Một update không mấy dễ chịu từ Secrets...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc hẳn là mỗi người trong chúng ta đều đôi lần thắc mắc và tự hỏi xem hàng xóm của mình dành thời gian của họ làm gì. Họ ở nhà và xem truyền hình cả ngày? Họ đi chơi và tiệc tùng vào ban đêm? Sự tò mò như vậy về những người mà bạn nhìn thấy hằng ngày hoặc những người mà bạn hiếm khi nhìn thấy họ rời khỏi nhà của mình là một điều bình thường ở các khu dân cư. Đôi lúc, khi người ta hiếm khi nhìn thấy hàng xóm của mình, họ có thể có những suy nghĩ đen tối. Có lẽ hàng xóm của họ sử dụng ma thuật hắc ám, hoặc phạm tội giết người. Nghe thật ngớ ngẩn, đúng vậy, nhưng đó là sự thật. Suy nghĩ của một người có thể trở nên vô cùng sáng tạo khi họ phải đối mặt với những điều họ mà không biết rõ.

Gần đây, tôi đã chuyển từ nơi mà tôi đã cư ngụ suốt 18 năm qua tới một khu chung cư ở gần một ngôi trường mà tôi sắp học tại đó. Khi tôi và bạn trai tôi đến nơi, ấn tượng đầu tiên của chúng tôi về không gian sống sắp tới của mình là sự không hài lòng, từ "tầm thường" thậm chí còn không mô tả được tình trạng của nó. Tuần đầu tiên ở đây được dành để thay mới sàn nhà, làm sạch cửa sổ, và sửa mặt bàn bếp. Đó không phải là những gì chúng tôi đã lên kế hoạch, nhưng nó phải được thực hiện để chúng tôi có một chỗ ở tầm thường để cất giữ đồ đạc của mình, thay vì sống trong một cái nhà xí theo đúng nghĩa đen của từ đó. Sau khi tất cả mọi thứ đã xong xuôi và chúng tôi đã mở thùng, bày trí một ít đồ đạc mà chúng tôi có, chúng tôi dành chút thời gian thăm thú xung quanh. Từ chỗ này, chỗ kia, chúng tôi có thể thấy những người hàng xóm của mình ở sát cạnh và phía bên kia hành lang rời khỏi căn hộ của họ để làm các công việc hằng ngày. Một vài câu "Xin chào", hoặc "Chào buổi sáng", sẽ được trao đổi qua lại nhưng thường thì chỉ một cái gật đầu khi đi ngang qua nhau đã là đủ rồi.

Cuộc sống trôi đi trong khoảng một tuần mà không có sự kiện đặc biệt gì xảy ra. Tôi và bạn trai đã dành hầu hết thời gian rảnh rỗi còn lại của chúng tôi để chơi game và khám phá xung quanh, trước khi lớp học của tôi bắt đầu vào tuần sau. Trước đó. tôi chưa bao giờ thực sự chú ý đến người hàng xóm ở tầng trên, bởi vì chúng tôi đã quá bận rộn. Vì vậy, khi tôi ngồi trên đi văng, tôi nghe thấy tiếng bước chân của họ và rồi tôi nhận ra rằng tôi chưa bao giờ thực sự nhìn thấy họ ra hay vào căn hộ. Tôi không suy nghĩ tiếp về chuyện đó nữa, vì thực sự không có lý do gì để mà làm như vậy cả. Tôi cho rằng đó là một sinh viên, giống như tôi vậy, và mọi chuyện chỉ đơn giản là chúng tôi chưa chạm mặt vì thời gian biểu khác nhau.

Tôi thức dậy vào lúc nửa đêm, mình toát mồ hôi lạnh bởi một cơn ác mộng. Khi tôi cố gắng nằm ngủ trở lại, tôi bắt đầu nghe thấy một tiếng ồn khác thường. Đó là một tiếng cào, nhưng bản thân tiếng ồn tự nó dường như là âm thanh của thứ gì đó cạo vào bên trong hộp sọ của tôi. Tôi cố gắng lờ nó đi để ngủ, bởi tôi có một lớp học vào sáng sớm mai. Tuy nhiên, tôi thấy rất khó chịu vì mình vẫn tỉnh như sáo. Tiếng cào trở nên to và rõ hơn, có vẻ như nó xuất phát từ trần nhà phía trên tôi. Trong một khoảnh khắc tôi trở nên rất mất bình tĩnh, cho đến khi tôi chợt nhớ ra là mình đã nhìn thấy một cái hang chuột trong nhà bếp. Tôi kết luận rằng âm thanh đó không gì hơn là sản phẩm của một vài con chuột, và tôi quyết định rằng mình cần phải bỏ tiền mua ra mấy cái bẫy chuột. Vào buổi sáng, tôi thấy nhẹ nhõm hơn khi tìm thấy bằng chứng về sự cư ngụ của những con chuột trong căn hộ của chúng tôi. Tôi thấy mình thật ngớ ngẩn khi cảm thấy mất bình tĩnh vào tối qua.

Sau giờ học, tôi ở nhà một mình vì bạn trai tôi đang ra ngoài tìm việc làm. Tôi quyết định bật nhạc lên và vẽ vời một chút vì tôi chưa làm điều đó kể từ khi chuyển nhà. Đang bắt đầu "phiêu" thì tôi nghe thấy một âm thanh từ tầng trên. Lẫn vào tiếng nhạc mà tôi đang nghe, âm thanh đó khá là mờ nhạt và nó không làm tôi bận tâm đến mức phải tăng âm lượng lên. Tiếng ồn từ tầng trên khiến tôi giật mình lần thứ hai, và lần này thì rõ ràng là có ai đó cố tình khiến âm thanh lớn hơn. Tôi lắng nghe nó một lần nữa trong khi giảm âm lượng bài hát của mình xuống và thở chậm lại. Âm thanh mà tôi nghe được làm cho tôi ớn lạnh. Đó là tiếng cào, giống như khi một đứa trẻ kéo lê một cái ghế trên sàn gỗ cứng. Tuy nhiên, âm thanh đó rất chói tai và nhức óc, như thể tôi vừa không chủ ý nghiến hai hàm răng lại với nhau. Tôi không biết là mình đã ngồi bất động trong bao lâu lắng nghe cái âm thanh đó, bởi vì điều tiếp theo tôi biết là bạn trai tôi đứng ở ngưỡng cửa hỏi xem tôi có bị sao không. Tôi nói rằng tôi ổn, bởi vì tôi thực sự ổn vào lúc đó. Không có gì bất thường, không đau đớn, không có tiếng ồn chói tai, không có gì ngoài tiếng nhạc nhẹ nhàng của tôi vẫn đang play và những lời quan tâm của anh ấy. Anh ấy nói với tôi rằng tôi trông hết sức nhợt nhạt và rằng có lẽ tôi nên đi nghỉ. Thay vào đó, tôi thuyết phục anh ấy rằng tôi chỉ thực sự đói và rằng tôi bị chuột rút.

Như tôi đã lo sợ, tôi thức dậy vào giữa đêm một lần nữa, không phải vì một cơn ác mộng, mà là bởi tiếng cào. Tôi có thể nghe thấy nó rất rõ ràng đến mức mà tôi lo lắng tự hỏi rằng liệu nó có thực sự phát ra từ trần nhà phía trên tôi hay không. Tôi bị áp đảo hoàn toàn bởi tiếng ồn đó tới mức mà tôi không thể động đậy một chút nào, giống như một đứa trẻ nhỏ khi nghe thấy tiếng động lạ trong đêm sẽ trốn ngay dưới tấm chăn, nằm im và hy vọng những con quái vật sẽ biến mất. Tiếng cào trở nên ngày một lớn hơn, vang vọng bên trong hộp sọ của tôi. Mỗi tiếng cào tác động vào đầu tôi hệt như chứng đau nửa đầu, nhưng không phải là cơn đau thật, chỉ là tiếng ồn chói tai của móng tay cọ vào bảng. Hay chính xác hơn là tiếng móng tay cạo vào bên trong một hộp sọ. Hộp sọ của tôi.

Ánh nắng rọi qua mí mắt, chiếu lên võng mạc của tôi khi tôi tỉnh táo trở lại. Chắc hẳn tôi đã ngủ thiếp đi vì điều cuối cùng tôi nhớ là cái tiếng ồn khủng khiếp đó.

Trong khi tôi ăn bữa sáng của mình, tôi hỏi bạn trai tôi liệu anh ấy có nghe thấy âm thanh gì từ hàng xóm ở tầng trên của chúng tôi. Anh ấy nói rằng anh ấy đã nghe thấy, nhiều lần, âm thanh của tiếng bước chân nặng nề. Sau đó anh ấy thêm rằng anh ấy thực sự chưa bao giờ nhìn thấy người đó, và hỏi lý do tại sao tôi lại hỏi như thế và rằng liệu tôi đã nhìn thấy anh / cô ta. Tôi nói rằng tôi đã nghe thấy một số tiếng động lạ và tôi cũng chưa từng nhìn thấy người hàng xóm đó. Chúng tôi đưa ra một vài ý tưởng điên rồ, và vì là những kẻ cuồng horror, chúng tôi cứ bám lấy cái giả thuyết rằng anh / cô ta là một kẻ sát nhân tâm thần. Chúng tôi cười về cái trò đùa đó, tuy nhiên, trên đường đến lớp học ngày hôm đó tôi cảm thấy vô cùng lo lắng về "người bạn" mà chúng tôi không biết rõ kia.

Sau giờ học, tôi về căn hộ đúng lúc bạn trai tôi ra khỏi nhà đi tới cửa hàng Target bên kia đường. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ không đi quá lâu, hôn tôi, nói rằng anh ấy yêu tôi và rời đi. Đó là một ngày thực sự tốt đẹp, vì vậy tôi cảm thấy mình cần phải xử một vài tên trong một số game đối kháng. Tôi bật trò Soul Calibur 2 lên, tóm lấy vài chai Mountain Dew, và cuộn mình trên đi văng. Ngay khi tôi vừa làm xong mấy việc đó thì tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phát ra từ tầng trên. Người tôi đông cứng lại, toàn thân nổi da gà khi nghe tiếng bước chân đi từ cửa, vào phòng ngủ, rồi vòng ngược lại. Cứ đi tới đi lui, người cư trú phía trên căn hộ của tôi dường như bước nhanh hơn. Âm thanh đột ngột dừng lại và tôi không thể biết người đó đã dừng lại trong phòng nào. Tôi thực sự không quan tâm phòng đó là phòng nào. Tôi muốn cảm thấy nhẹ nhõm hơn bởi tiếng bước chân đều đều đã dừng lại, nhưng không được. Tôi vẫn cảm thấy rất sợ hãi dù không có một lý do rõ ràng nào cả.

Sau đó thì tiếng cào bắt đầu vang lên. Tôi giật mình quay đầu lại để nhìn vào phòng ngủ của tôi. Không chút nhầm lẫn nào, tiếng động đó chắc chắn đến từ phòng ngủ. Âm thanh đã lên lỏi được vào bên trong hộp sọ của tôi. Ah, cái tiếng ồn khủng khiếp đó! Tôi nhổm dậy khỏi đi văng, quyết tâm đi tìm nguồn gốc của âm thanh đó và làm cho nó dừng lại. Tôi nhảy lên trên giường và bắt đầu đấm vào trần nhà. Nó đang làm tôi phát điên. Âm thanh đó thực sự khiến tôi phát điên theo đúng nghĩa đen. Tay của tôi bắt đầu đau, và sau khi cái âm thanh đó đã thực sự dừng lại, tôi vẫn còn đập thình thịch vào trần nhà. Tôi gục xuống giường và được đánh thức bởi bạn trai của tôi. Anh ấy còn đùa, hỏi rằng có phải tôi đã có một ngày tồi tệ. Tôi cố gắng để nặn ra một nụ cười và nói rằng chắc hẳn tôi đã rất mệt. Tôi biết rằng anh ấy không thực sự tin lời nói dối ấy, nhưng anh ấy không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.

Tại bữa tối, tôi nói với anh ấy rằng trong khi anh ấy ra ngoài, tôi đã nghe thấy một tiếng cào kỳ dị phát ra từ phía trên giường của chúng tôi. Anh ấy trả lời rằng anh ấy cũng nghe thấy âm thanh đó. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ mình bị điên, vì thế khi nghe anh ấy nói vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn và thoải mái tiếp tục cuộc trò chuyện.

Bụi. Tôi bị đánh thức bởi cảm giác bụi nhẹ nhàng rơi xuống trên khuôn mặt của tôi. Nó làm tôi giật mình, đủ để khiến cho tôi bật dậy khỏi giường. Tôi lấy tay xoa lên mặt mình và không thấy gì cả. Tôi thở dài, nghĩ rằng tôi đang thực sự hóa điên. Khi nằm xuống, tôi nhìn lên trần nhà, và bị đông cứng tại chỗ. Ngay phía trên tôi, sâu trong bóng tối, tôi nhận ra hai lỗ nhỏ, và trong hai cái lỗ đó tôi nhìn thấy ánh lấp lánh của hai con mắt sâu hoắm, đầy đe dọa, nhìn chằm chằm vào tôi. Tiếng cào bắt đầu vang lên, vang vọng trong đầu của tôi và lớn hơn bao giờ hết. Hàng xóm ở tầng trên đã cào và đục khoét trần nhà của tôi, các phần nhỏ của nó đã rơi xuống mặt tôi. Tiếng cào, oh cái tiếng cào đó, làm đầu tôi nhức buốt. Tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì ngoài cái tiếng cào đó.

Qua những cái lỗ đã bị đục khoét, những con mắt đó nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi dậy muộn, bạn trai tôi để lại cho tôi một lời nhắn nói rằng anh ấy có một cuộc phỏng vấn xin việc và rằng anh ấy đã mua cho tôi một số thuốc cảm lạnh với lý do là tôi có vẻ rất mệt mỏi.

Tôi mặc vội một bộ quần áo và lao ra khỏi cửa. Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Tôi xông lên cầu thang và đập vào cửa. Không có phản hồi nào. Tôi đập cửa một lần nữa và giật mình khi nghe thấy một câu trả lời. Không phải là từ bên trong căn hộ, mà từ phía sau tôi. Tôi quay lại và thấy một cô gái mảnh dẻ với mái tóc dài màu caramel cùng đôi mắt nâu, hỏi tôi đang làm trò gì vậy. Tôi ngượng ngùng hỏi cô ấy liệu có phải cô ấy sống ở đây, tự thấy mình thật ngu ngốc. Cô ấy nói phải và hỏi tôi có vấn đề gì không. Bình tĩnh lại, tôi quyết định hỏi rằng có phải cô ấy theo học một trường trong khu vực. Cô mỉm cười và nói rằng đúng vậy. Cô ấy sẽ bắt đầu học trong một vài tuần tới. Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy chuyển tới căn hộ phía trên tôi.

----------------------------------------

Một lời giải thích cho các bạn: Bạn gái tôi viết ra bất cứ điều gì đáng sợ hoặc đau buồn trong cuộc sống của cô ấy. Nếu cô ấy có một giấc mơ đáng sợ, đột nhiên nó sẽ trở thành một câu truyện ngắn. Cô ấy cảm thấy hơi buồn một chút? Cô ấy sẽ viết về nó.

Tôi đã hỏi cô ấy về chuyện này, và cô ấy đã cố gắng để giả vờ như thể đó chỉ là một câu chuyện, nhưng rồi cô ấy cởi mở hơn về sự việc, đổi lại thì tôi cũng hé lộ cho cô ấy biết thực sự thì các Hồ sơ là cái gì.

Những tiếng động trên tầng không còn vang lên nữa và cô gái cũng đã phàn nàn với phòng quản lý chung cư về mấy cái lỗ. Họ đã bịt chúng lại sáng nay và cho rằng đấy là kết quả của một con vật nào đó chui vào trong tòa nhà.

Vậy nên, ... tôi tin rằng đây là lần chạm trán đầu tiên của tôi với một entity, và tôi còn chưa thực sự nhìn thấy nó.

Tôi muốn nói rằng chúng tôi sẽ chuyển đi, nhưng chúng tôi đã ký hợp đồng một năm, chúng tôi không có đủ tiền để chuyển tới chỗ khác, và bạn gái của tôi thực sự cần phải tập trung vào việc học ở trường và những chuyện khác nữa. Tôi sẽ lắp đặt thêm một số thiết bị an ninh, nhưng tôi đoán là mình phải chấp nhận nguy hiểm nếu quyết định ở lại đây. Giữ cho chúng tôi an toàn Tattle... hoặc tôi thề có Chúa ...

Bảo trọng, NoSleep.

-Secrets

************************************

Sau này, Tattle cho biết là entity ở tầng trên căn hộ của Secrets là một Stalker được Tattle gửi tới để bảo vệ Secrets. Không rõ về lai lịch của Stalker này, chỉ biết là nó từng được Tattle cứu, từ đó mà trở nên trung thành với Tattle.

Phần chữ màu xám là chú thích của người dịch

Tên dịch giả: Binzo

Nguồn: reddit

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro