Câu chuyện 1: Truyện thơ: Duyên mỏng mệnh bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiềng làng chiềng chạ
Thượng hạ đông tây
Tại nhà phú ông
Có "cô dâu" lạ.

"Mợ" Hai nhà phú
Khiêm tốn thật thà
Học cao hiểu rộng
"Qua vòng" bà Ba.

Thân cao thước tám
Giọng nói oang oang
Siêng năng hay làm
Dân làng quý mến.

Cậu Nam thương lắm
Yêu lắm yêu nhiều
Lời ngon tiếng ngọt
Rót đầy bên tai.

Gia đình hoà thuận
Yêu thương ngọt ngào
Ai cũng ước ao:
"Dâu" hiền con thảo!"

Bỗng một ngày ấy
"Mợ" Hai biến mất
Làng trên xóm dưới
Hối nhau đi tìm.

Trên cành cây cao
Chim kêu bảy tiếng
Não nề tâm ai...

Hai ngày sau đó
Cậu Nam trở về
Chẳng thấy "mợ" đâu
Chỉ còn manh áo.

"Mợ" cứu bé nhỏ
Mà quên thân mình,
Người ta sống rồi
Còn mình nơi đâu.

Thêm nửa tháng nữa
Một tin báo về
Dưới hạ nguồn sông
Có chàng trai trẻ.

"Mợ" Hai nằm đó
Chẳng nói, chẳng cười,
Mặc tiếng gọi mời
Ngàn thu say giấc.

Cậu Nam buồn tủi,
Chẳng thiết uống ăn
Cả ngày ủ rũ
Như chẳng có hồn.

"Mợ" Hai đi rồi
Đi cả cậu Hai
Hai người từng hứa
Suốt đời bên nhau.

Lại mười năm nữa
Ba lăm, bốn nhăm,
Cậu Hai vẫn thế
Như ngày "mợ" đi.

Không còn tiếng khóc
Chẳng có tiếng cười
Im ắng tịch mịch
Một cõi âm u.

Năm mươi, bảy mươi,
Ông phú qua đời,
Bà phú xuôi tay,
Cậu Hai độc bước.

Gian nhà vắng lặng
Thềm nhà bụi rơi
Người người thương tiếc:
"Duyên mỏng mệnh bạc!'

Tám mươi, chín mươi,
Cậu Hai đi rồi
Gặp người trai trẻ
Tuổi vừa đôi mươi.

Cậu cười thật tươi
Đôi mắt nhắm nghiền
Áo quan sắm đủ
Như đợi từ lâu.

Người vùng thương cảm
Dệt thành chuyện xưa:

"Ở nhà phú hộ
Có cậu Hai Nam
Chỉ yêu một người
Suốt đời không quên.

Mợ Hai tên đủ
Họ Phạm gọi Minh
Cậu Hai nhà phú
Gọi Nam, họ Trịnh."
......
Ngôi nhà rộng lớn
Chẳng có một ai
Cô Cả cô Ba,
Liệu khi nào về?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro