm mọi chuyện sẽ phát triển không quá mức lệch ra khỏi quỹ đạo nguyên bản của nó.

Buổi tối hôm nay Chu Diệc Triệt sẽ tham gia một bữa tiệc rượu, trùng hợp là bữa tiệc này còn được tổ chức tại khách sạn mà cậu đang làm công, đó quả thật là một cơ hội tốt để tiếp xúc với nhân vật chính, Tạ Hà đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy. Cho nên lòng vòng một đoạn, rốt cuộc vẫn phải trở về nơi xuất phát ban đầu.

Tạ Hà mới từ cửa sau của phòng bếp đi vào, liền nghe thấy Chu sư phó dùng giọng oang oang lớn tiếng nói: "Nhóc con, sáng hôm nay sao không thấy tới hả?"

Chu sư phó ngoài lạnh trong nóng này kỳ thật là một người rất tốt, Triệu Thanh có được công việc này phần lớn đều là nhờ ông trợ giúp, đừng nhìn hiện tại ông ấy phùng mang trợn mắt, kỳ thật là đang rất lo lắng cho cậu. Tạ Hà nháy mắt lý giải ra được, lộ ra biểu tình ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Buổi sáng cháu bị sốt, thật xin lỗi..."

"A? Vậy sao giờ còn chưa đi bệnh viện! Một ngày không đến cũng đâu có sao!" Chu sư phó trừng mắt lớn, thằng nhóc này, phải rước mệt mỏi vào người thì mới chịu được sao? Nhìn dáng vẻ tội nghiệp này thật khiến cho người khác đau lòng.

Tạ Hà lộ ra tươi cười, "Không có chuyện gì, cháu đã tốt hơn rồi, không tin chú nhìn xem?"

Chu sư phó thật bất đắc dĩ, đành phải nói: "Quên đi, tuỳ cháu, nhưng ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng biết chưa. Hôm nay có một bữa tiệc rượu rất lớn, có rất nhiều chuyện cần làm, nhìn cháu ngoại hình cũng không tồi, hôm nay ra phía trước hỗ trợ đi. Chú đã đi nói với quản lý Lưu rồi, cháu trực tiếp đi tìm cô ấy đi."

"Vâng, cảm ơn chú." Tạ Hà nghiêm túc cảm ơn.

Chu sư phó chính là yêu thích sự ngay thẳng hiền lành của Triệu Thanh, là một đứa nhỏ ngoan ngoãn không kiêu căng không nóng nảy còn biết báo đáp tri ân, cười tủm tỉm: "Khách khí cái gì, mau đi đi."

Mọi chuyện so với tưởng tượng còn muốn thuận lợi hơn, Tạ Hà hỏi vài người, rốt cuộc cũng tìm được quản lý Lưu Nhã đang ở sau cánh gà, Lưu Nhã hiện tại vì chuyện phục vụ không đủ còn đang sốt ruột, vừa thấy Triệu Thanh sạch sẽ đơn thuần liền sinh ra hảo cảm, ngay tại chỗ dẫn Tạ Hà đi nhận đồng phục.

Tạ Hà đổi sang đồng phục của nhân viên phục vụ khách sạn, áo sơ mi trắng bên trong, phía trên thắt thêm một cái nơ đỏ, bên ngoài là tây trang đen, quần áo cắt may rất tốt tôn lên dáng người tiêm gầy của cậu, mái tóc ngắn mềm mại dừng trước trán, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra hai con mắt đen có thần sáng ngời. Tạ Hà 'sách' một tiếng, đây mới chính là kiểu cậu thích... Có thời gian đứng trước gương sờ sờ một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Cậu thu lại suy nghĩ, ra khỏi phòng thay đồ.

Lưu Nhã dẫn Tạ Hà ra đại sảnh, vừa đi vừa nói: "Hiện tại bên trong tiệc rượu còn chưa bắt đầu, trước mắt cậu cứ ở đây hỗ trợ bố trí hội trường, chờ bắt đầu rồi cậu nghe theo sự sắp xếp của Tiểu Từ, phụ trách bưng rượu, cậu hiểu chưa?"

"Đã hiểu." Tạ Hà cười gật đầu.

"Tốt lắm, cứ vậy đi, hôm nay làm tốt tất cả mọi người đều có tiền thưởng, có vấn đề gì cứ tới gặp tôi." Lưu Nhã cười nói.

"Cảm ơn chị Lưu." Tạ Hà nói.

Lưu Nhã bị một tiếng 'chị' nháy mắt làm cho tâm mềm nhũn, thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu, bước chân bay bay rời đi.

Tạ Hà nhìn một lượt, bắt đầu đánh giá đại sảnh.

Tiệc rượu như vậy cậu cũng đã tham gia vô số lần, bất quá làm một tên phục vụ nho nhỏ vẫn là lần đầu tiên, ngẫm lại còn có chút kích động, xuyên việt quả nhiên là chuyện rất thú vị, cậu thích thách thức, càng thích chủ động ra trận.

Thời gian bận rộn rất nhanh đã qua đi, chớp mắt liền tới buổi tối.

Những khách mời đều lần lượt bước vào.

Tạ Hà ngoan ngoãn bưng rượu chạy khắp nơi giữa các khách mời, mặc dù vẫn nhìn thẳng, nhưng thật ra phản ứng gì từ bên ngoài đều lọt vào tầm mắt của cậu. 'Huyết thống vạn nhân mê' cấp D bắt đầu kích phát độ hảo cảm, đối với mỗi người khác nhau đều sẽ cho ra những hiệu quả khác nhau, đối với những người có ý chí hèn hạ sắc dục tràn đầy sẽ dễ dàng bị mê hoặc, đối với người có ý chí kiên định hoặc là thanh tâm quả dục thì gần như là không có tác dụng, còn đối với người bình thường, cũng sẽ chỉ ở mức độ thích thú một chút.

Một lát sau, Tạ Hà rốt cuộc cũng đợi được nhân vật chính Chu Diệc Triết tới.

Chu Diệc Triết dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt lạnh lẽo, giơ tay nhấc chân đều có loại cảm giác sắc bén. Tạ Hà nháy mắt liền đưa ra bình luận : tự phụ, kiêu ngạo, lạnh lùng, cường đại.

【Tạ Hà : giúp tôi xem độ hảo cảm của y là nhiều hay ít. 】

【444: Chu Diệc Triết đối với ngài độ hảo cảm là 0.】

Ha hả, đây chắc chắn là thuần tuý xem như người qua đường a, mỉm cười, Tạ Hà lập tức đi qua.

Chương 3

Edit : Động Bàng Geii

...

Tạ Hà còn chưa đến trước mặt Chu Diệc Triết, đã bị người khác đụng phải, rượu trên khay không cẩn thận liền hắt lên người đối phương, cậu vội vàng không ngừng xin lỗi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Người mới tới là một người thanh niên bộ dáng lỗ mảng, ánh mắt nhìn về phía Tạ Hà lộ ra thần sắc dâm tà, ngay lúc đó một người trẻ tuổi khác đi cùng gã bước tới chặn đường lui của Tạ Hà, dùng sức nặng toàn thân đè lên vai Tạ Hà, cười lạnh: "Em trai, cậu có biết quần áo của Đinh ca giá trị bao nhiêu không hả? Một cậu xin lỗi là có thể bỏ qua sao?"

Tạ Hà trong lòng buồn cười, hai người này vừa tiến tới đã trắng trợn nhìn cậu bằng ánh mắt dâm tà không kiêng dè gì, trên mặt chỉ thiếu viết thêm bốn chữ sắc dục huân tâm nữa mà thôi, loại nhà giàu cặn bã này Tạ Hà gặp qua rất nhiều, chính là coi trời bằng vung, cái gì cũng dám làm, cậu ở trong này lượn qua lượn lại nãy giờ, sớm đã bị họ nhìn trúng, mà không sao, đây cũng là một cơ hội tốt... Tạ Hà tính toán trong đầu, trên mặt lại lộ ra biểu tình lo lắng sợ hãi, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý..."

Nhìn con ngươi màu đen ánh lên hoang mang cùng luống cuống của Tạ Hà, hai gã chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, hận không thể tại chỗ này mà đè người ra làm. Bọn họ cũng chẳng phải là lần đầu tiên làm loại chuyện cường thủ hào đoạt này, đương nhiên rất có kinh nghiệm, liếc mắt nhìn nhau một cái, người đàn ông bị va phải làm bộ khoan hồng độ lượng nói: "Quên đi, cậu cũng không phải cố ý... A Kiện, đừng gây khó dễ cho người ta."

A Kiện nở một nụ cười: "Đinh ca, anh quả nhiên vẫn luôn tốt bụng như thế..." Gã một phen ôm lấy bả vai Tạ Hà, đem ly rượu trên tay mình tới bên môi Tạ Hà: "Coi như hôm nay bọn tôi bỏ qua cho cậu, bất quá chỉ xin lỗi suông thì cũng không được, phải có lòng một chút chứ đúng không? Cậu uống ly rượu này, chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này, thế nào?"

Tạ Hà lộ ra biểu tình khó xử, ly rượu kia nhìn như thế nào cũng thấy nồng độ rất cao.

Người được gọi là Đinh ca sắc mặt liền lạnh xuống, thâm trầm nói: "Sao vậy, một ly rượu cũng không chịu uống? Vậy cậu muốn bồi thường quần áo cho tôi đúng không, cũng không mắc lắm đâu, chỉ hơn hai vạn thôi."

Tạ Hà thần sắc giãy dụa, tựa như một con thú nhỏ đáng thương mặc người chèn ép. Đinh ca cùng A Kiện càng nhìn tâm càng ngứa, nếu không phải ở đây nhiều người nhiều mắt, bọn gã đã muốn trực tiếp đem ly rượu này tưới lên người cậu rồi.

Một lát sau, Tạ Hà rốt cuộc cũng chậm chạp vươn tay ra cắn răng đem ly rượu kia một hơi uống cạn, lập tức bị sặc ho đến nửa ngày, trên mặt lộ ra một mảng đỏ ửng: "Thật xin lỗi, mong các anh bỏ qua cho tôi."

Đinh ca ánh mắt lộ ra một tia mừng rỡ, cười nói: "Thôi được rồi, cậu đi đi."

A Kiện buông lỏng tay trên bả vai Tạ Hà, hai người giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà bỏ đi.

Tạ Hà vội vàng chạy đến một góc, trong nháy mắt, liền cảm thấy cỗ hơi men dâng lên, đầu óc cũng choáng váng, lảo đảo bước chân đi ra ngoài.

【 Tạ Hà : duy trì tỉnh táo cho tôi. 】

【444: vâng! 】

Tạ Hà cảm thấy có một dòng nước mát lạnh chảy qua đầu, sương mù trước mắt giống như bị đẩy đi tan hết, cái trò mèo này làm sao có thể làm gì được cậu chứ, nếu là cái đứa nhỏ Triệu Thanh khờ khạo kia rất có thể sẽ không do dự mà uống ly rượu đó, nhưng cậu thì không. Tên A Kiện này sớm đã hạ thuốc trong rượu, chờ cậu sơ sẩy một chút liền ra tay, đương nhiên cái màn này đều rơi vào trong mắt của Chu Diệc Triết, Triệu Thanh tuy rằng không quen biết Chu Diệc Triết, nhưng Chu Diệc Triết khẳng định là biết Triệu Thanh, cho dù ở trong mắt y Triệu Thanh cùng với người qua đường cũng chẳng khác nhau là mấy, nhưng chuyện như vậy xảy ra dưới mí mắt của y, dù cho là xuất phát từ bảo vệ tôn nghiêm của gia tộc cũng chắc chắn không để người yêu của em trai mình bị cái loại rác rưởi này chà đạp, dù là chuyện vô bổ nhưng y bảo đảm cũng phải quản.

【444: ngài có cần em vô hiệu hoá dược hiệu không?】

【 Tạ Hà : không cần, đổi cho tôi liều thuốc cao cấp hơn, dùng ở trên người, sau đó câm miệng. 】

【444: Σ( °△°|||)︴liều thuốc cao cấp hơn giá 200 kinh nghiệm, đã sử dụng! 】 kí chủ đại đại đây là có chuyện gì! Hệ thống bán ra liều thuốc cao cấp cực kì hung tàn a! Chẳng lẽ nó nghe lầm rồi, kí chủ đại đại không lẽ có tố chất làm thụ sao? Nhưng vừa bị răn đe nó lại không dám lắm miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Cái A Kiện cấp cho Tạ Hà chỉ là mê dược bình thường, loại này chỉ là thúc ra dục vọng tăng thêm một chút tình thú mà thôi, căn bản chẳng có gì lợi hại, Chu Diệc Triết cho dù có ra tay giúp đỡ thì nhiều lắm cũng chỉ giúp cậu làm nguội đi, cũng sẽ không tự mình ra trận giúp cậu tới cùng. Nhưng liều thuốc cao cấp kia đương nhiên sẽ không giống, hiệu quả đương nhiên rất rõ rệt... Chu Diệc Triết cho dù có không muốn làm đi nữa thì nhất định cũng đừng nghĩ dễ dàng thoát thân như vậy.

Triệu Thanh dù sao cũng là người yêu của Chu Diệc An, lấy tính tình của Chu Diệc Triết mà nói, y tuyệt đối sẽ khinh thường việc ra tay với Triệu Thanh, cho nên Tạ Hà không thể không dùng loại thủ đoạn tàn bạo này, vừa có thể đột phá quan hệ của hai người, còn có thể xoát độ hảo cảm, chuyện này cậu phải trải qua cân nhắc kỹ lưỡng mới hạ xuống phương án này. Nhưng... Kỳ thật trong lòng cậu cũng có chút không được tự nhiên, tuy rằng bản thân cậu không có khái niệm trinh tiết, nhưng chủ động làm thụ vẫn là lần đầu tiên, lấy tính cách cao ngạo của cậu trước giờ cậu làm sao có thể nói rõ việc này với 444 đây?

Dược hiệu hung mãnh xâm nhập, hiện tại đầu óc Tạ Hà rất tỉnh táo, đương nhiên cảm nhận được biến hoá của cơ thể, hai chân mềm nhũn đứng không vững, chỉ có thể miễn cưỡng chống lên tường mới có thể đứng được. Tại thời điểm khó khăn đi về phía trước, Đinh Minh cùng A Kiện vừa vặn theo cậu từ sảnh ra ngoài, bọn họ xem xét thời gian không sai biệt lắm, quả nhiên vừa ra liền phát hiện được con mồi đang bị dược hiệu dày vò, lập tức hai mắt toả sáng, một trái một phải kẹp Tạ Hà ở giữa.

Tạ Hà hai con ngươi bị che lấp một tầng hơi nước, dùng ánh mắt mê man nhìn hai người: "Các anh... Như thế nào..." dongbanggei.wordpress.com

Đinh Minh bị Tạ Hà làm cho cương cứng, vốn chỉ nghĩ mặt hàng này coi bộ cũng không tệ lắm, không nghĩ tới sau khi bị dược hiệu thúc ra dục vọng, lại là một vưu vật! Gã sờ sờ khuôn mặt của Tạ Hà, cười tà ác: "Anh thấy cậu coi bộ hình như không được thoải mái, để anh mang cậu đi nghỉ ngơi một chút."

A Kiện nuốt nước miếng, phun nhiệt bên tai cậu: "Các anh nhất định sẽ làm cậu thoải mái."

Tạ Hà trong ánh mắt mê man dần dần hiện lên một tia sợ hãi, cậu có ngốc đi chăng nữa cũng ý thức được đây là chuyện gì, trong mắt loé ra một tia rõ ràng, dùng hết sức đẩy hai người kia ra: "Các anh tránh ra!" Liền xoay người muốn bỏ trốn, kết quả đi không được hai bước lại té lăn trên đất.

Đinh Minh cùng A Kiện sớm đã biết trước kết quả, cũng không nhanh không chậm đến chỗ cậu, chia nhau hai bả vai của Tạ Hà khiên lên, cưỡng ép kéo cậu vào căn phòng mà bọn gã trước đó đã đặt sẵn.

Tạ Hà một đường giãy dụa, nhưng đều không có tác dụng gì.

Mắt thấy sắp bị kéo vào, cửa cũng sắp đóng, trong mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc tuyệt vọng, đúng lúc này, thân ảnh của Chu Diệc Triết liền xuất hiện ở phía xa xa, mà hiện tại cậu đã không còn ý thức để nhận ra đó là ai, chỉ biết làm theo bản năng dùng hết sức lực kêu lên, "Cứu mạng!" Âm thanh của cậu thật yếu ớt, nhưng cũng đủ để lọt vào tai Chu Diệc Triết.

Chu Diệc Triết ánh mắt băng lãnh nhìn qua, đi nhanh về phía đó.

Đinh Minh cũng nhìn thấy Chu Diệc Triết, cảm thấy ngực chợt lạnh, đùi cũng phát run, gã chỉ là một tên nhà giàu vô dụng, nhưng Chu Diệc Triết đã cùng lão ba nhà gã địa vị ngang hàng với nhau, ở trước mặt Chu Diệc Triết gã cái gì cũng kém hơn một bậc, mà hiện tại còn bị y phát hiện ra sự tình này, trong lòng đích thực lúng túng.

"Chu, Chu tổng ngài khoẻ..." Đinh Minh xấu hổ cười.

A Kiện lại càng không dám vượt mặt, trong nhà hắn còn chưa có thể so sánh được với nhà của Đinh Minh, nếu không hắn cũng chẳng làm tay sai cho Đinh Minh làm gì.

Tạ Hà mặc kệ người tới là ai, liều mạng giãy dụa, "Cứu..." Nói được một chữ đã bị A Kiện bịt kín miệng, "Ô ô..."

Chu Diệc Triết ánh mắt hờ hững xẹt ngang qua người Tạ Hà, lạnh lùng nhìn A Kiện, "Buông cậu ta ra."

"Cái này... Cái này..." A Kiện không biết làm sao, nhìn về phía Đinh Minh.

Đinh Minh mặc dù có chút sợ hãi đối với Chu Diệc Triết, nhưng chẳng qua cũng chỉ là có chút e ngại mà thôi, bây giờ Chu Diệc Triết còn quản cả chuyện của hắn thật có chút không đạo lý, y cũng chẳng phải lão ba nhà mình, gã miễn cưỡng cười nói: "Chu tổng, chúng tôi đây chỉ là cùng cậu ta đùa giỡn một chút." Tuy rằng thái độ nhún nhường, nhưng cũng không có ý tứ muốn buông tay, gã cũng không nghĩ tới sức hấp dẫn của Tạ Hà đối với mình lại lớn như vậy, nếu chỉ là cái mặt hàng bình thường, lúc này khẳng định sẽ nể mặt mũi Chu Diệc Triết mà buông tay, nhưng bây giờ gã thực sự có chút luyến tiếc.

Chu Diệc Triết lúc này mới nhìn thẳng vào gã, tầm mắt mang theo một tia lãnh ý, lại có điểm trêu tức, chậm rãi nói: "Vốn người không biết không có tội, không muốn cùng các cậu truy cứu, nhưng hiện tại... Chạm vào người của tôi, các cậu hẳn là nên cho tôi một cái giải thích đúng đắn."

"Cái gì?!" Đinh Minh cùng A Kiện sợ hãi kêu lên, sắc một một mảng tái nhợt, đây là người của Chu Diệc Triết sao? Người của Chu Diệc Triết sẽ đi làm phục vụ sinh sao? Bẫy chết bọn họ! Cực độ sợ hãi rốt cuộc cũng lấn áp sắc dục.

Không đợi Chu Diệc Triết mở miệng lần nữa, A Kiện lập tức buông Tạ Hà ra, sợ hãi lùi về sau vài bước, "Tôi, tôi không biết..."

Đinh Minh sắc mặt cũng cực kỳ khó xem, vốn Chu Diệc Triết không có tư cách gì để quản chuyện này, nhưng nếu đây là người của Chu Diệc Triết, lại hoàn toàn không giống nhau, chỉ sợ lão ba nhà gã cũng muốn đánh chết gã: "Cái này... Chúng tôi... Xác thực không biết chuyện này. Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Chu Diệc Triết khoé miệng cong lên một chút khó có thể nhận ra, thản nhiên nói: "Tôi hiện tại muốn đưa cậu ta đi, chuyện này, vẫn là mời Đinh tổng đến cho tôi một lời giải thích đi."

Đinh Minh cả mặt xám như tro tàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Diệc Triết mang Tạ Hà rời đi.

Tạ Hà thật sự bước đi không nổi, cả người đều dán lên người Chu Diệc Triết, cậu cảm thấy cơ thể mình khô nóng đến khó chịu, chỉ muốn kề cận người đàn ông này một chút, hấp thụ cảm giác mát mẻ trên người y.

Chu Diệc Triết lạnh lùng nhìn Tạ Hà, không chút lưu tình ném cậu xuống giường của khách sạn. Đây chính là người mà em trai y yêu mến, quả thật đúng là một tên ngu ngốc, người khác tuỳ tiện đưa cái gì cũng dám uống. Tiểu tử của Đinh gia luôn luôn chơi quá phận, nếu hôm nay không phải y cũng đi theo ra ngoài, ngày mai Triệu Thanh tỉnh lại khẳng định sẽ muốn chết.

Tạ Hà mất đi cảm giác mát mẻ, thần trí càng ngày càng không rõ ràng, bắt đầu đưa tay lên cởi ra quần áo của chính mình, như ẩn như hiện lộ ra cần cổ, da thịt trắng nõn, phía trên còn có chút màu hồng phấn, cả người lộng lẫy tản ra hương vị mê người. Lông mi buông xuống, nước mắt chực trào trên khoé mi, muốn rơi lại không thể rơi, trong cổ họng tràn ra một tiếng than nhẹ, nghe vào tai, lại khiến cho lòng người gợn sóng nhè nhẹ.

Chu Diệc Triết ánh mắt thay đổi một chút, đáng chết, y vậy mà lại có phản ứng.

Tạ Hà mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt mình, cậu hiện tại rất muốn có người tới ôm cậu an ủi cậu, không nghĩ muốn bỏ qua một chút an ủi, theo bản năng chậm chạp hướng về phía Chu Diệc Triết bò qua, thế nhưng Chu Diệc Triết lại xoay người bỏ đi, ánh mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc tuyệt vọng, cúi đầu... Cậu cảm thấy cơ thể mình sắp bị thiêu chết đến nơi rồi.

Thời gian cứ như vậy trôi qua thật khó khăn, một lát sau, bỗng nhiên có một chậu nước lạnh giội lên người cậu đổ xuống, làm cho Tạ Hà một thoáng liền giật mình.

Chu Diệc Triết vừa rồi ra ngoài gọi điện thoại, kết quả không liên hệ được với Chu Diệc An, đành phải mang theo một chậu nước lạnh trở về, rốt cuộc vẫn là không thể cứ như vậy mà bỏ mặc Tạ Hà không quản.

Nước lạnh đổ xuống khiến Tạ Hà gần như đã tỉnh táo lại phần nào, trong mắt khôi phục lại dần dần một tia lý trí, cậu nhìn thấy trước mắt là một người đàn ông hết sức xa lạ, khuôn mặt bị nhiễm một tầng hồng sắc dục vọng lại hiện lại một tia quật cường, phức tạp mà mê người, cậu khàn khàn giọng nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi, anh, anh đi đi..."

Những lời này gần như đã dùng hết sức lực của cậu để nói, nói xong rồi đột nhiên cuộn thân người lại, hơi hơi run rẩy, nước lạnh theo hai bên má chảy xuống, quần áo đều ướt đẫm, dính ở trên người, hiện rõ từng đường cong duyên dáng, giống như một mỹ nhân ngư theo trong dòng nước bị vớt lên.

Chu Diệc Triết cảm thấy mình cũng đã hết lòng giúp đỡ, cưỡng ép thu lại tâm tình chuẩn bị rời đi, nhưng thời điểm vừa tới trước cửa ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu lại nhìn thoáng qua người trên giường, vừa nhìn thấy bước chân liền dừng lại.

Nam nhân trên giường hai tay ôm chặt lấy chính mình, gắt gao cắn chặt môi dưới, bởi vì quá dùng sức, máu tươi liền theo khoé miệng chảy ra, tựa như một bông hoa trà đang chậm rãi nở rộ, cậu cố gắng đem hết khả năng để chống cự lại, không muốn luồn cúi trước bản năng, cấm dục và tình dục đan xen trên người cậu, hỗn loạn đến vặn vẹo.

Tựa như một khắc kia, thân thể yếu ớt đó sẽ vì kịch liệt đấu tranh mà bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, khốc liệt nhưng lại mang theo mị hoặc.

Chu Diệc Triết không tự chủ được bước chân trở về, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán của Tạ Hà, vừa mới chạm vào liền nhận thấy cơ thể cậu nóng đến lợi hại, sự hờ hững trong ánh mắt thoáng lên một tia lo lắng, đưa tay ôm lấy Tạ Hà, vén lên những lọn tóc rối trước trán cậu, thanh âm không khỏi mềm đi một chút: "Cậu còn chịu được không? Nếu không tôi đưa cậu đi bệnh viện."

"Không..." Tạ Hà cắn môi... khó chịu rên rỉ, "Tôi không sao..."

"Sắc mặt cậu thoạt nhìn không tốt lắm." Chu Diệc Triết ôm cậu, trấn an vỗ nhẹ lưng cậu. Người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ muốn đem sự rung động ấy đưa vào trong lòng y, y bỗng nhiên có một chút không muốn buông ra.

Tạ Hà con ngươi quật cường nhìn về phía y, bên trong đè nén thật sâu khát vọng, "Anh, đi đi."

Trong mắt cùng miệng mang lời cự tuyệt, nhưng thân thể lại không chịu được mà hướng về phía Chu Diệc Triết dán tới, ngón tay gắt gao nắm chặt đến trắng bệch.

Thân thể cậu mỗi một phân một tấc đều như muốn nói : rất muốn, rất muốn, nhưng lại — không thể.

Chu Diệc Triết chăm chú nhìn khuôn mặt đối phương, tầm mắt dừng lại ở đôi môi hồng nhuận khép hờ kia, bỗng nhiên rất muốn thử xem hương vị của nó như thế nào, nhất định là rất ngọt ngào... Hầu kết của y nhích nhích một chút, suy nghĩ trong đầu tựa như dây cung rốt cuộc đứt đoạn, cúi đầu hôn xuống.

........................... [(╥﹏╥) cua đồng khốn nạn! Thôi thì mấy thím tự bổ não 2 vạn từ đi.]

Chu Diệc Triết nhìn thoáng qua nam nhân trên giường, chán nản nhu nhu mi tâm ( vùng giữa hai lông mày ). Nam nhân trên người chỗ nào cũng đều là dấu vết sau hoan ái, giờ phút này đang ngủ thật sâu trên giường, khuôn mặt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, mặt mày giãn nở, yên tĩnh đến xinh đẹp. Nhưng Chu Diệc Triết biết đây chỉ là biểu hiện giả dối, chờ cậu tỉnh lại, bản thân y sẽ không còn nhìn thấy một màn yên tĩnh xinh đẹp như vậy nữa.

Y thở dài, bản thân y tại sao lại có thể mất đi lý trí như vậy? Cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần, mới có thể đem người biến thành cái dạng này.

Nếu là bất kì kẻ nào khác thì cũng đành đi, nhưng cố tình lại là người yêu của đứa em trai không chút triển vọng của mình. Tuy rằng chướng mắt người đàn bà tham tài Tống Như Di kia, nhưng y đối với đứa em cùng cha khác mẹ này kỳ thật không chán ghét lắm, tuy rằng càng lớn càng không đáng yêu, nhưng trước đây khi còn bé đều luôn bám theo phía sau của y... Thái độ làm người cũng không tệ, đối với y cũng xem như tôn trọng.

Hiện giờ bản thân y lại ngủ với Triệu Thanh, cho dù là Chu Diệc Triết cũng có chút khó xử.

Càng khó xử hơn là, y nhớ lại hết thảy dư vị của buổi tối hôm qua, âm thanh rên rỉ của Triệu Thanh, thật khiến cho người động lòng, biểu tình khóc lóc mê man dưới thân y, khuôn mặt khờ dại ngượng ngùng lại bởi vì mê dược thúc ra dục vọng mà lộ ra biểu tình dâm đãng... Còn có hương vị khi vào sâu bên trong cái động nhỏ cực nóng kia nữa... Đến hiện tại y cư nhiên một chút cũng không hối hận.

Chu Diệc Triết ý thức được, đây là một suy nghĩ rất nguy hiểm.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh gãy sự trầm tư của Chu Diệc Triết, y vừa nhìn, là điện thoại của Chu Diệc An, lông mày càng nhíu chặt.

Ngày hôm qua y gọi cho hắn thật sự rất hi vọng Chu Diệc An có thể bắt máy, nhưng hiện tại... Tiếng chuông di động chấp nhất vang bên tai, Chu Diệc Triết không muốn đánh thức Triệu Thanh, cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.

"A lô."

"Anh, hôm qua tìm em có việc gì sao?" Chu Diệc An giọng nói có chút mệt mỏi, "Ngày hôm qua ở phòng triển lãm có hoạt động, không thể mang theo điện thoại."

Chu Diệc Triết cầm điện thoại, một lát sau, dùng ngữ khí thoải mái nói: "Không có gì, gọi nhầm số thôi."

"A, vậy em không quấy rầy anh nữa." Chu Diệc An vội vàng cúp máy, tối hôm qua Triệu Thanh một đêm không trở về, hắn thật sự rất lo lắng. Triệu Thanh chưa bao giờ là người tuỳ tiện qua đêm ở bên ngoài, hơn nữa không phải đã nói buổi tối có việc muốn nói với hắn sao?

Chu Diệc Triết trở về phòng, chợt nghe thấy tiếng điện thoại bên trong túi quần tây dưới đất của Triệu Thanh vang lên, y lấy ra nhìn lên, quả nhiên là điện thoại của Chu Diệc An, y không chút do dự chuyển sang chế độ im lặng.

【444: kí chủ đại đại, ngài tỉnh rồi? 】

【 Tạ Hà: ân. 】

【444: kí chủ đại đại quả nhiên thật lợi hại, một đêm liền xoát lên 35 độ hảo cảm, hiện tại Chu Diệc Triết hảo cảm đối với ngài là 35! 】

【 Tạ Hà : nằm trong dự kiến. 】dongbanggei.wordpress.com

【444: ý ý ý?】

【Tạ Hà : 99% đàn ông đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, ngủ sảng khoái một đêm đương nhiên sẽ có hảo cảm là chuyện bình thường, y lại không yêu thương gì tôi, dừng lại ở 35 điểm hảo cảm, ý chí của Chu Diệc Triết này coi như cũng rất không tồi rồi. 】

【444 bừng tỉnh đại ngộ: a. . . . . . Vậy 1% còn lại thì sao? 】

【 Tạ Hà : đàn ông nửa người dưới không dùng được. 】

【444: cái kia. . . . . . Y thì thích rồi, nhưng còn ngài thì sao. . . . . . QAQ】 hu hu hu kí chủ đại đại hi sinh thật lớn a.

【 Tạ Hà : tôi chỉ có một chút khó chịu. 】

【444: cái gì a? 】

【Tạ Hà : lần đầu tiên ở dưới lại gặp phải khí cụ cực đại như vậy, về sau chỉ sợ rất khó thoả mãn : )】

【444: . . . . . . . . . . . . . . . . . . 】

【 Tạ Hà còn chưa hết thèm thuồng mà cảm khái thêm một câu: Chu Diệc Triết rất có phong thái hùng mãnh như tôi năm đó, tôi thích.】

【444: . . . . . . . . . . . . . . . . . . 】

【444: vậy hiện tại bây giờ ngài đã có tính toán gì chưa. . . . . . ? 】

【 Tạ Hà : rèn sắt khi còn nóng. Cũng là lần đầu tiên hảo cảm dễ dàng xoát như vậy, cơ hội tốt như thế đương nhiên không dễ gì buông tha. 】

Tạ Hà chậm rãi mở to mắt, cậu tựa như còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, đôi mắt ướt sũng giống nai con.

Cậu giật giật thân mình, cảm thấy cả người đau nhức, đau đớn làm ý thức cậu dần dần trở lại, ánh mắt chậm rãi biến đổi thành kinh hãi, cậu quay đầu nhìn về phía người đàn ông xa lạ ở bên kia giường, máu trên mặt như bị rút đi, tái nhợt một mảng.

"Cậu tỉnh." Chu Diệc Triết cẩn thận quan sát biểu tình trên khuôn mặt của nam nhân, bộ dáng yếu ớt bất lực kia khiến tận sâu trong đáy lòng y mềm đi một chút, dù sao cũng là lỗi của y. Y vươn tay ra, nghĩ muốn sờ đầu của cậu, nhưng lại bị đối phương tránh né...

Tạ Hà hốt hoảng nghiêng đầu, trong ánh mắt mê man còn mang theo sự khiếp đảm, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Diệc Triết như một con nhím xù lông, thật giống như coi y là mãnh thú và dòng nước lũ[1].

[1] nguyên gốc 洪水猛兽 (dịch là : con mãnh thú và dòng nước lũ ) thường ví von với tai hoạ ghê gớm.

Chu Diệc Triết đuôi lông mày nhếch lên, không nghĩ tới nam nhân này lại có một mặt tính cách như thế, so với y dự đoán còn muốn kiên cường hơn.

"Đây là thái độ của cậu đối với ân nhân cứu mạng mình sao?" Chu Diệc Triết nhẹ giọng cười, ánh mắt mang theo hứng thú.

【444: đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +5】

Tạ Hà cắn môi dưới, cậu nghĩ tới, người tối hôm qua kê đơn cậu quả thật là người khác, sau đó đột nhiên lại xuất hiện một người cứu cậu... Sau đó nữa, hình như là chính cậu chủ động quấn quít lấy người ta? Bị tạt nước lạnh cũng không chịu buông tay? Cậu cố gắng nhớ lại, trên mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ, các loại xấu hổ lúng túng biến ảo, thập phần phức tạp.

Chu Diệc Triết cũng không gấp, chờ Tạ Hà từ từ nhớ lại.

Cuối cùng Tạ Hà không nhịn được cũng phải thừa nhận, Chu Diệc Triết nói là sự thật, Chu Diệc Triết quả thật là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu vốn là nên cảm tạ y mới đúng, nhưng ngẫm lại sự tình phát sinh sau đó, câu cảm ơn này nói như thế nào cũng không thành lời, chật vật dời đi tầm mắt.

Tâm tư của đối phương gần như đã viết toàn bộ lên mặt, Chu Diệc Triết bỗng nhiên có ý niệm muốn trêu chọc người nam nhân này, muốn nhìn thấy thật nhiều biểu tình phong phú khác trên khuôn mặt của cậu... Loại xúc động này tồn tại ở y quả thật rất hiếm khi gặp phải.

"Tôi chẳng những vì cậu đắc tội với người khác, còn lãng phí thể lực cùng thời gian, không nghĩ tới lại cứu phải một tên bạch nhãn lang[2]." Chu Diệc Triết ngữ khí lãnh đạm, "Được thôi, coi như hôm qua cái gì cũng chưa phát sinh đi."

[2] nguyên gốc '白眼狼' (dịch là 'sói mắt trắng') ám chỉ những kẻ vô ơn.

Tạ Hà phẫn nộ ngẩng đầu lên, cái gì mà lãng phí thời gian cùng thể lực chứ! Ai muốn anh lãng phí thời gian cùng thể lực hả! Nhưng khi đối diện với tầm mắt bình tĩnh của Chu Diệc Triết, sự xem thường nhàn nhạt kia tựa như là là một lời trào phúng trong im lặng đối với cậu, mà hành vi của bản thân cậu ngày hôm qua lại giống như một cái bạt tai tát lên chính mặt cậu, thật nóng rát. Một hồi sau, Tạ Hà cúi đầu, gần như là từ bên trong kẽ răng, phun ra một câu không lưu loát, "Cảm ơn anh."

Thực sự là ngay thẳng khiến người khác muốn bắt nạt a, Chu Diệc Triết bên môi hiện ra ý cười, đứa em trai của y xem ra cũng thật có mắt nhìn, có thể đào ra được một cái bảo bối như vậy, y thật có chút ghen tị.

Lại nhớ tới đứa em trai mình, ý cười bên môi của Chu Diệc Triết lại tiêu thất.

Nói như thế nào thì chuyện này cũng là một sai lầm.

"Căn phòng này tôi thuê một tuần, cậu có thể an tâm ở đây, chờ khoẻ lại rồi hãy trở về." Chu Diệc Triết nói, y cân nhắc rất tỉ mỉ, nếu cứ để Triệu Thanh trở về như vậy, Chu Diệc An nhất định sẽ phát điên.

"Tôi không cần!" Tạ Hà đối mặt với Chu Diệc Triết tâm tình rất phức tạp, cậu biết người đàn ông chính là ân nhân cứu mình, nhưng cậu lại không thể chấp nhận được chuyện y làm với mình, hơn nữa trong lòng còn có cảm giác nồng đậm hổ thẹn cùng áy náy đối với Chu Diệc An, giờ phút nào cũng dày vò nội tâm cậu.

"Tôi đối với cậu không có hứng thú, làm như vậy chỉ là xuất phát từ suy nghĩ làm người tốt thì phải làm đến cùng, cậu hiện tại cảm xúc không ổn định, chờ tỉnh táo lại rồi hãy đưa ra quyết định sau." Chu Diệc Triết nói xong liền đứng dậy, y còn rất nhiều chuyện cần phải làm, hơn nữa chỉ cần y ở đây, Tạ Hà cũng sẽ không có cách nào nghỉ ngơi thật tốt.

Tạ Hà cắn môi không nói gì.

Chu Diệc Triết đi tới cửa, giống như chợt nhớ ra điều gì, liền quay đầu lại chăm chú nhìn Tạ Hà: "Cậu không muốn biết tên của tôi sao?"

Tạ Hà không chút do dự nghiêng đầu sang chỗ khác, ngữ khí lãnh đạm, "Không muốn."

【444: đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +10】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy