Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rung động đầu đời, mối tình đầu của tớ...là cậu!

Quá khứ in dấu bóng cậu bắt đầu từ khi nào vậy nhỉ? Có lẽ là từ năm sơ trung...

Hình như hơn 10 năm qua, tớ chưa bao giờ hỏi mình điều đó. Có lẽ vì tớ đã quen có cậu ở bên. Quen với những câu nói đùa vui ấm áp sau giờ tập bóng rổ.

Và giờ ở nơi đây, cô đơn đứng trên con đường mình từng trở về lúc tan học tớ tự hỏi mình như thế.

Tớ và cậu...chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ? Khởi đầu, ở giữa hay đến cuối con đường kia?

Cậu - người con trai đầu tiên bước vào trái tim tớ, quan trọng và đặc biệt nhưng không phải tình yêu...

Tớ - cậu nhóc yếu ớt và mờ nhạt lúc ấy lững chững bước vào phòng tập bóng rổ với một thứ tài năng khiến người khác chẳn thể nhận ra nổi.... Nhưng, cậu là người khiến tớ trở nên nổi bật như bất cứ ai khi trog trận đấu.

Lúc ấy vẫn không phải tình yêu.

Tớ và cậu.

Hai đứa là con trai

Tớ biết rõ chứ?

Một cao ngạo, lạnh lùng, hoàn hảo, một yếu ớt, mờ nhạt đến vô hồn.

Chúng ta là bạn.

Tớ ước gì chúng ta là bạn, chỉ là bạn thôi thì tốt biết mấy! Tớ sẽ không hụt hẫng, không trống vắng như bây giờ và đã từng ở quá khứ. Nhưng tớ và cậu, chúng ta...

"Cậu đang làm gì vậy?"
Âm thanh ngắt quãng vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.

"Cậu sao vậy? Cậu khóc hả"

"Không.... Uh. Cậu đang làm gì?"

"Không gì cả. Nhưng sao cậu khóc?"

"... tớ ... cậu"

"..."

"Cậu sẽ mãi là bạn thân của tớ? Không quên, không xa tớ được không?"

Tớ hỏi cậu, giọng nói ấy hoà lẫn trong mỗi tiếng nấc nghẹn ngào và nặng trĩu.

Đầu dây bên kia, im lặng.

Tâm trí anh cũng lặng theo, hai con mắt nhạt nhoà hướng về xa xăm, chất giọng trầm dài kéo trái tim người bên kia.

"Cậu sao vậy? Tớ chẳng phải vẫn là bạn của cậu suốt bao năm qua đấy thôi. Đừng khóc nữa nhé". Giọng nói quen thuộc trở lại, nhưng đau đớn.

Chờ đợi, cậu chờ giọng nói ấy trở lại với cậu, trả lời cậu nhưng tại sao tê dại thế này.

"Bạn" có nghĩa là cậu cũng sẽ giống như bao người khác cậu quen phải không?

"Là bạn chứ không phải bạn thân. Cậu sẽ lại quên tớ giống như hết thảy những người khác".
Có cái gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, hàng mi biếc xanh màu trời dường như không chịu nổi sức nặng của từng giọt nước mà thả lăn chúng kéo dài theo khóe mắt.

"Cậu đang nói gì vậy? Bao năm qua, ngần ấy thgian bên nhau, cậu vẫn không tin tớ sao?
Cậu vẫn không tin tình cảm của tớ dành cho cậu nhiều như thế sao?"

Câu hỏi kéo lê cảm xúc, cứa nhẹ vào tim ai đó... của cậu hay anh ấy?

"Cậu là bạn thân của tớ, không phải bây giờ mà từ lúc tớ gặp cậu rồi. Chỉ cậu mới nghĩ tớ là bạn bình thường thôi. Cậu vẫn khóc đấy hả? Cậu là con trai cơ mà"
Anh nói vọng lên trong điện thoại.

Cậu nghẹn ngào, nấc lên một tiếng
" Thật chứ?"

"Uh"

Tất cả cứ như đang trêu đùa với trái tim tớ vậy.

Nếu là bạn, tớ sẽ có thể buông tay cậu ra mỉm cười khi cậu thành công và tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Nhưng là "bạn thân"....tớ sẽ không thể buông tay mà không đau, nhưng cũng không thể giữ chặt cậu ở bên vì như thế thật quá ích kỉ và bất công đối với cậu. Trong kí ức của cậu, tớ sẽ lùi sâu hơn một chút, nép mình hơn một chút. Tớ sẽ chỉ là người bạn thuở thơ bé, đứng sau tất cả các mối quan hệ cậu gặp sau này, đặc biệt là ng con gái cậu yêu?

Tớ ước gì chúng ta là bạn, chỉ là bạn thôi thì tốt biết mấy! Tớ sẽ không hụt hẫng, không trống vắng như bây giờ và đã từng ở quá khứ. Nhưng tớ và cậu, chúng ta...

"Cậu đang làm gì vậy?"
Âm thanh ngắt quãng vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.

"Cậu sao vậy? Cậu khóc hả"

"Không.... Uh. Cậu đang làm gì?"

"Không gì cả. Nhưng sao cậu khóc?"

"... tớ ... cậu"

"..."

"Cậu sẽ mãi là bạn thân của tớ? Không quên, không xa tớ được không?"

Tớ hỏi cậu, giọng nói ấy hoà lẫn trong mỗi tiếng nấc nghẹn ngào và nặng trĩu.

Đầu dây bên kia, im lặng.

Tâm trí anh cũng lặng theo, hai con mắt nhạt nhoà hướng về xa xăm, chất giọng trầm dài kéo trái tim người bên kia.

"Cậu sao vậy? Tớ chẳng phải vẫn là bạn của cậu suốt bao năm qua đấy thôi. Đừng khóc nữa nhé". Giọng nói quen thuộc trở lại, nhưng đau đớn.

Chờ đợi, cậu chờ giọng nói ấy trở lại với cậu, trả lời cậu nhưng tại sao tê dại thế này.

"Bạn" có nghĩa là cậu cũng sẽ giống như bao người khác cậu quen phải không?

"Là bạn chứ không phải bạn thân. Cậu sẽ lại quên tớ giống như hết thảy những người khác".
Có cái gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, hàng mi biếc xanh màu trời dường như không chịu nổi sức nặng của từng giọt nước mà thả lăn chúng kéo dài theo khóe mắt.

"Cậu đang nói gì vậy? Bao năm qua, ngần ấy thgian bên nhau, cậu vẫn không tin tớ sao?
Cậu vẫn không tin tình cảm của tớ dành cho cậu nhiều như thế sao?"

Câu hỏi kéo lê cảm xúc, cứa nhẹ vào tim ai đó... của cậu hay anh ấy?

"Cậu là bạn thân của tớ, không phải bây giờ mà từ lúc tớ gặp cậu rồi. Chỉ cậu mới nghĩ tớ là bạn bình thường thôi. Cậu vẫn khóc đấy hả? Cậu là con trai cơ mà"
Anh nói vọng lên trong điện thoại.

Cậu nghẹn ngào, nấc lên một tiếng
" Thật chứ?"

"Uh"

Tất cả cứ như đang trêu đùa với trái tim tớ vậy.

Nếu là bạn, tớ sẽ có thể buông tay cậu ra mỉm cười khi cậu thành công và tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Nhưng là "bạn thân"....tớ sẽ không thể buông tay mà không đau, nhưng cũng không thể giữ chặt cậu ở bên vì như thế thật quá ích kỉ và bất công đối với cậu. Trong kí ức của cậu, tớ sẽ lùi sâu hơn một chút, nép mình hơn một chút. Tớ sẽ chỉ là người bạn thuở thơ bé, đứng sau tất cả các mối quan hệ cậu gặp sau này, đặc biệt là ng con gái cậu yêu?

Vì tớ và cậu, chúng ta là bạn thân!

Tớ tham lam giữ lấy trái tim của cậu. Cậu bước thêm về phía tớ và khi đó tớ lại chủ động bước ra xa.
Giữa chúng ta có một khoảng cách bé nhỏ như thế tồn tại, tồn tại rất lâu mà tớ không nhận ra...

"Cậu đơn độc"

Giá như cậu đừng là bạn thân của tớ... Tớ mong điều đó trong khi người nói muốn làm bạn thân lại là tớ. Thật nực cười phải không?

"Của cậu này"
Sắc màu đỏ rực của mái tóc cậu như in vào mắt tớ ngày hôm đó dưới ánh hoàng hôn đỏ quạch.
Tớ nhận lấy cốc sữa lắc mà hớp một ngụm nhỏ rồi khẽ cảm nhận hương vị ấy thấm lên đầu lưỡi.

Tớ nhớ cậu với sắc màu nóng đó, nhớ cậu với những tiếng giày di sát xuống nền tập đến cùng những nhịp đập bóng, nhớ cậu với hương vanilla ngào ngạt khi cậu cùng tớ thưởng thức thứ đồ uống yêu thích của tớ mỗi khi tan học...
Và...
Còn nhiều lắm...

Cậu và tớ bên nhau không chỉ ngày nắng, mà còn cả những ngày mưa, những ngày lặng lẽ đứng đợi nhau đến trường rồi về nhà.

Tớ ... là đứa vô cảm với khuôn mặt lạnh đến đáng sợ. Cậu nghĩ vậy không?

"Chịu đựng tính của tớ bao năm qua, cậu có mệt không?"
Có khi nào tớ hỏi cậu vậy chưa? Chưa bao giờ đâu. Chưa có dù chỉ một lần.

Đơn giản vì tớ và cậu, chúng ta là bạn thân!

"Bạn thân" thì sẽ bỏ qua điểm xấu của nhau, tớ nghĩ ....
Vậy nên đối với tớ, câu hỏi đó nó lạ lẫm và xa xỉ với tình bạn giữa hai chúng ta.

.... Tớ sai rồi!

Bảy năm, rồi sẽ có tám năm, chín năm và bây giờ gần 10 năm rồi đấy nhỉ?
Từ ngày tớ và cậu biết tên nhau. 10 năm, con số tròn trịa đó khiến người ta lớn hơn cái thuở 7 năm nhiều, nhiều lắm.

Tớ không còn là cậu nhóc vô tâm đó nữa. Đến bây giờ nhìn lại quãng thgian qua,
Tớ muốn hỏi lại cậu câu đó " Bên tớ cậu có mệt không?"

Nhưng việc tớ nhận ra có lẽ đã quá muộn. Giờ đây, tớ chỉ có thể nhắn tin cho cậu hỏi điều đó. Vì bây giờ cả tớ và cậu không thuộc về bảy năm trước. Tớ và cậu, chúng ta là bạn thân - 10 năm sau. Con số lớn dần, khoảng cách cũng xa dần, kí ức về cậu và tớ cũng lùi sâu trong hoài niệm. Tớ lại bắt đầu ước....

Triền miên trôi tuột về quá khứ, tớ bên cậu đơn giản là Bạn thân.

Khi nghe tin rằng cậu sẽ lên Kyoto- một thành phố cổ kính mà hoa mĩ để học tiếp Đại học và tập điều hành công ty, trước mắt tớ toàn một màu đen cô quạnh.
Tớ sụp đổ, mất hi vọng, chán ghét và muốn buông bỏ cuộc sống, tớ trở nên trầm mặc co mình lại. Cậu xuất hiện và biến mất nhanh như chưa bao giờ đến bên tớ. Tớ ghét cậu, hận cậu, tớ sẽ không tha thứ cho cậu!

Tim tớ đau.

Không có cậu, một mình vật vã trong đau đớn và tuyệt vọng tớ mới biết rằng thời gian qua tớ như một con bướm chưa đủ cứng cáp, hạnh phúc ở trong cái kén bọc lót bởi yêu thương mọi người và có cả cậu dành cho tớ. Thế nhưng tớ cứ nghĩ rằng tớ cứng cỏi, mãnh mẽ và không cần cậu.

"Xa tớ, cậu có nhớ tớ như tớ nhớ cậu không? Có buồn có đau giống tớ không? Có trầm lặng co mình như tớ không?"

Tớ muốn hỏi cậu như thế, nhưng cầm điện thoại trên tay tớ lại im lặng.

Cậu cũng không nói. Sự im lặng cứ trượt dài vào trong sâu thẳm.

Nhưng tớ còn hiểu cậu hơn hiểu chính bản thân mình. Nước mắt tớ rơi.

Một vệt nước mỏng manh ướt át gò má người bên kia đầu dây. Tiếng cậu thì thầm bên tai, vọng sâu khắc khoải đọng lại trong kí ức của người kia:  "Cậu và tớ buồn, đau bằng nhau".

...

"Bạn thân" giữa tớ và cậu nó là như thế đấy. Tớ hiểu cậu hơn cả hiểu chính mình và có lẽ cậu cũng thế phải không?

Đó là hai chúng ta 10 năm trước...

Hiện tại, 10 năm sau. Tớ vẫn gọi cậu là bạn thân, cậu cũng thế. Chúng ta là bạn thân ......... là với cậu, với tớ hay không với ai?

Bạn thân - bây giờ, có nghĩa là tớ và cậu...

Hai tháng ,ba tháng hay nhiều hơn, trên điện thoại của cả hai mới có vài dòng tin nhắn...

......

"Cậu dạo này thế nào?"

"Tớ vẫn bình thường. Cậu học có mệt lắm không?"

"Cũng bình thường thôi. Chính tớ mới nên hỏi câu đó"

......

Tớ chông chênh.

Tớ và cậu, chúng ta là bạn thân.Với cậu? có lẽ...

Bạn thân, tớ của hiện tại sẽ...

"Vô thức nhớ tên cậu, gọi về kí ức 10 năm để chỉ muốn nói, muốn nghe "Cậu và tớ hạnh phúc, đau buồn bằng nhau"

Nhớ 10 năm ấy, tớ nhớ cậu!

"Alo"

"Ừ, tớ đây"

"Cậu ngủ chưa?"

"Tớ chưa, đang nằm"

"Tớ không ngủ được. Cậu kiếm chuyện kể tớ nghe đi"

"Ừ. Hôm nay cậu muốn nghe gì?"

" Chuyện của cậu"
Tớ hờ hững.

"Tớ dạo này cũng khá bận, công việc ở trường cùng với sức ép của công ty khiến tớ cũng không đủ thgian nghỉ. Nhưng... Tetsuya à, Kyoto đẹp lắm! Tớ muốn cậu đến đây chơi vào một ngày không xa. Cậu đến, tớ sẽ dọn cho cậu hẳn 1 căn biệt thự bên rừng trúc, đưa cậu đi ngắm từng ngôi đền cổ, tớ sẽ... và tớ sẽ....

"Alo"

"Cậu còn nghe không đấy?"

"Ngủ rồi hả? Chúc cậu ngủ ngon"

........tút...tút.......

"Ừ.

Tớ ngủ rồi.

Chúc cậu ngủ ngon.

Trùm chăn kín cổ. Tớ thầm đếm cừu chờ sáng.

...

Khi đó, chúng ta vẫn là bạn thân phải không? Vẫn không phải là yêu phải không? Nhất định không phải rồi, tớ không phải nhớ cậu nên mới gọi.

Thời gian cứ đằng đẵng trôi, tình bạn của chúng ta cứ xa dần trong tầm tay tớ.
Là tớ, không phải do cậu. Tớ cứ nghĩ rằng có thứ tình cảm là vĩnh cửu khi mà con người chẳng cần phải bồi đắp, gìn giữ nó. Vì đơn giản chỉ cần một giao kèo, một lời hứa
"Tớ và cậu là bạn thân. Nhất định không xa, không quên".

Một suy nghĩ ấu trĩ và ngu ngốc qua 10 năm vẫn tồn tại trong cơ thể trưởng thành là tớ, tớ đánh mất cậu mà không hề biết.
Tớ đã làm gì? Chạy đua theo những chuyến đi, bộn bề với những công việc không đầu không cuối. Tớ cười vui, khóc lóc trong vòng tay những người bạn mới, những quan hệ mới.
Tớ theo đuổi thứ hoài bão lớn lao của cuộc đời mình nhưng dường như lại dành cho nó trọn vẹn cuộc sống. Kí ức vùi sâu, bạn bè cũng nhạt nhoà trong trí nhớ. Và đôi lúc, hình như tớ đã quên mất quá khứ và quên cả cậu, bạn thân của tớ!

Chỉ vì, tớ lo cho tương lai của tớ. Tớ sốt ruột và nóng lòng khi thấy cậu thật sự thành công?

Ích kỉ quá phải không?
Không... là do tớ muốn cố gắng để xứng đáng hơn với cậu.

Ừ nhỉ. Tớ ngốc thật đấy. Xứng đáng hơn gì chứ khi tớ mãi vẫn chỉ là người đứng sau?

Tin nhắn đến, cuộc gọi nhỡ.....

Là tên cậu trong màn hình điện thoại.

"Tớ xin lỗi, tớ đang bận", "tớ đi ra ngoài có chút việc, lúc khác tớ gọi cho cậu nhé", "tối cậu gọi lại nhé"... tớ chỉ nghĩ trong đầu, một tin nhắn gửi đi không có. Tớ cứ bỏ mặc cậu lại sau lưng, vô tâm với cảm giác của cậu.
Và tớ vẫn cứ nghĩ "tớ và cậu, chúng ta là bạn thân". Thật chua chát! Sau bao nhiêu điều xảy ra như thế mà tớ còn có thể tin. Con người tớ thật đáng ghét.

Thời gian ấy, làm bạn của tớ khiến cậu thất vọng và mệt mỏi lắm đúng không?

Nếu mệt mỏi, cậu buông tay tớ ra nhé. Tớ sẽ không sao. Vì một ngày nào đó, cậu cũng sẽ không ở bên tớ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cậu là bạn thân, không phải là bạn đời của tớ, không ở bên tớ mãi mãi.

Lúc ấy, giá như cậu làm thế, rời xa tớ thì có lẽ tim tớ đã không đau nhiều như thế...

"Cậu đang làm gì thế?" tin nhắn của cậu.

Màn hình sáng đèn, nhìn thấy rõ tên của cậu. Tớ cầm lên, bấm phím trả lời
"Tớ đang ngồi thôi, vừa xem xong chút bài tập". Thư đã gửi.

Thêm một tin nhắn đến " Lâu rồi không thấy cậu gọi, cậu bận học lắm à? Hay lại quên tớ rồi?"

"Ừ, cũng hơi bận thôi. Cậu thế nào, hôm nào qua thăm tớ đi"

Tớ luôn như vậy. Buông một câu nói nhẹ nhàng mà đâu suy nghĩ gì. Tớ vẫn nghĩ cậu bên tớ. Là trách nhiệm, là giao kèo và lời hứa từ thuở ấu thơ.

Ngốc thật. Cậu bận hơn tớ. Vậy mà tớ luôn đòi hỏi mà ko suy nghĩ đến cảm xúc hay cuôch sống của cậu.

Cậu trở về, níu kéo thêm ít cảm xúc, cho tớ thêm hi vọng và mất đi cảm giác tội lỗi. Cậu và tớ trở lại làm hai đứa trẻ trong quá khứ, thoáng qua nhẹ nhàng và hạnh phúc. Cậu kéo tớ trở về là tớ, không vồn vã.

Mỗi ngày trôi qua, từng chút ít những vụn vặt hạnh phúc, vui vẻ ở hiện tại thuộc về cậu cứ đi vào kí ức ngủ sâu của tớ càng lúc rõ ràng, sâu đậm hơn. Bất giác giữa bộn bề, hối hả của cuộc sống tớ nghe thấy trái tim mình loạn nhịp khi nhắc tên cậu, khi thấy trong điện thoại báo tên cậu đang gọi. Cả những đêm tớ không ngủ được, từng mảng kí ức của tớ và cậu ồ ạt hiện về hạnh phúc đến nỗi khiến tớ có thể mỉm cười một mình giữa đêm khuya dù tớ sợ bóng tối. Tớ sợ bóng tối, sợ đến hoảng loạn gọi cậu giữa đêm, chỉ để nghe thấy tiếng ai đó bên cạnh mình. Cậu sẽ lại kể chuyện cho tớ nghe, thức cùng tớ và sau đó cũng ngủ cùng lúc với tớ. Hai đầu dây, để mặc tiếng "tút" dài...

Vẫn là bóng đêm đen trước mặt, cô đơn tĩnh mịch khiến người ta phải đứng tim, nín thở. Nhưng hôm nay, tớ không gọi cho cậu. Tớ không muốn đánh thức giấc ngủ của cậu, không muốn cậu phải thức thêm vì tớ nữa dù tớ vẫn muốn nghe thấy giọng nói của cậu.

"Cậu và tớ, chúng ta là bạn thân".
Câu nói ấy hết hiệu lực được không? Vì hình như tớ đã yêu... có lẽ không phải bây giờ mà là rất lâu, lâu rồi... chỉ là tớ không nhận ra, và cũng không dám thừa nhận trái tim đã lỗi nhịp của chính mình.

Tớ trẻ con, tớ sợ cảm nhận của mình là sai. Bởi vì "tình bạn thân" và "tình yêu" biên giới của nó mỏng manh, mờ nhạt lắm. Nếu lỡ như tớ bước qua và tớ sai, liệu có thể tiếp tục giữ cậu ở lại bên tớ, để tớ là bóng hình duy nhất trong kí ức của cậu.

Tớ lẩn tránh cảm xúc của mình, lẩn tránh cả hình ảnh cậu gần bên. Tạo ra một khoảng trống an toàn cho cả hai đó là cái cách tớ nghĩ mình làm đúng. Cứ thế, cậu tiến về phía tớ 1 bước thì tớ sẽ lùi 1 bước, có khi xa hơn.

10 năm sau, để tớ nhận ra chắc chắn một điều rằng tớ đã không sai. Tớ đã thực sự yêu...... cậu là rung động đầu của tớ!

................

Phải mất 10 năm tớ hiểu được trái tim mình. Kí ức thuộc về cậu, về quá khứ của những ngày nắng, ngày mưa tầm tã trên con đường ngoằn nghèo đến lớp tớ bên cậu đã ở sâu, sâu lắm trong tim tớ. Nhưng khi mà tớ tự tin bước đi về phía cậu thì cậu đã không còn ở đấy, đợi tớ!

10 năm thật dài, cậu làm sao đứng ở đấy mãi để đợi tớ được phải không? Cậu cũng phải đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, không thể mãi ở bên tớ...

"Cậu và tớ, chúng ta thật sự......là bạn thân"

Trên con đường thênh thang, đơn độc mình tớ tìm hình ảnh cậu, gọi tên cậu triền miên trượt dài vào sâu thẳm trái tim....

"......quá khứ như dòng suối tuôn chảy vào khắp nơi trong cơ thể, có tiếng cậu gọi to tên tớ, cười với tớ.
Nước mắt lăn dài bên má. Ánh mắt thẳm sâu, đau đớn. Bên tai có tiếng cậu thì thầm trong đêm theo vào giấc mơ của tớ..."

...Cậu đừng đi được không?!

.............

Con đường vẫn ngoằn nghèo, uốn mình len lỏi giữa những khung ruộng lúa non xanh. Một màu lúa non xanh trải dài bất tận, đong đưa rập rờn theo gió, vẫn bình yên như thế. Vài vạt nắng vàng tươi, xuyên qua tầng mây mỏng đổ lênh láng . Tất cả vẫn như ngày hôm ấy, nhưng không có anh. Anh đã không trở lại!

Và hôm nay, em như đứa trẻ của ngày hôm qua, lang thang đi tìm kí ức. Kiếm tìm những kí ức có anh, tìm lại những yêu thương bé nhỏ em bỏ quên khi đó để sưởi ấm trái tim mình. Quá khứ cứ như một giấc mơ nhiệm màu, khó quên nhưng không thể kéo về. Em giữ lại cho riêng mình, tiếng yêu thương chưa bao giờ được nói. Hãy cứ để gió cuốn đi vệt nước mắt của ngày hôm đó, anh xa em. Quên hết tất cả. Mọi thứ chưa từng bắt đầu.

"Tình yêu đầu trôi xa, dư âm để lại.

Và nếu thuộc về nhau anh sẽ trở lại..."

Anh bước đi và em cũng bước đi, quá khứ rồi sẽ ngủ vùi nhưng hạnh phúc thì vẫn ở đây vẹn nguyên trong em. Hạnh phúc là những mảng kí ức thuộc về anh và em, dong duổi trượt dài đằng đẵng hơn 10 năm nhẹ nhàng và bình yên. Hạnh phúc với em có lẽ thế là đủ!

Nhưng em nhớ mà không đau,chỉ tiếc nuối quá khứ đã qua.

Em vẫn có thể mỉm cười nhìn anh bên người con gái anh yêu và chúc phúc thật lòng nhưng thực sự em biết trái tim mình đang gào thét.

...............

.............

Có những thứ, khi ở bên cạnh ta lại không biết mà níu mà giữ. Chỉ khi nó biến mất mới chạy theo kiếm tìm.

Nhưng cũng có những thứ, dù ở bên ta nhưng không thuộc về ta thì có cố níu, cố giữ bao nhiêu nó cũng không trở về.

Hoàng hôn đổ một màu đỏ nhạt loang lổ trên nền trời. Phía xa, một vệt trắng dài như lớp sương mờ lơ lửng bao quanh khu làng bé nhỏ. Gió nhẹ thổi, mơn man vào lòng người những cảm xúc lắng sâu. Hoàng hôn mang về những yêu thương và cuốn đi hết thảy phiền muộn vào đêm tối. Hạnh phúc trong em đang hoà vào cùng gió, mơ màng trôi, hiện tại và quá khứ đan xen. Phút giây nhìn lại em thấy lòng bình yên nhưng có gì đó trỗi dậy.
××××××
Tin nhắn gửi đi...

"Tớ .... Yêu cậu.... Seijuurou-kun"

$$$A/n: Thật á, đừng tiếc gì 1 dấu sao nhỏ bởi bạn chỉ mất vài giây để mang đến cho mình niềm vui và động lực còn mình mất cả tuần, thậm chí là cả tháng trời để đổi lấy 15p giải trí cho các bạn.
Ahuhu buồn**
Vote thôi:))
Mà có nên làm 1 oneshot về suy nghĩ của Aka không nhỉ??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#akakuro