Chương 21: Lĩnh Việt ( trung )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bầu trời dần dần chuyển sang màu lam sẫm, nhưng lúc này Lĩnh Việt sơn trang dị thường náo nhiệt. Nơi nơi trong đại sảnh đều là võ lâm nhân sĩ, họ đã đợi từ sáng tới giờ mà trang chủ Lĩnh Việt sơn trang vẫn không xuất hiện qua một lần, hắn chỉ phân phó bọn hạ nhân hảo hảo tiếp đón bọn họ.

"Ngươi nói, có phải Lăng Tử Ngân gạt chúng ta không. Vốn tuổi của hắn cũng không lớn, bắt được Sở Hồng Tú của Huyết Sát Môn là hắn nói, đâu ai thấy qua." Một đại hán bất mãn, mình muốn cùng mọi người đi diệt trừ Huyết Sát Môn, hiện tại đã đợi suốt một ngày, là ai cũng đều bực bội.

"Đúng thế, bắt chúng ta chờ lâu như vậy, hắn thì không biết ở đâu." Một đại hán khác cũng kêu lên.

"Các ngươi không cần tranh cãi, chúng ta cứ chờ ở đây. Nếu hôm nay hắn không cho chúng ta một cái công đạo, chúng ta san bằng Lĩnh Việt sơn trang này." Một người tai to mặt lớn, vận trang phục đẹp đẽ quý giá lớn tiếng nói.

"Này, các ngươi ríu ra ríu rít cái gì, muốn san bằng Lĩnh Việt sơn trang, không nhìn lại xem các ngươi là ai." Bạch y nam nhân đang cố giữ lam y thiếu niên liều mạng hét lớn với ba người kia.

Ba người muốn phản bác, nhưng thấy người nói liền ngậm miệng.

Bạch y nhân bất đắc dĩ thở dài, kéo người áo lam ngồi xuống bên cạnh: "Thiên Dực, tính tình của ngươi, sợ là cả đời không đổi được."

Kì Thiên Dực nghe vậy, bất mãn liếc Bạch y nhân một cái, dùng ngữ khí oán giận nói: "Ta thật sự nhịn không được, Tử Ngân, dù gì hắn cũng là bằng hữu của Kì Thiên Dực ta, sao có thể để hắn bị nói như vậy. Nhưng, Nhã Tu, ngươi nói xem rốt cục tên kia đang làm gì mà cả ngày không thấy bóng. Ta mà gặp hắn, ta phải đánh hắn một trận."

Lâm Nhã Tu nghe vậy, khóe miệng có chút run rẩy, hoàn toàn không còn gì để nói với người trước mắt. Tại sao mình lại nhận thức người có suy nghĩ đơn giản này chứ, đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, không có ý định đáp lại vấn đề ngu ngốc kia.

Kì Thiên Dực thấy Lâm Nhã Tu hoàn toàn lơ mình, lại càng kêu to: "Lâm Nhã Tu, ngươi..." Còn chưa có nói xong, liền im lặng.

Toàn bộ Lĩnh Việt sơn trang đột nhiên yên tĩnh trở lại, Lâm Nhã Tu quay đầu, đứng trước cửa dĩ nhiên là Liễu Tàn Nguyệt. Sao y lại đến đây, chẳng lẽ chuyện Lĩnh Việt sơn trang bắt được Sở Hồng Tú là thật? Một nửa lão nhân có kinh nghiệm đánh giá sự xuất hiện của Liễu Tàn Nguyệt dung mạo tuyệt thế kia, bắt đầu tự hỏi. Lúc trước vốn ôm tâm lý nửa thật nửa giả, bấy giờ liền tin tưởng. Mà một nửa nhóm người khác đắm chìm trong dung mạo tuyệt mỹ của Liễu Tàn Nguyệt, không thể tự kềm chế.

Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người trong phòng khiến bọn họ lạnh sống lưng. Người này không thể đắc tội, đây là ý nghĩ trong lòng mọi người. Đi tới bên bàn chuẩn bị riêng cho mình, Liễu Tàn Nguyệt ngồi xuống, không liếc mắt nhìn xung quanh lấy một cái, nhóm Tần Bích Sương thì chia nhau ngồi bên cạnh y. Mà Liễu Thi Mặc lại như đang tìm người nào đó, thấy Lâm Nhã Tu, nói một tiếng với Liễu Tàn Nguyệt, sau đó đi qua.

"Nhã Tu, Thiên Dực, các ngươi cũng ở đây sao?" Liễu Thi Mặc đi qua, tò mò hỏi.

Lâm Nhã Tu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Thiên Dực khăng khăng muốn tới, ta cũng không có cách nào, sao ngươi cũng tới?"

"Ừm, ta nghe nói Mộ Diệp sẽ đến, vừa lúc có một số việc muốn hỏi hắn." Liễu Thi Mặc đáp, chuyện lần trước nhất định không đơn giản. Bích Sương không chịu nói, hiển nhiên phụ thân cũng không nói, cho nên chỉ có thể hỏi Mộ Diệp.

"Nếu là về chuyện lần trước ta cũng muốn nói với ngươi, nhưng, hình như Tàn Ngọc không tới, vốn còn muốn xin lỗi." Thanh âm Hoa Mộ Diệp từ phía sau truyền đến, nhưng hắn lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh băng đang nhìn hắn. Quay đầu, quả nhiên thấy Liễu Tàn Nguyệt, không biết vì sao trong lòng tràn ngập sợ hãi.

"A, ngươi đến đây lúc nào, ta vừa mới..." Liễu Thi Mặc chưa nói xong đã bị Kì Thiên Dực cướp lời: "Tàn Ngọc? Là ai vậy?"

Liễu Thi Mặc vừa định nói đã bị Hoa Mộ Diệp nói trước một bước: "Ca ca của Thi Mặc, Liễu Tàn Ngọc."

"Thi Mặc có ca ca? Trông thế nào?" Kì Thiên Dực hiếu kỳ hỏi, Lâm Nhã Tu nghe xong cảm thấy muốn té xỉu, người này chỉ biết đến diện mạo sao.

"Đúng, là do chính thê của phụ thân sinh. Mấy ngày trước đây gặp, phụ thân đã mang hắn về." Liễu Thi Mặc rầu rĩ nói, cũng trừng mắt nhìn Hoa Mộ Diệp, người này thật lắm miệng.

"Bộ dáng ra sao, giống phụ thân ngươi ư?" Kì Thiên Dực mở to đôi mắt nâu, nhìn chằm chằm Liễu Thi Mặc. Liễu Thi Mặc thầm khinh bỉ, là nhi tử của phụ thân đương nhiên sẽ giống phụ thân. Lâm Nhã Tu cũng đảo mắt xem thường nhưng không nói thêm gì.

"A, nói diện mạo, mục mâu tử sắc kia thật sự hiếm thấy, nhưng không phải người ngoại bang." Hoa Mộ Diệp hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp mặt, cảm thán. Trải qua sự kiện lần trước, chắc chắn hắn thực chán ghét mình.

"Mục mâu tử sắc? Chẳng lẽ là..." Kì Thiên Dực nhìn Lâm Nhã Tu, thấy hắn gật đầu, lại thở dài: "Hóa ra từng gặp qua, lúc ấy không nghĩ đó là ca ca của ngươi."

Lâm Nhã Tu đột nhiên chú ý tới cái gì đó, kéo ống tay áo Kì Thiên Dực.

"Sao vậy?" Kì Thiên Dực tò mò hỏi.

Lâm Nhã Tu chỉ chỉ người ngồi trước mấy bàn, Kì Thiên Dực nhìn qua, lập tức hét lớn: "A, đây không phải lão giả lần trước sao, quả nhiên ông ta đến đây, nói vậy Ngọc Điệp kia thật sự sẽ tới?"

Liễu Thi Mặc kỳ quái nhìn bọn họ: "Ngọc Điệp gì?"

"A, đó là..." Kì Thiên Dực chưa nói xong đã bị người từ trong phòng bước ra cắt ngang: "Để các vị anh hùng đợi lâu, Tử Ngân bồi lễ với mọi người."Người tới một thân lam y hơi gầy, tuy giải thích lại khiến người ta cảm thấy áp bách. Này, thật sự chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi sao.

Đại hán lúc trước còn la hét thấy thế vội nói: "Trang chủ quá mức khách khí, không biết trang chủ có mang Sở Hồng Tú đến cho mọi người xem không. Cũng để mọi người an lòng."

Trong mắt Lăng Tử Ngân hiện lên một tia khinh thường, loại người này trên giang hồ thật đúng là nhiều. Nhưng vì Lĩnh Việt sơn trang, vẫn có thể thì nên nhẫn: "Nếu tất cả mọi người đều muốn, ta sẽ không mời các vị ăn uống nữa. Người tới, dẫn Sở Hồng Tú lên." Vừa dứt lời chợt nghe thanh âm trong trẻo của nữ nhân truyền đến: "Buông tay, ta tự mình đi." Nàng kia bất mãn nói, từ trong thất bước ra là một thiếu nữ yểu điệu, tóc đen buông xõa, đôi mắt hạnh đào tràn ngập bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào đô khởi. Một thân lam nhạt, tẫn hiển kiều man. Mọi người chưa từng thấy qua Sở Hồng Tú bắt đầu hoài nghi có phải bắt sai người hay không, tốt xấu gì thiếu nữ này cũng chỉ mới mười mấy tuổi, làm sao có thể là người của Huyết Sát Môn, càng không thể là môn chủ. Mà người thấy qua liền bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn, trong mắt mang theo dục vọng.

"Lăng Tử Ngân, ngươi sợ người Huyết Sát Môn chúng ta vậy sao. Hừ, dù hiện tại ta không có nội lực ngươi cũng sợ ta giết ngươi sao." Nói xong, Sở Hồng Tú nở nụ cười đùa cợt, yẫn hiển mị thái.

"Sở cô nương, Tử Ngân sợ ngươi thừa dịp loạn đào tẩu mới trói lại." Lăng Tử Ngân khách khí nói, dưới đài, vô số thiếu nữ bị khí chất của Lăng Tử Ngân mê đảo.

"Hừ, nếu ta muốn trốn, mười ngươi cũng ngăn không được." Sở Hồng Tú khinh thường nói, trong lòng lại thực lo lắng, không ngừng nhìn hướng cửa, tựa như đang chờ người nào đến. Sẽ không vì tức giận mà không đến chứ?

Nhìn Sở Hồng Tú không yên lòng, mặt Lăng Tử Ngân hiện lên ý cười. Người kia sẽ đến sao? Ba năm, thù nhất định phải báo. Trong mắt hắn nổi lên sát ý.

Mà người ngồi dưới lại có chút bất an: "Tuy bắt được Sở Hồng Tú, nhưng lâu vậy Huyết Sát Môn cũng không phái đến một người. Có thể đêm nay..."

"Không thể nào! Chả nhẽ không thu được tin tức?"

"Làm sao có thể, ngươi cho rằng người Huyết Sát Môn là kẻ ngốc ư."

Lúc mọi người ở lặng lẽ thảo luận, Lăng Tử Ngân đột nhiên lên tiếng: "Sở cô nương đừng làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mời ngươi đem vị trí của Huyết Sát Môn nói cho mọi người đi."

Nghe vậy Sở Hồng Tú đảo mắt xem thường: "Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao." Nhưng trên mặt không còn lạnh băng như trước. Chắc là không đến đây, trong lòng có chút thất vọng, thở dài, xem ra chỉ có thể tự mình xông ra ngoài, nếu Liễu Tàn Nguyệt không ra tay thì tỷ lệ chạy rất cao. Đang tính toán dùng trâm đột phá thì một hương thơm quen thuộc bay tới, kinh hỉ ngẩng đầu nhìn phía cửa, quả nhiên hắn đến đây.

Lăng Tử Ngân nhìn biểu tình của Sở Hồng Tú, thản nhiên nhìn phía cửa, lại nhất thời thất thần. Mọi người thấy thế cũng đều khẩn trương nhìn phía cửa, không biết từ khi nào đã có một người đứng đó.

Tóc đen bay múa trong gió đêm, sa lụa bạch sắc che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài. Là con ngươi huyết hồng. Vạt áo tùy ý mở rộng lộ ra xương quai xanh tinh mỹ, chân dài nhỏ trắng nõn càng nổi bật dưới hồng y. Xích chân đứng bên trong cửa, dù chưa thấy mặt hắn nhưng tất cả mọi người đều nhận định, hắn chắc chắn là một mỹ nhân. Lúc này trong mắt mọi người tràn ngập dục vọng, lại không biết người tới là người nào.

Liễu Tàn Ngọc lờ đi ánh mắt của đám đông, thẳng tắp hướng đến chỗ Sở Hồng Tú. Đột nhiên trước mắt Liễu Tàn Ngọc xuất hiện một thân ảnh, giương mắt nhìn, đúng là vị lão giả khi đó. Lão giả tựa hồ cũng không chờ mong Liễu Tàn Ngọc đối thoại với mình, liền nói: "Đã lâu không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, Ngọc Điệp."

Nghe vậy, mọi người mới chú ý tới, thiếu niên cầm một thanh trường kiếm. Trên vỏ kiếm trắng khắc hoa văn tinh xảo, phức tạp nhưng không hề hỗn loạn, một khối ngọc điệp treo trên chuôi kiếm.

Nhưng Sở Hồng Tú nghe được lại vội vàng kêu to: "Cái gì mà Ngọc Điệp, không được đặt tên tùy tiện a, a, Ngọc rõ ràng là Huyết Điệp, các ngươi ngu ngố.." Hoàn toàn không để ý hình tượng, hận không thể đánh lão giả kia. Nhưng sau khi nói xong lại hận không thể cắn đầu lưỡi chính mình, vốn muốn giấu diếm tên của Ngọc, kết quả chính mình tự nói cho người khác.

Liễu Tàn Ngọc lạnh lùng nhìn lão giả, tựa hồ trong mắt hắn lão giả chỉ là một vật bình thường. Lão giả thấy thế, tiếp tục nói: "Có thể lại được gặp ngươi, thật sự quá tốt." Thấy lão giả như muốn tự thuật chuyện cũ, Liễu Tàn Ngọc mở miệng, trong thanh âm lạnh băng ẩn chứa không kiên nhẫn: "Tránh ra."

"Ta cảm thấy, lúc trước không chết thật sự là quá tốt." Lão giả chậm rãi tiến về phía trước, vươn tay muốn chạm vào tiên tử trước mắt, nhưng khi sắp sửa chạm vào thì ngã gục. Con ngươi hồng sắc lộ ra trào phúng, đáng tiếc hắn không phải tiên tử mà là Tu La tới từ địa ngục, nếu không tránh đường, chỉ có chết.

Mọi người căn bản không thấy Liễu Tàn Ngọc xuất kiếm thế nào, bắt đầu cảnh giác cầm kiếm bên người lên, chỉ sợ Ngọc Điệp này đột nhiên giết mình. Mà Liễu Tàn Ngọc không liếc thi thể kia một cái, thẳng tắp bước qua, tiếp tục hướng tới chỗ Sở Hồng Tú, trên chân trần trụi đã loang lổ vết máu.

p%0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro