TN 520-554

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 520: Đông Hải yêu linh. </P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Ánh mắt kiếm tôn Lăng Thiên Hậu lóe lên, tay phải hướng về phía Đông <BR>            Hải điểm một cái, lập tức bốn kiếm ảnh hư ảnh phía sau lưng lập tức <BR>            rít gào, hóa thành bốn đạo cầu vồng sắc bén, trực tiếp lao đi.</P>

<P>            Bốn tiếng ầm ầm vang vọng đất trời truyền tới. Cánh cửa Đông Hải yêu <BR>            linh đang trôi nổi trên không, ở giữa cái vật khổng lồ đang lơ lửng <BR>            ấy bị bốn đạo kiếm ảnh như lốc xoáy liên tục đánh vào, bỗng nhiên có <BR>            bốn điểm dừng lại, từ trong khối nước đang lơ lửng kia nứt ra một <BR>            lối vào trông có vẻ chẳng có quy tắc gì.</P>

<P>            Hai màu xanh đỏ không ngừng từ trong lối vào này lóe ra, bên trong <BR>            đó còn truyền ra không ngừng những tiếng gào khóc nức nở của quỷ <BR>vật.</P>

<P>            Lối vào này vốn là hư vô, nhưng lúc này mọi người nhìn lại mới thấy <BR>            sâu trong đó lại có một thế giới khác.</P>

<P>            - Cánh cửa Đông Hải yêu linh đã mở ra, người nào tiến vào thì nhanh <BR>            lên! </P>

<P>            Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu nói rất gọn gàng, nhưng trong giọng nói tràn <BR>            ngập vẻ lạnh lùng.</P>

<P>            Hắn vừa nói dứt lời, Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử phía sau hắn lập tức bay <BR>            ra, hóa thành mười hai đạo kiếm quang sắc bén, bay thẳng tới phía <BR>            lối vào.</P>

<P>            Mười hai người này lần lượt tiến vào. Đến khi người cuối cùng đang <BR>            bước vào, ánh mắt kiếm tôn Lăng Thiên Hậu sững lại, điểm vào hư <BR>            không một cái. Lập tức một đạo kiếm khí từ đầu ngón tay hắn phóng <BR>            ra, lao thẳng tới người đệ tử cuối cùng đó.</P>

<P>            - Cầm lấy đạo kiếm khí này của ta. Nó sẽ giúp mười hai người các <BR>            ngươi bảo vệ tính mạng. </P>

<P>            Lăng Thiên Hậu nói xong, đạo kiếm khí đó liền được đệ tử cuối cùng <BR>            cung kính tiếp nhận. Hắn hướng về kiếm tôn Lăng Thiên Hậu khom lưng <BR>            một cái, sau đó tiến vào trong.</P>

<P>            Lúc này phía sau kiếm tôn Lăng Thiên Hậu, Tham Lang cũng đã sớm biến <BR>            mất. Thân ảnh của hắn hóa thành đạo kiếm khí vừa nãy, theo Kiếm Tiếu <BR>            Thập Nhị Tử của Đại La kiếm tông tiến vào trong cánh cửa Đông Hải <BR>            yêu linh.</P>

<P>            Ánh mắt Thiên Vận Tử bình tĩnh, đầy thâm ý nhìn kiếm tôn Lăng Thiên <BR>            Hậu, chậm rãi nói: </P>

<P>            - Đệ tử Thiên Vận Tông cũng đi vào đi!</P>

<P>            Mười người bao gồm cả Vương Lâm đều dạ ran, trong nháy mắt liền đứng <BR>            lên bay về phía lối vào.</P>

<P>            Chẳng qua tốc độ Vương Lâm chậm hơn, không tranh vào trước mà chờ <BR>            người bên ngoài tiến vào hết lúc này mới từng bước một bước vào.</P>

<P>            Toàn bộ đệ tử của Đại La kiếm tông và Thiên Vận Tông đã tiến vào <BR>            cánh cửa yêu linh, sau đó là tới đệ tử của các tông phái và các lão <BR>            quái vật khác. Tất cả đều hóa thành những đạo cầu vồng bay thẳng tới <BR>            cánh cửa đó.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết đang ở trên huyết ngọc, lúc này đôi mắt lộ vẻ suy <BR>            tư, cắn răng một cái, cả người hóa thành một đạo huyết quang, bay <BR>            thẳng tới lối vào.</P>

<P>            Sau nửa canh giờ, tu sĩ bốn phía cũng đã lục tục tiến vào. Đến người <BR>            cuối cùng từ khoảng chừng đã có cả trăm người, trong đó không ít <BR>            người là đệ tử của những lão quái thành danh.</P>

<P>            Sau nửa canh giờ, kiếm tôn Lăng Thiên Hậu vẫy tay phải một cái, lập <BR>            tức bốn điểm trên cánh cửa lập tức chấn động, sau đó đột nhiên hóa <BR>            thành bốn đạo kiếm quang, nhanh chóng bay trở lại bên cạnh Lăng <BR>            Thiên Hậu, hiện lên ở sau lưng hắn, một lần nữa lại hóa thành những <BR>            đạo kiếm quang hư ảo lấp lóe không ngừng.</P>

<P>            Bốn đạo kiếm ảnh biến mất, lối vào trên cánh cửa Đông Hải yêu linh <BR>            cũng nhanh chóng lóe lên hai màu xanh đỏ. Hầu như chỉ trong nháy <BR>            mắt, lối vào đó liền biến mất không còn bóng dáng.</P>

<P>            Tu sĩ bốn phía lúc này liền tản ra rời đi, mặc dù vẫn có người chưa <BR>            đỉ những cũng chẳng nhiều lắm. Chỉ một lúc sau, ở giữa bầu trời Đông <BR>            Hải chỉ còn lại vài tu sĩ.</P>

<P>            Những tu sĩ này đều là những lão quái đã thành danh. Đám người này <BR>            tu vi thông thần, chẳng xa lạ gì nhau. Bọn họ sở dĩ không rời đi chỉ <BR>            có một nguyên nhân duy nhất, đó là vật còn lại ở trong tầng sóng <BR>            không khí màu đỏ kia.</P>

<P>            Chuyện này có liên quan tới một đại bí mật của Thiên Vận Tinh. Lúc <BR>            này bên trong không gian, mọi người đều trầm mặc, không nói câu nào.</P>

<P>            Ánh mắt kiếm tôn Lăng Thiên Hậu sững lại, nhìn về phía Thiên Vận <BR>            Tông phía xa xa, quát: </P>

<P>            - Thiên Vận Tử, vật cuối cùng trong tầng sóng không khí ấy là lệnh <BR>            bài!</P>

<P>            Ánh mắt Thiên Vận Tông bình tĩnh nhìn kiếm tôn, sau đó liếc qua lão <BR>            hữu bốn phía. Hắn mỉm cười nói: </P>

<P>            - Không sai, đúng là lệnh bài, hơn nữa có tất cả ba cái! Không ngờ <BR>            tới lần này cánh cửa Đông Hải yêu linh mở ra thật sự ta lại gặp được <BR>            lệnh bài này. Nếu lúc này lệnh bài đã bị hút vào Đông Hải, ta đợi <BR>            một chút cũng không sao. Đông Hải mỗi lần mở ra, đệ tử đều phải vào <BR>            trong đó thí luyện năm trăm năm. Vì thế chúng ta cứ ước định là năm <BR>            trăm năm nữa sẽ tụ tập lại đây. Đến lúc đó chúng ta lại tiến vào nơi <BR>            ấy một lần nữa. Chẳng qua chuyện năm đó các vị chắc đều đã biết, cho <BR>            nên lúc này nhất định phải chuẩn bị thật cẩn thận. Ta nghĩ thời gian <BR>            năm trăm năm cũng đủ đều chuẩn bị rồi.</P>

<P>            Thiên Vận Tử nói xong ôm quyền hướng về bốn phía, vung tay áo một <BR>            cái, cả người bước vào hư không một bước. Không gian như giao động <BR>            lăn tăn, sau đó thân ảnh hắn từ từ tiêu tán.</P>

<P>            Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn thật sâu vào <BR>            cánh cửa Đông Hải yêu linh, sau đó sau người hóa thành một đạo kiếm <BR>            quang, biến mất hoàn toàn.</P>

<P>            Hai người vừa rời đi, những lão quái vật thành danh bốn xung quanh <BR>            đều chia thành từng nhóm năm ba người, dần dần tản đi cả.</P>

<P>            Bên ngoài cánh cửa Đông Hải yêu linh lúc này lại khôi phục sự yên <BR>            tĩnh. Từ xa nhìn lại, cả khối nước biển lơ lửng trên không, trong đó <BR>            có vô số vật chậm rãi chuyển động, tỏa ra khí tức kỳ dị.</P>

<P>            Hai màu đỏ xanh thỉnh thoảng lại lóe lên không ngừng. Kiếm tôn Lăng <BR>            Thiên Hậu hóa thành một đạo kiếm quang lao qua hư không. Đại La kiếm <BR>            tông cũng không phải ở trên Thiên Vận Tinh, không phải ở một trên <BR>            năm đại phó tinh mà là ở một đại tinh cầu mà Lăng Thiên Hậu đưa từ <BR>            tinh không tới.</P>

<P>            Tinh cầu này tuy không lớn hơn Thiên Vận Tinh nhưng lại lớn hơn gấp <BR>            mấy lần năm đại phó tinh. Linh lực trên này rất sung túc, cực kỳ <BR>            thích hợp cho tu sĩ tu luyện.</P>

<P>            Đại La kiếm tông được hắn đặt ở nơi này.</P>

<P>            Tinh cầu này, Lăng Thiên Hậu đặt tên là Đại La tinh!</P>

<P>            Lăng Thiên Hậu bay ào ào một đường, trực tiếp phá vỡ cương phong bên <BR>            ngoài của Đại La tinh, tiến nhập vào trong đông bộ của Đại La tinh <BR>            nơi hắn bế quan.</P>

<P>            - Trong thời gian hai trăm năm, lão phu nhất định hoàn toàn luyện <BR>            hóa Tiên kiếm kia, lấy chín chín yêu linh quy nhất, đem tiên kiếm <BR>            này luyện thành yêu kiếm. Tới khi đó, việc thu lệnh bài của ta sẽ <BR>            nắm chắc hơn gấp đôi! </P>

<P>            Ánh mắt kiếm tôn Lăng Thiên Hậu lóe lên, thân hình biến mất ở bên <BR>            ngoài nơi bế quan.</P>

<P>            Lại nói về Thiên Vận Tử. Hắn sau khi trở lại Thiên Vận Tinh lập tức <BR>            đi vào trong bảo tháp bảy màu trong dãy núi tam sắc. Ở nơi đó, hắn <BR>            khoanh chân ngồi xuống, bên cạnh đặt vài mẩu xương thú đen kịt!</P>

<P>            Mấy cái xương thú này cực kỳ sáng, tràn ngập một thứ khí tức tà dị.</P>

<P>            - Đệ tử Vương Lâm này của ta thật sự là một người may mắn. Chỉ không <BR>            biết là vận may của hắn còn lại được bao nhiêu. </P>

<P>            Thần sắc Thiên Vận Tử như thường, tay phải chụp một cái. Đám xương <BR>            thú bên cạnh lập tức bay lên, dưới một cái khoát tay của hắn liền <BR>            rơi xuống bốn xung quanh.</P>

<P>            Ánh mắt Thiên Vận Tử lóe sáng, cẩn thận quan sát, khóe miệng dần dần <BR>            lộ nụ cười.</P>

<P>            Bên trong cánh cửa Đông Hải yêu linh là một thế giới hỗn độn. Thậm <BR>            chí có thể nói nơi này là một thế giới tự hình thành!</P>

<P>            Có lẽ cũng có người biết tuổi thọ của nơi này, nhưng Vương Lâm hiển <BR>            nhiên không phải là một trong số đó. Hắn sau khi bước vào cánh cửa <BR>            yêu linh này liền cảm thấy dường như đã xuyên qua mặt nước, tiến vào <BR>            dưới đáy biển vậy. Trước mặt hắn bây giờ là một hoang nguyên rất <BR>lớn.</P>

<P>            Nơi này có trời, có đất, thậm chí có cả đại dương. Nhưng nơi này lại <BR>            chẳng giống bất kỳ tu chân tinh nào.</P>

<P>            Bốn phía xung quanh Vương Lâm lúc này chẳng có một bóng người, chỉ <BR>            là một mảnh hoang nguyên. Chín người khác của Thiên Vận Tông trong <BR>            nháy mắt khi bước vào đây liền bị một lực lượng kỳ dị đẩy tản nhau <BR>            ra, lúc này chẳng biết đã đi đâu cả.</P>

<P>            - Cánh cửa Đông Hải yêu linh này không hề giống với bất cứ nơi nào <BR>            ta đã từng đi qua trước đây. Nơi này giống như một thế giới của phàm <BR>            nhân, chẳng hề giống với một nơi thí luyện có trọng bảo. </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thần thức tản ra, thân thể nhoáng lên <BR>            liền bay lên không, từ từ bay đi.</P>

<P>            - Người của những tông phái khác hẳn là cũng giống ta bây giờ, đều <BR>            bị tản ra khắp nơi, đường đi khác nhau. Tôn Vân Sơn từng nói, hành <BR>            trình Đông Hải này có thời gian năm trăm năm. Nói cách khác ta phải <BR>            ở lại đây trong thời gian đó rồi....... </P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm như thường, vừa phi hành ánh mắt vừa lộ vẻ suy <BR>tư.</P>

<P>            - Thời gian năm trăm năm đối với con người thì có thể cả thế giới đã <BR>            thay đổi, nhưng đối với người tu đạo thì chỉ trong nháy mắt. Chẳng <BR>            qua trong năm trăm năm này ta muốn làm rất nhiều việc, Sát lục tiên <BR>            quyết phải tu luyện tới đại thành! Đó là việc thứ nhất! Hơn nữa ở <BR>            nơi này, nếu Thác Sâm ở Chu Tước tinh thoát khốn cũng sẽ tuyệt đối <BR>            không thể đoán ra ta ở nơi này! Do vậy ta lại có thêm thời gian năm <BR>            trăm năm chuẩn bị. </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khóe miệng mỉm cười.</P>

<P>            Hắn trước đó đã nghe Tôn Vân Sơn nói, bên trong cánh cửa Đông Hải <BR>            yêu linh có thời hạn năm trăm năm, trong lòng hắn liền thầm hạ quyết <BR>            tâm phải đi một chuyến này.</P>

<P>            Phải biết rằng hiện giờ người Vương Lâm kiêng kỵ nhất chính là Thác <BR>            Sâm đang ở chỗ cổ thần. Người này một khi thoát khốn lập tức sẽ đi <BR>            tìm Vương Lâm đầu tiên. Với tu vi hiện giờ của Vương Lâm, muốn chiến <BR>            thắng hắn thật sự quá khó khăn!</P>

<P>            Đó cũng là lý do Vương Lâm điên cuồng học tập Sát lục tiên quyết, <BR>            luyện hóa sinh cơ, lạc ấn. Vương Lâm biết bản thân mình không có khả <BR>            năng chiến thắng Thác Sâm. Bởi vậy hắn muốn học được một phương pháp <BR>            bảo vệ tính mạng!</P>

<P>            Sát lục tiên quyết này sau khi đại thành có thể ngưng kết một lượng <BR>            lớn lạc ấn sinh mệnh, do đó đây là cơ hội để có thể chống lại Thác <BR>            Sâm!</P>

<P>            - Thời gian năm trăm năm không biết tu vi của ta có thể đạt tới mức <BR>            nào đây? </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lộ ánh sáng kỳ dị, ầm thầm trầm tư.</P>

<P>            - Chuyện của Chu Dật tiền bối cũng là một trong những nguyên nhân <BR>            khiến ta tiến vào nơi này. Lấy ý cảnh trong bảo tháp của Chu Dật <BR>            tiền bối thì tìm được nơi phong ấn của kiếm tôn Lăng Thiên Hậu kia <BR>            hẳn là không khó. Nếu có thể cứu được Chu Dật tiền bối ra, với tu vi <BR>            của hắn trước đây, phối hợp với tiên kiếm chắc chắn khiến cho ta <BR>            trong khoảng thời gian ngắn đạt được công kích cực mạnh!<BR>            Mặt khác còn có thanh đại kiếm bên ngoài cánh cửa Đông Hải yêu linh <BR>            ta thấy giống hệt như Cự Phú. </P>

<P>            Vẻ suy tư trong ánh mắt của Vương Lâm càng đậm.</P>

<P>            - Trong Cự Phú có ẩn chứa kiếm kỹ của kiếm hồn. Nếu thật sự tìm được <BR>            Cự Phú, học được kiếm kỹ của kiếm hồn thì uy lực của tiên kiếm sẽ <BR>            nhất định tăng lên gấp bội.</P>

<P><BR>             </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 521: Sơn cốc. </P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            - Chẳng qua hết thảy nếu đem so sánh với khối lệnh bài mà ta thấy <BR>            cuối cùng. Khối lệnh bài đó rốt cục là vật gì mà có thể khiến đám <BR>            người Thiên Vận Tử và Lăng Thiên Hậu phải biến sắc. Chuyện bí ẩn <BR>            trên Thiên Vận Tinh thật sự quá nhiều, ta không thể đoán ra nổi. </P>

<P>            Vương Lâm than nhẹ, trầm ngâm không nói.</P>

<P>            - Thôi, việc tới đâu hay tới đó vậy, vội vàng cũng không được. Lúc <BR>            này bổn tôn đang ẩn ở tinh cầu nọ, sẽ không dễ gì bị người khác phát <BR>            hiện. Hơn nữa Thác Sâm cũng chỉ tập trung vào ta, không biết được <BR>            bổn tôn. Lúc này ta mượn thời gian năm trăm năm khiến tu vi tăng <BR>            nhanh, chuẩn bị thật tốt cho hành trình sau này! </P>

<P>            Vương Lâm thu hồi tâm tư. Dọc đường vừa đi vừa nghĩ, hắn không ngờ <BR>            đã bay qua vô sốặm đường. Lúc này thần thức hắn vẫn quét quanh, <BR>            không thấy bất cứ điều gì kỳ dị. Khắp nơi trên mặt đất đều là bình <BR>            nguyên hoang vu.</P>

<P>            Bình nguyên này cũng rất yên bình, chẳng có chút tiếng động. Trong <BR>            phạm vi thần thức của Vương Lâm, trừ hắn ra thì không có bất cứ sinh <BR>            mạng nào khác.</P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, tiếp tục phi hành.</P>

<P>            Thời gian chầm chậm trôi qua. Mười ngày sau, Vương Lâm đang phi hành <BR>            đột nhiên sắc mặt thay đổi, ánh mắt như điện nhìn về phía xa. Hắn <BR>            lập tức dừng bước, sững lại một chút rồi thân thể như lưu tinh, tốc <BR>            độ nhan hơn trước vô số lần, đột nhiên thuấn di.</P>

<P>            Ngoài bình nguyên hoang vu là một vùng núi non trùng điệp, cây cối <BR>            xanh biếc một màu.</P>

<P>            Lúc này bên trong rừng cây có một người nửa thân thể xích lõa, lấy <BR>            một ít nhựa cây vẽ loạn lên người, hiện lên một tầng sắc xanh nhàn <BR>            nhạt.</P>

<P>            Hắn nằm im không nhúc nhích, thậm chí cả hô hấp cũng rất nhỏ, như có <BR>            như không. Một lúc sau, thân thể người này hầu như hoàn toàn biến <BR>            mất, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra hắn.</P>

<P>            Không lâu sau, đột nhiên trong đám cây phía xa truyền tới tiếng chạy <BR>            loạt xoạt. Ngay sau đó một con dã thú lớn cỡ con chó, khóe miệng có <BR>            hai cái răng năng sắc bén g<BR>            ào thét chạy tới.</P>

<P>            Bề ngoài con thú này trông chẳng khác gì con lợn rừng, nhưng trên cơ <BR>            thể nó lại có một luồng hung khí, hiển nhiên là một loài thú hung <BR>            mãnh bạo ngược. Tuy vậy nhưng trên thân thể nó lại không có chút <BR>            linh lực nào.</P>

<P>            Con dã thú gào thét phóng ra từ lùm cây. Chẳng qua ngay trong nháy <BR>            mắt khi nó lao ra, người nọ vẫn nằm yên trên mặt đất không nhúc <BR>            nhích đột nhiên nhảy lên, trên tay không biết từ lúc nào đã nắm một <BR>            cái gậy dài màu đen. Ở trên đầu gậy này còn có một lưỡi dao nhỏ phát <BR>            ra u quang.</P>

<P>            Tốc độ người nọ cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt cái gậy trong <BR>            tay hắn đã hung hăng đâm về phía con dã thú. Dã thú nọ rõ ràng trước <BR>            đó không phát hiện ra nơi này có người, hoảng sợ nhưng lại càng phẫn <BR>            nộ. Nó gào thét nhưng không né tránh mà lao thẳng vào cây gậy trong <BR>            tay người kia.</P>

<P>            Chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng, cây gậy đã gẫy vụn. Người toàn thân vẽ <BR>            nhựa cây xanh biếc kia nhún người xoay nhẹ một cái, tay đã bắt được <BR>            lưỡi dao trên đầu gậy, không chút do dự nhảy lên người con thú, tay <BR>            trái nắm chặt lấy lông gáy nó, tay phải cầm dao mạnh mẽ đâm tới, <BR>            không ngờ trực tiếp đâm thẳng vào cổ con thú.</P>

<P>            Con dã thú bị đau, phát ra tiếng gào thê lương, cố sức giãy dụa, <BR>            mang theo người trên lưng lao húc lung tung.</P>

<P>            Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện giữa không trung. Đôi mắt hắn hiện lên <BR>            ánh sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào một người một thú phía dưới!</P>

<P>            Một người một thú nàu là những sinh vật đầu tiên hắn gặp trong mười <BR>            ngày nay.</P>

<P>            Chỉ thấy đôi mắt dã thú lúc này đỏ bừng phát ra tiếng gầm rú thê <BR>            lương. Nhưng người trên lưng ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, tay trái <BR>            nắm chặt lông gáy nó, thân thể áp sát vào lưng dã thú, tay phải giữ <BR>            chặt con dao đang đâm sâu vào cổ con thú.</P>

<P>            Một lúc sau, ánh mắt con thủ ảm đạm dần. Máu từ vết thương trên cổ <BR>            chảy xuống đã không còn màu đỏ mà lộ ra u quang. Cuối cùng con thú <BR>            này ngã phịch xuống mặt đất, không nhúc nhích nữa.</P>

<P>            Người trên lưng dã thú lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rút con dao <BR>            ra. Nhưng đúng lúc này đột nhiên hắn biến sắc, xoay vụt người lại <BR>            ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt ộ vẻ mê mang.</P>

<P>            Vương Lâm nhướng mày nhìn về người này, trong lòng thầm kinh ngạc. <BR>            Trong cơ thể người này không có linh lực nhưng lại có linh tính kinh <BR>            người như vậy, không ngờ lại có thể mơ hồ phát hiện ra xung quanh có <BR>            người.</P>

<P>            Trong lòng vừa động, thân thể hắn ở giữa không trung từ từ hiện ra, <BR>            ánh mắt lạnh như bưng nhìn người này.</P>

<P>            Người toàn thân vẽ thứ nhựa cây màu xanh biếc kia khi thấy Vương Lâm <BR>            hiện ra giữa không trung nhất thời ngẩn ra. Ánh mắt hắn lộ vẻ kỳ dị. <BR>            Hắn hầu như lập tức nhảy dựng lên, đứng trên thân thể dã thú kia, <BR>            tay phải cầm con dao, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, dùng một thanh <BR>            âm khàn khàn bay nhanh lên nói: </P>

<P>            - Thú, ta! </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm sững lại, tức cười nói: </P>

<P>            - Ta không tranh đoạt với ngươi! </P>

<P>            Người nọ nhìn Vương Lâm một lúc, sau đó chậm rãi ngồi xuống, cố hết <BR>            sức nắm lấy lông mao của con thú, hướng về phía đám cây cối kéo đi. <BR>            Vừa đi hắn vừa nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ đề phòng.</P>

<P>            Mãi cho tới khi người này đi vào trong lùm cây, Vương Lâm vẫn không <BR>            động thân. Hắn cảm thấy người này có chút thú vị.</P>

<P>            Người nọ kéo dã thú đi thật xa, phát hiện Vương Lâm không đi theo <BR>            sau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy lông con thú, tiếp tục <BR>            kéo đi.</P>

<P>            Hắn đi quanh quẩn hồi lâu, mãi tới khi mặt trời sắp lặn mới tiến vào <BR>            trong một sơn cốc.</P>

<P>            Sơn cốc này khi hắn vừa tiến vào liền ẩn hiện có một làn sóng gợn lờ <BR>            mờ hiện lên. Chẳng qua làn sóng này cực kỳ nhỏ, hơn nữa trong nháy <BR>            mắt là đã tiêu tan, rất khó có thể phát hiện. Trong nháy mắt khi <BR>            thân ảnh người này tiến vào sơn cốc, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, <BR>            chậm rãi hiện ra trong hư không. Ánh mắt hắn chớp động, cẩn thận <BR>            nhìn bốn phía, trong mắt lộ vẻ kỳ dị.</P>

<P>            - Bên ngoài sơn cốc này được người ta dùng đại thần thông bố trí một <BR>            trận pháp có thể ẩn dấu hết mọi khí tức sinh mạng. Nếu không phải ở <BR>            thật gần thì không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của trận pháp <BR>            này. Rõ ràng trận pháp này đã tồn tại vô số năm, thủ pháp bố trí <BR>            hoàn toàn bất động với tu sĩ trong liên minh tu chân, hẳn là tu sĩ <BR>            thời kỳ thượng cổ bố trí. </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm rực sáng. Hắn vẫn chưa nóng lòng tiến vào trong <BR>            sơn cốc mà ở bên ngoài cẩn thận xem xét, cuối cùng đưa ra được kết <BR>            luận đó.</P>

<P>            - Nơi này thật thú vị. Bên trong cánh cửa Đông Hải yêu linh này so <BR>            với những nơi ta đã tới tìm bảo vật rõ ràng hoàn toàn bất đồng! </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lóe ra những tia sáng lạ lùng, nhìn về phía sơn <BR>            cốc được trận pháp bảo vệ.</P>

<P>            Một lúc sau, tay phải Vương Lâm điểm về khoảng không phía trước một <BR>            cái. Nhất thời trên đầu ngón tay hắn linh quang chợt lóe lên, bắn ra <BR>            nhanh chóng bay tới sơn cốc.</P>

<P>            Chẳng qua khi linh khí vừa mới tiến vào sơn cốc thì đột nhiên trận <BR>            pháp bên ngoài sơn cốc lập tức truyền ra những tiếng ầm ầm. Một <BR>            luồng khí màu xanh bỗng nhiên từ trong trận pháp hiện ra, lập tức <BR>            thôn phệ linh quang do Vương Lâm phóng ra.</P>

<P>            Ngay sau đó, một loạt tiếng huyên náo từ trong sơnốc lập tức truyền <BR>            tới.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lui lại vài bước, thân thể lập tức biến <BR>            mất.</P>

<P>            Bên trong sơn cốc lóe lên những trận quang mang sáng ngời, sau đó ba <BR>            người đi ra!</P>

<P>            Ba người này đều là nửa người xích lõa, thân thể có thứ chất lỏng <BR>            xanh biếc bao trùm, trong tay cầm những vũ khí loang lổ. Trong nháy <BR>            mắt khi ba người đi ra khỏi sơn cốc, ánh mắt lập tức lộ vẻ cảnh <BR>            giác, cẩn thận quan sát bốn phía.</P>

<P>            Một lúc sau, ánh mắt ba người này lộ vẻ nghi hoặc, nhìn lần nhau rồi <BR>            xoay người quay trở lại sơn cốc.</P>

<P>            Trong nháy mắt thân ảnh họ biến mất trong sơn cốc, thân hình Vương <BR>            Lâm lại hóa thành một làn khói xanh theo sát họ. Chẳng qua khi hắn <BR>            vừa chạm vào trận pháp bảo vệ sơn cốc thì trận pháp liền lập tức <BR>            chuyển động, ánh sáng xanh lại lập tức lóe lên.</P>

<P>            Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lập tức tràn ngập bốn phía. Vương <BR>            Lâm nhướng mày, thân ảnh lui lại mấy bước. Hắn vừa lùi lại, ánh sáng <BR>            xanh trên trận pháp liền lập tức tiêu tan.</P>

<P>            - Thú vị! </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng hẳn.</P>

<P>            Tác dụng của trận pháp này hiển nhiên là để bảo vệ, bảo vệ tất cả <BR>            những gì ở trong sơn cốc này. Nếu không phải là người trong này, nếu <BR>            mạnh mẽ xông vào thì trận pháp sẽ triển khai toàn bộ uy lực, đem tất <BR>            cả những người xông vào giết sạch.</P>

<P>            Trận pháp này cực kỳ xảo diệu. Vương Lâm nhận thấy trong thời gian <BR>            ngắn căn bản không có khả năng phá giải. Ánh mắt hắn trầm xuống, đơn <BR>            giản ngồi khoanh chân xuống ngoài sơn cốc, bình tĩnh nhìn trận pháp <BR>            này chẳng nói một lời.</P>

<P>            Thân ảnh hắn vừa lộ ra lập tức khiến những người trong sơn cốc chú <BR>            ý. Hầu như ngay khi hắn vừa khoanh chân ngồi xuống không lâu, trong <BR>            sơn cốc lập tức lóe lên ánh sáng, ngay sau đó có bốn người đi ra.</P>

<P>            Trong bốn người này có ba người vừa rồi đã xuất hiện. Còn một người <BR>            mới vẻ mặt đầy sát khí, trong tay cầm một cây trường côn màu đen, <BR>            bên ngoài cũng có u quang lập lòe.</P>

<P>            Trong nháy mắt hắn đi ra, không nói một lời liền hung hăng ném <BR>            trường côn về phía trước, bay thẳng về phía Vương Lâm. Cùng lúc đó <BR>            khóe miệng người này lộ một nụ cười khát máu, chân bước nhanh, xông <BR>            tới.</P>

<P>            Ba người phía sau cũng gào thét, cầm vũ khí loang lổ trong tay phóng <BR>            về phía Vương Lâm.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm bình thản, đảo qua một cái, cây côn đang lao tới <BR>            lập tức tan nát.</P>

<P>            Người đang cười đầy vẻ khát máu kia nhất thời ngẩn ra, ngơ ngác nhìn <BR>            cây côn đã tan tành giữa không trung, há miệng không nói được nên <BR>            lời. Ba người phía sau cũng dừng chân.</P>

<P>            Vương Lâm không nói nhảm với bọn họ, tay phải chụp một cái. Bốn <BR>            người này kêu lên kinh hãi. Thân thể họ lập tức bị một lực lượng vô <BR>            hình vây lại, nắm tới đưa sang một bên, bị Vương Lâm giam lại, không <BR>            thể nhúc nhích.</P>

<P>            Đối với những người trong thân thể không có chút linh lực, lấy thân <BR>            phận của Vương Lâm vốn không đối phó với họ. Nhưng nơi này quá mức <BR>            quỷ dị, chỉ một sơn cốc lại có thứ trận pháp thượng cổ bậc này tồn <BR>            tại. Vì muốn biết rõ mọi nguyên nhân, Vương Lâm chỉ có thể lần ra <BR>            đầu mối từ những người bên trong sơn cốc này.</P>

<P>            Thuận tay bắt giữ bốn người này, thần sắc Vương Lâm như thường, tiếp <BR>            tục ngồi xuống.</P>

<P>            Chẳng bao lâu, trong sơn cốc vang lên những tiếng ồn ào, sau đó mấy <BR>            luồng ánh sáng lóe lên. Lúc này bên trong sơn cốc đi ra hai người.</P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 522: Trưởng lão trong cốc. </P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Trên thân thể hai người này không vẽ thứ chất lỏng xanh biếc kia <BR>            nhưng lại có một cỗ khí tức kỳ dị toát ra. Bọn họ hầu như vừa rời <BR>            khỏi sơn cốc liền lập tức cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi về <BR>            phía trước.</P>

<P>            Máu tươi không phải phun về phía Vương Lâm mà rơi xuống mặt đất phía <BR>            bên ngoài sơn cốc.</P>

<P>            Sau đó hai người này lập tức quay đầu chạy vào trong sơn cốc. Ánh <BR>            mắt Vương Lâm bình thản, hai tay chụp vào hư không một cái liền bắt <BR>            được hai người này, ném sang một bên.</P>

<P>            Hắn nhìn lại chỗ máu tươi hai người này phun trên mặt đất, lúc này <BR>            chỉ thấy nơi đó đột nhiên dâng lên một làn sương mù đỏ như máu. <BR>            Sương mù lúc mới đầu không dày nhưng càng về sau lại sôi trào lên, <BR>            bao phủ dày đặc toàn bộ bên ngoài sơn cốc.</P>

<P>            Vương Lâm vẫn ngồi khoanh chân ở đó, ảnh mắt bình thản nhìn về phía <BR>            sơn cốc, không thi triển bất cứ pháp thuật gì.</P>

<P>            Đợi tới sau khi huyết vụ cực kỳ dày đặc rồi, đột nhiên bên trong sơn <BR>            cốc truyền ra những tiếng rít gào cực kỳ mãnh liệt. Trong tiếng gào <BR>            thét này, một bóng đen từ bên trong sơn cốc đi ra. Người này ẩn <BR>            trong huyết vụ, nhất thời khiến Vương Lâm cảm thấy rất quỷ dị.</P>

<P>            - Trả lại tộc nhân cho ta, ngươi, cút ngay khỏi bộ tộc ta! Nếu <BR>            không, chết! </P>

<P>            Một âm thanh lạnh như băng từ trong miệng bóng đen nơi huyết vụ vang <BR>            lên.</P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm như thường, hừ nhẹ một tiếng, thân thể đứng lên, <BR>            bỗng nhiên bước về phía trước một bước. Dưới một bước này, lập tức <BR>            bốn phía xung quanh Vương Lâm xuất hiện vô số đợt sóng không khí, <BR>            chấn động kịch liệt, theo bước chân của Vương Lâm ầm ầm đánh tới.</P>

<P>            Từng bước đi tới, làn sóng ầm ầm đánh ra. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt <BR>            huyết vụ bao trùm sơn cốc lập tức như băng tuyết dưới ánh mặt trời, <BR>            lập tức phát ra những tiếng xèo xèo, sau đó với tốc độ mắt thường có <BR>            thể nhận thấy tan biến đi.</P>

<P>            Cả quá trình này diễn ra chưa tới ba nhịp thở. Sau đó, huyết vụ đã <BR>            hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại một ngoài toàn thân mặc hắc bào đang <BR>            đứng ngoài sơn cốc, đôi mắt lộ vẻ khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Vương Lâm <BR>            đang từng bước đi tới.</P>

<P>            Thân thể hắn lùi lại phía sau, nhưng lúc này tay phải Vương Lâm chụp <BR>            vào hư không một cái. Người này không tự chủ được liền bay về phía <BR>            trước, rơi xuống trước người Vương Lâm.</P>

<P>            Lạnh lùng nhìn người này, Vương Lâm phất tay phải, ném hắn vào chỗ <BR>            sáu người còn lại.</P>

<P>            Xong việc, Vương Lâm lại đánh giá trận pháp một chút rồi khoanh chân <BR>            ngồi xuống, chẳng nói một lời.</P>

<P>            Thần thông như sấm sét ấy khiến đám người trong cốc yên tĩnh lại. Sự <BR>            yên tĩnh này kéo dài tới ba ngày!</P>

<P>            Ba ngày này Vương Lâm cũng chẳng làm gì, chỉ ngồi im lặng bên ngoài <BR>            cốc.</P>

<P>            Sáng sớm ngày thứ tư, bên ngoài trận pháp đột nhiên vang lên những <BR>            tiếng ầm ầm, sau đó một lão giả tóc bạc trông đầy vẻ tang thương, <BR>            trong tay cầm một cây quải trượng màu đen từng bước một từ trong cốc <BR>            đi ra.</P>

<P>            Phía sau hắn là mười một sinh vật thân trâu mình người, toàn thân <BR>            xích lõa. Những người này đều xanh xao vàng vọt nhưng trong ánh mắt <BR>            lại lấp lánh hữu thần.</P>

<P>            - Tu sĩ từ bên ngoài tới. Ngươi đã ở đây mấy ngày rồi. Sự lỗ mãng <BR>            trước đây của chúng ta mong ngươi không để ý tới. Lão phu tên là Âu <BR>            Dương Hoa, chính là trưởng lão của sơn cốc. Hay là ngươi thả tộc <BR>            nhân của chúng ta ra, ta và người cùng nói chuyện cặn kẽ có được hay <BR>            không? </P>

<P>            Thân thể lão giả hiển nhiên là cực kỳ yếu ớt, đi ra khỏi cốc liền <BR>            nhẹ giọng nói.</P>

<P>            - Từ khi lão phu có thể nhớ thì đã sinh hoạt ở nơi này, tới bây giờ <BR>            không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi. </P>

<P>            Âu Dương Hoa ngồi ở ngoài sơn cốc. Trước người hắn đặt một chiếc bàn <BR>            do xương cốt chế thành, bên trên đặt chút hoa quả.</P>

<P>            Vương Lâm khoanh chân ngồi đối diện, thần sắc như thường.</P>

<P>            Những người hắn bắt đều đã được thả ra, trở lại bên trong sơn cốc.</P>

<P>            - Nơi này rốt cục lớn thế nào, ta cũng không biết, nhưng lão phu <BR>            biết ngoài ba ngàn dặm có một tòa thành trì rất lớn. Nơi đó là một <BR>            Cổ yêu thành. Lão phu khi còn nhỏ đã được ở đó học tập, vì thế mới <BR>            đạt được tuổi thọ cao như thế. Tu sĩ từ bên ngoài tới, ta biết ngươi <BR>            muốn gì, nhưng ta nghĩ thứ ngươi muốn không thể ở bộ tộc ta được. </P>

<P>            Âu Dương Hoa bình tĩnh nói.</P>

<P>            - Ngươi biết ta đến từ đâu sao? Ánh mắt Vương Lâm bình thản, chậm <BR>            rãi nói.</P>

<P>            - Từ khi ngươi xuất hiện bên ngoài sơn cốc ta đã biết ngươi không <BR>            phải là người của vùng đất này. Phải nói ngươi cũng như những người <BR>            khác cứ bốn trăm năm lại tới một lần. Mỗi lần tới đây lại khiến nơi <BR>            này tràn ngập gió tanh mưa máu. Cho nên chúng ta cũng không chào đón <BR>            ngươi! </P>

<P>            Âu Dương Hoa than nhẹ.</P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm như thường, nói: </P>

<P>            - Trừ ta ra ngươi có tin tức của những người khác từ bên ngoài tới <BR>            không? </P>

<P>            - Tạm thời không có. Ta hy vọng sau này cũng không có. Người từ bên <BR>            ngoài tới, nơi này không có vật ngươi cần, mọi chuyện ta cũng đã nói <BR>            xong, vậy xin ngươi hãy rời đi đi. Ngươi có thể tới Cổ yêu thành <BR>            kia. Ở nơi đó ngươi sẽ tìm thấy thứ cần tìm. </P>

<P>            Âu Dương Hoa kiên quyết nói.</P>

<P>            - Ngươi hai lần nói tới vật ta cần tìm, vật ấy là gì? </P>

<P>            Vương Lâm bình thản nói.</P>

<P>            Sắc mặt Âu Dương Hoa trầm xuống, đứng dậy nhìn Vương Lâm nói: </P>

<P>            - Người từ bên ngoài tới, những điều ngươi muốn biết ta đã trả lời <BR>            xong. Tuy rằng ngươi có chút thần thông nhưng nếu không phải ta <BR>            không muốn dây dưa với ngươi thì đã không bỏ qua cho chuyện ngươi <BR>            bắt giữ tộc nhân của chúng ra. Ngươi có có lầm lẫn. Nếu trong vòng <BR>            ba nhịp thở mà ngươi còn không rời khỏi nơi này thì chớ trách lão <BR>            phu trở mặt vô tình! </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào lão giả, tay phải vỗ <BR>            vào hư không một cái. Lập tức một đạo thanh quang ngưng tụ trước <BR>            người hắn, sau đó lóe sáng liên hồi, gào thét lao thẳng tới phía sơn <BR>            cốc.</P>

<P>            Trận pháp bên ngoài sơn cốc lập tức vận chuyển, trong nháy mắt khi <BR>            thanh quang này đánh tới liền phát ra những tiếng ầm âm vang dội.</P>

<P>            Vương Lâm hừ lạnh, tay phải vỗ túi trữ vật. Cấm Phiên liền xuất hiện <BR>            trong tay hắn. Hắn phất tay một cái, chín trăm chín mươi chín tổ cấm <BR>            chế lập tức hóa thành những đạo cấm khí màu đen, tràn ngập bốn phía. <BR>            Lúc này phía trước thân hình Vương Lâm có vô số hắc khí, trông chẳng <BR>            khác gì ma tôn.</P>

<P>            Ánh mắt lạnh như băng của hắn đã có thêm uy áp vô tận.</P>

<P>            - Phá trận! </P>

<P>            Tiếng nói của Vương Lâm như truyền từ nơi cửu u tới. Vừa dứt lời, <BR>            lập tức chín trăm chín mươi chín đạo cấm khi điên cuồng lao ra, <BR>            không ngừng đánh sâu vào trận pháp.</P>

<P>            Sắc mặt Âu Dương Hoa đại biến, trở nên âm trầm cực độ. Hắn nhìn chằm <BR>            chằm vào Vương Lâm, một lúc sau liền cười lạnh, thân thể nhoáng lên, <BR>            trước mặt Vương Lâm hóa thành một vài điểm sáng rồi tan biến.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng. Hắn đã sớm nhận ra Âu Dương Hoa <BR>            trước mặt cũng không phải là một thân thể thực sự mà chỉ là một thế <BR>            thân hư ảo mà thôi. Nếu không phải hắn đã quan sát ngoài sơn cốc hồi <BR>            lâu, lại tỉ mỉ nghiên cứu cổ cấm chế, mơ hồ cảm thấy có thể phá trận <BR>            được thì hắn sao có thể dễ dàng thả mấy người kia ra chứ?</P>

<P>            Hai tay Vương Lâm bắt quyết, điểm vào trận pháp trên sơn cốc một <BR>            cái, miệng quát khẽ: </P>

<P>            - Bạo!</P>

<P>            Những tiếng ầm ầm vang lên quanh quẩn trong thiên địa. Cả sơn cốc <BR>            rung động kịch liệt, giống như địa long đang cuộn mình. Thượng cổ <BR>            trận pháp lúc này lóe lên quang mang sáng ngời.</P>

<P>            Cùng lúc này, trong sơn cốc truyền ra tiếng nói tang thương của Âu <BR>            Dương Hoa: </P>

<P>            - Người từ bên ngoài tới, ta cho ngươi thời gian ba nhịp thở, nếu <BR>            ngươi vẫn không đi thì lão phu sẽ mở trận pháp công kích! Đến lúc đó <BR>            thì ngươi chắc chắn phải chết!</P>

<P>            - Ngưng! </P>

<P>            Vương Lâm lại quát khẽ.</P>

<P>            Lời nói vừa dứt, nhất thời chín trăm chín mươi chín đạo cấm khí lập <BR>            tức truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, từng đạo cấm khí điên cuồng tự <BR>            bạo, sinh ra một lực tấn công cường đại, điên cuồng đánh lên trận <BR>            pháp.</P>

<P>            Trận pháp lại run rẩy kịch liệt lần nữa.</P>

<P>            Tiếng nói của Âu Dương Hoa lập tức bị cắt đứt. Từ trong sơn cốc <BR>            truyền ra những tiếng gầm thét phẫn nộ. Lúc này bên ngoài sơn cốc, <BR>            thanh quang hiện ra chói sáng.</P>

<P>            Thanh quang này trong nháy mắt đã dày đặc cực kỳ. Những đạo thanh <BR>            quang như sóng gợn bao phủ toàn bộ mọi vật ngoài sơn cốc, từ hoa cỏ <BR>            cây cối tới những tảng đá, mặt đất.</P>

<P>            Những gợn sóng này vừa mới xuất hiện, lập tức tạo nên một lực hút kỳ <BR>            dị, hút mọi thứ về phía thanh quang bên trong cốc.</P>

<P>            Lúc này thanh quang bên trong sơn cốc đột nhiên lóe lên, giống như <BR>            một ngọn lửa bùng cháy, sau đó nhanh chóng hình thành một bóng người <BR>            hư ảo màu xanh.</P>

<P>            Hư ảnh này trông giống người nhưng cao mấy trượng, mờ mờ ảo ảo, <BR>            không rõ tướng mạo. Bên ngoài hư ảnh này bao phủ bởi ánh sáng màu <BR>            xanh.</P>

<P>            Hư ảnh này vừa hiện lên, bên trong cốc liền truyền ra tiếng nói của <BR>            Âu Dương Hoa.</P>

<P>            - Người từ bên ngoài tới, mọi chuyện đều là do ngươi tự chuốc lấy! <BR>            Thanh ảnh, giết hắn! Lấy hồn phách của hắn làm tế phẩm cho yêu linh <BR>            tối nay!</P>

<P>            Vừa dứt lời, thanh ảnh liền truyền ra âm thanh giống như tiếng người <BR>            gầm thét. Tiếng gầm gừ này không lớn nhưng lại khiến bầu trời đột <BR>            nhiên biến sắc, khiến đại địa chấn động.</P>

<P>            Việc này diễn ra trong nháy mắt nhưng lại làm Vương Lâm sững lại. <BR>            Miệng hắn lộ một nụ cười khó nhận ra, giơ tay phải bắt quyết, điểm <BR>            vào hư không một cái, trong miệng nói khẽ: </P>

<P>            - Cấm pháp chi mâu!</P>

<P>            Tay phải của Vương Lâm chụp một cái vào hư không. Những đạo cấm khí <BR>            màu đen như du long từ phía chân trời bay tới, lao về dày đặc khiến <BR>            toàn bộ thiên địa như như bị bao phủ bởi một đám du long màu đen.</P>

<P>            Nhất là từ trong đó còn truyền ra những tiếng gào khóc. Cảnh tượng <BR>            này giống như ma quân từ nơi địa phủ tràn tới. Hắc khí gào thét chói <BR>            tai, nhanh chóng ngưng tụ lại trên tay phải Vương Lâm.</P>

<P>            Cuối cùng một thanh trường mâu đen kịt dài ba trượng xuất hiện trong <BR>            tay hắn.</P>

<P>            Trên thanh mâu này có những gợn sóng màu đen quanh quẩn, lại có cả <BR>            tiếng sấm đi đừng, lợn lờ xunh quanh cây mâu, khiến uy thế của nó <BR>            tăng lên.</P>

<P>            Nhất là ở lưỡi mâu có một đạo u quang hiển hiện, ở dưới ánh mặt trời <BR>            giữa trưa lại càng chói mắt vô cùng.</P>

<P>            Ngay khi thanh âm của Âu Dương Hoa vừa dứt, trường mâu trong tay <BR>            Vương Lâm đã vung ra, hóa thành một tia chớp màu đen hướng thẳng tới <BR>            hư ảnh màu xanh do trận pháp tạo thành.</P>

<P>            Tia chớp này cắt ngang chân trời, như một đạo cầu vồng, một nét bút <BR>            của thần linh ầm ầm lao tới hư ảnh, khí thế như thể xé trời rạch <BR>            đất, như bạch vân bay qua ngàn dặm trong chớp mắt.</P>

<P>            Nó gào thét phá không lao đi, như dẫn dụ cả sấm sét trên trời, khiến <BR>            bốn phía xung quanh ầm ầm vang động.</P>

<P>          </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 523: Phá trận. </P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Trường mâu phá không lao tới, giống như sấm sét từ chín tầng trời <BR>            cao giáng xuống, trực tiếp đánh thẳng vào thanh ảnh do trận pháp tạo <BR>            thành. Thanh ảnh kia trông mơ hồ, không rõ ngũ quan, chỉ có thể thấy <BR>            hình dạnh như ẩn như hiện mà thôi.</P>

<P>            Chỗ hai mắt của nó lúc này hiện lên vẻ kỳ dị. Nó giơ tay phải lên, <BR>            không ngờ lại bắt quyết như tu sĩ, miệng mấp máy như đang đọc khẩu <BR>            quyết.</P>

<P>            Nhất thời những ánh sáng xanh trên cây cỏ, trên mặt đất bốn phía lập <BR>            tức lóe lên. Cơ hồ trong nháy mắt, bốn phía đều tràn ngập ánh sáng <BR>            xanh.</P>

<P>            Những chuyện này đều diễn ra trong thời gian cực ngắn. Vương Lâm khi <BR>            vừa thấy thanh ảnh lại có động tác giống tu sĩ, hai mắt sững lại, <BR>            sau đó không quản tới trường mâu, thân thể lập tức lui lại phía sau <BR>            hơn mười trượng.</P>

<P>            Thân hình Vương Lâm còn đang lùi lại, trường mâu đã nhanh như chớp <BR>            đánh thẳng tới thanh ảnh.</P>

<P>            Cùng lúc này, trong mắt Vương Lâm lộ ra tia sáng kỳ dị. Hai tay hắn <BR>            bắt quyết, thân thể sau khi lùi ra khỏi vị cốc, trong đầu liền hiện <BR>            lên một đám cấm chế.</P>

<P>            Tổ hợp cấm chế này lóe lên từng đạo phù văn tỏa ánh sáng kỳ dị. <BR>            Những phù văn này hợp lại một chỗ, sau đó lại lập tức tản ra, rồi <BR>            lại hợp lại.</P>

<P>            Chẳng qua sau vài lần thì những phù văn cấm chế này liền tách ra mỗi <BR>            nơi một cái.</P>

<P>            Nếu nhìn kỹ sẽ thấy những phù văn tách riêng ra này đã bao gồm mấy <BR>            chục cấm chế giống nhau trong đó. Chuyện này liên tục diễn ra, cứ <BR>            như là một vòng tròn luân hồi vậy.</P>

<P>            Đối với Vương Lâm mà nói, thứ này là một kiểu tính toán.</P>

<P>            Việc tính toán này thực ra ngay khi Vương Lâm thấy trận pháp thượng <BR>            cổ này lần đầu tiên, khi khoanh chân ngồi xuống đã bắt đầu. Sở học <BR>            của Vương Lâm cũng không phải cấm chế tầm thường mà là thượng cổ cấm <BR>            chế của cổ thần năm xưa. Trên thực tế loại thủ pháp này đã ra đời từ <BR>            thời kỳ cực xa xưa, cho dù là thượng cổ tu sĩ cũng chỉ nắm được chứ <BR>            không sáng tạo thêm được.</P>

<P>            - Năm mươi bảy cái rồi....vẫn phải tiếp tục! </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm sững lại.</P>

<P>            Trường mâu do cấm khí tạo thành phóng tới thanh ảnh. Ngay khi thân <BR>            thể Vương Lâm lui lại phía sau mấy trượng, trường mâu đã tới sát <BR>            thanh ảnh trong vòng một trượng.</P>

<P>            Tốc độ quá nhanh, mang theo tiếng kêu xé gió, sau đó đánh sâu vào <BR>            bên trong thanh ảnh.</P>

<P>            Trong nháy mắt, thanh ảnh nọ như bị gió mạnh thổi qua, tan nát.</P>

<P>            Chẳng qua chỉ trong nháy mắt khi nó tan nát, ánh sáng xanh đang tỏa <BR>            ra khắp bốn phía đột nhiên tối sầm lại.</P>

<P>            Nhưng ngay lập tức nó lại phát sáng chói lòa.</P>

<P>            Bên trong phạm vị ngàn trượng ngoài sơn cốc, tất cả thứ ánh sáng <BR>            xanh lúc này đều phát sáng chói mắt, dày đặc. Từng luồng ánh sáng lơ <BR>            lửng bay lên. Chúng phát sáng và kết hợp lại với nhau.</P>

<P>            Chuyện này dường như xảy ra ngay trong chớp mắt khi thanh ảnh kia <BR>            tan nát, sau đó hoàn toàn biến mất. Biến hóa này xảy ra quá nhanh, <BR>            căn bản không ai có thể kịp phản ứng.</P>

<P>            Thậm chí với tốc độ của trường mâu cấm khí cũng chỉ bay ra được vài <BR>            trượng mà thôi.</P>

<P>            Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm đang lùi lại bỗng dưng mở to đôi mắt.</P>

<P>            Lúc này trong đầu hắn vẫn đang tính toán liên tục, hơn nữa đã gần <BR>            hoàn thành tính toán ra tổ hợp cấm chế. Tuy vậy hai mắt hắn vẫn luôn <BR>            chăm chú nhìn trận pháp.</P>

<P>            Giờ phút này trong mắt hắn, trong phạm vi ngàn trượng bên trong trận <BR>            pháp đã bị thanh quang dày đặc bao vây. Ở ngoài sơn cốc ngàn dặm đã <BR>            hình thành một cái lồng bằng thanh quang thật lớn.</P>

<P>            Thân thể Vương Lâm hiển nhiên đã bị cái lồng này vây lại.</P>

<P>            Chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên. Lúc này không biết bao nhiêu luồng <BR>            sáng đồng thời lóe lên không ngừng.</P>

<P>            Dưới ánh sáng ấy, trường mâu do cấm khí tạo thành oanh một tiếng <BR>            liền bị phân thành hai.</P>

<P>            Trường mâu do cấm khi tuy bị hủy nhưng Vương Lâm không hề có vẻ đau <BR>            lòng. Dù sao thì trường mâu này cũng chỉ là do cấm khí biến ảo ra mà <BR>            thôi. Còn chuyện nó không thể phá vỡ trận pháp này thì Vương Lâm sớm <BR>            đã tính trước. Trừ phi tìm đúng địa phương không có gì bảo vệ mà <BR>            phóng trường mâu này thì may ra mới thể hiện được công kích cực mạnh <BR>            của nó.</P>

<P>            Vương Lâm sử dụng trường mâu này thực ra mục đích chính là để có <BR>            thêm thời gian tính toán. Lúc này hắn đã tính gần xong, bất cứ lúc <BR>            nào cũng có thể hoàn thành việc tính ra phương pháp phá trận.</P>

<P>            Trường mâu do cấm khi tạo thành đã bị hủy, bốn xung quanh là lồng <BR>            giam do thanh mang tạo nên. Vương Lâm bị nhốt trong đó nhưng thần <BR>            sắc của hắn vẫn như thường, chẳng có nửa điểm hoảng hốt.</P>

<P>            Những tính toán trong đầu hắn lại càng được đẩy nhanh.</P>

<P>            Trong sơn cốc lúc này truyền ra tiếng cười lạnh của Âu Dương Hoa.</P>

<P>            - Người từ bên ngoài tới. Trận pháp của tộc ta ngươi thấy thế nào? <BR>            Ngươi bây giờ rời khỏi đây cũng không muốn. Chỉ cần tự cắt một tay <BR>            một chân, lấy nguyên thần để ta hấp thu ba phần thì ta sẽ thả ngươi <BR>            rời đi! </P>

<P>            Vương Lâm ngẩng đầu nhìn sơn cốc, trong mắt lúc này không ngờ lại <BR>            lóe ra những hư ảnh của phù văn. Cuối cùng hư ảnh đó đột nhiên điên <BR>            cuồng ngưng tụ trong mắt hắn.</P>

<P>            - Thứ tám mươi ba! Đây đã là cực hạn rồi, hẳn là cũng đủ để phá vỡ <BR>            trận này! </P>

<P>            Trong một khắc cuối cùng, tính toán trong đầu Vương Lâm cũng đã có <BR>            đáp án.</P>

<P>            Giờ phút này trong hai mắt hắn tỏa ra ánh sáng như từ địa ngục đưa <BR>            tới, khiến người ta nhìn vào mà nội tâm run rẩy. Vương Lâm nhìn chằm <BR>            chằm vào sơn cốc, giọng nói lạnh như băng: </P>

<P>            - Càn rỡ, những lời ngông cuồng như vậy mà cũng dám nói! </P>

<P>            Trong cốc lại truyền ra tiếng cười điên cuồng của Âu Dương Hoa: </P>

<P>            - Đã thế lão phu phải xem ai mới là kẻ càn rỡ! Thanh ảnh, bắt rồi <BR>            giết hắn đi! </P>

<P>            Vừa dứt lời, quang võng hơn ngàn trượng trong nháy mắt liền thu lại <BR>            phía sơn cốc, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt chỉ còn cách Vương <BR>            Lâm hơn mười trượng.</P>

<P>            Thanh mang chỉ lóe lên một cái đã hoàn thành.</P>

<P>            - Người từ bên ngoài tới, ngươi sẽ trở thành yêu ảnh thứ hai của sơn <BR>            cốc chúng ta! </P>

<P>            Âm thanh của Âu Dương Hoa truyền ra từ trong sơn cốc đầy vẻ tàn <BR>nhẫn.</P>

<P>            Thân thể Vương Lâm cũng không động đậy, nhưng trong hai mắt liền <BR>            hiện lên một đạo phù văn kỳ dị. Những luồng ánh sáng quỷ dị từ trong <BR>            phù văn phát ra. Mỗi đạo phù văn đều lập lòe đầy yêu dị.</P>

<P>            Đồng thời phù văn trong mắt Vương Lâm tỏa ra, hướng về bốn phía đánh <BR>            tới.</P>

<P>            Đạo phù văn thứ nhất tỏa ra ánh sáng yêu dị, trực tiếp từ trong mắt <BR>            Vương Lâm lóe ra, rơi vào khoảng không hóa thành từng đợt sóng lăn <BR>            tăn, trong chớp mắt liền biến mất.</P>

<P>            Nhưng thanh mang từ xa đang điên cuồng tiến lại, những nơi nó đi qua <BR>            hết thảy mọi sinh vật đều héo rũ toàn bộ. Dường như thanh quang này <BR>            có thể thôn phệ vạn vật vậy. Nó từ ngoài hướng vào trung tâm, phạm <BR>            vi ngày càng nhỏ lại. Đồng thời khí tức của nó phát ra càng lúc này <BR>            mạnh.</P>

<P>            Chỉ một lát sau, thanh mang lóe lên, đã tới chỉ còn cách Vương Lâm <BR>            ba trượng.</P>

<P>            Chẳng qua chính vào lúc này, một phù văn cấm chế đầy đủ từ trong mắt <BR>            Vương Lâm lóe ra, tan vào hư vô, tạo thành những đạo sóng gợn, va <BR>            chạm với thanh mang.</P>

<P>            Chẳng có âm thanh kinh thiên động địa gì vang lên, nhưng chỉ thấy <BR>            thanh võng bốn phía đang điên cuồng co lại lập tức.....</P>

<P>            Truyền ra những tiếng xèo xèo, xu thế thu lại cũng tự dưng chậm hẳn.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Lúc này mười cái phù văn cấm chế đầy đủ <BR>            đột nhiên xuất hiện, trực tiếp hóa thành hư vô, tạo ra những đợt <BR>            sóng gợn, tản ra khắp nơi.</P>

<P>            Thanh võng đang chậm lại lúc này vang lên tiếng xèo xèo càng kịch <BR>            liệt. Lúc này những vết nứt đột nhiên xuất hiện, răng rắc lan ra <BR>            khắp thanh võng.</P>

<P>            - Ba mươi đạo cấm chế tổ hợp! </P>

<P>            Hai mắt Vương Lâm lóe sáng. Lúc này ba mươi đạo cấm chế tổ hợp từ <BR>            trong mắt Vương Lâm hiện lên, tan vào trong không khí.</P>

<P>            Thanh võng bên ngoài ba trượng lập tức tan tành, hóa thành những <BR>            điểm sang màu xanh, trông giống như một bầu trời đầy sao, cực kỳ đẹp <BR>            mắt.</P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm như thường, nhìn về phía sơn cốc. Lúc này trong <BR>            mắt hắn lóe lên những tổ hợp cấm chế phù văn yêu dị!</P>

<P>            Lập tức hơn bốn mươi tổ hợp cấm chế thoáng hiện lên.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm điểm vào hư không trước mặt một cái, ánh mặt lạnh <BR>            như băng. Tổ hợp cấm chế vừa thoáng hiện ra lập tức nhoáng lên, toàn <BR>            bộ nhằm hướng sơn cốc đánh tới, dung nhập với tổ hợp cấm chế đầy đủ <BR>            trong không trung, hóa thành một đạo sóng gợn.</P>

<P>            Đến giờ tổng cộng đã có tám mươi ba tổ hợp cấm chế được đánh ra. Đây <BR>            là kết quả do Vương Lâm sau một thời gian dài quan sát trận pháp nọ <BR>            mới nghĩ được biện pháp phá giải.</P>

<P>            Trên cả sơn cốc trong chớp mắt lập tức hiện lên một lượng lớn thanh <BR>            mang. Thanh mang này toàn bộ đều từ trong sơn cốc tỏa ra.</P>

<P>            Chẳng qua thanh mang vừa xuất hiện trong nháy mắt đã bị những phù <BR>            văn cấm chế kia lóe lên trên đó. Mỗi một lần phù văn lóe lên là lại <BR>            có một lượng lớn thanh mang vô thanh vô tức ảm đạm đi, sau đó biến <BR>            mất.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm như điện, bước lên hướng về sơn cốc đi tới.</P>

<P>            Theo bước chân của hắn, càng có nhiều thanh mang trong sơn cốc gào <BR>            thét lao ra. Chúng tụ lại một chỗ, hình thành một cột sáng màu xanh <BR>            lớn cỡ mấy trượng, điên cuồng lao ra, ầm ầm đánh thẳng về phía Vương <BR>            Lâm!</P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm như thường, bước chân không hề dừng lại, vẫn điềm <BR>            tĩnh bước tới.</P>

<P>            Cột sáng màu xanh ầm ầm đánh ra nhưng khi còn cách Vương Lâm hơn <BR>            mười bước chân liền bị những đạo phù văn cấm chế hiện lên cản lại.</P>

<P>            Cột sáng này liền lập tức ảm đạm đi, sau đó bị đánh tan nát một <BR>            phần. Vương Lâm vẫn bước tiếp, từng bước đi về phía sơn cốc.</P>

<P>            Cột sáng màu xanh cùng với bước chân của Vương Lâm liên tiếp lùi <BR>            lại, không ngừng bị đánh tan dần.</P>

<P>            Khi Vương Lâm chỉ còn cách sơn cốc hơn mười bước thì thanh quang đã <BR>            hoàn toàn tiêu tan. Cùng lúc đó, cả sơn cốc bỗng nhiên chấn động, <BR>            lực lượng bảo vệ bên ngoài đó điên cuồng tiêu tán.</P>

<P>            - Thượng tiên lưu tình, lưu tình...... Âu Dương Hoa biết sai rồi!! </P>

<P>            Tiếng nói của Âu Dương Hoa từ phía trong sơn cốc truyền ra.</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 524: Hoàng Long.</P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Tiếng nói của Âu Dương Hoa vội vã, mang theo vẻ khổ sở. Chỉ thấy hắn <BR>            trừ trong sơn cốc dẫn theo mười người đi ra. Những người này tuy <BR>            tuổi tác không giống nhau nhưng đều là đàn ông, trên thân thể vẽ đầy <BR>            thứ chất lỏng màu xanh biếc.</P>

<P>            Âu Dương Hoa sau khi hiện thân, nhìn Vương Lâm ở ngoài mười bước, <BR>            trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó thầm than một tiếng, <BR>            cung kính vái một cái, dùng ngữ khí thần phục nói: </P>

<P>            - Âu Dương Hoa không biết ngài là thượng tiên, mọi chuyện trước đây <BR>            xin nguyện một mình gánh chịu. Xin thượng tiên nể trời cao có đức <BR>            hiếu sinh mà đừng phá hủy trận pháp, khiến cho tất cả tộc nhân bại <BR>            lộ dưới yêu linh, trở thành thức ăn của bọn chúng. </P>

<P>            Phía sau Âu Dương Hoa, mười người kia cũng nhìn về phía Vương Lâm, <BR>            trên mặt lộ vẻ sợ hãi.</P>

<P>            Vương Lâm liếc nhìn đám người này một cái, tay phải giơ lên, điểm <BR>            một cái lên hư không. Lập tức trong không trung truyền ra từng đợt <BR>            sóng gợn. Những đợt sóng gợn này giống như một tấm vải, xuất hiện <BR>            uốn lượn trong thiên địa một lúc rồi từ từ tiêu tan.</P>

<P>            Không còn sóng gợn này tồn tại, trận pháp phía ngoài sơn cốc liền <BR>            hồi phục một chút. Tốc độ tiêu tán của thứ lực lượng bảo vệ kia từ <BR>            từ chậm lại, sau đó ngừng hẳn.</P>

<P>            Âu Dương Hoa cuối cùng cũng thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về Vương <BR>            Lâm vừa phức tạp nhưng mang theo một tia tôn kính.</P>

<P>            - Thượng tiên, thời gian không còn sớm nữa, chỉ e đêm yêu linh đã <BR>            tới, xin mời vào trong cốc nói chuyện. </P>

<P>            Âu Dương Hoa vội vàng nói, sau đó cắn đầu ngón tay, vẩy một giọt máu <BR>            lên vách đá ở một bên sơn cốc.</P>

<P>            Lập tức cả sơn cốc như một người khổng lồ đang ngủ say bừng tỉnh <BR>            giấc. Những âm thanh ầm ầm từ bên trong truyền ra. Cùng lúc đó, hai <BR>            bên vách đá giống như một tấm màn, xuất hiện những chuyển động, sau <BR>            đó giống như bị một thanh đao chém rách, đột nhiên phân thành hai!</P>

<P>            Một thông đạo thẳng tắp bỗng nhiên xuất hiện từ bên trong sơn cốc, <BR>            kéo dài xuyên qua chỗ mấy người Âu Dương Hoa, tới chân Vương Lâm.</P>

<P>            - Xin mời thượng tiên! </P>

<P>            Âu Dương Hoa tỏ vẻ cung kính nói.</P>

<P>            Vương Lâm cũng không nói gì thêm. Đối với nơi này hắn thực sự có rất <BR>            nhiều chuyện muốn biết rõ ràng. Hắn liền cất bước tiến thẳng vào.</P>

<P>            Bên trong sơn cốc có một cảm giác mùa xuân tràn ngập. Nơi này giống <BR>            như một phường thị của tu sĩ, bên trong san sát những phòng ốc đơn <BR>            sơ, chẳng qua trong đó không có bán ngọc giản, pháp bảo như phường <BR>            thị của tu sĩ mà thôi.</P>

<P>            Quang cảnh trong cốc khá ưu nhã, cây cối nhiều. Lúc này mặt trời đã <BR>            sắp lặn nhưng trong cốc vẫn rợp bóng cây xanh mát.</P>

<P>            Trong mấy căn phòng, Vương Lâm liếc mắt nhìn qua liền thấy có mấy <BR>            người đang ẩn trong đo.</P>

<P>            Hầu như trong mỗi một căn phòng đều có người. Những người này đều là <BR>            nữ tử và hài đồng.</P>

<P>            Trang phục của các nàng không giống như nam nhân, một nửa xích lõa <BR>            mà toàn thân kín đáo.</P>

<P>            Còn những hài đồng thì có một vài đứa thừa dịp mẫu thân không ở bên <BR>            cạnh, len lén thò qua cửa sổ nhìn ra. Ánh mắt của chúng lộ rõ hắc <BR>            bạch phân minh, đầy vẻ ngây thơ.</P>

<P>            Trong nháy mắt thấy cảnh này, bước chân Vương Lâm sững lại.</P>

<P>            Mọi chuyện trước mắt so với suy nghĩ của hắn khác nhau quá xa. Vương <BR>            Lâm nhướng mày. Hắn tuy rằng không phần biệt được chính tà, tùy tâm <BR>            mà làm nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.</P>

<P>            Lấy tu vi Anh Biến trung kỳ của mình, hao hết tâm thần phá trận để <BR>            rồi không ngờ lại thấy một thôn xóm bên trong.</P>

<P>            Mọi người nơi này trừ người được gọi là trưởng lão Âu Dương Hoa kia <BR>            ra thì toàn bộ đều là phàm nhân. Thần thức của Vương Lâm đảo qua một <BR>            lượt khắp cả sơn cốc.</P>

<P>            Âu Dương Hoa và tộc nhân nơi này thấy bước chân Vương Lâm đột nhiên <BR>            dừng lại, cau mày đánh giá bốn phía lập tức trong lòng run lên. Thậm <BR>            chí có một số tộc nhân cắn cắn môi, nắm chặt tay.</P>

<P>            Bọn họ nghĩ nơi này chính là nhà mình. Vì nơi này bọn họ có thể từ <BR>            bỏ tất cả, kể cả tính mạng!</P>

<P>            Âu Dương Hoa bước ngay lên phía trước, đứng sau Vương Lâm khổ não <BR>            nói: </P>

<P>            - Thượng tiên có chuyện gì sao?</P>

<P>            Vương Lâm xoay người, ánh mắt nhìn về mấy người phía sau Âu Dương <BR>            Hoa. Với tâm trí của Vương Lâm hiển nhiên chỉ liếc mắt là hiểu được <BR>            suy nghĩ của bọn họ.</P>

<P>            Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, hướng về phía mấy người này ôm quyền nhẹ <BR>            giọng nói: </P>

<P>            - Vương Lâm đã quấy rầy rồi, thôi không vào cốc nữa! </P>

<P>            Nói xong hắn hơi trầm ngâm, tay phải vuốt túi trữ vật, lấy ra ba <BR>            bình ngọc, ném ra phía trước. Ba bình ngọc này liền nhẹ nhàng hạ <BR>            xuống mặt đất.</P>

<P>            - Ba cái bình ngọc này có chứa mấy chục viên đan được, có thể cố bổn <BR>            bồi nguyên. Lần này Vương Lâm quấy rầy, đây coi như là tạ lỗi. </P>

<P>            Vương Lâm thầm than, lắc đầu đi ra phía ngoài sơn cốc.</P>

<P>            Ánh mắt Âu Dương Hoa lóe lên ánh sáng chưa từng có. Hắn vẫy mấy cái <BR>            bình ngọc này, tiến lên vài bước cầm lấy, sau khí mở ra hít sâu một <BR>            hơi, sắc mặt không tự chủ được đại biến, sau đó lập tức cất vào <BR>            trong lồng ngực.</P>

<P>            Hắn xoay người lại, hướng về mấy tộc nhân phía sau liên tục nói một <BR>            thứ ngôn ngữ khác. Mấy người này gật đầu, một số người còn hướng về <BR>            phía Vương Lâm cười đầy thiện ý, cuống quýt ôm quyền.</P>

<P>            Sau khi Âu Dương Hoa nói xong toàn bộ, hơn mười người này đều tản <BR>            ra, trở về nhà. Không lâu sau những âm thanh náo nhiệt dần dần xuất <BR>            hiện.</P>

<P>            Bên trong sơn cốc, hài đồng đều chạy ra chơi đùa. Những nữ tử trốn <BR>            trong phòng cũng đều đi ra.</P>

<P>            Hầu như chỉ trong nháy mắt, bên trong sơn cốc trước đó vắng lặng giờ <BR>            đã tràn ngập sinh cơ.</P>

<P>            - Thượng tiên xin dừng bước, dừng bước. </P>

<P>            Âu Dương Hoa tiến lên mấy bước, cuống quýt nói. Vẻ mặt hắn cực kỳ <BR>            chân thành.</P>

<P>            Vương Lâm không nói gì, vẫn bước đi, thấy đã gần tới bên ngoài cốc. <BR>            Hắn muốn rời khỏi nơi này, tiếp tục phi hành về hướng tây. Hắn muốn <BR>            thấy sự thần bí của nơi đây. Nhất là Cổ yêu thành ở ngoài ba ngàn <BR>            dặm, Vương Lâm càng muốn mau mau tới xem.</P>

<P>            Về phần chuyện định hỏi đối phương Vương Lâm đã không còn hứng thú. <BR>            Đôi mắt hồn nhiên trong sáng của những hài đồng kia, nỗi sợ hãi <BR>            trong ánh mắt của nữ tử, những điều đó khiến Vương Lâm nhớ lại rất <BR>            nhiều chuyện.</P>

<P>            - Thượng tiên, tối nay là đêm yêu linh, ngươi nếu ở bên ngoài một <BR>            mình thì pháp lực có thông thiên cũng không thể đối kháng được với <BR>            số lượng yêu linh đông đảo được. Không bằng hãy ở lại nơi này. Nếu <BR>            muốn đi thì mai đi cũng không muộn! </P>

<P>            Âu Dương Hoa không dám lại quá gần, cao giọng nói. Đây là lần thứ <BR>            hai Vương Lâm nghe thấy Âu Dương Hoa nhắc tới ngày yêu linh. Bước <BR>            chân hắn dừng lại, xoay người nhìn về phía Âu Dương Hoa.</P>

<P>            - Đêm yêu linh là cái gì?</P>

<P>            - Thượng tiên, việc này lão hủ sẽ kể chi tiết với ngài. Hay ngài tới <BR>            nhà lão hủ được không? </P>

<P>            Âu Dương Hoa vội vàng nói.</P>

<P>            Vương Lâm hơi trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu.</P>

<P>            Nhà của Âu Dương Hoa ở phía bắc sơn cốc. Nơi này trong vòng mười <BR>            trượng bốn xung quanh đều không có nhà cửa khác, do vậy trông có vẻ <BR>            không tầm thường.</P>

<P>            Căn nhà này hình tròn, trông như một cây nấm trên mặt đất, màu sắc <BR>            bên ngoài chủ yếu là màu xanh.</P>

<P>            Trong nhà cũng không lớn, chỉ kê một cái giường và một cái bàn gỗ. <BR>            Bốn xung quanh có một vài linh vật vỡ, trên tường treo vài vật trang <BR>            trí, trong đó có một bức tranh đặt ở vị trí không bắt mắt.</P>

<P>            Đứng trong phòng, ánh mắt Vương Lâm rơi trên bức tranh đó, trầm ngâm <BR>            không nói.</P>

<P>            Bức tranh này đã ố vàng, nhiều chỗ nứt nẻ, mặt giấy đã nhăn, hiển <BR>            nhiên là do thời gian đã quá lâu rồi.</P>

<P>            Trên bức tranh có một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Nam tử <BR>            này mặc trang phục kỳ dị, ánh mắt nhìn về phía xa xa giống như đang <BR>            trầm tư. Tay phải hắn tùy ý đặt trước ngực, tạo một ấn ký cổ quái.</P>

<P>            Ở một vị trí khác trên bức tranh, chính là nơi nam tử này đang nhìn, <BR>            trên bầu trời có một hư ảnh ẩn hiện trong màn sương đen.</P>

<P>            Chẳng qua bức tranh này đã quá lâu rồi nên không thể nhìn rõ rốt cục <BR>            hư ảnh trong hắc vụ đó là vật gì.</P>

<P>            Âu Dương Hoa cung kính đứng một bên. Ánh mắt hắn theo ánh mắt Vương <BR>            Lâm nhìn về phía bức tranh, trong đó lại lộ ra một tia nhu tình.</P>

<P>            - Trận pháp bên ngoài cốc đã tồn tại từ bao giờ? </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm vẫn dừng lại trên bức tranh. Hắn chậm rãi trầm <BR>            giọng hỏi.</P>

<P>            - Trận pháp này đã tồn tại từ rất xa xưa, sớm đã không còn ai nhớ <BR>            nổi. Từ khi hiểu biết tới này, ta chỉ biết rằng vô số năm trước có <BR>            một người tên là Hoàng Long, mang theo tộc nhân tổ tiên ta đi tới <BR>            nơi này, định cư ở đây. Nghe nói khi đó trận pháp này đã tồn tại qua <BR>            vô số năm tháng.</P>

<P>            Âu Dương Hoa trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói.</P>

<P>            - Là người này sao? </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm vẫn dừng trên bức tranh.</P>

<P>            - Đúng vậy, hắn chính là Hoàng Long thượng tiên! </P>

<P>            Ánh mắt Âu Dương Hoa lộ ra tình cảm nồng đậm.</P>

<P>            - Hoàng Long thật sự gọi là Hoàng Long! </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ kỳ dị. Hồi lâu hắn than nhẹ, tay phải vuốt <BR>            vuốt mi tâm.</P>

<P>            - Hoàng Long này rốt cục đã xảy ra chuyện gì. </P>

<P>            Vương Lâm dường như quên hẳn Âu Dương Hoa đang ở bên cạnh, ánh mắt <BR>            thủy chung vẫn không rời khỏi bức tranh. Nam tử trên đó tướng mạo <BR>            đường đường, đầy vẻ tiên phong đạo cốt, có một cỗ tiên lực lượn lờ. <BR>            Nếu nói hắn là tiên nhân thì nhất định có người tin tưởng.</P>

<P>            - Hoàng Long! </P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ mê man. Loại ánh mắt này cực kỳ hiếm thấy <BR>            xuất hiện trên người Vương Lâm!!</P>

<P>            Tâm tính Vương Lâm luôn luôn kiên định. Nhưng ngay vừa rồi khi tiến <BR>            vào đây, nhìn thấy bức tranh trên vách tường này, trong nháy mắt <BR>            nguyên thần của hắn chấn động!</P>

<P>            - Ngươi vì sao biết hắn tên là Hoàng Long? </P>

<P>            Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi.</P>

<P>            Vấn đề này khi Âu Dương Hoa nghe thấy liền cảm thấy khó hiểu, do dự <BR>            một chút liền cẩn thận hỏi: </P>

<P>            - Ngài, chẳng lẽ ngài biết Hoàng Long thượng tiên?</P>

<P>            Vương Lâm nhướng mày.</P>

<P>            Âu Dương Hoa vội vàng nói: </P>

<P>            - Mọi chuyện ta biết đều là do tổ tiên kể lại. Cái tên Hoàng Long <BR>            này cũng vậy.</P>

<P>            Vương Lâm lại trầm ngâm. Hắn nhìn lên bức tranh, trong mắt lộ vẻ nhớ <BR>            lại. Tâm thần hắn dường như xuyên qua Đông Hải yêu linh, xuyên qua <BR>            không gian, trở lại quê nhà Chu Tước tinh của hắn.</P>

<P>            Tâm thần hắn cũng xuyên qua mấy trăm năm, trở về tuổi thiếu niên từ <BR>            sơn thôn đi ra, không được tiên nhân thu nhận, bị cả tộc nhân cười <BR>            nhạo. Thiếu niên đó không ngờ cuộc đời biến đổi, lại có thể tiến vào <BR>            trong một môn phái, môn phái này tên là Hằng Nhạc phái......</P>

<P><BR>             </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 525: Thiên Yêu quận.</P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Trong Hằng Nhạc phái có một vị tên là Hoàng Long chân nhân, là người <BR>            trong môn phái ấy.</P>

<P>            Chẳng qua vị Hoàng Long chân nhân này chỉ có tu vi Trúc Cơ mà thôi, <BR>            tướng mạo so với người trong bức tranh này tuy giống nhau nhưng <BR>            không thể là một người được! Vương Lâm hơi trầm ngâm. <BR>            - Chẳng qua tướng mạo giống nhau, tên gọi cũng giống nhau, việc này <BR>            đúng thật là yêu dị. Khó trách nơi này được gọi là Đông Hải yêu <BR>            linh. Chữ yêu này cũng rất thỏa đáng!</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía mảnh hắc vụ lớn ở một góc của bức <BR>            tranh.</P>

<P>            - Hắc vụ trong bức tranh chính là đại biểu cho những đêm yêu linh. <BR>            Mỗi khi trăng tròn chính là đêm yêu linh, chỉ có ở trong trận pháp <BR>            mới được bình an.</P>

<P>            Âu Dương Hoa đứng bên cạnh cung kính nói.</P>

<P>            - Đêm yêu linh vào lúc trăng tròn, vậy là thế nào?</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm sững lại.</P>

<P>            - Nơi này chính là chỗ của yêu linh, hiển nhiên có ngày yêu linh đi <BR>            săn mồi. Mà ngày đó chính là đêm trăng tròn.</P>

<P>            Âu Dương Hoa nhìn ra bầu trời ngoài cửa cốc. Lúc này đã là hoàng <BR>            hồn, sắc trời đang tối dần. </P>

<P>            - Tối nay chính là ngày trăng tròn. Đến lúc đó có thể thấy yêu linh <BR>            đi săn mồi.</P>

<P>            Âu Dương Hoa thu lại ánh mắt.</P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm như thường, không có vẻ gì biến đổi. Hắn trầm <BR>            ngâm một chút rồi hỏi:</P>

<P>            - Trước đây ngươi nhắc tới Cổ yêu thành có vật ta cần là vật gì?</P>

<P>            Âu Dương Hoa nghe thế hơi do dự một chút, sau đó cắn răng nói:</P>

<P>            - Thượng tiên nếu đã hỏi thì tại hạ cũng không dài dòng nữa. Chỗ yêu <BR>            linh này phạm vi quá lớn. Nghe đồn rằng trong thiên hạ có tổng cộng <BR>            chín quận. Nơi chúng ta đang ở là Thiên Yêu quận! Lão hủ cả đời đi <BR>            xa nhất cũng chỉ tới được Cổ yêu thành. Đó chính là một trong những <BR>            thành trì của Thiên Yêu quận.<BR>            Chuẩn xác mà nói thì nó nằm trong phạm vi của Thiên Yêu quận nhưng <BR>            vẫn chỉ thuộc về nơi man hoang mà thôi. Lão hủ sau khi được học tập <BR>            ở Cổ yêu thành mới chỉ đạt được trình độ nhất tinh, không thể có <BR>            quyền được ở lại, thế nên liền trở lại bộ lạc trong sơn cốc, trở <BR>            thành trưởng lão ở đây, phụ trách dạy dỗ tộc nhân.<BR>            Trong Thiên Yêu quận có yêu đế Tai Hư, ngoài ra còn có bát đại yêu <BR>            soái, thiên vạn yêu binh, thành trì có tới hơn trăm cái, nắm giữ một <BR>            phương!<BR>            Về phần thứ mà lão hủ nói tới, việc này nói ra cũng khá dài dòng. <BR>            Phải biết rằng cứ khoảng năm trăm năm lại có người từ bên ngoài vào <BR>            trong nơi yêu linh này. Việc này cơ hồ người nào ở đây cũng biết.<BR>            Mỗi lần có người ngoài tiến vào nơi này cũng đều gây gió tanh mưa <BR>            máu. Những người này khi tiến vào đều gia nhập những quận khác nhau, <BR>            lấy chiến công để đảm nhiệm những chức vị bất đồng. Chiến công càng <BR>            cao thì địa vị càng cao! Thậm chí nghe đồn trong bát đại yêu soái <BR>            của Thiên Yêu quận cũng có một vị trí là người bên ngoài trước đây <BR>            nhiều năm nắm giữ!<BR>            Người bên ngoài sau khi tiến vào nơi này tựa hồ đều có những biến <BR>            hóa thần kỳ. Bọn họ thường xuyên phát sinh xung đột với nhau, trong <BR>            lúc đó thường xuyên phát sinh chém giết, tựa hồ phải giết chết đối <BR>            phương mới được. Chuyện này cuối cùng đem lại cho họ lợi ích gì thì <BR>            lão hủ không biết. Thượng tiên ngài cũng là một trong những người từ <BR>            bên ngoài tới, hẳn là hiểu rõ hơn ta. Âu Dương Hoa cung kính nói.</P>

<P>            Vương Lâm nhíu mày. Hắn mơ hồ hiểu ra một chút nhưng cũng chưa phải <BR>            chính xác lắm. Trầm ngâm một lúc, hắn chậm rãi nói:</P>

<P>            - Ngươi vẫn chưa trả lời ta vật ngươi nói tới là vật gì?</P>

<P>            Thân thể Âu Dương Hoa cứng đờ, trầm mặc không nói.</P>

<P>            Vương Lâm an tĩnh chờ đợi. Ánh mắt hắn vẫn đặt trên bức tranh nọ.</P>

<P>            Một lúc sau, Âu Dương Hoa than nhẹ, nói:</P>

<P>            - Thật không dám dấu thượng tiên. Nơi này tuy có vật người cần nhưng <BR>            tác dụng của nó quá trọng yếu, lão phu thật sự không thể giao cho <BR>            người. Người nếu cố tình cướp đoạt thì mọi người trong sơn cốc không <BR>            lâu sau sẽ chết hết!</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm sững lại, lần đầu tiên từ bức tranh hướng về phía <BR>            Âu Dương Hoa.</P>

<P>            Âu Dương Hoa nhìn Vương Lâm, ánh mắt hai người lần lượt trao đổi. <BR>            Dần dần Âu Dương Hoa cúi đầu. Nhưng lập tức hắn ngẩng mạnh đầu lên <BR>            nhìn về phía Vương Lâm nói:</P>

<P>            - Chẳng qua nếu thượng tiên còn có đan dược như vừa rồi thì lão phu <BR>            có thể dâng lên cho người vật mà người cần.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm vuốt lên túi trữ vật một cái, lấy ra một bình <BR>            ngọc. Từng trận bạch quang lóe lên, không ngờ đã có không dưới mười <BR>            bình ngọc hiện ra.</P>

<P>            Sau khi bay một vòng trong không trung, những bình ngọc này lại trở <BR>            về túi trữ vật.</P>

<P>            Ánh mắt Âu Dương Hoa vẫn theo sát chuyển động của những bình ngọc <BR>            này. Mãi cho tới khi chúng biến mất bên trong túi trữ vật, ánh mắt <BR>            hắn mới chậm rãi thu hồi.</P>

<P>            Nuốt nước bọt một cái, hắn hít sâu một hơi nói:</P>

<P>            - Đan dược của những người từ bên ngoài tới luôn luôn là trọng bảo ở <BR>            nơi này. Những loại đan dược này chúng ta ở đây căn bản không có tài <BR>            liệu để luyện chế. Thượng tiên, mời theo ta, ta dẫn người đi xem vật <BR>            người cần lấy!</P>

<P>            Âu Dương Hoa đã hạ quyết tâm thật lớn, cung kính ôm quyền, xoay <BR>            người đi trước dẫn đường.</P>

<P>            Vương Lâm không nói một lời, đi theo sau, không nhanh không chậm rời <BR>            khỏi căn phòng.</P>

<P>            Bên trong sơn cốc trời đã xẩm tối nhưng một đống lửa đã được đốt <BR>            lên. Trong ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối, cư dân bên trong sơn <BR>            cốc ngồi cạnh đống lửa, nói chuyện với nhau, ai nấy đều lộ vẻ thoải <BR>            mái. Nữ tử thì ngồi bên cạnh nam nhân của mình, trong lòng ôm hài <BR>            động, nghe nam nhân nói chuyện, khóe miệng lộ nụ cười thỏa mãn.</P>

<P>            Bên trong sơn cốc tràn ngập không khí yên bình.</P>

<P>            Loại không khí này đầy cảm giác ấm áp, tràn ngập bốn phương. Vương <BR>            Lâm và Âu Dương Hoa xuất hiện liền khiến những cư dân trong cốc đang <BR>            ngồi bên đống lửa ngừng nói chuyện, trong nháy mắt yên tĩnh hẳn.</P>

<P>            Cái loại cảm giác ấm áp kia tựa hồ trong nháy mắt liền biến mất. <BR>            Những nữ tử ở nơi này lo lắng ôm chặt hài đồng, nhìn Vương Lâm.</P>

<P>            Chẳng qua cũng không phải ai cũng đều lộ vẻ lo lắng. Một số người <BR>            nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.</P>

<P>            Âu Dương Hoa không dừng chân, đi ngang qua đống lửa, đi sâu vào <BR>            trong sơn cốc. Vương Lâm không nhanh không chậm đi theo, khi đi <BR>            ngang qua đống lửa, những người xung quanh liền tránh đường cho hắn.</P>

<P>            Trong đó có một nữ tử khi tránh đường, hài đồng không cẩn thận ngã <BR>            xuống đất. Sắc mặt nàng tái nhợt, muốn tới ôm lấy hài tử nhưng lại <BR>            phát hiện ra Vương Lâm đã đi tới.</P>

<P>            Hài đồng nọ đang tự mình bò dậy, không để ý chút nào tới ánh mắt lo <BR>            lắng của mẫu thân mà tò mò nhìn Vương Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm đi qua bên cạnh hài đồng này. Hắn hơi dừng lại, cúi đầu <BR>            nhìn đứa bẻ. Đứa nhỏ cũng rất gan dạ, Vương Lâm nhìn thấy liền nhớ <BR>            tới Đại Ngưu lúc nhỏ, miệng mỉm cười, tay phải xoa đầu đứa bé, sau <BR>            đó đi qua.</P>

<P>            Vương Lâm rời đi, mẫu thân đứa bé vội vã xông tới, ôm lấy nó nhanh <BR>            chóng lùi ra, từ xa vọng lại âm thanh khiển trách.</P>

<P>            Cho mãi tới khi Vương Lâm đã rời đi rất lâu, bốn phía xung quanh <BR>            đống lửa mới khôi phục lại dần dần cái không khí ấm áp kia. Âu Dương <BR>            Hoa mang Vương Lâm đi rất nhanh vào sâu trong sơn cốc. Sơn cốc ở nơi <BR>            này hình dạng như hồ lô, miệng hồ lô chính là cửa cốc.</P>

<P>            Lúc này Âu Dương Hoa đang đứng ở đáy hồ lô. Cây cối nơi đây rất ít, <BR>            trên mặt đất mọc một thứ cỏ không biết tên, dẫm lên có cảm giác rất <BR>            êm ái.</P>

<P>            - Thượng tiên, xin mời xem!</P>

<P>            Bước chân Âu Dương Hoa dừng lại, tay phải chỉ về phía trước.</P>

<P>            Thần thức Vương Lâm quét ngang, lập tức liền sững người lại, ánh mắt <BR>            nhìn thẳng về phía một vách đá trên sơn cốc.</P>

<P>            Mặt vách đá này có màu xanh thẫm, so với vách đá bốn phía không hề <BR>            thấy ăn khớp với nhau. Nhưng điều này cũng không phải thứ khiến <BR>            Vương Lâm sững người. Thứ làm hắn chấn động chính là ở trung tâm của <BR>            vách đá có một khối màu trắng như thủy tinh.</P>

<P>            Thứ đó hình lục giác, được khảm chắc chắn vào vách đá.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm. Lúc trước thần thức hắn cũng đã <BR>            từng quét ngang nơi này nhưng không để ý lắm. Lúc này khi tới gần, <BR>            lấy mắt tường cẩn thận quan sát hắn liền phát hiện ra điều kỳ quái.</P>

<P>            Thủy tinh màu trắng kia không ngờ lại có tiên lực ba động. Nhưng sau <BR>            khi nhìn kỹ, trong đầu Vương Lâm liền xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái.</P>

<P>            - Đây, đây không phải là tiên lực!</P>

<P>            Trong mắt Vương Lâm hiện lên những tia sáng kỳ dị. Hắn tiến lên vài <BR>            bước, ngón trỏ tay phải điểm về phía trước một cái về phía viên thủy <BR>            tinh màu trắng ở trên cao kia.</P>

<P>            Nguyên thần theo đầu ngón tay kéo dài ra, cảm thụ khí tức trên viên <BR>            thủy tinh đó. Một lúc sau, sắc mặt Vương Lâm biến đổi, thu tay phải, <BR>            trở nên trầm ngâm.</P>

<P>            Âu Dương Hoa đứng bên cạnh nhẹ giọng nói:</P>

<P>            - Thượng tiên, vật đó theo như tổ tiên tại hạ kể lại là thứ mà người <BR>            bên ngoài các ngươi muốn lấy. Các ngươi gọi nó là kết tinh tiên lực. <BR>            Mà nơi này chúng ta gọi nó là ngọc yêu linh !<BR>            Tác dụng của ngọc yêu linh chính là khi tộc nhân bị thương có thể <BR>            chữa trị, cho nên trước đó tại hạ mới nói, nếu không có vật ấy thì <BR>            tộc nhân sẽ tử vong hết.<BR>            Nhưng chẳng qua phẩm bậc của ngọc yêu linh này không cao, hiệu quả <BR>            trị liệu không tốt lắm, kém xa so với đan dược của ngươi. <BR>            Vương Lâm không nói gì, lại giơ tay phải lên, chụp vào khoảng không <BR>            một cái. Lập tức vách đá phát ra những tiếng động ầm ầm. Âm thanh <BR>            này lúc đầu còn nhỏ, nhưng hầu như trong nháy mắt liền lớn lên, <BR>            chẳng khác gì tiếng sấm ầm vang, truyền khắp sơn cốc.</P>

<P>            Ngoài ra những tiếng động này còn khiến vách đá bốn phía chấn động <BR>            kịch liệt, run rẩy như địa long đang cuộn mình vậy.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hung hăng chụp một cái. Chỉ nghe <BR>            những âm thanh răng rắc vang lên, tinh thạch màu trắng trên vách đá <BR>            đột nhiên rời ra, hóa thành một đạo bạch quang trực tiếp rơi xuống <BR>            bàn tay Vương Lâm.</P>

<P>            Trong nháy mắt khi đụng tới tinh thạch màu trắng này, Vương Lâm lập <BR>            tức cảm nhận được một thứ khí tức cực kỳ lạnh lẽo từ bên trong tinh <BR>            thạch tỏa ra, theo tay phải trực tiếp chui vào trong cơ thể. Thứ khí <BR>            tức màu trắng này không đi trong kinh mạch mà chạy theo các khớp <BR>            xương, nhanh chóng chạy trong cơ thể Vương Lâm một vòng, sau đó tụ <BR>            lại tại đan điền, cuối cùng hóa thành một tinh thể lớn cỡ hạt gạo. <BR>            Từng đợt khí tức màu trắng từ trong tinh thể xoay tròn bốn phía, <BR>            trông như tinh vân vậy.</P>

<P>            Thứ khí tức màu trắng này trông như tiên lực nhưng thực tế lại khác <BR>            hoàn toàn. Tiên lực ôn hoà nhưng thứ khí tức này trong ôn hòa lại lộ <BR>            vẻ yêu dị cực kỳ.</P>

<P>            Sau khi hấp thu yêu lực, Vương Lâm cảm thấy toàn thân trên dưới có <BR>            biến hóa cực kỳ rõ ràng. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 526: Hắc y nam tử</P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Trong mắt hắn, xuất hiện một đoàn yêu hỏa, nhấp nháy lúc sáng lúc <BR>            tối. Lúc này trời lặng gió, nhưng trên quần áo hắn, một cỗ yêu khí <BR>            lờ mờ hiện ra bao phủ lấy hắn.</P>

<P>            Âu Dương Hoa thấy thế, ánh mắt dao động, thở dài.Theo bản năng, hắn <BR>            lùi ra sau vài bước, miệng lẩm bẩm: " người này đến từ bên ngoài, <BR>            lần đầu tiên hấp thụ yêu lực hống, yêu khí trong cơ thể đã biến hóa. <BR>            Lời ấy quả không sai."</P>

<P>            Trong cơ thể yêu lực kết tinh thành một loại yêu lực, có thể khiến <BR>            cho cơ thể xuất hiện một cỗ cảm giác cực kì thoải mái, làm cho người <BR>            ta ngây ngất.</P>

<P>            Vương Lâm nheo mắt, lập tức trong mắt đoàn yêu hỏa kia biến mất. Bên <BR>            ngoài thân thể, yêu khí cũng biến mất trong nháy mắt. Con người hắn <BR>            hồi phục như thường.</P>

<P>            " Loại yêu lực này giống như tiên lực, nhưng đầy tính quỷ dị. Sau <BR>            khi hít phải loại khí này thì hơi thở và tiên lực có thể dung hợp. <BR>            Do đó tu vi đạt đến hiệu quả. Tuy nhiên, ở đây yêu lực quá ít, không <BR>            thể dùng thử." Vương Lâm trầm ngâm một lúc, vỗ túi trữ vật, lập tức <BR>            có hơn mười bình ngọc bay ra. Dưới cái phất tay áo của Vương Lâm, <BR>            chúng rơi xuống dưới chân Âu Dương Hoa.</P>

<P>            Âu Dương Hoa run lên, vội vàng cầm lấy một bình ngọc, mở ra xem sau <BR>            đó để vào trong lồng ngực. Giờ phút này trong lòng hắn có chút kích <BR>            động.</P>

<P>            - Ngươi lui ra đi, ta muốn ngồi ở trong này, ngày mai trời sáng, ta <BR>            thì sẽ rời khỏi đây!<BR>            Vươg Lâm bình thản nói, sau đó không hề để ý tới Âu Dương Hoa, <BR>            khoanh chân cố định, nhắm hai mắt lại, nhìn kỹ yêu lực kết tinh bên <BR>            trong đan điền.</P>

<P>            Âu Dương Hoa vội vàng chào, cung kính cúi đầu lui ra xa.</P>

<P>            Nơi đây bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Chỉ có phía xa nơi lửa trại, truyền <BR>            đến tiếng cười nói râm ran.</P>

<P>            Vương Lâm tập trung tinh thần, đắm chìm trong vòng đan điền, hắn cẩn <BR>            thận cảm thụ yêu lực kết tinh.</P>

<P>            Nếu yêu lực có số lượng lớn hơn, có thể là không dung hợp được, <BR>            nhưng cũng sẽ có uy lực khác. Yêu linh nơi Đông Hải lần này tiến vào <BR>            đây, chém giết lẫn nhau, không ngoài mục đích chính là cướp đoạt yêu <BR>            lực kết tinh trong cơ thể của đối phương. Không biết rằng, chính yêu <BR>            lực kết tinh còn có tác dụng khác. Nếu không thế, nhiều năm qua <BR>            không thể dẫn tới "gió tanh mưa máu" như Âu Dương Hoa nói. <BR>            "Trên phương diện này, ta vẫn còn chút bí mật chưa biết hết. Chừng <BR>            nào biết rõ thì mới có khả năng quyết định mục tiêu. Tại đây, thời <BR>            gian từ năm mươi năm đến năm trăm năm, nói dài cũng chưa dài, nhưng <BR>            cũng không còn ngắn. Nếu là chỉ hấp thu yêu lực để đề cao tu vi thôi <BR>            thì đơn giản. Vậy dứt khoát ta thả lỏng tính tình, giống như năm đó <BR>            giết chóc một hồi ở Tu Ma Hải."</P>

<P>            Trong mắt Vương Lâm lóe lên một tia hàn quang, hắn liếm môi.</P>

<P>            Thời gian chậm rãi trôi qua, phút chốc trời đã về đêm. Không gian <BR>            một màu đen tối, bên trong thung lũng bốn phía vẫn còn huyên náo, <BR>            nhưng dân cư đã về phòng nghỉ ngơi.</P>

<P>            Chỉ có trẻ em và phụ nữ là được ngủ. Còn tất cả đàn ông đang lục đục <BR>            cầm đủ các loại vũ khí, tập trung tại cửa vào trong thung lũng.</P>

<P>            Âu Dương Hoa cũng có trong số đó, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ra phía <BR>            ngoài sơn cốc.</P>

<P>            Chốc chốc lại quay đầu nhìn thoáng qua phía đằng xa, chỗ sâu trong <BR>            Hồ Lô Cốc, nơi Vương Lâm đang ngồi thiền.</P>

<P>            "Hi vọng trận pháp này có thể khống chế được yêu linh, thượng tiên <BR>            có thể ra tay tương trợ" Âu Dương Hoa thầm than. Sở dĩ hắn thay đổi <BR>            chủ ý, chủ động mời đối phương vào cốc là vì ngoài việc không thể <BR>            chống cự được thì nguyên nhân chủ yếu còn lại chính là sau khi trận <BR>            pháp đã vô cùng suy yếu, tối nay có chống cự được với yêu linh hay <BR>            không thì trong lòng hắn còn không thể nắm chắc. Nên lúc này hắn mới <BR>            cắn răng kiên trì mời Vương Lâm ở lại, đồng thời nói ra rất nhiều bí <BR>            mật, cuối cùng hắn không còn tiếc vốn gốc, đem yêu lực kết tinh duy <BR>            nhất trong thung lũng đổi cho đối phương.</P>

<P>            Âu Dương Hoa làm thế, tất cả đều có mục đích. Đó là hi vọng trong <BR>            thời khắc nguy hiểm, Vương Lâm sẽ ra tay trợ giúp.</P>

<P>            Nhìn những cư dân bên thung lũng, hắn thở sâu trầm giọng nói:<BR>            -Tối nay là đêm Yêu linh sẽ săn mồi, ta sẽ không nói nhiều. Chỉ cần <BR>            sống qua tối nay, tất cả mọi người đều được bình an.</P>

<P>            Vương Lâm ngồi ở giữa, bỗng nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên không <BR>            trung, trên cao vẫn là một mảnh đen tối, nhưng đối với hắn, cũng là <BR>            điều biến hóa khác biệt.</P>

<P>            Trong đêm tối hiện lên một tia mây tía. Một luồng khí không đồng <BR>            nhất xuất hiện, yêu lực tràn ngập phía chân trời, khuếch tán từ xa <BR>            đến.</P>

<P>            Nơi cốc núi này không phải là mục tiêu, mà chẳng qua là điểm nó đi <BR>            qua.</P>

<P>            Vương Lâm nhìn chằm chằm vào không trung, ánh mắt hắn lộ lên một tia <BR>            quyết đoán. Không còn nghĩ ngợi nhiều nữa, nhanh như chớp, tay phải <BR>            của hắn đặt tại mi tâm, một tia nguyên thần liền hóa thành thần <BR>            thức, phóng nhanh xuyên qua thung lũng trận pháp, xuất hiện nơi <BR>            không trung.</P>

<P>            Khi nguyên thần hóa thành thần thức thì nó không dừng lại, mà nhẹ <BR>            nhàng như làn mây nhưng lại nhanh như tia chớp, tiến thẳng đến chỗ <BR>            yêu khí đang cuồn cuộn trôi như thủy triều thổi quét qua kia.</P>

<P>            Càng tới gần, cỗ yêu lực kia càng tấn công dữ dội, làn sóng này cũng <BR>            mãnh liệt như yêu lực, phạm vi quá lớn, mắt nhìn không còn thấy bờ <BR>            bến.</P>

<P>            Một đường ở phía trên, hễ là nơi bị yêu khí bao trùm, nhưng lập tức <BR>            không còn sinh khí. Thậm chí một số dã thú bị yêu khí bao trùm, liền <BR>            truyền ra từng trận kêu gào thảm thương, rồi hóa thành bạch cốt.</P>

<P>            Vương Lâm nhìn thấy tất cả, nhíu mày.</P>

<P>            Lúc này, nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy rõ ràng, yêu linh <BR>            nơi Đông Hải tạo thành một đạo khí uốn lượn màu tím.</P>

<P>            Lấy một điểm bất kì làm trung tâm, hướng về bốn phía khuếch tán <BR>            thành hình tròn, phạm vi khuếch tán rất lớn, tất cả nó đều làm theo <BR>            yêu linh.</P>

<P>            Một tia nguyên thần của Vương Lâm làm thần thức, lúc này dễ dàng <BR>            nhìn thấy, liền nhanh chóng rút về. Nhưng bỗng nguyên thần của Vương <BR>            Lâm dừng lại ở chỗ sâu bên trong, rồi mạnh mẽ tản ra, trực tiếp phá <BR>            tan yêu khí.</P>

<P>            Chỉ thấy ở sâu trong đám khí đó, trừ đám mây đỏ tía lượn lờ thì <BR>            không ngờ lại xuất hiện một người.</P>

<P>            Người này y phục màu đen, mặt lạnh như băng, môi hơi cong lên, dáng <BR>            vẻ trông thật ghê sợ. Lúc này trong tay hắn ngăm cầm một thanh kiếm <BR>            mỏng màu đen.<BR>            Hắn múa kiếm làm từng đạo khí tím lượn lờ bay theo kiếm. Đồng thời, <BR>            một số lượng lớn yêu lực cũng bị hắn điên cuồng hấp thu.</P>

<P>            Trong nháy mắt thần thức của Vương Lâm thấy hắn, hắc y nam tử chậm <BR>            rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lên, khóe miệng mỉm cười, lộ ra một <BR>            tia lạnh lẽo tới cực điểm.</P>

<P>            - Tu vi quả không tồi, không ngờ ngươi có thể phát hiện ra chỗ của <BR>            ta, lúc đầu ta còn muốn cho người một thứ bất ngờ...<BR>            Gã mặc đồ đen chỉ kiếm vào hư không, chậm rãi nói tiếp:<BR>            - Ngươi gặp ta quả là không may mắn. Dù ngươi có giao nộp yêu linh <BR>            cũng coi như vô dụng, vì ngươi là con mồi của ta.</P>

<P>            Thần thức do Vương Lâm biến thành lạnh lùng liếc mắt nhìn người kia <BR>            một cái, không nói hai lời, lập tức bay trở về. Hắc y nam tử cũng <BR>            không ngăn cản, chỉ có điều khóe miệng mỉm cười, lộ ra một tia khinh <BR>            miệt.</P>

<P>            " Mới chỉ là Ứng Biến trung kỳ, không kể ngươi là người môn phái <BR>            nào, hôm nay chết chắc. Thu lấy yêu tinh của hắn, ta hẳn đã đủ tư <BR>            cách tiến vào Thiên Yêu Thành." Trong mắt hắc y nam tử hiện lên một <BR>            tia sát khí. </P>

<P>            Bên trong thung lũng, Vương Lâm thu hồi thần thức, ánh mắt lộ ra hàn <BR>            mang.</P>

<P>            "Hắn là tu sĩ đầu tiên của Thiên Vận Tinh mà ta gặp phải ở trong này <BR>            có tu vi Ứng Biến hậu kỳ đại viên mãn. Nhưng muốn giết được ta cũng <BR>            không phải dễ".</P>

<P>            Ngoài núi, sóng yêu khí đang gào thét dữ dội như sóng dữ ngập trời, <BR>            trực tiếp tấn công vào phía trên thung lũng. Trong nháy mắt này, <BR>            trận pháp mở ra, từng trận thanh quang không ngừng lóe ra, khó khăn <BR>            lắm mới chống cự được sức tấn công của yêu lực.</P>

<P>            Nhưng đám sóng yêu khí tấn công liên tục. Dần dần, trên thung lũng, <BR>            trận pháp thanh quang lóe ra không ngừng, mơ hồ có dấu hiện không <BR>            còn chịu nổi.</P>

<P>            Bên trong thung lũng, tuy vẫn đang là im ắng, nhưng đã có một tia <BR>            ngưng trọng bao phủ.</P>

<P>            Chỗ cửa thung lũng, tất cả mọi người ở đây, tay đã nắm chặt vũ khí. <BR>            Thậm chí trong tay đã vã mồ hôi. Bọn họ mắt không chớp, nhìn chằm <BR>            chằm vào cửa thung lũng, thở dồn.</P>

<P>            Giờ phút này, Âu Dương Hoa đứng phía trước mọi người. Hắn nâng hai <BR>            tay lên, trong miệng từ từ truyền ra từng đợt niệm chú phức tạp, duy <BR>            trì hoạt động của trận pháp.</P>

<P>            Đêm Yêu linh săn mồi này cứ ba tháng sẽ gặp một lần. Với Âu Dương <BR>            Hoa, hắn hoàn toàn tin tưởng vào trận pháp. Chỉ có điều, trận pháp <BR>            tuy uy lực nhưng bị Vương Lâm làm tiêu hao hơn phân nửa. Hôm nay, <BR>            nếu có chống đỡ nổi yêu linh hay không, hắn không có chút mảy mảy <BR>            nắm chắc.</P>

<P>            Một khi trận pháp bị phá nát, toàn bộ cư dân bên trong thung lũng <BR>            đều sẽ bị yêu linh vật ẩn nấp trong yêu khí kia cắn nuốt.</P>

<P>            Lúc này, theo từng đợt tấn công của yêu khí, trận pháp của thung <BR>            lũng có phần không chịu nỗi, kêu lên từng tiếng ken két.</P>

<P>            Lại có dấu vết bị phá vỡ.</P>

<P>            Đúng lúc này, bỗng nhiên một trận âm thanh kịch liệt ầm vang truyền <BR>            lại từ bên ngoài, hiển nhiên là có vật nặng va chạm vào trận pháp, <BR>            nhưng thấy phía dưới trận pháp nhoáng lên một cái, phía trên càng <BR>            nhiều chỗ bị vỡ tan.</P>

<P>            Bên trong thung lũng, cảm nhận được rõ ràng âm thanh kịch liệt, ầm <BR>            ầm va chạm, nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ đang ở trong phòng lập tức bừng <BR>            tỉnh.</P>

<P>            Ngoài sơn cốc xa xa, Hắc y nam tử ở trong yêu khí lúc này đảo qua <BR>            một kiếm, lập tức máu tươi vẩy ra khắp không trung. Bỗng nhiên, một <BR>            vật kỳ dị trên đầu có một sừng, toàn thân tối đen, ước chừng cao <BR>            khoảng một trượng, theo bốn phía bên trong yêu khí biến ảo mà ra. <BR>            Gần như nó vừa xuất hiện, ngay lập tức bị Hắc y nam tử chém làm đôi.</P>

<P>            Ngay khi chém giết xong, Hắc y nam tử hút một hơi. Lập tức, một cỗ <BR>            yêu lực từ bên trong vật thể kì dị bay ra, rồi trực tiếp chui vào <BR>            bên trong thất khiếu của Hắc y nam tử.</P>

<P>            Một cảm giác cực kì thoải mái lập tức xuất hiện trong người hắn. Một <BR>            lúc sau, ánh mắt hắn chợt lóe nhìn chằm chằm vào xa xa nơi thung <BR>            lũng, miệng mỉm cười lộ ra một nét độc ác. Trường kiếm trong tay hắn <BR>            vung xuống, lập tức hóa thành một đạo điện quang, tiến thẳng nơi <BR>            thung lũng xa xa.</P>

<P>            Hắc y nam tử kia vừa động phía dưới thân hình, cả người nhũn như tơ <BR>            liễu bay đi, nhoáng cái xuống dưới, liền xuất hiện phía trên một <BR>            điện quang phi kiếm, thẳng hướng thung lũng mà tiến.</P>

<P>            Bên trong thung lũng, Vương Lâm đứng lên, bước về phía trước một <BR>            bước, lập tức hóa thành một làn khói nhẹ, trực tiếp xuất hiện ở cửa <BR>            cốc, đứng bên cạnh Âu Dương Hoa và mọi người.</P>

<P>            Hắn xuất hiện nhẹ nhàng, lập tức khiến cư dân bốn phía thung lũng <BR>            biến sắc, theo bản năng đều tản ra.</P>

<P>            Âu Dương Hoa mặt lộ sắc mặt vui mừng, vội vàng nói: - Thượng tiên <BR>            đến cứu mạng.</P>

<P>            Hắn nói vừa dứt, thấy ngoài núi, điện quang phi kiếm gào thét tiến <BR>            đến, truyền ra thanh âm lạnh như băng của Hắc y nam tử:<BR>            - Săn bắn, bắt đầu! </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 527: Sinh chi lạc ấn</P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Vương Lâm thần sắc như thường nhưng Âu Dương Hoa thì sắc mặt đại <BR>            biến, lộ ra vẻ kinh hãi chưa từng có và đầy bụng chua xót </P>

<P>            - Sự giết chóc giữa hai người từ bên ngoài đến... cũng là để ta gặp.<BR>            Đúng lúc này, một đạo kiếm quang hiện lên, trận pháp của thung lũng <BR>            chấn động, phía trên sụp đổ, xuất hiện một vết nứt lớn.</P>

<P>            Vương Lâm cười lạnh, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức Cấm Phiên xuất <BR>            hiện trên tay. Cấm Phiên bay dựng lên khoảng không, hóa thành từng <BR>            đạo cấm khí màu đen. Tiếng khóc la nhanh chóng xuyên qua cái khe, <BR>            bay vào trong vòng trận pháp.</P>

<P>            Khe nứt của trận pháp dung hợp lại bằng tốc độ cực nhanh mắt thường <BR>            có thể thấy được. Không chỉ có vậy, lúc này có Cấm Phiên dung hợp, <BR>            uy lực của trận pháp này tăng lên mấy lần.</P>

<P>            Sau đó Vương Lâm bước chân về trước một bước, trong nháy mắt, hắn <BR>            biến mất, xuất hiện bên ngoài thung lũng.</P>

<P>            Cách đó chừng mười trượng, hắc y nam tử đạp trên phi kiếm, lạnh lùng <BR>            đứng xem.</P>

<P>            Bốn phía nơi hai người đứng là từng đạo khí màu tím, giống như du <BR>            hồn vây quanh. Còn ở giữa sóng yêu khí lực là yêu linh thú biến hóa <BR>            thành, đang tản mát ra yêu lực cực mạnh, trực tiếp đánh về phía hai <BR>            người.</P>

<P>            Vương Lâm khua tay phải vào hư không một cái, lập tức một đầu yêu <BR>            linh thú kêu thảm lên một tiếng, tiêu tan trong vô ảnh.</P>

<P>            Hắc y nam tử nhìn kĩ Vương Lâm, vẻ mặt ngông cuồng lập tức giãn ra, <BR>            do dự một chút rồi nói:<BR>            - Các hạ là người của môn phái nào?</P>

<P>            Vương Lâm chỉ ngón tay, ba đạo khí xám không ngừng vay vờn quanh, <BR>            phát ra tiếng rít nhỏ. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc y nam tử <BR>nói:<BR>            - Không nên nhiều lời vô nghĩa, nếu ngươi không thể thắng, hãy lập <BR>            tức rời khỏi đây.</P>

<P>            Hắc y nam tử cười gằn, nói:<BR>            - Khá lắm, La mỗ nhìn người có chút quen quen, sợ giết nhầm người <BR>            quen, nên mới hỏi xem. Nếu không ta cần gì nhiều lời. Nếu ngươi muốn <BR>            chết, ta cho ngươi toại nguyện.</P>

<P>            Vương Lâm không nhiều lời, lập tức vỗ túi trữ vật, kiếm tiên chợt <BR>            lóe lên. Vương Lâm nhún người bay lên, chém một kiếm. Liền thấy một <BR>            đạo kiếm quang từ trong không trung, giống như tia chớp đáp xuống.</P>

<P>            Cùng lúc đó, loan đao cũng điên cuồng lao ra theo sát sau.</P>

<P>            Hắc y nam tử sau khi nhìn thấy kiếm quang, mặt lập tức biến sắc, vội <BR>            vàng lui ra phía sau, miệng hét lớn:<BR>            - Hóa ra là Đại La Kiếm Tông đạo hữu, thôi! Ngươi hẳn là biết được <BR>            nơi đây rất quy củ, hãy giao kết tinh ra, ta không đả thương ngươi <BR>            là được.<BR>            Đúng lúc ấy, kiếm quang gào thét lao tới, Hắc y nam tử nâng kiếm lên <BR>            chắn ngang phía trước, đồng thời lùi ra sau mấy bước. Nhưng kiếm <BR>            quang lại chém xuống dưới, lập tức dưới chân sụp đổ.</P>

<P>            Trong nháy mắt đó, phi kiếm trong tay người này liền phát ra tiếng <BR>            kêu ca ca, sau đó thấy một vết rạn nhỏ xuất hiện trên phi kiếm.</P>

<P>            Hắc y nam tử nhìn chòng chọc vào thanh kiếm trong tay, ngẩng đầu <BR>            lên, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.</P>

<P>            - Ngươi dám đả thương phi kiếm của ta. Hôm nay, cho dù ngươi là <BR>            người của Đại La Kiếm Tông thì cũng phải chết.<BR>            Hắc y nam tử gầm nhẹ, tay trái bấm niệm thần chú. Lập tức một ngọn <BR>            lửa màu đen xuất hiện phía trên lòng bàn tay.</P>

<P>            - Địa diệt chi hỏa, nhiên tận hư vô (ngọn lửa địa diệt, thiêu tận hư <BR>            vô)!<BR>            Hắc y nam tử khẽ hô trong miệng, tay trái đưa về phía trước một <BR>            chút, lập tức ngọn lửa màu đen kia liền rời khỏi tay bay vào giữa <BR>            không trung, rồi dừng lại một chút, hóa thành một ngọn lửa che phủ <BR>            trời đất, lao tới phía Vương Lâm.</P>

<P>            Gần như trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, chỉ thấy một đạo ô quang <BR>            lóe ra giữa không gian. Hắc y nam tử sắc mặt vụt biến đổi, buộc phải <BR>            lùi lại sau ba tấc. Nhưng không còn kịp, ngay ở ngực hắn, đột nhiên <BR>            tuôn ra một đoàn huyết quang. Hắn như vẫn không tin vào mắt mình, <BR>            nhưng đành lùi về sau, lấy đan dược trong túi trữ vật nuốt nhanh.</P>

<P>            Loan đao vừa lóe ra, kiếm tiên đã phong tỏa bốn phía, nơi lưỡi đao <BR>            hình như vẫn còn huyết quang lóe ra.</P>

<P>            Vương Lâm nhìn Hắc y nam tử nghĩ rằng, người này tu vi quả là cao <BR>            thâm, phải nói rằng loan đao tốc độ cực nhanh. Hắn tự nhận thấy <BR>            rằng, nếu như không chuẩn bị trước mà bị loan đao đánh lén, chắc đã <BR>            bị loan đao đánh trúng, e là đã gặp nạn rồi. Nhưng Hắc y nam tử <BR>            trước mặt này lại kịp rời đi ba tấc đúng vào thời điểm mấu chốt nên <BR>            đã tránh được chỗ yếu hại. Chỉ riêng điểm này đã thấy nguyên thần <BR>            thì hắn cao hơn mình nhiều, hiển nhiên có thể mơ hồ thấy được đường <BR>            đi của loan đao.</P>

<P>            Vương Lâm mắt hằn lên tia sát khí. Người này tu vi cao cường, như <BR>            vậy nhất định hôm nay phải giết hắn, nếu không để hắn thoát chạy ra <BR>            ngoài, phục hồi lại sức lực, hắn sẽ tìm hiểu ra việc mình dùng pháp <BR>            bảo và thủ đoạn tấn công hắn. Nhất định hắn sẽ đến tìm mình, đến lúc <BR>            đó mình khó mà đối phó.</P>

<P>            Thừa lúc hắn đang bị thương, Vương Lâm liền lao tới, không thèm nhìn <BR>            đến ngọn lửa màu đen kia, lấy tốc độ nhanh như chớp, nâng ngón cái <BR>            của tay trái lên hư không.</P>

<P>            - Tịch hỏa chỉ!</P>

<P>            Hắc y nam tử dùng tay phải nhấn nhẹ vào ngực, lập tức khôi phục lại <BR>            bình thường không còn máu tươi dính lại, sắc mặt có tái nhợt một <BR>            chút, nhìn Vương Lâm chằm chằm.Trong tay hắn tế kiếm run lên, hắn <BR>            quát:</P>

<P><BR>            - Kiếm toái!<BR>            Tế kiếm bỗng nhiên phát ra từng trận ca ca, rồi lập tức vỡ vụn thành <BR>            vô số mảnh vụn. Bỗng nhiên phía trước hắn bắt đầu nổ tung, tiến về <BR>            phía Vương Lâm trong nháy mắt.</P>

<P>            Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, nhưng vẫn đứng yên. Chỉ thấy hai trong <BR>            số ba đạo bụi khí trên ngón tay phải của hắn bỗng nhiên biến mất, <BR>            dùng tốc độ nhanh như nháy mắt, liền theo kinh mạch trên tay phải, <BR>            xuất hiện phía trên mi tâm của Vương Lâm.</P>

<P>            Đột nhiên trên mi tâm lại xuất hiện hai kí hiệu phức tạp.</P>

<P>            Sinh chi lạc ấn!</P>

<P>            Kí hiệu này vừa xuất hiện, lập tức nhanh chóng kéo dài, bao trùm lên <BR>            toàn bộ thân thể của Vương Lâm, một đạo dấu vết một tầng, hai đạo là <BR>            hai tầng bao trùm.</P>

<P>            Chỉ một thoáng đó, ngọn lửa của thanh kiếm vỡ đã tới gần, đồng thời <BR>            ngọn lửa màu đen trên không cũng nhanh chóng đuổi theo, bao trùm lấy <BR>            Vương Lâm.</P>

<P>            Lúc này với Vương Lâm, bên trong bị ngọn lửa của thanh kiếm vỡ tấn <BR>            công, bên ngoài là thiên hỏa màu đen bao vây bốn phía. Nhất là đám <BR>            thiên hỏa, trong nháy mắt từ trên trời xuống, chúng hóa thành sáu <BR>            con rồng lửa màu đen. Sáu con rồng này như thể sinh vật thật, gào <BR>            thét lao tới, từng tiếng rồng gầm như Thiên Lôi ù ù truyền đến.</P>

<P>            Âm thanh đầu tiên truyền vào trong tai Vương Lâm, lập tức khiến cho <BR>            nguyên thần của hắn bị chấn động. Sau đó chúng giương nanh vuốt rít <BR>            gào xông tới, chực cắn xé.</P>

<P>            Nhưng bỗng ầm một tiếng, tiếng nổ long trời lở đất, vang xa cả ngàn <BR>            dặm. Mặc dù ở trong không trung nhưng có thể nghe rõ mồn một. Ngay <BR>            cả bầu trời cũng chấn động, mặt đất thì phát ra những tiếng đứt gãy, <BR>            xuất hiện rất nhiều vết rách tựa như một tấm mạng nhện tinh mịn.</P>

<P>            Ở trung tâm vụ nổ xuất hiện vô số pháp lực cuộn sóng, điên cuồng tản <BR>            ra bốn phía. Mặc dù sóng yêu linh khí đang tiến đến tấn công nhưng <BR>            cũng bị cuộn sóng dội ngược trở lại, cuốn ra thật xa, sau đó mới <BR>            chậm rãi hạ xuống phục hồi.</P>

<P>            Không lâu sau, bốn phía như có cả vạn con ngựa chạy nhanh, chồm lên <BR>            tấn công. Sóng yêu linh khí lại một lần nữa phục hồi như thường, <BR>            chậm rãi gào thét. Trong nháy mắt, bốn phía lại một màu đen bao <BR>trùm.</P>

<P>            Hắc y nam tử đứng bên trong màu đen khí lãng, hắn không vui sướng mà <BR>            ngược lại còn trở nên trầm lắng. Hắn thở sâu, lập tức rời khỏi đó <BR>            cách hơn mười trượng, hai tay nhanh chóng bấm niệm thần chú, ánh mắt <BR>            chăm chú nhìn chằm chằm về phía Viêm Long (rồng lửa) đang tấn công. <BR>            Ánh mắt không hề nhấp nháy.</P>

<P>            Chỗ Viêm Long đang tấn công giờ này đang bị yêu linh bao vây, hóa <BR>            thành khí lãng thổi tới tấp, nên nơi đó đang trở thành một mảnh hắc <BR>            ám. Chỉ có điều, trong bóng tối xuất hiện một bóng dáng bước ra từ <BR>            bên trong.</P>

<P>            Bóng đen này bước ra, trên người hắn quần áo không có gió nhưng tự <BR>            phát ra tiếng động. Trên tay phải hắn truyền ra từng tiếng kêu khóc, <BR>            mơ hồ có thể nghe thấy được.</P>

<P>            Thấy bóng đen chậm rãi đi ra, hắc y nam tử đứng cách đó không xa, vẻ <BR>            mặt càng thêm âm trầm. Hai tay y nhanh chóng bấm niệm thần chú, <BR>            miệng thở nhẹ, lẩm bẩm mấy câu chú ngữ phức tạp.</P>

<P>            Lại nói về bóng đen kia. Hắn đi ra tiếp mấy chục bước, thân thể <BR>            xuyên qua khí lãng yêu linh, lập tức khí yêu linh như bị cưỡng ép, <BR>            tách ra thành hai.</P>

<P>            Trong nháy mắt khi khí lãng yêu linh tách ra làm hai, bóng đen kia <BR>            bước lên trước một bước, liền biến mất trong vô ảnh.</P>

<P>            "Không ổn" Hắc y nam tử không có gì do dự, lập tức lùi ra sau, hắn <BR>            vừa mời kịp lui thì ngay tức khắc, liền thấy một Ngân quang xuất <BR>            hiện. Trong hư không, một ngón tay cái điểm ngay trước chỗ nơi Hắc y <BR>            nam tử đang đứng.</P>

<P>            Việc này xảy ra cực nhanh, dùng nháy mắt để hình dung cũng không thể <BR>            tưởng tượng nổi.</P>

<P>            Theo sát đằng sau ngón tay cái là bóng đen kia, hắn ngẩng đầu nhìn <BR>            về phía xa xa, nơi Hắc y nam tử đang né tránh.</P>

<P>            - Tiếp theo đây ngươi đừng hòng thoát!</P>

<P>            - Ngươi không phải là người của Đại La Kiếm Tông, mà là đệ tử của <BR>            Thiên Vận Tử, Tử hệ lão thất, Vương Lâm.<BR>            Hắc y nam tử nói tiếp:<BR>            - Ngươi đang dùng chính là cấm pháp Tịch Diệt Chỉ đã thành danh chỉ <BR>            sau bữa thọ yến của Thiên Vận Tử.</P>

<P>            Trong lòng Hắc y nam tử cực kì lo lắng, hắn đã từng nghe qua danh <BR>            tính của Vương Lâm, thậm chí ngọc giản tướng mạo cũng được xem qua <BR>            một lần. Phải nói rằng, đệ tử của Thiên Vận Tử đều là nhân vật đáng <BR>            chú ý nhất trên toàn bộ Thiên Vận Tinh.</P>

<P>            Nhất là Vương Lâm đã từng có một trận chiến khuất nhục mọi người. <BR>            Nếu không có Tử hệ lão Lục đột nhiên xuất hiện, dùng tu vi Vấn Đỉnh <BR>            đè ép Vương Lâm, như vậy danh hiệu Thiên Vận Thất Tử không vào tay <BR>            hắn thì chẳng vào tay ai khác được.</P>

<P>            Nhân vật thế này sao có thể khiến người ta không chú ý? Huống chi <BR>            người này sử dụng cấm pháp cực kì quỷ dị, am hiểu nguyên lí lấy yếu <BR>            chống mạnh, nên khiến cho nhiều người rơi vào thế bị động.</P>

<P>            Hắc y nam tử than thầm, nếu hắn sớm biết được thân phận của đối <BR>            phương, tuyệt nhiên sẽ không vội vàng ra tay. Là đệ tử của Thiên Vận <BR>            Tinh, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Anh Biến trung kì, nhưng tuyệt đối <BR>            không thể xem thường.</P>

<P>            Vương Lâm này trải qua mười một trận chiến với Vấn Đỉnh tu sĩ, mặc <BR>            dù thua nhưng vẫn thể hiện lực công kích hùng mạnh, nhất là mấy pháp <BR>            bảo làm nhiều thế lực phải chú ý. Hắc y nam tử nghĩ: "Mặc dù mình có <BR>            thể thắng nhưng muốn giết được đối phương quả là không dễ."</P>

<P>            Ở Thiên Vận Tinh, mỗi đệ tử đều có pháp bảo bảo mệnh, nếu không gặp <BR>            phải địch thủ tu vi chênh lệch quá lớn, chẳng khác nào có thêm một <BR>            tính mạng. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 528: Ma Cấm</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Hắc y nam tử thầm mắng, nếu biết trước tình hình chưa thể nắm chắc <BR>            được phần thắng thế này, chi bằng chuồn đi càng sớm càng tốt, không <BR>            nên ở lại nơi này, lãng phí thời gian. <BR>            Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, vừa rồi kiếm vỡ xuất ra một đạo hàn <BR>            quang lao thẳng vào người, còn ở trên không trung hắc hỏa cũng lấy <BR>            hết sức rơi xuống, hắn phải lấy Sinh chi lạc ấn hóa thành ba tầng <BR>            bảo vệ, mới có thể chống cự nổi lưỡng đạo thần thông kết hợp công <BR>            kích.</P>

<P>            Chỉ có điều, dù sao Hắc y nam tử cũng là tu sĩ Anh Biến hậu kỳ đại <BR>            viên mãn, tu vi cao cường, tiên lực ngưng thật, Vương Lâm không thể <BR>            sánh bằng. Lưỡng đạo thần thông cũng tuyệt đối không phải pháp thuật <BR>            cũng tầm thường. Bởi vậy, tuy Vương Lâm chống cự được, nhưng ba đạo <BR>            Sinh chi lạc ấn cũng có một đạo bị sụp đổ, tiêu tan không còn!</P>

<P>            Sinh chi lạc ấn của Vương Lâm là bảo vật bảo hộ sinh mệnh. Hắn mưu <BR>            khổ lâu như vậy cũng chỉ có được ba cái. Vậy mà bị Hắc y nam tử phá <BR>            hủy mất một cái, với Vương Lâm mà nói, cực kì tiếc nuối. Nên lúc đó, <BR>            mặt hắn đằng đằng sát khí.</P>

<P>            Lúc này, nhìn thấy đối phương thất bại trở ra. Vương Lâm hai mắt <BR>            chợt lóe ra một tia hàn quang, liền giẫm chân tại chỗ bay lên, tiếp <BR>            tục truy kích. Tay phải hắn vỗ túi trữ vật, Côn Cực Tiên xuất hiện <BR>            trên tay.</P>

<P>            Vương Lâm cầm roi tiên trong tay truy kích, bỗng nhiên vung roi lên, <BR>            rồi nghe thấy mấy tiếng kêu trong hư không truyền đến. Lập tức roi <BR>            tiên kéo dài tựa như một con thuồng luồng màu đen, chạy dài hướng về <BR>            phía Hắc y nam tử. Không gian bỗng chuyển động điên cuồng.</P>

<P>            Hắc y nam tử sắc mặt âm trầm, xoay nhanh người, quay lại dùng tay <BR>            phải chộp lấy roi tiên, miệng quát:<BR>            - Thật không biết phân biệt tốt xấu. Hôm nay La mỗ thay Tôn sư dạy <BR>            thêm cho ngươi một bài học.</P>

<P>            Hắn túm lấy roi tiên trong nháy mắt, năm ngón chụm lại. Lập tức, năm <BR>            điểm đỏ xuất hiện, di động theo sự múa may tay phải của hắn, trông <BR>            thật quỷ dị.</P>

<P>            Lúc này, nếu nhìn từ xa, sẽ không còn thấy Hắc y nam tử mà chỉ còn <BR>            thấy năm điểm màu đỏ di chuyển.</P>

<P>            Rồi nhanh như chớp, cả năm điểm đồng loạt điên cuồng tiến thẳng về <BR>            Côn Cực Tiên, bắt lấy roi tiên trong nháy mắt. Trên năm ngón tay của <BR>            Hắc y nam tử phát ra những tuyến ánh sáng. Những ánh sáng này đan <BR>            xen vào nhau liên tiếp, giống như tấm lưới năm sao Phong ấn.</P>

<P>            - Cấm<BR>            Hắc y nam tử hô to.</P>

<P>            Vương Lâm nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh, chẳng lo lắng gì về <BR>            roi tiên, ngược lại còn bước chân lên đạp mạnh, thuấn di về phía Hắc <BR>            y nam tử.</P>

<P>            Ngay lúc Vương Lâm vừa thuấn di thì Hắc y nam tử cũng tiến tới bắt <BR>            lấy roi tiên. Hắn còn chưa dứt tiếng gầm nhẹ, đã thấy từ đỉnh roi <BR>            tiên xuất hiện một đạo hắc mang, nhanh như chớp bao phủ toàn bộ roi <BR>            tiên.</P>

<P>            Cùng lúc đó, hào quang màu đen kia lan tới tay phải Hắc y nam tử. <BR>            Trong nháy mắt, Hắc y nam tử đột nhiên kêu thảm một tiếng, phía trên <BR>            tay phải không ngờ truyền ra tiếng động, từng trận khói trắng từ đó <BR>            phát ra.</P>

<P>            Hắc y nam tử lập tức buông tay, mắt lộ vẻ khiếp sợ. Hắn biết rằng, <BR>            huyết sắc ngũ sát của mình chính là chuyên dùng để chống lại cấm <BR>            pháp, một khi sử dụng, chuyên để phong ấn pháp bảo của kẻ thù. Hắn <BR>            tu đạo nhiều năm như vậy, khi sử dụng chưa hề có một lần sai lầm, <BR>            lần này chính là lần đầu.</P>

<P>            Hắn thầm nghĩ, không thể tiếp tục chiến đấu, vừa buông tay ra, ý <BR>            định rút lui thật nhanh. Nhưng đúng lúc này, Côn Cực Tiên bỗng nhiên <BR>            vung lên, lấy góc độ muời phần, phức tạp, quất mạnh. Ngay lập tức, <BR>            một âm thanh trong trẻo vang lên, Hắc y nam tử lui ra phía sau, <BR>            nhưng vẫn bị roi đánh trúng.</P>

<P>            Roi vừa kéo xuống, Hắc y nam tử sắc mặt tái nhợt, hai mắt lộ ra hào <BR>            quang kì dị.</P>

<P>            - Pháp bảo chuyên đả thương nguyên thần !!</P>

<P>            Hắc y nam tử thở sâu, không thể dừng lại, hắn tiếp tục lao ra. Chỉ <BR>            có điều, khi hắn lui ra phía sau, trong hư không xuất hiện một trận <BR>            vặn vẹo.Vương Lâm thuấn di mà đến, hoàn toàn đuổi kịp người này.</P>

<P>            Hắc y nam tử ánh mắt chợt lóe, hừ lạnh một tiếng, liền há mồm phun <BR>            ra một đạo khí đen. Hắc khí vừa bay ra, lập tức điên cuồng di <BR>            chuyển, trực tiếp bao phủ quanh người của Vương Lâm.</P>

<P>            Sau đó, hai mắt của Hắc y nam tử lập tức lóe lên, không có nửa giây <BR>            dừng lại, hắn liền chui vào phía trong yêu linh khí lãng, nhanh <BR>            chóng biến mất trong vô ảnh.</P>

<P>            Vương Lâm vừa xuất hiện, liền bị Hắc y nam tử phun ra màn sương đen <BR>            tràn ngập. Trong màn sương đen này ẩn chứa chất độc, Vương Lâm thần <BR>            thức đảo qua, lập tức cảm giác được sự đau đớn.</P>

<P>            Hắn không do dự, tay phải bấm tay niệm thần chú, trong miệng nhẹ <BR>thở:<BR>            - Phong</P>

<P>            Lập tức một trận gió quái lạ không biết từ đâu xuất hiện, mây đen ùn <BR>            ùn kéo đến, phá vỡ màn sương đen. Lỗ hổng này vừa xuất hiên liền lập <BR>            tức khép kín lại, nhưng trong nháy mắt đó, Vương Lâm biến thành làn <BR>            mây nhẹ, theo đó nhanh chóng lao ra.</P>

<P>            Sau khi hiện ra, trong lòng hắn có chút kiêng nể đối với Hắc y nam <BR>            tử. Người này pháp thuật vô cùng, hiển nhiên còn có pháp bảo chưa sử <BR>            dụng. Sở dĩ rút đi là vì biết qua tên tuổi của mình, biết mình từng <BR>            đánh một trận với tu sĩ Vấn Đỉnh, tuy thua nhưng có vô số pháp bảo.</P>

<P>            " Hắc y nam tử tuy không biết là người môn phái nào nhưng hắn có thể <BR>            vào được nơi này, không chừng hắn là người ở Thiên Vận Tinh. Do vậy, <BR>            hắn sẽ biết đã là đệ tử của Thiên Vận Tử thì ắt sẽ có pháp bảo bảo <BR>            hộ sinh mệnh. Đây không phải là bí mật. Trong thâm tâm hắn chắc đã <BR>            nhận ra thân phận của ta, hắn muốn giết ta không được nên mới tìm kế <BR>            rút lui " Vương Lâm thầm nghĩ trong đầu với rất nhiều câu hỏi. <BR>            <BR>            "Người này không thể lưu lại được."Vương Lâm lóe lên tia hàn quang <BR>            trong mắt, tiếp tục đuổi sát theo.</P>

<P>            Hai người một trước một sau, trong đêm tối điên cuồng xuyên qua bên <BR>            trong yêu linh khí lãng.</P>

<P>            Càng chạy sâu vào trong Yêu linh khí lãng thì lại càng xuất hiện yêu <BR>            linh vật cao cấp, có thể biến thành trăm nghìn vạn dạng. Tuy nhiên <BR>            chỉ còn duy nhất chiếc sừng trên đỉnh đầu là không biến đổi.</P>

<P>            Căn cứ vào số lượng sừng khác nhau này cũng thấy sức mạnh của yêu <BR>            linh rất chêch lệch.</P>

<P>            Chỗ mà Vương Lâm và Hắc y nam tử đang ở cũng không phải là ở trung <BR>            tâm của yêu linh khí lãng, mà là ở bên rìa cho nên ở đây cấp bậc của <BR>            yêu linh vật đều không phải là rất cao. Đây là nguyên nhân hắc y nam <BR>            tử có thể sinh tồn ở đây để hấp thụ yêu lực.</P>

<P>            Trên đường hai người rượt đuổi, thường xuyên có yêu linh vật biến ảo <BR>            mà ra. Những yêu linh này không cao nên cứ xuất hiện là bị hai người <BR>            giơ tay nhấc chân tiêu diệt sạch sẽ.</P>

<P>            Mỗi một yêu linh bị tiêu diệt là một đạo yêu khí bị người chết hấp <BR>            thu.<BR>           <BR>            Hắc y nam tử đang chạy nhanh, bỗng chau mày, thân hình vặn qua một <BR>            bên, giống như không có xương sống, trông thật quỷ dị. Đúng lúc này, <BR>            một đạo hắc mang lóe ra sát ngay bên người y.</P>

<P>            Hắc y nam tử hừ nhẹ một tiếng, khôi phục thân hình như bình thường, <BR>            thần thức đảo qua thấy Vương Lâm đang đuổi theo sau.</P>

<P>            "Thật là không biết tốt xấu ra sao, Vương Lâm bám sau giống như tủy <BR>            nhập vào xương, thật là phiền toái. Nhất là khi hắn dùng loan đao, <BR>            tốc độ quá nhanh. Nếu như ta không có sự chuẩn bị trước, e rằng đã <BR>            ăn đủ. Nếu không chắc chắn rằng hắn có pháp bảo phòng thân, hôm nay <BR>            ta đã không quản thân phận của hắn, nhất định sẽ giết chết hắn và <BR>            nuốt yêu tinh này rồi." Hắc y nam tử sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một <BR>            tiếng, hai tay bấm niệm thần chú. Theo đó, bốn phía xung quang hắn <BR>            Yêu linh khí lãng không ngờ đều tản ra, giống như không còn muốn <BR>            tiếp cận.</P>

<P>            Trên tay của Hắc y nam tử lại xuất hiện từng trận khói màu đen trống <BR>            rỗng, lượn lờ bốn phía. Hắn thở sâu, tay phải nhấn nhẹ vào ngực một <BR>            cái. Lòng bàn tay của hắn vừa đặt lên ngực, lập tức phía trên, một <BR>            làn khói màu đen lượn lờ, điên cuồng theo lòng bàn tay chui vào ngực <BR>            hắn.</P>

<P>            Hắc y nam tử lộ ra vẻ thống khổ trên mặt, bên trong hai mắt hiện ra <BR>            từng đạo tơ máu, thoạt nhìn trông hắn cực kỳ dữ tợn, giống như đang <BR>            chịu đựng đau đớn tột độ.</P>

<P>            Cứ như thế, làn khói màu đen kia không ngừng chui vào cơ thể hắn. <BR>            Cuối cùng hắn không kìm nổi, ngửa mặt lên trời rít gào giận dữ.</P>

<P>            Tiếng gào thét chấn động đất trời. Lúc này, Yêu linh khí lãng ở bốn <BR>            phía không ngờ bị đánh văng ra cả trăm trượng. Từ trên cao nhìn <BR>            xuống có thể thấy, Hắc y nam tử như ở trong trạng thái chân không, <BR>            xung quang bao vây bởi Yêu linh khí lãng.</P>

<P>            Yêu linh khí lãng như bị cả vạn con ngựa gào thét, xuyên qua, bị <BR>            đánh tan tành, lộ ra một khoảng trống rộng chừng trăm trượng.</P>

<P>            Lúc này Vương Lâm đã đuổi kịp, hắn đang dừng bên ngoài khoảng trống, <BR>            ánh mắt lạnh như băng, lắc đầu nhìn lại.</P>

<P>            Hắc y nam tử vẫn đứng ở giữa trung tâm khoảng không, ngẩng đầu nhìn <BR>            Vương Lâm, chậm rãi nói:<BR>            - Chính ngươi muốn chết!<BR>            Nói xong, hắn nâng tay trái lên, chỉ về phía Vương Lâm. Từ trên tay <BR>            hắn xuất hiện một đạo khói màu đen, như vô số xúc tu, nhanh chóng <BR>            lượn lờ.</P>

<P>            - Ma cấm, thiên quỷ đệ tứ tôn (thứ bốn tôn), hiện!</P>

<P>            Hắn vừa nói xong, trên mắt bỗng co rúm, khổ sở. Trong mắt tơ máu lộ <BR>            ra càng nhiều, làn da xuất hiện gân xanh, nổi lên nhiều nốt mụn sần <BR>            sùi, trông thật quỷ dị.</P>

<P>            Có vô số lực kì dị từ ngực Hắc y nam tử điên cuồng xuất hiện, từ <BR>            cánh tay phải chảy vào bên trong cánh tay trái. Phía trên tay trái <BR>            có vô số xúc tu mấp máy đứng lên, lấy tốc độ cực nhanh, biến thành <BR>            mười Quỷ ảnh màu đen quái dị.</P>

<P>            Quỷ ảnh trên tay trái hiện ra, hắn lập tức ngửa mặt lên trời rít gào <BR>            nhưng không truyền ra âm thanh gì, không một tiếng động, nhưng khiến <BR>            cho Yêu linh khí lãng bốn phía lập tức bị đẩy ra xa trăm trượng.</P>

<P>            Vương Lâm lùi lại phía sau, âm thanh kia không thể nghe bằng tai <BR>            nhưng nguyên thần vẫn cảm giác được, nghe rõ một tiếng thét long <BR>            trời lở đất.</P>

<P>            - Đuổi!<BR>            Hắc y nam tử gầm nhẹ một tiếng. Mặc dù chỉ một chữ nhưng mơ hồ như <BR>            có chiến âm xuất hiện, đủ thấy được hiện tại y đang phải chịu đựng <BR>            đau đớn tới mức nào.</P>

<P>            Hắn nói vừa dứt, Quỷ ảnh trong tay trái lập tức khẽ động, theo tay <BR>            hắn bay ra, nhe răng cười. Bên trong hai mắt của Qủy ảnh tràn trề <BR>            hàn quang, chĩa thẳng vào Vương Lâm, lấy tốc độ cực nhanh lao tới.</P>

<P>            Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, trong tâm trí khẽ động, kiếm tiên lập <BR>            tức xuất hiện, gập lại làm đôi, vừa lúc Quỷ ảnh đang há mồm to, lập <BR>            tức kiếm quang lao ra, Quỷ ảnh liền nuốt luôn thanh kiếm.</P>

<P>            Về phần loan đao, cũng vừa nhoáng một cái, xuyên thấu quỷ ảnh, không <BR>            hề có chút tác dụng. Mặc dù đang tấn công bản thể của Hắc y nam tử, <BR>            nhưng giờ phút này từ trên thân thể đối phương tản mát ra vô số tơ <BR>            mảnh màu đen, nồng đậm khuếch tán vây quanh thân thể, nên loan đao <BR>            cũng không thể bay vào gần. </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 529: Gạt Bỏ.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Quỷ ảnh đánh tới, nhưng Vương Lâm thần sắc vẫn âm trầm, không nói <BR>            hai lời, há miệng phun ra một đạo hắc quang. Hắc quang vừa lóe, lập <BR>            tức biến thành một cây đại phiên cao ba trượng. Vương Lâm ôm gọn <BR>            trong tay, phía trước người hắn khẽ run lên, lập tức phía sau hiện <BR>            ra mấy chủ hồn, gồm cả tàn hồn của kì lân, lao ra gào thét.</P>

<P>            Quỷ ảnh vừa trông thấy liền ngẩn ra một lúc, rồi hai mắt chợt mở to, <BR>            không ngờ không tiến lại phía Vương Lâm mà còn hướng thẳng đến Anh <BR>            Biến chủ hồn.</P>

<P>            Vương Lâm ánh mắt lóe ra, thân mình khẽ động, trực tiếp ôm trọn Quỷ <BR>            ảnh. Tay phải đặt lên trên túi trữ vật một chút, ném Khu Thú Quyển <BR>            ra, tay phải nâng lên, ngón trỏ hướng về Hắc y nam tử!</P>

<P>            Hắc y nam tử sắc mặt trầm xuống, tay trái chỉ vào hư không nơi Quỷ <BR>            ảnh, miệng quát: - Trở về!</P>

<P>            Quỷ ảnh rít gào một tiếng, nhưng không cam lòng, buộc Hắc y nam tử <BR>            phải theo sát để khống chế. Trong lòng hắn thầm mắng, vì Vương Lâm <BR>            thân thể di chuyển nhanh như chớp, thoáng cái đã đến gần.</P>

<P>            Tay phải của Vương Lâm chỉ vào hư không. Lập tức trong cơ thể tiên <BR>            lực bỗng nhiên nghịch chuyển, nhanh chóng chuyển hóa và ngưng tụ vào <BR>            đầu ngón tay trỏ.</P>

<P>            Hóa ma chỉ!</P>

<P>            Chiêu thứ hai trong Tam thức sát chiêu!</P>

<P>            Từ ngón tay, mây gió lập tức biến đổi, ma khí hiện ra nhiều vô kể. <BR>            Lúc này, ma khí bốn phía điên cuồng khuếch tán.</P>

<P>            Đang lúc không có Hắc y nam tử khống chế, Quỷ ảnh liền nhằm thẳng <BR>            chủ hồn Vương Lâm vừa thả ra. Trong mắt hắn, đám hồn thể này đều là <BR>            bọn có thể dùng làm thuốc bổ rất tốt, một khi nuốt hết bọn chúng, <BR>            không chừng có thể quỷ lực sẽ tăng lên rất nhiều<BR>            "Hóa ma chỉ " Hắc y nam tử liếc mắt một cái liền nhận ra sát chiêu <BR>            này. Lúc trước Vương Lâm lấy chiêu này chiến đấu với Tử hệ lão Tứ, <BR>            trận chiến ấy đã làm cho tất cả những ai nhìn thấy đều khâm phục.</P>

<P>            Hắc y nam tử ánh mắt lóe ra hàn quang, tay phải hắn để yên trên <BR>            ngực, nếu không thuật quỷ ảnh sẽ bị phá tan. Giờ phút này hết sức <BR>            nguy cấp, hắn liền mau rút lui, lại há mồm phun ra một đám sương <BR>đen.</P>

<P>            Từng trận gió độc màu đen thổi qua, tản ra như muốn ngăn chân Vương <BR>            Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, phía trên mi tâm, lưỡng đạo kí hiệu màu <BR>            xám lóe ra mãnh liệt, lập tức kéo dài bao trùm toàn thân còn lại, <BR>            Sinh chi lạc ấn lại hiện ra.</P>

<P>            Trong nháy mắt, kí hiệu đã bao trùm toàn thân. Vương Lâm thân thể <BR>            nhanh như điện, nhảy vào màn khói độc kia, tựa như rồng xuống biển, <BR>            xuyên qua khói độc mà đi. Vương Lâm đi đến đâu thì khói độc tan dần <BR>            đến đó.</P>

<P>            Hắc y nam tử không ngừng lùi ra phía sau, trong miệng tiếp tục phun <BR>            ra khói độc, hòng ngăn cản Vương Lâm, tranh thủ bay nhanh lao đến <BR>            chỗ quỷ ảnh.</P>

<P>            Nhưng hắn không ngờ, khói độc không có tác dụng đối với Vương Lâm. <BR>            Hắn gần như là mới bay đi, Vương Lâm đã xuyên qua một tảng lớn khói <BR>            độc, lao theo Hắc y nam tử. Vương Lâm dùng ngón trỏ của tay phải cực <BR>            kỳ linh hoạt, sắc bén, ẩn chứa ma khí vô cùng.</P>

<P>            - Hóa ma chỉ!</P>

<P>            Hắc y nam tử biến sắc, tránh không kịp, tay trái lập tức nâng lên, <BR>            nhanh chóng bấm niệm thần chú, cũng điểm tới, ý đồ muốn làm hòa hoãn <BR>            đi sức tấn công của Vương Lâm.</P>

<P>            Hai ngón tay của hai người trong nháy mắt lập tức đụng vào nhau. <BR>            Trong thực tế cũng không hẳn là tiếp xúc, mà chỉ là cách nhau ba <BR>tấc.</P>

<P>            Trong vòng ba tấc này một Càn Khôn khác!</P>

<P>            Ma khí ở đầu ngón tay của Vương Lâm, cùng với khói đen từ ngón tay <BR>            Hắc y nam tử va chạm vào nhau, bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu nhỏ <BR>            ở giữa hai đầu ngón tay của hai người.</P>

<P>            Trong tiểu cầu tạo thành bởi cả ma khí và khói độc. Bên trong nó <BR>            truyền ra từng trận ầm ầm như sét nổ. Ngoài ra còn có một đạo điện <BR>            quang xuất hiện bên ngoài quả cầu, không ngừng di chuyển.</P>

<P>            Giờ phút này, tất cả hào quang trong không gian như ngưng tụ lại <BR>            trên người của Vương Lâm và Hắc y nam tử.</P>

<P>            Vương Lâm lúc này đang ở trên không, y phục không gió nhưng tự xao <BR>            động, nhất là một mái tóc buông xõa vẻ tự nhiên.</P>

<P>            Trái lại Hắc y nam tử, sắc mặt âm trầm, ánh mắt như điện. Hắn đứng <BR>            trên mặt đất, nâng tay trái lên, toàn thân quần áo giống như bị gió <BR>            mạnh thổi tới, bay về phía sau, phát ra từng tiếng động, thậm chí <BR>            tóc cũng bay về phía sau.</P>

<P>            Bên trong quả cầu, lúc này từng trận âm thanh rú lên ầm ầm, càng lúc <BR>            càng mãnh liệt. Trong cơ thể Vương Lâm, tiên lực điên cuồng chuyển <BR>            hóa thành ma khí, không ngừng dũng mãnh lao vào trong tiểu cầu. <BR>            <BR>            Còn Hắc y nam tử trong lòng kêu khổ. Lúc này hắn không thể không đem <BR>            toàn bộ sức lực tu luyện lâu nay để truyền theo vào Qủy tiên khi, <BR>            tiến vào trong quả cầu. Nếu không, một khi bị đối phương đè ép như <BR>            vậy, lập tức sẽ bị cắn trả.</P>

<P>            - Ngươi chỉ là Anh Biến trung kì, so với ta là Anh Biến hậu kỳ đại <BR>            viên mãn. Ta không tin tiên lực của ngươi có thể nhiều hơn ta. Ngươi <BR>            đã muốn đối kháng với ta như thế này, để xem rốt cuộc rồi ai sống ai <BR>            chết.<BR>            Hắc y nam tử sắc mặt dữ tợn, điên cuồng truyền ra một tia thần niệm.</P>

<P>            -Ngươi đã thả Thiên Quỷ ra, nó đã hấp thu tiên lực của ngươi, để xem <BR>            rồi ngươi đối phó với ta như thế nào.<BR>            Vương Lâm mắt sáng như đuốc, đáp lại thần niệm.</P>

<P>            Hắc y nam tử hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Vương Lâm, bỗng nhiên <BR>            hắn nghiến răng, nâng tay phải lên trước ngực. Trong nháy mắt đó, <BR>            Thiên Quỷ đang bay vòng quanh chủ hồn, ý đồ cắn nuốt đối phương lập <BR>            tức rít gào một tiếng, xoay người lại, nhìn thẳng chằm chằm vào Hắc <BR>            y nam tử.</P>

<P>            Hắc y nam tử dừng lại một chút, rồi lập tức nâng tay phải lên trước <BR>            ngực. Trong nháy mắt, từng đạo tơ mảnh màu đen xuất hiện, theo ngực <BR>            và tay trào ra, giống như nó bị kéo dài ra.</P>

<P>            Trong một khắc đó, Thiên Quỷ gào lên giận dữ, thanh âm đầy vẻ không <BR>            cam lòng. Bóng dáng nó dần dần bị tiêu tan. Nhưng đúng lúc Thiên Quỷ <BR>            này sắp sửa hoàn tan tan biến, hai mắt nó chợt lóe u quang, nhìn kĩ <BR>            Hắc y nam tử, rồi quay lại nhìn Vương Lâm. Nó như thể hạ quyết tâm, <BR>            ngay lập tức trong cơ thể nó lóe ra từng trận hắc quang.</P>

<P>            Hắc y nam tử biến sắc. Đúng lúc này, hắc quang trong cơ thể Thiên <BR>            Quỷ bao vây toàn bộ thân mình nó, không ngờ nó không hề tiêu tan. <BR>            Thiên Quỷ lập tức quay đầu, trực tiếp lao ra, xuyên thấu yêu linh <BR>            khí lãng, bay nhanh ra xa.</P>

<P>            Còn chủ hồn chợt lóe lên, tiếp tục truy kích.</P>

<P>            Tất cả diễn ra cực nhanh, khiến Hắc y nam tử giật mình. Nhưng lập <BR>            tức, hắn điên cuồng rống lên giận dữ, mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên nhìn <BR>            về hướng Vương Lâm quát:<BR>            - Tất cả đều tại ngươi, nếu không phải vì ngươi ép ta, thì Thiên Quỷ <BR>            làm sao có khả năng chạy trốn.</P>

<P>            Vương Lâm mắt lạnh như băng, nói:<BR>            -Đáng kiếp!</P>

<P>            Hắc y nam tử mắt đầy sát khí, dữ tợn nói:<BR>            - Quân lộn giống, người chết chắc rồi!<BR>            Hiện tại không còn bị Thiên qủy hấp thu, toàn bộ quỷ tiên lực dựa <BR>            vào công pháp tu luyện của môn phái hắn điên cuồng xuất ra theo ngón <BR>            tay nhanh chóng vào trong tiểu cầu.</P>

<P>            - Vương Lâm hãy nhận lấy cái chết.<BR>            Hắn hét lớn một tiếng, gần như chín thành (90%) quỷ tiên lực trong <BR>            cơ thể điên cuồng lao vào trong tiểu cầu. Lập tức bên trong tiểu cầu <BR>            vang ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Lúc này, giữa ngón tay của <BR>            hai người ngưng tụ lại không phải phàm vật, mà giống như Thiên kiếp <BR>            tiên lôi trong truyền thuyết.</P>

<P>            Theo sự dung nhập của quỷ tiên lực từ Hắc y nam tử, tiên lực trong <BR>            cơ thể Vương Lâm dần trở nên không đủ. Quả cầu nhỏ kia dần di chuyển <BR>            hướng về phía Vương Lâm.</P>

<P>            Trên mặt Hắc y nam tử lộ ra vẻ dữ tợn, hắn dường như thấy được Vương <BR>            Lâm đang bị tiểu cầu đánh trúng, toàn bộ thân mình bị sụp đổ, tất cả <BR>            da thịt hóa thành mảnh nhỏ, thậm chí lúc này nguyên thần đều không <BR>            còn tồn tại, trực tiếp bị đánh xơ xác, vĩnh viễn biến mất giữa đất <BR>            trời, không còn chút khả năng nào sót lại.</P>

<P>            Chấm dứt đường sống, không thể tái sinh, xóa bỏ hết dấu vết!</P>

<P>            Nhưng đúng lúc này, Hắc y nam tử cũng ngẩn ra. Bởi vì hắn không nhìn <BR>            thấy sự sợ hãi trong hai mắt Vương Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm nhìn hắn với vẻ không phải lạnh lùng, mà có vẻ kì dị, giễu <BR>            cợt.</P>

<P>            Vẻ mặt của Vương Lâm làm Hắc y nam tử chấn động tâm thần.</P>

<P>            Vương Lâm không cần để ý đến quả cầu, liếc mắt một cái, thở nhẹ:<BR>            - Xạ Thần Xa, mở!</P>

<P>            Vừa nói xong, lập tức ở cách đó không xa, chỗ Vương Lâm ném ra Khu <BR>            Thú Quyển lúc trước, truyền ra một tiếng rít gào thiên kinh động <BR>            địa. Trong tiếng rít gào này, nghe rõ một ý không khuất phục.</P>

<P>            Giống như một pho tượng cổ, với ý chí chiến đấu đến cùng, không <BR>            khuất phục, dám nuốt cả tiên nhân.</P>

<P>            Sắc mặt Hắc y nam tử nhanh chóng biến sắc.</P>

<P>            Âm thanh vừa dứt, một Hồn thú với thân thể cao lớn lập tức hiện ra, <BR>            điên cuồng hét lớn.</P>

<P>            Vương Lâm quát:<BR>            - Giết người này!</P>

<P>            Hồn thú rít gào, mắt lộ đầy hàn quang, nhìn thẳng chằm chằm vào <BR>            Vương Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm biết con thú này thường xuyên không nghe lời, nên đã sớm <BR>            chuẩn bị. Giờ phút này, hắn đứng lặng thinh, nhẹ thở.</P>

<P>            Ngôn ngữ để điều khiển nó rất phức tạp và khó hiểu, muốn người ngoài <BR>            nghe cũng khó giải thích nổi. Vương Lâm là người thừa kế, biết được <BR>            Cửu Tự Chân Ngôn từ trong Ngọc giản của tiên nhân.</P>

<P>            Cửu Tự Chân Ngôn chính là chuyên môn chuẩn để khống chế con thú này. <BR>            Mỗi khi mở ra mỗi đạo phong ấn, phải nắm giữ được một chữ trong số <BR>            chân ngôn đó..</P>

<P>            Tiên nhân đã luyện bảo, sao có thể để nó cắn trả, đương nhiên phải <BR>            làm tốt khâu chuẩn bị từ trước.</P>

<P>            Một chữ vừa phát ra, hồn thú bất khuất này bỗng rùng mình, trong mắt <BR>            lóe lên hàn quang, nhìn về phía Hắc y nam tử. Nó rít gào một tiếng, <BR>            như thể trút hết sự giận dữ lên người Hắc y nam tử, một mạch xông <BR>ra.</P>

<P>            Từ khi hồn thú xuất hiện cho tới khi tấn công vào Hắc y nam tử, chỉ <BR>            trong một thời gian cực ngắn.</P>

<P>            Trong không trung, hồn thú rít gào, lấy tốc độ cực nhanh, nhằm thẳng <BR>            hướng Hắc y nam tử.</P>

<P>            Hắc y nam tử sắc mặt hơi biến đổi. Giờ phút này hắn bắt buộc phải <BR>            toàn lực phát ra quỷ tiên lực, cơ bản là không thể né tránh. Một khi <BR>            né tránh, quả cầu đầy tính hủy diệt kia sẽ ngay lập tức cắn trả.</P>

<P>            Nhưng hiện tại, hồn thú kia đang hung hăng tiến đến chực cắn nuốt, <BR>            nếu không né tránh chính là lãnh lấy cái chết. Hắc y nam tử toát mồ <BR>            hôi lạnh, hắn nghiến răng một cái, nhìn Vương Lâm căm phẫn, tay trái <BR>            nâng lên, vỗ vào phía trên mi tâm.</P>

<P>            Toàn thân hắn bỗng nhiên run lên, trong nháy mắt nguyên thần rời <BR>            khỏi cơ thể, điên cuồng liều lĩnh bay ra xa.</P>

<P>            Lúc này thân thể hắn không còn nguyên thần điều khiển. Hắn như một <BR>            cái xác không hồn, ngã ngửa trên mặt đất. Quả cầu vẫn di chuyển về <BR>            hướng Vương Lâm hơi dừng lại một chút, sau đó lập tức lấy tốc độ <BR>            thật nhanh, lao thẳng về phía thân thể của Hắc y nam tử. </P>

<P>          </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 530: Sưu hồn thuật.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            - Rầm..rầm...</P>

<P>            Đột nhiên, những âm thanh vang dội trong không gian điên cuồng <BR>            truyền đến. Tiểu cầu kia dừng lại trên thân thể Hắc y nam tử Trong <BR>            nháy mắt, quần áo trên cơ thể hắn tiêu tan, da thịt hóa thành tro <BR>            bụi, xương cốt vỡ vụn thành hư vô. Gần như trong chớp mắt, trừ <BR>            nguyên thần ra, hắn hoàn toàn biến mất, không còn dấu vết. <BR>            Hồn thú vồ hụt, liền gầm lên ý không cam lòng, muốn đuổi theo tấn <BR>            công nguyên thần của Hắc y nam tử, nhưng bị hạn chế bởi Xạ Thần Xa, <BR>            nên không thể đi quá xa. Vì vậy nó không kìm nổi rít gào kịch liệt.</P>

<P>            Vương Lâm nhấc tay phải lên hư không, nắm lấy Xạ Thần Xa di chuyển <BR>            thân mình, bay nhanh ra phía trước. Hồn thú lập tức vui vẻ, xuyên <BR>            qua Vương Lâm, đuổi theo.</P>

<P>            Một người một thú, lần đầu tiên phối hợp chặt chẽ với nhau. Vương <BR>            Lâm cầm Xạ Thần Xa làm cho hồn thú gia tăng phạm vi di chuyển.</P>

<P>            Đuổi theo một lúc, thấy hồn thú không còn kiên nhẫn, nó quay đầu về <BR>            phía Vương Lâm, gầm nhẹ một tiếng. Lập tức thân hình khổng lồ nhoáng <BR>            lên một cái, tiến thẳng đến Vương Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm thần sắc như hơi chùng xuống, hai mắt co rụt lại.</P>

<P>            Nhưng khi thấy hồn thú tiến lại gần, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên <BR>            tia hàn quang, nhìn về phía hồn thú. Nếu nó tiến thêm bước nữa, hắn <BR>            sẽ không chút do dự mà trách phạt.</P>

<P>            Hồn thú ngừng lại một chút, ánh mắt tỏ vẻ từ bỏ ý đồ đang nghĩ.</P>

<P>            Vương Lâm trong lòng khẽ động, trong mắt vụt tắt tia hàn quang, nhìn <BR>            sang phía hồn thú, gật gật đầu. Hồn thú cũng quay đầu liếc mắt nhìn <BR>            Vương Lâm một cái. Lập tức, lướt nhanh lao về phía Vương Lâm đánh <BR>            tới. Vương Lâm không tấn công lại mà di chuyển lên trên. Hồn thú <BR>            cũng lao theo, dừng ngay dưới chân Vương Lâm, nâng Vương Lâm lên rồi <BR>            tiếp tục bay đi.</P>

<P>            Vương Lâm cố nén vui sướng trong lòng. Đây là lần đầu tiên, hồn thú <BR>            chủ động cõng hắn lên cùng bay đi. Ttiên nhân chế tác Xạ Thần Xa <BR>            cũng từng truyền lại rằng, Xạ Thần Xa là pháp bảo phi thường, mặc dù <BR>            sử dụng khẩu quyết và chân ngôn vô cùng linh hoạt nhưng nếu không <BR>            thể chân chính đạt được sự chấp nhận của hồn thú thì chỉ có thể phát <BR>            huy được uy lực nhất định mà thôi.</P>

<P>            Chỉ có chính thức được hồn thú chấp nhận, Xạ Thần Xa mới phát huy <BR>            hết toàn bộ uy lực.</P>

<P>            Vương Lâm thở sâu, cúi đầu nhìn thoáng qua hồn thú phía dưới chân .</P>

<P>            "Con thú này hiện tại cũng chưa nhận thức ta, chẳng qua là do nó <BR>            muốn nuốt nhanh nguyên thần kia, chê ta tốc độ quá chậm nên mới nâng <BR>            ta. Tuy nhiên như thế cũng đã tốt rất nhiều so với trước."</P>

<P>            Tốc độ hồn thú cực nhanh, thậm chí có thể nói, tốc độ này không kém <BR>            gì Ngân Long tinh la bàn mà Vương Lâm sử dụng khi ở tinh không.</P>

<P>            Nhanh như sét, hồn thú hóa thành tàn ảnh, với tốc độ cực nhanh bay <BR>            mất.</P>

<P>            Nguyên thần của Hắc y nam tử vẫn đang bay nhanh. Trong đan điền của <BR>            nguyên thần có một khối kết tinh nhỏ chừng ngón tay, trên đó có một <BR>            tia yêu lực chậm rãi khuếch tán.</P>

<P>            Hắn bỏ chạy một mạch, trong lòng oán hận Vương Lâm ngập trời. Hắn <BR>            thề, sau khi khôi phục lại tu vi nhất định sẽ tìm Vương Lâm giết <BR>            chết hắn để trả thù.</P>

<P>            Đang lúc bỏ chạy, hắn bỗng dưng biến sắc, quay đầu lại liền thấy hồn <BR>            thú đang hùng hổ như Diêm Vương đến lấy mạng hắn. Hồn thú đang phá <BR>            tan hư vô, đuổi sát theo hắn.</P>

<P>            Hắc y nam tử mặt lộ vẻ kinh hoảng, đang muốn thay đổi hướng bỏ chạy. <BR>            Nhưng vào lúc này, hồn thú bỗng nhiên rít gào một tiếng, thanh âm <BR>            như thanh kiếm vô hình xuyên thấu không gian.</P>

<P>            Nguyên thần của Hắc y nam tử bỗng nhiên run lên. Cứ như tốc độ này, <BR>            hắn dễ trở thành bữa tiệc ngon cho con thú này mất. Trong mắt nó lộ <BR>            ra vẻ tham lam, nó biết được rằng, nếu nó nuốt được nguyên thần của <BR>            Hắc y nam tử, nhất định thực lực sẽ gia tăng, đến lúc đó sẽ có cơ <BR>            hội thoát khỏi sự ràng buộc của Vương Lâm, nó sẽ được tự do tự tại <BR>            trong trời đất bao la.</P>

<P>            Nghĩ như vậy nên hồn thú ra sức ruợt theo. Nó thở ra một trận gió <BR>            tanh, mà gió này là quỷ phong, khiến Nguyên thần của Hắc y nam tử <BR>            lập tức bị cứng đơ lại. Nếu là Nguyên Anh tầm thường, lại không còn <BR>            thân thể, khi gặp phải gió này sẽ mất hết sức phản kháng.</P>

<P>            Nhưng Hắc y nam tử không phải là Nguyên Anh mà là nguyên thần, mặt <BR>            khác lại là nguyên thần Anh Biến hậu kì đại viên mãn, sắp bước vào <BR>            Vấn Đỉnh.</P>

<P>            Thế nên với loại gió này mà nói, chưa thể làm đông cứng hoàn toàn <BR>            nguyên thần của Hắc y nam tử. Sắc mặt hắn hơi biến đổi. từ một góc <BR>            độ không thể tin nổi lao vút đi đúng vào lúc hồn thú đang định cắn <BR>            nuốt hắn. Đây là hắn dùng Tổn Thần thuật, hao tổn tinh hoa của <BR>            nguyên thần, vĩnh viễn không thể khôi phục được, để bỏ trốn.</P>

<P>            Đúng lúc ấy Vương Lâm động, không phải thân thể hắn động mà là Côn <BR>            Cực Tiên.</P>

<P>            Roi tiên di chuyển rất linh hoạt, bỗng chốc đã quấn lấy nguyên thần <BR>            của Hắc y nam tử, phút chốc bị Vương Lâm túm gọn trong tay, liền <BR>            giam hắn trong một cây hồn phiên.</P>

<P>            Hồn thú giận đến tím mặt, thân mình nó run lên, quay đầu hướng về <BR>            phía Vương Lâm chực nuốt lấy hắn. Vừa bị cướp đi miếng mồi ngon, hồn <BR>            thú vô cùng tức tối. Cơn giận này không hề thua kém năm xưa khi bị <BR>            Tiên nhân phong ấn luyện bảo.</P>

<P>            Vương Lâm than thầm, ánh mắt phát lạnh, trong miệng nhẹ thở, phát ra <BR>            một chữ.</P>

<P>            Chữ này vừa ra, hồn thú lập tức phẫn nộ rít gào, hai mắt đỏ bừng. <BR>            Lúc này nó mới hung hăng nhìn Vương Lâm một cái, thân thể to lớn <BR>            quay trở lại Xạ Thần Xa.</P>

<P>            Trong nháy mắt nó đã trở lại Xạ Thần Xa. Xạ Thần Xa chuyển động, hóa <BR>            thành Khu Thú Quyển, tự động di chuyển xuống dưới chân Vương Lâm. <BR>            Lập tức dưới chân một lực hút cực mạnh từ bên trong Khu Thú Quyển <BR>            điên cuồng xuất hiện. </P>

<P>            Vương Lâm cười khổ, hồn thú tính tình hay đùa giỡn, cũng làm hắn hơi <BR>            đau đầu. Hắn lập tức khoanh chân ngồi cố định, tay phải vỗ túi trữ <BR>            vật, tiên ngọc xuất hiện trên tay chống cự lại lực hút của Khu Thú <BR>            Quyển.</P>

<P>            Lần này Khu Thú Quyển hấp thu tiên lực cực nhiều, hơn những lần <BR>            trước không ít. Như vậy có thể thấy được hồn thú rất đỗi phẫn nộ.</P>

<P>            Tuy hấp thu tiên lực chính là tác dụng phụ sau khi sử dụng thần <BR>            thông của Khu Thú Quyển, nhưng ở trong Khu Thú Quyển lâu như vậy, <BR>            hồn thú ít nhiều gì cũng có một ít lực khống chế, chẳng qua là có <BR>            hạn. Nhiều nhất là khiến cho việc hấp thu tiên lực có thể gia tăng <BR>            một ít mà thôi.</P>

<P>            Hồi lâu sau, Vương Lâm thở sâu, lực hút trong Khu Thú Quyển chậm rãi <BR>            biến mất. Dĩ nhiên là hồn thú kia không thể khống chế hơn nữa, chỉ <BR>            tỏ vẻ không cam lòng buông tha.</P>

<P>            Thu hồi Khu Thú Quyển, Vương Lâm cười khổ. Hắn thầm than một tiếng, <BR>            lại ngồi xuống.Trong cơ thể, tiên lực dần dần được bổ sung hoàn <BR>            toàn, lúc này hắn mới mở to hai mắt.</P>

<P>            "Hồn thú này đúng là..."<BR>            Vương Lâm lắc đầu bất đắc dĩ. Lúc này trời đã sáng. Qua một đêm liên <BR>            tục giằng co, yêu linh khí lãng đã dần biến mất.</P>

<P>            Vương Lâm đứng lên, tay phải vỗ túi trữ vật, xuất ra hồn phiên nơi <BR>            giam cầm nguyên thần của Hắc y nam tử. Nguyên thần lập tức bay ra, <BR>            Vương Lâm tay phải nhanh như điện, lập tức cầm nguyên thần trong <BR>tay.</P>

<P>            Cùng lúc đó, tiên lực trong cơ thể Vương Lâm hóa thành sợi tơ, theo <BR>            tay phải Vương Lâm chui vào bên trong nguyên thần, hình thành một <BR>            đạo cấm chế. Nếu nguyên thần muốn tự nổ, cấm chế có thể có tác dụng <BR>            hạn chế.</P>

<P>            Tuy rằng tu vi của hắn không đủ để phong ấn khi đối phương tự bạo <BR>            (tự nổ), nhưng Vương Lâm cũng có thể biết trước được, hắn có thể <BR>            phong ấn đối phương vào trong hồn phiên trước khi đối phương tự nổ.</P>

<P>            -Ta không cam tâm! Nếu ngươi không dùng hồn thú pháp bảo, không có <BR>            đám hồn phách hấp dẫn Thiên quỷ, thì hôm nay ngươi không phải là <BR>            địch thủ của ta, ngươi hẳn đã bị ta giết chết.<BR>            Nguyên thần của Hắc y nam tử lập tức rít gào, ánh mắt lộ ra tia căm <BR>            phẫn, ác độc.</P>

<P>            Hắn biết rõ mình đang bị Vương Lâm bắt lấy, dĩ nhiên khó sống sót. <BR>            Phong ấn trong cơ thể cũng khiến hắn biết được, chỉ sợ là muốn tự nổ <BR>            e rằng cũng vô vọng. Bởi vậy hắn thoải mái giải phóng tâm tư.</P>

<P>            - Yêu tinh là vật như thế nào?<BR>            Vương Lâm không nhiều lời, bèn hỏi.</P>

<P><BR>            Nguyên thần của Hắc y nam tử cười lạnh nói:<BR>            - Ngươi thật vô liêm sỉ, ban đầu ngươi ép ta cùng ngươi đấu pháp, <BR>            thừa lúc ta toàn lực thi triển, ngươi dùng pháp bảo khống chế nguyên <BR>            thần của ta rời khỏi thân thể. Chẳng lẽ đây chính là những việc <BR>            thường làm của Thiên Vận Tông sao?</P>

<P>            Vương Lâm nhướn mày, sờ vào nguyên thần, lập tức trên mặt nguyên <BR>            thần hiện ra vẻ thống khổ, liên tục kêu khóc thảm thiết, uể oải. <BR>            Song hai mắt hắn lại càng ánh lên vẻ độc ác.</P>

<P>            -Ta chính là La Vân người của Thiên Quỷ Đạo, tu Thiên Quỷ Đạo, có <BR>            quỷ linh bảo vệ. Nếu ngươi giết ta, một khi Sư Tôn của ta là Quỷ <BR>            Chân Nhân biết được, người nhất định sẽ báo thù cho ta. Dù là Thiên <BR>            Vận Tử thấy Sư Tôn của ta cũng phải nói chuyện ngang hàng. Vương <BR>            Lâm, hãy nghĩ cho kỹ.<BR>            Nguyên thần cười lạnh nhìn về phía Vương Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn nguyên thân, ẩn ý không hề sợ. Tay <BR>            trái Vương Lâm vỗ vào phía trên nguyên thần của La Vân, nguyên thần <BR>            không còn thân thể này suýt nữa tan vỡ, lập tức trở nên rất suy yếu</P>

<P>            - Tôn sư của ta sẽ không tha cho ngươi.<BR>            Trong mắt La Vân hằn lên vẻ căm hận tột cùng.</P>

<P>            Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên tia hàn quang, tay trái đặt lên <BR>            đỉnh đầu của nguyên thần, miệng lẩm bẩm:<BR>            - Sưu Hồn!</P>

<P>            Sưu Hồn Thuật có rất nhiều hạn chế, nhưng với tu vi của Vương Lâm, <BR>            hắn lấy tiên lực vận chuyển thuật này nên cũng không khó khăn lắm. <BR>            Hơn nữa nguyên thần của Hắc y nam tử đang rất yếu, thi triển pháp <BR>            thuật này cũng không có gì đáng lo.</P>

<P>            Ngay lập tức, La Vân kêu la thảm thiết. Theo lời đồn, Sưu hồn thuật <BR>            này cực kỳ tàn bạo, là một trong những thần thông tàn ác nhất. Một <BR>            khi thi triển thần thông này, đối với người còn có thân thể cũng đã <BR>            phải chịu đau đớn lắm rồi, nhưng nếu trực tiếp thi triển lên nguyên <BR>            anh hoặc nguyên thần thì sự đau đớn tăng lên không chỉ gấp mấy lần.</P>

<P>            La Vân kêu la thảm thiết một hồi lâu, sau khoảng một nén nhang thì <BR>            hắn không còn nhúc nhích nữa, lúc này nguyên thần của hắn biến thành <BR>            một màu gần như trong suốt.</P>

<P>            Vương Lâm nâng tay trái lên, trực tiếp xuyên qua nguyên thần của La <BR>            Vân, vào trong đan điền của nó. Khi thu tay về, trong tay hắn đã có <BR>            thêm một khối kết tinh.</P>

<P>            Mặt Vương Lâm lộ vẻ suy tư, hắn bắt nguyên thần đã suy yếu của La <BR>            Vân vào trong hồn phiên. Hắn nghĩ nguyên thần của La Vân này vẫn còn <BR>            hữu dụng, dùng để luyện thành một chủ hồn trong Tôn hồn phiên.</P>

<P>            Sau khi bỏ hồn phiên vào túi trử vật, Vương Lâm khẽ động thân hình, <BR>            hóa thành tia chớp, bay nhanh ra xa. Hắn bay theo hướng chủ hồn đang <BR>            truy kích Thiên quỷ.</P>

<P>            Phía trong yêu linh là nơi huyền bí, chẳng trách trước kia Âu Dương <BR>            Hoa từng nói, cứ mỗi lần có người bên ngoài vào đây, thì sẽ dấy lên <BR>            gió tanh mưa máu.</P>

<P>            "Thiên Quỷ Đạo như lời của La Vân, tuy khoa trương nhưng cũng là lời <BR>            nói thật. Tuy nhiên, việc này phải gạt bỏ, bây giờ không nên nghĩ <BR>            tới. Công pháp của Thiên Quỷ Đạo khá thú vị. Mặt khác, có vài thuật <BR>            ma cấm trong ký ức của La Vân, thật ra ta có thể tu luyện được một <BR>            ít." </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 531: Thủy cảnh.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Trong vùng đất yêu linh chia làm mười quận, trong mỗi quận đều phong <BR>            ấn một cổ yêu chi linh. Cổ yêu linh này chính là thiên địa tự nhiên <BR>            hóa thành, có nhiều phép thuật thần thông. Một khi tu sĩ và nó dung <BR>            hợp, tu vi có thể tăng lên nhiều lần. Lúc đó, sẽ đạt được một ít <BR>            thần thông hùng mạnh. Căn cứ vào miêu tả theo trí nhớ của La Vân, <BR>            mỗi cổ yêu chi linh đều là vật hiếm thấy ở trần gian. Sau khi dung <BR>            hợp, có một tỉ lệ nhất định sẽ tiến vào cảnh giới, gọi là thần chi <BR>            thủy. <BR>            Cái gọi là thần chi thủy, chính là một loại cảnh giới cực kỳ kỳ <BR>            diệu, một khi tu sĩ tiến vào cảnh giới này, tốc độ cảm ngộ thiên đạo <BR>            sẽ đạt đến trình độ không thể tin nổi. Nếu chỉ như vậy cũng thường <BR>            thôi, nhưng hấp dẫn người ta nhất, có thể khiến cho tất cả các tu sĩ <BR>            rơi vào tình trạng điên cuồng thèm khát chính là sau khi tiến vào <BR>            cảnh giới thần chi thủy, ở mức độ nhất định, có thể tự mình nghĩ ra <BR>            tiên thuật.</P>

<P>            Nghe đồn rằng, có một ít phép thuật thần thông năm đó tiên giới lưu <BR>            lại là do một số tiên nhân, chính mình đã tự sáng tạo ra tiên thuật <BR>            sau khi tiến được vào cảnh giới này ....</P>

<P>            Vương Lâm đang bay trong không trung, hai mắt lóe ra hào quang. Hắn <BR>            nắm toàn bộ kí ức của La Vân trong tay, hiểu biết thêm về vùng đất <BR>            yêu linh khiến trong lòng hắn có chút ấn tượng..</P>

<P>            Thực ra muốn đạt được Cổ yêu chi linh cũng cực kì khó khăn. Dựa vào <BR>            trí nhớ của La Vân, trong hàng vạn năm qua, dù mỗi năm ngàn năm, ở <BR>            đây mở ra một lần, nhưng trên thực tế, số tu sĩ chân chính đạt được <BR>            cổ yêu chi linh cực kì hiếm. Đồn rằng, hàng vạn năm qua, cũng chỉ có <BR>            đâu chưa đến mười người chân chính đạt được cổ yêu chi linh.</P>

<P>            Muốn đạt được nó chỉ có một phương pháp, đó là phải có chiến công.</P>

<P>            Trong mỗi quận chỉ có một cổ yêu, nó không do bất cứ ai khống chế, <BR>            mà là tượng trưng tinh thần cho mỗi quận. Vật ấy cứ mười vạn năm <BR>            tiến hóa một lần. Một khi bị người dung hợp thì phải cần một trăm <BR>            vạn năm mới sinh ra một cổ yêu mới.</P>

<P>            Ở đây có chín quận, mỗi quận có cổ yêu có cấp bậc khác nhau. Ví dụ <BR>            như cổ yêu trong Thiên Yêu quận, chính là cổ yêu mới được sinh ra <BR>            trăm vạn năm trước, có cấp bậc thấp nhất.</P>

<P>            Hoặc là như cổ yêu bên trong Cửu Tuyệt quận này, được sinh ra sớm <BR>            nhất, cho đến ngày nay, chưa có tu sĩ nào dung hợp được. Hiện tại, <BR>            mức độ hùng mạnh của nó đã không thể tưởng tượng nổi.</P>

<P>            Chỉ có người có chiến công hiển hách mới có tư cách hướng về cổ yêu <BR>            cúng bái. Chỉ có lại tuyệt đại ma nhân, luôn sống trong giết chóc, <BR>            mới có cơ hội trở thành chủ của nó.</P>

<P>            Cổ yêu chi linh này cực kì quái dị. Toàn bộ dân cư gốc ở vùng đất <BR>            yêu linh này, bất kể chiến công trong đời cao đến mức nào, đều chỉ <BR>            có thể cúng bái mà không thể dung hợp. Chỉ có người từ ngoài đến mới <BR>            có cơ hội dung hợp. </P>

<P>            Nguyên nhân vì sao thì không ai có thể biết. Mặt khác, mấu chốt là <BR>            yêu lực có dung hợp được hay không. Nếu yêu lực không đủ thì dù có <BR>            cơ hội, cũng không thể dung hợp được.</P>

<P>            Vì thế cứ năm ngàn năm một lần, người từ bên ngoài vào đây, sau khi <BR>            trải qua một trận gió tanh mưa máu, bọn họ cần phải giết chết đối <BR>            phương và hấp thu được toàn bộ yêu lực.</P>

<P>            "Chỉ có giết đối phương mới có thể bớt đi một người cạnh trạnh" <BR>            Vương Lâm ra vẻ trầm ngâm, tăng tốc thật nhanh hướng về phía chủ <BR>            hồn. Thân hình hắn tạo thành một vệt, lóe lên như sao băng vụt bay <BR>            về phía xa, không còn bóng dáng.</P>

<P>            Trong trí nhớ của La Vân, mấy vạn năm trước, Thiên Quỷ Đạo từng có <BR>            một người tiến vào nơi đây, tuy không đạt được cỗ yêu, nhưng cuối <BR>            cùng rơi vào tình trạng thập tử nhất sinh, sau đó miễn cưỡng sống <BR>            sót, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra khỏi đó.</P>

<P>            Sau khi hắn về tới Thiên Quỷ đạo, lập tức cẩn thận ghi lại bốn năm ở <BR>            tại đó. Vì thế La Vân mới biết, xem ra cũng rất thuận tiện cho mình.</P>

<P>            Căn cứ vào kế hoạch của La Vân, hắn dựa vào kinh nghiệm của tổ tiên <BR>            để lại, đúc kết ra rằng, nếu muốn nhanh chóng ở lại đây, trước tiên <BR>            phải bắt đầu nhập vào được một quận nào đó cái đã.</P>

<P>            Có như vậy, mới có tư cách đạt được chiến công. Mặt khác, quan trọng <BR>            hơn là khi đạt được chiến công, là phải tự mình hăng hái chiến đấu. <BR>            Sau đó thế lực sẽ tăng lên, từ đó mới chiếm ưu thế hùng mạnh.</P>

<P>            Quận gần đây nhất là Thiên Yêu quận, Muốn nhập vào được cần phải đạt <BR>            ba giáp yêu lực. Nơi đây ba giáp yêu lực tương đương với tổng linh <BR>            lực của Trúc Cơ Kì. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn lật tay phải, <BR>            đem một khối yêu tinh ra xem. Khối nàu chính là vật trong nguyên <BR>            thần đan điền của La Vân. Hắn xem xét một lúc thấy vật này tương <BR>            đương với hai giáp yêu lực.</P>

<P>            Chẳng trách La Vân muốn giết ta. Khi hấp thu khối yêu tinh trong <BR>            thung lũng, đúng là một giáp yêu lực, cùng với vật này vừa vặn ba <BR>            giáp yêu lực.</P>

<P>            Thế nên, hiện tại cũng là đang thuận tiện cho ta, Vương Lâm cười <BR>            lạnh, lấy tốc độ thật nhanh. Thần thức của hắn đã cảm nhận được <BR>            trước mặt không xa là chủ hồn.</P>

<P>            Hắn hóa thân thành một đạo khói nhẹ, bay thật nhanh. Bỗng nhiên, hắn <BR>            rùng mình, rồi từ trong làn khói nhẹ, dáng hắn hiện dần ra. Mắt hắn <BR>            lộ ra vẻ suy tư.</P>

<P>            "Không đúng, theo trí nhớ của La Vân, sau khi dung hợp cổ yêu chi <BR>            linh, sẽ có cơ hội tiến vào cảnh giới của Thần Chi Thủy, nghe tên <BR>            quen quen, Thần Chi Thủy...Trúc Công Thủy...Thủy... Vương Lâm thân mình <BR>            chấn động, hắn ngạc nhiên dừng lại giữa không trung, đứng yên không <BR>            nhúc nhích, hai mắt lóe lên một tia hàn quang sáng ngời. Nếu nhìn từ <BR>            xa, lúc này hai mắt Vương Lâm giống như hào quang kéo dài vạn <BR>            trượng, sáng ngời khác thường.</P>

<P>            Thủy cảnh!!! Chẳng lẽ là thủy cảnh ư? Vương Lâm thở sâu, trong mắt <BR>            ánh hào quang như sáng lên gấp ba lần. Nghĩ đến thủy cảnh, tim hắn <BR>            đập rộn ràng.</P>

<P>            Vương Lâm từng đi tìm Cực Cảnh ở khắp nơi. Khi ở Chu Tước Tinh đã <BR>            biết được, bên trong Tu Ma Hải, tại một bình nguyên có một động tiên <BR>            ngầm trong lòng đất, bên trong còn lưu giữ rất nhiều tài liệu liên <BR>            quan đến Cực Cảnh. Ở đó, hắn đã chiếm được những bản ghi chép rất tỉ <BR>            mỉ.</P>

<P>            Trong lúc xem xét lại, hắn cũng không tránh khỏi nhìn thấy những <BR>            thông tin về Cực Cảnh và hai loại cảnh khác.</P>

<P>            Đạo cảnh, thủy cảnh!</P>

<P><BR>            Vương Lâm trầm tư suy nghĩ.</P>

<P>            Thần chi thủy.. Ba đại cảnh giới chính là cảnh giới linh lực tồn tại <BR>            vĩnh cửu. Nhưng Cực Cảnh có thể theo linh lực chuyển hóa tới thần <BR>            thức. Hai cảnh giới còn lại, hẳn cũng có thể chuyển đổi.Thần chi <BR>            thủy cảnh giới liệu có thể là một dang chuyển hóa của Thủy cảnh hay <BR>            không? Nếu Cực Cảnh là biểu tượng của sự chết chóc thì Thủy cảnh <BR>            chính là biểu tượng của sinh tồn. Như vậy nếu dựa trên nền tảng là <BR>            thần thức thì loại này không ngừng sinh sôi. Ta tu luyện là theo đạo <BR>            lí sinh tử luân hồi của trời đất. Nếu có thể kết hợp được Cực cảnh <BR>            và Thủy cảnh, lấy Cực cảnh là tử, Thủy cảnh là sinh, thì có thể <BR>            thành công đại đạo luân hồi hay không?..." Vương Lâm nghĩ đến đây, <BR>            lắc đầu cười khổ. Hắn tự nhủ thầm, mình không thể suy luận quá mức <BR>            ảo tưởng, quá mức không phù hợp với thực tế.</P>

<P>            Hắn thở dài rồi lấy lại tinh thần. Bất kể là như thế nào đi nữa thì <BR>            cũng chưa ảnh hưởng gì đến mình, nên không nghĩ nữa mệt người.</P>

<P>            Vương Lâm giẫm chân tại chỗ một cái, khẽ lắc mình lập tức biến mất, <BR>            xuất hiện ở ngoài ngàn dặm xa.</P>

<P>            Ở ngoài dặm xa, có một bình nguyên. Khi Vương Lâm vừa đáp xuống, lập <BR>            tức xuất hiện một số vật giống như âm hồn, từ bốn phương tám hướng, <BR>            thét gào rồi lao tới, xoay xung quanh Vương Lâm.</P>

<P>            Trong đó có một đầu lân rít gào xông tới.</P>

<P>            Vương Lâm đảo thần thức qua, ánh mắt dừng lại trên mặt đất, nơi bên <BR>            trong có một vết nứt.</P>

<P>            Chỗ ấy dài chừng trăm trượng, trông giống như nhát chém của một <BR>            người đang bay, từ trong không trung chém xuống. Trải qua nhiều thập <BR>            kỉ, đã bị vùi lấp dần, chỉ còn lại một khe nứt không đầy mười <BR>trượng.</P>

<P>            Bốn phía cỏ dại mọc thành từng bụi rậm rạp. Nếu không quan sát kĩ <BR>            rất khó để phát hiện ra khe rãnh này.</P>

<P>            Vương Lâm há mồm hút một hơi, chủ hồn xoay bốn phía xung quanh thân <BR>            thể hắn lập tức hóa thành khói đen, nhất nhất chui vào trong miệng <BR>            Vương Lâm, dung nhập vào Tôn Hồn Phiên trong nguyên thần.</P>

<P>            Hấp thu chủ hồn, Vương Lâm hạ xuống bên ngoài khe rãnh, lạnh lùng <BR>            nhìn lại.</P>

<P>            "Căn cứ vào trí nhớ của La Vân miêu tả, Thiên quỷ vốn là một vật <BR>            thần thông mà chỉ Thiên Quỷ Đạo mới có. Vật ấy sinh ra từ hư vô, <BR>            chính là vật vô hình. Nhưng người của Thiên Quỷ Đạo, lấy máu của phụ <BR>            nữ có thai làm chất dẫn, nhiệt huyết của thanh niên trai tráng dẫn <BR>            dắt, hơn nữa lại dùng nguyên thần của tu sĩ để triệu tập lại, trải <BR>            qua bảy bảy bốn mươi chín năm mới có thể hấp dẫn được một Thiên Quỷ, <BR>            rồi lấy bí thuật bắt lấy nó để trở thành bản mạng quỷ linh."</P>

<P>            "Trong Thiên Quỷ Đạo, La Vân là người có thân phận Tôn quý. Lần này <BR>            tiến vào đây, Sư tôn của hắn tự mình đem một trong chín bản mạng quỷ <BR>            linh yếu nhất cho hắn, dùng để phòng thân. Vì La Vân có thời gian tu <BR>            luyện quá ngắn, nên lúc này mới xảy ra việc quỷ linh phản bội." <BR>            <BR>            Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải vẽ vào hư không một đường, lập <BR>            tức, đám bụi khí ở khe hở thét gào lao ra. Hắn liền phất tay phải <BR>            xuống dưới, ngay lập tức đám khí thét gào, lao thẳng vào trong rãnh <BR>            sâu.</P>

<P>            Đám bụi khí này giống như một con rồng, điên cuồng cuộn mình vọt <BR>            nhanh vào trong khe rãnh. Thiên quỷ vẫn trốn suốt trong này, bởi vì <BR>            lúc trước phản chủ, hơn nữa cũng không còn máu huyết tương liên, nên <BR>            lúc này cực kì suy yếu.</P>

<P>            Nhưng với Thiên quỷ, nó chỉ suy yếu tạm thời, một khi nó chịu đựng <BR>            qua được bảy ngày, nó sẽ không cần máu huyết cũng có thể sống sót. <BR>            Một khi trải qua bốn chín ngày, nó có thể tự mình khôi phục hoàn <BR>            toàn, hóa thành vật tàng hình. Từ đó về sau có thể đi bất cứ đâu <BR>            trong thiên hạ. Lúc này, nó đang ẩn núp ở bên trong, tự nhiên hai <BR>            mắt mở to, thân hình vừa khẽ động, trực tiếp hiện ra, đánh về phía <BR>            đám bụi khí.</P>

<P>            Chỉ có điều, khi nó đánh về phía đám bụi khí. Lập tức, đám bụi khí <BR>            tiêu tan, rồi hóa thành nhiều tia hàn quang, khuếch tán lao đến. <BR>            Thiên quỷ ngẩn người ra, quay đầu dần lui vào phía trong.</P>

<P>            Trong nháy mắt, đám bụi khí ngưng tụ, tập trung về phía Thiên quỷ.</P>

<P>            Gần như trong nháy mắt, trên người Thiên quỷ xuất hiện hàn quang của <BR>            đám bụi. Nó rít gào một tiếng, lùi mình về phía sau.</P>

<P>            Đúng lúc này, một đám bụi khí khác cũng điên cuồng vọt tới. Trước <BR>            mặt Thiên quỷ nhanh chóng sụp đổ, hóa thành bụi tàn.</P>

<P>            Theo sau, từng đám khí bụi lại tiếp tục cùng nhau ngưng tụ, đánh về <BR>            phía Thiên qủy.</P>

<P>            Cứ thế, ở trong một thời gian rất ngắn, toàn bộ trên người Thiên quỷ <BR>            đầy tro bụi. </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 532: Luyện Hồn tân tông.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Vương Lâm lúc này đang ở ngoài khe rãnh, ánh mắt chợt lóe, tay phải <BR>            phất vào hư không, miệng quát:<BR>            - Thu!</P>

<P>            Lời nói vừa dứt, lập tức, trong khe rãnh truyền ra tiếng của Thiên <BR>            quỷ gầm rú thét gào. Cùng lúc đó một đạo hắc quang từ trong khe lao <BR>            ra cực nhanh, đánh thẳng tới Vương Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm liền lui nhanh về phía sau, nhưng hắc quang kia vẫn đuổi <BR>            theo.</P>

<P>            Vương Lâm hừ lạnh, lùi về phía sau, tay phải sờ vào túi trữ vật, lấy <BR>            Côn Cực Tiên vung ra. Lập tức nghe một tiếng giòn vang, liền sau đó <BR>            Thiên quỷ kêu lên một tiếng, đành phải rút lui.</P>

<P>            Côn Cực Tiên chuyên dùng để đánh nguyên thần. Lúc này Thiên quỷ <BR>            không có thực thể, nên cũng là cùng dạng với hồn phách nguyên thần.</P>

<P>            Thiên Quỷ ăn đòn đau, dáng vẻ càng trở nên độc ác. Nó không để ý đến <BR>            đau đớn, điên cuồng đánh về phía Vương Lâm, bộ dạng nó cực kì dữ <BR>            tợn, sát khí kinh người.</P>

<P>            Lúc này bụi khí bám đầy người hắn, giống như một chuỗi kim xâu, <BR>            không ngừng làm tiêu hao sức lực của Thiên quỷ. Nhưng lúc này, Thiên <BR>            quỷ không thèm để ý gì nữa, hướng thẳng Vương Lâm xông tới. Chỗ nó <BR>            đi qua, toàn bộ bề mặt cỏ khô vàng một khoảng, thoạt nhìn có chút <BR>            quỷ dị.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ lạnh lùng, Côn Cực Tiên trong tay nhanh <BR>            chóng rút lại. Thiên quỷ định lùi nửa bước, nhưng chưa kịp, đã nghe <BR>            mấy tiếng roi quất nhằm thẳng nó. Lập tức nó kêu thảm một tiếng, <BR>            toàn thân đau nhức, hắn không thể bước tiếp, đành xoay mình bỏ chạy.</P>

<P>            Vương Lâm biết rằng, đây chính là lúc Thiên quỷ suy yếu nhất. Nếu <BR>            bây giờ để nó chạy trốn, sau này khi nó khôi phục lại, e rằng đối <BR>            phó sẽ rất phiền toái. Theo trí nhớ từ La Vân, Vương Lâm dĩ nhiên <BR>            biết được rằng, sau khi Thiên quỷ phản bội, nó cần phải có bốn chín <BR>            ngày tu dưỡng.</P>

<P>            Hắn gần như không có gì do dự, trong tay Côn Cực Tiên, quất nhanh về <BR>            phía trước. Lập tức roi bay như du long, trực tiếp lao ra, hướng về <BR>            phía Thiên quỷ cuộn lại.</P>

<P>            Thiên quỷ nghĩ kĩ, lúc này nếu chạy trốn e cũng vô vọng, nên nó xoay <BR>            nhanh người quay lại, há miệng phun ra một đám lửa màu lục, tựa như <BR>            một biển lửa, bao trùm Côn Cực Tiên.</P>

<P>            Đây là Quỷ hỏa, chính là Bản mạng chi hỏa của Thiên quỷ, là thủ đoạn <BR>            công kích hùng mạnh nhất trong cơ thể nó. Đối với Thiên quỷ mà nói, <BR>            nó cực hận Vương Lâm, nhưng với đòn đánh này cho thấy nó hận Côn Cực <BR>            Tiênhơn nhiều.</P>

<P>            Xem ra Côn Cực Tiên là vật chuyên đối phó với Thiên quỷ, vì thế có <BR>            chết nó cũng muốn hủy diệt. Loại pháp bảo này nó chỉ mới nghe qua có <BR>            một kiện. Tuy nhiên kiện pháp bảo đó cũng đã biến mất khỏi thế giới <BR>            này, quyết không còn tồn tại nữa.</P>

<P>            Lúc này nó đã quyết định, phải hủy cho bằng được pháp bảo kia, nên <BR>            vẫn giả vờ suy yếu để dùng Bản mạng chi hỏa.</P>

<P>            Trong nháy mắt, Bản mạng chi hỏa phun ra. Vương Lâm vụt biến sắc <BR>            mặt. Hắn vẫn sớm biết rằng Thiên quỷ rất hùng mạnh nên vẫn có chút <BR>            do dự. Nhưng xét cho đến giờ phút này thì nó đã suy yếu, nên mới <BR>            quyết định tới bắt sống.</P>

<P>            Nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa rực sáng, trong lòng hắn chấn động. Hắn <BR>            không thực sự lo lắng về ngọn lửa, mà đang cảm giác có sự quỷ dị <BR>            trong đám lửa. Nó không đốt thân thể mà chuyên đốt nguyên thần.</P>

<P>            Gần như lập tức, Vương Lâm cảm giác được, bên trong nguyên thần đang <BR>            truyền ra từng trận nóng rực đau đớn. Hắn không kịp thu Côn Cực Tiên <BR>            về, lập tức lui lại phía sau.</P>

<P>            Nhưng đúng lúc này, từ chỗ Côn Cực Tiên bị Bản mạng chi hỏa của <BR>            Thiên quỷ bao trùm, phát ra từng trận âm thanh. Một đạo kim quang <BR>            bỗng lóe ra trong không gian, nó chỉ lóe ra một lần rồi lập tức biến <BR>            mất trong vô ảnh.</P>

<P>            Nhưng lần lóe lên duy nhất cũng là lúc Vương Lâm nhìn thấy.</P>

<P>            Kim quang chợt lóe, bao trùm lên trên Bản mạng chi hỏa của Thiên <BR>            quỷ, không ngờ Bản mạng chi hỏa lập tức vụt tắt trong nháy mắt, chứ <BR>            cũng không phải dần dần tắt lịm như bình thường. Nó giống như bị một <BR>            bàn tay khổng lồ vô hình, chụp gọn rồi biến mất trong nháy mắt. <BR>          </P>

<P>            Ngọn lửa vừa tắt, Thiên quỷ biểu lộ rất cổ quái, giống như nó cũng <BR>            ngạc nhiên, không thể tin nổi cảnh tượng trên, rồi hét lên một <BR>            tiếng, nhanh chóng bỏ chạy.</P>

<P>            Nhưng vẫn còn chậm, kim quang chợt lóe lên, không chỉ có ngọn lửa <BR>            tắt mà ngay cả Thiên quỷ cũng lập tức...trở nên trong suốt. Gần như <BR>            chỉ trong nháy mắt, Thiên quỷ liền hoảng loạn, kêu lên thảm thiết, <BR>            toàn bộ thân mình nhanh chóng tiêu tan.</P>

<P>            Vương Lâm khẽ động thân hình, nhanh như một tia chớp, lao ra hư <BR>            không chụp lấy Côn Cực Tiên. Roi tiên lập tức chấn động, bay nhanh <BR>            trở về nằm gọn trong tay Vương Lâm.</P>

<P>            Bắt lấy roi tiên, hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi phía trên roi tiên, <BR>            kim quang thật quỷ dị.</P>

<P>            Lúc này nhìn lại Thiên quỷ, nếu Vương Lâm không thu hồi roi đúng <BR>            lúc, thì nó đã chết chắc. Mặc dù lúc này, nó cũng đã bị bao vây sắp <BR>            chết, thân hình gần như từ từ tiêu tan.</P>

<P>            Vương Lâm vỗ túi trữ vật, hồn phiên xuất hiện trên tay, liền cuộn <BR>            Thiên quỷ vào trong, dùng hoàn cảnh đặc thù trong hồn phiên, tạo <BR>            điều kiện cho Thiên quỷ không hề bị tiêu tan.</P>

<P>            Làm xong, Vương Lâm cẩn thận nhìn kĩ Côn Cực Tiên trong tay. Sau khi <BR>            bị lửa của Thiên quỷ thiêu cháy, trên roi có chút thay đổi, một lớp <BR>            da bị cuộn lên, một chạm nhẹ cũng thấy nó cực kì cứng rắn.</P>

<P>            Vương Lâm nhìn nhìn thấy có vẻ kì lạ, roi này khi bị lửa đốt, giống <BR>            như loài rắn bị lột da, nhưng lúc nay, bên trên nó lột chưa xong.</P>

<P>            Trong chốc lát, Vương Lâm thu hồi roi tiên. Hắn nhìn ra xa, xác định <BR>            phương hướng rồi hóa thành tia chớp, biến mất tại chỗ.</P>

<P>            Ba ngày sau, Vương Lâm nhìn ra xa, thấy có một thung lũng. Trên <BR>            thung lũng có trận pháp lóe lên hàn quang chậm rãi trôi. Một uy áp <BR>            hùng mạnh từ từ truyền lại. </P>

<P>            Vương Lâm thấy uy áp này rất quen thuộc, nó đến từ chính cấm phiên.</P>

<P>            Trước khi rời khỏi, Vương Lâm từng xuất cấm phiên ra, lấy nó phối <BR>            hợp với trận pháp, nên mới khiến sơn cốc này được an toàn dưới sự <BR>            tấn công của yêu linh khí lãng.</P>

<P>            Nhanh như điện, hắn liền có mặt ở ngoài cốc, bước chân một bước, <BR>            nhanh chóng có mặt trong cốc. Hắn từng phá trận pháp trong sơn cốc <BR>            này một lần, hơn nữa lại dung hợp với cấm phiên, nên qua lại quá dễ <BR>            dàng trong trận này.</P>

<P>            Trong nháy mắt, hắn xuất hiện bên trong thung lũng, liếc mắt một cái <BR>            hắn thấy cư dân đang tập trung tại trung tâm thung lũng, ngồi nghe <BR>            Âu Dương Hoa nói chuyện.</P>

<P>            Âu Dương Hoa vừa nhìn thấy Vương Lâm, trên mặt lập tức lộ vẻ vui <BR>            mừng lẫn sợ hãi. Hắn vội vàng xuyên qua đám người, từ rất xa hướng <BR>            về phía Vương Lâm cúi đầu cung kính nói:<BR>            - Cung đón thượng tiên trở về.</P>

<P>            Hắn toàn tâm cung kính chào đón. Trước đây, hắn đã tận mắt nhìn thấy <BR>            Vương Lâm và người kia cùng đi ra ngoài. Nhưng giờ đây, Vương Lâm <BR>            trở về, chứng tỏ là người kia đã bị Vương Lâm giết chết.</P>

<P>            Âu Dương Hoa nghĩ, xem ra khi hai người đi ra cũng là lúc người kia <BR>            bị giết chết.</P>

<P>            " Sâu trong thung lũng là nơi cấm địa, chớ tự tiện mà xông vào". <BR>            Vương Lâm lưu lại câu này, bước một bước, liền biến mất trước mắt <BR>            mọi người, xuất hiện chỗ sâu bên trong thung lũng.</P>

<P>            Âu Dương Hoa lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, hắn thở sâu rồi thầm nghĩ: <BR>            Nếu có thượng tiên ở trong này trấn thủ, như vậy ngày sau nhất định <BR>            sẽ được an toàn. Không những thế mà còn có thể mở rộng địa bàn, cũng <BR>            là việc dễ.</P>

<P>            Nghĩ thế nên trong mắt Âu Dương Hoa lộ lên vẻ cuồng nhiệt. Hắn xoay <BR>            mạnh người, quay về phía dân cư bên trong thung lũng, lớn tiếng nói:<BR>            - Sâu trong thung lũng, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tiến vào. Các ngươi <BR>            nhớ dặn dò con nhỏ thật nghiêm, chớ làm trái với quy định của tộc.</P>

<P>            Bốn phía đại đa số đều gật đầu đồng ý, nhưng vẫn có mấy người phía <BR>            trên tỏ ra vẻ không phục. Trong đó có một thanh niên thầm nói " Dựa <BR>            vào cái gì mà không cho chúng ta vào đó, trong thung lũng này, chỗ <BR>            đó là mát mẻ nhất."</P>

<P>            Âu Dương Hoa ánh mắt trừng trừng, quát:<BR>            - Đây là nội quy của tộc, từ hôm nay trở đi, nếu ai vào trong, trái <BR>            với lời ta sẽ bị đuổi ra khỏi thung lũng, sống chết tự lo.</P>

<P>            Lời này vừa dứt, tất cả những người phản đối lập tức im bặt, không <BR>            ai còn dám bàn tán.</P>

<P>            Cảm thấy nói quá nhiều, Âu Dương Hoa ho khan một tiếng, lại nói:<BR>            - Sơn cốc này quá nhỏ, có lẽ đã đến lúc thay đổi...gia đình các ngươi <BR>            cũng cần có thêm con cái, chúng ta nên mở rộng thêm.</P>

<P>            Bốn phía nghe xong, ai nấy đều lộ lên vẻ điên cuồng, một người trong <BR>            số họ bước lên vài bước, lớn tiếng nói:<BR>            - Trưởng lão muốn tuyên chiến?</P>

<P>            Âu Dương Hoa hung hăng gật đầu.</P>

<P>            Vương Lâm khoanh chân ngồi sâu trong thung lũng. Sở dĩ hắn tạm thời <BR>            dừng chân ở đây vì có tính toán khác. Tại vùng đất yêu linh này, <BR>            muốn đứng vững gót chân... tất phải có thực lực. Ngoài thứ đó ra, còn <BR>            phải có chiến công.</P>

<P>            Đằng nào cũng phải đến thành Cổ Yêu. Nhưng trước khi đi, cần phải <BR>            chuẩn bị một số thứ.</P>

<P>            Trong thành Cổ Yêu, muốn tạo nên một mảnh thiên địa của riêng mình <BR>            là rất khó. Hơn nữa, căn cứ vào trí nhớ của La Vân, bên trong phủ, <BR>            phía tả thành có phần đông là những cao thủ, những người này toàn là <BR>            cư dân nơi vùng đất yêu linh. Bọn họ tu luyện, lấy yêu lực là việc <BR>            chính, thuật thần thông cũng giống như thế.</P>

<P>            Vương Lâm tuy chưa gặp người chân chính sử dụng yêu lực thần thông, <BR>            nhưng La Vân thì đã gặp qua. Tổ tiên của La Vân đã từng tiếp xúc với <BR>            họ một thời gian dài.</P>

<P>            Nếu là trước khi thu lấy hồn phách của La Vân thì Vương Lâm đã không <BR>            chút do dự đi tới thành Cổ Yêu. Nhưng hiện tại hắn đã thay đổi chủ <BR>ý.</P>

<P>            "So với việc đi luôn tới thành Cổ Yêu vào lúc này, thà rằng ở lại <BR>            thung lũng này, giáo hóa cư dân nơi đây, khiến cho họ nghe mệnh ta. <BR>            Ta sẽ truyền cho bọn họ pháp thuật thần thông, như vậy thì mấy năm <BR>            sau, ta sẽ có thêm một lực lượng của riêng mình."</P>

<P>            Trong ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trâm ngâm, lập tức hiện lên ý chí <BR>            quyết đoán.</P>

<P>            "Làm việc lớn không quan tâm tới chuyện vặt vãnh. Ta liền truyền thụ <BR>            cho bọn họ thuật hồn phiên. Thuật này bắt đầu tương đối dễ dàng, vả <BR>            lại phù hợp với việc chết chóc, giết chết được càng nhiều, càng <BR>            ngưng tụ được nhiều hồn phách, thực lực cũng từ đó mà tăng thêm.</P>

<P>            Từ đó tan cũng có cơ hội khôi phục lại Tôn hồn phiên. Một khi khôi <BR>            phục được, ta sẽ không còn sợ gì nữa, dù là tu sĩ Vấn Đỉnh cũng <BR>            không sợ. Trong số những tu sĩ ngoại lai, ta nhất định sẽ đứng trong <BR>            tóp mười.</P>

<P>            Chỉ có thế mới có cơ hội đạt được Cổ yêu chi linh."</P>

<P>            Nghĩ đến đây Vương Lâm thở sâu, rút trong túi trữ vật ra hai quả <BR>            ngọc giản, thần thức đảo qua, lập tức phía trên lưu lại một khẩu <BR>            quyết.</P>

<P>            Bên trong luyện Hồn Tông, có ba môn pháp thuật là luyện hồn, trừu <BR>            phách, tỏa thần.</P>

<P>            Trong đó tỏa thần, chính là do các thế hệ chính thống đã tu luyện. <BR>            Trên thực tế, Tỏa thần thuật này vốn là chuẩn bị cho Thập Ức Tôn Hồn <BR>            Phiên, chính là phương pháp dùng để điều khiển hồn phiên này.</P>

<P>            Còn luyện hồn và trừu phách lại là căn bản của Luyện Hồn tông.</P>

<P>            Trừ hai phương pháp trên, luyện ra hồn phiên là lựa chọn hàng đầu <BR>            của đệ tử khi mới nhập môn. Chỉ có luyện thành hồn phiên, mới chính <BR>            thức là đệ tử của luyện hồn Tông Đệ.</P>

<P>            Trong đó luyện hồn chính là luyện hóa những linh hồn vốn có sẵn, từ <BR>            đó rút ra phách, còn lại là hút linh hồn của người sống.</P>

<P>            Vương Lâm chỉ để lại khẩu quyết bước đầu của pháp thuật Luyện Hồn và <BR>            Trừu Phách vào trong ngọc giản. Sau đó hắn trầm ngâm, lưu lại phương <BR>            pháp chế tác hồn phiên vào trong ngọc giản. Dựa vào phương pháp chế <BR>            tác hồn phiên này sẽ có một sơ hở trí mạng mà chỉ có Vương Lâm biết <BR>            được.</P>

<P>            Thậm chí thông qua sơ hở này, hắn có thể không cần nhìn đối phương <BR>            tế luyện, mà chỉ trực tiếp khống chế hồn phiên của đối phương thành <BR>            vật của mình.</P>

<P>            Với bản tính cẩn thận vốn có, Vương Lâm sẽ không truyền thụ lại cho <BR>            mọi người toàn bộ mà không có chút đề phòng. </P>

<P>             </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 533: Yêu lực kết tinh.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Chế tác xong ngọc giản, Vương Lâm đảo thần thức qua, liền nhìn thấu <BR>            khắp toàn bộ thung lũng. Mỗi một nơi, Vương Lâm đều nhìn đến, không <BR>            nơi nào có thể che dấu được. Hắn tỉ mỉ xem xét. Không ngờ nơi đây, <BR>            mọi người đều rất sung sức, so với hắn năm xưa, họ mạnh mẽ hơn rất <BR>            nhiều lần.</P>

<P>            Rất cảm khái nhưng Vương Lâm cũng có chút vui sướng. Những người này <BR>            tư chất quả không tồi, điều đó cho thấy có thể tu luyện. Tuy ở đây <BR>            không có linh lực, nhưng lại có yêu linh tồn tại, những người này <BR>            lấy yêu lực tu luyện hồn phiên chi mộc, biết đâu lại thành công cũng <BR>            nên.</P>

<P>            Nghĩ như vậy, nên Vương Lâm liền dùng thần thức tìm Âu Dương Hoa <BR>            đang lên kế hoạch tiến công cốc khác và chiếm làm lãnh địa.</P>

<P>            Sau khi truyền âm thanh tới tai Âu Dương Hoa, Vương Lâm thu hồi thần <BR>            thức.</P>

<P>            Không bao lâu thì Âu Dương Hoa xuất hiện, vẻ mặt cung kính, vội vã <BR>            chạy từ xa tới. Hắn vốn đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên bên tai <BR>            vang lên âm thanh của Vương Lâm. Hắn chợt giật mình, vội vàng tiến <BR>            tới.</P>

<P>            Vương Lâm liền ném ra hai quả ngọc giản về hướng Âu Dương Hoa.</P>

<P>            Âu Dương Hoa ngẩn người ra, cẩn thận nhìn ngọc giản vụt qua, lập tức <BR>            mặt lộ vẻ kích động, nói:<BR>            - Thượng tiên, này... Đây chính là yêu giản?</P>

<P>            - Cũng không khác Yêu giản là mấy.<BR>            Vương Lâm suy tư một chút, nghĩ tới trong trí nhớ của La Vân, khi <BR>            nói tới bản ghi chép của tổ tiên, ở vùng đất yêu linh này đúng là có <BR>            một từ "yêu giản"!</P>

<P>            Âu Dương Hoa lấy ngọc giản ra, nhìn một hồi lâu, thở dài, cuối cùng <BR>            trên nét mặt già nua ửng đỏ, lão thấp giọng nói:<BR>            - Thượng tiên, Lão hủ chỉ biết vật này đã từng có sách ghi chép, <BR>            nhưng tác dụng của nó thì không biết như thế nào.</P>

<P>            - Tinh thần tập trung, dán tại mi tâm, trong đầu hãy tưởng tượng, <BR>            xem xét ngọc giản, nếu tâm trí kiên định, tự nhiên sẽ nhìn thấu. Nếu <BR>            không được thì ngươi có thể thử lại vài lần.<BR>            Vương Lâm nói xong, liền nhắm hai mắt lại.</P>

<P>            Âu Dương Hoa thở sâu, khoanh chân ngồi dưới đất, cầm ngọc giản, dán <BR>            tại mi tâm, ngưng thần tưởng tượng. Một lúc sau, mặt hắn nhăn nhó, <BR>            mặc cho hắn tưởng tượng như thế, nhưng hắn vẫn không thể cảm nhận <BR>            được.</P>

<P>            Vương Lâm tuy nói là nhắm mắt nhưng hắn luôn theo dõi Âu Dương Hoa <BR>            từ đầu đến cuối.</P>

<P>            Âu Dương Hoa vốn là trưởng lão của cốc này, nhưng vì hắn khi còn <BR>            nhỏ, đã từng học ở thành cổ yêu, bị phát hiện là có tinh lực, nên <BR>            không được ở lại thành cổ yêu, đành trở lại cốc này, tất nhiên là <BR>            địa vị đã tăng lên rất nhiều</P>

<P>            Vương Lâm nhìn thấy rõ ràng, trong cơ thể Âu Dương Hoa có một đạo <BR>            hơi thở giống như sợi tơ xen kẽ bên trong, chậm rãi di chuyển. Chẳng <BR>            qua kinh mạch của lão bị tắc nhiều chỗ, khiến cho tốc độ di chuyển <BR>            của đạo hơi thở đó chậm chạp, phạm vi di chuyển cũng vì thế mà hạn <BR>            chế.</P>

<P>            Mặc dù thế, nhưng hơi thở này có thể thông qua trận pháp nơi sơn cốc <BR>            tăng nhanh tốc độ, khiến lão có thể điều khiển trận pháp, đồng thời <BR>            nương nhờ pháp lực của trận pháp, có thể ảo hóa ra thân thể.</P>

<P>            Một lúc lâu sau, Âu Dương Hoa đành phải bỏ cuộc. Hắn than thầm, vẻ <BR>            mặt chua xót, lắc đầu không nói.</P>

<P>            Vương Lâm mở hai mắt ra, trong mắt hắn xuất hiện một ánh sao. Tay <BR>            phải hắn vung lên, tay trái song chỉ cùng hợp lại. Lập tức, Âu Dương <BR>            Hoa không còn làm chủ được mình, bị bốc lên không trung, lão kinh <BR>            hoàng kêu lên. Bỗng nhiên, một đám mây bao phủ lên phần bụng lão.</P>

<P>            Âu Dương Hoa lập tức kêu lên đau đớn, trong bụng quặn thắt cực điểm, <BR>            trán vãi mồ hôi, rơi trên mặt đất.</P>

<P>            Mặc dù đau đớn, nhưng lão nghiến răng chịu đựng. Âu Dương Hoa biết <BR>            rằng, Vương Lâm nếu muốn hại lão chắc không cần rườm rà như thế. Hắn <BR>            làm thế, tám chín phần là chuẩn bị để giúp lão.</P>

<P>            Lão nghĩ rằng, suốt cuộc đời lão chỉ quanh quẩn nơi sơn cốc, không <BR>            thể làm được việc lớn. Nhưng hiện tại thì lão đang rất phấn chấn, <BR>            kích động. Bởi vì trực giác mách bảo lão rằng, hôm nay là ngày lão <BR>            sẽ đột phá, không thể để mơ ước của cuộc đời này chỉ mãi là giấc <BR>            mộng.</P>

<P>            Vương Lâm điểm song chỉ tại bụng của Âu Dương Hoa, chậm rãi di <BR>            chuyển về phía trước. Mỗi lần di chyển nửa tấc, Âu Dương Hoa càng <BR>            đau đớn gấp đôi, trán lão mồ hôi chảy ào ào, đổ xuống như mưa, ướt <BR>            đẫm cả mình mẩy. Lúc này lão run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, cắt <BR>            không ra máu.</P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm vẫn như không. Sau khi nhấc tay phải lên ba tấc, <BR>            hắn liếc nhìn Âu Dương Hoa một cái, bình thản nói:<BR>            - Chịu đựng!</P>

<P>            Nói xong, hắn nhấc tiếp lên ba tấc. Tại đó, bỗng nhiên hắn nâng lên, <BR>            trong nháy mắt liền điểm tại phía trên mi tâm của lão.</P>

<P>            Một tiếng kêu thảm vang vọng, lan truyền khắp toàn bộ thung lũng.</P>

<P>            Âu Dương Hoa chớp mắt một cái, rồi ngã xuống mặt đất, bất động.</P>

<P>            Vương Lâm vẫn không nhìn về phia Âu Dương Hoa, mà vẫn tiếp tục <BR>            khoanh chân ngồi xuống. Bên trong thung lũng, cư dân đều nghe tiếng <BR>            Âu Dương Hoa kêu thảm, nhưng không ai dám bước chân vào sâu bên <BR>            trong cốc. Quy định cuả tộc vô tình như thanh kiếm, không ai dám <BR>            trái.</P>

<P>            Mấy canh giờ sau, Âu Dương Hoa mới từ từ mở mắt. Lão mở to mắt, kinh <BR>            người, hoàn toàn ngây dại. Mọi thứ ở đây vẫn bình thường, hoa kia <BR>            vẫn là hoa, cây cỏ vẫn là cây cỏ, thậm chí bức tường bốn phía kia <BR>            vẫn còn y nguyên. Chỉ có điều trong mắt lão, bây giờ mọi thứ hoàn <BR>            mọi thứ toàn khác biệt, tất cả không còn như trước.</P>

<P>            Âu Dương Hoa hiểu, hắn vừa được hồi sinh, trong lòng hết sức cảm <BR>            kích, không kìm nổi hai hàng lão lệ. Lão không cần thử cũng biết <BR>            được, chính mình đã đạt đến trình độ nhị tinh. Lão lập tức quỳ rạp <BR>            người xuống trước mặt Vương Lâm, gập đầu cảm tạ.</P>

<P>            - Tạ ơn thượng tiên.</P>

<P>            Lời nói tuy ngắn nhưng bên trong ẩn chứa vô vàn cảm phục, cũng có <BR>            thể so sánh được với sự kích động và rung động tâm hồn đến tột đỉnh.</P>

<P>            - Người thử nhìn xem có thấy tận bên trong yêu giản không.<BR>            Vương Lâm gật đầu nói.</P>

<P>            Âu Dương Hoa cầm lấy ngọc giản, đặt tại mi tâm, ngưng thần tưởng <BR>            tượng. Lập tức, khẩu quyết trong ngọc giản lập tức in hằn trong trí <BR>            nhớ của lão.</P>

<P>            Thân mình Âu Dương Hoa run lên, thở sâu áp chế sự kích động nội tâm, <BR>            trầm giọng nói:<BR>            - Vãn bối thấy được.<BR>            Bất giác, hắn đã thay đổi cách xưng hô của mình</P>

<P>            Vương Lâm hơi gật đầu. Thực ra lúc trước song chỉ là để giúp Âu <BR>            Dương Hoa cưỡng ép thông ra một kinh mạch. Nhưng phương pháp này <BR>            cũng hơi ác độc, sẽ để lại nhiều di chứng sau này. Song điều này <BR>            cũng là đường tắt làm tu vi của hắn nâng cao lên.</P>

<P>            - Khẩu quyết này tên là luyện hồn, ngươi hãy chú ý nghe ta giảng <BR>            giải một lần. Ngươi học được sau này dạy lại cho cư dân trong cốc.<BR>            Vương Lâm nhìn Âu Dương Hoa chậm rãi nói.</P>

<P><BR>            Âu Dương Hoa hôm nay thực sự bị kích động mạnh, có thể sự việc sau <BR>            lại kích động hơn sự việc trước.</P>

<P>            Tu vi được nâng cao, vốn cũng đã làm hắn sung sướng. Nghĩ đến khẩu <BR>            quyết của ngọc giản, trái tim hắn đập loạn xa. Trong lòng hắn vẫn <BR>            còn mơ hồ không nghĩ đây là sự thật. Dù sao, nơi vùng đất yêu linh <BR>            này, toàn bộ công pháp đều là vật cực kì quý báu. Những kẻ đầu đường <BR>            xó chợ như cư dân trong sơn cốc này suốt đời cũng không thể đạt <BR>được.</P>

<P>            - Thượng tiên, ý ngài là muốn truyền thụ công pháp cho ta phải <BR>không?<BR>            Âu Dương Hoa thở sâu, không dám tin, hỏi.</P>

<P>            Vương Lâm thần sắc như thường, gật đầu nói:<BR>            - Không chỉ có ngươi, tất cả cư dân ở đây đều được truyền thụ.</P>

<P>            Âu Dương Hoa giật mình, khom người cung kính, trầm giọng hỏi: Truyện <BR>            "Tiên Nghịch " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)<BR>            - Suốt đời này Âu Dương Hoa không bao giờ quên ân điển của thượng <BR>            tiên.<BR>            Những lời này nói ra là từ tận đáy lòng, thành tâm thành ý.</P>

<P>            Phải biết rằng, tại vùng đất yêu linh này, công pháp là thứ chỉ một <BR>            ít người tuyệt đối không tầm thường nắm được. Như Âu Dương Hoa mà <BR>            nói, cuộc đời hắn có quyết tâm đến mấy, cũng không có cơ hội nắm giữ <BR>            công pháp, nói chi đến toàn bộ cư dân bên trong thung lũng.</P>

<P>            Vương Lâm lại chỉ điểm một chút về những điều cần chú ý của thuật <BR>            Luyện hồn. Âu Dương Hoa như thể một đứa trẻ bắt đầu đi học, cẩn thận <BR>            lắng nghe, ghi nhớ trong lòng, nội tâm cực kỳ cảm kích Vương Lâm.</P>

<P>            Đợi Vương Lâm nói xong, Âu Dương Hoa chấp tay hành lễ như đệ tử, <BR>            khom người lui ra.</P>

<P>            Thấy bộ dạng của Âu Dương Hoa, Vương Lâm ngẩn người ra, nhưng lại <BR>            lập tức thản nhiên: hắn dạy công pháp cho lão, lão hành lễ như thế <BR>            cũng đúng.</P>

<P>            Thời gian chậm rãi trôi qua, nhoáng cái cũng đã ba tháng.</P>

<P>            Âu Dương Hoa cực kì chăm chỉ, toàn tâm toàn ý tập trung tu luyện <BR>            thuật luyện hồn. Ý nghĩ tấn công tộc khác cũng bị lão đè xuống, <BR>            chuyên tâm cho việc nghiên cứu thuật này.</P>

<P>            Thiên tư của hắn vốn khá tốt, hơn nữa, thần thông này của Luyện Hồn <BR>            Tông thuộc loại dễ dàng khi mới nhập môn, nhưng khó khăn khi luyện <BR>            thành tinh thâm. Trải qua ba tháng trời tu luyện, Âu Dương Hoa cũng <BR>            thu chút thành công.</P>

<P>            Chẳng những hắn mà toàn bộ đàn ông trong tộc đều được Vương Lâm dạy <BR>            bảo, đều đạt được thành quả không nhỏ.</P>

<P>            Thời gian ba tháng, cả ngày Vương Lâm đều ngồi nghiên cứu yêu tinh. <BR>            Dưới sự nghiên cứu của hắn, hai khối yêu tinh dung hợp thành một <BR>            khối.</P>

<P>            Bên trong khối yêu tinh ẩn chứa yêu lực vô biên, còn bên ngoài xuất <BR>            hiện rất nhiều xúc tu mờ, bay nhẹ nhàng quỷ dị.</P>

<P>            "Ba giáp yêu tinh!" Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, liền há mồm nuốt <BR>            nhanh yêu tinh vào. Khi yêu tinh xâm nhập vào cơ thể, lập tức xuất <BR>            hiện ở vị trí đan điền, từng trận yêu lực theo nó khuếch tán. Theo <BR>            đó, toàn bộ kinh mạch của Vương Lâm bắt đầu chuyển động.</P>

<P>            Sau khi vận chuyển một vòng, hơi thở Vương Lâm lập tức thay đổi. Lúc <BR>            này cảm giác phóng khoáng của tiên nhân không còn. Ngược lại, toàn <BR>            thân yêu khí tung hoành, quỷ dị khó lường. Tất cả đều thay đổi, ngay <BR>            cả mặt hắn cũng nổi lên vẻ yêu dị, nhất là ở hai mắt làm cho người <BR>            ta thấy khiếp sợ.</P>

<P>            Đây là một đôi mắt yêu dị, đạt đến cực điểm, đôi đồng tử như hình <BR>            quả trứng dựng đứng, khiến cho ai nhìn thấy cũng chấn động tâm can.</P>

<P>            Vương Lâm nhẹ nhàng nâng tay phải lên nắm chặt, mày nhăn lại.</P>

<P>            "Toàn thân chứa đầy yêu lực, nhưng thật đáng tiếc, số lượng từng này <BR>            chưa đủ, toàn bộ vận chuyển cũng chỉ mới đạt đến trình độ Trúc Cơ <BR>            kì."</P>

<P>            Hắn vừa nghĩ xong, yêu lực trong kinh mạch cơ thể lập tức thu lại, <BR>            toàn bộ trở về trong yêu tinh, không sót một tí.</P>

<P>            Yêu lực rút về, tiên lực trong kinh mạch lại lưu chuyển bình thường. <BR>            Hơi thở toàn thân Vương Lâm lập tức từ yêu dị biến mất, quay về <BR>            trạng thái siêu phàm thoát tục, không bám bụi trần.</P>

<P>            "Yêu lực biến đảo này cũng có cái hay..."<BR>            Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe ra.</P>

<P>            Ở đây ba tháng, hắn đi ra ba lượt, ba lượt này đều là vì giảng giải <BR>            cho tất cả mọi người đang tu luyện hồn thuật bên trong thung lũng.</P>

<P>            Mọi người trong thung lũng đều biết, chính Vương Lâm cho họ cơ hội <BR>            tu luyện hồn thuật. Lúc trước mọi người còn hiểu lầm và sợ sệt, <BR>            nhưng bây giờ không còn như thế, ngược lại họ còn cảm kích và tôn <BR>            kính hắn.</P>

<P>            Ba lượt đi ra, gần như mỗi lần Vương Lâm đi ra, gặp mọi người, tất <BR>            cả đều giơ tay cung kính vấn an.</P>

<P>            Mọi người tu luyện hồn thuật đều đạt mức bình thường, ngoại trừ Âu <BR>            Dương Hoa tiến bộ cực nhanh, còn có một người làm Vương Lâm chú ý.</P>

<P>            Người này chính là thanh niên bị Vương Lâm theo dõi trước kia, và từ <BR>            đó phát hiện ra sơn cốc này.</P>

<P>            Chàng trai này tu luyện hồn thuật cực kì dễ dàng. Trong ba tháng đã <BR>            tu luyện đến giai đoạn ba, giai đoạn này chính là bước để chuẩn bị <BR>            chế tác hồn phiên cho chính mình. </P>

<P>             </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 534: Thập tam.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Phương pháp chế tạo phiên Vương Lâm cũng đã giao cho Âu Dương Hoa. <BR>            Chẳng qua ở nơi yêu linh này, tài liệu cực kỳ thiếu khuyết, chế tạo <BR>            hồn phiên có hơi khó khăn.</P>

<P>            Vì chuyện này Vương Lâm đã dành thời gian cẩn thận tính toán, lấy <BR>            cươn thụ chi mộc là loài cây đặc hữu ở đây, lại dùng da dã thú dùng <BR>            yêu lực ngưng hóa, phối hợp một chút thủ ấn, cuối cùng miễn cưỡng <BR>            bắt chước được hiệu quả của hồn phiên.</P>

<P>            Chẳng qua thứ dùng thay thế hồn phiên này chỉ có thể phong ấn không <BR>            hơn mười hồn phách. Con số mười đã là cực hạn.</P>

<P>            Nhưng nếu dùng số lượng đổi lấy chất lượng, đồng thời thi triển mười <BR>            hồn phiên, tuy rằng uy lực không bằng bách hồn phiên những cũng đạt <BR>            được một nửa uy lực.</P>

<P>            Thứ dùng để thay thế hồn phiên này cũng có một sơ hở trí mạng. Sơ hở <BR>            này chỉ có mình Vương Lâm biết. Dù sao thì thần thông của Luyện Hồn <BR>            Tông nhất mạch hiện giờ trên toàn Thiên Vận Tinh chỉ có mình Vương <BR>            Lâm nắm được.</P>

<P>            Sau khi đem phương pháp chế tạo hồn phiên mới này khắc lên ngọc <BR>            giản, thần thức Vương Lâm đảo qua, gọi Âu Dương Hoa và người thanh <BR>            niên tên Thập Tam kia tới.</P>

<P>            Thập Tam này chính là người Vương Lâm âm thầm theo dõi trước đây.</P>

<P>            Người này dường như đối với Luyện Hồn Thuật trời sinh đã có ngộ <BR>            tính, tốc độ tu luyện của hắn nếu Độn Thiên ở trên trời có linh, <BR>            nhìn thấy cũng phải động dung.</P>

<P>            Thập Tam đứng yên tĩnh trước mặt Vương Lâm, đôi mắt nhìn vị thượng <BR>            tiên này. Hắn những ngày này đã có sự tôn kính và kính sợ phát ra từ <BR>            tận đáy lòng đối với Vương Lâm.</P>

<P>            Càng tu luyện Luyện Hồn Thuật, sự kính sợ trong lòng càng sâu đậm. <BR>            Hán tu luyện ba tháng, thường xuyên âm thầm phân tích, cuối cùng đưa <BR>            ra kết luận, thuật này nếu tu luyện đại thành thì uy lực của nó <BR>            không thể tưởng tượng nổi.</P>

<P>            Thập hồn phiên, bách hồn phiên, thiên hồn phiên, vạn hồn phiên, Thập <BR>            Tam nghĩ tới đây hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt.</P>

<P>            Âu Dương Hoa so với Thập Tam thì lão luyện hơn nhiều. Hắn cung kính <BR>            đứng trước mặt Vương Lâm, lộ vẻ tôn kính.</P>

<P>            Trên thực tế, giờ phút này, bên trong sơn cốc từ lúc Vương Lâm <BR>            truyền thụ Luyện Hồn Thuật cho mọi người tu luyện, người cầm quyền <BR>            từ Âu Dương Hoa đã chuyển về cho Vương Lâm.</P>

<P>            Cơ hồ mọi người đều biết Vương Lâm là người đứng đầu ở đây.</P>

<P>            - Thượng tiên, nam nhân trong sơn cốc có hai mươi bảy người, toàn bộ <BR>            đều tu luyện Luyện Hồn Yêu Thuật. Trước mắt ngoài Thập Tam ra thì <BR>            đại bộ phận đều đang ở giai đoạn thứ nhất. Có sáu người vãn chưa thể <BR>            tu luyện thành.</P>

<P>            Vương Lâm khoanh chân ngồi, hơi gật đầu. Luyện Hồn Thuật tuy nói <BR>            nhập môn đơn giản nhưng cũng không phải ai đều học được. Nơi này có <BR>            hai bảy người mà hơn phân nửa có thể tiến vào giai đoạn thứ nhất, <BR>            nếu đặt trên chu tước tinh thì nhất định gây chấn động.</P>

<P>            Vương Lâm nhìn lướt qua Thập Tam đang đứng cạnh Âu Dương Hoa. Tốc độ <BR>            tu luyện của người này khiến Vương Lâm khá hài lòng.</P>

<P>            Nhận thấy ánh mắt Vương Lâm hướng về mình, sống lưng Thập Tam thẳng <BR>            lên, vẻ cuồng nhiệt trong mắt càng đậm, nhìn Vương Lâm lớn tiếng <BR>nói:</P>

<P>            - Thượng tiên, Thập Tam đã tu luyện tới giai đoạn ba, nếu có thể chế <BR>            tạp hồn phiên thì liền có thể ra ngoài tìm hồn phách phong ấn.</P>

<P>            Vương Lâm mìm cười, tay vô vào hư không một cái. Ngọc giản vô thanh <BR>            vô tức hiện lên trong tay hắn. Hắn ném về phía trước, cười nói:</P>

<P>            - Phương pháp chế tạo hồn phiên mới ở đây.</P>

<P>            Thập Tam tiếp được, khuôn mặt mừng như điên. Hắn hít sâu một hơi, <BR>            dựa theo phương pháp Âu Dương Hoa dạy lúc đầu đặt ngọc giản ở mi <BR>            tâm, ngưng thần tưởng tượng. Một lúc sau, thân thể hắn run rẩy, ánh <BR>            mắt lộ vẻ kích động.</P>

<P>            Hắn nhìn Vương Lâm, đột nhiên quỳ phịch xuống mặt đất, lạy hắn ba <BR>            lạy.</P>

<P>            Vương Lâm chuyển động đôi mắt, từ từ nói:</P>

<P>            - Ngươi lui ra đi, toàn lực chế tạo hồn phiên!</P>

<P>            Thập Tam gật đầu, buông ngọc giản ra, lập tức cáo lui.</P>

<P>            Âu Dương Hoa do dự một chút, nhìn Vương Lâm, lại nhìn ngọc giản trên <BR>            mặt đất. Không được Vương Lâm cho phép, hắn cũng không dám tự tiện <BR>            cầm lấy ngọc giản xem xét.</P>

<P>            - Xem một chút đi. Ngươi cũng đã tới giai đoạn ba rồi. Nếu ngươi có <BR>            thể chế tạo ra hồn phiên, dùng yêu lực của ngươi dẫn dắt, sau khi <BR>            phong ấn hồn phách thì thực lực sẽ tăng rất nhiều.</P>

<P>            Vương Lâm chậm rãi nói.</P>

<P>            Âu Dương Hoa vội vàng cầm lấy ngọc giản, đặt ở mi tâm xem xét. Một <BR>            lúc sau hắn hít sâu một hơi, cung kính nói: <BR>            - Vãn bối cũng xin đi tìm tài liệu chế tạo hồn phiên.</P>

<P>            Nói xong hắn hơi trầm ngâm, lại nói:</P>

<P>            - Thượng tiên, ta định đợi Thập Tam chế tạo xong hồn phiên sẽ phát <BR>            động người trong sơn cốc tiến công một bộ tộc ở một vùng đất rộng <BR>            lớn cách đất ngàn dặm. Bộ tộc kia có khoảng vài chục người.</P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm như thường nói:</P>

<P>            - Tùy ngươi!</P>

<P>            Âu Dương Hoa gật đầu, vội vàng cáo lui.</P>

<P>            Tin tức một tháng sau sẽ mở cuộc tấn công truyền ra khắp sơn cốc. <BR>            Đối với dân cư trong cốc này mà nói, đây là một cuộc đại chiến. Nhân <BR>            số đối phương hiển nhiên vượt qua họ, nhưng họ có luyện hồn thuật <BR>            trong tay, hi vọng chiến thắng là rất lớn.</P>

<P>            Trong một tháng này, thanh niên trai tráng trong cốc đều tập trung <BR>            tu luyện Luyện Hồn Thuật. Thập Tam đi ra ngoài một lần, tìm được đủ <BR>            tài liệu, bắt đầu chế tạo hồn phiên.</P>

<P>            Ngộ tính của người này đối với Luyện Hồn Thuật lại phát huy tác dụng <BR>            một lần nữa. Hắn sau ba lần thất bại cuối cùng chế tạo thành công <BR>            một cây hồn phiên.</P>

<P>            Cây hồn phiên đầu tiên này gây chấn động trong sơn cốc. Thập Tam <BR>            được mọi người vây quanh. Cây hồn phiên bảy thước trong tay hắn lập <BR>            tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.</P>

<P>            Đối với những ánh mắt này, Thập Tam cực kỳ hưng phấn.</P>

<P>            Âu Dương Hoa vuốt râu, trên mặt lộ nụ cười. Hồn phiên thực ra hắn đã <BR>            chế tạo xong trước Thập Tam mấy ngày. Nhưng hắn không khoa trương <BR>            như Thập Tam mà để cơ hội này cho Thập Tam.</P>

<P>            Âu Dương Hoa đã là lão hồ ly, tự nhiên hiểu được thượng tiên Vương <BR>            Lâm đối với Thập Tam dường như hơi coi trọng. Hơn nữa tuổi mình đã <BR>            không còn trẻ, tương lai rộng lớn đã không còn thuộc về mình. Cứ <BR>            theo tình hình lúc này thì tựa hồ sẽ thuộc về Thập Tam.</P>

<P>            - Tiểu Thập Tam, hồn phiên này phải tới khi có thể luyện hóa phong <BR>            ấn hồn phách bên trong mới có hiệu quả. Người chừng nào mới đi luyện <BR>            hóa hồn phách đây?</P>

<P>            Trong đám người có người lớn tiếng hỏi.</P>

<P>            Những người còn lại đều đồng ý.</P>

<P>            Thập Tam hừ nhẹ một tiếng nói:</P>

<P>            - Ai nói ta không có hồn phách phong ấn. Các người xem đây!</P>

<P>            Hắn vừa nói, tay phải bắt quyết, lập tức một cỗ yêu lực từ bốn <BR>            phương tám hương đột nhiên ngưng tụ lại, hóa thành một đạo thanh <BR>            mang lóe lên trên đầu ngón tay hắn.</P>

<P>            Hắn cách không điểm vào hồn phiên một cái, cây phiên lập tức run <BR>            rẩy. Cùng lúc đó một đạo hắc khí với tốc độ cực nhanh lập tức từ <BR>            trong hồn phiên bay ra, ở giữa không trung hóa thành một đầu sư tử <BR>            cánh dài.</P>

<P>            Con thú này lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét, thanh thế kinh <BR>người.</P>

<P>            Hai mắt Âu Dương Hoa sững lại, khuôn mặt biến sắc.</P>

<P>            Thập Tam lộ vẻ đắc ý, tay phải điểm vào hư không một cái, quát:</P>

<P>            - Công!</P>

<P>            Sư tử kia hai mắt lóe lên những tia sáng hung ác, thân thể nhoáng <BR>            lên liền bay về phía một vách núi, đánh lên vách đá. Chỉ nghe ầm một <BR>            tiếng, trên vách đá liền xuất hiện một khe nứt.</P>

<P>            Nhìn lại hồn phách sư tử kia thì thấy nó chẳng có một chút tổn <BR>            thương.</P>

<P>            Hàng loạt tiếng hô kinh ngạc vang lên từ những người xung quanh. Ánh <BR>            mắt hâm mộ của bọn họ khiến Thập Tam hơi đắc ý.</P>

<P>            Sư tử có cánh này là khi hắn tiến vào rừng vô tình nhìn thấy. Lúc ấy <BR>            nó đã trọng thương, khí huyết vừa tuyệt. Thập Tam cắn răng mạo hiểm <BR>            thi triển Luyện Hồn Thuật, sau nhiều lần thử nghiệm cuối cùng không <BR>            ngờ thành công luyện hóa hồn phách này, hơn nữa còn phong ấn được <BR>nó.</P>

<P>            Thập Tam hít sâu một hơi, tay phải vẫy lên, miệng quát:</P>

<P>            - Thu!</P>

<P>            Vừa nói hắn vừa vung hồn phiên trong tay lên. Nhưng lúc này hồn <BR>            phách con sư tử kia lại quay ngoắt đầu, ánh mắt lộ vẻ hung ác, nhìn <BR>            chằm chằm vào Thập Tam, gầm lên một tiếng liền nhanh như chớp lao <BR>            tới, không phải hướng về hồn phiên mà về Thập Tam.</P>

<P>            Trong ánh mắt nó chỉ hoàn toàn là sát khí nồng đậm.</P>

<P>            Thập Tam biến sắc, tay cầm hồn phiên quát:</P>

<P>            - Thu!</P>

<P>            Hồn phách sư tử kia ngoảnh mặt làm ngơ, gầm thét lao tới.</P>

<P>            Mọi người bốn phía đều kinh hô tản ra. Âu Dương Hoa cắn răng một <BR>            cái, bước lên phía trước, tay phải lôi từ trong ngực ra một cây tiểu <BR>            phiên dài ba t.ấc</P>

<P>            Hắn phất lên một cái, cây phiên này liền lóe lên thanh mang. Một con <BR>            chim nhỏ như chim sẻ đột nhiên hiện ra, kêu vang một tiếng liền lao <BR>            thẳng tới hồn phách con sư tử kia.</P>

<P>            Hồn phách sư tử đang lao tới, quay phắt đầu lại đánh vào con chim <BR>            sẻ, gầm lên một tiếng. Tiếng gầm dường như có lực xuyên thấu, không <BR>            ngờ có thể làm thế lao của con chim sẻ chậm lại.</P>

<P>            Nương theo thế chậm lại một chút này, hồn phách sư tử liền hóa thành <BR>            một tia chớp, trong nháy mắt tới sát Thập Tam, mở cái miệng to như <BR>            chậu máu, gầm thét định cắn nuốt.</P>

<P>            Sắc mặt Thập Tam tái nhợt. Hắn muốn lui lại nhưng lúc này toàn thân <BR>            như bị một lực lượng vô hình giam cầm, căn bản không thể di động nửa <BR>            phân, chỉ đành trơ mắt nhìn cái miệng đỏ lòm kia đang từ từ lớn dần, <BR>            che khuất cả thế gian này.</P>

<P>            Đúng lúc này, một tiếng hừ lanh từ chỗ sâu trong sơn cốc như sấm <BR>            đánh truyền ra.</P>

<P>            - Nghiệt súc, ngươi dám!</P>

<P>            Cùng với tiếng hừ lạnh, một tiếng nói như sương giá truyền tới.</P>

<P>            Âm thanh này vào tai Thập Tam tựa như thiên âm. Hắn sợ hãi kêu lên:</P>

<P>            - Thượng tiên cứu mạng!</P>

<P>            Nhưng cũng tiếng nói đó rơi vào tai hồn phách sư tử lại như sét <BR>            đánh. Ầm một tiếng, thân thể nó đột nhiên kịch chấn, không ngờ bắt <BR>            đầu tan nát.</P>

<P>            Nó sở dĩ không tan nát không phải là do nó có bản lĩnh đó mà là do <BR>            Vương Lâm không muốn!</P>

<P>            Không dám lao tới nữa, hồn phách sư tử này không do dự chút nào, lập <BR>            tức kêu rên một tiếng, mắt lộ vẻ kinh hoàng, quay đầu bỏ chạy. Lúc <BR>            này trong chỗ sâu của sơn cốc đi ra một người.</P>

<P>            Vương Lâm từng bước đi ra, lướt qua mấy trăm trượng xuất hiện giữa <BR>            không trung.</P>

<P>            Thân thể hồn phách sư tử kia run lẩy bẩy. Nó có thể cảm nhận được <BR>            người trước mặt có một lực lượng khổng lồ mà nó không thể chống lại.</P>

<P>            Đối mặt với người này, nó không có một chút ý định phản kháng. Một <BR>            cảm giác sợ hãi vô cùng tràn ngập trong trái tim nó, tỏa ra bao phủ <BR>            khắp toàn thân.</P>

<P>            Hồn phách sư tử rên rỉ một tiếng, không dám bỏ chạy nữa mà nằm bẹp <BR>            giữa không trung, thể hiện sự thuần phục, vẻ sợ hãi trong mắt cực kỳ <BR>            nồng đậm.</P>

<P>            Quang cảnh này khiến mọi người trong sơn cốc đều kinh hãi.</P>

<P>            Ngay cả Âu Dương Hoa cũng phải trợn mắt há mồm. Sâu trong nội tâm <BR>            hắn tràn ngập sự kính sợ khó nói thành lời với Vương Lâm. Sự kính sợ <BR>            này mấy trăm năm sau vẫn tồn tại. Trong mắt Thập Tam lại tràn đầy vẻ <BR>            cuồng nhiệt. Hắn nhìn Vương Lâm, trong lòng đầy sự sùng kính. </P>

<P>            Hai người họ còn như vậy thì không nói tới những người khác. Thực ra <BR>            hồn phách sư tử này sợ hãi Vương Lâm như vậy nguyên nhân căn bản là <BR>            Vương Lâm đã lưu lại sơ hở trên công pháp và hồn phiên.</P>

<P>            Hắn đã cải biến Luyện Hồn Thuật, khiến hồn thú người học Luyện Hồn <BR>            Thuật phong ấn đều bị Vương Lâm hoàn toàn điều khiển và chấn nhiếp. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 535: Tán hồn dưỡng phách.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, tay phải điểm một cái vào hư không. <BR>            Con sư tử đang rên rỉ kia toàn thân run rẩy, sau đó hóa thành một <BR>            đạo hắc mang bay vào Hồn Phiên trong tay Thập Tam, biến mất hoàn <BR>            toàn trong đó.</P>

<P>            - Con thú này có thể làm chủ hồn cho thập Hồn Phiên của ngươi! Chẳng <BR>            qua ngươi phải nhớ lấy, Luyện Hồn Thuật không thể nhờ vào thủ thuật <BR>            được. Ngươi mặc dù phong ấn được nó nhưng nó có thể cắn trả ngươi <BR>            bất cứ lúc này. Đây là một bài học cho ngươi!</P>

<P>            Vương Lâm nói xong liền đi về phía sâu trong sơn cốc.</P>

<P>            Vẻ mặt Thập Tam xấu hổ, nhìn Hồn Phiên trong tay trầm tư hẳn.</P>

<P>            Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã lại qua một tháng. Mười <BR>            người đàn ông trong sơn cốc, nhân lúc đêm khuya tối đen như mực, <BR>            không thấy rõ nổi năm ngón tay, võ trang hạng nặng vội vàng rời khỏi <BR>            sơn cốc.</P>

<P>            Âu Dương Hoa cùng với Thập Tam làm chủ công, mang theo tộc nhân đi <BR>            thẳng tới cái động lớn dưới lòng đất.</P>

<P>            Vương Lâm không đi theo, thậm chí ngay cả thần thức cũng không tản <BR>            ra. Đây coi như là một thử thách cho bọn họ. Nếu bọn họ thất bại thì <BR>            chỉ có thể chứng minh rằng họ không thích hợp, Vương Lâm sẽ rời đi, <BR>            tìm tới Cổ Yêu thành tìm hướng phát triển khác.</P>

<P>            Sau năm ngày, Vương Lâm đang ngồi ở sâu trong sơn cốc. Hắn lúc này <BR>            từ từ mở hai mắt, nhìn về phía xa xa. Không lâu sau những tiếng ồn <BR>            ào từ xa truyền lại. Một đội ngũ thật dài từ trong tiểu đạo vào sơn <BR>            cốc giống như linh xa chậm rãi đi tới.</P>

<P>            Đội ngũ thật dài này do đám người ngoại tộc vẻ mặt đầy sợ hãi tạo <BR>            thành. Những người này có cả nam cả nữ, đều là trung niên. Hai tay <BR>            họ bị dây thừng trói chặt, cứ bảy mươi người một nhóm, mỗi người <BR>            trong nhóm đều xách hai cái thùng gỗ lớn. Hai tay bọn họ bị trói với <BR>            cái thùng này, chậm rãi bước tới.</P>

<P>            Âu Dương Hoa đi phía trước, trên quần áo toàn là vết máu, khuôn mặt <BR>            tiều tụy nhưng đầy vẻ hưng phấn.</P>

<P>            Đội ngũ thật dài, những người trong sơn cốc đi bốn xung quanh, nếu <BR>            thấy có người ngoại tộc đi chậm sẽ lập tức quát mắng.</P>

<P>            Thập Tam đi cuối đội ngũ. Khí chất toàn thân so với trước đây hoàn <BR>            toàn bất đồng. Lúc này vẻ mặt hắn dường như trầm ổn hơn rất nhiều, <BR>            trên mặt hiện lên vẻ rất kiên nghị.</P>

<P>            Hắn đi tới nơi này cũng có mấy người đi theo hắn. Chẳng qua họ đều <BR>            giữ một khoảng cách với hắn, trong mắt hiện lên vẻ kính sợ.</P>

<P>            Trong trận chiến này có thể nói Thập Tam xông xáo đi đầu, phối hợp <BR>            với Âu Dương Hoa, thành công vượt qua trận pháp của đối phương, trực <BR>            tiếp xông vào bên trong, chém giết mở đường, đối phương đối phó <BR>            không nổi.</P>

<P>            Trưởng lão của đối phương đầu tiên bị Thập Tam gọi chủ hồn sư tử kia <BR>            ra nuốt gọn. Hắn lại ngay trước mặt những người ngoại tộc kia triển <BR>            khai Luyện Hồn Thuật luyện hóa luôn hồn phách trưởng lão vừa mới <BR>            chết kia, phong ấn luôn vào trong Hồn Phiên.</P>

<P>            Cùng lúc đó, Âu Dương Hoa cũng không chậm, thi triển Luyện Hồn Thuật <BR>            đem những người vừa chết của đối phương luyện hóa hồn phách và phong <BR>            ấn cả.</P>

<P>            Cảnh tượng đó khiến tất cả ngoại tộc đều bị đả kích cực nặng nề!</P>

<P>            Đội ngũ thật dài này rất nhanh đã tới ngoài sơn cốc. Sau khi mang <BR>            theo tất cả người ngoại tốc tiến vào sơn cốc, phụ nữ từ trong nhà đi <BR>            ra tiếp lấy những cái thùng gỗ.</P>

<P>            Bên trong thùng có một thứ chất lỏng màu xanh biếc, bên trên nổi lên <BR>            vài cái bong bóng, tỏa ra mùi khó chịu.</P>

<P>            Người ngoại tộc đều bị bắt ngồi xuống, uống vài ngụm chất lỏng này. <BR>            Sau khi uống xong hai mắt những người này đều lộ vẻ mờ mịt, chỉ một <BR>            lát sau liền bị những người trong cốc đưa đi, nhẹ giọng nói gì đó <BR>            bên tai họ.</P>

<P>            Thần thức Vương Lâm thấy được cảnh này cũng không thấy có gì kỳ quá. <BR>            Theo trí nhớ của La Vân, tổ tiên hắn đã từng kể lại rõ ràng về chỗ <BR>            yêu linh này. Những bộ lạc lẻ loi ở đây khi muốn thu tộc nhân mới <BR>            thì phương pháp chỉ có một, đó là cho uống một chén yêu thang!</P>

<P>            Tác dụng của yêu thang này chính là khiến người ta quên hết mọi <BR>            việc. Sau đó sẽ có người nói vào bên tai hắn tên mới và chuyện tình <BR>            trong bộ tộc. Đợi tới khi hắn hoàn toàn hấp thu, tỉnh táo lại thì sẽ <BR>            trở thành một tộc nhân mới.</P>

<P>            Yêu thang này Vương Lâm nhận thấy cũng chẳng có gì thần kỳ, còn kém <BR>            xa so với những loại thần thông như mê hồn thuật.</P>

<P>            Nếu người tu đạo uống thứ yêu thang này thì hầu như chẳng có tác <BR>            dụng gì.</P>

<P>            Âu Dương Hoa trước tiên chạy tới chỗ Vương Lâm. Khi còn ở khá xa hắn <BR>            đã dừng lại, cung kính nói:</P>

<P>            - Vãn bối Âu Dương Hoa xin cầu kiến thượng tiên.</P>

<P>            Tới sau khi được Vương Lâm đồng ý, Âu Dương Hoa lập tức phấn chấn, <BR>            cung kính đi vào sâu trong sơn cốc. Từ xa xa, hắn đã thấy Vương Lâm <BR>            ngồi khoanh chân ở đó.</P>

<P>            Hắn đi tới phía trước, lấy từ trong ngực ra một vật, cung kính nói:</P>

<P>            - Thượng tiên, đây là yêu tinh vãn bối tìm được ở bộ lạc của đối <BR>            phương, đặc biệt hiến cho thượng tiên.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vẫy một cái, vật trong tay Âu <BR>            Dương Hoa lập tức bay lên, rơi vào trong tay hắn. Hắn cẩn thận nhìn <BR>            thoáng qua, thấy vật ấy cũng không có gì thần kỳ, chỉ giống như một <BR>            khối đá màu đen, bề ngoài hơi thô ráp.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm sờ một cái. Lập tức những tiếng răng rắc vang <BR>            lên, viên đá màu đen này lập tức vỡ vụn, bụi đá bay mù mịt, lộ ra <BR>            bên trong một yêu tinh lớn cỡ ngón tay cái.</P>

<P>            - Nhị giáp yêu tinh!</P>

<P>            Vương Lâm cầm yêu tinh này, nhìn vài lần, sau đó nuốt vào bụng.</P>

<P>            Âu Dương Hoa nhìn không chớp mắt, sau đó cúi đầu không núi, trên mặt <BR>            vẫn hiện lên vẻ cung kính.</P>

<P>            Yêu tinh sau khi được nuốt vào liền lập tức dung nhập với yêu tinh <BR>            trong đan điền Vương Lâm làm một, trở thành một khối ngũ giáp yêu <BR>            tinh!</P>

<P>            Vương Lâm nhìn Âu Dương Hoa, tay phải vỗ túi trữ vật, xuất ra một <BR>            tấm ngọc giản, thần thức đảo qua liền ném cho Âu Dương Hoa, bình <BR>            thản nói:</P>

<P>            - Luyện Hồn Thuật ngươi đã có đoạn đầu. Khẩu quyết của những đoạn <BR>            sau nếu lập công, dâng lên yêu tinh thì ta sẽ cấp tiếp cho ngươi. <BR>            Lần này dâng lên một khối yêu tinh, ta ban cho ngươi khẩu quyết giai <BR>            đoạn thứ tư. Ngươi tu luyện cho tốt, không được truyền cho ai khác, <BR>            nếu không ta sẽ thu lại tất cả.</P>

<P>            Âu Dương Hoa cố nén sự vui mừng, sau khi tiếp nhận ngọc giản lập tức <BR>            vâng dạ cáo lui.</P>

<P>            Đợi sau khi đối phương đi rồi, ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, lẩm bẩm:</P>

<P>            - Cứ theo như bước này thì cũng coi là tạm được rồi. Bộ lạc trong <BR>            cốc dần dần cường đại lên, từng bước xâm chiếm bốn phía, ta cũng sẽ <BR>            có nhiều yêu tinh hơn. Hơn nữa nhân số trong cốc càng nhiều, tu hành <BR>            Luyện Hồn Thuật càng nhiều, ngày ta có thể hồi phục thập ức tôn Hồn <BR>            Phiên sẽ càng gần.</P>

<P>            Vương Lâm hiện giờ đang là tán hồn dưỡng phách.</P>

<P>            Tất cả hồn phách được người tu luyện Luyện Hồn Thuật phong ấn, chỉ <BR>            cần Vương Lâm muốn, ý nghĩ nảy ra là toàn bộ đều sẽ trở thành của <BR>            hắn.</P>

<P>            Sẽ có một ngày, thời cơ chín muồi, Vương Lâm sẽ thu hồn. Tới lúc đó <BR>            thập ức tôn Hồn Phiên sẽ lại thấy được mặt trời. </P>

<P>            Tộc nhân trong sơn cốc thoáng chốc đã gia tăng mấy lần. Số lượng nam <BR>            nhân đã hơn năm mười người. Nữ tử ngoại tộc bị phân chia, trong đó <BR>            có mấy chục người có tư sắc bị Âu Dương Hoa tham lập công đem tới <BR>            dâng cho Vương Lâm.</P>

<P>            Đáng tiếc lần này hắn phí công vô ích.</P>

<P>            Có tám tộc nhân mới được bắt đầu tu hành Luyện Hồn Thuật. Sau đó bên <BR>            trong sơn cốc liền nổi lên làn sóng tu hành.</P>

<P>            Trừ những người phải cố định ra ngoài săn thú ra, đại bộ phận tộc <BR>            nhân đều toàn tâm tu luyện.</P>

<P>            Thậm chí một số nữ tử cũng âm thầm tu luyện. Vốn dĩ Âu Dương Hoa có <BR>            hơi phản đối nữ tử tu luyện nhưng sau khi bị Vương Lâm khiển trách <BR>            liền lập tức thay đổi ý kiến, mạnh mẽ cổ vũ nữ tử tu luyện.</P>

<P>            Vì thế bên trong sơn cốc trừ trẻ con ra thì dù là nam hay nữ cũng <BR>            đều điên cuồng tu hành.</P>

<P>            Luyện Hồn Thuật nhập môn đơn giản, hơn nữa sau khi chứng kiến sự <BR>            cường đại của Thập Tam và Âu Dương Hoa, những người ở đây lập tức <BR>            lấy họ làm mục tiêu phấn đấu.</P>

<P>            Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt đã lại qua nửa năm. Trong <BR>            nửa năm này, những người trong sơn cốc thường xuyên ra ngoài. Mỗi <BR>            lần hoặc là một người, hoặc là một đội. Họ ra ngoài mục đích là tìm <BR>            tài liệu chế Hồn Phiên hoặc giết giã thú, luyện hóa hồn phách.</P>

<P>            Thời gian nửa năm này, trừ Thập Tam ra còn có bốn người cũng đạt tới <BR>            giai đoạn ba, cần chế tạo Hồn Phiên.</P>

<P>            Quy củ của Vương Lâm cũng đã sớm được người trong sơn cốc biết. Chỉ <BR>            có lập công mới có được khẩu quyết tiếp theo. Mà phương pháp lập <BR>            công chỉ có ba.</P>

<P>            Một, dâng yêu tinh. Hai, tìm được tin tức của người từ bên ngoài <BR>            tới. Ba là dựa và bản lãnh bản thân, luyện hóa mười thập Hồn Phiên <BR>            toàn vẹn, trong mười cây Hồn Phiên này ít nhất phải có bốn cây có <BR>            chủ hồn.</P>

<P>            Những người đạt được một trong ba yêu cầu này sẽ được Vương Lâm ban <BR>            cho khẩu quyết giai đoạn thứ tư. Về phần giai đoạn thứ năm thì yêu <BR>            cầu nghiêm khắc hơn.</P>

<P>            Trước mắt mà nói chỉ có Âu Dương Hoa mới đạt được yêu cầu, có được <BR>            khẩu quyết giai đoạn thứ tư.</P>

<P>            Thậm chí cả Thập Tam cũng chỉ mới luyện hóa được bảy cây Hồn Phiên, <BR>            trong đó khó khăn nhất là chủ hồn. Với thực lực của hắn, trước mắt <BR>            chủ hồn chỉ có hai. Chủ hồn thứ hai chính là trưởng lão của tộc <BR>            trong động dưới đất nửa năm trước.</P>

<P>            Vì vậy việc tiến công các bộ tộc khác trong nửa nam này lại càng <BR>            được đẩy mạnh. Chỉ có tiến công bộ lạc khác mới có thể lấy được yêu <BR>            tinh, mới có chủ hồn, mới có nhiều hồn phách.</P>

<P>            Không thể không nó, lời của Âu Dương Hoa năm đó đã trở thành hiện <BR>            thực. Cứ năm trăm một lần, người từ bên ngoài tới nơi yêu linh này <BR>            lại mang tới gió tanh mưa máu vô tận . </P>

<P>            Bên trong sơn cốc vì có Vương Lâm mà từ cuộc sống an tĩnh đã hoàn <BR>            toàn biến thành tính chất xâm lược, vì đạt được khẩu quyết mạnh hơn <BR>            mà giết chóc các bộ lạc khác.</P>

<P>            Tinh thần càng lúc càng lên cao. Nửa năm sau, một lần chinh thảo nữa <BR>            lại bắt đầu.</P>

<P>            Lúc này tộc nhân trong bộ lạc chẳng phân biệt nam nữ, từ một số ít <BR>            trong bộ lạc phải ở lại chiếc cố trẻ nhỏ ra thì hầu như tất cả đều <BR>            rời đi. Bọn họ không tụ lại một tấn công một nơi mà chia làm ba <BR>            nhóm, phân ra đồng thời tấn công ba bộ lạc khác. </P>

<P>            Chỉ có vậy mới thỏa mãn được nhu cầu của bọn họ. Nếu không tụ lại <BR>            tấn công một nơi thì không thể phân chia yêu tinh và chủ hồn được.</P>

<P>            Trong nơi yêu linh này, chưa người nào chú ý, một lực lượng đang <BR>            mạnh mẽ trưởng thành. Cũng chẳng ai để ý tới một bộ lạc ở nơi hoang <BR>            dã này.</P>

<P>            Thậm chí là người từ bên ngoài tới cũng chưa người nào lựa chọn ở <BR>            lại bộ lạc như Vương Lâm. Bọn họ đều sớm đã đi tới các quận, đạt tới <BR>            những thân phận bất đồng, vì chiến công, vì cổ yêu, mà lao vào chém <BR>            giết kéo dài cả trăm năm. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 536: Chiến thư.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Trong lần tấn công này người trong thung lũng chuẩn bị cực kỳ đầy <BR>            đủ. Tổng cộng tất cả có ba đội ngũ, trong đó Âu Dương Hoa một tổ, <BR>            Thập Tam một tổ, còn lại vài tộc nhân đời thứ ba vào một tổ.</P>

<P>            Nửa tháng sau, ngoại trừ tổ Thập Tam ra, toàn bộ hai tổ còn lại <BR>            chiến thắng trở về. Tuy rằng có thương vong nhưng thành quả chiến <BR>            đấu cũng là cực kỳ phong phú.</P>

<P>            Chỉ có điều tổ Thập Tam chưa quay về lại giống như đám mây đen bao <BR>            phủ nội tâm mọi người.</P>

<P>            Chỉ có Vương Lâm vẻ mặt như thường không có chút thay đổi. Lại qua <BR>            ba ngày, sáng sớm hôm đó, phía chân trời bên ngoài thung lũng một <BR>            màn sương đen nhanh chóng bay tới. Nếu nhìn kỹ, màn sương đen đó <BR>            chính là một con sư tử có cánh.</P>

<P>            Trên người sư tử này tuy không có vết thương nhưng hết sức uể oải, <BR>            thân hình nó khi thì tản thành màn sương đen, khi thì lại ngưng tụ <BR>            lại. Hiển nhiên là cực kỳ suy yếu đến mức có thể tan biến bất cứ lúc <BR>            nào.</P>

<P>            Trên lưng nó có một người đang nằm im không nhúc nhích toàn thân <BR>            loang lổ vết máu. Ngoài ra còn có một đạo tơ hồng ở chuyển động <BR>            trong cơ thể, giống như một thứ gì đó ký sinh, nhìn có vẻ rất quỷ <BR>dị.</P>

<P>            Chủ hồn con sư tử vọt thẳng tới thung lũng. Nó chưa tới gần đã có <BR>            vài người từ trong thung lũng xuất hiện xuất hồn phiên thả ra lâu <BR>            phách dung nhập vào trong chủ hồn sư tử. Trong khoảng khắc ngắn <BR>            ngủi, chủ hồn sư tử này lập tức chấn động.</P>

<P>            Hầu như tất cả mọi người cũng đều nhận ra con sư tử này là chủ hồn <BR>            của Thập Tam. Mà người nằm trên lưng nó, cũng chính là hắn.</P>

<P>            Chủ hồn sư tử tiến vào thung lũng lập tức kêu lên một tiếng thảm <BR>            thiết, hóa thành nhiều điểm đen, tùy ý sẽ tan vỡ. Đúng lúc này một <BR>            thanh âm bình thản chợt vang vọng trong thung lũng.</P>

<P>            - Ngưng hồn!</P>

<P>            Lời nói vừa dứt, chủ hồn đã hóa thành điểm đen lập tức lóe ra ánh <BR>            sáng chói mắt. Dùng mắt thường có thể thấy được những điểm đen nhanh <BR>            chóng ngưng tụ, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục như cũ.</P>

<P>            Tộc nhân xung quanh cung kính, tản ra thành một con đường. Vương Lâm <BR>            chắp tay sau lưng từng bước đi tới.</P>

<P>            Chủ hồn sư tử nhìn thấy Vương Lâm lập tức kêu lên nghẹn ngào giống <BR>            như cực kỳ oan ức. Vương Lâm giơ tay chỉ một cái vào không trung, <BR>            chủ hồn sư tử lập tức reo hò một cái, hóa thành một tia sáng màu <BR>            đen, bay thẳng đến ngón tay Vương Lâm.</P>

<P>            Cuối cùng biến mất, hóa thành một dấu ấn sư tử màu đen xuất hiện ở <BR>            mặt trong ngón tay.<BR>            Mọi người xung quanh đã sớm quen với sự khống chế của Vương Lâm đối <BR>            với hồn phách, trong lòng đều không có một chút lơ đễnh nào, cùng <BR>            cúi đầu cung kính.</P>

<P>            Vương Lâm từng bước đi tới chỗ Thập Tam rồi dừng lại, hắn cúi đầu <BR>            nhìn thoáng qua trên mặt lộ ra vẻ âm trầm.</P>

<P>            Chỉ thấy trên người Thập Tam có một đạo tơ hồng linh hoạt chạy tới <BR>            chạy lui trong cơ thể. Sắc mặt Thập Tam tái nhợt không có huyết sắc, <BR>            không có hơi thở.</P>

<P>            Vương Lâm ngồi xuống, tay phải điểm nhẹ trước ngực Thập Tam. Lập tức <BR>            một tiếng kêu chói tai từ trong cơ thể truyền ra. Cùng lúc đó, ở chỗ <BR>            ngón tay Vương Lâm động vào lập tức có một sợi tơ hồng chui ra, bay <BR>            thẳng tới Vương Lâm như tia chớp.</P>

<P>            Trong mắt Vương Lâm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, một luồng lực lượng <BR>            vô hình từ trong cơ thể hắn xuất hiện. Sợi tơ hồng đang bay nhanh <BR>            đến giống như chạm phải tấm sắt, phát ra một tiếng nổ "ầm" bị đẩy <BR>            ngược trở lại.</P>

<P>            Trong nháy mắt, hai ngón tay Vương Lâm vung lên, lập tức nắm chặt <BR>            sợi tơ. Hắn kéo một cái, lại nghe những tiếng kêu dồn dập vang lên, <BR>            sợi tơ bị Vương Lâm rút ra từ cơ thể Thập Tam.</P>

<P>            Sợi tơ đó dài chừng một trượng, sau khi rút ra lập tức múa may uốn <BR>            éo giống như một con rắn. Qua một lúc lại nhanh chóng đánh tới Vương <BR>            Lâm, nhưng rồi lại bị ngăn cản ở ngoài.<BR>            Sự lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm càng đậm. Hắn miết nhẹ một cái, tiên <BR>            lực trong cơ thể điên cuồng xuất hiện tấn công sợi tơ. Chỉ nghe <BR>            những tiếng động lien tiếp vang lên, ba giây sau, một tiếng động <BR>            vang lên rồi sợi tơ hóa thành tro bụi tiêu tan.</P>

<P>            Sau khi sợi tơ tan biến, sắc mặt Thập Tam dần dần hồng hào. Tuy còn <BR>            không có thức tỉnh nhưng đã không lo lắng về tính mạng. Chẳng qua <BR>            sắc mặt Vương Lâm lại càng thêm âm trầm.</P>

<P>            Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, Thập Tam xem như bị phế! Hắn tu <BR>            hành luyện hồn thuật, yêu lực đạt tới tiêu chuẩn tam tinh. Lần này <BR>            toàn bộ mất hết. Nhưng nếu chỉ như vậy thì còn đỡ, kinh mạch toàn <BR>            thân hắn bị người đánh nát. Mặt khác, hồn phiên trên thân thể của <BR>            hắn cũng mất đi, hiển nhiên là bị người lấy mất. </P>

<P>            Đối phương ra tay ác độc như thế, nhưng lại không giết Thập Tam, <BR>            ngược lại bám theo chủ hồn sư tử, hiển nhiên là có mục đích khác. </P>

<P>            Một tia sáng trong ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hai ngón tay phải <BR>            hóa thành kiếm chỉ, bỗng nhiên chỉ một cái vào mi tâm Thập Tam. Cùng <BR>            lúc đó, yêu tinh trong cơ thể hắn chấn động, một luồng yêu lực từ <BR>            trong cơ thể theo kinh mạch đi ra đầu ngón tay Vương Lâm chảy vào <BR>            trán Thập Tam.</P>

<P>            Thân hình Thập Tam rung lên, rồi mở mắt nhìn. Hắn vừa thấy Vương Lâm <BR>            liền ngọ nguậy muốn đứng lên bái kiến, nhưng phát hiện toàn thân <BR>            không thể di động, những cơn đau như thủy triều dâng lên.</P>

<P>            - Sư phụ! - Thập Tam cố gắng mở miệng, thể xác và tinh thần hắn dưới <BR>            sự kích động, trong lòng yên lặng nhìn Vương Lâm, không khỏi thốt ra <BR>            tiếng. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, không nói gì.</P>

<P>            - Trên đường về chúng ta gặp một bộ tộc lớn, mặc dù đi vòng qua <BR>            nhưng vẫn bị bọn họ tấn công. Trong đó có một lão già áo trắng. Hắn <BR>            thu hồn phiên của ta, lại hạ yêu vật vào trong cơ thể. Hắn để ta <BR>            truyền tin về nếu muốn lấy lại hồn phiên, thì cứ đi tìm hắn. - Vương <BR>            Lâm hơi gật đầu, nâng hai ngón tay phải lên. Sau khi điểm vài cái <BR>            thân hình Thập Tam run nhẹ, rồi lại hôn mê.</P>

<P>            - Đưa hắn đi nghỉ ngơi! - Vương Lâm nói xong, chân đạp hư không một <BR>            cái, cả người biến thành làn khói mỏng, biến mất.</P>

<P>            Tộc nhân xung quanh lập tức tuân theo, nâng Thập Tam quay về phòng, <BR>            để lại người ở bên cạnh chăm sóc.</P>

<P>            Vương Lâm ra khỏi thung lũng, thân hình giống tia chớp bay nhanh về <BR>            phía xa. Sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.</P>

<P>            Thập Tam dẫn người đi bộ lạc đối phương vốn là để tấn công. Mặc dù <BR>            thất bại Vương Lâm cũng sẽ không ra tay giúp đỡ. Trên thế gian vốn <BR>            là đấu tranh ngươi sống ta chết. Vương Lâm tu luyện đạo sinh tử luân <BR>            hồi, nên hiểu rất rõ điều đó.</P>

<P>            Nhưng chuyện lúc này lại không phải như vậy. Thập Tam mang tù binh <BR>            đang trên đường quay về, gặp bộ lạc kia liền bị bọn họ tấn công, hơn <BR>            nữa đối phương cũng không có giết Thập Tam mà lại hạ yêu vật trong <BR>            cơ thể hắn. Nếu chỉ vậy cũng thôi, nhiều lắm là dạy hắn một bài học. <BR>            Nhưng đối phương lại cướp hồn phiên và lưu lại lời nói "Muốn lấy lại <BR>            thì trực tiếp đi tìm hắn." Như vậy thì lại là một ý khác. Nó nghiễm <BR>            nhiên là một sự khiêu khích, hay nói một cách khác thì đó chính là: <BR>            Chiến thư!</P>

<P>            Thập Tam đúng là Chiến thư sống của đối phương.</P>

<P>            Nếu đối phương đưa chiến thư, vậy Vương Lâm muốn nhìn xem cái bộ lạc <BR>            đã tấn công Thập Tam này, rốt cuộc có loại nhân vật như thế nào mà <BR>            dám dùng điều này để khiêu chiến mình.</P>

<P>            Vương Lâm âm thầm suy tính. Hắn quyết định nếu tu vi đối phương cao <BR>            thâm hơn mình rất nhiều, vậy cùng lắm thì hắn mặc kệ việc này, trở <BR>            về nghĩ cách chữa khỏi cho Thập Tam, né tránh bộ lạc này là được.</P>

<P>            Tuy nhiên khả năng này có thể xảy ra nhưng không lớn. Vương Lâm chỉ <BR>            nhìn qua Thập Tam một cái liền biết tu vi của người dùng phép. Nhiều <BR>            nhất cũng tương đương với tu sĩ Hóa thần trung kỳ.</P>

<P>            Nghĩ đến đây, hắn tăng tốc độ, giống như một ngôi sao băng mà băng <BR>            qua bầu trời.</P>

<P>            Bộ lạc Thiên Thủy nằm trên một vùng đồng bằng phía Tây Bắc Yêu Linh <BR>            chi địa. Nơi đây bốn bề trống trải, vốn không phải là nơi tốt đẹp để <BR>            ở. Tuy nhiên ở trong này có một trận pháp từ thời viễn cổ.</P>

<P>            Trận pháp này rất mạnh, tản ra trên phạm vi mười dặm. Bất cứ thứ gì <BR>            trong phạm vi này đều được bảo vệ. Cho dù ban đêm Yêu Linh hạ xuống, <BR>            ở trong trận pháp có thể cam đoan tuyệt đối an toàn.</P>

<P>            Ở vùng đất Yêu Linh, mấu chốt của một bộ lạc có thể sống sót đó là <BR>            có thể tìm được một trận pháp để bảo vệ hay không. Trận pháp như vậy <BR>            tương đối thông thường, chẳng qua có thể bao trùm phạm vi mười dặm <BR>            cũng không có nhiều.</P>

<P>            Phạm vi che phủ càng lớn nói lên trận pháp càng mạnh, mà quan trọng <BR>            nhất chính là đại biểu bộ lạc sống ở nơi đây có không gian phát <BR>            triển càng lớn. </P>

<P>            Ví dụ như trong thung lũng, phạm vi chỉ lớn như vậy, một khi vượt <BR>            qua một số lượng người nhất định thì không thể tiếp nhận người mới <BR>            đi vào. Trận pháp trên vùng đồng bằng này phạm vi mười dặm, người ở <BR>            tự nhiên cũng nhiều hơn.</P>

<P>            Giờ phút này trong bộ lạc Thiên Thủy, có hai lão già đang ngồi trong <BR>            một căn phòng đơn giản. Hai lão già đó, một người mặc áo xám, một <BR>            người mặc áo trắng. Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là một bộ <BR>            đồ uống trà màu tím. Lão già áo trắng cầm chén trà, uống một ngụm <BR>            nhỏ, nói:</P>

<P>            - Những người từ bên ngoài mang đến đây, chỉ có mỗi nước trà này là <BR>            hợp ý lão Đại nhất.<BR>            Lão già áo xám cũng cầm chén trà lên uống một ngụm, nói:</P>

<P>            - Khi nào thì trở về?</P>

<P>            Lão già áo trắng suy nghĩ một lúc, nói:</P>

<P>            - Ngày mai. Ta không thể rời khỏi Cổ Yêu thành quá lâu. Lần này trở <BR>            về thăm người thân, ở lại một tháng. Nếu không trở về thì khó mà báo <BR>            cáo công tác với Tả dực tướng quân.</P>

<P>            Lão già áo xám gật đầu nói:</P>

<P>            - Ngươi đánh bị thương đệ tử người ta, lại lấy đi cái cờ kỳ quái. <BR>            Nếu ngươi đi, đối phương tìm đến, thì làm thế nào?</P>

<P>            Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt lão già áo trắng. Lão nói:</P>

<P>            - Có gì phải lo lắng. Dụng trận pháp mà giết.</P>

<P>            Lão già áo xám nhướng mày trầm giọng nói:</P>

<P>            - Đám người đó cũng không đơn giản. Mỗi người gần như đều có yêu lực <BR>            đạt tới nhất tinh. Hơn nữa là còn nắm giữ thần thông. Nhất là kẻ dẫn <BR>            đầu, mấy là tiểu kỳ trong tay hắn không ngờ có thể xuất yêu hồn ra <BR>            tấn công. Vốn bọn họ không muốn trêu chọc chúng ta nhưng ngươi lại <BR>            để ý tới lá cờ đó mà giết người cướp đoạt. Đã thể lại còn thả cho <BR>            người dẫn đầu rời đi, hạ chiến thư một cách gián tiếp định lôi người <BR>            sau lưng kẻ đó xuất hiện. Nhưng cách làm của ngươi có chút không <BR>hay.</P>

<P>            Lão già áo trắng cười ha hả, nói:</P>

<P>            - Ta là chấp sự dưới trước Tả Dực tướng quân trong Cổ Yêu thành. Mấy <BR>            cái kẻ dã nhân ở đây làm sao dám quá phận. Hơn nữa, ta nghĩ thực lực <BR>            sau lưng người đó cũng không cao lắm. Nếu thực sự có bản lĩnh làm <BR>            sao có thể trở thành một con ốc sên co mình ở đây? Nếu có thì hắn đã <BR>            tới Cổ Yêu thành mà tìm kiếm một cái chức vụ. Ta đưa hắn tới đây <BR>            chính là muốn moi từ miệng hắn phương pháp sử dụng cây cờ. Nếu hắn <BR>            đến thì thôi. Nếu không đến, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi theo dấu vết <BR>            của tên kia mà tới bộ lạc đó cướp về. </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 537</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P><BR>            Vậy khẩu quyết trong đầu hắn là giả sao? - Lão già áo xám hỏi.</P>

<P>            - Giả thì không, nhưng mà không đầy đủ, hẳn là vẫn còn nữa! - Ánh <BR>            mắt lão già áo trắng lóe lên, âm trầm nói. Lão già này thường hay <BR>            làm việc cậy lớn bắt nạt bé, từ trong tộc đi ra Cổ Yêu thành có được <BR>            chức vị, nên trong lòng hắn cũng không xem trọng người trong tộc.</P>

<P>            Chỉ giây lát sau, đúng vào lúc hắn đang muốn mở miệng, mặt đất đột <BR>            nhiên rung chuyển. Trong phạm vi mười dặm lập tức truyền đến tiếng <BR>            ầm ầm dữ dội.</P>

<P>            Sắc mặt lão già áo trắng trầm xuống, bước chân ra khỏi phòng. Hắn <BR>            nhìn lên bầu trời, một người áo trắng đang lơ lửng, quần áo phất phơ <BR>            trong gió, mái tóc dài tung bay mang tới một cảm giác yêu dị.<BR>            Người đó đúng là Vương Lâm giận dữ mà đến.</P>

<P>            Giờ phút này, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vương Lâm. Tiên <BR>            lực trong cơ thể hắn cuồn cuộn dâng lên. Chân hắn đạp nhẹ một cái, <BR>            phát ra những tiếng "ầm ầm" vang vọng đất trời. Mặt đất dưới chân <BR>            hắn trong phạm vi mười dặm lập tức sụp xuống thành hố sâu. Lúc này, <BR>            những tiếng kêu kinh hãi lập tức vang lên.</P>

<P>            Chẳng qua, vào lúc mặt đất bị sụp xuống, một luồng sóng gợn màu xanh <BR>            lập tức quanh quẩn trong phạm vi mười dặm. Gần như nháy mắt, những <BR>            nơi sụp xuống lại khôi phục như thường. Không chỉ có thế, luồng sóng <BR>            gợn màu xanh kia truyền đến một luồng lực cản mạnh mẽ, trực tiếp <BR>            nhằm vào Vương Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, ngón cái tay phải nâng lên ấn xuống <BR>            phía dưới. Uy lực của Tịch Diệt Chỉ trong nháy mắt được hắn tăng lên <BR>            tới mức cao nhất.</P>

<P>            Một đòn này lập tức khiến cho bốn phía tràn đầy khí tức Tịch Diệt. <BR>            Không gian xung quanh trong nháy mắt trở nên ảm đạm, có xu thế bị <BR>            phá nát.</P>

<P>            Ngón cái ấn xuống va chạm với làn sóng gợn ở trong hư không. Nhưng <BR>            làn sóng gợn kia dưới một chỉ của Vương Lâm lập tức gấp khúc, tránh <BR>            né qua hai bên ngón tay Vương Lâm. Cảnh tượng này giống như một <BR>            nhánh rẽ xuất hiện ở Trường Giang và Hoàng Hà, giống như dòng nước <BR>            chảy qua cái cây.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, miệng quát:</P>

<P>            - Phá!</P>

<P>            Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, ánh sáng màu đen trên ngón tay Vương <BR>            Lâm lóe lên. Lập tức sóng gợn ở phía trước sụp đổ, sau đó không <BR>            ngừng kéo dài. Cuối cùng tất cả sóng gợn đều hoàn toàn biến mất.</P>

<P>            Vương Lâm lơ lửng giữa trời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống dưới. Tộc <BR>            nhân ở các phòng trong phạm vi mười dặm này đều kinh hoàng, ngẩng <BR>            đầu nhìn về phía hắn. </P>

<P>            Vương Lâm không phải là người hay giết linh tinh. Trong số những <BR>            người đó, chỉ có hai người khiến cho hắn chú ý. Hai người đó đều là <BR>            những lão già, một người áo xám một người áo trắng.</P>

<P>            Chuyện này xảy ra làm trong lòng lão già áo xám cảm thấy sợ hãi. Hắn <BR>            biết bản thân đã trêu vào một người không thể trêu. Phản lực của <BR>            trận pháp bị hóa giải chỉ dưới một chỉ của người đó. Tu vi này khẳng <BR>            định là không kém. Về phần lão già áo trắng trong lòng lại cực kỳ sợ <BR>            hãi, ánh mắt nhìn Vương Lâm mãi mà vẫn không thể tin nổi.</P>

<P>            - Nơi hoang dã này làm sao xuất hiện người mạnh như vậy? Tu vi người <BR>            này tương đương với Trưởng lão trong phủ Tướng quân, sợ rằng ta <BR>            không phải đối thủ.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, chậm rãi nói:</P>

<P>            - Ai hạ chiến thư cho ta? Đi ra!</P>

<P>            Giọng nói hắn lúc bắt đầu còn bình thản, nhưng càng về sau thanh âm <BR>            chẳng khác gì tiếng sấm, nổ vang "ầm ầm" trong phạm vi mười dặm. Sắc <BR>            mặt lão già áo xám lập tức tái nhợt, loạng choạng lui lại vài bước, <BR>            khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khiếp <BR>            sợ.</P>

<P>            Lão già áo trắng miễn cưỡng có thể đứng thẳng, lúc này trên mặt hắn <BR>            âm tình bất định, cắn răng ngẩng đầu quát:</P>

<P>            - Ngươi là người nơi nào? Ta là chấp phụ bên trong phủ Tướng quân Tả <BR>            Dực của Cổ Yêu thành!</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng dừng lại trên lão già áo trắng, hắn <BR>            âm trầm nói:</P>

<P>            - Nhất định là ngươi. Trên người ngươi, ta cảm nhận được khí tức cây <BR>            cờ của ta! Ngươi chắc chắn phải chết!</P>

<P>            Lão già áo trắng cảm giác run rẩy, cắn răng một cái, quát:</P>

<P>            - Không sai! Chính là lão phu lấy mấy cây cờ nhỏ kia. Ngươi nếu thật <BR>            sự có bản lĩnh thì phá trận mà vào!</P>

<P>            Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn lão già này một cái, bình thản <BR>nói:</P>

<P>            - Ngươi cho là trận pháp này có thể ngăn cản bước chân Vương mỗ sao? <BR>            - Vương Lâm tay phải sờ trong túi trữ vật một cái, lập tức Khai <BR>            Thiên phủ bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời.</P>

<P>            Cự phủ vừa xuất hiện, trời đất đột nhiên xuất hiện những tiếng sấm <BR>            ầm ầm, từng quả cầu sét im lặng chậm rãi xoay tròn bốn phía cây phủ.</P>

<P>            Con ngươi lão già áo trắng co lại, ngay cả lão già áo xám bên cạnh <BR>            hắn cũng run rẩy, thất thanh nói:</P>

<P>            - Người từ ngoài đến!</P>

<P>            Vẻ mặt Vương Lâm lạnh như băng, một tay cầm Khai Thiên cự phủ, nhanh <BR>            chóng như tia chớp chém xuống dưới một nhát! Một đạo phủ mang lớn <BR>            chừng mười trượng mang theo những quả cầu sét giống như thiên uy <BR>            trực tiếp từ trên trời giáng xuống trận pháp.</P>

<P>            Chỉ nghe một tiếng nổ "ầm" vang trời lở đất quanh quẩn khắp nơi. Dù <BR>            là người trong hay ngoài thung lũng đều có thể nghe được rõ ràng.</P>

<P>            Sau nhát chém đó Vương Lâm không ngừng lại, hắn như biến thành ma <BR>            thần viễn cổ tay cầm chiến phủ, bay phía trên trận pháp, lại chém <BR>            xuống lần nữa!</P>

<P>            Sắc mặt lão già áo trắng tái nhợt, lúc này hắn vô cùng hối hận. Hắn <BR>            không thể ngờ được, chỉ vì lòng tham nhất thời của mình lại dẫn đến <BR>            một cao thủ như vậy. Hơn nữa người này lại là người từ bên ngoài <BR>            đến. Phải biết rằng mỗi một người từ bên ngoài đến đều là người có <BR>            bản lĩnh thần thông, không dễ dàng đắc tội!</P>

<P>            Mặt đất trong phạm vi mười dặm tỏa ra những vầng ánh sáng ngoan <BR>            cường chống cự lại sự oanh kích của chiến phủ. Mỗi lần cự phủ chém <BR>            xuống ánh sáng xanh lại lóe lên một cái hóa giải uy lực của nó. Thậm <BR>            chí còn hấp thu một ít tổn thương chuyển thành phòng ngự của trận <BR>            pháp. </P>

<P>            Kể từ đó liền hình thành một vòng tuần hoàn không dứt. Trận này so <BR>            với trận pháp trong thung lũng không chỉ mạnh hơn một bậc!</P>

<P>            Kinh hãi mất mấy giây, lão già áo trắng nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt dần <BR>            khôi phục lại bình thường. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm đang <BR>            không ngừng vung cự phủ trên bầu trời, cười lạnh nói:</P>

<P>            - Trận pháp nơi đây, sao có thể là ngươi nói phá là phá!</P>

<P>            Lão già áo xám bên cạnh hắn trong lòng cũng thở nhẹ một hơi. Uy lực <BR>            trận pháp này hắn hiểu biết rõ nhất. Xem hồi lâu như vậy, trận pháp <BR>            chắc chắn là không thể bị phá.</P>

<P>            Vẻ mặt Vương Lâm từ đầu tới giờ vẫn lạnh như băng, uy lực trận pháp <BR>            vượt qua sự dự đoán. Lập tức hắn lui về phía sau, ánh mắt lóe lên <BR>            nhìn về phía trận pháp.</P>

<P>            - Dùng sức phá vỡ chỉ sợ không thể làm được trong thời gian ngắn. Mà <BR>            cho dù là dùng cấm chế để phá cũng cần phải nghiên cứu rất lâu.</P>

<P>            Dường như nhìn ra băn khoăn của Vương Lâm, lão già áo trắng cười ha <BR>            hả, trên mặt lộ vẻ đắc ý nói:</P>

<P>            - Mặc dù ngươi có bản lĩnh cao cường, nhưng trận này cũng không phải <BR>            là thứ ngươi có thể phá được. Ta khuyên ngươi cút ngay lập tức, chớ <BR>            đứng ở đây mất thể diện!</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng liếc nhìn người đó, khóe miệng nhếch lên <BR>            một cách khinh miệt, hắn âm trầm nói:</P>

<P>            - Thật không?</P>

<P>            Nói xong, hắn bỗng ném chiến phủ trong tay xuống dưới. Lúc này mục <BR>            tiêu không phải trận pháp mà là vùng ven bao phủ mười dặm của trận <BR>            pháp.</P>

<P>            Chiến phủ giống như một tia chớp lóe lên, ầm ầm đánh xuống vùng giáp <BR>            phạm vi trận pháp. Chỉ nghe một tiếng "ầm" cực lớn vang lên, bởi vì <BR>            chiến phủ đánh lên ngoài phạm vi bảo vệ của trận pháp cho nên giống <BR>            như chém vào đậu hũ. Dễ dàng để lại trên mặt đất một khe sâu. Vương <BR>            Lâm nâng tay phải chỉ vào mặt đất, vẽ ra một vòng tròn!</P>

<P>            Lúc này, có thể nghe thấy sâu trong lòng đất vọng lên tiếng "ầm ầm", <BR>            chiến phủ kia được Vương Lâm khống chế từ xa, điên cuồng đánh phá <BR>            trong lòng đất. Cơ hồ vài cái chớp mắt, vòng quanh trận pháp liền <BR>            hình thành một vòng tròn lớn!</P>

<P>            Lão già áo trắng ngẩn ra, hiển nhiên không biết đối phương muốn làm <BR>            gì.</P>

<P>            Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn hít một hơi thật <BR>            sâu, tay phải chộp một cái, miệng khẽ quát:</P>

<P>            - Lên!</P>

<P>            Một chữ giống như tiếng sấm thoát ra từ trong miệng Vương Lâm. Lập <BR>            tức trời đất như bị một luồng lực lượng vô hình bao phủ, mặt đất bên <BR>            ngoài phạm vi bao phủ của trận pháp lập tức rung động kịch liệt.</P>

<P>            - Lên cho ta!</P>

<P>            Vương Lâm lại hét lớn một tiếng. Tay phải nổi gân xanh của hắn bỗng <BR>            nhiên vung lên phía trước. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 538</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Từng làn khí xám cuồn cuộn bốc lên, bốn phía lập tức chìm trong bụi <BR>            đất. Chờ sau khi màn bụi lắng xuống, chỉ thấy phạm vi mười dặm kia <BR>            đã hoàn toàn bị chia lìa khỏi mặt đất, bay lơ lửng ở độ cao hơn mười <BR>            trượng. Bụi đất không ngừng từ đó bay xuống.</P>

<P>            Trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện một chỗ trũng phạm vi mười dặm!</P>

<P>            Lúc trước, Vương Lâm khống chế rìu chiến rõ ràng là đào sạch mười <BR>            dặm nơi đây. Nhờ đó mới khiến cho Vương Lâm có thể bằng vào phép <BR>            thuật thần thông, mạnh mẽ nhổ nó lên khỏi mặt đất.</P>

<P>            Cư dân ở trong phạm vi mười dặm kia giờ phút này phát ra tiếng thét <BR>            hoảng sợ chói tai. Cuộc đời của bọn họ chưa bao giờ gặp qua cảnh <BR>            tượng đáng sợ như vậy, gần như là phá vỡ sự tưởng tượng của bọn họ.</P>

<P>            Thân hình lão già áo xám mềm nhũn suýt tê liệt ngã trên mặt đất. Sắc <BR>            mặt hắn tái nhợt, vẻ hoảng sợ trong mắt hắn xuất hiện càng dày.</P>

<P>            - Hắn là người điên... Người từ bên ngoài đến đều là người điên. Không <BR>            ngờ hắn đào cả nơi được trận pháp bảo hộ ra khỏi lòng đất...</P>

<P>            Lúc này thân mình lão già áo trắng cũng phát run. Hắn chẳng thể ngờ <BR>            được đối phương lại nghĩ ra biện pháp này.</P>

<P>            Sự lạnh băng trong mắt Vương Lâm càng đậm. Trận pháp phạm vi mười <BR>            dặm này hắn không thể phá trong thời gian ngắn, nhưng có thể luyện <BR>            hóa.</P>

<P>            Tay phải hắn giơ lên như cầm lấy vùng đất mười dặm kia, bỗng gầm nhẹ <BR>            một tiếng rồi ném mạnh về phía trước. Chỉ thấy vùng đất mười dặm <BR>            đang lơ lửng trên độ cao hơn mười trượng bay đi. </P>

<P>            Những tiếng kêu kinh hãi lại vang lên.</P>

<P>            Thân hình Vương Lâm lóe như tia chớp bay về phía trước, trực tiếp <BR>            xuất hiện bên dưới mảnh đất đó. Tay phải hắn nâng lên, lập tức như <BR>            một người khổng lồ nâng mảnh đất mười dặm cứ từng bước đi về phía <BR>            trước.</P>

<P>            Giờ phút này nếu có người ở gần chắc chắn nhìn thấy một cảnh tượng <BR>            kỳ dị mà cả cuộc đời này không thể quên được. Chỉ thấy một thanh <BR>            niên mặt áo trắng, trên tay nâng mảnh đất rộng hơn mười dặm, dùng <BR>            tốc độ cực nhanh bay về hướng xa xa. Tốc độ hắn rất nhanh, chỉ mấy <BR>            canh giờ sau liền thấy được thung lũng ở phía xa.</P>

<P>            Người trong thung lũng đang dưới sự dẫn đầu của Âu Dương Hoa nhanh <BR>            chóng đi ra đón Vương Lâm trở về. Bọn họ liếc mắt một cái thấy được <BR>            mảnh đất mười dặm to lớn được Vương Lâm nâng trên đầu, bên trên <BR>            khoảng đất được bao phủ bởi một trận pháp có ánh sáng xanh. Tất cả <BR>            mọi người lập tức liền trợn mắt há mồm.</P>

<P>            Ở ngoài thung lũng, tay phải Vương Lâm phất về phía trước lập tức <BR>            mảnh đất mười dặm bay lên cao. </P>

<P>            Vương Lâm xoay người khoanh chân ngồi ở ngoài thung lũng, hai mắt <BR>            lóe lên những tia sáng lạnh lẽo. Hắn há mồm phun ra hồn phiên. Hồn <BR>            phiên vừa xuất hiện lập tức mở rộng ra mười trượng, những tiếng gào <BR>            khóc từ trong đó vọng ra.</P>

<P>            Hồn phiên tuy còn không có thập ức hồn phách, nhưng cờ này dù sao <BR>            cũng là vật báu truyền thừa của Luyện Hồn Tông. Nó vừa xuất hiện lập <BR>            tức khiến cho tất cả mọi người tu thuật Luyện Hồn trong thung lũng <BR>            tâm thần chấn động mạnh, một loại cảm giác muốn cúng bái không tự <BR>            chủ dâng lên trong lòng.</P>

<P>            Vương Lâm cầm hồn phiên trong tay, phất phất vài cái. Sáu chủ hồn <BR>            bao gồm cả tàn hồn của Kỳ lân trong cờ lập tức lao ra hóa thành sáu <BR>            làn sáng màu đen xuất hiện bốn phía quanh mảnh đất mười dặm.</P>

<P>            Cùng lúc đó Vương Lâm lại phun ra một ngụm Nguyên Thần tinh huyết <BR>            vào trên Hồn phiên khiến cho nó lập tức phình ra dường như vô hạn, <BR>            trong nháy mắt hoàn toàn bao phủ mảnh đất kia vào trong.</P>

<P>            - Luyện! - Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm hiện lên.</P>

<P>            Chỉ thấy cặp mắt sáu hồn phách kia sáng ngời, ngay sau đó chúng phun <BR>            từ trong miệng ra một ngọn lửa màu tím. Sáu ngọn lửa màu tím rơi <BR>            xuống mảnh đất mười dặm của bộ lạc kia. Trong nháy mắt nơi này liền <BR>            bị ngọn lửa bao vây.</P>

<P>            Ngọn lửa này chính là tinh hoa bổn mạng của sáu chủ hồn anh biến, uy <BR>            lực của nó tự nhiên là rất mạnh. Dưới ngọn lửa luyện hóa, những <BR>            tiếng lửa cháy lốp bốp vang lên.<BR>            Ở bên trong vô số tiếng gào thét hoảng sợ vang lên, sau nửa nén <BR>            hương mảnh đất mười dặm này chỉ còn lại một nửa đỏ rực.</P>

<P>            Chẳng qua có trận pháp ánh sáng màu xanh phòng hộ bao trùm lên ngọn <BR>            lửa này, nên mới không cho nó hòa tan hoàn toàn. Chỉ thấy ánh sáng <BR>            màu xanh lóe lên dữ dội ngoan cường chống cự ngọn lửa xâm nhập, dẫn <BR>            tới trạng thái giằng co.</P>

<P>            Vương Lâm liếc mắt nhìn qua, rồi đứng lên đi vào trong thung lũng.</P>

<P>            - Ngươi đã co đầu rút cổ không ra, ta liền luyện hóa bảy ngày bảy <BR>            đêm cho đến khi hoàn toàn luyện hóa trận pháp này. Đến lúc đó, tất <BR>            cả đều trong lòng bàn tay ta!</P>

<P>            Dòng máu chảy trong huyết mạch của mỗi người trong thung lũng sôi <BR>            lên sung sục khi chứng kiến cảnh tượng bên ngoài. Sự kính sợ đối với <BR>            Vương Lâm đã đạt tới đỉnh. Giờ phút này ngay cả trẻ em trong thung <BR>            lũng đều coi Vương Lâm như thần linh.</P>

<P>            Sau khi mặc kệ việc bên ngoài thung lũng, Vương Lâm đi vào bên trong <BR>            kêu Âu Dương Hoa mang Thập Tam vào nơi ở của hắn ở sâu trong thung <BR>            lũng.</P>

<P>            Đối với lời nói của Vương Lâm, Âu Dương Hoa luôn luôn nghe theo, hắn <BR>            không nói hai lời ôm Thập Tam vào phía sâu trong rồi đặt trước người <BR>            Vương Lâm. Sau đó, hắn cung kính lui ra.</P>

<P>            Sắc mặt Thập Tam có chút hồng hào nhưng thủy chung không thức tỉnh. <BR>            Vương Lâm nhíu mày. Hắn muốn cứu tỉnh Thập Tam không khó, nhưng cho <BR>            dù có làm cho gã thức tỉnh cũng chỉ là một người tàn phế. Ở thế giới <BR>            này, người tàn phế không cách nào sống sót.</P>

<P>            Trạng thái hiện tại của Thập Tam kinh mạch thân thể đứt từng khúc <BR>            không thể dung hợp yêu lực nơi đây. Vì vậy một loạt phép thuật thần <BR>            thông của Vương Lâm không quá thích hợp hắn tu luyện.</P>

<P>            Vào lúc này, có thể nói Thập Tam là một người không thể tu hành, trừ <BR>            phi kinh mạch trong cơ thể hắn lại sinh trưởng một lần nữa. Tuy <BR>            nhiên điểm này Vương Lâm làm không được, chỉ có loại đan dược nghịch <BR>            thiên mới đạt được hiệu quả này.</P>

<P>            Trầm ngâm chốc lát, một tia sáng trong ánh mắt Vương Lâm chợt lóe <BR>            lên. Trong các loại thần thông hắn biết không phải là không có loại <BR>            tu luyện nào thích hợp Thập Tam, chẳng qua việc này quá quan trọng <BR>            nên hắn hơi có chút do dự.</P>

<P>            Tu sĩ lấy kinh mạch làm biển cả, tiên linh như trăm sông đổ vào, ở <BR>            trong cơ thể tự thành một trời đất, lấy nội dẫn ngoại, mượn cảm ngộ <BR>            mà thành đạo.</P>

<P>            Mà Cổ Thần thì lấy da thịt làm trời, gân cốt làm đất, thần làm căn <BR>            bản cắn nuốt tiên linh trời đất, đạt tới mục đích rèn luyện thể <BR>            phách. Cái gọi là rèn luyện thể phách, đó là luyện trời luyện đất, <BR>            lấy thân thể mạnh mẽ mà đánh nát hết thảy đạo tâm, lấy thần của mình <BR>            vẽ ra đạo trời đất!</P>

<P>            Vương Lâm đắn đo suy nghĩ. Bởi nếu đem thuật Cổ Thần truyền thụ cho <BR>            Thập Tam thì hẳn có thể hoàn toàn thay đổi từ người tàn phế biến <BR>            thành người mạnh.</P>

<P>            Tuy nhiên việc này cũng không chắc chắn. Thân thể của Thập Tam không <BR>            bằng bản tôn, hắn có tu luyện thành công là không thể biết được. Hơn <BR>            nữa tu luyện thuật Cổ Thần, với thân thể Thập Tam nếu thất bại chỉ <BR>            sợ chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Lúc đó, hắn sẽ bị yêu lực điên <BR>            cuồng dung nhập cơ thể mà phá hủy.</P>

<P>            Mặt khác, Cổ thần cắn nuốt linh khí tiên khí, nhưng có cắn nuốt yêu <BR>            lực hay không cũng không biết. Trầm ngâm hồi lâu, Vương Lâm lắc đầu <BR>            không hề suy nghĩ việc này. Hai ngón tay phải hắn khép lại, tiên lực <BR>            trong cơ thể tiêu tan, ngũ giáp yêu tinh mạch vừa chuyển, yêu lực <BR>            lập tức tràn ngập kinh mạch toàn thân. Lúc này, toàn than hắn lại <BR>            phát ra yêu khí.</P>

<P>            Hai ngón tay hắn như tia chớp điểm lên mi tâm Thập Tam, yêu lực theo <BR>            đó đi ra, vào trong cơ thể Thập Tam lập tức hóa thành nhiều điểm <BR>            sáng.</P>

<P>            Vương Lâm thu tay lại, nhắm mắt ngồi xuống.</P>

<P>            Sau nửa nén hương Thập Tam chậm rãi mở hai mắt. Hắn nhìn bầu trời <BR>            phía trên thung lũng. Hồi lâu hắn quỳ gối trước mặt Vương Lâm, trên <BR>            mặt lộ ra vẻ đau đớn. Loại đau đớn này cũng không phải da thị mà là <BR>            trong lòng hắn.</P>

<P>            Vào phút giây thức tỉnh trong lòng hắn đã hoàn toàn biết rõ, trong <BR>            cơ thể không còn một chút yêu lực. Giờ phút này hắn so với trước khi <BR>            tu hành thuật Luyện hồn còn yếu hơn.<BR>            Vương Lâm vẫn không mở mắt, Thập Tam quỳ hồi lâu nhìn Vương Lâm rồi <BR>            dập đầu lạy ba cái. Hắn gắng gượng đứng dậy, đi ra ngoài không hề <BR>            ngoảnh lại.</P>

<P>            Mãi cho đến khi hắn rời khỏi Vương Lâm mới mở hai mắt, thầm than một <BR>            tiếng. Tư chất của Thập Tam này xem như tốt nhất trong số những <BR>            người ở đây, nhất là tu luyện Hồn phiên lại càng có ngộ tính. Nếu <BR>            không có bất ngờ này, chắc chắn ngày sau hắn sẽ có thành tựu.</P>

<P>            Thập Tam về tới căn phòng của mình. Trong thung lũng hắn là một <BR>            trong số ít người không có vợ con. Cả căn phòng chỉ có một mình hắn. <BR>            Hắn im lặng ngồi ở trong phòng. Lúc này trên người hắn nhìn không <BR>            thấy một chút tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi. Có chăng chỉ <BR>            là một loại vào tuổi già linh hoạt kỳ ảo.</P>

<P>            Một lúc lâu sau hắn khoanh chân ngồi, một lần nữa thử thổ nạp thuật <BR>            Luyện hồn thường kỳ. Nhưng mỗi lần chỉ cần vừa thổ nạp trong cơ thể <BR>            lại xuất hiện nỗi đau thấu vào tim phổi. Loại đau đớn này tuyệt đối <BR>            không phải người thường có thể chịu được. Nhưng hắn lại nhịn xuống, <BR>            một lần không được thì lại lần nữa, lại chịu đựng đau đớn không thể <BR>            tưởng tượng. </P>

<P>            Chỉ mấy lần thổ nạp, toàn thân quần áo hắn bị mồ hôi ướt đẫm. Thân <BR>            thể hắn bởi vì đau đớn mà nổi lên vô số gân xanh, ánh mắt hắn lộ ra <BR>            một tia tuyệt vọng. "Ta không cam lòng!" Hắn hít một hơi thật sâu, <BR>            không để ý đau nhức lại thổ nạp. Lúc này đây hắn gần như lúc mới hấp <BR>            thu yêu lực, lập tức cảm giác được toàn thân giống như bị ngọn núi <BR>            mạnh mẽ đánh vào, phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống đất hôn mê. </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 539</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Lão già áo xám đau khổ nhắm hai mắt lại. Lúc hắn mở mắt, hai mắt lóe <BR>            sáng quay ngoắt đầu lại nhìn về phía lão già áo trắng cũng đang sợ <BR>            hãi bên cạnh, trầm giọng nói: </P>

<P>            - Chính ngươi rước lấy tai họa liên lụy toàn bộ lạc!</P>

<P>            Lão già áo trắng thân hình chấn động, im lặng không nói.</P>

<P>            - Người từ ngoài đến kia chúng ta không thể chống cự được. Nếu là <BR>            còn tiếp tục ngoan cố chỉ sợ đến ngày mà trận pháp bị phá, không chỉ <BR>            có hai chúng ta, tất cả tộc nhân đều chết cháy trong nháy mắt. Ngươi <BR>            thân là một người trong tộc, sao lại nhẫn tâm nhìn những người khác <BR>            vì ngươi mà chết?</P>

<P>            Lão già áo trắng chua xót nói:</P>

<P>            - Ý của ngươi là...</P>

<P>            - Ngươi phạm sai lầm thì chính ngươi phải gánh chịu. Đây là phương <BR>            pháp duy nhất để bộ tộc chúng ta tiếp tục sống sót. Ngươi yên tâm. <BR>            Nếu ngươi chết, ta nhất định nghĩ cách giúp ngươi trả mối thù này. <BR>            Một khi thoát khỏi, ta sẽ tự mình đi phủ Tướng quân Tả Dực của Cổ <BR>            Yêu thành báo cáo chuyện của ngươi. Tin chắc tướng quân Tả Dực sẽ có <BR>            hứng thú với chuyện này!</P>

<P>            Lão già áo trắng suy nghĩ lúc lâu, hắn thở dài phức tạp nhìn quanh <BR>            bốn phía. Nhất là khi ánh mắt nhìn đám tộc nhân, thấy được sợ hãi <BR>            của bọn họ. Hắn hít một hơi thật sâu thân hình vừa động trực tiếp <BR>            nâng lên, bay về phía bên cạnh trận pháp ở bầu trời.</P>

<P>            - Chiến thư là lão phu hạ. Ngươi có dám đánh cùng ta một trận. Sau <BR>            trận chiến này, bất kể thắng bại mọi việc đều là do ta chịu, chớ <BR>            liên lụy người vô tội. </P>

<P>            Thanh âm lão già áo trắng trực tiếp xuyên qua trận pháp truyền ra <BR>            ngoài, chậm rãi truyền vào trong thung lũng.</P>

<P>            Vương Lâm đang khoanh chân tĩnh tọa liền mở mắt mắt, thân hình vụt <BR>            một cái biến mất. Sau đó xuất hiện giữa bầu trời ngoài thung lũng. <BR>            Hắn lạnh lùng nhìn vào mảnh đất mười dặm đang bị luyện hóa, có thể <BR>            thấy được lão già áo trắng kia.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm vẫy một cái, sáu chủ hồn đang phun lửa lập tức <BR>            thu hồi tất cả ngọn lửa. Sau đó chúng bay đến bên người Vương Lâm <BR>            không ngừng xoay tròn.</P>

<P>            Không còn ngọn lửa xâm lấn, lão già áo trắng cắn răng một cái trực <BR>            tiếp đi ra khỏi trận pháp. Hắn nâng hai tay, lập tức xuất hiện hai <BR>            tia sáng yêu dị lóe lên trong tay. Hắn nhìn về phía Vương Lâm nói:</P>

<P>            - Đánh đi!</P>

<P>            - Ngươi không đủ tư cách!</P>

<P>            Vương Lâm tay phải chộp một cái vào không trung, lão già áo trắng <BR>            kia lập tức biến sắc, hai tia sáng yêu dị trong tay lập tức dập tắt.</P>

<P>            Cùng lúc đó thân hình hắn không chịu khống chế bay nhanh về phía <BR>            Vương Lâm, gần như nháy mắt liền bị Vương Lâm nắm ở cổ.</P>

<P>            Thấy lão già áo trắng muốn giãy dụa, ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh <BR>            lẽo, tay phải hơi dùng sức. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, lão già lập <BR>            tức trợn hai mắt, tắt hơi mà chết. Tiên lực của Vương Lâm điên cuồng <BR>            đi vào cơ thể người đó. Sau khi chạy một vòng liền giam cầm nguyên <BR>            thần của hắn, trực tiếp rút ra khỏi cơ thể ném vào trong cờ Tôn Hồn, <BR>            biến thành một hồn phách trong đó.</P>

<P>            Làm xong việc, hắn cầm xác lão già ném về phía sau. Lập tức một chủ <BR>            hồn ở bên cạnh bay ra phun một ngọn lửa đốt cái thi thể thành tro.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm hư không chộp một cái, mảnh đất mười dặm ở trên <BR>            không trung bị hắn kéo xuống mặt đất bên ngoài thung lũng. Những <BR>            tiếng "ầm ầm" vang lên cùng với bụi đất bay mù mịt.</P>

<P>            - Mở trận pháp!</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng nhìn về mảnh đất mười dặm bị thiêu <BR>            đốt gần như biến mất.</P>

<P>            Lão già áo xám hết hồn, hắn chẳng thể nghĩ tới đối phương nhẹ nhàng <BR>            một cái liền giết chết lão già áo trắng. Loại tu vi này so với dự <BR>            đoán lúc trước của hắn còn mạnh gấp mấy lần. Hắn gần như lập tức thu <BR>            lại ý niệm báo tin trong đầu. Loại cường giả này hắn không dám trêu <BR>            chọc.</P>

<P>            Lúc này trận pháp mở hay không cũng thế, hắn thầm than một tiếng, <BR>            tay phải hư không hóa thành một đạo ký hiệu. Đạo ký hiệu lóe sáng, <BR>            trận pháp bao phủ mảnh đất mười dặm lập tức biến mất tăm.</P>

<P>            - Âu Dương Hoa, thu nạp tộc nhân mới! - Vương Lâm lưu lại lời nói, <BR>            trực tiếp đi vào trong tung lũng.</P>

<P>            Tất cả mọi người ở trên mảnh đất ngoài thung lũng bị tộc nhân trong <BR>            thung lũng thu nạp vào trong tộc. Về phần lão già áo xám, cũng đành <BR>            bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, không có ý niệm phản kháng.</P>

<P>            Thêm nhiều người bắt đầu tu hành thuật Luyện hồn, thậm chí lão già <BR>            áo xám kia cũng cảm thấy hứng thú với thuật này.</P>

<P>            Xét thấy tộc nhân tăng nhiều, hơn nữa lúc trước đám người Âu Dương <BR>            Hoa ra ngoài tấn công bộ lạc khác bắt về tù binh. Đến bây giờ, nam <BR>            đinh đã hơn năm trăm người, tính trong các bộ lạc ở xung quanh có <BR>            thể được xếp vào hạng trung bình.</P>

<P>            Nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, bất kể là bên trong hay bên <BR>            ngoài thung lũng đều có vẻ chật chội. Đối với việc này, Vương Lâm tự <BR>            mình bố trí một trận pháp lấy trận pháp cấm chế này làm căn bản, <BR>            dung hợp trận trong thung lũng và trận pháp phòng hộ của mảnh đất <BR>            mười dặm.</P>

<P>            Phạm vi trận pháp này bảo vệ khoảng hai mươi dặm, như vậy liền giải <BR>            quyết được vấn đề không gian chật chội.</P>

<P>            Mỗi một bộ lạc mới xuất hiện đều cần có một cái tên. Sau nhiều lần <BR>            Âu Dương Hoa đi hỏi Vương Lâm, liền đặt tên là Luyện Hồn.</P>

<P>            Vị trí trung tâm bộ lạc Luyện Hồn trong phạm vi hai mươi dặm chính <BR>            là thung lũng trước kia. Giờ phút này mọi người ở trong thung lũng <BR>            đều dọn ra ngoài. Thung lũng được coi là vùng cấm, chỉ có một mình <BR>            Vương Lâm ở trong, người bên ngoài nếu không được gọi thì không được <BR>            vào.</P>

<P>            Ngoài ra, ở lối vào thung lũng còn có người của tộc Luyện Hồn canh <BR>            gác như thị vệ.<BR>            Thung lũng này nghiễm nhiên trở thành nơi tượng trưng quyền lực cao <BR>            nhất của bộ lạc Luyện Hồn. Vương Lâm ở bên trong được người trong bộ <BR>            lạc tôn sùng và kính sợ.</P>

<P>            Quy củ của Vương Lâm thủy chung không biến hóa, muốn đạt được khẩu <BR>            quyết giai đoạn tiếp theo chỉ có ba phương pháp.</P>

<P>            Toàn bộ lạc Luyện Hồn, mỗi người đều dùng tối đa thời gian tu hành. <BR>            Ngày thường trừ bỏ một số người tuần tra gần như không thấy một bóng <BR>            người. Toàn bộ đều ở trong phòng của mình khoanh chân thổ nạp.</P>

<P>            Bộ lạc Luyện Hồn lúc này dĩ nhiên không giống bất kỳ bộ lạc nào ở <BR>            đất Yêu linh, mà càng giống như một môn phái tu chân mới sinh ra.</P>

<P>            Cuộc sống của Vương Lâm cũng đắm chìm trong cảnh yên tĩnh. Một mình <BR>            hắn ở trong thung lũng, dưới thần thông của hắn toàn bộ nhà ở trong <BR>            thung lũng toàn bộ biến mất, trở thành một nơi giống như tiên cảnh <BR>            tràn ngập tiếng chim hót líu lo. </P>

<P>            Bên trong tiên cảnh, Vương Lâm tự tay dựng một gian nhà gỗ. Căn nhà <BR>            rất đơn giản, chẳng qua bên trong cái đơn giản ẩn chứa đại đạo. Nếu <BR>            có tu sĩ thấy nhà gỗ này, chắc chắn lập tức phát hiện mỗi một khúc <BR>            gỗ chế tạo căn nhà có kích thước lớn nhỏ không giống nhau, nhưng sức <BR>            nặng lại không có bất kỳ chênh lệch.</P>

<P>            Căn nhà đó là nơi Vương Lâm ở. Hắn khoanh chân ngồi trong nhà gỗ, <BR>            lẳng lặng thổ nạp.<BR>            Hắn hấp thu cũng không phải tiên lực mà là yêu lực ở nơi đây!</P>

<P>            Thời gian chậm rãi qua đi, trong nháy mắt đã tới mùa đông. Mùa đông <BR>            ở Yêu linh chi địa cũng không khác bên ngoài. Bông tuyết màu trắng <BR>            từ trên trời rơi xuống, khiến cho trời đất đều là một màu trắng xóa.</P>

<P>            Vương Lâm đang tĩnh tọa mở mắt đứng dậy, đi ra ngoài. Từng bông <BR>            tuyết từ bầu trời rơi xuống, hắn lẳng lặng nhìn tuyết rơi, cả người <BR>            đắm chìm vào bên trong. Ít lâu sau, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn phía <BR>            bầu trời, thì thào lẩm bẩm:</P>

<P>            - Hai năm rồi!</P>

<P>            Hắn đi vào Yêu linh chi địa cũng sắp được hai năm, qua mùa đông này <BR>            là vừa tròn hai năm. Hắn nâng tay phải đón lấy một bông tuyết bay <BR>            xuống. Bông tuyết này dừng trong lòng bàn tay hắn, tản ra một chút <BR>            lạnh lẽo. Ngay sau đó bông tuyết hòa tan, cùng lúc một tia yêu lực <BR>            rất nhỏ từ trong lòng bàn tay Vương Lâm tiến vào trong cơ thể.</P>

<P>            - Trong Yêu linh chi địa, vạn vật đều ẩn chứa yêu lực.</P>

<P>            Vương Lâm hít một hơi thật sâu, khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhắm <BR>            chặt hai mắt.<BR>            Bông tuyết chậm rãi rơi xuống dừng trên người Vương Lâm. Dần dần <BR>            càng nhiều, chỉ sau mấy canh giờ Vương Lâm đã biến thành người <BR>tuyết.</P>

<P>            Cả người hắn không hề động đậy lẳng lặng hấp thu yêu lực trong bông <BR>            tuyết. Hai năm thời gian này, yêu tinh trong cơ thể hắn đã từ năm <BR>            giáp khi trước nâng cao tới ba mươi bốn giáp!</P>

<P>            Càng về sau nâng cao càng khó, yêu lực ba giáp tương đương với Trúc <BR>            Cơ. Gấp mười lần là Kết Đan, từ đó cứ lấy gấp mười làm một giai <BR>            đoạn, từng bước tăng cao.</P>

<P>            Vương Lâm sở dĩ ngưng kết yêu lực, nguyên nhân căn bản bởi vì yêu <BR>            lực này có thể dung hợp, gia tăng tiên lực.</P>

<P>            Muốn đạt tới Anh Biến hậu kỳ, Tiên ngọc của Vương Lâm hiện tại mới <BR>            gần tạm đủ. Tuy rằng có thu thập trăm năm trước. Về phần tiên ngọc <BR>            cần thiết tới Vấn Đỉnh, thì lớn đến mức không thể tưởng tượng.</P>

<P>            Như vậy muốn nâng cao tu vi, nhất định phải kiếm một con đường khác. <BR>            Một trong những phương pháp Vương Lâm nghĩ đến đó là dùng yêu lực <BR>            chuyển hóa.</P>

<P>            Phương pháp này Vương Lâm có thể nghĩ đến, dĩ nhiên những người khác <BR>            cũng sẽ nghĩ đến. Lúc này xem ai hấp thu yêu lực mạnh hơn.</P>

<P>            Yêu lực trong mắt Vương Lâm là một loại tiên ngọc khác loại, có thể <BR>            khiến cho tu vi bản thân được nâng cao.</P>

<P>            Hai năm thời gian, bộ lạc Luyện Hồn lần lượt xuất hiện vượt bậc. <BR>            Theo nhu cầu đối với khẩu quyết tầng tiếp theo, càng ngày càng nhiều <BR>            tộc nhân đi ra ngoài thung lũng rèn luyện. Ngoài ra, gần như mỗi <BR>            tháng đều có đội ngũ tộc nhân ra ngoài đánh chiếm một bộ lạc nhỏ.</P>

<P>            Bắt được lượng lớn tù binh đồng thời cũng lấy trở về số lượng lớn <BR>            yêu tinh. </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 540: Rời đi. (1)</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Vì vậy để mở rộng trận pháp, Vương Lâm mất ba ngày nghiên cứu rốt <BR>            cục mở rộng phạm vi trận pháp thêm hai mươi dặm. Như vậy bộ lạc <BR>            Luyện Hồn có phạm vi bốn mươi dặm lập tức nhanh chóng trở thành một <BR>            trong những bộ lạc hùng mạnh trong vòng vạn dặm nơi đây. </P>

<P>            Người trong tộc tăng khiến cho người tu hành thuật Luyện Hồn càng <BR>            nhiều. Vương Lâm biết rõ, Hồn phách trong Hồn phiên cần phải tế <BR>            dưỡng nhiều lần mới có thể phát huy uy lực của nó đến mức lớn nhất.</P>

<P>            Phương pháp tế dưỡng này hắn không tiện dạy cho những người này. Vì <BR>            thế hắn lấy ra Tôn Hồn phiên, thi triển thần thông. Hồn phiên lập <BR>            tức hóa thành một màn sương đen lớn bao trùm phạm vi bốn mươi dặm.</P>

<P>            Màn sương đen vừa xuất hiện lập tức khiến cho mọi người bộ lạc Luyện <BR>            Hồn kinh hãi đều từ trong phòng đi ra. Một số người tu vi có điểm <BR>            thành công trực tiếp khống chế hồn phiên bao vây bản thân bay lên, <BR>            muốn xem xét nội tình trong màn sương đen.</P>

<P>            - Mỗi ngày thả hồn phách tiến vào trong màn sương đen vài lần có thể <BR>            làm cho uy lực hồn phách tăng cường! - Thanh âm Vương Lâm từ bên <BR>            trong thung lũng truyền ra, vang vọng phạm vi bốn mươi dặm.</P>

<P>            Trong nháy mắt khi thanh âm của hắn truyền ra, tất cả tộc nhân trong <BR>            phạm vi bốn mươi dặm đều quỳ trên mặt đất. Trong mắt bọn họ tràn <BR>            ngập cực kỳ sùng kính, quỳ hướng về phía Vương Lâm ở trong thung <BR>            lũng.</P>

<P>            Sau khi màn sương đen xuất hiện, cả ngày trong phạm vi bốn mươi dặm <BR>            thường thường sương đen lượn lờ. Trong màn sương đen này, vô số hồn <BR>            người, thú gào thét thành đàn.<BR>            Người bộ lạc Luyện Hồn dần dần quen với việc thả hồn phách vào trong <BR>            màn sương đen luyện hóa. Màn sương đen này cũng trở thành dấu hiệu <BR>            độc đáo của bộ lạc Luyện Hồn. </P>

<P>            Ở trong bộ lạc Luyện Hồn, trừ mọi người tu hành thuật Luyện hồn, <BR>            cũng có một số căn bản không thể tu luyện. Bọn họ chỉ có thể làm thợ <BR>            săn ra ngoài săn thú cung cấp thực vật.<BR>            Thập Tam là một trong số những thợ săn đó.</P>

<P>            Từ sau khi tu vi hắn bị phế, hắn liền không nói một câu gần như <BR>            thành một người câm điếc. Ở trên người hắn không có một chút linh <BR>            động, dường như chỉ có thể xác. Đêm khuya mỗi ngày, hắn vô số lần <BR>            thử thổ nạp, lúc đó mới có thể nhìn thấy loại biểu tình khác trên <BR>            mặt, chẳng qua loại đó là một sự đau đớn và không cam lòng.</P>

<P>            Hắn không cam lòng bởi vì trong tộc hiện tại có nhiều người tu hành <BR>            tới giai đoạn thứ bốn, cũng có rất nhiều người có hơn mười hồn <BR>            phiên. Thậm chí xuất hiện vài người tư chất thông minh, hoàn toàn <BR>            thay thế được vị trí của hắn năm xưa, trở thành người mạnh chỉ sau <BR>            Âu Dương Hoa trong bộ lạc. Tất cả những điều này không lúc nào không <BR>            như kim châm trong lòng hắn.</P>

<P>            Chính vì như vậy, ngày thường ra ngoài săn thú, hắn thường không để <BR>            ý sinh mạng, dùng sức vật lộn. Lâu ngày, nhiều lần suýt mất mạng. <BR>            Nếu không phải có nhiều người cùng tộc chiếu cố, chỉ sợ hắn sớm đã <BR>            chết đi.</P>

<P>            Trong số người chiếu cố hắn, có một số biết được địa vị năm xưa của <BR>            Thập Tam trong bộ lạc, giờ phút này nhìn hắn biến thành như vậy chỉ <BR>            có thể thầm than trong lòng.</P>

<P>            Những ngày này, Vương Lâm ở trong thung lũng chăm chú nhìn một khối <BR>            gỗ trong tay. Khối gỗ màu đen, toàn thân tỏa ra chút ánh sáng mờ.</P>

<P>            Khối gỗ này chính là lúc một người trong tộc tấn công một bộ lạc nhỏ <BR>            mặc dù không tìm thấy yêu tinh, nhưng phát hiện một nơi tế bái của <BR>            bộ lạc có đặt khối gỗ này. Vì thế liền lấy trở về hiến cho Vương <BR>Lâm.</P>

<P>            Đang xem xét, Vương Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài <BR>            thung lũng. Ít lâu chỉ nghe bên ngoài truyền vào giọng nói già nua <BR>            của Âu Dương Hoa:</P>

<P>            - Vãn bối có việc muốn gặp lão tổ! - Danh xưng lão tổ này tự nhiên <BR>            từ trong miệng mọi người truyền ra. Vương Lâm cũng yên lặng nhận <BR>            không từ chối.</P>

<P>            - Vào đi! - Vương Lâm cúi đầu nhìn khối gỗ trong tay.</P>

<P>            Thân hình Âu Dương Hoa từ bên ngoài thung lũng nhoáng cái vào trong. <BR>            Hai tay hắn ôm một người, người này toàn thân máu chảy đầm đìa, sắc <BR>            mặt tái nhợt.</P>

<P>            Âu Dương Hoa nhanh chóng đi tới bên người Vương Lâm, quỳ trên mặt <BR>            đất, đặt người trên tay xuống bên cạnh, thấp giọng nói:</P>

<P>            - Lão tổ. Lúc Thập Tam săn thú gặp được một con dã thú bị yêu hóa <BR>            hiếm có, sau khi vãn bối phát hiện lập tức đi đến, nhưng mà chậm mất <BR>            một bước.</P>

<P>            Tất cả sinh linh ở đất Yêu linh, nếu yêu lực trong cơ thể tích lũy <BR>            quá nhiều sẽ xuất hiện yêu hóa. Một khi yêu hóa thực lực tăng lên <BR>            gấp bội. Vương Lâm đặt khối gỗ trong tay xuống bên cạnh, ngẩng đầu <BR>            nhìn Thập Tam.</P>

<P>            So với một năm trước, Thập Tam già nua đi rất nhiều. Giờ phút này <BR>            nhìn hắn không giống thanh niên, mà trông như ông già.</P>

<P>            - Ngươi lui ra đi! - Vương Lâm trầm giọng nói.</P>

<P>            Âu Dương Hoa đứng dậy, cung kính lui ra.</P>

<P>            Sau khi đi ra thung lũng, hắn thầm than một tiếng, quay đầu lại nhìn <BR>            thung lũng, trong lòng thầm nói: "Thập Tam, chúc ngươi may mắn!</P>

<P>            Vương Lâm nhìn Thập Tam, trầm ngâm.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm phất nhẹ một cái vào không trung. Thân thể Thập <BR>            Tam lập tức bay lên, lơ lửng trước người Vương Lâm. Hai ngón tay <BR>            phải hắn đặt ở mi tâm Thập Tam, một đạo yêu lực tức thì chảy vào <BR>            trong cơ thể Thập Tam.</P>

<P>            - A! - Vương Lâm vẻ mặt ngưng đọng.</P>

<P>            Một năm trước hắn nói kinh mạch trong cơ thể Thập Tam đứt từng khúc, <BR>            không thể thổ nạp yêu lực. Nhưng hiện tại hắn vừa tìm hiểu lập tức <BR>            phát hiện chỗ kỳ dị.</P>

<P>            Trong cơ thể Thập Tam, kinh mạch vẫn đứt từng khúc như một năm <BR>            trước, thậm chí rất nhiều nơi còn xuất hiện khô héo, nhưng không <BR>            biết vì sao cũng tích lũy một lượng lớn yêu lực.</P>

<P>            Những yêu lực này cũng không phải ở trong tĩnh mạch mà tồn tại bên <BR>            trong xương cốt máu thịt. Nếu cứ tiếp tục như thế, thân thể Thập Tam <BR>            sẽ tự nhiên đạt tới một loại luyện thể hiệu quả.</P>

<P>            Chẳng qua hắn không hiểu thuật luyện thể, lãng phí rất nhiều yêu <BR>            lực. Hắn cũng không biết di chuyển, như thế mặc dù là bước lên con <BR>            đường luyện thể, nhưng cũng không đi quá xa mà sẽ bị toàn thân hoàn <BR>            toàn xơ cứng mà chết.</P>

<P>            - Kỳ quái, một năm trước trong cơ thể hắn không có một chút yêu lực <BR>            nào, nhưng hiện tại lại gần đạt tới tiêu chuẩn nhị tinh. - Một tia <BR>            sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Từ trong trí nhớ của La Vân, <BR>            hắn biết được tại Yêu linh chi địa thì tam tinh là một giáp, ba giáp <BR>            tương đương với tu sĩ Trúc Cơ.</P>

<P>            Hắn nâng tay phải khoanh chân ngồi xuống. Hồi lâu sau, từ hai mắt <BR>            hắn bỗng nhiên tuôn ra một luồng ánh sáng, Nguyên thần từ Thiên linh <BR>            nháy mắt bay ra hóa thành một ánh sáng tím chui vào mi tâm Thập Tam.</P>

<P>            Thập Tam và Vương Lâm giống như đom đóm so với mặt trăng vậy. Nguyên <BR>            thần Vương Lâm sau khi tiến vào mi tâm Thập Tam, nhẹ nhàng liền biết <BR>            được từ trong đầu hắn những chuyện xảy ra trong thời gian một năm <BR>            qua.</P>

<P>            Khi Vương lâm nhìn thấy Thập Tam trong một năm này, mỗi tối đều chịu <BR>            đựng nỗi đau đớn mà người thường không thể chịu nổi. Chịu đựng sự <BR>            vất vả hấp thu yêu lực vào trong cơ thể, rồi cái loại đau đớn vô <BR>            cùng như toàn thân bị ngàn con sâu bọ cắn nuốt khi dung nhập vào máu <BR>            thịt.</P>

<P>            Những thống khổ này, hắn đã kiên trì hơn một năm hơn nữa chưa từng <BR>            gián đoạn.<BR>            Tất cả những điều này đều bởi vì hắn không cam lòng, hắn trở nên <BR>            mạnh mẽ, hắn muốn ánh mắt Vương Lâm lại đặt trên người hắn!</P>

<P>            Vương Lâm thu hồi nguyên thần, có chút xúc động. Ánh mắt hắn ngưng <BR>            trọng nhìn Thập Tam đang lơ lửng trên không, lặng im suy nghĩ.</P>

<P>            Sự kiên nghị của Thập Tam chiếm được hảo cảm của Vương Lâm, chẳng <BR>            qua phương pháp để Thập Tam khôi phục chỉ có bí quyết Cổ Thần. Thứ <BR>            này Vương Lâm sẽ không dễ dàng truyền cho bất kỳ kẻ nào.</P>

<P>            Nghĩ ngợi hồi lâu, tay phải Vương Lâm điểm ở ngực Thập Tam, yêu lực <BR>            vừa chuyển động thân hình Thập Tam lập tức run rẩy, miệng khẽ nhếch <BR>            lên. Đúng lúc này Vương Lâm vỗ túi trữ vật lấy ra một viên thuốc <BR>            trực tiếp ném vào miệng Thập Tam. Sau khi giúp cho thuốc tan, hắn <BR>            thu hồi ngón tay khoanh chân ngồi xuống.</P>

<P>            Thân thể Thập Tam cũng chậm rãi từ trên không hạ xuống, nằm thẳng <BR>            xuống đất.<BR>            Một nén nhang sau, thân hình Thập Tam run lên, ho khan dữ dội. Cuối <BR>            cùng hắn nhổm dậy há mồm phun ra một ngụm máu đen thật to. Sau khi <BR>            phun ra ngụm máu, cả người hắn lập tức trở nên thoải mái.</P>

<P>            Cho tới bây giờ hắn mới chú ý tới nơi mình đang nằm không ngờ là ở <BR>            bên trong thung lũng. Thập Tam giật mình một cái vội vã quay người, <BR>            sau khi nhìn thấy Vương Lâm ngay tại bên cạnh mình. Hắn lập tức trở <BR>            nên kích động, nhổm người lên cực kỳ cung kính quỳ trên mặt đất.</P>

<P>            - Thập Tam bái kiến lão tổ! - Nét mặt Vương Lâm bình thản liếc mắt <BR>            nhìn Thập Tam một cái, ánh mắt chợt lóe, quát:</P>

<P>            - Yêu lực trong cơ thể ngươi là từ đâu tới?</P>

<P>            Thân hình Thập Tam run lên, trong lòng hắn đối với Vương Lâm cực kỳ <BR>            kính sợ lập tức nói rõ việc trải qua trong một năm này ra. Lời nói <BR>            giống hệt như Vương Lâm lúc nãy xem được trong trí nhớ, không có <BR>            chút che giấu. </P>

<P>            Vương Lâm âm thầm gật đầu, nhưng vẻ mặt thủy chung vẫn bình thản, <BR>            chậm rãi nói:<BR>            - Thập Tam, kinh mạch ngươi đứt từng khúc, cho dù là hấp thu yêu lực <BR>            nhiều thế nào cũng là vô dụng. Những yêu lực này không có kinh mạch <BR>            lưu chuyển, tích lũy ở trong cơ thể ngươi nhiều ngươi chắc chắn phải <BR>            chết.</P>

<P>            Sắc mặt Thập Tam tái nhợt, cười thảm. Hắn hít sâu một hơi rồi nói:</P>

<P>            - Lão tổ, Thập Tam không muốn trở thành một người vô dụng. Trong cơ <BR>            thể tích lũy yêu lực, Thập Tam cũng biết việc này chỉ sợ không có <BR>            lợi. Nhưng chỉ có như vậy mới khiến cho Thập Tam cảm thấy mình không <BR>            phải là một người vô dụng, con cũng có yêu lực...<BR>            Nói xong lời cuối, giọng hắn thấp hẳn lại, nắm chặt tay. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 540: Rời đi. (2)</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Vương Lâm nhìn Thập Tam, một lúc sau mới mở miệng nói:</P>

<P>            - Ta có một bộ công pháp có thể khiến cho yêu lực của ngươi chuyển <BR>            hóa vào trong máu thịt, giúp cho thân thể gia tăng vô hạn. Tuy không <BR>            thể sử dụng thuật thần thông nhưng thân thể ngươi sẽ càng ngày càng <BR>            cứng rắn. Nó gọi là Luyện Thể thuật, ngươi có muốn học nó hay không?</P>

<P>            Thập Tâm run rẩy, nét mặt mừng như điên. Hắn không hề do dự vội gật <BR>            đầu.</P>

<P>            - Ngươi không nên đồng ý quá sớm. Tu luyện thuật Luyện Thể vô cùng <BR>            khó khăn, nguy hiểm rất lớn. Một khi tu luyện mắc phải sai lầm thì <BR>            cho dù là ta cũng không thể cứu ngươi. Hơn nữa, tu hành thuật Luyện <BR>            Thể cần phải có can đảm chịu đựng đau khổ. Ngươi có thể chịu được <BR>            không?</P>

<P>            - Lão tổ! Thập Tam chắc chắn sẽ không để cho người thất vọng. - Thập <BR>            Tam nhìn Vương Lâm, ánh mắt tỏ rõ sự kiên quyết.</P>

<P>            Vương Lâm trầm tư một lúc, tay phải sờ túi trữ vật lấy ra một miếng <BR>            ngọc giản đặt ở mi tâm, sau khi ghi công pháp vào đó, liền ném cho <BR>            Thập Tam nói:</P>

<P>            - Trong cơ thể ngươi cũng có yêu lực, giữ lấy ngọc giản này bên <BR>            người để học tập.</P>

<P>            Hai tay Thập Tam nhận lấy ngọc giản, trong lòng kích động. Sự sung <BR>            sướng trong lòng hắn không cách nào hình dung. Hắn dập đầu mạnh vài <BR>            cái rồi đứng dậy xin lui ra.</P>

<P>            Mãi đến lúc Thập Tam đi rồi, Vương Lâm thở dài một tiếng. Cuối cùng <BR>            hắn cũng không truyền bí quyết Cổ Thần cho Thập Tam, mà là lấy một <BR>            ít thuật Luyện thể của Cự Ma Tộc, tổng kết lại truyền cho Thập Tam.</P>

<P>            - Nếu hắn có thể tu luyện thuật luyện thể có được thành công vậy ta <BR>            liền truyền cho hắn khẩu quyết tầng thứ nhất Cổ Thần. Nếu không có <BR>            thành tựu gì vậy chỉ có thể nói hắn vô duyên với bí quyết Cổ Thần!</P>

<P>            Xuân qua thu tới, trong nháy mắt lại qua hai năm. Hai năm này bộ lạc <BR>            Luyện Hồn khuếch trương với mức độ điên cuồng. Phạm vi bộ lạc từ bốn <BR>            mưoi dặm vẫn mở rộng. Sau hai năm gần như đạt tới mức ba trăm dặm, <BR>            nam đinh trong tộc hơn năm nghìn người.</P>

<P>            Trong phạm vi mười vạn dặm, trừ bỏ hai bộ lạc lớn hơn vạn người, còn <BR>            lại tất cả bộ lạc đều bị bộ lạc Luyện Hồn thôn tính.</P>

<P>            Hai năm này, Vương Lâm ra tay ba lần. Ba lần đó là bởi vì trong bộ <BR>            lạc đối phương có cao thủ tọa trấn. Chẳng qua cái gọi là cao thủ ở <BR>            trong nơi hoang dã này cũng là chỉ có hạn, đối mặt với Vương Lâm căn <BR>            bản không thể đánh trả.</P>

<P>            Không thể không nói, kế hoạch từng bước xâm chiếm của Vương Lâm đạt <BR>            được thành công thật lớn. Hiện nay hắn đã nắm giữ quy mô năm nghìn <BR>            người. Năm nghìn người đó đều học xong thuật Luyện Hồn. Tuy cấp bậc <BR>            không cao nhưng toàn lực thả hồn phách cũng là rất mạnh.</P>

<P>            Nếu thêm một thời gian nữa, chờ đến khi bọn họ trưởng thành, như vậy <BR>            Vương Lâm liền có được một thế lực tương đối.</P>

<P>            Trong phạm vi mười vạn dặm nơi đây lập tức trở thành thế chân vạc, <BR>            lâm vào trạng thái giằng co.</P>

<P>            Vốn Âu Dương Hoa tính toán dùng sức mạnh tấn công một bộ lạc lớn <BR>            trong đó, tuy nhiên việc này bị Vương Lâm ngăn cản. Hắn yêu cầu tộc <BR>            nhân từ giờ trở đi ngừng việc tấn công bên ngoài, toàn lực tu hành. <BR>            Lời nói của Vương Lâm đối với người bộ lạc Luyện Hồn, đó là thiên <BR>uy.</P>

<P>            Đáng giá nói đến, phải là Thập Tam. Nghị lực của hắn đúng là kinh <BR>            người, học tập thuật luyện thể của Cự Ma Tộc đã có thành tựu. Một <BR>            thân máu thịt luyện thể cứng rắn như sắt, lúc chém giết thường xông <BR>            lên đầu tiên, không người nào địch lại!</P>

<P>            Bốn năm thời gian, Vương Lâm đã biến một bộ lạc nhỏ trong thung lũng <BR>            trở thành một bộ lạc lớn tới năm nghìn người. Sau khi phân phó mọi <BR>            người dốc lòng tu hành, Vương Lâm có tính toán khác. Hắn chuẩn bị ra <BR>            ngoài một chuyến. </P>

<P>            Cổ Yêu thành là mục tiêu của hắn!</P>

<P>            Bốn năm trước Vương Lâm có cơ hội đi Cổ Yêu thành, nhưng hắn không <BR>            đi bởi vì thời điểm đó hắn không có một điểm thế lực nào. Có đi cũng <BR>            vô ích.</P>

<P>            Bốn năm sau Vương Lâm đi Cổ Yêu thành, hắn đã không còn lo lắng tới <BR>            đường lui. Có bộ lạc Luyện Hồn, cho dù hắn không thể yên ổn tại Cổ <BR>            Yêu thành, cũng còn có cơ hội lật người.</P>

<P>            Để tiện liên hệ, Vương Lâm dùng nửa tháng thời gian luyện chế hai <BR>            cái ngọc giản truyền âm. Trong đó một cái cầm theo người, cái kia để <BR>            lại trong bộ lạc Luyện Hồn.</P>

<P>            Nếu không phải là thiếu tài liệu, Vương Lâm thậm chí còn muốn bố trí <BR>            một Truyền tống trận trong bộ lạc Luyện Hồn. Như vậy việc đi lại chỉ <BR>            cần trong nháy mắt.</P>

<P>            Lần này Vương Lâm cũng không đi một mình. Đi theo hắn còn hai thanh <BR>            niên khoảng hai mươi tuổi, Thập Tam là một trong hai người đó.</P>

<P>            Người kia tên là Hổ Bào. Hắn vốn là người một bộ lạc nhỏ, từ nhỏ <BR>            được dạy qua, bản thân có được yêu lực hai sao. Hơn nữa tư chất hắn <BR>            thông minh trở thành cao thủ đứng đầu trong bộ lạc nhỏ kia.</P>

<P>            Âu Dương Hoa tự thân ra tay bắt lấy hắn. Sau khi uống xong Ly Yêu <BR>            thang hắn trở thành một thành viên bộ lạc Luyện Hồn. Người này rất <BR>            có tư chất tu luyện. Bởi vì bản thân yêu lực của hắn đạt nhị tinh, <BR>            cho nên sau bốn năm hắn gần như vượt qua hết mọi người, đuổi sát <BR>            phía sau Âu Dương Hoa.</P>

<P>            Cho tới bây giờ, tu luyện tới giai đoạn thứ năm. Trên người hắn có <BR>            chín mươi ba cái hồn phiên, trong đó chủ hồn ba mươi mốt cái, tổng <BR>            thể thực lực tương đương với tu sĩ Kết Đan kỳ.</P>

<P>            Ở trên người hắn Vương Lâm thấy được hai chữ "thiên tài". Tuy nói <BR>            thần thông nhập môn của Luyện Hồn Tông đơn giản, nhưng ngắn ngủi bốn <BR>            năm thời gian liền đạt tới tu vi tương đương Kết Đan kỳ, đây là <BR>            chuyện mà lúc trước Vương Lâm chưa từng nghĩ tới.<BR>            Tuy rằng tất cả nguyên nhân đều có liên quan tới việc trong cơ thể <BR>            người này có được yêu lực nhị tinh và liên quan tới yêu lực ở Yêu <BR>            Linh chi địa. Nhưng bất kể thế nào, tốc độ tu luyện của Hổ Bảo cho <BR>            dù cuộc đời Vương Lâm này cũng ít thấy. </P>

<P>            Nếu hắn trong vòng trăm năm có thể đạt tới tu vi Hóa Thần, như vậy <BR>            gần tới Hồng Điệp năm xưa, thậm chí còn cao hơn Hồng Điệp.</P>

<P>            Đối với người có tư chất như vậy Vương Lâm cũng có chút để ý. Cho <BR>            nên hắn giữ người này ở bên người để khống chế, không thể thả ở <BR>            trong bộ lạc.</P>

<P>            Thanh niên tên Hổ Bào này đối với Vương Lâm kính sợ không kém gì <BR>            Thập Tam, nghe nói Lão tổ muốn dẫn mình ra ngoài hắn cực kỳ hưng <BR>            phấn.</P>

<P>            Về phần Thập Tam, mức độ cứng rắn thân thể hắn đã đạt tới mức không <BR>            thể tin được. Dù đấu với Hổ Bào cũng không có chút nào bị yếu thế.</P>

<P>            Tất cả đều nhờ vào lòng kiên nghị và cố gắng của hắn. Từ sau khi hắn <BR>            đạt được công pháp Luyện thể, gần như tu luyện cả ngày đêm. Nếu nói <BR>            về sự cần cù, trong bộ lạc hắn đứng thứ nhất!</P>

<P>            Sáng sớm ngày kia, khi mặt trời mới ló rạng, Vương Lâm rời khỏi bộ <BR>            lạc Luyện Hồn. Hai người Thập Tam và Hổ Bào đi theo phía sau giống <BR>            như thị vệ.</P>

<P>            Người bộ lạc Luyện Hồn đều đi ra. Không biết ai dẫn đầu quỳ trên mặt <BR>            đất, ngay sau đó tất cả tộc nhân đều lục tục quỳ xuống hướng về <BR>            phương hướng Vương Lâm rời đi, thấp giọng cúng bái.</P>

<P>            Ở trong lòng bọn họ, Vương Lâm là tộc trưởng, hắn là lão tổ của toàn <BR>            bộ lạc Luyện Hồn. Có hắn, bộ lạc Luyện Hồn vĩnh viễn không diệt <BR>vong.</P>

<P>            Âu Dương Hoa cũng quỳ trên mặt đất. Bốn năm này nhoáng cái trôi qua <BR>            trong đầu hắn. Bốn năm qua đi tu vi của hắn có thể nói là đột nhiên <BR>            tăng mạnh. Tất cả chuyện này đôi khi nhớ tới hắn tưởng như nằm mơ.</P>

<P>            Nhìn hơn năm nghìn tộc nhân bên cạnh, Âu Dương Hoa đối với Vương Lâm <BR>            chỉ có thể dùng từ "sùng kính nhất" để hình dung. </P>

<P>            Vương Lâm bước đi từng bước, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi <BR>            người. Nhưng vẫn không có một người nào đứng lên.</P>

<P>            Tại nơi cách bộ lạc Luyện Hồn mười dặm, Vương Lâm vỗ túi trữ vật lập <BR>            tức một đạo ánh sáng màu vàng tím nhoáng lên. Ở trên bầu trời bỗng <BR>            nhiên hóa thành một con thú lớn. Thân hình con thú lớn khoảng mười <BR>            trượng, có màu vàng tím, một cái vòi thật lớn càng tỏa ra những tia <BR>            sáng. Nó chính là Văn Thú!</P>

<P>            Nhiều năm trước nó từng thức tỉnh, tổng thể thực lực vượt qua ngày <BR>            trước. Cho dù là tu sĩ Hóa Thần bình thường lúc này nếu cùng nó đấu, <BR>            chỉ sợ cũng không phải đối thủ của nó.<BR>            Vương Lâm từng phân tích, con thú trước mắt này tương đương với tu <BR>            sĩ Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn.</P>

<P>            Tất cả điều này trừ bỏ tác dụng của Kim linh căn ra, còn có quan hệ <BR>            lớn lao tới thân hình đặc biệt của nó. Tại trên thân nó trong màu <BR>            sắc vàng tím lóe lên có một luồng khí tức như vua muôn loài, lúc ẩn <BR>            lúc hiện tản ra. Khí tức này nếu không xem xét kỹ càng, thật sự khó <BR>            phát hiện.</P>

<P>            Ở trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti, Vương Lâm biết được Văn Thú này ở <BR>            trong tinh không không phải đơn lẻ, mà xuất hiện thành đàn. Nếu là <BR>            một đàn như vậy chắc chắn có một con đứng đầu.</P>

<P>            Con thú này đang không ngừng tiến hóa theo hướng con cầm đầu. Chẳng <BR>            qua trước mắt khoảng cách con cầm đầu vẫn còn kém rất xa. Phải biết <BR>            rằng đàn Văn Thú năm xưa ngay cả Cổ Thần Đồ Ti đều có chút kiêng kị, <BR>            chật vật rúi lui.</P>

<P>            Văn Thú vừa xuất hiện lập tức liền phát ra một tiếng kêu to. Tiếng <BR>            kêu sắc bén khiến cho sắc mặt hai người Hổ Bào và Thập Tam lập tức <BR>            tái nhợt. Với tu vi hai người bọn họ hiển nhiên không thể chịu đựng <BR>            được lực xuyên thấu trong tiếng kêu này.</P>

<P>            Sau khi kêu to, Văn Thú cúi thân hình xuống trước người Vương Lâm, <BR>            dùng cái vòi thật lớn của nó cọ xát lên người Vương Lâm, ánh mắt lộ <BR>            ra vẻ vui mừng.</P>

<P>            Vương Lâm khẽ mỉm cười giơ tay phải sờ sờ trên người nó, rồi nhảy <BR>            lên, khoanh chân ngồi trên lưng nó.</P>

<P>            - Hai người các ngươi cũng lên đi! - Vương Lâm bình thản nói. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 542: Khảo nghiệm của Yêu Tương.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Với thuật Luyện thể của hắn hoàn toàn không có hiệu quả với khí tức <BR>            âm hàn, thân hình run lên một cảm giác tê dại lập tức lan ra toàn <BR>            thân. Nếu không phải hắn cứng cỏi khác thường, giờ phút này chỉ sợ <BR>            đã sớm nhũn xuống.</P>

<P>            Hổ Bào thấy Thập Tam nhảy lên, tự nhiên không cam lòng. Hắn cắn răng <BR>            rồi nhảy lên trên lưng Văn Thú, cảm giác lạnh lẽo lập tức xuất hiện <BR>            toàn thân.</P>

<P>            Sau khi gắng gượng đứng vững, Hổ Bào cười khổ thầm nhủ Lão tổ quả <BR>            nhiên quá mạnh, chỉ riêng việc thu phục yêu thú có tu vi thế này, <BR>            thật sự đáng sợ.</P>

<P>            Nhìn biểu hiện của Thập Tam và Hổ Bào, trong mắt Vương Lâm hiện lên <BR>            một tia tán thưởng. Tâm niệm hắn vừa động Văn Thú lập tức rít lên <BR>            một tiếng, thân hình như tia chớp mà bay đi.</P>

<P>            Một trận gió mạnh mẽ lập tức từ phía trước thổi lên thân thể ba <BR>            người. Vương Lâm đối với trận gió đó có chút thoải mái.</P>

<P>            Về phần Hổ Bào và Thập Tam giống như bị gió lốc thổi, chỉ hơi lơ <BR>            đễnh cả người sẽ bị thổi đi thật xa.</P>

<P>            Thập Tam gầm nhẹ một tiếng, lập tức vận chuyển yêu lực toàn thân, <BR>            dùng thuật Luyện thể mà chống lại sức gió. Hổ Bào cũng nhắm hai mắt <BR>            lại thổ nạp yêu lực chống cự trận gió.<BR>            Nơi đây cách Cổ Yêu thành khoảng chừng ba ngàn vạn dặm. Với tốc độ <BR>            của Văn Thú cũng cần phải một ít thời gian mới tới nơi. Vương Lâm <BR>            lại không sốt ruột nên cũng không lãng phí tiên lực trong cơ thể <BR>            dùng thuật Đại na di.</P>

<P>            Văn Thú bay giữa bầu trời, vô số bộ lạc trên mặt đất nơi nó đi qua <BR>            đều mở ra trận pháp phòng ngự. Ở trong mắt bọn họ, Văn Thú quá mức <BR>            mạnh mẽ. Phải biết rằng nó chỉ bằng vào tốc độ liền hình thành khí <BR>            thế như sấm đánh giữa không trung. Giống như một đạo Thiên lôi giáng <BR>            xuống, tiếng "ầm ầm" truyền đi xa xa, thanh thế cực kỳ kinh người.</P>

<P>            Lúc trước Vương Lâm vừa mới tiến vào Yêu linh chi địa cũng không <BR>            biết được nơi đây có bộ lạc cùng với trận pháp, hơn nữa trận pháp <BR>            này có hiệu quả ẩn nấp cho nên chưa từng phát hiện nơi đây có dấu <BR>            vết của con người. Nhưng hiện tại hắn đối với nơi này đã có hiểu <BR>            biết nhất định, giờ phút này nhìn xuống, trên đường đi hắn nhìn thấy <BR>            vô số bộ lạc. Những bộ lạc này có mạnh có yếu, có lớn có nhỏ, số <BR>            lượng người cũng không giống nhau.</P>

<P>            - Nếu là bộ lạc Luyện Hồn của ta có thể cắn nuốt dung hợp tất cả bộ <BR>            lạc ở Yêu linh chi địa, như vậy hình thành lực lượng chỉ sợ là chín <BR>            quận Yêu linh cũng phải kinh hãi! - Ánh mắt Vương Lâm lóe ra tia <BR>            sáng.</P>

<P>            Bảy ngày sau thoáng thấy Cổ Yêu thành ở trong mắt. Khi cách Cổ Yêu <BR>            thành hơn trăm dặm, hắn thu hồi Văn Thú, rồi cùng với Thập Tam và Hổ <BR>            Bào hạ xuống mặt đất.</P>

<P>            Tính cách của Thập Tam vốn trầm ổn, mặc dù cuộc đời hắn đi xa nhất <BR>            cũng chỉ là đi ra khỏi bộ lạc hơn mấy vạn dặm. Lúc này nơi đây cách <BR>            bộ lạc ba ngàn vạn dặm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày mình <BR>            có thể đến nơi đây. Tuy nhiên hắn cũng chỉ hơi kích động liền mạnh <BR>            mẽ áp chế, mặt không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt, không lộ ra <BR>            một chút gì trong lòng.</P>

<P>            Vẻ mặt này của hắn có vài phần tương tự Vương Lâm. Trên thực tế, bốn <BR>            năm trước tính cách của Thập Tam không phải thế này. Nhưng bốn năm <BR>            nay, sự sùng kính đối với Vương Lâm khiến cho hắn trong lúc vô tình <BR>            cố ý luôn bắt chước Vương Lâm mọi thứ.</P>

<P>            Nơi đây là Cổ Yêu thành, một thành trì trong phạm vi vô số dặm của <BR>            Thiên Yêu quận.<BR>            Đối với người của tất cả các bộ lạc mà nói thì Cổ Yêu thành là thánh <BR>            địa. Đó là nơi không thể khinh nhờn, là nơi ước mơ nhất của mọi <BR>            người trong cuộc đời.</P>

<P>            Tuy nhiên điều này đối với Thập Tam bốn năm trước có lẽ là đúng. <BR>            Nhưng Thập Tam bây giờ, thiên uy trong mắt hắn là Vương Lâm, thánh <BR>            địa trong mắt là thung lũng bộ lạc. Ước mơ lớn nhất của hắn là được <BR>            Vương Lâm khen ngợi! </P>

<P>            Về phần Hổ Bào, vẫn còn không so được với Thập Tam. Hắn vừa nhìn <BR>            thấy Cổ Yêu thành không tự chủ được quỳ gối trên mặt đất, lẳng lặng <BR>            quỳ lễ.</P>

<P>            Hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra <BR>            vẻ xấu hổ. Hắn quay mặt nhìn biểu tình lạnh như băng của Thập Tam <BR>            không có kích động giống như mình, lại cảm giác được mình quá kém so <BR>            với người ta. Vì thế hắn hít một hơi thật sâu hướng về Cổ Yêu thành <BR>            phun một bãi nước bọt, thấp giọng nói vài câu, vẻ kính sợ biến mất <BR>            thay vào đó là vẻ khinh thường.</P>

<P>            Đối với biểu hiện của Thập Tam và Hổ Bào, Vương Lâm bật cười. Hắn <BR>            bước về phía trước một bước cả người như làn khói nhẹ từ từ bay đi.</P>

<P>            Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau.</P>

<P>            Khoảng cách trăm dặm rất nhanh liền trôi qua, Cổ Yêu thành đã rõ <BR>            ràng trước mắt.<BR>            Cổ Yêu thành có một diện tích khổng lồ, liếc mắt nhìn cơ hồ không <BR>            thấy cuối. Diện tích rộng lớn của nó từ trước đến giờ Vương Lâm cũng <BR>            chưa thấy qua. Tuy nhiên sau khi đã từng vượt qua tinh không, trong <BR>            mắt Vương Lâm đã nhìn thấy vô số tinh cầu, một mảnh tinh vân. Vì vậy <BR>            mà cho dù ngôi thành này có lớn thế nào, trong mắt hắn cũng nhỏ bé <BR>            không đáng kể.</P>

<P>            Tiến vào thành, Vương Lâm không có thu liễm tiên lực, cứ thong dong, <BR>            từng bước đi vào.<BR>            Cửa phía Bắc thành có rất đông người đi lại nên có thị vệ canh gác.</P>

<P>            Vương Lâm biết ở Tu Chân Giới, hết thảy dựa vào thực lực nói chuyện, <BR>            nếu khiêm tốn quá ngược lại không tốt. Nơi đây người xếp hàng vào <BR>            thành rất đông, nếu chờ đợi chỉ sợ vài canh giờ còn không thể vào <BR>            thành.</P>

<P>            Hắn cứ thế rẽ đám người mà đi thẳng đến cửa thành. Thập Tam và Hổ <BR>            Bào theo sát phía sau Vương Lâm. So với nét mặt khẩn trương của Hổ <BR>            Bào thì Thập Tam lạnh như băng, có vẻ chững chạc hơn.</P>

<P>            Vương Lâm đột nhiên đi tới cửa thành, đám thị vệ đứng có thể thấy <BR>            cực kỳ rõ ràng. Những thị vệ này đều là yêu binh dưới phủ Tả Dực <BR>            tướng quân của Cổ Yêu thành.<BR>            Tu vi mỗi người đều tương đương với tu sĩ Trúc Cơ. Ở trong mắt bọn <BR>            họ Vương Lâm chỉ như người hoang dã tầm thường, trong cơ thể cũng <BR>            không có yêu lực.</P>

<P>            Nhưng Thập Tam và Hổ Bào phía sau Vương Lâm, yêu lực trong cơ thể cơ <BR>            thể cuồn cuộn, chắc là phải đạt tới trên ba giáp.</P>

<P>            Có thể có người hầu như vậy, trong mắt đám thị vệ Vương Lâm lập tức <BR>            trở nên thần bí. Tuy nhiên nếu chỉ vậy cũng không đủ để khiến cho <BR>            bọn họ phá hỏng quy củ.</P>

<P>            Lúc Vương Lâm đi vào, một tên thị vệ liền bước ra, hắn mặc áo giáp <BR>            màu đen trong tay cầm một cây trường thương. Hắn giơ trường thương <BR>            ra phía trước, lạnh giọng nói:</P>

<P>            - Lui ra!</P>

<P>            - Láo xược!</P>

<P>            Không đợi Vương Lâm nói chuyện, Thập Tam liền tiến lên rồi đấm ra <BR>            một quyền. Ở trong mắt Thập Tam, Vương Lâm chính là thiên uy, tất cả <BR>            những người nào vô lễ với Vương Lâm đó là kẻ địch của hắn.</P>

<P>            Một quyền này hắn không hề lưu thủ. Thuật Luyện thể Cự Ma Tộc khiến <BR>            thân thể hắn cứng rắn như tinh thiết. Một quyền của hắn giống như <BR>            phi kiếm của tu sĩ, khi đánh ra mang theo tiếng rít gió. Thậm chí <BR>            không gian xung quanh đều hơi vặn vẹo, đánh thẳng tới tên yêu binh <BR>            thị vệ kia.</P>

<P>            Nét mặt của tên yêu binh biến đổi, một quyền của Thập Tam giống như <BR>            sao băng trong mắt hắn, cũng có một luồng lực lượng kỳ dị ở bên <BR>            trong. Hắn muốn tránh né nhưng phát hiện thân thể bị một luồng lực <BR>            vô hình trói buộc giống như đang ở trong nước, cử động rất chậm <BR>chạp.</P>

<P>            Nhưng người này là người có nhiều kinh nghiệm, đối diện với nguy <BR>            hiểm, trường thương trong tay hắn lập tức chắn ngang trước người, <BR>            thân mình lấy tốc độ lớn nhất nhảy lùi về phía sau.</P>

<P>            Nắm tay Thập Tam chạm vào trên trường thương, chỉ nghe một tiếng <BR>            trầm trầm vang lên, trường thương bỗng nhiên rạn nứt, rồi giống như <BR>            bị một lực lớn phá hủy mà vỡ vụn. </P>

<P>            Tên yêu binh thị vệ sắc mặt trắng bệch, tuy nói luồng lực trói buộc <BR>            biến mất nhưng thân thể hắn cũng bị đẩy lui ra sau mấy bước mới đứng <BR>            vững, khóe miệng chảy máu tươi.</P>

<P>            Nếu không phải có thị vệ khác ở xung quanh lập tức tiến lên đỡ lấy, <BR>            người này chắc chắn bị thương càng nặng. Ngay cả người đỡ lấy hắn <BR>            cũng sắc mặt trắng bệch, thân hình run lên hiển nhiên cũng bị lực <BR>            lượng còn sót làm cho bị thương.</P>

<P>            Lúc này thị vệ ở trong ngoài cửa thành tức giận chạy ra, vây quanh <BR>            mấy người Thập Tam, cũng có thị vệ đi thông báo với cấp trên. </P>

<P>            Đoàn người đang ở ngoài cửa chờ vào thành thấy cảnh tượng như vậy <BR>            đều nhanh chóng tản ra, mà đứng xem náo nhiệt.</P>

<P>            - Thập Tam! - Vương Lâm trầm giọng nói.</P>

<P>            Thập Tam lập tức tiến lên, bộ dạng cung kính. Mặc dù là Vương Lâm <BR>            quở mắng, hắn cũng không có lời oán giận.</P>

<P>            - Một quyền kia của ngươi là không đúng! - Tiếng nói Vương Lâm trầm <BR>            thấp. Thập Tam hạ giọng hô "dạ", khẽ nói:</P>

<P>            - Ở trong mắt Thập Tam, bất kỳ người nào bất kính với lão tổ đều là <BR>            kẻ thù của Thập Tam!</P>

<P>            Hổ Bào lặng im đứng bên cạnh. Vừa rồi, hắn không có kích động như <BR>            Thập Tam, vốn trong lòng hơi có chút hối hận. Nhưng lúc này nhìn vẻ <BR>            mặt thâm trầm vủa Vương Lâm thì trong lòng nhẹ thở ra, thầm nói: <BR>            "Cũng may vừa rồi không ra tay, nếu không làm lão tổ không vui vậy <BR>            thì mất nhiều hơn được."</P>

<P>            Vương Lâm lắc đầu nói:</P>

<P>            - Một quyền kia của ngươi, tuy là dùng hết sức nhưng lại chỉ phát <BR>            huy được bốn phần lực, còn lại đều tiết ra ngoài, chưa làm được <BR>            khống chế tùy tâm. Nếu không tên Yêu binh kia nếu tiếp nhận, chắc <BR>            chắn không thể sống sót!</P>

<P>            Thập Tam ngẩn người, nhưng lập tức gật đầu, mắt lộ vẻ trầm tư.</P>

<P>            Giờ phút này, xung quanh hơn mười tên yêu binh, đều nổi sát khí, <BR>            cũng không biết ai cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp cầm <BR>            vũ khí trong tay ngưng tụ yêu lực toàn thân tấn công tới ba người <BR>            bọn Vương Lâm.</P>

<P>            Ngoài cửa thành yêu lực tung hoành cát bay bốn phía. Một cỗ sát khí <BR>            từ trên thân đám yêu binh tản ra. Đám yêu binh này đều là người kinh <BR>            nghiệm sa trường, nếu thả ra sát khí cho dù người tu vi cao thâm hơn <BR>            bọn họ, nhưng chênh lệch không quá lớn thì cũng không thể chịu nổi!</P>

<P>            - Người xem cho kỹ, thuật luyện thể và pháp lực thần thông tuy khác <BR>            nhau, nhưng cũng có điểm giống nhau. Ta mặc dù không luyện thể, <BR>            nhưng một quyền đánh ra cũng có thể đạt hiệu quả như vậy! - Nói xong <BR>            hắn nắm tay phải, tùy ý đánh về phía trước một đòn.</P>

<P>            Một quyền của hắn đánh vào không trung, lập tức từ nắm tay của hắn <BR>            xuất hiệnmột gợn sóng. Dưới sự khuếch tán của gợn sóng này, tất cả <BR>            yêu binh xông tới lập tức chậm lại, giống như là bị đông cứng.</P>

<P>            Nhưng bất ngờ, sóng gợn khuếch tán với tốc độ cực nhanh, yêu binh <BR>            xung quanh lập tức bị đẩy bay ngược ra đằng sau, tốc độ nhanh gấp <BR>            mấy lần lúc xông lên.</P>

<P>            Cả đám yêu binh sắc mặt đều tái nhợt, không kìm được phun ra một <BR>            ngụm máu tươi.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm không thu lại mà duỗi bàn tay ra, trong nháy mắt <BR>            máu tươi của đám yêu binh hóa thành từng giọt máu nhanh chóng ngưng <BR>            tụ thành một quả cầu máu trên tay phải Vương Lâm.</P>

<P>            Tay phải hắn vung về phía trước, quả cầu máu này lập tức bay ra như <BR>            một tia chớp màu đỏ đánh vào tường thành.</P>

<P>            Ngay tại thời điểm quả cầu máu hạ xuống, một tiếng "hừ" lạnh từ <BR>            trong cửa thành truyền ra. Sau đó một thân hình màu hồng, giẫm chân <BR>            một cái, bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa thành, tay phải người này <BR>            điểm một cái vào hư không. Chỉ thấy quả cầu máu đến gần tường thành <BR>            lập tức tan vỡ, một lần nữa hóa thành giọt máu, tản ra xung quanh. <BR>            Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường, khẽ mỉm cười nói:</P>

<P>            - Có thể ở nơi này gặp được người đến từ cùng một nơi, khiến tại hạ <BR>            có chút ngạc nhiên vui mừng.</P>

<P>            Vầng sáng đỏ như máu tản đi, lộ ra một người con gái ở bên trong. <BR>            Nàng vừa xuất hiện, lập tức yêu binh bốn phía đề quỳ một gối xuống, <BR>            cung kính nói:</P>

<P>            - Tham kiến Diêu Nghiêu lĩnh!</P>

<P>            Người con gái có đôi mắt phượng, hai đầu lông mày sát nhau, mặc bộ <BR>            quần áo màu trắng. Mái tóc dài màu đen xõa xuống vai. Nàng lạnh lùng <BR>            liếc mắt nhìn Vương Lâm, đôi mi thanh tú nhíu lại, nói:</P>

<P>            - Vương Lâm!</P>

<P>            Một tia sáng thoáng xuất hiện trong mắt Vương Lâm. Hắn đánh giá cẩn <BR>            thận nàng một chút. Người này lúc trước hắn gặp qua, ở bên ngoài cửa <BR>            Đông Hải Yêu linh. Lúc đó, nàng độc chiếm một nơi. Đây cũng là <BR>            nguyên nhân lần trước Vương Lâm để ý. Tu vi của nàng đạt tới Anh <BR>            biến hậu kỳ, tuy chưa viên mãn nhưng cũng không quá xa.</P>

<P>            - Xem ra tên Vương mỗ, ở trên Thiên Vận tinh được không ít người <BR>            biết đến. - Vương Lâm mỉm cười bước về phía trước một bước. Một bước <BR>            đi tới này lập tức một luồng khí tức hung ác từ sau lưng Vương Lâm <BR>            bỗng nhiên xuất hiện như con sóng giận dữ, điên cuồng tản ra bốn <BR>            phía.</P>

<P>            Người con gái áo trắng kia lạnh lùng liếc nhìn Vương Lâm một cái, <BR>            đôi mày nhíu lại, lui ra sau một bước, bình thản nói:</P>

<P>            - Không nghĩ tới ngươi cũng ở tại Thiên Yêu quận. Ngươi tới Cổ Yêu <BR>            thành này nhất định là muốn giành chức vị để đạt được chiến công. <BR>            Cuộc chiến của hai chúng ta, không có ý nghĩa! -Nàng nói xong, xoay <BR>            người đi vào bên trong thành.</P>

<P>            Vương Lâm khẽ mỉm cười, bước vào cửa thành, Thập Tam và Hổ Bào theo <BR>            sát phía sau.<BR>            Người con gái áo trắng kia bước đi không nhanh, sau khi tiến vào <BR>            thành cũng không trực tiếp vào trong mà là đi sang bên phải. Nơi đó <BR>            có một quảng trường, bên trên có một tòa Truyền tống trận thật lớn.</P>

<P>            Yêu binh canh gác xung quanh sau khi nhìn thấy người con gái đều quỳ <BR>            một gối xuống đất, cực kỳ cung kính.</P>

<P>            Bước vào trong Truyền tống trận, nàng xoay người nhìn về phía Vương <BR>            Lâm, lạnh như băng nói:</P>

<P>            - Ngươi theo ta đi gặp Tả dực Yêu tương. Nơi đây chính là Cổ Yêu <BR>            thành, cũng là thành của Yêu tương đại nhân. Muốn giành chức vị phải <BR>            được Yêu tương chấp nhận!</P>

<P>            - Được! - Vương Lâm gật đầu cười nói với Thập Tam và Hổ Bào:</P>

<P>            - Hai người các ngươi vào thành chờ ta! - Sau đó, hắn đi vào trận <BR>            pháp.</P>

<P>            Ngay lúc hắn đi vào, trận pháp liền mở ra. Trong luồng ánh sáng <BR>            trắng lóe lên, Vương Lâm và người con gái kia biến mất.</P>

<P>            Sau một hồi không thoải mái sau khi truyền tống, Vương Lâm khôi phục <BR>            bình thường, bắt đầu đánh giá nơi đang đứng. Trước mặt có một tòa <BR>            kiến trúc rộng lớn cao tới tận mây.<BR>            Đây là một tòa cung điện thật lớn. Ở trong cung điện, một pho tượng <BR>            cao ngất tầng trời. Pho tượng này là một đại hán mặc áo giáp, một <BR>            luồng khí yêu dị mạnh mẽ từ trên tượng phát ra cuồn cuộn. Toàn bộ <BR>            bầu trời đều bị yêu lực này làm rối loạn hình thành từng vòng tròn.</P>

<P>            Người con gái áo trắng đi ra khỏi trận pháp, lạnh giọng nói:</P>

<P>            - Yêu tương đại nhân, ta đã đưa người tới.</P>

<P>            Giọng nói vừa dứt, lập tức một tiếng cười sang sảng từ trong cung <BR>            điện mênh mông truyền ra. Ngay sau đó, trên pho tượng thật lớn kia <BR>            có một bóng người hạ xuống. Bóng người với tốc độ cực nhanh, nháy <BR>            mắt tới gần, đứng ở giữa không trung. Người này tướng mạo tầm <BR>            thường, nhưng có một sự dũng mãnh. Hắn mặc áo choàng tím, hai bàn <BR>            tay cực to, toàn thân có một sự uy nghiêm. Ánh mắt hắn sáng như sao <BR>            nhìn về phía Vương Lâm, cười lớn nói:</P>

<P>            - Ngươi là người bên ngoài tới, đánh yêu binh của ta ở ngoài thành?</P>

<P>            Con ngươi Vương Lâm co lại. Yêu lực toàn thân của đại hán hoàn toàn <BR>            nội liễm, nếu là người thường không thể phát hiện. Nhưng lấy tu vi <BR>            của Vương Lâm chỉ liếc mắt liền nhìn ra người này rất mạnh. Yêu lực <BR>            trong cơ thể hắn chỉ sợ không ít hơn mười vạn giáp. Cũng tức là nói <BR>            người này tuy là không đạt tới Vấn Đỉnh, nhưng kém không nhiều lắm!</P>

<P>            Phải biết rằng, tại Yêu linh chi địa, ba sao bằng một giáp, ba giáp <BR>            là Trúc Cơ, ba mươi giáp là Kết Đan, ba trăm giáp Nguyên Anh, ba <BR>            nghìn giáp Hóa Thần, ba vạn giáp Anh Biến, ba mươi vạn giáp Vấn <BR>Đỉnh.</P>

<P>            - Đúng vậy! - Vương Lâm ngẩng đầu nói một cách thản nhiên.</P>

<P>            Ánh mắt đại hán trở nên chăm chú, bước ra mấy bước trong vừa cất <BR>            tiếng cười to, tay phải bỗng nhiên đánh ra phía trước, miệng quát:</P>

<P>            - Được. Vậy để cho bản tướng nhìn ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì!</P>

<P>            Một quyền của hắn nhanh như tia chớp, nhưng quỷ dị không có tiếng <BR>            động. Tuy là đánh vào hư không nhưng lại truyền thẳng đến Vương Lâm. <BR>            Trên mặt Vương Lâm không hề có một chút kinh hoàng, tay áo thong <BR>            dong vung lên, ngón cái tay phải trực tiếp ấn trên hư không!</P>

<P>            - Tịch diệt chỉ! - Một tia sáng lóe lên trong mắt người con gái áo <BR>            trắng đứng bên.</P>

<P>            Một chỉ của Vương Lâm khiến cho phạm vi trăm trượng xung quanh lập <BR>            tức trở thành một mảnh tĩnh mịch, toàn bộ sức sống giống như bị hút <BR>            ra ngưng tụ trên ngón cái của hắn.</P>

<P>            Trong nháy mắt khi hắn thi triển Tịch Diệt chỉ, khoảng không giữa <BR>            hắn với đại hán kia đột nhiên phát ra một tiếng nổ. Vương Lâm lui ra <BR>            sau ba bước, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.<BR>            Lại nhìn tráng hán đang ở giữa không trung. Lúc này, hắn thu hồi tay <BR>            phải, ánh mắt như lóe lên một tia chớp, cười nói:</P>

<P>            - Tốt! Bản tướng ở giữa không trung, mượn lực cũng là chiếm một ít <BR>            lợi thế của ngươi. Chỉ dựa vào một chỉ này, ngươi có thể trở thành <BR>            Trưởng lão bên trong phủ của ta!</P>

<P><BR>            Vương Lâm bình thản, lắc đầu nói:</P>

<P>            - Chức bên trong, Vương mỗ không cần!</P>

<P>            Đại hán nhíu mày, cười nói:</P>

<P>            - Sự hiểu biết của ngươi về đất Yêu linh chúng ta lớn hơn tưởng <BR>            tượng của bản Tướng. Không ngờ biết được chức vụ trong ngoài!</P>

<P>            Trong trí nhớ của La Vân, tổ tiên hắn từng lưu lại ghi chép. Tại Yêu <BR>            linh chi địa, có hai loại chức vụ. Chấp sự, trưởng lão đều là chức <BR>            vụ bên trong, không có binh quyền. Chỉ có Đô thống, thống lĩnh mới <BR>            có binh quyền.</P>

<P>            - Yêu đế từng có lời, đối với những người từ ngoài đến các ngươi, <BR>            chỉ cần có đủ tu vi, có thể ban cho chức vụ. Tiểu tử kia, muốn đạt <BR>            được chức vụ bên ngoài, thì phải xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi. <BR>            Một chỉ vừa rồi vẫn không đủ!</P>

<P>            Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi ngưng thần tĩnh khí, nói:</P>

<P>            - Ngươi có thể tiếp tục!</P>

<P>            Trong mắt đại hán kia hiện lên một tia tán thưởng. Hắn không nói nưa <BR>            mà đánh luôn một quyền vào hư không, một quyền vừa chém ra liền <BR>            nhanh chóng bị thu hồi, tiếp theo lại một quyền.</P>

<P>            Tốc độ hắn cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã đánh ra mười quyền. <BR>            Cảnh tượng sụp đổ lập tức xuất hiện. Nhưng lúc này không gian vô <BR>            cùng ngưng kết, sau mười quyền cũng không hoàn toàn sụp đổ.</P>

<P>            - Nếu ngươi tiếp được Thập Băng Chiến Ý này của ta, thì làm Đô <BR>thống!</P>

<P>            Đại hán hét lớn một tiếng, tay phải quơ một cái giống như xuyên thấu <BR>            hư vô, trực tiếp chộp vào nơi cảnh tượng sụp đổ rồi vung mạnh một <BR>            cái, ném về phía Vương Lâm.</P>

<P>            Thập Băng Chiến Ý này không có thực chất, nó là từ trong hư không <BR>            phát tán, dung nhập vào hư vô. Nó tập hợp khí tức toàn bộ yêu lực <BR>            mười quyền của Tả dực Yêu tương, cùng với sát khí cả đời chinh chiến <BR>            của hắn.</P>

<P>            Thập băng, là có mười lần biến hóa, mười lần sụp đổ, mỗi một lần đều <BR>            chồng chất lên. Lần sụp đổ thứ mười sẽ đạt tới một trình độ không <BR>            thể tin nổi. Loại thần thông này dõi mắt toàn bộ Tu Chân Giới cực kỳ <BR>            hiếm thấy. Đây là lần đầu tiên, Vương Lâm gặp phải.<BR>            Chỉ trong nháy mắt Thập Băng Chiến Ý truyền tới, Vương Lâm liền nhìn <BR>            ra manh mối. Hai mắt hắn sáng ngời, lui ra sau mấy bước, dưới chân <BR>            đạp một cái, cả người giống như cây tùng sừng sững ngàn năm. Hắn <BR>            cũng không dùng pháp bảo, trên tay phải xuất hiện làn khí xám, bỗng <BR>            nhiên sử dụng Sát lục tiên quyết.</P>

<P>            Cùng lúc đó, ngón trỏ tay phải hắn vươn ra, Hóa Ma chỉ vận chuyển <BR>            trong cơ thể. Tiên lực trong cơ thể trong nháy mắt nghịch hóa, thành <BR>            từng đạo ma khí ngưng tụ ở trên ngón trỏ bay đi. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 543: Ngộ trong chiến đấu.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Trong ba loại sát chiêu thì Tịch Diệt chỉ, Hóa Ma chỉ là hai chiêu <BR>            mà Vương Lâm thường sử dụng. Uy lực của chúng không thể uy hiếp Vấn <BR>            Đỉnh, chỉ có thể tung hoành trong số Anh Biến kỳ mà thôi.</P>

<P>            Nhưng ở trong tay Tư Đồ Nam, Tịch Diệt, Hóa Ma hai chỉ lại có uy lực <BR>            kinh người. Cho dù là tu sĩ Vấn Đỉnh cũng có thể giết. Nguyên nhân <BR>            căn bản thì ngoại trừ việc liên quan nhất định đến tu vi, chủ yếu đó <BR>            là tinh túy của Tịch Diệt và Hóa Ma. </P>

<P>            Ba sát chiêu này là do Tư Đồ Nam sáng tạo. Bởi vì thân ở ma đạo cho <BR>            nên ba chiêu này tự nhiên bị lây ma tính. Nếu không có một trái tim <BR>            nhập ma thì không thể nắm giữ được toàn bộ tinh túy của nó.</P>

<P>            Mà đạo của Vương Lâm và Tư Đồ Nam có sự khác nhau rõ rệt. Như thế <BR>            khi hắn thi triển Tịch Diệt và Hóa Ma chỉ so với Tư Đồ Nam thiếu đi <BR>            sự linh động và biến hóa.</P>

<P>            Trên thực tế, giữa hai loại chỉ pháp này còn có thần thông. Chính là <BR>            một điểm đó cho nên Tư Đồ Nam cũng không dạy toàn bộ thần thông phía <BR>            sau cho Vương Lâm.</P>

<P>            Không phải hắn keo kiệt mà là một khi dạy toàn bộ cho Vương Lâm, lâu <BR>            ngày dùng sẽ bị biến đổi. Đạo của Vương Lâm, rất có thể sẽ bị ảnh <BR>            hưởng.</P>

<P>            Hoàng Tuyền chỉ là chiêu cuối cùng trong ba sát chiêu. Uy lực chiêu <BR>            này vượt xa hai chiêu trước, gần như đạt tới Tiên thuật cấp thấp.</P>

<P>            Lúc trước Tư Đồ Nam truyền thụ chiêu này cũng đã do dự rất lâu. <BR>            Nguyên nhân căn bản bởi vì chiêu này uy lực chẳng những rất mạnh có <BR>            thể uy hiếp đến tu sĩ Vấn Đỉnh mà quan trọng hơn là nếu dùng quá <BR>            nhiều lần, nhất định sẽ ảnh hưởng đạo tâm của Vương Lâm, khiến hắn <BR>            dần dần nhập vào ma đạo.</P>

<P>            Chiêu cuối cùng này không thể so với hai chiêu trước. Hai chiêu <BR>            trước bởi vì không có thần thông đằng sau, với tu vi của Vương Lâm <BR>            cho dù sử dụng nhiều thế nào cũng không thể ảnh hưởng đạo tâm. Nhưng <BR>            chiêu cuối cùng này lại không hề có thần thông đi kèm, toàn bộ uy <BR>            lực nằm hết trong một chỉ đó!</P>

<P>            Những điều này, Tư Đồ Nam từng nói kỹ cho Vương Lâm. Cho nên nhiều <BR>            năm như vậy Vương Lâm cũng chỉ dùng tới chiêu đó một lần. Đó là lúc <BR>            đánh một trận với Tử hệ lão lục, tu sĩ Vấn Đỉnh trung kỳ Trần Đào.</P>

<P>            Trên thực tế chiêu cuối cùng này mới chân chính là sát chiêu!</P>

<P>            Thập Băng Quyền Ý của Tả dực Yêu tương, sinh ra từ hư vô, dung hợp <BR>            với không trung. Nó vốn là vô hình và cũng là một quyền mạnh nhất <BR>            tập trung toàn thân tinh khí thần của Tả dực Yêu tương. Quyền đó một <BR>            khi đánh ra thì quyền ý có thể Phá toái hư không, giết người một <BR>            cách vô hình.</P>

<P>            Ngón trỏ tay phải Vương Lâm trong nháy mắt vươn ra. Tiên lực trong <BR>            cơ thể hắn điên cuồng nghịch chuyển. Chỉ trong nháy mắt một lượng <BR>            lớn ma khí ngưng tụ trên ngón tay. Lúc này, ngón tay của hắn hoàn <BR>            toàn bị một màu đen bao phủ, cho dù mặt trời chói chang cũng không <BR>            thể xuyên thấu.</P>

<P>            Thứ màu đen đó, chính là một loại ma hóa thuần túy.</P>

<P>            Trong nháy mất ngón trỏ Vương Lâm điểm vào hư không, hắn lập tức rõ <BR>            ràng cảm nhận được luồng quyền ý tràn ngập khắp nơi. Ngay trong nháy <BR>            mắt, lần sụp đổ thứ nhất đã tới!<BR>            Giống như toàn bộ thiên địa giờ phút này lấy Vương Lâm làm trung tâm <BR>            mà sập xuống!<BR>            Một cỗ lực lượng cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng trong hư vô ép <BR>            lên người Vương Lâm. Trên tay phải của hắn, tia sáng màu đen lóe ra, <BR>            tốc độ nghịch chuyển tiên lực trong cơ thể đạt tới một trình độ <BR>            không thể tin. Bỗng nhiên màu đen trên ngón tay đột nhiên khuếch <BR>            tán, trong nháy mắt tản ra toàn thân.</P>

<P>            Chỉ nghe một tiếng nổ vang trời lở đất truyền khắp Cổ Yêu thành. Sắc <BR>            mặt Vương Lâm trắng bệch, lui ra sau vài bước mới đứng vững. Ngón <BR>            trỏ tay phải hắn lúc này hơi run rẩy, tê dại.</P>

<P>            Thứ lực lượng khủng bố đang ép tới người liền lui lại. Nhưng lập tức <BR>            nó tăng khí thế gấp mười lúc trước, từ trong hư vô đánh tới!</P>

<P>            Lần sụp đổ thứ hai tiến đến. Lần sụp đổ thứ hai này diễn ra với tốc <BR>            độ hiếm thấy, so với lần thứ nhất nhanh hơn mấy lần, gần như khoảnh <BR>            khắc từ bốn phương tám hướng tấn công đến.</P>

<P>            Ngón tay Vương Lâm vẫn đang run rẩy. Uy lực Hóa Ma chỉ chỉ có thể <BR>            giúp hắn chống cự lần thứ nhất sụp đổ!</P>

<P>            - Đây cũng không phải là thuật thần thông tu sĩ Anh Biến có thể thi <BR>            triển! Uy lực loại pháp thuật này cho dù là mười tu sĩ Vấn Đỉnh cũng <BR>            chỉ có hai người có thể nắm giữ! - Trong mắt Vương Lâm lóe ra ánh <BR>            sáng kỳ dị.</P>

<P>            Uy lực lần sụp đổ thứ hai gấp mười lần thứ nhất. Lần này trong phạm <BR>            vi nghìn trượng, không trung giống như bị bảo phủ bởi một trận bão <BR>            cát. Thậm chí cả bức tranh xoay tròn không ngừng phía bên trên cung <BR>            điện đều bị lôi kéo vào.</P>

<P>            Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, trên tay phải của hắn hai luồng khí xám <BR>            giống như hai con rồng đen nhanh chóng bay lượn. Tại lúc này hắn <BR>            không chút do dự dùng Sát lục tiên quyết. </P>

<P>            Hai con rồng gầm thét mà lao ra, cuốn theo một dòng khí kinh người, <BR>            xuyên qua không trung. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên con rồng gặp <BR>            lực lượng lần thứ hai sụp đổ.</P>

<P>            Thứ lực lượng đó cực mạnh, chỉ nghe từng hồi tiếng nổ "ầm ầm" quanh <BR>            quẩn. Trong tiếng gầm rít, con rồng hóa thành từng đạo khí xám hình <BR>            thành một cơn lốc xoáy màu xám. Trung tâm lốc xoáy chính là vị trí <BR>            của Vương Lâm.</P>

<P>            Lực lượng lần thứ hai sụp đổ dừng vào trên lốc xoáy màu xám, lập tức <BR>            yếu đi nhanh chóng. Cùng lúc đó một cỗ khí tức giết chóc từ trong <BR>            lốc xoáy màu xám điên cuồng khuếch tán.</P>

<P>            Luồng khí tức giết chóc đó có thanh thế kinh người, giống như có thể <BR>            diệt tiên tru ma, từ trong lực lượng lần thứ hai sụp đổ mà phá ra <BR>            một lỗ hổng. Dựa vào một cỗ sát lục xung thiên cứng rắn bức lui <BR>            quyền ý lần thứ hai.</P>

<P>            Vương Lâm lại bước về phía trước một bước, hắn như một ngôi sao băng <BR>            trong nháy mắt lao ra. Cùng lúc đó tay phải hắn chộp một cái, vòng <BR>            xoáy khí xám lập tức chấn động tiêu tan hóa thành hai luồng khí xám <BR>            giao nhau, xuất hiện bên trong tay phải Vương Lâm.</P>

<P>            - Ngưng!</P>

<P>            Vương Lâm gầm nhẹ, hai luồng khí xám giao nhau lập tức ngưng lại hóa <BR>            thành một thanh trường kiếm bảy thước phát ra vô tận những tia sáng <BR>            màu xám. Kiếm trong tay Vương Lâm lập tức tản ta một luồng khí tức <BR>            giết chóc kinh người.</P>

<P>            Vào lúc này Vương Lâm giống như biến thành một người khác. Ở trên <BR>            người hắn không hề có vẻ tiên phong đạo cốt, chỉ có khí tức giết <BR>            chóc mà thôi.</P>

<P>            Hắn giống như một ma thần, cầm trong tay lệnh giết chóc, thế như chẻ <BR>            trẻ, đạp qua hư không thẳng đến Tả dực Yêu tương ở trong không <BR>trung.</P>

<P>            Tả dực Yêu tương khẽ "a" một tiếng, hai mắt lộ ra ánh sáng, cười lớn <BR>            nói:</P>

<P>            - Hay! Dưới Thập Băng Quyền Ý của bản tướng, ngươi là một trong số <BR>            không nhiều người có thể phản công. Để xem ngươi có thể phá vỡ tám <BR>            lần sụp đổ để đi vào gần ta hay không?</P>

<P>            Lúc này Diêu Tích Tuyết - con gái của Huyết tổ vẫn đứng ở xa xa, <BR>            khuôn mặt xinh đẹp hơi nhíu lại. Ba năm trước lúc nàng đi vào Cổ Yêu <BR>            thành cũng bị thua dưới Thập Băng Quyền Ý. Thần công này cực kỳ bá <BR>            đạo, càng về sau càng không thể chống cự. Với tu vi của nàng tới lần <BR>            sụp đổ thứ tư đã có vẻ quá sức. Nếu không phải có Huyết thuật gia <BR>            truyền, chỉ sợ không thể sống quá lần thứ năm!</P>

<P>            Mặc dù như thế, nàng cũng bại ở dưới lần thứ tám. Tả dực Yêu tương <BR>            thấy vậy ban cho chức Thống lĩnh! Phải biết rằng ở Cổ Yêu thành, <BR>            chức Đô thống là gần với Yêu tương nhất, cho tới bây giờ toàn Cổ Yêu <BR>            thành cũng chỉ có bốn Đô thống!</P>

<P>            Về phần Nghiêu lĩnh thì nhiều hơn, có tới mười sáu người.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm chỉ có một sự giết chóc, một người một kiếm đạp <BR>            phá hư không thẳng đến Tả dực Yêu tương!</P>

<P>            Chẳng qua giữa hắn cùng Tả dực Yêu tương vẫn còn tám lần sụp đổ ngăn <BR>            trở. Lần sụp đổ thứ ba mạnh gấp mười lần thứ hai im lìm từ bốn <BR>            phương tám hướng tràn tới, như vô số ngọn núi lớn đè ép, "ầm ầm" đè <BR>            lên Vương Lâm.</P>

<P>            Hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng đỏ rực, khí tức giết chóc đậm đặc. <BR>            Đối mặt lần thứ ba, hắn không có gì khiếp đảm, ngược lại trong mắt <BR>            hiện lên ý chí chiến đấu. Thanh kiếm trong tay bỗng nâng lên, miệng <BR>            quát nhỏ:</P>

<P>            - Lần thứ ba, vỡ cho ta!</P>

<P>            Thanh kiếm giết chóc của hắn trong nháy mắt tản ra những tia sáng <BR>            màu xám mà trước nay chưa từng có. Từng tia sáng màu xám ndài hơn <BR>            mười trượng. Thậm chí gần như bao phủ thân hình Vương Lâm bên trong, <BR>            giống như là thiêu đốt, hóa thành một ngôi sao băng trực tiếp lao <BR>ra.</P>

<P>            Uy lực một kiếm, kinh thiên địa, quỷ thần khiếp!</P>

<P>            Quyền ý lần thứ ba trong nháy mắt bị kiếm này mạnh mẽ chém vỡ một lỗ <BR>            hổng. Cả kiếm và người Vương Lâm dung hợp bỗng nhiên lao thẳng tới <BR>            Yêu tương. Hai mắt Tả dực Yêu tương càng sáng, cười nói:</P>

<P>            - Tốt!</P>

<P>            Vương Lâm vừa mới lao ra, lập tức lần thứ tư sụp đổ tiến đến. Thập <BR>            Băng Quyền Ý càng về sau, uy lực ẩn chứa bên trong càng mạnh! </P>

<P>            Giờ phút này lần thứ tư sụp đổ, mức độ mạnh mẽ gấp lần thứ nhất ngàn <BR>            lần! Uy lực như này không phải tu sĩ Anh Biến bình thường có thể <BR>            chống cự.</P>

<P>            Lần thứ tư sụp đổ xuất hiện lập tức khiến cho trời đất biến sắc, <BR>            ngay cả vòng xoáy phía trên cung điện cũng bị vặn vẹo như là không <BR>            chịu nổi uy lực của nó.</P>

<P>            Lần thứ tư sụp đổ rít lên lao đến, Thanh kiếm trong tay Vương Lâm <BR>            được dung hợp bởi trạng thái giết chóc lập tức vỡ nát. Lực lượng gấp <BR>            ngàn lần thứ nhất sụp đổ nếu tu vi không đạt tới Anh Biến hậu kỳ, <BR>            căn bản không thể chống cự!</P>

<P>            Thanh kiếm giết chóc rời khỏi tay Vương Lâm, cùng lúc đó lực lượng <BR>            lần thứ tư sụp đổ như dời non lấp biển cũng đến. Giờ phút này nếu <BR>            coi lần thứ tư sụp đổ thành con sóng dữ, vậy Vương Lâm là một con <BR>            thuyền nhỏ trong làn sóng!</P>

<P>            Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, thế tấn công của hắn không thể không tạm <BR>            dừng. Toàn thân hắn giống như bị lực lượng vô cùng vô tận đè ép.</P>

<P>            Hắn có thể cảm giác được với thực lực của mình quả quyết không thể <BR>            chịu đựng được lần thứ tư. Nếu là thanh kiếm giết chóc có thêm một <BR>            ít khí xám, có lẽ hắn có thể liều mạng. Nhưng bốn năm qua hắn giết <BR>            người cũng nhiều, nhưng tiên quyết giết chóc cũng cực khó thành <BR>công.</P>

<P>            Ngoại trừ sát lục tiên quyết, dùng Hoàng Tuyền chỉ hẳn là có thể phá <BR>            vỡ lần thứ tư. Nhưng Hoàng Tuyền chỉ là sát chiêu chính thức của <BR>            Vương Lâm, tại nơi Yêu linh đầy nguy cơ này hắn không muốn dễ dàng <BR>            bại lộ toàn bộ thực lực!</P>

<P>            Giờ phút này, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn buông tay <BR>            phải, thanh kiếm giết chóc lập tức hóa thành hai luồng khí xám theo <BR>            tay phải hắn chui vào cơ thể. Bỗng nhiên ở trên mi tâm xuất hiện hai <BR>            ký hiệu màu xám, ký hiệu này nhanh chóng lan tràn bao trùm toàn thân <BR>            hắn hình thành hai đạo Sanh ấn phòng hộ.</P>

<P>            Đúng lúc này, lần thứ tư sụp đổ tới người.</P>

<P>            Lực lượng cực lớn gấp ngàn lần thứ nhất ép lên người Vương Lâm. Hắn <BR>            lập tức cảm nhận được quyền ý bên trong lần thứ tư sụp đổ! Bên trong <BR>            quyền ý, ẩn chứa một niềm tin vô bờ bến!</P>

<P>            "Niềm tin". Hai mắt Vương Lâm trở nên sáng ngời, loại ánh sáng này <BR>            trong mấy trăm năm nay rất ít xuất hiện trong mắt hắn. Giống như Chu <BR>            Dật năm xưa, vào lúc linh lực thiêu đốt ngộ ra. </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 544: Ma niệm.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Giờ phút này hắn cảm nhận được niềm tin bên trong Thập Băng Quyền Ý. <BR>            Niềm tin đến từ Tả dực Yêu tướng, đó chính là một loại kinh nghiệm <BR>            sa trường, giết địch vô số tạo thành niềm tin tất thắng. Là tất cả <BR>            tâm niệm những người bị thua, bị chết dưới Thập Băng Quyền Ý tập hợp <BR>            lại. </P>

<P>            Mức độ mạnh mẽ của niềm tin đó, vượt rất xa sự tưởng tượng của Vương <BR>            Lâm. Tại khoảnh khắc thân thể thừa nhận lực lượng lần thứ tư sụp đổ, <BR>            tâm thần Vương Lâm cũng trải qua niềm tin đến từ trong quyền ý.</P>

<P>            - Mười lần sụp đổ vốn là cực hạn. Vào lúc này, không ngờ nó lại đang <BR>            tiến hóa đến lần thứ mười một. Tả dực Yêu tướng thi triển Thập Băng <BR>            Quyền Ý với ta, mục đích đó là sau khi đánh bại ta, hấp thu tâm niệm <BR>            khiến cho quyền ý này được nâng cao.</P>

<P>            Thập Băng Quyền Ý sở dĩ mạnh mẽ bởi vì có niềm tin. Nó đánh bại càng <BR>            nhiều người, uy lực của nó sẽ càng mạnh!</P>

<P>            Một cảm giác suy sụp không thể chống cự bất giác xuất hiện ở trong <BR>            lòng hắn. Chẳng qua cảm giác này gần như vừa mới sinh ra, lập tức bị <BR>            Vương Lâm mạnh mẽ bóp nát.</P>

<P>            Thân hình hắn như bị một thứ lực lượng nào đó ném đi, bay ra xa tới <BR>            nghìn trượng mới dừng lại. Trong nháy mắt hạ xuống, hắn lật thân <BR>            hình, đầu ngón tay trái vạch trên mặt đất, liền nghe một loạt tiếng <BR>            động vang chói tai vang lên, thân hình Vương Lâm loạng choạng hơn <BR>            mười trượng mới đứng vững.</P>

<P>            Lúc này toàn thân Vương Lâm gần như bị ký hiệu ở mi tâm bao trùm. Ký <BR>            hiệu đó sau khi chịu đựng Thập Băng Quyền ý lập tức tán loạn, hóa <BR>            thành từng điểm màu xám tiêu tán. Ở mi tâm chỉ còn nửa ký hiệu, chậm <BR>            rãi tỏa ra màu xám mờ mờ.</P>

<P>            Sinh ấn do tu luyện tiên quyết giết chóc mà ra, giờ phút này chỉ còn <BR>            lại nửa đạo ở mi tâm Vương Lâm, còn lại toàn bộ tiêu tan.</P>

<P>            - Lấy tu vi Anh Biến trung kỳ của ngươi, có thể chống cự lần thứ tư <BR>            sụp đổ mà không chết. Ngươi lui ra đi! Chức Đô thống ngươi không có <BR>            khả năng đạt được. Cho dù chức vụ Nghiêu lĩnh cũng không thuộc về <BR>            ngươi. Vị trí của ngươi chỉ có thể là trường nham!<BR>            Ánh sáng trong mắt Tả dực Yêu tướng tiêu tan, hắn chắp tay sau lưng <BR>            nói một cách bình thản. Biểu tình của hắn mặc dù không lộ ra vẻ <BR>            khinh thường, nhưng lời nói lại biểu lộ rõ!<BR>            Hai mắt Vương Lâm lóe sáng. Thập Băng Quyền Ý này chính là một loại <BR>            cầu nối tinh thần đến đỉnh. Một tu sĩ đạo tâm thăng hoa, đạo tâm và <BR>            nguyên thần kết hợp khiến cho nguyên thần tiến hóa mà dung nhập vào <BR>            bên trong đạo tâm. Thể xác và tinh thần bên trong chỉ còn một niềm <BR>            tin, niềm tin này cực kỳ vững chắc, nó có thể ảnh hưởng hết thảy, có <BR>            thể thay đổi trời đất.</P>

<P>            "Thần thông Niềm tin!" Vương Lâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tả dực Yêu <BR>            tướng ở xa xa. Ánh mắt hắn thâm u, giống như ẩn chứa trí tuệ và hiểu <BR>            ra.</P>

<P>            Ánh mắt Vương Lâm càng ngày càng sáng, hắn chậm rãi nâng tay phải, <BR>            vươn ngón trỏ. Động tác đồng dạng, cũng là khúc nhạc dạo của Hóa Ma <BR>            chỉ, nhưng lúc này Vương Lâm thi triển ra lại là khác hẳn!</P>

<P>            Động tác của hắn trong mắt Tả dực Yêu tương lại rất khác biệt. Hắn <BR>            khẽ "a" một tiếng, ánh sáng tiêu tan trong hai mắt lại ngưng tụ một <BR>            lần nữa! Lúc này đây còn sáng gấp mấy lần lúc nãy!</P>

<P>            - Này...</P>

<P>            Tả dực Yêu tướng liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối, trên mặt <BR>            không khỏi có chút chú ý.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết ở xa xa lại biến sắc, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, <BR>            trong lòng như nổi sóng, nàng nhớ tới lời nói của phụ thân. Đối với <BR>            Vương Lâm, phụ thân Huyết Tổ của nàng có chút chú ý.</P>

<P>            Một luồng ma khí từ trong cơ thể Vương Lâm lan ra, trong phạm vi ba <BR>            trượng quanh thân hắn hình thành một màn sương đen nhàn nhạt. Trong <BR>            màn sương đen, hai mắt Vương Lâm dần dần lộ ra vẻ âm trầm.</P>

<P>            Sự âm trầm đó toát ra một thứ lạnh lẽo, ma tính!</P>

<P>            "Thần thông Niềm tin... Khi ta thi triển pháp thuật chỉ có vẻ ngoài, <BR>            không chứa niềm tin bên trong, cho nên không thể phát huy ra uy lực <BR>            chân chính". Vương Lâm thì thào tự nói với bản thân. Hắn nhìn ngón <BR>            trỏ tay phải mình, rồi chỉ thẳng lên trời.</P>

<P>            Một chỉ hỏi trời!</P>

<P>            Lốc xoáy trong hư không phía trên cung điện giờ khắc này trong nháy <BR>            mắt tiêu tan. Toàn bộ trời đất giống như bị một tấm màn đen bao phủ <BR>            càng thêm u ám, dường như có vô số du hồn ở bên trong gào thét!</P>

<P>            Một chỉ Hóa Ma!</P>

<P>            Ma khí tung hoành. Tiên lực trong cơ thể Vương Lâm trong nháy mắt <BR>            cho dù không nghịch chuyển nhưng lại vô thanh vô tức toàn bộ biến <BR>            thành ma khí!</P>

<P>            Loại ma khí này cùng với ma khí sau khi tiên lực nghịch chuyển tạo <BR>            thành có sự khác nhau rất lớn!</P>

<P>            Tóc Vương Lâm chợt dài quá hai đầu gối một cách quái dị. Cả người <BR>            hắn không còn có một chút tao nhã, mà tràn ngập vẻ bạo ngược. Ở trên <BR>            mi tâm một đạo ma văn xanh bạc chậm rãi xuất hiện.</P>

<P>            Ma khí xung quanh thân thể trong chốc lát đậm đặc hẳn lên rồi điên <BR>            cuồng tản ra bốn phía. Phạm vi ba trượng từ từ được mở rộng. Cuối <BR>            cùng trong phạm vi trăm trượng ma khí tràn ngập.</P>

<P>            Khi ma khí đậm đặc tới một mức nhất định liền hóa thành những ngọn <BR>            lửa mờ màu xanh, rơi trên mặt đất tạo thành những đám lửa hình tròn.</P>

<P>            Toàn bộ cơ thể bị ma khí chiếm cứ. Lúc này Vương Lâm ngẩng đầu nhìn <BR>            lên trời, miệng thét lên một tiếng thật dài. Tiếng thét tản ra một <BR>            cỗ khí tức cực kỳ bá đạo, với ý chí giết chóc điên cuồng!</P>

<P>            Đúng lúc này, một nửa ký hiệu giết chóc ở bên dưới ma văn xanh bạc <BR>            trên mi tâm giống như dung hợp với tâm tính của Vương Lâm, không ngờ <BR>            bắt đầu sinh trưởng. Chỉ trong nháy mắt từ một nửa lại hóa thành <BR>            Sanh ấn đầy đủ!</P>

<P>            Ấn ký vừa hồi phục lại lập tức lan tràn, trong nháy mắt bao trùm <BR>            toàn thân Vương Lâm.<BR>            Vương Lâm cứ từng bước một đi tới Tả dực Yêu tướng đang ở trên bầu <BR>            trời cung điện!</P>

<P>            - Thú vị! Ngươi là người thứ nhất có được sự cảm ngộ dưới Thập Băng <BR>            Quyền Ý của ta. Để cho bản tướng nhìn xem ngươi có đỡ được lần thứ <BR>            năm sụp đổ hay không! - Ánh sáng trong mắt Tả dực Yêu tương lóe lên, <BR>            trầm giọng nói.</P>

<P>            Lần thứ năm sụp đổ sau lời nói Yêu tương từ trong hư vô tiến ra. Lần <BR>            thứ năm sụp đổ là gấp mười uy lực lần thứ tư, vừa mới xuất hiện lập <BR>            tức trong phạm vi nghìn trượng phát ra những tiếng sấm giống như <BR>            thiên kiếp. Thanh thế của tiếng sấm kinh người, toàn bộ Cổ Yêu thành <BR>            giờ phút này đều có thể nghe thấy.</P>

<P>            Vẻ mặt Vương Lâm âm thầm. Lúc này hắn sử dụng Hóa Ma chỉ, một chỉ <BR>            Hóa Ma. Trong nháy mắt lần thứ năm sụp đổ từ bốn phương tám hướng <BR>            xuất hiện, ngón trỏ tay phải hắn bỗng nhiên điểm mạnh một cái về <BR>            phía trước. Lập tức ma khí toàn thân hắn ngưng tụ ở ngón tay, rồi <BR>            chợt hóa thành một ngọn lửa ma.</P>

<P>            Uy lực chân chính của Hóa Ma chỉ lần đầu tiên xuất hiện trong tay <BR>            Vương Lâm. Ngọn lửa ma ở đầu ngón tay hắn lập tức phóng to, tạo ra <BR>            xung quanh người hắn một biển lửa<BR>            Vương Lâm đạp một cái, cả người bay lên trời, ngón trỏ tay phải <BR>            giống như tia chớp điểm về phía Yêu tương.</P>

<P>            Lần thứ năm sụp đổ gần như vừa mới đến trong nháy mắt bị ngọn lửa ma <BR>            ngăn cản. Trong quá trình giằng co, một chỉ của Vương Lâm phóng ra, <BR>            chỉ nghe những tiếng "ầm ầm" vang lên, hắn đã thoát khỏi lần thứ năm <BR>            sụp đổ. Lúc này hắn chỉ cách Yêu tương mười trượng!</P>

<P>            Ngay sau đó, lần thứ sáu sụp đổ lập tức xuất hiện!</P>

<P>            Uy lực lần thứ sáu sụp đổ không có lời nào để diễn tả. Sau khi nó <BR>            xuất hiện, lập tức khoảng cách mười trượng giữa Yêu tương và Vương <BR>            Lâm lập tức sụp đổ, từng cái vết nứt xuất hiện không theo quy tắc <BR>            xẹt qua ngang trời. Uy lực của lần thứ sáu sụp đổ bỗng nhiên giáng <BR>            xuống.</P>

<P>            Vương Lâm vẫn âm trầm như trước. Ngón tay của hắn vẫn giữ nguyên, <BR>            thân hình đi về trước một trượng, lần thứ sáu sụp đổ giống như một <BR>            vòng sáng vô hình từ hư vô hóa thành, bao vây quanh Vương Lâm. </P>

<P>            Chẳng qua, trong khoảnh khắc đụng tới ngón trỏ, miệng hắn khẽ hô:</P>

<P>            - Hóa Ma!</P>

<P>            Vừa dứt lời, ngón trỏ lập tức tỏa ra một làn ánh sáng đen đậm đặc. <BR>            Ánh sáng đen lan theo ngón tay, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cánh <BR>            tay phải của hắn.</P>

<P>            Rồi chỉ trong nháy mắt, nó theo cánh tay phải nhanh chóng lan tràn <BR>            toàn thân. Gần như khoảnh khắc vòng ánh sáng vô hình tới người, toàn <BR>            thân Vương Lâm đã trở thành màu đen vô tận.</P>

<P>            Cả người hắn giống như một bóng ma, bước tới một bước liền xuyên qua <BR>            vòng ánh sáng vô hình. Trong nháy mắt khi hắn xuyên qua, lần thứ sáu <BR>            sụp đổ tự nhiên biến mất!</P>

<P>            Ánh sáng trong mắt Tả dực Yêu tương lóe lên dữ dội, hắn quát to:</P>

<P>            - Khá lắm, người từ ngoài đến! Lúc trước bản tướng đúng là xem <BR>            thường ngươi. Ta ở đây chờ, ngươi còn bốn lần sụp đổ!</P>

<P>            - Niềm tin Thập Băng Quyền Ý của ngươi đó là niềm tin tất thắng, đó <BR>            là tâm niệm của tất cả mọi người thua dưới thần thông này của ngươi <BR>            tập hợp lại. Muốn phá quyền ý của ngươi, đơn thuần theo tu vi, thần <BR>            thông của ta không thể làm được. Nhưng mấu chốt để phá Thập Băng <BR>            Quyền ý của ngươi không phải là tu vi, mà là Niềm tin!</P>

<P>            - Ta vì phá quyền ý của ngươi, niềm tin dung nhập vào trong Hóa Ma <BR>            chỉ, lại giống như giao linh hồn cho thần thông. Giờ phút này đã <BR>            không phải đối kháng tu vi, mà là đối kháng về Niềm tin! - Vương Lâm <BR>            miệng bình thản nói, hắn lại bước về phía trước một bước!</P>

<P>            Lần thứ bảy sụp đổ đã đến!</P>

<P>            Trong nháy mắt lần thứ bảy sụp đổ xuất hiện, hai mắt Vương Lâm chợt <BR>            lóe, quát to:</P>

<P>            - Nhường đường!</P>

<P>            Hai chữ vừa dứt, lần thứ bảy sụp đổ sắp sửa biến ảo ra lại giống như <BR>            vậy có hình dạng lập tức sụp đổ. Ánh mắt Vương Lâm hoàn toàn kiên <BR>            nghị, trong mắt hắn bốc lên một niềm tin mãnh liệt.</P>

<P>            Trong lòng hắn nắm chắc là linh hồn thần thông một chỉ Hóa Ma. Trông <BR>            miệng hắn tuy nói ra hai chữ, nhưng trong hai chữ tỏa ra một niềm <BR>            tin vô bờ bến.</P>

<P>            Ý niệm này, không phải giết chóc, không phải tất thắng, mà là Ma <BR>            niệm! Ma niệm, chính là nghịch thiên, chính là thiên hạ to lớn tùy ý <BR>            làm, đoạt sinh mạng trí tuệ, phá hư đạo pháp, tự đi theo con đường <BR>            riêng, bởi vậy tên là Ma!</P>

<P>            Sắc mặt Tả dực Yêu tương rốt cục biến đổi, lúc đầu tiên khi nhìn <BR>            Vương Lâm hắn chưa bao giờ đặt đối phương ở trong lòng. Khi người đó <BR>            phá vỡ lần thứ ba sụp đổ mới khiến hắn chú ý.</P>

<P>            Chẳng qua thất bại ở lần thứ tư sụp đổ cũng nằm trong dự đoán trước. <BR>            Hắn xem ra, con đường của người này, nếu dừng lại như vậy cũng không <BR>            phải người mà hắn phụng mệnh yêu đế tìm kiếm!</P>

<P>            Nhưng bất kể thế nào hắn cũng không ngờ, sau lần sụp đổ thứ tư người <BR>            này không ngờ lại ngộ đạo. Việc ngộ đạo của đối phương lập tức thu <BR>            hút sự chú ý của hắn. Người này ngộ đạo, một chỉ Hóa Ma!</P>

<P>            Mặc dù như thế cũng vẫn chỉ là thu hút sự chú ý, không có quá mức <BR>            coi trọng. Ở trong mắt hắn, loại ngộ đạo này tuy là khó được nhưng <BR>            cũng chỉ là phá lần thứ bảy sụp đổ rồi hoàn toàn dừng lại!</P>

<P>            Nhưng giờ phút này, khi đối phương chỉ cần một lời nói phá lần thứ <BR>            bảy sụp đổ khiến hắn hoàn toàn xúc động. Vẻ mặt biến đổi hắn lập tức <BR>            hiểu được chính mình ngay từ lúc bắt đầu đã phạm sai lầm lớn. Đó là <BR>            xem thường đối phương.</P>

<P>            Với thân phận của mình, có thể khiến hắn tỏ ra xúc động mấy ngàn năm <BR>            qua chưa từng có. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm qua. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 545: Thống lĩnh.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Vương Lâm giẫm chân trong không trung mà đi đến, mái tóc dài bay ở <BR>            đàng sau, trông giống như ma thần. Nét mặt hắn chỉ có một sự lạnh <BR>            lùng và vô tình. Sau lần thứ bảy sụp đổ, khoảng cách giữa hắn cùng <BR>            với Tả Dực Yêu tương chỉ còn có năm trượng!</P>

<P>            Nét mặt Tả Dực Yêu tương ngưng trọng nhìn về phía Vương Lâm.</P>

<P>            Lúc này lần thứ tám sụp đổ giống như dòng thác lũ xuất phát từ hư <BR>            vô, hòa vào trời đất.<BR>            Uy lực lần thứ tám sụp đổ này trước nay chưa từng có, từ trong hư vô <BR>            hóa thành vật có hình dạng, thật sự giống như dòng nước lũ, trực <BR>            tiếp cuốn đến.</P>

<P>            Toàn thân Vương Lâm ma khí lượn lờ, một tia sáng trong ánh mắt hắn <BR>            chợt lóe lên. Đối mặt lần thứ tám, hắn trực tiếp bước ra một bước, <BR>            trong nháy mắt tiếp xúc với lực lượng của lần sụp đổ thứ tám, ngọn <BR>            lửa ma trên thân thể Vương Lâm bốc lên cuồn cuộn, hóa thành một đạo <BR>            ma khí xông lên tận trời, tung hoành coi như khắp đất trời đều là Ma <BR>            niệm.<BR>            Lần thứ tám sụp đổ vẫn chưa tan, nhưng lần thứ chín đã im lìm xuất <BR>            hiện.</P>

<P>            Vương Lâm nhíu mày, tuy nói hắn ma hóa, nắm giữ Ma niệm, nhưng đạo <BR>            tâm vẫn kiên định như cũ, không chịu ảnh hưởng tí nào của ma hóa. <BR>            Nhưng theo tín niệm nhập ma, đạo tâm khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.</P>

<P>            Đối với tác hại của nhập ma, Vương Lâm biết rất rõ.</P>

<P>            Lúc này lần thứ tám sụp đổ cùng với lần thứ chín gần như đồng thời <BR>            tấn công. Nội tâm Vương Lâm suy tính, lập tức quyết đoán. Hắn nhìn <BR>            Yêu tương Tả Dực một cái, giờ phút này khoảng cách giữa hai người <BR>            chỉ có ba trượng!</P>

<P>            Thầm than một tiếng, Vương Lâm không tiến ngược lại lùi ra, thế lui <BR>            của hắn giống như tia chớp nhanh chóng biến mất, lúc xuất hiện là <BR>            ngoài nghìn trượng. Yêu tương Tả Dực ngẩn ra, cười lớn nói:</P>

<P>            - Biết tiến lùi, hiểu được lúc nào nên bỏ. Tốt!</P>

<P>            Nói xong tay phải hắn chộp phía trước người một cái, chỉ thấy tiếng <BR>            động "ầm ầm" đột nhiên quanh quẩn trong hư không, Thập Băng Quyền ý <BR>            lập tức tiêu tan. Trời đất trong nháy mắt lại khôi phục như thường.</P>

<P>            - Mù dù ngươi chưa phá được mười quyền của ta, nhưng lấy thực lực <BR>            của ngươi cũng đủ với chức Thống lĩnh. Ta! Tả dực Yêu tương Vân Lệ <BR>            Hải phong ngươi làm Thống lĩnh Cổ Yêu thành, nắm trong tay một vạn <BR>            yêu binh!</P>

<P>            Tả dực Yêu tương nói xong, trong tay lập tức có thêm một lệnh bài <BR>            bằng đồng, tay hắn vung lên lệnh bài lập tức bay về phía Vương Lâm. <BR>            Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, sau khi đón lệnh bài, chắp tay nói:</P>

<P>            - Cảm ơn tướng quân!</P>

<P>            - Ngươi trước tiên ở trong thành nghỉ ngơi, bảy ngày sau sẽ có người <BR>            dẫn ngươi tới quân doanh!</P>

<P>            Vân Lệ Hải nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Thân <BR>            hình hắn khẽ động, cả người toàn bộ biến mất.</P>

<P>            Nhìn tất cả điều này, Diêu Tích Tuyết nhìn thấy Tả dực Yêu tương rời <BR>            khỏi đang định mở miệng thì Vương Lâm cũng không nhìn nàng mà xoay <BR>            người đi ra xa xa. Diêu Tích Tuyết nhíu đôi lông mày, hừ nhẹ một <BR>            tiếng xoay người đi ra.</P>

<P>            Vương Lâm bước đi không nhanh. Theo bước chân hắn ma niệm dần dần <BR>            bình phục. Nơi đây là trung tâm Cổ Yêu thành, sau nửa canh giờ trước <BR>            mắt Vương Lâm là một nơi đường phố và lầu các náo nhiệt nhất.</P>

<P>            Ở trong một nhà trọ, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng thổ <BR>            nạp. Lần này hắn ngồi bốn ngày bốn đêm. Tóc của hắn dần dần ngắn lại <BR>            giống như trước kia. Sau khi nhập ma, tuy là sử dụng thần thông uy <BR>            lực tăng nhiều lần, đạt tới một mức độ rất mạnh, nhưng tác dụng phụ <BR>            cũng cực kỳ lớn.</P>

<P>            Đạo của Vương Lâm không phải là ma đạo. Như vậy sau khi hắn nhập ma, <BR>            trong cơ thể tràn ngập ma niệm, tất cả đều không hợp với đạo tâm của <BR>            hắn. Nếu thời gian dài một khi đạo tâm bị ma niệm ảnh hưởng như vậy <BR>            Vương Lâm biết mình sẽ hoàn toàn trở thành kẻ tu ma. Thậm chí bởi vì <BR>            đạo tâm không hợp, tâm thần cũng bị ma niệm ảnh hưởng, hoàn toàn <BR>            biến thành một ma đầu không có thần trí.</P>

<P>            Trừ phi hắn một lòng hướng ma, giống như Tư Đồ Nam. Chỉ như vậy mới <BR>            có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh.</P>

<P>            Với tâm trí của Vương Lâm tự nhiên sẽ không phạm sai lầm này. Lúc <BR>            trước nhập ma chiến đấu, trong lòng hắn thủy chung vẫn tính toán <BR>            thời gian nhập ma, như thế nào đồng thời phát huy uy lực nhập ma, <BR>            còn có thể bảo trì đạo tâm kiên định, đây là vấn đề đầu tiên hắn suy <BR>            xét.</P>

<P>            Cho nên vào trước khi quyền thứ tám và quyền thứ chín tới người, hắn <BR>            quyết đoán lựa chọn tránh lui. Không phải không thể đánh, mà là nếu <BR>            đánh tiếp đạo tâm sẽ bị ảnh hưởng.<BR>            Hơn nữa Vương Lâm sở dĩ lựa chọn nhập ma, một trong những nguyên <BR>            nhân là lĩnh ngộ Niềm tin. Quan trọng hơn hắn muốn đạt được chức vị <BR>            bên ngoài. Lúc này hắn đã lộ ra thực lực, mặc dù không vượt qua lần <BR>            thứ tám, nhưng hắn tin tưởng Tả dực Yêu tương tuyệt đối sẽ không chỉ <BR>            cho mình một chức vị trưởng lão bên trong.</P>

<P>            Nếu Vân Lệ Hải này thật sự đui mù như vậy, Vương Lâm trong lòng đã <BR>            quyết định rời khỏi Cổ Yêu thành, trở lại hoang dã phát triển thế <BR>            lực. Cùng lắm thì sau này trực tiếp đánh hạ Cổ Yêu thành.</P>

<P>            Bốn ngày bốn đêm trong nhà trọ, Vương Lâm đem ma niệm trong cơ thể <BR>            nén ép thành một điểm phong ấn trong cơ thể. Ma niệm này không thể <BR>            loại trừ, hơn nữa Vương Lâm cũng không tính toán loại trừ. Ma niệm <BR>            nếu dùng tốt, có thể khiến uy lực của nó gia tăng không ít.</P>

<P>            Một ngày trước, Thập Tam và Hổ Bào đi tới nhà trọ ở tại phòng bên <BR>            cạnh Vương Lâm. Hai người bọn họ sở dĩ có thể tìm tới nơi này là bởi <BR>            vì thần thức của Vương Lâm kêu gọi.<BR>            Trải qua mấy ngày tĩnh tọa, ngày thứ năm Vương Lâm đi ra khỏi nhà <BR>            trọ. Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau.</P>

<P>            Đi trên đường phố trong Cổ Yêu thành, Vương Lâm phảng phất như sống <BR>            trong một kiếp khác, tất cả nơi này đều có nhiều khác biệt với Tu <BR>            Chân Giới ở bên ngoài. Bất kể là kiến trúc hay khung cảnh bốn phía.</P>

<P>            "Vùng đất Yêu linh ở Đông Hải tự thành một thế giới kỳ diệu. Không <BR>            biết nơi đây rốt cuộc hình thành như thế nào? Hay là thật sự như lời <BR>            đồn, lúc tiên giới vẫn chưa phá nát, là một ngoại phủ của tiên đế có <BR>            thực lực mạnh mẽ?" </P>

<P>            Vương Lâm có chút không dám tin. Nếu lời đồn là thật, vậy tu vi tiên <BR>            đế này thật sự không thể tưởng tượng. Có thể đem một tòa động phủ <BR>            của mình biến thành một thế giới, thật sự là kinh khủng.</P>

<P>            "Mặc dù nói là lời đồn, nhưng tin đồn chưa chắc không có nguyên <BR>            nhân. Nếu thật sự là động phủ của một vị tiên đế nào đó, vậy vì sao <BR>            vị tiên đế đó lại ở trong động phủ của mình mở một thế giới, vì sao <BR>            còn làm ra nhiều cư dân bản địa như vậy đây?"</P>

<P>            Vương Lâm đi trên đường, đầu óc rơi vào trầm tư.</P>

<P>            "Hay là..."</P>

<P>            Vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, hắn nghĩ tới một đáp án hoang đường. Lúc <BR>            hắn còn nhỏ ở trong thôn, thường xuyên có hàng xóm dùng hàng rào tre <BR>            ngăn một khối đất, ở bên trong nuôi một ít gia súc.</P>

<P>            Vương Lâm nhìn thế giới trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn không trung. <BR>            Trong lòng hắn bỗng dưng dâng lên một cỗ ảo giác, bản thân như đứng <BR>            ngoài mảnh đất còn trong hàng rào tre cư dân bản địa giống như gia <BR>            súc.</P>

<P>            Vương Lâm lắc đầu cười khổ, thầm nói chính mình thật sự nghĩ nhiều. <BR>            Nhưng suy đoán này thủy chung tồn tại trong lòng không tiêu tan.</P>

<P>            Thập Tam và Hổ Bào đi sau Vương Lâm, Thập Tam lạnh lùng, ánh mắt đảo <BR>            quanh bốn phía Vương Lâm. Nếu có người đáng nghi, hắn sẽ lập tức ra <BR>            tay.</P>

<P>            Về phần Hổ Bào lại không có suy nghĩ nhiều. Ánh mắt hắn luôn dừng <BR>            lại trên lầu các và quầy hàng, trong mắt lúc thì lộ ra ánh sáng kỳ <BR>            dị, hiển nhiên thấy được vật vừa ý.</P>

<P>            Đối với Cổ Yêu thành, Vương Lâm không có chút hứng thú. Sau khi hắn <BR>            đi dạo hai canh giờ liền thấy được một quán rượu người đông như nước <BR>            chảy. Từ ngày tu đạo tới nay, Vương Lâm đối với việc ăn uống đã dần <BR>            dần mất đi hứng thú. Tới giai đoạn Ích Cốc, cả ngày chỉ cần thổ nạp, <BR>            là có thể thỏa mãn thân thể.</P>

<P>            Nếu chỉ là ăn uống, không thể làm cho tính tình Vương Lâm nổi lên, <BR>            nhưng quán rượu này lại có một vò rượu thật lớn. Vò rượu này to <BR>            khoảng ba trượng, cao hai trượng. Bốn phía bày vài cái thang, một ít <BR>            chủ quán tiểu nhị đang trèo lên thang, dùng một cái thìa lớn lấy <BR>            rượu từ trong ra.</P>

<P>            Nhìn vò rượu này, Vương Lâm ngừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng <BR>            qua tên quán rượu này.</P>

<P>            - Trúc Thanh lâu!</P>

<P>            Hai bên rèm cửa Trúc Thanh lâu này còn có một bộ câu đối.</P>

<P>            "Trúc thúy lan hinh nghênh cổ khách<BR>            Thanh mai vi hương tống tiên quân."</P>

<P>            Vương Lâm có hứng thú nhìn vài lần. Lúc này người đứng ở cửa tiếp <BR>            khách bước lên, cười nói:</P>

<P>            - Khách quan... Rượu Trúc Thanh của quán chúng tôi chính là rượu ngon <BR>            ngàn đời nổi tiếng trong Cửu quận. Sao không đi vào thưởng thức một <BR>            phần. Hôm nay mở hũ rượu mới, ông chủ có lời nếu có thể uống mười hũ <BR>            nhỏ không say, hết thảy tiền rượu hoàn toàn miễn. Cơ hội khó gặp <BR>            này, nếu ta là ngài nhất định vào nếm thử.</P>

<P>            Người tiếp khách này ánh mắt thật tốt. Tuy hắn chưa nhìn ra sự phi <BR>            phàm của Vương Lâm nhưng cũng nhận được Thập Tam và Hổ Bào phía sau <BR>            không đơn giản. Thân phận của hai người này hiển nhiên là nhất lưu <BR>            thị vệ, bởi vậy có thể thấy được người đứng trước tất nhiên là người <BR>            có thân phận. </P>

<P>            Vương Lâm thấy người tiếp khách này ăn nói thú vị, khẽ mỉm cười nói:</P>

<P>            - Vậy liền nếm thử rượu Trúc Thanh này, xem có gì kỳ lạ!</P>

<P>            Nói xong hắn đi vào quán rượu. Thập Tam và Hổ Bào lập tức vào theo. <BR>            Quang cảnh bên trong quán thanh lịch, lớn nhỏ vừa phải, lúc này có <BR>            không ít khách, đều tựu nói cười vui vẻ.</P>

<P>            Lúc ba người Vương Lâm tiến vào, người tiếp khách đi nhanh mấy bước, <BR>            cao giọng hô:</P>

<P>            - Ba vị khách quý!</P>

<P>            Lời nói hắn vừa dứt, trong quán rượu liền có tiểu nhị tiến đến, cười <BR>            nói:</P>

<P>            - Mời khách quan vào trong. Nơi này có bàn ở gần cửa sổ, xin mời đi <BR>            theo ta!</P>

<P>            Nói xong hắn đi trước dẫn đường, tới một cái bàn gần cửa sổ, dùng <BR>            khăn vắt ở vai dọn dẹp một chút.</P>

<P>            Vương Lâm ngồi xuống, Thập Tam và Hổ Bào hai người do dự một chút <BR>            thấy Vương Lâm gật đầu liền ngồi đối diện.</P>

<P>            - Khách quan muốn ăn món gì? - Tiểu nhị cũng đều có ánh mắt, nên hỏi <BR>            Vương Lâm.</P>

<P>            - Đưa lên ba hũ rượu Trúc Thanh ở nơi đây. - Vương Lâm ôn hòa nói.</P>

<P>            - Được, xin chờ!</P>

<P>            Tiểu nhị vắt khăn mặt lên vai, xoay người rời đi. Chỉ ít lâu sau hắn <BR>            bưng lên ba hũ rượu, mấy cái chén rượu đặt xuống bàn.</P>

<P>            Thập Tam vội vàng cầm lấy hũ rượu, vỗ một cái đánh vỡ lớp bùn, rót <BR>            một chén rượu cho Vương Lâm, chính hắn cũng không uống. Hổ Bào nuốt <BR>            một ngụm nước bọn. Hắn thấy Thập Tam không uống nên bản thân cũng <BR>            không tiện uống, trong lòng không khỏi nói thầm, nhưng vẻ mặt không <BR>            lộ ra tí nào.</P>

<P>            Vương Lâm cầm lấy chén rượu uống một ngụm. Một mùi vị đã lâu không <BR>            kìm được nảy lên trong tim. Cuộc đời này của hắn chỉ uống qua một <BR>            loại rượu, đó là năm xưa khi sống cuộc sống phàm nhân ở Chu Tước <BR>            Tinh, rượu mà tổ tiên Đại Ngưu để lại.</P>

<P>            Trong hơn mười năm đó, Đại Ngưu thường xuyên đưa rượu ngon tới, dần <BR>            dần khiến cho Vương Lâm đối với loại rượu đó nhớ rất kỹ.</P>

<P>            - Cuộc đời biến đổi. Cũng không biết lúc này Đại Ngưu một người bình <BR>            thường trên Chu Tước Tinh có bình an hay không. Năm sáng vô tình chỉ <BR>            sợ hắn sớm trở về cát bụi, con cháu của hắn, chắc là vẫn còn khỏe <BR>            mạnh. </P>

<P>            Vương Lâm cầm chén rượu ánh mắt có chút gì đó nhớ lại. </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 546: Yêu binh.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Hơn mười năm sống cuộc sống phàm nhân là quãng thời gian yên tĩnh <BR>            nhất trong đời hắn. Tuy nói quãng thời gian đó cách đây rất xa, <BR>            nhưng trong đầu hắn những hình ảnh năm đó vẫn chưa bao giờ biến mất. <BR>            Nhớ tới Đại Ngưu, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, nhấp một ngụm rượu. <BR>            Hơi rượu vào trong miệng, tuy có vị cay nhưng có chút gì đó giống <BR>            với thứ rượu mà lần đầu tiên Đại Ngưu đưa cho hắn.</P>

<P>            Thập Tam trầm ngâm không nói. Hắn nhận ra Vương Lâm đang có tâm sự. <BR>            Điều duy nhất hắn có thể làm là rót rượu vào chén cho Vương Lâm.</P>

<P>            Hổ Bào nhịn một lúc cứ nuốt nước bọt liên tục. Cuối cùng thì hắn <BR>            không nhịn được, len lén nhìn Vương Lâm rồi lặng lẽ cầm một vò rượu, <BR>            tháo nắp rồi nhanh chóng rót ra một chút. Sau khi uống xong, tinh <BR>            thần hắn trở nên hừng hực.</P>

<P>            Hắn đang định uống tiếp một chén lập tức phát hiện ra Thập Tam đang <BR>            nhìn mình một cách lạnh lùng. Nét mặt Hổ Bào có chút ấm ức, thầm <BR>            nghĩ trong lòng:" Lão tử chỉ uống có chút rượu chứ có nói gì đâu. <BR>            Cái tên Thập Tam này tại sao cứ xen vào việc của người khác?"</P>

<P>            Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng nét mặt hắn vẫn như thường.</P>

<P>            Vương Lâm cứ liên tục uống hết chén này tới chén khác, ký ức trong <BR>            mắt hắn càng lúc càng nhiều. Từng chuỗi hình ảnh trên Chu Tước tinh <BR>            không ngừng hiện lên trong đầu.</P>

<P>            Đúng lúc đó, trong lòng hắn chợt dâng lên một niềm cảm xúc, muốn rời <BR>            khỏi Yêu Linh chi địa, rời khỏi Thiên Vận tinh mà trở lại Chu Tước - <BR>            Nơi mà hắn đã sinh ra.</P>

<P>            Từ từ, sự xúc động trong lòng càng lúc càng mạnh, choán đầy tinh <BR>            thần của Vương Lâm. Chén rượu trong tay hắn "choang" một tiếng rồi <BR>            vỡ vụn. Những mảnh vỡ đâm cả vào lòng bàn tay. Nhưng Vương Lâm cũng <BR>            chẳng thèm để ý, ánh mắt hắn vẫn đang hồi tưởng lại chuyện xưa.</P>

<P>            Vào lúc này, nếu có người tu đạo nhìn thấy Vương Lâm chắc chắn sẽ cả <BR>            kinh. Phải biết rằng người tu đạo luôn cố gắng giữ cho tâm trí kiên <BR>            định, làm sao có thể để cho bản thân xúc động trong một thời gian <BR>            dài như thế?</P>

<P>            Thập Tam biết ngay không ổn. Hắn ngẩng đầu lo lắng nhìn Vương Lâm. <BR>            Hổ Bào cũng nhận thấy có chuyện gì đó không bình thường.Tuy nhiên, <BR>            mức độ lo lắng của hắn không thể so sánh với Thập Tam.</P>

<P>            Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên những tiếng động. Đồng thời có <BR>            những tiếng ồn ào, xen lẫn tiếng quát vang lên. Ngay sau đó, bảy, <BR>            tám yêu binh mặc áo giáp màu đen đi vào trong tửu lâu. Nét mặt bọn <BR>            họ vô cùng kiêu ngạo. Điếm tiểu nhị vừa mới đi lên liền bị một người <BR>            đẩy ra, quát:</P>

<P>            - Lấy rượu, thức ăn ngon nhất mang lên đây.</P>

<P>            Điếm tiểu nhị bị đẩy ngã xuống đất vội vàng bò dậy. Sau khi nở nụ <BR>            cười làm lành vội vàng lui ra. Trong tửu lâu có rất nhiều người vội <BR>            vã tính tiền rồi rời khỏi đây.</P>

<P>            Bẩy tám người mặc áo giáp lập tức chiếm lấy một cái bàn rồi cùng <BR>            nhau ngồi xuống mà nói chuyện một cách ầm ỹ. Trong bảy, tám người đó <BR>            có một người ước chừng ba mươi tuổi. Nét mặt của hắn hết sức âm <BR>            trầm. Từ người hắn tản ra một sự oai nghiêm.</P>

<P>            Sau khi rượu và thức ăn được bưng lên đầy đủ, hắn cầm lấy một vò <BR>            rượu, đập vỡ nắp rồi chẳng cần dùng chén, cứ thế mà tu. Sau một hơi, <BR>            rượu trong vò liền cạn sạch. Hắn giơ tay phải ném sang một bên. <BR>            Không biết có phải do cố ý hay không mà vò rượu đó bay thẳng về phía <BR>            bàn của ba người Vương Lâm. Một tiếng "Choang" vang lên.</P>

<P>            Ánh mắt Thập Tam hơi sững rồi xoay người nhìn lại. Hắn hít một hơi <BR>            thật sâu rồi từ từ quay đầu lại, không nói gì.</P>

<P>            Hổ Bào cũng nhướng mày. Nhưng hắn biết lúc này lão tổ đang có biến <BR>            không phải là lúc gây chuyện. Vì vậy mà hắn cố gắng đè nén cơn tức <BR>            xuống.</P>

<P>            - Thống lĩnh đại nhân cứ yên tâm. Dù sao thì hắn cũng chỉ có một <BR>            mình. Chúng ta liên thủ với nhau cho hắn một trận để cho hắn biết <BR>            được cuối cùng thì người nào mới là Nghiêu Lĩnh chính thức. - Một <BR>            đại hán mặc giáp đen lập tức vỗ ngực, lớn tiếng nói.</P>

<P>            - Đã tra ra được tin tức về người đó hay chưa? - Người có nét mặt âm <BR>            trầm đưa tay lau mấy giọt rượu trên mép rồi trầm giọng nói.</P>

<P>            - Đó là một người từ bên ngoài đến. Yêu Tương đại nhân đã tự mình <BR>            kiểm tra sau đó phá lệ ban cho chức thống lĩnh. - Một người mặc hắc <BR>            giáp liền lên tiếng.</P>

<P>            - Hừ! - Người có vẻ mặt âm trầm lại cầm lấy một vò rượu khác rồi <BR>            uống một hớp lớn.</P>

<P>            - Thống lĩnh đại nhân! Ta sẽ ra tay khiên chiến, xem thực lực của <BR>            hắn thế nào. Sau đó, dựa theo quy định trong quân của chúng ta. Nếu <BR>            thực lực của hắn thua kém thì cho dù có cùng danh hiệu với đại nhân <BR>            thì cũng chẳng làm gì.</P>

<P>            - Mà hắn dựa vào cái gì để xếp thứ nhất? Tại sao Yêu Tương đại nhân <BR>            lại để cho hắn vượt qua vị trí Nghiêu Lĩnh phó, trở thành Ngiêu Lĩnh <BR>            chính mà không hề có lý do gì? Cho dù là ai cũng không thể chịu đựng <BR>            được việc này.</P>

<P>            - Đủ rồi! - Người có nét mặt âm trầm sau khi uống thêm một ngụm rượu <BR>            nữa liền nói:</P>

<P>            - Ta muốn xem xem cuối cùng thì hắn có bản lĩnh gì. Người từ ngoài <BR>            đến....Cho dù là người từ ngoài đến thì cũng có kẻ mạnh người yếu. <BR>            Người từ ngoài đến hết dưới tay Nghiêu Lĩnh ta cũng không phải là <BR>            không có. Nếu hắn là người mạnh mẽ thì thi triển Tru Tiên trận. - <BR>            Hắn vừa nói xong, đám yêu binh mặc Hắc giáp đều yên lặng.</P>

<P>            - A? - Người có vẻ mặt âm trầm nhướng mày, nói một cách chậm rãi:</P>

<P>            - Các ngươi sợ?</P>

<P>            Vào lúc này, trong tửu lâu, lục tục có người tính tiền rời đi. <BR>            Thoáng cái, cả tửu lâu cũng chỉ còn hai bàn có người. Ngoại trừ bàn <BR>            của đám yêu binh ra thì cũng chỉ còn có ba người Vương Lâm.</P>

<P>            Mặc dù cái chén trong tay đã bị bóp nát, nhưng trong mắt Vương Lâm <BR>            vẫn tràn ngập ký ức. Trên thân thể hắn, tiên lực từ từ khuếch tan ra <BR>            xung quanh. Tâm ma vẫn bị hắn áp chế từ từ lớn mạnh. </P>

<P>            - Lão tổ! - Thập Tam gọi nhỏ.</P>

<P>            Bên bàn đám yêu binh, người có vẻ mặt âm trầm hừ lạnh nói:</P>

<P>            - Nói nhiều. Cút ra khỏi đây cho ta.</P>

<P>            Một tên yêu binh bên cạnh hắn vội nói:</P>

<P>            - Thống lĩnh đại nhân! Nếu sử dụng Tru Tiên trận đối với người bên <BR>            trong mà để yêu tương đại nhân biết được chắc chắn sẽ bị trách phạt.</P>

<P>            - Đến lúc đó, người kia chết, ta được phục hồi nguyên chức thì cho <BR>            dù có bị trách phạt cũng có ta chịu. - Người có vẻ mặt âm trầm cầm <BR>            vò rượu trong tay tu cạn rồi ném đi.</P>

<P>            "Vù" lần này, vò rượu bay thẳng về phía bàn của Vương Lâm với tốc độ <BR>            cực nhanh. Trong nháy mắt đã tới nơi. Ánh mắt của Thập Tam trở nên <BR>            lạnh lẽo, giơ tay bắt lấy vò rượu. Cùng lúc đó, hắn biến sắc, nhanh <BR>            chóng thối lui. Cái ghế đang ngồi bị vỡ vụn ra từng mảnh.</P>

<P>            Thập Tam loạng choạng lui lại vài bước. Một dòng máu đang trào lên <BR>            miệng được hắn nuốt xuống.</P>

<P>            - Cút ngay! Hôm nay lão tử không vui. Cả cái đại sảnh này chỉ có ba <BR>            người các ngươi là kẻ mù thôi! - Người có vẻ mặt âm trầm liền quát <BR>            lên.</P>

<P>            Hàn quang trong mắt Hổ Bào lóe lên nhìn chăm chú về hướng bàn đám <BR>            yêu binh. Trên những người đó, hắn có thể cảm nhận được một luồng <BR>            yêu lực đang cuồn cuộn chảy. Hắn biết nếu chỉ đối phó với một người <BR>            trong số họ, hắn có thể thắng dễ dàng. Đối phó hai người có chút <BR>            miễn cưỡng. Nhất là người ném vò rượu, yêu lực trên thân người đó đã <BR>            đạt tới mức độ nội liễm. Ánh mắt Hổ Bào mới nhìn vào mắt người đó <BR>            liền cảm thấy đau đớn. Hắn vội vàng quay sang chỗ khác.</P>

<P>            Thập Tamm hít một hơi thật sâu, buông vò rượu đi tới bên cạnh Vương <BR>            Lâm, nói:</P>

<P>            - Lão tổ.</P>

<P>            Vương Lâm vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi im ở đó không nhúc nhích.</P>

<P>            Từ khi tiến vào tửu lâu, người có vẻ mặt âm trầm đã chú ý tới Vương <BR>            Lâm. Hắn cảm nhận được đối phương có chút gì đó quỷ dị. Trong cơ thể <BR>            gã như có hai thứ lực lượng đang chém giết nhau.</P>

<P>            Vò rượu thứ nhất là hắn thử dò xét. Còn vò rượu thứ hai thì ý đồ của <BR>            hắn hoàn toàn rõ ràng.</P>

<P>            Yêu binh bên cạnh hắn thấy ba người Vương Lâm vẫn chưa rời đi liền <BR>            có người cảm thấy tức giận. Một tên yêu binh mặc hắc giáp nhất thời <BR>            đứng lên, quát:</P>

<P>            - Muốn chết? - Vừa nói, hắn vừa bước tới đánh về phía Vương Lâm.</P>

<P>            Thập Tam đứng bên, một tia sáng lạnh lẽo chợt hiện lên trong mắt. <BR>            Hắn không nói tiếng nào đánh ra một quyền. Tên yêu binh phản ứng <BR>            cũng không chậm. Hắn thốt lên một tiếng nho nhỏ, bàn tay liền biến <BR>            thành quyền, yêu lực trong cơ thể vận chuyển. Nhất thời, trên nắm <BR>            tay của hắn chợt xuất hiện một luồng ánh sáng tăm tối. Thoáng cái, <BR>            nó hóa thành một con mãnh hổ rồi dung nhập vào nắm tay của người đó <BR>            mà va chạm với Thập Tam.</P>

<P>            Một tiếng động vang lên, tên yêu binh phun máu tươi, thân thể như bị <BR>            một thứ lực mạnh đánh trúng văng ra ngoài mấy trượng, đè gẫy cả mấy <BR>            cái bàn. Máu miệng hắn chảy ra ồng ộc.</P>

<P>            Thập Tam lui lại mấy bước, khóe miệng cũng có một vết máu tươi. Hắn <BR>            vừa phải tiếp cái vò rượu đã bị thương nên vào lúc này cố gắng vận <BR>            chuyển thể lực càng khiến cho vết thương nặng thêm. Nắm tay phải cảm <BR>            thấy tê tê. Luyện Thể thuật của hắn vốn không đầy đủ nên sau khi tu <BR>            luyện uy lực không mạnh lắm.</P>

<P>            Hổ Bào thấy Thập Tam ra tay hắn chẳng nói gì mà đưa tay phải vào <BR>            trong ngực lấy ra mười lá cờ nhỏ. Phất nhẹ một cái lập tức xung <BR>            quanh người hắn xuất hiện những luồng gió lạnh lẽo rít lên.</P>

<P>            Yêu binh xung quanh thấy người nhà mình bị đả thương liền đứng lên. <BR>            Ánh mắt bọn chúng chỉ toàn là sát khí. Những người hàng năm đứng <BR>            trên chốn sa trường một khi phóng ra sát khí có thể tưởng tượng được <BR>            mức độ của nó như thế nào.</P>

<P>            Người có vẻ mặt âm trầm vẫn ngồi yên tại chỗ. Ánh mắt hắn chỉ nhìn <BR>            về phía Vương Lâm.</P>

<P>            - Người Man Hoang mà cũng dám ở Cổ Yêu thành gây chuyện? - Trong đám <BR>            yêu binh có một người cười lạnh. Rồi ngay lập tức, bọn họ chẳng khác <BR>            gì những con mãnh hổ nhanh chóng lao ra.</P>

<P>            Cả sáu yêu binh cùng ra tay, Hổ Bào thầm kêu khổ. Hồn phiên trong <BR>            tay phất động lập tức vô số hồn phách xuất hiện, rít lên the thé mà <BR>            bay đầy tửu lâu.</P>

<P>            Thân hình Thập Tam chợt lóe lên, dung nhập vào trong đám hồn phách <BR>            mà triển khai chém giết.</P>

<P>            - Thần thông yêu thuật! Các huynh đệ! Yêu lực phá thần. - Trong đám <BR>            yêu binh lập tức có người quát lên.</P>

<P>            Động tác của sáu yêu binh cực kỳ chuẩn xác nhanh chóng phát ra yêu <BR>            lực. Nhất thời, trong tửu lâu, sáu luồng yêu lực mạnh mẽ giống như <BR>            nhưng con rồng đang nổi giận mà bay ra. Vào lúc này, đám hồn phách <BR>            trong hồn phiên đang tràn ngập tửu lâu liền bị bức lui.</P>

<P>            Sắc mặt Thập Tam tái nhợt, Hổ Bào cũng thầm kêu khổ. Hai người đưa <BR>            mắt nhìn nhau, cùng thấy được sự kiên quyết trong mắt của người kia. <BR>            Mặc dù có phải chết thì cũng phải bảo vệ sự an toàn của lão tổ.</P>

<P>            Vào lúc này, Hổ Bào chợt cảm thấy Thập Tam cũng không phải là một kẻ <BR>            đáng ghét.</P>

<P>            Tên thống lĩnh có nét mặt âm trầm vẫn đang ngồi trên ghế chợt biến <BR>            sắc. Hắn đứng phắt dậy, quát:</P>

<P>            - Thu hồi yêu lực! Nhanh!</P>

<P>            Thanh âm của hắn vừa mới dứt, sáu đạo yêu lực đột nhiên mất đi sự <BR>            khống chế. Trong ánh mắt ngơ ngác của sáu tên yêu binh, sáu đạo yêu <BR>            lực bay thẳng về phía Vương Lâm rồi chui vào cơ thể hắn qua vị trí <BR>            mi tâm.</P>

<P>            Lúc này, ánh mắt hồi tưởng của Vương Lâm đã hoàn toàn biến mất. Hắn <BR>            thở dài một hơi, ánh mắt hoàn toàn trong sáng:</P>

<P>            - Ma niệm lợi hại thật. - Trong mắt Vương Lâm hiện lên một chút kinh <BR>            hãi.</P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 547: Doanh trại Hắc Giáp Quân.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Người tu đạo chú trọng đến sự kiên định, không để cho ngoại vật tác <BR>            động.</P>

<P>            Hai mắt Vương Lâm sáng lên. Với tu vi của hắn cùng với sự kiên định <BR>            của bản thân thì tình cảnh vừa rồi chẳng khác gì vừa trải qua kiếp <BR>            nạn.</P>

<P>            Hồi ức chẳng có gì phải sợ. Đáng nói ở đây là toàn bộ tinh thần đắm <BR>            chìm vào trong đó, không thể kiềm chế được bản thân. Nếu như bình <BR>            thường, Vương Lâm chắc chắn không thể xuất hiện tình trạng đó. Sau <BR>            khi hắn nhập ma thì chuyên tâm áp chế. Nhưng trong cơ thể hắn vẫn có <BR>            một chút ma niệm tồn tại. Chính ma niệm đó đã lôi ký ức của Vương <BR>            Lâm ra ngoài.</P>

<P>            Trong số tu sĩ thượng cổ thì nói tới ngoại ma nhập thể chính là nói <BR>            khi người tu đạo và thiên địa giao tiếp với nhau, thời điểm hiểu <BR>            được thiên đạo, thiên ma ngoại vực hóa thân thành hàng ngàn, hàng <BR>            vạn có mặt khắp mọi nơi mọi chỗ.</P>

<P>            Thiên ma ngoại vực nhập thể sẽ làm khơi dậy ngọn lửa bên trong cơ <BR>            thể tu sĩ, thiêu đốt Nguyên Thần từ đó mà có thể đoạt mạng, phá hoại <BR>            đạo pháp. Trong mắt các tu sĩ thời cổ thì thiên ma ngoại vực là thứ <BR>            vô cùng đang sợ. Nếu không cẩn thận để cho nó nhập thể sẽ dẫn tới <BR>            việc ôm hận ngàn đời.</P>

<P>            Sau khi giới tu chân thượng cổ xuống dốc, tu chân liên minh liền <BR>            xuất hiện. Việc nhắc đến thiên ma ngoại vực dần ít đi, chỉ còn lại <BR>            là một hệ thống phân tích và tính toán được mà thôi.</P>

<P>            Việc thiên ma ngoại vực có tồn tại hay không, liên minh tu chân gạt <BR>            bỏ câu trả lời. Hiện tượng thiên ma nhập thể, Liên minh tu chân cho <BR>            rằng đó là do trong cơ thể nảy sinh ma niệm, cùng với việc lĩnh ngộ <BR>            thiên đạo không hợp lý, vì thế khiến cho trong ngoài không điều hòa, <BR>            âm dương không giap hợp, tâm cảnh bất ổn mà trong tâm biến thành <BR>            niệm.</P>

<P>            Hiện tượng vừa rồi của Vương Lâm chính là như thế. Do tinh thần của <BR>            hắn xúc động nhớ tới Chu Tước tinh mà khiến cho ma niệm trong cơ thể <BR>            tăng lên tới mức cao nhất. Nếu cứ tiếp tục duy trì có lẽ Vương Lâm <BR>            cũng có thể thức tỉnh, nhưng khoảng thời gian đó sẽ rất dài chứ <BR>            không phải ngắn như lúc này.</P>

<P>            Yêu binh xuất hiện, phóng thích yêu lực khiến cho Vương Lâm ở trong <BR>            nghịch cảnh tìm được đường đột phá. Sau khi yêu lực của sáu yêu binh <BR>            xuất hiện tung hoành trong tửu lâu đã giúp cho hắn đột phá rất sâu, <BR>            nhờ vậy mà thần trí trong nháy mắt khôi phục như thường. Tuy nói chỉ <BR>            trong nháy mắt nhưng cũng đủ cho Vương Lâm hiểu rất nhiều chuyện.</P>

<P>            Hắn không hề do dự mượn ngay yêu lực của yêu binh cùng với tiên lực <BR>            trong cơ thể mà đột phá. Sau đó, trong cơ thể hắn hình thành một <BR>            dòng xoáy rồi dung nhập yêu lực vào trong đó.</P>

<P>            Tại Yêu Linh chi địa đối với tu sĩ đến từ bên ngoài mà nói thì yêu <BR>            lực chính là vật thay thế tiên lực, có thể khiến cho tiên lực gia <BR>            tăng.</P>

<P>            Từ trước đến nay, Vương Lâm vẫn chưa từng dung hợp. Hắn đang tìm một <BR>            cơ hội có thể dẫn đông yêu lực bên ngoài sẽ thử dung hợp. Vì vậy mà <BR>            trong chớp mắt, sáu luồng yêu lực của đám yêu binh bị cắn nuốt toàn <BR>            bộ.</P>

<P>            Tất cả mọi chuyện nói ra thì dài nhưng thực tế chỉ xảy ra trong <BR>            khoảng thời gian ngắn ngủi. Trong tửu lâu, Thập Tam thấy Vương Lâm <BR>            trở lại bình thường liền thở phào một cái. Trong lòng hắn, chỉ cần <BR>            sự có mặt của Vương Lâm thì tất cả mọi chuyện đều không có vấn đề gì <BR>            đáng ngại. Ngay lập tức, hắn đi ra sau Vương Lâm lạnh lùng nhìn đám <BR>            yêu binh trong tửu lâu.</P>

<P>            Hổ Bào cũng vội vàng vung tay phải lên, thu hồi hồn phiên mà đứng <BR>            bên cạnh Vương Lâm.</P>

<P>            Vào lúc này, trong tửu lâu sáu tên yêu binh đã mất đi yêu lực toàn <BR>            thân trở nên yếu ớt. Ánh mắt bọn chúng không tin vào những gì mới <BR>            xảy ra, nhìn về phía Vương Lâm. Trong lòng chúng chỉ có một sự sợ <BR>            hãi.</P>

<P>            - Các hạ là ai? - Nam tử có vẻ mặt âm trầm, đứng lên trầm giọng nói.</P>

<P>            Vương Lâm cầm lấy vò rượu vẫn để nguyên trên bàn, đứng dậy chẳng <BR>            thèm để ý tới đối phương mà đi ra ngoài. Thập Tam lấy ra một chút <BR>            Hứa Yêu thạch đặt trên bàn rồi đi theo sau.</P>

<P>            Về phần Hổ Bào thì nhìn qua đám yêu binh trong tửu lâu, cười lạnh <BR>            vài tiếng rồi đi theo Vương Lâm.</P>

<P>            Người có vẻ mặt âm trầm, vỗ bàn quát:</P>

<P>            - Đứng lại! - Vừa nói, hắn vừa bước về phía trước, đồng thời tán <BR>            phát ra một làn yêu lực mạnh mẽ bao phủ toàn bộ không gian trong tửu <BR>            lâu.</P>

<P>            Yêu khí giống như ngưng tụ thành vật thực, trong hư vô hóa thành một <BR>            thành trường kiếm sắc bén, tỏa ra yêu khí nồng nặc mà hướng về phía <BR>            ba người Vương Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm xoay người, một tia sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên, liếc <BR>            mắt nhìn đối phương. Tay phải hắn vung nhẹ một cái, một luồng gió <BR>            chợt xuất hiện khiến cho thanh trường kiếm do yêu khí hòa thành đang <BR>            bay tới biến mất.</P>

<P>            - Chúng ta sẽ còn gặp lại. - Vương Lâm mở miệng nói một câu rồi ra <BR>            khỏi tửu lâu.</P>

<P>            Ánh mắt của người có nét mặt âm trầm chợt sững lại nhìn theo bóng <BR>            lưng Vương Lâm mà trầm tư.</P>

<P>            Đi ra khỏi tửu lâu, Vương Lâm cũng chẳng tới chỗ nào khác mà đi <BR>            thẳng về khách sạn. Sau khi vào phòng, hắn khoanh chân ngồi xuống. <BR>            Tiên lực nhanh chóng vận chuyển khắp cơ thể mà kiểm tra từng chút <BR>            một.</P>

<P>            Việc nhập ma trong tửu lâu mang tới cho hắn một cảm giác nguy hiểm. <BR>            Từ trước đến nay, hắn vẫn coi thường việc này. Vì vậy mà bây giờ khi <BR>            hắn bình tĩnh ngưng thần, quan sát một cách cẩn thận liền phát hiện <BR>            trong cơ thể có nhiều chỗ xuất hiện ma niệm.</P>

<P>            Mỗi khi phát hiện ra vị trí có ma niệm, Vương Lâm liền nhanh chóng <BR>            khu trừ. Mãi cho đến sáng sớm hai ngày sau, tiên lực của hắn trong <BR>            cơ thể lưu chuyển mấy vòng vẫn không phát hiện một chút ma niệm nào <BR>            nữa mới thở phào nhẹ nhõm.</P>

<P>            Vào giờ phút này, trước mặt hắn đang có ba quả cầu màu đen đang lơ <BR>            lửng. Ba quả cầu đó chính là ma niệm trong cơ thể bị hắn khu trừ.</P>

<P>            - Chỗ ma niệm này vất đi thì thật là đáng tiếc. Nếu vận dụng một <BR>            cách hợp lý có thể khiến cho đạo pháp của người ta bị ảnh hưởng, khó <BR>            lòng phòng bị. - Vương Lâm nghĩ tới đây liền giơ tay phải chộp một <BR>            cái, nhanh chóng thu hồi ba quả cầu vào trong túi trữ vật.</P>

<P>            - Thời hạn bẩy ngày cũng sắp hết. Yêu Tương từng nói sẽ có người đến <BR>            đưa ta tới quân doanh. - Vương Lâm đang suy nghĩ chợt thay đổi sắc <BR>            mặt, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.</P>

<P>            Chẳng cần phải đợi lâu, thanh âm của Thập Tam đã từ bên ngoài vọng <BR>            vào.</P>

<P>            - Lão tổ! Có người cầu kiến.</P>

<P>            Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói một cách bình thản:</P>

<P>            - Vào đi.</P>

<P>            Dứt lời, cửa phòng được đẩy ra, Thập Tam và Hổ Bào dẫn một người đi <BR>            vào trong phòng. Người này tuổi chừng bốn mươi, mặc một bộ đồ màu <BR>            đen, khuôn mặt gầy gò. Hắn vừa đi vào phòng, không khí xung quanh <BR>            chợt lạnh hẳn xuống.</P>

<P>            Từ khi bước vào trong phòng, ánh mắt hắn liền tập trung nhìn về phía <BR>            Vương Lâm. Sau khi đánh giá một chút, người đó liền ôm quyền, nói:</P>

<P>            - Tham kiếm Vương thống lĩnh! Tại hạ là quản sự tham quân dưới <BR>            trướng Yêu Tương đại nhân. Tuân mệnh Yêu Tương đại nhân tới đưa <BR>            thống lĩnh đại nhân tới quân doanh. Nhưng trước hết, xin Vương <BR>            Nghiêu lĩnh đưa ra lệnh bài.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm sờ nhẹ vào túi trữ vật, trong tay hắn liền xuất <BR>            hiện một cái lệnh bài bằng đồng rồi ném về phía trước.</P>

<P>            Vị quản sự tham quân đón lấy lệnh bài. Sau khi xem xét kỹ càng liền <BR>            gật đầu, trả lại. Sau đó, hắn cắn đầu ngón tay, vẽ vào không trung <BR>            một bức họa. Ngay lập tức một cái trận pháp bằng máu hiện lên trước <BR>            mặt hắn. Trận pháp đó cực kỳ phức tạp, nhưng trong mắt Vương Lâm vẫn <BR>            có thể nhìn ra một chút dấu vết.</P>

<P>            - Truyền Tống trận? - Vương Lâm cầm lại lệnh bài, nhỏ giọng nói.</P>

<P>            Vị quản sự tham quân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vương Lâm mà nói:</P>

<P>            - Vương thống lĩnh kiến thức hơn người. Đây đúng là truyền tống <BR>            trận. Tuy nhiên nó có khác với trận pháp của các ngươi. Trận pháp <BR>            này chính là do Yêu đế đại nhân tự mình nghĩ ra rồi dùng để truyền <BR>            tống.</P>

<P>            Nói xong, hắn liền đi vào trong trận pháp đỏ như máu rồi biến mất.</P>

<P>            Vào lúc này, trong căn phòng chỉ còn lại ba người Vương Lâm. Ánh mắt <BR>            Thập Tam hết sức kiên định rồi bước vào trong trận pháp trước. Chức <BR>            trách của hắn chính là bảo vệ lão tổ. Cái trận pháp này rất quỷ dị <BR>            nên hắn tự thân thử nghiệm trước.</P>

<P>            Nhìn thấy hành động của Thập Tam, Vương Lâm thầm hài lòng. Hắn đứng <BR>            dậy, rồi đi vào trong trận.</P>

<P>            Hồ Bào thầm lẩm bẩm trong lòng sau đó đi theo Vương Lâm.</P>

<P>            Tại một nơi khác, trong nháy mắt khi Vương Lâm bước ra, nhưng tiếng <BR>            động kinh thiên động địa, hết sức chỉnh tể giống như sấm nổ từ bốn <BR>            phương tám hướng ầm ầm truyền tới.</P>

<P>            Thập Tam bước ra trước, ánh mắt có chút khiếp sợ. Bị thanh âm đó <BR>            công kích hắn vội lui lại vài bước, sắc mặt tái nhợt. Vốn trước đó <BR>            hắn đã bị thương, bây giờ lại bị sóng âm chấn động khiến cho máu <BR>            huyết trong cơ thể sôi lên. Một dòng máu tươi từ trong miệng hắn <BR>            phun ra ngoài.</P>

<P>            Lại nói tới Hổ Bào, trước đó mặc dù không bị thương nhưng thân thể <BR>            hắn cũng không rắn chắc như Thập Tam. Bị những làn thanh âm chấn <BR>            động nhất thời hai tai ù đặc, yêu lực trong cơ thể tan rã, chạy tán <BR>            loạn trong kinh mạch.</P>

<P>            Nét mặt hắn tái nhợt. Nếu không có lão tổ bên người sợ rằng hắn đã <BR>            vội vã ngồi xuống mà điều hòa yêu lực. Chỉ có điều, hắn càng cắn <BR>            răng thì yêu lực trong kinh mạch lại tàng tán loạn.</P>

<P>            Đúng lúc này, một nguồn lực ôn hòa từ bên ngoài truyền đến. Trong <BR>            nháy mắt, yêu lực trong cơ thể Hổ bào như gặp được nguồn cội liền <BR>            hết sức ngoan ngoãn, chỉnh đốn lại trong kinh mạch rồi trở lại bình <BR>            thường.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm nhấc khỏi vai Hổ Bào. Chân hắn đá nhẹ về phía <BR>            trước. Một luồng tiên lực bay ra chui vào trong cơ thể Thập Tam. Sau <BR>            khi lưu chuyển trong cơ thể hắn một vòng, thương thế trong cơ thể <BR>            Thập Tam liền hồi phục. Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn thấy <BR>            được nơi đây sử dụng đá đen để xây dựng. Chu vi của quân doanh ước <BR>            chừng trăm dặm, xung quanh có tường thành bao bọc. Trên tường thành <BR>            có những luồng yêu lực dao động hiển nhiên là được gia trì pháp <BR>            thuật.</P>

<P>            Vị trí Vương Lâm xuất hiện là ở giữa quân doanh. Cách hắn trăm <BR>            trượng một đám yêu binh mặc giáp đen đang đứng thẳng tắp. Trên thân <BR>            thể bọn họ tỏa ra từng làn yêu khí nhìn chẳng khác gì những pho <BR>            tượng Ma thần.</P>

<P>            Cứ một ngàn yêu binh xếp thành một đội. Vào lúc này, hơn mười đội <BR>            yêu binh đang đứng chỉnh tề, trang nghiêm, vây quanh vị trí của <BR>            Vương Lâm mà tỏa ra sát khí nồng nặc.</P>

<P>            Sát khí của vạn người tỏa ra nào có phải chuyện tầm thường. Nhất là <BR>            vạn người này không có người nào mà yêu lực lại kém hơn tam thập <BR>            giáp. Thậm chí có người còn vượt qua cả trăm.</P>

<P>            Ngoại trừ việc đó ra, cả vạn người ở đây đều đã trải qua sa trường. <BR>            Trong tay mỗi người đều có vô số tính mạng ngã xuống. Vì vậy mà sát <BR>            khí qua bao ngày tháng tích tụ đã thâm nhập vào trong xương tủy.</P>

<P>            Trong bầu không khí tràn ngập sát khí hoàn toàn yên tĩnh.</P>

<P>            Vào lúc này, một vạn ánh mắt đều chăm chú nhìn về phía một người. <BR>            Ánh mắt của bọn họ có thêm sát khí ngưng tụ nên chẳng khác gì một <BR>            vạn thanh phi kiếm cùng chỉ về một hướng.</P>

<P>            Vương Lâm đứng ở trung tâm hết sức bình thản, không có chút gì e <BR>            ngại. Đáp lại một vạn ánh mắt là ánh mắt lạnh lẽo của hắn.</P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 548: Sự im lặng đáng sợ.</P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Mới vừa rồi khi hắn vừa từ trong pháp trận đi ra, một vạn yêu binh <BR>            mặc giáp đen cùng hét lên. Tiếng hét ẩn chứa yêu lực và sát khí <BR>            khiến cho uy lực của nó chẳng kém gì một tu sĩ Anh Biến rống lên vậy</P>

<P>            Quản sự tham quân trong mắt thoáng hiện lên một chút châm biếm. Hắn <BR>            ho khan vài tiếng rồi nhìn hắc giáp yêu binh xung quanh, quát:</P>

<P>            - Tư Mã thống lĩnh ở đâu?</P>

<P>            Lời vừa dứt, lập tức từ xa có tiếng vó ngựa vọng tới. Chỉ thấy một <BR>            con cự thú màu đen có một cái sừng lao đến. Tốc độ của nó cực nhanh <BR>            làm cuốn lên một đám bụi đất. Giống như một làn sóng đang ùa tới.</P>

<P>            Trên lưng con thú có một người đang đứng. Người đó mặc một bộ giáp <BR>            đen phủ kín toàn thân, bên ngoài có một ít đồ họa màu bạc. Đầu hắn <BR>            được bịt kín bởi một cái mũ đen, toàn thân tỏa ra sát khí rất mạnh. <BR>            Từ ngoài nhìn vào, cả người hắn chỉ lộ có một đôi mắt mà thôi.</P>

<P>            Trong phút chốc khi xuất hiện trước mặt Vương Lâm, hắn hơi giật <BR>            mình. Nhưng ngay lập tức luồng sát khí rất đậm tỏa ra từ người hắn <BR>            nhanh chóng che lấp.</P>

<P>            Khi người đó tới, đám yêu binh xung quanh lập tức tách ra để lộ một <BR>            con đường dẫn thẳng tới mặt Vương Lâm. Cách khoảng ba mươi thước, <BR>            con thú dưới chân hắn liền rống lên một tiếng rồi dừng lại. Tuy <BR>            nhiên, dù nó đã dừng lại nhưng bụi đất vẫn tiếp tục lan về phía <BR>            trước.</P>

<P>            Quản sự tham quân vung tay áo, lập tức một cơn cuồng phong xuất <BR>            hiện, thổi bay đám bụi đất. Hắn nhìn người vừa mới xuất hiện nói:</P>

<P>            - Đây là tân thống lĩnh. Tư Mã phó thống lĩnh! Ngươi tới bái kiến <BR>            đi. - Hắn cố ý nhấn mạnh vào chữ phó một cái.</P>

<P>            Người mặc hắc giáp, âm trầm liếc mắt nhìn Vương Lâm rồi nói:</P>

<P>            - Tư Mã Viêm ra mắt thống lĩnh.</P>

<P>            Thần thái Vương Lâm bình thản, liếc mắt nhìn người đó, nói:</P>

<P>            - Tái kiến.</P>

<P>            Tư Mã Viêm hừ lạnh một tiếng, tháo chiếc mũ xuống. Khuôn mặt đó đúng <BR>            là người có vẻ mặt âm trầm trong tửu lâu.</P>

<P>            Ánh mắt của quản sự tham quân có chút gì đó khó lường ôm quyền với <BR>            Vương Lâm rồi nói:</P>

<P>            - Vương thống lĩnh! Đến đây, tại hạ xin cáo từ trở về phục mệnh Yêu <BR>            tương đại nhân.</P>

<P>            Vương Lâm mỉm cười nói:</P>

<P>            - Không tiễn! Quản sự đại nhân.</P>

<P>            Quản sự tham quân mỉm cười gật đầu. Hắn đi vào trong trận pháp rồi <BR>            biết mất. Sau khi hắn rời khỏi, quân doanh hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ <BR>            có những tiếng hít thở dồn dập bốn phía.</P>

<P>            Tư Mã Viêm lãnh đạm nhìn Vương Lâm, nói:</P>

<P>            - Thống lĩnh đại nhân! Hắc Giáp quân có một vạn yêu binh. Ngoại trừ <BR>            sáu người hôn mê bất tỉnh không thể ra ngoài. Tất cả đều có mặt ở <BR>            đây.</P>

<P>            Thần sắc Vương Lâm vẫn thản nhiên, bình thản nhìn yêu binh đang đứng <BR>            xung quanh. Trong mắt họ, hắn nhìn thấy một sự khinh thường và đối <BR>            địch. Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm chợt hiện lên, chậm <BR>            rãi nói:</P>

<P>            - Tất cả đều lui ra ngoài đi.</P>

<P>            Một vạn yêu binh không hề có một người di chuyển. Ánh mắt bọn họ tập <BR>            trung về phía Tư Mã Viêm.</P>

<P>            Tư Mã Viêm không mở miệng, bọn họ sẽ không nghe theo bất cứ lời nói <BR>            của người nào. Cho dù người đó là tân thống lĩnh.</P>

<P>            Vương Lâm cũng chẳng để ý tới đám yêu binh xung quanh. Hắn đi thẳng <BR>            qua mười đội hình. Thập Tâm và Hổ Bào bám sát theo sau. Sắc mặt hai <BR>            người âm trầm, không nói một tiếng nào.</P>

<P>            Sau khi ba người đi rồi, đám yêu binh phát ra những tiếng cười ha <BR>            hả, tỏ rõ sự khinh miệt và coi thường. Chỉ có Tư Mã Viêm là không <BR>            cười. Hắn không hiểu được nhiều lắm về vị tân thống lĩnh này. Hắn tự <BR>            hỏi nếu bản thân gặp phải việc này chắc chắn sẽ không thể bình thản <BR>            như vậy mà phải đại náo một lúc.</P>

<P>            - Tất cả đều lui ra, tiếp tục thao luyện. - Tư Mã Viêm cau mày, nói. <BR>            Thanh âm của hắn rất thấp nhưng khi vọng vào tai đám yêu binh lại <BR>            chẳng khác gì tiếng sấm. Một vạn yêu binh lập tức chỉnh tề quay về <BR>            phía sau. Mười đội hình bắt đầu diễn luyện.</P>

<P>            Trong quân doạnh ở đây, ngoại trừ một số binh doanh ra còn có một <BR>            căn phòng đơn giản. Chỉ có điều bên ngoài căn phòng đó có trận pháp <BR>            bảo hộ. Bên cạnh căn phòng có cắm một lá cờ màu đen đứng trang <BR>            nghiêm. Trên lá cờ đó có thêu hai chữ Tư Mã bằng kim tuyến.</P>

<P>            Hiển nhiên, căn phòng này chính là chỗ ở của Tư Mã Viêm. Bên cạnh đó <BR>            còn có một số dấu vết kiến trúc. Rõ ràng là nơi đây trước kia không <BR>            phải chỉ có một căn phòng.</P>

<P>            Hổ Bào nhìn quang cảnh trước mắt, tai hắn nghe thấy đám yêu binh <BR>            cười nhạp phía sau, nét mặt âm trầm, tức giận nói:</P>

<P>            - Lão tổ! Đám yêu binh khinh người quá đáng.</P>

<P>            Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói một cách bình thản:</P>

<P>            - Không cần phải để ý tới. Nơi đây không có chỗ cho chúng ta ở thì <BR>            ngồi ngoài trời cũng được. - Hắn vừa nói vừa tìm kiếm một vị trí <BR>            trống trải, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.</P>

<P>            Hổ Bào cố kìm nén cơn tức, quay đầu nhìn về phía đám yêu binh đang <BR>            tản ra. Sau đó, hắn hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống bên trái của <BR>            Vương Lâm.</P>

<P>            Nét mặt Thập Tam vẫn âm trầm, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước. <BR>            Hắn không để ý tới việc bị yêu binh coi thường. Hắn biết rằng chỉ <BR>            cần Vương Lâm ra lệnh một câu là cho dù mất mạng hắn cũng chẳng hề <BR>            do dự mà ra tay.</P>

<P>            Thập Tam khoanh chân đi tới ngồi xuống phía bên phải Vương Lâm. Hắn <BR>            nhắm hai mắt lại tu hành thần thông luyện thể của tộc Cự Ma.</P>

<P>            Thời gian chậm rãi trôi đi, trong nháy mắt màn đêm đã buông xuống. <BR>            Trong suốt khoảng thời gian đó, đám yêu binh trong quân doanh liên <BR>            tục hò hét, thao luyện. Bọn họ lấy thực chiến cùng với phối hợp trận <BR>            pháp là chính. Khi có yêu binh gào thét đi qua bên người Vương Lâm, <BR>            ánh mắt của hắn chỉ có một sự khinh miệt.</P>

<P>            Việc này đối với Vương Lâm cũng chẳng có gì ảnh hưởng. Hắn vẫn thản <BR>            nhiên ngồi đó.</P>

<P>            Thập Tam cũng làm theo Vương Lâm. Hắn nhắm mắt ngồi đó. Mặc dù trong <BR>            lòng có mấy lần suýt nữa không giữ được bình tĩnh, nhưng cuối cùng <BR>            vẫn có thể cố gắng ngăn chặn.</P>

<P>            Chỉ có Hổ Bào là cả ngày cơ bản không thể tĩnh tâm ngồi yên. Ánh mắt <BR>            hắn âm lãnh để ý tới đám yêu binh.</P>

<P>            Đối với Vương Lâm, không chỉ nét mặt của hắn bình thản mà ngay cả <BR>            trong lòng cũng hết sức thản nhiên. Trong cả ngày, tuy nói là hắn <BR>            ngồi đấy, nhưng thần thức của hắn vẫn quan sát tất cả hoạt động của <BR>            cả vạn người.</P>

<P>            Mỗi một đội khoảng ngàn người đều có một Thống đội. Mười Thống đội <BR>            chính là tâm phúc của Tư Mã Viêm. Về phần sáu tên yêu binh trong tửu <BR>            lâu tuy tu vi giống như những cũng hiển nhiên là người có uy vọng <BR>            trong quân doanh.</P>

<P>            Sở dĩ hắn không vội vã ra tay là bởi vì hắn hiểu rất rõ quy tắc <BR>            trong Cửu quận yêu binh của Yêu Linh chi địa. Sự hiểu biết đó chính <BR>            là nhờ La Vân đưa cho xem ghi chép của tổ tiên.</P>

<P>            Cửu quận yêu linh đều lấy quân pháp làm cơ bản, hoàn toàn khác với <BR>            tu chân giới. Ở đây, trừ phi có tu vi thông thiên, có thể cùng với <BR>            Yêu Đế đánh một trận ra, nếu không nhất định phải tuân thủ quân quy.</P>

<P>            Phàm là người đi vào Yêu Linh chi địa đều phải tham gia tuyển để <BR>            dung nhập vào trong Cửu quận, nắm giữ binh quyền. Chỉ có như vậy mới <BR>            có chỗ đặt chân ở đây. Nếu không một mình một người mà làm đối thủ <BR>            của mấy vạn yêu binh thì cuộc chiến đó chẳng cần phải đánh. Mặc dù <BR>            tu vi của yêu binh không cao, nhưng trong đó cũng có một số cao thủ. <BR>            Mặt khác, yêu binh am hiểu trận pháp. Bọn họ thường sử dụng các loại <BR>            trận pháp quỷ dị khó lường để giết địch.</P>

<P>            Tuy nhiên cũng có người giết được nhiều yêu binh thì chắc chắn sẽ <BR>            dẫn ra đô thống, cường giả cấp bậc Yêu Tương xuất hiện. Tới khi đó, <BR>            tu sĩ chỉ có một mình không thể nào còn đặt chân lên đây được nữa. <BR>            Chỉ có thể nhanh chân trốn đến quận khác. Nhưng nếu hành vi vẫn cứ <BR>            tiếp tục thì chỉ có thể tiếp tục đào tẩu như trước. Cuối cùng trong <BR>            Yêu Linh chi địa một bước cũng khó mà đi được. Chỉ có thể bế quan <BR>            tiềm tu. Nhưng mà như vậy thì không có chiến công không thể có được <BR>            cơ hội dung hợp Cổ yêu.</P>

<P>            Tất cả những nguyên nhân đó khiến cho tu sĩ đi vào yêu linh chi địa <BR>            đều tìm mọi cách để có được chức vụ trong quận. Mà như thế thì nhất <BR>            định phải coi giữ quân quy. Nếu mà phản lại quân quy sẽ mất đi tất <BR>            cả mọi thứ.</P>

<P>            Đối với điểm này, Vương Lâm vô cùng rõ ràng. Nếu hắn ra tay ngay để <BR>            chỉnh đốn khó tránh khỏi giết người. Hơn nữa, đám yêu binh môt khi <BR>            đã tin tưởng một người nào đó thì cho dù có giết người cũng không <BR>            giải quyết được vấn đề. Cuối cùng chính bản thân mình lại vi phậm <BR>            quân quy, không thể chỉnh đốn thành công.</P>

<P>            Rất nhiều tu sĩ có đại thần thông tới đây đều thất bại. Dù sao thì <BR>            hơn một ngàn người đi vào đây, sau khi trải qua một số trận đấu chỉ <BR>            có thể có được một số ít người đứng vững.</P>

<P>            Trong đó một số tu sĩ có tính tình tương đối táo bạo. Gặp phải yêu <BR>            binh không nghe lời liền ra tay ngay. Dù sao thì trong chín quận của <BR>            yêu linh chi địa mà nói tu sĩ cũng là người đến từ bên ngoài. Trong <BR>            chín quận thì mỗi quận đều có một Yêu đế. Vì vậy mà khi những người <BR>            từ bên ngoài tới nhận chức vụ đều có thêm một cái quy định.</P>

<P>            Một người không nghe hiệu lệnh thì có thể đem người đó ra để khiển <BR>            trách. Nhưng mười người không nghe thì sao?</P>

<P>            Mười người ở đây bao hàm ý nghĩa rất rộng. Có hể nói là mười người <BR>            trong một tiểu đội... Hoặc có thể tới mười tiểu đội...</P>

<P>            Vì vậy mà Vương Lâm cũng không nóng vội. Lúc này, hắn chẳng khác gì <BR>            một người thợ săn đang chờ đợi cơ hội. Một khi nắm được cơ hội, hắn <BR>            sẽ ra tay chỉnh đốn tất cả mọi thứ.</P>

<P>            Thời gian cứ thể trôi đi, Vương Lâm ngồi trên khoảng đất trống cũng <BR>            đã được ba ngày. Trong ba ngày đó, Thập Tam vẫn hoàn toàn tỉnh tảo. <BR>            Hai ngày trước, Vương Lâm đã đưa cho hắn một cái ngọc giản để hắn <BR>            ghi nhớ tất cả nọi dung trong đó.</P>

<P>            Nhưng Hổ Bào thì càng lúc càng không giữ được bình tĩnh. Thời gian <BR>            ba ngày, càng lúc càng có nhiều yêu binh như không còn để ý tới ba <BR>            người Vương Lâm nữa. Trong mắt bọn họ Nghiêu Lĩnh mới không còn quan <BR>            trọng.</P>

<P>            Nhưng Tư Mã Viêm thì lại càng lúc càng cảm thấy khiếp sợ. Hắn vẫn <BR>            cảm giác được có chuyện gì đó không thích hợp. Vị Nghiêu Lĩnh mới <BR>            tới hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của hắn. Chẳng những không để ý <BR>            tới chuyện tình trong quân doanh mà ngay cả nói cũng không nói. Cả <BR>            ngày chỉ khoanh chân ngồi đó.</P>

<P>            Hai tên người hầu bên cạnh đối phương có một tên đã vô cùng tức <BR>            giận, ánh mắt ngập sát khí. Điều đó khiến cho Tư Mã Viêm càng cảm <BR>            thấy sợ hãi. Hắn không sợ đối phương ra tay, không sợ đối phương tức <BR>            giận, không sợ đối phương quản lý quân doanh. Tất cả những chuyện <BR>            đó, hắn đều có biện pháp khiến cho đối phương nản mà tự lăn ra khỏi <BR>            đây. Cái mà hắn cảm thấy sợ chính là cảm giác nhìn không thấu này.</P>

<P>            - Vị thống lĩnh mới này cuối cùng đang nghĩ cái gì? - Tư Mã Viêm <BR>            ngồi trong căn phòng của hắn. Phía bên dưới có bảy đến tám thống <BR>đội.</P>

<P>            - Thống lĩnh đại nhân! Hai người Từ U và Chu Khải ngày thường vẫn <BR>            rất ít khi lui tới với chúng ta. Lần này, đại nhân triệu tập lại vẫn <BR>            không tới. Ngài xem? - Trong tám người, một đại hán đầu trọc lốc <BR>            ngồi bên nói.</P>

<P>            Người này mặc áo giáp đen, toàn thân toát ra một sự uy nghiêm. Trên <BR>            đầu của hắn có một ký hiệu con bọ cạp. Thoáng nhìn con bọ cạp đó hết <BR>            sức quỷ dị. Bất chợt mới nhìn chẳng khác gì một vật sống.</P>

<P>            Tư Mã Viêm vuốt vuốt mi tâm. Ba ngày nay hắn cảm giác chẳng khác gì <BR>            một năm. Vương Lâm càng trầm tĩnh, hắn lại càng có cảm giác nguy <BR>            hiểm.</P>

<P>            - Hai người đó để sau. Hôm nay, ta triệu tập các ngươi đến đây là <BR>            muốn nghe các ngươi nhận xét về vị thống lĩnh mới như thế nào. Ở đây <BR>            đều cùng một nhà, các người cứ nói thẳng. - Tư Mã Viêm trầm giọng <BR>            nói.</P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 549: Lập uy.</P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            - Có cần phải ý kiến hay không? Người này chắc chắn là một tên phế <BR>            vật, không cần phải để ý tới. - Một nam tử trẻ tuổi tỏ vẻ khinh miệt <BR>            đối với thống lĩnh mới. Trong lòng hắn có chút xem thường. Chuẩn xác <BR>            mà nói thì hắn chẳng hề coi bất cứ người nào từ bên ngoài tới ra cái <BR>            gì. </P>

<P>            - Tôn thống đội nói sai rồi. Thống lĩnh mới chắc chắn là người có <BR>            tâm cơ thâm trầm. Mấy ngày nay có thể ngồi im tại chỗ, không hề mất <BR>            bình tĩnh thì chắc chắn là một người phi thường. - Một lão già tóc <BR>            hoa râm ngồi bên dưới Tư Mã Viêm trầm giọng nói. Người này tuy nói <BR>            nhiều tuổi, nhưng bộ giáp đen trên người lại tạo ra một sự vững <BR>chãi.</P>

<P>            Tôn thống đội hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói:</P>

<P>            - Ngươi đề cao hành động của hắn quá mức rồi.</P>

<P>            Dưới sự quan sát của Vương Lâm thi thoảng lại có người lên tiếng, <BR>            nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra được một quyết định thống nhất. Tư <BR>            Mã Viêm day day trán, nói:</P>

<P>            - Được rồi! Các ngươi nhớ lấy. Mấy ngày tới không nên trêu chọc tới <BR>            hắn. Để một thời gian nữa ta xem hắn còn có thể bình tĩnh được nữa <BR>            không. Chỉ cần hắn chủ động xuất ra thì chúng ta sẽ có đối sách.</P>

<P>            Thời gian từ từ trôi qua, trong nháy mắt, Vương Lâm đã ngồi trong <BR>            quân doanh được nửa tháng. Trong nửa tháng đó, hắn không hề có bất <BR>            cứ một cử động. Mỗi ngày đều nhắm mắt thổ nạp. Quân doanh giống như <BR>            trở thành một nơi để cho hắn tu luyện.</P>

<P>            Tâm lý của Thập Tam cuối cùng cũng được bình thản, cùng với Vương <BR>            Lâm thổ nạp.</P>

<P>            Chỉ có điều Hổ Báo thì cơn tức giận trong lòng càng lúc càng tăng <BR>            lên. Nếu không phải hắn có sự e ngại thì đã nổi khùng mà xuất hồn <BR>            phiên ra đại chiến một lúc.</P>

<P>            Vương Lâm trầm lặng khiến cho hơn vạn yêu binh ở đây càng thêm khinh <BR>            miệt. Đối với tất cả những việc đó, Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ.</P>

<P>            Đến một ngày, trong quân doanh, Tôn thống đội dẫn một đội ngàn người <BR>            thao luyện đi qua vị trí của Vương Lâm. Lúc này, ánh mắt của Tôn <BR>            thống đội không hề che giấu sự khinh miệt đối với thống lĩnh mới. Vì <BR>            vậy mà khi đi ngang qua, hắn phun một bãi nước bọt, làm càn nói:</P>

<P>            - Phế vật!</P>

<P>            Đội yêu binh thấy động tác của thống đội và lời nói liền cười rộ. <BR>            Trong tiếng cười tỏ rõ sự mỉa mai.</P>

<P>            Trong nháy mắt khi giọt nước bọt rơi xuống, Vương Lâm mở hai mắt. <BR>            Ánh mắt của hắn hết sức bình thản, từ tốn nói:</P>

<P>            - Tôn thống đội! Ngươi nói cái gì?</P>

<P>            Tôn thống đội ngẩn người. Từ khi đến đây đã nửa tháng, đây là lần <BR>            đầu tiên Vương Lâm mở miệng nói chuyện. Hắn cười lạnh trong lòng, <BR>            nói một cách khinh miệt:</P>

<P>            - Lão tử vừa mới nói hai chữ "phế vật".</P>

<P>            Giọng nói của hắn cuồng vọng, không hề có chút kiêng nể. Một tia <BR>            sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn nhếch miệng cười nhạt. <BR>            Tay phải hắn giơ lên cao chộp một cái. Nhất thời trong không trung <BR>            chợt xuất hiện một nguồn lực vô hình.</P>

<P>            Thân thể Tôn thống đội lập tức bị thứ lực vô hình đó trói buộc. Nó <BR>            không hề dừng lại, tiếp tục vượt qua khoảng cách mà lan tới khiến <BR>            cho Tôn thống đội biến sắc, cố gắng giẫy dụa. Nhưng mặc cho hắn có <BR>            giẫy thế nào, tán phát yêu lực đến đây thì thân thể vẫn bị nguồn lực <BR>            đó kẹp chặt, không hề buông lỏng.</P>

<P>            Trong nháy mắt, thân thể hắn liền bị Vương Lâm túm chặt. Cổ tay <BR>            Vương Lâm chộp thẳng vào cổ hắn.</P>

<P>            - Ngươi... - Trong nháy mắt, khuôn mặt Tôn thống đội đỏ bừng. Cảm <BR>            giác cánh cửa tử vong hiện lên ngay trước mặt hắn.</P>

<P>            Mặc dù như vậy thì hắn vẫn cố dùng ánh mắt căm hận mà nhìn Vương <BR>            Lâm. Hắn không tin vị thống lĩnh mới này dám giết mình. Tuy nhiên, <BR>            tới lúc này, hắn có một sự e ngại đối với tu vi của đối phương. Bởi <BR>            người ta giơ tay lên một cái, hắn liền không hề có lực hoàn thủ. Tu <BR>            vi thế này, cho dù là Tư Mã thống lĩnh cũng không thể làm được.</P>

<P>            Thấy thống đội bị bắt, một ngàn Hắc Giáp yêu binh liền ầm ầm xông <BR>            tới. Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, nhẹ giọng nói:</P>

<P>            - Thập Tam! Điều thứ tám trong quân quy của Thiên Yêu quận. Đọc lên.</P>

<P>            Trong mấy ngày qua, Thập Tam chăm chú ghi nhớ nội dung ngọc giản. <BR>            Vào lúc này, nghe Vương Lâm nói vậy, hắn liền mở miệng:</P>

<P>            - Người dưới xúc phạm cấp trên. Chém.</P>

<P>            Thân thể Tôn thống đội chợt run lẩy bẩy, trong lòng có cảm giác <BR>            không ổn. Hắn cố gắng giẫy dụa để mở miệng, nhưng tay Vương Lâm đã <BR>            nắm chặt lấy cổ khiến cho bản thân không thể thốt ra lấy một lời.</P>

<P>            Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm lóe lên, hắn nhếch mép mỉm <BR>            cười. Tay phải khẽ dùng sức lập tức có tiếng rắc vang lên. Tôn thống <BR>            đội không kịp kêu lên một tiếng liền bị Vương Lâm bóp nát cổ. Cùng <BR>            lúc đó, tiên lực của Vương Lâm cuồn cuồn tản ra chui vào trong cơ <BR>            thể người đó, phá hủy tu vi của đối phương.</P>

<P>            Cho đến tận lúc chết, ánh mắt Tôn thống đội vẫn không thể tin được <BR>            vào sự thật tàn khốc. Hắn không ngờ được vị thống lĩnh mới lại có <BR>            can đảm hạ sát thủ.</P>

<P>            Nắm được thi thể của người này, Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Nhất <BR>            thời, từng đạo yêu khí từ thất khiếu của các xác bay ra rồi bị Vương <BR>            Lâm hút vào trong cơ thể. Tất cả sự việc diễn ra gần như chỉ trong <BR>            khoảng thời gian Thập Tam mở miệng, Vương Lâm liền không hề do dự mà <BR>            giết người.</P>

<P>            Vào lúc này, yêu binh đang lao đến đều dừng lại, ánh mắt tức giận. <BR>            Cũng có một số người thông minh liền lập tức thay đổi suy nghĩ về <BR>            Vương Lâm.</P>

<P>            Thuận tay ném thi thể Tôn thống đội về phía trước, Vương Lâm lạnh <BR>            lùng nhìn về đám yêu binh trước mặt không nói tiếng nào.</P>

<P>            Cái thi thể rơi đánh bịch một nhát trước người đội yêu binh. Nhìn <BR>            đôi mắt chết mà không nhắm được của Tôn thống đội, đám yêu binh càng <BR>            thêm tức giận. Trong đám yêu binh lập tức có người hét lớn:</P>

<P>            - Các huynh đệ! Báo thù cho thống đội.</P>

<P>            Lời nói vừa dứt, trong ngàn người liền có một nửa lao ra, đồng thời <BR>            rống lên giận dữ. Bọn họ chẳng hề do dự mà lao tới. Toàn thân mỗi <BR>            yêu binh phát ra yêu khí, ánh mắt coi Vương Lâm chẳng khác nào kẻ <BR>            địch.</P>

<P>            Những tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm càng mạnh. Hắn thốt lên <BR>            nhẹ nhàng:</P>

<P>            - Cấp dưới phạm thượng...</P>

<P>            Khóe miệng hắn điểm một nụ cười rồi đưa tay vỗ vào túi trữ vật. Nhất <BR>            thời, kiếm tiên xuất hiện trong tay. Tay hắn phất nhẹ một cái, một <BR>            đạo kiếm quang giống như xẻ đôi bầu trời lóe lên. Cùng lúc đó, loan <BR>            đao cũng bám sát theo sau mà lao vào trong đám yêu binh.</P>

<P>            Những tiêng kêu thảm thiết nhanh chóng vang lên. Kiếm quang của kiếm <BR>            tiên đi đối phó với đám yêu binh có tu vi tương đương với Kết Đan kỳ <BR>            chẳng khác gì trở bàn tay. Về phần loan đao, mỗi lần nó hiện lên <BR>            liền có một cái đầu yêu binh rơi xuống đất.</P>

<P>            Sự rối loạn ở đây nhanh chóng bị các đội yêu binh khác phát hiện. <BR>            Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía thống đội của mình. Chín thống đội <BR>            khác trong quân doanh vội vàng chạy tới đây. Phía sau bọn họ là đám <BR>            yêu binh cũng ầm ầm kéo tới.</P>

<P>            - Dừng tay! - Trong số chín thống đội lập tức có người gầm lên.</P>

<P>            Khoảng cách trăm dặm vốn không xa vì vậy mà không mất nhiều thời <BR>            gian, trước mặt Vương Lâm bụi đất bay lên mù mịt bởi sự xuất hiện <BR>            của chín ngàn yêu binh.</P>

<P>            Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý. Hai tay hắn duỗi ra, tiên lực trong <BR>            cơ thể cùng với yêu lực tạo thành một dòng suối chảy phát ra một lực <BR>            hút rất mạnh. Nhất thời, yêu lực trong cơ thể mấy trăm yêu binh bị <BR>            giết chết bay ra rồi vọt về phía Vương Lâm. Thoáng cái đã bị hắn hút <BR>            vào trong cơ thể.</P>

<P>            Yêu lực dầy đặc phiêu tán trong thiên địa hình thành một con lốc <BR>            xung quanh vị trí của Vương Lâm. Cho đến khi chín ngàn yêu binh tới <BR>            gần thì Vương Lâm cũng đã hấp thu toàn bộ yêu lực. Tay phải hắn giơ <BR>            lên điểm một cái vào hư không, kiếm tiên và loan đao liền quay trở <BR>            về, xoay quanh đầu hắn mà phát ra những tiếng ngân vang dội.</P>

<P>            Gần như chỉ trong chốc lát, một ngàn yêu binh của Tôn thống đội liền <BR>            chỉ còn có một nửa. Một nửa còn lại đã chết sạch. Nhưng người còn <BR>            sống sót đều lui ra phía sau. Sự tức giận trong mắt bọn họ đã biến <BR>            mất, thay thế vào đó chỉ có sát khí và một dấu ấn sợ hãi thật sâu.</P>

<P>            Chín thống đội mặc Hắc giáp nhanh chóng đi tới gần Vương Lâm. Ánh <BR>            mắt của bọn họ liền chú ý tới thi thể của Tôn thống đội.</P>

<P>            Chín ngàn yêu binh nhanh chóng tản ra, vây quanh Vương Lâm. Toàn <BR>            thân bọn họ tỏa ra sát khí nồng đậm, tràn ngập bốn phía. Bọn họ cũng <BR>            không chỉ vây quanh một cách bình thường mà còn sắp xếp thành một <BR>            loại trận pháp mà tập trung về phía Vương Lâm.</P>

<P>            Thập Tam và Hổ Bào lập tức đứng lên, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo. <BR>            Nhất là Hổ Bào, hắn liếm liếm môi xuất ra hồn phiên. Hắn đưa mắt <BR>            nhìn Vương Lâm vẫn khoanh chân ngồi ở đó, từ đầu đến giờ chưa hề <BR>            đứng lên. Vào lúc này, bị chín ngàn yêu binh vây quanh, nét mặt hắn <BR>            vẫn bình thản, nói:</P>

<P>            - Các ngươi cũng muốn làm cái chuyện cấp dưới xúc phạm cấp trên?</P>

<P>            Chín vị thống đội đều cảm thấy ớn lạnh. Trên mặt đất, vết máu của <BR>            yêu binh vẫn còn chưa khô. Những cánh tay cụt rồi đầu lâu văng đầy <BR>            đất. Tất cả quang cảnh trước mắt khiến cho suy nghĩ của bọn họ về <BR>            Vương Lâm có một sự thay đổi rất nhiều. Nhất là vào lúc này, nghe <BR>            đối phương nói, bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau mà im lặng.</P>

<P>            Cũng vào lúc đó, một tiếng gầm giận dữ từ xa vọng đến. Chỉ thấy Tư <BR>            Mã Viêm giống như một cơn cuồng phong vọt tới. Hắn phóng qua vô số <BR>            yêu binh mà xuất hiện ngay trước mặt. Nhìn thấy hài cốt và vết máu <BR>            trên mặt đất, sắc mặt hắn lại thêm âm trầm.</P>

<P>            Vừa rồi, hắn đang ngồi đả tọa thì nhận được tin báo quân danh xảy ra <BR>            hỗn loạn liền lập tức thu công. Tuy nhiên hắn cũng không ra mặt mà <BR>            sử dụng bí thật để báo cho quản sự tham quân. Chờ tới khi Vương Lâm <BR>            bị vây quanh, hắn mới đi ra.</P>

<P>            - Thống lĩnh đại nhân. Không cần biết nguyên nhân gì, nhưng sau khi <BR>            ngươi giết Tôn thống đội, rồi lại trảm sát yêu binh thì ta không thể <BR>            bỏ qua việc này. - Tư Mã Viêm trầm giọng nói.</P>

<P>            Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, mỉm cười nói:</P>

<P>            - Thập Tam! Đọc điều thứ mười ba của quân quy Thiên Yêu quận.</P>

<P>            Thập Tam lập tức nói:</P>

<P>            - Náo loạn quân doanh, vây khốn cấp trên, trong vòng ba mươi nhịp hô <BR>            hấp phải lùi. Nếu không...Chém.</P>

<P>            - Đọc điều thứ hai của quân quy Thiên Yêu quận.</P>

<P>            - Nếu chưa được phép mà đã tự tiện dùng Tru Tiên trận với người bên <BR>            trong thì trong vòng hai mươi hô hấp cũng phải giải tán. Nếu không <BR>            gặp phải tội lớn. </P>

<P>            Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên. Trái ngược với hắn, Tư Mã Viêm thì <BR>            lại càng thêm âm trầm. Hắn hiểu ngay, người trước mắt cả tháng sở dĩ <BR>            ngồi im chính là để đợi một cơ hội. Khi nắm được cơ hội đó liền <BR>            khiến cho người ta không thể không phục.</P>

<P>            Trong số chín vị thống đội liền lui lại phía sau. Ba người đó nhìn <BR>            nhau đều nhận ra sự e ngại trong mắt đối phương. Cái việc thống lĩnh <BR>            tranh giành này bọn họ không muốn tham gia.</P>

<P>            - Thập Tam! Đếm! - Vương Lâm nhắm hai mắt, chẳng thèm để ý tới Tư Mã <BR>            Viêm.</P>

<P>            Ánh mắt Thập Tam hết sức bình tĩnh:</P>

<P>            - Đã hết mười ba nhịp. Chỉ còn mười sáu, mười lắm, mười bốn, mười <BR>            ba....</P>

<P><BR>             </P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 550: Diêu Tích Tuyết.</P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            -Tản ra! - Tư Mã Viêm nghiến răng, nghiến lợi quát. Lời nói cả hắn <BR>            trong quân doanh chính là lệnh.</P>

<P>            Chín ngàn yêu binh lập tức quay lại mà tản ra. Thế trận được lập ra <BR>            để bao vây nhanh chóng bị phá vỡ, không còn tồn tại.</P>

<P>            Vào lúc này, ở giữa quân doanh, một luồng ánh sáng đỏ như máu chợt <BR>            lóe lên. Thân hình gầy gò của quản sự tham quân từ từ xuất hiện. Hắn <BR>            cũng không phải tới một mình. Phía sau hắn còn có một lão già mặc áo <BR>            bằng vải bố. Mái tóc của lão bạc trắng, phất phơ bay trong gió. Lão <BR>            đứng đó mà khiến cho tất cả mọi thứ bị lu mờ.</P>

<P>            Trong nháy mắt khi lão già xuất hiện, Vương Lâm mở hai mắt. Ánh mắt <BR>            hắn xuyên qua đám yêu binh trước mặt mà nhìn về phía lão già.</P>

<P>            Ánh mắt của lão già cũng nhìn về phía Vương Lâm.</P>

<P>            Khi ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, tâm thần của Vương Lâm hơi chấn <BR>            động rồi trở lại bình thường. Trong cơ thể đối phương hắn cảm nhận <BR>            được có tới bốn cái phong ấn.</P>

<P>            Thân thể lão già cũng hơi run, ánh mắt lóe lên một tia sáng mà trong <BR>            lòng cảm thấy khiếp sợ. Đối phương chỉ liếc mắt một cái mà phong ấn <BR>            trong cơ thể hắn suýt nữa bị phá vỡ.</P>

<P>            Sau khi quản sự tham quân xuất hiện liền lóe lên một cái, chẳng khác <BR>            gì thuấn di mà xuất hiện trước mặt Vương Lâm. Lão già theo sau cũng <BR>            đồng dạn như vậy.</P>

<P>            Khuôn mặt gầy gò của quản sự tham quân sau khi nhìn bộ hài cốt trên <BR>            mặt đất vẫn bình thản.</P>

<P>            - Tham quân đại nhân. Thống lĩnh vô cớ giết chết Tôn thống đội, lại <BR>            giết thêm năm trăm yêu binh. Tất cả mọi chuyện có mọi người xung <BR>            quanh chứng kiến. - Tư Mã Viêm đứng một bên nói.</P>

<P>            Vương Lâm vung tay phải lên một miếng ngọc giản liền bay ra. Quản sự <BR>            tham quân đón được rồi cúi đầu nhìn xuống. Yêu lực của hắn mới chảy <BR>            ra ngay lập tức trong đầu xuất hiện một loạt hình ảnh. Những hình <BR>            ảnh đó chính là sự việc vừa diễn ra.</P>

<P>            Quản sự tham quân liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu. Chút khinh <BR>            thường ban đầu đối với Vương Lâm hoàn toàn biến mất. Thậm chí, bây <BR>            giờ hắn còn có ý kết giao. Thủ đoạn của Vương Lâm có thể nói là hoàn <BR>            toàn chiếm được tiên cơ, lúc nào cũng nằm trong thế bất bại. Hắn nở <BR>            nụ cười, nói:</P>

<P>            - Vương thống lĩnh! Đã quấy rầy rồi. Việc này, tại hạ sẽ bẩm báo với <BR>            Yêu Tương đại nhân. Đối với kẻ phạm thượng hậu quả như thế là điều <BR>            tất nhiên. - Hắn vừa nói vừa ôm quyền với Vương Lâm rồi mỉm cười cáo <BR>            lui. Cái lão già đi bên cạnh cũng ôm quyền nói với Vương Lâm:</P>

<P>            - Vương thống lĩnh tu vi kinh người. Tại hạ bội phục. - Đợi hai <BR>            người đi khỏi, Tư Mã Viêm trầm lặng một lúc rồi cung kính nói với <BR>            Vương Lâm:</P>

<P>            - Việc này là do mạt tướng lỗ mãng, mong thống lĩnh không trách. - <BR>            Hắn vừa dứt lên, ánh mắt đám thống đội đứng bên có chút ngạc nhiên. <BR>            Một người trong số đó hơi do dự một chút rồi mở miệng nói:</P>

<P>            - Việc này thuộc hạ cũng có chút lỗ mãng. - Ngay sau đó, tất cả đám <BR>            thống đội đều nói như vậy. Cuối cùng thì mọi việc cũng chấm dứt. Tới <BR>            thời điểm này cho dù người ngu cũng nhận ra thủ đoạn của Vương Lâm.</P>

<P>            Vị thống lĩnh mới đã không ra tay thì thôi. Một khi ra tay thì nhanh <BR>            như chớp. Nếu tiếp tục ương bướng nữa thì không chừng đến một ngày <BR>            nào đó chuyện Tôn thống lĩnh còn có thể tiếp diễn. Hơn nữa, tu vi <BR>            của thống lĩnh chỉ sợ rằng cho dù Tư Mã Viêm có ra tay cũng không <BR>            thể thủ thắng. Vì vậy mà phần lớn mọi người đều thỏa hiệp.</P>

<P>            Vương Lâm đứng thẳng người, tay phải nhấn một cái lên mặt đất. Nhất <BR>            thời, trong quân doanh chợt phát ra nhưng tiếng rung chuyển ầm ầm. <BR>            Mặt đất giống như một con rồng đang quẫy mình thụt xuống một chút. <BR>            Bùn đất dưới chân Vương Lâm giống như một con suối bắt đầu phun lên. <BR>            Bụi đất bốn phía bay mù mịt, che khuất cả không gian.</P>

<P>            Gần như trong nháy mắt, một ngôi lầu bằng bùn đất chui lên, sừng <BR>            sững trên mặt đất. Đó là một ngôi lầu có hai tầng, màu sắc đơn điệu. <BR>            Tuy nhiên, thoáng nhìn qua cảm giác nơi đó có một sự uy nghiêm.</P>

<P>            Nhấc tay một cái đã tạo ra được một tòa lầu trong quân doanh. Pháp <BR>            thuật như thế không chỉ chấn nhiếp đám người Tư Mã Viêm mà cả chín <BR>            ngàn yêu binh cũng không ngoại lệ.</P>

<P>            - Tất cả lui ra đi. - Vương Lâm bình thản nói một câu rồi xoay người <BR>            đi vào căn lầu.</P>

<P>            Thập Tam bám sát theo sau. Còn Hổ Bào thì sau khi cười lạnh liếc mắt <BR>            nhìn tất cả mọi người mới xoay người bước đi. Trong lòng hắn vô cùng <BR>            sảng khoái. Bao nhiêu kìm chế trong quá khứ vào lúc này đã hoàn toàn <BR>            biến mất. Sự sùng kính trong lòng Vương Lâm càng tăng thêm.</P>

<P>            Đợi sau khi ba người Vương Lâm bước vào trong lầu, Tư Mã Viêm nắm <BR>            chặt tay, không nói tiếng nào xoay người rời đi.</P>

<P>            Chín vị thống đội còn lại sau khi nhìn nhau, trong lòng đều có quyết <BR>            định riêng mà lui đi.</P>

<P>            Từ hôm đó, trong tám thống đội tiếp xúc với Tư Mã Viêm, ngoại trừ <BR>            Tôn thống đội đã chết ra cũng chỉ còn có ba người vẫn tiếp tục giữ <BR>            mối quan hệ. Bốn người còn lại thì từ từ bất hòa, xa lánh Tư Mã <BR>Viêm.</P>

<P>            Từ ngày đó, trong quân doanh của Hắc Giáp quân, trong lòng đám yêu <BR>            binh hình ảnh của Vương Lâm từ từ rõ ràng.</P>

<P>            Từ khi Vương Lâm trở thành thống lĩnh tới nay chưa hề ra lệnh. Nhưng <BR>            sự uy nghiêm của hắn cùng với hành động quyết đoán đã tạo ra uy danh <BR>            của bản thân.</P>

<P>            Bên trong Cổ Yêu thành có mười sáu quân doanh, tất cả đều mặc Hắc <BR>            Giáp. Chỉ có ở những địa phương nhỏ mới có sự khác biệt. Vào lúc <BR>            này, trong quân doanh thứ ba, Diêu Tích Tuyết đang khoanh chân ngồi <BR>            trong phòng.</P>

<P>            Đêm khuya, Diêu Tích Tuyết chợt mở hai mắt. Trong đôi mắt nàng lóe <BR>            lên một tia sáng. Ngoài cửa sổ, bóng trăng đang tỏa ánh sáng tím <BR>            ngắt xuống mặt đất. Tối hôm nay ở trong Yêu Linh chi địa chính là <BR>            thời điểm cứ nửa năm một lần mặt trăng tỏa sáng rực rỡ nhất. Nghe <BR>            đồn vào ngày này chính là lúc mà thiên địa giao hòa.</P>

<P>            Còn về phần cụ thể như thế nào thì không người nào hiểu. Lời đồn đó <BR>            cũng là từ xa xưa truyền lại. Mà cũng chỉ có một câu như thế, không <BR>            có lời giải thích rõ ràng. Nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy. Sau <BR>            khi tỏa thần thức ra xem xét xung quanh, liền đưa tay sờ vào túi trữ <BR>            vật. Ngay lập tức, trong tay nàng xuất hiện một cái la bàn màu đỏ. <BR>            Nhìn chiếc la bàn, ánh mắt nàng có chút do dự.</P>

<P>            - Nơi đó ta đã đi ba lần, nhưng mỗi lần đều dừng lại đúng vị trí đó. <BR>            Phụ thân đã từng nói muốn tiến vào nơi đó thì tu vi ít nhất phải đạt <BR>            tới Vấn Đỉnh kỳ. Nếu theo kế hoạch mà phụ thân đã vạch ra cho ta thì <BR>            ta ở đây hấp thu đủ yêu lực. Sau đó đột phá lên cảnh giới Vấn Đỉnh <BR>            kỳ. Đến lúc đó, có thêm sự trở giúp của Huyết Hồn đan có thể nắm <BR>            chắc tám phần thành công. Nhưng thủy triều lần này không ngờ lại <BR>            xuất hiện cái lệnh bài đó. - Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, <BR>            cầm la bàn trong tay mà nét mặt trầm ngâm.</P>

<P>            - Năm đó, phụ thân và đám người Thiên Vận tử tiến vào Yêu Linh chi <BR>            địa đã hỏi được từ miệng Yêu Đế. Lúc ấy, người cũng không kịp xem <BR>            qua mà cùng với đám người Thiên Vận tử đi tới vực sâu nơi thủy <BR>            triều. Qua mấy năm suy đoán của phụ thân thì nơi đó có sáu phần là <BR>            sự thật. Ta thử đi một lần nữa. Nếu vẫn không thể tiến vào thì chỉ <BR>            còn chờ sau khi đạt tới Vấn Đỉnh kỳ rồi mới tính. Dù sao thì số <BR>            lượng Huyết Hồn đan do phụ thân luyện chế, ba lần xông vào trước đã <BR>            dùng mất ba viên. Bây giờ chỉ còn sáu viên. Thời gian ở đây còn rất <BR>            dài không thể lãng phí được. Mỗi một viên Huyết Hồn đan là một lần <BR>            có thể hồi sinh. - Ánh mắt của Diêu Tích Tuyết lộ vẻ quyết đoán. <BR>            Khuôn mặt nàng vốn vô cùng đẹp vào lúc này pha trộn thêm sự kiên <BR>            định càng khiến cho người khác mê mẩn. Nàng nhẹ nhàng thả la bàn ra <BR>            sau đó, tay phải lại vuốt vào túi trữ vật. Trong tay liền có thêm <BR>            một cây đèn.</P>

<P>            Trên cây đèn màu trắng có khắc một vài phù văn. Trên những phù văn <BR>            đó thi thoảng lại lóe lên những tia sáng giống như lồng ngực con <BR>            người đang phập phồng. Nhìn qua có cảm giác vô cùng quái dị. Diêu <BR>            Tích Tuyết hít một hơi thật sâu rồi bóp nát cây đèn. Trong khoảng <BR>            khắc khi cây đèn vỡ vụn, từ bên trong liền bay ra một giọt máu màu <BR>            lam.</P>

<P>            Nàng không hề do dự, cắn đầu ngón tay. Sau đó, dùng máu của bản thân <BR>            vẽ vào không trung một vài loại phù văn phức tạp. Sau khi phù văn <BR>            xuất hiện nó liền dung hợp với giọt máu màu lam. Thoáng cái, Diêu <BR>            Tích Tuyết liền nắm lấy đạo phù văn mà điểm vào mi tâm. Ngay lập tức <BR>            đạo phù văn invào mi tâm khiến cho nàng có cảm giác đau đớn. Một lúc <BR>            lâu sau, cơn đau từ từ biến mất.</P>

<P>            Nàng vừa thở hổn hển, vừa đưa ngón tay lên. Trong nháy mắt, đạo phù <BR>            văn từ mi tâm của nàng lại xuất ra rồi hóa thành giọt máu màu lam, <BR>            lơ lửng giữa không trung.</P>

<P>            Tay phải của nàng vung lên, nhất thời giọt máu màu lam liền biến <BR>            mất. Sau đó, nàng cắn răng lấy chân giẫm nát cái la bàn trên mặt <BR>            đất. Một làn ánh sáng dìu dịu lóe lên, trên la bàn xuất hiện vô số <BR>            đạo phù văn bay lên, xoay xung quanh căn phòng.</P>

<P>            Những đạo phù văn xoay trong căn phòng khoảng ba hơi thở rồi Diêu <BR>            Tích Tuyết và la bàn cùng biến mất.</P>

<P>            Thời gian chậm rãi trôi đi. Cuộc sống của Vương Lâm vẫn không hề có <BR>            bất cứ gì khác biệt. Cả ngày hắn chỉ ngồi thổ nạp, rất ít khi ra <BR>            khỏi phòng. Từ từ, hắn đã luyện hóa được số yêu lực dung nhập với <BR>            tiên lực trong cơ thể, ổn định tu vi mà tiến tới Anh Biến hậu kỳ.</P>

<P>            Trên thế gian có một định luật vô cùng chính xác. Đế vương của phàm <BR>            nhân sở dĩ có được uy nghiêm là do được vô số thần tử kính sợ. Ngoài <BR>            ra, đó là do có khoảng cách, có sự thần bí. Trong mắt mỗi một vị đại <BR>            thần, hoàng đế ngự ở trên cao là người không thể với tới, không thể <BR>            đoán nổi suy nghĩ nên nảy sinh ra sự uy nghiêm.</P>

<P>            Vào thời điểm này, mặc dù Vương Lâm rất ít khi lộ diện trong quân <BR>            doanh, nhưng sự uy nghiêm của hắn cứ mỗi ngày lại càng vượt qua Tư <BR>            Mã Viêm vẫn xuất hiện thường xuyên.</P>

<P>            Trong mấy tháng qua Hổ Bào sống trong quân doanh giống như cá gặp <BR>            nước. Tính cách của hắn vốn thoải mái. Tuy trước đó có chút mẫu <BR>            thuẫn, nhưng thời gian trôi đi, chút mâu thuẫn đó dần biến mất. Hắn <BR>            đi lại với mấy vị thống đội càng lúc càng nhiều.</P>

<P>            Nhất là có một vị thống đội tên là Từ U. Người này là con gái. Trong <BR>            khoảng khắc khi Hổ Bào nhìn thấy nàng liền cảm thấy rung động. Từ đó <BR>            về sau, hắn vô cùng ân cần. Những khoảng thời gian khác trong ngày, <BR>            hắn luôn ngồi bên ngoài ngôi lầu giống như một vị thần giữ cửa.</P>

<P>            Sau mấy tháng, vào một hôm, trong quân doanh số ba, trong căn phòng <BR>            của Diêu Tích Tuyết một luồng ánh sáng màu tím chợt lóe lên giữa <BR>            không trung. Ngay sau đó nó liền biến thành những đạo phù văn màu <BR>            lam.</P>

<P>            Đạo phù văn nhanh chóng xoay tròn. Ở vị trí giữa của chúng có một <BR>            giọt máu màu lam đang sôi sùng sục. Từ từ, mức độ sôi trào của nó <BR>            càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, giọt máu màu lam phình lên gấp mấy <BR>            lần biến thành một quả cầu máu màu lam.</P>

<P>            Những đạo phù văn xung quanh xoay tròn với tốc độ nhanh hơn. Một lúc <BR>            sau, tất cả chúng chợt ngừng lại, nhưng nhận được một sự kêu gọi mà <BR>            bay hết về phía quả cầu máu màu lam, gắn lên mặt ngoài của nó.</P>

<P>            Sau khi một cái phù văn cuối cùng in lên trên, quả cầu máu màu lam <BR>            liền co lại. Nó cũng không phải có lại toàn thể mà quá trình đó nó <BR>            tạo ra một hình người.</P>

<P>            Cả quá trình diễn ra trong thời gian không lâu. Khoảng chừng sau năm <BR>            nhịp thở đã hoàn thành. Quả cầu màu lam biết mất. Thay thế vào đó là <BR>            thân thể của một người con gái có khuôn mặt xinh xắn, thân hình có <BR>            những đường cong tuyệt mỹ. Người con gái đó đúng là Diêu Tích Tuyết.</P>

<P>            - Lại thất bại lần nữa. Lần này nếu không có Huyết Hồn đan thì ta đã <BR>            chết tới bốn lần rồi. Nhưng cũng may là ta đã phá được hơn một nửa. <BR>            Nếu có thêm người giúp đỡ nhất định sẽ thành công. - Diêu Tích Tuyết <BR>            mở to đôi mắt mà than một tiếng.</P>

<P>            Sau đó, ánh mắt nàng hơi nhíu lại, khuôn mặt trở nên trầm ngâm.</P>

<P>            - Nếu có người giúp đỡ ta..... Vương Lâm.</P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 551: Giao dịch.</P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            - Trước mắt trong Cổ Yêu thành, ngoại trừ ta ra còn có hai vị tu sĩ. <BR>            Trong hai người đó thì một người chỉ là Anh Biến sơ kỳ, không có tác <BR>            dụng. Chỉ còn có Vương Lâm. Hắn có thể tiếp được Thất Băng quyền của <BR>            Yêu Tương thì tu vi vừa đủ. Chỉ có điều tính tình của người này lạnh <BR>            lùng. Nếu không có lợi chỉ sợ là rất khó giúp ta. - Diêu Tích Tuyết <BR>            trầm ngâm một lúc, tay phải liền vung lên một cái. Một vầng sáng mờ <BR>            chợt tỏa ra xung quanh.</P>

<P>            Thời gian trong đi, trong Hắc Giáp quân, Vương Lâm vẫn ngồi đó mà tu <BR>            luyện. Từ sau khi hấp thu yêu lực của năm trăm yêu binh và Tôn thống <BR>            đội, yêu tinh trong cơ thể hắn sau khi dung hợp cũng đã đạt gần ngàn <BR>            giáp.</P>

<P>            Với một ngàn giáp yêu tinh, tốc độ hấp thu yêu khí ở đây hiển nhiên <BR>            là nhanh hơn trước gấp mấy lần.</P>

<P>            Đối với mọi chuyện trong quân doanh, Vương Lâm cũng không để trong <BR>            lòng. Hắn tận dụng mọi thời gian hấp thu yêu lực để đột phá tới Anh <BR>            Biến hậu kỳ.</P>

<P>            Ngày hôm nay, Vương Lâm đang ngồi đó chợt mở hai mắt. Nét mặt khẽ <BR>            thay đổi.</P>

<P>            - Vương đạo hữu! Canh ba hôm nay, hãy đến cổ sơn cách quân doanh <BR>            ngàn dặm. Diêu Tích Tuyết.</P>

<P>            Thanh âm của Diêu Tích Tuyết văng vẳng trong nguyên thần của Vương <BR>            Lâm.</P>

<P>            Vương Lâm hơi trầm ngâm một lúc rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngồi <BR>xuống.</P>

<P>            Đến canh ba, cách quân doanh ngàn dặm, trên Cổ sơn, Diêu Tích Tuyết <BR>            mặc bạch y đứng trên đỉnh núi mà đợi. Thời gian chầm chậm trôi đi. <BR>            Mãi cho tới khi ánh bình minh bắt đầu ló rạng, Vương Lâm vẫn không <BR>            hề xuất hiện.</P>

<P>            Khuôn mặt Diêu Tích Tuyết từ từ trở nên lạnh lùng. Nàng hừ lạnh một <BR>            tiếng rồi hóa thành một tia sáng trắng bay thẳng đến quân doanh của <BR>            Vương Lâm. Thoáng cái, nàng đã tới bên ngoài quân doanh rồi thuấn di <BR>            đi vào bên trong. Trận pháp của quân doanh đối với nàng không hề có <BR>            một chút tác dụng. Dù sao thì nàng cũng là một trong số các thống <BR>            lĩnh.</P>

<P>            Sau khi tiến vào quân doanh... Lúc này, ở trên cái sân rộng trăm <BR>            dặm, đông đảo yêu binh dưới sự chỉ huy của các thống đội đang diễn <BR>            luyện trận pháp. Sự xuất hiện của Diêu Tích Tuyết lập tức thu hút sự <BR>            chú ý của đám yêu binh. Tốc độ của nàng cực nhanh bay thẳng về phía <BR>            ngôi lầu của Vương Lâm.</P>

<P>            Ngoài căn lầu, Thập Tam chợt mở hai mắt rồi đứng dậy. Hắn lạnh lùng <BR>            nhìn về phía Diêu Tích Tuyết đang bay tới.</P>

<P>            - Người tới dừng lại. - Thập Tam quát khẽ.</P>

<P>            Nét mặt Diêu Tích Tuyết lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng. Nàng chẳng <BR>            những không dừng lại mà còn tăng tốc, bay thẳng tới ngôi lầu.</P>

<P>            Vào lúc này, mấy vị thống đội có mặt trên sân gần như chẳng hề do dự <BR>            nhanh chóng vọt về phía ngôi lầu. Phía sau bọn họ, đám yêu binh cũng <BR>            tỏa ra yêu khí mà bám theo sau.</P>

<P>            Mắt thấy Diêu Tích Tuyết tới gần, Thập Tam hét lớn một tiếng. Chân <BR>            hắn bước về phía trước một bước, tay phải nắm lại rồi xuất ra một <BR>            quyền.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết cũng chẳng thèm để ý tới Thập Tam. Tay phải nàng <BR>            điểm nhẹ một cái vào hư không, một tia sáng đỏ như máu chợt lóe lên, <BR>            bao phủ toàn thân Thập Tam. Ngay lập tức, thân thể Thập Tam chẳng <BR>            khác gì một quả cầu đỏ như máu. Thập Tam dừng lại, đứng im như một <BR>            pho tượng trước ngôi lầu.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết hạ xuống bước từng bước tiến vào. Đến đây, chín ngàn <BR>            yêu binh từ bốn phương tám hướng lao đến. Trong mấy vị thống đội lập <BR>            tức có người quát:</P>

<P>            - Diêu thống lĩnh. Dừng lại.</P>

<P>            Nét mặt Diêu Tích Tuyết đầy sát khí. Ngọc thủ đang chắp sau lưng <BR>            chợt vung lên. Một làn ánh sáng đỏ như máu chợt xuất hiện giữa không <BR>            trung. Trong phạm vi trăm trượng hoàn toàn bị là ánh sáng đó bao <BR>            phủ. Đám yêu binh đang vọt tới lập tức bị ngăn cản bên ngoài, không <BR>            thể đi vào.</P>

<P>            - Ta có chuyện riêng muốn nói với Vương thống lĩnh. Các ngươi không <BR>            cần phải xen vào. - Diêu Tích Tuyết lạnh lùng nói một câu rồi lại <BR>            tiếp tục đi vào bên trong.</P>

<P>            Trong nháy mắt khi nàng đặt chân tới cửa của ngôi lầu, một luồng gió <BR>            từ bên trong ùa ra. Cơn gió ập vào người Diêu Tích Tuyết khiến cho <BR>            nàng biến sắc. Ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên bao phủ toàn thân. Sau <BR>            khi cơn gió thổi qua, vầng sáng cũng từ từ biến mất. Thập Tam đứng <BR>            đó cũng bị cơn gió thổi tới. Ngay lập tức thân thể hắn thoáng động <BR>            liền trở lại bình thường. Bên tai hắn chợt có thanh âm của Vương Lâm <BR>            vang lên. Nghe thấy lời nói của Vương Lâm, Thập Tam cũng chẳng thèm <BR>            để ý tới Diêu Tích Tuyết lại khoanh chân ngồi xuống không nói tiếng <BR>            nào. </P>

<P>            - Diêu đạo hữu quá giận rồi. - Thanh âm của Vương Lâm từ trong ngôi <BR>            lầu vọng ra.</P>

<P>            Nét mặt Diêu Tích Tuyết càng thêm lạnh. Nàng hừ nhẹ một tiếng, nói:</P>

<P>            - Cơn tức của ta vẫn còn kém Vương đạo hữu. - Vừa nói, nàng vừa đi <BR>            về phía trước, đẩy cánh cửa lầu ra mà bước vào.</P>

<P>            Các cánh cửa sổ của ngôi lầu vẫn bị đóng kín. Bên trong không hề có <BR>            một chút ánh sáng. Lúc này, ánh sáng từ ngoài chiếu vào qua cánh cửa <BR>            in xuống mặt đất một bóng người. Vương Lâm khoanh chân ngồi ở sâu <BR>            bên trong không thể nhìn thấy rõ nét mặt.</P>

<P>            - Bước chân vào đây, nếu ngươi không có chuyện gì khiến cho Vương mỗ <BR>            động tâm thì đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc. - Thanh âm <BR>            của Vương Lâm vang lên một cách lạnh lùng.</P>

<P>            Đây là thời điểm tu luyện quan trọng của hắn. Vốn hắn định ở yên đây <BR>            mấy tháng, luyện hóa yêu lực trong cơ thể mà đột phá tới Anh Biến <BR>            hậu kỳ. Không ngờ lại có người vô cớ xông vào cắt đứt sự tu hành thì <BR>            làm sao mà hắn có thể để yên cho đối phương.</P>

<P>            - Ta hẹn ngươi gặp mặt trên cổ sơn vào lúc canh ba. Tại sao ngươi <BR>            không tới? - Diêu Tích Tuyết lạnh giọng nói.</P>

<P>            - Vì sao ta phải đi? - Vương Lâm nhíu mày. Hắn với nàng mới chỉ gặp <BR>            mặt hai lần. Tính cả lần này cũng mới là lần thứ ba.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết ngẩn người. Trước đó do quá giận nên nàng mới tìm <BR>            đến tận nơi. Tuy nhiên, vào lúc này bị Vương Lâm hỏi ngược, nàng lại <BR>            không biết trả lời thế nào. Trầm ngâm một chút, Diêu Tích Tuyết hạ <BR>            thấp người, nhỏ giọng nói:</P>

<P>            - Việc này là do ta nóng vội. Vương đạo hữu xin chớ trách. Chỉ vì ta <BR>            có một chuyện muốn Vương đạo hựu giúp đỡ nên mới mạo muội tới đây.</P>

<P>            - Chuyện gì? - Vương Lâm nói năng ngắn gọn. Hắn không muốn nói <BR>            chuyện quá nhiều với nàng. Lúc này đang là thời điểm quan trọng nhất <BR>            để luyện hóa yêu lực.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết giơ tay phải vẫy nhẹ một cái về phía sau. Cánh cửa <BR>            lầu liền tự động đóng lại. Đồng thời một vầng sáng màu đỏ chợt bao <BR>            phủ cả ngôi lầu.</P>

<P>            - Việc này là chuyện bí mật nên ta phải đề phòng một chút. Vương đạo <BR>            hữu chớ để ý. - Vào lúc này, Diêu Tích Tuyết có việc phải nhờ người <BR>            nên cố gắng kìm nén.</P>

<P>            - Không sao! - Vương Lâm nói một cách bình thản.</P>

<P>            - Có một cái trận pháp cấm chế, nếu chỉ một mình ta thì không đủ lực <BR>            để bài trừ. Vì vậy cần Vương đạo hữu trợ giúp. Một khi trận pháp <BR>            được hóa giải, ta nhất định sẽ trọng tạ. - Diêu Tích Tuyết trầm ngâm <BR>            một lúc rồi nói.</P>

<P>            Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói một cách chậm rãi. </P>

<P>            - Lúc này, Vương mỗ có chuyện quan trọng nên việc hóa giải cấm chế <BR>            không thể giúp đỡ. Diêu đạo hữu thứ lỗi.</P>

<P>            Đừng nói lúc này hắn thực sự không có thời gian mà cho dù có thì hắn <BR>            cũng chẳng đồng ý một cách dễ dàng. Dù sao thì hắn và nàng không hề <BR>            có bất cứ một chút quan hệ. Hơn nữa, với tu vi của đối phương mà <BR>            không thể bài trừ được cấm chế thì Vương Lâm cũng chẳng dám nhận bản <BR>            thân mình lại có thể.</P>

<P>            Còn một điều quan trọng nữa đó là lời nói của người không hề thực <BR>            lòng. Hiển nhiên là còn che giấu rất nhiều chuyện không nói. Vì vậy <BR>            mà Vương Lâm cũng chẳng muốn giúp đỡ.</P>

<P>            Trước khi Diêu Tích Tuyết quyết định tìm kiếm Vương Lâm đã lường <BR>            trước đối phương không đồng ý giúp đỡ. Vì vậy mà lúc này cũng không <BR>            nổi giận, nói:</P>

<P>            - Vương đạo hữu tu vi đang ở Anh Biến trung kỳ. Muốn tăng lên đến <BR>            hậu kỳ cần một số lượng tiên ngọc rất lớn. Nếu muốn tiến tới Vấn <BR>            Đỉnh thì lượng tiên ngọc cần lại càng lớn hơn nữa. Trong khoảng thời <BR>            gian tiếp theo ở Yêu Linh chi địa, đạo hữu còn cần một lượng lớn <BR>            tiên ngọc để bù lại số lượng tiêu hao. Không biết lúc này, đạo hữu <BR>            có đủ tiên ngọc hay chưa? Nếu không đủ, ta có thể cung cấp. - Một <BR>            tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn liếc mắt nhìn Diêu <BR>            Tích Tuyết nói một cách chậm rãi:</P>

<P>            - Ngươi có thể cung cấp bao nhiêu tiên ngọc?</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết nhoẻn miệng cười. Nàng không sợ Vương Lâm đòi hỏi <BR>            nhiều, mà chỉ sợ đối phương không để ý. Nhưng nếu đối phương đã mở <BR>            miệng, nàng tự tin có thể khiến cho người ta hài lòng.</P>

<P>            - Ta có thể cung cấp tất cả tiên ngọc cho đạo hữu đạt tới Vấn Đỉnh <BR>            sơ kỳ. - Diêu Tích Tuyết thong thả nói.</P>

<P>            Một tia sáng lại lóe lên trong mắt Vương Lâm. Câu nói của Diêu Tích <BR>            Tuyết đúng là đã khiến cho hắn dao động. Nếu không phải do tiên ngọc <BR>            không đủ thì hắn đã đạt tới Anh Biến hậu kỳ từ lâu rồi chứ không cần <BR>            phải khổ sở hút lấy yêu lực.</P>

<P>            Đúng như đối phương nói, vào lúc này tiên ngọc của Vương Lâm để tăng <BR>            lên tới Anh Biến hậu kỳ cũng không có quá nhiều. Nếu mà dùng hết <BR>            toàn bộ thì năm trăm năm ở đây, một khi hắn bị thương hoặc hao tổn <BR>            tiên lực nếu không có tiên ngọc bổ sung chắc chắn sẽ rất khốn khổ.</P>

<P>            Vấn đều này, trước đây hắn đã suy nghĩ rất kỹ nên cho đến bây giờ, <BR>            hắn cũng không hấp thu tiên lực trong tiên ngọc. Bản thân chỉ tích <BR>            lũy yêu lực tiến hành dung hợp chuyển hóa. Còn tiên ngọc thì được <BR>            cất giữ dành cho lúc cần đến.</P>

<P>            Thậm chí, trong lòng Vương Lâm còn quyết định một khi lên tới Anh <BR>            Biến hậu kỳ, chờ khi đạt tới đại viên mãn liền dẫn yêu binh ra ngoài <BR>            huyết tẩy bất cứ tu sĩ nào gặp được để thu thập tiên ngọc.</P>

<P>            - Thế nào? Nếu Vương đạo hữu đồng ý, thì bây giờ ta sẽ tặng cho <BR>            ngươi tiên ngọc để tăng lên tới Anh Biến hậu kỳ. Số còn lại, chờ sau <BR>            khi trở về, ta sẽ tặng nốt. - Diêu Tích Tuyết lập tức nói.</P>

<P>            Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:</P>

<P>            - Cái trận pháp cấm chế đó là gì?</P>

<P>            - Tên của nó ta cũng không biết. Nhưng sau khi nó mở ra lập tức xoay <BR>            tròn. Bên trong có mười tám cái phong ấn. Ta chỉ có thể phá giải tới <BR>            cái thứ mười một. Nếu có ngươi hỗ trợ, ta tin có thể hóa giải toàn <BR>            bộ.</P>

<P>            Phần lớn câu nói của Diêu Tích Tuyết là thật, nhưng chỉ có một điều <BR>            nàng không nói đó là tên của trận pháp. Mặc dù không hiểu, nhưng <BR>            nàng lại biết một khi phá giải trận pháp thì sinh tử sẽ bị chia <BR>            cách. Nếu phá giải thành công thì sinh mà thất bại thì chết.</P>

<P>            Nàng thất bại bốn lần nên cũng đã chết bốn lần, mất bốn viên Huyết <BR>            Hồn đan. Phụ thân của nàng phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể <BR>            tạo ra được một viên.</P>

<P>            Tất cả số lượng Huyết Hồn đan cũng chỉ có mười ba viên. Phần lớn đều <BR>            nằm trong tay Diêu Tích Tuyết.</P>

<P>            Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi nhíu mày nói:</P>

<P>            - Trận pháp đó ở đâu.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói:</P>

<P>            - Vương đạo hữu không đồng ý trước thì ta không thể nói nhiều. Ta <BR>            chỉ có thể nói cho đạo hữu rằng muốn tới được trận pháp đó cần phải <BR>            có một loại pháp bảo đặc biệt mới có thể vào được. Trước mắt, trong <BR>            Yêu Linh chi địa, ngoại trừ ta ra có lẽ là không còn người nào có <BR>            thể đi vào.</P>

<P>            "Theo lời nói của nàng thì chắc chắn vẫn còn che giấu rất nhiều. <BR>            Nhưng tiên ngọc đối với ta lại rất quan trọng. Nếu có đủ tiên ngọc, <BR>            chỉ trong thời gian ngắn ta có thể đạt tới Anh Biến hậu kỳ. Còn việc <BR>            đạt tới Vấn Đỉnh tuy rằng cần phải có tiên ngọc nhưng lại phải hiểu <BR>            được cả thiên đạo. Tuy nhiên nếu có tiên ngọc thì cũng chẳng phải lo <BR>            lắng lắm. Chỉ có điều vấn đề này không thể đồng ý một cách dễ dàng. <BR>            Không biết vị trí đó của nàng là ở đâu. - Vương Lâm suy nghĩ một lúc <BR>            rồi nói:</P>

<P>            - Việc này tại hạ muốn suy nghĩ. Sau bốn tháng ta sẽ cho đạo hữu một <BR>            câu trả lời thuyết phục.</P>

<P><BR>             </P>

<P>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 552: Huyết Hồn đan.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Đôi mi thanh tú của Diêu Tích Tuyết hơi nhíu lại. Nàng đã hết sức <BR>            thật lòng, những điều cần nói cũng đều đã nói hết. Hơn nữa, thù lao <BR>            mà nàng đưa ra cũng rất cao. Thậm chí thái độ luôn cố gắng kìm chế <BR>            để nhận được sự giúp đỡ của đối phương. Nhưng vào lúc này, Vương Lâm <BR>            lại từ chối khiến cho nàng gần như không còn kiên nhẫn được nữa.</P>

<P>            Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của hắn thì nàng cần phải chờ sau khi <BR>            đạt tới Vấn Đỉnh kỳ mới có thể bài trừ cấm chế đó. Mặc dù tiên ngọc <BR>            để đạt tới Vấn Đỉnh kỳ nàng không thiếu nhưng việc hiểu được thiên <BR>            đạo lại không có một sự tiến triển. Việc hiểu được thiên đạo có khi <BR>            dài khi ngắn. Chẳng ai có thể biết trước được khi nào mới có thể <BR>            hiểu được nó. Hơn nữa, việc này không thể để cho những người ở đây <BR>            biết được. Nếu không chắc chắn sẽ xảy ra một màn tai họa.</P>

<P>            Càng nghĩ thì nàng chỉ thấy có Vương Lâm là người thích hợp nhất. <BR>            Sau khi chứng kiến thực lực của Vương Lâm đánh một trận với Yêu <BR>            Tương nàng càng thêm vững tin. Có sự tương trợ của hắn chắc chắn <BR>            nàng có thể bài trừ được số phong ấn còn lại.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết liếc mắt nhìn Vương Lâm một chút rồi hơi trầm ngâm. <BR>            Với sự thông minh của nàng, chỉ cần ngẫm lại lời nói của Vương Lâm <BR>            một chút liền hiểu ngay ý tứ của đối phương. Bốn tháng đó... Cũng <BR>            chỉ là một con số mà thôi. Trong lòng nàng có chút khinh bỉ. Thanh <BR>            âm hơi lạnh đi một chút, nói:</P>

<P>            - Cuối cùng thì ngươi muốn cái gì? Có càng nhiều tiên ngọc? Hay là <BR>            pháp bảo, công pháp? - Vương Lâm chẳng thèm để ý tới giọng nói của <BR>            đối phương, bình thản nói:</P>

<P>            - Pháp bảo và công pháp thì Vương mỗ không thiếu. Nếu có được càng <BR>            nhiều tiên ngọc thì đó là điều tốt nhất. - Sự khinh bỉ trong lòng <BR>            Diêu Tích Tuyết càng lớn, nói:</P>

<P>            - Tiên ngọc! Trong Huyết Tổ động phủ của phụ thân ta có rất nhiều. <BR>            Ta cho người một cái lệnh bài Huyết Phù. Chờ sau khi ra khỏi Yêu <BR>            Linh chi địa ngươi đến đó mà lấy. - Vương Lâm gật đầu nói:</P>

<P>            - Cũng được! Nhưng việc này hung hiểm khó lường. Tại hạ cần phải suy <BR>            nghĩ. - Sắc mặt Diêu Tích Tuyết lạnh hẳn, lạnh lùng nói:</P>

<P>            - Ngươi muốn suy nghĩ bao lâu? </P>

<P>            - Ba tháng! - Vương Lâm nói một cách bình thản.</P>

<P>            - Ngươi! - Diêu Tích Tuyết chợt nổi giận. Nàng vung tay áo lên, cánh <BR>            cửa lầu lập tức mở ra. Nét mặt nàng lạnh tanh, xoay người đi ra <BR>            ngoài.</P>

<P>            - Không tiễn! - Vương Lâm nói một cách thong thả.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết bước từng bước ra khỏi ngôi lầu. Nàng hít sâu mấy <BR>            hơi, cắn răng tay phải vuốt nhẹ vào túi trữ vật. Lập tức, trong tay <BR>            nàng xuất hiện một cây đèn. Nàng xoay người nhìn về phía Vương Lâm, <BR>            ánh mắt lạnh lùng nói:</P>

<P>            - Vật này cho người. Ba ngày sau phải cùng đi với ta. Nếu ngươi <BR>            không đồng ý thì việc này chấm dứt. - Vương Lâm nhíu mày nhìn cây <BR>            đèn trong tay Diêu Tích Tuyết. Thoáng nhìn nó hết sức bình thường <BR>            không có điểm gì khác lạ. Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn liền phát hiện <BR>            trên cây đèn có một loạt phù văn được sắp xếp một cách tinh tế. <BR>            Những tia sáng lấp lóe trên phù văn hoàn toàn trung với nhịp hô hấp <BR>            của Diêu Tích Tuyết.</P>

<P>            - Đây là vật gì? - Vương Lâm trầm giọng nói.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết chẳng hề che giấu sự khinh thường, nói:</P>

<P>            - Ngay cả vật này mà ngươi cũng không biết. Cũng không thể trách <BR>            được. Dù sao thì ngươi cũng mới trở thành đệ tử của Thiên Vận tử. <BR>            Vật này chính là độc môn của phụ thân Huyết Tổ ta. Nó tên là Huyết <BR>            Hồn đan. </P>

<P>            - Huyết Hồn đan? - Lần đầu tiên Vương Lâm nghe nói đến vật này, nét <BR>            mặt không có gì thay đổi. Hắn không biết rằng vật này trên Thiên Vận <BR>            tinh, bất cứ người nào nghe thấy nó cũng phải phát điên. Nó chính là <BR>            một loại đan dược vô giá.</P>

<P>            - Loại đan này tên là Huyết Hồn đan. Sử dụng nó không phải nuốt vào <BR>            bụng mà là sử dụng nguyên thần và máu huyết mà tạo ra ấn ký. Tác <BR>            dụng của nó là cho dù nguyên thần của ngươi bị diệt cũng có thể sống <BR>            lại một lần. Nói một cách chính xác thì nó tránh cho một lần bị <BR>            chết. - Thanh âm của Diêu Tích Tuyết lạnh như băng. Nét mặt Vương <BR>            Lâm cuối cùng cũng thay đổi. Tay phải hắn vẫy nhẹ, Huyết Hồn đan <BR>            liền từ trong tay Diêu Tích Tuyết bay vào tay hắn.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết đã sớm đoán được đối phương chắc chắn sẽ tự mình xem <BR>            xét nên vẫn không ra tay ngăn cản, để mặc cho nó rời tay. Nhìn nét <BR>            mặt của Vương Lâm, trong lòng nàng thầm cười lạnh. Tuy đó cũng là <BR>            Huyết Hồn đan nhưng nói một cách chính xác thì là phế đan thì đúng <BR>            hơn.</P>

<P>            Phụ thân của nàng để phòng ngừa kẻ khác cướp đoạt nên đã phân hóa <BR>            Huyết Hồn đan. Bên trong phế đan cũng có một giọt máu màu lam, nhưng <BR>            trong đó cũng chỉ có hỗn hợp tạp chất và độc tố. Ngoại trừ hai cha <BR>            con nàng ra không còn người nào có thể phân biệt được thật giả. Do <BR>            đó mà họ chẳng hề ngại kẻ nào tới cướp đoạt.</P>

<P>            Nếu vẫn hy vọng vào viên phế đan đó thì tính mạng chẳng khác nào vất <BR>            đi một nửa.</P>

<P>            Vương Lâm cầm cây đèn lập tức thấy tần suất nhấp nháy của những đạo <BR>            phù văn trên đó đột nhiên thay đổi, trung với nhịp trống ngực của <BR>            bản thân. Hiển nhiên vật đó rơi vào tay ai liền dao động với nhịp <BR>            đập trái tim của người đó.</P>

<P>            Cầm vật ấy, Vương Lâm có cảm giác máu huyết trong ngươi như được hòa <BR>            tan. Cây đèn như trở thành một bộ phận của cơ thể. Vương Lâm hít một <BR>            hơi thật sâu, ngẩng đầu liếc nhìn Diêu Tích Tuyết một cái, trầm <BR>            giọng nói:</P>

<P>            - Tiên ngọc! </P>

<P>            Diêu Tích Tuyết không nói hai lời lấy một cái túi trữ vật trong <BR>            người rồi ném về phía trước.</P>

<P>            - Chỗ này cũng đủ cho ngươi tu luyện tới Anh Biến hậu kỳ. Phần còn <BR>            lại sau khi trở về sẽ đưa cho ngươi. Ba ngày sau khi trăng lên vào <BR>            lúc canh ba, ngươi tới cổ sơn tìm ta. - Vương Lâm suy nghĩ một chút <BR>            rồi nói:</P>

<P>            - Cũng được. </P>

<P>            Diêu Tích Tuyết mỉm cười xoay người rời đi. Nàng không sợ Vương Lâm <BR>            cầm vật đổi ý. Tiên ngọc nàng không cần còn đan dược thì nàng lại <BR>            càng không quan tâm. Ánh mắt Vương Lâm vẫn nhìn theo bóng Diêu Tích <BR>            Tuyết cho đến khi mất hắn. Lúc này, nét mặt hắn chợt trở nên trầm <BR>            ngâm.</P>

<P>            - Đột nhiên lại hào hiệp không sợ ta đổi ý. Nhưng người hào hiệp <BR>            cũng phải có nguyên nhân. Có lẽ, nàng không cần quan tâm tới tiên <BR>            ngọc. Phất tay một cái đã đưa ra được số lượng lớn như vậy, có thể <BR>            thấy được phụ thân Huyết Tổ của nàng có rất nhiều tiên ngọc. Chỉ có <BR>            Huyết Hồn đan là có chút quái dị. Nếu nó có công hiệu đúng như nàng <BR>            nói thì số lượng chắc chắn không nhiều lắm và cũng là vật vô cùng <BR>            quý báo. Chỉ sợ so với tiên thuật cũng không hề kém hơn. Để có được <BR>            sự giúp đỡ của ta không ngờ lại đưa ra một viên. Nếu ta là nàng, cho <BR>            dù có vội thì cũng phải tác động một chút.</P>

<P>            Vương Lâm nhếch mép cười lạnh, lẩm bẩm:</P>

<P>            - Diêu Tích Tuyết! Nếu ngươi không hào hiệp như vậy thì Vương mỗ <BR>            cũng chỉ hoài nghi là cùng. Nhưng bây giờ, ta chắc chắn rằng Huyết <BR>            Hồn đan có vấn đề.</P>

<P>            Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn. Tay trái vỗ nhẹ vào túi trữ <BR>            vật lập tức xuất ra một lá hồn phiên bình thường. Rung nhẹ hồn phiên <BR>            một cái, Vương Lâm quát:</P>

<P>            - Tào Nhất Đấu. - Từ trên hồn phiên chợt hiện lên một làn khói đen <BR>            cuồn cuộn tuôn ra rồi hóa thành một người.</P>

<P>            Người đó chính là người mà khi Vương Lâm ở Chu Tước tinh đã tìm để <BR>            dẫn đường, Tào Nhất Đấu.</P>

<P>            Tào Nhất Đấu vừa xuất hiện liền quỳ trên mặt đất, cung kính nói:</P>

<P>            - Tham kiến chủ nhân.</P>

<P>            Vương Lâm cũng chẳng lòng vòng với hắn, nói luôn:</P>

<P>            - Ngươi biết Huyết Tổ không? </P>

<P>            Tào Nhất Đấu mới nghe thấy hai chữ Huyết Tổ liền biến sắc, mất một <BR>            lúc mới bình tĩnh, vội vàng nói:</P>

<P>            - Có biết! Uy danh của Huyết Tổ trong số tu sĩ của Thiên Vận tinh <BR>            không người nào không biết. Nghe đồn hắn đã bây lần khiêu chiến <BR>            Thiên Vận tử. Tuy lần nào cũng thất bại, nhưng ngoài việc tu vi vẫn <BR>            tăng lên thì nghe đồn trên Thiên Vận tinh hắn đứng vị trí thứ ba sau <BR>            Thiên Vận tử và Lăng Thiên hậu. Tuy đó chỉ là lời đồn những cũng có <BR>            thể đoán được tu vi của người đó như thế nào.</P>

<P>            Vương Lâm suy nghĩ một lúc lại nói:</P>

<P>            - Huyết Hồn đan! Ngươi đã nghe thấy chưa?</P>

<P>            - Huyết Hồn đan? - Tào Nhất Đấu lập tức mất bình tĩnh. Đây là lần <BR>            đầu tiên Vương Lâm thấy gã như vậy. Mặc dù năm đó, Vương Lâm hứa cho <BR>            hắn thân thể của một tu sĩ Anh Biến kỳ nhưng cũng không thấy người <BR>            đó mất bình tĩnh như thế này.</P>

<P>            - Chủ nhân! Huyết Hồn đan được xếp vào một trong ba loại bảo vật của <BR>            Thiên Vận tinh. Đan dược đó có tác dụng nghịch thiên sửa mệnh khiến <BR>            cho tu sĩ đã chết sống lại. Vật đó là bảo vật độc môn của Huyết Tổ. <BR>            Cũng không ai hiểu hắn làm thế nào mà có được. - Tào Nhất Đấu có <BR>            chút hưng phấn nên nói nhanh hơn trước.</P>

<P>            Vương Lâm xòe tay phải, chỉ thấy trong tay có một cây đèn. Trên thân <BR>            nó có những đạo phù văn lóe lên một cách quái dị.</P>

<P>            - Ngươi có biết vật này không?</P>

<P>            Tào Nhất Đấu ngẩn người nhìn cây đèn thật kỹ. Một lúc sau, hắn hoàn <BR>            toàn biến sắc, lẩm bẩm:</P>

<P>            - Trên thân cây đèn màu trắc có ba ngàn sáu trăm mười bốn ký tự. Nó <BR>            căn cứ theo nhịp đập trái tim của người cầm mà lóe lên theo. Người <BR>            cầm nó có cảm giác huyết nhục tương liên. Ta nói có đúng không?</P>

<P>            Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, gật đầu. Tào Nhất Đấu cố giữ bình <BR>            tĩnh. Hắn vội vàng nói:</P>

<P>            - Xin chủ nhân lấy một giọt máu tươi nhỏ ra ngoài.</P>

<P>            Vương Lâm do dự một chút rồi cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên <BR>            trên cây đèn. Chỉ thấy trong nháy mắt khi giọt máu tươi rơi xuống, <BR>            một tia sáng màu lam chợt lóe lên. Sau khoảng ba lần hô hấp, tia <BR>            sáng máu lam biến mất.</P>

<P>            - Trên cây đèn có ký tự lấp lóe. Khi nhỏ máu lên nó, tia sáng màu <BR>            lam lập tức lóe lên. Đúng rồi! Đây chính là Huyết Hồn đan. - Tào <BR>            Nhất Đấu nhìn chằm chằm về phía cây đèn. Ánh mắt có một sự thèm <BR>muốn.</P>

<P>            Sắc mặt Vương Lâm âm trầm nhìn cây đèn rồi nói:</P>

<P>            - Tào Nhất Đấu! Với tu vi của ngươi lúc đó ở Thiên Vận tinh địa vị <BR>            có cao không?</P>

<P>            Tào Nhất Đấu cũng chẳng để ý tới câu hỏi của Vương Lâm. Ánh mắt của <BR>            hắn bị hút về phía Huyết Hồn đan. Đan dược đó đối với hắn có ý nghĩa <BR>            vô cùng quan trọng. Hắn nhớ có lời đồn nếu hồn phách mà ăn được <BR>            Huyết Hồn đan thậm chí có thể ngưng kết được thân thể mới.</P>

<P>            Nhìn thái độ của Tào Nhất Đấu, Vương Lâm nhướng mày, "hừ" lạnh một <BR>            tiếng. Thanh âm vọng vào tai Tào Nhất Đấu chẳng khác gì một gáo nước <BR>            lạnh khiến cho hắn tỉnh táo ngay lập tức. Nghe được câu hỏi của <BR>            Vương Lâm, hắn ngẩn người, lắc đầu giễu cợt:</P>

<P>            - Địa vị cũng không cao. Nếu không đã không bị Thi Âm tông cho đến <BR>            Chu Tước tinh đoạt xá.</P>

<P>            Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn lại nói:</P>

<P>            - Nếu thân phận không cao thì tại sao ngươi lại hiểu rõ về Huyết Hồn <BR>            đan như vậy? Thậm chí ngay cả phương pháp phân biệt cũng biết.</P>

<P>            Tào Nhất Đấu ngẩn người, cười khổ nói:</P>

<P>            - Chủ nhân! Phương pháp phân biệt Huyết Hồn đan cả Thiên Vận tinh <BR>            gần như bất cứ người nào cũng biết. Phương pháp này cũng không phải <BR>            là chuyện bí mật.</P>

<P>            Vương Lâm gật đầu, vung hồn phiên lên thu Tào Nhất Đấu vào trong. <BR>            Hắn nhìn Huyết Hồn đan trong tay, sắc mặt lại thêm âm trầm.</P>

<P>            - Nếu nó quý như vậy, lại có phương pháp phân biệt thì tại sao lại <BR>            truyền ra ngoài? Hơn nữa mới nghe cảm giác rất thật. Việc này chỉ sợ <BR>            là mưu kế của người khác.</P>

<P>            - Huyết Tổ đúng là lão quái vật tu luyện nhiều năm. Chỉ một chiêu đã <BR>            hóa giải nguy cơ giữ bảo vật bên người. Nếu ta là hắn chắc chắn cũng <BR>            phải làm như vậy. - Vương Lâm miết nhẹ cây đèn trong tay, trong lòng <BR>            hoàn toàn nghĩ thông suốt.</P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 553: Tiên tinh.</P>

<P>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            Từ đó, Vương Lâm liền có thể kết luận rằng tất cả những việc như vậy <BR>            đều là mưu kế của Huyết Tổ.</P>

<P>            - Kết hợp giữa việc Diêu Tích Tuyết hào hiệp như vậy cùng với câu <BR>            trả lời của Tào Nhất đấu, ta có thể xác định rằng Huyết Hồn đan chắc <BR>            chắn có thật giả. Chỉ có điều phân biệt thật giả có lẽ ngoại trừ cha <BR>            con Huyết Tổ ra cũng không còn người nào biết nữa. - Một tia sáng <BR>            lóe lên trong mắt Vương Lâm.</P>

<P>            - Viên đan này chắc chắn là giả. Đan thật có thể khiến cho người ta <BR>            sống lại thì đan giả chắc chắn sẽ giúp cho người ta tử vong. Diêu <BR>            Tích Tuyết! Ngươi đã ác độc như thế thì đừng trách Vương mỗ vô tình. <BR>            - Vương Lâm liếc nhìn cây đèn trong tay, vốn định bóp nát. Nhưng hắn <BR>            chợt nghĩ ra một điều gì đó liền cho vào trong túi trữ vật.</P>

<P>            Vương Lâm tu đạo đã mấy trăm năm có được vô số loại pháp bảo và thần <BR>            thông. Đồng thời, tâm cơ của hắn cũng tăng lên rất nhiều. Năm đó khi <BR>            hắn Kết Đan, Bát Cực Ma quân đã từng nói rằng người này lòng dạ độc <BR>            ác, to gan lớn mật, làm việc quyết đoán, vô tình. Ngoài ra lại có sự <BR>            can đảm hơn người, thận trọng, ý chí kiên định lại vô cùng giảo <BR>            hoạt. Chỉ mấy lời nhận xét đó đã lột tả được toàn bộ về Vương Lâm.</P>

<P>            Chỉ cần thông qua nét mặt của Diêu Tích Tuyết và lời nói của Tào <BR>            Nhất Đấu hắn đã có thể phân tích được ra đáp án như vậy. Mà đáp án <BR>            đó trong mấy ngàn năm qua có lẽ cũng có rất ít người đoán ra được. <BR>            Chỉ có những lão quái thành tinh mới có thể nhận thấy được âm mưu ở <BR>            đây.</P>

<P>            Cũng giống như khi ở Chu Tước tinh, Vương Lâm thông qua tính cách <BR>            của hai nữ đệ tử khác nhau mà khám phá ra được Thiên Huyễn vô tình <BR>            đạo của Liễu Mi. Mặc dù Vương Lâm không có được tư chất tu luyện tốt <BR>            nhất, nhưng trải qua những năm tháng tôi luyện với biết bao những <BR>            đau thương nên trí tuệ của hắn cũng tăng lên rất nhiều. Tất cả <BR>            chuyện đó cũng có nguyên nhân, nó chính là sự cân bằng của thiên <BR>đạo.</P>

<P>            Tay phải Vương Lâm vẫy nhẹ một cái, túi trữ vật của Diêu Tích Tuyết <BR>            liền bay vào trong tay của hắn. Sau khi dụng thần thức đảo qua, số <BR>            lượng tiên ngọc bên trong đúng như lời đối phương nói. Nó hoàn toàn <BR>            đủ cho hắn hâp thu tới Anh Biến hậu kỳ.</P>

<P>            - Ba ngày... - Vương Lâm hít một hơi thật sau. Hắn nhấc chân trái <BR>            dậm nhẹ một cái.</P>

<P>            Một vầng ánh sáng màu đen lóe lên. Vương Lâm lập tức chìm vào lòng <BR>            đất.</P>

<P>            Sâu trong lòng đất, Vương Lâm ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền. <BR>            Xung quanh hắn đặt vô số tiên ngọc trong túi trữ vật của Diêu Tích <BR>            Tuyết. Lúc này, chỗ tiên ngọc đó bị hắn hấp thu với một tốc độ điên <BR>            cuồng. Từ mảnh tiên ngọc nhanh chóng biến thành bụi.</P>

<P>            Tu luyện tới Anh Biến hậu kỳ cần có một số lượng tiên ngọc khổng lồ. <BR>            Vương Lâm không hề ngừng nghỉ lấy một chút. Hắn tập trung toàn bộ <BR>            tinh thần mà hấp thu tiên lực. Sau khi tiên lực vào trong cơ thể, <BR>            Vương Lâm cũng không có thời gian dung hợp mà dùng kết cấu yêu tinh <BR>            để tích lũy.</P>

<P>            Hắn ở bộ lạc Luyện Hồn nghiên cứu yêu tinh đã lâu vì vậy mà hiểu nó <BR>            rõ như trong lòng bàn tay. Nếu yêu lực có thể cô đọng thành tinh thể <BR>            thì tiên lực hiển nhiên là có thể.</P>

<P>            Lúc trước hắn không muốn lãng phí tiên ngọc để thử. Nhưng vào lúc <BR>            này, tiên ngọc đã đủ nên sau khi Vương Lâm thử một lúc, tiên lực <BR>            tích lũy tới một mức độ nhất định liền bắt đầu thay đổi. Sau một <BR>            thời gian không ngừng ngưng kết, một thứ giống hệt như yêu tinh <BR>            nhưng lại tỏa ra tiên lực xuất hiện trong cơ thể Vương Lâm.</P>

<P>            Cái này có thể gọi là Tiên tinh. Trong Tiên tinh có được tiên lực <BR>            tương đương với một phần mười số lượng tiên ngọc có trong túi trữ <BR>            vật của Diêu Tích Tuyết. Quá trình hấp thu của hắn vẫn tiếp diễn.</P>

<P>            Sau ba ngày, vào lúc mặt trăng màu tím lên cao, ngoài quân doanh <BR>            ngàn dăm, trên ngọn cổ sơn, Diêu Tích Tuyết lặng lẽ đứng ở đó. Trên <BR>            bầu trời ánh trăng tỏa xuống những tia sáng yêu dị trên mặt đất. Ánh <BR>            mắt Diêu Tích Tuyết nhìn về phía xa, trong mắt có chút gì đó lo <BR>lắng.</P>

<P>            - Thời gian sắp tới rồi, chẳng lẽ người đó đổi ý hay sao? - Diêu <BR>            Tích Tuyết cau mày.</P>

<P>            Đúng lúc đó, từ phía xa chợt có một đạo cầu vồng giống như một tia <BR>            chớp nhanh chóng bay tới. Hai mắt của Diêu Tích Tuyết sáng ngời. Chỉ <BR>            thấy tốc độ của đạo cầu vồng cực nhanh, trong nháy mắt đã tới nơi <BR>            rồi dừng lại. Sau đó, nó rơi xuống đỉnh núi hóa thành Vương Lâm. <BR>            Vương Lâm cũng mặc một bộ quần áo trắng. Tóc hắn bị gió thổi tạo nên <BR>            một cảm giác phiêu dật.</P>

<P>            - Ngươi tới đúng lúc lắm. Bây giờ ta phải mở một trận pháp tránh cho <BR>            người ta nhận ra sự khác lạ ở đây. - Diêu Tích Tuyết vừa nói vừa vỗ <BR>            vào túi trữ vật, xuất ra mấy pho tượng đỏ như máu.</P>

<P>            Những pho tượng đó cũng không lớn chỉ khoảng chừng ba tấc. Bên ngoài <BR>            mỗi pho tượng lại điêu khắc một số loại thú dữ tợn mà Vương Lâm chưa <BR>            từng thấy bao giờ. Một mùi tanh từ trên những pho tượng từ từ tỏa <BR>ra.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết kết ấn, miệng đọc khẩu quyết. Sau đó, nàng cắn đầu <BR>            lưỡi rồi vẽ vào không trung một cái ký tự. Hai tay nàng vỗ nhẹ một <BR>            cái, ký tự liền to lên ước chừng trăm trượng rồi in lên trên cổ sơn.</P>

<P>            Cùng lúc đó, cả đám pho tượng tự hành động bay về bẩy điểm xung <BR>            quanh. Sau đó, từng luồng ánh sáng đỏ như máu lóe lên rồi chúng chui <BR>            vào trong lòng đất.</P>

<P>            Trong nháy mắt khi pho tượng chui vào trong lòng đất trên cả cổ sơn <BR>            chợt xuất hiện một nguồn lực kỳ lạ. Vương Lâm cảm nhận một cách cẩn <BR>            thận thì thấy ký tự đó cũng chỉ có tác dụng dẫn dắt mà thôi. Mang <BR>            tới tác dụng chính thức chỉ có bảy pho tượng vừa rồi. Nguồn lực vô <BR>            hình đó nếu Vương Lâm không ở gần trong phạm vi trăm trượng chắc <BR>            chắn không thể phát hiện ra.</P>

<P>            Thần thức Vương Lâm tản ra xung quanh liền ngạc nhiên phát hiện ra <BR>            rằng thần thức không thể nhìn thấy bản thân.</P>

<P>            Hiện tượng như vậy suốt quãng đường tu luyện của Vương Lâm đây là <BR>            lần đầu tiên gặp phải. Mặc dù hắn vẫn có thể điều khiển được thần <BR>            thức nhưng cho dù thế nào hắn cũng không thể tìm kiếm được thân ảnh <BR>            của mình trên cổ sơn.</P>

<P>            Quang cảnh trong thần thức giống như đang nhìn vào gương. Mặc dù bản <BR>            thân có thể thấy tất cả mọi thứ trong gương nhưng lại không thể thấy <BR>            hình ảnh của mình.</P>

<P>            - Không cần phải thử. Trận pháp này cho dù Yêu Tương cũng không thể <BR>            phát hiện. - Diêu Tích Tuyết lạnh lùng nói.</P>

<P>            Vương Lâm thu hồi thần thức mà cảm thấy vô cùng bội phục. Hắn nói:</P>

<P>            - Trận pháp này là do phụ thân Huyết Tổ của ngươi sáng tạo ra?</P>

<P>            - Đúng thế! - Diêu Tích Tuyết vừa nói, tay phải vừa sở vào túi trữ <BR>            vật một cái. Ngay lập tức trong tay nàng xuất hiện một cái la bàn đỏ <BR>            như máu. Sau đó, nàng xoay người nhìn về phía Vương Lâm, nói:</P>

<P>            - Nhớ kỹ những gì chúng ta đã nói. Khi yêu khí tăng lên đến mức cao <BR>            nhất thì La bàn sẽ tỏa ra ánh sáng đỏ như máu. Nó chỉ diễn ra trong <BR>            khoảng một nhịp hô hấp mà thôi. Ngươi phải chú ý bám sát theo ta.</P>

<P>            Vương Lâm gật đầu không nói gì. Diêu Tích Tuyết trầm ngâm một chút <BR>            rồi lại nói:</P>

<P>            - Chờ khi trở về, ta sẽ đưa số tiên ngọc còn lại và lệnh bài Huyết <BR>            Phủ cho ngươi. Mặc khác còn có cả phương pháp chính xác sử dụng <BR>            Huyết Hồn đang ta cũng sẽ cho ngươi.</P>

<P>            Đang nói chợt thấy ánh sáng tím tỏa ra từ mặt trăng tăng mạnh. Trong <BR>            nháy mắt, ánh sáng tím tràn ngập không gian. Chỉ trong tích tắc cả <BR>            mặt đất như bị phủ bởi một lớp ánh sáng màu tím. Trên mặt đất hoàn <BR>            toàn biến thành màu tím.</P>

<P>            Cùng lúc đó, la bàn của tỏa ra ánh sáng đỏ như máu rực rỡ. Ánh sáng <BR>            màu đỏ chẳng khác nào một thanh kiếm xuyên qua vầng ánh sáng tím. <BR>            Mặc dù rất nhỏ nhưng lại hết sức cứng cỏi.</P>

<P>            - Đi! - Diêu Tích Tuyết quát lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy <BR>            thẳng vào trong làn ánh sáng đỏ. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt <BR>            Vương Lâm, thân hình hắn cũng như một tia chớp mà bám theo Diêu Tích <BR>            Tuyết lao vào trong ánh sáng đỏ. Trong khoảng khắc hai người tiến <BR>            vào, ánh sáng màu đỏ liền biến mất, ngay cả la bàn trên mặt đất cũng <BR>            không thấy tăm hơi.</P>

<P>            Trên mặt đất lúc này, ánh sáng tím cũng từ từ tan dần, cuối cùng <BR>            hoàn toàn quay trở lại vầng trăng.</P>

<P>            Cứ nửa năm một lần ánh trăng tím lại tỏa ra mạnh nhất.</P>

<P>            Vương Lâm đã rất nhiều lần di chuyển bằng truyền tống trận nên có <BR>            một sự chống cự rất cao đối với nó. Trong nháy mắt khi tiến vào <BR>            trong ánh sáng đỏ, hắn liền phát hiện ra đây chính là một cái truyền <BR>            tống trận.</P>

<P>            Đúng như lời Diêu Tích Tuyết nói thì đã có người bố trí một cái điểm <BR>            truyền tống ở nơi nào đó từ trước. Vì vậy mà chỉ cần mở điểm truyền <BR>            tống ra là có thể ở bất cứ nơi đâu mà đi vào. Có một điều hiển nhiên <BR>            là phải ở trong Yêu Linh chi địa mới có thể truyền tống thành công.</P>

<P>            Sau khoảng thời gian truyền tống ngắn ngủi, Vương Lâm liếc mắt thấy <BR>            dưới chân có từng vết máu tươi đang di chuyển một cách nhanh chóng. <BR>            Những dấu máu đó tạo thành một cái trận pháp. Thời gian khôi phục <BR>            của Diêu Tích Tuyết chậm hơn Vương Lâm khoảng chừng nửa lần hô hấp. <BR>            Sau khi nàng tỉnh lại thì vết máu dưới chân cũng biến mất.</P>

<P>            "Quỹ tích của trận pháp cùng với trận pháp do mấy pho tượng tạo ra <BR>            có điểm giống nhau. Hiển nhiên chúng đều do một người tạo ra. Huyết <BR>            Tổ quả nhiên là một nhân vật phi thường. Không ngờ, lão có thể bố <BR>            trí ở đây một cái truyền tống trận. Tuy nhiên, nếu cho ta thời gian, <BR>            ta cũng có thể bố trí một cái truyền tống trận như vậy." - Nét mặt <BR>            Vương Lâm vẫn thản nhiên nhìn quanh.</P>

<P>            Khung cảnh nơi đây chẳng khác gì trong tinh không, không hề có trời <BR>            hay đất. Xung quanh chỉ có toàn ánh sáng mà thôi. Đưa mắt nhìn quanh <BR>            có thể thấy rõ ràng mọi thứ trong tầm mắt.</P>

<P>            Một con đường nhỏ cách đó khoảng chừng mười trượng quanh co khúc <BR>            khuỷu kéo dài ra xa. Nơi này không có mặt đất nên con đường đó lơ <BR>            lửng giữa không trung. Mà nó cũng không phải đứng yên bất động. Nhìn <BR>            kỹ nó hơi dao động theo một quy luật nào đó.</P>

<P>            Vị chí Vương Lâm đứng là một khoảng đất trống cao chừng trăm trượng. <BR>            Trận pháp đó được đặt trên cái bình đài này.</P>

<P>            Theo sự quan sát của Vương Lâm thì Diêu Tích Tuyết chắc chắn đã tới <BR>            đây nhiều lần. Nàng khoanh chân ngồi xuống trên bình đài, nói với <BR>            Vương Lâm:</P>

<P>            - Ngồi xuống ngưng thần, cảm ngộ ý cảnh của bản thân mà tạo ra ấn <BR>            ký. Như thế thì mới có thể bước trên con đường Tôn Thú. - Nói tới <BR>            đây, nàng nhắm hai mắt lại bắt đầu thổ nạp.</P>

<P>            Vương Lâm quan sát chung quanh sau đó nhìn theo con đường nhỏ uốn <BR>            lượn về phía trước. Ánh mắt hắn chăm chú ngưng thần nhìn về phía đó.</P>

<P>            Đúng lúc này, hai mắt Vương Lâm chợt mở to. Đó nào phải là con đường <BR>            mà rõ ràng là cơ thể của một con giao long. Nhớ lại lời nói của Diêu <BR>            Tích Tuyết lúc trước thì con giao long đó có tên là Tôn Long.</P>

<P>            - Trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti không hề có một chút nào về con <BR>            thú này. Nếu không chắc chắn hắn đã phỉa biết rằng nơi có loại thú <BR>            như vậy là đâu. Hiển nhiên là con cự thú này không phải tự nhiên <BR>            xuất hiện ở đây. Chắc chắn là có người sử dụng thuật thần thông để <BR>            bố trí. Rốt cuộc là ai mà có được thần thông biến con thú đó trở <BR>            thành một con đường?</P>

<P>            Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Hai mắt của hắn chớp chớp trầm ngâm <BR>            một lúc. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn Diêu Tích Tuyết, thầm nghĩ:</P>

<P>            - Nếu muốn nhớ được phương pháp thì cứ moi từ miệng nàng là biết <BR>            được.</P>

<P>            Hắn suy nghĩ một chút rồi khoanh chân ngồi trên bình đài, ổn định <BR>            tâm thần. Đúng vào lúc hắn đang chuẩn bị chìm vào trong ý cảnh thì <BR>            trong đầu hắn chợt có một ý nghĩ xuất hiện.</P>

<P><BR>            Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh<BR>            Chương 554: Sáu nét kim phù.</P>

<P><BR>            Nhóm dịch: Võ Gia Trang<BR>            Nguồn: Sưu tầm</P>

<P>             </P>

<P>            - Nghe đồn ở Yêu Linh chi địa có một cái động phủ của một vị Tiên <BR>            đế. Nơi này chẳng lẽ là do Tiên đế bố trí hay sao? - Vương Lâm suy <BR>            nghĩ một chút rồi nhìn xung quanh. Hắn thôi không suy nghĩ nữa mà <BR>            tĩnh tâm, tìm hiểu ý cảnh của bản thân.</P>

<P>            Sinh Tử luân hồi! Từ khi Vương Lâm đi vào Yêu Linh chi địa đã hoàn <BR>            toàn khiến cho ý cảnh hòa nhập với thân thể. Vào lúc này, khi tinh <BR>            thần hắn chìm đắm vào trong ý cảnh thì tay trái của hắn giống như là <BR>            sinh, tay phải là tử. Giữa hai tay chính là thời gian chẳng hề thay <BR>            đổi theo năm tháng.</P>

<P>            Tuy nói là tinh thần đắm chìm vào trong ý cảnh nhưng sự cảnh giác <BR>            của Vương Lâm cũng không biết mất. Hắn phân ra một chút niệm bay <BR>            quanh thân thể. Nếu Diêu Tích Tuyết có cử động gì là hắn có thể phát <BR>            hiện được ngay.</P>

<P>            Tâm cơ của Vương Lâm hết sức kín đáo. Hắn có thể phân thần mà cảnh <BR>            giác thì Diêu Tích Tuyết chắc chắn cũng có thể nghĩ ra điều đó. Vì <BR>            vậy mà lúc này cũng không phải thời cơ tốt nhất để ra tay.</P>

<P>            Sau khi ngồi xuống cảm ngộ ý cảnh, cuộn tranh Sinh Tử luân hồi từ từ <BR>            xuất hiện trong cơ thể Vương Lâm. Theo sự cảm ngộ của hắn tất cả <BR>            diễn biến xung quanh đều hiện lên hết sức rõ ràng trong đầu.</P>

<P>            Bất chợt, hắn cảm nhận được một nguồn lực lượng thần bí từ trên trời <BR>            giáng xuống, ngưng tụ phía trên bình đài. Thứ lực lượng đó lặng yên <BR>            hạ xuống, ngưng tụ và xoay quanh người Diêu Tích Tuyết.</P>

<P>            Tinh thần Vương Lâm thoáng động lập tức tập trung sự chú ý vào thứ <BR>            lực lượng thần bí đó. Chỉ thấy nó đang xoay quanh rồi bất chợt dừng <BR>            lại mà ngưng tụ vào mi tâm của Diêu Tích Tuyết.</P>

<P>            Trong tích tắc, một tia sáng màu vàng kim hiện lên trên mi tâm của <BR>            Diêu Tích Tuyết. Sau khoảng chừng ba hơi thở, ánh sáng biến mất rồi <BR>            Diêu Tích Tuyết mở mắt ra. Chỉ thấy trong mắt nàng có một ký hiệu <BR>            màu vàng lóe lên. Ký hiệu đó do ba nét tạo thành. Tuy nhìn có chút <BR>            rắc rối nhưng vẫn thấy được đường nét.</P>

<P>            Vào lúc này, ánh mắt Diêu Tích Tuyết chỉ có ký hiệu màu vàng đó. <BR>            Vương Lâm vừa mới nhìn vào đó tinh thần liền chấn động giống như có <BR>            một tia chớp xẹt qua, bên tai vang lên tiếng nổ. Hắn chợt có cảm <BR>            giác giống như khi gặp phải Thác Sâm. Trong nháy mắt, Diêu Tích <BR>            Tuyết không còn là tu sĩ Anh Biến hậu kỳ mà đã nhanh chóng trở thành <BR>            vô thượng tiên tôn có thực lực mà hắn không thể chống cự.</P>

<P>            Cái cảm giác đó rất mạnh giống như một con sóng lớn đánh mạnh vào <BR>            tinh thần của Vương Lâm. Thậm chí ngay cả Thiên Vận tử cũng không <BR>            thể làm cho Vương Lâm chấn động được như vậy.</P>

<P>            Tinh thần của Vương Lâm chấn động mạnh mẽ. Nhưng tâm của hắn vốn rất <BR>            kiên định vì vậy mà đã nhận ra được sự khác biệt. Nơi phát ra luồng <BR>            hơi thở uy nghiêm đó cũng không phải là Diêu Tích Tuyết mà chính là <BR>            hai cái ký hiệu màu vàng trong mắt nàng.</P>

<P>            Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho tinh thần bình tĩnh <BR>            trở lại. Hắn không để ý tới đối phương nữa mà yên lặng cảm nhận <BR>            thiên đạo. Hắn nhớ rõ trước đó, trong hai mắt của Diêu Tích Tuyết <BR>            không hề có bất cứ cái ký hiệu nào. Hiển nhiên là chúng có liên quan <BR>            đến thứ lực lượng thần bí vừa mới xuất hiện.</P>

<P>            Đôi mắt của Diêu Tích Tuyết chỉ mở ra một lúc liền nhắm lại, yên <BR>            lặng thổ nạp.</P>

<P>            Sau khi Vương Lâm chìm trong Sinh Tử luân hồi, hắn nhìn thấy thế nào <BR>            là sinh tử, hiểu thế nào là sinh, thế nào là tử. Bức tranh sinh tử <BR>            luân hồi vào lúc cuối cùng nhập thể. Tất cả những cảnh đó chảy từ từ <BR>            xuất hiện trong lòng Vương Lâm.</P>

<P>            Cũng không biết trải qua bao lâu, trên bình đài, nguồn lực lượng <BR>            thần bí lại xuất hiện.</P>

<P>            Cặp mắt của Diêu Tích Tuyết lại mở ra. Trong mắt nàng tỏa ra kim <BR>            quang rực rỡ. Nàng ngưng thần nhìn về phía hư không, sắc mặt vẫn <BR>            bình thản.</P>

<P>            Chỉ thấy nguồn lực lượng thần bí trong nháy mắt khi xuất hiện liền <BR>            vờn quanh thân thể Vương Lâm.</P>

<P>            Lúc này, toàn bộ tinh thần của Vương Lâm như tiến vào trong một <BR>            trạng thái kỳ dị chẳng khác gì nằm mơ. Hắn cảm giác bản thân đang <BR>            chìm trong một thế giới huyễn hoặc. Xung quanh có những bóng người <BR>            thoáng hiện ra. Mặc dù hắn không nhìn được rõ, nhưng trong cảm giác <BR>            lại như thấy rất rõ ràng. Thứ cảm giác mâu thuẫn đó khiến cho hắn <BR>            khó chịu.</P>

<P>            Ngoài ra, bên tai hắn còn có tiếng nam nữa thì thào nói chuyện cứ <BR>            vọng tới liên tục như muốn nói với hắn cái gì đó. Nhưng khi hắn lắng <BR>            nghe thì lại không nghe được gì nữa.</P>

<P>            Cái cảm giác đó giằng co thật lâu khiến cho Vương Lâm gần như quên <BR>            mất cả khái niệm thời gian.</P>

<P>            Thanh âm bên tai từ từ to hắn lên. Đồng thời, những bóng người trước <BR>            mặt hắn cũng hiện lên một cách rõ ràng.</P>

<P>            Trong khoảng khắc tất cả đều trở nên rõ ràng thì chúng lại vụt biến <BR>            mất. Vương Lâm nắm được cơ hội liền nhân lúc chúng lóe lên rồi chuẩn <BR>            bị biến mất, một tia sáng hiện ra trong mắt hắn. Trên mi tâm của hắn <BR>            xuất hiện một ấn ký của Sát Lục chi đạo. Đồng thời, hắn ngưng tụ hai <BR>            tai...</P>

<P>            - Ta là Thanh Sương. - Trong tai hắn trong nháy mắt vang lên một thứ <BR>            thanh âm rõ ràng. Tuy nhiên thoáng cái nó liền biến mất.</P>

<P>            Vương Lâm nắm bắt thời cơ hết sức chuẩn xác. Nếu trước đó hắn thi <BR>            triển Sinh ấn chắc chắn không thể nghe thấy thanh âm dó. Chỉ có tại <BR>            thời điểm trước khi nó biến mất hắn thi triển Sinh ấn mới có thể làm <BR>            được điều đó.</P>

<P>            Hắn không có lựa chọn nhìn những người trước mắt mà chọn thanh âm. <BR>            Bởi vì trong thanh âm có thể có được một số tin tức chân thật. Còn <BR>            nếu nhìn thì có hơn nửa là ý niệm chủ quan mà thôi.</P>

<P>            Trong khoảng khắc tất cả mọi thứ biến mất, Vương Lâm giống như từ <BR>            trong giấc mộng mà sực tỉnh. Hắn mở hai mắt. Trong đôi mắt của hắn <BR>            ánh sáng vàng tỏa ra rực rỡ.</P>

<P>            Sau khoảng chừng sáu nhịp hơi thở, ánh sáng vàng mới biến mất. Cùng <BR>            lúc đó, trong mắt hắn lại xuất hiện cái ký hiệu màu vàng. Ký hiệu đó <BR>            do sáu nét tạo thành hết sức phức tạp.</P>

<P>            Sắc mặt Diêu Tích Tuyết hết sức khó coi. Nàng không ngờ được Vương <BR>            Lâm chìm vào trong sự cảm ngộ mà lại được kim phù ấn có sáu nét. Vì <BR>            vậy mà nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng.</P>

<P>            Khoảng khắc khi Vương Lâm mở mắt, hắn lập tức phát hiện rồi nhìn về <BR>            phía Diêu Tích Tuyết. Mặc dù trong mắt đối phương vẫn còn ký hiệu <BR>            màu vàng nhưng không còn uy nghiêm như trước nữa. Hắn cũng chẳng <BR>            biết tại sao lại như thế nhưng tâm thần bản thân thì lại có cảm giác <BR>            như có thể bao quát cả cảm giác của đối phương.</P>

<P>            Ánh mắt của Vương Lâm khiến cho Diêu Tích Tuyết cảm thấy không thoải <BR>            mái. Nàng vô thức tránh sang một bên, lạnh lùng nói:</P>

<P>            - Có được kim phù ấn là có thể đi trên con đường Tôn Long. Đi thôi. <BR>            - Vừa nói, nàng vừa bước đi trước. Dẫm lên lưng cự long mà bước về <BR>            phía trước.</P>

<P>            Thậm chí, chính nàng cũng không nhận ra rằng Kim phù trong mắt nàng <BR>            khi đối diện với ánh mắt của Vương Lâm liền nhạt hẳn đi. Giống như <BR>            đốm lửa so với ánh trăng rằm. Tuy cả hai đều là ánh sáng nhưng làm <BR>            sao có thể tương xứng được với nhau.</P>

<P>            Vương Lâm giơ tay lên trươc mặt, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một <BR>            cái ký hiệu.</P>

<P>            "Cái ký hiệu màu vàng này cuối cùng là cái gì?" - Vương Lâm trầm <BR>            ngâm suy nghĩ. Hắn nhanh chóng bước lên con đường Tôn Long mà đi về <BR>            phía trước.</P>

<P>            Phía dưới con đường chính là vực sâu chỉ có vô số các vì sao. Nếu <BR>            rơi xuống, tuy không biết sống chết thế nào nhưng tâm thần chắc chắn <BR>            cũng đủ phát điên.</P>

<P>            Con đường Tôn Long lắc lư nhè nhẹ trong tin không. Nếu người thường <BR>            đứng trên nó chỉ sợ rằng vỡ gan mà chết. Nhưng đối với tu sĩ mà nói <BR>            thì chút dao động đó cũng không hề ảnh hưởng.</P>

<P>            Hai người nối đuôi nhau đi với một tốc độ cực nhanh.</P>

<P>            Con đường dài tưởng chừng không thấy điểm cuối. Sau ba ngày, mặc dù <BR>            hai người vẫn chưa hề dừng lại, nhưng nhìn ra phía trước vẫn còn xa <BR>            tít tắp.</P>

<P>            Nét mặt Diêu Tích Tuyết vẫn thản nhiên. Nàng tới nơi đây nhiều lân <BR>            nêu cũng hiểu đến lúc này mới chỉ đi được một phần ba mà thôi.</P>

<P>            Sau mấy ngày, phía trước con đường lại xuất hiện một cái bình đài. <BR>            Trên bình đài có một vật cao sừng sững.</P>

<P>            Vật đó là một pho tượng đá cao chừng ba trượng được đặt ở chính <BR>            giữa. Kích thước của tượng đã cũng bình thường, nhưng hai tai và hai <BR>            tay lại rất lớn.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết chợt dùng bước. Nàng quay đầu nhìn về phía Vương <BR>            Lâm, nói:</P>

<P>            - Đây là phong ấn đầu tiên. Hai người chúng ta mỗi người phá giải <BR>            một tầng. Tầng thứ nhất để ta phá giải. Tầng thứ hai thì do ngươi. </P>

<P>            - Cũng được. - Nét mặt Vương Lâm vẫn chẳng có gì thay đổi, mở miệng <BR>            nói một cách bình thản.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết không nói nữa mà vọt lên, chẳng khác gì một tia chớp <BR>            lao thẳng lên bình đài. Trong nháy mắt khi nàng xông lên chỉ thấy <BR>            một đạo kim quang từ trong mắt nàng. Trong thứ ánh sáng vàng đó ẩn <BR>            chứa ký hiệu màu vàng. Vào lúc này, dưới ánh mắt của Diêu Tích Tuyết <BR>            cái ký hiệu đó bay vào trên tượng đá.</P>

<P>            Toàn thân pho tượng chấn động, tỏa ra một làn khí trắng. Ngay lập <BR>            tức, hai mắt nó chợt mở, xuất ra một đạo ánh sáng vô tình. Nó nhấc <BR>            chân đạp mạnh về phía trước. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm vang lên, <BR>            cả bình đài rung chuyển. Một luồng sát khí dầy đặc từ tượng đá tỏa <BR>            ra.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết đang ở giữa không trung. Nàng đã đối phó với pho <BR>            tượng này mấy lần nên biết phải làm thế nào. Tay phải vỗ vào túi trữ <BR>            vật, trong tay liền xuất hiện một cái ngọc phù. Ngọc phù đó có màu <BR>            đỏ như máu hoàn toàn khác với những cái ngọc phù bình thường.</P>

<P>            - Phong! - Vừa dứt lời, Diêu Tích Tuyết liền ném ngọc phù trong tay <BR>            ra ngoài. Ngay lập tức ngọc phù vỡ vụn hóa thành một luồng sáng đỏ <BR>            bao phủ tượng đá.</P>

<P>            Khi luồng sáng hạ xuống, tượng đá như mặc một bộ trang phục đỏ như <BR>            máu. Cho dù nó có giẫy dụa thế nào cũng không thể phá được phong ấn <BR>            bởi lớp áo đỏ trên người.</P>

<P>            Diêu Tích Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất, xoay người liếc nhìn Vương <BR>            Lâm rồi đi đến một cái bình đài khác. Phía trước cũng lại xuất hiện <BR>            một con đường do Tôn Long hóa thành.</P>

<P>            Đồng tử trong mắt Vương Lâm co lại. Tu vi của tượng đá không hề kém <BR>            tu sĩ Anh Biến sơ kỳ. Tuy không được linh hoạt lắm nhưng uy lực của <BR>            một cước đó rất lớn. Nếu để nó thi triển thần thông hoặc bị tấn công <BR>            chắc chắn sẽ rất khó đối phó.</P>

<P>            Nhưng vào lúc này, không ngờ nó lại bị Diêu Tích Tuyết phong ấn một <BR>            cách dễ dàng. Cảnh tượng vừa rồi khiến cho Vương Lâm hiểu thêm về <BR>            người con gái trước mặt.</P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro