Chương 19: Ánh mắt (hạ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Liễu Tàn Ngọc nghe vậy, khóe miệng hiện lên tiếu ý. Lời nói hơi châm chọc theo đôi môi phấn nộn thoát ra: "Cái này thực rõ ràng, không phải sao? Diễm Tương lâu lớn như vậy, không có khả năng chỉ có người của Hồng môn. Hơn nữa, người có cơ hội hạ độc nhất cũng chỉ có ngươi, ta nói đúng hay không, Tiêu môn nhị tịch Tiêu Vũ Thanh?"

Tiêu Vũ Thanh trừng lớn mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc, người bị mình xem thường sao có thể biết mình, đang lúc lơ đãng lại hỏi ra miệng: "Hắn là ai vậy?"

Tiếu ý trên mặt Liễu Tàn Ngọc càng đậm, thanh âm lạnh băng: "Có thể làm ra chuyện này cũng chỉ có người kia hoặc người dưới tay hắn. Hơn nữa, có vẻ ngươi không nhớ chúng ta đã gặp mặt nhỉ?"

Tiêu Vũ Thanh bắt đầu suy tư, dù biết Liễu Tàn Ngọc nhưng quả thật môn chủ chưa bao giờ cho hắn gặp qua. Nếu không phải lần này có nhiệm vụ, có lẽ hắn sẽ không bao giờ thấy y. Mà người trước mắt, trừ bỏ ánh mắt đặc sắc thì tất cả đều thực bình thường, bất quá mình khẳng định chưa từng gặp y: "Ngươi đã gặp ta ở đâu?" Rốt cục Tiêu Vũ Thanh nhịn không được, hỏi.

"Ngươi liền tin? Thật sự rất dễ lừa." Nhìn Tiêu Vũ Thanh tức giận xanh cả mặt, trong lòng Liễu Tàn Ngọc chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt một chút, nếu bị người của Liễu Tàn Nguyệt nhìn thấy, thì mình sẽ gặp phiền toái.

"Ngươi..." Tiêu Vũ Thanh vừa định phản bác nhưng bị Liễu Tàn Ngọc cắt ngang: "Có chuyện gì nói mau, ta không có thời gian cùng ngươi tán gẫu." Lời nói thản nhiên lại mang theo uy hiếp không thể trái lại.

Tiêu Vũ Thanh kinh ngạc một chút, vẫn trào phúng nhìn Liễu Tàn Ngọc, không tiếp tục vẫn đề vừa rồi. Đích xác, nếu nhiệm vụ không thành thì không hay ho cho mình: "Bang chủ có lệnh, nói ngươi đến Lĩnh Việt sơn trang cứu Sở Hồng Tú để nàng quay về Huyết Sát Môn." Dứt lời, đưa ba bình dược cấp Liễu Tàn Ngọc: "Ngươi nên biết bình dược có thể giải hóa công tán, bình khác ngươi cũng biết là cái gì. Về phần giải dược, khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ cho ngươi sau. Trong lúc ngươi rời đi, ta sẽ gọi người đến ngụy trang ngươi, nhưng ngươi phải nhanh trở về."

Tiếp nhận dược bình, Liễu Tàn Ngọc khẽ nhíu mày: "Hàn Quang đâu." Nếu bang chủ an bài chắc chắn phân phó nhất tịch của mình đến giao nhiệm vụ, nhưng người tới là người Tiêu môn, mục mâu tử sắc dần hiện ra tức giận. Đáp án chỉ có một.

"Môn chủ nói, sợ Hàn Quang dấu dược đi nên để ta tới. Về phần Hàn Quang, chỉ làm hắn ngủ một giấc, không nguy hiểm tính mạng." Từ đầu đến cuối, Tiêu Vũ Thanh đều dùng khẩu khí khinh thường nói chuyện với Liễu Tàn Ngọc.

Mà Liễu Tàn Ngọc lại không hề nhìn hắn: "Ngươi có thể đi rồi, nếu không sẽ gây trở ngại cho ta." Nói xong liền xoay người trở về Hàn Vân các, Tiêu Vũ Thanh phi thường phẫn nộ: "Rõ ràng là người mặc cho người khác định đoạt, còn thanh cao cái gì." Tiêu Vũ Thanh trào phúng.

Liễu Tàn Ngọc như không nghe đến, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Tiêu Vũ Thanh ở phía sau hắn, cho nên không thấy được trên mặt Liễu Tàn Ngọc lúc này là nụ cười đầy thị huyết.

Trở về phòng liền gặp Tiểu Thúy và Tiểu Mạt đứng trước bàn nhìn chằm chằm đồ ăn. "Làm sao vậy?" Liễu Tàn Ngọc bước lên trước hỏi.

"Tàn Ngọc Thiếu chủ, người ăn ít như vậy?" Tiểu Mạt thấy Liễu Tàn Ngọc đã trở lại, liền hỏi.

Liễu Tàn Ngọc nở nụ cười ôn hòa: "Ừm, ta ăn no."

Chỉ thấy Tiểu Mạt nhíu mày càng sâu, ngay cả Tiểu Thúy cũng nhịn không được nói: "Thiếu chủ, ngươi ăn quá ít."

Biết hai người kia quan tâm mình, nhưng quả thật không muốn ăn: "Không sao, các ngươi dọn xuống đi."

Vốn còn muốn khuyên Liễu Tàn Ngọc, nhưng thấy biểu tình không muốn ăn của hắn, chỉ có thể cầm bát đũa đi xuống, không ngờ bắt gặp Liễu Tàn Nguyệt ở cửa: "Trang chủ."

Liễu Tàn Nguyệt nhìn đồ ăn không được động qua trên tay Tiểu Thúy và Tiểu Mạt, đôi mi thanh tú nhíu chặt, dùng thanh âm lạnh băng nói: "Bảo trù phòng đi làm món mới đến đây." Nói xong liền bước vào.

Liễu Tàn Ngọc nghe vậy, lập tức nói: "Không cần, ta đã ăn no."

"Đến trù phòng." Liễu Tàn Nguyệt không để người khác cự tuyệt, Tiểu Thúy và Tiểu Mạt nhìn nhau, lập tức hướng tới trù phòng. Xem ra trang chủ có thể khuyên Thiếu chủ, lại không biết "khuyên" của Liễu Tàn Nguyệt căn bản không thể gọi là khuyên. Nói đúng ra là uy hiếp.

Liễu Tàn Ngọc nhíu mày nhìn Liễu Tàn Nguyệt: "Ta ăn không vô."

"Ăn ít nên mới gầy như vậy. Hay ngươi muốn uống dược của Bích Sương?" Nhớ tới chuyện lúc trước, đôi mi thanh tú nhăn lại càng sâu.

Nghe một chữ dược, trên mặt Liễu Tàn Ngọc liền lộ ra biểu tình thiếu niên. Đôi mắt hẹp dài trừng lớn, mày liễu nhăn lại như uống dược là chuyện thống khổ nhất. Đôi môi phấn nộn hơi hơi mở ra, không nói được một câu phản bác. Ai oán liếc Liễu Tàn Nguyệt một cái, tràn đầy không cam lòng. Không phải là vừa mới đùa y một chút thôi sao, không nên chỉnh mình vậy chứ.

Nhìn Liễu Tàn Ngọc lộ ra biểu tình đáng yêu như vậy, Liễu Tàn Nguyệt thật muốn cắn một cái. Lại đột nhiên nhớ đến lời Bích Sương nói, nhẫn xúc động của mình, yêu thương vuốt mái tóc đen như tơ của Liễu Tàn Ngọc: "Ăn nhiều một chút, mới tốt cho thân thể." Mục mâu phỉ thúy mang theo ôn nhu cùng với rất nhiều tình cảm khác. Nhưng Liễu Tàn Ngọc nhìn không thấu, chỉ biết hai tay này thật ấm áp, không muốn rời đi.

Lúc này Tiểu Thúy và Tiểu Mạt bưng đồ ăn mới làm xong tới, thở phào một cái. Đã ổn, có vẻ tình cảm của trang chủ và Tàn Ngọc thiếu chủ không tồi, trên mặt đều hiện lên vui vẻ. Bọn họ cảm giác kỳ thật Tàn Ngọc thiếu chủ luôn mỉm cười nhưng thực cô độc, hắn cần một người quan tâm, mà quan tâm hắn cần bọn họ cho không được. Có thể cho hắn loại ấm áp này cũng chỉ có trang chủ.

"Trang chủ." Đứng lại trước cửa, Tiểu thúy và Tiểu Mạt cung kính gọi.

"Tiến vào." Ngồi xuống bên cạnh Liễu Tàn Ngọc, ngữ khí của Liễu Tàn Nguyệt không hề có một tia ôn nhu, giống như điều bọn họ thấy lúc trước đều là ảo giác.

Cẩn thận đặt đồ ăn xuống, hai người lui bên cạnh chờ bọn họ ăn xong.

Liễu Tàn Nguyệt nhìn Liễu Tàn Ngọc không muốn động đũa, liền giúp hắn gắp chút đồ ăn. Nếu nhớ không lầm, Liễu Tàn Ngọc không chán ghét ăn đồ ăn này.

Tựa hồ thực kinh ngạc với chuyện Liễu Tàn Nguyệt gắp thức ăn cho mình, hơn nữa đồ ăn trong chén đều là thứ mình không chán ghét. Cầm lấy chiếc đũa, Liễu Tàn Ngọc cũng chầm chậm ăn. Dù không đói, cũng không biết tại sao trong lòng lan tràn cảm giác ấm áp, ăn được nhiều hơn trước kia.

Phất tay để nhóm Tiểu Thúy thu thập bát đũa, khóe miệng Liễu Tàn Nguyệt mang theo tươi cười thản nhiên, có vẻ thực vừa lòng khi Liễu Tàn Ngọc ăn nhiều như vậy.

Rót chén trà cho mình, thấy Liễu Tàn Nguyệt không hề động tay, Liễu Tàn Ngọc liền đem trà cho y. Tự mình rót một chén khác, chậm rãi uống.

Hồi lâu, thấy Liễu Tàn Nguyệt vẫn không có ý định mở miệng, bản thân cũng có chút mệt mỏi, Liễu Tàn Ngọc liền mở miệng trước: "Không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"

Liễu Tàn Nguyệt nhìn nhìn Liễu Tàn Ngọc, để cái chén trong tay xuống bàn: " Ngày mốt, ta đi Lĩnh Việt sơn trang."

"Ừm." Liễu Tàn Ngọc gật đầu đáp, ba ngày sau mình cũng tới nơi đó.

"Thi Mặc đi cùng ta, ngươi không đi sao?" Liễu Tàn Nguyệt thản nhiên nói, y biết nếu mình không hỏi Liễu Tàn Ngọc, hắn sẽ không muốn đi. Bởi vì có vẻ hắn không hứng thú với chuyện này.

"Không có hứng thú. Hơn nữa ta không có võ công, đi cũng vô dụng." Liễu Tàn Ngọc miễn cưỡng nói, mắt nặng trĩu nhưng đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh. Hắn đã sắp xếp tốt hành trình mấy ngày sau.

Thấy nhân nhi đã muốn đi vào giấc mộng, Liễu Tàn Nguyệt ôm lấy Liễu Tàn Ngọc bước tới giường. Vừa lòng với "gối mềm", sắp đi vào giấc ngủ lại nghe được Liễu Tàn Nguyệt gọi một tiếng "Ngọc nhi."

"Ân?" Liễu Tàn Ngọc mơ mơ màng màng trả lời.

"Vì sao không đạn tranh. Rõ ràng chơi rất tốt, không phải sao." Hôm nay nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc ở trên đài đạn tranh, một màn kia khiến y không thể quên. Không rõ vì sao hắn thích cầm chứ không thích tranh, theo thường lệ mà nói, rất nhiều người thích tranh.

"Tranh duyệt nhân, cầm duyệt tâm. Ta không muốn duyệt nhân, tự nhiên sẽ thích cầm. Hơn nữa..." Liễu Tàn Ngọc tạm dừng, dần dần đi vào giấc mộng, nhỏ giọng nỉ non: "Cầm là đồ vật duy nhất nương để lại cho ta."

Nhìn người trong lòng đã ngủ say, trên mặt Liễu Tàn Nguyệt tràn đầy thương tiếc. Y không biết người giờ phút này đang bình yên ngủ trong lòng mình đã từng gặp phải chuyện gì, nhưng y biết lúc mình nhìn thấy hắn gảy đàn đã mê luyến. Không, có lẽ là từ lần đầu tiên thấy hắn, chính mình liền không thoát ra được khỏi đôi mắt tử sắc đó. Cầm duyệt tâm, sợ là nếu hắn chơi cầm liền biến thành đoạt tâm. Hơn nữa tâm bị cướp đi không chỉ một mình y. Trộm hôn đôi môi phấn nộn, trên mặt câu ra một mạt tươi cười thỏa mãn.

BA%ABn+80و

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro