SCP-001

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SCP-001-5: O5 - ĐỀ XUẤT BỞI Dr. Bright

SCP-001-5 Là Một Câu Chuyện Được Kể Bởi O5

Chào buổi tối Tiến Sĩ,

Ồ, khỏi, khỏi cần đứng lên. Và đúng, anh đã đoán đúng về thân thế của tôi. Chúng ta cũng không cần làm lớn vấn đề này lên đâu. Anh biết số hiệu của tôi, và tôi cũng biết về anh đủ để tạo ra một bản sao khác mà ngay cả mẹ anh cũng chẳng nhận ra sự khác biệt đâu. Ồ không, đây không phải là một lời đe doạ, đây chỉ là sự thật.
Nào, chúng ta bắt đầu làm việc, xem ra anh đã tìm thấy một thứ gì đó nằm ngoài quyền hạn cho phép của mình. À không, tìm thấy xem ra không phải là một từ chính xác. Bới lên? Và anh đang tiếp tục đào bới và một lúc nào đó việc này sẽ kết thúc bằng nhiều phát đạn chết người ghim lên người anh đấy. Lúc đấy sẽ là một thời điểm rất đau buồn, vì thực ra anh có vẻ là một nghiên cứu viên rất tài giỏi. Vì thế, anh sẽ nhận được một thứ mà không phải ai trong Tổ Chức cũng có được... một lời giải thích.

Đúng, chúng tôi đã nhận được cảnh báo từ lần đầu tiên anh bắt đầu đào bới thông tin về SCP-001. Tất cả các nghiên cứu viên làm việc sau một thời gian đều bắt đầu tìm hiểu về nó. Và tất cả đều cảm thấy thoả mãn sau khi họ tìm thấy thiên thần với thanh hoả kiếm, nó đã được đặt sâu dưới nhiều lớp. Nhưng khi anh tìm thấy Nhà Máy và bắt đầu tìm hiểu về nó, tôi biết anh sẽ không dừng lại ở đây. Vì thế, tôi sẽ kể cho anh nghe; một cách đơn giản và dễ hiểu.

Nhà Máy chính là SCP-001

Nhưng nó sẽ không bao giờ được viết nên. Đây là một lựa chọn mà tôi đã quyết định trong những ngày đầu thành lập Tổ Chức, và là một lựa chọn tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Các nghiên cứu viên bọn anh quá tò mò về nhiều thứ. Và tôi không rõ là thứ nào làm tôi thấy đáng sợ hơn. Đó là việc chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được Nhà Máy này... hay một ngày nào đó sẽ hiểu được. Ồ thì, tôi nghĩ a sẽ thích thú khi biết thêm về nó.

Nhà Máy được xây năm 1835. Lúc ấy, nó được biết đến với cái tên Nhà Máy Anderson, được đặt tên theo James Anderson - một nhà tư bản công nghiệp khá nổi tiến đương thời. Nó được xây ở, ừ thì, cứ gọi là Mỹ đi, và là nhà máy lớn nhất từng được xây dựng, với cạnh dài nhất của nó kéo dài hơn một dặm (1mile = 1.61km), có tất thảy ba tầng lầu, và một tháp cao bảy tầng ở trước cổng nơi Anderson từng sống. Nó được xây dựng với khao khát trở thành nhà máy cao cấp nhất, với khả năng thi công bất kì tác vụ nào, bao gồm cả việc cung cấp chỗ ở cho các công nhân. Người ta có thể được sinh ra, lớn lên, làm việc và chết đi, mà không cần phải rời khỏi khuôn viên của Nhà Máy. Và họ đã làm việc, đủ thứ việc, từ trông trọt, chăn nuôi cho đến giết thịt, cho đến dệt may, và tất cả những thứ khác ở ngoài trời.

có phải là một người tôn sùng quỷ SaTan hay không. Nhưng có vẻ ông ta có theo một đạo Tạo Giáo Đa Thần (Pagan) nào đó. Và một điều chắc chắn rằng ông ta RẤT nghiêm ngặt trong việc chọn lựa vị trí cho nhà máy của mình cũng như các máy móc đặt trong nó. Những người sống sót kể lại rằng sàn nhà được chạm khắc với những kí hiệu huyền bí, và chỉ sáng lên mỗi khi có máu chảy qua chúng... Nhưng những người sống sót này đã xác nhận khá nhiều thứ. Nhưng chắc chắn một điều rằng Anderson đã kiếm tiền trên mồ hôi và xương máu, thậm chí bộ phận cơ thể của những người thuộc giai cấp thấp hèn. Các nhật kí của ông ta ghi lại rằng ông cảm thấy họ thấp hèn hơn loài người, và chỉ được sinh ra trên Trái Đất này nhằm phục vụ cho các yêu cầu của ông ấy.

Dĩ nhiên không ai biết gì về tham vọng của ông ta vào thời điểm ấy, và vì thế nên người ta đổ xô về làm việc trong Nhà Máy. Nơi mà người ta vừa có thể sinh sống và làm việc? Chắc chắn là người ta phải thích rồi! Quên mấy giờ đồng hồ tăng ca, điều kiện làm việc, lực lượng bảo vệ hà khắc và những thứ khác đi. Công nhân bị ép phải làm việc 16 tiếng mỗi ngày, và chỉ giải lao vào ngày Chủ Nhật, vào giữ khi mặt trời mọc và lặn. Các công nhân không được cung cấp phòng riêng mà phải chia phòng với tám người khác và làm việc theo ba ca. Không hề có trang thiết bị y tế nào. Vì thế, nếu bạn bị thương trong khi đang làm việc - điều hiển nhiên ai cũng bị, bạn sẽ phải tiếp tục làm việc. Những người nào bị thương quá nặng sẽ bị lực lượng bảo vệ kéo đi, và dĩ nhiên, không bao giờ quay trở lại.

Trong suốt bốn mươi năm, Nhà Máy Anderson đã làm ra vô số thứ. Thịt, quần áo, vũ khí. Đừng để ý đến việc liệu thịt bò có bị trộn với thịt người hay không đi. Quên việc liệu vũ khí có được rèn từ máu hay không đi. Và cũng đừng suy nghĩ xem quần áo được nhuộm bằng ... ừ thì anh hiểu rồi chứ? Những tin đồn bắt đầu lan ra, nhưng các vật phẩm họ làm ra quá tốt. Ai mà thèm quan tâm chứ? Cho đến khi có người trốn thoát.

Tôi chưa bao giờ gặp mặt linh hồn đáng thương đã thoát ra được này, những cô ấy đã tìm gặp được Tổng Thống Grant, và, vào năm 1875 ngài đã nhờ đến sự giúp đỡ của tôi. Lúc ấy tôi đang... ừ thì, cũng chả mấy gì quan trọng.Cứ xem như tôi đang làm cho một nhánh của quân đội, na ná vậy, và những người của tôi cũng thế. Một trăm năm mươi người đàn ông, và một vài người phụ nữ, đã được giao nhiệm vụ mà không mấy ai biết đến vào thời bấy giờ. Lúc ấy lẽ ra chúng tôi phải đi dọn dẹp một vài thứ thuộc Liên Bang, và một vài thứ kinh khủng khác chúng tôi tìm thấy ở Miền Nam. Sau khi nhận lệnh, chúng tôi đã tiến hành một vài nghiên cứu, chẳng mấy gì thích những thứ tìm thấy, chúng tôi đã tiến vào, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Tôi không nhớ rõ lắm đêm hôm ấy. Tất cả những chi tất như hoà quyện lại trong đầu tôi. Tôi nhớ loáng thoáng hình ảnh về những người bị cột chặt thành từng hàng, sống cũng như đang chết, và mẹ nó, chả biết đường đâu mà lần. Trẻ em làm việc bên dưới những cỗ máy, da thịt của chúng bị lóc nát bởi những bánh răng và các bánh xe khổng lồ. Và còn nhiều thứ khác nữa...

Không sao, tôi ổn. Đã lâu rồi tôi không suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong đêm hôm ấy. Lực lượng bảo vệ không phải là một vấn đề to tát. Nhưng sau đó thì Anderson xuất hiện. Ông ta đang bắt những công nhân bị thương đi để, ừ thì, thí nghiệm trên họ. Đàn ông, nếu anh có thể gọi họ như vậy, nhiều cánh tay được khâu vào người, một vài người còn được gắn các bộ phận trong cơ thể động vật, những con quái vật kinh khủng nhất dường như chỉ được tìm thấy trong các cơn ác mộng tối tăm nhất của mỗi người. Chúng lao đến, đợt này đến đợt khác, những sinh vật nửa sống nửa chết ấy. Chúng tôi đã mất một vài người đêm hôm ấy. Và tôi đã tìm thấy cái hố sinh sản của Anderson, với những bé gái khoảng tám, chín tuổi, bị xích vào tường, và bị ép buộc làm việc không khác gì-

Tôi xin lỗi. Thậm chí ngày hôm nay, sau gần một thế kỉ sau, những kí ức vẫn còn làm tôi cảm thấy rùng mình. Cuối cùng, sau khi chúng tôi tìm thấy Anderson, trốn chui trốn nhủi trong văn phòng của mình, chúng tôi đã treo cổ hắn ta lên thành cửa sổ phòng làm việc của mình, bằng chínhruột của hắn. Trong khi chết, hắn bắt đầu cười một cách điên dại, nói rằng chả có ích gì cả, chúng tôi đã giết hắn, nhưng nhà máy vẫn còn sống, Nhà Máy phải tiếp tục làm việc. Hắn vẫn tiếp tục cười trong suốt 24 giờ tiếp theo, cuối cùng thì chúng tôi phải cắt dây thả hắn xuống, rút cạn máu, và đốt những phần còn lại. Hắn liên tục chửi rủa trong suốt quá trình đó đến nỗi tôi không muốn nghĩ đến cảnh ấy.
Chúng tôi mất một tuần dọn dẹp chỗ ấy, giải phóng các công nhân, bắn hạ những thứ chúng tôi tìm thấy trong tầng hầm và những căn phòng tối tăm khác. Chúng tôi lôi những thứ còn dùng được ra, chứa chúng vào trong
một căn nhà gần cổng ra vào, cố gắng giải quyết mọi thứ. Một trăm năm mươi người trong đội đã tiến vào trong đêm hôm ấy, nhưng chỉ chín-mươi-ba người bước ra. Cho đến cuối tuần hôm ấy, con số này chỉ còn bảy-mươi-mốt.

Nhưng những thứ chúng tôi tìm thấy trong đấy, vì chúa. Ừ vì anh đã làm việc trong Tổ Chức một thời gian rồi nên chắc chúng cũng chẳng mấy gì lạ lẫm với anh đâu nhỉ, nhưng chúng tôi đã tìm thấy những khẩu súng đồ chơi bắn ra đạn thật. Nhữngchiếc yo-yo có khả năng lóc sạch da thịt bất kì ai nó chạm vào, những chiếc búa chỉ làm việc khi tác động lên da thịt con người. Một bầy xương ngựa chạy nhanh hơn bất cứ những gì chúng tôi từng thấy. Những chiếc áo choàng dường như đang được dệt trong đêm hôm ấy, và có khả năng cho phép người ta tiến vào một vùng không gian mờ ảo khác cho đến nỗi... hồn lìa khỏi xác. Chúng tôi đã tìm thấy những khí cụ nhiệm màu cũng như kinh khủng. Và rồi chúng tôi phải lựa chọn.

Tôi đã tập hợp những nhân viên cấp cao nhất, ừ thì, chúng ta sẽ gọi họ là các sĩ quan, đối với tôi, và chúng tôi đã cố gắng tìm ra giải pháp cho vấn đề này. Có rất nhiều ý kiến đã được đưa ra. Ngài Giáo Sĩ đã trở nên khá điên loạn, ông ta nói rằng nhưng vật dụng này là những điều kì diệu được Chúa Trời ban phát và cần phải được tôn sùng. Marshall và tên nịnh bợ Dawkins thì nói rằng đây sẽ là một mớ hời nếu đem bán đống vật dụng này cho những người trả giá cao nhất. Người da đỏ mà chúng tôi đều gọi bằng Bass, do giọng nói cực trầm của ông ta, thì coi nhưng thứ này là những vật kinh tởm, và quyết định rằng chúng tôi nên tìm và diệt chúng. Và Smith thì nói rằng chúng tôi nên đem những vật dụng này về trình với tổng thống. Người duy nhất chỉ đưa ra ý kiến chính là ông lão, một người rất ít khi nói chuyện. Chúng tôi đã tranh cãi hằng giờ, ngày, cố gắng giải quyết vấn đề này. Tôi à, tôi nghĩ chắc chắn rằng chúng ta đang ngồi trên một mỏ vàng đấy. Nhưng chúng ta cũng có thể sử dụng những công cụ này để săn những thứ kì dị ở Miền Nam, nhưng con quái vật khác trên thế giới này, và sử dụng nhà máy này vào mục đích tốt, như là một nơi để chứa những thứ này, tìm cách để sử dụng chúng phục vụ cho cuộc sống của con người, cho đồng hương của chúng tay, hay ít nhất là để họ không phải đối mặt với chúng.

Dĩ nhiên, rất khó để tiến hành một kế hoạch lớn lao khi bạn chỉ có 12 người để làm việc. Nhưng đây là một khởi đầu.

Và nó đã thành công, hay ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn. Chúng tôi có những món vũ khí vô cùng lợi hại, và tìm người làm việc chung rất dễ dàng. Vào thời điểm ấy, biến mất khỏi mặt đất (off-the-grid) dễ như đi ra khỏi thị trấn. Chúng tôi biết mình cần gì và biết mình sẽ làm gì.

Leventhal đã tài trợ cho chúng tôi. Một chút chỗ này, một chút chỗ khác, mọi thứ trở nên ổn thoả. White và Jones ra đi để tìm cho chúng tôi... những nguồn thu khác. Trong những nhiệm vụ khác, chúng tôi đã tìm thấy nhiều thứ khá thú vị về một vài người. Một vài bí mật mà những người có quyền chức không muốn để lộ ra ngoài. Điều này đã vô tình cho chúng tôi vị trí của một người giữ bí mật, và ngày càng nhiều người yêu cầu chúng tôi đừng tiết lộ về họ. Tống tiền là một từ ngữ dơ bẩn, nhưng nó hiệu quả. Bright, Argent và Lumineux bắt đầu làm việc, lên danh sách các đồ vật. Light và vợ của Bright, cô y tá, đảm bảo sức khoẻ cho chúng tôi. À. Không, vì mỗi khi nhớ đến Light, tôi lại nhớ đến những ý tưởng kì quái của cô ấy về vệ sinh, ít nhất là trong thời điểm ấy. Một người phụ nữ tuyệt vời, Czov, Fleischer và Carnoff giả quyết việc đào tạo lực lượng. Tesla và Tamlin đứng đầu việc tìm hiểu cách thức để chúng tôi có thể sử dụng các vật thể một cách kín đáo.

Chúng tôi đã có những thời gian vô cùng tuyệt vời. Thành phố mà chúng tôi xây dựng xung quanh Nhà Máy, nơi chúng tôi đặt tên là Điểm Alpha la một nơi tự cung tự cấp. Đặc vụ, nghiên cứu viên, thợ máy đủ kiểu... không phải với cái tên đó, dĩ nhiên rồi, nhưng cùng một vị trí. Và cứ thế, chúng tôi phát triển.

...

Tôi xin lỗi, tôi là một lão già. Tôi biết rằng cơ thể này không nói thế. Nhưng bộ óc... không hẳn lúc nào cũng nhớ chính xác. Và đôi khi tôi bị lạc trong những kí ức của mình. Mọi thứ trở nên phức tạp. Nhưng đơn giản là như thế này: Chúng tôi đã sử dụng Nhà Máy. Nhưng nócó các căn phòng để chứa các thứ ấy. Vào bấy giờ, chúng tôi vẫn gọi chúng bằng 'thứ ấy'. Không. Bỏ qua đi, không. Chúng tôi tưởng rằng mình đã thuần hoá được Nhà Máy. Đó cũng là một lý do vì sao tôi không muốn từ bỏ công việc này. Nếu có một thứ gì đó tôi có thể làm bây giờ đó là nhắc nhở mọi người rằng chúng ta KHÔNG BAO GIỜ thuần hoá được những thứ ấy. Quản thúc chúng, đúng, nhưng như chúng ta thấy với Able đấy, thuần hoá chúng à? Không bao giờ.

Sau khoảng một thập kỉ hay sao ấy, chúng tôi đã thiết lập khá vững vàng. 13 người chúng tôi từ thưở ban đầu đã được gọi bằng số hiệu, không bằng tên. Chúng tôi biết cách để làm mọi thứ hoạt động. Và nếu, một vài thứ biến mất trong Nhà Máy, thì sao nào? Và những nhân viên cấp D lâm thời? Hả? Ừ, bấy giờ chúng tôi đã có các nhân viên Cấp-D. D tượng trưng cho 'có thể bỏ đi' (disposable). Phải có ai đó để thí nghiệm chứ, Tesla và Tamlin rất nghiêm túc trong việc đó. Nhưng, đúng vậy, đôi khi chúng tôi mất mội vài người không mấy giờ quan trọng. Adam... xin lỗi, Tiến Sĩ Bright rất thích nói rằng Nhà Máy này cần phải đóng thuế, phải có cho thì mới có nhận.

1911 là năm mà mọi thứ bắt đầu sụp đổ. Các thứ ấy... chúng tôi gọi bằng (faeries). Cả một chủng tộc sinh sống ngay bên dưới chúng tôi. Chúng có thể giả dạng làm tôi cũng như anh. Điều duy nhất khác biệt là chúng dị ứng với Sắt. Đúng vậy vì thế nên chúng tôi mới gọi chúng bằng tiên (faeries - từ 'Fe' trong bảng tuần hoàn hoá học đại diện cho sắt). Ồ anh chưa nghe nói đến chúng. Vì sao à? Vì đây có lẽ là thời điểm duy nhất Tổ Chức đã giết sạch cả một chủng tộc. Cả gốc lẫn rễ. Và tôi là người duy nhất làm việc này.

Chúng tôi đã săn lùng chúng trong một thời gian. Trước đây đã có một vài lần đụng độ, nhưng chúng tôi đã thắng. Vì thế nên khi một hoàng gia nào nhờ chúng tôi giúp đỡ, dĩ nhiên chúng tôi sẽ khiến họ mắc nợ mình. Chúng tôi đã luôn thích làm người khác mang ơn mình mà. Chúng tôi đã cử một đội, giúp đỡ việc tưởng chừng như chỉ là một bưởi săn bắn. Lần tiếp theo chúng tôi nhìn thấy họ thì đầu của họ đã được đóng cọc, đính kèm với móng của các sinh vật mà các Tiên cỡi khi học tấn công nhà máy.

Lúc đó rất kinh khủng.

Ba từ, nhưng chúng bao hàm một ý nghĩa rất lớn. Tôi chưa từng... tôi xin lỗi, cho tôi một vài phút. Tôi chưa bao giờ kể đoạn này cho ai nghe cả, anh nên tự thấy bản thân mình may mắn đi. Và anh cũng không được phép kể lại cho bất kì ai về những gì tôi đang chuẩn bị nói, vì tôi không chỉ sẽ giết anh mà giết luôn những ai chia sẻ DNA với anh, trong trường hợp tồi tệ nhất. Anh sẽ thấy rằng Qui Chế 110-Montauk chỉ là muỗi nhép so với những gì tôi sẽ làm với anh.

Chúng tôi đã thua. Bọn chúng tiến đến và tiêu diệt chúng tôi. Lao thẳng qua hàng ngũ của chúng tôi, giết chóc người của chúng tôi và giũ sạch vũ khí của chúng tôi như một trò đùa. Tôi nhìn thấy mười ba người chúng tôi chết dần, bên trái và bên phải, cố gắng bám trụ lấy Nhà Máy. Và tôi? Tôi, người lãnh đạp của họ, người bạn, người cha tinh thần? Bố già đối với Bright và bốn đứa con của ông ấy. Người chia sẻ của như cảm thông, luôn luôn là người giáo sĩ nghe xưng tội? Tôi đã chạy. Chạy như một thằng nhóc tiểu học vào sâu thẳm bên trong Nhà Máy. Các thứ ấy đã bắt đầu rượt đuổi tôi, và luôn luôn đi trước một bước. Tôi có thể nghe thấy tiếng chúng đằng sau lưng mình, cảm thấy hơi thở của chúng kề cận bên tai, và...

Tôi tiến đến một cánh cửa mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Một cánh cửa bằng đồng, được chạm khắc bằng chữ Ả-Rập hay sao ấy. Tôi chưa bao giờ giỏi môn Ngôn Ngữ Học, đặc biệt là cái thứ tiếng viết như lăng quoăng của bọn trùm khắn kín mít chết tiệt ấy. Nhưng tôi chả quan tâm. Chúng đang đuổi tôi, vì thế tôi mở toang cách cửa và nhảy ngay vào trong. Mọi thứ bên trong... rất khác. Tôi cảm thấy bình an, và như không có thứ gì có thể làm hại tôi. Có một thứ ánh sáng màu đỏ sẫm, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất an tâm. Hai tai tôi ù đi vì tiếng đập dường như là của một trái tim không lồ. Và trước mặt tôi, là những gì còn sót lại của Anderson. Nó đã nói chuyện với tôi, và không cách nào tôi có thể nhớ chính xác được nó đã nói gì. Chính xác thì những gì nó đã nói với tôi có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó đã cho tôi hi vọng. Nó nói với tôi rằng các vật dụng trong nhà máy chúng tôi đã sử dụng, không cần biết vào mục đích gì, đã nuôi sống nó. Giúp nó phát triển. Nhưng nếu bọn Tiên chiếm được Nhà Máy, chúng sẽ tiêu diệt nó và chúng tôi không được phép để điều này xảy ra. Nó đã đề nghị với tôi một... giao ước. Nó có thể giải quyết sự kiện này. Và đảm bảo rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tất cả những gì nó cần là... chúng tôi.

Trang chủ » SCP » SCP-001

SCP-001

SCP-001
CÁC TẬP TIN SAU ĐÂY ĐÃ ĐƯỢC PHÂN LOẠI
TỐI MẬT
THEO lỆNH CỦA QUẢN TRỊ VIÊN

THÔNG BÁO CHUNG CỦA 001-Alpha: Nhằm mục đích phòng ngừa thông tin về SCP-001 bị lộ, một vài/không tập tin về SCP-001 nào đã được tạo ra cùng lúc với (các) tập tin gốc. Tất cả các tập tin có liên quan về đặc tính của SCP-001, bao gồm (các) tập tin nguỵ trang, được bảo vệ bởi một nhân tố vô tính chết người với khả năng lập tức gây ra một cơn đau tim cho bất kì cá nhân nào truy nhập tập tin trái phép. Việc công bố (các) bản chất của SCP-001 cho công chúng sẽ bị hành quyết, ngoại trừ trong trường hợp được nêu trong ████-███-██████.

CẢNH BÁO
BẤT KÌ CÁ NHÂN NÀO TRUY NHẬP TẬP TIN NÀY KHI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP SẼ LẬT TỨC BỊ KẾT LIỄU BỞI NHÂN TỐ VÔ TÍNH CHẾT NGƯỜI BERRYMAN-LANGFORD.VIỆC CUỘN TRANG XUỐNG PHÍA DƯỚI MÀ KHÔNG CÓ THIẾT BỊ BẢO HỘ THỊ GIÁC VÔ TÍNH SẼ LẬP TỨC DẪN ĐẾN ĐAU TIM VÀ TỬ VONG.
BẠN ĐÃ ĐƯỢC CẢNH BÁO.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
ĐÃ KÍCH HOẠT NHÂN TỐ VÔ TÍNH

XÁC NHẬN DẤU HIỆU VẪN CÒN SỐNG

ĐANG TIẾN HÀNH MỞ KHOÁ NỘI BỘ

CHÀO MỪNG, CÁ NHÂN CÓ THẨM QUYỀN. XIN VUI LÒNG LỰA CHỌN TẬP TIN BẠN MUỐN.

MÃ DANH: Jonathan Ball - Sheaf of Papers - Xấp Giấy
MÃ DANH: Dr. Gears - The Prototype - Vật thể đầu tiên
MÃ DANH: Dr. Clef - The Gate Guardian + Người Gác Cổng
MÃ DANH: qntm - The Lock - Chiếc Khoá
MÃ DANH: Bright - The Factory - Nhà Máy
MÃ DANH: Dr. Mann - The Spiral Path - Đường Xoắn Ốc
MÃ DANH: Dr. Mackenzie - The Legacy - Di Sản
MÃ DANH: S. Andrew Swann - The Database - Cơ Sở Dữ Liệu
MÃ DANH: Scantron - The Foundation - Tổ Chức
MÃ DANH: Djoric/Dmatix - Thirty-Six - Ba Mươi-sáu
MÃ DANH: Roget - Keter Duty - Điệp Vụ Cực Kì Nguy Hiểm
MÃ DANH: djkaktus - The Children - Lũ Trẻ

========================================================================

ĐỀ XUẤT SCP-001-1 BỞI JONATHAN BALL
Phân Loại: Keter

Thủ tục lưu trữ đặc biệt: Cho đến nay, chưa có qui trình bảo quản nào được tạo ra nhằm đối phó với những nguy cơ tiềm ẩn từ SCP-001. Điều này một phần do đặc tính gây tranh cãi của vật thể, cũng như tranh luận về tính cần thiết của việc quản thúc nó. Điều này được thể hiện qua việc thay đổi phân loại vật thể và các qui trình để bảo quản nó. Ban điều hành hiện tại đã nâng phân loại của vật thể lên thành Cực-Kì-Nguy-Hiểm (Keter) mặc cho những cáo buộc hoang tưởng; đồng thời, họ đã đề nghị tạo ra một phân loại cao hơn và áp dụng riêng cho vật thể này vì nó có thể là đối tượng nguy hiểm nhất trong số các vật thể đã biết hoặc có thể tồn tại. Lý do cho phân loại đặc biệt này và sự thay đổi thái độ đối với SCP-001 được giải thích trong phần đặc điểm và ghi chú.

Hiện tại, SCP-001 đang được đặt trong một cặp-tài-liệu-có-khoá làm từ hợp kim chì và được gia cố bằng Titan. Căn phòng nơi đặt tập tài liệu này được theo dõi bằng các máy quay an ninh. Tập tài liệu này chỉ được mở khi có sự đồng thuận của tất cả các sĩ quan O5. Cặp tài liệu này được cất giữ trong căn phòng luôn được chiếu sang trong một toà nhà một phòng xây tại ███ ██████ ██████. Các nhân viên cấp D được giao nhiệm vụ canh giữ căn phòng; tuy nhiên, họ không được vào trong khi chưa được sự đồng thuận của các sĩ quan O5 hoặc dưới sự đe doạ từ phía quân đội. Toà nhà này được dựng lên với mục đích duy nhất nhằm bao bọc SCP-001 và đã được cài bom để cho nổ trong tình huống khẩn cấp.

Ban điều hành hiện tại đã bày tỏ ý kiến rằng SCP-001 đại diện cho nguy cơ lớn nhất đối với an ninh quốc gia và thế giới tính tới thời điểm hiện nay. Vì thế, ngoại trừ những tình huống đặc biệt có liên quan đến phương thức hoạt động của nó, mọi hoạt động nghiên cứu vật thể đã bị cấm, mặc dù trước đây chúng được khuyến khích, khi mà SCP-001 còn được bảo quản với các điều kiện an ninh tối thiểu.

Mô tả: SCP-001 là một xấp giấy rất bình thường, được bấm lại với nhau ở góc trên, bên trái. Tờ giấy phía trên cùng là một tờ bìa bao với tựa đề sau: "Báo Cáo Kín về Những Vật Phẩm Đặc Biệt - Tuyệt Mật". Số lượng giấy được bấm chung với tấm bìa trên vẫn chưa rõ, và nằm vào khoảng từ ba tới ba mươi tờ. Báo cáo trên không được kí nhận và vẫn chưa rõ nguồn gốc của nó.

Tập báo cáo này xuất hiện lần đầu tiên vào ███████ █, ████, trên bàn làm việc của ████████ █████ (đã chết). Vào thời điểm ấy, nó được biết đến với cái tên "Căn Phòng Sống" (SCP-002). Không lâu sau khi đọc báo cáo này, ████████ █████ đã liên lạc bằng điện thoại để làm rõ mối hoài nghi về vật thể này. Lần tiếp theo ████████ █████ nghiên cứu báo cáo này, tiêu đề của đã chuyển "Căn Phòng Sống" thành "Bo Mạch Sinh Học" (SCP-003). ████████ █████ lập tức đóng xấp báo cáo này lại, nghĩ rằng nó là một báo cáo khác và bắt đầu tìm kiếm báo cáo trước đó về SCP-002. Sau khi không tìm thấy nó, ông ta lại mở SCP-001 ra và lần này nó không còn miêu tả SCP-003 nữa mà tiêu đề đã được thay đổi thành "Cánh Cửa và 12 Chìa Khóa Gỉ Sét" (SCP-004). Ngay lập tức ████████ █████ đóng và mở SCP-001 ra một lần nữa. Lúc này, tiêu đề của nó chuyển thành "Chìa Khoá Xương" (SCP-005). Không rõ những hành vi sau đó của ████████ █████ là gì. Tuy nhiên, một khoảng thời gian sau sự kiện này, các vật thể kể trên đã được thu hồi.

Những nghiên cứu về mối tương quan giữa SCP-001 và tất cả những đồ vật đã biết vẫn còn khá nhiều thiếu sót. Tuy nhiên, chắc chắn rằng mỗi sự kiện dẫn đến việc phát hiện ra một SCP mới đều có liên quan đến việc một báo cáo về một đồ vật tương tự như vật xuất hiện bên dưới tấm bìa của SCP-001. Ban điều hành hiện nay cho rằng đây là bằng chứng rõ ràng nhất về mối quan hệ nói trên.

Ghi Chú Thêm: Dù có hay không, việc SCP-001 đóng vai trò như một hệ thống cảnh báo từ xa hay SCP-001 chính là đấng sáng tạo ra những vật thể cần đến các qui trình bảo quản đặc biệt vẫn còn đang được xem xét. Tuy nhiên, không có sự khác biệt quan trọng nào dưới góc nhìn của ban quản lý hiện tại. Sự thật là: không có vật thể SCP mới nào sẽ xuất hiện trừ phi SCP-001 được mở và đọc. Chính vì thế nên ban điều hành đã từ chối lập lại những sai lầm trong quá khứ, những sai lầm đã dẫn đến hàng nghìn vật thể SCP được biết đến trong đơn vị SCP.

Những tranh cãi liên quan đến việc SCP-001 không có khả năng gây chết người, về việc sử dụng nó như một thiết bị hữu ích nhằm cảnh báo từ xa, hay việc sử dụng nó như nguyên bản của các vũ khí sinh học/phi sinh học tối tân đã không xoay chuyển được ban điều hành. Cũng như những ý kiến chỉ trích việc xây dựng một hệ thống canh giữ quá cực đoan dành cho một vật thể không hề có phẩm chất hung tợn cũng như sự sống. Những nhà phê bình đã được nhắc nhở rằng những qui trình trên không nhằm mục đích bảo quản vật thể mà nhằm các ly nó khởi sự tương tác của con người; mà trong trường hợp này, mới là nguy cơ thật sự.

Tuy rằng ban điều hành hiện tại từ chối xoá bỏ sự cách ly đối với vật thể và đòi hỏi quy trình uỷ quyền kể trên, những ban điều hành trong quá khứ đã bàn bạc hằng ngày về vật thể, và có thể những ban điều hành trong tương lai cũng sẽ làm điều tương tự. Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại, ban điều hành đã quyết định loại trừ việc tiêu huỷ SCP-001, nó sẽ được cất giữ cho đến khi trách nhiệm bảo quản nó được giao lại cho các ban điều hành trong tương lai.

========================================================================

SCP-001 PROPOSAL - ĐỀ XUẤT BỞI Dr. GEARS

Mã Định Danh: #8624AR-001

Cảnh Báo: Đối tượng có những biểu hiện và hành vi nguy hiểm.

Mô tả:
Cao khoảng 6'5" (~ 1.96 mét), nặng 97lbs (~ 44kg) (trung bình, có thể thay đổi từ 5 - 10lbs (2.27 - 4.54kg) trên hoặc dưới mức trung bình), không rõ tuổi, da màu nâu-xám (có thể do bị bầm), cơ quan được cho là mắt (?) có màu xanh sữa (milky blue), không có lông, tóc. Vẻ ngoài yếu đuối, cấu trúc xương và cơ không giống với bất kì loài sinh vật nào đã biết. Chân dài và thon, đầu chi là những cấu trúc sắc nhọn màu đen. Mỗi tay có ba ngón, và các đầu ngón tay cũng có dạng sắc nhọn màu đen. Chân và tay dài gấp đôi so với thân người. Không có cơ quan sinh sản, lỗ hậu môn, tai, mũi hay lỗ chân lông ở bất kì nơi nào trên cơ thể. Đầu của đối tượng hình cầu, khá lớn cho với thân người, cổ có vẻ quá nhỏ để có thể nâng đỡ đầu. Miệng của đối tượng kéo dài dọc quanh nửa đầu, không có môi. Khoang miệng có hai-mươi-mốt (21) chiếc răng, mọc ngẫu nhiên bên trong; một số đã bị mục, vỡ hoặc mẻ. "Con mắt" của đối tượng là một khối hình bóng, lớn, màu xanh sữa được cho là nằm trong đầu hoặc cuống họng. Cơ quan này được cho là sẽ "lăn" vào trong khi đối tượng mở miệng. Không có con ngươi hay mống mắt.

Thủ tục lưu trữ đặc biệt hiện tại:
Phòng chứa đối tượng được bọc chì và luôn được thắp sáng bằng các ngọn đèn pha. Nhiệt độ luôn đặt ở mức 98oC, độ ẩm 100% và niêm kín với một cửa thép. Khu vực bên ngoài luôn được tuần tra bởi các nhân viên an ninh được trang bị đèn cân lửa công suất cao (strobes) và đeo kính thợ hàn. Bất kì cá nhân nào tìm cách di dời vật thể hoặc xâm nhập trái phép sẽ bị bắn tại chỗ.

Báo Cáo:
Đối tượng được thu hồi ở Guatemala đầu tuần này. Ghi nhận đầu tiên về đối tượng là khi một vài cậu bé đang chơi trên một con đường nông thôn gần đó kể lại đã nhìn thấy một "con quỷ". Các cậu bé này nói rằng đã thấy sinh vật trên có vẻ như đang bệnh hoặc bị thương, họ kể lại rằng nhìn thấy nó thờ hổn hển và các chân co giật. Sinh vật trên liền ngay lập tức ngẩng đầu lên để lộ "con mắt" của nó. Những cậu bé này vội chạy về nhà, báo cáo cho lực lượng giữ gìn trật tự trong địa phương. Một vài ngày sau, những người trong khu vực báo cáo rằng đã nghe thấy những "tiếng rống kinh khủng" hoặc "những tiếng hét" trong vùng. Mười hai người đã được đưa vào bệnh viện trong vùng với tình trạng nhiễm độc từ tính nặng, và bảy người vẫn còn đang mất tích. Đội thu hồi đã được tập hợp, dưới sự chỉ huy của Tướng Machoi và xuất phát từ căn cứ ADRX-19. Báo cáo về sự thất bại của quá trình thu hồi ban đầu cho Đốc Công (Overseer) đã dẫn đến bổ sung các qui trình bảo quản mới được phát triển bởi Tiến Sĩ Keter Hermann. Tuy nhiên, Tiến Sĩ Keter đã tử vong trong những thí nghiệm ban đầu, sau khi sinh vật trên được chuyển về ADRX-19.

Sinh vật này có khả năng tạo ra những vi sinh vật đơn bào và dùng chúng như một dạng dịch chuyển tức thời và phương tiện tự vệ. Những sinh vật đơn bào này biến mất một vài giây sau khi được tạo ra, nhưng chúng tạo ra một lượng lớn từ tính và gây tổn thương nghiêm trọng cho khu vực xung quanh. Mọi hoạt động này dường như được điều khiển bởi "con mắt" của đối tượng, vì nó luôn luôn để lộ mắt của mình mỗi khi tạo ra những sinh vật đơn bào trên. Thực thể biểu lộ tính ăn tạp và xem con người như một nguồn thực phẩm. Sinh vật này tỏ ra rất sợ hãi và khó chịu khi có mặt của môi trường nhiệt độ, độ ẩm cao hoặc anh sáng cao/chớp tắt. Báo cáo đã cho thấy thực thể này không thể dịch chuyển tức thời xuyên qua chì và không thể tạo ra những sinh vật đơn bào kia khi nó đang "bệnh". Khi "khoẻ mạnh", nó cực kì nhanh nhẹn và độc ác, và nó đã giết chết một vài nhân viên trong quá trình thu hồi bằng các sinh vật đơn bào và móng vuốt của mình. Đôi khi, sinh vật này sẽ gây nên những tiếng hét đinh tai; mọi cố gắng giao tiếp đã thất bại.

Phụ Lục: Một vài đối tượng tương tự đã được báo cáo, Đốc Công đang xem xét việc chuyển đổi ADRX-19 thành một khu vực chuyên thu hồi và bảo quản. Những báo cáo này đã được kiểm duyệt cắt bỏ nhằm đảm bảo an ninh.

==============================================

SCP-001 - ĐỀ XUẤT BỞI Dr. Clef
Loại: Euclid/Keter

Thủ tục lưu trữ đặc biệt : Các đặc tích của SCP-001 khiến nó không cần đến qui trình bảo quản nào. SCP-001 cần được quan sát 24/7 ở cự ly an toàn (trên 10km) tại một địa điểm được định trước (Điểm 0). Vị trí của Điểm 0 chỉ được cung cấp cho Quản Giáo SCP hiện thời và một Đốc Công Đạo Mẫu (Overseer-level Agent of Abrahamic faith - O5-14) được giao nhiệm vụ qua sát SCP-001 từ Điểm O. Đặc vụ nói trên được cho phép thực hiện bất kì hành động nào cần thiết một khi SCP-001 được kích hoạt và được yêu cầu phải ngay lập tức báo cáo cho Quản Giáo và tất cả Đốc Công khác khi SCP-001 có bất kì thay đổi hành vi nào, vì điều này có thể dẫn đến khởi đầu của một kịch-bản-tận-thế-loại PATMOS XK.

Một khi SCP-001 đã được kích hoạt bằng bất kì hình thức nào, các nhân viên cần phải lập tức tiến hành Các Qui Trình Patmos Khẩn Cấp. Việc giải mã các thuật toán dành cho Qui Trình Patmos khẩn cấp cần được thực hiện tại chỗ tại Điểm O kết hợp với quá trình theo dõi tương ứng, các thông tin này cần phải được gởi về các văn phòng của Tổ Chức một khi SCP-001 đã kích hoạt. Các Nhân Viên của Tổ Chức với các vai trò chủ chốt trong Qui Trình PATMOS Khẩn Cấp cần phải tiến hành các bước phòng ngừa sau:
Duy trì các mối quan hệ tốt đẹp với một hay nhiều Đạo Mẫu khác nhau.
Duy trì nguồn cung cấp các vật thể sau: nước thánh, tràng hạt, thánh giá, thảm cầu nguyện hoặc các biểu tượng khác được ban phép bởi một mục sư, giám mục hoặc một chức danh tương đương, một bản sao của kinh Đạo Mẫu (Torah, Bible, Quran) và các trang thiết bị y tế di động.
Trong trường hợp thuyết chúa Jêsu tái sinh trở thành hiện thực, tất cả các nhân viên chủ chốt sẽ được giao một nhiệm vụ ngoại-Đạo-Mẫu thứ phát. Nhiệm vụ này bao gồm việc thu hồi bản sao của Qui Trình PATMOS khẩn cấp và nhân tố vô tính chết người từ vị trí được cung cấp, và luôn phải trong tư thế sẵn sàng tiến hành nhiệm vụ chính khi cần thiết.
Cần phải thông thạo với tất cả các SCP khác có liên quan đến kích-bản-tận-thế-loại-PATMOS XK.

Mô tả: SCP-001 là một thực thể hình người, cao khoảng bảy trăm khối, được đặt ở một vị trí bí mật gần giao điểm của các con sông Tigris và Euphrates. Thực thể này có các đặc điểm sau:

Có vô số cánh lung linh mọc ra từ vai, lưng, thái dương, khuỷ tay và khuỷ chân. Số lượng chính xác của các cơ quan này hiện chưa rõ nhưng dường như vào khoảng hai (2) cho đến một trăm lẻ tám (108), với số trung bình (mean number) là bốn (4).
Một chiếc dao hay kiếm đóng vai trò làm vũ khí (SCP-001-2). Vũ khí này dường như phát ra các tia lửa với nhiệt độ được cho là ngang với mặt trời dựa trên các nghiên cứu quang phổ, tuy nhiên, nhiệt lượng khổng lồ này không hề gây tổn hại cho môi trường xung quanh nó. Bất kì thực thể nào tiến vào phạm vi 1km quanh SCP-001 sẽ lập tức bị đánh bằng vũ khí này và biến mất vào hư không. Tất cả các hành vi hung bạo nhằm vào SCP-001 đều dẫn đến cái chết của chủ thể hành vi, bất chấp khoảng cách (xem: báo cáo sự kiện liên quan đến: Thí Nghiệm Tên Lửa Tàu Ngầm Ấn Độ Dương, 26 tháng Mười Hai, 2004).

SCP-001 được cho là đang đứng trong tư thế đầu hơi cúi trong tư thế nghiêm trang với SCP-001-2 nắm bằng hai tay với đầu gươm hướng xuống đất ở phía trước nó. Kể từ ngày được ghi nhận bởi Nhà Sáng Lập [DỮ LIỆU BỊ XOÁ] từ nhiều năm trước, SCP-001 vẫn chưa thay đổi tư thế.
Bất cứ người nào đến gần SCP-001 báo cáo rằng họ nghe thấy một giọng nói trong đầu, đưa ra những mệnh lệnh mà họ không thể nào cưỡng lại. Mệnh lệnh thường gặp nhất là "QUÊN ĐI", kết thúc bằng việc đối tượng rời khỏi vị trí của SCP-001 và không hề có kí ức nào về việc tiếp xúc với nó. Trong mội vài trường hợp hiếm gặp, các chỉ dẫn khác đã được nghe thấy: nổi tiếng nhất và mệnh lệnh được đưa cho Người Sáng Lập ("CHUẨN BỊ"), mệnh lệnh này đã gợi nên ý tưởng để ông ấy thành lập [DỮ LIỆU BỊ XOÁ] để đánh số và thu thập tất cả các thực thể siêu nhiên và/hoặc các tạo tác bất thường có khả năng gây nguy hiểm cho nhân loại. Đây chính là tiền thân cho Tổ Chức SCP.
Các nghiên cứu cho thấy dường như SCP-001 đang đứng trước một cánh cổng với một tỷ lệ vô cùng lớn. Các ảnh chụp từ xa cho đôi khi cho thấy các đồng cỏ và các khu rừng ở bên trong, đồng thời phát hiện ra sự hiện diện của các thực thể khác có cùng cấu trúc với SCP-001, và các cây ăn quả với thành phần không rõ. Một ghi chú cho thấy hai cây ăn quả dường như đóng vai trò làm trung tâm của đồng cỏ: một cây táo bình thường còn cây kia cho một loại trái chưa từng thấy trên Trái Đất, được miêu tả là [DỮ LIỆU BỊ XOÁ].

Người Sáng Lập tin rằng cánh cổng nơi SCP-001 đứng gác có thể là chiếc cổng dẫn đến [GIẤU TÊN] dựa trên truyền thuyết Babylon cổ và Các Cuộn Sách Của Biển Chết (Dead Sea Scrolls). Nếu đây là sự thật thì SCP-001 có thể là [GIẤU TÊN].

Phụ lục 001-a: Các nghiên cứu về: tầm sát thương của SCP-001-2.

THÍ NGHIỆM A: 1 nhân viên cấp D được hướng đi bộ hướng đến SCP-001 càng gần càng tốt.
Kết quả: Ngay khi nhìn thấy SCP-001, đối tượng đã được ra lệnh "RỜI ĐI". Đối tượng ngay lập tức quay lưng lại và bước đi ra khỏi khu vực. Mặc dù nhiều lần được ra lệnh tiếp tục thí nghiệm, Nhân Viên Cấp D trên từ chối tuân theo và tiếp tục bước đi và cuối cùng bị kết liễu. Ngay sau khi nhân viên trên bị giết, tất cả các nhân viên có liên quan đến nghiên cứu này lập tức bị thủ tiêu, được cho là do SCP-001-2.

THÍ NGHIỆM B: 1 robot điều khiển từ xa được điều khiển đến gần SCP-001 bằng đường bộ.
Kết quả: Khi cách SCP-001 1 km, robot trên bị thủ tiêu, được cho là do SCP-001-2. Tất cả các lần thử khác đều dẫn đến cùng một kết quả.

THÍ NGHIỆM C: 100 máy bay không người lái (drones) được lập trình để tiếp cận SCP-001 từ nhiều hướng khác nhau cùng một lúc.
Kết quả: Phối hợp thành công, và 100 máy bay trên vượt qua ranh giới 1km xung quanh SCP-001 cùng một lúc; tuy nhiên, ngay sau đó 100 máy bay này bị SCP-001-2 thủ tiêu cùng một lúc. Quan sát của nhân viên tại Điểm-0 cho thấy SCP-001-2 dường như đã "tấn công nhiều điẻm cùng một lúc". SCP-001 không thay đổi tư thế khi việc này diễn ra.

THÍ NGHIỆM D: Tên lửa đạn đạo bắn từ khoảng cách 3km.
Kết quả: SCP-001-2 thủ tiêu vũ khí trên ngay sau khi vượt qua khu vực cách 1km, đồng thời điểm phóng và tất cả các nhân viên có liên quan cũng bị tiêu diệt cùng một lúc.

THÍ NGHIỆM E: Tên-Lửa-Đa-Đầu-Đạn Xuyên Lục Địa bắn từ tàu ngầm SCP hạt nhân - "Nautilus"
Kết quả: Xem Thí Nghiệm Tên Lửa Tàu Ngầm, 26 Tháng Mười Hai, 2004

THÍ NGHIỆM F: SCP-076 và Lực Lượng Đặc Nhiệm Omega 7 được hướng dẫn tiếp cận SCP-001 bằng đường bộ.
Kết quả: SCP-076 từ chối tiến hành nhiệm vụ, mặc dù không hề được tiết lộ thông tin nào về đặc tính của nhiệm vụ này. Khi được hỏi vì sao, SCP-076 chỉ trả lời rằng "Không. Đơn giản là không."

THÍ NGHIỆM G: SCP-073. Rút kinh nghiệm từ thí nghiệm F, SCP-073 đã không được cung cấp bất kì thông tin nào về đích đến cho đến khi đặt chân xuống Điểm-0
Kết quả: SCP-073 tiếp cận bằng đường bộ. Nhưng một khi nhìn thấy SCP-001, SCP-073 trở nên đau khổ và đòi huỷ bỏ nhiệm vụ. SCP-073 đã được ra lệnh tiếp tục. Lúc này, kí hiệu trên trán của SCP-073 trở thành [DỮ LIỆU BỊ XOÁ]. Thí nghiệm đã bị huỷ bỏ vì [DỮ LIỆU BỊ XOÁ]. Xem Phụ Lục 001-aa

Phụ Lục 001-aa: Theo lệnh của Quản Giáo, không được tiến hành thêm bất kì thí nghiệm nào nhằm vào SCP-001. Không SCP nào được phép tiếp xúc với SCP-001. SCP-001 không được phép dùng làm nơi tiêu huỷ các SCP nguy hiểm khác. Để biết thêm thông tin, xin vui lòng tra cứu qui trình bảo quản sửa đổi.

PHỤ LỤC: Vào ngày ██-██-████, thông điệp sau đã được truyền tới Tổ Chức.

TIẾN HÀNH QUI TRÌNH KHẨN CẤP PATMOS GỞI: Toàn Thể Nhân Viên Của Tổ Chức.
Thông điệp sau đã được ghi nhận vào khoảng ████:██:██ sáng nay tại Điểm-0.
SCP-001 đã rời bỏ vị trí của nó. Cánh Cổng đã được mở. Chúng đang lao thẳng về chúng tôi. Ch_a ơi, đẹp quá...
chuatedangthongtrichuatedathongtrichuatesethongtrichuatesethongtrimuondoichuatedangthongtrichuatedathongtrichuatesethongtrichuatesethongtrimuondoichuatengailaducchuagiangtranchuatengailaducchuagiangtranchuatengailaducchuagiangtranchuatengailaducchuagiangtranHEAROISRAELCHUATEVADUCCHUACUACHUNGTALAMOT.

Vì sự kiện này trùng khớp với lần vượt ngục gần đây của SCP-995, SCP-616 mở ra, và sự kích hoạt của SCP-098, Tổ Chức đã lập tức chuẩn bị phương án phòng ngừa dành cho viễn-cảnh-tận-thế-loại-XK. SCP-076 và SCP-073 đã được khoá chặt ngay lập tức. Tất cả các nhân viên cần phải mở khoá và giải mã Mệnh Lệnh Khẩn Cấp Patmos-Omega, và tuân theo các chỉ thị bên trong đó. Điểm-19 cần được đảm bảo an toàn, và tất các SCP và nhân viên không cần thiết phải được thủ tiêu hoặc phá huỷ. Nhắc lại, vì sự kiện này trùng khớp với quá trình vượt ngục của SCP-995, SCP-616 mở ra và sự kích hoạt của SCP-098, Tổ Chức cần phải tiến hành di tản khẩn cấp và cchuẩn biiiị cho viễn-cảnh-tận-thế-loại-XK. SCP-076 và SCP-073 cần ph@i được khoá chặt ngay lập tức, Cain và Abel hai con trai của ta, ta đang đến với các con đây tất cả các nhân viên cần phải mở khoá và giải mã xem đây, ta đang đứng trước cánh cổng và gõ lên nó và nếu bấtkìbấtkìbấtkìkhôgtuântheoaall alla khaf3243!vàsẽlàawamộtthiênđườngmớivàmộttráiđấtmớivàquảcủacủacủa
^&@#$@#@#$@#$███████
█████████
█████████
█████████
███ [MẤT TÍN HIỆU]

Khi liên hệ với khu 0, O5-14 trả lời rằng không có thông báo. Như vậy đã được gửi đi từ vị trí của mình và rằng SCP-001 vẫn bất động. Việc truyền ban đầu được xác định là một trò lừa bịp. Tuy nhiên, kiểm tra chặt chẽ của việc truyền tải cho thấy một dấu thời gian ngày [DỮ LIỆU BỊ XOÁ] năm trong tương lai. Nó được đưa ra giả thuyết rằng [DỮ LIỆU BỊ XOÁ].

========================================================================

SCP-001 - ĐỀ XUẤT BỞI qntm
LOẠI: Safe

Thủ tục lưu trữ đặc biệt : SCP-001 cần được khoá chặt cùng với những dữ liệu có liên quan đến nó bên trong Kho Dữ Liệu Cơ Sở tại Tầng-Ngầm-1 thuộc Điểm-10. Kho Dữ Liệu này được thiết kế riêng cho việc cất giữ và có trúc hình lăng trục bát giác thẳng đứng, được gia cố bằng bê-tông cốt thép (xem Phụ Lục U để biết thêm thông tin) với một cổng ra vào duy nhất ở trần phòng. Cổng ra vào này nặng 2000-kg, dày 0.9mét và sử dụng cấu trúc khoá hẹn giờ (time-lock). Cấu trúc này được giữ bí mật và chỉ được cung cấp cho Tiến Sĩ Y.Mirski. Mọi truy nhập vào khu vực này đều phải có điều kiện và cần phải thông qua hệ thống an ninh tam quyền (3-factor authorization) (bao gồm: thẻ từ + vân tay + mã khoá). SCP-001 là một trong số những tạo tác an toàn nhất hiện đang nằm trong vòng kiểm soát của Tổ Chức và những phương thức này được đặt ra với mục đích chính nhằm đề phòng trộm cắp.

Mô tả: SCP-001 là một mẫu đá mã não màu đen mượt có hình elíp đều (~15.1cm x 15.4cm x 16.5cm) với nhiều tạp sắc. Xung quanh mặt ngoài của nó, vây quanh theo trục xích đạo và hai cực là một hệ chiết hình (fractal) được chạm trổ cầu kì bằng vàng. Chạm khắc này tạo thành những vạch vàng đặt cách xa nhau và hướng về phía được cho là phần dưới hay "cực nam" của vật thể, nhưng khi tiến về các "vĩ độ" lớn hơn, những chạm khắc này dần trở nên rối rắm. Gần "cực bắc", còn được gọi là "chiếc khoá" hay "điểm kì dị" (xem báo cáo thu nhận ở bên dưới), đọ phức tạp của hoa văn này vượt quá khả năng xử lí của thị giác thông thường hoặc các kính hiển vi điện từ (electron-beam microscope). Các tiến bộ khoa học kĩ thuật đang được trông chờ nhằm tiến hành các hoạt động nghiên cứu trong tương lai.

Một lượng nhỏ từ tính dạng vi sóng (~34.5007 đến 34.5010 mW) được cho rằng phát ra từ viên đá quí này. Chính vì thế nên chạm khắc vàng phía trên viên đá quí này có nhiệt độ tương đối ấm. Các vùng có đốm trắng phát xạ gấp nhiều lần so với các vùng mã não đen.

Ngoại trừ việc nàym SCP-001 hoàn toàn vô hại. Nó không chịu bất kì ảnh hưởng nào từ các kích thích từ tính và phóng xạ nặng từ trước đến này và vì thế, không thể phá huỷ được (xem nhật kí Dự Án Pluto bên dưới). Phức hợp vàng/mã não được kết luận sau các quá trình quan sát vì không thể nào lấy được mẫu thử từ vật thể để đánh giá hoá học.

NHẬT KÍ DỰ ÁN PLUTO:
Các thí nghiệm sau đã thất bại trong việc mở SCP-001:

Ω phương thức phá khoá thông thường

Ω dùng vũ lực bằng búa đóng đinh, đục, búa tạ, máy cắt bulông (bolt-cutter), mỏ hàn, cưa tay, vân vân.

Ω nung nóng liên tục ở 5000 độ C trong lò công nghiệm (tạo tác phản hồi toàn bộ nhiệt lượng, đồng thời không thay đổi nhiệt độ).

Ω sử dụng dao cắt laser công nghiệp (~160kW/cm2 tập trung vào "chiếc khoá") (tạo tác phản hồi toàn bộ năng lượng).

Ω đặt tạo tác vào trong máy kẹp, máy nghiền xe hơi, máy-ép-kim-cương-bằng-thuỷ-lực (hư hỏng máy).

Ω sử dụng acid ăn mòn và các chất oxy hoá cao khác (không có phản ứng).

Ω sử dụng thuốc nổ dẻo và cứng với cường độ tương đương 0.5kt TNT tại chỗ (không hiệu quả)

Ω kích nổ đầu đạn hạt nhân tương đương với 15kt-TNT [được sự cho phép từ trước bởi Tiến Sĩ Mirski] (không hiệu quả).

D̶ự̶ ̶Á̶n̶ ̶P̶l̶u̶t̶o̶ ̶p̶h̶ả̶i̶ ̶đ̶ư̶ợ̶c̶ ̶t̶i̶ê̶u̶ ̶h̶u̶ỷ̶ ̶n̶g̶a̶y̶ ̶l̶ậ̶p̶ ̶t̶ứ̶c̶.̶ ̶-̶ ̶T̶i̶ế̶n̶ ̶S̶ĩ̶ ̶H̶a̶c̶k̶

Dự Án Pluto sẽ được tiếp tục với hậu thuẫn từ Tổ Chức - Tiến Sĩ Mirski.

BÁO CÁO QUÁ TRÌNH THU GIỮ SCP-001
Báo cáo sớm nhất về SCP-001 nằm trong một quyển nhật kí viết tay của một nhà quí tộc nhỏ người Scotland - Ngài Edwin Young đệ Tam (1611-1677). Như thông lệ của các nhà quí tộc đương thời, Young có một "Tủ Kì Bí" (Cabinet of Curiousities), một căn phòng đầy những món đồ tạo tác không rõ nguồn gốc như những pho tượng, các con vật được bảo quản và các món nữ trang rẻ tiền. Nhật kí của Young ghi lại các quá trình thu giữ một vật thể vào năm 1654 như sau "ane bouned jew'l of onycs and filigree gold, of fineneſs beyond rational ſtatement" trong khi đang đi xuyên xa mạc Mesopotamian. Ghi chú này cho thấy SCP-001 đã được tìm thấy được chôn vùi trong một đống đổ nát tại một "vùng vô cùng cổ xưa và rét buốt", hay như Young mô tả là một ngôi đền của "một vì thần đáng sợ đã chết". SCP-001 được bao bọc bên trong một tảng đá đặt tại trung tâm của bốn tảng đá khổng lồ được chạm khắc chữ runic. Nhật kí của Young có kèm theo một bản vẽ một mặt của một tảng đá còn tương đối nguyên vẹn, nhưng ông ta không thể đọc được chữ Runes hay tìm được thông dịch viên nào hiểu chúng nói gì.

Vị trí chính xác của đống đổ nát được Young tìm thấy trong chuyến hành trình của mình không hoàn chỉnh. Vì thế nên nó vẫn chưa được xác định.

"Bộ Sưu Tầm Kì Quéi" ("ſelections of curious providence") của Young được cất giữ trong nhiều thế kỉ sau khi ông ấy qua đời. Vào năm 1805, hậu dụê của ông ta đã quyên góp SCP-001 cho Bảo Tàng Quốc Gia Scotland tại Edinburgh. Những người phụ trách của bảo tàng cho rằng SCP-001 là một ví dụ vô giá về nghề rèn kim Summerian cổ đại. Nhưng họ không thể nào tìm ra được độ ấm bất thường của nó cũng như việc nó không thể bị phá huỷ, hay cấu trúc hiển vi không thể quan sát được của nó. Tuy nhiên họ đã nhận ra được một phần các kí tự runes cổ trong bản thảo của Young là chữ hình nêm của người Summerian Cổ Đại thuộc Kỉ Địa Chất thứ ba, và niên đại 3400BCE. Chỉ một phần của bản thảo này có thể được dịch:

với những mất mát và ????? chúng tôi/tôi ?????? [danh từ] Apakht [một danh từ nữa] trong kết thúc/lời cuối này ?????????? niềm vui + vĩnh cữu [có thể là 'bảo vệ']

Ông McCandlish, người dịch bản thảo, đã ghi chú

Có vẻ như có sự hiện hữu của một loại bùa phép nào đó hay "một câu thần chú giam cầm". "Apakht" dường như là tên của một thứ gì đó đang được giam giữ bên trong viên đá quí này.

SCP-001 đã được trưng bày bán thời gian vào năm 1949.

Vào năm 2003, một nhân viên Tổ Chức trong kì nghỉ mát của mình đã nhận thấy những đốm trắng trên bề mặt của SCP-001 có nét tương đồng với các vi sóng nền vũ trụ, mô hình vi sóng bao bọc lấy toàn bộ vũ trụ xung quanh, được Tàu Thăm Dò Vi Sóng Không Đẳng Hướng của NASA vẽ lại đầu năm ngoái. Các nghiên cứu sau này đã cho thấy các hoa văn này hoàn toàn tương đồng. SCP-001 (cùng với Nhật Kí của Baronet Young) đã ngay lập tức được văn phòng đại diện của Tổ Chức mua lại và được chuyển về Điểm-10 nơi Tiến Sĩ Q, Hack và Tiến Sĩ Y.Mirski tiến hành các thủ tục nghiên cứu thông thường.

Các nghiên cứu được tiếp tục dưới sự quản lý của Tiến Sĩ Mirski sau khi Tiến Sĩ Hack vừa rời khỏi Tổ Chức.

Nhật kí của Young có chứa một vài bản vẽ chi tiết về SCP-001. Một trong các bản vẽ có chưa một vật thể hoa mỹ với hình dạng một chiếc chìa khoá gắn vừa vặn vào "cực bắc". Tuy nhiên, đến nay nó vẫn chưa được tìm thấy.

=========================================================

SCP-001: O5 - ĐỀ XUẤT BỞI Dr. Bright

SCP-001 Là Một Câu Chuyện Được Kể Bởi O5

Chào buổi tối Tiến Sĩ,

Ồ, khỏi, khỏi cần đứng lên. Và đúng, anh đã đoán đúng về thân thế của tôi. Chúng ta cũng không cần làm lớn vấn đề này lên đâu. Anh biết số hiệu của tôi, và tôi cũng biết về anh đủ để tạo ra một bản sao khác mà ngay cả mẹ anh cũng chẳng nhận ra sự khác biệt đâu. Ồ không, đây không phải là một lời đe doạ, đây chỉ là sự thật.

Nào, chúng ta bắt đầu làm việc, xem ra anh đã tìm thấy một thứ gì đó nằm ngoài quyền hạn cho phép của mình. À không, tìm thấy xem ra không phải là một từ chính xác. Bới lên? Và anh đang tiếp tục đào bới và một lúc nào đó việc này sẽ kết thúc bằng nhiều phát đạn chết người ghim lên người anh đấy. Lúc đấy sẽ là một thời điểm rất đau buồn, vì thực ra anh có vẻ là một nghiên cứu viên rấto tài giỏi. Vì thế, anh sẽ nhận được một thứ mà không phải ai trong Tổ Chức cũng có được... một lời giải thích.

Đúng, chúng tôi đã nhận được cảnh báo từ lần đầu tiên anh bắt đầu đào bới thông tin về SCP-001. Tất cả các nghiên cứu viên làm việc sau một thời gian đều bắt đầu tìm hiểu về nó. Và tất cả đều cảm thấy thoả mãn sau khi họ tìm thấy thiên thần với thanh hoả kiếm, nó đã được đặt sâu dưới nhiều lớp. Nhưng khi anh tìm thấy Nhà Máy và bắt đầu tìm hiểu về nó, tôi biết anh sẽ không dừng lại ở đây. Vì thế, tôi sẽ kể cho anh nghe; một cách đơn giản và dễ hiểu.

Nhà Máy chính là SCP-001

Nhưng nó sẽ không bao giờ được viết nên. Đây là một lựa chọn mà tôi đã quyết định trong những ngày đầu thành lập Tổ Chức, và là một lựa chọn tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Các nghiên cứu viên bọn anh quá tò mò về nhiều thứ. Và tôi không rõ là thứ nào làm tôi thấy đáng sợ hơn. Đó là việc chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được Nhà Máy này... hay một ngày nào đó sẽ hiểu được. Ồ thì, tôi nghĩ a sẽ thích thú khi biết thêm về nó.

Nhà Máy được xây năm 1835. Lúc ấy, nó được biết đến với cái tên Nhà Máy Anderson, được đặt tên theo James Anderson - một nhà tư bản công nghiệp khá nổi tiến đương thời. Nó được xây ở, ừ thì, cứ gọi là Mỹ đi, và là nhà máy lớn nhất từng được xây dựng, với cạnh dài nhất của nó kéo dài hơn một dặm (1mile = 1.61km), có tất thảy ba tầng lầu, và một tháp cao bảy tầng ở trước cổng nơi Anderson từng sống. Nó được xây dựng với khao khát trở thành nhà máy cao cấp nhất, với khả năng thi công bất kì tác vụ nào, bao gồm cả việc cung cấp chỗ ở cho các công nhân. Người ta có thể được sinh ra, lớn lên, làm việc và chết đi, mà không cần phải rời khỏi khuôn viên của Nhà Máy. Và họ đã làm việc, đủ thứ việc, từ trông trọt, chăn nuôi cho đến giết thịt, cho đến dệt may, và tất cả những thứ khác ở ngoài trời.

Và, thật sự thì không ai rõ liệu James Anderson có phải là một người tôn sùng quỉ Sa-Tăng hay không. Nhưng có vẻ ông ta có theo một đạo Tạo Giáo Đa Thần (Pagan) nào đó. Và một điều chắc chắn rằng ông ta RẤT nghiêm ngặt trong việc chọn lựa vị trí cho nhà máy của mình cũng như các máy móc đặt trong nó. Những người sống sót kể lại rằng sàn nhà được chạm khắc với những kí hiệu huyền bí, và chỉ sáng lên mỗi khi có máu chảy qua chúng... Nhưng những người sống sót này đã xác nhận khá nhiều thứ. Nhưng chắc chắn một điều rằng Anderson đã kiếm tiền trên mồ hôi và xương máu, thậm chí bộ phận cơ thể của những người thuộc giai cấp thấp hèn. Các nhật kí của ông ta ghi lại rằng ông cảm thấy họ thấp hèn hơn loài người, và chỉ được sinh ra trên Trái Đất này nhằm phục vụ cho các yêu cầu của ông ấy.

Dĩ nhiên không ai biết gì về tham vọng của ông ta vào thời điểm ấy, và vì thế nên người ta đổ xô về làm việc trong Nhà Máy. Nơi mà người ta vừa có thể sinh sống và làm việc? Chắc chắn là người ta phải thích rồi! Quên mấy giờ đồng hồ tăng ca, điều kiện làm việc, lực lượng bảo vệ hà khắc và những thứ khác đi. Công nhân bị ép phải làm việc 16 tiếng mỗi ngày, và chỉ giải lao vào ngày Chủ Nhật, vào giữ khi mặt trời mọc và lặn. Các công nhân không được cung cấp phòng riêng mà phải chia phòng với tám người khác và làm việc theo ba ca. Không hề có trang thiết bị y tế nào. Vì thế, nếu bạn bị thương trong khi đang làm việc - điều hiển nhiên ai cũng bị, bạn sẽ phải tiếp tục làm việc. Những người nào bị thương quá nặng sẽ bị lực lượng bảo vệ kéo đi, và dĩ nhiên, không bao giờ quay trở lại.

Trong suốt bốn mươi năm, Nhà Máy Anderson đã làm ra vô số thứ. Thịt, quần áo, vũ khí. Đừng để ý đến việc liệu thịt bò có bị trộn với thịt người hay không đi. Quên việc liệu vũ khí có được rèn từ máu hay không đi. Và cũng đừng suy nghĩ xem quần áo được nhuộm bằng ... ừ thì anh hiểu rồi chứ? Những tin đồn bắt đầu lan ra, nhưng các vật phẩm họ làm ra quá tốt. Ai mà thèm quan tâm chứ? Cho đến khi có người trốn thoát.

Tôi chưa bao giờ gặp mặt linh hồn đáng thương đã thoát ra được này, những cô ấy đã tìm gặp được Tổng Thống Grant, và, vào năm 1875 ngài đã nhờ đến sự giúp đỡ của tôi. Lúc ấy tồi đang... ừ thì, cũng chả mấy gì quan trọng. Cứ xem như tôi đang làm cho một nhánh của quân đội, na ná vậy, và những người của tôi cũng thế. Một trăm năm mươi người đàn ông, và một vài người phụ nữ, đã được giao nhiệm vụ mà không mấy ai biết đến vào thời bấy giờ. Lúc ấy lẽ ra chúng tôi phải đi dọn dẹp một vài thứ thuộc Liên Bang, và một vài thứ kinh khủng khác chúng tôi tìm thấy ở Miền Nam. Sau khi nhận lệnh, chúng tôi đã tiến hành một vài nghiên cứu, chẳng mấy gì thích những thứ tìm thấy, chúng tôi đã tiến vào, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Tôi không nhớ rõ lắm đêm hôm ấy. Tất cả những chi tất như hoà quyện lại trong đầu tôi. Tôi nhớ loáng thoáng hình ảnh về những người bị cột chặt thành từng hàng, sống cũng như đang chết, và mẹ nó, chả biết đường đâu mà lần. Trẻ em làm việc bên dưới những cỗ máy, da thịt của chúng bị lóc nát bởi những bánh răng và các bánh xe khổng lồ. Và còn nhiều thứ khác nữa...

Không sao, tôi ổn. Đã lâu rồi tôi không suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong đêm hôm ấy. Lực lượng bảo vệ không phải là một vấn đề to tát. Nhưng sau đó thì Anderson xuất hiện. Ông ta đang bắt những công nhân bị thương đi để, ừ thì, thí nghiệm trên họ. Đàn ông, nếu anh có thể gọi họ như vậy, nhiều cánh tay được khâu vào người, một vài người còn được gắn các bộ phận trong cơ thể động vật, những con quái vật kinh khủng nhất dường như chỉ được tìm thấy trong các cơn ác mộng tối tăm nhất của mỗi người. Chúng lao đến, đợt này đến đợt khác, những sinh vật nửa sống nửa chết ấy. Chúng tôi đã mất một vài người đêm hôm ấy. Và tôi đã tìm thấy cái hố sinh sản cảu Anderson, với những bé gái khoảng tám, chín tuổi, bị xích vào tường, và bị ép buộc làm việc không khác gì-

Tôi xin lỗi. Thậm chí ngày hôm nay, sau gần một thế kỉ sau, những kí ức vẫnchính còn làm tôi cảm thấy rùng mình. Cuối cùng, sau khi chúng tôi tìm thấy Anderson, trốn chui trốn nhủi trong văn phòng của mình, chúng tôi đã treo cổ hắn ta lên thành của sổ phòng làm việc của mình, bằng chính ruột của hắn. Trong khi chết, hắn bắt đầu cười một cách điên dại, nói rằng chả có ích gì cả, chúng tôi đã giết hắn, nhưng nhà máy vẫn còn sống, Nhà Máy phải tiếp tục làm việc. Hắn vẫn tiếp tục cười trong suốt 24 giờ tiếp theo, cuối cùng thì chúng tôi phải cắt dây thả hắn xuống, rút cạn máu, và đốt những phần còn lại. Hắn liên tục chửi rủa trong suốt quá trình đó đến nỗi tôi không muốn nghĩ đến cảnh ấy.

Chúng tôi mất một tuần dọn dẹp chỗ ấy, giải phóng các công nhân, bắn hạ những thứ chúng tôi tìm thấy trong tầng hầm và những căn phòng tối tăm khác. Chúng tôi lôi những thứ còn dùng được ra, chứa chúng vào trong một căn nhà gần cổng ra vào, cố gắng giả quyết mọi thứ. Một trăm năm mươi người trong đội đã tiến vào trong đêm hôm ấy, nhưng chỉ chín-mươi-ba người bước ra. Cho đến cuối tuần hôm ấy, con số này chỉ còn bảy-mươi-mốt.

Nhưng những thứ chúng tôi tìm thấy trong đấy, vì chúa. Ừ vì anh đã làm việc trong Tổ Chức một thời gian rồi nên chắc chúng cũng chẳng mấy gì lạ lẫm với anh đâu nhỉ, nhưng chúng tôi đã tìm thấy những khẩu sung đồ chơi bắn ra đạn thật. Những chiếc yo-yo có khả năng lóc sạch da thịt bất kì ai nó chạm vào, những chiếc búa chỉ làm việc khi tác động lên da thịt con người. Một bầy xương ngựa chạy nhanh hơn bất cứ những gì chúng tôi từng thấy. Những chiếc áo choàng dường như đang được dệt trong đêm hôm ấy, và có khả năng cho phép người ta tiến vào một vùng không gian mờ ảo khác cho đến nỗi... hồn lìa khỏi xác. Chúng tôi đã tìm thấy những khí cụ nhiệm màu cũng như kinh khủng. Và rồi chúng tôi phải lựa chọn.

Tôi đã tập hợp những nhân viên cấp cao nhất, ừ thì, chúng ta sẽ gọi họ là các sĩ quan, đối với tôi, và chúng tôi đã cố gắng tìm ra giải pháp cho vấn đề này. Có rất nhiều ý kiến đã được đưa ra. Ngài Giáo Sĩ đã trở nên khá điên loạn, ông ta nói rằng nhưng vật dụng này là những điều kì diệu được Chúa Trời ban phát và cần phải được tôn sùng. Marshall và tên nịnh bợ Dawkins thì nói rằng đây sẽ là một mớ hời nếu đem bán đống vật dụng này cho những người trả giá cao nhất. Người da đỏ mà chúng tôi đều gọi bằng Bass, do giọng nói cực trầm của ông ta, thì coi nhưng thứ này là những vật kinh tởm, và quyết định rằng chúng tôi nên tìm và diệt chúng. Và Smith thì nói rằng chúng tôi nên đem những vật dụng này về trình với tổng thống. Người duy nhất chỉ đưa ra ý kiến chính là ông lão, một người rất ít khi nói chuyện. Chúng tôi đã tranh cãi hằng giờ, ngày, cố gắng giải quyết vấn đề này. Tôi à, tôi nghĩ chắc chắn rằng chúng ta đang ngồi trên một mỏ vàng đấy. Nhưng chúng ta cũng có thể sử dụng những công cụ này để săn những thứ kì dị ở Miền Nam, nhưng con quái vật khác trên thế giới này, và sử dụng nhà máy này vào mục đích tốt, như là một nơi để chứa những thứ này, tìm cách để sử dụng chúng phục vụ cho cuộc sống của con người, cho đồng hương của chúng tay, hay ít nhất là để họ không phải đối mặt với chúng.

Dĩ nhiên, rất khó để tiến hành một kế hoạch lớn lao khi bạn chỉ có 12 người để làm việc. Nhưng đây là một khởi đầu.

Và nó đã thành công, hay ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn. Chúng tôi có những món vũ khí vô cùng lợi hại, và tìm người làm việc chung rất dễ dàng. Vào thời điểm ấy, biến mất khỏi mặt đất (off-the-grid) dễ như đi ra khỏi thị trấn. Chúng tôi biết mình cần gì và biết mình sẽ làm gì.

Leventhal đã tài trợ cho chúng tôi. Một chút chỗ này, một chút chỗ khác, mọi thứ trở nên ổn thoả. White và Jones ra đi để tìm cho chúng tôi... những nguồn thu khác. Trong những nhiệm vụ khác, chúng tôi đã tìm thấy nhiều thứ khá thú vị về một vài người. Một vài bí mật mà những người có quyền chức không muốn để lộ ra ngoài. Điều này đã vô tình cho chúng tôi vị trí của một người giữ bí mật, và ngày càng nhiều người yêu cầu chúng tôi đừng tiết lộ về họ. Tống tiền là một từ ngữ dơ bẩn, nhưng nó hiệu quả. Bright, Argent và Lumineux bắt đầu làm việc, lên danh sách các đồ vật. Light và vợ của Bright, cô y tá, đảm bảo sức khoẻ cho chúng tôi. À. Không, vì mỗi khi nhớ đến Light, tôi lại nhớ đến những ý tưởng kì quái của cô ấy về vệ sinh, ít nhất là trong thời điểm ấy. Một người phụ nữ tuyệt vời, Czov, Fleischer và Carnoff giả quyết việc đào tạo lực lượng. Tesla và Tamlin đứng đầu việc tìm hiểu cách thức để chúng tôi có thể sử dụng các vật thể một cách kín đáo.

Chúng tôi đã có những thời gian vô cùng tuyệt vời. Thành phố mà chúng tôi xây dựng xung quanh Nhà Máy, nơi chúng tôi đặt tên là Điểm Alpha la một nơi tự cung tự cấp. Đặc vụ, nghiên cứu viên, thợ máy đủ kiểu... không phải với cái tên đó, dĩ nhiên rồi, nhưng cùng một vị trí. Và cứ thế, chúng tôi phát triển.

...

Tôi xin lỗi, tôi là một lão già. Tôi biết rằng cơ thể này không nói thế. Nhưng bộ óc... không hẳn lúc nào cũng nhớ chính xác. Và đôi khi tôi bị lạc trong những kí ức của mình. Mọi thứ trở nên phức tạp. Nhưng đơn giản là như thế này: Chúng tôi đã sử dụng Nhà Máy. Nhưng nó có các căn phòng để chứa các thứ ấy. Vào bấy giờ, chúng tôi vẫn gọi chúng bằng 'thứ ấy'. Không. Bỏ qua đi, không. Chúng tôi tưởng rằng mình đã thuần hoá được Nhà Máy. Đó cũng là một lý do vì sao tôi không muốn từ bỏ công việc này. Nếu có một thứ gì đó tôi có thể làm bây giờ đó là nhắc nhở mọi người rằng chúng ta KHÔNG BAO GIỜ thuần hoá được những thứ ấy. Quản thúc chúng, đúng, nhưng như chúng ta thấy với Able đấy, thuần hoá chúng à? Không bao giờ.

Sau khoảng một thập kỉ hay sao ấy, chúng tôi đã thiết lập khá vững vàng. 13 người chúng tôi từ thưở ban đầu đã được gọi bằng số hiệu, không bằng tên. Chúng tôi biết cách để làm mọi thứ hoạt động. Và nếu, một vài thứ biến mất trong Nhà Máy, thì sao nào? Và những nhân viên cấp D lâm thời? Hả? Ừ, bấy giờ chúng tôi đã có các nhân viên Cấp-D. D tượng trưng cho 'có thể bỏ đi' (disposable). Phải có ai đó để thí nghiệm chứ, Tesla và Tamlin rất nghiêm túc trong việc đó. Nhưng, đúng vậy, đôi khi chúng tôi mất mội vài người không mấy giờ quan trọng. Adam... xin lỗi, Tiến Sĩ Bright rất thích nói rằng Nhà Máy này cần phải đóng thuế, phải có cho thì mới có nhận.

1911 là năm mà mọi thứ bắt đầu sụp đổ. Các thứ ấy... chúng tôi gọi bằng (faeries). Cả một chủng tộc sinh sống ngay bên dưới chúng tôi. Chúng có thể giả dạng làm tôi cũng như anh. Điều duy nhất khác biệt là chúng dị ứng với Sắt. Đúng vậy vì thế nên chúng tôi mới gọi chúng bằng tiên (faeries - từ 'Fe' trong bảng tuần hoàn hoá học dại diện cho sắt). Ồ anh chưa nghe nói đến chúng. Vì sao à? Vì đây có lẽ là thời điểm duy nhất Tổ Chức đã giết sạch cả một chủng tộc. Cả gốc lẫn rễ. Và tôi là người duy nhất làm việc này.

Chúng tôi đã săn lùng chúng trong một thời gian. Trước đây đã có một vài lần đụng độ, nhưng chúng tôi đã thắng. Vì thế nên khi một hoàng gia nào nhờ chúng tôi giúp đỡ, dĩ nhiên chúng tôi sẽ khiến họ mắc nợ mình. Chúng tôi đã luôn thích làm người khác mang ơn mình mà. Chúng tôi đã cử một đội, giúp đỡ việc tưởng chừng như chỉ là một bưởi săn bắn. Lần tiếp theo chúng tôi nhìn thấy họ thì đầu của họ đã được đóng cọc, đính kèm với móng của các sinh vật mà các Tiên cỡi khi học tấn công nhà máy.

Lúc đó rất kinh khủng.

Ba từ, nhưng chúng bao hàm một ý nghĩa rất lớn. Tôi chưa từng... tôi xin lỗi, cho tôi một vài phút. Tôi chưa bao giờ kể đoạn này cho ai nghe cả, anh nên tự thấy bản thân mình may mắn đi. Và anh cũng không được phép kể lại cho bất kì ai về những gì tôi đang chuẩn bị nói, vì tôi không chỉ sẽ giết anh mà giết luôn những ai chia sẻ DNA với anh, trong trường hợp tồi tệ nhất. Anh sẽ thấy rằng Qui Chế 110-Montauk chỉ là muỗi nhép so với những gì tôi sẽ làm với anh.

Chúng tôi đã thua. Bọn chúng tiến đến và tiêu diệt chúng tôi. Lao thẳng qua hàng ngũ của chúng tôi, giết chóc người của chúng tôi và giũ sạch vũ khí của chúng tôi như một trò đùa. Tôi nhìn thấy mười ba người chúng tôi chết dần, bên trái và bên phải, cố gắng bám trụ lấy Nhà Máy. Và tôi? Tôi, người lãnh đạp của họ, người bạn, người cha tinh thần? Bố già đối với Bright và bốn đứa con của ông ấy. Người chia sẻ của như cảm thông, luôn luôn là người giáo sĩ nghe xưng tội? Tôi đã chạy. Chạy như một thằng nhóc tiểu học vào sâu thẳm bên trong Nhà Máy. Các thứ ấy đã bắt đầu rượt đuổi tôi, và luôn luôn đi trước một bước. Tôi có thể nghe thấy tiếng chúng đằng sau lưng mình, cảm thấy hơi thở của chúng kề cận bên tai, và...

Tôi tiến đến một cánh của mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Một cánh cửa bằng đồng, được chạm khắc bằng chữ Ả-Rập hay sao ấy. Tôi chưa bao giờ giỏi môn Ngôn Ngữ Học, đặc biệt là cái thứ tiếng viết như lăng quoăng của bọn trùm khắn kín mít chết tiệt ấy. Nhưng tôi chả quan tâm. Chúng đang đuổi tôi, vì thế tôi mở toang cách cửa và nhảy ngay vào trong. Mọi thứ bên trong... rất khác. Tôi cảm thấy bình an, và như không có thứ gì có thể làm hại tôi. Có một thứ ánh sáng màu đỏ sẫm, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất an tâm. Hai tai tôi ù đi vì tiếng đập dường như là của một trái tim không lồ. Và trước mặt tôi, là những gì còn sót lại của Anderson. Nó đã nói chuyện với tôi, và không cách nào tôi có thể nhớ chính xác được nó đã nói gì. Chính xác thì những gì nó đã nói với tôi có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó đã cho tôi hi vọng. Nó nói với tôi rằng các vật dụng trong nhà máy chúng tôi đã sử dụng, không cần biết vào mục đích gì, đã nuôi sống nó. Giúp nó phát triển. Nhưng nếu bọn Tiên chiếm được Nhà Máy, chúng sẽ tiêu diệt nó và chúng tôi không được phép để điều này xảy ra. Nó đã đề nghị với tôi một... giao ước. Nó có thể giải quyết sự kiện này. Và đảm bảo rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tất cả những gì nó cần là... chúng tôi.

Tôi không hề muốn điều này. Tôi biết đây là một ý tưởng tồi. Tuy nhiên, tôi lại nhìn thấy họ, gia đình tôi, bạn bè tôi, chết. Chết do bàn tay của bọn khốn khiếp ấy... tôi đã đồng ý. Nó cười. Và tôi lại một lần nữa thấy mình một lần nữa đứng trên thành luỹ, quan sát bầy Tiên đang lao đến. Tổ Chức của tôi đã sống lại thêm một lần nữa. Và trong tay tôi là một vũ khí, tôi sẽ không kể sâu hơn về chi tiết này nhưng chúng tôi đã tàn sát chúng. Và với những vũ khí này, chúng tôi đã tiếp tục tàn sát chúng, tại nơi chúng sống, tại nơi chúng sinh sản. Các đồng minh O5 của chúng tôi đã hỏi tôi về quyết định mình xem liệu có nên chừa lại một ít hay không nhằm khi cần thiết, tuy nhiên... tôi đã giết sạch bọn chúng.

Chúng tôi đã dời đi khỏi Nhà Máy. Đóng nó lại. Di dời mọi thứ bên trong. Chúng tôi ngừng gọi chúng bằng 'các thứ ấy' mà thay bằng Các Qui Trình Quản Thúc Đặc Biệt, và tập trung quản thúc chúng, chứ... không làm gì khác. Những người khác thắc mắc nhưng hiểu rằng tôi có lý do riêng của mình. Tôi đã bịt kín Nhà Máy. Khoá chạt nó lại. Và chôn vùi nó dưới hơn một tấn xà bần, nói rằng nó quá nguy hiểm. Tôi nghĩ rằng mình đã có thể chạy thoát khỏi nó. Cho đến khi tôi tìm thấy một thứ trên bàn làm việc của mình. Một khẩu súng đồ chơi bắn đạn thật. Và nó có nhãn của Nhà Máy bên trên.

... Tôi đã cử người vào bên trong, lúc này đến lúc khác, để xem bên trong như thế nào. Lần cuối cùng tôi cử người vào trong quan sát, bên trong chẳng có gì. Nhưng chúng tôi tiếp tục tìm thấy những đồ vật của nhà máy ở bên ngoài. Tôi tự hỏi rằng còn bao nhiêu món chúng tôi chưa tìm thấy. Những người sở hữu và sử dụng chúng, và cất giấu chúng. Tôi lại nghĩ về câu chuyện giữa tôi và cái xác mà khi nó nói rằng việc sử dụng các món đồ này đem lại năng lượng cho Nhà Máy. Tôi chưa bao giờ hỏi rằng năng lượng này được sử dụng nhằm mục đích gì? Và tôi cũng chằng muốn chút nào.

Chúng tôi cho nó những gì à? Phần lớn là các nhân viên Cấp-D. Chứ anh nghĩ xem mấy cái xác đó biến đi đâu? Có một nơi mà khi các xác người được chất ở đấy, chúng sẽ biến mất. Mọi người nghĩ tôi là một thiên tài khi phát hiện ra điều này. Tuy nhiên... tuy nhiên đôi khi tôi phải cho nó ăn những thứ khác. Nghiên Cứu Viên, Đặc Vụ. Họ không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình. Nó xuất hiện và tóm lấy họ.

Sau cùng thì, những việc chúng tôi làm đã mang lại những lợi ích tốt đẹp. Bất kì những gì Nhà Máy cần, BẤT CỨ thứ gì... Chúng tôi đã làm tốt việc mình được giao. Tôi phải tin là như vậy.

Và bây giờ anh biết rồi đó. Vui chưa? Tôi không nghĩ vậy. Và vì sao kể cho anh nghe? Tôi thấy mình đã già rồi, già như Everett. Nếu như tôi chết, phải có người tiếp tục cho nó ăn. Nhưng có lẽ anh sẽ khác. Có lẽ anh sẽ tìm được cách chống lại nó.

... Nhưng tôi không nghĩ vậy.

========================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#scp